1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoan nghênh đến nhà trạch nam - Ngã Đích Tiểu Q

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18


      Ngại ngùng





      Được ở bên cạnh người mình có làm gì cũng thấy hạnh phúc.

      Sau khi thổ lộ tâm tình, hai người ngồi ở sau quầy hàng, đủ thứ chuyện trời dưới đất. người dùng miệng để , người dùng tay đánh máy, tuy hơi bất tiện, nhưng hề ảnh hưởng tới quá trình giao tiếp giữa hai người.

      Vệ Đinh đột nhiên hỏi về chuyện mua hoa, lúc đó Thẩm Huyên từng có việc cần nên mới mua nhiều hoa như vậy, thế nhưng sau rất nhiều ngày, tiền trả đủ mà vẫn buồn tới lấy dù chỉ cành.

      Thẩm Huyên kể rằng, trường tổ chức lễ hội văn hóa nghệ thuật, cho nên cán bé của hội học sinh như bị phái tới chợ mua hoa, vốn chẳng ưa gì mấy hoạt động tập thể này, nên sau khi đến tiệm Vệ Đinh đặt hoa xong quên béng luôn. Chờ nhớ ra lễ hội cũng tổ chức xong rồi, rốt cuộc bị phê bình khiển trách, mà hoa cũng chẳng cần dùng tới nữa.

      tới đây, Thẩm Huyên đặc biệt nhấn mạnh, phải người biết giữ lời. Ban đầu do bị ép vào hội sinh viên nên thèm bận tâm tới những chuyện trong hội, lần thất trách này khiến bị khai trừ khỏi hội, ra cũng hợp ý . Có điều chuyện hứa với Vệ Đinh vẫn còn nhớ, nên xuất tiền túi của mình ra để trả.

      Nghe tới đây, Vệ Đinh thắc mắc, Thẩm Huyên vẫn còn là học sinh, vậy sao ngày ngày cứ ở cùng cậu chịu học?

      Nhân vấn đề này, Thẩm Huyên liền kéo Vệ Đinh ôm vào lòng nhằm biểu đạt tâm ý.

      , trong lòng bất kể chuyện gì cũng quan trọng bằng Vệ Đinh, chỉ muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên cậu mà thôi.

      Vệ Đinh cả người run lên, nổi da gà, thế này chẳng phải mình thành hồ ly tinh chuyên quyến rũ mê hoặc lòng người rồi sao.

      Cậu bảo Thẩm Huyên học, Thẩm Huyên . Hai người tranh luận hồi, cuối cùng Thẩm Huyên đưa ra đề nghị, muốn học cũng được, nhưng Vệ Đinh phải ở bên bầu bạn, tối về cả hai mang hoa ra chợ đêm bán.

      Chuyện gì cũng quyết định rồi, Vệ Đinh phản đối nữa, dù sao lúc tình cảm nồng nhiệt cậu cũng muốn xa người .

      Tới trưa, Thẩm Huyên muốn đưa Vệ Đinh ra ngoài ăn, cậu muốn đóng tiệm hoa, liền đề nghị ăn ở nhà.

      Vệ Đinh đích thân xuống bếp làm cơm cho mình, Thẩm Huyên đương nhiên vô cùng vui mừng, tức tốc chạy ra chợ mua đủ loại thức ăn ngon.

      Các loại thịt heo gà cá đều có đủ, nhìn những thực phẩm mua về, Vệ Đinh đen mặt, chỉ là nấu bữa cơm bình thường thôi, có cần phô trương tới vậy !!!

      Vệ Đinh nấu ăn trong bếp, Thẩm Huyên ở bên ngoài coi tiệm hoa, cảm giác ấm áp như có dòng suối chậm rãi chạy vào lòng, có thể bình thản ở bên nhau như thế này, cả hai thấy thỏa mãn rồi.

      Thức ăn làm xong, Thẩm Huyên nhìn bàn đầy món ngon đột nhiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng, liền ôm Vệ Đinh vào lòng, cúi đầu hôn khẽ, chỉ nhàng tiếp xúc mà trong lòng thấy quá đỗi ngọt ngào.

      "Đinh Đinh, em được có lỗi với đấy."

      Vệ Đinh gật gật đầu, nâng môi hôn Thẩm Huyên.

      Câu này lặp lặp lại hàng trăm lần, Vệ Đinh hiểu, Thẩm Huyên là người thiếu cảm giác an toàn, từ bé thiếu thốn chăm sóc thương , nên khi có được hạnh phúc luôn lo sợ mất .

      Hai đôi môi quyện lấy nhau, Vệ Đinh hôn sâu, như muốn dùng hành động thay cho lời hứa đời bên nhau. Chỉ mong người kia có thể an lòng, phải lo nghĩ những chuyện xa xôi ly biệt.

      Giữa lúc cả hai tình nồng ý mật, Cố An từ ngoài vào phá vỡ bầu khí ngọt ngào.

      "Ban ngày ban mặt, hai người làm ơn kiềm chế chút ."

      Cố An nhìn có vẻ được vui, giọng điệu cũng khó chịu. Cậu ta tới bên bàn ăn, cầm cái đùi gà cho vào miệng cắn.

      "Nhóc chủ nhà, món này cậu làm hả? Ngon lắm! Vừa lúc tôi vẫn chưa ăn gì, tôi vào bếp xới cơm đây."

      Vệ Đinh nhận ra bước chân Cố An khập khiễng, nhìn cậu ta ôm bát cơm trở lại bàn ăn, ra dấu hỏi: [Chân sao vậy? phải làm à? Sao lại trở về?]

      "Công việc thối nát đó tôi làm nữa đâu!" Cố An căm giận : "Bắt tôi khuân vác tôi nhịn, ấy vậy mà tên Trần Mặc khốn khiếp còn sai người làm khó dễ tôi. Mười mấy cái thùng nặng cả trăm cân, gã quản lý chê tôi tay chân chậm chạp, ép tôi phải khuân hai cái lần, cuối cùng cái thùng rớt đập vào chân, đau muốn chết! Tôi mới ngồi xoa chân lát, gã đó lại mắng tôi lười biếng, đúng là để cho người sống mà!"

      Vệ Đinh níu lưỡi, Cố An gầy nhom thế kia mà bắt cậu ta khuân hai cái thùng nặng hơn trăm cân, làm sao vác cho nổi chứ, tên hồ ly kia quả nhiên phải người tốt.

      Vệ Đinh nhìn Cố An đầy cảm thông, Thẩm Huyên lại để tâm, vừa ăn cơm vừa hả hê châm chọc: "Ai bảo thường ngày chịu rèn luyện sức khỏe, đáng đời!"

      Cố An đập bàn: " gì hả tên kia!"

      Thẩm Huyên cười nhạo: "Oan có đầu nợ có chủ, ai ức hiếp tìm người đó, đừng có ở đây giận cá chém thớt!"

      Cố An gào lên: "Hôm nay ta tìm mi đây! Có ngon ra ngoài đánh trận!"

      Thẩm Huyên chậm rãi nhả ra mấy chữ: "Máy ảnh..."

      "Máy ảnh ông nội mi!" Cố An giơ móng vuốt bổ tới: "Hôm nay ông đây điên máu, đúng lúc gặp mi để trút giận! Ta cảnh cáo mi, con mẹ nó sau này đừng có mà lấy chuyện máy ảnh ra uy hiếp ta!"

      "Mi dám mắng ta? Hôm nay ông đây vả rách miệng mi cho biết!" Thẩm Huyên xông lên, cả hai lập tức lao vào ẩu đả.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai người giằng co từ phòng khách ra cửa tiệm, từ cửa tiệm lăn ra tận bên ngoài, càng đánh càng kịch liệt. Vệ Đinh mấy lần xông vào can ngăn, chưa làm được gì bị đẩy ra, những chậu hoa ngoài tiệm đều bị đụng vỡ, Vệ Đinh trợn trắng mắt, thèm quan tâm nữa, quay về bàn tiếp tục ăn cơm.

      Hai người vừa đánh vừa chửi. tên ra tay độc ác! gã nham hiểm xảo quyệt!

      Cố An ôm mắt, đau đớn hét lên: "Mẹ nó, đồ đê tiện, dám chọc vào mắt ta hả? Ta liều mạng với mi!"

      ...

      Thẩm Huyên lau máu mũi, phẫn nộ gào rít: "Đồ khốn! Dám móc lỗ mũi ta hả? Bữa nay ta thiến mi luôn!"

      ...

      Cố An vuốt tóc, nhìn Thẩm Huyên ngồi dưới đất tay ôm hạ bộ, đắc ý: "Nhãi con, dám đấu với ta hả! Ta phế đường con cháu của mi, cho mi cả đời làm thái giám luôn!"

      ...

      Thẩm Huyên hả hê phủi lông mi lông mày lông mũi, nhìn Cố An ôm mông nhảy tưng tưng: "Sao hả? Cảm giác "nở hoa" rất sảng khoái phải ?!"

      ...

      Hai người đánh đến khí thế ngất trời, dùng hết mọi thủ đoạn hạ lưu, bỉ ổi, vô sỉ nhất đời, nhưng cuối cùng vẫn khó phân cao thấp!

      Vệ Đinh cơm nước xong xuôi, rướn cổ lên nhìn hai tên vẫn hăng say ẩu đả, bèn đứng dậy dọn bàn, đem thức ăn vào bếp.

      Tiếng chửi thề văng tục ầm ĩ vọng vào, Vệ Đinh ngồi trong quầy đeo tai nghe, mở lượng lớn, vừa nghe nhạc vừa chơi game, thèm để ý tới hai tên dở hơi kia nữa.

      ~*~


      Trần Mặc xem đồng hồ, cùng thư ký xuống kho hàng dưới lầu, giả bộ như thị sát công việc, nhưng mắt lại đảo khắp xung quanh.

      Nhìn lượt thấy bóng dáng Cố An đâu, liền quay đầu hỏi quản lý: " tới giờ tan ca rồi à?"

      "Vẫn chưa ạ."

      "Nếu chưa người đâu rồi?"

      "Tất cả đều ở đây làm việc ạ."

      "Thực đều có mặt ở đây? Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời."

      "À, Giám đốc Trần muốn hỏi thanh niên hôm nay mới tới làm phải ? Cậu ta rồi."

      "Tại sao cậu ta lại ?"

      "Tên nhóc đó yếu ớt quá, mới bị cái thùng rớt vào chân thôi cũng phủi mông mà ."

      "Thùng rớt vào chân?" Trần Mặc cau mày, giọng thoáng ngân cao, để lộ tâm trạng lo lắng của mình.

      Quản lý chỉ vào cái thùng to đùng nằm trong góc: "Chính là cái thùng đó, Giám đốc Trần, tôi đâu biết cậu ta ốm yếu tới vậy, có hai cái thùng cũng vác xong."

      "Cái gì? bắt cậu ta khuân hai cái thùng cùng lúc?!"

      Quản lý lí nhí : "Ai cũng khuân hai cái lúc mà."

      Trần Mặc bình tĩnh hết nổi rồi: "Tôi bảo cậu ấy xuống đây khuân vác chẳng qua chỉ là đùa cậu ấy chút thôi, vậy mà lại dám bắt cậu ấy làm !"

      Quản lý tự biết mình hành động ngu ngốc, nhưng trong lòng phục: "Ngài ràng, tôi làm sao biết ngài chỉ đùa cậu ta thôi."

      Trần Mặc nheo mắt, chuẩn bị phát hỏa thư ký nhắc nhở: "Giám đốc Trần, chú ý hình tượng."

      Trần Mặc hít sâu hơi, đôi mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, hừ lạnh tiếng rồi xoay lưng rời khỏi kho hàng.

      Vào thang máy, vuốt lại tóc, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh : "Hủy cuộc họp chiều nay, tôi ra ngoài có chút việc."

      thư ký kinh ngạc: "Cuộc họp này thể hủy được thưa giám đốc! Khó khăn lắm chúng ta mới thuyết phục được vị khách đó, hôm nay ông ta tới là để ký hợp đồng."

      Trần Mặc đáp, thang máy lên tầng cùng, để thư ký ra khỏi rồi nhấn nút xuống tầng .

      đường lái xe chợ chim, Trần Mặc rất muốn gọi điện thoại cho Cố An, nhưng điện thoại cứ cầm lên lại bỏ xuống, vẫn có dũng khí gọi cho dãy số quen thuộc kia.

      biết mình sợ cái gì, khi thẳng thừng cự tuyệt Cố An, quan hệ của hai người họ thay đổi hẳn, bây giờ xảy ra hiểu lầm, e rằng quan hệ giữa họ càng căng thẳng hơn.

      Suốt hai năm nay, Cố An quanh quẩn bên như trước đây nữa. từng cảm thấy mất mát, cũng rất bàng hoàng, nhưng muốn kéo cậu vào cái vòng luẩn quẩn lối thoát này. hiểu rất gia đình Cố An, hiểu cố chấp cổ hủ của cha mẹ cậu, hai người họ đời nào chấp nhận chuyện con trai mình là đồng tính.

      Hai người vĩnh viễn thể quay lại như trước đây, điều này cũng hiểu. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười thờ ơ hờ hững của Cố An, lòng khó chịu vô cùng, thế nhưng lại chẳng thể thốt nổi lên lời, bởi lẽ tình cảm này chôn giấu tại nơi mềm yếu nhất trong tim , khi chạm vào, thể vãn hồi được nữa.

      xuống xe vào tiệm thuốc mua lọ thuốc trị thương, rồi gấp rút về phía chợ chim. Tới cửa tiệm hoa, lấy di động ra làm gương, chỉnh lại tóc tai, áo quần, soi lại bản thân, mất lúc mới từ tốn vào tiệm.

      Vừa vào, Trần Mặc cười chào Vệ Đinh: "Bạn , trông hàng à?"

      Vệ Đinh liếc cái, ngoảnh đầu ngó lơ.

      Vô duyên vô cớ bị lạnh nhạt, Trần Mặc có chút kinh ngạc, đảo mắt vòng quanh nhà, rồi dừng lại nơi hai kẻ ngồi ăn cơm.

      Hai người mặt đầy thương tích, vừa gắp thức ăn vừa đấu võ mồm, đến lúc kích động liền dùng đũa thay vũ khí để đánh nhau, cãi vả ỏm tỏi, thế nhưng trong mắt Trần Mặc, hành động này lại chẳng khác gì việc 'tình trong như mặt ngoài còn e'.

      cẩn thận đánh giá người cãi nhau với Cố An, càng nhìn càng thấy khó chịu. Tên đó đẹp trai hơn , trẻ tuổi hơn , áo quần cũng là hàng hiệu, chẳng thua kém điểm nào cả.

      Cảm giác bất an trỗi dậy, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, bước đến trước mặt Cố An.

      Đến lúc này Cố An mới phát ra tồn tại của , còn hứng thú cãi nhau nữa, lạnh lùng hỏi: " tới làm gì?"

      Lọ thuốc trị thương nằm yên trong túi, Trần Mặc lại lấy ra được, những lời chuẩn bị từ trước cũng cách nào thốt lên, im lặng lúc, mới câu trái với lòng mình: "Sao cậu làm hả?"

      " đời nào ông đây tới chỗ đó làm nữa!" Cố An rống lên, ném đôi đũa, giậm chân chạy lên lầu.

      Trần Mặc tức khắc đuổi theo, cười châm chọc: " làm cậu lấy tiền đâu trả cho tôi."

      Cố An tiếp tục rống: "Tôi ra ngoài tìm việc khác!"

      Trần Mặc nhắc nhở: "Cậu chỉ có thời hạn tám ngày thôi."

      Cố An quay đầu trừng mắt nhìn , lập tức chạy vụt lên lầu, bỏ vào phòng.

      Trần Mặc cũng bước theo vào, đóng cửa, khóa chốt, cười nhạt nhìn cậu.

      " muốn làm gì?" An lùi lại mấy bước.

      "Cậu xem?" Trần Mặc xắn tay áo, tiến lại gần.

      " đừng làm bậy!"

      "Làm bậy gì cơ?" Trần Mặc cười cười: "Mắng cậu? Đánh cậu? Hay cưỡng bức cậu?"

      " dám!!!"

      "Cậu đoán xem tôi dám ?"

      Cố An nổi sùng, cậu biết nếu chọc giận Trần Mặc chuyện gì cũng dám làm. Thế nhưng cậu mới là người bị hại mà, những bị cái thùng rớt trúng chân mà vừa rồi đánh nhau với Thẩm Huyên còn bị thương. Bây giờ toàn thân ê ẩm bầm dập, nào còn dư hơi để đối phó với kẻ này nữa.

      Hảo hán chịu thiệt trước mắt, Cố An nhanh chóng nặn ra nụ cười đon đả, mở miệng cầu xin: " Mặc, đừng thế mà, em làm là được chứ gì? Bây giờ chúng ta cùng tới công ty nào."

      "Cởi giày, cởi quần áo ra!" Trần Mặc đẩy cậu ngã xuống giường, thấy cậu kinh ngạc liền bình tĩnh giải thích: "Để tôi xem cậu bị thương ở đâu."

      việc hoàn toàn khác với dự liệu, Cố An nhất thời kịp phản ứng, cả người ngây ra.

      Trần Mặc khom lưng giúp cậu cởi giày, rồi cởi cả tất, nhìn bàn chân phải sưng vù như cái bánh bao, lòng nhói đau. Đổ thuốc vào lòng bàn tay, xoa đều, rồi nhàng xoa bóp bàn chân cậu.

      "Để tôi tự làm." Cố An muốn rút chân về nhưng lại bị Trần Mặc giữ lại: "Đừng nhúc nhích, ráng chịu chút, hơi đau đấy."

      "Cái gì mà hơi đau? Suýt nữa què chân tôi rồi!" Cố An liền chớp cơ hội cảm thán: "Cái thùng nặng cả trăm cân luôn đó, lần bắt tôi vác hai cái, bị thứ đó rớt trúng chân, sao có thể đau được!"

      "Sau này cần khuân vác nữa, làm trợ lý của tôi ."

      "Cái gì?"

      "Hàng ngày theo tôi, tôi làm gì cậu làm nấy."

      ...

      Cố An sửng sốt hồi lâu, cảm thấy lời này còn có ngụ ý gì khác, bèn thăm dò: "Giống như trước đây sao?"

      "Ừ, giống như trước đây."

      Cố An cười: "Theo có gì hay?"

      " cần làm gì, cũng cần trả nợ, bao ăn bao uống, cuối tháng còn có lương."

      "Được, lời giữ lời đó, được đổi ý! tới năn nỉ tôi làm, tôi miễn cưỡng đồng ý vậy." Cố An làm ra vẻ ta đây chút tình nguyện, thực ra trong lòng vui như mở hội.

      phải làm gì mà còn được lãnh lương, tin nổi đời lại có chuyện tốt đến vậy.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19


      Quà sinh nhật





      Nhìn Trần Mặc ngồi xổm cắm cúi xoa bóp chân mình, Cố An đắc ý vô cùng, thấy bản thân chẳng khác gì hoàng đế, còn Trần Mặc chính là tiểu thái giám hầu hạ mình.

      "Tiểu Mặc Tử, rót nước cho trẫm." Cố An thỏa mãn tới mức quên hết trời trăng.

      "Cậu gọi tôi là gì?" Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi, thầm bóp mạnh bàn chân như cái bánh bao kia.

      "Ối, đau quá!" Cố An lập tức đổi giọng: " Mặc, gọi ngài là Mặc mà."

      Trần Mặc cười bất đắc dĩ, đứng dậy rót nước cho cậu ta: "Uống ."

      Cố An đón lấy ngửa cổ dốc vào miệng, vì uống quá vội, nước từ khóe miệng tràn xuống thấm ướt mảng cổ áo. Trần Mặc thấy vậy khỏi thở dài, lấy khăn tay trong túi ra lau miệng cho cậu.

      Động tác này vốn chỉ là lơ đãng thôi, nhưng khi lau xong cả hai đều sững sờ ngây ngẩn.

      Cố An hiểu vì sao Trần Mặc lại đối xử dịu dàng với mình như vậy, mùi hương từ khăn tay vẫn còn thoang thoảng bên mũi, đó là mùi hương đặc biệt người Trần Mặc. Trước đây, khi hai người còn như hình với bóng, ngày ngày cậu đều có thể ngửi thấy hương thơm này, phải nước hoa, mà là hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể. Mùi hương ấy sớm khắc sâu vào tâm khảm, cách biệt hai năm, bây giờ ngửi thấy, Cố An lại cảm thấy thực xa lạ.

      Để hóa giải bầu khí ngượng ngùng này, Cố An hóa thân thành liệt nữ trung trinh tiết hạnh, giữ chặt cổ áo, lùi sâu vào trong giường: " trêu ghẹo tôi? Tôi theo đâu, người ta là hoàng hoa khuê nữ!"

      Trầm Mặc giật giật khóe miệng, ném khăn tay vào mặt cậu: "Cho cậu luôn cái khăn này đó, những thứ mà cậu dùng qua đều trở thành rác rưởi cả."

      Cố An nổi điên bật dậy: " mới là rác rưởi! Đàn ông thời buổi này mà còn xài khăn tay mới là thứ rác rưởi!"

      Trần Mặc thèm chấp, cũng chẳng buồn giúp cậu bôi thuốc nữa, mở máy tính ra kiểm tra tin tức và giá cả thị trường chứng khoán.

      Cố An cười tí tởn sáp lại: "Giám đốc Trần, giới thiệu cho đàn em mấy loại cổ phiếu ."

      "Cậu muốn chơi cổ phiếu?"

      "Tiền sinh tiền, ai muốn chứ."

      "Cậu có tiền à?"

      "Có chứ, hàng tháng mẹ đều gửi sinh hoạt phí cho tôi!"

      "Hai mươi hai tuổi mà còn ngửa tay xin tiền gia đình, cậu đúng là biết xấu hổ."

      "Mẹ tôi thương tôi cho tôi tiền để xài, ngưỡng mộ à?"

      "Sau này đừng xin tiền người nhà nữa, tôi cho cậu."

      "Sao tôi cứ có cảm giác mình như tiểu tình nhân được bao dưỡng thế nhỉ."

      "Đừng tưởng bở, cậu là nhân viên của tôi, đây là tiền lương tôi trả cậu."

      "Được rồi, tiền lương là tiền lương."

      "Ừ, tôi dùng tiền lương của cậu đầu tư cổ phiếu."

      "Khoan khoan, ý giao tiền cho tôi?"

      "Đương nhiên, đưa tiền cho cậu để cậu mua máy ảnh hạ lưu ư?"

      "Máy ảnh làm sao mà hạ lưu?! Nó tuyệt đối hạ lưu!"

      "Hứ!"

      "Máy ảnh là thần thánh, là vĩ đại, là thứ giúp con người lưu lại những khoảnh khắc tuyệt vời của cuộc sống."

      "Hứ!"

      " hứ cái gì mà hứ!"

      ...

      "A a, Mặc, đừng lấy mắt kính của em! Mau trả mắt kính đây, em nhìn thấy!"

      ...

      Trần Mặc để mắt kính của cậu lên bàn, chỉnh trang y phục, vừa bước ra ngoài vừa : "Tôi về công ty, cậu ở nhà nghỉ ngơi vài ngày , khi nào chân lành rồi làm."

      Cố An như người mù ngồi giường, mò tìm kính khắp nơi.

      Trần Mặc tới cửa, đột nhiên hỏi: "Cái người lúc nãy là ai?"

      "Ai cơ?"

      "Người ngồi ăn cơm với cậu."

      "Cậu ta là bạn trai của Đinh Đinh."

      "Ra thế." Trần Mặc cười tiếng: "Tôi đây."

      "Ê! đừng , mắt kính! Trả mắt kính đây!"

      Lúc Trần Mặc bước từ lầu xuống, tâm tình vô cùng vui vẻ, thấy Vệ Đinh, ra tới cửa quay đầu lại, chân tình : "Hai người xứng đôi lắm, sau này phải luôn hòa hợp vui vẻ nhé."

      Vệ Đinh kinh ngạc há hốc mồm, đột nhiên cảm thấy tên hồ ly này còn đáng khinh hơn cả Cố An. Cậu chợt nhận ra số phận mình đáng thương, đám người xung quanh chẳng có lấy ai bình thường cả.

      Cố An khỏi phải , xưa nay cậu ta chưa làm được việc gì đứng đắn cả, bây giờ lại còn xuất thêm tên hồ ly, Vệ Đinh e rằng tháng ngày sau này có lấy phút bình yên.

      Sở Hiểu Phong miễn cưỡng có thể xem như người bình thường, thế nhưng cậu ta vừa nhìn thấy cảnh sát là lập tức biến thành tên mê trai, suốt ngày bám riết lấy nơi có đối phương, phòng ốc dọn dẹp, áo quần thèm giặt, Vệ Đinh sợ ngày nào đó cái nhà này thành ổ của sâu bọ kiến mối.

      A Bố lúc nào cũng thần thần bí bí, hàng ngày trốn trong phòng chẳng biết làm gì, tới ăn cũng trốn biệt trong phòng, Vệ Đinh nghĩ nếu nàng còn suốt ngày ru rú ở nhà, thế nào đầu cũng mọc ra cái nấm.

      Kẻ cuối cùng chính là Thẩm Huyên, vừa nhắc tới , cậu lại đau đầu. Ở bên nhau thời gian, Vệ Đinh thực hoài nghi, phải chăng hồi bé bị ngược đãi, thiếu cảm giác an toàn trầm trọng! Cả ngày cứ hệt như con ruồi, ngừng vo ve lải nhải bên tai. Cái này thể làm, cái kia được nghĩ, ngày nào cũng tụng niệm đến hàng trăm lần vẫn chịu ngưng. Ban đầu Vệ Đinh còn kiên nhẫn chiều lòng phối hợp với , cam đoan đảm bảo thay lòng đổi dạ, cả đời chỉ thương mỗi mình . Nhưng càng lúc cậu càng chịu hết nổi, chỉ cần vừa mở miệng liền nhét bông gòn vào tai giả điếc.

      Ngày ngày trôi qua, bình đạm mà vui vẻ.

      Buổi tối trước sinh nhật hai mươi hai tuổi của Thẩm Huyên, Vệ Đinh ở nhà lên mạng. Khung QQ thanh công cụ máy vi tính sáng đèn, cậu vừa mở lên nhìn, lập tức đen mặt.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901


      Đinh Đinh: Đinh Đinh, nickname này nghe có hay ?

      Dương Khang: ...

      Đinh Đinh: Em cũng đổi tên .

      chưởng đánh bay: Đổi rồi.

      Đinh Đinh: Nick này có nghĩa gì hả?

      chưởng đánh bay: Nghĩa đen.

      Đinh Đinh: Em dám chưởng ?!

      chưởng đánh bay: Chưởng chết luôn!

      Đinh Đinh: Bỏ , so đo với em, tướng tá như em mà đòi đấu với sao?

      chưởng đánh bay: Đánh lại cắn!

      Đinh Đinh: biết em tuổi chó rồi, coi như sợ em, được chưa?

      chưởng đánh bay: Vậy còn được.

      Đinh Đinh: Sắp sinh nhật rồi.

      chưởng đánh bay: Em biết.

      Đinh Đinh: chuẩn bị quà cho chưa?

      chưởng đánh bay: Chưa.

      Tôi hận Đinh Đinh: Em giữ lời!

      Thích cứ hận: Ngày nào cũng kè kè bên cạnh , thời gian đâu mùa quà. ╮(╯▽╰)╭

      Tôi hận Đinh Đinh: (╰_╯)#

      Thích cứ hận: * ngoáy mũi*

      Tôi hận Đinh Đinh: Đinh Đinh, nhớ em quá!

      Thích cứ hận: * tiếp tục ngoáy mũi*

      Tôi hận Đinh Đinh: muốn gặp em.

      Thích cứ hận: mới từ chỗ em về mà!

      ~*~


      Avatar QQ của Thẩm Huyên bỗng dưng tối sầm, Vệ Đinh gửi liền mấy tin nhắn cũng thấy đáp.

      Cậu hết sức khó hiểu, lẽ nào chạy tới đây?

      Nửa tiếng sau, dự cảm của Vệ Đinh được chứng thực. Thẩm Huyên quả nhiên tới, lại còn leo cửa sổ mà vào.

      Những kẻ đều là đồ ngốc, mới chỉ xa nhau giây nhớ thương vô cùng.

      Nhìn Thẩm Huyên tươi cười rạng rỡ đứng trước mặt, lòng Vệ Đinh dạt dào hạnh phúc.

      Thẩm Huyên dang rộng vòng tay, Vệ Đinh liền nhào vào lòng . Hai người ôm nhau, bắt đầu hôn, hai chiếc lưỡi ngừng quấn quýt truy đuổi nhau, cuối cùng hòa làm , cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp ngọt ngào.

      Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, nụ hôn cuồng nhiệt khiến thân dưới nhanh chóng có phản ứng, cả hai từ từ di chuyển tới giường, ôm nhau ngã xuống. Vệ Đinh nằm người Thẩm Huyên, thân dưới cọ xát vào nhau, tư thế quá thân mật này khiến cả hai thoáng chốc củi khô bốc lửa.

      Thẩm Huyên nghiêng người đặt Vệ Đinh xuống bên dưới, nhìn sâu vào mắt cậu: "Đinh Đinh, em có đồng ý cùng ?"

      Vệ Đinh chớp chớp mắt, gật cũng lắc.

      "Em gì xem như đồng ý đấy." Thẩm Huyên sợ cậu cự tuyệt, bèn cúi đầu dùng môi bịt kín miệng cậu.

      Lại giở chiêu này? Vệ Đinh ngây người, bắt đầu giãy giụa.

      Thẩm Huyên sớm chìm đắm trong dục vọng đến mất tỉnh táo, cho cậu cơ hội phản kháng, dùng thân thể gắt gao áp cậu xuống, đoạn đưa tay kéo quần cậu, miệng ngừng an ủi.

      "Đinh Đinh, đừng sợ, làm em đau."

      "Để làm, thể kiềm chế được nữa."

      Quần ngoài bị cởi bỏ, quần lót cũng bị tuột xuống, hạ thể đột nhiên bị phơi bày, Vệ Đinh hít sâu hơi, cắn tay Thẩm Huyên cái, muốn làm tỉnh táo lại.

      Cánh tay bị cắn đau, nháy mắt dập tắt dục vọng của Thẩm Huyên, ngẩng đầu nhìn Vệ Đinh, mắt đầy ấm ức: "Đinh Đinh, em thương sao?"

      Vệ Đinh câm nín, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?

      " biết mà, chắc chắn là em thương ."

      Vệ Đinh: "..."

      " ngờ mới đó mà em thay lòng đổi dạ rồi."

      Vệ Đinh muốn chưởng đánh bay !

      "Lời hứa với , em quên mất rồi sao?"

      Vệ Đinh trợn mắt, vươn tay mò tìm quần lót.

      "Em hứa, cả đời, mãi mãi thay đổi."

      Vệ Đinh trong lòng nổi điên, tất cả chuyện đó đều là do ép tôi!

      " mặc kệ, nếu em dám thay lòng, giết em!"

      Vệ Đinh rốt cuộc cũng mò thấy cái quần lót, trực tiếp tròng lên đầu Thẩm Huyên.

      Chiến hỏa vừa kích bắn, Thẩm Huyên bắn tung tóe giường, tháo quần lót đầu xuống, gào thét xông về phía Vệ Đinh: "Chết tiệt! Hôm nay lão tử phải tiêu diệt mi!"

      Vệ Đinh nhanh nhẹn né tránh, nhảy xuống giường, cố sức đẩy ngã nhào ra đệm.

      Đầu bị đập vào tường, Thẩm Huyên gào toáng lên: "Tiểu tử thối! Em hãy đợi đấy!"

      Vệ Đinh mở ngăn kéo, lấy chiếc hộp ném cho Thẩm Huyên.

      Thẩm Huyên nhìn vật trong tay, nghi hoặc hỏi: "Đây là gì?"

      đợi Vệ Đinh trả lời, hưng phấn cười toe toét: "Quà đây phải ? Đây là quà sinh nhật em tặng ư?"

      Chịu đựng quá lâu, Vệ Đinh sắp hết kiên nhẫn rồi.

      thể chuyện quả thực là bi kịch, bây giờ cậu chỉ muốn rống vào mặt đối phương rằng: Cái này và quà sinh nhật có nửa xu quan hệ gì với nhau hết!!!

      Kỳ thực cậu muốn với , ban nãy phải cậu muốn . Thế nhưng muốn làm tốt phải chuẩn bị, bên trong cái hộp kia là gel bôi trơn mà hôm trước cậu đặt mua mạng.

      Tuy quan hệ của hai người rất thân mật, thế nhưng làm bạn tình vẫn là bước cuối cùng nhằm khẳng định và thúc đẩy tình cảm, Vệ Đinh sớm chuẩn bị tâm lý. Cậu cũng biết với thân thể bé này của mình, tuyệt đối có khả năng đè được Thẩm Huyên, cậu tra mạng, người ta rằng lần đầu quan hệ rất đau, thế nên mới đặt mua gel bôi trơn này, chuyện này hoàn toàn là vì bản thân, dính dáng gì tới quà sinh nhật hết!

      Thẩm Huyên mở hộp lọ gel ra, nhìn tờ giấy hướng dẫn sử dụng, trầm mặc hồi, lập tức tươi như hoa nở: "Đinh Đinh, em là quá nhiệt tình nha, lại có thể dùng thân thể mình làm quà sinh nhật tặng cho !"

      Nghe xong, Vệ Đinh chỉ thấy khí huyết toàn thân cuồn cuộn sôi trào, suýt nữa phun ra búng máu.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 20


      phản kích của người thà





      Thẩm Huyên ỷ vào ưu thế chiều cao, tay nhấc Vệ Đinh nằm lên giường, tiếp đó câu khiến cậu trố mắt.

      "Đinh Đinh, suy nghĩ kĩ rồi, hay là chúng ta đừng làm."

      Vệ Đinh trong lòng gào thét: giỡn mặt tôi đó hả?! Chắc chắn là giỡn mặt tôi rồi! Mới có mấy phút trôi qua, suy nghĩ kỹ vào lúc quái nào chứ?! Hơn nữa làm sao tới phiên những lời này! Cứ như tôi ép buộc bằng!

      "Ngày mai là sinh nhật , định đưa em chơi ngày, nếu làm em bị thương sao chơi được nữa."

      Vệ Đinh tiếp tục phẫn nộ: Bị thương?! tưởng thứ kia của là vũ khí hạt nhân chắc!!!

      " mạng người ta , lần đầu tiên làm chuyện đó, tiểu thụ[1] phải nằm nhà nghỉ ngơi vài ngày, nếu em phải tịnh dưỡng sao chơi với đây?!"

      [1. Chỉ người giữ vai trò bị động tiếp nhận trong mối quan hệ đồng giới.]

      Vệ Đinh muốn rú lên: Tiểu thụ? Chỉ có hủ nữ[2] mới gọi như thế biết chưa? có bị ngu ? Lời của hủ nữ mà cũng tin!!!

      [2. Cách gọi những ủng hộ và thích các mối quan hệ đồng giới nam.]

      "Thế nên, chúng ta đừng làm. Tuy rằng rất muốn, nhưng sinh nhật mỗi năm chỉ có lần, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi, lên sẵn lịch trình rồi. Qua ngày mai chúng ta lại làm, tới lúc đó dù em có phải nằm nhà tháng, cũng sẵn sàng hầu hạ."

      Vệ Đinh rốt cuộc ngộ ra rồi, tên này những có tật dài dai dại, tính khí mưa nắng thất thường, mà còn là tên đại ngốc nữa.

      Cậu trừng mắt lườm , bĩu môi: Sao cũng được, dù gì tôi cũng muốn làm!

      Vệ Đinh bò giường mò tìm quần lót, thầm hạ quyết định, cả đời này cũng làm với !

      Tìm được quần rồi, nhưng chưa kịp mặc vào đôi tay to lớn chặn lại. tay ai kia giật mất quần lót của Vệ Đinh, tay còn lại nắm lấy cậu của cậu.

      Thẩm Huyên cười như ông chú biến thái: "Đinh Đinh, dùng tay , giúp em, em giúp , chúng ta cùng thoải mái."

      Vệ Đinh nháy mắt đen mặt định thẳng chân đạp tên lưu manh này cái bất chợt khựng lại. Thân dưới đột nhiên truyền đến cơn phấn khích, nhất thời khiến cậu quên mất chuyện muốn làm. Bên tai là giọng ấm áp của Thẩm Huyên: "Đinh Đinh, em đừng có hưởng thụ mình vậy chứ, phải giúp giải quyết nữa chứ!"

      đừng hấp tấp như khỉ thế được ! Vệ Đinh tròn mắt xem thường, đoạn lần tay di chuyển xuống thân dưới của ...

      Hai người ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, Vệ Đinh nhìn giường lộn xộn vết tích của tối qua xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng mặc quần áo, đạp Thẩm Huyên xuống giường, tháo khăn trải giường ôm vào phòng tắm để giặt.

      Thẩm Huyên buồn cười, thầm nghĩ, tối qua khi hai người giúp nhau giải quyết, cậu chút nào mắc cỡ, sao bây giờ lại xấu hổ rồi?

      Mặc áo quần xong, rời khỏi phòng ngủ, tình cờ đụng mặt Cố An từ lầu xuống.

      "Ồ, sao cậu lại bước ra từ phòng Đinh Đinh thế này? Lẽ nào tối qua cậu ngủ ở đây?"

      Thấy vẻ mặt hết sức kinh ngạc của Cố An, Thẩm Huyên vô cùng đắc ý: "Đúng thế, tối qua Đinh Đinh nài nỉ tôi ngủ lại."

      Cố An khinh thường phun nước bọt: "Phì! Là chú em mặt dày mày dạn lì lợm ở đó có!"

      Thẩm Huyên cười lạnh: " biết cái khỉ gì!"

      Cố An chỉ vào mũi Thẩm Huyên hét toáng: "Tôi biết, cái gì tôi cũng biết! Ngay từ ban đầu cậu mưu đồ bất chính, chỉ có Đinh Đinh ngốc nghếch mới bị cậu qua mặt thôi!"

      Thẩm Huyên gạt tay cậu ta ra: "Mới sáng sớm, tôi muốn gây chuyện với !"

      Cố An trừng mắt: " quá trưa rồi ông tướng!!! Cậu vừa mới dậy sao? Tối hôm qua cậu làm gì mà ngủ tới giờ này mới dậy?"

      Thẩm Huyên cười cười: " phải là quá ràng rồi sao, có số chuyện chỉ cần hiểu trong lòng chứ cần ra miệng." Dứt lời liền nghênh ngang bước vào phòng tắm.

      Cố An có chút nghi hoặc, theo chân vào phòng tắm, đập vào mắt là cảnh Vệ Đinh ngồi chồm hổm giặt khăn trải giường, bỗng nhiên vỡ lẽ.

      Cậu ta chỉ mặt Thẩm Huyên, trợn mắt rống lên: "Cậu cậu cậu... cậu ăn cho no rồi để Đinh Đinh được nghỉ ngơi còn bắt cậu ấy giặt khăn trải giường?! Đúng là bằng cầm thú!"

      Tiếng rống này khiến Vệ Đinh giật mình, ngước đầu lên mới phát phòng tắm bé tí chật ních người, A Bố và Sở Hiểu Phong biết chạy tới góp vui từ lúc nào, bây giờ cả nhà đều có mặt đông đủ.

      Cố An đứng trước mặt mọi người, lớn tiếng chỉ trích: "Mọi người xem , nhóc chủ nhà bị giày vò cả đêm, bây giờ lại phải giặt khăn trải giường này, sao tự giặt ? Đúng là hiếp người quá đáng mà!"

      A Bố và Sở Hiểu Phong nghe xong liền ném cho Thẩm Huyên cái nhìn đầy khinh bỉ.

      Thẩm Huyên bị cả bọn chọc sôi gan, nhắm ngay mặt Cố An mà tung đấm. Cố An cũng kém chị kém em, trả lại quyền. Hai người tay qua chân lại, cuối cùng thành đánh nhau .

      A Bố đẩy hai tên phát điên ra ngoài: "Muốn đánh cút ra kia mà đánh, đừng liên lụy người vô tội." Đoạn quay đầu cười vui vẻ với Vệ Đinh: "Nhóc chủ nhà, ngờ cậu lại cởi mở phóng khoáng quá ha, hai người quen nhau chưa bao lâu mà ngủ chung rồi ư?"

      Vệ Đinh làm dấu giải thích: [ có, chúng tôi làm gì cả!]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :