1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Huấn luyện viên xin chào, huấn luyện viên tạm biệt - Tát Không Không (81 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80




      Chu Tráng Tráng khi tỉnh lại phát cả người đầy mồ hôi, toàn thân dính nhơn nhớt, giống như ngâm trong đống mồ hôi ngày đêm – đủ để thấy giấc mơ kia đáng sợ cỡ nào.

      Mà sau khi ý thức được giấc mơ kia, Chu Tráng Tráng đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trước khi rơi vào giấc mơ – con dao cổ, vài người lai lịch mờ ám ý đồ bất lương, còn có gáy bị hồi đau đớn kịch liệt.

      bị bắt cóc !

      Chu Tráng Tráng vội vàng mở mắt ra, phát trước mắt đều là màu trắng, chóp mũi tràn đầy mùi sát trùng, Thường Hoằng ngồi bên cạnh .

      “Sao em lại ở trong bệnh viện? Thường Hoằng, sao chứ?” Chu Tráng Tráng muốn đỡ người ngồi dậy, nhưng vừa động mới phát tay chân bủn rủn.

      “Đừng động đậy, bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi tốt.” Thường Hoằng đè bả vai Chu Tráng Tráng xuống.

      Trong mắt của gắn đầy tia máu đỏ.

      “Em hôn mê bao lâu?”

      “Hai ngày.”

      sao chứ? Em nhớ là có mấy ác nhân xông vào, muốn bắt cóc em, còn làm em hôn mê.”

      thấy em rất lâu mà còn chưa quay về, liền ra ngoài tìm kiếm, vừa vặn đụng phải bọn họ, mắt thấy bọn họ muốn dẫn em , tiếng đánh nhau kinh động đến trụ trì, vị ấy cùng ra tay, đem toàn bộ những người kia trói chặt, nhốt lại rồi.”

      Chu Tráng Tráng lúc này mới chú ý tới, cánh tay Thường Hoằng đeo băng trắng, chắc là bị thương lúc đánh nhau cùng đám người kia.

      “Trụ trì? ta xuất ? Diện mạo chân thực? Nhất định là đẹp kinh động đến cả Trung ương Đảng! Vì sao mỗi lần vận khí của em đều kém như vậy?” Chu Tráng Tráng bóp tay thở dài.

      Bóp tay thở dài xong, phát có chút đúng, Thường Hoằng cũng bày tỏ bất kỳ bất mãn đối với hành vi trèo tường ràng của , thực tế, từ khi bắt đầu tỉnh lại, sắc mặt Thường Hoằng rất phức tạp.

      Mờ mịt xen lẫn lạnh lẽo.

      “Mọi chuyện đều giải quyết xong sao?” Chu Tráng Tráng hỏi.

      xong, trong hai ngày em hôn mê, bằng chứng được đưa lên cấp . Phía rất coi trọng, lập tức tiến hành điều tra toàn bộ. Mà người vu oan cho em lúc trước, thấy bọn Phó Lôi thua, cũng khai ra . Tráng Tráng, hiềm nghi của em hoàn toàn được rửa sạch, về sau cần phải lo lắng.” Thế nhưng giọng của Thường Hoằng cũng có biểu gì là vui sướng cùng kích động.

      “Vậy, Phó Lôi cùng Phó Dương Dương, bọn họ bị bắt sao? Hay là bị giam tạm thời?”

      “Bọn họ chạy trốn, hình như là lén xuất ngoại, nơi cụ thể còn điều tra.”

      Chu Tráng Tráng gật gật đầu, chợt nhớ tới giấc mơ vừa rồi: “Rất kỳ lạ, vừa rồi em mơ thấy Hải Nhĩ, ấy chạy tới với em cái gì mà muốn nơi rất xa cũng rất gần, em muốn giữ chặt ấy, nhưng giữ được, cứ như vậy mà bị dọa tỉnh... Đúng rồi, Hải Nhĩ với Tả Nhất đâu rồi?”

      Thường Hoằng thong thả ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Tráng Tráng.

      “Làm sao vậy?” Trong lòng Chu Tráng Tráng có cảm giác khác thường, giống như là bàn tay vô hình siết chặt trái tim mình.

      Thường Hoằng gian nan chậm rãi ra : “Tráng Tráng, Hải Nhĩ... bệnh tim tái phát... qua đời rồi.”

      Hải Nhĩ... bệnh tim tái phát... qua đời rồi.

      Chu Tráng Tráng tin lắc đầu: “Làm sao có thể? Bệnh tình của ấy vẫn được khống chế tốt, ấy cũng liên tục uống thuốc đúng giờ, cuộc sống bình thường cũng theo quy luật, làm sao có thể?”

      “Nó bị... Phó Lôi bắt cóc, hai ngày trước, cũng chính là đêm em bị bắt cóc, bệnh của nó phát tác. Nó bị nhốt ở nơi cách bệnh viện rất xa, thể đưa đến kịp thời... Sáng hôm nay, thi thể nó được hỏa táng .”

      Theo Thường Hoằng từng câu từng chữ Chu Tráng Tráng cũng có thể nghe hiểu, đến khi ghép chúng lại cùng chỗ, giống như từng chuỗi đạn pháo, khiến thần trí tan nát.

      Người vì đói bụng vài ngày suy yếu giống như cột điện hướng mình xin ăn mỹ nam.

      chết.

      Người cướp lấy bánh nướng của , khi nhai có cảm giác đặc biệt đẹp trai.

      chết.

      Người đàn ông lúc đầu luôn gọi là heo Tráng Tráng.

      chết.

      Người dưới cơn mưa xối xả đem tay nắm chặt.

      chết.

      Ký ức giống như mũi dao bén nhọn, đâm thẳng vào đầu Chu Tráng Tráng, đau đến khiến ôm đầu khóc rống.

      Thường Hoằng sít sao đem ôm vào ngực, người dễ rơi lệ như thế nhưng lại khóc.

      quá , Hải Nhĩ là vì mình cùng Tráng Tráng mới hy sinh .

      Đêm hôm đó, khi cứu Tráng Tráng về, đồng thời cũng nhận được tin Hải Nhĩ qua đời. Cùng lúc đó, biết được chuyện này Phó lão tướng quân nổi giận… Hải Nhĩ cũng là đứa ông nhìn từ lớn lên. Phó lão tướng quân đêm ngủ, hôm sau gọi người, tự mình dẫn theo Thường Hoằng đến cấp .

      Do đó, theo lời Hải Nhĩ, chết hết, mọi chuyện kết thúc.

      Trong nhà xác, Thường Hoằng lạnh như băng ở cạnh Hải Nhĩ suốt đêm, em họ , trong thân thể gầy yếu chứa biết bao nhiêu dũng khí cùng thiện ý. Khi còn bé, cha mẹ cho biết, Hải Nhĩ ốm yếu, muốn bảo vệ cậu chu toàn. Thường Hoằng nghe lời, mỗi lần mang Hải Nhĩ ra ngoài, luôn đem cậu bảo vệ tốt. Nhưng ngờ tới, đến cuối cùng, là Hải Nhĩ dùng tính mạng để bảo vệ .

      Mới vừa khôi phục lại gặp đả kích đả kích như vậy, Chu Tráng Tráng thương tâm quá độ, nằm giường bệnh rất nhiều ngày mới có thể bước xuống đất.

      Thường Hoằng còn phải giao ra bằng chứng của bọn người Phó Lôi, thường xuyên chạy đến bệnh viện cùng quân đội, mệt mỏi rã rời. Nhưng mặc kệ bao nhiêu bận rộn, mỗi ngày đều điện thoại hoặc gởi tin nhắn cho Chu Tráng Tráng, đốc thúc ăn cơm uống thuốc đúng giờ.

      Chu Tráng Tráng cũng muốn làm cho lo lắng, nỗ lực làm cho mình mau khỏe lại.

      biết, Hải Nhĩ ra đả kích lớn đối với , nhưng còn bằng cảm giác của Thường Hoằng với người nhà của Hải Nhĩ.

      Chuyện có thể làm bây giờ, là làm cho thân thể của mình khôi phục, an ủi người nhà Hải Nhĩ thương tâm.

      Hôm nay, khi Chu Tráng Tráng truyền dịch, Tả Nhất bước vào phòng bệnh.

      Nhìn “Vị hôn phu” này, Chu Tráng Tráng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Phảng phất ngày hôm qua, bọn họ còn bàn bạc chuyện nơi hưởng trăng mật đầu tiên, nhưng trong đêm, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      lúc biết dùng câu nào để mở lời, Tả Nhất chủ động mở miệng, giúp giải quyết vấn đề khó khăn này: “Tráng Tráng, hôn ước của chúng ta, hay là hủy bỏ .”

      thể , lúc nghe thấy lời này, Chu Tráng Tráng thở phào nhõm.

      Mặc dù còn chưa tha thứ cho Thường Hoằng, nhưng tại muốn bỏ từ bỏ cùng người khác kết hôn, cách nào làm được.

      “Tả Nhất, em rất xin lỗi, em biết xảy ra chuyện như vậy.” Chu Tráng Tráng mệt mỏi nhắm mắt lại.

      “Tráng Tráng, và em đều ràng, chúng ta kết hôn bất quá là bởi vì người chúng ta xa, muốn an ủi lẫn nhau . Mà bây giờ, Thường Hoằng trở lại, thể trói chặt em được.” Tả Nhất thoải mái.

      “Cũng phải như vậy, ấy... em cùng ấy... lời khó hết.” Chu Tráng Tráng lắc lắc đầu, ngừng tìm câu thích hợp: “Em cùng ấy phải là tốt hoàn toàn rồi, em thể tha thứ cho ấy việc trong hai năm qua tự chủ trương, hơn nữa ấy cũng chưa giải thích ràng cho em.”

      lại cảm thấy nhất định là ta có nổi khổ riêng.” Dù sao cũng từng là vị hôn phu của , Tả Nhất cũng đem mình thành người ngoài, cầm lấy bình nước nóng cùng lá trà, bắt đầu pha trà, vừa pha vừa kể lại khổ tâm của Thường Hoằng mà Hải Nhĩ kể với .

      Trà bốc lên từ lúc nóng hổi đến khi lạnh ngắt, Chu Tráng Tráng nghe đến ngơ ngẩn: “ ấy... Chưa từng những chuyện này với em.”

      “Chuyện này rất lạ.” Tả Nhất nhún nhún vai: “Thường Hoằng mẻ ngoài khoe khoang như thế, làm sao có thể nội hàm đến vậy?”

      Vấn đề này tạm thời thể trả lời, vì vậy suy nghĩ Chu Tráng Tráng chuyển đến người khác: “Nghe ... lúc Hải Nhĩ qua đời ở bên cạnh ấy.”

      Nụ cười mặt Tả Nhất vỡ vụn: “Đúng vậy... ta là người tốt, đáng tiếc.”

      “Lúc ấy ra , có thống khổ ?” Chu Tráng Tráng cảm giác được cổ họng giống như bị nhét thứ gì vào, căng đến đau đớn.

      Tả Nhất lần nữa hồi tưởng lại buổi tối ấy, vết máu sàn nhà, Hải Nhĩ cuộn mình thành đoàn, đau đến run rẩy mặt mày.

      , thống khổ.” .

      Chu Tráng Tráng nghiêng đầu, lau giọt nước mắt: “Có thể tin, nhưng em mơ thấy ấy lời từ biệt với em. ấy ấy phải rời , còn em với Thường Hoằng phải sống tốt, cuối cùng, ấy còn muốn gì đó, lúc ấy em lại nghe . Chỉ nhớ mang máng, ấy ’.”

      Tả Nhất nghĩ đến giây phút cuối cùng Hải Nhĩ hấp hối, ta mở mắt ra, nhìn , thốt ra câu cuối đời này: “Đừng cho Tráng Tráng... Đừng cho ấy biết... Tôi vẫn còn ấy.”

      Tả Nhất biết , Hải Nhĩ trong giấc mơ muốn cho Tráng Tráng ba từ.

      em.

      Nhưng Hải Nhĩ dám lớn tiếng ra, ta cho rằng tình của mình đối với là dư thừa, khiến mọi chuyện rắc rối hơn.

      ta , hẳn là vô thanh vô tức, trầm mặc, theo gió bay .

      “À, có thể ta muốn là ‘ hi vọng em cùng Thường Hoằng hạnh phúc’.” Tả Nhất .

      “Phải ?” Chu Tráng Tráng thất thần.

      “Đúng vậy.” Tả Nhất khẳng định.

      Tả Nhất kiêu ngạo cả đời, chưa từng bội phục ai, nhưng tại, bội phục người đàn ông tên là Hải Nhĩ kia, cho nên Tả Nhất muốn thuận theo tâm nguyện của Hải Nhĩ, che giấu tình của Hải Nhĩ đối với Chu Tráng Tráng.

      Hai người trầm mặc hồi, Tả Nhất chợt nhớ đến mục đích của mình khi đến đây: “Tráng Tráng, ngày mai .”

      “Ừ?”

      muốn học y, sau này giúp được nhiều người như Đa Đa hơn.”

      “Như vậy, chúng ta rất lâu được gặp mặt.”

      “Đúng vậy, nhớ em lắm.”

      “Được rồi, chúc thuận buồm xuôi gió, việc học thành công.”

      Hôn ước vào lúc này được giải trừ, hai người từng dự định nắm tay nhau đến cuối cuộc đời lại bước hai con đường khác nhau.

      Chu Tráng Tráng ngờ tới phòng bệnh của mình náo nhiệt như vậy… Tả Nhất vừa bao lâu, Thường Hoằng liền bước vào.

      Khuôn mặt nhắn kia rất trầm, vẫn còn làm bộ điềm nhiên như : “Em thấy buồn sao?”

      ?” Chu Tráng Tráng hỏi ngược lại.

      cảm thấy nhất định là buồn rồi, dù sao còn có vị hôn phu đến thăm.” Thường Hoằng nhìn bó hoa bách hợp Tả Nhất bày bàn, từ trong mũi hừ ra hơi.

      “Đính chính chút, là vị hôn phu cũ, ấy đến là để giải trừ hôn ước, hơn nữa còn rất hảo tâm cho em biết hai năm qua ở Phó gia nằm gai nếm mật ra sao.”

      “Sao?” Ánh mắt Thường Hoằng nhìn bó bách hợp kia vẫn đầy địch ý: “Mặc dù như thế, nhưng vẫn thể xóa bỏ lỗi lầm ta từng hôn em.”

      “Người em hôn còn nhiều hơn, lẽ đều hận hết sao? Còn nữa, vì sao với em nỗi khổ tâm hai năm qua mà phải chịu đựng? Vì sao muốn em oan uổng , hiểu lầm , còn đánh , cắn , hành hạ , có biết sau khi biết chân tướng em đau lòng thế nào ?”

      “Mặc kệ chịu bao nhiêu khổ cực, cũng bằng đả kích em bị đàn ông vứt bỏ.” Thường Hoằng đưa tay dịu dàng vuốt tóc Chu Tráng Tráng: “Cho nên, để em trút giận cũng tốt.”

      “Em rất đau lòng.” Giọng Chu Tráng Tráng so với động tác Thường Hoằng càng dịu dàng.

      sao, trách em.” Động tác tay Thường Hoằng so với giọng Chu Tráng Tráng lại càng dịu dàng hơn.

      Giọng Chu Tráng Tráng lần nữa so với động tác của Thường Hoằng càng dịu dàng hơn: “Cho nên... Đây là điều muốn?”

      Người nào đó động tác tay chợt ngưng trệ: “Em có ý gì?”

      Chu Tráng Tráng chụp được móng vuốt sói của , hí mắt cười lạnh: “ muốn chuyện trước đây chịu khổ, để cho em hiểu lầm , tiếp đó hành hạ , cuối cùng khi biết chân tướng nước mắt tuôn trào như thác, ra vẻ rộng lượng an ủi sao, trách em, sau đó thừa dịp em đau lòng để muốn làm gì làm... Thường Hoằng, tính toán nước cờ này cũng đủ độc, nhưng đừng quên, em cũng phải là Chu Tráng Tráng của hai năm trước.”

      Thường Hoằng nhún vai, ánh mắt vô tội như chú chó Husky: “ biết em gì.”

      Chu Tráng Tráng chỉ đáp chữ: “Cút.”

      Bởi vì dùng mưu lừa gạt tình cảm Chu Tráng Tráng, Thường Hoằng chịu khổ bị Chu Tráng Tráng đếm xỉa nhiều ngày.

      Chu Tráng Tráng sau khi khỏi bệnh vội thăm Mỹ Địch. Mỹ Địch sinh con quá mức dễ thương, Tần Trung bận tối mắt tối mũi, lại có được câu dễ nghe từ miệng Mỹ Địch.

      Nhìn khuôn mặt Tần Trung nỗ lực ra vẻ nịnh nọt, Chu Tráng Tráng cảm giác trong dạ dày có chút buồn nôn, thường xuyên khuyên bảo Mỹ Địch tha thứ cho ta.

      đến lý, Mỹ Địch với Chu Tráng Tráng: “Chị dễ dàng tha thứ cho ta như vậy, ta dám bảo chị sinh con xong rời , em xem tên đàn ông này có phải quá khốn kiếp ?”

      “Nguyên ý của ta phải là ý này.” Chu Tráng Tráng lấy Chủ tịch Mao bảo đảm.

      “Dù sao cũng sai biệt lắm, dám coi chị là công cụ sinh dục! cho em biết, ở cử xong tháng chị mang con .” Mỹ Địch hừ lạnh.

      “Chị đừng làm như vậy, chị làm như vậy phải là khiến cho ta nghĩ chị tìm vị trụ trì kia sao?” Chu Tráng Tráng .

      “Lúc ấy ràng là chị gọi điện thoại vị trụ trì đoán mệnh rất chuẩn, bảo chị xin tên cho đứa , phù hộ bình an. ta lại nghe thành chị muốn bỏ trốn, bỏ trốn cái đầu ta, đúng là đầu bị ngập nước!”

      Chu Tráng Tráng bất đắc dĩ cười, đôi vợ chồng này ngay cả con cũng có mà còn hồ nháo như vậy, xem ra Tần Trung cách cuộc sống an ổn còn xa vạn dặm đây.

      Cho con bú sữa xong, Mỹ Địch đột nhiên giọng : “Đúng rồi, hôm nay Phó Nguyệt Nguyệt đến thăm chị, khóc hỏi chị mộ Hải Nhĩ ở đâu, muốn xem, bị chị mắng đuổi ra ngoài.”

      “Kỳ , ta đối với Hải Nhĩ cũng coi như lòng.” Chu Tráng Tráng cúi đầu.

      “Em sai, nhưng dù sao là vì người nhà của nó, Hải Nhĩ mới... Nhớ tới chuyện này chị liền tức giận, hận thể đem Phó Dương Dương cùng Phó Lôi bắt đến, hung hăng bóp chết!” Mỹ Địch hận nghiến răng nghiến lợi, chợt nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, em còn chưa đến thăm mộ Hải Nhĩ phải ?”

      Chu Tráng Tráng gật gật đầu.

      “Vì sao ?” Mỹ Địch hỏi.

      Chu Tráng Tráng lắc lắc đầu.

      cũng ràng lắm, kỳ thân thể của mình tốt, thế nhưng mỗi lần Thường Hoằng rủ cùng, lại luôn từ chối.

      Có lẽ trong lòng, vẫn thể tiếp nhận chuyện Hải Nhĩ rời .

      Sáu năm, trong sáu năm bọn họ quen biết, luôn đảm nhiệm vai trò là thùng rác của , an ủi , bảo vệ .

      giống như sao băng, sáng lạn bay qua thế giới của , vô thanh vô tức biến mất, để lại cho dấu ấn suốt đời thể nào quên được.

      Nhớ tới Hải Nhĩ, vành mắt Mỹ Địch cũng đỏ: “Hải Nhĩ từ yếu ớt, cũng rất ngoan ngoãn, là cái đuôi của chị với Thường Hoằng. Mặc dù biết cơ thể nó tốt, nhưng có ngờ đâu lại đột ngột ra như thế...”

      “Được rồi, chị ở cữ thể khóc, bị bệnh , Hải Nhĩ muốn nhìn thấy chị như vậy đâu.” Chu Tráng Tráng vội vàng an ủi.

      Mỹ Địch lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Gần đây nghe em còn chưa tha thứ cho Thường Hoằng? Kỳ ban đầu khi chị biết nổi khổ tâm của nó, quả coi nó như cặn bã. Bây giờ chân tướng ràng, cũng thấy nó dễ dàng chút nào, muốn chị , dứt khoát tha thứ nó .”

      Chu Tráng Tráng cười cười, giúp Mỹ Địch gọt táo, trả lời.

      “Đúng rồi, chị chỉ cho em chiêu, xem lòng bàn chân của nó, có đồ tốt đấy.” Mỹ Địch như con mèo cười đến mờ ám.

      Ra khỏi bệnh viện, Chu Tráng Tráng chuẩn bị đón taxi, đột nhiên có thanh quen thuộc vang lên bên tai: “Chu Tráng Tráng...”

      Quay đầu, Chu Tráng Tráng nhìn thấy người họ Phó với khuôn mặt trắng như sứ, coi như cặp mắt kia tinh khiết, Chu Tráng Tráng trong nội tâm khỏi có cổ phiền chán dâng trào.

      “Phó Nguyệt Nguyệt? đến đây làm gì?”

      Phó Nguyệt Nguyệt con mắt sưng mọng, ràng khóc rất lâu: “Tôi cầu xin dẫn tôi đến mộ của Hải Nhĩ.”

      ấy là bị Phó gia các người hại chết, sao còn có mặt mũi gặp ấy?” Chu Tráng Tráng tức giận đến con mắt cũng có thể toát ra lửa.

      Phó Nguyệt Nguyệt bị trừng phải lui về phía sau bước, nhưng cam lòng, cắn chặt môi dưới, cầu khẩn : “Chu Tráng Tráng, tôi cầu xin , xem ở đây, xem ở đây... Tôi Hải Nhĩ nhiều như vậy... Tôi biết ấy vẫn luôn thích tôi, nhưng tôi thề, tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì tổn thương đến ấy. Chị tôi cùng Phó Lôi làm ra những chuyện kia, cho tới bây giờ còn chưa với tôi. Nếu tôi biết, cho dù có liều mạng tôi cũng để bọn họ làm tổn thương Hải Nhĩ !”

      hồi, Phó Nguyệt Nguyệt bắt đầu khóc lên.

      Chu Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời tinh khiết xanh thẳm, ngày tốt như vậy, nhưng Hải Nhĩ còn.

      đáp ứng cầu của Phó Nguyệt Nguyệt.

      Đả động là câu kia – xem ở đây, tôi Hải Nhĩ nhiều như vậy.

      là hèn mọn, cho nên Hải Nhĩ chưa từng qua câu độc ác với Phó Nguyệt Nguyệt, tổn thương được người mình.

      Dù sao, dù sao Phó Nguyệt Nguyệt cũng lòng Hải Nhĩ, Chu Tráng Tráng nghĩ.

      Mộ Hải Nhĩ nằm ở phía đông lưng chừng núi, phong cảnh đẹp, phong thủy cũng tốt, giá tiền đắt đỏ, cũng bởi vậy chung quanh ít phần mộ, người qua lại con đường này cũng ít.

      Đây cũng là lần đầu tiên Chu Tráng Tráng đến thăm mộ Hải Nhỉ, hình của là hình trắng đen, cười đến hài hòa, phảng phất như tha thứ cho tất cả tội nghiệt mà bọn người kia gây ra cho .

      Phó Nguyệt Nguyệt ngồi chồm hổm trước mộ, khóc đến thương tâm.

      Chu Tráng Tráng nhớ tới những chuyện trước đây cùng với Hải Nhĩ, trong lòng như có đao khoét, đau đến mũi ê ẩm.

      Nhưng vào lúc này, trong ánh mắt mơ hồ, đột nhiên ra hai bóng người cách đó xa.

      Là Phó Dương Dương cùng với người có khuôn mặt trắng như sứ, chỉ là hai ánh mắt đó băng giá đến độ khiến Chu Tráng Tráng lạnh cả người.

      rốt cuộc hiểu, mình trúng kế.

      Chu Tráng Tráng đem tay để sau người, đối với hai người kia : “Phó Dương Dương, Phó Lôi, các người muốn trước mộ Hải Nhĩ ra tay với tôi sao... sợ ấy biến thành Quỷ Hồn lấy mạng các người sao?”

      “Cậu ta khi còn sống là con mèo bệnh, chết bất quá cũng là con quỷ bệnh, đừng đến chuyện quỷ thần, nếu như cậu ta thực có thể ra, tôi có thể lần nữa khiến cho cậu ta hồn phi phách tán!” Phó Dương Dương cười lạnh.

      Quần áo ta xộc xệch, đầu bù tóc rối, xem ra phải trải qua phen chạy trốn gian nan.

      “Chị, Phó Lôi, sao hai người lại ở đây?” Phó Nguyệt Nguyệt cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

      “Phó Nguyệt Nguyệt, tôi lầm tin .” Chu Tráng Tráng cắn răng: “Cũng tốt, để cho Hải Nhĩ xem chút kém cỏi thế nào!”

      liên quan đến tôi, tôi cũng biết bọn họ đến. Hai người phải là... phải là lén xuất ngoại?” Phó Nguyệt Nguyệt lo lắng giải thích.

      “Đúng là chị muốn xuất ngoại, nhưng trước đó, còn có chuyện phải làm.” Phó Dương Dương nhìn Chu Tráng Tráng, ánh mắt kia như băng, lời như tên bắn: “Chu Tráng Tráng, sao tôi có thể để ở lại bên cạnh Thường Hoằng, cho hai người vui vẻ được đây?”

      Phía sau ngôi mộ chính là vách núi, Chu Tráng Tráng bị Phó Lôi dùng súng đẩy qua, bị buộc đứng vách núi.

      “Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Chu Tráng Tráng mắt lạnh xem hai người trước mặt.

      biết rất ràng phải sao?” Phó Dương Dương ánh mắt oán độc: “Từ đầu đến bây giờ, tôi chỉ muốn chết.”

      “Phó Dương Dương, người nên hận là tôi mới đúng, làm nhiều chuyện trời đất dung như vậy, như thế nào ngược lại trở thành bộ dáng người bị hại?” sống lưng Chu Tráng Tráng tất cả đều là mồ hôi lạnh.

      Chỉ cần lui thêm bước nữa, bước vào vực sâu, tan xương nát thịt.

      “Chu Tráng Tráng, cho rằng như vậy là thắng rồi? cho rằng từ nay về sau có thể cùng Thường Hoằng chỗ?” Phó Dương Dương lạnh lùng cười: “ thể nào, cho dù tôi chết cũng thể để các người mãn nguyện. Tôi muốn phá hủy , tôi muốn làm cho Thường Hoằng thống khổ cả đời!”

      “Phó Dương Dương, cần gì phải chấp nhất thứ thuộc về mình như vậy?” Chu Tráng Tráng siết tay: “Chỉ vì chấp niệm của , hại bao nhiêu người có biết hay ?”

      “Đừng ra vẻ bộ dáng thánh nhân, làm cho tôi buồn nôn.” Phó Dương Dương trong mắt giống như rắn rết: “Nếu là người khác cũng thôi , cái gì cũng bằng tôi, Thường Hoằng lại khăng khăng mực lựa chọn . Thua , tôi cam lòng, tôi chết cũng cam lòng!”

      “Cũng bởi vì chuyện này, mà hại chết Hải Nhĩ!” Chu Tráng Tráng nắm đến khớp xương trắng bệch.

      “Là chính bản thân cậu ta phải chết, cùng tôi có quan hệ gì đâu, huống chi, cậu ta vẫn luôn tác hợp cùng Thường Hoằng, tôi sớm nhìn cậu ta thuận mắt, chết cũng tốt!” Phó Dương Dương cười đến quá mức đột ngột, cười gập cả lưng, cười đến rơi lệ: “Tôi từ khi bắt đầu biết chuyện Thường Hoằng, tôi coi ấy như tất cả cuộc sống của tôi, tôi thậm chí nghĩ đến chuyện đặt tên cho con của chúng tôi. Nhưng vì sao lại đột nhiên xuất ? Tại sao phải đem ấy cướp ! Từ xa nhìn các người cười, nhìn các người đùa giỡn, nhìn các người ở cùng chỗ, tôi ghen tị đến phát điên. vất vả ấy mới vứt bỏ , rốt cuộc là của tôi. Đúng là trong hai năm đó, ấy chưa từng liếc nhìn tôi, cũng hề đụng đến tôi chút. Tôn nghiêm của tôi đưa cho ấy dẫm đất, ấy cũng muốn! Tôi có lỗi gì, tôi bất quá chỉ là vì ấy, nếu tôi có biện pháp, tôi cũng muốn người hận tôi! Nhưng tôi có cách nào, tôi ấy!”

      “Chẳng lẽ biết tình của rất đáng sợ?! hại rất nhiều người!”

      “Đáng sợ sao? Tôi quan tâm, Thường Hoằng thuộc về tôi, như vậy tôi cũng sống nổi, tôi sống nổi, các người còn sống để làm gì đâu?”

      Chu Tráng Tráng tức giận xông lên đầu, muốn bổ nhào lên phía trước cắn cổ họng Phó Dương Dương mạnh, nhưng vừa mới nhúc nhích, súng của Phó Lôi liền nhắm ngay : “ được động đậy, nếu đừng trách viên đạn có mắt.”

      “Phó Lôi, chị, rốt cuộc hai người muốn làm gì?” Phó Nguyệt Nguyệt theo đám bọn họ lên, bất an : “Hai người nhanh , cần phạm sai lầm nữa!”

      “Phó gia chúng ta sao có thể có loại người vô dụng như ?!” Phó Lôi khinh bỉ nhìn Phó Nguyệt Nguyệt, cầm súng lục đưa cho Phó Dương Dương: “Thế nào, cho nổ phát súng đầu tiên đấy.”

      Trong nháy mắt này, Chu Tráng Tráng trong lòng mắng ĐM.

      đúng là coi như mục tiêu .








      Chương 81




      “Được, để cho em bắn phát súng đầu tiên .” Phó Dương Dương cầm lấy súng lục, chỉ vào Chu Tráng Tráng, như con mèo trêu chọc con chuột: “Như vậy, bắn ở đâu tốt đây? Tay? Chân? Hay là, làm cho ta nhảy xuống dưới?”

      Phải lựa chọn giữa súng lục với vách núi , Chu Tráng Tráng cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều run rẩy.

      Phó Dương Dương ngón tay khẽ cuộn lại, Chu Tráng Tráng tất cả máu đều xông lên đầu.

      Mà đúng lúc này, Phó Nguyệt Nguyệt đột nhiên xông lên, cầm tay Phó Dương Dương, thét chói tai: “Phó Dương Dương, chị còn muốn tiếp tục nữa hay sao?”

      “Buông ra!” Phó Dương Dương dùng sức thoát khỏi em sinh đôi của mình.

      “Chúng ta xong rồi, chẳng lẽ các người vẫn , Phó gia xong rồi, bị các người khiến cho tan nát, Hải Nhĩ cũng bởi vì các người mà chết, các người còn muốn thế nào! Còn muốn thế nào!” Phó Nguyệt Nguyệt như bệnh tâm thần kêu khóc .

      Nhưng rất nhanh, bị Phó Lôi đạp ngã xuống đất.

      Phó Lôi còn cam lòng, đoạt lấy súng trong tay Phó Dương Dương, hừ lạnh: “Đồ vô dụng này, tôi giúp Phó gia xử lý cũng tốt.”

      “Pằng” tiếng, trước ngực Phó Nguyệt Nguyệt tràn ra đóa hoa đỏ tươi.

      Phó Dương Dương ngơ ngẩn, hồi lâu mới phản ứng, bổ nhào vào trước mặt Phó Nguyệt Nguyệt, cả kinh biết làm sao.

      Trước ngực Phó Nguyệt Nguyệt giống như xuất dòng suối , máu ngừng từ bên trong phun ra, Phó Dương Dương lấy hai tay bịt lại, nhưng ngăn được.

      “Phó Lôi, điên rồi, nó là em của tôi!” Phó Dương Dương phát ra tiếng kêu bén nhọn.

      “Nếu còn tiếp tục làm chậm trễ tôi cũng có thể làm vậy với !” Phó Lôi đứng lên, đem họng súng nhắm ngay Chu Tráng Tráng, người bị biến cố phát sinh liên tiếp làm cho ngây ngốc: “Kế tiếp chính là , muốn trách trách Thường Hoằng, ai bảo coi như bảo bối, , tôi rất muốn chính miệng cho biết, bị tôi giết chết như thế nào.”

      mặt Phó Lôi xuất nụ cười tàn nhẫn, trong khí xuất hơi thở chết chóc, cùng với khí cứng ngắt trước khi chết, tất cả hóa thành cổ khí, đè xuống cả người Chu Tráng Tráng.

      sợ hãi đến muốn ngất , trong nháy mắt nhắm mắt lại, liền nghe tiếng súng vang lên.

      Tiếng vang ở giữa rừng núi vang vọng, chấn động núi rừng, tầng tầng truyền xa.

      khắc kia, Chu Tráng Tráng nghĩ tới rất nhiều người, cha mẹ, Hải Nhĩ, Tả Nhất, Tiểu Lâm Tử...

      Nhưng cuối cùng còn lại trong đầu , đó là khuôn mặt ngăm đen tràn đầy dã tính.

      Thường Hoằng, sau này gặp lại.

      Chu Tráng Tráng giọng .

      Đau đớn tột cùng với hôn mê cũng đến như dự liệu, nghe được hồi thanh vật lộn.

      Tiếp đó, nghe Phó Dương Dương lầm bầm gọi tên của người.

      “Thường Hoằng.”

      Chu Tráng Tráng mở mắt ra, nhìn thấy Thường Hoằng cùng Phó Lôi đánh nhau.

      Rốt cuộc, đến đây.

      Mà lúc này, trời đột nhiên chuyển u, mây đen nhanh chóng bao phủ, phảng phất lúc nào cũng có thể có trận mưa xối xả.

      Thường Hoằng như dã thú khát máu, cùng Phó Lôi đấu tay .

      Chu Tráng Tráng buổi sáng ra ngoài nhưng trở về bệnh viện, Thường Hoằng tìm khắp nơi vẫn thấy, lúc vô cùng lo lắng, đột nhiên nhận được điện thoại của Chu Tráng Tráng.

      Kỳ lạ là, giọng Chu Tráng Tráng cách xa cực kỳ.

      Lại nghe thêm, con ngươi chợt co rút.

      “Phó Dương Dương, Phó Lôi, các người muốn trước mộ Hải Nhĩ ra tay với tôi sao... sợ ấy biến thành Quỷ Hồn hướng các người lấy mạng sao?”

      ấy gặp nguy hiểm!

      Thường Hoằng lập tức báo cho cảnh sát, cũng dùng hết sức lực đuổi đến, vừa vặn trông thấy Phó Lôi muốn giết Tráng Tráng, bước dài xông lên, giật súng trong tay Phó Lôi, đè Phó Lôi xuống đất, nện lên người ta.

      đến thân thủ, Phó Lôi cùng Thường Hoằng phân cao thấp, lúc này hai người nhào vào nhau, như hai con báo săn, cắn xé cổ họng đối phương.

      Tình hình chiến đấu quả thảm thiết, chỉ chốc lát, mặt hai người giống như bảng màu, hồng xanh lục lam chàm tím màu gì cũng có.

      Chu Tráng Tráng nhìn đến ngây người, lại thấy Phó Dương Dương lặng lẽ nhặt súng rơi mặt đất.

      Chu Tráng Tráng thoáng giật mình, lập tức nhào lên, cùng Phó Dương Dương giành lấy. Trong lúc giành giật, Chu Tráng Tráng đẩy, Phó Dương Dương cẩn thận, bị trượt chân, rơi xuống vách núi.

      may là vào lúc cuối cùng, tay bám được dây khô bên vách núi.

      Dưới chân là vực sâu vạn trượng, ngã xuống tan xương nát thịt, Phó Dương Dương lớn tiếng gọi : “Cứu, cứu tôi, cứu tôi với, tôi muốn chết!”

      Chu Tráng Tráng theo bản năng đưa tay nắm, nhưng khi hai cánh tay sắp chạm vào, dừng lại.

      nghĩ tới tháng mình ở trong tù.

      Gương mặt Phó Dương Dương méo mó: “Chu Tráng Tráng, cầu xin , cứu tôi!”

      nghĩ tới hai năm Thường Hoằng phải chịu thống khổ cùng khuất nhục.

      Phó Dương Dương con mắt tràn đầy tia máu: “Tráng Tráng, tôi hại nữa, tôi còn gì cả, mau kéo tôi lên !”

      nghĩ tới hai ngày Hải Nhĩ bị bắt cóc.

      nghĩ tới lời của Phó Dương Dương.

      “Cậu ta khi còn sống là con mèo bệnh, chết bất quá cũng là con quỷ bệnh, đừng đến chuyện quỷ thần, nếu như cậu ta thực có thể ra, tôi có thể lần nữa khiến cho cậu ta hồn phi phách tán!”

      Chu Tráng Tráng từ từ, từ từ, đứng dậy.

      nghe thấy “Rắc” tiếng gãy lìa vang lên, nhìn thấy loại tuyệt vọng trong mắt Phó Dương Dương, nhìn thấy Phó Dương Dương biến mất trong vách đá.

      Mộc lát sau quay đầu lại, Chu Tráng Tráng đem súng nhắm ngay Phó Lôi: “Dừng tay.”

      Mệnh lệnh của .

      Cuối cùng cũng kết thúc.

      Thường Hoằng lấy thắt lưng trói tay Phó Lôi chặt, xác định thoát ra được, lúc này mới tới hỏi Chu Tráng Tráng: “Em có sao ?”

      ta đương nhiên có sao, tôi tận mắt nhìn thấy ta đẩy Phó Dương Dương xuống vách núi, ta giết người.” Phó Lôi cả khuôn mặt bị đánh cho sưng thành tím xanh đoàn: “Mau thả tôi ra, như vậy, tôi đem chuyện này với cảnh sát, chỉ cần để cho tôi , tôi cũng trở về. Cậu xem, bọn cậu chết người, bên chúng tôi chết hai người, các cậu thắng, có phải ?”

      Chu Tráng Tráng toàn thân run lên, đúng vậy, vừa rồi là đẩy Phó Dương Dương xuống, là đưa tay ra cứu viện, là giết Phó Dương Dương.

      ngồi tù.

      Thường Hoằng cầm lấy súng trong tay Chu Tráng Tráng, đem đầu của ôm vào ngực, dịu dàng : “Tráng Tráng, đừng sợ, để cho bất luận kẻ nào uy hiếp chúng ta.”

      Mắt Chu Tráng Tráng bị lồng ngực Thường Hoằng che khuất, thấy được gì, chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên.

      Về sau, Phó Lôi phát ra thanh nữa.

      Về sau, Thường Hoằng lần nữa bố trí trường.

      Về sau, cảnh sát đến đây, nhận định ban đầu là bọn họ giết người tự vệ.

      Lại sau đó, Chu Tráng Tráng đứng ở trước mộ Hải Nhĩ, nhắm mắt, trong đầu lần nữa hồi tưởng lại sao băng đêm hôm đó.

      Bầu trời đen nhánh đột nhiên xuất vô số ánh sáng, như ánh sao rơi xuống, kéo dài liên tục ngừng hướng về mặt đất.

      năm sau.

      Chu Tráng Tráng mặc lễ phục trắng, mặt thảm rải đầy cánh hoa hồng, phía trước, thân ảnh thẳng tắp chờ đợi. Chu Tráng Tráng đến trước bục cưới, đứng lại, nghe mục sư hỏi chú rể có nguyện ý cưới làm vợ hay .

      Chú rể mặt mày tươi sáng, đẹp trai tuấn tú: “Tôi nguyện ý.”

      Mục sư lần nữa hỏi Chu Tráng Tráng có nguyện ý gả cho người đàn ông trước mặt hay .

      Chu Tráng Tráng gật đầu như bằm tỏi: “Tôi nguyện ý.”

      Hai người trao đổi nhẫn cưới, mục sư tuyên bố: “ tại, Hồng Tinh tiên sinh cùng Chu Tráng Tráng tiểu thư chính thức trở thành vợ chồng, Hồng Tinh tiên sinh, bây giờ có thể hôn dâu.”

      Hồng Tinh cúi đầu, thong thả đến gần Chu Tráng Tráng, Chu Tráng Tráng ngẩng đầu, nghênh đón Hồng Tinh.

      khi lúc hai người môi chạm môi, giọng nữ ương ngạnh vang lên: “Tốt lắm, chẳng lẽ các người đúng là muốn làm trọn bộ sao? Chu Tráng Tráng, chồng bạn hữu thể khi dễ, uổng phí Đồng Ý đối xử tốt với cậu như vậy, lại muốn ăn đậu hủ của ông xã người ta. Còn nữa, Hồng Tinh, chẳng lẽ biết Chu Tráng Tráng là bạn tốt của Đồng Ý sao? sợ bị Đồng Ý phi đao đuổi giết? Còn ông nữa, vị mục sư này, mặc dù là luyện tập, nhưng xin cần đùa giỡn như vậy, mong ông gọi đúng tên dâu, Đồng Ý, Đồng Ý, ngày mai ngàn vạn lần đừng kêu sai tên!”

      Mục sư bày ra vẻ mặt bị tổn thương.

      Người đến giáo đường kết hôn cũng nhiều, cũng tập luyện, nhưng có chuyện dâu bận rộn, tìm phụ dâu đến sắm vai dâu tập luyện.

      “Được rồi, Đại Kiều, cậu làm cho đầu óc mình loạn cả rồi.” Chu Tráng Tráng thay lễ phục phụ dâu ra, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

      Gần đây ăn rất tốt, cẩn thận ăn nhiều, mặc bộ lễ phục đặt nửa tháng trước ràng căng đến thở nổi.

      Đại Kiều đem Chu Tráng Tráng kéo đến bên, thấp giọng : “Ôi chao, cậu Đồng Ý cũng là, trước khi kết hôn còn Hồng Kông công tác, ngay cả tập dượt hôn lễ cũng nhờ cậu hoàn thành, có phải hay ... chàng Hồng Tinh này?”

      “Đừng lung tung, người ta là thanh mai trúc mã của cậu ấy.”

      “Thôi , ai mà biết ban đầu Đồng Ý là cùng hotboy kia? Về sau hotboy bị đào góc tường mới cùng Hồng Tinh này ở chỗ ?”

      “Nhưng bộ dạng Hồng Tinh so với hotboy cũng kém.”

      “Cũng đúng, nhưng con người phải luôn thích thứ mình chiếm được sao?”

      “Có sao?” Chu Tráng Tráng như có điều suy nghĩ.

      Tập xong, Chu Tráng Tráng xách theo lễ phục về nhà. Ở trước nhà mình, Chu Tráng Tráng cúi đầu tìm chìa khóa, đột nhiên bị bàn tay từ sau bịt miệng.

      Chu Tráng Tráng ngay cả tiếng cũng kịp kêu lên bị người kia mở cửa đẩy mạnh vào rồi ôm ngã lên giường.

      Nằm giường, người kia thỏa mãn thở dài, mà Chu Tráng Tráng vẻ mặt phẫn hận: “Thường Hoằng, về sau nếu lại dùng đến chiêu này, em liền thừa dịp lúc ngủ cắt ngay cái gây họa của !”

      “Vợ à, đừng nóng giận, rất nhớ em, tự em bao lâu đến thăm rồi?” Thường Hoằng nghiêng đầu, bắt đầu hôn phần da thịt chỗ cánh tay lộ ra ngoài của Chu Tráng Tráng.

      “Gần đây công ty có hai công trình thiết kế, đều là em chịu trách nhiệm, hơn nữa phải giúp Đồng Ý chuẩn bị hôn lễ, làm sao có thời gian bay tới thăm ?”

      “Ngay cả Đồng Ý cuồng công việc cũng sắp kết hôn, em còn đáp ứng lời cầu hôn của !” Thường Hoằng híp mắt nguy hiểm nhìn Chu Tráng Tráng : “Chẳng lẽ em còn muốn lựa chọn người khác?”

      phải là em đồng ý, cũng biết lần trước hai nhà chúng ta gặp mặt rất lúng túng.” Chu Tráng Tráng buông tay.

      Thường Hoằng đương nhiên nhớ , bởi vì Phó gia suy sụp, hơn nữa Thường Hoằng ý chí kiên định, mẹ Thường Hoằng chỉ có thể đáp ứng Chu Tráng Tráng vào cửa. Nhưng tháng trước khi gặp mặt, mẹ Tráng Tráng nghe thấy mẹ Thường Hoằng nhắc nhở Chu Tráng Tráng chú ý đến lễ nghi dùng cơm, lúc này nổi giận, cùng mẹ Thường Hoằng làm rùm beng, mọi người tan rã trong vui.

      “Yên tâm, mẹ đáp ứng tự mình đến nhà em xin lỗi với mẹ em.”

      “Sao? đầu độc mẹ ?”

      “Đầu độc là biện pháp có kỹ thuật tí nào, chỉ nhàng cho bà ấy biết, đời này chỉ cùng em sinh con, nếu mẹ em đồng ý em gả cho , vậy cũng kết hôn bà ấy có cháu nội ôm. cách khác, sớm ngày xin lỗi, sớm ngày ôm tôn tử. Mẹ vài ngày này chuẩn bị lễ vật, chuẩn bị xong lên đường lao tới nhà em ngay.”

      “Đúng là...” Chu Tráng Tráng chuyển động tròng mắt, nỗ lực nghĩ tới lý do từ chối.

      “Chu Tráng Tráng, em ngứa da hả?” Thường Hoằng liên tiếp bị từ chối, cả người tản ra nồng đậm hơi thở nguy hiểm.

      Chu Tráng Tráng cũng tức giận: “Em lấy chồng, gả cho lại còn cầu em theo quân, em cần cả ngày đợi trong quân doanh, buồn bực lắm!”

      “Em theo quân, chúng ta mỗi ngày gặp mặt chẳng lẽ tốt?”

      “Lâu ngày sinh chán ghét.”

      “Chu Tráng Tráng, em nên ép động thủ.”

      dám!”

      phút đồng hồ sau.

      “Thường Hoằng, ... dám...”

      Mười phút sau.

      “Thường Hoằng, em sai rồi...”

      giờ sau.

      “Đại ca, thả em !”

      Hai giờ sau.

      “... Nước... Cứu mạng... Ngừng lại ...”

      Hôm sau, khi Chu Tráng Tráng tỉnh lại, toàn thân đau nhức, giống như là bị xe lăn qua lăn lại, nhìn xem người đàn ông bên cạnh lúc ngủ còn mơ hồ mang theo nụ cười thỏa mãn, tức giận đến phổi muốn nổ tung.

      Chu Tráng Tráng nhịn được muốn đưa tay bóp chết , nhưng nghĩ đến làm tỉnh chừng chính là làm tỉnh con sư tử mạnh mẽ ngủ say, đến lúc đó chịu khổ chính là mình.

      Nghĩ như vậy, chỉ có thể thất bại thở dài, bước vào phòng tắm thay quần áo chuẩn bị đến hôn lễ của Đồng Ý.

      Thay đồ xong, Chu Tráng Tráng từ phòng tắm ra, trông thấy giường chân của Thường Hoằng từ trong chăn thò ra ngoài.

      Kể từ lúc hai người hợp lại, Thường Hoằng khi ngủ có chút kỳ lạ – luôn mang vớ khi ngủ.

      Bất quá người đàn ông này có kỳ lạ nhiều hơn Chu Tráng Tráng cũng để trong lòng, nhưng hôm nay biết như thế nào, đột nhiên cũng nhớ tới lâu trước đây Mỹ Địch qua câu .

      “Đúng rồi, chị chỉ cho em chiêu, xem lòng bàn chân của nó, có đồ tốt đấy.”

      Chu Tráng Tráng đến bên giường, rón ra rón rén cởi xuống chiếc vớ, nhìn lòng bàn chân Thường Hoằng, ràng có gì.

      Lại vén chăn lên, tìm được cái chân còn lại, cởi xuống vớ cẩn thận nhìn, Chu Tráng Tráng mở to mắt.

      lòng bàn chân bên trái của Thường Hoằng, vẽ con heo, là con heo mập mạp.

      Chu Tráng Tráng xem hồi lâu, rốt cục tỉnh ngộ.

      Heo mập, Chu Tráng Tráng.

      Đứa này lại đem tên mình khắc lên chân.

      Chu Tráng Tráng nén được cười lên, mà lại cười ra tiếng.

      Thường Hoằng từ trong mộng bừng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Cười gì vậy?”

      có gì.” Chu Tráng Tráng bò lên giường, nằm cạnh người , thỏa mãn mà mỉm cười hạnh phúc.

      Nhắm hai mắt lại, nghĩ, kỳ theo huấn luyện viên theo quân cũng tồi.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :