1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoan nghênh đến nhà trạch nam - Ngã Đích Tiểu Q

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ban đầu cậu có vẻ cam chịu, nghĩ bản thân mình chẳng ai cần, vẻ ngoài còn gì quan trọng nữa nên cứ thả đà ăn uống thỏa thuê. Mấy tháng trôi qua, cậu tiếp tục tăng thêm hai chục cân nữa. Bấy giờ cậu hoàn toàn bước qua cú sốc thất tình, nhìn vào gương mới nghĩ tới lúc phải giảm cân rồi.

      Thế nhưng muốn giảm béo đâu phải dễ. Với thể lực này, bình thường cậu mới vài bước thở dốc như hấp hối, lại còn có chế độ ăn uống hợp lý, mới nhịn bữa mà dạ dày biểu tình nên phải ăn bù lại, rốt cuộc chẳng sụt được cân nào.

      Bây giờ bị mọi người cười nhạo, bị xấu hổ trước mặt cảnh sát, Sở Hiểu Phong khó chịu vô cùng, trong lòng ỉ từng đợt đau đớn như kim châm.

      Sở Hiểu Phong quay nhìn Cung Nghị, gượng gạo cười rồi từ từ rút tay mình ra, khẽ : “Em chơi nữa, thay quần áo đây.”

      Nhìn Sở Hiểu Phong uất nghẹn đau buồn, Cố An đứng bên cạnh mất kiên nhẫn, lồng lộn lên quát: “Thằng kia mày ăn kiểu gì vậy? Xin lỗi! Mau xin lỗi cậu ấy!”

      Tên kia hừ tiếng: “Tao chửi nó béo đấy! Hơn nữa nó còn là thứ hư hỏng từng bị tao chơi chán rồi bỏ!”

      Lời vừa thốt ra, mọi người sửng sốt.

      Sở Hiểu Phong nhìn hai người bạn tốt lại nhìn Cung Nghị, muốn lên tiếng thanh minh nhưng hé môi cả buổi lại chẳng được lời nào, bất giác lắc đầu liên tục, viền mắt cay cay, suýt rơi lệ.

      im lặng thường là khúc dạo đầu của bùng nổ. A Bố mạnh mẽ vươn tay tóm chân tên xấu xa kia lôi xuống nước.

      Mất thăng bằng, mất đà rơi xuống hồ, A Bố và Cố An lập tức nhào tới đấm đá túi bụi.

      Đám bạn thấy bị đánh liền nhảy xuống hồ. Bọn chúng to con lực lưỡng, vừa ra tay A Bố và Cố An bị quẳng lên bờ. Đoạn chuyển mục tiêu sang Sở Hiểu Phong, lăm le định đánh.

      Cung Nghị đứng chắn trước mặt Sở Hiểu Phong, ngoài mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt bừng bừng lửa giận, lạnh lùng lên tiếng: “Đánh nhau dưới nước , lên bờ giải quyết .”

      rồi nắm tay Sở Hiểu Phong bước ra khỏi hồ bơi.

      Đám người kia ỷ mình sức đông thế mạnh coi Cung Nghị ra gì, cũng theo lên bờ.

      Tên bạn trai cũ vẻ mặt hạ lưu nhìn Sở Hiểu Phong, đê tiện nhạo báng cậu: “Bộ dạng như vậy mà cũng nhanh tìm được chỗ dựa thế?”

      Lại quay sang hỏi Cung Nghị: “Thứ tôi từng chơi rồi mà cũng muốn?”

      Lời chưa dứt, cú đấm như trời giáng tống vào mặt , lực tay rất mạnh, khiến mũi vẹo , máu tuôn trào.

      Cung Nghị đảo mắt liếc đám đồng bọn, bình tĩnh : “Muốn lên cùng lúc hay từng người, tự quyết định .”

      Cả đám nghe vậy cảm thấy như bị sỉ nhục, đồng loạt xông lên, bao vây lấy Cung Nghị.

      Lúc mọi người kéo nhau lên bờ, Vệ Đinh nhận ra bất thường, bèn chạy tới nhìn. Vừa trông thấy tên xấu xa bị đấm vỡ mũi liền hiểu nguyên do.

      Đối phương có bảy người, bọn họ cũng vừa đủ số, thế nhưng bên kia tên nào cũng vai u thịt bắp cao hơn họ cái đầu.

      Ngoại trừ Thẩm Huyên và Cung Nghị là cao mét tám, những người còn lại đều thấp cả. A Bố và Cố An mét bảy mươi ba, Sở Hiểu Phong và Lương Băng may mắn mét bảy, còn Vệ Đinh chỉ mét sáu lăm.

      Vệ Đinh thầm tính toán, phải làm sao mới thắng đây.

      Còn chưa nghĩ ra kế sách Cung Nghị xông lên. Sáu người đánh cũng phải là đối thủ của .

      Cung Nghị từ luyện võ, gia đình mấy đời là cảnh sát, công phu đương nhiên rất cao. Đám kia xông lên, né trái tránh phải, chỉ quyền liền hạ gục tên. Những người còn lại nhìn đến trợn mắt há mồm, nhịn được mà vỗ tay hoan hô.

      Ngay khi mọi người lơ là phòng bị, tên chảy máu mũi đứng cách đó xa bèn vươn tay túm lấy Vệ Đinh.

      Tên khốn này bản tính thù dai, lòng dạ hẹp hòi, lần trước Vệ Đinh đập giày vào mặt, sỉ nhục , vẫn ghi hận trong lòng, đây chính là cơ hội tốt để trả thù.

      từ phía sau túm lấy Vệ Đinh lôi khiến cậu kinh hãi, ra sức giãy giụa, miệng la hét nhưng lại chẳng phát ra thanh nào.

      Mọi người đổ dồn chú ý vào Cung Nghị, tới cả Thẩm Huyên cũng phát Vệ Đinh gặp nạn.

      ông bác đứng kế bên tốt bụng nhắc nhở: “Em trai lúc nãy mà chú em ôm vừa bị tên kia lôi kìa.”

      Thẩm Huyên tức tốc xoay người, bóng người trước mặt chao động, nhưng nhìn đâu cũng thấy bóng dáng Vệ Đinh. Trong lòng cực độ hoang mang lo sợ, nhanh chóng nhảy lên bờ, vừa hỏi mọi người xung quanh vừa đưa mắt tìm kiếm.

      Có lẽ vì quá kích động nên Thẩm Huyên năng đầu đuôi, dùng tay diễn tả loạn cả lên, hỏi người ta có thấy người câm thấp hơn cái đầu .

      Trong hồ bơi có rất nhiều người con, chẳng ai biết người câm mà tìm là nam hay nữ nên chỉ biết lắc đầu.

      Hồ bơi này nằm ở phía tây công viên rừng rậm, là hồ bơi lộ thiên nằm giữa công viên, diện tích rất lớn, phía trước là hồ bơi, phía sau là khu lâm viên kiến trúc cổ. Thẩm Huyên đoán Vệ Đinh hẳn bị tên kia kéo tới chỗ vắng người. Nghĩ vậy, càng thêm lo lắng, cứ nghĩ tới những chuyện may.

      Hành hạ, tra tấn hoặc là… cưỡng bức!

      sải chân gấp gáp chạy về phía lâm viên. Tìm kiếm hồi, cuối cùng Thẩm Huyên cũng thấy được Vệ Đinh ở sau hòn giả sơn.

      Thấy tình cảnh trước mắt, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

      Tức giận là vì tên khốn kia to gan dám ức hiếp người của mình.

      Buồn cười là vì kẻ này quá vô dụng, đường đường gã to con cao mét tám lại chẳng làm gì được với cậu bé con.

      Vệ Đinh hệt như con thú , nhào lên người tên xấu xa đó mà cắn, hai tay túm lấy cánh tay , ra sức cào.

      Tên xấu xa kêu oai oái, cố gắng hất tay Vệ Đinh ra, như thể muốn quật ngã cậu, mặt mày dữ tợn nhưng ánh mắt lại hoàn toàn bất lực, có vẻ như sắp hết chịu nổi rồi.

      Thẩm Huyên đột nhiên nhớ lại, lần trước Vệ Đinh hiểu nhầm mình là tên lừa đảo, cùng dùng chiêu này đối phó với mình. Vì từng nếm trải nên hoàn toàn thấu hiểu, thể thừa nhận rằng món võ mèo cào này khiến người ta hết đường tránh đỡ.

      Thẩm Huyên vội bước tới kéo Vệ Đinh ra khỏi người tên kia, rồi xoa nắm đấm, đánh cho gã trận tơi bời, phải ôm đầu khóc lóc xin tha mới thôi.

      Sau đó ôm Vệ Đinh ra khỏi vườn cây, vừa vừa hỏi: “Có bị thương ?”

      Vệ Đinh lắc đầu, xòe tay ra cho xem, bên trong làm nhúm tóc đen.

      Thẩm Huyên phì cười: “Là tóc của tên kia?”

      Vệ Đinh gật đầu đắc ý.

      Thẩm Huyên xoa đầu cậu, im lặng hồi lâu mới giọng : “Em biết , vừa nãy thấy em, sợ muốn chết, nếu em xảy ra chuyện gì, tha thứ cho mình vì chăm sóc em cẩn thận.”

      Vệ Đinh nhìn Thẩm Huyên, thấy mỉm cười, nhưng khi những lời kia, trong giọng hoàn toàn có ý cười, ngữ điệu bình thản, ngữ khí kiên định, khiến người nghe có cảm giác rất lòng.

      Trong lòng sâu sắc rung động, Vệ Đinh rũ mắt nhìn đôi chân bước của mình, tim đập liên hồi, Thẩm Huyên còn gì đó nhưng cậu lại nghe thấy, bên tai chỉ còn mỗi tiếng trái tim đập lỗi nhịp.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14: Đến nhà Thẩm Huyên

      Mang theo tâm trạng rối bời quay về, Vệ Đinh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, rút tay mình khỏi tay Thẩm Huyên.

      Thẩm Huyên cũng mấy lưu tâm, chỉ khẽ nhíu mày rồi bước nhanh về phía trước, Vệ Đinh cúi đầu theo sau, đôi mắt giấu sau làn tóc mái xòa qua nửa khuôn mặt, thi thoảng lại len lén liếc nhìn rồi lập tức cụp xuống, trong lòng càng thêm rối loạn.

      Hai người trở lại hồ bơi, trận ác chiến kết thúc. Đám lưu manh kia bị Cung Nghị đánh cho tan tác tơi bời, cụp đuôi kéo nhau bỏ chạy.

      Cố An hóa thân thành tiểu thái giám khom lưng cong gối đứng hầu bên cạnh Cung Nghị, lúc đấm lưng lúc bóp chân, mãi sau mới chịu ý đồ: “ cảnh sát, dạy em ngón võ đó được ? Mới nãy mình chọi sáu quả hết sức oai phong! dạy em hết những chiêu đó nha?”

      “Được chứ.” Cung Nghị vẫn cười đến chất phác. Lúc đánh nhau như mãnh thú hung ác, ra tay chút nhân nhượng, nhưng khi kết thúc lại khôi phục bản tính hiền lành hàm hậu, hỏi câu đáp tiếng, hệt như tên ngốc vây.

      Được học võ miễn phí như thế, Lương Băng cũng ngu mà lỡ mất. chạy khỏi phòng phơi nắng, bay vèo tới bên Cung Nghị, hai mắt tỏa sáng, mặt đầy chờ mong: “Tôi cũng muốn học nữa!”

      “Được.” Cung Nghị đồng ý, đoạn quay đầu nhìn Sở Hiểu Phong, nghiêm túc hỏi: “Cậu có học ?”

      Có phần em nữa ư? Trái tim bị đả kích bấy giờ phấn chấn vui vẻ trở lại, Sở Hiểu Phong gật đầu liên tục: “Học, học, đương nhiên học!”

      Cung Nghị cười cười, vươn tay xoa đầu cậu. Sở Hiểu Phong nháy mắt biến thành đứa ngốc.

      Vệ Đinh cũng muốn học, hai mắt lấp lánh hưng phấn chạy tới chỗ bọn họ, vừa được mấy bước bị Thẩm Huyên kéo lại.

      “Em tham gia vào làm gì chứ? Món võ mèo cào đó có gì hay mà học?”

      Giọng chút kiên nhẫn, đầy mùi ghen tuông chua loét. Vệ Đinh bỗng dưng nhớ tới những lời ban nãy Thẩm Huyên vừa , tim chợt đập liên hồi, bất giác đứng ngây tại chỗ.

      Thẩm Huyên nhặt quần áo dưới đất lên nhét vào tay cậu, : “Mau mặc đồ rồi về nhà.”

      Vệ Đinh đón lấy mặc luôn vào người, thân thể bám đầy bụi bẩn do đánh nhau ban nãy quên rửa, quần bơi ướt nhẹp cũng quên thay.

      Đúng mười hai giờ trưa, mặt trời chói chang như hòn lửa đỏ, cảm giác sảng khoái do ngâm nước cũng bị luồng nhiệt cuốn phăng . Mọi người ra khỏi hồ bơi, A Bố nhanh tay vẫy taxi, cả đám ăn ý lập tức chui hết vào trong xe, đến chuyện cũng lười, bỏ Vệ Đinh thẳng.

      Vệ Đinh đứng ngu người nhìn theo chiếc taxi xa dần, khi quay đầu lại chẳng còn thấy bóng dáng Thẩm Huyên đâu.

      Cậu kinh ngạc nhìn khắp bốn phía vẫn chẳng thấy đâu, sờ sờ túi quần, rỗng tuếch, sớm biết thế mang tiền theo người rồi.

      Lúc này bất chợt nghe tiếng còi ô tô tin tin vang lên, Vệ Đinh quay người lại, thấy Thẩm Huyên nhăn nhó nhấn còi inh ỏi.

      “Còn đứng ngây ra đó? Em có thể linh động chút ? Mau lên xe!”

      Lời chưa dứt nhanh tay nhấn thêm tràng còi nữa.

      Gây tắc nghẽn giao thông, mất trật tự trị an bị cảnh sát bắt về đồn đó! Vệ Đinh trợn trắng mắt, nhanh chóng leo lên xe.

      que kem bất ngờ rơi lên đùi cậu, Thẩm Huyên quay sang cười : “Nóng lắm phải ? Mau ăn !”

      Vệ Đinh giấu nhẹm chút cảm kích vừa dâng lên trong lòng, cầm lấy que kem, xé vỏ bao, khẽ liếm liếm, ánh mắt vẫn luôn trốn đường nhìn của đối phương.

      Nhìn kiểu ăn kem này, Thẩm Huyên lập tức ngẩn ngơ, lòng bỗng có chút cảm giác là lạ, như thể chiếc lưỡi kia phải liếm que kem mà là trái tim của , hay tựa như có chiếc lông vũ phe phẩy cọ vào tâm mình, khiến lòng dạ rối bời.

      Thân dưới bất chợt phản ứng, Thẩm Huyên tự khinh bỉ chính mình, dứt khoát thu hồi tầm nhìn, hung dữ nạt: “Liếm khỉ gì mà liếm, kem chảy hết rồi kìa, ăn nhanh lên!”

      Vệ Đinh bị mắng giật mình, vội rụt lưỡi lại.

      Xe chạy rất nhanh, qua ngã tư liền rẽ phải, Vệ Đinh bỗng phát giác con đường này đâu phải về nhà mình đâu. Đoạn kéo áo Thẩm Huyên, đưa mắt hỏi.

      Hai kẻ vốn dĩ chẳng thể nào chuyện được với nhau nay lại tâm ý tương thông. Thẩm Huyên bình tĩnh đáp: “Tới nhà .”

      Vệ Đinh lập tức lộ vẻ cảnh giác.

      Thẩm Huyên gõ chóc chóc vào trán cậu: “Nghĩ gì vậy hả? có thứ này muốn đưa cho em, đừng nghĩ lung tung!”

      Vệ Đinh xoa trán, trợn mắt bĩu môi, vừa mới thổ lộ liền chở người ta về nhà? Có biết lời này rất dễ gây hiểu lầm hử!

      Xe rẽ vào khu biệt thự xa hoa. Phong cảnh tao nhã, bốn bề khép kín thể đẳng cấp thượng lưu, như thể thầm nhắc nhở người ta rằng, đây là khu nhà cao cấp chỉ dành cho giới nhân sĩ thương nhân thành đạt ở mà thôi. Bước xuống xe, Vệ Đinh do dự dám bước vào, nhìn chiếc áo phông bạc màu của mình, tự thấy bản thân hoàn toàn hợp với nơi này.

      Thẩm Huyên trước quay đầu vẫy tay gọi cậu: “Nhanh lên.”

      Vệ Đinh vẫn nhúc nhích.

      “Nhanh lên, nhanh tới đây nào.”

      Vệ Đinh khẽ bước tới bước .

      “Rề rà ở đó làm gì thế?” Thẩm Huyên quay lại, nắm tay cậu, kéo : “Em sợ à?”

      Vệ Đinh gật đầu, nhìn khung cảnh xa lạ, lòng chợt thấy bất an.

      “Sợ lát nữa đụng mặt người nhà sao? Yên tâm, sống mình, em việc gì phải sợ.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Vệ Đinh thở phào nhõm, quả cậu lo lắng chuyện này.

      “Nhanh lên, người ngứa lắm rồi, phải về nhà tắm thôi.” Thẩm Huyên kéo áo lên, sau lưng và bụng đều nổi chi chít mấy đốm đỏ, nhìn rất kinh khủng: “Nước hồ bơi sạch, hại bị dị ứng, em có thấy tay toàn là đốm đỏ ? Mặt cũng bắt đầu ngứa rồi này.”

      Thẩm Huyên ngừng trách móc, hờn dỗi chuyện Vệ Đinh quan tâm ngó ngàng gì tới mình.

      Nhìn những đốm đỏ người đối phương, Vệ Đinh vừa áy náy vừa buồn cười. Những vết mẩn ngứa mặt ngày càng , thậm chí có vẻ sưng lên, trông hệt như bị hủy dung nhan vậy, nhìn rất buồn cười. Vệ Đinh nhoẻn miệng cười, nhanh chóng theo sau.

      Bước vào nhà, Thẩm Huyên tức tốc chạy vào phòng tắm, miệng vẫn quên căn dặn: “Tới phòng ngủ lấy cho bộ đồ sạch, phòng đầu tiên lầu hai ấy.”

      Vệ Đinh bước lên cầu thang, thỉnh thoảng đưa mắt đánh giá nội thất ngôi nhà. Trong nhà hầu như thiếu thứ gì, thiết bị xa hoa và đồ gia dụng đắt tiền, thể sang trọng và cảm quan nghệ thuật đẳng cấp của chủ nhà. Có điều, những vật dụng cao cấp ấy đều phủ lớp bụi mỏng, như thể rất lâu rồi có người ở vậy. Sàn nhà cũng rất bẩn, đâu đâu cũng có dấu chân loang lổ.

      Khi bước lên lầu, Vệ Đinh vô tình vịn cầu thang, cả tay bám đầy bụi. Cậu quay đầu nhìn phòng khách, bụi phủ khắp nơi, những đồ dùng sang trọng hệt như đống phế liệu, im lìm nằm trong bóng tối, chẳng ai ngó ngàng tới, hoàn toàn mất vẻ lộng lẫy sáng bóng vốn có.

      Do ta lười, muốn quét dọn? Hay là nhà của đàn ông độc thân đều như thế? Vệ Đinh sao tin nổi. người dù lười nhác đến đâu cũng thể chịu được môi trường sống như thế này chứ?

      Giống như Sở Hiểu Phong, phòng cậu ta cũng rất bừa bộn, nhưng lâu lâu cậu ta cũng tổng vệ sinh lần. Với điều kiện của Thẩm Huyên, cho dù muốn tự làm cũng có thể thuê người dọn dẹp chứ, sao lại để ngôi nhà vốn khang trang trở nên bừa bộn thế này?

      tới lầu hai, đẩy cửa phòng ra, Vệ Đinh vốn chuẩn bị sẵn tâm lý.

      Phòng ngủ quả nhiên là rất lộn xộn, giường chồng chất quần áo, bàn vi tính ngổn ngang những hộp mì ăn liền dùng rồi, tấm thảm trải dưới sàn lỗ chỗ rách chỉ và thủng do tàn thuốc, điều an ủi duy nhất chính là căn phòng này ít bụi bẩn hơn, đồ gia dụng đều có dấu vết được sử dụng, còn có chút hơi người. Vệ Đinh lấy bộ quần áo giường, vội vàng mang xuống phòng tắm dưới lầu đưa cho Thẩm Huyên.

      “Treo đồ ở ngoài cửa .” Thẩm Huyên vừa gãi sồn sột vừa : “ phải em rất thích Hỏa Viêm sao? có lấy bộ tiểu thuyết xuất bản của ta cho em, bên trong còn có chữ ký nữa đấy.”

      Vệ Đinh há hốc mồm kinh ngạc, Thẩm Huyên thấy mắt cậu sáng lên phấn khích, trong lòng cũng vui theo, tiếp: “Bộ sách ấy để tủ đầu giường, em tự lấy .”

      Vệ Đinh gật đầu, xoay người chạy lên lầu. Tiểu thuyết của đại thần, lại còn đích thân đại thần ký tặng, đó là thứ cậu mơ ước từ lâu.

      Khi cầm cuốn tiểu thuyết lên, chưa kịp lật xem bên trong thế nào, tình cờ lại phát cuốn khác nằm dưới gối. Cuốn này mấy phổ biến, rất ít người xem, nhưng nó lại mang ý nghĩa đặc biệt, thể chân thành, cho tấm lòng của người dành cho người khác.

      bìa sách có bốn chữ đen lấp lánh: Thủ ngữ Trung Quốc.

      Trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Vệ Đinh là người dễ dàng xúc động, viền mắt thoáng nóng lên, cậu khẽ cười, rồi bỏ sách lại dưới gối.

      Khắc ghi ý tốt của Thẩm Huyên, Vệ Đinh rất muốn làm gì đó để bảo đáp . Cậu bỏ những chiếc hộp vào thùng rác, làm động tác tay ‘cố lên’, rồi bắt đầu quét dọn căn phòng.

      Cậu phân loại quần áo, sạch gấp lại cho vào tủ, còn dơ bỏ sang bên để lát nữa mang giặt. Những vật dụng linh tinh nằm ngổn ngang cũng được xếp lại ngay ngắn trật tự bàn. Căn phòng phút chốc trở nên gọn gàng.

      Máy hút bụi được bật lên, hút hết những bụi bẩn dính thảm. Tiếp theo dùng giẻ lau chùi hết mọi ngóc ngách trong phòng. Vỏ gối, vỏ chăn, khăn trải giường đều được thay mới, còn gỡ rèm cửa sổ xuống.

      Căn phòng sáng sủa hẳn lên. Nhìn kiệt tác của mình, Vệ Đinh cười thỏa mãn, ôm áo quần cùng chăn ga gối đệm bẩn vào nhà vệ sinh. Thẩm Huyên tắm xong bước vào phòng thấy Vệ Đinh ngồi giặt chăn màn trong nhà vệ sinh, đưa mắt nhìn khắp phòng, ngạc nhiên mà mỉm cười hạnh phúc.

      nhớ lần cuối cùng quét dọn nhà cửa là khi nào nữa, bẩn thỉu và lộn xộn đó khỏi cũng biết, nếu muốn dọn dẹp ắt phải mất rất nhiều công sức.

      Thẩm Huyên lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn Vệ Đinh ra sức chà giặt chăn màn. Mấy lọn tóc trước chán ướt đẫm mồ hôi nhưng cậu lại vẫn ngừng tay, tới khi mồ hôi sắp xuống mắt, cậu mới giơ tay lên lau, rồi lại tiếp tục cúi đầu giặt.

      Thẩm Huyên bỗng dưng cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Trước đây vẫn luôn coi nơi này là chỗ dừng chân, hệt như quán bar vậy, mệt về nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy muốn ở lâu.

      Cha mẹ chỉ nghĩ tới nghiệp, chẳng bao giờ quan tâm ngó ngàng gì tới , lúc nào cũng nghĩ chỉ cần cung cấp đủ đầy tiền bạc cho có cuộc sống tốt nhất vui.

      Hơn mười căn biệt thự sang trọng muốn ở đâu ở, tiền đưa hàng xấp để thích tiêu gì tiêu. Hai người họ trước nay chưa bao giờ nghĩ xem điều cần là gì.

      chịu quét dọn nhà cửa, tiền cho bao nhiêu dùng bấy nhiêu, chẳng quan tâm dành dụm tiết kiệm. từng ngây thơ nghĩ rằng dùng cách này khiến cha mẹ chú ý tới mình, nhưng thực tế chứng minh suy nghĩ quá ngây thơ, đối với hành vi phá sản của , hai người họ chỉ nhìn mà thấy.

      Đứa trẻ nào cũng trải qua thời kỳ nổi loạn, mẹ thường thời kỳ nổi loạn của đến sớm hơn những đứa khác, nhưng lại kéo dài liên tục, hai mươi mốt tuổi rồi mà tư duy vẫn chưa trưởng thành.

      Khi nghe mẹ những lời trách móc đó, cảm thấy rất vui, rất đắc ý. Có lẽ cứ ấu trĩ như thế, vô dụng như thế, mẹ cha mới chịu quan tâm tới nhiều hơn chút.

      Từ tới lớn, sớm quen với độc, quen với cuộc sống mình. Tính tình kỳ quái, cần bạn bè thân thích, cho tới ngày Vệ Đinh đột ngột bước vào cuộc đời .

      Lúc Vệ Đinh tìm cách liên lạc với diễn đàn, chỉ cho rằng cậu nhất thời hứng thú, tìm được thôi.

      Nhưng việc như nghĩ, Vệ Đinh kiên trì suốt tháng trời. kiên nhẫn ấy khiến động lòng, nên nhắn lại địa chỉ mail của mình.

      Sau khi hai người quen biết, từng lo lắng Vệ Đinh chịu nổi tính khí thất thường nóng nảy của mình. chuyện thời gian, nhận ra mình lo nghĩ dư thừa, Vệ Đinh căn bản là quan tâm, cam tâm tình nguyện làm tiểu lâu la cho , ngoan ngoãn nghe lời, quả rất thỏa mãn thói hư vinh của .

      Bình thường rất thích xem lại nhật ký trò chuyện của hai người, những gì, lúc nào, đều ghi nhớ rất .

      Cuộc sống khi có nơi trao gửi còn thấy quạnh nữa. biết Vệ Đinh nhất định luôn ở bên mình.

      Thẩm Huyên nhàng bước vào nhà vệ sinh, nhấc Vệ Đinh lên từ phía sau, dụi mặt vào tóc cậu, dịu dàng : “Ngốc ạ, trong nhà có máy giặt mà.”

      Vệ Đinh giãy giụa muốn xuống, Thẩm Huyên bế cậu lên thảy lên giường rồi nhào lên.

      Hai người mặt đối mặt. Thẩm Huyên đè cả người lên thân Vệ Đinh, ngẩng đầu, nhìn vào mắt cậu mà : “Em được làm chuyện có lỗi với .”

      Vệ Đinh thấy khó hiểu, tư duy của người này đúng là được bình thường.

      “Mau đồng ý chứ!” Thấy Vệ Đinh phản ứng, Thẩm Huyên liền giục: “Mau gật đầu !”

      Vệ Đinh bị ép gật đầu.

      được lừa dối, cũng được thích người khác.”

      Lại nữa, lại nữa! có thể đừng trẻ con như thế có được ?!

      Vệ Đinh đảo mắt dời đường nhìn, mặc kệ .

      Thẩm Huyên nhất quyết bỏ cuộc: “Có phải em có ý định thay lòng đổi dạ hay ?”

      Vệ Đinh nhe răng trợn mắt nhăn nhó.

      Thẩm Huyên bị kích động, vươn tay nhéo mặt cậu, nhéo đến méo mó luôn.

      Vệ Đinh nổi giận, nhấc chân định đạp văng .

      Đúng lúc này điện thoại ở đầu giường bất ngờ đổ chuông. Thẩm Huyên rướn cổ nhìn dãy số màn hình, bất giác nhíu mày.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 15


      Mâu thuẫn





      Điện thoại đổ chuông liên tục, Thẩm Huyên làm như có lỗ tai, nghe cũng giả như nghe thấy, liên tục nằm úp sấp lên người Vệ Đinh lảm nhảm.

      Vệ Đinh bất lực, tay chỉ vào điện thoại, tay cố gạt ra, ý bảo nhanh nhanh bắt máy .

      chuyện quan trọng với em!” Thẩm Huyên cao giọng nhấn mạnh, thấy Vệ Đinh xoay mặt tránh , mới chộp lấy ống nghe, cực kỳ mất kiên nhẫn : “Bà gọi điện cho tôi làm gì?”

      Điện thoại này khuếch đại thanh khá tốt, khác loa ngoài là mấy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ ôn hòa, ngữ điệu nhàng mang theo ý cười:

      “Huyên Huyên, con ở nhà à, sao mẹ gọi vào di động cho con lại bắt máy?”

      nghe thấy, di động bỏ dưới nhà.”

      “Vậy, con ăn cơm trưa chưa?”

      “Ăn rồi, có gì nhanh .”

      Phí bên kia im lặng lúc mới : “Sinh nhật lần này của con, cha mẹ về được, con thích gì, mẹ mua cho con.”

      Thẩm Huyên như thể sớm đoán được, hừ lạnh tiếng, cười nhạo đáp: “Bà bận quá nên choáng rồi sao? Sinh nhật tôi qua lâu rồi, hơn nữa có người mừng sinh nhật cùng tôi. Người ấy đối với tôi rất tốt, hư tình giả ý như mấy người. Nhân tiện báo cho bà biết, người đó là bạn trai của tôi, cả đời này tôi ở bên cạnh cậu ấy. Chuyện nối dõi tông đường gì đó đừng tìm tôi, hai người nhân lúc còn kịp hãy sinh thêm thằng con khác .”

      đoạn liền ngắt máy, dứt khoát nhanh gọn.

      Đoạn hội thoại này, Vệ Đinh nghe sót chữ, bất chợt cảm thấy có chút đồng tình với Thẩm Huyên. Có lẽ do thiếu thốn quan tâm thương của cha mẹ nên tính tình mới tốt như vậy.

      có đứa trẻ nào mới sinh ra là trẻ hư, khiếm khuyết của tính cách đa phần là do môi trường hoặc nhân tố gia đình tạo thành.

      Có điều dù cảm thông cậu ấy cũng chấp nhận được cách đối xử với cha mẹ mình. Tuy rằng họ ở bên chăm nom , nhưng lại rất quan tâm tới . So với bao nhiêu đứa trẻ có cha mẹ rất hạnh phúc rồi. Nếu có thể chuyện, Vệ Đinh nhất định dạy cho bài học, để nhận ra sai lầm của mình, sau đó cố gắng mà hiếu thuận với cha mẹ.

      Thẩm Huyên đoán được Vệ Đinh nghĩ gì, thấy dáng vẻ yên lòng của cậu liền cụt hứng. vừa nhéo má Vệ Đinh vừa , “Tỉnh lại xem nào, có chuyện muốn với em.”

      Vệ Định nhìn chờ đợi.

      Thẩm Huyên trở mình nằm nghiêng giường, đoạn kéo Vệ Định vào lòng: “ tuần nữa là sinh nhật , em ăn mừng với nhé.”

      Vệ Đinh gật đầu, ngoài mặt ngoan ngoãn nhưng trong lòng phun trào: đúng là muốn ăn đập mà! Sinh nhật ràng chưa tới mà lại dối để châm chọc mẹ mình! Nhớ nhầm ngày sinh của con trai, mẹ đau lòng lắm đó!

      “Ngoan lắm!” Thẩm Huyên hài lòng cười, lên giọng kẻ cả: “Đừng quên chuẩn bị quà cho đấy nhé.”

      Vệ Đinh lại gật đầu, tiếp tục phun trào: Có kẻ chủ động đòi quà người khác vậy sao trời?!

      “Chắc em biết thích gì đâu nhỉ?” Thẩm Huyên suy nghĩ rồi : “ chẳng thiếu gì cả, em đừng lấy tiền mua quà tặng , tặng cái gì đó có ý nghĩa là được.”

      Thứ có ý nghĩa…

      Vệ Đinh cảm thấy mình khó mà bắt kịp suy nghĩ của .

      “Tự em nghĩ , vừa có ý nghĩa, vừa được dùng tiền mua.”

      Tên này nghiện cái kiểu tự biên tự diễn rồi! Vệ Đinh trề môi, vừa có ý nghĩa lại được dùng tiền mua, đúng là làm khó người ta mà!!!

      Vệ Đinh bội phục Thẩm Huyên, có sở thích “ăn cơm nguội”, tự nhiên chuyển đề tài, lại bắt đầu lải nhải:

      được thay lòng đổi dạ…

      được thích người khác…

      được làm chuyện có lỗi với

      Chỉ có mấy câu đó mà cứ nhai nhai lại như thuộc lòng, Vệ Đinh nghe đến buồn ngủ. Thẩm Huyên chịu buông tha, banh mí mắt cậu ra, bắt đầu huyên thuyên về bản thân.

      thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, thích màu gì… Chuyện từ lớn tới bé lôi ra kể hết. Vệ Đinh càng nghe càng thấy kỳ quái, tại sao sở thích và thói quen của lại giống Tĩnh ca đến vậy?

      Hai người đều thích màu đen, ghiền ăn sầu riêng, thậm chí thích chơi game online y hệt nhau. Tính cách, sở thích đều giống nhau, Vệ Đinh suýt nữa nhầm Thẩm Huyên là Tĩnh ca ca.

      Cậu còn nhớ lúc mạng Tĩnh ca ca kể rằng mình rất thích ăn sầu riêng liền bị cậu trêu đùa phen. Sầu riêng vừa có mùi khó chịu lại nồng nặc khí than, mùi vị cực kỳ khó ăn. Tĩnh ca ca đồng ý, bảo rằng sầu riêng là loại trái cây ngon nhất đời, giàu dinh dưỡng, hương vị đặc biệt, hổ danh là vua của muôn quả.

      Lời như vậy, Thẩm Hyên cũng từng . Vệ Đinh bắt đầu hoài nghi liệu và Tĩnh ca ca có phải là em song sinh thất lạc nhau nhiều năm .

      Thẩm Huyên quen với tật thả hồn ngao du của Vệ Đinh, bèn nhéo má để kéo suy nghĩ của cậu quay về thực, đột nhiên kề sát mặt cậu, thần bí : “Tới ngày sinh nhật, cho em biết bí mật, lúc đó em nhất định rất hạnh phúc!”

      Vệ Đinh trợn trắng mắt, buồn đáp lời.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngày hè nóng bức, hai người quấn quýt lấy nhau khiến toàn thân đổ đầy mồ hôi. Ban nãy chăm chú nghe Thẩm Huyên chuyện nên Vệ Đinh nhận ra tư thế của họ mờ ám đến vậy. Mãi đến khi hơi thở nóng bỏng của Thẩm Huyên phả lên mặt cậu, Vệ Đinh mới ý thức được hành động của cả hai người vượt qua giới hạn bạn bè rồi.

      Thẩm Huyện ôm cậu, cậu bài xích. Thẩm Huyên nhéo má cậu, cậu lại cảm thấy được cưng chiều. Cảm giác được quan tâm thương quả thực ngọt ngào khó tả.

      Trong lòng chợt cảm thấy bất an, Vệ Đinh vội vàng nhảy xuống giường, cúi đầu chỉnh lại áo quần. Cậu cảm thấy mình có lỗi với Tĩnh ca ca, tự nhiên lại ôm ấp người chỉ mới quen biết có năm ngày. Trong hoàn cảnh lạ lẫm, ấy vậy lại yên tâm thoải mái nằm giường người khác, hưởng thụ quan tâm thương của họ mà hề thấy khó chịu.

      Vệ Đinh cầm bút bi bàn, viết lên bàn tay mấy chữ rồi đưa qua cho Thẩm Huyên xem: Tôi muốn về nhà.

      “Đợi lát nữa rồi về.” Thẩm Huyên cũng xuống giường: “ tắm trước , em ra nhiều mồ hôi quá.”

      Vệ Đinh lại lắc đầu, lại viết vào tay: Tôi về nhà tắm.

      “Bảo em tắm em cứ tắm ! Đừng nhiều lời vô ích!” Thấy Vệ Đinh lại tiếp tục viết viết, Thẩm Huyên hơi mất kiên nhẫn, thèm lời nào nữa mà bế luôn cậu vào nhà tắm, vươn tay cởi áo quần của cậu.

      Vệ Đinh phải là đối thủ của Thẩm Huyên, có giãy giụa cũng vô ích, thoáng chốc bị lột sạch.

      Nhìn thân thể trắng trẻo mềm mại trước mắt, Thẩm Huyên nhếch miệng cười, vừa cởi áo quần vừa : “Người cũng toàn mồ hôi, tụi mình cùng tắm nhé.”

      Vệ Đinh giận dữ, viết lên ngực hai chữ to đùng: [Lưu Manh!]

      “Ai dô, em có phải con đâu mà sợ cưỡng bức chứ?”

      Vệ Đinh ôm áo quần bước ra ngoài.

      Thẩm Huyện kéo cậu lại, giọng uy hiếp: “ được phản kháng! Nếu nghe lời cướng bức em thiệt đó!”

      Vệ Đinh tay đấm đá, điên tiết giãy dụa.

      Bị trúng mấy cú, Thẩm Huyên cũng nổi giận, đẩy Vệ Đinh vào tường, tay chống lên tường, tay đè vai cậu: “Là em ép đó! Có tin làm ngay giờ ?”

      Vệ Đinh giận tái mặt, đứng bất động, biểu cảm cực kỳ khó coi.

      Thẩm Huyên lại nghĩ rằng cậu sợ, lúc đắc chí dạt dào bỗng thấy Vệ Đinh tung chân đá vào thân dưới của mình.

      Trong lòng thầm hô ổn, nhưng lại tránh kịp, bàn chân tiếp xúc thân mật với cậu của , Thẩm Huyên khom người chạy quanh, miệng kêu la đau đớn thảm thương.

      Vệ Đinh bình tĩnh đẩy ra ngoài, tốn chút sức lực, tiếp theo đóng sầm cửa lại rồi thong thả tắm, trong lòng cực kỳ sung sướng.

      Tắm xong, cậu ôm chậu áo quần ra ngoài, nhìn Thẩm Huyên, cười thầm. Thẩm Huyên ngồi như hóa thạch giường, mặt đen hơn đáy nồi. Cậu bước tới vỗ vỗ vai , ôm chậu y phục và chăn màn giặt xong đặt trước mặt .

      "Đừng có chọc !" Thẩm Huyên quay mặt ngã xuống giường, đưa lưng về phía cậu.

      giận sao? Vệ Đinh để chậu đồ xuống, hai tay chống giường, chồm người tới nhìn.

      Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên lập tức úp mặt vào gối.

      Vệ Đinh đẩy đẩy mấy cái, cũng mặc kệ, cậu lại đẩy đẩy, Thẩm Huyên vẫn quan tâm. Cậu thở dài ngao ngán, ôm chậu áo quần ra ngoài.

      Lúc vào nhà, Vệ Đinh nhìn thấy trước phòng khách có ban công , nghĩ thầm ở đó có thể phơi quần áo.

      Chưa kịp bước ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Huyên nhảy từ giường xuống, lên giọng chất vấn: "Em định đâu? Chuẩn bị về nhà hả? Đánh xong chẳng thèm hỏi han tiếng, lương tâm em bị chó ăn rồi à?"

      Gặp kẻ cố tình gây thế này, cách tốt nhất là phớt lờ , Vệ Đinh ôm chậu quần áo tiếp tục .

      Thẩm Huyên lẽo đẽo theo sau: "Hứ! Em vẫn quan tâm đến ? Đánh người rồi còn thản nhiên như thế, con người em sao kỳ vậy!"

      Vệ Đinh lấy tay ngoáy lỗ tai.

      Thẩm Huyên tiếp tục oán giận: "Chỗ đó được đá! Đau muốn chết nè! Suýt chút nữa em tuyệt đường con cháu của rồi!"

      Vệ Đinh gật gù lấy lệ.

      " chỉ đùa với em chút thôi, có phải cầm thú đâu chứ! Sao lại cưỡng bức em được!"

      Vệ Đinh mắng thầm: có muốn cũng đừng có mơ!

      " biết, em mau bồi thường !"

      Vệ Đinh dừng bước, quay lại nhìn , dùng mắt ra ý hỏi.

      Thẩm Huyên kề mặt tới: "Hôn cái."

      Vệ Đinh gạt mặt ra.

      Thẩm Huyên lại xông lên: "Em hôn cũng được, vậy để hôn em!"

      Vệ Đinh trợn mắt.

      "Hôn ở đâu ta?" Thẩm Huyên nhìn khắp mặt Vệ Đinh, rồi đưa tay vén tóc mái cậu lên: "Hôn trán ."

      Gương mặt đẹp trai áp lại gần, miệng truyền đến xúc cảm nhàng, đôi môi kia đặt lên chậm rãi mút , trong lòng như có ngọn lửa cháy bùng lên. Vệ Đinh mở to mắt, hoảng sợ nhìn đối phương, muốn đẩy ra, nhưng lại nhận ra mình như bị ếm bùa bất động, cả người sao nhúc nhích được.

      Thẩm Huyên cũng được nước lấn tới, chỉ hôn vài giây rồi rời ra, đoạt chậu đồ trong tay Vệ Đinh: " phơi quần áo, em lấy sách , sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm."

      Tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện nghênh ngang ôm chậu bước , bỏ lại Vệ Đinh sững sờ hóa đá tại chỗ.

      Rời khỏi nhà Thẩm Huyên, Vệ Đinh vẫn chưa lấy lại tinh thần. Thẩm Huyên có gì cậu cũng để ý, cứ ngẩn ngơ nhìn phong cảnh bên ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :