Huân Quân Tố Phi - Hồng Tử Đấu Phương Phỉ [TUYỂN EDITOR]

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 15

      Hôm nay cung nữ và thái giám điện An Nhân đều vui vẻ ra mặt, vừa rồi Cao công công tự mình đến truyền chỉ: Đêm nay Hoàng thượng nghỉ ở điện An Nhân, chủ tử được ân sủng, còn sợ được quý, mọi người đều hầu hạ cẩn thận. mặt Diệu Thư tràn ngập ý cười, con đường của chủ tử xem như là thuận phong thuận thủy, nếu được ân sủng coi như là viên mãn.

      Lúc tiếp chỉ ngoài mặt của Liễu Tố Tố vẫn bình thản, nhưng tim lại đập thình thịch, nghĩ tới giấc mộng xuân kia, lòng càng rối, dùng sức hít hơi sâu ổn định tinh thần, Diệu Thư thấy vậy cảm thấy buồn cười, chủ tử dù có trầm ổn thế nào cũng chỉ là tiểu nương chưa hiểu đời. Liễu Tố Tố rảnh để ý, tắm rửa xong, nghe tiếng thái giám hô lớn: “Hoàng Thượng giá lâm!”

      Thấy bóng dáng người mặc hoàng bào vào, Liễu Tố Tố và cung nữ, thái giám đồng thanh : “Thần thiếp (nô tì) cung nghênh hoàng thượng thánh an.”

      “Bình thân.” Vũ Vân Cẩn bước vào trong, ngồi lên sập, nhìn Liễu Tố Tố cúi đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười, thấy cung nữ dâng trà, nhân tiện : “Tất cả lui ra .”

      thanh đóng cửa vang lên, trong lòng Liễu Tố Tố cũng vang lên tiếng, vất vả mới khống chế được, dưới ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú kia, trái tim nàng nhảy loạn, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng.

      Vũ Văn Cẩn cẩn thận đánh giá thiên hạ trước mắt, trong lòng thầm tán thưởng, thần kì đây chính là vật phẩm tuyệt mĩ của tạo hóa, áo khoác cẩm bào ôm trọn thân hình, đường cong uốn lượn, tuổi tuy nhưng bầu ngực ngạo nghễ, theo hô hấp bộ ngực sữa cũng phập phồng, eo nhắn, chỉ bằng nắm tay, cảm giác như chỉ cần dùng sức ôm cũng có thể bẻ gãy, quần ôm sát bờ mông cong, lộ ra hai chân dài thon mảnh, khiến người nhìn vào dâng trào dục vọng.

      “Ngẩng đầu lên.” Giọng có chút khàn khàn, động lòng người.

      Vũ Văn Cẩn thể thừa nhận, chính mình lại nổi lên dục vọng với người trước mắt, nhìn nàng, giọng của bất giác mềm : “Lại đây ngồi.”

      Liễu Tố Tố nhìn thấy nam nhân tuấn mĩ trước mắt, trong lòng thể bình tĩnh, nghe tiếng phân phó của , vội bước tới chỗ ghế ngồi, vòng qua bên phải ghế ngồi xuống, lại nghe phân phó: “Bên này.”

      Thân hình khẽ cứng lại, bên đó vốn , ngồi chiếm khá nhiều vị trí, giờ nàng qua đó ngồi chỗ nào, nhưng cũng dám cự tuyệt, vội bước qua ngồi xuống, động tác vô cùng cẩn thận, nhàng ngồi nửa. Nhưng còn chưa an ổn, lại cảm thấy vòng tay quấn lấy eo . Ngay sau đó, chính nàng rơi vào lồng ngực rộng lớn, phía sau lưng dán chặt vào ngực , xiêm y mềm mại gần như thể ngăn được tiếng tim đập trầm ổn và nóng rực của . Toàn thân Liễu Tố Tố càng thêm cứng ngắc, mặt hồng như muốn bốc cháy, tim đập gia tốc.

      Vũ Văn Cẩn nhìn gương mặt trắng hồng của giai nhân, ngửi được mùi thơm nhàng, cảm nhận làn da nhẵn nhụi, nhàng : “Nàng lo lắng.” phải là câu hỏi. Liễu Tố Tố chưa bao giờ gần gũi với người khác như vậy, hơn nữa lại là nam nhân, cảm nhận được hơi thở ấm áp liên tục truyền đến, hô hấp hơi dồn dập, càng mất tự nhiên.

      Vũ Văn Cẩn thấy nàng luống cuống như vậy, nhịn được mỉm cười: “Nàng bao nhiêu tuổi?” Tiếp tục hôn vào cổ nàng, cảm giác tốt đẹp cùng hương thơm từ cơ thể nàng khiến muối rời .

      “Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp năm nay mười bốn.” Liễu Tố Tố giọng trả lời, cố gắng bảo trì tỉnh táo. “Mới mười bốn.. Sinh thần của nàng khi nào?” Giọng khàn khàn kèo theo tiếng thở dài kín đáo, mười bốn tuổi, quá , nhưng thân thể của nàng phát dục rất tốt, xem ra vẫn còn có thể phát triển tốt hơn.

      “Bẩm Hoàng thượng, mùng tám tháng giêng.” Vùng cổ bị hơi thở nóng bỏng của làm ửng đỏ, thân mình xuội lơ.

      “Mùng tám tháng giêng, đúng là ngày tốt.” May là sắp đến, cũng cần phải chờ lâu, Vũ Văn Cẩn cảm thấy vừa lòng, bỗng cảm nhận được thân thể mềm mại trong ngực khẽ lẩn trốn, bàn tay của lập tức chậm rãi di chuyển,dừng bộ ngực cao ngất, cách lớp quần áo vuốt ve, xúc cảm tuyệt vời trong tay truyền tới khiến diễn tả nổi, mềm mại lại thập phần co dãn, biết cảm giác khi cởi bỏ quần áo còn thế nào.

      Trong lòng nghĩ thế, tay vẫn ngừng lưu động, tay khác chạm tới dây lưng kéo , bộ ngực sữa cao ngất được ôm trọn trong cái yếm, hơi hơi cúi đầu hôn lên cổ giai nhân, dùng lực cắt dây yếm.

      Bầu ngực thoát khỏi giam cầm, nhảy cái lộ ra trước mặt Vũ Văn Cẩn, ngực của Liễu Tố Tố rất tròn, mềm mại, lớn nhưng rất co giãn, Liễu Tố Tố học y thường xuyên bảo dưỡng cơ thể, nhũ hoa cũng là nơi nàng hao tốn tâm tư, bầu ngực của nàng lớn nhưng săn chắc, đỉnh nụ hoa hồng hồng xinh đẹp vạn phần.

      Vũ Văn Cẩn thầm tán thưởng, đây chính là cực phẩm nhân gian, đưa tay miết nhũ phong, hai ngón cái dừng nụ hoa vuốt khẽ, miết cho đến khi nụ hoa cứng rắn đứng thẳng, liền dùng sức ấn xuống vuốt ve đầu vú, bộ ngực bị ép thành nhiều hình dạng, cảm xúc tuyệt vời khiến người ta nhịn được.

      Sắc mặt Liễu Tố Tố đỏ hồng, theo động tác của Vũ Văn Cẩn nhịn được thở gấp, tiếng rên rỉ kiềm chế được thoát ra khỏi miệng, thoáng nghe được tiếng ngâm của minh, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, cắn môi kiềm chế tiếng rên, Vũ Văn Cẩn phát giác ra nàng xấu hổ, cúi đầu cắn nhũ tiêm, khàn khàn : “Bảo bối, cần kiềm nén, thoải mái hưởng thụ… Trẫm thích dáng vẻ này của nàng…”

      Liễu Tố Tố nghe vậy, hai má càng nóng bừng, nghĩ đến lời của tỉ tỉ, chậm rãi phóng túng bản thân, tiếng rên rỉ nhanh chóng thoát ra: “A… Ưm… A…”

      Vũ Văn Cẩn nghe thấy, hạ thể lại trướng lên sưng huyết, ngang ngạch đứng thẳng, cọ sát vào hạ thân Tố Tố. Lần đó họa lại xuân cung đồ, Liễu Tố Tố hiểu vật cứng cọ xát ở hạ thể của nàng là cái gì, nàng mở chân lớn mật để cho hoa huyệt của mình càng chạm tới cự vật của .

      Vũ Văn Cẩn cảm nhận được động tác của nàng, lắp bắp kinh hãi, nữ tử cổ đại phải luôn thẹn thùng sao, nhưng sao này lúc trước còn thẹn thùng bây giờ lại phóng túng như vậy, mở to mắt nhìn biểu tình của Tố Tố, gương mặt hồng rực, dáng người kiều mị, trong lòng khỏi nóng lên, cảm giác này thể dùng ngôn ngữ để hình dung, đẹp… Đẹp đến cực hạn! Có thể đem ngây thơ hòa lẫn với quyến rũ kiều mị như thế chỉ sợ chỉ có mỗi người trước mặt này.

      Mê muội nhìn người đẹp ở trước mắt, hạ thân sưng tấy đến mức đau nhức, cảm giác ham muốn mãnh liệt dâng trào, chỉ muốn đem cự vật của mình cắm thẳng vào, hưởng thụ cảm giác chặt khít tuyệt vời khi được tiểu huyệt nàng bao bọc, nhưng vẫn cực lực nhẫn nhịn, tuy ở cổ đại nữ nhân phát dục sớm, nhưng dù sao mình cũng là người đại, mười bốn tuổi, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nếu được thương chỉ sợ thân thể bị tổn hại, nhưng đối với giai nhân kiều mị nhất thiên hạ thế này mà chính mình lại được chạm, cảm giác vô cùng khổ sở.

      Cố gắng hít vào hai hơi, ngăn chặn dục vọng của bản thân, giờ phút này Liễu Tố Tố hoàn toàn đắm chìm vào trong dục vọng hiểu được nỗi khổ tâm của Vũ Văn Cẩn, thấy cự vật của vẫn bất động, hoa huyệt cảm thấy ngứa ngáy, vặn vẹo eo thon, tinh tế ma xát cự vật của , bên trong xuân thủy ngừng tiết ra, ướt đẫm tiết khố.

      Vũ Văn Cẩn bị động tác của Liễu Tố Tố kích động, dục hỏa giống như thiêu đốt, nóng rực, sưng trướng chịu nổi, cự vật so với trước càng lớn hơn, ngay trước lỗ còn rỉ ra chất lỏng màu trắng. Hai tay thể khống chế cởi nhanh tiết khố của mình, chỉ thoáng cự long nóng bỏng ngạo nghễ hiên ngang ra trước mặt Liễu Tố Tố.

      Bị cự long trước mặt dọa sợ Liễu Tố Tố hít ngụm khí, cái này so với miêu tả trong xuân cung đồ còn lớn hơn nhiều lắm, rất lớn, làm sao nàng có thể dung nạp, trong lòng run rẩy, có ý muốn lui ra, nhưng còn chưa kịp làm gì, thấy bên hông trống rỗng, ngay lập tức hạ thân có cảm giác lạnh, tiết khố bị Vũ Văn Cẩn giật ra, dưới ánh nến êm dịu, tư mật của nàng cứ như vậy hiển trong khí.

      Gò đất mềm mại, cây cỏ tươi tốt, màu đen và màu trắng đối lập tạo nên cảnh đẹp mê hoặc, bàn tay thon dài chống đỡ hai chân của nàng, cánh hoa hé mở, xuân thủy khẽ trào ra, giọt, huyệt động như như .

      Ánh mắt của nóng rực làm cho Liễu Tố Tố run rẩy, cố gắng khép ai chân, lại bị cánh tay của Vũ Văn Cẩn giữ lại, thân thể trần trụi bị nhắc lên, cả người rơi vào trong lồng ngực Vũ Văn Cẩn, nhũ phong đầy đặn chống đỡ lồng ngực rắn chắc, bầu ngực chạm vào hai điểm ngực , cảm giác tê dại chạy toàn thân, Liễu Tố Tố nhịn được run rẩy, phía dưới xuân thủy trào ra thể kiềm chế, chạy xuôi xuống, làm ướt mảng giường.

      Vũ Văn Cẩn khẽ nâng vật nóng chạm vào đồi cỏ, sau đó trầm xuống, lướt qua múi thịt hé mở, hai cánh hoa màu mỡ nhanh chóng ôm lấy cự vật, mà hai viên cầu ở dán sát vào huyệt động.

      Mông của Liễu Tố Tố bị vật nóng của Vũ Văn Cẩn tách ra, hai chân thon dài tự chủ được, khép lại xong, khe mật hé mở bị cự long đốt cháy, toàn thân nhàng run rẩy.

      Cảm giác mãnh liệt ở phía dưới truyền đến khiến cả hai nhịn được mà rên lên tiếng, càng thêm dán sát. Vũ Văn Cẩn nhìn gương mặt ửng hồng với má lúm, hai mắt nàng nhắm chặt, rất là hưởng thụ, khống chế được đong đưa cọ sát, giảm ớt cảm giác đau đớn sưng trướng kia.

      Cánh tay tuyết trắng quấn lấy Vũ Văn Cẩn, hạ thân khẽ nâng đón nhận cự vật, ưm thanh nho khẽ thoát ra khỏi miệng: "A... Hừ... a...." vẻ mặt của Liễu Tố Tố hoàn toàn phóng túng.

      Dáng vẻ của cánh hoa quá sức mê người, ma sát càng lúc càng nhanh, xuân thủy chảy xuống cự vật, dính sát vào cự vật, xúc cảm kì diệu khiến Vũ Văn Cẩn suýt chút nữa bắn ra, cắn răng đẩy hông ma sát cao thấp.

      Bị khoái cảm kì diệu khiến đầu óc mê muội, Vũ Văn Cẩn liều mạng đút vào, đôi mắt xưa nay lạnh nhạt bỗng đỏ bừng, trong miệng khẽ gầm giống như là mãnh thú, "Bạch... bạch... bạch..." tiếng thịt va chạm kịch liệt quanh quẩn trong điện, ngừng dứt, còn có tiếng nước lép nhép. Nhiều lần đỉnh cự long suýt chút nữa tiến vào mật huyệt nho , khoái cảm chặt chẽ khiến cho Vũ Văn Cẩn suýt khống chế được chỉ muốn hung hăng trừu sát vào, lại bị tia lí trí mong manh còn sót lại kiềm chế.

      Hai tay Liễu Tố Tố bám chặt vào Vũ Văn Cẩn, toàn thân mảnh mai vô lực, thân thể giống như là đám mây, hư phiêu đãng lại có cản giác an toàn, lông mày nhíu chặt phát ra tiếng thở gấp "Ô..ô" dâm thủy tràn ngập bên trong khe hẹp lầy lội vô cùng, làm cho mỗi lần ma sát càng thêm vất vả gian nan, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang đến khoái cảm gì sánh kịp.

      Trong điện tiếng nam tử thở gấp cùng tiếng rên kiều của nữ tử lại thêm tiếng va chạm của hạ thân hai người tạo thành khúc nhạc hoa mĩ, khiến Diệu Thư và Cao công công ở ngoài hầu hạ đỏ bừng mặt. Cao Nam thầm nghĩ: "Đúng nên coi thường Liễu Chiêu Dung, bản thân ông hầu hạ Hoàng Thượng lâu như vậy, thế nhưng chưa từng thấy tình huống kịch liệt như thế.

      Cũng biết qua bao lâu, thanh dâm mĩ trong điện rốt cục khôi phục bình thường, hai người ngoài điện nâng cao tinh thần, khôi phục sắc mặt, cúi cúi đầu chờ trong điện tuyên triệu. Khoảng nửa khắc, nghe được Vũ Văn Cẩn thấp giọng : "Tiến vào."

      Hai người nghe tiếng vội dẫn theo cung nữ nhàng đẩy cửa vào, mùi hương nồng đâm thoáng truyền theo khí, thấy sập hỗn loạn, khỏi đỏ bừng mặt. Đợi thu thập xong xuôi, nước nóng chuẩn bị tốt, lại nghe Vũ Văn Cẩn trầm giọng phân phó: "Lui ra."

      Mắt nhìn giai nhân trong ngực hôn mê, hai gò má hồng hồng, khỏi khẽ thở dài cái, thể lực của nàng quá yếu, chỉ như vậy choáng váng tới hôn mê, nếu tiến vào... nhàng lắc đầu, vì tính phúc về sau của mình, xem ra phải huấn luyện nàng phen cho tốt. Nghĩ như vậy, nhàng ôm Liễu Tố Tố, cố gắng chịu đựng dục vọng dâng trào, tắm rửa nhanh rồi ôm nàng ngủ.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 16

      Đợi Liễu Tố Tố tỉnh lại, bên ngoài sáng rồi, nhìn chăn gối lộn xộn, chạm vào bên cạnh thấy còn độ ấm, chắc Hoàng thượng từ sớm, nghĩ tới đêm qua, hai má lại ửng hồng. Hơi trầm tư lát nàng ngồi dậy, hạ thể hơi đau, toàn thân bủn rủn vô lực.

      Diệu Thư nghe thấy động tĩnh bên trong, tranh thủ qua hầu hạ, thấy tiểu thư tuy là mệt mỏi nhưng lại có thêm chút hương vị nên lời, lộ ra vẻ đẹp quyến rũ động lòng người, nghĩ đến nương nương được hoàng thương ân sủng, mà lúc sáng hoàng thượng rời tâm tình rất tốt, ngăn được ý cười, lại thấy hành động của Liễu Tố Tố được thoải mái, nhịn được lo lắng hỏi: "Nương nương, người khó chịu ở đâu, có muốn truyền thái y?"

      Sắc hồng mặt Liễu Tố Tố vẫn chưa tan, khẽ: " cần, có việc gì, cũng còn sớm, ta cũng nên dậy." Dứt lời, nhịn đau, dưới hầu hạ của Diệu Thư rửa mặt, mặc quần áo, ăn điểm tâm, bởi thân thể thoải mái cho nên nàng ra ngoài, lấy y thư ra đọc: Nhưng hiểu sao dù đọc y thư tâm trang nàng vẫn rối bời, đầu óc cứ nghĩ tới chuyện đêm qua.

      Thân là đại phu, đối với việc đêm qua nàng cũng hiểu, dục vọng của Hoàng thượng đối với nàng ít, nhưng nàng vẫn chưa trở thành nữ nhân, rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì? Trong lòng càng bối rối. Vô thức cầm chén tử sa lên nhấp ngụm, nhưng lại nhanh chóng buông xuống, trà quá nóng.Miệng bị phỏng, nàng cũng hoàn hồn, nhìn hơi nóng bốc cốc, khẽ cười khổ...

      "Hoàng thượng... Hoàng thương..." Tả Tương thao thao bất tuyệt phán đoán của bản thân, sau đó muốn nghe hoàng thượng bình phẩm, lại thấy hoàng thượng ngồi ghế rồng phản ứng, lá gan cũng lớn chút, nhàng kêu to hai tiếng.

      Giọng của Tể tướng lớn nhưng khí trong đại điện có chút kì lạ khiến Vũ Văn Cẩn suy nghĩ cũng hồi hồn lại, nghĩ tới vừa rồi còn thất thần nhớ tới chuyện đêm qua, vẻ mặt được tự nhiên, ho hai tiếng, nghiêm mặt : "Tể tướng có lí nhưng việc này còn phải xem xét, đợi chút nữa Hoàng khanh hãy ghi vào tấu sớ trình lên." Cũng biết lão hồ ly này vừa rồi cằn nhằn chuyện gì nữa.

      Lúc này điện đa phần đều tinh tường, huống chi tể tướng lại là lão hồ li, làm sao phát ra hoàng thường có vẻ khác thường, nhìn chớp mắt, cung kính hành lễ : "Vi thần tuân mệnh."

      Đợi Hoàng Tương lui về vị trí, Vũ Văn Cẩn quét mắt nhìn các đại thần trong điện: "Các vị khanh gia còn có chuyện gì?" Thấy trong điện mảnh yên tĩnh, Vũ Văn Cẩn khẽ cười : "Các khanh có chuyện tấu, nhưng trẫm còn có chuyện muốn ."

      Tâm trạng Vũ Văn Cẩn tệ, khóe miêng nở nụ cười: "Hãn Vương của Đột Quyết muốn tăng tình hữu nghĩ, muốn cầu hôn công chúa Đại Chu, trâm cùng Thái hậu và Thái phi nương nương thương nghị, gả Tĩnh Nghi công chúa qua, các khanh thấy sao?"

      Hôn này Tĩnh Nghi công chúa là thích hợp nhất, ngoại trừ sắc mặt của Thôi lão quốc cữu có chút biến hóa, các vị đại thần có ý kiến, cúi đầu : "Hoàng thượng thánh minh, thái hậu nương nương thánh minh."

      Vũ Văn Cẩn gật gật đầu, mắt nhìn Minh Vương Vũ Văn Quyết, : "Hòa thân là chuyện trọng đại, việc này trẫm giao cho Minh Vương toàn quyền xử lí, đợi lúc Tĩnh Nghi công chúa cập kê, Khâm thiên giám chọn ngày lành, tiến hành hôn lễ."

      Vũ Văn Quyết nghe vậy cung kính dập đầu lĩnh chỉ.

      Vừa hạ triều, lát sau tin Tĩnh Nghi công chúa hòa thân truyền khắp hậu cung, các vị phi tử cũng cảm thấy khá tốt, dù sao việc này cũng quan hệ gì tới các nàng, công chúa Nhu An tất nhiên là người vui vẻ nhất, đôi khi lớn lên hơi xấu xí chút cũng có điểm tốt...

      Thôi thái hậu nghe thái giám báo lại, hồi lâu nó, còn chưa nghĩ ra biện pháp gì, nge thái giám báo lại: "Thôi quốc cữu cầu kiến."

      Ca ca của nàng đúng là thiếu kiên nhẫn, may mắn chất nhi Thôi Dư còn tốt, khẽ thở dài, tuyên triệu. Đợi Thôi quốc cữu hành lễ rồi ngồi xuống, cung nữ dâng trà, Thôi thái hậu biết ca ca mình cổ hủ, thẳng: "Ca ca muốn chuyện của Dư nhi?"

      Thôi quốc cữu trầm ngâm : "Bẩm nương nương, đúng là việc này, tuổi tác Dư nhi , biết nương nương..."

      "Ca ca huynh đừng sốt ruột, việc này trong lòng muội có chủ ý, ca ca chỉ cần yên tĩnh đợi là được." Thôi thái hậu cắt đứt lời Thôi quốc cữu.

      "Nhưng mà công chúa Tĩnh Nghi..."

      "Chuyện của công chúa xin ca ca cẩn thận, đây là chuyện quốc ,muội muội tiện tham dự, chuyện Dư nhi huynh cần nhãn nại đừng vì số chuyện mà hỏng chuyện lớn." Thôi thái hậu nghiêm mặt , thấy Thôi quốc cữu gật đầu mới chuyển chủ đề, hỏi tình huống Thôi gia, chút chuyện nhà. Sau đó tiễn Thôi quốc cữu.

      Ngày hôm nay điện Bồng Lai lại vô cùng náo nhiệt, Quốc cữu gia chân trước vừa , Liễu thái phi chân sau lại bái kiến, thấy Liễu thái phi lộ ra vẻ tiều tụy, Thôi thái hậu nhịn được than tiếng, hôm qua mặc dù chuyện với Hoàng thượng, nhưng mà cũng đảm bảo mọi chuyện xảy ra cố, chỉ có thể im lặng an ủi.

      lúc hai người trầm tư lo lắng, Thôi ma ma vẫn yên lặng hầu hạ bên cạnh nhớ tới chuyện, hơi do dự, thấp giọng : "Nhị vị nương nương, việc này bằng hỏi Minh Vương điện hạ." Thôi thái hậu trầm ngâm nửa khắc gật gật đầu, việc này qua tay Quyết nhi, hỏi Quyết nhi có thể có tin chính xác. Thôi thái hậu nhanh chóng sai thái giám tìm Minh Vương Vũ Văn Quyết.

      Giờ phút này, nhân vật mấu chốt trong việc hòa thân công chúa Tĩnh Nghi Vũ Văn ở điện An Nhân uống trà Thiết quan , trong miệng liên tục phàn nàn.

      Liễu Tố Tố gật đầu được mà gật cũng chẳng xong, biết phải gì, dù sao vị công chúa điện hạ này phàn nàn là Hoàng thượng, nếu cẩn thận gặp nạn phải chỉ riêng nàng.

      Hát kịch cả buổi Vũ Văn thấy có người phụ họa, bĩu môi : "Tiểu tẩu tử, tỉ nghĩ gì sao, người ta nữ nhi gả ra ngoài giống như bát nước hất , nhanh như thế che chở cho hoàng huynh rồi."

      Lúc này Liễu Tố Tố triệt để bó tay rồi, còn chưa kịp phản bác, lại nghe thấy giong nam tử kèm theo ý cười từ xa tới gần: "Xuất giá tòng phu, tiểu tẩu tử của muội che chở cho trẫm có gì đúng?"

      Hai người chợt ngẩng đầu, thấy Vũ Văn Cẩn tiến vào nội điện, Liễu Tố Tố vội đứng dậy hành lễ, bị Vũ Văn Cẩn nâng dậy ôm ngồi lên tiểu khán, nhìn động tác của hai người, Vũ Văn chép miệng chậc lưỡi: "Hoàng huynh cũng chưa từng đối xử tốt với muội như vậy."

      Vũ Văn Cẩn liếc mắt nhìn Vũ Văn : "Cũng chưa từng thấy muội đối xử có lễ với trẫm, đừng tưởng rằng trẫm nghe thấy,vừa rồi người nào đó ít lời về trẫm."

      Sắc mặt ửng hồng, chính mình vừa rồi còn oán trách hoàng huynh, "Hoàng huynh... hoàng huynh..." Vũ Văn nịnh bợ.

      Cầm lấy chén trà vừa rồi Liễu Tố Tố uống, nhấp ngụm, trùng hợp lại chạm vào dấu son môi Liễu Tố Tố mới lưu lại miệng chén, Liễu Tố Tố nhìn chén tử sa, tim đập mạnh, mặt ửng hồng, cái nàyy cũng quá mức mập mờ rồi.

      Vẻ mặt của Vũ Văn Cẩn vẫn như thường, giống như chuyện làm là điều hết sức bình thường, " ... Có chuyện gì mà bất mãn với Trẫm như vậy?" Nghiêm mặt nhìn Vũ Văn .

      Đưa ánh mắt cầu cứu Liễu Tố Tố, Vũ Văn mở miệng nổi, ra với tư cách là công chúa, chuyện đó vốn là trách nhiệm của nàng, nếu phải thích biểu ca, nàng câu oán hận nào, nhưng mà hôm nay...

      "Hoàng thượng..." Liễu Tố Tố nhận được ánh mắt cầu cứu, đành lòng, khẽ gọi.

      "Mời Chiêu dung." Nhìnánh mắt hai người, Vũ Văn Cẩn sao lại biết chuyện gì, chẳng qua là mở miệng, muốn trêu đùa hai người.

      Chuyện này bảo nàng thế nào, hậu cung được phép tham gia chuyện triều chính, đây chính là tổ huấn, cúi đầu suy nghĩ lúc lâu, ngẩng đầu thấy vẻ mặt người nào đó vô cùng hứng thú nhìn nàng, trong lòng khỏi ảo não, người này cái gì cũng biết, nhưng lại , như muốn xem nào xấu mặt.

      Nhìn vẻ mặt ảo não của Liễu Tố Tố, Vũ Văn Cẩn khỏi cười ra tiếng, lại sợ chọc giận giai nhân, cười : " Nhi, việc hòa thân hạ thánh chỉ, kết cục định, muội ngoan ngoãn tu dưỡng, đợi đến lúc cập kê gả , chỉ.."

      Vũ Văn An và Liễu Tố Tố vừa nghe cầu trước cảm thấy bớt lo, nghe ngữ khí như vậy lại sinh ra ý nghĩ, hai ngươi nghiêm chỉnh nhìn Vũ Văn Cẩn, chỉ thấy chậm rãi cầm lấy cái ấm tử sa trênbàn, rót vào chén trà, theo vị trí của dấu son môi, nhấp ngụm, cười khẽ lộ ra vẻ thỏa mãn, thèm để ý tới hai người lo lắng ở bên.

      Giờ phút này Liễu Tố Tố phục hai huynh muội này, đúng là còn lời nào để .

      Hưởng thụ cảm giác lo lắng của hai người, Vũ Văn Cẩn chậm rãi : "Tháng sau sứ giả Đột Quyết tới, lần này thế tử cũng theo, đến lúc đó trẫm nhi mà xem xét thế tử kĩ."

      Cả người Vũ Văn ngây ngẩn, tâm cũng lạnh, giống như tia hi vọng duy nhất bị dập tắt, chẳng lẽ nàng phải buông tay? giống với nàng, Liễu Tố Tố lại nghĩ, thế tử Đột Quyết tới, vậy có cơ hội, dù sao còn năm nữa nhi mới cập kê, trong lúc này ai biết được có thể phát sinh ra chuyện gì.

      Nhìn hai người có phản ứng giống nhau, Vũ Văn Cẩn biết nên vui vẻ hay là phiền muộn, muội muội này của , thực là quá đơn thuần...

      Nhìn muội muội được sủng ái quá mức, Vũ Văn Cẩn lắc đầu: Lần này hòa thân là cơ hội tốt, nhân cơ hội dạy dỗ nhi, trong cung còn có người che chở, về sau xuát giá, với tính tình này của nàng e rằng bị thiệt thòi lớn, tâm tư hơi đổi, nghiêm túc : "Trong khoảng thời gian này, muội học tập quy củ cho tốt, cả ngày điên khùng còn có dáng vẻ gì, tới lúc xuất giá, muội, mà toàn bộ Đại Chu cũng bị coi thường rồi."

      Vũ Văn vô lực gật đầu, đầu óc cũng rối loạn, đột nhiên oán hận thân phận công chúa này, tâm loạn như ma, cũng chú ý tới ánh mắt của Liễu Tố Tố.

      Nhìn thấy Vũ Văn ngây ngốc, trong lòng Liễu Tố Tố lo lắng nhưng lại ngại hoàng thượng vẫn ở đây, dám có động tác quá phận, thôi để lần sau tìm muội ấy sau, lúc quay đầu lại bỗng nhiên phát ra ánh mắt cười như cười nhìn mình, mặt nóng bừng, giống như làm chuyện mờ ám bị phát , chột dạ cúi gầm mặt xuống, dáng vẻ tự nhiên nhìn sàn nhà, giống như muốn đào ra cái động.

      Nhìn toàn bộ hành động của nàng, Vũ Văn Cẩn mỉm cười lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ là tiểu nương mười bốn tuổi, vẫn còn có chút trẻ con, nghĩ tới việc cùng người đẹp ve vuốt an ủi, bồi dưỡng tình cảm, ho tiếng, thấy ánh mắt trống rỗng của Vũ Văn bất đắc dĩ : " nhi, muội về suy nghĩ kĩ, được tùy hướng, dù có chuyện gì cũng phải nhớ thâ phận của mình."

      Vũ Văn hoàn toàn phát ra hành động mờ ám của hai người, cũng muốn yên lặng mình, cứng ngắc gật đầu, vịn tay cung nữ đứng dậy rời .

      Thấy Vũ Văn rời , Liễu Tố Tố càng được tự nhiên, muốn mở miệng lại tìm được chủ đề, chỉ có thể ngồi im, trong lòng vô cùng xấu hổ.

      Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, Vũ Văn Cẩn cười khẽ tiếng, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

      " biết hoàng thượng có chuyện gì mà vui như vậy." Liễu Tố Tố mất lúc lâu mới ra được câu.

      " có gì, chẳng qua trẫm nhìn Chiêu Dung nên muốn cười mà thôi." Vũ Văn Cẩn vui vẻ .

      Chắc là cười dáng vẻ vụng về của nàng, trong lòng than thở mình vô dụng, trước giờ nàng luôn tỉnh táo, thế mà gặp , lại mất bình tĩnh đến vậy? phải chỉ giấc mộng xuan, lần thân mật, đơn giản như vậy mà bắt đầu rơi vào tay giặc? Nghĩ vậy, trong lòng khẽ động, buổi sáng nàng cảm giác đúng, nàng đối với người trước mặt này phải chỉ là có cảm tình, trong cung kiêng kị nhất là , mà hoàng thượng chính là tự tìm đường chết, trong lòng ê ẩm chua xót, khỏi cười khổ: "Có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ, chính là vinh hạnh của nô tì."

      Vũ Văn Cẩn vẫn luôn chú ý tới nàng, tất nhiên bỏ qua tâm tư nàng, có tình cảm với nàng là giả, hơn nữa đêm qua thân thể hoàn mĩ của nàng khiến say mê rời. Nghĩ muốn chiếm lấy tâm của nàng còn phải mất khoảng thời gian, ngờ lại dễ dàng như vậy, nếu để tâm chút, phải là mĩ nhân hoàn toàn thuộc về . Tâm tư đơn giản cùng dáng người hoàn mĩ của nàng, đều muốn, nghĩ vậy tâm trạng vô cùng thoải mái.

      Cũng để ý trong lòng Liễu Tố Tố hỗn loạn, cười : "Tố Tố đừng xem thường bản thân mình, nghe Liễu mẫu phi nàng tinh thông y lí, hai ngày nay trẫm cảm thấy ngực thoải mái, Tố Tố có thể bắt mạch cho trẫm?"

      Liễu Tố Tó nghe sửng sốt, chú ý tới thay đổi cách xưng hô, ôn nhu : "Hoàng thượng, thái phi nương nương quá khen rồi, nô tì chỉ biết sơ sơ thôi, sao so được với thái y."

      Vũ Văn Cẩn cười nhạt: "Tố Tố đừng khiêm tốn." Dứt lời, trực tiếp đưa tay ra trước mặt nàng, vẻ mặt vui vẻ nhìn nàng.

      Liễu Tố Tố còn cách nào, vội đặt tay lên kiểm tra mach cho , đầu ngón tay chạm vào cảm giác ấm nóng khiên trong lòng nàng cũng nóng lên, tâm loạn, chỉ có thể dùng bản năng thầy thuốc tự ép bản thân mình, rất nhanh nàng hồi phục tinh thần, tinh tế kiểm tra mạch đập của hoàng thượng, thân thể của rất tốt, mạch đập có lực, tại sao ngực lại thoải mái? Nhíu mày hỏi: "Hoàng thượng, theo mạch tượng, long thể người rất tốt, hiểu ngực của người khó chịu như thế nào?"

      "Tố Tố kiểm tra được? Trẫm lúc nhìn thấy Tố Tố tim đập mạnh, có dáng vẻ mê muội, gặp cảm thấy như bị bỏ quên, ngực rất khó chịu, Tố Tố có biết là bệnh gì?" Vũ Văn Cẩn vui vẻ hỏi.

      "Hoàng thượng..." Liễu Tố Tố nhàng kêu lên, Hoàng thượng lại đùa nàng, nhìn nàng làm nũng, Vũ Văn Cẩn cười khẽ, đưa tay ôm nàng vào ngực, mũi chạm vào tóc nàng, hít hơi , mùi thơm thanh nhã khiến lòng người thoải mái.

      Dù hôm qua thân mật, nhưng nàng vẫn chưa quen những hành động thân thiết như vậy, thân thể hơi cứng ngắc, cũng dám lộn xộn.

      để ý tới việc nàng mất tự nhiên, nắm bàn tay bé của nàng trong lòng bàn tay, nhàng vuốt ve, khuê nữ xưa được nuôi dưỡng cẩn thận, chưa bao giờ phải làm việc nặng, lại được nuôi dưỡng bằng các thảo dược, cảm giác cần phải , mềm nhẵn tinh tế, giống như xương.

      " Nhi cũng tệ, nhưng tính tình cần được mài dũa, có số việc tốt nhất là nên ." Vũ Văn cẩn yên lòng , vẫn chơi đùa hăng say với tay nàng.

      Lời này khiến nàng hiểu ràng, nhàng gật đầu, hảo cảm đối với Vũ Văn Cẩn càng tăng lên, Vũ Văn ca ca như vậy, đúng là phúc khí.

      Thấy nàng thuận theo, tâm tình của Vũ Văn Cẩn tệ, hai tay chạm vào eo của nàng : "Liễu mẫu phi là của nàng, ngày thường có gì nên thăm người, để mẫu phi đỡ buồn."

      "Thần thiếp hiểu, hiếu tâm với thái phi là bổn phận của thiếp." Liễu Tố Tố nhàng , Hoàng thượng chính là nhờ nàng chuyển lời, đừng để Liễu thái phi lo lắng quá, cũng để cho nàng được cảm tình của Liễu thái phi và Thôi thái hậu, trong lòng cảm thấy ấm áp.

      Nhìn thời gian cũng còn sớm, còn có đống tấu chương cần giải quyết, Vũ Văn Cẩn vài câu với Liễu Tố Tố xong rồi cũng trở về điện Lưỡng Nghi
      Dạ NguyệtAliren thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 17


      Mùa thu hoạch, quốc khố cũng phong phú, Vũ Văn Cẩn bận rộn xử lí chính , đặt chân vào hậu cung, hậu cung rộng lớn như vậy lại vô cùng an tĩnh, ngoại trừ thi thoảng an ủi Vũ Văn phiền muộn, cuộc sống của Liễu Tố Tố vô cùng thoải mái, mỗi ngày đọc y thư, vẽ tranh, viết chữ, vô cùng nhàn nhã.
      Ngày hôm đó sau khi rửa mặt, muốn nghiên cứu mấy cuốn sách dạy đánh cờ, lại nghe thấy cung nữ bẩm báo, Phùng Chiêu Nghi mời qua. Phùng Chiêu Nghi? Chắc là chuyện trong cung, Liễu Tố Tố nhàng gật đầu, gọi Diệu Thư sửa sang quần áo, chuẩn bị qua.
      Tới điện Đại Cát, Phùng Chiêu Nghi chuyện cùng tổng quản thái giám, thấy Liễu Tố Tố tới, tranh thủ thời gian đứng dậy đón chào, cười : "Mời muội muội ngồi, làm phiền Liễu muội muội tỉ tỉ phải, nhưng hôm nay vừa tiếp nhận vụ trong cung khá nhiều, có chút bận, quả được."
      Liễu Tố Tố cười khẽ: "Phùng tỉ tỉ khách khí, chuyện cung vụ quan trọng hơn, muội muội là phải." Dứt lời thuận thế ngồi sập.
      "Hôm nay mời Liễu muội muội đến đây, chắc muội muội cũng đoán được nguyên nhân, ngày ấy Thái hậu nương nương ra lệnh để muội muội cùng ta toàn quyền xử lí cung , sáng sớm hôm nay tổng quản thái giám và cung nữ tới." Phùng Chiêu Nghi cười . Tiến cung nửa tháng, Hoàng thượng bận rộn chính coi trọng nữ sắc, trong hậu cung được sủng hạnh chínhlà vị Chiêu Dung trước mắt này, gia thế của Liễu Tố Tố mặc dù bằng nàng, nhưng lớn lên có chút nhan sắc, còn có là Thái phi, nàng ta chính là kình địch của nàng nhưng mà vừa tiến cung, làm việc phải cẩn thận chút, có số chuyện chờ nền móng vững chắc rồi sau.
      "Tuổi của muội còn hiểu những thứ này, tất cả do tỉ tỉ làm chủ." Liễu Tố Tố khẽ, nàng chỉ cùng hỗ trợ, Phùng Chiêu Nghi có tư cách hơn, nàng chỉ muốn thư thái, hề chú ý tới việc bị tước quyền lực.
      Nếu Diệu Thư biết nương nương mình nghĩ vậy, đoán chừng đau đầu, chủ tử cũng quá lười rồi.
      "Ha ha, Liễu muội muội quá khiêm tốn." Phùng Chiêu Nghi cười khẽ, quay người lại với tổng quản thái giám: " gọi tất cả các tổng quản tới, bản tần cùng Liễu chiêu dung muốn gặp."
      Dứt lời, hai người phẩm trà chuyện, chờ các vị quản . PHùng Chiêu Nghi là người biết thưởng trà, lá trà lại là tinh phẩm, pha vừa đúng. Liễu Tố Tố vừa nếm, hương thơm tràn ngập trong ngực, trà ngon.
      Đặt li trà xuống, Liễu Tố Tố cười khen: "Phùng tỉ tỉ, quả là cực phẩm Thiết quan , hương thơm nồng đậm."
      "Nguyên quán của tổ mẫu tỉ ở Phúc Kiến, ở bên đó cũng nhiều thân thích, kiếm sống dựa vào lá trà, bởi vậy đưa đến ít, nếu muội muội thích, ta sai cung nữ đưa cho muội ít." Phùng Chiêu Nghi cười , lời này là tâm ý, nàng trà, có tri cùng thưởng thức, sao lại vui. Hơn nữa lại còn được lòng của Liễu Chiêu Nghi.
      Thấy vẻ mặt Phùng Chiêu Nghi rất chân thành, ý tốt này Liễu Tố Tố cũng tiện từ chối, "Vậy đa tạ Phùng tỉ tỉ, muội muội vinh hạnh."
      "Liễu muội muội quá khách khí, lá trà nên tặng người biết thưởng thức." Phùng Chiêu Nghi nhấp ngụm trà, giọng cười .
      đợi Liễu Tố Tố trả lời, tổng quản thái giám dẫn tất cả quản tới, hành lễ với cả hai người, cung kính đứng đó đợi chỉ thị.
      " tên các ngươi là gì, còn nữa quản lí những chuyện gì?" Phùng Chiêu Nghi quét mắt nhìn các vị tổng quản ở trong điện, nhàng .
      Đợi các vị quản tên, cùng phẩm vị, Phùng Chiêu Nghi chậm rãi nhấp ngụm trà, lúc sau mới : "Bản tần cùn Liễu Chiêu Dung được Thái hậu ban chỉ tiếp quản hậu cung, thái hậu nương nương thánh minh, hậu cung tất nhiên là trật tự, mọi chuyện trong hậu cung vẫn cứ như trước, chỉ cần các ngươi tận tâm tận lực, bản tần cùng Liễu Chiêu Dung cũng phải người mọn, các ngươi cũng thiếu cái tốt, nếu phát ra các ngươi làm sai, cẩn thận cái đầu cổ mình." Phùng Chiêu Nghi là người khéo léo, thị uy phen, khiến mọi người tìm ra điểm sai.
      Mà Liễu Tố Tố mực mở miệng, tiếp tục phẩm trà, phảng phất như tình trước mắt quan hệ gì với nàng, mà đúng vậy, nàng chỉ là cùng hỗ trợ, vào thời điểm thích hợp cho vài ánh mắt đồng tình, vài câu đồng ý, đôi khi làm phông nền cũng tệ.
      PhùngChiêu Nghi lại hỏi vấn đề, quy củ phen, xem xét mọi chuyện từ xuống dưới, mới nhìn sang Liễu Tố Tố vẫn mực ngồi yên mở miệng : "Liễu muội muội, tỉ tỉ xong rồi, muội muội muốn phân phó cái gì ?"
      Liễu Tố Tố khẽ cười tiếng: "Tỉ tỉ làm việc thỏa đáng, muội muội cảm thấy mọi việc tỉ tỉ an bài đều tốt." Dứt lời, đưa mắt nhìn các vị quản khẽ cười : "Các ngươi cứ làm theo lời Phùng Chiêu Nghi ."
      "Nếu muội muội có gì để tỉ để bọn chúng lui xuống, tỉ muội chúng ta cùng phẩm trà." Phùng Chiêu Nghi cười , Liễu Tố Tố này giấu tài hay trời sinh tính lạnh nhạt?Mọi chuyện đều để nàng làm chủ, dáng vẻ ta mặc kệ tất cả.
      Liễu Tố Tố ôn nhu :"Trong cung của tỉ tỉ hôm nay nhiều việc, thưởng trà chính là xem cảnh, hay đợi hai ngày nữa rảnh rỗi muội muội tới cùng tỉ tỉ phẩm trà." Lời khách khí đó Liễu Tố Tố nghe ra, Phùng Chiêu Nghi vừa tiếp quản hậu cung, phải thiết lập uy nghiêm, sao mà có thời gian nhàn nhã phẩm trà.
      "Muội muội phải, đúng là tỉ tỉ có nhiều việc, hôm khác mang trà ngon tới thưởng thức với muội muội." Phùng Chiêu Nghi cười .
      "Có lời này của tỉ tỉ, muội muội cũng yên lòng, mọi người ở điện An Nhân rất vui mừng chờ tỉ tỉ đại giá." Dứt lời, Liễu Tố Tố cũng đứng dậy cáo từ.
      Lúc trở lại điện An Nhân, Diệu Thư thấy chủ tử lại nghiên cứu sách dạy đánh cờ, hoàn toàn chú tâm tới mọi chuyện trong điện, nhưng Diệu Thư cả đống lời muốn , nhịn được khẽ: "Nương nương... vừa rồi..."
      Liễu Tố Tố nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn nha hoàn thiếp thân lớn lên từ với mình bối rối, khẽ cười: "Muốn chuyện xảy ra trong điện Đại Cát?"
      Diệu Thư gật gật đầu, chưởng quản hậu cung là chuyện vô cùng vinh dự, có biết bao nhiêu chỗ tốt, mà hôm nay tất cả đều là người mới tiến cung, đây chính là cơ hội thu mua lòng người, sắp xếp người của mình, tuy là hỗ trợ, nhưng cũng là cơ hội lớn, chủ tử sao lại chịu nắm bắt cơ hội.
      " núi thể có hai hổ, có số việc nhượng bộ phải là xấu, về sau mọi chuyện dễ dàng hơn, phiền nhiều cũng nhanh già, muội cũng muốn nương nương nhà mình nhanh già sao?"
      Liễu thái phi từng với nàng, trước kia mọi chuyện trong cung là do Thái hậu trông coi, vào thời điểm mấu chốt, người quyết định vẫn là Hoàng thượng. Hậu cung bỏ trống năm sáu năm, hôm nay nghe các quản báo cáo mọi việc, tất cả sắp xếp hợp lí, nếu trước kia có người quản lí là thể nào, cho nên muốn hoàn toàn khống chế hậu cung sợ phải đơn giản như vậy, điểm mấu chốt là Hoàng thượng. Mà mấy cung nữ, thái giám ở trong cung sớm hơn nàng, hôm nay nhìn mấy quản , đều là người có mắt nhìn, sao có thể mua chuộc dễ dàng. Chẳng bằng cứ sống yên ổn trong điện An Nhân, đối nghịch với Hoàng thượng kết cục có gì tốt.
      "Nhưng mà..." Nhưng nương nương cũng nhường nhịn quá nhiều rồi, hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện, người khác biết còn tưởng chủ tử mềm yếu dễ bắt nạt.
      "Diệu Thư, có câu tục ngữ rất hay, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, muội cẩn thận suy nghẫm xem." Liễu Tố Tố cười nhàn nhạt, dứt lời lại nghiên cứu sách đánh cờ." Để lại mình Diệu Thư đau khổ suy tư.
      Dạ NguyệtNguyên Nguyễn thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 18

      Nghe thấy tiếng xột xoạt mặc quần áo, Liễu Tố Tố mơ mmơ màng màng tỉnh lại, mở hai mắt còn ngái ngủ, ánh nến chập chờn, bóng dáng dưới ánh nến đung đưa, giống như là lấy y phục, bỗng nhiên nàng giật mình tỉnh táo lại, tranh thủ ngồi dậy, lại cảm thấy ngực mát lạnh, cúi đầu xuống, nhìn bộ ngực sữa lộ ra trần trụi sáng loáng, vội vàng đem chăn tuột tới thắt lưng kéo lên, trùm kín.

      Vũ Văn Cẩn thấy thế cười khẽ, thấp giọng : "Tố Tố cần che, chỗ nên nhìn trẫm cũng nhìn, cũng phải lần đầu tiên, cần thẹn thùng như vậy."

      "Hoàng thượng..." Liễu Tố Tố xấu hổ gương mặt đỏ bừng.

      Nghe được tiếng nàng gọi, Vũ Văn Cẩn rất hưởng thụ, buộc lại đai lưng, xốc mành trướng lên, ôm nàng vào trong ngực, nhàng hôn môi nàng.

      Cho dù ba đêm nay Hoàng thượng ngủ lại ở điện An Nhân, mỗi đêm đều làm chuyện xấu hổ kia với nàng, nhưng lúc tỉnh táo đối mặt với Vũ Văn Cẩn, nàng vẫn ngượng ngùng. Lực ảnh hưởng của Vũ Văn Cẩn đối với nàng rất lớn, chỉ nụ hôn sâu cũng khiến tâm ý nàng rối loạn, cảm nhận được hơi thở nóng rực của , tự giác đáp lại.

      Lúc Vũ Văn Cẩn rời khỏi môi nàng, Liễu Tố Tố cảm giác môi mình sưng mọng, hai người dựa sát vào nhau thở gấp, nhớ tới thời gian cũng còn sớm, Liễu Tố Tố giọng : "Hoàng thượng, còn sớm..."

      Đưa tay vào trong chăn, bóp ngực nàng cái, lại nhè hôn lên má nàng, Vũ Văn Cẩn mới thấp giọng : "Đêm nay ở trong điện chờ trẫm."

      Thấy quầng mắt nàng hơi đen, gương mặt ửng hồng nhưng che lấp được mệt mỏi, trong lòng biết hôm qua giày vò nàng quá nhiều, buông tay đắp mền lên cho nàng, nhàng : "Vẫn còn sớm, Tố Tố ngủ thêm lát ."

      "Nhưng mà..." Qua mấy ngày ở chung, Liễu Tố Tố biết Vũ Văn Cẩn có nhiều thói quen nhặt thích thái giám, cung nữ cận thân hầu hạ, rất nhiều chuyện tự làm,nhưng đối với nàng, dường như bài xích, giống như rất hưởng thụ cảm giác nàng mặc quần áo cho, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng hôm nay nàng ngủ quên mất rồi.

      "Trẫm có thể tự làm, phải nghĩ nhiều, so với việc giúp trẫm mặc quần áo, trẫm càng thích Tố Tố cởi quần áo cho trẫm hơn." Vũ Văn Cẩn giọng cười . Sắc mặt Liễu Tố Tố càng đỏ, trực tiếp chui đầu vào chăn, Vũ Văn Cẩn thấy thế khỏi cười thành tiếng.

      Cao công công sốt ruột chờ bên ngoài điện, nghe tiếng cười của Hoàng thượng, trong lòng chấn động, mấy hôm nay sắc mặt Hoàng thượng đúng lắm, thân là tổng quản hầu hạ bênngười, cũng chính là kẻ đầu tiên gặp nạ, cũng biết Hoàng thượng nghĩ thế nào, nếu Liễu Chiêu Dung hầu hạ tốt, tại sao ba ngày liên tục đều nghỉ ở đây. Đáng thương cho Cao công công biết Hoàng thượng của mình bởi vì dục vọng chưa được thỏa mãn, xem rồi, nếm rồi, sờ soạng rồi, những gì nên làm đều làm, thế nhưng món ăn ngon thế này lại nuốt được vào bụng, trong lòng quả bực bội, nên nhìn cái gì cũng mất hứng. Nhưng mà hôm nay thay đổi rồi, tâm tình của Cao công công cũng tốt theo, đối với thủ hạ cũng nhàng hơn, khiến cho đám cung nữ thái giám thụ sủng nhược kinh.

      Đợi Liễu Tố Tố tỉnh lại, mặt trời cũng lên cao, thầm nghĩ thời gian này nàng sa đọa, khẽ thở dài, gọi Diệu Thư vào hầu hạ. Đêm qua hình như quá kịch liệt rồi, yếm, tiết khố đều bị xé rách, lúc nâng tay lên mặc áo, phát tay có nhiều vết ấn kí hồng hồng, nhìn kĩ hóa ra là dấu hôn, vội cúi đầu xuống, nhìn phía đôi thỏ ngọc chi chít dấu hôn, thậm chí bên đùi cũng có vài vết hồng hồng, sắc mặt ửng đỏ, nàng vội vàng mặc nhanh quần áo, che dấu vết hôn.

      Đợi lúc mặc xong áo ngoài, Liễu Tố Tố gọi Diệu Thư vào búi tóc, chỉ thấy sắc mặt Diệu Thư có vẻ thích hợp, mặt đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch có vẻ muốn , khỏi nghi ngờ, nàng có gì đúng?

      Nhìn ánh mắt chủ tử nghi hoặc nhìn mình, Diệu Thư do dự lúc ngập ngừng : "Nương nương, hay là đổi bộ quần áo khác?"

      Liễu Tố Tố cúi đầu, quần áo này thanh nhã mát mẻ, có gì tốt.

      Thấy chủ tử biết, Diệu Thư bất đắc dĩ thấp giọng : "Nương nương, nô tì chuẩn bị bộ quần áo khác cho người, người trước tiên chải tóc ." Cũng chờ Liễu Tố Tố đáp lời bước nhanh tới vách ngăn lấy quần áo khác.

      Liễu Tố Tố thấy Diệu Thư sáng sớm ra bình thường, trong lòng nghi hoặc, chỉ lắc đầu, cầm cây lược bằng gỗ tử đàn, ngồi trước gương, tự búi tóc. Nhưng mà khi nhìn vào gương đồng, Liễu Tố Tố triệt để ngây ngẩn người, người trong gương kia là mình sao... Hai mắt chứa đầy ý xuân, bờ môi sưng mọng, vẻ mặt kiều mị sau khi mây mưa, mà cổ, những vết hôn lớn ràng, thầm nghĩ tới dáng vẻ mất tự nhiên vừa rồi của Diệu Thư, gương mặt xinh đẹp của Liễu Tố Tố đỏ lên. Cũng khó trách Diệu Thư đòi tìm quần áo khác cho nàng, dáng vẻ nàng thế này, làm sao gặp người, chỉ sợ mặt mũi cũng có.

      Nghĩ tới Diệu Thư, xấu hổ lấy tay che hai mắt, mất mặt, trong lòng oán thầm người nào đó, chắc chắn cố ý để lại nhiều dấu vết như vậy, nàng làm sao dám gặp người.

      Trong lúc Liễu Tố Tố rối rắm, Diệu Thư qua vách ngăn lấy bộ cung trang cao cổ đến, thấy tình huống bên này biết chủ tử xấu hổ, khóe miệng nhếch lên vui vẻ : "Nương nương nên thay xiêm y rồi."

      Liễu Tố Tố ngượng ngùng thấp giọng : "Để xuống , lấy bình lô hội đến đây.”

      Diệu Thư biết chủ tử xấu hổ, dám nhiều lời cung kính lĩnh mệnh ra ngoài.

      Nhìn dấu vết chứng tỏ điên cuồng đêm qua, chỉ sợ toàn thân chỗ nào cũng có , mình buồn bực ngồi vẽ tranh ở điện An Nhân, nhưng đầu óc thi thoảng lại mơ mộng.

      May mắn là trước khi tiến cung tỉ tỉ bắt nàng nghiên cứu xuân cung đồ cách tỉ mỉ, nếu Hoàng thượng điên cuồng như vậy, nương bình thường chắc thể tiếp nhận, kĩ xảo của Hoàng thượng còn vượt xa xuân cung đồ kia, ngón tay, đôi môi cũng có thể làm cho nàng lên đỉnh, dục tiên dục tử, cũng dạy cho nàng ít biện pháp lấy lòng người, nhìn bàn tay cầm bút, nhiệt độ của bỗng nhiên tăng lên, hình như đêm qua nàng dùng bàn tay này làm ít việc, lại sờ sờ lên cánh môi hơi sưn, đêm qua đôi môi của nàng cũng làm ít việc xấu, còn ngậm thứ nên ngậm... ra, những chuyện này ra cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng nàng cũng cảm thấy thích thú, nhìn cảm giác mê loạn của Hoàng thượng nàng cảm thấy có thành tự, cảm giác này khiến nàng mê luyến ngừng.

      Nưng mà ba đêm nay Hoàng thượng đều nghỉ ở điện An Nhân, ra lại sợ người khác tin, cho tới tận giờ nàng vẫn còn là xử nử, dục vọng của Hoàng thượng với nàng vô cùng mãnh liệt, nhưng lại đột phá bước cuối cùng, rốt cuộc là ý gì, Tố Tố khẽ nhíu mày.

      Diệu Thư ở bên cạnh hầu hạ chủ tử thấy nàng lúc vui vẻ, lúc lại kiều mị, trong chốc lát lại thất thần, nhíu mày, quả biết nó lời gì, ra từ hôm đầu tiên Hoàng thượng nghỉ ở điện An Nhân, nàng cảm giác được nương nương có gì đó đúng, hôm nay lại càng khẳng định, tiểu thư dường như bị hãm sâu vào, nhưng tốc độ này có phải hơi nhanh...

      Lúc lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tích Mai ở cửa điện bẩm báo "Nương nương, người có muốn dùng bữa tối."

      Liễu Tố Tố gật đầu, buông bút, nàng cũng hơi đói.

      Đợi cung nữ, thái giám nghiêm chỉnh sắp đồ ăn xong, Liễu Tố Tố ngồi ghế, vừa động đũa nghe thái giám truyền ý chỉ: Hoàng thượng thương tiếc Liễu chiêu dung, tiết hạnh, nhã nhạn, đặc biệt ban thưởng bát súp cá hầm đu đủ để Liễu Chiêu Dung dùng.


      Liễu Tố Tố kinh ngạc tiếp chỉ, đợi thái giám đem súp bưng lên bàn, ngơ ngác nhìn hồi lâu.

      Đây là vật ngự ban, dù thích nhưng vẫn phải dùng, trù nghệ của ngự thiện phòng quả rất tốt, súp trong veo, thịt cá trơn mịn, hương vị ngọt ngào, Liễu Tố Tố rất thích, uống hơn hai chén.

      Giờ tuất khắc, lại có hái giám đến truyền chỉ đêm nay Hoàng thượng nghỉ ở điện An Nhân. Liễu Tố Tố thấy bình thường, dù sao buổi sáng trước khi Hoàng thượng cũng , ngược lại Diệu Thư cùng mấy cung nữ, thái giám lại vui mừng liên tục cười, dù sao nương nương được sủng ái bọn nô tài họ tất nhiên là nước lên thuyền lên. Công việc triều chính bận rộn, Hoàng thượng nghỉ ở điện Lưỡng Nghi, còn đâu ngoại trừ lần đầu sủng hạnh Phùng Chiêu Nghi ra đều đến điện An Nhân. Mỗi người trong hậu cung đều biết Hoàng thượng đam mê nữ sắc, nhưng lần này bốn ngày liên tiếp thị tẩm Liễu Chiêu Dung, điều này chưa bao giờ có.

      giống như vẻ vui mừng ở điện An Nhân, các cung điện khác đều yên tĩnh, sau khi dò xét thánh chỉ, biết Hoàng thượng nghỉ tại điện An Nhân, ít khăn tay bị vò nát, biết bao nhiêu đồ sứ vô tình bị bể...

      Sau khi thân mật, Hoàng thượng ôm Liễu Tố Tố vào ngực, cũng có hành động gì khác. Nhưng Liễu Tố Tố cảm thấy thoải mái, dù sao thân thể hai người đều trống trơn, nàng dám lộn xộn, toàn thân cứng ngắc, nhưng buồn ngủ.

      " quen?" Vũ Văn Cẩn giọng hỏi.

      Hơi sửng sốt, Hoàng thượng ngủ? Đầu nàng nóng bừng, loại cảm giác ngủ trống trơn thế này khiến nàng vô cùng ngượng ngùng, hơn nữa da thịt kề sát, nàng cũng quen.

      "Mới đầu có thể tự nhiên, nhưng vài lần quen thôi, trẫm rất thích ôm nàng thế này, hơn nữa việc này cũng tốt cho thân thể. Vũ Văn Cẩn xoa tóc nàng .

      Nhưng mà nàng thích a, trong lòng Liễu Tố Tố buồn bực, nhưng dám biểu ra ngoài, chỉ dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.

      Trong bóng tối, Vũ Văn Cẩn nhìn biểu của nàng, tất nhiên càng biết Liễu Tố Tố thầm nhẩm bản cửu chương, cảm thấy thỏa mãn vì nàng thuận theo tiếp: "Về sau mỗi lần Tố Tố ngủ đều được mặc quần áo, thói quen chính là từng chút từng chút tạo thành."

      Liễu Tố Tố thể phản đối, đành nhàng : "Vâng."

      "Như thế tốt, lời trẫm là thánh chỉ, Tố Tố thể bằng mặt nhưng bằng lòng, đây chính là khi quân." Vũ Văn Cẩn uy hiếp nhưng che dấu được vui vẻ.

      "Hoàng thương... thiếp sao dám." Liễu Tố Tố dịu dàng .

      Nghe giọng mềm mại kiều của nàng, Vũ Văn Cẩn kiên quyết : "Tố Tố quá kiều mị rồi, trẫm thể nhịn được nữa." Môi chạm vào vành tai nàng, hơi thở ấm áp khiêu khích đôi tai xinh xắn của Tố Tố, Vũ Văn Cẩn giọng trêu đùa."

      Tố Tố cảm thấy ngượng ngùng, vừa nghĩ tới mình còn chưa trở thành nữ nhân, cả gan duỗi tay nhàng ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Vũ Văn Cẩn, ngập ngừng : "Hoàng... thượng...thiếp... thiếp... nguyện ý..." Câu tiếp theo biết phải thế nào.

      Vũ Văn Cẩn nghe vậy trong lòng căng thẳng, biết ý tứ của Liễu Tố Tố, thân thể mềm mại quyến rũ ở trong ngực, mà nàng lại còn chủ động cầu ... Thánh nhân cũng thể kiềm chế được, dục vọng phía dưới lại nhịn được ngẩng lên, hít sâu hơi, khàn khàn :"Hôm qua hơi kịch liệt, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, vết bầm người nàng còn chưa tan, ngày mai làm."

      Trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, Hoàng thượng quan tâm nàng, nhưng vì Hoàng thượng chưa đột phá phòng tuyến cuối cùng giống như cái gai trong lòng, nàng vẫn nhịn được hỏi: "Hoàng thượng... Nếu thiếp tốt... người vì sao... vì sao.." ra lời, trong lòng có chút hối hận, nàng chính là được ân sủng mà kiêu sao, tại sao lại hỏi những điều này.

      "Ha ha..." Vũ Văn Cẩn cười khẽ, ngờ Tố Tố lại phiền não những việc này.

      Thấy Hoàng thượng cười ra tiếng, biết Hoàng thượng mất ứng, nhưng trong lòng lại ảo não, Hoàng thượng cười nàng, "Hoàng thượng..." nàng nũng nịu kêu.

      Vỗ vào lưng nàng, mềm mại tinh tế, nõn nà: "Tố Tố đừng phiền não, nàng cũng hiểu y lí, chắc biết nếu như chưa trưởng thành mà làm những chuyện đó tổn hại thân tthể, dù sao nàng cũng biết trẫm..." Dứt lời, hạ thân khẽ động, để nàng tự cảm nhận.

      Liễu Tố Tố nghe được, thẹn thùng dám ngẩng đầu, những lời này từ miệng Hoàng thượng ra lại khiến người ta thẹn thùng, cảm nhận được vật nóng cọ xát dưới hạ thân, nàng dám cử động. Nghĩ tới lời Hoàng thượng, trái tim lại đập thình tịch, nam nhân cao cao tại thượng lại săn sóc đối xử với nàng như vậy, động tâm là thể nào, hơn nữa nam nhân này lại ưu tú như vậy, nàng hoàn toàn trầm luân rồi.

      "Hoàng thượng... thiếp..." Liễu Tố Tố nhẹn nhàng kêu, trong lòng thầm cảm kích.

      "Tố Tố nếu cảm kích trẫm, về sau nên điều dưỡng thân thể cho tốt, bây giờ có chút thế chịu nổi, nếu làm nàng phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó người khó chịu là trẫm." Vũ Văn Cẩn trêu đùa.

      "Hoàng thượng... Người ... xấu." Liễu Tố Tố thẹn thùng, mười phần mị hoặc.

      "Nam nhân xấu, nữ nhân , về sau cần phải bồi dưỡng cơ thể tốt" Thấy thời gian cũng còn sớm, Vũ Văn Cẩn kiềm nén dục vọng, khẽ hôn lên trán nàng : "Đừng nghĩ lung tung, mau ngủ."

      nhàng gật đầu, Liễu Tố Tố dán sát vào lồng ngực Vũ Văn Cẩn, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim , chậm rãi ngủ, đây chính là giấc ngủ an ổn nhất của nàng kể từ khi tiến cung.

      Last edited: 19/8/15
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 19

      Sáng sớm hôm sau, Liễu Tố Tố bị thanh khẽ gọi của Diệu Thư đánh thức, nghĩ tới hôm nay phải thỉnh an, vôi ngồi dậy, thay quần áo, trang điểm, Diệu Thư nhìn thần sắc của nương nương, trong lòng giật mình, lúc trước nương nương dù được sủng ái nhưng trong mắt luôn mang chút u sầu, nhưng hôm nay lại tỏa ra niềm vui sướng mãnh liệt khiến những người ở bên cạnh cũng có thể cảm giác được, cũng khiến người khác vui vẻ theo.

      Điện Bồng Lai, có vài phi tần đến. Xa xa nghe thấy thanh vui đùa, Liễu Tố Tố bình thản, bước vào cửa điện, mọi người nhìn thấy Liễu Tố Tố bước vào thoáng chốc an tĩnh lại.

      Liễu Tố Tố nhanh chậm hành lễ với Thôi thái hậu, thấy Thôi thái hậu mỉm cười gật đầu, ân cần hỏi thăm vài câu, rồi nhàng ngồi sang bên.

      tháng nay, Phùng Chiêu Nghi tiếp quản hậu cung, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, cả người toát lên vẻ đắc ý, miệng cũng ngọt ngào, trêu chọc cho Thôi thái hậu cười ngớt, các phi tần khác cũng vui vui vẻ vẻ hùa theo. Thấy Liễu Tố Tố tiến vào, ánh mắt của Phùng Chiêu Nghi thoáng chút ghen tị, nhưng rất nhanh che lấp , kéo Liễu Tố Tố ra chỗ ngồi của mình, khẽ cười : "Thái hậu nương nương, người xem hoàng cung chính là nơi nuôi dưỡng tốt, tháng qua, Liễu muội muội càng thêm xinh đẹp động lòng người, khiến ai nhìn cũng thích."

      Vừa xong, Liễu Tố Tố cảm giác được mấy luồng ánh mắt xem xét đánh giá, nháy mắt nàng cảm thấy mình giống như là con khỉ bị người ta nhìn ngó, cảm thấy được tự nhiên, mặt chứa ý cười : "Phùng tỉ tỉ đúng lắm, trong cung cái gì cũng tốt, tất nhiên là nuôi dưỡng tốt, nhìn thái hậu nương nương xem, nét mặt tỏa sáng, tướng mạo xinh đẹp, so với tiểu bối chúng ta, còn hơn chút."

      "Nhìn xem, ta vừa mới nghe... A... Liễu chiêu dung đừng khen nữa, con xem Thái hậu nương nương mừng thế nào kìa." Liễu thái phi dựa vào tay Liễu ma ma chậm rãi bước vào trong điện, gương mặt tươi cười trêu ghẹo Thôi thái hậu. Trước đó mấy ngày, Liễu Tố Tố cũng khéo cho bà ý tứ của Hoàng thượng, trong lòng bớt lo lắng, tâm trạng cũng tốt hơn, lại càng thêm thích Liễu Tố Tố, quyết định trước kia của mẫu thân là đúng, lấy hiểu biết của bà đối với Hoàng Thượng mà , sủng ái của Hoàng Thượng đối với Liễu Tố Tố phải là bình thường, sau này bà có mất , còn Liễu Tố Tố ở đây, Liễu gia cũng bị sụp đổ.

      "Thế nào, Liễu Chiêu Dung sai rồi, chẳng lẽ ai gia lớn tuổi nhan sắc phai tàn?" Thôi thái hậu giả bộ tức giận hỏi.

      "Sao lại thế, dung mạo của Thái hậu luôn xinh đẹp như tiên, thanh xuân vĩnh cửu." Liễu thái phi lơ đãng, che miệng cười .

      " linh tinh, có dáng vẻ của trưởng bối, còn mau lại đây ngồi." Giọng tuy có ý trách cứ, nhưng nét mặt vẫn luôn tươi cười.

      "Hai vị nương nương đều là quốc sắc thiên hương, dung mạo dáng vẻ, khiến tiểu bối chúng con sánh được." chuyện là tài nhân Giang Thải Vân.

      Các phi tần khác cũng gật đầu phụ họa, vuốt đuôi ngựa có gì là xấu.

      "Thái hậu nương nương người xem này, những đứa này tầm thường, miệng cũng ngọt, ngọt tới tận tâm khảm muội rồi." Liễu thái phi cười khẽ .

      "Còn ai gia, muội nhìn xem vui vẻ giống như là bay lên trời rồi." Thôi thái hậu cũng cao hứng, lời ngọt ai chẳng thích nghe.

      "Chuyện gì khiến hai vị mẫu phi vui vẻ như vậy? Trẫm cũng muốn nghe chút, cùng hưởng thụ niềm vui." Giọng nam nhàng vang lên, người chưa tới nhưng thanh đến, mọi người kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy nam tử mặc áo long bào nhanh nhẹn tới, chính là Vũ Văn Cẩn, theo sau là Cao tổng quản nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo.

      Vũ Văn Cẩn thỉnh an Thôi thái hậu, LIễu thái phi, sau đó với mọi người: "Miễn lễ." Rồi ngồi lên ghế chủ vị.

      "Đều là những lời ngọt, trêu chọc ai gia vui vẻ, nhưng sao hôm nay Hoàng thượng tới sớm vậy?" Thôi thái hậu cười hỏi, nhìn dáng vẻ khí vũ hiên ngang của Hoàng thượng, trong lòng thầm kiêu ngạo.

      "Hôm nay có nhiều chính , nên tới thỉnh an mẫu hậu sớm, nghĩ bên mẫu hậu lại náo nhiệt như vậy." Vũ Văn Cẩn mỉm cười.

      "Nhiều người mới náo nhiệt, Hoàng thượng xem, trước kia rất vắng vẻ, chỉ có ai gia và LIễu mẫu phi con ngày ngày nhìn nhau." Thôi thái hậu chăm chú nhìn Hoàng thượng, nhớ tới trước kia, trong lòng bất mãn, lâu như vậy mới đồng ý tuyển tú."

      "Là nhi tử tốt, trẫm nhường các nàng tới chuyện với người, để người giải buồn." Vũ Văn Cẩn cười cười .

      Thôi thái hậu nghe vậy gật đầu, nhìn đám phi tần cung kính cúi đầu, nhàng với Vũ Văn Cẩn: "Từ lúc Phùng Chiêu Nghi cùngLiễu Chiêu Dung thay ai gia tiếp quản hậu cung tới giờ, rất cẩn trọng quản lí đâu vào đấy, Hoàng thượng cần phải ban thưởng cho tốt."

      Hai người nghe vậy vội dám, nhất là Liễu Tố Tố bản thân nàng chỉ cái gì cũng nghe theo Phùng Chiêu Nghi, nếu theo lấy ban thưởng, chị sợ trong lòng Phùng Chiêu Nghi phục.

      "Hai vị ái phi đừng khiêm tốn." Dứt lời, nhìn về phía Cao công công, Cao Nam lĩnh ý, hắng giọng : "Phùng CHiêu Nghi hiền lương thục đức, chưởng quản hậu cung quy củ, thượng hai viên Dạ minh châu, hai cuộn tơ lụa cẩm vân, hai thanh Ngọc như ý, Liễu Chiêu Dung cùng góp sức chưởng quản hậu cung cũng có công, thưởng viên dạ minh châu, cuộn tơ lụa, thanh ngọc như ý."

      Hai người dập đầu lĩnh chỉ tạ ơn.

      Được ban thưởng, Liễu Tố Tố thầm chột dạ, nàng chính là phủi tay quản. Ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt Hoàng thượng có chút ý cười, giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, hai má Tố Tố ửng hồng, đầu cúi thấp trốn tránh ánh mắt đầy ý vị thâm trường kia.

      Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Liễu Tố Tố, trong lòng Vũ Văn Cẩn nóng lên, mỗi lần trêu chọc nàng luôn cảm thấy vui vẻ. Sau đó nhìn qua chỗ khác, tiếp tục chuyện với Thôi thái hậu.

      Trong điện Bồng Lai có nhiều người như vậy, nhiều nhất là nữ nhân, hành động của Liễu Tố Tố với Hoàng Thượng làm sao bị phát . Khăn tay của Phùng Chiêu Nghi cùng Giang tài nhân bị vo loạn thành nhúm.

      Thôi thái hậu cùng Liễu thái phi cũng bỏ lỡ động tác của Hoàng Thượng và Liễu Tố Tố, trong lòng sáng tỏ cười vui vẻ, đối với chuyện Hoàng thượng sủng ái Liễu Tố Tố vẫn thấy bình thường, dù sao so với các phi tần khác, hai người càng hi vọng Liễu Tố Tố được sủng ái.

      Nghĩ đến đây, Thôi thái hậu giống như lơ đãng nhìn về phía bụng Liễu Tố Tố, tuy rằng bây giờ vẫn bằng phẳng, chừng trong đó có tôn tử hay tôn nữ, nghĩ tới sắp được ôm tiểu oa nhi phấn nộn, khỏi thêm vui mừng.

      Vũ Văn Cẩn thấy Thôi thái hậu nhìn chằm chằm vào bụng Liễu Tố Tố ngây ngô cười, trong lòng biết làm sao, còn chưa gieo giống, ở đâu ra trái cây... Xem ra phải mau chóng nuôi dưỡng thân thể nàng, định để nàng mười sáu tuổi mới mang thai, nhưng nhìn dáng vẻ của Thái hậu lúc này, kế hoạch xem ra phải đẩy nhanh lên rồi...


      Phùng Chiêu Nghi ngồi ở dưới thấy ánh mắt của Hoàng thượng và Thôi thái hậu, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, nhưng rất nhanh che giấu , đảo mắt cười dịu dàng nhìn Hoàng thượng và Thôi thái hậu chuyện phiếm, nhưng mà ánh mắt cũng nhàn rỗi, thầm quan sát nét mặt của các vị phi tần khác, thấy ánh mắt ghen ghét của Giang Thải Vân nhìn Liễu Tố Tố, trong lòng thầm suy nghĩ, nếu nàng nhớ lầm vị Giang tài nhân này là biểu tỉ của Liễu chiêu dung, nhưng mà có thể lợi dụng Giang tài nhân chút, bây giờ căn cơ nàng chưa vững, tiện có những hành động quá mức, có điều vài ba câu hay mấy món lễ vật mà có thể ngư ông đắc lợi cớ sao lại làm. Dùng khăn gấm khẽ che khóe miệng, Phùng Chiêu Nghi đè xuống tia cười lạnh trong khóe mắt.

      Sáng sớm hôm sau, Liễu Tố Tố còn trang điểm, nghe cung nữ thông báo: Giang tài nhân đến bái kiến. Nàng mỉm cười, xem ra phiền phức bắt đầu tới, khẽ nhăn mày nhìn lại xiêm y, bình thản : "Mời Giang tài nhân vào..."

      Giang Thải Vân vào điện An Nhân, nhìn cửa điện rộng rãi, lại nghĩ tới bản thân mình cùng Khương tài nhân chen chúc trong điện Thải Ti bé, trong lòng trận khó chịu, chờ xem, nàng nhất định có vương vị, đến lúc đó điện An Nhân là cái thá gì.

      Vào nội điện hành lễ thỉnh an, thấy gương mặt tuyệt mĩ của Liễu Tố Tố, trong lòng thầm chua xót, thực là hận thể hủy bộ mặt của Liễu Tố Tố, rốt cuộc là cũng được Giang lão thái thái bồi dưỡng, rất nhanh che dấu thần sắc của mình, Giang Thải Vân nhìn Liễu Tố Tố giọng cười : " biết biểu muội nghỉ trưa, tỉ tỉ tới đúng lúc."

      Nghe Giang Thải Vân gọi biểu muội, Liễu Tố Tố thầm nghĩ trước giờ nàng và nàng ta cũng thân thiết như vậy, nhưng biểu lộ, vẫn cười nhàng : "Sao lại thế. Muội muội vẫn luôn rảnh rỗi, tỉ tới đúng lúc, vừa vặn tỉ muội ta chuyện giả buồn."

      Hai người ngồi xuống, cung nữ lập tức dâng trà và điểm tâm rồi lui xuống.

      "Vào cung tháng, hiểu tỉ tỉ quen chưa?" Liễu Tố Tố mỉm cười .

      Giang Thải Vân cười nhạt, "Để muội muội nhọc tâm, có muội muội chiếu cố, tỉ tỉ đây sống rất tốt, nhưng mà xem ra vẫn kém muội muội, tháng này muội muội nhìn xinh đẹp hơn nhiều, so với trước đây càng thêm động lòng người."

      "Tỉ tỉ đùa, lời này nên dùng với tỉ tỉ, từ đầu tháng ba tới giờ nhìn tỉ tỉ lại càng kiều diễm hơn." Liễu Tố Tố tán dương, nhưng trong lòng có chút bất đắc dĩ, lời xiêm nịnh cũng dễ.

      "Thời gian cũng trôi nhanh, ba tháng mà cứ như mới hôm qua, lúc đó nghĩ tới tỉ muội chúng ta lại cùng tiến cung." Nhớ lại chuyện qua, Giang Thải Vân có chút xúc động. Hận ý cũng giảm, nếu chuyện ban đầu thành công, tại Liễu Tố Tố thấy mình còn dám hành lễ, lại nghĩ tới đệ đệ Giang Nguyên Khoa, ngực càng thêm đau nhức, nếu có tiện nhân Liễu Tố Tố này, đệ đệ làm sao trở thành như vậy học vấn nghiệp, chỉ sợ đến bây giờ đệ đệ vẫn nhớ mãi quên tiện nhân này.

      " nghĩ tỉ muội chúng ta lại có duyên phận như vậy." Liễu Tố Tố nhếch môi cười . Giang gia tất nhiên cũng thể ngờ tới, lại còn muốn mang sính lễ để nàng làm bình thê của Giang Nguyên Khoa.

      "Đúng vậy, duyên phận của tỉ muội chúng ta cạn, cho nên lúc mấy tỉ muội chúng ta vẫn thường chơi đùa cùng nhau, lúc đó vui vẻ, khiến người khác hoài niệm." Duyên phận cạn, nhưng lại là nghiệt duyên mà thôi.

      "Đúng vậy, khiến người ta hoài niệm." Liễu Tố Tố giọng buồn bã , nhớ tới ngoại tổ phụ và thái di nương luôn đối xử tốt với nàng. trong lòng chua xót. Về phần Giang Thải Vân, lúc đó nàng trốn kịp, lúc Giang Thải Vân kiêu ngạo như vậy.

      "Được rồi, muội muội, nhớ lúc đó muội luôn quấn thái di nương, Thái di nương vẫn thương muội, khiến tỉ luôn ước ao." Giang Thải Vân cười híp mắt.

      "Tỉ cứ đùa, lúc đó Thái di nương cũng sủng ái tỉ vạn phần, nhưng nghĩ Thái di nương lại sớm như vậy, khiến người khác tưởng niệm." Sao Giang Thải Vân lại nhắc tới Thái di nương, nhớ trước đây nàng ta vẫn theo lão thái thái, đối với Thái di nương chỉ có khinh thường.

      "Cũng biết là muội muội nhất định hoài niệm, tỉ tỉ có món đồ, muốn tặng muội muội, khiến muội muội bớt nhớ mong." Dứt lời, quay sang bảo cung nữ thiếp thân dâng lễ vật.

      Liễu Tố Tố cuối cùng cũng , nhắc tới quá khứ còn đưa lễ vật, đây là muốn lấy lòng nàng, nhưng mà nàng cũng có chút tò mò với lễ vật này.

      Cung nữ sớm chuẩn bị, thận trọng dâng hộp gấm cổ xưa. Trước ánh nhìn chăm chú của Liễu Tố Tố, Giang Thải Vân chậm chãi mở, đôi vòng ngọc trong suốt trơn bóng đập vào mắt, trong lòng Liễu Tố Tố nhảy lên, vòng ngọc này nàng vô cùng quen, đây chính là vật đính ước của ngoại tổ phụ và thái di nương, lúc lão nhân gia còn sống vô cùng quý trọng, biết vì sao lại rơi vào tay Giang Thải Vân.

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Liễu Tố Tố, Giang Thải Vân đắc ý: "Nghĩ muội muội cũng nhìn thấy quen mắt, đây là di vật của Thái di nương, hôm nay tỉ tỉ mượn hoa kính phật, tặng cho muội muội, coi như là tặng cho muội món đồ để tượng niệm, biết muội muội có vui mừng."

      "Sao muội dám nhận, vòng tay này là Thái di nương để lại cho tỉ tỉ, muội muội sao có thể đoạt vật người ta thích." Thái di nương quá nhanh, đồ vật riêng cũng kịp phân phó, vòng tay này làm sao mà Giang Thải Vân có được chỉ sợ cũng thể ràng, ai biết trước đây Giang gia làm những cái gì.

      "Muội muội, chúng ta là biểu tỉ muội ruột thịt sao muội lại khách sáo như vậy, muội cứ nhận lấy, đây cũng là tâm ý của tỉ, nếu muội từ chối, tỉ tỉ đây mới mất hứng." Giang Thải Vân cười cười giả bộ mất hứng . Thầm nghĩ Liễu Tố Tố đúng là dối trá, ánh mắt của nàng ta nhìn chiếc vòng tay vô cùng kinh ngạc với vui mừng.

      "Tỉ tỉ như thế, nhận là muội đúng, muội muội cũng khách sáo nữa." Dứt lời, ra lệnh cho Diệu Thư cầm lấy vòng ngọc.

      "Được rồi tỉ muội chúng ta sao lại phân biệt ràng vậy." Giang Thải Vân cười , lễ vật nhận, coi như bước đầu ổn.

      "Nhận lễ vật của tỉ tỉ muội muội cũng cảm thấy ngại ngùng, vừa lúc muội cũng định tặng tỉ lễ vật, vừa lúc đáp lễ." Liễu Tố Tố giọng .

      Diệu Thư nghe vậy dâng lên lễ vật, đôi trâm vàng, cùng vòng ngọc.

      "Ngọc trai tinh xảo, so với lễ vật Phùng Chiêu Nghi đưa tới lúc sáng kém." Giang Thải Vân cười .

      "Lễ vật này tỉ tỉ thích khiến muội an lòng, Phùng Chiêu Nghi tài đức vẹn toàn, ánh mắt tinh tường, muội làm sao có thể so sánh được." Phùng Chiêu Nghi bắt đầu hành động, tặng quà để lấy lòng Giang Thải Vân?

      "Muội muội quá lời, tỉ tỉ vô cùng thích, vậy tỉ cũng khách sáo." Giang Thải Vân cười, ra vẻ khách sáo.

      Hai người tiếp tục chuyện phiếm, sau lại tới tình cảm tỉ muội trước kia, mặc dù hai người đều nghĩ đó là nghiệt duyên, rồi Giang Thải Vân mang theo lễ vật rời .

      "Nương nương, thái độ của Giang tài nhân thay đổi ít." Nhìn thân ảnh rời của Giang Thải Vân, Diệu Thư giống như có điều suy nghĩ, giọng .

      "Đúng rồi, khôn khéo ít, hóa ra thâm cung lại có thể rèn đúc con người, vòng ngọc kia đem ra ta nhìn chút, lễ vật này đưa đến tốt." Liễu Tố Tố thản nhiên cười.

      Diệu Thư lĩnh mệnh, nhưng trong lòng thầm , nàng thấy người khác thay đổi, tại sao nương nương nhà nàng lúc nào cũng bình thản, mọi chuyện đều để trong lòng, lúc nào phải nhắc nhở nương nương tốt mới được.

      Nhìn vòng ngọc bích trước mắt, Liễu Tố Tố giống như có điều suy nghĩ, Giang Thải Vân đưa lễ vật lấy lòng như vậy chắc có người phía sau chỉ bảo, biết là Giang lão thái thái hay Giang đại thái thái. Còn về Phùng Chiêu Nghi, nhìn hành động của nàng ta, cũng có gì lớn, nhưng cũng phải cẩn thận, có gì cũng nên ra tay loạn. Xem ra hoàng thượng nếu tiếp tục ở điện An Nhân, điện An Nhân của nàng thêm phần náo nhiệt.
      Dạ Nguyệtbachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :