1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

How To Marry A Marquis - Julia Quinn ( 22c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      8.2

      nâng cằm lên, nhưng thể thấy khuôn mặt với xúc động kìm nén khi . “Chúng ta có thể dừng việc này ở đây chứ?”
      Lặng lẽ, hạ tay xuống và đưa quyển sách. cảm ơn , chỉ lấy nó lại và giữ nó trước ngực.
      “Tôi nhận ra tìm người chồng.” nhàng.
      biết gì về tôi.”
      ngượng ngùng chỉ tay vào quyển sách. “Nó có hữu dụng ?”
      .”
      thẳng thừng của giọng như cú thụi vào bụng . Như thế nào đó, James bất chợt nhận ra, muốn làm cho nó tốt hơn. phải xua vẻ tê liệt trong mắt , lấy lại du dương của giọng . phải nghe cười, nghe chính cười vì những trò đùa nho của .
      biết tại sao. chỉ biết phải làm gì đó.
      hắng giọng và hỏi. “Có cách nào tôi có thể hỗ trợ ?”
      “Gì cơ?”
      “Tôi có thể giúp ?”
      nhìn ngờ vực. “ có ý gì?”
      Môi James hơi tách ra khi cố hình dung làm thế quái nào để trả lời. “Chỉ là… well, tôi tình cờ biết hoặc hai điều về việc tìm người chồng… hoặc đúng hơn, trong trường hợp của tôi, người vợ.”
      Mắt trông ngạc nhiên. “ kết hôn ư?”
      !” , thậm chí ngạc nhiên vì mạnh mẽ trong lời đáp của .
      ràng nhõm. “Oh, tạ ơn Chúa. Vì …”
      “Vì tôi hôn ?”
      “Vâng.” lầm bầm, má chuyển thành màu hồng từ những vệt đỏ mới đây.
      tiến tới và đặt tay dưới cằm , ép nhìn lên . “Nếu tôi kết hôn, Elizabeth, có thể chắc chắn rằng tôi đùa giỡn với người phụ nữ khác.”
      … chín chắn.”
      “Tất cả những gì tôi muốn với là nếu tìm người chồng, tôi rất sẵn lòng giúp bằng mọi cách có thể.”
      Elizabeth chỉ nhìn chằm chằm vào , thể tin châm biếm của khoảnh khắc này. ở đây, đứng trước người đàn ông dành cả đêm hôm trước để khóc vì , và đề nghị giúp tìm người đàn ông khác để kết hôn ư? “Điều này thể xảy ra,” tự nhủ “Điều này đúng là thể xảy ra.”
      “Tôi hiểu tại sao chứ.” nhàng. “Tôi xem như người bạn, và…”
      “Làm thế nào có thể giúp tôi?” hỏi, băn khoăn điều quái quỉ nào ám ảnh để thậm chí tiếp tục cái chủ đề này. “ là người mới ở khu vực này. thể giới thiệu tôi với bất kì ứng viên phù hợp nào. Và” thêm vào, chỉ lung tung về phía ràng biết nhiều về thời trang.”
      lảo đảo về phía sau. “Gì cơ!”
      “Chúng là bộ quần áo đẹp, nhưng chúng lỗi thời nhiều năm rồi.”
      “Của cũng thế.” với nụ cười.
      “Tôi biết” bắn trả. “Đó là tại sao tôi lại cần giúp đỡ từ ai đó biết mình gì.”
      James nghiêng đầu cách căng thẳng về bên, và rồi thẳng lại, cố kìm nén bắt bẻ. Người đàn bà vô lí này phải thấy tủ quần áo của ở Luân Đôn. Quần áo xôm tụ, tất cả đều thời trang nhất, và bộ nào trong đó diêm dúa lố lăng và rườm rà. “Tại sao quá thiết tha kết hôn vậy?” hỏi, quyết định rằng đánh giá tình trạng của quan trọng hơn biện hộ cho quần áo của .
      “Đó phải việc của .”
      “Tôi đồng ý. Nếu tôi muốn giúp , đó phải là điều tôi quan tâm.”
      “Tôi đồng ý để giúp tôi.” vặn lại.
      Mắt tìm đến quyển sách. “Có cần phải là hầu tước ?”
      chớp mắt hiểu. “Gì cơ?”
      “Có cần phải là hầu tước ?” lặp lại. “ phải có tước hiệu ư? Quan trọng lắm sao?”
      lùi bước bởi tông giọng the thé của . “.”
      James cảm thấy các cơ của thư giãn. thậm chí nhận ra căng thẳng đến thế nào, hoặc chỉ là câu trả lời của quan trọng thế nào đối với . Cả đời , buồn phiền nhận thức rằng vị trí của có ý nghĩa chứ phải tính cách của . Cha bao giờ gọi là con trai ông, chỉ là người thừa kế thôi. Hầu tước trước biết làm thế nào để liên hệ với đứa trẻ; ông đối xử với James như người trưởng thành bé . Bất kì vi phạm của trẻ nào cũng bị xem như sỉ nhục cho tước hiệu, và James nhanh chóng học cách giữ tính cách cởi mở bình thường của được che giấu dưới lớp mặt nạ của phục tùng nghiêm túc – ít nhất là khi ở trong cuộc chuyện với cha .
      Ở trường nổi tiếng – những cậu trai với hấp dẫn và khỏe mạnh luôn thế - nhưng mất thời gian để chọn ra những người bạn thực trong những kẻ xem như phương tiện đến cuộc sống tốt đẹp hơn và địa vị.
      Và rồi ở Luân Đôn – Lạy Chúa! có thể có hai cái đầu và vòi của con voi vì tất cả thứ mà những người phụ nữ đó quan tâm. “Hầu tước, hầu tước.” nghe lời xì xào. “ ta là hầu tước. ta có gia tài. ta sống trong tòa lâu đài.” Bề ngoài và tuổi trẻ nghe được xem như lợi ích, nhưng bao giờ nghe bất kì ai đề cập đến trí tuệ, óc hài hước hoặc thậm chí nụ cười của .
      Thực ra mà , Elizabeth Hotchkiss là người phụ nữ đầu tiên gặp có vẻ thích vì chính bản thân .
      nhìn sang . “ hầu tước.” lẩm bẩm. “Vậy, tại sao, quyển sách?”
      Nắm tay của lắc bên mình, và trông như thể có thể giậm chân bất cứ lúc nào. “Bởi vì nó ở đây. Bởi vì nó được gọi là LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐỊA VỊ CÓ ÍT TÀI SẢN VÀ HÀI HƯỚC VỪA PHẢI. Tôi biết.”
      James phải cười vì điều đó.
      “Nhưng tôi nghi ngờ việc tôi có thể thu hút quý ông ở địa vị hàng đầu.” thêm vào. “Tôi có của hồi môn, và tôi chắc chắn phải là viên kim cương sáng giá.”
      Họ hợp ý ở điểm đó, nhưng ngờ rằng tin vậy. “ có ứng viên nào trong đầu chưa?” hỏi.
      ngừng lại lúc lâu trước khi . “Chưa.”
      “Vậy người đàn ông trong đầu.” với nụ cười toe toét.
      Lần nữa, vẫn im lặng vài giây trước khi , trong tông giọng với rằng sống của nguy hiểm nếu tiếp tục chủ đề này xa hơn. “ ta phù hợp.”
      “Và điều gì phù hợp?”
      thở dài mệt mỏi. “Tôi muốn bị đánh, tôi muốn bị bỏ rơi…”

      “Ôi, chúng ta nhắm đích cao đấy.”
      “Quên những gì tôi .” ngắt lời. “Dù sao tôi cũng biết tại sao tôi chia sẻ điều này với . ràng hiểu bị bỏ rơi là như thế nào, lựa chọn, biết rằng có cơ hội cho việc làm…”
      “Elizabeth,” nhàng, bước tới và chụp lấy tay . “Tôi xin lỗi.”
      ta phải có tiền.” buồn bã, nhìn xuống tay trong tay . “Tôi cần tiền.”
      “Tôi hiểu.”
      “Tôi nghi ngờ nếu hiểu, nhưng nó gần đủ cho để biết rằng tôi nghèo túng.”
      “Phu nhân Danbury trả đủ tiền để lo cho bản thân à?” hỏi cách êm ái.
      “Bà ấy có, nhưng nó đủ để chăm lo cho các em tôi. Và Lucas phải đến Eton.”
      “Đúng.” cách điên cuồng. “ cậu con trai nên thế. cậu ấy là nam tước?”
      , tôi , nhưng vâng, nó là nam tước.”
      “Phu nhân Danbury đáng ra phải với tôi.”
      nhún vai và xả ra cơn giận cùng với tràng cười tự chế giễu. “Đó là tin tức thông thường. Chúng tôi thuộc tầng lớp quý tộc bần cùng ở vùng này. Vậy thấy đấy, tôi hoàn toàn thể kết hôn. Tất cả những gì tôi phải trao là dòng dõi huyết thống. Và thậm chí nó quá gây ấn tượng. như thể tôi xuất thân từ tầng lớp quý tộc.”
      đăm chiêu. “nhưng người vẫn thường nghĩ rằng nhiều đàn ông mong muốn cưới tầng lớp quý tộc địa phương, đặc biệt là dòng có tước vị. Và còn rất xinh đẹp nữa.”
      nhìn lên gay gắt. “Xin đừng chiếu cố tôi.”
      mỉm cười tin. ràng biết về quyến rũ của mình.
      “Tôi được bảo là khá xinh…” bắt đầu.
      Well, có lẽ biết chút.
      “…nhưng xinh đẹp quá phóng đại.”
      phẩy tay, gạt bỏ phản kháng của . “ phải tin tôi về đánh giá này. Như tôi , tôi chắc chắn phải có vài người đàn ông trong vùng muốn cưới .”
      “Chỉ có cách đáng ghét. “ điền chủ địa phương. Nhưng ông ta già, mập và xấu tính. Em tôi chạy đến khu xưởng nếu tôi cưới ông ta.”
      “Tôi hiểu.” James xoa cằm, tìm kiếm giải pháp cho tình trạng khó xử của . Có vẻ là tội lỗi nếu phải cưới điền chủ già kinh tởm gấp đôi tuổi . có đủ tiền đưa em đến Eton cả ngàn lần hơn thế.
      Hoặc đúng hơn là, Hầu tước Riverdale có thể. James Siddons, Người Thường, thể có thứ gì ngoài bộ quần áo cũ của ông ta.
      Nhưng có lẽ có thể sắp xếp vài món quà vô danh. Chắc chắn Elizabeth quá kiêu hãnh để từ chối món quà ngờ tới. nghi ngờ rằng từ chối món quà vì lợi ích của , nhưng khi hạnh phúc gia đình bị đe dọa.
      James ghi nhớ trong đầu việc liên hệ với người cố vấn của sớm nhất có thể.
      “Vậy” với nụ cười thoải mái.”trừ khi gia tài được cất giấu, tôi thực hiểu làm cách nào có thể giúp tôi.”
      “Well,” , bác bỏ dối trá ngay lập tức. “Tôi nghĩ tôi giúp theo cách khác.”
      “Ý là gì?”
      lựa chọn từ ngữ cẩn thận. “Tôi biết chút về nghệ thuật tán tỉnh. Trước khi tôi tìm việc làm, tôi hoàn toàn tích cực lắm, nhưng tôi tham gia những buổi tiệc.”
      “Ở Luân Đôn?” hỏi hồ nghi. “Với những quý tộc ư?”
      “Tôi bao giờ hiểu phức tạp của mùa hội ở Luân Đôn.” khá dứt khoát.
      “Oh. Well, thành vấn đề, tôi cho là thế, vì tôi có tiền cho mùa lễ hội.” lại nhìn lên và dành cho nụ cười buồn bã. “Và thậm chí nếu tôi thiếu tiền, dù sao tất cả cũng dành cho việc học của Lucas.”
      nhìn chằm chằm, bị hấp dẫn bởi khuôn mặt hình oval thanh tú ấy và đôi mắt xanh mở to. phải là người ít ích kỉ nhất từng gặp. “ người chị tốt, Elizabeth Hotchkiss.” nhàng.
      thực .” với giọng buồn bã. “Đôi khi tôi cảm thấy rất phẫn uất. Nếu tôi là người tốt hơn…”
      thể nào” cắt ngang. “ có gì là sai trái khi giận dữ về bất công.”
      cười. “ phải là bất công, James, đó là nghèo khổ. Tôi chắc hiểu.”
      Cả đời , James chưa bao giờ cần đến tiền. Khi cha còn sống, được cấp số tiền tiêu khổng lồ. Và rồi, được mang tước hiệu, thừa kế phần tài sản thậm chí còn đồ sộ hơn.
      Elizabeth nghiêng đầu và nhìn ra cửa sổ, nơi cơn gió thổi những chiếc lá cây đu ưa thích của Phu nhân Danbury. “Thỉnh thoảng” thầm, “tôi ước…”
      ước gì?” James chăm chú hỏi.
      khẽ lắc đầu. “ có gì. Và tôi thực phải gặp Phu nhân Danbury. Bà đến phòng khách trong vài phút ngay đây và chắc chắn là cần tôi.”
      “Elizabeth!” tiếng ồn vang từ phía bên kia sảnh.
      “Thấy chưa? có thấy tôi hiểu bà ấy đến thế nào ?”
      James nghiêng đầu cách kính cẩn và thầm. “Cực kì ấn tượng.”
      “ELIZABETH!”
      “Lạy Chúa!” Elizabeth . “Bà ấy có thể cần gì nhỉ?”
      “Người bầu bạn” James đáp lại. “Đó là tất cả những gì bà thực cần. Người bầu bạn.”
      “Con mèo lố bịch đó ở đâu khi tôi cần nó chứ?” quay và rời khỏi.
      “Elizabeth!” James gọi.
      quay lại. “Vâng?”
      “Quyển sách.” chỉ vào quyển sách màu đỏ, vẫn bị kẹp dưới tay . “ muốn đem nó vào phòng khách đúng ?”
      “Oh! !” đẩy nó vào tay . “Cảm ơn. Tôi hoàn toàn quên mất tôi giữ nó.”
      “Tôi đặt nó lại giúp .”
      “Nó nằm ở cái kệ đằng kia.” , chỉ tay qua phòng.
      “Nằm về bên. Mặt úp xuống. cần đảm bảm đặt nó đúng như tôi .”
      cười khoan dung. “ có thấy tốt hơn nếu tự đặt nó lại ?”
      ngừng lại, rồi . “Vâng, thực ra, tôi thấy vậy.” và chụp lấy quyển sách. James nhìn băng qua căn phòng và cẩn thận đặt quyển sách lên đúng cái kệ. kiểm tra việc làm lúc, rồi đẩy nó hơi về phía bên trái. Mím môi nghĩ ngợi, nhìn nó thêm lúc nữa, rồi lại đẩy nó về bên phải.
      “Tôi chắc Phu nhân Danbury nhận ra quyển sách đặt sai inch hay đâu.”
      Nhưng lờ , băng qua phòng chỉ với câu “Tôi gặp sau.” về phía .
      James thò đầu ra khỏi phòng, nhìn biến mất vào phòng khách của dì Agatha. Rồi đóng cửa thư viện, băng qua phòng, cầm quyển sách lên, và bắt đầu đọc.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 9
      “Bà muốn làm gì cơ!”
      Elizabeth đứng trước Phu nhân Danbury, miệng mở to vì ngạc nhiên.
      “Ta rồi, ta chợp mắt.”
      Phu nhân Danbury nhướn bên mày lên. “Ta làm thế lần hai ngày trước.”
      “Nhưng… nhưng…”
      “Ngậm miệng lại, Elizabeth. Cháu bắt đầu giống con cá rồi đấy.”
      “Nhưng bà với cháu,” Elizabeth phản kháng “lần này qua lần khác, rằng dấu hiệu của văn minh là lề thói hằng ngày.”
      Phu nhân Danbury nhún vai và tạo thanh hơi vui tính kiểu cách. “ phụ nữ thể cho phép bản thân thỉnh thoảng thay đổi thói quen hằng ngày sao? Mọi thói quen cần điều chỉnh lại định kì.”
      Elizabeth xoay sở để ngậm miệng lại, nhưng vẫn thể tin điều vừa nghe.
      “Ta có thể chợp mắt mỗi ngày,” Phu nhân Danbury tuyên bố, bắt chéo hai tay. “Ta , cháu nhìn cái quái gì thế?”
      Elizabeth nhìn ngơ ngác quanh phòng, trả lời. “ người từ trong bụng. Những lời đó thể phát ra từ miệng bà được.”
      “Ta đảm bảm là đúng đấy. Ta cảm thấy giấc ngủ buổi chiều thoải mái kì lạ.”
      “Nhưng giấc ngủ hôm trước… giấc ngủ mình của bà gần nhất từ khi còn , cháu có thể thêm vào… là vào buổi sáng.”
      “Hmmph. Có lẽ vậy. Có lẽ .”
      “Là vậy đấy.”
      tốt hơn vào buổi chiều.”
      Elizabeth có lí lẽ nào để tranh cãi lại điều vô lí này, vì vậy chỉ dang tay ra và . “Cháu để bà ngủ vậy.”
      “Đúng. Hãy làm thế. Và đóng của lại. Ta chắc ta cần tĩnh lặng hoàn toàn.”

      “Cháu thể hình dung bà cầu điều gì kém hơn nữa.”
      láu cá. cả gan đó từ đâu thế?”
      Elizabeth ném cho người chủ của cái nhìn trách móc. “Bà biết rất nó đến từ bà, Phu nhân Danbury.”
      “Đúng, ta làm khá giỏi trong việc uốn nắn cháu phải ?”
      “Chúa giúp cháu.” Elizabeth rên rỉ.
      “Ta nghe rồi đấy!”
      “Cháu nghĩ có bất kì cơ hội nào để thính giác của bà là giác quan đầu tiên bị mất.”
      Phu nhân Danbury cười lớn vì điều đó. “Cháu rất biết cách làm thỏa mãn người đàn bà già đấy, Elizabeth Hotchkiss. Đừng nghĩ ta cảm kích điều đó. Ta rất thích cháu.”
      Elizabeth chớp mắt ngạc nhiên trước biểu lộ tình cảm bình thường của Phu nhân Danbury. “Sao ạ, cảm ơn bà.”
      phải lúc nào ta cũng hoàn toàn cáu kỉnh.” Phu nhân Danbury nhìn quan sát nho của quanh sợi dây chuyền ở cổ bà. “Ta tin là ta muốn được đánh thức sau bảy mươi phút.”
      “Bảy mươi phút ư?” Sao mà Phu nhân Danbury lại đặt ra con số kì quặc vậy chứ?
      tiếng đủ, nhưng ta quá bận để tốn tiếng rưỡi. Ngoài ra,” Phu nhân Danbury thêm vào với cái nhìn láu cá. “Ta thích cháu nhón chân.”
      “Về điều đó” Elizabeth lẩm bẩm, “Cháu nghi ngờ.”
      “Vậy bảy mươi phút nhé. Và sớm phút nào.”
      Elizabeth lắc đầu kinh ngạc khi bước tới cánh cửa. Trước khi ra, dù sao, quay lại và hỏi. “Bà có chắc bà thấy khỏe ?”
      “Mỗi bộ phận đều tốt như phụ nữ già năm mươi tám tuổi.”
      rất tốt lành” Elizabeth cách hài hước “vì bà sáu mươi sáu.”
      xấc xược. Hãy ra trước khi ta cắt bớt tiền lương của cháu.”
      Elizabeth nhíu mày lại. “Bà dám đâu.”
      Phu nhân Danbury mỉm cười với bản thân khi bà nhìn người bầu bạn của mình đóng cánh cửa sau . “Ta làm việc tốt.” bà tự nhủ, giọng chứa đầy thương mến - và có lẽ chỉ ít tự tán dương. “Nó càng ngày càng giống ta.”






      Elizabeth thở dài và ngồi phịch xuống cái ghế dài bọc nệm trong sảnh. phải làm gì với chính mình bây giờ? Nếu biết Phu nhân Danbury chợp mắt, mang theo vài thứ cần may vá, hoặc có lẽ sổ sách ở nhà. Chúa biết tài chính nhà Hotchkiss có thể luôn cần sắp xếp lại.
      Tất nhiên luôn có quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI NGÀI HẦU TƯỚC. thề nhìn quyển sách đáng nguyền rủa đó lần nào nữa, nhưng có lẽ nên chỉ lén nhìn vào thư viện để chắc chắn James di chuyển nó, hoặc lật nó lên, hoặc lật vài trang, hoặc… hoặc, well, làm bất cứ điều gì với nó.
      , kiên quyết tự nhủ, nắm chặt lấy lớp da màu hạt dẻ của chiếc ghế dài để giữ bản thân đứng dậy. còn gì để làm với bà Seeton và những chỉ dẫn của bà ấy nữa. ngồi đây, dính vào chiếc ghế như keo, cho đến khi quyết định làm sao để dùng bảy mươi phút của .
      bước vào thư viện. Bất cứ điều gì làm, bước vào thư viện.
      “Elizabeth?”
      nhìn lên thấy James – hay đúng hơn, đầu của James, ló ra khỏi cửa thư viện.
      có thể gặp tôi lát ?”
      đứng dậy. “Có vấn đề gì à?”
      , . Thực ra là trái ngược hoàn toàn.”
      “Nghe có vẻ đầy hứa hẹn.” lẩm bẩm. rất lâu từ khi có ai đó báo cho tin vui. có thể gặp tôi lát ? có vẻ là cách lịch , Số tiền của vượt quá khoản nợ và nếu trả ngay lập tức tôi báo cho nhà chức trách.
      ra hiệu với , “Tôi cần chuyện với .”
      theo vào thư viện. Quá nhiều so với quyết tâm mới đây của . “Gì vậy?”
      đưa ra quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI NGÀI HẦU TƯỚC và cau mày. “Tôi đọc cái này.”
      Oh, .
      “Nó thực rất hấp dẫn.”
      rên lên và vỗ hai tay tai. “Tôi muốn nghe nó.”
      “Tôi tin chắc tôi có thể giúp .”
      “Tôi nghe.”
      chộp lấy tay và kéo nó cho đến khi thẳng tay ra như con sao biển. “Tôi có thể giúp .” lần nữa.
      “Tôi thể giúp được nữa rồi.”
      cười khúc khích, giọng trầm đục cảnh báo Elizabeth đến cả ngón chân. “Nào, nào” “đừng quá bi quan.”
      “Tại sao đọc nó?” hỏi. Lạy Chúa, làm sao người này hay bất kì người đàn ông đẹp trai, quyến rũ nào có thể thấy thích thú với quyển sách này chứ? Nếu người muốn diễn tả vẻ mặt thẳng thắn nhất có thể, đó là lí thuyết cho người phụ nữ tuyệt vọng. Và phải đàn ông có khuynh hướng đặt phụ nữ hết hi vọng ngang hàng với cây độc cần, thức ăn độc và bệnh dịch hạch sao?
      “Hãy gọi nó là tính hiếu kì thể thỏa mãn.” đáp lại. “Làm sao tôi có thể chịu được, sau khi bị ép buộc phải hết sức can đảm để lấy lại được quyển sách hồi sáng sớm nay?”
      can cảm?” la lên. “ giật nó ra từ phía dưới tôi.”
      “Từ ‘can cảm’ luôn hạn chế về mặt ngữ nghĩa.” cách vô tình, dành cho nụ cười nguy hiểm rất đàn ông khác.
      Elizabeth nhắm mắt lại và thở dài mệt mỏi và bối rối. Đây hẳn là cuộc trò chuyện kì lạ nhất trong đời , và như thế nào đó nó có vẻ rất tự nhiên.

      Phần kì lạ nhất là thực cảm thấy xấu hổ. Oh, chắc chắn má hơi hồng, và thể quá tin số lời thoát ra từ miệng , nhưng để chắc chắn, nên chết bởi xấu hổ cực kì ngay bây giờ.
      Đó là James, nhận ra. Thứ gì đó ở khiến thoải mái. nụ cười ung dung, tiếng cười an ủi. có thể có mặt nguy hiểm và ràng bí , và thỉnh thoảng nhìn theo cách nóng bỏng kì lạ khiến khí hoàn toàn nặng nề, nhưng khác là đó gần như thể cảm thấy thoải mái trong bầu bạn của .
      nghĩ gì vậy?” nghe hỏi.
      mở mắt. “Tôi nghĩ tôi thể nhớ lần cuối cùng tôi cảm thấy lố bịch.”
      “Đừng ngốc thế.”
      “Thỉnh thoảng,” với cái lắc đầu tự ti, “Tôi chỉ thể tránh được nó.”
      lờ câu bình luận của và giơ quyển sách ra, lắc nó bằng cái búng cổ tay. “Nó có vấn đề.”
      “LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI NGÀI HẦU TƯỚC Ư?”
      “Nhiều vấn đề.”
      “Tôi hồi hộp khi nghe vậy. Tôi phải có vẻ rất khó để sống bằng những chỉ dẫn của bà ấy.”
      James bắt đầu bước tới bước lui, đôi mắt nâu ấm áp của ràng lạc vào suy nghĩ. “Tôi thấy ràng” tuyên bố “là bà Seeton – nếu đó quả thực là tên của bà ấy – chưa lần nào lưu ý đến người đàn ông khi xây dựng những chỉ dẫn của bà.”
      Elizabeth cảm thấy thú vị nên ngồi xuống.
      “Bà ấy có thể đưa ra bao nhiêu luật lệ và quy tắc bà ấy muốn” diễn giải, “nhưng phương pháp của bà ấy hoàn thiện. Bà ấy quả quyết rằng nếu làm theo những chỉ dẫn này, cưới hầu tước.”
      “Về ‘hầu tước’, tôi nghĩ bà ấy chỉ có ý quý ông đủ tư cách.” Elizabeth ngắt lời. “Tôi cho rằng bà ấy chỉ có mục đích lặp cho tiêu đề quyển sách.”
      lắc đầu. “ có gì khác biệt cả. Hầu tước, quý ông đủ tư cách… chúng tôi là đàn ông.”
      “Vâng”, chầm chậm , chỉ vừa đủ chống lại thôi thúc chứng minh thực bằng cách để cho ánh mắt của lang thang lên xuống người . “ người hi vọng thế.”
      James cúi tới trước, nhìn chăm chú vào mặt . “Tôi hỏi điều này: làm ơn hãy , làm thế nào bà Seetons – nếu đó thực là tên bà ấy – có thể xác định được những luật lệ của bà ấy phù hợp hay ?”
      “Well”, Elizabeth lảng “Tôi cho rằng bà ấy có thể kèm vài trẻ và…”
      “Phi lý” ngắt lời “Người thực có thể xác định những luật lệ của bà ấy có thích hợp hay hầu tước.”
      “Hoặc người đàn ông đủ tư cách.” thêm vào.
      “Hoặc người đàn ông đủ tư cách.” thừa nhận với cái lắc đầu về bên. “Nhưng tôi có thể cam đoan với , với tư cách người đàn ông khá đủ tư cách, nếu người phụ nữ đến gần tôi, làm theo những chỉ dẫn này…”
      “Nhưng ấy đến gần ,” Elizabeth ngắt lời. “ nếu ấy là theo những hướng dẫn của bà Seeton. Điều đó chống lại những luật lệ. người phụ nữ phải chờ đến khi người đàn ông đến gần ấy. Tôi thể nhớ là chỉ dẫn nào, nhưng tôi biết nó ở trong đó.”
      “Chỉ càng chứng tỏ quyển sách này ngu ngốc như thế nào thôi. Dù sao, điều tôi cố làm , là nếu tôi gặp người được bảo trợ bởi bà Seeton – nếu đó thực là tên bà ấy…”
      “Tại sao cứ thế?”
      James nghĩ về điều đó lúc. nhiều năm là mật vụ. Tuy nhiên, tất cả những gì là “Tôi phải là người lơ mơ nhất. Nhưng như tôi , nếu tôi gặp người được bảo trợ bởi bà Seeton, tôi kêu thét lên mà chạy về phía khác.”
      nhịp tĩnh lặng, và rồi Elizabeth , với nụ cười ranh ma ám chỉ. “ chạy khỏi tôi.”
      Đầu James ngẩng phắt lên. “ có ý gì?”
      Nụ cười giãn ra, và trông gần như nham hiểm trong thích thú làm mất bình tĩnh. “ đọc chỉ dẫn về việc thực hành những chỉ dẫn à?” cúi tới trước để lật vài trang của quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI NGÀI HẦU TƯỚC, mặc dù giữ nó, tìm chỉ dẫn . “”Tôi nghĩ nó là chỉ dẫn số mười bảy.” thêm vào.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      9.2

      nhìn chằm chằm thể tin được trong cả mười phút trước khi hỏi. “ thực hành với tôi?”
      “Nghe hơi nhẫn tâm, tôi biết, và tôi cắn rứt và thấy tội lỗi về điều đó, nhưng tôi thực còn lựa chọn nào khác. Dù sao, nếu phải là là ai chứ?”
      “Ai, thế à.” James lẩm bẩm, hoàn toàn chắc chắn tại sao cáu. Đó phải do thực hành với , điều đó thực ra khá thú vị. Đúng hơn là, nghĩ đó có thể do nhận ra thực hành với .
      Với người đàn ông tự hào về bản thân ta về tài khéo léo và tri giác, điều đó quả thực hơi khó chịu.
      “Tôi bao giờ làm thế nữa.” hứa. “Tôi hầu như hơi công bằng.”
      bước , gõ ngón tay lên quai hàm khi cố quyết định làm thế nào để chuyển tình huống này sang lợi thế của .
      “James?”
      Aha! quay phắt lại với cử chỉ mập mờ, mắt sáng lên với rộn ràng cho ý tưởng mới. “ thực hành để hướng tới ai?”
      “Tôi hiểu.”
      ngồi xuống đối diện và để cánh tay bắp đùi khi cúi xuống. Vào sáng sớm thề với chính mình rằng phá bỏ ánh nhìn tuyệt vọng trong mắt . Thực , ánh nhìn đó ở đây lúc này, nhưng biết nó trở lại ngay khi nhớ về ba đứa em của ở nhà. Và bây giờ tìm ra cách để giúp và có cở hội sáng chói để làm điều đó.
      hướng dẫn . muốn bẫy vài người đàn ông ngờ vực vào hôn nhân – well, ai có thể biết nhiều về bẫy hơn Hầu tước Riverdale. có mọi mưu mẹo xuất trong đầu, từ việc khéo léo dẫn dắt theo vào góc tối, đến những bức thư tình cực kì ràng, đến những người đàn bà trần truồng giường .
      Có vẻ hợp lí nếu nắm tốt cách trốn tránh hôn nhân, có thể áp dụng hiểu biết của cho phương diện đối lập. Với chút công việc, Elizabeth có thể nắm lấy bất cứ người đàn ông nào trong vùng đất này.
      chút – phần “công việc” trong đó – làm cho mạch đập nhanh hơn, và chắc chắn chưa đề cập đến phần phức tạp hơn. Bất kì bài hướng dẫn nào cũng phải bao gồm ít nhất bài kiểm tra nhanh về nghệ thuật đương. có gì, tất nhiên, làm hại , nhưng…
      “Mr. Siddons? James?”
      nhìn lên, nhận thấy mình lơ đễnh. Lạy Chúa, nhưng có khuôn mặt của thiên thần. thấy nó gần như thể tin được nghĩ cần giúp đỡ để tìm người chồng. Nhưng nghĩ về điều đó, và nó cho cơ hội tuyệt nhất…
      “Khi thực hành với tôi”, hỏi với giọng chậm rãi tập trung “ai là mục tiêu cuối cùng của ?”
      muốn để kết hôn à?”
      “Vâng.”
      chớp mắt và miệng hơi chuyển động trước khi . “Tôi… thực ra tôi biết. Tôi suy nghĩ sâu xa lắm. Tôi chỉ hi vọng được dự trong những buổi tụ họp của Phu nhân Danbury. Đó có vẻ là nơi tốt như bất kì nơi nào khác để kiếm quý ông đủ tư cách.”
      “Bà ấy có định ngày sớm ?”
      cuộc hội họp ư? Có. Vào thứ bảy, tôi tin là thế. bữa tiệc ngoài vườn.”
      James ngồi xuống lại. Khỉ . Dì cho mong chờ khách khứa. Nếu có bất kì vị khách nào của bà quen , phải lẩn trốn rất nhanh. Điều cuối cùng cần là vài kẻ diêm dúa Luân Đôn đập từ phía sau trước mặt Elizabeth và gọi là Riverdale.
      “Tuy nhiên tôi nghĩ có ai dự định ở lại ban đêm.” thêm vào.
      James gật đầu trầm ngâm. “Vậy đó cơ hội tuyệt vời cho .”
      “Tôi hiểu.” , gần như nghe có vẻ thích thú như mong chờ.
      “Tất cả những gì cần là xác định người đàn ông nào chưa kết hôn và chọn người tốt nhất.”
      “Tôi xem qua danh sách khách mời, và có vài quý ông chưa cưới có thể được. Nhưng” cười thất vọng. “ quên điều, James. Quý ông đủ tiêu chuẩn cũng phải chọn tôi.”
      xua phản khách của . “Thất bại phải là khả năng. Ngay khi chúng ta chấm dứt với …”
      “Tôi thích nghe như thế.”
      “… thể kháng cự được.”
      tay Elizabeth vô thức nâng lên má khi nhìn trong sửng sốt. đề nghị được hướng dẫn sao? Để mang đến cho kết hôn? biết tại sao lại quá ngạc nhiên vì điều này – dù sao, chưa bao giờ biểu lộ, trừ nụ hôn ngọt ngào – là cảm thấy thích thú với . Và ngoài ra, ràng là thể cưới người quản lí tài sản nghèo xơ xác.
      Rồi tại sao lại phiền muộn đến nỗi có vẻ rất háo hức để gả cho quý ông thuộc giới thượng lưu giàu có – chính xác điều với muốn và cần phải tránh xa khỏi cuộc sống.
      “Việc hướng dẫn này cầu điều gì chứ?” hỏi hồ nghi.
      “Well, chúng ta có nhiều thời gian,” đăm chiêu, “và chúng ta thể làm gì với quần áo của .”
      tử tế khi chỉ ra điều đó.” lầm bầm.
      bắn cho cái nhìn hơi khiển trách. “Theo tôi nhớ lại, ăn năn về việc sỉ nhục quần áo của tôi mới đây.”
      bẫy được ở đó, thừa nhận. Cách cư xử tử tế ép phải điều gì đó cách miễn cưỡng. “Giày của rất đẹp.”
      cười toe toét và nhìn đôi giày của , dù chúng cũ nhưng có vẻ được đóng rất tốt. “Vâng, chúng rất đẹp phải ?”
      “Dù có trầy chút.” thêm vào.
      “Tôi đánh bóng nó ngày mai.” hứa, cái nhìn hơi trịnh thượng của cho rằng từ chối bị mắc câu.
      “Tôi xin lỗi,” nhàng, “ đúng lúc. Lời khen nên được ra cách thoải mái hạn chế hay dè dặt.”
      nhìn với biểu cảm đánh giá cách kì quặc lúc trước khi hỏi. “ có biết tôi thích điều gì ở , Elizabeth?”
      thậm chí còn thể hình dung.
      tử tế và tốt bụng như mọi người” tiếp tục “nhưng giống hầu hết người tử tế và tốt bụng, thuyết giáo hay làm cho chán ngấy, hoặc cố làm mọi người khác tử tế và tốt bụng.”
      Miệng hơi mở ra. Đó là lời đáng tin nhất.
      “Và dưới tử tế và tốt bụng đó, dường như có khôn ngoan tinh ranh trong hóm hỉnh, cho dù thỉnh thoảng khó khăn để cố kìm nén nó thế nào.”
      Oh, Lạy Chúa, nếu thêm gì nữa, ngay lập tức.
      hề tai hại khi chế giễu người bạn khi có ác tâm.” , giọng tan trong âu yếm nhàng. “Và tôi nghĩ biết ác tâm như thế nào nếu ai đó dành cho bình luận về vấn đề này.”
      “Vậy tôi cho rằng điều đó khiến chúng ta là bạn.” , giọng hơi quyến rũ.
      cười với , và tim ngừng đập. “ thực lựa chọn nào khác ngoài làm bạn với tôi.” , cúi xuống gần hơn. “Dù sao, tôi biết tất cả những bí mật đáng xấu hổ nhất của .”
      tiếng khúc khích bực dọc thoát ra khỏi môi . “ người bạn tìm cho tôi người chồng. kì quặc làm sao.”
      “Well, tôi nên nghĩ có thể làm việc tốt hơn bà Seeton. Nếu đó thực là…”
      “Đừng điều đó nữa.” cảnh báo.
      “Coi như nó chưa được . Nhưng nếu cần vài giúp đỡ…” nhìn cách thân mật. “ muốn giúp đỡ phải ?”
      “Er, vâng. Tôi nghĩ vậy.”
      “Chúng ta cần bắt đầu ngay.”
      Elizabeth nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ để bàn được trang trí công phu của Phu nhân Danbury được nhập từ Thụy Sĩ. “Tôi được cầu phải trở lại phòng khách trong chưa tới tiếng nữa.”
      lật thêm vài trang của quyển LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI NGÀI HẦU TƯỚC, lắc đầu khi liếc qua từ ngữ. “Hmm, có nhiều thời gian, nhưng…” nhìn lên cách sác sảo. “Làm sao xoay sở được để thoát khỏi Phu nhân Danbury vào giờ này?”
      “Bà ngủ.”
      “Lần nữa ư?” Mặt ràng ngạc nhiên.
      nhún vai. “Tôi cũng thấy thể tin được như , nhưng bà cứ khăng khăng. Bà cầu im lặng hoàn toàn và tôi đánh thức bà sau bảy mươi phút.”
      “Bảy mươi ư?”
      Elizabeth nhăn mặt. “Đó là để tôi nhón chân. Tiện thể tôi trích ra đây.”
      biết tại sao điều đó làm tôi ngạc nhiên.” James gõ ngón tay cái bàn chính của thư viện, rồi nhìn lên. “Chúng ta có thể bắt đầu sau khi xong với bà chiều nay. “Tôi cần ít thời gian để đặt ra kế hoạch hướng dẫn và…”
      " kế hoạch hướng dẫn ư?” lặp lại.
      “Chúng ta cần được tổ chức. tổ chức làm cho mọi mục tiêu đều đạt được.”
      Miệng hơi mở ra.
      cau mày. “Tại sao nhìn tôi như thế?”
      nghe y như Phu nhân Danbury. Thực ra, bà câu giống y như thế.”
      “Vậy sao?” James ho, rồi hắng giọng. Khỉ , nhưng thất bại. Điều gì đó ở Elizabeth và cặp mắt xanh thiên thần của làm quên rằng làm việc bí mật. bao giờ nên dùng trong những câu châm ngôn ưa thích của dì Agatha. Chúng lặp lặp lại trong đầu quá thường xuyên khi còn là đứa trẻ đến nỗi chúng cũng là châm ngôn của .
      quên mất chuyện với người biết mọi điều về châm biếm của Agatha như vậy. “Tôi chắc chắn chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.” , giữ cho tông giọng kiên quyết. Kinh nghiệm của là mọi người có khuynh hướng tin mọi điều miễn là nghe như biết về điều tới.
      Nhưng hình như phải với Elizabeth. “Bà ấy ít nhất lần mỗi tuần.”
      “Well, vậy , tôi chắc tôi nghe bà lúc nào đó.”
      có vẻ chấp nhận lời giải thích khi bỏ qua vấn đề đó và ngay lập tức . “ gì đó về kế hoạch hướng dẫn…”
      “Đúng. Tôi cần buổi chiều để lên kế hoạch, nhưng có lẽ chúng ta có thể gặp nhau khi xong việc với Phu nhân Danbury. Tôi với về nhà, và chúng ta có thể bắt đầu đường .”
      cười yếu ớt. “Rất tốt. Tôi gặp ở cổng trước lúc bốn giờ ba mươi lăm. Tôi được nghỉ lúc bốn rưỡi.” giải thích. “nhưng tôi cần năm phút để ra cổng.”
      “Chúng ta thể chỉ đơn giản gặp nhau ở đây à?”
      lắc đầu. “ trừ khi muốn bất kì câu chuyện ngồi lê đôi mách nào ở nhà Danbury về chúng ta.”
      “Ý tuyệt vời. Vậy ở cổng trước.”
      Elizabeth gật và rời khỏi phòng, đôi chân run run của chỉ đủ xoay sở để ngồi lại chiếc ghế dài bọc da. Lạy Chúa, để bản thân rơi vào điều quái quỉ gì?
      Meow.
      nhìn xuống. Con mèo ma quái Malcolm ngồi cạnh chân , nhìn chằm chằm vào như thể con chuột trong bếp.
      “Mày muốn gì?”
      Con mèo nhún vai. Elizabeth biết rằng mèo có thể nhún vai, nhưng lần nữa, nghĩ để bản thân ngồi trong sảnh lớn nhà Danbury, chuyện với con mèo báo oán.
      “Mày nghĩ tao buồn cười đúng ?”
      Malcolm ngáp.
      “Tao đồng ý để Mr. Siddons hướng dẫn tao kiếm người chồng.”
      Tai con mèo vểnh lên trước.
      “Đúng, tao biết mày thích ta hơn tao. Mày thích mọi người hơn tao.”
      Con mèo nhún vai lần nữa, ràng có ý phủ nhận câu của .
      “Mày nghĩ tao thể làm được phải ?”
      Malcolm lắc đuôi. Elizabeth hoàn toàn thể diễn giải nó, nhưng bởi chán ghét được chứng minh của nó đối với , nghĩ có có nghĩa. “Tôi có cơ hội tốt hơn để tìm người chồng so với .”
      “Elizabeth?”
      đỏ mặt và giật mạnh đầu sang bên. James thò đầu ra khỏi cửa thư viện và nhìn cách trêu chọc.
      chuyện với con mèo à?”
      .”
      “Tôi có thể thề là tôi nghe chuyện với con mèo.”
      “Well, tôi có.”
      “Oh.”
      “Tại sao tôi lại với con mèo chứ? Nó ghét tôi.”
      Môi cong lại. “Vâng. vậy.”
      cố vờ như nhận ra má nóng lên. “ có việc gì để làm à?”
      “Ah, vâng, kế hoạch hướng dẫn. Tôi gặp sau bốn rưỡi.”
      Elizabeth chờ đến khi nghe cánh cửa thư viện đóng lại. “Lạy Chúa.” thở dài. “Mình điên rồi. Hoàn toàn điên rồ.”
      Thêm sỉ nhục vào việc gây tổn thương, con mèo gật đầu.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 10

      James đến cổng trước lúc bốn giờ mười lăm, biết rằng đến sớm cách đáng buồn cười, nhưng hiểu tại sao lại thể ngăn chân đưa đến nơi hẹn. cảm thấy bồn chồn cả buổi chiều, gõ tay liên miên bàn và bước quanh phòng. cố ngồi xuống và viết kế hoạch hướng dẫn khoe khoang nhưng từ ngữ xuất .
      có kinh nghiệm hướng dẫn trẻ về lối sống xã hội. trẻ duy nhất thực biết là vợ của người bạn thân nhất, Blake Ravenscroft. Và Caroline hoàn toàn tự mình rèn luyện về xã hội. Với tất cả những người phụ nữ khác biết, họ chỉ là dạng người mà bà Seeton cố nặn Elizabeth theo. Chỉ là dạng người tạo ra nhõm tràn ngập khi rời Luân Đôn.
      muốn gì ở người phụ nữ? cầu được giúp Elizabeth có vẻ chẳng cần bàn cãi. muốn điều gì ở người vợ? phải kết hôn; có điều gì đáng tranh luận trong mối quan hệ. Nhưng chết tiệt khó khăn để tưởng tượng trải qua cuộc đời còn lại của với bông hoa e lệ sợ hãi phải diễn đạt ý kiến.
      Hoặc tệ hơn, bông hoa e lệ thậm chí ý kiến.
      Và khuynh hướng bao giờ thay đổi là những trẻ có chủ kiến lại luôn luôn cùng những bà mẹ cực kì ngoan cố.
      công bằng, ép bản thân phải thừa nhận. gặp vài trẻ rất thú vị. nhiều, nhưng vài. hoặc hai người trong đó thậm chí có thể kết hôn mà lo sợ rằng làm tiêu tan cuộc đời mình. Đó phải kết hợp bởi tình , và đó say mê cuồng nhiệt, nhưng có thể vừa ý.
      Vậy những này – những người nhanh chóng gây được chú ý với – có gì? Đó là niềm vui sống nào đó, cuộc sống, nụ cười có vẻ chân , ánh sáng trong đôi mắt. James khá chắc chắn là người duy nhất thấy những thứ đó – tất cả nhưng trẻ được nhắm đến nhanh chóng nắm bắt được hôn nhân, thường bởi người đàn ông thích và tôn trọng.
      Tình cuộc sống. Có lẽ đó là tất cả những điều đáng . dành cả buổi sáng đọc LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI NGÀI HẦU TƯỚC, và với mỗi chỉ dẫn, hình dung thêm chút ánh sáng màu xanh có hai tan biến khỏi đôi mắt Elizabeth.
      muốn bị uốn nắn theo vài ý tưởng được định trước của người phụ nữ trẻ quốc. muốn bước với đôi mắt nhìn xuống, cố và e lệ. chỉ muốn là chính mình.
      Elizabeth đóng cánh cửa nhà Danbury sau và bước xuống con đường chính. Tim chạy đua, tay lạnh, và trong khi cảm thấy hoàn toàn xấu hổ bởi James khám phá ra bí mật kinh khủng của , bồn chồn.
      dành cả buổi chiều nhiếc móc bản thân vì chấp nhận lời đề nghị của . dành cả buổi tối hôm trước thổn thức trong giấc ngủ, tất cả cũng bởi vì nghĩ có thể người đàn ông có thể bao giờ cưới? Và bây giờ chủ động để mình bầu bạn với , cho phép chọc ghẹo , tán tỉnh , và…
      Lạy Chúa, điều gì xảy ra nếu muốn hôn lần nữa? hướng dẫn quyến rũ người đàn ông khác. Điều đó có đòi hỏi phải hôn ? Và nếu có, để làm chứ?
      rên rỉ. Cứ như thể có thể dừng lại. Mỗi lần họ ở cùng nhau trong căn phòng, mắt lại lang thang đến môi , và nhớ cảm giác khi có chúng môi . Và Chúa giúp , muốn điều đó lần nữa.
      điều thoáng qua cuối cùng của hạnh phúc. Có lẽ đó là tất cả những gì nõ có ý nghĩa. phải cưới ai đó , có lẽ thậm chí người thích lắm. Có quá sai trái khi muốn những ngày cuối cùng với tiếng cười, với những cái liếc bí mật, với háo hức của cảm giác thèm muốn nguyên sơ?
      Khi bước tới cánh cổng trước, ngờ rằng chuốc lấy nỗi đau xé ruột khi đồng ý gặp James, nhưng tim để làm điều gì khác. đọc quá đủ Shakespeare để tin thi sĩ, và nếu tốt hơn là và mất hơn là bao giờ tin .
      đợi , chỉ khuất khỏi tầm nhìn của nhà Danbury, và mắt sáng lên khi thấy .
      “Elizabeth.” gọi to, bước dài tới phía .
      ngừng lại, mãn nguyện khi bước tới, ánh nhìn rạng ngời đối lập với mái tóc sậm của . chưa từng gặp ai trông thoải mái như James Siddons. có bước dài ung dung, dáng uyển chuyển. nghĩ về vô số lần vấp chân vào thảm hay vung tay vào tường và thở dài ghen tị.
      tới bên cạnh và chỉ . “ đến rồi.”
      “Chẳng phải nghĩ tôi tới sao?”
      “Tôi nghĩ có thể có ý định thứ hai.”
      “Tất nhiên tôi có ý định thứ hai. Đây quả là điều bất quy tắc nhất tôi từng làm.”
      đáng khâm phục.” lầm bầm.
      “Nhưng nó có tác dụng gì nếu tôi có ý định thứ hai, thứ ba và thậm chí thứ tư.” mỉm cười bất lực. “Tôi phải bộ từ đây đến nhà, vì vậy tôi thể tránh nếu tôi cố.”
      “Tôi may mắn.”
      “Tôi có cảm giác rằng may mắn luôn mỉm cười với .”
      ngẩng đầu lên. “Nào, tại sao thế?”
      nhún vai. “Tôi biết. chỉ giống dạng người luôn đứng đôi chân của mình.”
      “Tôi ngờ rằng cũng là người tồn tại đấy thôi.”
      “Theo cảm giác nào đó, tôi tin như vậy. Tôi có thể từ bỏ gia đình mình nhiều năm trước, biết đấy. Họ hàng đề nghị đưa Lucas .”
      “Nhưng những người còn lại ?”
      mỉm cười yếu ớt. “Những người còn lại sở hữu tước vị.”
      “Tôi hiểu.” nắm lấy cánh tay theo hướng nam. “Đường này phải ?”
      gật. “Vâng, khoảng dặm xuôi theo đường này, rồi khoảng phần tư dặm theo con đường .”
      Họ bước vài bước, và rồi quay sang . “ người tồn tại “theo cảm giác nào đó”. có ý gì vậy?”
      dễ dàng cho người đàn ông sống sót hơn là người phụ nữ.”
      “Vô lí.”
      dành cho cái nhìn thương xót uể oải. bao giờ hiểu được điều phải , nhưng cho rằng dù sao cũng nợ điều đó khi cố giải thích. “Khi người đàn ông gặp thời điểm khó khăn” “Có rất nhiều điều ta có thể làm, nhiều chọn lựa để theo đuổi, để đảo ngược tình thế. ta có thể tham gia quân đội, hoặc đăng kí chuyến tàu biển. ta có thể tìm việc làm, như làm. ta có thể dùng quyến rũ và dáng vẻ của mình” lắc đầu và mỉm cười miễn cưỡng, “như tôi hình dung là cũng làm.”
      “Và người phụ nữ thể làm những điều này sao?”
      người phụ nữ tìm việc làm có nhiều chọn lựa nếu ta muốn rời khỏi nhà. công việc làm giáo viên có lẽ trả lương hậu hơn người bầu bạn của quý bà, nhưng tôi nghi ngờ nhiều người chủ tử tế để tôi nuôi Susan, Jane và Lucas sống dưới bảo trợ của người hầu.”
      “Tôi hiểu…”, với cái gật đầu hiểu biết.
      “Và về quyến rũ và dáng vẻ, well, người phụ nữ có thể sử dụng chúng cho ba điều. ta có thể làm ở nhà hát, ta có thể trở thành tình nhân của người đàn ông, hoặc ta có thể kết hôn. Với tôi, tôi có ý thích hoặc tài năng diễn xuất và mong muốn làm gia đình nhục nhã bằng cách bước vào mối quan hệ bất hợp pháp.” nhìn lên và nhún vai. “Lựa chọn duy nhất của tôi là kết hôn. Tôi cho rằng đó là ý nghĩa cho người phụ nữ là người sống sót.”
      dừng lại, và khóe môi nhếch lên như thể chúng biết cố gắng hoặc cười hoặc nhăn nhó. “Khá khó chịu, nghĩ vậy sao?”
      James trả lời lúc. thích nghĩ về bản thân mình như người có tư tưởng thoáng đạt nhưng chưa từng lần dành thời gian để hình dung như thế nào trong tình trạng khó khăn, túng quẫn của người phụ nữ. nắm lấy cả cuộc đời mình, với vô số những lựa chọn, bởi trợ cấp.
      nghiêng đầu. “Tại sao nhìn tôi quá chăm chú như vậy?”
      “Kính trọng.”
      lùi lại ngạc nhiên. “Gì cơ?”
      “Trước đây tôi khâm phục . trông là trẻ đặc biệt thông minh và thú vị. Nhưng giờ tôi nhận ra xứng đáng được kính trọng của tôi cũng giống như khâm phục của tôi.”
      “Oh. Tôi… tôi…” đỏ mặt, ràng lúng túng để .
      lắc đầu. “Tôi có ý khiến thoải mái.”
      có.” lặp lại, rít lên trong giọng chứng tỏ người dối.
      “Vâng, tôi , và tôi chắc chắn có ý khiến đây là buổi chiều nặng nề. Chúng ta có việc phải làm, nhưng có lí do gì để giải trí.”
      hắng giọng. “ nghĩ gì?”
      “Chúng ta có nhiều thời gian, vì vậy chúng ta buộc phải ưu tiên.” . “Chúng ta phải chỉ tập trung vào những kĩ năng quan trọng nhất thôi.”
      “Đó là gì?”
      “Hôn và đánh.”
      Elizabeth đánh rớt chiếc túi.
      trông ngạc nhiên.”
      “Tôi thể hình dung điều nào làm tôi ngạc nhiên hơn.”
      cúi xuống và nhặt túi xách lên cho . “ có lý khi nghĩ về nó. quý ông muốn hôn người phụ nữ trước khi ta đưa ra lời đề nghị cầu hôn.”
      nếu ta tôn trọng ấy.” chỉ ra. “Tôi có căn cứ đáng tin cậy là đàn ông hôn phụ nữ chưa chồng mà họ tôn trọng.”
      “Tôi hôn .”
      “Well… điều đó… khác.”
      “Và tôi tin chúng ta là tôi tôn trọng . Nhưng chừng đó đủ rồi.” xua phản kháng của . “ phải tin tôi khi tôi rằng quý ông nào có ounce suy nghĩ trong đầu cưới người phụ nữ mà kiểm tra điều kiện trước.”
      “Theo hướng đó,” lầm bầm, “ ràng là thi vị.”
      “Tuy nhiên, điều đó có thể đặt vào tình huống khó khăn,”
      “Oh, nhận ra điều đó à?” hỏi châm biếm.
      bắn cho tia nhìn, ràng cáu bởi cắt ngang vừa rồi. “Vài quý ông thiếu ý thức và lương tâm thông thường, và có thể dừng nụ hôn vào thời điểm thích hợp. Đó là tại sao chúng ta phải dạy đánh.”
      "Và làm tất cả những điều đó trong buổi chiều sao?”
      lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra và bật mở, mặt bức tranh hoàn hảo của hờ hững. “, tôi nghĩ chỉ hôn vào buổi chiều nay. Chúng ta có thể xem xét về đánh đấm vào ngày mai.”
      được huấn luyện quyền à?”
      “Tất nhiên.”
      nhìn nghi ngờ. “Chẳng phải những bài học đó rất đắt tiền sao? Tôi nghe chỉ có ít người ở Luân Đôn được coi là có tài năng ưu tú.”
      “Luôn có cách đạt được điều người muốn.” . nhìn với cái nhướn mày. “Tôi tin tôi là dạng người luôn đứng đôi chân của mình.”
      “Tôi cho là bây giờ với tôi là dạng người đứng đôi chân của mình với đôi tay xuất sắc và sẵn sàng để đánh?”
      cười và đánh vài đường vào khí. “ có gì giống thế này để làm cho máu luôn chảy.”
      cau mày nghi ngờ. “Đó có vẻ là mục đích của phụ nữ.”
      “Tôi nghĩ chúng ta quyết định tán thành quan điểm của bà Seeton về phụ nữ.”
      “Chúng ta tán thành,” vặn vẹo “nhưng chúng ta cố tìm cho tôi người chồng.”
      “Ah, vâng, người chồng.” cách ủ ê.
      “Tôi thể hình dung có người đàn ông nào ở muốn cưới người nữ võ sĩ quyền .”
      cần là võ sĩ. chỉ cần có thể đấm đủ mạnh để chứng tỏ rằng thể bị lợi dụng.”
      nhún vai và nắm tay lại. “Như thế này sao?”
      “Lạy Chúa, . Đừng thu ngón cái vào. chắc chắn làm nó gãy.”
      Elizabeth đưa ngón tay cái ra ngoài nắm đấm. “Thế này à?”
      gật đồng tình. “Chính xác. Nhưng chúng ta học cách hôn hôm nay.”
      , cứ để nó lại.” đẩy cánh tay ra trước vài lần. “Tôi khá thích điều này hơn.”
      James rên rỉ, chắc điều gì làm buồn bực hơn – rằng phải để việc hôn vào ngày khác hoặc rằng có cú đấm yếu ớt nhất từng thấy. “, , phải như thế.” , đứng đằng sau . để chiếc túi của rơi xuống đất khi đặt tay lên khuỷu tay và điều chỉnh lại góc vai . “ đấm như .”
      “Tôi là .”
      “Well, ràng là thế, nhưng phải đấm như thế.”
      “Vậy” hỏi, bắt chước giọng nam trầm “ người đàn ông đấm thế nào?”
      “Tôi thấy phụ nữ đấm thế này.” tạo nắm đấm và di chuyển cánh tay về phía trước rồi lùi lại, khuỷu tay hề cách xa khỏi người. “Đàn ông, mặt khác, tạo ra chút đung đưa.”
      “Làm ơn giải thích .”
      “Tốt thôi. Lùi lại . Tôi muốn làm bị thương.”
      Elizabeth tặng cho nụ cười mỉm lạnh lùng và lùi lại vài bước. “Đủ chỗ cho người đàn ông rồi chứ?”
      “Đừng làm theo. Chỉ xem thôi.” đưa tay ra sau. “Tôi phải cho xem với nửa tốc độ vì tôi thực đấm thứ gì ngoài khí. Lấy đà giúp cho cú đấm của tôi.”
      “Tất nhiên.” với cái vẩy tay cao thượng. “Nửa tốc độ.”
      “Chú ý đấy. nhìn bậc thầy.”
      “Về điều đó” lạnh lùng “Tôi nghi ngờ.”
      di chuyển cả cánh tay về phía trước, chuyển động bắt đầu từ sống lưng và dội lên qua vai tới nắm đấm. Nếu di chuyển với toàn bộ vận tốc, và nếu có ai đứng trước , James nghĩ có thể đánh gục người đó. “ nghĩ sao?” hỏi, hoàn toàn hài lòng với bản thân.
      “Làm lại lần nữa .”
      nhướn mày lên nhưng vẫn làm theo, thậm chí thêm lúc lắc vào lần này. nhìn lên mặt ; nheo mắt lại và nghiên cứu như thể bộ phận quan trọng của thú nuôi.
      Thoảng nhìn lên, cầu. “Lần nữa chứ?”
      chú ý hay chỉ cố làm tôi trông như thằng ngốc?”
      “Oh, tôi hoàn toàn chú ý. Nếu trông như thằng ngốc chẳng còn gì vừa lòng tôi nữa.”
      James kéo cánh tay ra phía sau lần cuối. “Tóm lại,” phụ nữ đấm ra phía trước từ vai, sử dụng cơ bắp ở sống lưng.”
      Elizabeth mô phỏng cú đánh phụ nữ của . “Như thế này.”
      “Chính xác. người đàn ông, mặt khác, sử dụng sức mạnh của lưng cũng tốt như cánh tay ta.”
      “Những cơ bắp ở đây à?” nhấc tay phải lên và dùng tay trái lên để chỉ vào khối cơ bao quanh khung xương sườn bên phải của .
      Miệng trở nên khô khốc. Chiếc váy bó chặt quanh ở những chỗ bình thường nhất.
      “Ở đây à, James?” hỏi, ấn vào lưng. “Hay đây?” Lần này ấn vào lưng , trừ những chỗ với tới và chạm dần đến bên sườn , hơi gần chỗ thắt lưng.
      “Ngay chỗ đầu tiên ấy.” , tránh khỏi ngón tay . Nếu trượt lưng thêm hay hai inch nữa xuống phía dưới, chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
      “Vậy hơi giống thế này.” vung cú đấm với nửa vận tốc, chỉ di chuyển hơi nhanh hơn .
      “Đúng. Nhưng cần di chuyển lên thêm chút. Nhìn tôi lần nữa này.” đấm lần nữa. “Hiểu chứ?”
      “Tôi nghĩ vậy. muốn tôi thử chứ?”

      “Vâng.” bắt chéo tay lại. “Đấm tôi .”
      “Oh, . Tôi thể.”
      , tôi muốn làm.”
      “Tôi thể. Tôi chưa bao giờ cố ý làm đau ai trước đây.”
      “Elizabeth, toàn bộ mục đích của bài học này là có thể làm đau người khác nếu tình huống xảy ra. Nếu thể đấm người, hoàn toàn phí thời gian.”
      nhìn nghi hoặc. “Nếu khăng khăng vậy.”
      “Vâng.”
      “Tốt thôi.” Với chút thời gian để mỗi người chuẩn bị, lùi lại và tấn công. Trước khi James có bất kì ý niệm về điều xảy ra, nằm dài đất, và mắt phải của nhoi nhói.
      Elizabeth, hề biểu lộ chút lo lắng hay quan tâm đến sức khỏe của , nhảy lên nhảy xuống, hét lên vui sướng. “Tôi làm được! Tôi thực làm được! có thấy ? có thấy ?”
      ”, lầm bầm, “nhưng tôi cảm thấy nó.”
      để tay lên hông và tươi cười, trông như thể vừa được tôn làm nữ hoàng thế giới. “Oh, tài giỏi! Hãy làm lại .”
      “Đừng.” càu nhàu.
      ngừng cười toe toét và cúi xuống. “Tôi làm bị thương phải ?”
      hẳn.” dối.
      “Tôi ư?” nghe có vẻ thất vọng.
      “Well, có lẽ chỉ chút.”
      “Oh, tốt, tôi...” kìm lại điều định . “Tôi có ý như thế. Tôi thề. Tôi muốn bị thương, nhưng tôi dồn hết sức lực vào cú đấm đó, và...”
      “Tôi phô ra tác dụng của nó vào ngày mai thôi, nghi ngờ gì nữa.”
      hổn hển với nỗi khiếp sợ. “Tôi để cho con mắt màu đen à?”
      “Tôi nghĩ muốn tôi bị thương.”
      “Tôi muốn thế,” nhanh chóng . “nhưng tôi phải thú nhận là tôi chưa hề làm điều gì như thế này trước đây, và khá thỏa mãn vì làm đúng.”
      James nghĩ mắt hoàn toàn thâm tím lại như ràng hi vọng, nhưng tuy nhiên hơi cáu với bản thân vì đánh giá quá thấp. bé, chưa từng mơ làm đúng với cú đấm đầu tiên. Và thậm chí, còn tưởng tượng thể có đủ lực để làm nhiều hơn là làm choáng váng đối thủ của . Tất cả những gì thực hi vọng là dạy đủ để tước khả năng làm hại tạm thời của người đàn ông trong khi thoát thân.
      Nhưng, buồn bã nghĩ, trong lúc cẩn thận vỗ vào mắt , cú đấm của phải tạm thời. nhìn lên , trông cực kì tự hào về bản thân đến nỗi phải cười và . “Tôi tạo ra con quái vật.”
      nghĩ vậy à?” Mặt thậm chí còn rạng rỡ hơn, điều James nghĩ là có thể. Đó như thể chính mặt trời đầy tràn trong mắt .
      Elizabeth bắt đầu đánh quả đấm của vào khí. “Có lẽ có thể dạy tôi vài kĩ thuật cao hơn.”
      đủ cao rồi, cảm ơn.”
      dừng nhảy nhót, mặt điềm tĩnh. “Chúng ta có thể đặt cái gì vào mắt ? Nó thể sưng lên và thâm tím nếu chúng ta đặt thứ gì đó lạnh vào.”
      James suýt nữa từ chối. Mắt thực tệ đến mức đó – điều đáng ngạc nhiên hơn cả là việc đó hạ gục xuống đất. Nhưng Elizabeth vừa mời về nhà , và đây là cơ hội thể bỏ lỡ. “Thứ gì đó lạnh chỉ là đồ vật thôi.” lầm bầm.
      “Vậy hãy theo tôi. cần giúp chứ?”
      James nhìn cánh tay duỗi ra của với chút chán nản. nghĩ yếu tới mức nào chứ? “ đấm tôi vào mắt.”, với giọng khô khan. “Phần còn lại của tôi hoạt động khá tốt, cảm ơn.”
      rút tay về. “Tôi chỉ nghĩ... Dù sao té xuống đất khá mạnh.”
      Chết tiệt. thời cơ nữa mất. Lòng tự trọng của quá khó chịu. có thể dựa vào cả con đường về nhà. “Sao để tôi thử và chúng ta xem như thế nào nhỉ?” đề nghị. Có lẽ có thể bong gân mắt cá chân sau hai mươi dặm hoặc hơn.
      “Nghe hay đấy. Nhưng hãy cẩn thận đừng quá ép bản thân.”
      James vài bước cẩn thận, cố nhớ bên hông nào té xuống đất. tốt khi khập khiễng ở bên hông ổn.
      chắc đau chứ?”
      hẳn phải là tên đểu cán nếu lợi dụng lo lắng trong mắt , nhưng ràng lương tâm chết vì những mục đích , vì James thở dài và . “Tôi nghĩ là hông tôi.”
      liếc xuống hông , nơi gây ra những chỗ khác gần đó cảm nhận chút đau đớn. “Có bị thâm tím ?”
      “Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ.” đáp lại. “Tôi chắc là sao nhưng…”
      “Nhưng đau.” gật đầu như người mẹ. “ hầu như cảm thấy thoải mái hơn vào buổi sáng, nhưng có vẻ ngốc nghếch khi ép bản thân quá sức.” nhíu mày vẻ hiểu biết. “Có lẽ tốt nhất nên quay lại nhà Danbury. Nếu bộ về nhà tôi, lại phải bộ về, và…”
      “Oh, tôi chắc chắn nó tệ đến thế.” nhanh chóng . “Và tôi tôi đưa về.”
      “James, tôi bộ về nhà mỗi ngày.”
      “Dù sao tôi cũng phải giữ lời hứa.”
      “Tôi rất sẵn lòng bỏ qua cho lần này. Dù sao, khó có thể mong bị hạ xuống đất.”
      “Thực ra, đau như thế. Tôi chỉ thể với tốc độ bình thường.”
      trông chắc chắn.
      “Ngoài ra,” thêm vào, nghĩ rằng cần củng cố vị trí của mình. “chúng ta vẫn còn nhiều thứ cần thảo luận về bữa tiệc trong vườn của Phu nhân Danbury thứ bảy tới.”
      “Tốt thôi” miễn cưỡng. “nhưng phải hứa tôi nếu đau đớn trở nên thể chịu được.”
      lời hứa dễ dàng để giữ, vì đau lắm. Well, như kiểu nghĩ đến.
      Họ mới chỉ bước vài bước trước khi Elizabeth quay lại và hỏi. “ sao chứ?”
      “Hoàn toàn quả quyết. “Nhưng bây giờ giỏi trong việc tự bảo vệ, tôi nghĩ chúng ta nên chuyển sang những khía cạnh khác trong việc học của .”
      đỏ mặt. “Ý là…”
      “Chính xác.”
      nghĩ khôn ngoan hơn nếu bắt đầu với cách tán tỉnh à?”
      “Elizabeth, tôi nghĩ phải lo lắng bất cứ điều gì trong việc đó.”
      “Nhưng tôi có manh mối nào về việc làm thế nào!”
      “Tôi chỉ có thể rằng có năng khiếu bẩm sinh.”
      !” mạnh mẽ. “Tôi có. Tôi có ý tưởng nào về việc gì với đàn ông.”
      có vẻ biết gì với tôi. Đó là” thêm vào “khi cố bám chặt vào những chỉ dẫn của bà Seeton.”
      tính.”
      ho. “Tại sao ?”

      “Tôi biết” lắc đầu nhàng. “ chỉ là tính. khác.”
      ho lần nữa. “ quá khác với những người khác trong giới của tôi.”
      “Nếu phải biết, rất dễ chuyện cùng.”
      cân nhắc đến điều đó. Trước khi gặp Elizabeth, bản thân tự hào về khả năng làm cho những yểu điệu mới ra mắt lần đầu và những bà mẹ tham lam của họ hoàn toàn được chỉ với cái nhìn đánh giá. Đó luôn là công cụ có tác dụng – trong những thứ thực hữu dụng học từ cha mình.
      Quyết tâm tìm hiểu, hướng ánh nhìn khinh khỉnh nhất Tôi – là – Hầu tước – Riverdale vào – thứ làm cho những người đàn ông trưởng thành phải chạy vào góc phòng – và thế nào nếu tôi nhìn như thế này?”
      nổ ra tràng cười. “Oh, dừng lại! Dừng lại! trông buồn cười quá.”
      “Gì cơ?”
      “Dừng lại, James. Oh, phải dừng lại. trông như cậu con trai giả vờ như công tước. Tôi biết vậy, vì em trai tôi thường cố làm thế với tôi.”
      Lòng tự trọng của nhói lên, . “Em bao nhiêu tuổi?”
      “Nó tám tuổi, nhưng…” Bất kể có ý cũng chìm trong tràng cười của .
      James thể nhớ lần cuối có ai cười , và đặc biệt thích bị so sánh với cậu bé tám tuổi. “Tôi có thể cam đoan với ”, , giọng hoàn toàn lạnh băng “điều đó…”
      “Đừng gì nữa” , vẫn cười. “Thực ra, James, người nên như quý tộc nếu họ thể có nó.”
      Chưa bao giờ, trong cả nghiệp làm điệp viên ở văn phòng Chiến tranh, thèm được để lộ thân phận của mình như lúc này. rất muốn chụp lấy và lắc và quát lên “Tôi là hầu tước, ngốc bé ! Tôi có thể là người địa vị khi tôi muốn thế.”
      Nhưng mặt khác, có vài điều khá hấp dẫn bởi tràng cười giả tạo của . Và khi quay sang “Oh, làm ơn đừng cảm thấy bị sỉ nhục, James. Đó là lời khen ngợi, thực đấy. người quá dễ chịu để làm quý tộc.” quyết định đó có thể thực là khoảnh khắc đáng ưa thích nhất của đời .
      Cái nhìn chằm chằm của bất động dưới vệt thâm khó nhận thấy, vì vậy phải cúi xuống để ngang tầm nhìn với . “Tha lỗi cho tôi chứ?” chọc ghẹo.
      “Tôi có thể cảm thấy…”
      “Nếu tôi tha lỗi cho tôi, vậy tôi có thể phải thực hành môn quyền của tôi lần nữa.”
      rụt lại. “Trong trường hợp đó, tôi hoàn toàn tha thứ cho .”
      “Tôi nghĩ có thể. Về nhà thôi.”
      tự hỏi tại sao, khi từ “nhà”, thực nghĩ đó có lẽ hợp với cả nữa.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 11

      Elizabeth ngạc nhiên làm sao mà hề lo lắng về tình trạng căn nhà khi và James đến ngưỡng cửa nhà. Tấm rèm xanh thêu hoa nhạt màu, và những bức tường cần lớp sơn mới. Đồ đạc được làm tốt nhưng cũ, với những cái gối được đặt cách có chủ ý ở những nơi cần sơn sửa lại nhất. chung, căn nhà trông hơi sơ sài. Chỉ có vài đồ trang trí lặt vặt ra trò, những thứ nào đó với giá trị nào đó tới hiệu cầm đồ hay bán rong rồi.

      Thường cảm thấy cần giải thích gia đình trong giai đoạn khó khăn, và làm ra rằng họ sống trong ngôi nhà lớn hơn trước khi cha mẹ họ chết. Lucas dù sao cũng là nam tước, và mất thể diện khi họ bị hạ gục trong hoàn cảnh này.

      Nhưng với James chỉ mở cửa với nụ cười, chắc chắn thấy căn nhà của theo cách thấy – như ngôi nhà ấm áp, thoải mái. bóng gió về việc sinh ra trong gia đình tốt, nhưng cũng gia đình mất tất cả tài sản họ có, vì vậy hiểu thể mua đồ mới, cần thiết phải tiết kiệm của .

      Căn nhà – may mắn thay! – sạch , và khí thơm mùi bánh quy nóng. “Hôm nay may mắn đấy,” Elizabeth với nụ cười. “Susan hẳn quyết định nướng ít bánh.”

      “Mùi thơm.” James .

      “Bánh gừng. Nào, sao theo tôi vào bếp nhỉ? Chúng ta cần nghi thức ở đây, tôi e là thế.” đẩy cánh cửa tới nhà bếp mở ra và đưa vào. Khi ngồi ngay lập tức, trách phải đứng vì tôi đâu. Hông bị thâm tím và hẳn làm đau lắm. Ngoài ra, ngốc khi đứng đó trong khi tôi chuẩn bị trà.”

      kéo cái ghế ra và ngồi xuống, rồi hỏi. “Các em trong vườn à?”

      Elizabeth kéo màn cửa về bên và nhìn ra cửa sổ. “Vâng, đó là Lucas và Jane. Tôi chắc Susan ở đâu, mặc dù con bé hẳn phải vừa ở đây. Những cái bánh này vẫn còn ấm.” Với nụ cười, đặt đĩa đầy trước mặt . “Tôi gọi Lucas và Jane. Tôi chắc chúng muốn gặp .”

      James quan sát với thích thú khi gõ ba lần vào ô kính cửa sổ. Trong vài giây, cánh cửa bếp mở ra và hai đứa trẻ xuất .

      “Oh, là chị, Elizabeth.” Cậu con trai . “Em nghĩ chị là Susan.”

      , chỉ có chị thôi, e là thế. Em có biết chị ấy đâu ?”

      “Chị ấy chợ”, cậu con trai trả lời. “ may mắn nếu có ai đó đổi cho chúng ta ít thịt với những củ cải đó.”

      đáng tiếc đúng hơn” lầm bầm. “Tại sao ai đó lại đưa chúng ta miếng thịt hoàn toàn ngon để lấy củ cải hoàn toàn thảm hại chứ.”

      “Tôi ghét củ cải.” James .

      Cả ba người nhà Hotchkiss quay về phía .

      thêm vào. “ người bạn của tôi với tôi rằng người có thể học khá nhiều về cần cù từ củ cải, nhưng tôi chưa bao giờ có thể hình dung ấy có ý gì.”

      Elizabeth bắt đầu nghẹn thở.

      “Nghe hơi nhảm nhí đối với em.” .

      “Lucas, Jane” Elizabeth cắt ngang lớn. “Chị muốn các em gặp Mr. Siddons. ấy là bạn chị, và ấy cũng làm ở nhà Danbury. ấy là người quản lí tài sản mới của Phu nhân Danbury.”

      James đứng dậy và bắt tay Lucas với tất cả vẻ nghiêm trang dành cho những người cao cấp. Rồi quay sang Jane và hôn tay . Cả khuôn mặt sáng bừng lên, nhưng quan trọng hơn, khi nhìn Elizabeth để chấp thuận, tươi cười.

      “Cậu thế nào?” thầm.

      “Rất tốt, cảm ơn.” Lucas .

      Jane gì. quá bận nhìn chằm chằm vào bàn tay hôn.

      “Chị mời Mr. Siddons trà và bánh,” Elizabeth , “hai em có muốn tham gia ?”

      Thường James tiếc vì mất khoảng thời gian riêng với Elizabeth, nhưng có gì đó thực rất ấm áp nếu ngồi trong phòng bếp với ba con người bé này, những người biết ràng là gia đình có ý nghĩa như thế nào.

      Elizabeth đưa bánh quy cho các em mình và hỏi “Cả hai làm gì cả ngày nay? Các em học xong bài chị giao chưa?”

      Jane gật. “Em giúp Lucas môn số học.”

      “Chị có!” Lucas lắp bắp, vụn bánh phun ra từ miệng. “Em hoàn toàn có thể tự làm nó.”

      “Có lẽ em có thể,” Jane với cái nhún vai trịnh thượng “nhưng em làm.”

      “Elizabeth!” Lucas phản kháng. “Chị nghe chị ấy gì với em chứ?”

      Nhưng Elizabeth lờ câu hỏi , thay vào đó ngửi khí với khó chịu ràng. “Cái mùi gì thế này?”

      “Em câu.” Lucas đáp lại.

      “Em phải tắm rửa ngay lập tức. Mr. Siddons là khách của chúng ta, và bất lịch …”

      “Tôi để tâm đến chút mùi cá đâu.” James ngắt lời. “Cậu có câu được gì ?”

      “Em gần như bắt được con to như thế naaaaày,” Lucas , dang rộng cánh tay hết mức có thể. “nhưng nó thoát được.”

      “Đó luôn là cảnh ngộ.” James thầm cảm thông.

      “Dù vậy em bắt được hai con vừa vừa. Em để chúng trong cái thùng ngoài kia.”

      “Chúng rất kinh tởm.” Jane thêm vào, hết thích thú với tay mình.

      Lucas quay sang ngay lập tức. “Chị thế khi chị ăn nó vào bữa tối.”

      “Khi chị ăn chúng vào bữa tối,” bắn trả, “chúng có mắt.”

      “Đó là vì Lizzie chặt bỏ đầu chúng, chị ngốc.”

      “Lucas” Elizabeth to. “Chị thực nghĩ em nên ra ngoài và gột sạch mùi đó .”

      “Nhưng Mr. Siddons…”

      “… chỉ là lịch thôi.” Elizabeth cắt ngang. “Làm ngay , và thay quần áo khi xong.”

      Lucas càu nhàu, nhưng cậu làm điều được bảo.

      “Đôi khi nó là của nợ.” Jane với cái thở dài chán nản.

      James ho để ngăn cười.

      Jane xem đó như đồng tình và giải thích kĩ hơn. “Nó mới tám tuổi.”

      “Còn em bao nhiêu?”

      “Chín tuổi”, đáp lại, như thể điều đó tạo nên mọi khác biệt thế giới.

      “Jane” Elizabeth vọng tới từ phía lò sưởi, nơi đun nước pha trà, “chị có thể chuyện với em chút ?”

      Jane xin thứ lỗi cách lịch và đến cạnh chị . James vờ nhìn khi Elizabeth cúi xuống và thầm gì đó vào tai em mình. Jane gật và chạy .

      “Gì vậy?” phải hỏi.

      “Tôi nghĩ nó cũng nên tắm rửa, nhưng tôi muốn làm nó xấu hổ trước mặt .”

      ngẩng đầu lên. “ thực nghĩ xấu hổ vì điều đó à?”

      “James, nó là bé chín tuổi nghĩ mình mười lăm tuổi. người đàn ông đẹp trai. Tất nhiên nó xấu hổ.”

      “Well, biết hơn tôi.” đáp lại, cố để lộ vui thích khi ca ngợi vẻ ngoài của .

      Elizabeth ra hiệu về phía dĩa bánh. “ thử cái à?”

      lấy cái và cắn. “Rất ngon.”

      chứ? Tôi biết Susan làm gì với chúng. Tôi chưa bao giờ xoay sở được để làm bánh của tôi ngon được.” lấy cái và cắn.

      James nhìn chằm chằm lên côm thể dứt ánh mắt khỏi cảnh nhai bánh. Lưỡi thè ra để liếm miếng bánh còn sót, và…

      “Em quay lại đây!”

      thở dài. trong những khoảnh khắc gợi tình ngẫu nhiên nhất trong đời, bị cắt ngang bởi cậu bé tám tuổi.

      Lucas cười toe toét với . “ thích câu cá chứ?”

      trong những môn thể thao ưa thích của tôi.”

      “Em thích săn, nhưng Elizabeth cho phép.”

      “Chị cậu là người hiểu biết đấy. cậu con trai tuổi cậu nên sử dụng khẩu súng mà giám sát thích hợp.”

      Lucas phụng mặt ra. “Em biết, nhưng đó phải tại sao chị ấy cho phép. Đó là vì chị ấy quá đa cảm.”

      “Nếu muốn nhìn em làm đau chú thỏ vô tội, đáng thương” Elizabeth cắt ngang “có nghĩa là chị quá đa cảm, vậy …”

      “Nhưng chị ăn thịt thỏ”, Lucas cãi, “em thấy chị ăn.”

      Elizabeth bắt chéo tay lại và gào lên. “Khác khi nó có tai.”

      James cười. “ nghe như Jane với ác cảm mắt cá.”

      , , ” Elizabeth khăng khăng, “hoàn toàn khác. Nếu nhớ lại, tôi là người luôn cắt bỏ đầu cá. Vậy ràng tôi khó tính.”

      “Vậy khác nhau ở đâu chứ?” khích động.

      “Đúng” Lucas , bắt chéo tay và hếch đầu lên trong bắt chước James cách hoàn hảo “Khác nhau ở đâu chứ?”

      “Tôi phải trả lời.”

      James quay sang Lucas và qua tay mình. “ ấy biết có lí lẽ để bào chữa.”

      “Tôi nghe rồi đấy.”

      Lucas chỉ cười khúc khích.

      James trao đổi cái liếc rất đàn ông với cậu trai . “Phụ nữ thường đa cảm cách khó chịu khi đề cập đến những sinh vật .”

      Elizabeth dán mắt vào bếp, giả vờ pha trà. lâu lắm rồi từ khi Lucas gặp người cậu có thể kính trọng và khâm phục. luôn luôn lo lắng rằng tước đoạt thứ gì đó quan trọng của cậu bởi tự nuôi cậu, chỉ có những người chị để bầu bạn. Nếu cho phép bất cứ người họ hàng nào đưa cậu , cậu cũng người cha, nhưng ít nhất cậu người đàn ông trưởng thành bên cạnh.

      “Con cá lớn nhất ngài từng bắt cỡ nào?” Lucas hỏi.

      bờ hay dưới biển?”

      Lucas chọc vào tay khi . “Ngài thể bắt con cá bờ!”

      “Ý tôi là sông.”

      Mắt cậu con trai mở rộng. “Ngài từng bắt cá ở biển sao?”

      “Tất nhiên.”

      Elizabeth nhìn với cái liếc kinh ngạc. Tông giọng rất thực.

      “Ngài từng tàu sao?” Lucas hỏi.

      , cái thuyền buồm đúng hơn.”

      cái thuyền buồm? Elizabeth lắc đầu khi lấy vài cái dĩa ra từ tủ. James hẳn quen nhiều bạn ở giới thượng lưu.

      “Con cá lớn cỡ nào?”

      “Oh. Tôi biết. Có lẽ chừng này.” James đo chiều dài khoảng hai feet với tay .

      “Hells bells!” Lucas la lên.

      Elizabeth suýt nữa đánh rơi cái dĩa. “Lucas!”

      “Em xin lỗi, Elizabeth”, Lucas suy nghĩ gì nhiều, và thậm chí quay mặt lại chỗ . chú ý chưa từng bị dao động khỏi James khi cậu hỏi. “Nó có chống cự

      James cúi xuống và thầm gì đó vào tai Lucas. Elizabeth nghiêng cần cổ và căng tai ra, nhưng thể nghe được gì.

      Lucas gật đầu hơi ủ rũ, rồi đứng dậy, băng qua phòng tới chỗ Elizabeth, và gật đầu nhàng. Elizabeth quá ngạc nhiên đến nỗi lần này làm rơi thứ cầm. May mắn thay, đó chỉ là cái muỗng.

      “Em xin lỗi, Elizabeth!” Lucas . “ lịch khi dùng cách ăn này trước mặt phụ nữ.”

      “Cảm ơn, Lucas.” nhìn sang James, người dành cho nụ cười bí . nghiêng đầu về phía cậu bé, vì vậy cúi xuống, đưa dĩa bánh quy cho Lucas, và . “Tại sao em và Jane tìm Susan nhỉ? Và em có thể ăn những cái bánh quy này đường vào thị trấn.”

      Mắt Lucas sáng lên về phía những cái bánh quy, và nhanh chóng chụp lấy chúng và rời khỏi phòng, bỏ Elizabeth há hốc mồm bởi nhanh nhẩu của cậu. “ gì với nó vậy?” hỏi trong sửng sốt.

      James nhún vai. “Tôi thể với .”

      “Nhưng phải . Dù đó là gì, nó cực kì có tác dụng.”

      ngồi xuống, trông vô cùng hài lòng với bản thân. “Vài thứ tốt nhất chỉ nên giữa đàn ông với nhau thôi.”

      Elizabeth cau mày hài hước, quyết định dù thế nào cũng phải ép tiếp, khi nhận ra chuyển màu sậm lại gần mắt . “Oh, tôi hoàn toàn quên mất!” thốt lên. “Mắt của ! Tôi phải tìm thứ gì đó đắp lên.”

      “Nó ổn thôi, tôi chắc đấy. Tôi từng có những vết thương tệ hơn mà lại còn ít quan tâm đến chúng.”

      Nhưng nghe, vì nhanh chóng lê chân khắp bếp để tìm thứ gì đó lạnh.

      cần phải rắc rối thế đâu.” thử lần nữa.

      nhìn lên, điều làm ngạc nhiên. nghĩ quá để ý đến việc tìm kiếm đến nỗi nghe, trả lời .

      “Tôi tranh cãi với về việc đó” tuyên bố. “Vì vậy tốt hơn nên giữ giọng .”

      James nhận ra . Elizabeth Hotchkiss, phải loại người để cho kế hoạch bị bỏ dở hoặc làm tròn trách nhiệm. Và nếu khăng khăng quan tâm đến con mắt bầm tím của , có điều nhặt nào mà – người ngang hàng với , người đàn ông cao to hơn gấp hai lần – có thể làm để dừng lại.

      “Nếu phải làm thế” lầm bầm, cố nghe như ít nhất có chút lúng túng bởi chăm sóc của .

      xoắn tay quanh thứ gì đó trong bồn rửa, rồi quay xung quanh và đưa nó cho . “Đây.”

      “Gì vậy?” hỏi khả nghi.

      “Chỉ là miếng vải ướt thôi. nghĩ gì chứ - rằng tôi định đập con cá của Lucas vào mặt à?”

      , hôm nay đủ giận dữ để làm thế, mặc dù…”

      nhướn mày lên khi bọc con mắt thâm tím của bằng mảnh vải. “ cho tôi biết rằng nghĩ ngày nào đó có thế làm tôi đủ bực tức để mà…”

      “Tôi gì về việc đó. Lạy Chúa, tôi ghét bị làm ầm lên. chỉ… , qua phải chút.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :