1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoan nghênh đến nhà trạch nam - Ngã Đích Tiểu Q

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thẩm Huyên biết mình khiến Vệ Đinh sợ, nhưng đâu cần phải kinh ngạc tới mức đó, chỉ là nụ hôn thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu. Nghĩ lại , lẽ nào đây là nụ hôn đầu tiên, nên cậu mới bối rối như vậy?

      Nghĩ đến đây vui sướng hẳn lên, nụ hôn đầu tiên của Vệ Đinh thuộc về !

      Thẩm Huyên vừa lái xe vừa an ủi: "Em thiệt thòi chút nào đâu! Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của , dâng hiến nụ hôn đầu cho em, em phải vui mới đúng chứ!"

      Vệ Đinh nghe vậy dở khóc dở cười, cuối cùng cũng phản ứng, dùng sức nhéo cánh tay cái, xem như trừng phạt.

      Mất nụ hôn đầu, Vệ Đinh cũng quan tâm lắm. Chỉ là nụ hôn này khiến cậu thấy lòng rối bời. Khoảnh khắc đôi môi kia chạm tới, cậu rung động rồi. Thẩm Huyên đối tốt với cậu bao nhiêu, lòng cậu lại rung động bấy nhiêu. Cậu thích Thẩm Huyên luôn tự biên tự diễn ở trước mặt mình. Cậu thể chuyện, thể đối đáp được gì, nếu đổi lại thành người khác hẳn sớm thấy chán nản rồi. Nhưng Thẩm Huyên lại như thế, cứ mở miệng là bắn liên thanh, huyên thuyên ngừng. Trong đầu chứa đầy những thứ cổ quái, cho nên đề tài chuyện mãi hết, thích tự đoán mò, nên lúc nào cũng tự hỏi tự đáp, chỉ cần Vệ Đinh yên lặng lắng nghe là đủ khiến hài lòng rồi. Hai người ở bên nhau hề thấy buồn chán. kẻ nhiều, người câm, cứ như trời sinh đôi vậy. người , người lắng nghe, tuy thể dùng ngôn ngữ để trao đổi, thế nhưng chỉ cần nhìn vào mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của nhau. hiểu ý hợp lòng này, chỉ có hai người họ mới hiểu được.

      Nếu cứ tiếp tục bên cạnh nhau, trái tim rồi cũng bị chinh phục thôi. Vệ Đinh là người trọng tình cảm, Thẩm Huyên tuy đối với cậu rất tốt, nhưng thái độ lại hơi độc đoán, cậu có chút thích. Cậu thầm nhắc nhở bản thân, thể có lỗi với Tĩnh ca ca.

      Xe dừng lại trước trung tâm điện máy, Thẩm Huyên : " mua cho em điện thoại di động nhé."

      Vệ Đinh xua tay, cậu muốn nhận món quà đắt đỏ như thế, hơn nữa cậu cũng xài điện thoại được.

      Thẩm Huyên hiểu cậu lo lắng điều gì, bước xuống xe, vòng qua ghế phụ, : "Mau xuống xe, di động chỉ có chức năng nghe gọi mà còn có thể nhắn tin hay lên mạng. Có di động rồi chuyện gì cũng tiện hơn."

      Vệ Đinh cũng thấy lời có lý, nhưng vẫn cứ ngồi im xe. Điện thoại di động nếu muốn tự cậu mua, cậu muốn phải nợ quá nhiều.

      Thẩm Huyên sầm mặt, kéo Vệ Đinh xuống xe: "Sao em cứ nghe lời thế nhỉ? Đừng có cãi , kiềm chế được tính khí của mình đâu."

      Vệ Đinh sợ phát hỏa giữa đường, vội vàng theo vào trung tâm mua sắm.

      Thẩm Huyên chọn cho Vệ Đinh chiếc điện thoại di động màn hình lớn bàn phím to, thuận tiện nhắn tin, chụp ảnh nét. Đoạn thay sim của mình vào, tựa đầu sát lại bên Vệ Đinh chụp hình.

      "Lấy cái này." thèm hỏi ý kiến của cậu, nhanh chóng đưa tiền cho bán hàng.

      Sau khi mua thêm sim điện thoại khác, lưu số mình vào rồi dẫn Vệ Đinh dùng cơm.

      Gọi món xong, Vệ Đinh cầm di động mày mò ngắm nghía, thấy rất vui, kiểu dáng đơn giản, nhiều tính năng, dù thể nghe gọi cũng có thể chơi game và lên mạng.

      Vệ Đinh gõ vài dòng vào mục tin nhắn nháp rồi đưa tới trước mặt Thẩm Huyên.

      Thẩm Huyên nhìn qua rồi : "Bây giờ em là người của , cần phải bồi thường nữa."

      Vệ Đinh lại soạn tin: [Vậy sao được, em trả tiền hoa và tiền mua điện thoại cho .]

      Thẩm Huyên nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Ý em là sao?"

      Vệ Đinh muốn rằng cậu chưa bao giờ xem là bạn trai của mình, nhưng thấy làm vậy tàn nhẫn quá, đắn đo do dự hồi bèn : [Em muốn nợ nhiều quá!]

      Thẩm Huyên : "Là tự nguyện, em cần tự tạo gánh nặng cho mình."

      Vệ Đinh nóng vội, nhấn nút soạn tin: [Chúng ta thân, em thể nhận quà của . Nếu lấy tiền em cũng thể nhận chiếc di động này.]

      Xem xong Thẩm Huyên giận tái mặt, gì. Bầu khí giữa hai người bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

      Vệ Đinh cảm thấy vừa rồi mình quá lời, tuy thời gian quen nhau dài nhưng hai người rất hòa hợp, quan trọng là Thẩm Huyên đối với cậu rất tốt, lời ban nãy nhất định khiến đau lòng rồi?

      Cậu cúi đầu soạn tin, định an ủi Thẩm Huyên.

      Đột nhiên tiếng động lớn dội vào tai, Vệ Đinh giật mình, ngước đầu lên nhìn thấy Thẩm Huyên đứng dậy bỏ , còn đạp đổ cái ghế nữa.

      Vệ Đinh luống cuống đuổi theo, chưa ra tới cửa liền bị nhân viên ngăn lại, bảo trả tiền. Nhưng khổ nỗi cậu có lấy xu trong người, lại chẳng thể giải thích, rướn cổ lên nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ chạy rất xa.

      Trong lòng vô cùng khó chịu, Vệ Đinh cúi đầu, nhắn tin cho Cố An nhờ mang tiền tới.

      lâu sau, Cố An chạy đến, thanh toán tiền xong lại sáp tới cạnh Vệ Đinh hỏi han đủ thứ: "Nhóc chủ nhà, cậu mang tiền lại ra tiệm ăn làm gì? Còn di động đó từ đâu mà có?"

      Vệ Đinh khoa tay giải thích sơ qua.

      Cố An tức giận bất bình: "Cái tên họ Thẩm đó đúng là thiếu suy nghĩ, bỏ cậu lại thế này mà hả? May mà cậu nhớ số điện thoại của tôi, nếu người ta tưởng cậu là lưu manh ăn quỵt tiền cơm, đưa cậu lên đồn cảnh sát sao?"

      Trong lòng khó chịu, Vệ Đinh muốn gì thêm về chuyện này nữa, cúi đầu bỏ .

      Cố An gọi giật lại: "Nhóc chủ nhà, mua máy ảnh với tôi ."

      Vệ Đinh dùng tay hỏi: [ phải mới vừa mua sao?]

      "Đừng nhắc nữa, chiếc máy ảnh đó bị Thẩm Huyên lấy rồi!"

      Vệ Đinh thắc mắc: [Sao ta lại lấy máy ảnh của ?]

      Cố An đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, ấp úng : "Tôi, tôi đâu có biết, chuyện này cậu mà hỏi ."

      Hai người giận nhau, còn hỏi khỉ gì! Cảm giác mất mát trỗi dậy trong lòng, Vệ Đinh bĩu môi, có chút buồn bã.

      Mua máy ảnh xong trở về nhà, Vệ Đinh mở tiệm tiếp tục buôn bán.

      Trời quá nóng, hoa bị khô héo rất nhiều. Vệ Đinh đau lòng gần chết, mấy ngày nay chỉ lo la cà với Thẩm Huyên, quên luôn chuyện chăm sóc hoa. Nếu thường xuyên tưới nước, cắt bỏ lá khô hoa chẳng nhanh tàn như thế.

      Mang đám hoa héo chôn xong, Vệ Đinh ngồi trước cửa tiệm, thất thần nhìn xa xăm.

      buổi chiều yên lặng trôi qua, dăm ba khách hàng ghé vào mua hoa, cậu xem như cũng nhiệt tình tiếp đón. Khách rồi, cậu lại thẫn thờ ngồi đó, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn quanh, mong có thể thấy được bóng dáng của Thẩm Huyên.

      Ăn tối xong, Vệ Đinh liền về phòng, muốn viết truyện tiếp nhưng đầu óc rối bời, ngây ra ngồi trước máy tính hai tiếng đồng hồ, chữ cũng viết xong. Sau đó lại mở QQ gửi tin cho Tĩnh ca ca, nhưng thấy đối phương trả lời.

      Lòng càng trống rỗng, Vệ Đinh tắt máy tính, nằm lên giường lăn lăn vài vòng, tìm tư thế thoải mái để ngủ, nhưng mắt cử mở to thao thức mãi.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 16


      Chính thức làm





      Đêm nay Vệ Đinh vô cùng khó ngủ.

      Đối diện cửa sổ là bãi đất trống, rạng sáng mấy người hàng xóm rảnh rỗi tụ tập uống rượu chơi cờ, cãi nhau om sòm khiến cậu tài nào chợp mắt được. Binh đoàn muỗi vằn cũng đến góp vui, vo ve bay tới bay lui quanh người cậu, chốc chốc còn đốt cậu mấy phát nữa.

      Cảm thấy có nằm tiếp cũng ngủ được, Vệ Đinh bèn bật đèn, rời giường, tay cầm vợt muỗi đập khắp phòng. Đến khoảng hai giờ sáng, đám nhậu kia mới tàn , muỗi cũng bị tiêu diệt gần hết, Vệ Đinh lau mồ hôi, lết dép vào phòng tắm rửa.

      Đứng dưới vòi sen, nhìn những đốm đỏ do muỗi đốt lên người, bất giác lại nghĩ tới Thẩm Huyên. Cậu lên mạng tra thử, những vết mẩn ngứa người gọi là mề đay, là loại bệnh ngoài da thường gặp, chỉ cần bôi thuốc là được.

      Hồi chiều Thẩm Huyên tắm xong chưa bôi thuốc hai người ra ngoài, tiếp đó cậu làm nổi giận bỏ . Tính khí như vậy làm sao biết tự chăm sóc bản thân, nhà cửa bừa bộn, đói chỉ ăn mì gói, dị ứng da chắc cũng chẳng màng.

      Nên nhắn tin nhắc nhở, hay mua thuốc mang đến nhà đây?

      Vệ Đinh lắc đầu, cả hai cách đều được, bây giờ hơn hai giờ sáng, chừng ngủ từ lâu rồi.

      Tắm xong quay về phòng ngủ, Vệ Đinh đổ ít tinh dầu dưỡng vào bàn tay, thoa đều lên da, sau đó ngồi giường nghịch di động.

      Vô tình mở thư mục ảnh lúc chiều ra, ngắm nghía lúc. Hai người tựa đầu vào nhau, người cười rất hạnh phúc, người ngơ ngác trợn mắt há miệng hệt như tên ngốc.

      Vệ Đinh chọt chọt vào gương mặt cười toe toét kia, vừa chọt vừa oán giận.

      Cười cái con khỉ! Xấu xí chết được!!!

      Chọt ! Chọt nát mặt !!!

      Đồ xấu xa! Xấu xa!

      ...

      Ba giờ mười lăm phút sáng, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, Vệ Đinh nằm xuống giường, ngáp dài, nhấn nút soạn tin nhắn, gửi cho Thẩm Huyên.

      [ ngủ chưa? Người còn ngứa ? Chỗ đó còn đau ? Xin lỗi!]

      Tin nhắn gửi ...

      Vệ Đinh giật mình tỉnh lại.

      Trời ơi! Mình gì vậy! Chỗ đó còn đau ? Câu này nghe ra rất là... dâm đãng! T_T

      Vội vàng nhấn nút hoãn gửi, nhưng di động thông báo tin nhắn gửi thành công.

      Vệ Đinh vò đầu bứt tai, khóc ra nước mắt.

      Đúng lúc này điện thoại đột ngột kêu lên càng khiến cậu hoảng sợ, đưa mắt nhìn màn hình hiển thị: Quỷ Đáng Ghét.

      Vệ Đinh hoảng hốt, cuống cuồng tắt luôn nguồn, nghĩ lại thấy còn chưa đủ, liền tháo luôn cả pin ra.

      Sau đó, nhắm mắt, đếm cừu, ngủ.

      Quỷ Đáng Ghét bị đánh thức cầm điện thoại cảm thấy vô cùng khó hiểu, tiếp tục nhấn số gọi lại: Thuê bao quý khách vừa gọi...

      Quỷ Đáng Ghét gào lên: "Nhóc con xấu xa, em giỡn mặt hả!"

      ~*~


      Sáng sớm, Vệ Đinh còn mơ màng trong mộng, Cố An cầm tờ báo đá cửa xông vào.

      "Nhóc chủ nhà, mau dậy , chúng ta lên báo rồi này!!!"

      Vệ Đinh dụi mắt, cầm lấy tờ báo, vừa nhìn thấy kinh.

      mặt báo Đô Thị là tiêu đề vô cùng bắt mắt: Ẩu đả ở hồ bơi Cổ Lâm Viên, cảnh sát biết luật vẫn phạm luật, cầm đầu đánh nhau gây rối loạn trật tự. Bên dưới còn đăng kèm hai tấm ảnh, là ảnh Cung Nghị tả xung hữu đột với đám người, là ảnh cả đám reo hò cổ vũ.

      Xem xong, Vệ Đinh ngừng lo lắng, làm sao bây giờ? Liệu cảnh sát có bị xử phạt ?

      Cố An như còn chưa ý thực được nghiêm trọng của vấn đề, vừa nhảy nhót vừa hớn hở: "Đây là lần đầu được lên báo, vui quá là vui luôn! ngờ lại ăn ảnh thế! Nhìn ảnh này này, quả nhiên rất đẹp trai!"

      Vệ Đinh đen mặt, ra dấu : [Chuyện này có gì hay ho, mừng khỉ gì!]

      Cố An vẫn còn ngập tràn sung sướng: " mày phải cất kỹ tờ báo này mới được, để mai già rồi còn lấy ra ôn lại kỉ niệm xưa chứ."

      Đồ thần kinh! Vệ Đinh trợn trắng mắt, đẩy gã ra, bước khỏi phòng ngủ, tình cờ thấy Sở Hiểu Phong vào. Cậu ta vừa tập thể dục xong, tay còn cầm hai bao cát lớn, mặt đầy mồ hôi, quần áo người cũng ướt đẫm.

      Thấy Vệ Đinh, cậu ta cười hỏi: "Bé chủ nhà, em mới dậy hả."

      Vệ Đinh gật đầu, giật lấy tờ báo trong tay Cố An đưa cho cậu ta xem.

      Sở Hiểu Phong cầm tờ báo xoay người vòng vòng: "Hai người nhìn có gầy ? Hình như giảm cân rất nhiều ấy, cái quần cũ giờ mặc cũng rộng ra."

      Vệ Đinh cẩn thận quan sát đối phương, quả nhiên là gầy hẳn , mặt còn tròn như trước, xem ra cậu ta rất quyết tâm giảm cân.

      Sở Hiểu Phong lại : "Tập thể dục xong rất đói bụng, buổi trưa ăn nhiều chút, sau đó bớt khẩu phần ăn các bữa lại, như thế sụt cân mau hơn."

      Vệ Đinh vừa giơ tay định căn dặn đối phương đừng tự hành xác mình, Cố An chen mồm: "Ông hãy đọc tin tức báo trước , tôi đảm bảo trưa nay ông nuốt nổi cơm đâu."

      Sở Hiểu Phong nghi hoặc mở báo ra, vừa đọc tiêu đề mất kiên nhẫn, lo lắng chạy ra ngoài.

      Tới trước cửa tiệm thú cưng, cậu lại khựng chân, lòng nóng như lửa đốt nhưng lại dám vào, ngừng tự gõ đầu mình, thầm oán giận bản thân, lần này thực hại cảnh sát thê thảm rồi!

      Thời gian chầm chậm trôi , mới có mười mấy phút, nhưng chờ đợi trong áp lực vô hình thế này, cứ như trải qua mười mấy thế kỷ dài dằng dặc vậy.

      Vừa thấy Cung Nghị mặc đồng phục cảnh sát chỉn chu bước ra từ cửa tiệm thú cưng, cậu bỗng chốc lại thấy sợ hãi, ngay cả dũng khí lên tiếng chào đối phương cũng bay biến.

      Cung Nghị thấy cậu, chủ động cười chào.

      "Hiểu Phong, sao cậu tắm? Người đầy mồ hôi kìa."

      "Lát nữa em tắm, xem cái này ..." Cậu từ từ nhích chân bước tới, hệt như ra pháp trường. Khi đưa tờ báo sang cho , mắt cậu tràn đầy hoang mang tuyệt vọng, im lặng chờ Cung Nghị phán quyết.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đọc xong, Cung Nghị mỉm cười: " sao đâu, đừng lo." Đoạn xoa đầu Sở Hiểu Phong, toan rời : "Cậu về nhà tắm rửa , tôi làm đây."

      " cảnh sát..." Sở Hiểu Phong chạy theo, thấy Cung Nghị nhìn mình thắc mắc, liền gục đầu giọng : "Em cùng tới đồn cảnh sát được ? Nếu cấp trách mắng, em đứng ra giải thích."

      Cung Nghị suy nghĩ lúc rồi đáp: "Được."

      "Em tắm rửa thay quần áo, nhanh thôi, chờ em nha."

      "Ừ."

      Sở Hiểu Phong cấp tốc chạy vào nhà.

      Hai người cùng tới trạm cảnh sát, đồng ở cửa vui vẻ chào hỏi.

      "Lão Cung, lên báo rồi này."

      "Lão Cung, đồng chí giỏi quá, chọi sáu luôn."

      "Lão Cung, chú lần này gây họa rồi."

      "Lão Cung, cục trưởng chờ cậu trong phòng làm việc."

      Cung Nghị, Sở Hiểu Phong: "..."

      đồng nhìn tờ báo, lại dòm Sở Hiểu Phong, trợn mắt la lên: "Cha cha, cậu phải chính là nhóc mập đứng sau lưng Lão Cung đó sao! Nhìn dễ thương quá !"

      Các đồng khác lập tức sáp lại, nhốn nháo bàn tán hồi.

      "Đúng là nhóc mập kia rồi!"

      "Lão Cung, báo viết vì nhóc này mà đánh nhau, chậu chậc, hùng cứu mỹ nhân nha!"

      "Lão Cung, quan hệ hai người là gì vậy?"

      "Lẽ nào chú em này là vợ hả?"

      ...

      Sở Hiểu Phong khẩn trương tới mức đổ mồ hôi đầy đầu, nôn nóng giải thích: " liên quan tới cảnh sát đâu, là tôi liên lụy ấy... Còn nữa, tôi phải vợ ấy..."

      Tiếng tặc lưỡi lại vang lên:

      " cảnh sát đó nha, gọi ngọt ngào thân mật ghê!"

      "Vợ à, đừng xấu hổ mà!"

      Sở Hiểu Phong khóc ra nước mắt: Cảnh sát nhân dân đáng sợ mà.

      Cung Nghị đứng ra giải vây, kéo cậu bước : "Đừng sợ, họ chỉ đùa thôi, có ác ý đâu."

      Trong văn phòng, cục trưởng ngồi ở bàn làm việc xem công văn, nghe thấy tiếng gõ cửa mới khẽ ngẩng đầu lên. Sở Hiểu Phong vừa thấy ông liền cụp mắt xuống.

      Người đàn ông nọ khoảng hơn năm mươi tuổi, diện mạo uy nghi khí thế thâm trầm, những nếp nhăn trán cùng mảng tóc bạc nơi thái dương khiến ông có vẻ già trước tuổi, nhưng lại tăng cảm giác vững chãi, thành thực. Ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, tựa như có thể nhìn thấu suốt hết thảy, vô hình trung tạo cảm giác áp lực cho người đối diện.

      Vị cục trưởng này chắc là rất hung dữ? Sở Hiểu Phong nghĩ tới đó, khỏi toát mồ hôi lo lắng cho Cung Nghị, len lén đưa mắt nhì , vừa lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương.

      Tim nhảy lên loạn nhịp, Sở Hiểu Phong lập tức cúi đầu, hai tai đỏ ửng.

      Cung Nghị nhìn cậu, khẽ mím môi cười.

      Mấy hành động này qua được mắt của ngài cục trưởng. Ông húng hắng ho vài tiếng, bắt đầu đặt câu hỏi.

      "Cậu này là ai?"

      Cung Nghị đáp: "Hàng xóm của tôi."

      "Dẫn cậu ta tới làm gì?"

      Cung Nghị: "..."

      Sở Hiểu Phong giọng chen vào: "Xin đừng trách cảnh sát, phải ấy muốn đưa cháu đến đây. Là tự cháu muốn tới giải thích việc thôi. phải ấy cố tình đánh nhau gây , mọi chuyện đều tại cháu, nếu ngài muốn phạt cứ phạt cháu !"

      Cục trưởng nhìn Cung Nghị: "Cậu đường đường là đàn ông lại để cho người ta ra mặt thay mình?"

      "Quả con ra tay đánh người, nhưng con hề hối hận." Cung Nghị : "Cha à, phải cha vẫn thường dạy con rằng, vì dân làm việc, giúp dân trừ bạo chính là chức trách và nghĩa vụ của mỗi người cảnh sát sao?"

      "Thế nhưng cũng thể tùy tiện ra tay đánh người!" Cha Cung Nghị giật giật khóe miệng: "Còn nữa, ở sở phải gọi tôi là cục trưởng."

      "Dạ , thưa cha! À, , cục trưởng Cung..."

      Cha Cung Nghị nước mắt lưng tròng. Sao tôi lại sinh ra thằng con ngốc như vậy chứ!

      "Được rồi, hai người ra ngoài . Sau này... đừng để chuyện tương tự xảy ra!" Ông sợ bị thằng con trai này chọc tức chết, bèn xua tay đuổi, rồi cúi xuống tiếp tục xem công văn.

      Bước ra khỏi phòng cục trưởng, Sở Hiểu Phong mới dám thẳng lưng, lí nhí : " cảnh sát, ra cục trưởng là cha , liệu ông ấy có xử phạt ?"

      "Chắc có, dù sao tôi cũng làm sai, nên phạt cũng là đương nhiên."

      "Ừm." Sở Hiểu Phong khó xử, nếu phải vì cậu xảy ra chuyện như vậy.

      Càng thấy tự trách lại càng muốn đền bù, cậu nắm tay Cung Nghị, lấy hết dũng khí mà : " cảnh sát, em xin lỗi ! Sau này nếu có việc gì cần, xin cứ , em nhất định khước từ! Em tình nguyện làm tất cả vì ."

      Tình nguyện làm tất cả...

      ra lời này cũng xem như tỏ tình vậy, những lời Sở Hiểu Phong đều là lòng, cậu muốn được ở bên Cung Nghị, thầm thương, thầm ủng hộ .

      Chỉ tiếc là Cung Nghị hiểu ý của câu này, hiểu tâm tư của cậu, cho rằng cậu cảm kích mình nên mới ra những câu này.

      " sao đâu, cậu đừng tự trách mình nữa." cười với cậu: "Tôi phải trực rồi, hôm nay cậu vẫn ngồi ở đầu phố vẽ tranh à?"

      "Vâng." Bất cứ cơ hội nào để ở bên cảnh sát, Sở Hiểu Phong đều bỏ qua.

      "Vậy chúng ta cùng ."

      "Vâng."

      Sở Hiểu Phong theo sau Cung Nghị, nhìn tấm lưng cao lớn của , mỉm cười hạnh phúc, thầm hạ quyết tâm.

      ~*~


      Mười giờ sáng, qua giờ làm từ lâu, bấy giờ Cố An mới cầm ống nhòm và máy ảnh bước vào công ty Trần Mặc, tâm cam lòng nguyện mà gia nhập vào đội quân [9 to 5][1].

      [1. Nguyên tên tiếng Trung là "Triêu cửu văn ngũ", ý chỉ giờ làm việc tiêu chuẩn của công chức từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.]

      Bảo vệ len lén đứng nhai kẹo cao su ở cửa, bị chụp ảnh; nàng tiếp tân lén lút núp dưới quầy nấu cháo điện thoại, bị chụp ảnh; hai nhân viên văn phòng liếc mắt đưa tình trong phòng uống trà, bị chụp ảnh.

      Vung vẩy máy ảnh, Cố An thèm gõ cửa xông thẳng vào phòng làm việc của Trần Mặc, khiến thư ký báo cáo công việc giật mình hoảng sợ.

      lúc sau, thư ký mới trừng mắt hỏi: "Cậu là ai? Đây là nơi cậu có thể vào sao?"

      Cố An liếc nàng cái, lườm lườm nguýt nguýt, khỏi nhíu mày.

      Gì đây? Áo lộ hết cả ngực ra? làm mà ăn mặc thế hả?

      thèm đáp lời nàng thư ký, trực tiếp xông thẳng tới bàn làm việc, hất mặt với người đàn ông phê duyệt giấy tờ: "Này, tôi tới làm."

      Trầm Mặc ngẩng lên, đưa mắt ra hiệu cho thư ký, liền hiểu ý rời .

      Giọng điệu quái gở bắt đầu vang lên: "Chu choa, chỉ bằng ánh mắt hiểu nghĩ gì, hai người hiểu nhau dữ ha."

      Trầm Mặc bình tĩnh : "Cậu ghen à?"

      Cố An nhảy dựng lên, phủ nhận: "Tôi thèm vào! đừng có mà tưởng bở!"

      " cần phải ghen, tôi hứng thú với phụ nữ."

      "Tôi thèm vào! Ai ghen? Ai thích ?"

      "Cậu quên rằng cậu từng tỏ tình với tôi à?"

      "Tôi thèm vào thèm vào thèm vào!!!"

      "Phủ nhận cũng vô ích, tôi chỉ thôi."

      Những gì Trần Mặc quả sai, mồn trải ra trước mắt, Cố An ngoài nổi điên được nửa câu phản bác.

      Mỗi người đều có quãng thời gian mù quáng. Cố An ngừng sỉ vả bản thân, năm đó đui mù mới thầm thương trộm nhớ tên khốn Trần Mặc đào hoa đa tình đó!

      Hai người vốn là hàng xóm, từ đến lớn, Cố An lúc nào cũng bám dính lấy Trần Mặc như cái đuôi. đâu, cậu theo đó, cả hai lúc nào cũng như hình với bóng. Người đầu tiên khiến cậu rung động cũng là Trần Mặc, thế nhưng lại chỉ xem cậu như em trai. Nhìn Trần Mặc thay người như thay áo, cậu đau lòng vô cùng, rốt cuộc hạ quyết tâm bày tỏ với đối phương.

      Chỉ là, Trần Mặc lại kiên quyết cự tuyệt, chỉ với cậu đúng câu, vòng luẩn quẩn này cậu chơi nổi đâu.

      Kể từ đó, quan hệ hai người bắt đầu thay đổi, Cố An muốn thể mình rộng lượng, thường xuyên qua lại với Trần Mặc nữa, đối đãi dù vẫn như bình thường, nhưng lại lạnh nhạt xa cách rất nhiều, cả ngay cứ cười đùa rong chơi, cũng còn kể cho Trần Mặc nghe những chuyện trong lòng nữa.

      Hai người vốn dĩ có gì giấu nhau lại dần trở nên xa cách, tuy cắt đứt quan hệ, gặp mặt cũng chào hỏi xã giao, nhưng cả hai đều biết, họ thể quay về như ngày xưa được nữa.

      Thấy Cố An mặt mày nhăn nhó, Trần Mặc dường như rất vui, tiếp tục xem văn kiện nữa, nhìn cậu cười : "Được rồi, bàn chuyện chính ."

      "Chuyện chính gì vậy?"

      "Chức vụ của cậu."

      "À, chuyện này chúng ta phải thương lượng kĩ chút." Cố An mặt dày : "Với bằng cấp của tôi... ít nhất... phải là chức giám đốc bộ phận nhỉ?"

      "Công ty thiếu giám đốc bộ phận."

      "Vậy... trưởng phòng?"

      "Cũng thiếu."

      "Lẽ nào là... nhân viên quèn?"

      "Cũng thiếu."

      Cố An phát điên: "Vậy bắt tôi tới công ty làm gì!!!"

      "Kho hàng dưới lầu còn thiếu chân khuân vác."

      Cố An thể tin nổi, trợn mắt gào lên: " bắt nhân tài tốt nghiệp đại học danh tiếng bốc vác ư?"

      Trần Mặc cười nhạt: "Có làm hay tùy cậu, hãy nhớ, tám ngày nữa nhận được tiền tôi tới nhà cậu hỏi thăm hai bác."

      "Được." Cố An nghiến răng : "Tôi làm!"

      "Tốt, mau làm !"

      Ngay khi Cố An sắp bước chân ra khỏi phòng, Trần Mặc gọi giật: "Chờ chút, đưa thứ đó cho tôi."

      Cố An quay phắt , điên tiết: "Thứ gì?"

      "Máy ảnh và ống nhòm."

      "Sao phải đưa ?"

      "Tôi cho phép hành vi hạ lưu đó xuất trong công ty."

      Cố An co giật khóe miệng, đứng bất động tại chỗ.

      Trầm Mặc gõ gõ bàn: "Mau lên!"

      "..."

      "Số điện thoại của bác hình như là... 13872..."

      "Á!!!" Cố An đo ván, vội vàng giao những thứ trong tay ra: "Được rồi, được rồi, giao hết cho !"

      "Ừm." Trần Mặc hất hàm, nhìn cửa, ý bảo cậu mau ra ngoài.

      Cố An tức đến sôi gan, bi phẫn lết ra khỏi phòng làm việc.

      Chờ cậu rồi, Trần Mặc liền mở máy ảnh, dường như muốn xem ảnh chụp bên trong.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 17


      phơi bày





      Cơn giận của Thẩm Huyên tới nhanh, cũng nhanh.

      Sau khi rời khỏi tiệm ăn hối hận rồi, nhưng vì sĩ diện nên nén xúc động muốn quay lại tìm Vệ Đinh mà lái xe thẳng về nhà. Mãi tới khi nhận được tin nhắn của cậu, ngột ngạt trong lòng mới vơi .

      Ngủ được, mở máy tính, đăng nhập QQ, tin nhắn Vệ Đinh gửi liền ra.



      Dương Khang: Tĩnh ca ca, đâu rồi?

      Dương Khang: Lại online à?

      Dương Khang: Em rất khổ tâm. T_T

      Dương Khang: còn muốn gặp em ?

      Dương Khang: Thôi , cứ coi như em chưa câu .

      Dương Khang: Ngủ ngon, em cũng ngủ đây.

      ~*~


      Nhìn những tin nhắn này, Thẩm Huyên bấy giờ mới ý thức được mình quên suy nghĩ cho Vệ Đinh.

      Thử hỏi ai lại đồng ý làm người với người chỉ mới quen biết có năm ngày?

      biết thân phận của Vệ Đinh, nên khi hai người bên nhau chẳng thấy ngượng ngùng hay gò bó, chỉ muốn gần gũi đối phương thêm chút. Là tiếp xúc cách chân thực, chứ như quan hệ mạng, chỉ có thể mơ hồ tưởng tượng.

      Mà Vệ Đinh lại chẳng biết gì về nên mới lần lượt cự tuyệt. Dù sao quan hệ của họ mạng cũng là người , với tính tình thành của Vệ Đinh, chẳng đời nào cậu làm ra những chuyện như bắt cá hai tay.

      Thẩm Huyên khinh thường bản thân, chuyện quan trọng thế này sao có thể quên mất?

      vốn dự định bật mí thân phận với Vệ Đinh vào đúng sinh nhật mình, cho cậu bất ngờ lớn. Thế nhưng bây giờ thấy Vệ Đinh khổ tâm như vậy, lại áy náy vô cùng, kế hoạch có lẽ phải thực sớm hơn chút rồi.

      Sáng hôm sau, Thẩm Huyên đến trường xin nghỉ rồi tức tốc chạy tới chợ chim. Đỗ xe xong, tới siêu thị gần đó mua rất nhiều đồ ăn vặt mà Vệ Đinh thích, rồi khệ nệ ôm cả núi đồ tới cửa tiệm hoa.

      cười hì hì nhìn Vệ Đinh, vui vẻ đùa giỡn: "Ông chủ, gói toàn bộ hoa ở đây cho tôi."

      Nghe tiếng , Vệ Đinh ngước đầu lên liền thấy gương mặt điển trai cười rạng rỡ, chói mắt như ánh nắng ban trưa, khiến cậu sao dời mắt.

      "Sao lại ngây ra thế hả?" Thẩm Huyên bước tới trước quầy hàng, đặt những túi thức ăn lên , vươn tay nhéo má Vệ Đinh, lần này dùng sức, chỉ khẽ nựng rồi thôi, đoạn chăm chú nhìn cậu, nở nụ cười, ánh mắt chan chứa dịu dàng: "Xin lỗi, hôm qua nên nổi giận với em."

      Vệ Đinh ngờ người luôn cao ngạo như vậy lại có thể hạ mình xin lỗi, những kinh ngạc, mà trong lòng còn có chút vui mừng nữa.

      Cậu lắc lắc đầu, ý mình hề để bụng.

      "Sau này tùy tiện nổi giận nữa." Thẩm Huyên giọng cam đoan, kéo ghế tới ngồi bên cạnh Vệ Đinh, xé gói khoai tây chiên ra, cầm miếng đút cho cậu: "Há miệng ra nào."

      Vệ Đinh ngoan ngoãn há miệng, miếng khoai tây được đút vào miệng, cậu vừa ăn vừa thấy khó hiểu.

      Hôm nay Thẩm Huyên hơi kỳ lạ, con người này bình thường lúc nào cũng độc mồm độc miệng, bỗng dưng bây giờ lại trở nên quá mức dịu dàng.

      Thẩm Huyên đột ngột thay đổi tính cách, khiến cậu có chút quen.

      "Há miệng ra nữa nào." Khoai lại được đưa tới bên miệng, Vệ Đinh đưa tay cầm lấy, đột nhiên ý thức được mình vừa làm trái ý , để xem có nổi giận ?

      Hoàn toàn ngoài dự đoán, chẳng hề có tiếng gào thét nổi giận nào, bên tai chỉ vẳng đến giọng dịu dàng như nước: "Tự em cầm ăn , bóc vỏ rau câu cho em nhé."

      Túi khoai tây được nhét vào tay, Vệ Đinh nhìn Thẩm Huyên cúi đầu tìm rau câu trong cái túi đầy nhóc, miệng lẩm bẩm: "Ăn vị táo hay vị ô mai trước đây." Rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Vị cam được ?"

      Vệ Đinh toàn thân run rẩy, cảm thấy tình cảnh này quá sức quái dị, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

      Nhưng muốn trốn cũng được, Thẩm Huyên ngồi ngay lối ra, vây cậu phía trong quầy hàng, nếu muốn ra ngoài chỉ có nước đẩy ra mà thôi.

      Vệ Đinh thầm suy nghĩ, tìm cớ ra ngoài hít thở chút khí trong lành. Cậu sắp bị bầu khí quái dị này ép chết ngộp rồi.

      Chưa kịp hành động, Thẩm Huyên lột xong vỏ hộp rau câu đưa tới tay Vệ Đinh, chăm chú nhìn cậu, nét mặt vô cùng chân .

      "Đinh Đinh, có chuyện muốn với em."

      Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy, Vệ Đinh tưởng rằng xảy ra chuyện gì quan trọng lắm, bèn vểnh tai lên, bỏ đồ tay xuống, hai tay đặt lên đùi ngồi thẳng lưng.

      "Đừng căng thẳng, phải chuyện gì xấu cả." Thẩm Huyên phì cười, xoa đầu cậu: " muốn hỏi em vài chuyện trước , em phải thành trả lời, được dối."

      Vệ Đinh gật đầu.

      "Có phải em có người bạn vô cùng thân thiết mạng?"

      Vệ Đinh gật gật đầu, nghi hoặc nghĩ, sao lại biết?

      "Hai người quen nhau hơn năm, giờ còn là người nữa, phải ?"

      Vệ Đinh kinh ngạc trợn mắt há mồm.

      "Hai người quen nhau diễn đàn văn học, nickname của người đó là Tĩnh ca ca."

      Vệ Đinh mở to mắt, ngạc nhiên tới nỗi chẳng biết phản ứng thế nào.

      "Nếu Tĩnh ca ca đó chính là , em có thấy vui ?"

      Vệ Đinh hoàn toàn hóa đá...

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thẩm Huyên dùng tay ôm má cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, thản nhiên mỉm cười: "Đinh Đinh, chính là Tĩnh ca ca đây. Là người thích em từ rất lâu, là Tĩnh ca ca lúc nào cũng đòi gặp mặt em đó."

      Những lời này Thẩm Huyên sớm chuẩn bị từ trước, vốn định cho Vệ Đinh nghe vào ngày sinh nhật mình. Bây giờ tuy hơi sớm, nhưng phản ứng của cậu vẫn hoàn toàn nằm trong dự đoán.

      Người bạn quen mạng hơn năm nay lại ngồi ngay trước mắt, bất kể là ai cũng kinh ngạc vô cùng đúng ?

      Nhìn dáng vẻ cứng đờ hóa đá của Vệ Đinh, Thẩm Huyên thiếu điều chết cười. Tin vui đột nhiên tới, lời tỏ tình sâu sắc chân thành được thốt ra, có lẽ đủ khiến trái tim cậu rung động nhỉ?

      Thẩm Huyên nghĩ chỉ giây nữa thôi, Vệ Đinh hưng phấn đến nỗi nhào vào lòng mình nức nở. Vẽ ra nụ cười tự nhận là đẹp trai mê người, dang rộng vòng tay chờ Vệ Đinh nhào tới.

      Tiếc thay, Thẩm Huyên đoán trúng đoạn đầu, mà đoán được đoạn kết.

      Vệ Đinh sửng sốt hồi, đột nhiên đứng bật dậy, đẩy ra, chạy thẳng vào phòng.

      cú đẩy dùng hết sức lực. Thẩm Huyên to cao là thế mà lại bị cậu nhóc bé đẩy té nhào, chiếc ghế cũng lắc lư mấy cái rồi đổ thẳng lên cẳng chân, khiến đau đến nhe răng trợn mắt la toáng lên.

      Thẩm Huyên lồm cồm bò dậy chạy tới cửa phòng, vặn vặn nắm cửa nhưng bị khóa chặt rồi.

      vừa gõ cửa vừa la to: "Đinh Đinh, mở cửa ra nào!"

      Người trong phòng chút động tĩnh.

      Tiếp tục gõ, tiếp tục kêu: "Đinh Đinh, mở cửa ra, có chuyện gì từ từ . phải cố ý giấu em, em nghe giải thích !"

      ...

      "Đinh Đinh ngoan, mau mở cửa cho !"

      ...

      "Đừng thế mà, mở cửa mau lên!"

      ...

      "Mở cửa ra, nghe hả!"

      ...

      " hỏi lại lần nữa, có mở cửa hay ?!"

      ...

      "Bé câm, cưng chán sống rồi à? Mở cửa ra! Nếu đá cửa vào đó!"

      ...

      Lời hứa bao giờ tùy tiện nổi nóng của Thẩm Huyên bị quẳng lên chín tầng mây, vừa đập cửa vừa hét lớn.

      " đếm tới ba, em mà mở, tông cửa vào!"

      "... hai..."

      Tiếng "ba" vừa vang lên, cửa liền bật ra, Vệ Đinh đứng ở ngay trước cửa, sầm mặt giận dữ nhìn Thẩm Huyên.

      "Rượu mời uống cứ thích uống rượu phạt!" Thẩm Huyên đưa tay nhéo mặt cậu, cười đắc chí: "Giận dỗi gì hả? Cuối cùng cũng phải nghe lời ." Đoạn đẩy Vệ Đinh ra, nghênh ngang bước vào phòng, ngồi phịch giường bắt chéo chân, cười vẫy tay gọi cậu: "Lại đây nào."

      Lúc này, Vệ Đinh rất nghe lời, vừa nghe gọi liền tới, có điều ngay lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới, quyết ăn thua đủ với người kia. Cậu đẩy Thẩm Huyên ngã xuống giường, dùng tay bóp cổ , cúi đầu cắn loạn xạ lên người .

      Thẩm Huyên vốn phải người ôn hòa, bị cắn mấy cái cũng bắt đầu nổi điên lên. Đoạn, trở mình đè Vệ Đinh xuống dưới, kìm hai tay cậu, dùng chân giữ lấy chân cậu, cười lạnh: "Em thích cắn lắm sao? cho em nếm thử cảm giác bị cắn là như thế nào."

      rồi cúi đầu nhắm ngay má cậu mà cắn mạnh, mặt lập tức lên hai dấu răng to.

      Thẩm Huyên ngẩng đầu, nở nụ cười cực kỳ đáng đánh: "Có sảng khoái ?" Tiếp đó nhắm ngay mũi cậu mà cắn.

      Vệ Đinh tức đến mặt mũi đỏ bừng, ra sức giãy giụa, nhưng đấu lại đối phương, bị đè ép tới ngộp thở.

      " trung thực, phải khuất phục em trước rồi mới chuyện tiếp." Thẩm Huyên cười xấu xa, trực tiếp hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi nhanh chóng mở khớp hàm tiến sâu vào, du ngoạn trêu đùa khắp nơi, rồi bắt lấy đầu lưỡi non nớt của cậu, thỏa sức cắn mút.

      Thân thể nhắn như đông cứng lại. Thẩm Huyên thấy hai mắt Vệ Đinh mở to đầy hoảng hốt, lòng khỏi mềm lại. Đoạn dùng tay che hai mắt cậu, nhàng mơn trớn trong vòm miệng, còn thô bạo như ban nãy, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi cậu.

      Trong nụ hôn ấm áp triền miên, Vệ Đinh hoàn toàn quên cơn giận, chậm rãi thả lỏng cơ thể, dần chìm đắm vào vòng xoáy ái tình ngọt ngào.

      Đột nhiên cửa phòng bật ra, Vệ Đinh giật mình, tâm trí khôi phục tỉnh táo, đẩy mạnh Thẩm Huyên ra.

      A Bố đứng ở cửa, kinh ngạc há hốc mồm.

      Thẩm Huyên trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy lửa giận.

      A Bố trầm mặc lát rồi mới dần bình tĩnh trở lại, vừa đóng cửa vừa : "Hai người cứ tiếp tục."

      Thẩm Huyên lại xoay người đè Vệ Đinh xuống, vui vẻ : "Chúng ta tiếp tục thôi."

      Chưa kịp hôn, cánh cửa lại bật mở, người xuất vẫn là A Bố.

      : "Nhóc chủ nhà, cậu bán hàng à? Cửa tiệm chẳng ai trông, sợ người ta chôm hoa ư? Còn nữa, laptop của cậu cũng ở bên ngoài kìa."

      đoạn nhướng mày nhìn Thẩm Huyên, cười xấu xa.

      Nụ hôn đương nhiên thể tiếp tục, vừa nghe A Bố xong, Vệ Đinh lập tức bật khỏi giường. Thẩm Huyên cũng ngăn cản, biết nếu hoa bị trộm mất, Vệ Đinh nhất định đau lòng. lườm A Bố cái, rồi cũng bước ra theo.

      Lần này ngồi vào quầy hàng, Thẩm Huyên nhận thấy Vệ Đinh cứ là lạ, chỉ chúi đầu vào hộc tủ tìm cái gì đó, gì cậu cũng nghe thấy, chỉ chuyên tâm tìm kiếm, ánh mắt cũng đầy né tránh, dường như lẩn trốn.

      Thẩm Huyên đóng ngăn kéo, lôi laptop tới trước mặt cậu, đăng nhập vào QQ, mở thông tin cá nhân ra, ba chữ "Tĩnh ca ca" ra trước mắt.

      "Đinh Đinh, phải hôm qua rằng tới sinh nhật của em cho em biết bí mật sao? ra, đây chính là chuyện muốn với em, nhưng khi đọc xong tin nhắn em gửi, mới biết rằng mình nghĩ tới cảm nhận của em. muốn em phải khổ tâm nữa, rất thích em, hẳn em cũng nhìn ra được. cũng hiểu nguyên nhân em chịu gặp . Em thể chuyện, điều này chẳng hề bận tâm. Từ nay về sau, là tiếng của em, thay em chuyện. Đồng ý hẹn hò với , nhé?"

      Vệ Đinh cúi đầu, chút phản ứng. Nhìn như thể bình tĩnh, thực ra trong lòng cuồn cuộn dậy sóng.

      Khi biết Thẩm Huyên là Tĩnh ca ca, cậu thấy như mình bị đùa giỡn vậy, nên mới bỏ trốn vào phòng.

      Bình thường cậu hay xấu Thẩm Huyên với Tĩnh ca ca, nhưng hai người họ lại là , xấu người đó với chính họ, nghĩ lại thôi cũng đủ thấy xấu hổ rồi. Bởi vì cả hai là , nên mới có sở thích và trải nghiệm giống nhau. Cậu thấy mình ngốc, chuyện rành rành trước mắt, thế mà lại phát ra.

      Cậu thích Tĩnh ca ca, đó là chuyện hiển nhiên. Mấy ngày nay ở bên nhau, cũng quen dần việc Thẩm Huyên bên cạnh, lòng cũng thầm rung động. Vôn dĩ vướng mắc khi bị kẹt giữa hai người, nhưng bây giờ biết , cần phải phiền não nữa. Chỉ là, cậu biết phải đối mặt với Thẩm Huyên thế nào, ràng là thích người ta, nhưng cứ luôn thấy ngượng ngập thẹn thùng, thế nên mới dám nhìn thẳng vào , dám để ý tới , còn việc kiếm đồ chỉ là cái cớ nhằm che giấu khó xử thôi.

      Giờ đột nhiên nghe những lời này, tựa như được uống viên an thần, trái tim khỏi bồi hồi cảm động, như có dòng nước ấm áp ngọt lành rót vào lòng, chậm rãi lan tỏa khắp thân thể. Người ta thường , được là chuyện hạnh phúc nhất đời. Lúc này, quả thực trái tim cậu ngập tràn hạnh phúc.

      Giọng lo lắng bất chợt vang lên bên tai: "Đinh Đinh, em có thể phản ứng chút xíu thôi có được ? Có đồng ý hay cũng với câu ."

      Vệ Đinh len lén cười, cười đến run cả người.

      Cằm bị nâng lên, đối diện là đôi mắt trợn tròn tức giận: "Em cười cái gì? chuyện nghiêm túc đó! Đừng có giỡn mặt với !"

      Vệ Đinh trề môi, dùng thủ ngữ diễn tả.

      " hiểu, em viết ra ."

      Vệ Đinh cười, đuôi mắt cong cong, đôi mày nghiêng nghiêng, vừa dùng thủ ngữ vừa dùng khẩu hình nói với người kia: [Em đồng ý!]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :