1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

HUYẾT HỒ THIÊN HẠ: CUỒNG NGẠO SÁT THỦ PHI - Chinh Văn Tác Giả

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000

      Chương 87: Đưa ngươi xuống địa ngục




      “A…..”

      chết …..”

      ......

      Tiếng chém giết vang lên, máu tươi rơi đầy đất, quanh nơi tràn ngâp sát khí.

      Giờ phút này đảo Tử Vong nơi nơi đều bao phủ hơi thở chết chóc. Chỉ trong lát mặt đất đầy thi thể, máu chảy thành sông.

      Huyết Hồ đánh chưởng vào ngực người công kích mình, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Lam Tuyết Linh đạm mạc mở miệng, trong thanh tựa hồ có chút dồn dập: “Muốn dừng cuộc chiến lại hãy nhanh khế ước thần thú !”

      Lam Tuyết Linh nheo mắt, nhìn thoáng đám người điên cuồng chém giết ở bốn phía. Trong mắt lên vài tia đau xót. Do dự lát lắc mình cái bay tới chỗ của Cự Linh Xà.

      Lăng Triệt vừa vặn nhìn thấy, mâu quang lạnh lùng, lắc mình che ở trước người Lam Tuyết Linh, thanh ngoan lệ của vang lên: “Muốn khế ước Cự Linh Xà, bản thái tử trước hết đưa ngươi xuống địa ngục!”

      Lam Tuyết Linh tay cầm trọng binh , thực lực lại ở phía . Nếu có ngày ta mưu đồ bí mật tạo phản, chỉ sợ là Huyễn Minh quốc rơi vào tay người khác! Lần này là cơ hội tốt, Lăng Triệt sao lại chịu buông tha! Phàm là người uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế mà sắp kế thừa đều phải trừ bỏ!

      Cảm nhận được do dự trong mắt Lam Tuyết Linh, Huyết Hồ híp lại mắt phượng. Lăng Triệt sao, người khác sợ nhưng nàng sợ!

      “Ám Ma thiên kiếm!”

      Huyết Hồ quát lớn tiếng. Chỉ thấy hồng ảnh bay nhanh ra ngoài.
      Cái gì?? Ám Ma thiên kiếm!

      Ám Ma thiên kiếm mở ra “phổ quang phật ngôn” sao!

      Vật quý báu như vậy sao có thể ở trong tay nha đầu chưa dứt sữa???

      Quả là bất khả tư nghị! (bất ngờ)

      Đám người lại ồ lên…..

      Lăng Triệt ngẩn ra, giây tiếp theo liền bị kiếm khí đánh trúng, máu tươi văng ra, ở trong trung nở rộ.

      Lăng Mặc lập tức phản ứng lại, nhảy lên tiếp được Lăng Triệt rơi xuống. Hai mắt lạnh lại, vung lên áo bào. đạo lam quang dày đặc sát ý tiến thẳng đến chỗ Huyết Hồ.

      Đúng lúc này, bạch quang lên......

      “Phanh…..”

      Hai đạo ánh sáng chạm vào nhau ầm ầm nổ mạnh. Người đứng gần đó đều bị thương, nặng hơn còn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

      Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bóng dáng màu đen phá mà ra, chậm rãi rơi xuống, đứng vững ở trước người Huyết Hồ.



      Chương 88


      Nam tử kia toàn thân là sát ý, thanh ràng là yếu ớt dễ nghe, giờ phút này lại giống như tiếng động triệu hồi linh hồn từ địa ngục mang theo thị huyết: “Dám khi dễ tiểu hồ ly của ta, quả là muốn chết!”

      Lăng Phong nâng mắt, hai mắt là sát ý giờ nhiễm thêm tầng ghen tị.

      “Tránh ra!” Huyết Hồ sắc mặt lạnh lùng rống giận, cảm thấy vô cùng tức giận.

      Nàng là ai? Là sát thủ xuất sắc thế kỷ 21, nàng vĩnh viễn đều đứng ở chỗ cao nhìn xuống dưới!

      Kiêu ngạo của nàng sao có thể cho phép nàng đứng sau nam nhân!

      Nam nhân này sao lại hiểu tâm tư của nàng như vậy?

      Nàng cần người nàng có thể sóng vai cùng nàng mà phải tránh ở phía sau nam nhân, dựa vào bảo hộ của !

      Nàng có lý tưởng của chính mình!

      Nàng có mục tiêu của chính mình!

      Nàng thiết huyết!

      Nàng ngông nghênh!

      Đơn giản là…..

      Nàng là Huyết Hồ, huyết sát vương giả!

      Người mà nàng nhận định, nàng sóng vai chiến đấu cùng !

      Vô luận là truyền lưu sử sách hay xấu danh lan truyền, nàng Huyết Hồ vĩnh viễn đứng ở người bên người kia mà phải phía sau!

      Vô luận là nghèo khó thất bại hay thân vinh quang, nàng đều nguyện ý đứng ở bên người kia rời !

      Vô luận là địa ngục hay thiên đường, nàng Huyết Hồ đều nguyện ý bồi đến cùng!
      Cho dù là vạn kiếp bất phục, cho dù là thân nhiễm máu, nàng cũng hối hận!
      Mà hiển nhiên người trước mắt hiểu hết nàng!

      Giờ phút này lòng của nàng dâng lên cỗ mất mát.

      Có lẽ chính lúc này, nàng mới bắt đầu thấy được mình với nam nhân trước mặt quả có chút hảo cảm.

      Bách Lý Huyền ngoái đầu nhìn lại, ôn nhu nhìn Huyết Hồ, thân sát khí sớm thấy đâu, chỉ còn lại mảnh thâm tình: “Tiểu hồ ly, ngoan ngoãn đứng ở phía sau ta, ta bảo vệ ngươi”

      Lời thâm tình tràn đầy sủng nịch.

      Lời từ miệng nam tử kinh tài tuyệt học tuyệt thế ra là mê người cỡ nào. Lời này nếu người khác nghe qua còn vui đến chết sống lại. Nhưng đối phương là Huyết Hồ, dùng tư duy người thường áp dụng người Huyết Hồ hiển nhiên là thể.

      Nam tử tuyệt thế như vậy lại cam tâm vì nữ tử mà bỏ xuống kiêu ngạo của mình là cỡ nào khó khăn.

      Nhưng Huyết Hồ lại lạnh lùng hề cảm kích.

      “Ta nghĩ ngươi biết” Con ngươi Huyết Hồ trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Bách Lý
      Huyền , đạm mạc mở miệng, giọng điệu thản nhiên tựa hồ còn mang theo chút thê lương.

      Bách Lý Huyền sửng sốt, thể tin được nhìn chằm chằm Huyết Hồ.

      Ta nghĩ ngươi biết….. ta nghĩ ngươi biết…..

      Trong đầu Bách Lý Huyền lâu vẫn quanh quẩn câu này. Phút chốc, nghi hoặc trong mắt thoáng chốc biến mất trở nên lóe sáng vô cùng, hé ra khuôn mặt tuấn tú khống chế được vui sướng, giống như đứa vui mừng khi được cho kẹo.
      Cho dù khuôn mặt tuấn dật được che bởi đấu lạp nhưng niềm vui của Bách Lý Huyền phát ra từ nội tâm cũng nhuộm đẫm Huyết Hồ.

      “Ta biết!” Thanh kiên định, leng keng hữu lực, câu đầy khí phách: “Bởi vì ta biết, cho nên từ nay về sau, ta cùng ngươi cùng sống cùng chết, sóng vai mà chiến!”
      Lời này vừa ra, nàng cười yếu ớt, xinh đẹp tuyệt thế, khuynh thành vô song.

      “Giết bọn họ!”

      Đám người hỗn loạn…..

      “Muốn chết đều lên cho ta, nãi nãi thành toàn !” Tay vung lênn nắm chặt Ám Ma thiên kiếm, giọng của nàng càn rỡ, khí phách nghiêm nghị.

      Nhìn đám người chạy lên, thu liễm nhu tình, sát ý tuôn ra, bảo kiếm xuất vỏ, ánh mắt lạnh như băng, khóe miệng cười tà tứ thị huyết, lãnh mị.

      Trong đám người, bóng đen thoắt thoắt , thi thể rơi đầy nơi. Hồng ảnh tung bay, máu tươi tràn ngập.

      vẻ mặt sát ý, đôi mắt sáng ngời giờ phút này sớm là màu đỏ. Kiếm lần lại lần đâm vào trá tim địch nhân. Chiêu thức hay thay đổi, sắc bén phong hành, hết thảy đều là chiêu trí mạng. Huyết Hồ xuất thủ đối phương hẳn phải chết.

      ****

      “Rống…..”

      Tiếng gầm tràn đầy giận dữ, mọi người đều nâng mắt nhìn lại thấy có thiếu niên đứng đầu rắn, quần áo trắng, khí chất như tiên.

      Thần thú tức giận, thân hình điên cuồng lắc mạnh, muốn đem thiếu niên đứng đầu mình quăng xuống.

      Nhưng thiếu niên như trước mặt mày lạnh nhạt, mặt đổi, chiết phiến trong tay quét ngang công kích người chạy đến muốn kí kết khế ước với thần thú. Sau đó cưỡi thân rắn, nhàng mà vỗ vỗ Cự Linh Xà.

      Thiếu niên lắc mình cái, từ người Cự Linh Xà chậm rãi rớt xuống, hai mắt nhìn đám người chậm rãi mở miệng, thanh thanh nhã êm tai: “Muốn khế ước thần thú ai cũng có thể, Lam mỗ tuyệt ngăn trở. Nhưng là các ngươi nên để tiểu tử kia bị thương”

      Giờ phút này Cự Linh Xà bỗng nhiên im lặng, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, trong mắt nhiều hơn chút cảm xúc khác thường.

      “Ai dám!?” Huyết Hồ nhíu mi, Đôi mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn đám người, thân lãnh ngạo sát khí trút xuống. Lam Tuyết Linh có thể khế ước thần thú, nhưng những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ nếu kh!ông muốn chết!

      Trong đám người, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dò xét người Huyết Hồ cùng Bách Lý Huyền . Người này chính là Bách Lý Hạo Thần. Thân thủ Huyết Hồ cùng Bách Lý Huyền thể nhìn thấu.

      Nữ tử này tuy có huyễn khí nhưng chiêu thức kỳ lạ, xuất thủ tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nam tử huyễn khí kinh người, thực lực lại khó đoán. Nếu có thể cầu hai người tương trợ, như vậy chuyện xưng bá tam quốc thêm dễ dàng!

      “Lam Vũ Lạc! Ngươi chết !” Ma tôn sẳng giọng quát, hai mắt nhìn chằm chằm Huyết Hồ. Tay áo vung lên cầm huyễn kiếm trong tay, sát ý tuôn ra, thả người nhảy xuống, bóng dáng màu đen đứng , kiếm khí như trụ, cắt qua tiếng gió bổ về phía Huyết Hồ.

      “Tỷ tỷ, cẩn thận!” Lục Trúc chém kiếm về phía địch, cước đem người kia đạp ra ngoài, quay đầu nhìn chằm chằm bóng dáng Huyết Hồ la hét .

      Nhưng thấy Huyết Hồ sắc mặt trấn định tự nhiên, phượng mâu híp lại, khóe môi nhếch, đuôi lông mày tràn đầy lãnh ý.

      Bách Lý Huyền muốn tiến lên, lại bất đắc dĩ bị Lăng Mặc, Lăng Phong dây dưa, khó có thể thoát thân.

      Đúng lúc này, mây đen quay cuồng, sấm chớp đùng đùng, cảnh tượng kỳ dị lúc nãy lại ra. Nhưng là lúc này sao lại có cảnh tượng này?


      Lời tác giả

      (Ta xin lược bớt phần cảm ơn các bạn độc giả ủng hộ bộ truyện này của tác giả)

      P/s: cái này chủ yếu là về các nút thắt quan trọng của truyện được bật mí ở các phần sau

      Bộ truyện này tồn tại màn sương rất dày, hoàn hoàn tướng khấu, tình tiết chặt chẽ, chuyện xưa càng bật mí càng thêm kinh tâm động phách

      Phía dưới ta chút chuyện xưa trì hoãn:

      [1] Sau khi Huyết Hồ xuyên qua vào thân thể của Lam Vũ Lạc có là nhị tiểu thư phế vật của Lam gia Lam Vũ Lạc ? Trong chuyện này có liên hệ như thế nào?

      [2] U minh cung cùng Lam Vũ Lạc rốt cuộc có liên quan gì với nhau?

      [3] Ma tôn cùng Lam gia có cừu hận gì?

      [4] Bách Lý Huyền qua đời cất dấu bí mật như thế nào?

      [5] Thân phận của tam phu nhân Lam phủ đến tột cùng là gì? Vì sao nhất định phải đưa Lam Vũ Lạc vào chỗ chết?

      [6] Lam Vũ Lạc chân chính rốt cuộc có chết hay ?

      [7] Lam Vũ Lạc có phải là nữ nhi của Lam Kì hay ? Trong chuyện này có tình gì?

      [8] Hắc y nữ tử hợp tác cùng Lam Vũ Tích đến tột cùng là ai?

      [9] Vụ ám sát Huyết Hồ ở hoa đào hội là người phương nào gây nên?

      [10] Bạch Mạt Mạt cùng thái tử trong đó có cừu hận gì?


      Chương 89


      Huyết Hồ điểm mũi chân, thân mình liên tục bay ngược về phía sau, váy hồng tung bay, tóc đen như mực, đúng là xa hoa, diễm lệ bức người.

      Nữ tử nhắn kia vung lên bảo kiếm trong tay, kiếm khí cắt qua khí, mang theo sát khí sắc bén đánh về phía Ma tôn.

      “Phanh…..”

      Kiếm khí chạm vào nhau tạo thành từng đoàn hỏa diễm nở rộ trong trung.
      Huyết Hồ, Ma tôn hai người nhất thời bay ngược về phía sau, điểm mũi chân, ổn định thân hình.

      Huyết Hồ vẻ mặt thị huyết, hai mắt là hàn quang lạnh lẽo, khóe miệng nở cười quỷ dị.
      Nháy mắt, cuồng phong gào thét, mưa to đánh úp lại.

      Càng quỷ dị hơn là, trận mưa này mang theo hàn ý như lưỡi dao sắc bén đập ở người, nhấc lên cỗ thấu triệt đáy lòng cảm giác mát.

      Huyết Hồ nhàng xoay tròn thân mình, ràng là ở trong mưa, người lại ướt chút nào, phảng phất như linh hồn của mưa mà phải khát máu như lúc nãy.

      Mưa to cùng máu tươi tạo nên mùi hỗn hợp khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Chỉ thoáng, đảo Tử Vong bao phủ hơi thở của thần chết.

      Thi thể chồng chất, máu chảy thành sông.

      Đảo Tử Vong, , đây là địa ngục nhân gian! Là chiến trường của Tu La!

      ****

      Sấm chớp đùng đùng, mưa to rào rào.

      Ma tôn biến sắc, trong lòng bắt đầu cảnh giác, ánh mắt hàn khi nhìn về phía Huyết Hồ nhiều hơn chút kinh ngạc.

      Nhưng mọi người cong chưa kịp tỉnh lại sau kinh ngạc mưa to mang theo lực đạo mạnh mẽ trực tiếp tấn công vào những người ở đây.

      Chỉ thấy trong màn mưa hỗn loạn đám người kịch liệt chạy trối chết.

      Giờ phút này, bình yên vô đứng ở kia cũng chỉ có Bách Lý Huyền , Lam Tuyết Linh, Lục Trúc, Phong Nhiễm, Điện Nghiêu.

      Mấy người đều mang ánh mắt thể tin được nhìn về phía Huyết Hồ.

      Ngay cả Bách Lý Huyền che giấu cảm xúc tốt, giờ phút này cũng là bình tĩnh được, ánh mắt kinh ngạc trói chặt Huyết Hồ. Ngay sau đó, lông mày nhíu chặt, trong mắt che được lo lắng, trong lòng lại cảm thấy phiền toái.

      Tiểu hồ ly của thế nhưng lại có thể hô mưa gọi gió. Nhưng tình nguyện nàng bình thường ít. Lần này tranh đoạt thần thú, tin tức này chắc chắn bị truyền ra ngoài. Như vậy tiểu hồ ly chỉ sợ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

      Lục Trúc nghĩ lại liện quái dị trong phủ lần trước cũng phản ứng lại. Chuyện này lại là do tỷ tỷ gây ra.

      “Lạc nhi, ngươi có thể điều khiển mưa gió?!”

      Lam Tuyết Linh nhìn chằm chằm Huyết Hồ, hồi lâu mới chậm rãi được câu. Trong giọng đầy kinh ngạc nhiều hơn là khó có thể tin.

      Nhưng chính là . Chuyện ràng xảy ra trước mắt, ngay cả là muốn tin cũng phải tin.

      Huyết Hồ gì, Hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Cự Linh Xà bỗng dưng mở miệng, thanh đạm mạc thêm chút hần ý: “Cự Linh Xà! Ngươi ngoan ngoãn khế ước hay là để ta thu phục ngươi!”

      “Lạc nhi! cần như vậy......”

      Lam Tuyết Linh mở miệng, mang theo tia bất đắc dĩ, tia đau lòng. Lạc nhi như vậy cảm thấy nàng vô cùng xa lạ với mình, thích.

      Huyết Hồ liếc Lam Tuyết Linh cái, phượng mâu híp lại, lãnh mị câu thần, thản nhiên mở miệng: “Lam Tuyết Linh! Ta phải Lam Vũ Lạc, ta là Huyết Hồ! Huyết Hồ giết người chớp mắt! Ngươi hoặc là tiến lên khế ước thần thú! Hoặc là…..ta trực tiếp diệt nó!”

      Lời này tuyệt đối phải đe dọa, Huyết Hồ được làm được.

      Cự Linh Xà, trong ngũ đại thần thú nàng tất nhiên để cho nó rơi vào tay người khác, mà Lam Tuyết Linh là ngoại lệ!

      Nhưng Lam Tuyết Linh vẫn chau mày, chưa tính khế ước Cự Linh Xà.

      “Ngươi rốt cuộc có hay !” Ánh mắt Huyết Hồ tàn nhẫn, lần nữa trầm giọng , hiển nhiên mất kiên nhẫn.

      “Rống…..”

      Cự linh xà ngửa mặt lên trời rống giận, ánh mắt màu đỏ tươi chứa đựng sát ý ngoan
      tuyệt, nhìn chằm chằm bóng dáng nhắn của Huyết Hồ tràn ngập địch ý.

      Người có được Ám Ma thiên kiếm nhất định là mang năng lực phi phàm!

      Nhưng Cự Linh Xà chính là vừa mắt tính tình kiêu ngạo của Huyết Hồ. Ghê tởm hơn là nàng còn nó là con rắn ngu ngốc làm cho tính tình cao ngạo của thần thú viễn sao chịu được, như thế nào giận!

      Lam Tuyết Linh kinh ngạc nhìn Huyết Hồ nửa ngày, hai tròng mắt trong suốt như muốn nhìn thấu nàng.

      Huyết Hồ cũng lạnh lùng nhìn lại. Lúc bốn mắt tương giao, trong khí bốc lên mùi thuốc súng. Sắc mặt Huyết Hồ kiên nhẫn, hai mắt bắt đầu nhiễm ý lạnh.

      Lam Tuyết Linh nghi ngờ lời Huyết Hồ, nàng muốn diệt Cự Linh Xà.

      Lấy tính cách Huyết Hồ ai khiến nàng thoải mái, nàng liền giết! Giết người đối với nàng mà giống như bữa cơm thường! Nàng phải Thánh Mẫu cũng chẳng phải Bồ Tát! Nhưng nàng có nguyên tắc của chính mình: người phạm ta, ta phạm người! Người nếu phạm ta, ta thề trả lại gấp trăm nghìn lần! Muốn trách trách con rắn chết tiệt nên công kích nàng!

      Lam Tuyết Linh điểm mũi chân, nhấc lên cơn gió , phi thân lên, thân mình lơ lửng ở giữa trung, y bào màu trắng bay bay. Dáng người nhanh nhẹn, tuấn nhan vô song, quanh thân gống như có tiên khí lượn lờ, như hư như thực, làm cho người ta dâng lên cỗ ảo giác người kia là tiên!

      Cảm thấy thiếu niên áo trắng tới gần Cự Linh Xà thế nhưng lại giận, mang thái độ hữ hảo tiến lên, vươn đầu lưỡi nhàng liếm y bào trắng noãn của thiếu niên kia.

      Thiếu niên nhàng vỗ thân mình Cự Linh Xà, trong đáy mắt tràn ngập thích.

      Lục Trúc nhìn thấy màn kia lập tức trừng lớn hai mắt, bộ dáng rối rắm. Thần thú a! Trông khác gì con rắn háo sắc!

      Huyết Hồ như trước là mặt gợn sóng, mặt mày lạnh nhạt, tựa hồ chuyện gì cũng khó có thể khiến cho nàng giật mình.

      Mà Bách Lý Huyền ôn nhu dừng ở bên Huyết Hồ, ánh mắt của sủng nịch, thâm tình như vậy, chỉ ôn nhu vì hồng y nữ tử trước mắt.

      “Nguyện ý khế ước?”

      Thiếu niên áo trắng xuất thần nhìn Cự Linh Xà, thanh thản nhiên vang lên, mặt mày thanh nhã.


      Chương 90




      “Nguyện ý khế ước?”

      Thiếu niên áo trắng xuất thần nhìn Cự Linh Xà, thanh thản nhiên vang lên, mặt mày thanh nhã.

      “Chủ nhân”

      Thanh trầm thấp khàn khàn của Cự Linh Xà mang theo cỗ hàn ý nhàng phiêu đãng trong khí.

      Thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ, đẹp đến mức thuộc về nhân gian này.

      Chỉ câu này thôi ràng tất cả. Lam Tuyết Linh cắn nát ngón tay, đem máu tươi đầu Cự Linh Xà

      Nháy mắt ánh sáng màu vàng bùng lên, pháp trận lớn bao phủ Lam Tuyết Linh cùng Cự Linh Xà.

      màn này đúng là hài hòa a! áo trắng phiêu phiêu, nó màu trắng như tuyết. người xà này lại có thể ăn ý như vậy.

      Dần dần hào quang màu vàng tản , thân mình Cự Linh Xà nhoáng lên cái, biến thành con rắn , trực tiếp cuốn ở cổ tay Lam Tuyết Linh.

      ****

      Mình tới chậm!

      Lam Vũ Tích nâng mắt, màu vàng hào quang tan hết, dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ thoáng chốc bao phủ mảnh vẻ lo lắng. Chết tiệt, nếu phải những người đó quấn quít lấy nàng, nàng sớm đến đây!

      “Lam Vũ Lạc, để mạng lại!” tiếng gầm đột nhiên vang lên.

      Mọi người đều phục hồi tinh thần, chỉ thấy nhất bóng dáng màu hồng nhạt bay đến, bảo kiếm trong tay tản ra tia lạnh mang theo kiếm khí cường đại đâm thẳng về phía Huyết Hồ.

      “Tiểu hồ ly”

      “Tỷ tỷ”

      “Lạc nhi”

      Bách Lý Huyền , Lục Trúc, Lam Tuyết Linh cơ hồ đồng thời đều kêu lên sợ hãi.
      Hai mắt Huyết Hồ híp lại, lãnh ngạo câu thần, sắc mặt nháy mắt đông lạnh vài phần, hoàn toàn để ý tới tiếng kinh hô của mấy người kia, lùi mà tiến, đằng đằng sát khí nghênh đón kiếm của Lam Vũ Tích.

      Hai kiếm tương giao, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi, hàn quang bay vụt.
      “Lam Vũ Tích, ngươi quả thấy quan tài đổ lệ!”

      Giọng Huyết Hồ trở nên ngoan tuyệt, dưới chân tụ khí, sát ý sôi trào, lưu tình chút nào đạp vào bụng Lam Vũ Tích.

      Nhưng đệ nhất tài nữ Huyễn Minh quốc có thực lực xũng phải hư danh. Trải qua vài lần chịu thiệt, nàng lập tức trở nên cẩn thận, cùng Huyết Hồ so chiêu, biết điều hơn chút.

      Chỉ thấy bóng dáng màu hồng nhạt né sang bên tránh khoát khỏi cước của Huyết Hồ.

      Huyết Hồ lập tức cười khẽ, con ngươi sáng ngời. Lam Vũ Tích, tránh được sao, vậy để nàng cùng nàng ta hảo hảo chơi đùa phen.

      Gió nổi lên…….

      Thân hình Bách Lý Huyền vừa chuyển, nội lực cường đại hùng hậu tỏa ra nhấc lên trận gió lớn.

      Huyết Hồ cảm giác được khí dao động, lập tức nhíu mi, quay sang thấy Bách Lý Huyền đứng bên người mình, phất tay cái, trực tiếp đem Lam Vũ Tích quăng ra ngoài.

      Lam Vũ Tích ngã xuống đất, tóc tai hỗn loạn, vẻ mặt chật vật, hai mắt cam lòng trừng hai người trước mắt, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc cùng sợ hãi. Công phu người này rốt cuộc cao thâm tới trình độ nào, thế nhưng chiêu liền đem nàng đánh bay, tốn chút sức lực nào.

      “Nữ nhân biết sống chết, cư nhiên dám khi dễ tiểu hồ ly của ta!”

      Thanh dễ nghe mạnh mẽ vang lên, hàm chứa cỗ tức giận ngập trời.

      Huyết Hồ cảm thấy run lên, trong lòng như bị cái gì vậy mãnh liệt va chạm, nhàng chảy qua dòng nước ấm.

      Nam nhân này a! Vốn là người hỉ nộ ra mặt, người thâm trầm nội liễm mà giờ phút này, bởi vì nàng mà tức giận.

      Nàng phải là người máu lạnh. Tuy tính tình nàng lạnh nhạt, nhưng là nàng cũng có tâm. Trước kia, chưa bao giờ có người lo lắng cho nàng như thế. Bởi vì, nàng đủ mạnh để tự bảo vệ mình.

      Vậy mà sau khi xuyên qua, nam tử tuyệt thế khuynh thành này lại đối đãi với nàng tốt như thế, lo lắng cho nàng từng tí . Lòng của nàng dần trở nên ấm áp.

      Huyết Hồ nhìn về phía Lam Vũ Tích, sắc mặt lạnh lùng, chuẩn bị ra tay …..

      “Lạc nhi!”

      Thân hình Lam Tuyết Linh nhoáng lên cái liền che ở trước người Lam Vũ Tích, cẩn thận đem nàng ta nâng dậy, lắc lắc đầu, nhàng mở miệng: “Lạc nhi, coi như hết . Chuyện này là Tích nhi đúng, khi trở về ta hảo hảo dạy lại nàng. Chung quy là tỷ muội trong nhà, cần gì phải tuyệt tình như vậy”

      Tỷ muội?

      là buồn cười!

      Nàng ta chưa từng là tỷ tỷ của nàng!

      Huyết Hồ nhếch miệng cười đùa cợt, thản nhiên liếc Lam Tuyết Linh cái, thanh lạnh lùng : “Lần này là ta nhìn mặt mũi ngươi mà bỏ qua cho nàng ta. Nếu sau này nàng ta vẫn điêu ngoa tùy hứng như vậy đừng trách ta thủ hạ vô tình!”

      Ngữ khí của nàng ngoan vô cùng, sắc mặt lại trầm đáng sợ.

      Lam Tuyết Linh gật gật đầu, lập tức sang chuyện khác để làm giảm bớt bầu khí xấu hổ này.

      “Lạc nhi, chúng ta nghĩ biện pháp ra ngoài . Hòn đảo này vào dễ, ra ngoài vô cùng khó” Lam Tuyết Linh nhìn thoáng qua sắc trời dần dần ảm đạm, thần sắc trầm trọng, vẻ mặt nghiêm túc.

      ra khó?” Huyết Hồ nhướng mi, thản nhiên mở miệng.

      “Ân, đúng. Vào được đảo Tử Vong phải là chuyện dễ, ra lại càng khó hơn”

      Bách Lý Huyền nhìn Huyết Hồ nghi hoặc, hai mắt thoát ra chút ý cười, mở miệng giải thích : “Đảo Tử Vong, bốn phía được bao quanh bởi tầng khí độc mắt thường khó có thể thấy được. Kỳ , là độc cũng phải độc. Đối với người ở ngoài, tầng khí độc kia chút tác dụng nào. Nhưng là đối với người vào mà muốn ra đó là kịch độc. Bởi vì, khi tiến vào đảo Tử Vong, người nhiễm hơi thở của vài thực vật ở đây. Nếu mang theo loại hơi thở này mạnh mẽ xuyên qua tầng khí độc kia, sợ là vừa mới tiếp xúc chết còn thi thể”

      Nhìn Huyết Hồ hề có phản ứng, thản nhiên như vậy, lo lắng tí nào, cũng nhìn ra chút biểu cảm sợ hãi. Bách Lý Huyền híp lại mắt hoa đào, cười : “Tiểu hồ ly, nàng lo lắng sao?”

      “Ngươi có cách rồi, ta còn lo lắng cái gì” Huyết Hồ đạm mạc mở miệng, thanh bình tĩnh như kể chuyện, sắc mặt như trước chút biến hóa.

      Nàng đây là tín nhiệm sao. Lúc này tâm tình Bách Lý Huyền vô cùng tốt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cười to tiếng. Nếu phải là mang đấu lạp biết nụ cười kia hút hông bao nhiêu người: “Tiểu hồ ly, ngươi đúng là tín nhiệm ta, phương pháp, quả có......”


    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 91


      “Ừ”
      Huyết Hồ nhàn nhạt nhìn Bách Lý Huyền , lẳng lặng chờ tiếp.

      Thấy vậy Bách Lý Huyền khẽ cười tiếng: “ Chỉ là phương pháp này ta vẫn chưa phát ra, chờ khi ta phát được đưa ngươi ra ngoài.”

      Khóe miệng Huyết Hồ co quắp vài cái, trong lòng là trận khinh bỉ. Cái tên Bách Lý Huyền này ngoài mặt bộ dáng chính nhân quân tử con mẹ nó ngờ được trong lòng lại phúc hắc như vậy!

      Nhưng Huyết Hồ cũng chưa gì ngược lại nhìn về phía Lục Trúc, chậm rãi mở miệng: “Lục Trúc, chúng ta tìm đồ ăn.”

      “Ta cùng nàng!” Bách Lý Huyền cười rạng rỡ như đóa hoa, thanh ấm áp như gió xuân khiến tâm người xao động.

      Huyết Hồ liếc mắt nhìn , lạnh lùng : “ cần, các ngươi tự mình tìm đường ra của mình . Cáo từ.”

      “Tiểu hồ ly, lòng dạ nàng độc ác nha!” Bách Lý Huyền phất tay áo, lắc đầu cười cái.

      Thần sắc Huyết Hồ lạnh nhạt như nước, để ý tới nữa, nhấc chân vào trong rừng sâu. Nhưng nàng lại phát đôi mắt tràn đầy ác độc cùng hận ý nhìn chằm chằm nàng, lóe ra ánh sáng quỷ dị.

      ……

      Ban đêm tĩnh lặng, ánh trăng chiếu sáng cả bầu trời đêm.

      Sâu trong rừng rậm vang lên tiếng gió tiêu điều, khắp đảo bao phủ bầu khí trầm quỷ dị.

      Lục Trúc sát phía sau Huyết Hồ. Gió lạnh thổi qua khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo bao trùm, khỏi sợ hãi trong lòng .

      Lục Trúc dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, ngày trước ở Lam phủ tuy được đãi tốt nhưng cũng chưa từng trải qua chuyện như bây giờ, sợ cũng là chuyện thường tình. Nếu người thường gặp qua tình huống này bị dọa sợ đến kêu cha gọi mẹ rồi.

      Nhưng tiểu nha đầu nhìn Huyết Hồ bình tĩnh, chút dáng vẻ sợ sệt, lá gan cũng lớn thêm ít.

      Tuy vậy trong lòng Lục Trúc vẫn hơi nghi ngờ. Huyết Hồ dù được cưng chiều nhưng cũng là tiểu thư nuôi ở khuê phòng mà khi đối mặt với hoàn cảnh như vậy nữ tử kia lại lớn gan như thế. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, sắc mặt bình tĩnh, bước chân trầm ổn có chút nào giống dáng vẻ của tiểu thư chưa trải đời.

      Dĩ nhiên Lục Trúc biết được Huyết Hồ cũng phải là Lam Vũ Lạc, Huyết Hồ là người được lựa chọn từ bé để tổ chức huấn luyện thành sát thủ. Hoạt động ban đêm với nàng chỉ là chuyện thường. từng có lần nàng phải ngủ trong đống thi thể ba ngày ba đêm. Ba ngày kia nàng trôi qua chính là cuộc sống ở địa ngục. Uống là uống máu, ăn là ăn thịt chết.

      Cuộc sống gian khổ như vậy nàng cũng trải qua thế giới này còn có gì là đáng sợ!

      Lúc này Lục trúc cảm thấy Huyết Hồ thực lột xác. Huyết Hồ như vậy tựa hồ rất tốt, rất khí phách, tựa hồ có gì là có thể làm khó được nàng.

      Con ngươi rất tinh của Huyết Hồ nhìn tới nhìn lui trong bóng tối, ánh mắt sắc bén mang theo khí thế lạnh lẽo thấu xương. Chợt đầu ngón tay nàng vung lên, kim ti xẹt qua con thỏ chết nằm ở đó.

      Huyết Hồ cười yếu ớt thản nhiên, bước lên mấy bước nhặt con thỏ nằm đất lên. Chợt hai mắt nàng lạnh lẻo, phi thân lên tránh thoát thanh ám khí lóe ngân quang quỷ dị.

      Đồng thời thân thể nàng bay tới bên người Lục Trúc, đem Lục Trúc tránh thoát ám khí xẹt qua. Lục Trúc thoáng chốc mặt mũi trắng bệch. đáng sợ, ám khí kia có độc nếu đâm vào người, hậu quả sợ là khó có thể tưởng tượng. May là Huyết Hồ hành động nhanh nhẹn.

      “Cút ra đây cho ta! ” Huyết Hồ hét lên tiếng, hai mắt lạnh lẽo trong bóng đêm lại càng kinh khủng.

      Có vài bóng đen bay ra, mặt đều che miếng vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sát ý ngoan tuyệt nhìn thân hình nhắn của hai nữ tử kia.

      Huyết Hồ nhíu mi, đôi mắt xẹt qua sát khí, trong lòng hiểu Lam Vũ Lạc là tiểu thư chưa từng bước chân ra khỏi nhà lại có nhiều kẻ thù như vậy. Từ khi nàng xuyên qua người đuổi giết nàng đếm hết, bây giờ lại có người quấy rầy nàng lấp đầy bụng, quả thể tha thứ !

      Bất quá bây giờ nàng là Huyết Hồ. Nếu những người này muốn mạng của nàng như vậy nàng ngại đưa bọn họ tìm chết .

      “Ta muốn biết tại sao các ngươi lại muốn giết ta? ” Thần sắc Huyết Hồ bình tĩnh, nhàng quét mắt nhìn người áo đen, chậm rãi mở miệng .

      “ Muốn trách trách mẫu thân ngươi đáng chết! ” tên áo đen lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn Huyết Hồ tràn đầy chán ghét.

      Mẹ? Chẳng lẽ mâu thân Lam Vũ Lạc đoạt chồng của người ta nên bị trả thù? Huyết Hồ nhếch môi, nâng lên nụ cười vui vẻ. Nếu như vậy chơi cùng bọn chúng chút!

      “Chớ nhảm cùng nàng, hành động . Tất cả lên! ” người áo đen khác liếc mắt nhìn người chuyện, cáu kỉnh quát .

      Trong nháy mắt có vài bóng đen hung hăng đánh về phía Huyết Hồ. Bảo kiếm trong tay trong bóng đêm lóe ra hàn quang lạnh lẽo, mang theo cổ sát khí cường đại.
      “Đứng im đợi ta.”

      Huyết Hồ liếc mắt nhìn Lục Trúc, nhàn nhạt , sau đó cúi đầu, túm tóc lên. Khi ngước mắt mặt tràn đầy ngoan tuyệt .

      Ám Ma thiên kiếm trong tay phá vỡ đêm đen, mang theo sát khí bay tới chỗ Hắc y nhân.

      Hồng sa bay bay, thân hình Huyết Hồ nhanh như thiểm điện, chiêu thức sắc bén đánh về phía địch nhân.

      lúc sau Huyết Hồ vẫn thể đánh chết được tên nào, trong lòng càng trở nên cảnh giác. Đột nhiên trong lòng nàng dâng lên trận lạnh lẽo chưa bao giờ có.

      Thân thủ những Hắc y nhân này vô cùng quỷ dị. Tốc độ kia so với mình chỉ có hơn chứ kém .

      Nhưng Huyết Hồ chính là Huyết Hồ, ngay cả cái chết nàng cũng trải qua, nàng còn sợ gì!

      Bất kể những người này là người nào, nàng cũng tuyệt đối chịu thua. Nàng có quên thân phận vương giả của mình!

      Chỉ có nàng có thể đùa bỡn vận mệnh của người khác còn vận mệnh của nàng là do nàng nắm giữ.

      Ngay cả trước mặt là quỷ cũng thể động vào nàng! Nàng muốn bọn họ trọn đời được siêu sinh !

      Dần dần, Huyết Hồ chủ động công kích nữa, chuyển qua trạng thái phòng thủ. Nhưng đôi mắt phượng đẹp đẽ kia lại ngừng lóe sáng.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :