1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoan nghênh đến nhà trạch nam - Ngã Đích Tiểu Q

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 11: Rình rập buổi đêm


      Vệ Đinh quả nhiên đoán sai, Thẩm Huyên sống hai mươi mốt năm trời chưa từng bị xấu mặt như thế giữa chốn đông người.

      Những người bị đè ngã kêu la mắng mỏ, chĩa mũi dùi vào họ, kiên quyết đòi bồi thường. Thẩm Huyên siêu cấp sĩ diện, ngại chuyện trở nên phiền phức hơn bèn bỏ tiền chạy lấy người rồi kéo Vệ Đinh ra khỏi rạp chiếu phim.

      Lúc này, sắc trời dần tối. đường vào bãi đỗ xe, Thẩm Huyên vài bước lại dừng lại chọt trán Vệ Đinh, mắng cậu khờ, mắng cậu ngốc, mắng cậu não phát triển.

      Vệ Đinh tự biết mình sai nên dám phản kháng, chỉ im lặng cúi đầu cho người ta chọt, bộ ngoan ngoãn.

      Trước khi lên xe, Thẩm Huyên nắm vai Vệ Đinh xoay tới xoay lui, nhìn mấy lượt mới hỏi: “Hồi nãy ngã có đau ?”

      Vệ Đinh vui vẻ, tôi được ôm mà, dù có ngã cũng ngã lên người , có đau cũng là đau mới đúng! Vội lắc lắc đầu, cười rất vui.

      Sau đó hai người ăn tối. Trước nay Vệ Đinh chưa bao giờ với thức ăn, hệt như lời Thẩm Huyên vậy, cho bao nhiêu cậu ăn bấy nhiêu. Thấy Vệ Đinh ăn vui vẻ, Thẩm Huyên cũng vui lây, nhưng lại lo cậu ăn nhiều quá dạ dày quá tải, ăn xong lại mua cho cậu hộp thuốc tiêu hóa rồi mới đưa về nhà.

      Khi chia tay, Thẩm Huyên bá đạo dặn dò: “Ngày mai ở nhà chờ tôi, được lung tung!”

      Vệ Đinh muốn nhân lúc này bàn chuyện bồi thường với Thẩm Huyên, nhưng còn chưa kịp nắm tay viết chữ leo lên xe mất.

      Nhìn theo chiếc xe thể thao chạy xa dần, Vệ Đinh bỗng thấy vô lực, lúc cần thiết lại thể năng gì, khiến mọi chuyện càng lúc càng rối rắm.

      Vệ Đinh lê chân cúi đầu vào nhà, vừa bước tới cửa ba khách trọ nhất tề xông lên vây lấy cậu.

      Cố An cười đến mờ ám, mặt hóng hớt: “Tiểu Đinh Đinh về rồi nha, khách mua hoa đó dẫn cậu đâu vậy? có giở trò gì với cậu ? Hà hà hà hà!”

      Vệ Đinh ngây thơ diễn tả: [Chúng tôi xem phim.]

      “Xem phim?! Chậc chậc…” Cố An phấn khích lượn vòng vòng quanh Vệ Đinh, lải nhải: “Hai người lãng mạn ghê nhỉ?! ta có lợi dụng trong rạp tối mà cầm tay hôn môi cậu ?”

      Mí mắt Vệ Đinh giật giật: [Chúng tôi xem phim kinh dị! Lấy đâu ra lãng mạn?]

      “Phim kinh dị?!” Cố An ngạc nhiên: “Tên mua hoa là xảo quyệt mà! Như thế chẳng phải khi xem đến cảnh đáng sợ cậu liền hét toáng lên nhào vào vòng tay để sàm sỡ sao!”

      Vệ Đinh câm nín, đẩy Cố An ra định bước vào phòng, lần này lại tới A Bố chặn đường.

      A Bố nhướng mày, cười hỏi: “Hẹn hò vui ? Chắc ngọt ngào lắm nhỉ?”

      Vệ Đinh càng câm nín, múa tay : [Hình như mọi người hiểu lầm rồi phải ? Tôi với có quan hệ gì cả.]

      có gì sao lại cùng xem phim chứ?” Cố An chỉ vào bên mặt bị ăn đòn của mình: “Mới thấy tôi chọc ghẹo cậu xông tới đánh tôi túi bụi rồi. Cậu xem mặt tôi , sưng vù lên rồi đây này! Nếu chẳng có ý đồ gì với cậu việc gì phải tức giận đến thế?”

      Vệ Đinh kiên nhẫn giải thích: [Chúng tôi có gì hết!]

      “Cậu đối với người ta vô tình nhưng người ta lại hữu ý.” A Bố cũng rất đồng tình với Cố An, dùng giọng điệu hết sức thần bí mà rằng: “Người trong cuộc u mê. Tình hình này ai cũng nhìn ra là thích cậu.”

      Sở Hiểu Phong gật đầu phụ họa: “Bé chủ nhà, cũng thấy vậy nữa đó.”

      Vệ Đinh nhìn mọi người, mặt ngây ra.

      A Bố đặt tay lên vai cậu: “Cứ hẹn hò với người ta . Nhìn cũng đẹp trai mà đối xử với cậu lại tốt, so ra đáng tin hơn tình mạng nhiều.”

      Vệ Đinh lắc đầu, có chút bất lực, bỏ mọi người lại bước vào phòng.

      Nếu họ căn bản Vệ Đinh chẳng suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này.

      Nhớ lại những chuyện xảy ra, cậu càng thấy nghi hoặc hơn. Nếu Thẩm Huyên thích mình cậu thực chẳng dám tin. Thẩm Huyên có điều kiện tốt như thế, tội gì mà thích người câm? Có điều đối với cậu rất tốt, cậu cảm nhận được điều đó. Nhưng hai bên mới quen biết mấy ngày, vì sao lại đối xử tốt với cậu như thế?

      Nghĩ tới nghĩ lui, Vệ Đinh kết luận, Thẩm Huyên chẳng qua là nhất thời hứng thú muốn dùng cậu giết thời gian thôi. phải người giàu khoái trò này lắm sao?

      Vệ Đinh mở máy tính, đăng nhập QQ tìm tên Tĩnh ca ca, háo hức muốn chuyện với ấy. Tâm với Tĩnh ca ca đối với cậu mà cũng như liều thuốc bổ vậy, chỉ giúp xua tan phiền não mà còn khiến niềm vui tăng thêm.

      Vệ Đinh hào hứng gửi tin nhắn, nhưng đợi mãi đợi mãi cũng chẳng thấy ai trả lời. Cậu thất vọng trề môi, nghĩ thầm lần sau gặp Tĩnh ca ca phải bảo ấy để chế độ online, như vậy cậu mới biết lúc nào ấy có mặt mạng.

      Đúng lúc này, loa vang lên tiếng cốc cốc, thanh thông báo của QQ sáng lên. Mở ra xem, là cầu kết bạn. Nhìn nội dung kiểm chứng, Vệ Đinh vừa kinh ngạc lại vừa kích động.

      Bên viết: Hỏa Viêm

      Đại thần Hỏa Viêm? Tại sao ấy lại muốn kết bạn với mình? Làm sao ấy biết số QQ của mình?

      Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, Vệ Đinh lập tức nhấn nút chấp nhận.

      Cậu tìm tên Hỏa Viêm trong danh sách bạn bè, số lượng vốn nhiều nên rất nhanh tìm được. Avatar vẫn là hình chim cánh cụt nguyên mẫu của QQ, thông tin để trống, tên là chuỗi tiếng và chữ số.

      Kiểm tra thông tin xong Vệ Đinh đưa ra kết luận, đại thần quả nhiên là đại thần, vô cùng thần bí! Cậu gõ dòng tin nhắn, cẩn thận gửi .

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901


      Dương Khang: Xin chào, là tác giả Hỏa Viêm phải ạ?



      lâu sau mới có trả lời.

      ….

      Asas1221: Đúng vậy.



      Nhìn câu trả lời ngắn gọn, Vệ Đinh bỗng có cảm giác mình bị đùa bỡn.

      Asas1221? Tên cứ như thể tùy tiện gõ đại vào. Đường đường là đại thần sao có thể lấy cái tên vừa tùy tiện vừa kỳ quái như thế?

      loạt tiếng tích tích vang lên. Vệ Đinh nhìn màn hình, là đại thần gửi tin nhắn.

      ….

      Asas1221: xin lỗi, mới nãy có việc.

      Asas1221: Tôi đọc truyện của cậu rồi, còn gửi bình luận nữa.

      Asas1221: Viết rất khá, tình tiết chặt chẽ lại dài dòng, tiếp tục nỗ lực.

      Asas1221: Đây là lần đầu cậu viết truyện hả?

      ….

      Hóa ra đại thần là người hết sức gần gũi. Vệ Đinh thấy phấn khởi, lập tức trả lời.



      Dương Khang: Đúng ạ! Vì là lần đầu nên em cảm giác vẫn còn rất nhiều chỗ tốt, nhưng nghe vậy, em thấy tự tin hơn rất nhiều.

      Asas1221: Ha ha, từ từ tiến bộ thôi.

      Dương Khang: Cho em hỏi làm sao biết số QQ của em ạ?

      Asas1221: Cháu trai tôi cho tôi biết. Thằng bé là độc giả của cậu.

      Dương Khang: Cháu trai là ai ạ? Sao ấy biết số QQ của em? Em chưa từng với ai hết.

      Asas1221: Chuyện của nó tôi lắm, nhưng chính nó giới thiệu truyện của cậu cho tôi.

      Dương Khang: Em có thể biết người đó là ai ạ?

      Asas1221: ngại quá, nó bảo tôi phải giữ bí mật.

      Dương Khang:

      Asas1221: Ha ha.

      ….

      Vệ Đinh rất nghi hoặc, rất muốn biết cháu trai của Hỏa Viêm ra là ai, nhưng rốt cuộc vẫn dám hỏi. Người ta thích nên miễn cưỡng, cậu bèn chuyển đề tài câu chuyện. Sau khi chuyện mới biết Hỏa Viêm trước nay chưa bao giờ dùng QQ, số QQ này là mới tạo, cái tên quả nhiên là tùy tiện đặt.

      Vệ Đinh biết, số QQ chắc chắn là cháu trai của ấy tạo cho.

      Cậu ngừng suy nghĩ về người biết mình viết văn lại còn biết số QQ của mình, kết quả chỉ có ba người, cũng chính là ba khách trọ. Vệ Đinh lại nghĩ, Thẩm Huyên cũng biết mình viết truyện đó thôi, nhưng lại biết số QQ.

      Vệ Đinh chóng mặt, lắc lắc đầu, nếu hiểu rồi đừng suy nghĩ tới chuyện này nữa.

      Hai người mải mê chuyện hồi, Vệ Đinh thuận miệng hỏi thăm về sáng tác tiếp theo của Hỏa Viêm, sau đó còn thỉnh cầu rằng, xin đừng ngược đãi nhân vật chính nữa.

      Hỏa Viêm vô cùng thần bí, cho cậu biết khi nào ra truyện mới, càng tiết lộ gì về nội dung.

      Vệ Đinh bĩu môi, ai bảo người ta là đại thần, người ta có quyền chảnh chọe.

      chuyện với Hỏa Viêm xong, bên Tĩnh ca ca cuối cùng cũng có động tĩnh.

      Hình như tâm trạng ấy tốt lắm, thái độ thờ ơ, vài ba câu out, khiến Vệ Đinh khó hiểu vô cùng.

      Bên này Thẩm Huyên ngồi trước máy tính thở dài hơi, lòng buồn bực rối rắm kinh khủng. Nếu sớm biết Vệ Đinh gặp được Hỏa Viêm phấn khích tới vậy đứng sau sắp xếp cho hai người quen nhau rồi.

      Kỳ thực Thẩm Huyên chính là cháu trai Hỏa Viêm. Lúc biết Vệ Đinh ái mộ Hỏa Viêm, để làm cậu vui lòng, liền nhờ cậu mình đọc truyện của Vệ Đinh, rồi gửi vài câu nhận xét để khích lệ.

      Khi hai người chia tay, về nhà mình mà tới nhà cậu , lập tài khoản QQ mới, nài nỉ ông bớt chút thời gian để chuyện và khuyến khích Vệ Đinh.

      Kết quả là hai người trò chuyên vô cùng vui vẻ, còn hẹn cả thời gian login lần sau, khiến thấy khó chịu cực kỳ. thích Vệ Đinh nhiệt tình cười với người khác. Nhưng người lại do giới thiệu, hối hận cũng vô ích. Cái mùi vị tự làm tự chịu này quả khó chịu vô cùng.

      Cũng chính vì thế mà lúc chuyện với Vệ Đinh mới tỏ ra thờ ơ, mới đôi ba câu liền đăng xuất về nhà.

      Thẩm Huyên lái xe chạy đường lớn, gió thổi mát lạnh, lòng miên man nhớ Vệ Đinh, bất giác lái xe vào chợ chim.

      Bây giờ hơn mười giờ đêm, nhà nào cũng đóng cửa tắt đèn hết cả, chỉ có màn tối đen hun hút.

      Thẩm Huyên cười bất đắc dĩ, mới lúc gặp mà nhớ đến vậy, thấy mình tẩu hỏa nhập ma rồi. thích Vệ Đinh mạng tròn năm, tự bản thân cũng thấy tình cảm này thực. Thế nên mới bức thiết muốn gặp mặt người kia, nhưng cậu hết lần này tới lần khác nhất quyết cự tuyệt, khiến có chút nản lòng.

      thực thường hay trêu ngươi, ngay lúc chuẩn bị chôn giấu tình cảm này xuống tận đáy lòng lại gặp được Vệ Đinh ngoài đời .

      năm quen biết, nội tâm Vệ Đinh thế nào biết rất .

      Vệ Đinh nhìn có vẻ kiên cường nhưng vẫn có mặt tự ti yếu đuối. Ví như chuyện cậu dám thẳng và cũng chẳng dám cùng mình đối mặt. Chính vì vậy Thẩm Huyên lại càng thấy thương cậu nhiều hơn. Làm nhiều việc như thế chẳng qua cũng chỉ muốn khiến cậu vui vẻ hơn chút.

      đột nhiên rất muốn thân phận của mình cho Vệ Đinh, để cậu biết rằng chính là Tĩnh ca ca của cậu.

      Vừa nghĩ vậy, Thẩm Huyên liền nhảy xuống xe, từ cửa bước vào phố chợ chim.

      Tới trước tiệm hoa cửa đóng, đèn tắt. Thẩm Huyên vòng tới cửa sổ phòng ngủ của Vệ Đinh, nhìn cậu ngủ say giường.

      Quạt trần vù vù thổi, gió phớt qua mặt, tóc phất phơ. Vệ Đinh ngủ rất bình thản, ánh trăng rọi lên khuôn mặ ngây thơ thuần khiết.

      Trời quá nắng nên Vệ Đinh ngủ mặc áo, chỉ mặc độc cái quần cộc cùng tấm mền mỏng vắt ngang bụng. Ngực phập phồng theo hô hấp, cả cánh tay gầy yếu lộ ra ngoài. Cậu nằm xoãi thẳng tứ chi theo hình chữ “đại”, có thể thấy được cả da thịt nơi bắp đùi.

      Thẩm Huyên thấy cổ họng khô khốc, bụng dưới nóng ran kéo theo luồn hỏa dâng đến cổ. khó nhọc nuốt nước bọt, dời ánh mắt, đứng ngân ngẩn nhìn lúc rồi quay lưng bước .

      Vừa đến mép cửa, Thẩm Huyên va trúng người thanh niên.

      Nhìn đối phương, thầm biết ổn, bèn sải chân bước nhanh, nhưng cuối cùng vẫn bị ngăn lại.

      Cố An phút chốc biến thân thành khỉ đột nhảy nhót quanh Thẩm Huyên, reo hò phấn khích như thể vừa phát ra bí mật kinh thiên động địa, hưng phấn hoa tay múa chân, chiếc máy ảnh treo cổ cũng nảy lên nảy xuống.

      “Nhóc đẹp trai, ta để ý từ lâu, hóa ra mi cũng có sở thích này!”

      Thẩm Huyên giận tím mặt, hỏi: “Sở thích gì?”

      “Rình trộm!”

      Thẩm Huyên buồn để ý, toan bước chân bỏ .

      Cố An liền sáp tới: “Mi rình rập nhìn trộm nhóc chủ nhà, ta mách với cậu ta!”

      Thẩm Huyên quay phắt lại, tức giận quát: “Con mẹ nó, mà dám cho cậu ấy biết, tôi đánh chết !”

      Cố An rướn cổ nạt lại: “Con mẹ nó, ta dám đấy!”

      Thẩm Huyên nổi điên, giơ nắm đấm chưa kịp đánh Cố An la oai oái: “Nhóc chủ nhà! Nhóc chủ nhà! Tiểu Đinh Đinh! Có ai cứu với! Có người muốn đánh tôi!”

      “Chết tiệt! Đừng làm phiền cậu ấy!” Thẩm Huyên nhíu mày, vội bịt miệng gã lại.

      Cố An đắc ý dạt dào, vỗ vỗ tay Thẩm Huyên, : “Bỏ ra mau!”

      Thẩm Huyên buông tay, trừng mắt lườm gã.

      “Thế có hay hơn , sử dụng vũ lực là tốt.” Cố An khoác vai Thẩm Huyên, bày vẻ thấu hiểu đại nghĩa mà : “Chú em thích nhóc chủ nhà hả? hiểu tâm trạng của chú, nhưng chú cũng thể rình trộm nhóc ấy được. Như thế là phạm pháp!”

      Thẩm Huyên liếc chiếc máy ảnh cổ gã, mặt khinh bỉ : “ người sao nhìn lại mình cũng chẳng tốt đẹp hơn ai.” Đoạn giật cái máy ảnh của gã xuống.

      Mở máy ra, toàn là ảnh chụp khó coi, trong đó có cả hình Cố An tự sướng.

      Thẩm Huyên lắc lắc cái máy ảnh trong tay, cười gian xảo: “Chỉ với những tấm hình này… liệu cảnh sát có tới hỏi thăm nhỉ?”

      Cố An giật giật khóe miệng: “Mi uy hiếp ta?”

      đáng để tôi uy hiếp sao. tôi cũng , coi như đây là giao dịch. Tạm thời tôi giữ cái máy ảnh này, tới khi nào quên hết chuyện hôm nay, tôi suy nghĩ xem có nên trả lại cho hay .”

      Thẩm Huyên quẳng lại câu như vậy rồi nghênh ngang bỏ .

      Cố An nhìn theo bóng lưng Thẩm Huyên, giọng rên rỉ: “Cái Canon 550D 18 Megapixel ống kính 50mm đó ông mới vừa mua thôi đấy! Mau trả lại cho ông…”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 12: Đại náo hồ bơi 1

      Mặt trời chói chang treo cao, lại thêm ngày oi bức. Tiệm hoa mở được hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chẳng có ai vào mua.

      Vệ Đinh vừa ngồi ôm quạt máy vừa ngủ gà gật quầy. Giữa lúc mơ màng nhác thấy Cố An tới liền giật mình ngồi dậy, ra dấu hỏi: [ làm hả?]

      Cố An vặn vẹo thắt lưng, vừa ngáp vừa đáp: “Hôm nay , mai mới .”

      Vệ Đinh hỏi tiếp: [Tại sao?]

      “Cái máy ảnh của tôi…” được nửa câu, bản mặt nham hiểm xảo quyệt của Thẩm Huyên lại nhảy ra trong đầu, Cố An cắn môi, lảng sang chuyện khác: “Ai, hôm nay nóng quá, tôi lười ra đường, đợi khi nào trời mát rồi .”

      Trời vào hè, nhiệt độ chỉ tăng chứ giảm, làm sao có chuyện đột nhiên mát mẻ cho được? toẹt ra là mình lười biếng muốn làm ! Vệ Đinh khinh bỉ trong bụng rồi lại nằm úp mặt xuống quầy.

      Cố An sáp tới, mặt đầy bí hiểm mà : “Nhóc chủ nhà nè, khuyên cậu, sau này buổi tối ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ vào.”

      Vệ Đinh bật dậy, túm cổ áo Cố An, miệng mấp máy: [ dám rình tôi?!]

      “Tôi rình cậu được cái gì chứ?” Cố An dở khóc dở cười đáp: “Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở cậu thôi. đời này phải chỉ mình tôi có sở thích đó!”

      Vệ Đinh nhún vai tin, lại nằm sấp xuống bàn. Bộ dạng thờ ơ của cậu lại kích động Cố An dữ dội.

      Cố An càng nghĩ càng tức, buồn quan tâm hậu quả, gân cổ lên gào: “Có lòng tốt dặn cậu sau này cẩn thận thế mà cậu lại tin! Tối hôm qua…”

      “Tối hôm qua làm sao hả?”

      giọng vừa trầm vừa lạnh vang lên, những lời chưa kịp vội vàng bị Cố An nuốt ngược vào bụng. Thẩm Huyên mỉm cười bước tới trước mặt Cố An, hỏi: “ tiếp chứ, tối qua thế nào? Tôi cũng rất muốn nghe đó.”

      “À…” Có chuyện nhưng thể , cảm giác còn khó chịu hơn nuốt phải ruồi bọ. Cố An nghẹn bụng ấm ức, xua xua tay : “ có gì, có gì.”

      Thẩm Huyên nhướng mày, vô cùng đắc ý.

      Vệ Đinh nghi ngờ hai người này có chuyện giấu mình, tính truy hỏi Thẩm Huyên xáp lại gần. Gương mặt điển trai đột ngột ra trước mắt, khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa đầy hai centimet, thậm chí còn thấy được lỗ chân lông mồn .

      Mùi gel cạo râu thanh mát xông vào mũi, hô hấp của Vệ Đinh như đình trệ, vội vàng khom lưng nhích ra sau, xấu hổ cụp mắt xuống.

      Thẩm Huyên cười cười, kề mặt sát lại, thổi hơi vào tai cậu: “Bé câm, tôi đưa cậu bơi nhé?”

      Chẳng đợi Vệ Đinh trả lời trả vốn, Thẩm Huyên nhanh chóng bước ra trước tiệm dọn hoa vào nhà.

      Nhân vật quần chúng Cố An đứng bên cạnh bĩu môi lườm nguýt: xem phim, hồ bơi, quả nhiên đều là những địa điểm tốt để thả dê! Để ta xem lần sau mi còn giở chiêu gì nữa!

      Cố An giúp Thẩm Huyên khiêng chậu hoa vào nhà, hồ hởi : “Ai, hôm nay trời nóng quá, sẵn tiện tôi cũng rảnh rỗi nên bơi chung với hai người nha. À, thuận tiện rủ luôn hai tên lầu kia nữa. Càng đông càng vui.”

      Hoa đều được dọn hết rồi, muốn cự tuyệt cũng muộn. Vệ Đinh gật đầu thở dài, đợi bơi về rồi lại mở tiệm tiếp vậy.

      Vệ Đinh đồng ý chơi, Thẩm Huyên cũng thêm gì, chỉ là sắc mặt vui, trừng mắt nghiến răng lườm Cố An.

      Khi A Bố biết nhóm các bạn gay dễ thương muốn bơi tâm trạng hết sức phức tạp. là T xinh giai ngời ngời, cực kỳ ưa các thể loại đồ tắm. Thế nhưng bốn người ở bên nhau lâu, ăn uống chơi bời luôn cùng nhau. nể mặt. Nhưng có đánh chết cũng đời nào chịu mang bộ đồ bơi hở lưng hở đùi lên người. Mà nếu vậy tới hồ bơi còn ý nghĩa gì nữa, chẳng lẽ đến phơi nắng?

      Sau hồi kịch liệt đấu tranh tư tưởng, A Bố vẫn cùng mọi người ra khỏi nhà.

      Vừa ra cửa liền chạm mặt cảnh sát nhà đối diện.

      Cung Nghị hỏi: “Mọi người chuẩn bị đâu thế?”

      Sở Hiểu Phong ánh mắt si mê : “ cảnh sát, tụi em bơi, chung luôn cho vui nhé?”

      “Được, vừa hay hôm nay tôi được nghỉ.” Cung Nghị vừa vừa : “Tôi lấy quần bơi, mọi người chờ chút nhé.”

      Lúc Cung Nghị trở ra, phía sau là Cây Chổi và Cây Chổi To tò tò theo.

      Nhìn dáng vẻ kinh ngạc khó hiểu của mọi người, Cung Nghị cười : “Càng đông càng vui.”

      Đối với thành viên mới gia nhập, mỗi người lại có suy nghĩ riêng.

      Cùng bơi với kẻ thù, Vệ Đinh cảm thấy rất khó chịu. Vệ Đinh thích nhưng Cố An lại rất vui, Lương Băng là đối tượng để cậu tiêu khiển.

      Cố An vui mừng Sở Hiểu Phong lại buồn, tại sao cảnh sát lại rủ chủ nhà bơi chung? Đừng hai người sống chung lâu rồi sinh tình chứ?

      Lương Băng trưng ra dáng vẻ nữ vương, chỉ vào đầu Cây Chổi To mà : “Là nó muốn , liên quan gì tới tôi.”

      Mọi người đồng loạt khinh bỉ: Dối trá!

      Xe thể thao màu đỏ nổ máy lao . Vệ Đinh ngồi ghế phó lái quay đầu nhìn cả đám người và con chó bị dồn thành cục phía sau, len lén lau mồ hôi hột.

      gian xíu mà nhét đầy nhóc người. A Bố ôm Cố An ngồi ngoài cùng bên trái, Lương Băng ôm Cây Chổi To an tọa chính giữa, Cung Nghị ôm Sở Hiểu Phong định vị phía ngoài cùng bên phải. Mọi người vai dán vai, lưng dán ngực, có lấy khe hở nào.

      Xe xóc cái, mặt Cố An lập tức hôn kính xe, quay đầu lại vừa lúc va vào Cây Chổi To, người chó mũi kề mũi, Cây Chổi To thè lưỡi hưng phấn liếm mặt Cố An, liếm đến nước miếng tung bay.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cố An đau khổ, chịu nổi hét lên: “Đinh Đinh có thể đổi chỗ được ? Hiểu Phong to xác thế này đáng lẽ phải ngồi đằng trước chứ! Hoặc là cảnh sát lên trước ngồi cũng được!”

      Vệ Định giật gấu áo Thẩm Huyên, ý bảo dừng xe lại.

      Thẩm Huyên lẩm bẩm: “Máy ảnh ~~”

      Cố An vội vàng câm miệng.

      Nhìn đám người bị kẹp dính vào nhau xẹp lép, bệnh nghề nghiệp của Cung Nghị liền trỗi dậy: “Xe chở quá tải, vậy là phạm luật giao thông.”

      Thẩm Huyên nhấn nút cho mui xe bật lên che lại, : “Như vậy bị phát . Khi nào tới đèn giao thông mấy người nhớ cúi đầu xuống.”

      Thẩm Huyên nghe dễ dàng, A Bố nghe xong nhịn được nổi điên: “Cúi đầu thế nào cho được? người ôm người như kẹp sandwich thế này, muốn ngọ nguậy còn được nữa là!”

      Có người mở lời đương nhiên có kẻ phụ họa. Cả đám bắt đầu nhao nhao oán giận. Lúc Thẩm Huyên phân biệt đối xử, lúc phê phán Vệ Đinh có nghĩa khí chỉ biết hưởng thụ mình, lúc lại oán hận biết thế ngồi xe buýt cho rồi. Cây Chổi To cũng sủa vài tiếng phụ họa. Trong xe ầm ĩ ồn ào, tiếng oán than dậy đất, nội dung câu chuyện càng lúc càng lạc đề.

      A Bố thét vào tai Cố An: “Ông đừng có nhúc nhích nữa được ?! Còn ngọ nguậy nữa tôi hất ông xuống đường!”

      Cố An gào vào mặt Lương Băng: “Kêu chó của cậu đừng có liếm mặt tôi nữa! Coi chừng tôi lột da nó!”

      Lương Băng càu nhàu Cung Nghị: “ nhích sang bên phải tí coi! Tôi bị ép bẹp dí rồi nè!”

      Sở Hiểu Phong giận đỏ mặt, dùng giọng điệu có sức uy hiếp mà hét vào mặt Lương Băng: “ được ăn hiếp cảnh sát!”

      Cung Nghị cười hiền lành, nhích mông qua phải chút.

      Thẩm Huyên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhấn ga tăng tốc.

      đám người cùng con chó chen chúc trong chiếc xe đua màu đỏ lao về phía hồ bơi.

      Tới cửa hồ bơi, mọi người nhanh chóng nhảy khỏi xe, ra ngoài hít lấy hít để bầu khí tự do trong lành.

      Lúc mua vé, người ta cho mang chó vào. Lương Băng mềm mỏng lựa lời, cuối cùng cũng mua được vé vào cửa cho Cây Chổi To, sau đó còn cam đoan thề thốt hứa cho chó cưng xuống hồ bơi, bấy giờ cả bọn mới được cho vào.

      Trong hồ bơi người đông như nêm, nhất là khu vực hồ cạn, người người xếp lớp tựa cá mồi. Mọi người đều mặc sẵn quần bơi bên trong, ngoại trừ Sở Hiểu Phong và Lương Băng ra ai cũng cởi tuột đồ ở ngoài ra nhảy xuống hồ.

      A Bố đứng dưới ánh mặt trời chói chang bên bể bơi, có chút hối hận khi theo tới đây.

      Cố An tung tăng dưới nước vẫy tay gọi: “Người đẹp, mau thay đồ bơi xuống đây với nào!”

      A Bố giật giật khóe miệng, gầm khẽ: “Tôi mang đồ bơi.”

      đem? Thế bà tới đây làm gì?” Cố An cười hạ lưu: “Tôi mua tặng bà bộ nhé. Bikini hai mảnh ha!”

      A Bố giận tái mặt, mặc áo phông quần short nhảy xuống hồ, giương nanh múa vuốt lao về phía Cố An.

      Cung Nghị nhìn hai người, khó hiểu hỏi: “Con trai sao lại bận bikini hai mảnh?”

      A Bố nghe thấy, vừa nhấn đầu Cố An xuống nước vừa hét: “Bà là con nghe chưa!”

      Sở Hiểu Phong ôm phao nhảy xuống, cậu biết bơi nên chỉ dám mấp mé ở khu nước cạn. trái banh lổ trắng bóng nhảy tũm xuống hồ khiến bọt nước văng tung tóe, các bé xung quanh bị sóng đánh tơi bời. Các vị phụ huynh vội vội vàng vàng kéo con em mình vào trong góc, tránh xa nhân vật nguy hiểm nọ. Số người quanh họ giảm ít.

      Cố An ngoi đầu lên, vui vẻ : “Hiểu Phong làm tốt lắm! Bây giờ chỗ này là lãnh thổ của chúng ta!”

      A Bố liền nhấn đầu gã vào nước: “Ông còn dám động kinh? Hôm nay tôi giúp ông rửa não cho sạch!”

      Cố An cố gắng ngoi lên, bắt chước điệu bộ Châu Kiệt Luân mà : “Địa bàn của ta, ta làm chủ!”

      Các chơi nước bị giật mình, vội vàng chạy lên bờ, dân số lại ít chút.

      Cố An trước nay khoái đùa dai, chuyển mục tiêu sang Vệ Đinh, phóng tới ôm cậu lặn xuống hồ.

      Nhìn cảnh này, Thẩm Huyên hoảng sợ, vội vàng kéo Vệ Đinh lên.

      Vệ Đinh đỏ mắt, phun nước trong miệng ra, ho lấy ho để. Thanh quản của cậu bị tổn thương nặng, có ho cũng phát ra tiếng. Nhìn cậu há mồm nôn khan mà chẳng chút thanh nào, các thanh niên bơi lội gần đó hết hồn, rủ nhau qua hồ nước sâu. Dân số tiếp tục giảm.

      Vệ Đinh bị ăn hiếp, Thẩm Huyên lập tức nhào tới chỗ Cố An báo thù. Hai người sáp lại liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bọt nước bay tứ tung.

      A Bố thấy Cố An bị đòn, mặt mày hả hê, xông tới góp vui.

      Cung Nghị và Sở Hiểu Phong sợ xảy ra chuyện liền đến can ngăn.

      Tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn, mấy người lớn tuổi vẫn luôn tử thủ chỗ này hết nhịn nổi, nhếch mép trợn mắt chỗ khác.

      Vệ Đinh đứng ở khu nước cạn vắng tanh nhìn mọi người túm tụm đánh nhau, lại liếc đoàn người hết sức phẫn nộ đứng hồ bơi liền lau mồ hôi lạnh, lặng lẽ rẽ nước tiến về phía hồ nước sâu, thầm : Tôi quen họ! Tôi có quen họ…

      Khung cảnh yên bình thình lình bị nhóm người tới quấy phá đến gà bay chó sủa, quản lý hồ bơi thể để mặc, vừa thổi còi cảnh cáo vừa quát: “ được đánh nhau! được gây ! Đây phải sân nhà mấy người! Còn quậy nữa tôi đuổi hết ra cửa!”

      Đoạn chỉ vào A Bố: “Cậu lên bờ ngay! mặc đồ bơi được xuống hồ!”

      Quay sang Thẩm Huyên và Cố An: “Hai người được đánh nhau! Mau bỏ tay ra! Nghe hả?”

      Xoay sang điểm mặt người phơi nắng là Lương Băng: “Còn này nữa! Coi chừng chó của cẩn thận vào! Đừng để nó chạy lung tung, bằng tôi cũng đuổi ra giống mấy người kia!”

      Quản lý vừa ra tay mọi chuyện đều được giải quyết, mọi người khôi phục lại trạng thái ban đầu.

      Thẩm Huyên nhìn quanh, thấy Vệ Đinh bơi qua bơi lại ở khu nước sâu; nhếch miệng cười xấu xa, rồi lặn xuống bơi tới gần, ôm chầm lấy cậu từ phía sau.

      Bị ôm đột ngột, Vệ Đinh sợ đến há hốc, cẩn thận uống mấy ngụm nước, theo bản năng giãy giụa, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn. giọng quen thuộc vang lên, mang theo chút lưu manh: “Đừng nhúc nhích, mông cậu đụng vào cái gì, cậu cảm nhận được à?”

      Vệ Đinh ngừng quẫy đạp, quả nhiên cảm thấy có gì đó cưng cứng kề ngay mông mình.

      Trong lòng nhất thời bối rối, hoảng loạn muốn tránh .

      Thẩm Huyên bá đạo ra lệnh: “Ôm tôi !” Sau đó liền kéo sát cậu vào người: “Tôi là đàn ông bình thường, bị đụng chạm đương nhiên có phản ứng, có gì phải ngạc nhiên cả.”

      Vệ Đinh mắt trợn trắng, ôm cũng vùng vẫy.

      “Ôm cổ tôi. Tôi mang cậu bơi tới bên kia, có chuyện cần với cậu.” Thấy Vệ Đinh phản ứng, Thẩm Huyên mất kiên nhẫn: “Mau lên! Chúng ta chìm bây giờ!”

      Vệ Đinh vươn tay ngần ngại choàng qua cổ .

      Thẩm Huyên cười cười: “Ngoan lắm!” Rồi khua tay rẽ nước bơi tới bờ bên kia.

      Tới chỗ bậc thềm, Thẩm Huyên ngồi lên đó, nương theo sức nước kéo Vệ Đinh ngồi lên đùi mình, bí hiểm cười : “Xem kỹ nha.”

      Vệ Đinh nghi hoặc nhìn đối phương, chẳng biết lần này lại giở trò gì.

      Thẩm Huyên dùng tay trái đặt lên ngực, tay nắm lại thành nắm đấm, vươn ngón trỏ và ngón cái ra để ở dưới cằm, rồi chỉ tay về phía Vệ Đinh.

      Vệ Đinh ngây ra nhìn, có phản ứng gì.

      Thủ ngữ này là tối qua Thẩm Huyên mới học được mạng, tưởng rằng mình làm chuẩn nên Vệ Đinh hiểu, nhíu mày hỏi: “ hiểu sao? Vậy làm lại lần nữa nhé.”

      Vỗ ngực là : “…”

      Để ngón trỏ và ngón cái dưới cằm nghĩ là: “Thích…”

      Cuối cùng chỉ vào Vệ Đinh: “Em…”

      Tỏ tình đột ngột khiến Vệ Đinh hoàn toàn hóa đá, tim nảy lên bồi hồi, toàn thân bỗng dưng căng thẳng. Trong lòng có cảm giác khó tả, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đồng thời lại có chút hưng phấn.

      Ba khách trọ đứng trong khu nước cạn thấy hết cảnh , lập tức sôi sùng sục.

      Cố An om sòm kêu lên: “Tỉnh tò rồi! Tỉnh tò rồi! Ta sớm biết có ý đồ mà!”

      “Tên nhóc này hành động mau lẹ đó!” A Bố bĩu môi: “Thế nhưng thủ ngữ của căn bản là đủ tiêu chuẩn!”

      Sở Hiểu Phong tâm thấy mừng cho Vệ Đinh: “ ra nhìn họ rất xứng đôi!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 13: Đại náo hồ bơi 2

      Vệ Đinh nhẩm tính thời gian, hai người chỉ mới quen biết nhau chưa tới năm ngày, sao có thể thích nhanh đến vậy? Có chút bình thường.

      Thấy cậu do dự, Thẩm Huyên có chút vui, đưa tay nâng cằm cậu để mắt đối mắt, bá đạo tuyên bố: “Từ giờ trở em là người của biết chưa hả?”

      Vệ Đinh trợn tròn mắt, cực kỳ kinh ngạc.

      “Em xem như em đồng ý. Sau này được phép lăng nhăng hay làm chuyện có lỗi với nhớ chưa!” Thẩm Huyên hoàn toàn cho cậu cơ hội từ chối, thả cậu vào lại trong hồ, bước lên bờ, : “ mua xúc xích cho em, ở đây chờ !”

      Vệ Đinh ngồi bậc thềm, vò đầu bứt tai nghĩ: Tôi bị câm mà, làm sao tôi được? Tôi đồng ý! Tôi có bạn trai rồi!

      Mặc kệ cậu có chịu hay chuyện này cũng được Thẩm Huyên quyết định rồi. Mua xong xúc xích liền nhét vào tay cậu, rồi bước tới chỗ nước cạn thông báo cho cả nhà biết hai người chính thức xác định quan hệ đương, mong mọi người làm chứng, tránh trường hợp Vệ Đinh sau này trở mặt nhận.

      Người bá đạo gặp nhiều rồi, nhưng bá đạo và độc đoán đến mức này lần đầu bọn họ mới thấy.

      Ba khách trọ trầm mặc gì, chỉ nghĩ: Vậy Tĩnh ca ca phải làm sao đây?

      Thẩm Huyên phải là tên ngốc, Vệ Đinh nghĩ gì đều biết cả. Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cậu, biết cậu chấp nhận mình, nhưng lại vẫn cứ giả ngu hiểu.

      Lúc trở lại hồ bơi, hoàn toàn xem mình là bạn trai của Vệ Đinh, bắt đầu thiết lập quy tắc, tới lui cũng chỉ ý, bắt cậu phải lòng dạ với , mãi mãi được thay đổi.

      Vệ Đinh dở khóc dở cười nhìn , cảm giác đầu óc có vấn đề.

      Cậu vốn muốn cho Thẩm Huyên biết mình có người , tuy chưa từng gặp mặt, nhưng tình cảm hai người rất tốt. nhau hơn năm, thể bỏ là bỏ được. Nhưng chuyện với kẻ đầu óc có vấn đề ích lợi gì?

      Vệ Đinh nắm tay Thẩm Huyên, muốn viết vào lòng bàn tay , thế nhưng lại rụt tay về, giơ lên nhéo má cậu, cậu chủ động dụ dỗ, hai người chỉ vừa xác nhận quan hệ kìm lòng được mà quyến rũ .

      Vệ Đinh nghe xong mặt méo xệch, trong lòng căng thẳng, lo lắng hoa tay múa chân, muốn cho suy nghĩ của mình.

      Thẩm Huyên vẫn giữ nguyên bộ dạng muốn ăn đập, mình xem hiểu thủ ngữ, còn cố ý nhấn mạnh ba chữ “nhìn hiểu” nữa.

      Vệ Đinh rốt cuộc cũng ngộ ra, đứa câm và đứa điên cả đời cũng thể chuyện bình thường với nhau được.

      Bên này Vệ Đinh nan giải, bên kia ba khách trọ gặp rắc rối.

      Thế giới này quả nhiên bé, bạn trai cũ của Sở Hiểu Phong cùng đám bạn to con lực lưỡng cũng tới hồ bơi, hai bên xui xẻo chạm mặt ở khu nước cạn.

      Gã kia vừa thấy mấy khách trọ liền nổi giận, đám người này lần trước chơi thê thảm ở tiệm lẩu, những bị khách khứa nơi ấy nhạo báng lại còn ngồi trúng nước tương tỏi ớt, làm hỏng cái quần mới mua. thề với lòng nếu trời cho cơ hội gặp lại đám người này nhất định đánh cho chúng mặt mày biến dạng dám ngước đầu nhìn đời.

      đứng thành hồ bơi, cúi đầu nhìn Sở Hiểu Phong, mở miệng chọc ngoáy: “Sở Hiểu Phong, cậu béo thế này mà còn dám vác mặt tới hồ bơi sao? sợ mất mặt à!”

      cố tình cao giọng khiến mọi người xung quanh chú ý, tất cả dồn ánh mắt về phía Sở Hiểu Phong, trong mắt lồ lộ vẻ khinh miệt và căm ghét.

      Trước ánh nhìn soi mói trắng trợn của mọi người, Sở Hiểu Phong ngây người hóa đá. Ánh mắt họ nhìn cậu như thể nhìn con quái vật vậy. Cậu từ từ cúi đầu khom lưng, cúi mặt xuống nước, lầm lũi về phía cầu thang lên bờ.

      bàn tay đột ngột nắm lấy cánh tay cậu kéo về chỗ cũ. Cung Nghị nhìn cậu, mỉm cười trấn an: “Đừng tự ti, so với lúc đầu cậu gầy rất nhiều.”

      Mới giảm cân có ba ngày, cho dù ăn chẳng uống gì cũng có chuyện gầy nhanh thế được. Sở Hiểu Phong biết Cung Nghị an ủi mình nên rất cảm động, nhưng vẫn kìm được đau lòng.

      Cậu muốn để cảnh sát thấy mặt nhu nhược của mình, nhất là khúc mắc giữa cậu và bạn trai cũ, dù rằng cậu mới chính là nạn nhân bị đùa bỡn.

      Sở dĩ cậu phát phì như thế là do bị đả kích. Lúc chia tay, gã bạn trai tàn nhẫn rằng, suốt nửa năm hai người quen vốn chẳng hề thích cậu chút nào, chẳng qua lúc đầu thấy cậu dễ thương nên mới chơi bời cho vui thôi, nhưng chẳng ngờ cậu lại thích bám dính tới vậy, then chốt nhất là cậu cứ thích tỏ vẻ trinh tiết. Đường đường là đàn ông mà lại cứ tử thủ phòng tuyến cuối cùng kia, nhất quyết trao thân cho , thế nên càng chán ghét, muốn phí thời giờ với cậu nữa.

      Sau khi bị vứt bỏ, cậu vô cùng đau lòng, mua cả đống quà vặt nhốt mình trong phòng mà ăn, ăn hết lại ra ngoài mua tiếp, cứ thế mới qua mùa đông mà người phì lên như quả bóng rồi. Mùa đông qua , cậu từ từ hồi phục tinh thần, muốn ra ngoài dạo phát ra áo quần trước đây đều mặc vừa. Cậu đứng trước gương nhìn… ít nhất… tăng hai mươi cân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :