1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoan nghênh đến nhà trạch nam - Ngã Đích Tiểu Q

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4: Hai Tên Ngốc

      Buổi chiều, mọi người lần lượt về nhà, nhìn phòng hoa tươi trong lòng lập tức hiểu ngay, nhóc chủ nhà bị lừa rồi.

      Tới giờ cơm tối, Vệ Đinh tự nhốt mình trong phòng, ba khách trọ thay phiên nhau gọi cậu ra ăn cơm nhưng cậu đều để ngoài tai.

      Cố An nóng nảy định phá cửa vào, A Bố kịp thời ngăn lại: “Bỏ , cứ để nhóc ấy yên tĩnh chút. Sáng mai chúng ta lại mang hoa ra đầu chợ, bán với giá gốc, coi như vãn hồi chút tiền vốn cũng được.”

      “Ừ, vậy !” Cố An gật đầu đồng ý, quay sang với Cầu Cầu: “Hiểu Phong lấy bằng lái , chúng ta tới tìm cảnh sát giải quyết cho xong chuyện hồi sáng.”

      “Ừ, ừ!” Sở Hiểu Phong vội vàng chạy lên lầu, thân thể nặng nề đột nhiên trở nên linh hoạt lạ thường, vài bước vọt vào phòng lấy xong bằng lái rồi lại phóng xuống cầu thang, chạy tới trước mặt Cố An, ngây ngô cười: “Chúng ta thôi!”

      Khóe miệng Cố An giật giật: “Ông có thể đừng ngốc như vậy có được !”

      Hai người tới trước cửa tiệm thú cưng, cảnh sát vẫn chưa về. Sở Hiểu Phong xem giờ, hơn tám giờ tối rồi, lẽ nào cảnh sát vẫn chưa tan ca?

      Cố An tự nhiên ngồi xuống cạnh ông chủ cửa tiệm thú cưng, vui vẻ : “Cây Chổi , ông bình thường có thú vui và sở thích gì vậy?”

      Người đàn ông bị gọi là Cây Chổi vẫn chúi đầu vào máy tính, mặc kệ Cố An.

      Cố An chồm tới trước mặt y, cười : “Cây Chổi , giúp tôi chuyện nhé!”

      Cây Chổi ngước đầu lên quát: “Đừng có gọi tôi là Cây Chổi !”

      Cố An thèm quan tâm, tiếp: “Đặt mua giúp tôi con búp bê bơm hơi mạng nhá. Con nào tốt tốt vào, chất liệu như người ấy. Giá cả thành vấn đề.”

      Cây Chổi quát lên: “Đồ biến thái! Sao tự mình đặt mua ?!”

      Cố An thản nhiên đáp: “Tôi chưa mua bao giờ, làm sao biết loại nào tốt. Ông giới thiệu cho tôi , tôi tin ông mà!”

      Cây Chổi đỏ mặt: “Tôi cũng chưa mua lần nào! Sao biết được loại nào tốt chứ!”

      sao?” Cố An cười bí hiểm, thêm gì nữa.

      Cây Chổi cảm thấy dường như tên kia biết được chuyện gì rồi, lập tức lắp bắp: “Biến thái, cậu… cậu, sao tự dưng lại muốn mua búp bê bơm hơi?”

      Cố An cười cười, giả bộ thắc mắc: “Ông coi loại nào tốt? Tóc vàng da trắng mắt xanh mặc đồ thủy thủ hả?”

      Cây Chổi nghe vậy tức chấn động. Con búp bê bơm hơi trong phòng y đích thị là tóc vàng da trắng mắt xanh mặc đồ thủy thủ!

      “Tên biến thái chết tiệt! Mi dám nhìn trộm ta?!”

      Cố An vỗ bàn cười to: “Cây Chổi à, sở thích của ông cũng đặc biệt nhỉ!”

      Cây Chổi siết chặt nắm tay, môi run run tức giận đến nghẹn lời.

      Thấy dáng vẻ tức giận của y, Cố An càng cười điên cuồng hơn.

      Cây Chổi tên là Lương Băng, là đối thủ sống còn của Vệ Đinh.

      Nhà hai người đối diện nhau, người mở tiệm hoa, kẻ bán thú cưng, buôn bán cùng loại cũng chẳng phải oan gia, nên ban đầu cũng khá hòa hợp.

      Song, Lương Băng lại là kẻ lòng dạ hẹp hòi, bất kể chuyện gì cũng so đo hơn thua. Ví dụ như chuyện mở cửa tiệm, y muốn người khác buôn bán tốt hơn mình.

      Muốn mở tiệm hoa khó, chỉ cần mua hoa về bán là được. Nhưng tiệm thú cưng khác, đâu phải ngày nào cũng có người đến mua thú cưng, có hôm từ sáng sớm đến tối mịt còn chẳng bán được bịch thức ăn cho chó. Lương Băng hễ nhìn tiệm hoa của Vệ Đinh bán được bực mình, lại chưa từng nghĩ rằng Vệ Đinh bán mấy trăm bông hoa cũngchẳng lãi bằng y bán con thú nuôi.

      Quan hệ hai nhà vốn dĩ hòa thuận, nay vì lòng dạ hẹp hòi của Lương Băng mà vỡ tan. Mỗi khi Vệ Đinh bán được bông hoa y lại thơ thẩn tới trước tiệm hoa móc vài câu. Ví như, ông chủ Vệ đắt hàng ghê nhỉ; ông chủ Vệ buôn bán lớn quá ta; ông chủ Vệ phát tài đến nơi rồi…

      Ban đầu, Vệ Đinh cũng để ý, cứ nghĩ y chỉ đùa thôi. Nhưng lâu dần, ngày nào cũng nghe nghe lại giọng điệu kháy này cũng phản cảm. Hễ thấy y lượn lờ trước cửa tiệm chỉ muốn xách chổi quét cho khuất mắt.

      lần, Lương Băng thấy Vệ Đinh vừa bán xong bó hoa liền xông vào tiệm, nhếch miệng : “Ông chủ Vệ buôn may bán đắt quá, mới sáng sớm có người mở hàng rồi, tôi thèm mà được…”

      Chữ “đó” còn chưa kịp ra khỏi mồm miếng giẻ lau nhà nằm ngay mặt y. Ngay sau đó y liền bị Vệ Đinh tống cổ ra khỏi tiệm hoa.

      Quan hệ giữa hai bên cắt đứt từ đó.

      Kỳ thực sáng hôm đó Vệ Đinh chẳng buôn bán được gì, mà là xui xẻo đụng phải khách hàng tới kiếm chuyện, hoa mua vài ngày héo queo giờ lại tới đòi đổi hoa mới.

      Dựa vào tôn chỉ “khách hàng là thượng đế”, cậu muốn vì vài bông hoa mà so đo với khách, bèn đổi cho cành khác. Nhưng dè đâu Lương Băng lại tới kiếm chuyện.

      Vệ Đinh vốn nổi điên rồi, nhịn hết nổi, mới lấy cây chổi lau nhà đuổi y ra khỏi cửa. Sau lần ấy, Lương Băng ngừng kiếm cớ sinh với cậu. Nào là vứt rác nhà mình ra trước cửa nhà Vệ Đinh; nào là thả thú nuôi của y qua tiệm hoa phá phách, chừa trò đê tiện xấu xa nào cả.

      Vệ Đinh là đứa trẻ thành , gặp phải chuyện như vậy cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Cậu thể , thành ra có muốn cãi lý với y cũng được.

      Người xưa có câu: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

      Từ khi Cố An đến ở nhà trọ trạch nam những ngày tươi đẹp của Lương Băng cũng chấm dứt. Biết được ân oán giữa hai người, Cố An liền bắt đầu trả đũa Lương Băng.

      Chó cưng của Lương Băng thuộc giống Komondor[1], toàn thân phủ lớp lông trắng vừa dày vừa xù, nhìn xa chẳng khác gì cây chổi cả. Thế nên Cố An gọi Lương Băng bằng biệt danh “Cây Chổi ”, còn chó cưng của y là “Cây Chổi To”, coi nó như bề của y luôn.

      [1. Là giống chó có từ rất xưa, thường được người nông dân nuôi để trông cừu. Ngày nay đây là giống chó quý với đặc điểm là bộ lông vô cùng lạ lùng, được xưng là “Kẻ có bộ lông kỳ dị”, với những cụm lông dài, xoắn và bện vào nhau như dây thừng.]

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cố An rất thích chọc ghẹo Cây Chổi To bằng cách lấy than vẽ vời lung tung bộ lông dày của nó.

      Mỗi ngày, Lương Băng đều tắm cho Cây Chổi To, thế nhưng bụi than dính lông sao gội sạch được, lớp lông trắng dần dần ngả xám, trông càng giống chổi lau nhà.

      Cố An rảnh rỗi hết việc lại la cà sang tiệm thú cưng, nhốt chó và mèo vào chung lồng, cho vẹt ăn đồ ăn của chó, mở lồng chim xong giả bộ quên khóa lại, bỏ mấy con chuột bạch vào lồng hamster làm lộn tùng phèo cả lên.

      Lũ chó mèo bị nhốt chung với nhau sinh uất ức, vẹt ăn phải đồ ăn chó đau bụng liên miên, chim ra khỏi lồng chẳng đường nào trở lại, chuột bạch coi ngang giá với hamster mà bán. Khách hàng giận dữ xách lồng tới tiệm tìm Lương Băng tính sổ, ném chuột vào giữa mặt y, khiến y mặt mày trầy mấy vết cào dài còn rươm rướm máu. Gương mặt y tự coi là vô cùng đẹp trai ấy bị móng chuột cào te tua. Lương Băng điên tiết, lồng lộn chạy vào tiệm hoa rồi giả vờ khóc lóc thề thốt sau này kiếm chuyện với Vệ Đinh nữa. Về sau, y hễ thấy Cố An là tránh như tránh ôn dịch. Nhưng Cố An vẫn chịu buông tha, coi y là thú tiêu khiển vui nhất trần đời.

      Lương Băng sớm biết Cố An là kẻ cuồng rình trộm, chỉ ngờ bản thân mình cũng trở thành con mồi của gã. Bí mật bị bật mí, Lương Băng giờ chẳng khác nào bị lột trần trùi trụi ra trước mặt Cố An, xấu hổ vô cùng, chẳng còn chút xíu riêng tư nào giấu được nữa.

      Lương Băng hung tợn trừng mắt nhìn Cố An, rồi xoay người vào nhà trong. Lương Băng vừa vào cảnh sát về tới nơi.

      Cố An vội vàng bước lại: “ cảnh sát, cuối cùng cũng về rồi, tụi tôi mang bằng lái tới cho đây.”

      cảnh sát nhìn hai người, ngạc nhiên : “Sao hai người lại ở đây? Tôi ở đồn chờ mấy người cả buổi.”

      Cố An câm nín: Đồng chí cảnh sát này qủa nhiên rất đần!

      Cố An chỉ về phía tiệm hoa đối diện: “Bọn tôi sống ở bên đó. Chúng ta là hàng xóm.”

      cảnh sát ồ lên tiếng.

      Sở Hiểu Phong cúi đầu đưa bằng lái cho ta, giọng run run: “ cảnh sát, cái cái cái này, gửi .”

      cảnh sát nhận lấy, chỉ ừ tiếng rồi thôi.

      Cố An lau mồ hôi, dè dặt hỏi: “ cảnh sát à, chúng tôi làm hư bồn hoa có phải bị phạt tiền ?”

      “Ừ, phạt chứ.”

      “Phạt bao nhiêu?”

      cảnh sát im lặng suy nghĩ.

      “Vậy đồn của nằm ở đâu?” Cố An bất đắc dĩ thở dài: “Ngày mai tôi tới đó tìm .”

      “Là đội cảnh sát giao thông thành phố.”

      “À, cũng gần chợ chim.”

      “Ừ.”

      “XIn hỏi tên là gì?”

      “Tôi họ Cung, tên Cung Nghị. Hai cậu cứ gọi ‘lão Cung’ là được.”

      Lão Công[2]?

      [2. Nghĩa là “chồng”.]

      Cố An khóe miệng co rút: chiếm tiện nghi tôi à!

      Thấy bộ dạng câm nín của Cố An, Cung Nghị như hiểu ra, nghiêm túc giải thích: “Mọi người trong đồn đều gọi tôi như vậy.”



      “Các cậu có thể gọi ‘Tiểu Cung’ cũng được.”

      “Hay cứ gọi là cảnh sát nhé.” Cố An vui vẻ : “Vừa thân mật vừa dễ nghe!”

      “Ừ, cũng được.”

      “Vậy làm phiền nữa, bọn tôi trước.”

      “Ừ.”

      Dứt lời, Cố An kéo kẻ ngây dại vì trai là Sở Hiểu Phong ra ngoài.

      Khó khăn lắm mới tới đây được lần mà lại chẳng được câu nào với cảnh sát, Sở Hiểu Phong muốn cứ vậy mà , bèn gạt tay Cố An ra, bước đến trước mặt cảnh sát, giọng run run :

      cảnh sát… sát, em… em…”

      Cung Nghị nhìn trái banh đồ sộ trước mặt, lòng : “Cậu béo quá!”

      Sở Hiểu Phong trợn tròn mắt nhìn, cõi lòng tan nát. cảnh sát chê mình!

      “Nên giảm cân.”



      “Béo quá tốt cho sức khỏe.”

      Trái tim vỡ nát bỗng chốc lành lại, Sở Hiểu Phong mỉm cười: cảnh sát quan tâm mình!

      “Dạ, em giảm cân!” Sở Hiểu Phong liên tục gật đầu: “Từ hôm nay trở em nhịn ăn cơm!”

      ăn cơm được.” Cung Nghị nghĩ lúc lại : “Tập thể thao để giảm cân tốt hơn.”

      Kẻ chưa bao giờ tập thể thao như Sở Hiểu Phong tiếp lời: “Đúng vậy, tập thể thao là cách giảm cân hiệu quả nhất. Bắt đầu từ ngày mai em kiên trì tập luyện.”

      Sở Hiểu Phong điên rồi.

      Sáng hôm sau, còn chưa tới năm giờ cậu ta thức dậy, vệ sinh răng miệng xong liền ra trường tiểu học nằm cạnh chợ chim, buộc hai bao cát lớn vào chân rồi chạy quanh sân trường.

      Năm giờ rồi tới sáu giờ, người có thói quen vận động thể thao là Cung Nghị cũng vừa vặn chạy tới trường tiểu học. Hai người tình cờ gặp nhau nơi sân thể dục.

      Sở Hiểu Phong hưng phấn chào hỏi: “ cảnh sát, cũng tới chạy bộ hả?”

      Cung Nghị vừa chạy vừa đáp: “Ừ, tới chạy bộ.”

      Sở Hiểu Phong chạy theo sau, nhìn lưng ta mà thầm dãi.

      Cung Nghị bất ngờ dừng bước, quay đầu hỏi: “Cậu cũng tới chạy bộ hả?”

      Sở Hiểu Phong ra sức gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy!”

      “À.”

      “Ừ.”



      cảnh sát, chúng ta cùng chạy bộ nha?”

      “Ừ, cùng chạy.”

      “À.”

      “Ừ.”



      Chạy xong, Sở Hiểu Phong tuy mệt gần đứt hơi nhưng có thể được ở bên cảnh sát cảm thấy rất hạnh phúc. Hai người tới cổng trường, vẫy tay chào tạm biệt.

      Sở Hiểu Phong lau mồ hôi mặt: “ cảnh sát, em phải về nhà rồi.”

      Cung Nghị gật đầu: “Ừ, tạm biệt, tôi cũng về nhà.”

      “À, tạm biệt.”

      Rồi hai người cùng về phía chợ chim, dọc đường ai gì.

      Về nhà tắm xong, Sở Hiểu Phong ôm khung vẽ chạy ra ngoài, tới giao lộ ngồi xổm ven đường nhìn Cung Nghị điều khiển giao thông.

      Tới trưa, Sở Hiểu Phong thấy Cung Nghị bước ra khỏi trạm gác, liền vờ như tình cờ gặp mặt, chạy tới gần chào hỏi: “ cảnh sát, ra làm việc ở đây hả? Bây giờ tan ca rồi phải ?”

      “Là giờ nghỉ trưa.” Cung Nghị đáp: “Lát nữa làm việc tiếp.”

      Sở Hiểu Phong đưa chai nước suối chuẩn bị sẵn: “ cảnh sát trực suốt cả buổi rồi chắc là vừa mệt vừa khát nhỉ? Em có mang theo chai nước này, uống .”

      “Cảm ơn.” Cung Nghị nhận lấy, mở nắp uống hớp rồi trả lại cho cậu: “Cậu cũng uống , ngồi đây cả buổi chắc vừa mệt vừa khát nhỉ?”

      Sở Hiểu Phong nghe vậy sửng sốt, mặt thóang cái đỏ bừng, sợ mưu bé của mình bị phát , vội vàng giải thích: “Em phải vì muốn nhìn mà ngồi ở bên đường đâu. Em vẽ tranh, vẽ người, vẽ xe, vẽ đường…”

      Cung Nghị ngạc nhiên: “Tôi đâu có bảo là cậu tới nhìn tôi.”

      Sở Hiểu Phong: “…”

      ~*~


      Buổi chiều, giờ ăn cơm.

      Sau khi buồn rầu suốt ngày đêm, Vệ Đinh cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng. Chuyện bị lừa thể cứ buồn bã như vậy mãi được. cậu chuẩn bị ăn cơm xong mang hoa ra chợ đêm bày bán. Bán rẻ chút, cho dù lỗ vốn cũng sao. Cậu muốn trơ mắt nhìn cả phòng hoa tươi cứ từ từ héo rũ tàn úa.

      Để bổ sung thể lực, Vệ Đinh quyết định hôm nay ăn thịt bò. Khoai tây hầm thịt bò vừa ngon vừa bổ dưỡng. Bỏ thịt vào nồi rồi Vệ Đinh mới nhớ ra trong nhà có khoai tây.

      Sở Hiểu Phong xung phong chợ mua.

      Mua khoai tây chỉ là phụ, nhân tiện qua tiệm thú cưng lén nhìn cảnh sát mới là chính. Có điều khi cậu ngang qua tiệm lại thấy cảnh sát đâu. Sở Hiểu Phong cúi đầu ảo não vào chợ mua khoai tây, vừa quay đầu lại mắt chợt sáng rực. cảnh sát tay cầm túi thức ăn đứng trước mặt cậu.

      Sở Hiểu Phong tươi cười bước tới: “ cảnh sát, mua thức ăn à?”

      Cung Nghị gật đầu: “Ừ, đến mua đồ ăn. Cậu cũng mua đồ ăn?”

      “Vâng.” Sở Hiểu Phong lại hỏi: “ mua gì vậy?”

      Cung Nghị giơ cái túi trong tay lên, : “Cá.”

      Sở Hiểu Phong cũng khoe cái túi của mình: “Em mua khoai tây.”

      “À.”

      Sở Hiểu Phong biết phải gì tiếp, nhưng lại muốn khí tẻ nhạt bèn kiếm chuyện : “Em thích ăn cá lắm.”

      “Vậy sao?” Cung Nghị nhét túi cá vào tay cậu: “Cậu mang về ăn .”

      Sở Hiểu Phong thụ sủng nhược kinh[3], vội đưa túi khoai tây cho Cung Nghị: “Có qua có lại, khoai tây cho này.”

      [3. Được cưng chiều mà ngạc nhiên, kinh hãi.]

      “Được.” Cung Nghị nhận lấy, khách sáo : “Cám ơn.”

      Sở Hiểu Phong cũng rất khách khí, lắc lắc túi cá trong tay: “Em cũng phải cảm ơn .”

      Cung Nghị nghiêm túc : “ cần khách sáo.”

      “Vâng.”

      “Ừ.”



      Hai người trở về nhà, ai lời nào, chỉ im lặng bước . Tới trước cửa, chào tạm biệt xong, Sở Hiểu Phong thẫn thờ nhìn theo bóng Cung Nghị, cảm giác ngọt ngào len vào tận đáy lòng. Đứng ngơ ngác hồi, Sở Hiểu Phong hớn hở bước vào nhà.

      Nghe tiếng cậu ta gọi, Vệ Đinh chạy từ bếp ra, khua tay : [Mau đưa khoai tây đây, thịt bò sắp nhừ luôn rồi.]

      Sở Hiểu Phong lượn vài vòng trong phòng, cười khúc kha khúc khích rồi đưa túi thức ăn.

      Vệ Đinh đón lấy, vừa mở ra liền đen mặt: [ điên à?! Em kêu mua khoai tây, mua cá về làm gì?]

      Sở Hiểu Phong vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc, vừa nhảy vừa : “ mua khoai tây mà, hai đồng rưỡi cân, mua hai cân.”

      Vệ Đinh dụi mắt, nhìn lại thứ trong tay, vẫn là cá mà. Rồi ngẩng đầu nhìn Cầu Cầu khuôn mặt ngời ngời, trong lòng đầy thương cảm. Tên ngốc này tới cả khoai tây và cá cũng phân biệt được…

      Cơm tối xong, Vệ Đinh xách vài lẵng hoa ra chợ đêm bày bán.

      Tới chợ đêm, cậu chọn vị trí đầu chợ, phân loại hoa rồi bắt đầu mời chào khách hàng. mỗi lẵng hoa có đính mẩu giấy: Mua tặng . Tuy quảng cáo là vậy, nhưng giá nhánh hoa bằng giá hai nhánh, nên lời cũng lỗ.

      Tới nước này, có thể lấy lại vốn là may rồi, Vệ Đinh dám nghĩ tới việc kiếm lời…

      Cậu cẩn thận tỉ mẩn tưới nước cho hoa. Từng đóa kiều diễm rộ nở, bừng bừng khoe sắc, đằm thắm hương đưa. Hoa xinh đẹp, chủ đáng , nhanh chóng thu hút được nhiều khách ghé qua.

      Vệ Đinh luôn tươi cười, thái độ lễ phép, nhã nhặn, cứ thế những lẵng hoa cũng vơi dần . Nhìn bằng mắt, vui trong lòng, có thể bán được hoa, cậu cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Bán hết hoa,Vệ Đinh tay xách giỏ về nhà.

      Lòng vui phơi phới, mặt mày rạng rỡ.

      Vừa bước vào chợ chim, thanh niên lướt qua vai cậu. Vệ Đinh giật mình, vội quay đầu lại nhìn bóng người kia, lửa giận ngùn ngụt bốc cao.

      Vệ Đinh giận dữ gào thét trong lòng: Đồ lừa đảo, mi đứng lại cho ta!

      Giây tiếp theo, cậu hai mắt đỏ ngầu nhào lên lưng, dùng tay bóp cổ, cúi đầu cắn phát vào tai người đó.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5: Xóa Bỏ Hiểu Lầm

      Đột nhiên bị tập kích, người thanh niên ngồi sụp xuống, nâng Vệ Đinh lên, túm lấy bả vai trái của cậu rồi lôi xuống khỏi người mình.

      Cả thân thể bị quăng xuống đất, đau quá, Vệ Đinh ngẩng đầu trừng mắt, mặt mày hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Chàng trai nhìn kẻ vừa đánh lén mình, kinh ngạc: “Sao lại là cậu hả?” Liền đưa tay sờ tai, ấm dinh dính, rồi giơ tay ra xem, vừa thấy nhíu mày trừng mắt quát lớn: “Chết tiệt, mi điên à? Làm lão tử chảy máu rồi…”

      Chưa kịp xong thấy Vệ Đinh nhổm dậy, như con thú dùng đầu húc vào mình.

      “Mi còn chưa chịu thôi à!” Chàng trai chưa kịp né bị Vệ Đinh ôm lấy thắt lưng, ngực đau nhức, ta phẫn nộ rống to: “Lão tử chọc gì mi hả? Mẹ nó, đừng có cắn người! Buông ra! Có nghe buông ta khách sáo nữa đâu!”

      Vệ Đinh dường như chẳng hề nghe thấy, ôm chặt lấy đối phương mà cắn loạn xạ. Lần này ta thực nổi điên, gỡ hai tay Vệ Đinh ra rồi đẩy mạnh, khiến cậu lảo đảo ngã xuống đất.

      Chàng trai tức giận bước nhanh đến trước mặt Vệ Đinh, xách cổ áo lôi cậu đứng dậy, lạnh lùng uy hiếp: “Nhóc con, có biết chọc giận ta có hậu quả thế nào ? Có tin ta đập nát tiệm hoa nhà mi .”

      Vệ Đinh sợ, còn siết nắm tay vung về phía ta.

      Chằng trai giơ tay định đỡ, Vệ Đinh liền thuận thế nhảy lên người đối phương. Hai tay ôm ghì lấy cổ, hai chân siết lấy hông, cúi đầu cắn vào vai ta.

      Chàng trai hiển nhiên trước nay chưa từng gặp ai vừa lì lợm vừa khó đối phó như vậy, suy sụp nhìn trời gào lên: “Chết tiệt! Mi là chó ư? Sao lại thích cắn người thế hả?”

      Người dân trong chợ chim đều quen biết nhau, thấy Vệ Đinh đánh nhau, họ liền gọi ba người khách trọ nhà cậu ta đến.

      Ba khách trọ vừa chạy tới đầu chợ liền chứng kiến cảnh này: Vệ Đinh hệt như chú gấu Koala bám chặt lấy thanh niên, vùi đầu vào cổ người ta, thoáng nhìn lại có vẻ rất mờ ám. Thanh niên vẻ mặt bất đắc dĩ định lôi cậu ta xuống lại bị ghì chặt hơn, chỉ còn biết ngước đầu nhìn trời đầy bất lực.

      Cố An vừa nhìn thấy người thanh niên kia lập tức hiểu ngay vấn đề, vội vàng chạy tới trước mặt họ, hét lớn: “Nhóc chủ nhà, cậu hiểu lầm người ta rồi! ta phải lừa đảo đâu! Hồi nãy ta tới trả tiền cậu rồi đấy!”

      Nghe vậy Vệ Đinh tức ngẩn người, miệng cũng buông lỏng ra. Đoạn ngẩng đầu nhìn thanh niên, ngượng cười xấu hổ.

      Người kia sầm mặt, gầm : “Xuống!”

      Vệ Đinh buông tay, nhanh chóng tuột khỏi người đối phương.

      “Cậu có não hả?” Thanh niên dùng ngón tay chọt chọt trán Vệ Đinh: “Có chuyện từ từ được à? Nhìn tôi giống lừa đảo lắm hả? Chưa thèm hỏi han gì mà động thủ, cậu tưởng mình oai phong lắm à?”

      Cứ mỗi câu , ta lại chỉa đầu cậu cái. Vệ Đinh cúi đầu, phản kháng, để mặc đối phương chọt mình.

      “Coi như tôi xui xẻo. Dù gì cậu cũng là trẻ con nên tôi mới tính toán với cậu.” Chọt hồi cũng xem như hết giận, chàng trai vứt lại câu rồi quay lưng bước ra khỏi chợ.

      Vệ Đinh đứng ngây ra lát, lại nhanh chóng đuổi theo.

      Đêm giữa hè chẳng có lấy chút gió nào. Vệ Đinh cứ chạy theo sau lưng chàng trai. Tựa hồ biết cậu theo sau, ta cố ý bước nhanh hơn.

      Lau mồ hôi trán, Vệ Đinh cũng bước nhanh hơn, cố gắng bám sát. Thấy mình sắp đuổi kịp, cậu liền dừng lại đứng yên vài giây, đợi khoảng cách giữa hai người giãn ra khoảng hai mét lại tiếp.

      mạch hơn mười phút, Vệ Đinh vẫn im lặng theo sau, làm phiền đối phương, trước sau giữ nguyên khoảng cách.

      Chàng trai kia đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

      “Cậu cứ bám theo tôi làm gì hả?”

      Vệ Đinh nhìn ta, đoạn lại cúi đầu.

      áy náy sao? cần đâu, cậu về nhà .”

      Vệ Đinh giơ hai ngón tay lên rồi vẫy tay, tiếp đó giương hai lòng bàn tay lên.

      “Tôi hiểu thủ ngữ.”

      Vệ Đinh cúi đầu tới trước mặt thanh niên, nắm tay đối phương, viết vào hai chữ: [Xin lỗi!]

      “Bỏ .”

      Vệ Đinh lắc đầu, lại viết: [Tôi bồi thường cho .]

      Chàng trai khẽ cười: “Cậu định bồi thường thế nào?”

      Vệ Đinh ngước đầu, chỉ vào tai ta, rồi lại viết tiếp vào lòng bàn tay: [Xử lý vết thương.]

      Ngón tay Vệ Đinh được cắt giũa gọn gàng, từng ngón thon dài, đầu ngón tay mềm mại. Ngón tay viết lòng bàn tay, có chút nhột nhạt lại ấm.

      Thanh niên cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, tôi nhận lời xin lỗi của cậu.”

      Vệ Đinh cũng cười toe, nắm tay người kia kéo vào nhà mình.

      Hai người bước vào cửa tiệm, trong nhà có ai. Vệ Đinh dẫn thanh niên vào phòng mình, lấy hộp sơ cứu trong ngăn tủ ra.

      Vết thương tai ngừng chảy máu, cậu lấy bông gòn chấm thuốc sát trùng lên vết thương rồi bôi thuốc.

      Chàng trai im lặng ngồi giường, lướt mắt quan sát phòng ngủ.

      Phòng lớn, tầm hai chục mét vuông, chỉ có chiếc giường ngủ, hai tủ đầu giường, tủ quần áo, thêm bàn máy tính, vừa đủ lấp đầy gian phòng.

      Xung quanh đều rất sạch gọn gang, khăn trải giường và rèm cửa sổ đều màu trắng. Chiếc quạt trần chạy vù vù, gió lay tấm rèm bay dập dờn như thể bướm vàng chao cánh. Ánh trăng lọt qua khe cửa rọi xuống sàn, chiếu những vầng sáng bàng bạc vào phòng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khung cảnh giản đơn nhưng ấm áp dịu dàng. Chàng trai cười : “Này, cậu tên gì? Tôi là Thẩm Huyên.”



      “Bao nhiêu tuổi rồi? Xem chừng còn chưa thành niên nhỉ? Tôi năm nay 21 tuổi.”



      “Sống ở đây mình hả? Ba mẹ đâu?”



      Thẩm Huyên lại cười: “Suýt nữa quên là cậu được. Chúng ta giao tiếp thế nào đây? Cậu nghĩ cách xem.”

      Vệ Đinh xử lý vết thương xong, cất hộp sơ cứu lại chỗ cũ rồi mở máy vi tính.

      Máy chậm chạp khởi động. Thẩm Huyên nhìn ảnh nền của máy ngẩn ra: “Hình nền độc đáo nhỉ.”

      Vệ Đinh cười thích thú, mở văn bản, gõ gõ: [Đúng vậy, bức ảnh này rất vui phải ? Có phải hơi kỳ kỳ đúng ? Mấy nhân vật đều bị bóp méo? Ha ha! Đây là tranh minh họa truyện mạng đó! Tôi thích tác giả truyện này lắm. Tranh này cũng là người đó vẽ. Tuy nhìn đẹp lắm nhưng ai cả đường lối về. Dù là truyện hay tranh của người đó tôi đều thích.]

      Thẩm Huyên giật giật khóe miệng, cười gượng: “Tôi thấy tranh vẽ cũng được.”

      Vệ Đinh lại gõ bàn phím: [ có thích xem tiểu thuyết ? Tác giả đó tên là Hỏa Viêm. có thể tìm truyện của ấy mà đọc. tình tiết khúc chiết cảm động, hành văn lưu loát độc đáo, từng chữ đều khiến người ta phải suy ngẫm. Chỉ có điểm tốt, ta là vua đào hố[4] nha, hố nhiều đành, mà cập nhật còn rất chậm. Nhưng chỉ cần ấy từ bỏ là được. Là độc giả trung thành, tôi luôn luôn ủng hộ ấy! Nếu tôi có khả năng viết như vậy tốt quá!]

      [4. Tiếng lóng của văn học mạng. Bắt đầu viết tác phẩm = đào hố. Viết xong tác phẩm = lấp hố. Ngưng viết giữa chừng = bỏ hố chạy.]

      Thẩm Huyên kinh ngạc: “Cậu cũng viết tiểu thuyết?”

      Vệ Đinh gật đầu.

      “Viết truyện gì rồi? Cho tôi xem nào.”

      Vệ Đinh lắc đầu.

      “Mắc cỡ hả?”

      Vệ Đinh lại gõ: [Tôi viết rất dở. Truyện viết được hai mươi mấy vạn chữ rồi nhưng chỉ có mỗi cái bình luận. Căn bản là chẳng ai xem.]

      “Sợ gì chứ? Viết ra chẳng phải là để người ta xem sao?”

      Ngẫm lại cũng đúng, nếu viết rồi, còn sợ người khác xem ư.

      Vệ Đinh mở trình duyệt, gõ địa chỉ trang web văn học, bật truyện của mình lên.

      Thẩm Huyên kề mặt vào màn hình, vừa lướt qua phì cười: “Người bá đạo? Cậu viết tiểu thuyết ngôn tình hả? Cái tiêu đề này người ta dùng mòn rồi.”

      Nhìn phần giới thiệu, lại cười lớn: “Gương vỡ lại lành? Chủ đề sướt mướt này cũng bị người ta viết đến nát ra rồi.”

      Lại nhìn tên nhân vật, cười đến nghiêng ngả: “Thủy Ánh Nguyệt, Dạ Phong Hàn? Cậu là fan của Quỳnh Dao hả?”

      Vệ Đinh sầm mặt tắt ngay trang web.

      “Giận rồi hả?” Thẩm Huyên nhịn cười, huých vai Vệ Đinh: “Cậu sao lại mọn vậy chứ!”

      Vệ Đinh thèm để ý.

      “Rốt cuộc cậu mấy tuổi rồi? Sao lại trẻ con vậy?”



      “Được rồi, cậu tên gì vậy?”



      Giọng điệu có phần mất kiên nhẫn: “Này, phản ứng chút chứ?!”

      Vệ Đinh bĩu mỗi, vươn hai ngón tay ra gõ gõ bàn phím, mặt mày sưng sỉa: [Tôi tên Vệ Đinh, năm nay 18 tuổi, thành niên! Còn nữa, chuyện đáng ghét!]

      “Cậu gì?!” Thẩm Huyên nhíu mày định nổi giận nhưng nhìn vẻ trẻ con của Vệ Đinh lại thôi, lòng chợt dịu . “Nhóc con, tính toán với cậu. Tôi về đây. Tiền tôi đưa cho bạn cậu rồi đó. Lát nữa đếm cho ràng, đừng có gọi tôi là tên lừa đảo nữa.”

      Dứt lời, Thẩm Huyên mở cửa bước ra ngoài.

      Chờ khi ta rồi Vệ Đinh mới sực nhớ là vẫn chưa giao hoa cho người ta. Nhưng lúc chạy đuổi theo người khuất dạng.

      Vệ Đinh thở dài. Vừa nãy quên xin cách thức liên lạc rồi, cũng biết là người ta còn ghé đây nữa.

      Toàn thân đầy mồ hôi, bốc mùi khó chịu, Vệ Đinh vào nhà, ôm áo quần chạy vào phòng tắm.

      Lúc tắm, lời Thẩm Huyên cứ choán hết tâm trí cậu.

      Nghĩ kỹ lại, tác phẩm văn chương phần giới thiệu và tên nhân vật vô cùng quan trọng. Vệ Đinh hoàn toàn quên mất điều này nên biến đoạn giới thiệu và tên nhân vật trở nên sướt mướt lại còn ngớ ngẩn. Hèn gì mãi chẳng có ai vào đọc.

      Xem ra cần phải sửa thôi!

      Vệ Đinh đứng tắm dưới vòi sen, xà bông người được cuốn trôi, tẩy sạch hết mồ hôi, cả người thoải mái dễ chịu.

      Tắm rửa xong trở về phòng ngủ, cậu chợt nảy ra ý nghĩ. Người hồi nãy tính tình nóng nảy, miệng lại độc địa, điểm này giống hệt Tĩnh ca ca.

      Nhưng mà Tĩnh ca ca đáng hơn nhiều.

      Vừa nghĩ tới Tĩnh ca ca, trong lòng lại thấy buồn bã. Từ lúc từ chối người ta tới giờ, mấy ngày nay ấy online. Vệ Đinh muốn thừa nhận cũng được. Lần này Tĩnh ca ca giận rồi, chừng bỏ cuộc cũng nên.

      Vào phòng, cậu vừa lâu tóc vừa bật QQ.

      QQ chạy, bạn chim cánh cụt nhấp nháy ngừng. Vệ Đinh bấm kiểm tra, có rất nhiều tin tức. Đột nhiên khung trò chuyện nhảy ra trước mặt, cậu nhìn nội dung khẽ mỉm cười.

      Tĩnh ca ca: Khang nhi, em có đó ?

      Tĩnh ca ca: Mấy ngày nay có việc ra ngoài nên lên mạng.

      Tĩnh ca ca: Khi nào online PM cho .

      ra vắng. Vệ Đinh cười ngây ngô, vội vàng trả lời.

      Dương Khang: Em đây.

      Tĩnh ca ca: Hai ngày gặp có nhớ ?

      Dương Khang: Nhớ

      Tĩnh ca ca: cũng nhớ em.

      Dương Khang: ừa

      Tĩnh ca ca: Mấy ngày nay em làm gì vậy?

      Dương Khang: Cũng như mọi khi. Nhưng mà hôm nay em gặp phải chuyện xấu hổ vô cùng luôn. T_T

      Tĩnh ca ca: Chuyện gì vậy? Kể nghe xem.

      Dương Khang: Chi tiết được, có người lừa em, nên khi bắt gặp ta đường, em liền nhào tới cắn tai ta, cắn xong mới hay người ta phải tên lừa đảo. ra đều do em hiểu lầm cả, là xấu hổ!

      Tĩnh ca ca: …

      Dương Khang: nghe hiểu ư?

      Tĩnh ca ca: À, hiểu, hiểu.

      Dương Khang: Em cắn tai người ta chảy máu luôn :-(

      Tĩnh ca ca: Chuyện xảy ra khi nào?

      Dương Khang: tiếng trước.

      Tĩnh ca ca: Em cắn tai , phản ứng thế nào?

      Dương Khang: Mới đầu ta rất tức giận, suýt chút nữa đánh em, hóa giải hiểu lầm rồi tính toán gì nữa. Sau đó em giúp ta xử lý vết thương.

      Tĩnh ca ca: Xử lý ở đâu?

      Dương Khang: Nhà em.

      Tĩnh ca ca: …

      Dương Khang: Sao vậy?

      Tĩnh ca ca: có gì.

      Dương Khang: = =

      Tĩnh ca ca: Em cảm thấy người đó thế nào?

      Dương Khang: Sao tự dưng hỏi thế?

      Tĩnh ca ca: Hỏi em em .

      Dương Khang: ta, tính tình nóng nảy, miệng mồm độc địa, rất đáng ghét.

      ~*~


      Thẩm Huyên ngồi trước màn hình máy tính, nhìn khung trò chuyện mà lòng rối bời.

      Lẽ này Dương Khang là nhóc câm kia? Quả thực thể ngờ được!

      Thế giới này lớn đến vậy, mình sao lại gặp em ấy chứ? quá mức khó tin!

      Nếu Vệ Đinh và Khang Nhi là người, Thẩm Huyên đột nhiên hiểu được lý do cậu ấy chịu gặp mình.

      Nhớ lại chuyện xảy ra ở chợ chim, Thẩm Huyên khẽ cười. Nhóc con thoạt nhìn rất điềm tĩnh ôn hòa, dáng người cao, thân thể nhắn, nhưng khi nổi giận lên rồi cũng dữ dằn vô cùng. Nếu cậu ấy biết cái tên đáng ghét đó là mình có phản ứng gì nhỉ?

      Lúc này, QQ ở góc phải màn hình nháy liên tục.

      Dương Khang: Sao gì?

      Dương Khang: chuyện !

      Dương Khang: còn đó ?

      Thẩm Huyên lấy lại tinh thần, gõ xuống câu lại chần chừ gửi. Đột nhiên lại muốn cho Vệ Đinh nghe. Trầm tư lát, Thẩm Huyên xóa câu kia , gõ câu khác.

      Tĩnh ca ca: đây. Mới nãy nghe điện thoại.

      Tĩnh ca ca: Người đó đáng ghét thế kia à?

      Dương Khang: Đúng vậy! Vô cùng khó ưa!

      ~*~


      Thẩm Huyên nhìn màn hình máy tính, vui vẻ cười: Nhóc ngốc, dám xấu sau lưng à, để xem trừng trị cưng thế nào!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6: Bồi thường

      Vệ Đinh là người bình thường nên cũng có trái tim bình thường. Vui cười, buồn lại khóc, cố gắng nỗ lực đương nhiên hy vọng có được công nhận.

      Cậu vẫn luôn than phiền với Suất Ca lầu ba chuyện tiểu thuyết có bình luận nào. Để viết được câu chuyện này, bản thân đổ vào biết bao tâm huyết mà rốt cuộc kết quả lại chẳng như ý.

      Có điều cậu cũng chỉ than vãn ngoài miệng vậy thôi. Cậu tin chắc rằng chỉ cần cố gắng đến cùng có kết quả, nhưng ngờ kết quả lại tới nhanh đến vậy.

      Sáng sớm thức dậy, Vệ Đinh mở máy tính lên, theo thường lệ truy cập vào diễn đàn văn học, mở trang tiểu thuyết của mình lên, kéo chuột lướt xuống lập tức ngây dại.

      bình luận nằm chễm chệ ở hàng đầu, câu chữ nhiều nhưng lại khiến lòng người phấn chấn.

      “Tình tiết truyện khá lắm, cố gắng lên.”

      Vệ Đinh kích động nhưng lại chẳng phải vì những lời khích lệ đó mà là vì tác giả của chúng.

      Ở khung bạn bè viết hai chữ: Hỏa Viêm.

      Đại thần Hỏa Viêm? Tác giả mà mình thích nhất? tin nổi!

      Vệ Đinh chỉ muốn hét lên. Vội vàng bật người đứng dậy, bắt chước tinh tinh lấy tay vỗ ngực, chạy vòng vòng quanh phòng.

      Phát tiết xong cơn kích động, Vệ Đinh lại ngồi vào máy tính, kiểm tra địa chỉ IP, nhiều lần xác nhận kết quả, khẳng định đây đúng là do đại thần Hỏa Viêm gửi tới, thời gian cũng lâu, cách đây bốn mươi phút thôi.

      Tim đập như trống dồn, cậu ôm lấy ngực như thể sợ trái tim tự chủ được mà lồng lộn nhảy ra.

      Nhìn bình luận này, Vệ Đinh đắc ý dạt dào. ‘ comment, rating, like’ sao chứ! Đại thần bình luận cho mình! Đại thần tán dương mình! Đại thần khen truyện mình viết hay!

      Từ sáng đến trưa, Vệ Đinh đắm chìm trong niềm hạnh phúc khôn tả “Đại thần bình luận truyện của mình”, hễ có khách tới mua hoa là cậu lại nhìn người ta cười ngây ngô.

      Tâm trạng thoải mái, mua tặng . Người ta mua loại nào cậu tặng thêm loại đó, khiến khách hàng vô cùng kinh ngạc, cho rằng có gì đó ổn, nên cầm hoa xong lập tức chạy mất dạng.

      Buổi trưa, Sở Hiểu Phong từ lầu hai xuống vừa gặp lúc Vệ Đinh tặng hoa cho khách hàng.

      Sở Hiểu Phong há hốc mồm kinh ngạc, hồi lâu sau mới hỏi: “Bé chủ nhà, bông tulip em bán 30 đồng, vốn hết 20, người ta mua em tặng , làm thế chẳng phải lỗ rồi sao?”

      Vệ Đinh cười ngu ngơ, hớn hở mở máy tính lên.

      Sở Hiểu Phong gãi đầu, chẳng hiểu ra làm sao.

      Vừa bật trang web lên, Vệ Đinh lại càng cười ngu hơn.

      Quả nhiên sức ảnh hưởng của đại thần hơn hẳn thường dân. Mới mấy tiếng đồng hồ truyện có hơn mười bình luận. Bình luận của đại thần như phát pháo mở đường, mục rating vọt lên hơn 30 lượt.

      Vệ Đinh vẫy tay gọi Sở Hiểu Phong, tính khoe lại nhác thấy Thẩm Huyên từ ngoài bước vào.

      “Chào, bé câm.” Thẩm Huyên tới trước bàn máy tính, hớn hở nhìn Vệ Đinh: “Trông cậu có vẻ vui nhỉ?”

      Vệ Đinh ghét nhất bị người khác bảo mình câm. Cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyên, tỏ vẻ thân thiện.

      Tâm trạng của Thẩm Huyên dường như cũng rất tốt, cười : “Tôi tới lấy hoa.”

      Lấy hoa? Vệ Đinh tức biến sắc.

      Hoa lần trước nhập về, số mang ra chợ đêm bán, số sáng nay tặng khách rồi, số lượng còn lại đủ giao cho Thẩm Huyên.

      Vệ Đinh luống cuống hoa tay múa chân, quên rằng Thẩm Huyên hiểu thủ ngữ.

      Thẩm Huyên quay đầu nhìn Sở Hiểu Phong, cười hỏi: “ có hiểu ? Phiên dịch giùm tôi với.”

      “Ừm.” Sở Hiểu Phong gật đầu. “Bé chủ nhà là trong tiệm đủ hoa, bảo cậu chờ chút, cậu ấy chợ lấy hoa cho cậu.”

      “Đùa hả? Tôi cần ngay bây giờ!” Thẩm Huyên cau mày: “Tôi trả đủ tiền, cậu lại hoa đủ. Làm ăn sao lại giữ chữ tín thế chứ?”

      Vệ Đinh vò đầu bứt tai, mặt mày đau khổ : [Vậy phải làm sao bây giờ?!]

      Sở Hiểu Phong bứt tai vò đầu, đau khổ mặt mày lặp lại: “Vậy phải làm sao bây giờ?!”

      “Số lượng nhiều như thế, dù có qua tiệm khác mua cũng đủ. có hoa, chuyện vui của tôi cũng tong.”

      Sở Hiểu Phong lí nhí hỏi: “Chuyện vui gì thế?”

      hỏi nhiều vậy làm gì? chung số hoa đó cực kỳ quan trọng với tôi.” Thẩm Huyên liếc Vệ Đinh. “Hoa lấy thứ khác bồi thường cho tôi.”

      Vệ Đinh gật đầu, vừa dùng tay diễn tả vừa chạy vào phòng ngủ.

      Sở Hiểu Phong lại phiên dịch. “Cậu ấy trả tiền lại cho cậu.”

      “Tôi cần tiền.”

      Vệ Đinh khựng người, quay đầu dùng mắt hỏi.

      Sở Hiểu Phong hiểu ý, lập tức giải thích: “Vậy cậu cần gì?”

      Thẩm Huyên bước lên, nắm lấy cánh tay Vệ Đinh, kéo cậu ra khỏi tiệm. “ theo tôi rồi biết.”

      Ra đến chợ chim, ngồi lên chiếc xe hơi thể thao mui trần màu đỏ, Vệ Đinh vẫn hiểu mình phải bồi thường Thẩm Huyên thế nào.

      Vệ Đinh nhìn logo vô lăng: BMW.

      “Đừng sờ tôi...”[1] Hèn gì ta cần tiền.

      [1. Cách phiên dịch vui từ tên chiếc xe. BMW = bíe mò wõ = Đừng có sờ tôi.]

      máy vi tính, điện thoại di động, giấy bút, đối phương lại lái xe. Vệ Đinh biết phải chuyện với như thế nào.

      Đúng lúc cậu sầu não quyển sổ tay màu xanh lam được ném vào người cậu.

      “Muốn viết vào đó cho tôi, trong hộc xe có bút đấy, tự lấy .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :