1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Rời cửa

      đại điện Dạ Thánh môn, An Kỳ Lạc mang mặt nạ lẳng lặng ngồi, cả người tản ra hàn khí lạnh lùng, người nào, ai đứng ở phía dưới dám lên tiếng quấy rầy, thậm chí hô hấp cũng giảm ở mức nhất, nhất có thể.

      An Kỳ Lạc nhàn nhạt quét mắt qua bọn họ cái, ánh mắt kia quét qua khiến cho tất cả mọi người nhịn được rùng mình, nhưng tựa như có chút bất lực : “Nếu như có chuyện trọng yếu các ngươi toàn bộ lui ra !”

      Tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu lên nhìn An Kỳ Lạc, hôm nay chủ tử hình như có chút giống với thường ngày, có phải phải là xảy ra chuyện gì sao? Mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng bọn vẫn cung kính hướng An Kỳ Lạc hành lễ: “Thuộc hạ cáo lui!”

      Sau đó toàn bộ lui ra ngoài, rất nhanh đại điện chỉ còn lại có người là An Kỳ Lạc, khẽ ngả người ra sau, dáng vẻ tựa lưng vào ghế ngồi có chút bất lực, mang mặt nạ cho nên nhìn ra bây giờ mang vẻ mặt gì, chẳng qua là người tự chủ được tản ra loại khí sắc nhàn nhạt mất mác cùng ưu thương. Ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, ánh mắt An Kỳ Lạc có chút mê ly, trước mắt tựa hồ vừa ra bóng hình xinh đẹp của Lam Tịch Nguyệt, còn có chuyện Ti Đồ Triệt tới Vương phủ.

      Nghĩ tới đây, ngực An Kỳ Lạc khỏi cứng lại, hơi thở cũng trở nên rối loạn, đưa tay xoa lồng ngực, nắm vạt áo trước ngực chặt, đốt ngón tay khẽ trắng bệch, mím chặt môi lạnh lùng rồi lại kiên định : “Tịch nhi, ngươi chỉ có thể thuộc về ta, bất kỳ kẻ nào cố gắng muốn cướp ngươi từ bên cạnh ta đem đều trở thành địch nhân của ta!” Lúc này từ phía cửa truyền đến thanh giống như tiên nhạc: “Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!”
      Tâm tình vừa xuất biến mất rất nhanh, vẻ nhàn nhạt ưu thương lập tức biến thành Dạ Thánh môn chủ bén nhọn, giá lạnh như băng, hướng người phía cửa lạnh nhạt : “Chuyện gì?”

      Ngay sau đó, nữ tử từ ngoài cửa vào, nhã nhặn, lịch lại còn tuyệt sắc khuynh thành, so với Lam Tịch Nguyệt chỉ thua kém nửa phần, mà người nàng hoàn toàn trong trẻo lạnh lùng như Lam Tịch Nguyệt, ngược lại, toàn thân nàng tản ra loại khí mị hấp dẫn, có lẽ nàng vốn phải mị người khác, chẳng qua lúc ở trước mặt An Kỳ Lạc mới có thể thể khí chất như vậy.

      Người đó mặt tràn đầy si mê nhìn An Kỳ Lạc cái, hướng dịu dàng : “Chủ nhân, Tập Nhã thấy ngài tâm tình tốt, có chỗ nào Tập Nhã có thể giúp chủ nhân ?”
      Đối với lời chủ động của nàng, An Kỳ Lạc vẫn hoàn toàn bất động, thần sắc thay đổi, vẫn ngồi ở ghế : “Ngươi quản việc của ta nhiều quá rồi đó!”

      nương tên Tập Nhã nghe vậy run lên cái, biết mình hỏi chuyện nên hỏi, nhưng là nàng quan tâm đến chủ tử mà! Tập Nhã vội vàng quỳ mặt đất, hướng An Kỳ Lạc cúi rạp người : “Chủ tử thứ tội, Tập Nhã chẳng qua là quan tâm chủ tử, thấy chủ tử vui, cho nên nghĩ muốn làm chút gì đó khiến tâm tình chủ tử có thể khá hơn?” An Kỳ Lạc lạnh lùng nhìn Tập Nhã, đột nhiên hỏi: “Vậy ngươi tính nên dùng phương pháp gì để cho tâm tình của ta tốt lên đây?”

      Tập Nhã có chút sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt có chút ửng đỏ nhìn An Kỳ Lạc cái, thể thẹn thùng nhưng lại thấp giọng lẩm bẩm : “Chủ tử muốn Tập Nhã làm gì, Tập Nhã làm theo như vậy”. An Kỳ Lạc từ ghế đứng lên, hướng Tập Nhã tới, đưa tay giữ người của nàng cúi đầu ngưng mắt nhìn, nhìn Tập Nhã kia bộ dạng thẹn thùng quyến rũ nhưng An Kỳ Lạc chỉ có cảm giác chán ghét. Buông lỏng tay ra, xoay người, nhìn về vách tường phía trước, An Kỳ Lạc nhịn được lại lần nữa thất thần.

      ra Tập Nhã rất đẹp, cho dù bề ngoài nếu so với Lam Tịch Nguyệt có kém chút chút, nhưng người nàng phát ra quyến rũ, so sánh với Lam Tịch Nguyệt có thể hấp dẫn nam nhân hơn, hiểu sao An Kỳ Lạc vẫn cảm thấy chán ghét. Bàn tay nắm chặt lại thành quyền, rốt cuộc là tại sao?

      Tại sao trong lòng toàn bộ cũng chỉ nghĩ tới nàng? Cho dù đứng trước mặt nương kém nàng bao nhiêu, cho dù đứng trước mặt nương mị hơn nàng nhưng chỉ thấy chán ghét, thậm chí sinh ác tâm. Hình như chỉ có nàng mới có thể cho có cảm giác vui mừng.

      Vui mừng vó vui mừng, nhưng khi thấy nàng cùng nam tử khác ở chung chỗ, hoặc lúc nghĩ đến nàng có thể thích nam tử khác, trong lòng luôn thấy khó chịu. Tịch nhi, ta muốn thử kiểm tra, muốn kiểm tra xem có nữ nhân khác hay cũng có thể khiến cho ta vui vẻ hay là thích thú, bởi vì những nữ tử đó chỉ làm ta có cảm giác chán ghét mà thôi.

      Ta bây giờ nhận ra ta nàng, chỉ có nàng mới có thể làm cho ta đỏ mặt, tim đập nhanh, thậm chí chỉ có nàng mới có thể làm cho ta có cảm giác ra là ta còn sống. Tập Nhã vốn thấy động tác của An Kỳ Lạc còn tưởng rằng chủ tử rốt cục muốn tiếp nhận nàng, nhưng nghĩ tới căn bản là chẳng qua chỉ chạm người của nàng, nhìn nàng cái, sau đó lập tức buông nàng ra, trong lòng kiềm chế được cảm giác mất mát.
      Từ lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử, người tựa hồ chấp thụ đầy đủ mọi loại khí chất thế thế gian này, hoàn toàn nắm trọn được lòng nàng. Cho dù cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy qua dung mạo của , thậm chí biết lúc lấy mặt nạ xuống như thế nào, nhưng nàng vẫn đem cả trái tim mình trao cho .

      Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng hiểu được tâm ý của nàng, hoặc có thể biết rất ràng nhưng làm bộ cái gì cũng biết, tuy vậy nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể làm cho hiểu được tâm ý của mình. Tập Nhã nhịn được hướng An Kỳ Lạc đến gần bước, đưa tay muốn kéo cánh tay An Kỳ Lạc, thanh mỵ hoặc: “Chủ tử, chẳng lẽ Tập Nhã thể làm cho chủ tử vui vẻ sao?”

      Cảm nhận được tay nàng đến gần , tầm mắt An Kỳ Lạc run lên, lãnh khốc : “Cút!”
      Tập Nhã sửng sốt, thể tin được An Kỳ Lạc ra lời như vậy, ấp úng hỏi: “Chủ tử, có phải Tập Nhã làm sai chuyện gì khiến cho chủ tử ngài mất hứng?” người An Kỳ Lạc tản mát ra lãnh khí đủ để đông cứng bất kỳ ai, nhàn nhạt : “ để cho ta lần thứ hai”.

      Chẳng qua chỉ là câu làm cho Tập Nhã đông cứng cả người từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân, nhìn An Kỳ Lạc trong mắt cam lòng nhưng có cách nào. Vừa lúc này, có bóng người xuất ở ngoài cửa, hướng An Kỳ Lạc thanh cung kính: “Tham kiến chủ tử, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!”

      An Kỳ Lạc xoay người sang chỗ khác nhìn Duệ đứng ở cửa hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”
      Duệ nhàn nhạt nhìn Tập Nhã cái, có chút chần chờ rồi : “Có chuyện của phu nhân.”
      Thấy An Kỳ Lạc vẫn có ý muốn gọi Tập Nhã rời , mặc dù kinh ngạc, nhưng Duệ vẫn đem những lời còn dư ra: “Phu nhân mới vừa rồi ra ngoài”.

      Trong lòng An Kỳ Lạc nhịn được co lại chút, lúc ra ngoài phái Duệ trấn thủ ở trong Vương phủ, chính là phòng ngừa Hoàng hậu hoặc An Thấm Như đột nhiên phái người tới gây bất lợi cho Lam Tịch Nguyệt, hề nghĩ tới nàng ra ngoài! An Kỳ Lạc quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt khiếp sợ của Tập Nhã, cố ý để cho nàng nghe được câu này, thành thân với Tịch nhi lâu như vậy nhưng người của Dạ Thánh môn tựa hồ nhiều người biết về môn chủ phu nhân, Tập Nhã chính là người thứ hai biết chuyện, tin tưởng về sau nhất định có thêm nhiều người hơn thông qua nàng mà biết bọn họ có thêm vị phu nhân.

      An Kỳ Lạc vốn nghĩ phải chờ tới tới khi mang Lam Tịch Nguyệt đến nơi đây giới thiệu ọi người mới thông báo tin này, nhưng muốn chờ đến lúc đó nữa, có thể là bởi vì đột nhiên ghen tức với Ti Đồ Triệt. Chuyện Lam Tịch Nguyệt ra khỏi cửa lại như cũ gây trong lòng cảm giác mất mát, cũng phải là muốn cho nàng ra ngoài, chỉ là thấy Duệ xuất hướng bẩm báo chuyện này, hình như biết nàng ra khỏi cửa là vì chuyện gì. An Kỳ Lạc hướng Duệ đứng ở cửa tiếng: “Biết rồi, ngươi tiếp tục làm việc của ngươi !”

      Sau đó An Kỳ Lạc lắc mình biến mất khỏi Dạ Thánh môn. Tập Nhã xoay người kéo Duệ lại, trong mắt xuất vẻ bối rối, còn mang theo chút hi vọng hỏi: “Ngươi mới vừa phu nhân, là ai vậy? Dạ Thánh môn lúc nào vị phu nhân?” Nàng chỉ hy vọng trong miệng Duệ vị phu nhân này phải là phu nhân của An Kỳ Lạc.

      Duệ xoay người lại nhàn nhạt nhìn Tập Nhã cái : “Chuyện của chủ tử ngươi có tư cách quản !” Đột nhiên sau đó xoay người biến mất khỏi Dạ Thánh môn, chỉ để lại Tập Nhã vẻ mặt ngu ngơ ngẩn người đứng nguyên tại chỗ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Thính Hương lâu

      “Công tử, ngài phải biết rằng tất cả mọi chuyện ta cho ngài, biết ngài còn có cái gì phân phó?”

      nương áo tím của Thính Hương cung kính đứng ở bên cạnh . Vị công tử trước mặt nàng người có loại khí thế khiến nàng nhịn được trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, mặc dù biết rằng phải là chủ tử chân chính của nàng.
      Lam Tịch Nguyệt cúi đầu cẩn thận nhìn sổ sách tay, ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt : “ có chuyện gì, ngươi có thể lui xuống làm chuyện của mình!”
      “Dạ!”

      nương áo tím nhịn được vừa ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, cùng chủ tử của các nàng rốt cuộc là quan hệ thế nào, chủ tử thông báo tạm thời quản lý Thính Hương lâu. Cảm nhận được ánh mắt đối diện, Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nghênh đón, trong trẻo lạnh lùng nhìn nàng hỏi: “Còn có việc gì sao?”
      , có, ta chẳng qua là muốn hỏi chút, công tử có cần ta giúp ngài tìm vài vị nương hầu hạ?”
      cần!”

      Nàng cũng phải phong lưu đa tình như sư huynh Ti Đồ Triệt, tìm nương hầu hạ có ích lợi gì? Khép lại sổ sách tay, vỗ mấy cái rồi đặt ở bàn, Lam Tịch Nguyệt : “Ta xem xong, lúc ngươi ra ngoài thuận tiện đem những thứ này để lại chỗ cũ!” nương áo tím sửng sốt chút, nhanh như vậy xem xong rồi sao?

      Mang theo nhàn nhạt nghi ngờ, nhưng nương ấy vẫn khom người đáp: “Dạ!”
      Sau khi sửa sang lại đồ đạc bàn nàng liền hướng Lam Tịch Nguyệt hành lễ rồi lui ra khỏi cửa phòng. Theo lời dặn dò của chủ tử, nàng ấy tạm thời quản lý Thính Hương lâu, vậy cũng tạm thời là chủ tử của nàng, nàng tôn trọng nàng như tôn trọng chủ tử.
      Sau khi nương áo tím rời đột nhiên người khác xuất , đợi đến lúc nàng cảm nhận được người kia đứng phía sau nàng. Lam Tịch Nguyệt quay đầu lại có chút kinh ngạc nhìn An Kỳ Lạc hỏi: “Ngươi tại sao lại tới nơi này?”

      An Kỳ Lạc ánh mắt phức tạp nhìn Lam Tịch Nguyệt, đột nhiên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, ở người của nàng khẽ siết mấy cái : “Tịch nhi, ta muốn với nàng chuyện”.
      Hành động này của An Kỳ Lạc Lam Tịch Nguyệt thấy phải là lần đầu nhưng biết có xảy ra chuyện gì hay , nghi ngờ nhìn hỏi: “Chuyện gì?”

      An Kỳ Lạc ôm chặt nàng, làm như cố lấy hết dũng khí mới ra được: “Ta suy nghĩ lâu rồi, giờ ta phát ta… ta hình như… có lẽ… nàng. Cho nên, bất kể phát sinh chuyện gì, ta cũng muốn buông nàng để nàng rời khỏi ta, cho dù nàng bây giờ thích người khác, nhưng cuối cùng cũng có ngày, ta làm cho nàng cũng ta”.

      Lam Tịch Nguyệt nhất thời kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong đầu loạn lên, những lời này là có ý gì? Là thông cáo tình sao? Còn phải sao? Được lúc nàng mới ấp úng hỏi: “Tại sao đột nhiên lại với ta những lời này? Ta bây giờ là Vương phi của ngươi, vốn dĩ thể rời khỏi ngươi, phải vậy sao?”

      An Kỳ Lạc ôm càng thêm chặt cơ hồ muốn đem Lam Tịch Nguyệt vào trong cơ thể luôn, gầm : “Nàng biết ràng ý ta phải thế này, ta muốn nàng cả đời chỉ sống ở bên cạnh ta, cam tâm tình nguyện, vui vẻ hạnh phúc, thậm chí vui vẻ chịu đựng ở bên cạnh ta!”

      Lam Tịch Nguyệt có chút thất thần tùy ý để An Kỳ Lạc ôm, chậm rãi vươn tay cánh tay vòng qua hông của , lẩm bẩm : “Ngươi có phải hiểu nhầm cái gì rồi phải ?” Vốn bị Lam Tịch Nguyệt đột nhiên ôm thân thể có chút cứng ngắc, hơi cương cứng chút, buông lỏng vòng tay ôm nàng, cúi đầu ngưng mắt nhìn ánh mắt nàng, mang theo mong đợi hỏi: “Tại sao như vậy? Ta hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ người nàng thích phải là sư huynh Ti Đồ Triệt của nàng sao?”

      Lam Tịch Nguyệt nhìn cách ngây thơ vô tội, : “Ta với ngươi ta thích sư huynh lúc nào? Hình như, toàn bộ những thứ này cũng chỉ là mình ngươi tưởng tượng”. Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của An Kỳ Lạc nhịn được đỏ lên, ấp úng : “Chẳng lẽ đúng sao? Nếu nàng làm sao phải giúp chiếu cố cái Thính Hương lâu này, hơn nữa, còn…”
      “Còn cái gì?”

      An Kỳ Lạc nhận ra hình như còn gì để thêm, hình như tự bản thân tưởng tượng ra toàn bộ mọi chuyện, nghĩ tới đây, mặt lập tức có biến chuyển rất lớn, từ khuôn mặt mất mát biến thành mừng rỡ, mang theo nhàn nhạt mong đợi, nhưng vẫn bất mãn lầm bầm : “Nhưng nàng cũng có phản đối mà, cho nên ta nghĩ nàng thích Ti Đồ Triệt!”
      Hình như An Kỳ Lạc vẫn yên lòng, ngưng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt, ánh mắt mong đợi lần nữa hỏi: “Nàng có thích Ti Đồ Triệt? Vậy nàng thích ai?”

      Lam Tịch Nguyệt khóe miệng nhịn được khẽ nhấc lên, xoay người từ trong ngực của thoát ra, nhàng lau chùi bình hoa lỗi thời bên cạnh, nhàn nhạt : “Ngươi vừa rồi hỏi ta, hơn nữa cũng cho ta thời gian để phản đối, mình ngươi tự hiểu lầm, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”

      An Kỳ Lạc đưa tay nắm lấy bàn tay bé của nàng, bất mãn nhìn nàng nhưng vẫn mong đợi : “Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi sau đó? Nếu nàng thích Ti Đồ Triệt, vậy người nàng thích là ai?” Lam Tịch Nguyệt xoay người lại giải thích được nhìn : “Chẳng lẽ nhất định phải có người mà ta thích sao?”
      “Ách?”

      Có thể nhất định phải có, nhưng rất hy vọng có thể nghe chính miệng nàng người nàng thích là !
      Thân thể Lam Tịch Nguyệt khẽ lay động, vừa lúc tựa vào người An Kỳ Lạc, An Kỳ Lạc cũng vui vẻ cả cõi lòng mà ôm lấy nàng, thấy ánh mắt Lam Tịch Nguyệt dường như có chút mê ly, hẳn là nhớ lại số chuyện trước kia.”Chuyện của ta và sư huynh ngươi biết hơi ít phải?”

      Nghe vậy, An Kỳ Lạc lại cương cứng chút, ôm chặt tay : “ biết nhiều, chỉ biết là là sư huynh của nàng, hơn nữa ba năm trước đây sư môn của nàng bị tuyệt diệt, chỉ còn lại có hai người là nàng và Ti Đồ Triệt”.

      rất lo lắng nàng thấy điều tra mà tức giận, cho nên ít nhất phải ôm nàng chặt để nàng thể dễ dàng trốn khỏi ngực . Lam Tịch Nguyệt cũng có ý tứ thoát ra, chẳng qua lúc nghe được lời của trong mắt tràn ngập sát ý, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nàng chà chà trong ngực rồi : “Chẳng lẽ ngươi điều tra những chuyện khác sao?”
      “Ta muốn thấy bộ dạng mất hứng của nàng”. Lam Tịch Nguyệt uốn mình trong ngực của , khẽ hạ xuống nụ cười, lẩm bẩm hỏi: “Chuyện này ra là Ti Đồ Triệt cho ngươi phải ?”

      An Kỳ Lạc có chút ngạc nhiên nhìn Lam Tịch Nguyệt, mặc dù đáp ứng Ti Đồ Triệt đem chuyện này cho Tịch nhi biết, nhưng chỉ là cho nàng, nếu như chính nàng đoán được thể coi là nuốt lời? Khóe môi An Kỳ Lạc nhếch lên nụ cười thản nhiên, khẽ gật đầu : “Ừ, là cho ta biết, nhưng nàng làm sao mà biết?”
      “Đoán!”

      “Ách?”
      Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn An Kỳ Lạc, có chút mất mát : “Ta chỉ có bằng hữu, người thân, chẳng qua bằng hữu duy nhất mất , biết sau này phát sinh những chuyện gì. Còn người thân duy nhất chính là sư huynh, cho nên đối với cầu của chỉ cần ra ta tận lực giúp hoàn thành”. Thần sắc An Kỳ Lạc đổi, ôm chặt người ở trong ngực hỏi dò: “Người nàng là bằng hữu duy nhất có phải là Duẫn Hữu Phàm hay ?”

      “Ừ, đáng tiếc cưới Lam Thanh Nguyệt, có thể chúng ta sau này phải đứng ở hai phe đối lập”.

      An Kỳ Lạc rúc vào cổ của nàng, thanh buồn bực : “Đồ ngốc, nàng mới vừa rồi tính thiếu người, ta vẫn ở bên cạnh nàng!”
      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó cười : “Là ngươi, tướng công của ta sao!”

      Vừa lúc đó, hai người đồng thời ngoảnh mặt sang cửa sổ phía bên kia, chỉ thấy được nơi đó chợt lóe lên bóng đen. Trong mắt Lam Tịch Nguyệt dần ra sát khí bén nhọn, đứng dậy muốn xông ra, nhưng An Kỳ Lạc kéo nàng lại rồi tiếng: “Nàng còn bị đả thương đừng nên đuổi theo, ta !” Sau đó lao ra cửa sổ hướng chỗ bóng đen biến mất đuổi theo.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Gặp lại cố nhân

      Tin tưởng An Kỳ Lạc có thể đối phó, nếu như ngay cả cũng đối phó được nàng cho dù ra ngoài cũng chỉ có thể bị liên lụy, bởi vì bây giờ nàng bị thương, thân thể dù khôi phục chút, nhưng vẫn chỉ có bảy thành công lực như trước kia.

      Nếu muốn khôi phục toàn bộ công lực chỉ có thể đợi cho thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, như vậy còn cần thêm thời gian ngắn nữa. Sau khi An Kỳ Lạc chạy ra ngoài đuổi theo người áo đen trong lòng Lam Tịch Nguyệt có điều khó hiểu nhăn lông mày lại, nàng chợt có cảm giác bất an, tựa hồ có chuyện tốt phát sinh.

      Sau khi An Kỳ Lạc rời , bóng đen khác lại xuất , mắt thấy An Kỳ Lạc xa xoay người bay vút đến vị trí của Thính Hương lâu.

      Mới vừa rồi, ở trong Thính Hương lâu ngoài An Kỳ Lạc ra còn thấy bóng dáng người khác, người mà luôn tâm niệm trong lòng. Lam Tịch Nguyệt lần nữa ngồi lại ghế băng, cũng có ý định chạy ra ngoài hỗ trợ, chỉ ngồi đó chờ An Kỳ Lạc trở lại, thuận tay đeo tấm sa che mặt lên, vạn nhất có bất kỳ người nào đến đây cũng thế thấy được khuôn mặt nàng.

      biết mới vừa rồi là ai núp ở ngoài cửa sổ, hẳn qua lúc nữa có thể biết đáp án? Đúng là chỉ lát sau nàng biết được đó là người nào, chẳng qua nàng thấy An Kỳ Lạc, mà chỉ thấy người khác, người toàn thân mặc đồ đen.

      Lam Tịch Nguyệt nhíu hạ mi, sau đó thần sắc bình thản nhìn hắc y nam tử xuất ở trước mặt nàng, trong trẻo lạnh lùng hỏi: “Duẫn Hữu Phàm, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
      Mặc dù mới nghe Ti Đồ Triệt Duẫn Hữu Phàm trong ngày tân hôn thứ hai chẳng biết đâu, nàng đoán có thể Duẫn Hữu Phàm tìm đến mình, nhưng giờ khắc này tựa hồ tới hơi sớm.
      Nhìn nữ tử vẫn luôn tâm niệm đứng ở trước mặt mình, Duẫn Hữu Phàm rất kích động, nhưng tại sao trong mắt của nàng hoàn toàn vui mừng mà lẽ ra nên xuất , thậm chí chút xíu tư niệm cũng tìm thấy trong mắt của nàng.

      Duẫn Hữu Phàm nhịn được trong lòng mất mát, chẳng qua vẫn nỡ dời tầm mắt khỏi khuôn mặt nàng, chậm rãi đưa tay ra, cố gắng muốn xoa tấm sa phía trước, lẩm bẩm : “Tịch nhi, ta rất nhớ nàng”.

      Nhưng lúc vừa giơ tay ra bị Lam Tịch Nguyệt nghiêng người né tránh, hơi lùi về sau bước, thần sắc lạnh nhạt nhìn : “Ngươi nên xuất ở nơi này, cũng nên với ta những lời này, ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng rời !”

      Duẫn Hữu Phàm đơn nhìn Lam Tịch Nguyệt, tự giễu : “Chẳng lẽ đây chính là câu thứ hai nàng với lão bằng hữu lâu gặp sao?”
      Lam Tịch Nguyệt lông mi nhấp nháy mấy cái, : “Duẫn Hữu Phàm, ngươi nên xuất ở nơi này, nếu như muốn người nhà của ngươi ở Thanh Tố quốc gặp phiền toái, ngươi tốt nhất nên lập tức trở lại tìm Lam Thanh Nguyệt”.

      Buổi sáng ngày tân hôn thứ hai, tân lang biết phương nào, nhất định khiến Lam Thanh Nguyệt và cả hoàng thất vô cùng lo lắng. Theo tính cách của Lam Thanh Nguyệt nhất định nàng ta làm loạn lên, chỉ sợ phủ tướng quân ngày yên bình.
      Duẫn Hữu Phàm trong mắt lên tia áy náy cùng do dự, nhưng chỉ là thoáng qua trong nháy mắt, sau đó ánh mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt vẫn kiên định, đến gần nàng bước : “Tịch nhi, nàng theo ta cùng nhau trở về có được ?”

      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, nhưng ngay sau đó trong mắt hàn quang lại bắt đầu thoáng , đáy lòng còn có cảm giác tình nguyện, tựa hồ bản thân mình cũng rất muốn rời Lâm Nguyệt quốc, hoặc có thể muốn rời An Kỳ Lạc.

      Vứt ý nghĩ kỳ quái trong đầu, Lam Tịch Nguyệt nhìn Duẫn Hữu Phàm lạnh nhạt : “Ta cùng ngươi trở về, bây giờ, ta là Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phi, cách khác, Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phủ mới là chỗ ta phải về”.

      Duẫn Hữu Phàm có chút bối rối nhìn Lam Tịch Nguyệt, đưa tay nắm được cánh tay của nàng, khẩn trương : “Ta biết vốn nàng cũng tự nguyện đến Lâm Nguyệt quốc, càng tự nguyện gả cho An Kỳ Lạc, cho nên, chỗ vĩnh viễn nàng nên trở về chính là Kỳ Vương phủ!”
      Lam Tịch Nguyệt đẩy tay nắm lấy tay nàng, trong trẻo lạnh lùng : “Duẫn Hữu Phàm, đừng quên thân phận riêng của chúng ta, bây giờ ta là Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phi, mà ngươi lại còn là Phò mã gia của Thanh Tố quốc, coi như là tỷ phu của ta”.

      , phải! Tịch nhi, nàng biết ta căn bản hề thích Lam Thanh Nguyệt, trong lòng của ta cũng chỉ có mình nàng! Ta làm tỷ phu của nàng, cũng muốn làm Phò mã gia của Lam Thanh Nguyệt, ta chỉ muốn ở chung chỗ với nàng, chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn tâm ý của ta sao?”

      Duẫn Hữu Phàm bị đẩy tay ra, loạng choạng dùng sức rất nhanh bắt được bả vai Lam Tịch Nguyệt, đau đớn nhìn nàng, trong mắt lộ ra nhàn nhạt tuyệt vọng. Lam Tịch Nguyệt bị biểu của làm cho dao động, đầu óc hơi choáng váng, nàng cố lấy lại bình tĩnh dùng sức từ trong tay thoát ra ngoài, lui về phía sau mấy bước, trong ánh mắt nhìn Duẫn Hữu Phàm xuất nhàn nhạt lạnh lẽo. Duẫn Hữu Phàm thấy ánh mắt của nàng như vậy có cảm giác lạnh nơi sống lưng, phát mới vừa rồi mình tựa hồ dùng sức quá mức, như vậy có thể khiến Lam Tịch Nguyệt bị thương.

      vội vàng lui về phía sau mấy bước đến gần Lam Tịch Nguyệt, vẻ mặt thành xin lỗi : “Tịch nhi, xin lỗi, ta phải cố ý dùng sức như vậy, có phải làm thương tổn nàng?”
      Nhưng tay của còn chưa kịp chạm vào Lam Tịch Nguyệt, nàng lùi về sau thêm mấy bước, trong trẻo lạnh lùng nhìn để cho có cơ hội chạm vào lần nữa.

      Cho tới bây giờ nàng cũng chưa phát ra nàng vô cùng ghét người khác đụng vào thân thể mình, thậm chí đứng quá gần cũng khiến nàng thoải mái, nhưng hết lần này tới lần khác tiếp xúc thân mật với An Kỳ Lạc cảm thấy chút bất tiện nào, thậm chí hôn cái cũng khó chịu. Trước kia, cho dù phát sinh những chuyện tương tự, cho dù là vì mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ nàng đều cảm thấy cả người thoải mái.

      Cũng chỉ có An Kỳ Lạc, cho dù có đôi khi chẳng qua là diễn trò, muốn đáp ứng nàng chuyện gì đó, nhưng nửa điểm cũng có cảm giác thoải mái. “Ngươi , ta rồi, ta cùng ngươi, hơn nữa, cuộc sống của ta ở Lâm Nguyệt quốc rất ổn, hoàn toàn bi đát như ngươi tưởng tượng!”

      thể , cuộc sống bây giờ của nàng so sánh với cuộc sống bên trong hoàng cung Thanh Tố quốc biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, ít nhất tinh thần nếu so với khi đó, cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Nhưng Duẫn Hữu Phàm căn bản tin như vậy, xem rằng nàng bị gả cho người được coi là quái vật như An Kỳ Lạc có khả năng gặp những điều tốt đẹp, cho dù An Kỳ Lạc có thể đối tốt với nàng, nhưng phải đối mặt với ánh mắt của tất cả người trong Nguyệt thành như vậy người nào chịu nổi.

      Cho nên, xem lời của Lam Tịch Nguyệt là lời an ủi , trực tiếp : “Ta tin, Tịch nhi, nàng bây giờ làm sao có thể có vui vẻ? Ta nhất định để cho nàng cùng người như An Kỳ Lạc ở chung chỗ, ta từng thề nhất định phải làm cho nàng cả đời sống vui vẻ ở bên cạnh ta!”

      Nghe Duẫn Hữu Phàm “người như An Kỳ Lạc”, Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang đột nhiên nồng đậm rất nhiều, những lời này, làm cho nàng cảm thấy vô cùng vui. Nếu như người đối diện phải là bằng hữu duy nhất từ cùng nhau lớn, sợ rằng nàng sớm giết .

      người Lam Tịch Nguyệt khí sắc bén nhọn, nhìn Duẫn Hữu Phàm trầm giọng : “Lời này của ngươi là có ý gì? Người như An Kỳ Lạc là sao?”

      Duẫn Hữu Phàm tựa hồ căn bản nghe ra trong lời của Lam Tịch Nguyệt có chút thanh vui mừng, còn tưởng rằng nàng cũng biết chuyện của An Kỳ Lạc, trực tiếp : “Chẳng lẽ nàng còn biết sao? An Kỳ Lạc được gọi là ác ma chuyển kiếp, ánh mắt màu đỏ ấy, cho dù phải là ác ma chuyển kiếp, cũng chắc chắn phải là người tốt.
      Tịch nhi, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng cùng người như ở chung chỗ được chứ?”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: thể kiên định

      Lam Tịch Nguyệt nhịn được trong mắt lên hàn khí bén nhọn, cho dù là bằng hữu duy nhất, nàng cũng cho phép An Kỳ Lạc như vậy. Điều này có vẻ rất kỳ quái, nhưng nàng muốn nghe như vậy, hơn nữa nghe xong trong lòng nàng tựa hồ vô cùng khó chịu, thậm chí giống như chính nàng vậy.

      Cảm nhận được người Lam Tịch Nguyệt phát ra luồng khí lạnh lẽo, Duẫn Hữu Phàm cả kinh chút, lạnh lẽo này so với trước kia giống nhau, nàng bây giờ dường như rất tức giận. có chút dám tin nhìn nàng, lẩm bẩm : “Tịch nhi, nàng làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như vậy?”
      Lam Tịch Nguyệt thu lại chút hàn khí người, nhìn Duẫn Hữu Phàm nhàn nhạt : “ có chuyện gì, ta cùng ngươi rời , ngươi nên nhanh khỏi nơi này!” “Tịch nhi, ta làm sao có thể để mình nàng chịu khổ ở nơi này?”

      “Đủ rồi! Duẫn Hữu Phàm, ta rất ràng, bây giờ ta rất ổn, so với trước kia bất kỳ cái gì cũng tốt hơn, nhiều chuyện phải như ngươi tưởng tượng ra đâu!”

      Duẫn Hữu Phàm có chút ngạc nhiên nhìn Lam Tịch Nguyệt, ấp úng : “ phải giống như ta tưởng tượng? Ta tưởng tượng cái gì? Chẳng lẽ nàng cùng An Kỳ Lạc ở chung chỗ rất vui vẻ, rất hạnh phúc sao? Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể ở chung chỗ rất vui vẻ với ?”

      Lam Tịch Nguyệt đáy mắt mảnh trong trẻo lạnh lùng, nhìn lạnh nhạt : “Tại sao thể? Chẳng lẽ chỉ vì ánh mắt màu sắc khác người bình thường cho nên cùng ở chung chỗ thể vui vẻ sao? Ta mạn phép cảm thấy ánh mắt của rất đẹp, nếu như có thể, ta cũng muốn có đôi mắt giống như vậy”.

      Duẫn Hữu Phàm mở to hai mắt, khuôn mặt dám tin nhìn Lam Tịch Nguyệt lắc đầu : “ , Tịch nhi, nàng tại sao có thể có ý nghĩ như vậy? Chỉ có ác ma mới có ánh mắt như thế, chẳng lẽ nàng chút cũng sợ sao?”

      Trong mắt Lam Tịch Nguyệt hàn quang lần nữa thoáng , lạnh lùng : “Nếu ánh mắt như vậy chỉ có ác ma mới có thể có, ta rất mong đợi ngày có thể trở thành ác ma”.
      Duẫn Hữu Phàm khuôn mặt khiếp sợ nhìn Lam Tịch Nguyệt, lui về phía sau hai bước, lắc đầu lẩm bẩm : “Tịch nhi làm sao nàng có thể như vậy? Nhất định bị An Kỳ Lạc hạ thủ cái gì đó, nếu Tịch nhi chắc chắn ra những lời như vậy, ta nhất định phải cứu nàng , nhất định thể để cho An Kỳ Lạc tiếp tục thương tổn nàng!”

      Lam Tịch Nguyệt nhịn được nhìn Duẫn Hữu Phàm, nhíu hạ mi, nhàn nhạt : “Duẫn Hữu Phàm, nghĩ ngươi cũng giống những người khác, chỉ bởi vì ánh mắt màu sắc bất đồng quy kết là ác ma, ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

      Nghe vậy, Duẫn Hữu Phàm trong mắt xuất tia thần sắc hoang mang mang theo chút tuyệt vọng, chút quyết liệt nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Tịch nhi, chẳng lẽ nàng An Kỳ Lạc sao?” Điều này sao có thể? Làm sao có thể có người như vậy?
      Lam Tịch Nguyệt cũng sửng sốt chút, nàng An Kỳ Lạc rồi sao? Nhưng lập tức tuef dưới đáy lòng có tiếng cười chê, làm sao có thể? Mình tại sao có thể người khác?
      Lòng của nàng sớm lạnh . Khi biết được bố mẹ mình vì nhiệm vụ thất bại mà bị sát hại, xuyên qua thế giới cổ đại, vừa mới sinh ra thấy mẫu thân ruột thịt bị Hoàng hậu mưu sát, tất cả sư phụ, sư nương cùng sư huynh muội tỷ đệ đều chết trước mặt nàng, đáy lòng nàng cứ lần lượt từng chút lạnh như băng. Từ đó đến giờ vẫn thể ấm áp, làm sao có thể người khác đây?

      Đó là điều thể, nhưng nàng cảm thấy thể nên lời, có lẽ ra những lời này khiến nàng thoải mái, khẽ nhíu mày giận giữ, sau đó lãnh khốc : “Ta bất cứ người nào!”

      Duẫn Hữu Phàm thần sắc ảm đạm hạ xuống, ý tứ trong những lời này của nàng đúng là nàng bất kỳ kẻ nào, dĩ nhiên bao gồm cả ! Mặc dù thế nhưng vẫn nhận định Lam Tịch Nguyệt cùng An Kỳ Lạc ở chung chỗ tuyệt đối thể nào vui vẻ, càng có khả năng hạnh phúc, lẽ nào thể làm cho nàng vui vẻ, hạnh phúc được sao? Duẫn Hữu Phàm lên trước mấy bước, nhìn Lam Tịch Nguyệt kiên định : “Tịch nhi, bất kể trong lòng nàng nghĩ thế nào, ta bây giờ phải mang nàng rời thôi! Sau đó, hai người chúng ta lưu lạc trong thiên hạ, có được hay ?”
      được!”

      Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng nhìn Duẫn Hữu Phàm, cự tuyệt chút do dự.
      Duẫn Hữu Phàm lần này tựa hồ khó tiếp thu lời phản ứng quyết liệt, tự chủ được đưa tay nắm lấy bả vai của nàng, gầm : “Tại sao?”
      Lam Tịch Nguyệt đem mặt hướng đến nơi khác, nhàn nhạt : “Bởi vì ta thích ngươi, ở trong lòng của ta, ngươi chỉ là bằng hữu, làm sao có thể đáp ứng theo ngươi lưu lạc trong thiên hạ?”

      “Chẳng lẽ nàng An Kỳ Lạc sao? Tại sao nàng có thể cùng ở chung chỗ?”
      “Rất đơn giản, bây giờ là phu quân của ta, ta cùng ở chung chỗ, còn có thể ở chung chỗ với ai?”
      “Nhưng là nàng mới vừa !”

      “Ta bất kỳ ai, nếu nhất định phải ở chung chỗ với người khác, ta đây đương nhiên lựa chọn cùng phu quân của mình ở cùng chỗ!”
      “Nhưng là thương tổn nàng…”

      !”
      biết Duẫn Hữu Phàm còn nữa bao giờ mới dừng, Lam Tịch Nguyệt mở miệng cắt đứt lời của , nhưng ngay sau đó, chính nàng cũng ngây ngẩn cả người, tại sao mình có thể ra những lời khẳng định này?

      Cho dù An Kỳ Lạc từng qua bảo vệ nàng, để cho nàng chịu bất kỳ thương tổn nào, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng tùy tiện tin lời người khác nha!
      Tại sao phải kiên quyết khẳng định như vậy?

      Tại sao nghe lời của Duẫn Hữu Phàm lại có phản ứng mạnh như vậy? Điểm này giống nàng, chút cũng giống! Duẫn Hữu Phàm ngu ngơ nhìn Lam Tịch Nguyệt, trong mắt lên tia thần sắc phức tạp, buông tay khỏi vai nàng, tinh thần chán nản : “Là sao? Nàng hình như rất tín nhiệm ”.

      Lam Tịch Nguyệt có chút mất tự nhiên đem tầm mắt chuyển dời đến nơi khác, nàng cũng biết nên thế nào cho phải, ràng chưa bao giờ nàng tùy tiện tin tưởng người khác, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác nhớ câu An Kỳ Lạc ràng đến vậy, thậm chí còn tin tưởng lời , biết nên thế nào cho phải.

      Tầm mắt nàng chuyển dời đến nơi khác, vì thế nàng cũng thấy sau khi Duẫn Hữu Phàm xong từ phía chút phấn vụn rắc rắc trong khí rồi ngay lập tức biến mất dấu vết. An Kỳ Lạc truy tìm bóng dáng màu đen, gần đuổi kịp đột nhiên dừng bước, trong lòng dự cảm lành chợt lóe lên.

      An Kỳ Lạc khẽ nheo ánh mắt lại nhìn chung quanh vẫn thấy phương hướng bóng đen kia chạy , thấp giọng nguyền rủa tiếng, xoay người quay trở lại Thính Hương lâu. Cái bóng đen kia căn bản muốn cùng động thủ, bỏ chạy càng lúc càng xa Thính Hương lâu, hình như bóng đen ấy có ý muốn lôi kéo An Kỳ Lạc rời khỏi đó mà thôi. Mặc dù sớm cảm giác được người áo đen phía trước có chút vấn đề, nhưng An Kỳ Lạc dư thừa thời gian để mà suy nghĩ, tới bây giờ mới phát vấn đề rốt cuộc nằm ở chỗ nào.

      Phía trước mặc dù cũng là người mặc áo đen che mặt, nhưng phải cùng người duổi theo từ Thính Hương lâu. Hai người đo tuy có vóc dáng tương tự nhưng động tác bay vút lên có điểm khác biệt.

      Người áo đen còn lại đâu rồi? Đứng yên lúc, lại nghĩ mình vừa rời khỏi Thính Hương lâu khi có cảm giác bị nhìn trộm, trong lòng An Kỳ Lạc chùng xuống, chút do dự xoay người hướng phía Thính Hương lâu chạy trở về.

      Khi trở lại Thính Hương lâu, trong phòng trống rống còn thấy bóng dáng Lam Tịch Nguyệt. An Kỳ Lạc cảm giác trái tim mình kịch liệt co thắt lại, cả bầu trời cũng u. Tịch nhi mất tích rồi!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Bị bắt cóc

      Cả người đều nhàng đung đưa, Lam Tịch Nguyệt nằm ngủ giường nhấp nháy lông mi mấy cái, sau đó từ từ mở mắt, phát mình ở trong gian hẹp, bên tai truyền đến thanh “lộc cộc lộc cộc…”:
      “Tịch nhi, nàng tỉnh?”

      người xuất ở phía Lam Tịch Nguyệt, trong mắt tràn đầy ân cần, còn mơ hồ lộ ra chút chột dạ. Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Lam Tịch Nguyệt trong mắt trong trẻo lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt nhìn cái, đột nhiên sau đó xoay người từ giường ngồi dậy, mới phát mình nguyên lai ngủ trong xe ngựa, mà thanh “lộc cộc” kia chính là tiếng do xe ngựa chạy phát ra.

      Mới vừa rồi còn ở Thính Hương lâu tại sao nàng đột nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa, kinh hãi chút, nhưng ngay sau đó ổn định tinh thần ngẩng đầu nhìn hướng Duẫn Hữu Phàm : “Ngươi làm cái gì?” Duẫn Hữu Phàm tiến lên, hai tay vịn vai nàng, trong mắt lên tia kiên trì : “Tịch nhi, xin lỗi, nàng chớ có trách ta, ta làm như vậy hoàn toàn bởi vì ta muốn mất nàng!

      Ta cho rằng bản thân có thể buông xuôi, ta cho rằng chỉ cần nàng gả cho người khác, thời gian qua ta có thể quên, nhưng ta làm được, là làm được!”
      Lam Tịch Nguyệt dùng sức thoát khỏi kiềm chế ở hai tay , toàn thân khắp nơi tản mát ra hàn khí, lạnh lùng nhìn , lạnh giọng : “Ngươi vẫn cố tình sao?” Chết tiệt, nàng đến bây giờ mới phát giác, xem ra chính bản thân mình thiếu cảnh giác đối với . Cũng vì qua nhiều năm như vậy, cơ hồ cho tới bây giờ chưa làm chuyện gì thương tổn nàng, cho nên tự nhiên cảnh giác của nàng đối với cũng giảm xuống ít. nghĩ đến, lợi dụng lúc nàng chú ý mà hạ độc, thậm chí nàng cũng biết làm chuyện đó lúc nào!

      Duẫn Hữu Phàm nhìn nàng có chút áy náy, lần nữa đở nàng, sợ mình nàng cẩn thận ngã xuống, : “Là nhân lúc nàng chú ý, nhưng Tịch nhi, ta nghĩ thương tổn nàng, nàng yên tâm , chờ mê dược hết tác dụng dĩ nhiên nàng có chuyện gì”.

      “Tại sao?”
      “Ta ta muốn mất nàng, hơn tháng qua mối thời mỗi khắc qua ta đều nhớ tới nàng, hận thể lập tức bay đến bên cạnh nàng, cho dù chỉ có thể nhìn thấy nàng ta cũng có thể trở nên rất vui vẻ!”

      Lam Tịch Nguyệt dùng sức tránh ra, nhưng bởi vì tác dụng của mê dược, khí lực của nàng trở nên bé, tránh thoát xong. Ngẩng đầu lên lãnh nhìn , trầm giọng : “Buông tay!”

      Nhưng Duẫn Hữu Phàm dứt khoát ôm nàng vào trong ngực, luôn miệng : “ buông! Tịch nhi, nàng biết ta nhớ nàng nhiều đến thế nào đâu? Nhưng tại sao nàng đối với ta như vậy? Chẳng lẽ từ trước tới nay, nàng nhớ ta chút nào sao?

      Ta muốn bái đường với Lam Thanh Nguyệt, nhưng Hoàng thượng cùng mẫu thân ta, tất cả đều ép buộc ta, ta chỉ muốn tìm nàng, nhưng bọn họ bố trí tường đồng vách sắt, thậm chí trước lúc ta thành thân với Lam Thanh Nguyệt cho ra khỏi cửa! vất vả đêm tân hôn hôm đó mới có cơ hội trốn ra ngoài, vất vả rốt cục cũng được nhìn thấy nàng, nhưng tại sao nàng đối với ta như vậy?”
      Lam Tịch Nguyệt chỉ cảm giác đầu óc mình càng ngày càng hôn mê, cố dùng sức giãy dụa, nhưng chút tác dụng cũng có, nàng hoàn toàn té xỉu, chỉ nhớ trước đó Duẫn Hữu Phàm vẫn ôm nàng, lẩm bẩm gì đó.

      Duẫn Hữu Phàm ngồi bên cạnh Lam Tịch Nguyệt, đưa tay muốn đỡ nàng, nhưng bị nàng nghiêng người tránh được, trong mắt nhịn được lên tia mất mát.
      bây giờ mang nàng rời , nàng hẳn rất tức giận sao? Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng nhìn cái, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn mang ta đâu?”

      Duẫn Hữu Phàm si mê nhìn khuôn mặt nàng, lẩm bẩm : “Tịch nhi, ta làm sao nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ ở Lâm Nguyệt quốc? Hơn nữa, ta cũng muốn thấy nàng cùng nam tử khác ở chung chỗ, nàng chỉ có thể là của ta, biết ?”

      Trong mắt Lam Tịch Nguyệt hàn quang lóe lên, lạnh giọng : “Duẫn Hữu Phàm, chớ quên chúng ta bây giờ thân phận sớm giống lúc trước, ta vĩnh viễn cũng thể là của ngươi!” lắc đầu, Duẫn Hữu Phàm đưa tay xoa gương mặt Lam Tịch Nguyệt, lúc này đây, nàng mới giật mình, mặt nàng tấm sa biến mất từ lúc nào, cách khác, Duẫn Hữu Phàm thấy được khuôn mặt của nàng hề bị hủy hoại.

      Duẫn Hữu Phàm để tay ở mặt của nàng vỗ về, lẩm bẩm : “Tịch nhi, ra là nàng bị hủy dung? Lúc ta nghe được chuyện xảy ra rất lo lắng, đau lòng. Nếu sớm biết như vậy, ban đầu ta nên để nàng rời , cho dù chết ta cũng mang nàng cao chạy xa bay!”
      Lam Tịch Nguyệt kiên nhẫn nhíu hạ mi, Duẫn Hữu Phàm tựa hồ căn bản nghe nàng , chỉ lo bộc phát ý nghĩ của mình, ra những lời như vậy, chẳng lẽ cảm thấy đây hết thảy đều chỉ là chính mình bản thân tình nguyện thôi sao?

      Nghiêng mặt sang bên để cho tay của rời mặt nàng, Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng : “Duẫn Hữu Phàm, ngươi rốt cuộc có nghe ta hay ?” Nghe vậy, vội vàng gật đầu : “Có, đương nhiên là có. Nhưng Tịch nhi, ta muốn nghe những lời đó, ta cố gắng được nhiều như vậy, cho dù thân phận của ta và nàng bây giờ giống với lúc trước, nhưng ta vẫn muốn mất nàng, nàng hiểu chưa? Ta muốn thành thân với Lam Thanh Nguyệt, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn thành thân với mình nàng!”

      Lam Tịch Nguyệt nhàng nhăn đôi mi thanh tú, hờ hững nhìn , lạnh lùng : Vậy sao? Chẳng lẽ ngươi thích ta, muốn thành thân với ta, ta liền nhất định phải thích ngươi, gả cho ngươi sao? Hình như có quy định như thế ? Duẫn Hữu Phàm, ngươi phải vẫn rất để ý suy nghĩ của phụ mẫu ngươi sao? Tại sao bây giờ thèm để ý an nguy của họ mà mang ta ? Còn cái gì lưu lạc thiên hạ, ngươi cho rằng phụ mẫu ngươi cùng người của hoàng thất bỏ qua để cho ngươi theo ta lưu lạc thiên hạ sao?”

      Duẫn Hữu Phàm mỉm cười chút, khuôn mặt ôn nhu nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Tịch nhi, nàng chỉ cần chờ chút thôi, chờ thời cơ đến chúng ta có thể rời khỏi kinh thành, sau đó chúng ta sống cuộc sống của mình.

      Trước lúc đó, ta để cho bọn họ biết ta mang nàng trở về”. Lam Tịch Nguyệt trong lòng xẹt qua ý nghĩ, trong mắt hàn quang chợt lóe, lạnh giọng hỏi: “Có ý gì?”
      Trong mắt Duẫn Hữu Phàm xuất ôn nhu vô hạn : “Chỉ cần nàng chịu chút ủy khuất, ta an trí nàng ở nơi bí mật, để cho người khác tìm được. Nàng chỉ cần ở đó chờ ta, ta thường xuyên đến thăm nàng, có được ?”

      Lam Tịch Nguyệt từ từ xoa mặt Duẫn Hữu Phàm, lẩm bẩm : “Duẫn Hữu Phàm, ngươi nghĩ là chu đáo, nghĩ tới, ngươi là người như vậy!”

      Vừa mới dứt lời, tay nàng giơ lên, sau đó chút do dự hạ nhanh bạt tai mặt , trong mắt bất mãn cùng lạnh lẽo, mơ hồ còn xuất sát khí. Rốt cục, nàng đối với bằng hữu duy nhất lộ ra sát khí, trong lòng chút tình nghĩa vốn ít tựa hồ cũng biến mất.
      Duẫn Hữu Phàm khiếp sợ nhìn Lam Tịch Nguyệt, khóe môi nhếch lên vết máu, dám tin : “Tịch nhi, nàng đánh ta? Nàng tại sao làm như vậy?”

      Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn cái, sau đó đứng lên, vừa mới tỉnh lại, mê dược trong cơ thể chưa được thanh trừ hoàn toàn, cước bộ tự chủ lảo đảo chút.
      Duẫn Hữu Phàm thấy Lam Tịch Nguyệt đứng lên, vội vàng đưa tay muốn kéo nàng, thần sắc bối rối : “Tịch nhi, nàng muốn ta!”

      Nàng rút tay ra khỏi tay , nhìn lạnh lùng : “Duẫn Hữu Phàm, ta chưa hề ta muốn rời , chỉ mình ngươi tự ý, nếu còn ép ta ta giết ngươi!”
      “Tịch nhi —— “

      “Ngươi lễ nghĩa như vậy, ngươi hẳn phải hiểu, ta bây giờ là Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương phi, ngươi là tướng quân của Thanh Tố quốc mình đến Lâm Nguyệt quốc bắt Vương phi , ngươi muốn làm gì vậy? Muốn khiến cho hai nước chiến loạn sao?”
      Lam Tịch Nguyệt dĩ nhiên muốn thấy cảnh hai nước chiến loạn. Nếu xảy ra chuyện đại họa như vậy đương nhiên nàng cũng bị ảnh hưởng. Nàng chỉ muốn thế để Duẫn Hữu Phàm do dự.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.