1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Cây tiên nhân chưởng, cây tiên nhân cầu

      Trải qua mười sáu năm, Lam Tịch Nguyệt làm công chúa thất sủng của Thanh Tố quốc sinh sống ở thế giới này được mười sáu năm. Lão ma ma đem nàng nuôi lớn chết hai năm trước, bây giờ chỉ còn lại mình nàng!

      Lam Tịch Nguyệt đưa tay xoa chậu cây tiên nhân cầu, đây là loại thực vật duy nhất Lam Tịch Nguyệt có hứng thú, để mặc thời gian dài cũng chết. Bởi vì chỉ cần cho nó chút bùn đất, thỉnh thoảng nhớ đến tưới chút nước, còn lại cần phải chú ý chăm sóc nó vẫn có thể sống tốt. (Cây tiên nhân cầu: Tiên nhân cầu là loại cây dễ sống, cần tưới nước liên tục. Thân cây tiên nhân cầu to và dài, xung quanh đầy gai, bài trí những cây này có thể hóa giải điều xấu từ bên ngoà, là quan niệm của phong thủy đấy. Nhìn ảnh tớ thấy nó giống mấy chậu xương rồng loại hình cầu, có nhiều gai )

      Gai tiên nhân cầu nhàng đâm vào đầu ngón tay nàng, trong lúc nàng nhổ , có chút đau đau, rút tay lại cẩn thận giọt máu đỏ tươi từ từ ngưng tụ. Nàng chậm rãi rút gai tiên nhân cầu, dùng miệng mút vào chút sau đó đưa ngón tay nhàng nắm trong lòng bàn tay. Nhìn cây tiên nhân cầu chi chít bao nhiêu là gai, lại nhìn máu đỏ trong mắt nàng màu băng giá.

      Đột nhiên bàn tay ấm áp nắm lấy, Lam Tịch Nguyệt theo bản năng rút tay lại ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong mắt vẫn hờ hững, lạnh nhạt : “Duẫn Hữu Phàm, buông tay!”

      Duẫn Hữu Phàm có ý muốn buông tay, sủng nịnh nhìn nàng, nhàng lắc đầu, sau đó nhàng cúi đầu nắm bàn tay bị thương : “Ngươi nên gọi ta tiếng biểu ca mới phải!” Khi thấy ngón tay nàng có chút máu, nhịn được nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia đau lòng : “Sau này ngươi nên cẩn thận chút, nên làm mình bị thương!”

      chút do dự nàng rút tay lại, xoay người nhìn ra chỗ khác lạnh lùng : “Thiếu gia đến đây xen vào việc của người khác làm gì, chuyện của ta mắc mớ gì tới ngươi?” Duẫn Hữu Phàm thèm để ý lời nàng, qua nhiều năm như vậy sớm quen với thói quen lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt. Nàng có cùng chuyện cũng chưa bao giờ tỏ thái độ tốt! Nếu như ngày kia Lam Tịch Nguyệt đột nhiên ôn nhu, dịu dàng với hoài nghi có phải nàng bị bệnh.

      Tay lại cầm bàn tay bé của Lam Tịch Nguyệt cười : “Đúng là chuyện liên quan đến ta nhưng ta chỉ muốn quan tâm đến ngươi!”

      Lam Tịch Nguyệt lần nữa rút tay trở lại, nhịn được liếc cái, nhàn nhạt : “Đa tạ quan tâm!” Sau đó nàng thêm lời nào khác, thậm chí liếc nhìn cái cũng !

      Duẫn Hữu Phàm thở dài, có cảm giác mất mát, mười ba năm qua, chỉ cần có thời gian đến nơi này, mặc dù nơi này còn lạnh lẽo hơn cả lãnh cung. Nhưng bởi nơi này có nàng nên đây là chỗ mà thích nhất trong hoàng cung.

      Mười ba năm qua, nàng cơ hồ cho chưa từng biểu với khuôn mặt tươi cười, giọng chuyện tới bây giờ cũng có thái độ tốt. Mặc dù vậy, vẫn nhịn được muốn đến nơi này, muốn được thấy nàng, dù lời nào, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến hạnh phúc.

      Duẫn Hữu Phàm quay đầu thấy Lam Tịch Nguyệt đứng trước bồn cây tiên nhân cầu, cười nhìn nàng : “Tịch nhi, đây chỉ là cây tiên nhân chưởng thôi mà!” (Tiên nhân chưởng là cây xương rồng , thân dài nhiều gai, phải hình cầu. Nếu hình cầu gọi là tiên nhân cầu)

      Mắt Lam Tịch Nguyệt đột nhiên tia sáng, sau đó nàng nàng quay đầu mang theo chút xíu tức giận, nhìn Duẫn Hữu Phàm : “Đây phải là cây tiên nhân chưởng!”

      Rốt cuộc phải lúc nào cũng thấy nét mặt lạnh lùng của nàng, mặc dù cũng kỳ vọng thấy được nụ cười của nàng, nhưng vẻ mặt tức giận như vậy của nàng cũng làm vui vẻ thôi. cười gật đầu, luôn miệng : “Đúng đúng, phải là tiên nhân chưởng, chẳng qua đem chưởng kia uốn thành cầu mà thôi!”

      Lam Tịch Nguyệt đưa tay lấy ra chậu cây tiên nhân chưởng, “Kịch” tiếng đặt trước mặt Duẫn Hữu Hàm, khóe miệng khiêu mị : “Vậy ngươi đem nó uốn thành hình cầu nha!” xong nàng xoay người vào bên trong, ánh mắt còn lưu lại khuôn mặt bất đắc dĩ của Duẫn Hữu Hàm đứng chết lặng tại chỗ. nhìn chậu tiên nhân chưởng biết làm sao, vừa rồi chỉ là thuận miệng vậy nghĩ nàng để làm .

      Cây tiên nhân chưởng này làm thế nào mới có thể biến thành hình cầu đây? Đây căn bản là chuyện thể làm mà.

      Quay vào trong nhà Lam Tịch Nguyệt để ý Duẫn Hữu Hàm bên ngoài nữa. Nàng tập trung rất nhiều tinh lực làm bảo bối. Những thứ này toàn là đồ kiếp trước nàng dùng đến, ở thời đại kiếp này của nàng hẳn chưa ai từng thấy qua! Nhưng đó là vật gì? Thực ra nàng chế tạo ra những đồ này dùng để làm gì cũng biết, hình dáng cụ thể cũng chưa nghĩ ra.

      Bởi vì đây toàn là đồ xin của đám thợ thủ công, sau đó nàng tự lắp ráp, cải tạo. Nàng bện giải chỉ màu bạc thành cái Thủ Liên, quấn ở bên tay. Quấn ở vị trí này nàng có thể thuận tiện phóng , hơn nữa người khác cũng hồ nghi bời vì … cái này vốn dĩ là cái Thủ Liên rất bình thường, chẳng qua Thủ Liên qua chế tạo của nàng chất liệu có đặc thù hơn chút thôi.

      Lam Tịch Nguyệt lại đem cầm hộp gỗ màu đen bàn, nhàng mở ra sửa chữa. Bên trong là hộp đầy ngân châm. Nàng vốn thích dùng ngân châm vì nó , lại dễ bị phát giác, chỉ cần nhắm trúng, lực sát thương so với phi tiêu còn lớn hơn… vì nó có thể dễ dàng tiến sâu vào cơ thể con người.

      ra nàng có thói quen dùng súng, nhưng nơi này có súng, mặc dù nàng có thể vẽ bản thiết kế súng để người khác chế tạo. Nhưng lực sát thương của súng quá lớn, hơn nữa vạn nhất người nào biết rồi bản thân nàng rất dễ dàng bị bọn họ cho làm mục tiêu. Nàng hoàn toàn muốn phá hư cân bằng của thế giới này. Trừ súng ra, ngân châm chính là ám khí nàng am hiểu cách dùng nhất.

      Làm đặc công phải chỉ biết sử dụng loại vũ khí, cũng phải chỉ biết sử dụng vũ khí đại là khẩu súng…Đối với nàng, bất cứ cái gì chỉ cần có thể sát thương người khác đều có thể trở thành vũ khí.

      Duẫn Hữu Phàm vẫn đứng ở ngoài phòng nhìn bồn cây tiên nhân chưởng sững sờ, phải nghĩ cách cuốn nó thành cây tiên nhân cầu mà là nghĩ tới Lam Tịch Nguyệt. Vậy nên ánh mắt của hướng về bồn cây tiên nhân chưởng nhưng lại xuyên thấu qua cây, trong lòng bộn bề suy nghĩ.

      Có lẽ trước kia thấy Lam Tịch Nguyệt chăm sóc cây tiên nhân chưởng còn tưởng rằng nàng có cây nào khác để trồng, chỉ có thể dùng cây này. Cho nên cố ý mang từ nhà mình rất nhiều loài hoa quý hiếm tặng cho nàng. Lúc ấy nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn , nhìn đống hoa mang đến, mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ như kỳ vọng. Sau đó nàng phủi áo, hạ khóe miệng, xoay người rời .

      Qua mấy ngày lại đến chơi, nhìn qua cũng chỉ thấy mấy bồn tiên nhân chưởng. Toàn bộ đám cây hoa trân quý mà mang cho nàng bị ném vào trong góc, thoạt nhìn cũng biết chết nhiều ngày rồi!
      Thời điểm Lam Tịch Nguyệt rời khỏi phòng nhìn thấy Duẫn Hữu Phàm đứng ngẩn người trước cây tiên nhân chưởng, khỏi kéo khóe miệng dưới, xoay người vào trong nhà. Nàng vốn phải là chán Duẫn Hữu Phàm, nếu nàng chán lời của bao giờ nàng để tai. Lam Tịch Nguyệt mặc dù lạnh lùng nhưng vô tình, dù sao nàng cùng chơi đùa mười ba năm.

      Mười ba năm qua, bất kể thái độ của nàng đối với như thế nào cũng để bụng, lúc rảnh rỗi liền đến nơi này tìm nàng. Ở trong lòng nàng Duẫn Hữu Phàm trở thành người bạn quan trọng, chẳng qua nàng có thói quen gặp gỡ cầu thân, nàng quen mình đối mặt với tất cả.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Thánh chỉ đến


      Duẫn Hữu Phàm xoay người nhìn Lam Tịch Nguyệt quay vào nhà, bất đắc dĩ thở dài. Nàng vẫn lạnh nhạt như vậy, biết tới khi nào xuất của mới có thể làm nàng vui mừng.

      Duẫn Hữu Phàm theo vào, nơi này vốn quen thuộc. Nếu có người so sánh quen ở đây như ở nhà chắc phản đối. tùy ý ngồi ở ghế, cười nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Tịch nhi, ba ngày nữa chính là sinh nhật Hoàng thượng, nàng có dự định gì ?”
      Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lạnh lùng : “Có quan hệ gì sao?”

      Duẫn Hữu Phàm sửng sốt chút nhưng trong đáy mặt lên thương , biết Hoàng thượng tới giờ vẫn chú ý đến nàng, thậm chí nhớ tới nàng. Trừ khi Hoàng thượng nhớ tới cái chết của Quý phi nương nương mới có thể nhớ tới kẻ hại chết phi tử thương nhất.

      Mà nơi này vắng lạnh mười sáu năm sao đột nhiên lại náo nhiệt. Nghe phía ngoài huyên náo Lam Tịch Nguyệt khẽ nhíu mày, xảy ra chuyện gì sao?

      Nếu phải tại sao bên ngoài lại đột nhiên ầm ĩ? Nàng quay đầu cùng Duẫn Hữu Phàm liếc nhau cái sau đó hai người tiến ra cửa. Nơi này là chỗ lạnh lẽo nhất hoàng cung, hơn nữa còn là chỗ ở của công chúa thất sủng, nếu là người bình thường ai muốn lui tới.
      Khi hai người ra đến cửa, ngay cả Lam Tịch Nguyệt cũng thể lộ ra thần sắc ngạc nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Chỉ thấy đám cung nhân, mỗi người cầm cái khay, bày đó đủ loại vật phẩm, y phục, gấm vóc, trân châu phỉ thúy, đồ trang sức…hướng phía Lam Tịch Nguyệt nối đuôi nhau mà vào.

      Từ giữa đám người thái giám tách ra, đến, ngửa cao đầu nhìn phía Lam Tịch Nguyệt, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường. Chẳng qua lúc thấy đứng bên cạnh Lam Tịch Nguyệt là Duẫn Hữu Phàm thần sắc mới nghiêm trang cung kính hành lễ: “Nô tài ra mắt Thiếu tướng quân!”

      Duẫn Hữu Phàm là con trai của Trưởng công chúa và Đại tướng quân, cũng chính là đứa cháu ngoại được Hoàng thượng sủng ái nhất, lại là ý trung nhân của Lam Thanh Nguyệt công chúa, là vị Phò mã do Hoàng hậu nương nương chọn dĩ nhiên phải nịnh bợ phen! Thái giám ngẩng đầu liếc Lam Tịch Nguyệt bên cạnh, trong mắt lộ vẻ dè bỉu, mắc dù nàng lớn lên vô cùng xinh đẹp, có mỏi mắt tìm khắp Thanh Tố quốc này cũng ra địch thủ.

      Như vậy sao chứ? Xinh đẹp nhưng cũng được sủng ái, lại còn bị câm! Trừ Duẫn Hữu Phàm người nào khác biết nàng có thể chuyện. Trong mắt bọn họ, Lam Tịch Nguyệt chính là công chúa câm, kẻ nào coi trọng!

      Tên thái giám này, giải thích được Thiếu tướng quân vì sao đối với nàng tốt như vậy, ngay cả Thanh Nguyệt công chúa cũng được đối đãi như thế! Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn nô tài rồi quay đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm cái, toàn bộ ánh mắt của thái giám kia nàng để tâm, cũng phải là có cảm giác mà cảm giác này nàng vốn sớm quen!

      Thái giám lúc này mới đem chú ý dồn vào Lam Tịch Nguyệt, hướng nàng giả dối hành lễ : “Thánh chỉ tới, xin Tịch Nguyệt công chúa tiếp chỉ!” Lam Tịch Nguyệt đứng ở đó hề nhúc nhích, nàng cũng biết đón Thánh chỉ phải quỳ xuống nhưng ở thế giới này ai dạy cho nàng cách làm nên nàng vẫn đứng yên tại chỗ, bộ dạng như cũ nhìn thái giám.

      Bắt nàng quỳ xuống, hơn nữa còn phải quỳ trước mặt thái giám, quả thực muốn chết à! Kể cả tay tên thái giám đó cầm Thánh chỉ cũng được. Thái giám thấy Lam Tịch Nguyệt có ý muốn quỳ xuống tiếp chỉ sắc mặt càng thêm khó coi, hướng nàng giọng sắc nhọn: “ Tịch Nguyệt công chúa, xin quỳ xuống tiếp chỉ!”

      Vừa vừa cầm Thánh chỉ trong tay giơ cao cao qua đỉnh đầu. Duẫn Hữu Phàm quay mặt lại nhìn Lam Tịch Nguyệt, vào tai nàng: “Tịch nhi, đừng gây chuyện, trước tiên tiếp chỉ rồi sau!” Vừa vừa lôi kéo nàng quỳ mặt đất.

      Lam Tịch Nguyệt quay đầu lại lạnh lùng nhìn Duẫn Hữu Phàm, kéo tay ra khỏi tay , quỳ xuống ư, đùa gì vậy? Xoay đầu nàng tiếp tục ngó thái giám, ánh mắt lạnh lẽo khiến thái giám nhịn được rùng mình cái, trong lòng khỏi sợ hãi.

      thái giám bình thường bên cạnh hoàng thượng, chỉ có ở đây trước mặt các nô tài khác mới có thể làm bộ lên mặt chút để cho bọn họ thấy nô tài hầu hạ hoàng thượng so với các nô tài khác thân phận cao quý hơn. Bây giờ bị Lam Tịch Nguyệt, công chúa thất sủng ngó chừng với bộ dạng như vậy là mất mặt.

      Trong hoàng cung này, thân phận Lam Tịch Nguyệt hiển nhiên so sánh với cung nhân bình thường cũng bằng. sợ hãi của tên thái giám lúc này bị tức giận mãnh liệt lấn át. Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn thần sắc thái giám biến đổi đột nhiên bước ra phía lấy Thánh chỉ tự mình mở ra xem.

      Thái giám sửng sốt chút nhưng ngay sau đó là cảm giác nhục nhã, bình thường đều bị các Hoàng tử, Công chúa khác bắt nạt, đến giờ vất vả lắm mới gặp được Công chúa thất sủng muốn bắt nạt lại, nghĩ tới ngay cả Công chúa thất sủng cũng để vào trong tầm mắt. Duẫn Hữu Phàm tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt, mặc dù cảm thấy nàng lạnh lùng như vậy có vẻ ổn nhưng thấy thái độ của tên thái giám ánh mắt Duẫn Hữu Phàm cũng giống như nàng.

      Tên thái giám này to gan, dám coi thường Tịch nhi. Lam Tịch Nguyệt cầm Thánh chỉ tay, đưa mắt nhìn Duẫn Hữu Phàm rồi nhìn những cung nữ thái giám bê khay chứa bao nhiêu đồ trong mắt nàng lên ánh nhìn thắc mắc. Hoàng đế kia sao đột nhiên nhớ tới nàng?

      Hơn nữa lại còn đưa nhiều đồ như vậy, lại còn muốn nàng tham gia thọ yến mừng sinh nhật ba ngày sau của . Thái giám nhìn Lam Tịch Nguyệt trong lòng cười lạnh dứt. Thất sủng công chúa đúng vẫn là thất sủng công chúa, so với công chúa đúng nghĩa còn thua kém khoảng lớn.

      Duẫn Hữu Phàm lộ vẻ vui mừng, Hoàng thượng đột nhiên ban cho Tịch nhi nhiều đồ như vậy hơn nữa còn đặc biệt chỉ định nàng nhất định ba ngày sau phải tham gia thọ yến có phải là bỏ thành kiến với Tịch nhi, rốt cục chú ý tới Tịch nhi?

      Có lẽ phải nhân cơ hội này tâu lên Hoàng thượng muốn cưới Tịch nhi làm vợ, chắc chắn Hoàng thượng đồng ý nha! Lam Tịch Nguyệt đứng bên nhìn bọn nô tài đem toàn bộ đồ đạc vào căn phòng cũ nát. Đợi bọn họ cất xong hết đồ cũng đứng đó thấy rời , nàng nhíu mày.

      Nàng thấy nhiều người như vậy ở trước mặt nàng, hơn nữa còn là bọn người làm bộ làm tịch. Nàng đương nhiên biết bọn họ chờ cái gì, phải là chờ Hoàng thượng ban thưởng cho nàng xong, nàng liền thưởng cho bọn chúng ít tiền hay sao? Nàng quay đầu nhìn bọn nô tài chỉnh tề sắp hàng, nhìn bàn bày đầy thưởng phẩm, lại tiếp tục lạnh lùng nhìn bọn họ. Nàng hề muốn ban thưởng cho bọn chúng.

      Hơn nữa nàng gần đây cần bạc, muốn lãng phí đem tặng những thứ kia, bọn người đó ban thưởng cũng chẳng làm sao! Duẫn Hữu Phàm bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, đưa tay muốn lấy túi tiền của mình nhưng tay chưa chạm được túi bị Lam Tịch Nguyệt bắt được.

      Nàng thấy hạ mi, ý tứ trong mắt tương đối ràng. Duẫn Hữu Phàm nếu dám đem bạc ban thưởng chừng bị nàng gây chuyện! bất đắc dĩ thở dài, hạ tay xuống hướng phía bọn cung nhân phất tay : “Các ngươi toàn bộ có thể lui!”

      Cung nữ, thái giám đều ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm và Lam Tịch Nguyệt rồi lại nhìn nhau. Mặc dù muốn nhưng cũng biết có nán lại cũng có kết quả khác, bọn họ hướng Lam Tịch Nguyệt quỳ gối hanh lễ sau đó cùng nhau lui xuống, lần này coi như làm công!


      Đợi đến khi tất cả rời , Duẫn Hữu Phàm nhịn được lên tiếng hỏi: “Tịch nhi, nàng làm cái gì vậy? Hoàng thượng thay đổi thái độ với nàng, nàng phải vui mừng mới phải, sao lại có bộ dạng này?” Lam Tịch Nguyệt liếc cái, di chuyển tầm mắt đến chỗ thưởng phẩm, khẽ xuy tiếng lạnh lùng : “Hoàng thượng hẳn có dụng ý khác!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Lam Thanh Nguyệt ghen tức

      Duẫn Hữu Phàm giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Tịch nhi, là nàng cả nghĩ rồi! Hoàng thượng làm sao có dụng ý khác?”

      Lam Tịch Nguyệt ngó những bảo vật chồng chất, thèm quay đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm, nhàn nhạt : “Là có dụng ý, đối với ta bất kỳ người nào cũng có dụng ý, huống hồ lại đường đường là thiên tử!”

      “Tịch nhi, ý ta phải như vậy!”
      Duẫn Hữu Phàm có chút luống cuống nhìn nàng, có phải những lời vừa rồi của làm nàng mất hứng? biết Hoàng thượng từ trước tới giờ chưa từng chú ý Tịch nhi, đáng chết, sao vẫn ra những lời như vậy!

      Hoàng thượng thể có dụng ý khác sao? Đó vốn là mà, giống như nàng là vốn là người vậy. Căn bản nàng có gì để Hoàng thượng coi trọng! Hoàng thượng sai mang những đồ này tới là có ý gì? Lam Tịch Nguyệt nàng tin vô duyên vô cớ ban thưởng nhiều đồ như vậy. Còn tên thái giám, sau khi rời vẫn có chút căm giận bất bình, nếu sợ đắc tội với Duẫn Hữu Phàm vừa rồi từ bỏ ý đồ.

      Nàng chỉ là công chúa thất sủng, hiểu sao Thiếu tướng quân lại che chở nàng như vậy? Thanh Nguyệt công chúa tốt, rất xinh đẹp lại là hài tử của Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng rất sủng ái nàng, so với Lam Tịch Nguyệt biết tốt hơn bao nhiêu lần, vẫn nghĩ ra tại sao Thiếu tướng quân đối với Thanh Nguyệt công chúa lạnh nhạt, còn đối với Lam Tịch Nguyệt có phần quý!

      Thái giám đâm đầu bị nương xinh đẹp mặc áo trắng đứng chắn ngang giữa đường. Vốn mắc nghẹn cục tức lại đúng lúc bị cản đường thái giám hỏa khí bốc lên ngùn ngụt, thèm đưa mắt nhìn xem là ai, chửi ầm lên: “Tên nô tài chết tiệt, có mắt sao? Dám cản đường ta!”
      “Ba !”

      tiếng bạt tai vang dội rơi mặt thái giám, cả kinh ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn khuôn mặt thịnh nộ của Lam Thanh Nguyệt, toàn thân ngăn được run rẩy. chậm chạp cong đầu gối, quỳ trước mặt nàng hoảng sợ : “Công … công chúa tha mạng, nô tài có mắt như mù, thấy thái sơn! Ngài đại nhân đại đức tha cho nô tài lần này!”

      Lam Thanh Nguyệt véo tai , bộ dạng hung hăng, phẫn nộ quát: “Tên cẩu nô tài chết tiệt, ngươi vừa mới cái gì? Bộ dạng như vậy mà dám cùng Bổn công chúa chuyện, ngươi chán sống rồi phải ?”
      Tên nô tài bị Lam Thanh Nguyệt véo tai cảm thấy như muốn té, cả người theo tay nàng mà run rẩy, khuôn mặt thống khổ sợ hãi kêu: “Ai ô ô, Công chúa tha mạng, nô tài lần sau dám nữa!”

      “Sau này? Ngươi còn muốn có sau này?”
      ! Nô tài sai rồi, nô tài nên đụng phải Công chúa, nô tài có mắt như mù mới đụng phải Công chúa, Công chúa xin ngài tạm tha mạng nô tài lần này!”
      “Hừ, tha cho ngươi? Tên cẩu nô tài nhà ngươi dám đụng phải Bổn công chúa lại vẫn muốn ta tha cái mạng chó của ngươi!”

      Lam Thanh Nguyệt vừa vừa gia tăng lực đạo ở cổ tay, hung hăng dồn lỗ tai tựa hồ muốn đem cái lỗ tai kia ném xuống đất.

      Thái giám bị Lam Thanh Nguyệt véo tai đau đến mức nước mắt nước mũi trào ra, lời mạch lạc vừa khóc vừa : “Công chúa tha cho … tha mạng nô tài! Nô … tài bao giờ dám đụng phải ngài nữa! Nô tài còn phải phụng mệnh Hoàng thượng, Công chúa ngài hãy tạm tha cái mạng chó của nô tài lần này!”

      Lực đạo tay Lam Thanh Nguyệt giảm chút, nhìn tên thái giám nước mắt ròng ròng vội buông lỏng tay, khinh ghét nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, nàng hỏi: “Phụng mệnh? Phụng mệnh gì? Mới vừa rồi Phụ hoàng gọi ngươi làm việc gì?”

      Được Lam Thanh Nguyệt buông tay, thái giám cảm thấy cả người, đối với vấn đề nàng quan tâm liền đáp: “Bẩm Công chúa, vừa rồi nô tài phụng mệnh đến chỗ Tịch Nguyệt công chúa truyền Thánh chỉ”.
      “Lam Tịch Nguyệt?”

      Lam Thanh Nguyệt thoáng chút sửng sốt, ngay sau đó hỏi: “Truyền Thánh chỉ gì? Chẳng lẽ là …”
      Thái giám vội cắt lời nàng, kéo ra góc : “Công chúa, lời này của nô tài ngài ngàn lần vạn lần cũng được lung tung, nếu để Hoàng thượng biết có chuyện gì tốt đâu!”

      Hừ lạnh tiếng, Lam Thanh Nguyệt vô tình hạ giọng : “Phụ hoàng có biết cũng nỡ trách tội ta đâu!”
      Thấy thái giám còn chần chừ chưa muốn , Lam Thanh Nguyệt nhịn được nhìn hắt phất tay : “Được rồi, được rồi, ta , được chưa? Ngươi bây giờ có thể cút rồi, càng xa càng tốt!”

      “Dạ!”
      Thái giám như được đại xá lùi về sau mấy bước rồi dừng lại nhìn Lam Thanh Nguyệt có chút ngập ngừng : “Công chúa, chuyện này nô tài biết có nên ra hay !”
      Lam Thanh Nguyệt nhịn được nhìn tức giận : “Ngươi có chuyện gì mau ra cho ta, nô tài đâu mà lề mề!”

      “Công chúa! Là nô tài vừa rồi mới nhìn thấy Thiếu tướng quân!”
      “Thiếu gia tướng quân? Là Thiếu tướng quân?”

      Lam Thanh Nguyệt giải thích được, nhìn thái giám, đột nhiên ánh mắt sáng lên luôn miệng hỏi: “Là biểu ca? tiến cung sao? Ngươi thấy ở đâu? Bây giờ ở đâu? Tại sao đến tìm ta?”

      Lời cứ thế tuôn ra, trong giọng của nàng nồng đậm ủy khuất, biểu ca cho tới bây giờ cũng chịu chủ động đến tìm nàng, lần nào vào cung cũng nhằm hướng xú nha đầu Lam Tịch Nguyệt mà tới! Lam Tịch Nguyệt? Nghĩ tới đây Lam Thanh Nguyệt mở to hai mắt nhìn thái giám: “Ngươi mau, có phải biểu ca ở chỗ xú nha đầu Lam Tịch Nguyệt?” Thái giám gật đầu : “Bẩm Công chúa, đúng là nô tài ở chỗ Tịch Nguyệt công chúa nhìn thấy Thiếu tướng quân!”

      Lam Tịch Nguyệt sửa sang thưởng phẩm đột nhiên mí mắt nháy cái tựa hồ như có chuyện gì sắp xảy ra. Trực giác của nàng từ trước đến nay vốn luôn chính xác. Nàng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh xếp đồ nhưng trong lòng đề cao cảnh giác.

      Bất kể sắp xảy ra chuyện gì, chuẩn bị sẵn sàng trước luôn cần thiết! Duẫn Hữu Phàm muốn giúp nàng nhưng chen tay vào được, chỉ có thể đứng chỗ, thấy Lam Tịch Nguyệt di chuyển đến chỗ nào liền di chuyển theo đến chỗ đó. nhìn bảo vật nàng ôm trong ngực : “Tịch nhi, cái này rất nặng, để ta giúp nàng cầm!”

      Lam Tịch Nguyệt thèm liếc nửa con mắt, trực tiếp lướt qua , nhằm phía hộc tủ mà tiến, đem cất bảo vật vào trong tủ treo quần áo sau đó đóng cửa lại khóa kỹ.

      Lam Tịch Nguyệt lại đưa tay sắp đồ bàn. Duẫn Hữu Phàm vội sửa sang lại những thứ đó rồi đem đến trước mặt Lam Tịch Nguyệt. Nhưng Lam Tịch Nguyệt chút cũng để ý đến , nàng tới phía bàn đưa tay cầm cái chén, rót nước từ từ uống. Duẫn Hữu Phàm bất lực cúi đầu ủ rũ nhìn Lam Tịch Nguyệt giọng có chút ủy khuất: “Tịch nhi…”

      Thời điểm còn muốn thêm điều gì Lam Tịch Nguyệt đột nhiên đặt cái chén xuống nhàn nhạt : “Có người đến!”

      Duẫn Hữu Phàm có phần sửng sốt xoay người nhìn về phía cửa. Vừa rồi chú ý, bây giờ nghe lại có bước chân từ bên ngoài vang lên tựa hồ còn cách nơi này chút, nhưng là phương hướng nhất định tới nơi này.

      Lần này lại là ai đến? Chỉ câu như vậy rồi Lam Tịch Nguyệt vẫn từ từ nhâm nhi trà, lại còn đưa tay rót chén đưa tới trước mắt Duẫn Hữu Phàm nhạt giọng : “Uống !”
      Duẫn Hữu Phàm cười, đưa tay đón lấy ly trà, trong lòng giong trống mở cờ, ly trà uống vào trong miệng tự nhiên cũng thêm phần ngọt ngào. Nhưng Lam Tịch Nguyệt để ý thêm gì đến , đưa tay sắp xếp mấy đồ còn lại bàn bỏ vào cái hộp.

      Lam Thanh Nguyệt mang theo đám cung nữ thái giám vào nhìn thấy bóng lưng Lam Tịch Nguyệt trong trẻo, lạnh lùng cùng nụ cười ôn nhu của Duẫn Hữu Phàm, chẳng qua nụ cười cùng vẻ mặt ôn nhu ấy dành cho nàng vì từ lúc nàng đến tới giờ vẫn hề nhìn nàng.
      Lam Tịch Nguyệt nhấc khóe miệng, hung hăng nhìn Lam Tịch Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng (chém thêm chút gió hehe), sau đó chạy tới bên Duẫn Hữu Phàm ôm tay lay lay, bộ dạng làm nũng : “Biểu ca, ngươi vào cung sao đến tìm người ta?”

      Duẫn Hữu Phàm nhấc tay mình ra, cười nhìn nàng : “Ta tiến cung có chút việc rồi phải nhanh chóng rời !” Lam Thanh Nguyệt càng thêm ủy khuất, mân mê cái miệng nhắn, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt rồi lại tiếp tục như vòi bạch tuộc quấn lên Duẫn Hữu Phàm điềm đạm, đáng nhìn : “Biểu ca, ngươi gạt người ta nha! Nếu ngươi phải nhanh chóng rời hoàng cung tại sao còn có thể chạy đến nơi này? Đây chính là nơi lạnh lẽo nhất hoàng cung, chẳng lẽ ngươi có thời gian đến đây mà lại có thời gian đến tìm ta sao?”

      Lam Tịch Nguyệt xoay người qua, kỳ quái nhìn Lam Thanh Nguyệt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đột nhiên nàng xoay người ra khỏi nhà. Ra ngoài chơi với cây tiên nhân cầu còn hay hơn. Đó là cây tiên nhân cầu nàng mới tìm được, vốn nơi này chỉ có cây tiên nhân chưởng.

      Mắt Duẫn Hữu Phàm theo thân hình Lam Tịch Nguyệt mà lay động, mắt Lam Thanh Nguyệt cũng theo thân hình của Lam Tịch Nguyệt mà thay đổi. Chẳng qua ánh mắt của hai người này khác nhau trời vực. Duẫn Hữu Phàm đột nhiên đứng lên bất chấp tròng mắt trợn trừng của Lam Thanh Nguyệt, trực tiếp ra ngoài cửa đứng ở phía sau Lam Tịch Nguyệt ôn nhu : “Tịch nhi, ta phải về đây!” Lam Tịch Nguyệt nghiêng người khẽ gật đầu cái sau đó lại tiếp tục loay hoay bên cây tiên nhân cầu.

      Nàng rất thích cây tiên nhân … Loại thực vật này bất kể trong hoàn cảnh nào đều có thể sống sót, cố gắng sinh tồn trong gian. Nhìn bóng lưng nàng, Duẫn Hữu Phàm trong mắt xẹt qua tia mất mác, phải về, Tịch nhi cho tới bây giờ cũng có bất kỳ biểu gì, ngay cả thần sắc cũng thể . Lam Thanh Nguyệt chay ra đuổi theo nhưng Duẫn Hữu Phàm xa, nàng hung hăng quay lại nhìn chằm chằm Lam Tịch Nguyệt ngoan cố : “Lam Tịch Nguyệt, tại sao ngươi lại có thể được biểu ca quan tâm?”

      Lam Thanh Nguyệt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt kiềm chế được co rúm lại chút, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hạ khóe miệng hướng phía Lam Tịch Nguyệt uy hiếp: “Ngươi cứ tạm thời đắc ý , biểu ca thích ngươi, ta cũng để biểu ca thích ngươi! Cho dù biểu ca thích ngươi các ngươi cũng thể nào ở chung chỗ …”
      tới đây Lam Thanh Nguyệt đột nhiên dừng lại như nghĩ tới điều gì, hừ lạnh tiếng xoay người rời .

      Lam Thanh Nguyệt chán ghét Lam Tịch Nguyệt, hận thấu xương nàng. Từ ngay khi thấy Lam Tịch Nguyệt nàng đem lòng nuôi hận, vì Lam Tịch Nguyệt mà biểu ca tránh mặt nàng, vì Lam Tịch Nguyệt lớn lên so với ai sắc đẹp cũng nổi trội hơn.

      Lam Thanh Nguyệt được coi là Thanh Tố quốc đệ nhất mỹ nhân, nhưng chỉ là bởi vì họ chưa nhìn thấy dung nhan Lam Tịch Nguyệt. được coi là đệ nhất mỹ nhân lại thấy khác xinh đẹp hơn mình trong lòng làm sao yên! Lam Tịch Nguyệt làm bộ dạng ngắm cây tiên nhân nhưng trong mắt lại suy tư chuyện gì. Câu Lam Thanh Nguyệt vừa là có ý gì? Tại sao nàng ta lại mở miệng tiếp mà bỏ ?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Hòa thân công chúa

      Buổi tối hôm đó, Lam Tịch Nguyệt chuẩn bị ngủ đột nhiên bóng đen xông vào khu nhà cũ rách. Nàng định hướng phía bóng đen xuất thủ nghe thanh quen thuộc vang lên bên tai: “Tịch nhi, là ta!”

      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt chút, xoay người sang chỗ khác, sao đột nhiên Duẫn Hữu Phàm lại xuất . Duẫn Hữu Phàm ánh mắt mơ màng nhìn ánh mắt nàng dưới ánh trăng lóe sáng rung động lòng người nhưng nhìn ra tâm tư của nàng.

      xảy ra chuyện gì, ngươi sao buổi tối lại lẻn vào phòng ta”
      Duẫn Hữu Phàm tiến lên nắm tay nàng ôm chặt trong ngực, thầm bên tai nàng, trong thanh còn có tia run rẩy, hình như sợ điều gì: “Tịch nhi, nàng theo ta , chúng ta bây giờ chạy trốn khỏi nơi này, bao giờ … trở về nữa!”

      Lam Tịch Nguyệt kiên nhẫn nghe, nhíu mi mắt, đem Duẫn Hữu Phàm ôm nàng đẩy ra, xoay người tới bàn, thắp cây nến vừa mới bị thổi tắt, quay lưng lại phía nhàn nhạt giọng hỏi: “Tại sao?”

      Bên trong nhà nhất thời sáng lên nhưng chút ánh sáng cũng thấy trong đôi mắt Duẫn Hữu Phàm. tới phía sau Lam Tịch Nguyệt, ôm nàng vào trong ngực run giọng : “Ta vừa mới biết Thanh Tố quốc giao chiến với Lâm Nguyệt quốc thất bại, Hoàng thượng đưa ra thỉnh cầu hòa thân!”

      Lông mi Lam Tịch Nguyệt khẽ lay động nhưng vẻ mặt vẫn biến sắc, trong đầu như chợt nghĩ ra điều gì. Thanh Tố quốc giao chiến thất bại đương nhiên phải thỉnh cầu hòa thân, lễ vật hòa thân ở đây chắc hẳn là Công chúa, dù phải Công chúa cũng là Quận chúa, hoặc phải tìm gánh vác nhiệm vụ rồi phong làm Công chúa.

      tại Thanh Tố quốc có nhiều Công chúa, hẳn phải tìm nào đó để thay thế. Chẳng qua làm hòa thân công chúa phải là chuyện tốt đẹp gì, cẩn thận khó giữ được mạng sống, mà đến khi đó Thanh Tố quốc cũng thể can thiệp chuyện của hòa thân công chúa chỉ biết kín đáo khiển trách Lâm Nguyệt quốc mà thôi. Lam Tịch Nguyệt để Duẫn Hữu Phàm tùy ý ôm nàng, nàng vẫn lạnh lùng đứng yên, động đậy cũng nhúc nhích hỏi: “ tình là thế nào?”

      Duẫn Hữu Phàm thả lỏng thân thể cứng ngắc, mở miệng : “Vốn hòa thân công chúa là Thanh Nguyệt công chúa, nhưng Hoàng hậu chịu đồng ý, thỉnh cầu Hoàng thượng chọn người khác. Nhưng tất cả các phi tử có người nào nguyện ý đem con mình làm hòa thân công chúa đến Lâm Nguyệt quốc”.

      “Vậy nên bọn họ nghĩ tới ta, cách khác ta là hòa thân công chúa đến Lâm Nguyệt quốc!”
      “Tịch nhi —— “
      Lam Tịch Nguyệt nhàng xoay người trong ngực Duẫn Hữu Phàm rồi đẩy ra, mặt chút thay đổi lạnh nhạt : “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi chạy tới cho ta biết!”

      Duẫn Hữu Phàm vẻ mặt kích động, ôm bả vai nàng cúi đầu nhìn ánh mắt của nàng : “Tịch nhi cần đến Lâm Nguyệt quốc, cần gả cho bất kỳ ai khá! Tịch nhi theo ta , chúng ta bây giờ trốn khỏi hoàng cung, rời kinh thành bao giờ… trở về!”

      Lam Tịch Nguyệt nhìn hướng khác, nhàn nhạt : “ được! Ta chạy trốn!”
      Nàng cho dù muốn trốn cũng muốn mình trốn , sao còn thừa hơi mang thêm người? Duẫn Hữu Phàm trong mắt có tia bối rối, nắm chặt vai nàng, nhàng : “Tại sao ? Chẳng lẽ nàng muốn đến Lâm Nguyệt quốc? Nàng cũng biết hòa thân công chúa thể nào có kết quả tốt, hơn nữa lại là hòa thân công chúa của quốc gia bại trận!”

      “Thế làm sao? Chẳng nhẽ ta ở chỗ này có kết quả tốt sao?”
      Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng, có thể đây chính là những ý tứ mà Lam Thanh Nguyệt chưa hết. Nàng ta sớm biết chuyện này, hơn nữa biết Lam Tịch Nguyệt phải làm hòa thân công chúa thay nàng ta, coi như có chút hả hê, phải là bỏ được chướng ngại vật sao!

      Đối với Lam Tịch Nguyệt, đến đâu cũng giống nhau, thậm chí nơi nào so với nơi này cũng tốt hơn! Mặc dù muốn thành gia thất nhưng nghĩ mình trước mắt tuyệt đối thể đấu thắng triều đình, cho nên nàng làm hòa thân công chúa cũng phải là quá tệ, ít ra có thể quang minh chính đại rời khỏi nơi này.
      Nàng chỉ cảm thấy đáng tiếc chưa kịp báo thù ẫu thân, ngăn được Hoàng hậu gây thêm họa, cũng biết sau này Hoàng hậu có đến tìm nàng tính sổ.
      .
      Duẫn Hữu Phàm dường như chấp nhận được câu trả lời của nàng, hai chân lảo đảo về phía sau hai bước, lẩm bẩm : “Tịch nhi, làm sao nàng có thể như vậy? Cho dù … cho dù nàng cho tới bây giờ chưa từng được sống vui vẻ nhưng sao có thể muốn nhanh chóng xuất cung!”

      Lam Tịch Nguyệt nhíu mi mắt, vẻ mặt có chút cổ quái nhìn : “Đó là đương nhiên, nếu ta làm hòa thân công chúa tự nhiên có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
      phải ta có ý đó!”

      Duẫn Hữu Phàm nhịn được gầm tiếng, khuôn mặt thống khổ nhìn nàng : “Tịch nhi, ta là ta muốn cưới nàng, chỉ có thể là nàng, đời này kiếp này ta chỉ muốn ở chỗ cùng nàng! Cho nên ngàn vạn lần nàng đừng gả đến Lâm Nguyệt quốc có được hay ? Chỉ cần nàng đồng ý, ta có thể mang nàng lên ngựa cùng rời nơi này, chỉ cần nàng đồng ý”.

      Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng : “Ta muốn!”

      Đối với nàng, Duẫn Hữu Phàm chỉ làm cho nàng ghét, thậm chí có chút đối đãi như với bạn bè nhưng chưa hề có ý vượt quá tình bằng hữu. Đối với người bạn này, đương nhiên nàng hết sức quý trọng mặc dù biểu ngoài mặt là ngó lơ , cũng bởi vì vẻ mặt đó sớm thành thói quen của nàng. Nàng có thói quen cười, chỉ có thể mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì.

      Nàng muốn trốn cùng , hơn nữa chính muốn kết hôn với nàng. Điều này sao có thể? Nàng tình nguyện gả ột người quen biết chứ muốn lấy !
      Nếu là người quen biết nàng tự nhiên có thể coi thường người ta.

      Nếu như người đó là Duẫn Hữu Phàm dễ dàng gì. Duẫn Hữu Phàm lùi về phía sau thêm mấy bước, mặt thoáng lên tia tuyệt vọng, thần sắc tự hồ lộ vẻ thể tin, nhìn nàng : “Tại sao? Tại sao muốn? Hay là Tịch nhi thích ta?”
      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn , mở miệng : “Thích, nhưng chúng ta chẳng qua chỉ là bằng hữu, biểu ca!”

      Đây là lần đầu tiên Lam Tịch Nguyệt gọi biểu ca, mặc dù trước đây biết bao nhiêu lần muốn nàng gọi biểu ca nhưng nàng chưa bao giờ chấp thuận vẫn luôn gọi thẳng tên. Đây chính là lần đầu tiên! Hai tiếng biểu ca lọt vào tai Duẫn Hữu Phàm vang vọng, vẻ mặt thống khổ càng thêm đau đớn, xoay người hướng phía cửa ra ngoài, bóng dáng khỏi có chút đơn.

      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, rất nhanh hòa vào bóng tối, nửa điểm cũng nhìn thấy.

      Nàng xoay người tới hốc tủ, bên trong cất giấu đồ Phụ hoàng ban thưởng lúc chiều, tự hồ toàn là đồ đáng tiền. Trong bóng tối bóng dáng mạnh mẽ như con báo đêm phiêu lãng nhanh chóng biến mất ở phía tường thành.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Trước buổi thọ yến

      Thời gian ba ngày trôi rất nhanh, thoáng chốc đến ngày sinh nhật Hoàng thượng. Lam Tịch Nguyệt hề hứng thú với kiện này, nếu phải Hoàng thượng có dụng ý với nàng ngay cả cái liếc mắt đến nàng cũng quan tâm huống hồ là dự thọ yến.

      Ba ngày qua Duẫn Hữu Phàm cũng biến mất tăm mất tích, thấy xuất trước mặt nàng. Lam Tịch Nguyệt cũng để ý, nơi này càng thanh tĩnh, nghiên cứu vũ khí bảo bối quả dễ dàng thoải mái hơn.

      Mấy cung nữ phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến giúp Tịch Nguyệt công chúa trang điểm. Hoàng hậu nương nương còn đặc biệt dặn dò nhất định phải mang trang phục đẹp nhất mặc cho Tịch Nguyệt công chúa khiến các nàng dù tình nguyện vẫn phải đến nơi lạnh lẽo này.

      Các nàng cũng chỉ là phận nô tài, muốn cũng phải , trừ khi chán sống.
      Lam Tịch Nguyệt mang tất cả vũ khí người giấu , nàng chưa muốn dùng bảo bối giết người nhưng có chúng nàng có cảm giác an toàn hơn. Nàng sửa sang lại y phục, người biết còn tưởng người nàng có bất kỳ thay đổi gì, vẫn thấy dáng người phiêu diêu, phong hoa tuyệt mỹ.

      Nhìn ra hướng cửa có mấy cung nữ tới, nếu hôm nay phải sinh nhật Hoàng thượng nàng cũng muốn đến chỗ đó, cứ ở nhà chơi cùng mấy món vũ khí bảo bối còn thú vị hơn.

      Bọn họ tiến vào trong phòng, hướng Lam Tịch Nguyệt hành lễ sau đó đứng hết cả vào bên, cung nữ bước lên trước mặt Lam Tịch Nguyệt thấy dung nhan xinh đẹp của nàng khỏi sững sờ.

      Nàng ta nhìn thấy biết bao nhiêu xinh đẹp, trong hậu cung các vị nương nương thiên kiều bá mị cùng các Công chúa như hoa như ngọc, nhất là Thanh Nguyệt công chúa, đệ nhất Thanh Tố quốc mỹ nhân.

      nghĩ rằng cho tới hôm nay được thấy Công chúa thất sủng so sánh với các thấy trong quá khứ muôn ngàn lần xinh đẹp hơn. Nhìn ngắm được lúc chợt cung nữ nhớ ra mục đích tới đây hôm nay, thích thú hướng Lam Tịch Nguyệt khẽ khom người : “Công chúa, Hoàng hậu nương nương sai bọn nô tỳ đến đây giúp công chúa điểm trang cùng sửa soạn trang phục tham gia thọ yến mừng Hoàng thượng”.

      Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng liếc cung nữ, xoay người ngồi lên cái ghế bên cạnh chờ các nàng trang điểm.
      Nếu nhất định phải , vậy ta . Hơn nữa là hòa thân công chúa nàng có thể dễ dàng rời xa chốn này.

      Nhìn thái độ của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt cung nữ lên tia tức giận. Nàng vốn là tỳ nữ trang điểm thân cận nhất của Hoàng hậu nương nương, chỉ có Hoàng hậu nương nương cùng Thanh Nguyệt công chúa mới được đích thân nàng trang điểm cùng sửa soạn y phục.

      công chúa thất sủng sao lại để nàng vào trong mắt! Thấy cung nữ nửa điểm cũng muốn động tay, Lam Tịch Nguyệt xoay đầu lại nhìn nàng ta, trong mắt vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng làm cho cung nữ nhịn được rùng mình cái, đỉnh đầu như có bóng ma lởn vởn, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

      Nàng thấy cung nữ kia hề nhúc nhích chỉ muốn xoay lại nhìn chút thôi nghĩ lại thấy nàng ta thần sắc tràn đầy sợ hãi.

      Lam Tịch Nguyệt lập tức quay người lại, đưa tay mở hộp trang điểm tự mình làm. Kỹ thuật trang điểm của nàng rất tốt, so với cung nữ kia chỉ có hơn có kém. Cung nữ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, muốn cầm lấy đồ trong tay Lam Tịch Nguyệt giúp đỡ nhưng lại nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng vừa rồi, cánh tay giơ lên hạ xuống nhiều lần nhưng cũng có can đảm mở miệng.

      Nàng ta bây giờ giám khinh thường Lam Tịch Nguyệt như lúc vừa mới đến, ngược lại từ đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi ngay cả nhìn thẳng vào mắt cũng giám. Nuốt nước miếng, rốt cục vẫn phải hướng Lam Tịch Nguyệt : “Công … công chúa, hãy để nô tỳ giúp ngài!”

      Lam Tịch Nguyệt dừng động tác, xoay người lại nhìn, mặt nàng trang điểm đẹp lắm rồi, thấy vậy cung nữ kia khỏi há hốc mồm kinh ngạc, tốc độ nhanh vậy sao? Nếu như là nàng ta, cũng phải mất cạnh giờ là ít! Công chúa trang điểm xong lộ ra nhan sắc mỹ lệ đến động lòng.

      Lam Tịch Nguyệt từ ghế đứng lên, đem y phục vốn tiện nhét ở trong rương ra, đây là trong những thưởng phẩm được ban tặng ba ngày trước. Chiếc quần lụa mỏng manh màu trắng như tuyết, lớp vải mềm mịn, là thứ vải thượng đẳng, so với tất cả đồ nàng dùng ở kiếp này nghi ngờ đây chính là y phục tốt nhất.

      Toàn bộ cung nữ ngạc nhiên nhìn Lam Tịch Nguyệt, từ nãy đến giờ các nàng vẫn đứng yên, Tịch Nguyệt công chúa tự trang điểm đẹp lắm rồi, các nàng đến đây có việc gì làm đâu? Những điều Hoàng hậu nương nương ra lệnh làm sao bây giờ? Thấy Lam Tịch Nguyệt lấy bộ quần áo lên cung nữ vội vàng nghênh đón, đưa tay đỡ, ngoài miệng : “Công chúa, những việc này phải để chúng nô tỳ làm sao?”

      Sau hai canh giờ cuối cùng cũng sửa soạn xong, suốt thời gian đó Lam Tịch Nguyệt hề lời. Những cung nữ đó biết nàng bị câm nên bất kỳ người nào thấy kỳ quái.
      Thấy Lam Tịch Nguyệt xinh đẹp hơn người các cung nữ đáy lòng khỏi tiếc hận, tuyệt sắc như vậy lại bị câm, đáng tiếc! Thái độ kính sợ của cung nữ thân cân bên Hoàng hậu khiến tất cả các cung nữ còn lại ai dám khinh thường Lam Tịch Nguyệt.

      Buổi thọ yến chuẩn bị bắt đầu, Lam Tịch Nguyệt mang theo đoàn cung nữ theo, dọc đường đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt. Nàng như đóa sen trắng thanh khiết, trong trẻo, lạnh lùng mà phiêu diêu xuất trước mặt mọi người. Bất kể ai thấy nàng cũng ngây người.

      Nhiều cung nhân hiểu chuyện rối rít suy đoán, từ khi nào trong cung xuất vị nữ tử như vậy, phong thái của nàng có thể lấn át mọi khác! qua biết bao nhiêu đường, Lam Tịch Nguyệt vẫn chỉ lẳng lặng theo sát các cung nữ, đối với mọi thứ xung quanh có chút biểu hứng thú, phong cảnh bây giờ có tuyệt đẹp cũng thể hấp dẫn nàng! Đứng ở long điện tổ chức thọ yến, cung nữ xoay người hướng Lam Tịch Nguyệt hành lễ : “Công chúa, nô tỳ xin cáo lui!”

      Cung nữ có tư cách vào long điện! gật đầu cái, Lam Tịch Nguyệt hướng cửa lớn long điện bước . Thời điểm nàng xuất , long điện vốn nào nhiệt chợt trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. nữ tử như thần tiên hạ phàm khiến mọi người quên cả thở

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.