1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Hoàng cung thọ yến

      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng vào ngồi đối diện với người ngồi ở nơi cao nhất. Người đó cũng ngây người, vốn kẻ vẫn bị bỏ qua, nữ nhi khiến ôm hận, lớn lên lại có tướng mạo xinh đẹp như thế, dám chắc là nữ nhi xinh đẹp nhất của .

      Lam Tịch Nguyệt hướng mỉm cười, cúi khom người sau đó lại thẳng lưng, tiếng nào, chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ chờ cho phép ngồi xuống.

      Trong cung ai cũng biết nàng là người câm, chỉ là biết Công chúa câm lại xinh đẹp như vậy. Làm hòa thân công chúa mang theo hôn ước sao, chẳng qua biết đến Lâm Nguyệt quốc có ai muốn cưới nàng. Nhưng bất kể đó là kẻ nào, đối với nàng cũng có gì khác biệt.

      Bên trong đại điện, tất cả mọi người nín thở rồi đồng loạt hô hấp trở lại. Họ vốn nghĩ rằng danh hiệu Thanh Tố quốc đệ nhất mỹ nhân là để dành cho Thanh Nguyệt công chúa. ra bọn họ chưa từng nhìn thấy giai nhân chân chính.

      Nàng mặc chiếc quần lụa mỏng màu trắng như tuyết, thanh tao đứng giữa điện như tiên nữ giáng trần, trong trẻo, lạnh lùng, thanh nhã rung động lòng người khiến cho người ta dám nhìn gần! Ngoài những ánh mắt ngưỡng mộ dĩ nhiên thể thiếu ánh mắt ghen tỵ của người được cho là Thanh Tố quốc đệ nhất mỹ nhân Lam Thanh Nguyệt.

      Lam Thanh Nguyệt sớm biết Lam Tịch Nguyệt so với nàng xinh đẹp hơn, chẳng qua nàng ta ngờ được Lam Tịch Nguyệt trang điểm vào lại khiến người ta rung động như vậy, người Lam Tịch Nguyệt còn phát ra loại khí chất tự nhiên. Lam Thanh Nguyệt tránh được cảm giác nếu như đứng cùng Lam Tịch Nguyệt nàng biến thành vô cùng bình thường.

      Lam Tịch Nguyệt vẫn lẳng lặng đứng giữa đại điện, mặc kệ những ánh mắt dồn lên người nàng, nét mặt chút thay đổi, trong lòng có chút chờ đợi ngoài ý muốn: Hoàng thượng cùng Hoàng hậu muốn tới chuyện đó sớm nhưng xem ra nàng còn muốn nghe chuyện đó sớm hơn.
      Hoàng thượng, phụ thân của Lam Tịch Nguyệt sau hồi khiếp sợ lấy lại phản ứng, thần sắc phức tạp nhìn nàng chậm rãi : “Tịch nhi, ngươi đến đây ngồi cạnh trẫm!”

      Lam Tịch Nguyệt gật đầu cái sau đó hướng bên cạnh tới, biết phải ngồi bên cạnh là chỗ nào, yến hội của hoàng thất có phải an bài chỗ tốt cho nàng.

      tiểu thái giám tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt hướng nàng khom người : “Công chúa, ngài ngồi chỗ này!” Chỗ này rất gần Hoàng đế, phải là vị trí rất tốt sao! Nàng vẫn ngồi ở đó, ánh mắt điềm tĩnh tự hồ như thấy bao nhiêu người trước mặt. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy có ánh mắt nghiêng hướng nàng nhìn tới, hơn nữa là ánh mắt nóng bỏng khác thường.

      Nhìn theo hướng đó nàng thấy ánh mắt Duẫn Hữu Phàm khổ sở mang theo thâm tình. Nàng chỉ nhìn cái rồi nhìn ngay chỗ khác, tiếp tục bỏ qua những luồng ánh mắt hướng vào mình.

      Thọ yến bắt đầu, giữa đại điện đoàn vũ nữ tận tình biểu diễn, thỉnh thoảng lại có tiếng trầm trồ khen ngợi xen lẫn tiếng vỗ tay vang lên. Lam Tịch Nguyệt lẳng lẳng xem, nhưng đôi mắt kia vẫn dõi theo nàng khiến cho nàng phải rùng mình. Tiết mục kết thúc, mọi người vỗ tay khen ngợi dứt. Lam Tịch Nguyệt cũng giơ tay lên vỗ mấy cái tượng trưng vì muốn làm khác người gây thêm chú ý.

      Hoàng đế đứng lên hướng mọi người hắng giọng : “Hôm nay trẫm muốn thông báo chuyện quan trọng, chuyện đại hỷ! Vì Thanh Tố quốc cùng Lâm Nguyệt quốc giao hảo, trẫm quyết định đem Tịch Nguyệt công chúa gả đến Lâm Nguyệt quốc để tỏ tấm lòng thành ý của Thanh Tố quốc, để hai nước có thể kết mối đại bang giao, vĩnh viễn chiến tranh!”

      Nghe vậy chúng nhân lập tức từ từ đứng lên rồi hướng hăn quỳ xuống đồng thanh kêu lên: “Hoàng thượng minh, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế!”

      Lam Tịch Nguyệt cũng đứng lên rồi lại ngỗi chồm hỗm mặt đất giống như quỳ mà thôi. Thời đại bang giao, vĩnh viễn có chiến tranh, đây chẳng qua là mơ ước của mọi người thôi, chỉ cần có bất đồng về sinh tồn của quốc gia làm sao có thể vĩnh viễn có chiến tranh. Chỉ cần con người còn tồn tại, thể nào có thời đại bang giao.

      tỏ ra thành ý phải bởi vì bại trận sao? Vậy mà còn như vậy chẳng có chút khí phách hùng! Nàng lần nữa ngồi xuống. Ánh mắt mọi người nhìn nàng càng gia tăng, nam tử có chút tiếc hận, nào đó lại có chút hả hê.

      Mọi người đều biết vì sao Lam Tịch Nguyệt phải gả đến Lâm Nguyệt quốc. Tuy là Hoàng thượng để kết mối giao hảo nhưng thực tế là vì chiến tranh thất bại mà Lam Tịch Nguyệt phải làm hòa thân công chúa. Hòa thân công chúa có kết quả tốt gì chứ? là lãng phí vô ích đại mỹ nhân.

      Duẫn Hữu Phàm mặt xám như tro, ngẩn người sững sờ nhìn Lam Tịch Nguyệt , thấy thần sắc nàng lạnh lùng lòng đau nhói, chẳng lẽ để mất nàng như vậy sao? cam lòng, nàng như vậy vì cớ gì Hoàng thượng chọn nàng Lâm Nguyệt quốc? Chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn ghét bỏ nàng sao? Nghĩ vậy, Duẫn Hữu Phàm đột nhiên đứng dậy, tới quỳ trước mặt Hoàng đế : “Thần xin Hoàng thượng thứ tội, xin Hoàng thượng thu hồi lệnh vừa ban, nên đem Tịch Nguyệt công chúa đến Lâm Nguyệt quốc!”

      Lời vừa ra khiến tất cả ồ lên, mọi ánh mắt đều khiếp sợ nhìn Duẫn Hữu Phàm quỳ, hiểu tại sao người được cho là thông hiểu văn chương lễ nghĩa lại đột nhiên ra những lời như vậy.

      Lam Tịch Nguyệt nhíu mày, thần sắc vô lo nhìn Duẫn Hữu Phàm, nàng biết lòng suy nghĩ gì, nhưng chẳng phải nàng với rồi sao, nàng thà bị gả đến Lâm Nguyệt quốc chứ nhất định chịu lấy ! Tại sao còn muốn làm như vậy? Ngay cả Hoàng đế cũng hiểu nổi cháu ngoại được sủng ái nhất của hôm nay lại quá luống cuống?

      Phải nhớ rằng hôm nay còn có sứ giả đại diện cho Lâm Nguyệt quốc trong đại điện, Hoàng thượng tuyên bố muốn đem Tịch Nguyệt gả đến Lâm Nguyệt quốc giờ làm sao có thể thay đổi? Sắc mặt biến chuyển trầm trọng, Hoàng thượng : “Hữu Phàm, ngươi có biết ngươi vừa cái gì ?”

      Duẫn Hữu Phàm tựa hồ nghe ra ý tứ cảnh cáo trong lời , vẫn cúi đầu kiên định: “Xin Hoàng thượng thu hồi lệnh, nên đem Tịch Nguyệt công chúa đến Lâm Nguyệt quốc!”
      Lúc này, từ bên cạnh có bóng người ra quỳ xuống bên cạnh Duẫn Hữu Phàm, hướng Hoàng đế dập đầu tạ tội :

      “Hoàng huynh thứ tội, tiểu tử vừa rồi uống nhiều quá năng hồ đồ, mong Hoàng huynh thứ lỗi!”. Duẫn Hữu Phàm ngẩng đầu lên bất mãn nhìn trưởng công chúa, gấp gáp : “Mẫu thân, làm sao người …”

      “Câm miệng! Ngươi có biết rốt cuộc ngươi vừa bậy bạ gì ? Tịch Nguyệt công chúa có thể đến Lâm Nguyệt quốc là phúc phận của nàng ta, ngươi đáng ra phải chúc phúc cho nàng mới phải!”

      Trưởng công chúa lớn tiếng ngắt lời con trai, xoay người sang chỗ Hoàng đế lớn tiếng xin xỏ: “Hoàng huynh, kính xin người niệm tình còn ít tuổi mà tha tội, Hoàng huynh nên so đo với tiểu hài tử!” Hoàng đế dù sao cũng muốn trách phạt đứa cháu ngoại quý, lại có những lời van xin của trưởng công chúa, hướng người quỳ phất tay : “Nếu Hữu Phàm vì uống nhiều mà say quá trẫm cũng so đo, chỉ hy vọng lần sau tái phạm!”

      Duẫn Hữu Phàm còn muốn thêm điều gì nhưng lại bị mẫu thân liều mạng kéo tới trước Hoàng đế cảm kích : “Tạ ơn Hoàng huynh khai ân!” Sau đó bị lôi kéo trở về chỗ ngồi, Duẫn Hữu Phàm ngay cả cơ hội chuyện tiếp cũng có.

      Tầm mắt của vẫn đặt cả người Lam Tịch Nguyệt, ngay cả mẫu thân cũng ngăn cản hai người bọn họ sao? Nhưng Lam Tịch Nguyệt thèm nhìn lấy cái. Hẵn vốn cũng chỉ là bằng hữu, nên tuyệt tình với nam tử theo mình mười ba năm nhưng nếu là vô tình vẫn có thể được! Hoàng đế phức tạp nhìn ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt sau đó quay đầu .

      Buổi thọ yến lại tiếp tục tựa như vừa rồi có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần là người có suy nghĩ chút chắc chắn nhìn ra Duẫn Hữu Phàm có tình ý với Lam Tịch Nguyệt còn Lam Thanh Nguyệt hận Lam Tịch Nguyệt thấu xương.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Sứ giả Lâm Nguyệt quốc đến

      Thời điểm Lam Tịch Nguyệt hòa thân được ấn định là mười ngày sau. Là hòa thân công chúa, nàng còn phải ở tiểu viện cũ rách nữa, được an bài ở tại cung điện Quý phi dùng khi còn sống.

      Đối với hành động này Lam Tịch Nguyệt có bất kỳ hảo cảm bởi Hoàng thượng kia làm vậy cũng chỉ là diễn trò cho sứ giả Lâm Nguyệt quốc xem, để bọn họ thấy người được gả đến Lâm Nguyệt quốc là Công chúa cao quý, tuyệt đối phải là Công chúa thất sủng, cũng phải là nữ tử do phi tử tùy tiện sinh nở mà là nữ nhi của Quý phi nương nương, vị sủng phi của Hoàng thượng!

      Chẳng qua sứ giả Lâm Nguyệt quốc cũng phải là kẻ ngốc, những chuyện này làm tin được mấy phần, có thể biết nội tình sao. Lam Tịch Nguyệt bây giờ cái gì cũng tốt nhất, nghiễm nhiên là bậc tôn quý ở trong cung, là Công chúa được sủng ái, ngay cả nữ nhi của Hoàng hậu là Thanh Nguyệt công chúa cũng được sủng ái bằng. Công chúa này duy chỉ có khuyết điểm, nàng bị câm nhưng dung mạo mỹ miều của nàng bù lại khuyết điểm này cách hoàn hảo.

      Nàng ngồi lặng yên trong chòi nghỉ mát ở hậu viện, bên cạnh là hồ sen. Toàn bộ cung nữ, thái giám tận tâm hầu hạ nàng nhưng lại khiến nàng thể đem những bảo bối cất giấu người tùy hứng nghịch ngợm .

      Vậy nên nàng chỉ có thể ngồi trong đình, ngẩn người nhìn hồ sen. Nàng thích những loại cây có hoa, thay vì giết thời gian nhìn mấy cây hoa này nàng dành để luyện công phu còn hơn, chỉ có loài cây nàng thích trồng đó chính là cây tiên nhân chưởng.

      Cung nữ lặng lẽ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng len lén nhìn Lam Tịch Nguyệt cái. Vị Công chúa này xinh đẹp, sao trước kia Hoàng thượng đối xử với nàng tốt như vậy?
      Nhưng tại đối xử như thế này cũng phải là đối tốt, nếu là tốt sao gả nàng đến Lâm

      Nguyệt quốc để hòa thân, chẳng lẽ vì Công chúa lớn lên quá xinh đẹp ư? Công chúa xinh đẹp như vậy hiểu sao Hoàng thượng nỡ từ bỏ! tiểu thái giám vội vã chạy giẫm phải mảnh vụn, hướng Lam Tịch Nguyệt cung kính hành lễ: “Công chúa, Hoàng thượng giá lâm bây giờ ở sảnh , xin Công chúa lập tức bái kiến!”

      Xoay người lại nhìn tiểu thái giám, nàng đứng lên hướng ra phía đại sảnh mà bước, đây là lần thứ ba gặp gỡ sao? Lần đầu tiên là thời điểm mới sinh ra, lúc ấy thiếu chút nữa đem ném nàng xuống đất ngã chết; lần thứ hai là hai ngày trước, buổi thọ yến, lúc ấy nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp đến bây giờ ký ức ấy vẫn còn mới mẻ; lần này là lần thứ ba, biết vừa có chuyện gì xảy ra.

      Tiến vào đại sảnh, Lam Tịch Nguyệt hướng hành lễ sau đó đứng đối diện, lẳng lặng nhìn . cũng biết Lam Tịch Nguyệt bị câm nên đối với nàng chỉ cần hành lễ cần phải mở miệng hô kính ngữ. chỉ tay sang hướng bên cạnh, vị nam tử chừng ba mươi tuổi, : “Tịch nhi à, vị này chính là sứ giả của Lâm Nguyệt quốc, Thác Dã đại nhân! Mười ngày sau hộ giá ngươi đến Lâm Nguyệt quốc cùng Thái tử điện hạ Lâm Nguyệt quốc thành thân”.
      Lam Tịch Nguyệt xoay người hướng Thác Dã đại nhân khẽ nhún mình coi như là chào hỏi.

      Ánh mắt khiến nàng vô cùng thoải mái, ánh mắt giống như muốn đem hết toàn bộ y phục người nàng lột ra. Thác Dã Hoành hai ngày trước thấy Lam Tịch Nguyệt, vì tướng mạo xinh đẹp của nàng mà hồn phách phiêu tán, bây giờ ở khoảng cách gần như vậy lại càng thấy nàng tuyệt sắc khuynh thành.

      nhịn được dán tầm mắt lên người nàng, như vậy mới xứng là mỹ nhân, Thái tử điện hạ có phúc! Cho dù nàng có bị câm cũng việc gì! Thấy thần sắc sứ giả Lâm Nguyệt quốc Hoàng đế ánh mắt phức tạp nhìn Lam Tịch Nguyệt cái, sau đó vẻ mặt rất là từ ái : “Tịch nhi à, qua mười ngày nữa ngươi phải xuất giá, phụ thân ta đúng là nỡ!”

      Nàng quay đầu lại hờ hững nhìn Hoàng thượng, ánh mắt nàng khiến sửng sốt mở miệng nên lời, đáy mắt nhàn nhàn nhưng để lại cho cảm giác chốn dung thân. Lam Tịch Nguyệt bây giờ dung mạo so với Quý phi chết có mấy phần giống nhau làm nhịn được nhớ tới việc nàng hại chết ái phi sủng ái nhất, trong mắt khỏi xuất tia hận ý.

      Thác Dã Hoành tiến lên bước, khuôn mặt khách sáo nở nụ cười đặc biệt giả dối hướng Hoàng đế chắp tay : “Hoàng thượng cứ việc yên tâm, Thái tử điện hạ từ trước đến giờ thương hoa tiêc ngọc tuyệt đối để Công chúa chịu ủy khuất chút nào đâu!”

      Những lời này lọt tuy có lọt vào lỗ tai Lam Tịch Nguyệt nhưng có nửa điểm thuyết phục, nàng thèm để ý Thái tử kia thế nào, tựa hồ như có quan hệ gì với nàng. Đối với việc có liên quan nên cư xử tốt chút, nếu ép nàng nàng ngần ngại đích thân giết .

      Hoàng đế quay đầu hướng Thác Dã Hoành gật đầu cười : “Tịch nhi đến Lâm Nguyệt quốc, dọc đường xin sứ giả chiếu cố nàng!”
      dám, dám, bảo vệ Công chúa là nhiệm vụ của vi thần, Hoàng thượng những lời này là xem thường vi thần rồi!”

      Chẳng qua nghe những lời này của Hoàng đế, ánh mắt khỏi lóe sáng, khóe mắt dư quang lén lút ngắm Lam Tịch Nguyệt bóng dáng thanh tú, ra lúc nhìn thấy nàng đem lòng ham muốn! Lam Tịch Nguyệt mắt lạnh chống lại ánh nhìn dâm đãng, trong mắt nàng tia sáng lóe lên rồi nhanh chóng tắt, ngay cả Thác Dã Hoành nhìn chằm chằm cũng phát ra.

      nghi ngờ gì, chỉ cần có hành động bất chính với nàng nàng lập tức động thủ lấy mạng , cho dù có là sứ giả Lâm Nguyệt quốc. Dù sao nàng đối với Thanh Tố quốc này cũng có chút tình cảm, tự nhiên cũng vì quốc gia này mà nén giận!

      Nàng vốn dĩ chỉ là quân cờ dùng để hòa hoãn quan hệ hai nước thôi.
      Nàng làm chịu làm quân cờ phải vì tình phụ tử gánh trách nhiệm quốc gia! cách khác, nàng là vì mình, nàng phá hư quan hệ hai nước, để bọn họ xem nàng là quân cờ tùy ý sắp đặt!

      Hai người kia ở nơi khách sáo với nhau còn Lam Tịch Nguyệt chỉ điềm nhiên đứng bên cạnh. Nàng vốn là người câm đương nhiên cần gì, cái gì cũng phải , cũng muốn ! Chẳng qua hai người kia như cố ý diễn trò trước mặt Lam Tịch Nguyệt, lời Phụ hoàng nàng cùng sứ giả có thể tiết lộ ra chút ý tứ, đó chính là nếu chê, mà Thái tử Lâm Nguyệt quốc quản có thể tùy ý xử lý nàng.

      Hoàng thượng hẳn nhìn thấu tâm địa của Thác Dã Hoành đối với Lam Tịch Nguyệt nên mới phải cố ý như vậy để có thể dùng cái này kết giao với sứ giả Lâm Nguyệt quốc, vị đại thần hết sức quan trọng.

      Trong lòng Hoàng thượng cũng biết nếu biết hòa thân công chúa của Thanh Tố quốc là Công chúa thất sủng, chỉ làm mất mặt Thanh Tố quốc mà hòa hoãn của hai nước cũng kết thúc, có thể lại xảy ra chiến tranh. Cho nên mới phải đề phòng ngay từ đầu, chỉ cần Thái tử Lâm Nguyệt quốc biết làm sao có người nào biết được chuyện này. Nàng từ khi mới ra đời ở trong hoàng cung này có mấy khi được tiếp xúc với người ngoài làm sao chuyện này có thể lộ ra?

      Lam Tịch Nguyệt đứng bên cạnh nghe bọn họ chuyện, thân phận của nàng là gì? hẳn là đặc công tinh cũng hẳn là công chúa, ý tứ bọn họ nàng cơ hồ hiểu được, cũng nghe ra lời bao hàm ý nghĩa … Trong lòng nàng cười lạnh dứt, nàng bằng cả con cờ!

      “Nữ nhi này của trẫm từ ở trong hoàng cung, cho tới bây giờ cũng chưa rời hoàng cung nửa bước, mà bình thường cũng ít tiếp xúc với người khác, có thể là sống xa lánh thế tục, đối với nhiều chuyện hoàn toàn hiểu.

      Lúc cần thiết thỉnh cầu sứ giả dạy bảo thêm!” Ý tứ của đúng là bảo nàng cái gì cũng hiểu, ngươi có thể tùy ý bắt nạt. Nàng hại chết ái phi của , bây giờ là thời điểm để nàng đền tội! “Hoàng thượng rất đúng, thần có thể vì Công chúa mà ra sức là vinh hạnh của thần!” mặt sứ giả nụ cười càng thêm nồng hậu, nhất định chiếu cố Công chúa mỹ lệ này tốt hay là nên tự mình chiếu cố….

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Hoàng hậu đích thân sai nằm vùng

      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi trước gương, phản chiếu trong bóng gương đồng mờ ảo là nhan sắc khuynh thành. Mặc lên người bộ đồ cưới đỏ tươi xem ra thần sắc nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhưng sao đôi mắt lại trong trẻo lại lạnh lùng. Ánh mắt này gắn với thái độ vui mừng quả hợp.

      Tất cả mọi người, trừ Lam Tịch Nguyệt, bận rộn với ngày xuất giá của nàng. Tuy là lễ xuất giá của hòa thân công chúa nhưng lại là nghi lễ gả công chúa long trọng nhất của Thanh Tố quốc từ trước đến nay. Đơn giản bởi vì Thanh Tố quốc bị Lâm Nguyệt quốc đánh cho thảm bại! Bỗng có tiếng hô: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

      Tất cả mọi người dừng tay, nhât tề quỳ mặt đất cung nghênh Hoàng hậu nương nương, chỉ có Lam Tịch Nguyệt ngồi nhúc nhích với tấm gương trước mặt, thậm chí mắt cũng chớp cái.

      Hoàng hậu nương nương đối với nàng phải là ai xa lạ, chính là kẻ giết mẫu thân nàng, phải là cừu nhân của nàng sao, làm sao nàng có thể quỳ xuống?
      Rất nhanh người mặc phượng bào nhàn nhã tới đám cung nữ thái giám quỳ, phất tay : “Các ngươi toàn bộ lui xuống, Bổn cung có mấy lời với Tịch Nguyệt công chúa!”

      Hoàng hậu để ý hành động bất kính của Lam Tịch Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ chắc là do nàng muốn đến Lâm Nguyệt quốc nên sinh lòng oán hận. Trong lòng Hoàng hậu thực ra còn cảm kích Lam Tịch Nguyệt, nếu như có nàng, người phải gả đến Lâm Nguyệt quốc để hòa thân chính là nữ nhi của nàng, Lam Thanh Nguyệt, Hoàng hậu cam tâm tình nguyện để Thanh nhi phải chịu khổ nên đối với Lam Tịch Nguyệt vô cùng cảm kích!

      Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn hết sức chán ghét Lam Tịch Nguyệt, mẫu thân của nàng đoạt trượng phu của tất cả nữ nhân hậu cung, thời điểm thấy Lam Tịch Nguyệt Hoàng hậu kiềm lòng được nhớ tới Quý phí. Nếu Quý phi bây giờ còn sống, Lam Tịch Nguyệt có phải có thân phận cùng đãi ngộ khác?

      Biết đâu người phải hòa thân lại là Thanh nhi! Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Hoàng hậu mới chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn đối diện khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt, nhàn nhạt : “Ta biết ngươi bây giờ chắc chắn cam lòng, nhưng còn cách nào khác, ngươi nên thoải mái tinh thần nghĩ biện pháp để sống tốt ở Lâm Nguyệt quốc !”

      Lông mi Lam Tịch Nguyệt khẽ lay động nhưng nàng vẫn giữ tư thế ngồi trước gương, trong mắt vẫn trong trẻo lạnh lùng cơ hồ bỏ ngoài tai lời của Hoàng hậu! Hoàng hậu rất đắc ý cho nên thèm để ý chút nào phản ứng của Lam Tịch Nguyệt, ngược lại còn cho rằng đây là phản ứng bình thường, dù sao nàng ta cũng thể cãi lộn. Nghĩ vậy Hoàng hậu càng thêm thoải mái.

      Hoàng hậu thể tưởng tưởng Lam Tịch Nguyệt lại cho đây là chuyện tốt nên thấy bộ dạng nàng tựa hồ như “tinh thần chán nản” trong lòng khỏi cao hứng! Giả vờ thở dài, Hoàng hậu : “Ta biết sau khi đến Lâm Nguyệt quốc cuộc sống nhàng như nơi này, nhưng ngươi là Công chúa của Thanh Tố quốc, vì Thanh Tố quốc mà hy sinh, ngươi cũng nên lấy đó làm vinh hạnh!”

      Thấy Lam Tịch Nguyệt vẫn hề phản ứng, Hoàng hậu khóe miệng che giấu tia đắc ý, cười lạnh nhìn bóng lưng của nàng : “Ngươi vì Thanh Tố quốc phải gắng sức âu cũng là bổn phận của Công chúa, ta ấy cung nữ trung thành của ta theo ngươi đến Lâm Nguyệt quốc. Nếu ở Lâm Nguyệt quốc có chuyện gì quan trọng ngươi có thể với mấy cung nữ này. Các nàng nghĩ cách báo cho Thanh Tố quốc chúng ta”.

      tới đây Hoàng hậu sửng sốt chút nhưng ngay sau đó : “Ta quên mất ngươi căn bản có khả năng chuyện, ai ~ ngươi hẳn biết viết chữ? Ngươi có thể lấy thông tin thu thập được ở Lâm Nguyệt quốc viết ra sau đó giao ấy cung nữ là được, các nàng có biện pháp đem những tin tức kia về Thanh Tố quốc!”

      Lam Tịch Nguyệt trong mắt tia hàn quang, bọn họ còn muốn nàng đến Lâm Nguyệt quốc nằm vùng? đánh cắp tin tình báo quốc gia sao? Nàng nằm vùng quá nhiều lần rồi nhưng bây giờ có lý do gì mà nàng lại phải nằm vùng lần nữa? Bởi vì nàng là công chúa quốc gia này sao? Hoàng hậu vỗ tay hai lần, tức có hai cung nữ đẩy cửa vào trước mặt nàng kính cẩn nghe theo : “Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Công chúa điện hạ!”

      “Bình thân, hai ngươi sau này theo Tịch Nguyệt công chúa hầu hạ bên người, phải hầu hạ cẩn thận, ngàn vạn lần để xảy ra chút sai sót nào biết ?”
      Hai cung nữ đồng thanh : “Là nô tỳ biết rồi!”
      Hoàng hậu hài lòng gật đầu : “Được, những lời hôm qua Bổn cung với các ngươi tất cả nhớ chưa?”

      “Là lời của Hoàng hậu nương nương, nô tỳ ghi nhớ trong lòng!”
      Vẫn là hai cái miệng đồng thanh kêu lên. “Tốt, nếu biết rồi bây giờ các ngươi hầu hạ Tịch Nguyệt công chúa!”
      “Dạ!”

      Lam Tịch Nguyệt thấy bên người có hai cung nữ vẫn nhúc nhích, từ trong gương đánh giá hai vị cung nữ này. Đó là đôi tỷ muội song sinh xinh đẹp tầm mười bảy mười tám tuổi, nhìn qua tưởng như vô hại

      Nhưng thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu là người Hoàng hậu phái bên cạnh mình chắc chắn tầm thường như biểu bề ngoài, rất có thể là cao thủ ngọa hổ tàng long.
      Hai cung nữ đứng cạnh Lam Tịch Nguyệt cũng lén lút đánh giá, vị Công chúa này là người các nàng phải theo, đáy mắt nhàn nhạt tựa hồ cam lòng.

      Nếu phải là lệnh của Hoàng hậu nương nương phải hoàn thành chuyện quan trọng này các nàng tuyệt đối ở đây hầu hạ Công chúa thất sủng!
      xong những lời này Hoàng hậu đứng dậy ra cửa, trước khi còn xoay đầu thâm ý nhìn Lam Tịch Nguyệt cái, sau đó nhìn hai cung nữ thân cận.

      Đợi hai cung nữ cúi đầu hành lễ xong Hoàng hậu mới xoay người rời , nhưng Lam Tịch Nguyệt từ đầu đến cuối có phản ứng, chỉ lẳng lặng ngồi trước gương, cũng biết rốt cuộc nàng có nghe Hoàng hậu chuyện hay .

      Sau khi Hoàng hậu khỏi, hai cung nữ hướng Lam Tịch Nguyệt : “Công chúa, bọn nô tỳ từ nay phải theo người đến Lâm Nguyệt quốc, sau này xin Công chúa chiếu cố bọn nô tỷ, cùng nhau hợp tác!”

      cung nữ khinh thường hừ tiếng : “Công chúa, ta gọi ngươi tiếng Công chúa nhưng chúng ta là người của Hoàng hậu nương nương phái đến đây, ngươi cũng đừng đối đãi chúng ta như những hạ nhân khác, sau này đến Lâm Nguyệt quốc biết được tin gì phải nhanh chóng cho chúng ta biết, còn cái gì khác cũng đừng nên hỏi!”

      Lam Tịch Nguyệt nhàng rung lông mi, trong mắt xoẹt qua tia sát ý rồi nhanh chóng biến mất, nhưng vẫn ngồi bất động ghế, khuôn mặt đẹp trong gương quả là phiền phức. Kiếp trước nàng thấm thía chuyện này, kiếp này lại càng thêm thấu hiểu.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Xuất giá

      Lam Tịch Nguyệt ngồi yên lặng trong loan kiệu hồng, bên cạnh hầu hạ chính là hai cung nữ, theo lời của bọn họ nàng biết người là Nhược Hồng, người là Nhược Lam. Chẳng qua hai nàng y phục mặc giống nhau, khó phân biệt được ai là tỷ ai là muội. thẳng ra, ai là Nhược Hồng, ai là Nhược Lam, ai là tỷ, ai là muội Lam Tịch Nguyệt biết.

      Mặc dù khó phân biệt nhưng qua đôi mắt Lam Tịch Nguyệt có thể biết được, khóe mắt Nhược Lam có nốt ruồi đen rất hơn nữa tính cách bọn họ cũng khác nhau mặc dù biểu ràng. Nhược Hồng chững chạc, Nhược Lam tương đối non nớt, nhất là ánh mắt khinh thường Lam Tịch Nguyệt , so sánh với Nhược Hồng biết để lộ ra đến thế nào.
      Lam Tịch Nguyệt ngồi ngay ngắn trong loan kiệu, nhìn xuyên qua tấm hồng sa che trước mặt lẳng lặng ngắm cảnh tượng bên ngoài. Lễ vật hồi môn của nàng nối dài trùng trùng điệp điệp đến tận cuối phố. Nghe nàng là Công chúa nhận được nhiều hồi môn nhất từ trước đến nay của Thanh Tố quốc.

      Trong mắt nàng có tia cười lạnh, Phụ hoàng tốt nha, ban thưởng cho nàng nhiều đồ như vậy chắc hẳn đến Lâm Nguyệt quốc Thái tử điện hạ vui mừng, chỗ của hồi môn ấy thiếu trân châu bảo vật!

      Thanh Tố quốc hoàng đế đứng ở chỗ cao, lẳng lặng nhìn về phía xa nơi có kiệu loan của Lam Tịch Nguyệt, thần sắc trong ánh mắt vô cùng phức tạp, còn có tia đau đớn. Vốn vẫn xem trọng nữ nhi này, thậm chí còn ôm cừu hận đem làm hòa thân công chúa, trong lòng loại cảm giác ràng, nghĩ đến hài tử của Mẫn nhi trái tim khỏi đập mạnh.

      Nhưng lại nghĩ chính đứa bé này làm Mẫn nhi khó sinh mà chết lòng lại tràn đầy hận ý, hận thể đem nàng băm thành trăm mảnh để trả giá cho cái chết của Mẫn nhi.
      Hòang hậu đứng kế bên đánh giá thần sắc Hoàng thượng, trong lòng tự nhiên vô cùng đắc ý, rốt cục cũng đẩy được Lam Tịch Nguyệt vào con đường này, hòa thân công chúa từ trước đến giờ vốn bạc mệnh, hơn nữa nghe Thái tử Lâm Nguyệt quốc tính tình tàn bạo, biết có ngược đãi nàng! Cho dù xinh đẹp sao? Nhiều nhất chỉ có thể làm mê luyến mỹ mạo, Công chúa như nàng hiểu chuyện làm sao có chút quyền hành gì. Vốn dĩ bọn họ vẫn nghĩ Lam Tịch Nguyệt là Công chúa chốn thâm cung đến Lâm Nguyệt quốc chắc có ngày nào tốt lành!

      Lam Thanh Nguyệt an tĩnh đứng cạnh Hoàng hậu, nhìn đồ hồi môn của Lam Tịch Nguyệt có chút hâm mộ, còn có chút chờ đợi. Dĩ nhiên phải nàng hâm mộ việc đến Lâm Nguyệt quốc, cái nàng hâm mộ chính là đồ cưới của Lam Tịch Nguyệt, mong đợi chính là vì còn quá lâu mới có thể được gả cho biểu ca mến.

      Nghĩ đến biểu ca nàng lập tức tìm kiếm bốn phía, nhưng tìm cả nửa ngày cũng thấy, giải thích được nhíu nhíu đôi mi thanh tú. Biểu ca chưa tới sao? là kỳ quái, mặc dù thừa nhận nhưng thể biểu ca đối với Lam Tịch Nguyệt rất tốt, hơn nựa tựa hồ còn có chút thích nàng ta.

      Hôm nay Lam Tịch Nguyệt hòa thân lấy chồng xa làm sao tới? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Ngồi trong loan kiệu Lam Tịch Nguyệt cũng nhìn trong đám người hối hả tìm bóng dáng Duẫn Hữu Phàm, dù sao cũng là bạn bè mười ba năm trời, cho dù nàng vô tình cũng nên để ý đến người bạn duy nhất này.
      Hôm nay nàng chỉ muốn rời ngay khỏi đây nhưng tìm mãi thấy bóng dáng , qua hôm nay biết suốt đời này có khi nào gặp lại nhau ? Trong ánh mắt mơ hồ lộ ra tia thất vọng, chẳng qua tấm hồng sa che mất nên người nào thấy được vẻ thất vọng kia.

      Duẫn Hữu Phàm vốn đến, thể trơ mắt nhìn người bị gả . tới tửu lầu, hôm nay ở đó rất ít người, tất cả đều xem Lam Tịch Nguyệt xuất giá, chỉ còn lẻ tẻ mấy người ngồi trong đó uống rượu bàn chuyện Tịch Nguyệt công chúa ở đâu đột nhiên xuất . Tiểu nhị cầm vò rượu tay, rón rén nhìn phía bàn Duẫn Hữu Phàm thấy uống rất nhiều, tiểu nhị : “Duẫn công tử, ngài uống nhiều quá rồi, uống nữa say đó!” Duẫn Hữu Phàm chỉ quay đầu , nhàn nhạt liếc rồi đoạt lấy vò rượu trong tay tiểu nhị, giơ cốc tiếp tục rót.

      Uống say?
      rất muốn uống say, say cái gì cũng biết, vì chuyện thương tâm của Tịch nhi mà tuyệt vọng. nhàng nhắm mắt lại, giọt nước mắt từ từ chậm rãi chảy xuống, tim như bị xé rách thành từng mảnh từng mảnh, cảm giác đau đớn cũng quên mất.

      vẫn ngẩng đầu lên, uống bao nhiêu là rượu nghĩ là say nhưng lại rất tỉnh, nhất định là uống chưa đủ nhiều! Vừa lúc đó gã sai vặt bước vào tửu lâu. Là gã sai vặt giả dạng, người toát ra khí thế tuyệt đối gã sai vặt bình thường thể có.

      tới lầu thấy Duẫn Hữu Phàm có chút sửng sốt, vị Duẫn công tử này vốn văn nho lễ giáo từ lúc nào lại biến thành sâu rượu? Nhưng vẫn hướng tới, cúi người hỏi: “Duẫn công tử, còn nhận ra ta ?”

      Thấy bộ dạng Duẫn Hữu Phàm cẩn thận hỏi câu, Duẫn công tử bộ dạng uống đến say biết gì, vậy chẳng phải thể hoàn thành chuyện tiểu sư muội nhờ cậy sao? Duẫn Hữu Phàm ngẩng đầu lên nhìn về phía người này nhăn mày : “Là ngươi? Ngươi tìm ta có chuyện gì ?”. “Gã sai vặt” cười cái : “Xem ra ngươi còn chưa say đến mức nhận ra ta, vậy cũng tốt!”

      đưa tay trong lồng ngực lấy ra phong thư đưa cho Duẫn Hữu Phàm, chép miệng tựa như có chút tình nguyện : “Cái này là tiểu sư muội nhà ta nhờ cậy chuyển cho ngươi, nếu như ngươi cảm thấy nó làm khó ngươi đem phong thư này đốt khỏi rước họa vào thân!”
      Duẫn Hữu Phàm lẳng lặng nhìn phong thư, đó viết bốn chữ “gửi Duẫn Hữu Phàm”, bút tích quen thuộc có hóa thành tro cũng nhận ra, hơn nữa vừa rồi người này là sư muội nhờ cậy, sư muội của lẽ nào là Tịch nhi!

      Cầm tay phong thư thần sắc kích dộng muốn ngay lập tức mở ra xem nội dung nhưng vừa định mở được bị chặn lại.

      “Gã sai vặt” nắm chặt bàn tay , trong mắt có tia cảnh giác, cười : “ Duẫn công tử, phải ngươi cứ ở nơi này mà mở thư ra chứ? Ngươi sợ tai vách mạch rừng sao?”
      Duẫn Hữu Phàm gật đầu, đưa phong thư cho vào ngực hướng “gã sai vặt” : “Ta hiểu, đa tạ ngươi đưa đến cho ta!”. “Gã sai vặt” vô tình nhún vai : “ cần, cũng phải là ta giúp ngươi!”

      Sau đó hừ lạnh hai tiếng liền, xoay người rời tửu lâu, cam lòng nghĩ tới thiên vị của tiểu sư muội, đối với mình cả nửa câu cũng lười , vậy mà còn viết cho Duẫn Hữu Phàm phong thư! Thấy “gã sai vặt” xa, Duẫn Hữu Phàm đem thỏi bạc đặt lên bàn rồi đứng dậy trở về nhà. muốn mau chóng trở về để xem Tịch nhi của cái gì trong thư. Đúng lúc đứng dậy, cước bộ có chút lảo đảo, xem ra uống ít!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Tin

      Nhìn lá thư trong tay, Duẫn Hữu Phàm dám tin, trợn tròn hai mắt, biết có nên tin những điều viết trong thư.

      Tịch nhi Hoàng hậu nương nương giết mẫu thân của nàng, giết bằng thuốc độc, là nàng tận mắt nhìn thấy, điều này khiến người ta khỏi nghi ngờ!

      Lúc Quý phi chết, Tịch nhi mới ra đời, làm sao nàng có thể biết Hoàng hậu nương nương giết Quý phi? Cho dù nàng có tận mắt chứng kiến, đứa bé mới ra đời làm sao có thể nhận thức chuyện này, càng thể nhớ kỹ chuyện xảy ra lúc mình chào đời!

      Hơn nữa, phải những đứa bé mới sinh mắt đều nhìn thấy xung quanh sao? Có chút chán nản, Duẫn Hữu Phàm ngồi ghế biết nên làm thế nào cho phải, vạn nhất Tịch nhi muốn trả thù Hoàng hậu cùng Thanh Nguyệt công chúa đem nàng tráo đổi hòa thân sao? Nghĩ tới đây Duẫn Hữu Phàm vội lắc đầu, trong lòng ngừng tự nhủ, phải, Tịch nhi làm như vậy!

      Nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt để ai vào bên trong, cũng có bất kỳ người nào chịu được ánh mắt ấy.
      rất do dự cũng như hoài nghi, Lam Tịch Nguyệt có phải muốn thông qua báo thù Hoàng hậu.

      Yên lặng nhìn vào thư, nội dung trong đó khiến biết xử trí như thế nào, tin hay tin, trong đầu bắt đầu dao động. Bên tai vẫn còn vang lên lời của người đưa tin: “Nếu như ngươi cảm thấy thư này làm khó ngươi, hãy đem đốt tránh rước họa vào thân!” Tay nắm chặt, nên làm thế nào đây?

      làm sao để có thể chứng minh Tịch nhi phải lợi dụng ? Sau đó có thể an tâm theo lời nàng viết trong thư mà thực .
      Đoàn quân cùng Lam Tịch Nguyệt rời xa kinh thành, ở ngoại ô, người mặc trang phục của người sai vặt đứng nơi đó lẳng lặng nhìn đường chân trời lúc lúc , trong đáy mắt có chút mất mát thành lời.

      Xoay người lại nhìn phía sau hướng dưới sườn núi còn bất kì nhân ảnh nào, hơn nữa cũng thấy bóng người hướng nơi này tới, khóe miệng cong lên khổ sở, lẩm bẩm : “Tiểu sư muội, xem ra chưa đủ tín nhiệm ngươi, muốn nhìn thấy ngươi, thế nhưng đến cái bóng của ngươi bây giờ cũng biến mất rồi!” Xoay người hướng sườn núi bay vút , rất nhanh ai còn thấy bóng dáng .

      Lam Tịch Nguyệt an tĩnh ngồi trong loan kiệu, tấm hồng sa che đầu khiến tầm mắt nàng có chút mơ hồ, cũng có ảnh hưởng gì lớn.

      Bên trong loan kiệu chỉ có nàng cùng tỷ muội song sinh kia, ba người hề chuyện, chỉ có thanh tiếng bánh xe vọng từ bên ngoài vào. Đột nhiên trong loan kiệu vang lên tiếng khay chén đụng nhau, yên tĩnh lại trở nên náo động như vậy dị thường.

      Nhược Lam nhướn mày, khuôn mặt vui hét lớn: “Buồn chết! Chẳng lẽ dừng lại nghỉ ngơi được chút được sao? Suốt ngày phải ru rú trong này, buồn bực quá, ta đến phát bệnh mất!”

      Nhược Hồng nhìn Nhược Lam, trong mắt mang theo tia cảnh cáo, trầm giọng : “Nhược Lam nhớ kỹ thân phận của chúng ta, chúng ta đến Lâm Nguyệt quốc phải để chơi, hơn nữa đó cũng phải là Thanh Tớ quốc, phải cẩn thận chút!”

      Nhược Lam hừ lạnh tiếng, khinh thường nhìn bên cạnh, ngay cả đầu cũng ngoái lại chỗ Lam Tịch Nguyệt, hừ hừ : “Ta nha, hiểu Hoàng hậu nương nương nghĩ thế nào mà lại muốn chúng ta hầu hạ vị Công chúa câm này! Hừ, cũng nhìn chút xem thân phận mình là gì, đúng là chỉ có cái danh Công chúa hão”.

      Nhược Hồng quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt cái, mặc dù đáy mắt biểu lộ vẻ tình nguyện nhưng vẫn cau mày nhìn chằm chằm Nhược Lam, trầm giọng : “Tịch Nguyệt công chúa vốn chính là Công chúa, ngươi có ý kiến gì?”

      Nghe trong thanh của Nhược Hồng có lạnh lùng, Nhược Lam khỏi co rúm lại, nhưng vẫn cam lòng trừng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt cái, hừ tiếng rồi lần nữa ngồi xuống.

      Nhược Hồng hướng Lam Tịch Nguyệt khẽ khom người : “Công chúa thứ tội, Nhược Lam cố ý đắc tội với Công chúa!”

      Lam Tịch Nguyệt nghiêng đầu, dù có tấm hồng sa che mặt vẫn lạnh lùng nhìn các nàng, Nhược Hồng nhịn được rùng mình cái. Cho dù cách tầng khăn che mặt vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo phát ra, trong lòng khỏi căng thẳng, cảm giác các nàng bỏ qua cái gì đó rất quan trọng!

      ra Lam Tịch Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn các nàng cái thôi, làm ẫm ĩ quá, lại xem nàng ra gì. Đối với Lam Tịch Nguyệt, hai tỷ muội bọn họ chút kính trọng, chỉ muốn nàng ở Lâm Nguyệt quốc lấy được thông tin có lợi cho Thanh Tố quốc báo cho bọn họ.

      Bắt nàng phải đến Lâm Nguyệt quốc nằm vùng nhưng nửa điểm cũng đối xử tốt, còn đây là việc nàng phải làm, có thể hy sinh vì Thanh Tố quốc là vinh hạnh của nàng. Nhìn Nhược Hồng, Nhược Lam cái Lam Tịch Nguyệt lại hướng tầm mắt nơi khác, từ rèm cửa kiệu loan nhìn ra bên ngoài, lông mi nhàng nhấp nháy mấy cái, vừa rồi hình như có cái bóng lóe lên bên đường.

      Duẫn Hữu Phàm ở trong thư phòng bất an lại, biết rốt cuộc muốn đâu. Tịch nhi viết trong thư nếu nguyện ý hỗ trợ nên mau chóng sớm đến ngoại ô, nơi đó có người đợi , nếu như cảm thấy khó tin lời của nàng đem thư đốt tránh rước họa vào thân.

      muốn giúp Tịch nhi nhưng biết lời Tịch nhi trong thư là hay giả, rất do dự, cũng có chút hoài nghi, mỗi cái chút biết phải làm sao.

      hẳn nên tin tưởng Tịch nhi, bọn họ quen biết mười ba năm, hơn nữa nguyện ý vì nàng làm tất cả. Nhưng bây giờ lại do dự biết vì sao, cũng bởi vì đây là chuyện trọng đại, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn liên lụy tới người nhà ! Vẫn túm chặt lá thư, thỉnh thoảng lại mang lên xem , mỗi lần nhìn mẫu thuẫn trong lòng càng thêm sâu sắc. Rốt cuộc phải làm gì?

      trời sắp tối. Bây giờ cho dù ra ngoại ô nơi đó cũng có người chờ , ra khi có ý do dự trong đầu trong thâm tâm cũng tin Lam Tịch Nguyệt! Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, Duẫn Hữu Phàm kinh ngạc chút, vội vàng xoay người giấu bức thư ra phía sau.

      Nhìn người mới đến sửng sốt chút nhưng sau đó giọng: “Mẫu thân, sao người lại tới đây? Có chuyện gì ?” Trưởng công chúa có chút kinh ngạc nhìn Duẫn Hữu Phàm, sao phản ứng của hài tử lại có chút kịch liệt, nàng tới trước mặt ân cần hỏi: “Phàm nhi, ngươi sao chứ? Mọi việc ngươi nên nghĩ thoáng chút, có những thứ phải của ngươi cuối cùng cũng là của ngươi!”
      Nàng cho Duẫn Hữu Phàm vì chuyện của Lam Tịch Nguyệt mà thương tâm, là mẹ ruột đương nhiên nàng biết con mình trong lòng nghĩ gì, cũng sớm biết đối với Lam Tịch Nguyệt giống với những người khác.

      Quả , là mẫu thân nàng dĩ nhiên hy vọng hài tử của mình có thể cùng người mến kết phu thê, chẳng qua thế vô thường, phải mỗi người đều có thể thực tâm nguyện của mình! Là trưởng công chúa, nàng hy vọng Lam Tịch Nguyệt cùng Duẫn Hữu Phàm ở chung chỗ vì Lam Tịch Nguyệt chỉ là Công chúa thất sủng, ngay cả Hoàng huynh cũng thống hận nàng ta, thể nào cho phép Duẫn Hữu Phàm cưới Lam Tịch Nguyệt.

      Duẫn Hữu Phàm tay bắt chéo sau lưng nhìn trưởng công chúa lắc đầu : “Mẫu thân cần lo lắng, hài nhi… có chuyện gì!” “ có chuyện gì là tốt rồi!”

      Trưởng công chúa cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười nhưng cũng đồng thời phát ra Duẫn Hữu Phàm biểu khác thường giải thích được, nhìn tay bối rối giấu phía sau hỏi: “Phàm nhi, ngươi cầm tay thứ gì vậy? Làm gì đem giấu để mẫu thân thấy”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.