1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 45: Bị thương

      Ngón tay thái y nhàng xem xét cổ tay Lam Tịch Nguyệt, lẩm bẩm : “Mạch rất suy yếu, lúc có lúc , sợ là bị nội thương rất nghiêm trọng”.

      An Kỳ Lạc đứng ở bên cạnh, nghe vậy trong lòng càng thêm căng thẳng, nắm lấy áo thái y, buồn rười rượi : “Bổn vương ra lệnh ngươi phải lập tức chữa trị cho Tịch nhi, nếu hết mình chữa trị coi như cái mạng của ngươi còn chỗ dùng!”

      chưởng của An Thấm Như vô cùng nặng tay, nếu là người bình thường chịu chưởng ấy lập tức đời nhà ma, , Tịch nhi tại sao tránh ra, nàng ràng có thể tránh được chưởng đó kia mà!

      Tại sao lại nhạn chưởng kia, nàng muốn tìm cái chết sao? Cảm nhận được người An Kỳ Lạc phát ra luồng khí lạnh lùng, nhất là ánh mắt bén nhọn chút nhiệt độ, thái y đáng thương sợ run cả người, lấm la lấm lét : “Dạ… dạ, Vương gia, vi… vi thần lập tức vì Vương… Vương phi mà tìm kiếm phương thuốc, Vương phi chỉ cần cẩn… cẩn thận điều trị, qua thời gian ngắn bình phục!”
      Lam Tịch Nguyệt ho khan tiếng, nhăn lại đôi mi thanh tú, An Kỳ Lạc vội vàng buông tay nắm áo thái y ném mặt đất, hướng rống tiếng: “Ngươi còn sờ sờ ở chỗ này làm cái gì? Mau kê đơn thuốc!” Sau đó xoay người lại ngồi ở mép giường, khuôn mặt ân cần nắm bàn tay bé của nàng khẩn trương hỏi: “Tịch nhi, thế nào rồi? Có phải có chỗ nào thoải mái?”

      Lam Tịch Nguyệt mở mắt, lắc đầu : “ có chuyện gì, chẳng qua ngực hơi khó chịu mà thôi”. Đáng chết, nếu như sớm biết khó chịu như vậy, nàng mới vừa rồi phải nên né tránh, làm gì đột nhiên điên lên đứng ở nơi đó chờ An Thấm Như tung chưởng cơ chứ? An Kỳ Lạc đỡ Lam Tịch Nguyệt lên, ôm nàng từ phía sau lưng, làm như trách cứ : “Ai bảo ngươi tránh ra? Bây giờ bị thương đến thế này hay lắm sao?”

      Bàn tay chống đỡ ở phía sau lưng của nàng, chậm rãi hướng cơ thể nàng chuyển vận chân khí giúp nội thương của nàng rất nhanh có thể giảm bớt chút nhưng tại thân thể nàng vẫn khó chịu. tia ấm áp xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền tới trong cơ thể nàng, Lam Tịch Nguyệt khỏi nhắm mắt lại nhàng thở phào nhỏm, lẩm bẩm : “Cám ơn ngươi”.

      cần, ai bảo ta là tướng công của ngươi!”
      Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt kéo lên, : “Cám ơn ngươi nha, tướng công!” An Kỳ Lạc mặt “vụt” cái liền đỏ, mặc dù luôn là tướng công của nàng, còn gọi nàng là nương tử, nhưng mỗi lần Lam Tịch Nguyệt gọi là tướng công hoặc có hành động gì mập mờ đều có thể khiến ặt của hồng lên so với ánh mắt giống y như nhau.

      Mặt đỏ rừng rực, cúi đầu ngưng mắt nhìn kiều nhan của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt vô cùng ấm áp, hạnh phúc. Trong lòng cũng khỏi cảm thấy may mắn vì Lam Tịch Nguyệt nhắm mắt nhìn thấy mặt đỏ hơn mặt trời, nếu khẳng định bị nàng giễu cợt, cho dù nàng tiếng nào, nhưng ánh mắt im lặng của nàng cũng làm cho chịu được!
      Bên trong phòng chỉ còn lại hai người An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt, ôm nàng chặt hơn chút hỏi: “Tịch nhi, mới vừa rồi tại sao tránh ra? Ngươi ràng có thể dễ dàng né tránh, phải sao?”

      Nghĩ tới Tịch nhi bị thương, trong lòng của nhịn được liền đau lòng. Lam Tịch Nguyệt thân thể nghiêng , vùi mặt sâu chà chà như muốn chôn nơi cổ , lẩm bẩm : “Như vậy phải càng tốt sao? Thấm Như công chúa xông vào Vương phủ đánh Vương phi, Vương gia vì bảo vệ Vương phi mà đả thương Công chúa, như vậy, coi như phụ hoàng cũng thể trách tội ngươi. Hơn nữa, nếu quả muốn truy cứu, tội tự ý xông vào Vương phủ đả thương Vương phi cũng ”.

      An Kỳ Lạc ôm nàng lông mày nhíu chặt lại, trầm giọng : “Chết tiệt, sau này cho ngươi làm những chuyện như vậy nữa, ngươi có biết , ta tình nguyện bị phụ hoàng trừng phạt cũng muốn để ngươi bị thương. Ta ta bảo vệ ngươi, nhưng lại khiến ngươi bị thương!”

      Lam Tịch Nguyệt ho tiếng, ngồi dậy kéo ra chút khoảng cách với An Kỳ Lạc, đưa tay bắt lại tấm sa trước mặt, cười yếu ớt nhìn : “Ta có chuyện gì, mấy ngày nữa hoàn toàn khôi phục, khụ!”

      An Kỳ Lạc liền tranh thủ ôm nàng vào trong ngực, tay để lưng của nàng, hướng nàng truyền thêm chân khí, giúp thân thể nàng giảm bớt khó chịu, hơi sẵng giọng: “ thể chống đỡ được, ta biết công lực của An Thấm Như, nếu như phải bản thân ngươi công lực thâm hậu, cũng sớm chầu Diêm vương!”

      Trong mắt lên vẻ bối rối, mặt dán chặt lấy mặt nàng, khẩn trương : “Sau này cho làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa, biết chưa?” Khóe môi Lam Tịch Nguyệt nhếch lên nụ cười yếu ớt, ngáp cái, ở người của nhàng vươn tay, : “Ừ! Mệt mỏi quá, ta muốn ngủ chút”.
      “Ngủ , chờ đến lúc uống thuốc ta gọi ngươi !”
      “Ừ!”

      lúc sau Lam Tịch Nguyệt ngủ, An Kỳ Lạc cũng lẳng lặng ôm nàng, bàn tay chống ở phía sau lưng nàng. Qua lúc lâu, đột nhiên có tiếng gõ cửa, thanh ấm quản gia ở ngoài cửa vang lên: “Vương gia, thái y Thấm Như công chúa thương thế nghiêm trọng, bây giờ mặc dù tỉnh lại, nhưng vẫn vô cùng suy yếu”.

      An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên, nhàng đặt Lam Tịch Nguyệt giường, giúp nàng đắp kín chăn, buông màn xuống, sau đó mở cửa phòng, bén nhọn nhìn quản gia đứng ở cửa trầm giọng : “Nàng ta bây giờ ở đâu?”
      “Ở Tây Sương phòng!”

      An Kỳ lạc ra ngoài rồi đóng kín cửa lại, lạnh giọng : “ có Bổn vương cho phép, bất luận kẻ nào cũng được vào trong phòng quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi!”
      “Dạ, Vương gia!”
      “Lúc sắc xong thuốc, đến Tây Sương phòng tìm Bổn vương!” xong những lời này, An Kỳ Lạc cất bước hướng Tây Sương phòng tới, bây giờ An Thấm Như ở chỗ này, nữ nhân điên rồ này dám đả thương bảo bối nương tử của , muốn cho ngàn thiên đao!

      An Thấm Như toàn thân vô lực nằm ở giường, nàng nghĩ ràng tránh được tổn hại thân thể, tại sao còn có thể bị nội thương nghiêm trọng như vậy, có lẽ nàng cho tới bây giờ cũng biết Thất hoàng huynh vừa vô dụng vừa tà ác lại lợi hại như thế, chưởng thiếu chút nữa hại cái mạng của nàng!

      Nhìn sương phòng này, nàng rất muốn giờ xe ngựa hồi cung, nhưng bây giờ ngay cả sức lực chuyện cũng có, cũng nhúc nhích động đậy được, đừng mơ đến chuyện hồi cung . biết Thất hoàng huynh làm gì nàng, mới vừa rồi nàng đả thương Vương phi của , tin chắc Lam Tịch Nguyệt kia hẳn mạng , nhưng nhìn bộ dạng Thất hoàng huynh tựa hồ rất để ý Lam Tịch Nguyệt, bế nàng gặp đại phu làm sao còn đối phó với An Thấm Như này được?

      Nghĩ tới đây, An Thấm Như lại bắt đầu sợ, cảm giác trước mắt ngừng có đôi mắt huyết sắc tàn bạo ngó chừng, trong ánh mắt ấy tràn đầy cừu hận cùng tà ác, làm cho nàng nhịn được cả người run run.

      Trong sương phòng chỉ có tỳ nữ cẩn thận hầu hạ, nghe Thấm Như công chúa nổi danh khó khăn hầu hạ, nàng nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được, nếu bị Công chúa nhắm trúng lúc mất hứng, nàng coi như là có mấy trăm cái mạng cũng đủ dùng! Nhưng Công chúa sau khi tỉnh lại vẫn sững sờ, ngẩn người nhìn nóc giường, cái gì cũng , thậm chí cũng hề nhúc nhích, hình như là sợ cái gì.

      kỳ quái, Thấm Như công chúa còn có cái gì phải sợ sao? Cửa sương phòng mở ra, An Kỳ Lạc cất bước đến, tỳ nữ vội vàng hướng hành lễ : “Nô tỳ ra mắt Vương gia!”
      Nghe thấy thanh này, An Thấm Như nhịn được rùng mình cái, trước mắt khỏi ra hình ảnh mới vừa rồi An Kỳ Lạc đánh nàng chưởng, ánh mắt hận thể đem nàng băm thây vạn đoạn. Đầu khẽ nghiêng , nhìn về phía người vừa tiến vào, sợ hãi kêu: “Thât… thất hoàng huynh”.

      An Kỳ Lạc tới bên giường của nàng, lạnh lùng nhìn nàng : “Còn tưởng rằng ngươi chết, bất quá ngươi còn sống, đừng có chơi xấu trong Vương phủ nữa, nên ở xe ngựa rời !”

      An Thấm Như mở to mắt dám tin nhìn khuôn mặt lãnh khốc của An Kỳ Lạc, nàng bây giờ ngay cả cử động cũng còn chưa được, thậm chí ngay cả chuyện cũng tiêu tốn lượng lớn khí lực, làm sao có năng lực tự mình hồi cung? Ở giường cố từ chối nhưng thể ngồi dậy, khuôn mặt cam lòng nhìn An Kỳ Lạc, thở hổn hển : “Làm sao ngươi có thể như vậy? Nếu để cho phụ hoàng biết ngươi đả thương ta, nhất định, nhất định bỏ qua cho ngươi!”

      Trong mắt An Kỳ Lạc lên hàn quang, ra phía trước xách An Thấm Như từ giường lên, tiến tới gần nàng : “Làm sao? Có muốn bây giờ cùng nhau gặp phụ hoàng hay ?

      biết nếu bị phát ngươi tự tiện xông vào Vương phủ, thậm chí còn đả thương Vương phi, xử lý thế nào? Tịch nhi tuy là Công chúa Thanh Tố quốc tới hòa thân, nhưng cũng là đại biểu của cả Thanh Tố quốc, nếu như vô duyên vô cớ bị đả thương, phụ hoàng cũng thể thông báo cho Thanh Tố quốc sao?”
      đâu, nàng lần trước bị đại… đại hỏa hủy dung mạo phải là cũng phát sinh chuyện gì với Thanh Tố quốc sao?”

      “Đó là chuyện ngoài ý muốn, ngươi biết sao? Nhưng nếu Lâm Nguyệt quốc công chúa đả thương Thanh Tố quốc công chúa của bọn , ngươi chuyện này có phải giống với chuyện trước?”

      An Thấm Như sắc mặt tái nhợt vài phần, nhưng vẫn quật cường nhìn An Kỳ Lạc : “Vậy sao nào? Thanh Tố quốc cũng bởi vì thua chiến với Lâm Nguyệt quốc chúng ta, cho nên mới phải mang Công chúa đến Lâm Nguyệt quốc, nếu thành Vương phi Lâm Nguyệt quốc, chuyện xảy ra giữ nàng với ta ở nơi này thế nào bọn họ dĩ nhiên thể xen vào!”

      An Kỳ Lạc đưa tay ném nàng trở lại giường, lạnh lùng nhìn nàng : “Nếu như là chuyện của Bổn vương với nàng bất luận thế nào bọn họ cũng xen vào. Nhưng Bổn vương là phu quân của nàng, vậy mà ngươi coi thành cái gì? Ngươi có tư cách đối với nàng như thế sao?”

      Bị An Kỳ Lạc dùng lực lớn ném trở lại giường, nàng cơ hồ thở nổi, chỉ có thể nằm đó cả người cũng co rúm thành cục, liều mạng ho khan. Nhưng An Kỳ Lạc tựa hồ nghe, thấy gì cả, lạnh nhạt liếc nàng cái, sau đó hướng cửa sương phòng ra. “Yên tâm , ta đưa ngươi về hoàng cung, hơn nữa còn tự mình đưa ngươi trở về, ngươi rất nhanh có thể nhìn thấy phụ hoàng!” Chẳng qua ai thấy lúc lúc những lời này, mắt kia vô cùng rét lạnh.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Đào hôn

      Hôm nay là ngày đại vui của Duẫn Hữu Phàm và Lam Thanh Nguyệt, nhưng Duẫn Hữu Phàm nửa điểm cũng hề cảm thấy vui, chỉ cần nghĩ đến việc người thành thân phải là Lam Tịch Nguyệt, người liền kiềm chế được ý nghĩ muốn chạy trốn.
      Xung quanh sảnh đường tân khách nườm nượp, vui mừng dứt, nhưng chẳng liên quan đến , chỉ biết là thành thân với người hề thương, thậm chí có chút đáng ghét làm thê tử, người mà , chính là Tịch nhi sớm gả cho người khác.

      Nghĩ đến Lam Tịch Nguyệt, khỏi siết chặt tay lên cái chén cầm, căn cứ đủ loại tin tình báo thu thập được, nàng ở Lâm Nguyệt quốc dễ dàng, rất nhớ nàng, muốn tìm nàng ngay, muốn cùng nàng lưu lạc khắp chốn trong trời đất bao la này.
      Nhưng bây giờ còn có thể làm như vậy được hay ? Khi biết nàng bị gả đến Lâm Nguyệt quốc, có đủ năng lực ngăn cản, ngay cả việc duy nhất và cuối cùng nàng nhờ cậy cũng thực , có phải nàng đối với rất thất vọng hay ?

      chén rồi lại chén nữa, buồn bực uống rượu, khí náo nhiệt xung quanh hoàn toàn quan hệ gì, tất cả tân khách hướng kính rượu cũng uống cạn sạch hơi nhưng mặt biểu chút sắc mặt vui mừng nào. Lam Thanh Nguyệt lẳng lặng ngồi ở bên trong tân phòng chờ Duẫn Hữu Phàm đến nhấc khăn voan hồng lên, nàng chờ giờ khắc này lâu lắm rồi, có thể gả cho biểu ca mến vẫn luôn là giấc mộng của nàng. Trước kia có Lam Tịch Nguyệt đáng ghét ngáng trở nàng cùng biểu ca, bây giờ Lam Tịch Nguyệt đến Lâm Nguyệt quốc, mà nàng cũng rốt cục như nguyện ước được gả cho biểu ca.

      Hôm nay, cho dù mới rạng sáng bị kéo từ giường xuống, cho dù bị giằng co cả ngày, cho dù bây giờ rất muốn lấy khăn voan xuống, cho dù bây giờ nín nhịn chờ đợi tất cả chỉ vì nàng mong chờ biểu ca đến nhấc khăn voan lên.

      Dưới tấm voan che phủ, Lam Thanh Nguyệt Như nở nụ cười như hoa, cả khuôn mặt đâu đâu cũng thấy vui vẻ, hạnh phúc, nhưng nàng biết còn phải đợi bao lâu nữa biểu ca mới đến, đúng, sau này nên gọi là phu quân hoặc là tướng công mới phải!
      Nghĩ tới đây, khuôn mặt nàng khỏi đỏ lên, ngay cả chút ít má hồng cũng ngăn cản được khuôn mặt đỏ bừng. Lúc nàng cúi đầu thẹn thùng liền thấy xuất đôi ủng ngắn màu đỏ, phía chút là áo bào màu đỏ.

      Mặt thể đỏ hơn, bởi vì nàng biết biểu ca mến đứng ở trước mặt, hoặc có lẽ bây giờ nhìn ngắm nàng, suy nghĩ về hình dáng xinh đẹp của nàng! Duẫn Hữu Phàm bây giờ đúng là đứng ở trước mặt Lam Thanh Nguyệt, cũng đúng là cúi đầu nhìn nàng, nhưng chỉ là muốn ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng mà là nghĩ làm thế nào mới cần chính phải nhấc cái khăn voan kia lên.

      Nghĩ cả nửa ngày cũng chưa nghĩ ra phương pháp xử lí ổn thỏa, cho nên vẫn đứng đó, hề nhúc nhích, nhất định muốn vén khăn voan của Lam Thanh Nguyệt, chỉ muốn vén khăn voan của Lam Tịch Nguyệt mà thôi, chẳng qua đáng tiếc, nàng bây giờ gả cho An Kỳ Lạc.
      Lam Thanh Nguyệt vẫn nhìn Duẫn Hữu Phàm từ dưới khăn voan, chờ nhấc khăn voan của nàng lên, nhưng đợi lâu cũng thấy có động tĩnh gì, nhịn được khẽ gọi thành tiếng: “Biểu ca, ngươi làm sao vậy?”

      Duẫn Hữu Phàm thở dài, từ từ giơ tay lên, hướng Lam Thanh Nguyệt đưa tới, lúc đưa đến cổ của nàng dùng sức đánh xuống. Lam Thanh Nguyệt kịp phản ứng, chưa kịp hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra cảm giác cổ đau nhói, sau đó trước mắt tối sầm lại còn biết cái gì.

      Nhìn thân hình mềm mại của Lam Thanh Nguyệt ngã xuống giường, Duẫn Hữu Phàm đưa tay giúp nàng lật nghiêng thân thể, sau đó giúp nàng đắp chăn. Ngày tân hôn thứ hai, tại phủ tướng quân bọn nha hoàn đứng ngoài cửa hậu viên chờ hầu hạ chủ nhân rời giường, nhưng đợi đến mặt trời lên cao cũng thấy bên trong phòng có bất cứ động tĩnh gì.

      Điều này làm cho bọn nha hoàn vốn tưởng hai người tối hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay muốn để cho họ ngủ thêm lát nữa. Nhưng trưởng công chúa cảm thấy hình như có cái gì đó đúng, ở bên ngoài liên tiếp đập cửa, bên trong vẫn có chút động tĩnh nào, trưởng công chúa vội vàng trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

      Nhưng nhìn qua vẫn thấy đồ tân lang của Duẫn Hữu Phàm chỉnh tề đặt giá áo, Lam Thanh Nguyệt vẫn ngủ giường, y phục tân nương còn nguyên như hôm qua, ngay cả đầu, vẫn còn che khăn voan đỏ tươi.

      An Kỳ Lạc lẳng lặng canh giữ ở bên người Lam Tịch Nguyệt, đưa bàn tay vỗ về nàng ngủ rất an bình, ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên, đứng dậy mở cửa nhìn thị nữ đứng phía ngoài, lấy khay nàng ta bê sau đó lạnh giọng : “Ngươi lui xuống trước , nơi này có Bổn vương ta là được rồi!”

      Thị nữ kia vô cùng sửng sốt, Vương gia tự động hầu hạ Vương phi? Chuyện này khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn hướng An Kỳ Lạc hành lễ, sau đó lui xuống. Nàng dám ngỗ nghịch chống lại ý của Vương gia, nếu Vương gia như vậy nàng đương nhiên phải rời , nếu ai biết phát sinh chuyện gì?

      Thấm Như công chúa cũng bởi vì đả thương Vương phi, kết quả bị Vương gia đánh cho thành trọng thương, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng giữ nổi, nàng cũng có can đảm nếm thử chuyện như vậy! Lam Tịch Nguyệt lông mi nhàng nhấp nháy mấy cái, khẽ mở mắt, có chút khó chịu nhăn lông mày giọng hỏi: “ phải có thể uống thuốc rồi chứ?”
      An Kỳ Lạc ra phía trước giúp nàng từ giường ngồi dậy, để nàng dựa người , tay ôm nàng, tay khác đút thuốc vào miệng của nàng, : “Trước tiên phải thuốc uống, để nguội hiệu quả tốt!”

      Lam Tịch Nguyệt nhàng quay mặt , nghiêng đến chỗ An Kỳ Lạc làm bộ cầu khẩn chút, làm nũng chút : “Có thể cần uống thuốc được ” “ thể” “ khổ quá”
      “Thuốc đắng dã tật”.

      Đôi mi thanh tú của Lam Tịch Nguyệt nhăn lại thành đường cong, đường đường là đặc công cao cấp ở thế giới đại cái gì cũng sợ nhưng lại sợ nhất là uống thuốc bắc. Ở thời đại nàng từng uống thuốc bắc, kết quả là để lại nỗi ám ảnh, từ đó trở về sau theo bản năng phát sinh phản xạ có điều kiện, chỉ cần thấy thuốc bắc liền có cảm giác muốn ói.
      Ở cổ đại mười sáu năm, cho tới bây giờ Lam Tịch Nguyệt cũng chưa từng bị bệnh phải uống thuốc, đây là lần đầu tiên nàng thấy chén thuốc song sánh màu đen trước mặt, dạ dày lại bắt đầu dâng lên.
      Đưa tay cầm chén thuốc đẩy ra, mặt quay chỗ khác, nhíu chặt đôi mi thanh tú lầm bầm : “ uống, cho dù đánh chết ta cũng uống dù chỉ ngụm!”
      An Kỳ Lạc càng ôm chặt nàng, đem chén thuốc cầm trong tay để gần miệng nàng : “Cái này thể được, uống thuốc, chỗ bị đả thương người của ngươi làm sao bình phục?”

      Lam Tịch Nguyệt tràn đầy hối hận, nếu sớm biết bị thương phải uống thuốc, nàng chắc chắn ngu đứng đó cho An Thấm Như đánh thành nội thương, nhưng làm sao bây giờ? Chén thuốc kia lại để cạnh miệng, thể uống được sao?
      Trong mắt lên tia sáng, Lam Tịch Nguyệt đột nhiên xoay người lại đưa tay ôm cổ An Kỳ Lạc, cả người cũng áp vào người , ở trong ngực của liền : “Tướng công, có phải nhất định bắt ta uống a?”

      An Kỳ Lạc mặt “vụt” cái liền hồng lên, ôm Lam Tịch Nguyệt có chút cứng ngắc gật gật đầu : “Phải… Dĩ nhiên phải uống!”
      Đôi môi tiến tới bên tai của , nhàng phả hơi : “Nhưng là khổ nha, người ta muốn uống!”

      Đối với đặc công cao cấp mà nếu hoàn tất tốt khóa học về diễn xuất làm sao có đủ kỹ năng để thi hành nhiệm vụ? An Kỳ Lạc tay bưng chén thuốc nhàng mà run rẩy hạ xuống, bây giờ có mong muốn rất lớn, chính là muốn để chén thuốc tay xuống, Tịch nhi thấy khổ sở như vậy, làm sao có thể để ép nàng uống đây! Lòng bàn tay An Kỳ Lạc toát ra lớp mồ hôi mỏng, cả người cứng ngắc, nhưng vẫn kiên trì : “ muốn uống cũng phải uống, như vậy thương thế của ngươi mới nhanh hồi phục”.

      Lam Tịch Nguyệt càng thêm ôm chặt , ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt , chu cái miệng nhắn xinh xắn ra, khuôn mặt ủy khuất : “Nhưng uống cũng sao mà, cùng lắm từ từ khỏi thôi!

      An Kỳ Lạc hoàn toàn có cách nào chống lại ánh mắt sáng ngời như ngọc Tinh Mâu của Lam Tịch Nguyệt, theo bản năng đưa tay cầm chén thuốc để xuống, ôm nàng : “Dĩ nhiên phải thế, nếu như ngươi muốn uống thuốc, vậy cần uống cũng được!” Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt hướng An Kỳ Lạc lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh: “Người ta cũng biết tướng công là tốt nhất!”

      Đối mặt với Lam Tịch Nguyệt như vậy, An Kỳ Lạc nếu còn có thể có phản ứng khác phải là An Kỳ Lạc. Mặc dù mặt còn chút đỏ ửng, nhưng vẫn ôm thân thể nàng, cũng còn cứng ngắc nữa, ngược lại rất tự nhiên ôm nàng vào trong lòng. Cúi đầu bên tai nàng nhàng cọ sát vào, An Kỳ Lạc lẩm bẩm :

      “Ta giúp ngươi vận công chữa thương”.
      Uốn mình trong ngực An Kỳ Lạc Lam Tịch Nguyệt ngọt ngào gật đầu cười, lần này nàng là nàng tâm cười, hình như chỉ cần cùng An Kỳ Lạc ở chung chỗ, nàng luôn có thể bộc lộ rất nhiều nụ cười, mặc dù rất nhiều thời điểm cũng chỉ là nụ cười rất nhạt. Đột nhiên như nghĩ tới điều gì, Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn An Kỳ Lạc hỏi: “Thấm Như công chúa còn trong Vương phủ sao?”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Hồi cung

      An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang, gật đầu : “Còn trong Vương phủ, ngươi yên tâm , ta để cho ngươi cứ như vậy nhận cú đả thương!”

      đến đả thương, An Kỳ Lạc hình như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, tầm mắt chuyển dời đến chén thuốc bên cạnh, đưa tay với lấy, nhưng lúc vừa mới chạm tay vào bị chặn lại.
      Lam Tịch Nguyệt khuôn mặt ủy khuất nhìn : “Ngươi mới vừa rồi còn đáp ứng ta cần uống thuốc, ngươi thể đổi ý!” An Kỳ Lạc sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt : “Ta có đáp ứng ngươi như vậy sao? Làm sao chút ta cũng nhớ ?”
      “An Kỳ Lạc, làm sao ngươi có thể như vậy?”
      “Như thế nào?”
      An Kỳ Lạc quả vô cùng , mới vừa rồi làm sao lại hồ đồ đáp ứng nàng có thể cần uống thuốc cơ chứ? Bây giờ cũng chỉ cần giả ngu, giả bộ cái gì cũng hề nhớ. Cầm chén thuốc đưa tới khóe miệng Lam Tịch Nguyệt, giọng dụ dỗ: “Nương tử, trước tiên uống thuốc rồi hãy , nếu thương thế của ngươi sao có thể nhanh hồi phục đây?”
      Trong mắt Lam Tịch Nguyệt xuất hàn quang, nhìn An Kỳ Lạc hạ mi, đột nhiên áp sát môi hôn cái, sau đó cả người cũng dựa ở trong ngực làm nũng : “Lạc, người ta có thể uống thuốc được !”

      An Kỳ Lạc nhịn được lại bắt đầu dao động, cúi đầu nhìn người nằm trong ngực, lầm bầm : “Thuốc này khổ công lắm mới chưng cất được, ngươi cho dù làm nũng đối với ta cũng …vô dụng”. Lam Tịch Nguyệt hơn nhướn người chà chà, cười : “Làm nũng thế nào? Làm nũng như vậy có vô dụng hay ?”
      “Oanh” tiếng, An Kỳ Lạc cảm giác có tiếng sấm ở trong đầu nổ vang, thanh càng ngừng vang vọng: “Làm nũng có tác dụng hay , làm nũng có tác dụng hay …”

      Đáy lòng có thanh điên cuồng hét lên: làm nũng đương nhiên có tác dụng, hơn nữa còn có tác dụng nhất! Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là người làm nũng phải là Lam Tịch Nguyệt. Cái chén tay lại lần nữa bắt đầu yên, An Kỳ Lạc hít sâu hơi, đột nhiên cúi đầu ngưng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt, gương mặt đỏ rừng rực, : “Nương tử, chúng ta hình như chưa từng có đêm động phòng hoa chúc chân chính nha!”

      Trong lòng Lam Tịch Nguyệt hạ xuống “bịch” cái, liền tranh thủ đẩy mình cách xa An Kỳ Lạc chút, vẻ mặt trở nên nghiêm trang : “Đúng rồi, làm sao ngươi còn chưa đuổi Thấm Như công chúa ? Nếu đem nàng ấy hồi cung, đoán chừng phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng bắt đầu lo lắng”.
      Trong mắt lên tia mất mát, cúi đầu lẩm bẩm : “Chỉ sợ sau khi hồi cung bọn họ còn lo lắng hơn”.

      Lam Tịch Nguyệt nhất định là càng thêm lo lắng, từ từ nằm trở lại giường, dùng chăn che kín mặt, thanh buồn bực : “Vậy ngươi vẫn còn ở đây làm gì? Nhanh mang Thấm Như công chúa hồi cung nha, nàng ta còn ở chỗ này, ta ngay cả ngủ cũng ngủ yên!”

      như vậy, có muốn bắt buộc nàng uống thuốc, hẳn cũng còn biện pháp gì nữa.
      An Kỳ Lạc có chút bất đắc dĩ, ràng Lam Tịch Nguyệt chính là cố tình ăn quỵt chuyện uống thuốc, nhưng lại chẳng có biện pháp gì, chỉ có thể thở dài, nhàng cầm chén thuốc để ở bên cạnh, : “Nếu quả muốn uống đành bỏ vậy, cùng lắm điều dưỡng thêm mấy ngày nữa, ta ngay bây giờ đem An Thấm Như hồi cung, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt ”.

      Khẽ nhấc góc chăn lên, Lam Tịch Nguyệt nhìn An Kỳ Lạc gật đầu đáp: “Biết rồi, ngươi đem nàng ấy nhanh lên chút!”

      Giúp nàng kéo chăn đắp lên, sau đó đột nhiên xoay người ra khỏi gian phòng, hay là trước tiên đem An Thấm Như hồi cung , có số việc cần thiết nên sớm giải quyết chút, tránh việc cứ để như thế, có mục tiêu cần làm lại bị gán cho lý do phải dời . đến An Thấm Như, trong mắt An Kỳ Lạc lóe ra hàn quang lãnh, bây giờ nàng còn có chút khẩu khí, đoán chừng hẳn nàng bị thương rất nặng, nếu với tính cách của nàng thể nào an tĩnh nằm ở giường như vậy.

      May là đánh chết An Thấm Như, đôi khi người sống so với người chết hữu dụng hơn rất nhiều! An Kỳ Lạc an bài cho An Thấm Như chỗ nghỉ xe ngựa, tạm thời vẫn thể để nàng ta chết, nếu Công chúa chết ở trong Vương phủ, cho dù lúc trước nàng ta làm chuyện gì, tội của Vương phủ cũng lớn nhất, thậm chí tất cả sai lầm đều bị coi là do Vương phủ gây ra.

      An Thấm Như nằm nệm êm trong xe ngựa mệt mỏi nhắm chặt hai mắt, trong khi đó An Kỳ Lạc khuôn mặt lãnh ngồi đối diện với nàng, trong mắt thần sắc đầy khinh thường cùng tính toán. Nàng bây giờ chỉ cảm thấy tất cả tinh lực toàn thân bị rút lấy còn chút nào, hô hấp trong lồng ngực vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ là nàng chết sao?

      vậy chứ, nàng mới mười sáu tuổi, làm sao có thể chết? Nàng có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua Thất hoàng huynh có công lực kinh người như vậy, trong ấn tượng của nàng, Thất hoàng huynh là người có đôi mắt huyết sắc quái vật, ngoại trừ dọa người ra còn bất cứ điều đặc biệt nào khác, thậm chí có thể là vô năng.

      Nàng công phu của Thất hoàng huynh: biết học được từ đâu, học lúc nào? Nàng cùng tất cả các huynh đệ tỷ muội khác ở trong cung, chỉ thiếu duy nhất mỗi Thất hoàng huynh, có cao thủ đặc biệt chỉ dạy luyện công vì mục đích phòng thân. Nhưng công lực của tựa hồ hơn tất cả các hoàng huynh khác, chỉ chưởng đánh nàng mà thiếu chút nữa mạng cũng giữ được, trừ Thất hoàng huynh ra bao giờ… thể nào có người khác nữa!

      Phí sức mở mắt, An Thấm Như khẽ quay đầu nhìn An Kỳ Lạc, cơ hồ dùng chút tẫn khí lực toàn thân mới có thể ra: “Công phu của người học được từ đâu? ràng ngay cả sư phụ cũng có, phải sao?”

      An Kỳ Lạc đem tầm mắt chuyển đến người nàng, trong mắt tràn đầy hàn băng, chỉ ánh mắt khiến An Thấm Như đông lạnh, nhịn được rùng mình cái, chỉ cảm thấy cả người như tảng băng, thương thế người tựa hồ cũng càng thêm nghiêm trọng.
      Đối với phản ứng của An Thấm Như An Kỳ Lạc có chút động tĩnh gì, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch nụ cười lạnh lùng, mở miệng tàn nhẫn : “Còn có tâm tư để ý tới chút chuyện, còn được chứng tỏ còn thương tổn, chưa thể chết nhanh được, có phải nên bổ sung thêm chưởng nữa?”

      An Thấm Như chỉ cảm thấy ngực cứng lại, khó khăn ho khan mấy tiếng, ngực kịch liệt phập phồng, tất nhiên đối với nàng mà , hô hấp cũng biến thành chuyện vô cùng khó khăn. An Kỳ Lạc chỉ lạnh lùng nhìn nàng, hề có ý tứ giúp đỡ tiểu hoàng muội, nhìn nàng ta trước mắt lại ra vẻ mặt tái nhợt vì bị đả thương của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt lạnh lẽo càng thêm nồng đậm.

      Rất nhanh đến cửa cung, thị vệ thấy là xe ngựa của Kỳ Vương phủ cũng dám nhiều lời ngăn cản, nhất là khi thấy bên trong xe ngựa còn có An Thấm Như tựa hồ như sắp mất mạng, liền cho xe ngựa qua.

      Sau khi An Thấm Như trở lại Như Mộng cung của chính nàng, cả hoàng cung cũng bắt đầu loạn lên, Hoàng thượng, Hoàng hậu trước tiên đến Như Mộng cung, tiếp đó tất cả thái y cũng bị tuyên triệu vào.

      Nhìn ái nữ hình như chỉ còn lại nửa cái mạng , An Nhâm Kình mặt trầm nhìn về phía An Kỳ Lạc, trầm giọng hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngươi nên giải thích chút sao?”

      An Kỳ Lạc đưa tay tóm gã thái y lại, lạnh lùng nhìn An Nhâm Kình : “Công chúa bảo bối của ngươi tự tiện xông vào phủ của ta, còn đả thương Vương phi của ta, nếu như ngươi tin lời ta, có thể hỏi tên thái y này, chính là chữa trị vết thương cho Tịch nhi, thương thế Tịch nhi như thế nào, ta tin tưởng dám lừa gạt ngươi!”

      Nghe vậy, An Nhâm Kình sửng sốt chút, còn tỏ vẻ tin : “Ngươi dám? Như nhi vì sao phải vô duyên vô cớ đả thương Vương phi? Hơn nữa cho dù như thế, ngươi làm sao có thể đánh nó thành cái bộ dạng này?”

      An Kỳ Lạc giật hạ khóe miệng, khinh thường nhìn An Nhâm Kình cái : “Ngươi có phải quá thiên vị rồi hay ? Mặc dù ta cho tới bây giờ cũng quá kỳ vọng ngươi công bằng đối đãi với ta, nhưng lời của ngươi phải là lời mà vua nước cứ như thế tuôn ra” “Vô liêm sỉ! Trẫm muốn làm sao chẳng lẽ còn cần ngươi dạy bảo?”

      An Kỳ Lạc ngồi lên ghế bên cạnh, nhàn nhạt : “Dạy, đương nhiên là cần ta dạy cho ngươi, chẳng qua nhắc nhở ngươi chút, biết tự tiện xông vào Vương phủ phải chính thức định là tội danh gì? Hơn nữa đả thương Vương phi, tựa hồ tội càng thêm tội, ta chẳng qua nhất thời thấy Tịch nhi bị đả thương mới đánh cho An Thấm Như trọng thương, mong rằng phụ hoàng ngài nên xử lý theo lẽ công bằng mới đúng!”

      “Ngươi…” An Nhâm Kình bị lời này của An Kỳ Lạc làm cho giận đến khuôn mặt xanh tái, chỉ vào sửng sốt biết nên cái gì cho phải, càng đáng chết hơn chính là lời toàn bộ đều có lý! cách khác tất cả lời An Kỳ Lạc đều đúng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Vết nhơ trong đời

      Hoàng hậu khóc đỏ cả mặt, nghĩ sáng sớm nhìn qua nữ nhi còn vui vẻ, tràn đầy sinh lực, chỉ qua buổi sáng, lúc gặp lại biến thành bộ dạng hấp hối này, là mẫu thân nàng sao có thể đau lòng, thương tâm cơ chứ?

      Hơn nữa, đúng hôm nay Thái tử cũng xảy ra chuyện, biết rốt cuộc có người hãm hại hay là chính lấy tự gây chuyện lấy trộm quốc bảo, dù sao bây giờ cũng vướng phải chuyện tày đình.

      Thái y cẩn thận kiểm tra thương thế của An Thấm Như, Hoàng hậu đứng bên cạnh nhìn sắc mặt trắng bệch của An Thấm Như, khóc sướt mướt, xoay người lại nhìn An Kỳ Lạc mắt mang theo tia hận ý : “Kỳ Vương, làm sao ngươi có thể quyết làm việc như vậy, nhẫn tâm đánh Như nhi thành ra cái bộ dạng này!”

      An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên, ngồi ở ghế, khẽ nghiêng đầu hướng chỗ An Thấm Như nằm, lạnh lùng liếc mắt cái, nhàn nhạt : “Quyết? Nếu như ta làm như vậy, Tịch nhi chỉ sợ chết tay An Thấm Như!”

      An Kỳ Lạc giật hạ khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh như băng, thấu tận xương tủy, quay đầu nhìn An Nhâm Kình : “Ta tin tưởng phụ hoàng cũng muốn để phát sinh chuyện như vậy? Mặc dù Tịch nhi là hòa thân công chúa, nhưng dù sao cũng là đại diện cho Thanh Tố quốc ở Lâm Nguyệt quốc, nếu Tịch nhi mới đến Lâm Nguyệt quốc chưa đầy tháng bị Công chúa Lâm Nguyệt quốc hại chết, tin tưởng phụ hoàng thông báo với Thanh Tố quốc có được hay ?”

      An Nhâm Kình khuôn mặt trầm nhìn An Kỳ Lạc, chống lại đôi ánh mắt huyết sắc trong lòng khỏi chợt lạnh, cảm giác sợ hãi dâng lên.
      nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn An Kỳ Lạc, lạnh giọng : “Chẳng lẽ vì vậy mà ngươi có thể đả thương Như nhi thành như vậy sao? Ngươi chỉ cần ngăn Như nhi lại là được rồi, làm như vậy căn bản là có ý nghĩ muốn giết người!”

      “Giết nàng ta? Nếu như ta muốn giết bây giờ còn mang nàng ta hồi cung sao? Trực tiếp hủy diệt thi thể là được rồi?”
      An Kỳ Lạc khinh thường cười nhạo : “Ta nhớ mới vừa rồi có ta cũng chỉ là khẩn trương vì Tịch nhi nhất thời bị đả thương nên mới động thủ với hoàng muội, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của hoàng muội có lẽ có gì đáng ngại, ít nhất còn chưa mất mạng!”

      Nghe vậy, Hoàng hậu thở nổi, thiếu chút nữa mắc nghẹn, sắc mặt xanh mét giống hệt An Nhâm Kình, nhìn An Kỳ Lạc lời có chút mạch lạc: “Ngươi… Ngươi còn được như vậy, … chẳng lẽ trong lòng của ngươi, hoàng muội so ra còn kém hòa thân công chúa sao?”

      An Kỳ Lạc ánh mắt nguy hiểm nheo lại, trong mắt hàn mang bắn ra bài trừ gạt bỏ, trong nháy mắt khuôn mặt biến thành hàn băng vạn năm, lạnh giọng : “Trong lòng ta, bất luận kẻ nào cũng kém Tịch nhi, dám lấy quan hệ ruột thịt ra để đối phó với ta sao, đối với ta cái gọi là huynh muội hoàng thất nửa điểm cũng cảm thấy hứng thú!”

      nghĩ An Kỳ Lạc có phản ứng gay gắt như vậy, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều rất sửng sốt, giờ phút này người An Kỳ Lạc phát ra khí thế kinh người dĩ nhiên đến cả An Nhâm Kình cũng cảm thấy hoảng sợ.

      Nhưng cũng chỉ hoảng sợ trong nháy mắt, ngay sau đó An Nhâm Kình nhướng mày, trầm giọng : “Ngươi đừng quên ngươi bây giờ chính là người trong hoàng thất, hay chính là hài tử của trẫm!” An Kỳ Lạc khinh bỉ nhìn An Nhâm Kình cái, lãnh tuyệt : “Hài tử? Ngươi có làm quá lên , ta là hài tử của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi phải vẫn luôn hy vọng ta phải là hải tử của ngươi, cũng luôn nghĩ cách làm thế nào mới có thể khiến ta vĩnh viễn thể sống vui vẻ, hạnh phúc được sao? Ngươi bây giờ lại còn biết xấu hổ ta là hài tử của ngươi, ngươi suy nghĩ đời này làm sao có loại phụ thân như ngươi?”
      “Ngươi…”

      “Ta thế nào? Đại nghịch bất đạo, bất trung bất hiếu, cần phải chịu trừng phạt khổ sở thiên kiếp, vạn kiếp?” An Kỳ Lạc lấn đến gần bên người An Nhâm Kình, thẳng ngó chừng ánh mắt của , trong mắt huyết quang bắt đầu đại thịnh, lãnh khó lường, thấy vậy An Nhâm Kình người cũng toát ra lớp mồ hôi lạnh. Ngay cả Hoàng hậu đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy khí thế bén nhọn người An Kỳ Lạc, có chút ngạc nhiên nhìn, vốn muốn điều gì cũng bị sửng sốt toàn bộ nghẹn trong họng, cho tới bây giờ An Kỳ Lạc chưa từng bộc lộ dáng vẻ cùng thái độ thế này, từ lúc nào bị làm cho sợ hãi đến thế?

      Trước kia, An Kỳ Lạc chỉ có thái độ lạnh nhạt, đối với bất cứ chuyện gì cũng lạnh nhạt, ngay cả đối với Hoàng thượng cũng chưa bao giờ hành lễ, chưa bao giờ đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt, chỉ làm theo ý mình. Nhưng bây giờ đổi lại là lạnh lùng, lạnh lùng vô cùng khiến Hoàng đế An Nhâm Kình cũng khỏi sinh cảm giác sợ hãi, tựa hồ An Kỳ Lạc mới là kẻ chân chính nắm giữ tất thảy mọi vương giả thế giới này.

      An Nhâm Kình hừ lạnh tiếng, có chút lo lắng : “Chẳng lẽ ngươi đáng chịu khổ chịu phạt sao? Ngươi là quái thai ác ma, trẫm có hài tử như ngươi quả sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này, cũng chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời này của trẫm, trẫm sớm muốn giết ngươi!”
      “Hoàng thượng —— “

      Hoàng hậu có chút bối rối kéo An Nhâm Kình lại, những lời này bọn họ chỉ dám thầm trong lòng, cũng chỉ có rất ít người biết chuyện này. Mười tám năm trước, cũng chính là thời điểm An Kỳ Lạc mới vừa ra đời, mẫu thân do khó sinh mà chết, ngày rặng mây đỏ huyết sắc, mà phụ hoàng là An Nhâm Kình đột nhiên ôm bệnh ba tháng.

      Sau đó có vị cao tăng đắc đạo qua Nguyệt thành, vào hoàng cung bái kiến Hoàng đế, cũng chính là An Nhâm Kình. An Nhâm Kình có ý định muốn giết An Kỳ Lạc, nhưng bởi vì câu của vị cao tăng đắc đạo mà dừng tay: “Hoàng thượng, Thất hoàng tử thể giết, nếu Lâm Nguyệt quốc gặp phải tai hoạ ngập đầu!”

      Lúc vị cao tăng mấy lời này có nhiều người ở đó, cách khác là người biết việc này rất ít, chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng số vị đại thần.
      Cũng bởi vì những lời này ai dám giết hại An Kỳ Lạc, tất cả mọi người đối với kính nhi viễn chi, ai cũng biết là ác ma chuyển thế, nếu như giết , hóa thành lệ quỷ đến báo thù, thậm chí có thể tiêu diệt cả Lâm Nguyệt quốc.

      An Kỳ Lạc nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, thẳng nhìn An Nhâm Kình, lạnh lùng : “Rốt cục những lời này ra ngươi cũng ra khỏi miệng!” Những tình kia, toàn bộ đều biết, chỉ là ai biết biết mà thôi. An Nhâm Kình sửng sốt, lời này là có ý gì? Cái gì gọi là cuối cùng cũng đem những lời này ra khỏi miệng? Chẳng lẽ sớm biết sao?

      An Nhâm Kình khẽ nheo ánh mắt lại, lãnh nhìn : “Lời này của ngươi là có ý gì?”
      phải là ngươi hiểu được ý tứ rồi sao? Chẳng lẽ những lời này ngươi phải sớm muốn ra sao? Mới vừa rồi vẫn còn ta là hài tử của ngươi giờ muốn thừa nhận, hy vọng ngươi sau này đừng thừa lời, muốn đừng ra!”
      “Kỳ Vương, làm sao ngươi có thể chuyện với phụ hoàng như vậy? Bất luận thế nào cũng là phụ hoàng của ngươi!”

      An Kỳ Lạc trong mắt lên tia giễu cợt, liếc xéo Hoàng hậu, : “Hoàng hậu nương nương mới vừa rồi tựa hồ chút cũng có nghe Hoàng thượng , ngài chẳng lẽ nghe thấy có hài tử như ta quả thực chính là vết nhơ lớn nhất trong đời sao?”
      “Cái này…”

      An Kỳ Lạc muốn nghe bọn họ , cũng có hứng thú nghe tiếp, chuyển qua nhìn An Nhâm Kình : “Ngươi tốt nhất nên nghĩ cách làm khó Tịch nhi, nếu có bất kỳ ý đồ làm khó hoặc thương tổn Tịch nhi, ta tuyệt đối bỏ qua!”

      xong những lời này, An Kỳ Lạc xoay người rồi rời khỏi Như Mộng cung, cũng rời khỏi hoàng cung, bây giờ còn phải hồi phủ để chiếu cố nương tử bảo bổi, nàng bị thương, nhất định phải cẩn thận chiếu cố tốt mới được! An Nhâm Kình khuôn mặt lo lắng nhìn An Kỳ Lạc rời , đột nhiên vung tay ném cái chén bên cạnh, toàn bộ chén bàn cũng đều bị ném xuống đất, tàn : “Sớm biết như vậy, trẫm ban đầu nên giết ngươi, cho dù khiến Lâm Nguyệt quốc gặp tai nạn, cho dù ảnh hưởng đến thiên hạ rộng lớn trẫm cũng muốn giết ngươi!”

      “Hoàng thượng, xin người bớt giận, Kỳ Vương dù sao cũng là hài tử của người, chẳng lẽ người nhẫn tâm muốn giết ?”

      “Có cái gì mà đành lòng? Ngươi xem ánh mắt của chút , căn bản là hậu thế của quái thai ác ma!”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Ghen

      Lam Tịch Nguyệt xếp chân ngồi vận công giường trị thương cho chính mình, nghĩ rằng nội lực của An Thấm Như cũng thâm hậu, vẫn có thể làm nàng thương tổn như thế này. Tuy nguy hiểm tính mạng, nhưng thương tổn , bây giờ chỉ còn năm thành công lực so với bình thường, lần này đại giảm!

      Dẹp bỏ tất cả tạp niệm trong đầu, bây giờ chuyện trọng yếu nhất là phải nhanh chóng để vết thương khá lên, những chuyện khác cần nghĩ nhiều, giao cho An Kỳ Lạc làm là được, chẳng nhẽ hắnn ngốc đến nỗi chuyện như vậy cũng làm được. “Ngươi tựa hồ rất vui vẻ, cho dù bị thương, cũng cam tâm tình nguyện sao?”

      Bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng thở dài, sau đó bóng người biết từ góc nào bước ra, chăm chú nhìn Lam Tịch Nguyệt xếp chân giường vận công chữa thương. Lam Tịch Nguyệt chậm rãi mở mắt, nhìn Ti Đồ Triệt đứng bên cạnh giường chỉ cách nàng tấm màn, nhàn nhạt : “Làm sao ngươi đến đây? Có chuyện gì sao?”

      Ti Đồ Triệt xoay người tới ghế dài bên cạnh ngồi xuống, tự mình châm ly trà rồi : “Chẳng lẽ có chuyện gì thể tới nơi này tìm ngươi sao? Ta chỉ nghe Kỳ Vương phi bị thương, căn cứ vào vào việc ngươi là là tiểu sư muội duy nhất của ta, là sư huynh tốt ta dĩ nhiên phải đến đây an ủi phen, biết thương thế của ngươi thế nào rồi?”
      “Còn chưa chết!”

      “Dĩ nhiên thể chết được, nếu ngươi cho rằng bây giờ Lâm Nguyệt quốc còn có thể bình an như vậy sao?”

      Lam Tịch Nguyệt Từ giường chui xuống, tới ngồi xuống cạnh bàn, cầm cái chén Ti Đồ Triệt giữ tay, uống hơi cạn sạch chỗ trà còn dư, chống lại ánh mắt khó chịu của , nhàn nhạt : “Tìm ta có chuyện gì?”

      Nàng cũng biết ra Ti Đồ Triệt có vô duyên vô cớ tới tìm nàng hay , có lẽ đúng như lời vừa rồi, chỉ là muốn xem nàng bị thương thế nào, mặc dù có vẻ khả năng này lớn lắm. Ti Đồ Triệt lần nữa tự mình rót tiếp ly trà khác, bất mãn : “Tiểu sư muội là lạnh nhạt, ta phải rồi sao? Ta quan tâm thương thế của tiểu sư muội cho nên mới tới xem chút thôi mà!”

      “Nga, vậy ngươi bây giờ có thể , ngươi tự mình cũng nhìn thấy ta tạm thời còn chưa chết”.
      Ti Đồ Triệt ủy khuất hạ giọng xuống, rầu rĩ : “Mỗi lần cũng đều lạnh nhạt như vậy, giống như rất muốn gặp lại ta”.

      “Vốn là muốn gặp lại ngươi!”
      Hít sâu hơi, Ti Đồ Triệt vất vả lắm mới bình phục lại, trong lòng ủy khuất, thở dài sâu : “Xem ra nếu quả có việc gì, sau này nên ít tới tìm ngươi, khỏi bị ngươi làm cho tức chết cũng biết chừng!”

      Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc cái : “Vậy mau, có chuyện gì?”

      “Duẫn Hữu Phàm, trong ngày tân hôn thứ hai chẳng biết đâu, còn Thanh Nguyệt công chúa nằm ở giường vẫn ngủ mê man đến giữa trưa cũng tỉnh lại. ai biết Duẫn Hữu Phàm nơi nào, bất quá ta có chút dự cảm về nới muốn đến?”
      Trong mắt Lam Tịch Nguyệt lên tia kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Ti Đồ Triệt, ấp úng hỏi: “Làm sao có thể? làm như vậy, căn bản chẳng khác gì chà đạp lên mặt mũi hoàng thất, bọn họ bỏ qua cho !”

      Ti Đồ Triệt nhìn thẳng ánh mắt của nàng : “Ngươi lo lắng cho sao?”
      Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, có chút hạ giọng, lắc đầu : ” Có lo lắng chút, tại sao lại cứ thế bỏ ? nên làm chuyện như vậy”
      Ti Đồ Triệt lắc đầu, có chút bất đắc dĩ : “Tiểu sư muội ngươi đúng là, ngươi chừng nào mới có thể hiểu tâm ý của người khác đối với ngươi đây?”
      “Là ý gì?”

      “Cho dù ta , ngươi cũng phải biết Duẫn Hữu Phàm thích ngươi chứ?”
      Lam Tịch Nguyệt gật đầu, chuyện này nàng sớm cũng biết, còn thân thiết với nàng hơn những lời ra, thậm chí còn muốn cùng nàng bỏ trốn: “Ta biết, nhưng vậy sao? Ngày đó phải là ngay cả chuyện kia cũng nguyện ý giúp ta sao? vốn phải là loại người bốc đồng như vậy!”
      “Vậy là ngươi sao?”

      Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt lóe lên chút, từ ghế ngồi đứng lên hướng giường tới, nhàn nhạt : “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”.
      Nàng là kẻ bốc đồng sao, nếu làm sao vì giúp An Kỳ Lạc tìm được lý do gây với hoàng thất mà chịu thương tổn, ràng nàng có thể né tránh nhưng vẫn để cho An Thấm Như đả thương? Ti Đồ Triệt nhìn bóng lưng có chút thất thần của nàng, lẩm bẩm : “Tiểu sư muội, mấy ngày nữa ta phải trở về Thanh Tố quốc”. Lam Tịch Nguyệt gật đầu cái, nhàn nhạt : “Biết rồi, đường nhớ cẩn thận, ta có thể giúp ngươi cái gì ?”
      “Thay ta chiếu cố Thính Hương lâu chút”.
      “Được!”

      Ti Đồ Triệt cũng từ ghế ngồi đứng lên, xoay người hướng cửa phòng mà , hai người quay lưng về phía nhau, : “Tiểu sư muội, nếu như An Kỳ Lạc khi dễ ngươi, hoặc ngươi muốn rời khỏi nơi này sống cuộc sống khác hãy tới tìm ta, ngươi biết làm thế nào để liên hệ với ta!”

      Bóng lưng Lam Tịch Nguyệt cứng ngắc, chẳng qua là cứng ngắc gật gật đầu, cũng quan tâm xem Ti Đồ Triệt có nhìn thấy hay , nhàn nhạt đáp tiếng: “Ta biết rồi, cám ơn ngươi, sư huynh!”

      Gần đây, hai chữ này xuất từ miệng Lam Tịch Nguyệt có chút thường xuyên, đây là lần thứ ba nàng gọi là sư huynh, trong đó hai lần gần nhất cách nhau tới nửa tháng. Ti Đồ Triệt quay lưng về phía Lam Tịch Nguyệt cười khổ cái, thở dài cất bước ra khỏi cửa phòng, rời Kỳ Vương phủ. Lam Tịch Nguyệt xoay người lại có chút sững sờ nhìn hướng Ti Đồ Triệt vừa rời khỏi, sau đó liền thấy cửa phòng xuất bóng dáng quen thuộc, An Kỳ Lạc biết lúc nào trở lại Vương phủ. Nàng sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó kéo khóe miệng hỏi: “Ngươi trở lại? Thấm Như công chúa thế nào?”

      Nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt có chút cổ quái, An Kỳ Lạc tới trước mặt nàng cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, được lúc mới hỏi: “ tại sao phải tới Vương phủ ?”
      mấy ngày nữa phải trở về Thanh Tố quốc”.
      “Ngươi nỡ rời xa sao?” Lam Tịch Nguyệt tim loạn nhịp đập mạnh nhìn giải thích được hỏi: “Tại sao như vậy?”

      Ánh mắt An Kỳ Lạc có chút thản nhiên, còn có chút bối rối mơ hồ : “Bởi vì bộ dạng ngươi hình như rất vui, phải vì thấy rời nên vui sao?”
      “Ta vẫn luôn là bộ dạng này, ngươi suy nghĩ nhiều quá. tại muốn rời , ta có chút nỡ cũng là chuyện rất bình thường, phải sao?”

      Lam Tịch Nguyệt có chút khó hiểu liền nhíu hạ mi, nàng tại sao lại giải thích những chuyện này, đây căn bản là chuyện rất bình thường, cần thiết phải giải thích? Ánh mắt An Kỳ Lạc ảm đạm, yên lặng nhìn ánh mắt của nàng, đột nhiên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, ghé bên tai của nàng : “Tịch nhi, ngươi có phải thích hay ?”
      “Ngươi cái gì? Điều này sao có thể?”

      Nhưng An Kỳ Lạc tựa hồ vẫn tin, thanh buồn bực : “ là sư huynh của ngươi, hai người các ngươi từ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, hơn nữa ta nhìn ra được rất thích ngươi”. Lam Tịch Nguyệt hơi nhíu lông mày, đẩy An Kỳ Lạc ra, nhìn hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

      Nàng nhớ nàng chưa từng qua với những chuyện này. An Kỳ Lạc sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó nhớ lại đáp ứng Ti Đồ Triệt để Tịch nhi biết chính sư huynh nàng tiết lộ chuyện đó, ánh mắt lóe lên mấy cái, lầm bầm : “Chẳng lẽ đúng sao? Mặc dù ta còn chưa ràng chuyện của các ngươi, nhưng ta cũng biết phần trong đó”.
      Lam Tịch Nguyệt thần sắc lại lạnh lùng, nhìn lạnh giọng : “Ngươi điều tra ta sao?” An Kỳ Lạc có chút ngạc nhiên nhìn thần sắc lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, nhưng là đáp ứng Ti Đồ Triệt để lộ chuyện, mặc dù vô cùng muốn thấy lại bộ dạng giờ của nàng nhưng vẫn gật đầu : “Ta cũng cố ý muốn điều tra ngươi”.
      Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng xoay người bước qua, nằm trở lại giường, nhắm mắt hờ hững : “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”.

      ra cho dù An Kỳ Lạc có điều tra nàng cũng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng biết tại sao, nghe An Kỳ Lạc điều tra, trong lòng nàng chính là rất khó chịu.

      Có chuyện gì muốn biết nàng muốn tự mình tới hỏi nàng, muốn dùng phương thức điều tra, mặc dù trước lúc thành thân nàng cũng từng điều tra. đặc công nhiều năm như vậy, hình như trong tiềm thức chỉ điều tra người ta mà thôi, hề muốn mình bị điều tra lại.

      Ánh mắt An Kỳ Lạc nhanh chóng phai nhạt xuống, mím chặt môi nhìn bóng dáng giường quay lưng lại với , tay nắm chặt thành quyền, trong mắt lóe thần sắc kiên định, lạnh lùng mở miệng: “Cho dù ngươi thích Ti Đồ Triệt, ta cũng buông tay, ta muốn để ngươi cả đời sống ở bên cạnh ta!” xong xoay người rời khỏi phòng, trước khi rời vẫn quan tâm quên đóng kín cửa phòng lại, chỉ có điều thấy Lam Tịch Nguyệt nghe những lời của trong mắt sâu mơ hồ có hơi nước, còn tự chủ được giơ hai tay ngăn lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.