1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoan nghênh đến nhà trạch nam - Ngã Đích Tiểu Q

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2: Sóng gió nồi lẩu

      Vệ Đinh sáng sớm thức dậy việc đầu tiên làm là mở máy vi tính. Đăng nhập diễn đàn, nhấn F5, mắt lập tức trợn tròn. Mục bình luận sau mấy tháng trời trống cuối cùng cũng có dòng bình luận.

      Ngắn gọn bốn chữ.

      ngang tung hoa.”

      Vệ Đinh nhếch miệng cười ngây ngô, đọc đọc lại cái bình luận duy nhất này rồi nhảy lên giường lăn vài vòng. Sau đó bật QQ lên, định bụng khoe tin vui với Suất Ca lầu ba.

      Vừa mở QQ, khung đối thoại ra. Vệ Đinh nhìn xem, là tin nhắn của Tĩnh ca ca.

      Tĩnh ca ca: Khang nhi, em có đó ?

      Tĩnh ca ca: Khang nhi, khi nào login PM cho !

      ...

      Dương Khang: Em đây, chuyện gì vậy?

      Tĩnh ca ca: Cuối cùng em cũng chịu xuất rồi, Khang Nhi! đợi em lâu rồi!

      Dương Khang: Bây giờ mới tám giờ, em vừa mới ngủ dậy.

      Tĩnh ca ca: Khang Nhi, hỏi em lần nữa, tóm lại chúng ta có gặp nhau được hay ?

      Dương Khang: đừng cố chấp như vậy. Em gặp là gặp.

      Tĩnh ca ca: Được lắm. Vốn định ra, chính là do em ép !

      Dương Khang: Em ép cái gì?

      Tĩnh ca ca: Ép thành kẻ thô tục!

      Dương Khang: -_-

      Tĩnh ca ca: cho em biết, nhà rất giàu, cả chục ngôi biệt thự, mười mấy chiếc siêu xe, Mercedes-Benz, BMWs, hơn nữa còn rất đẹp trai. Tạ Đình Phong, Ngô Ngạn Tổ hay Cổ Thiên Lạc cũng so được với ! Em mà tuyệt đối thiệt thòi đâu!

      Dương Khang: = =

      Tĩnh ca ca: Em tin à? Em địa chỉ , tới tìm em rồi lái xe chở em đến biệt thự nhà .

      Dương Khang: cần...

      Tĩnh ca ca: cho cùng là em vẫn tin .

      Dương Khang: Em cũng cho biết, nhà em rất nghèo, đến cả cái bánh xe đạp cũng mua nổi, hơn nữa em rất xấu, diện mạo vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại. mà gặp em chắc chắn hối hận.

      Tĩnh ca ca: quan tâm. thích em nên muốn gặp em.

      Tĩnh ca ca: Chúng ta gặp nhau nhé, gặp nhau nhé, gặp nhau nhé...

      Dương Khang: -_-# mà còn lằng nhằng chuyện gặp mặt nữa em liệt vào danh sách đen luôn đấy!

      Tĩnh ca ca: Chết tiệt! muốn tét mông em!

      ~*~


      Vệ Đinh đáp, tắt khung trò chuyện.

      ra cậu rất muốn gặp mặt Tĩnh ca ca nhưng lại sợ ta thấy cậu rồi thất vọng, mối quan hệ tốt đẹp của hai người cũng tiêu tan. Tình trong thế giới thực khó giữ gì đến thế giới ảo. Có bao nhiêu nguời quen nhau mạng mà viên mãn ngoài đời?

      Cậu chỉ muốn mãi mãi lưu giữ tình cảm đẹp đẽ này trong đáy lòng thôi.

      Vệ Đinh tình cờ quen biết Tĩnh ca ca trong diễn đàn văn học. Lúc đó, Tĩnh ca ca vừa bình luận xong tác phẩm, ngôn từ sắc bén, vạch chỗ phi logic trong câu chuyện, đồng thời còn trình bày quan điểm cá nhân, cười nhạo chế giễu những sai lầm phổ biến.

      Đọc xong bình luận ấy, Vệ Đinh lập tức rung động, trong đầu đột nhiên xuất ý nghĩ: Nhất định phải làm quen với ta!

      Vệ Đinh để lại lời nhắn xin số QQ của Tĩnh ca ca. Mới đầu Tĩnh ca ca chẳng buồn để tâm đến cậu, ngày nào cũng lướt diễn đàn nhưng lại trả lời tin nhắn của cậu.

      Vệ Đinh vẫn bỏ cuộc, tìm những bài Tĩnh ca ca bình luận rồi tiếp tục để lại lời nhắn xin số QQ.

      Có lẽ kiên nhẫn ấy khiến Tĩnh ca ca cảm động. tháng sau rốt cuộc ta cũng trả lời tin nhắn, cho Vệ Đinh email của mình. Lúc nhìn thấy địa chỉ mail củaTĩnh ca ca, Vệ Đinh kích động gần chết, tức tốc gửi số QQ, MSN, nick UC, tài khoản NetEasy paopao và Aliwangwang[1] của mình qua mail. Lúc bấm gửi , tay Vệ Đinh run bần bật.

      [1. Những chương trình chat trực tuyến và nhắn tin phổ biến của Trung Quốc.]

      Sau đó, Tĩnh ca ca bị cậu dụ dỗ thành công.

      Tiếp xúc với nhau rồi, Vệ Đinh mới biết ta là người vô cùng phóng túng.

      Tính tình thằng thắn, chuyện vừa kiêu ngạo vừa rất bá đạo. hiểu sao, Vệ Đinh lại rất thích tính cách này của ta. Mỗi ngày cậu đều giống hệt như tùy tùng, cùng ta lang thang khắp mọi diễn đàn. Trùng hợp là tính cách ngoan ngoãn hiền lành của Vệ Đinh cũng rất hợp khẩu vị Tĩnh ca ca. Thư tin lại, cứ thế hai người từ bạn bè tiến triển thành người , mỗi khi online đều tự xưng “vợ” gọi “chồng”.

      Chớp mắt họ quen nhau được năm.

      Tĩnh ca ca vừa lòng với tại, muốn thực hóa tình mạng. Chuyện gặp mặt được ta đề cập rất nhiều lần, nhưng Vệ Đinh vẫn dám đồng ý.

      Đại khái ngoài lòng tự tôn ra, cậu còn sợ mình bị tổn thương. Cậu nghĩ, chẳng ai lại muốn kẻ câm bao giờ. Hôm nay lại cự tuyệt Tĩnh ca ca như vậy liệu có bị người ta ghét nhỉ?

      Vệ Đinh mặt buồn rười rượi cầm khăn lông và bàn chải ra khỏi phòng ngủ. Tâm trạng vui vẻ khi nhận được bình luận bay sạch, cậu biết Tĩnh ca ca có thể kiên trì được bao lâu.

      Vệ sinh cá nhân xong, Vệ Đinh kéo cửa cuốn, bày biện hoa tươi ra cửa, bắt đầu chuyện buôn bán. Chuyện làm ăn của tiệm vẫn tệ như mọi khi. Mỗi lần nhập hàng, Vệ Đinh đều dám lấy nhiều, nhưng lại vẫn nhập đầy đủ mọi chủng loại hoa.

      Sau khi mở cửa tiệm, cậu bắt đầu chăm sóc cho hoa, tưới nước, lau bụi lá, nhằm đảm bảo cung cấp đầy đủ khí để hoa lâu héo tàn. Tiếp đến là quét dọn cửa tiệm sạch , rồi lôi laptop ra, mở nhạc , vừa lướt web vừa đợi khách vào mua hoa.

      Khi A Bố từ lầu ba xuống Vệ Đinh cũng vừa xong việc.

      “Nhóc chủ nhà sớm vậy mở tiệm rồi hả? Tối qua hơn ba giờ sáng cậu mới ngủ, mệt sao?”

      Vệ Đinh lắc đầu.

      “Cậu ngồi coi tiệm , tôi ra ngoài bàn công chuyện chút, lát nữa về đổi ca cho cậu.” A Bố toan bước ra cửa, lại quay lại nhéo má Vệ Đinh: “Sao mặt mày méo xệch thế? Buồn chuyện gì à?”

      Vệ Đinh bật QQ, mở nhật ký trò chuyện của mình với Tĩnh ca ca ra cho A Bố xem.

      “Xe hơi biệt thự? Tĩnh ca ca của cậu biết ngượng!” A Bố mỉm cười: “Cậu chịu gặp người ta, có phải sợ người ta giận ?”

      Vệ Đinh ngồi im, nét mặt có chút ngượng ngùng.
      Snow thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Xấu hổ cái gì chứ! Sợ là sợ, còn dám thừa nhận!” A Bố an ủi: “Đừng buồn nữa. Nếu ta lòng thích cậu giận đâu.”

      còn sớm nữa, tôi đây. Chuyện gặp mặt ấy, cậu suy nghĩ lại . Tôi thấy ta được đó. Quen cậu mạng năm trời mới ồn ào đòi gặp mặt, quá sức nhẫn nại và kìm nén rồi.” A Bố vẫy tay, bước ra khỏi tiệm.

      Vệ Đinh còn định kể với A Bố chuyện nhận được bình luận kia, nhưng nàng xa rồi. Nhìn theo bóng lưng A Bố, Vệ Đinh thở dài thườn thượt.

      tiếng sau, Sở Hiểu Phong lắc la lắc lư từ lầu hai xuống.

      “Bé chủ nhà, trưa em có thể đóng cửa tiệm được kkông?”

      Vệ Đinh khua tay hỏi: [Sao? Có việc gì à?]

      Sở Hiểu Phong gãi đầu, ngượng ngùng cười: “Hôm qua tranh bán được giá cao nên muốn mời mọi người ăn.”

      Vệ Đinh cao hứng: [ chứ! Chúc mừng nha!]

      “Ừ, vậy quyết định thế nha, báo mọi người.” Sở Hiểu Phong chậm rãi bước lên lầu hai.

      Mấy tên vừa nghe có cơm trưa miễn phí chưa đầy 12 giờ trình diện đầy đủ dưới cửa tiệm. Cả bọn bàn bạc, cuối cùng quyết định ăn lẩu. Trời nóng mà ăn lẩu, vừa đau khổ vừa sung sướng, chắc chắn đặc sắc vô cùng.

      Tới tiệm lẩu, bốn người lựa chỗ ngồi đối diện máy lạnh.

      Đủ loại món ăn được mang lên đầy bàn, tuyệt đối khách sáo, coi Cầu Cầu như đại gia, thèm nghĩ tới chuyện tiết kiệm cho cậu ta. Cầu Cầu cũng để ý, cười : “Gọi thêm hai đĩa sườn cừu, hai đĩa cá phi lê, hai đĩa bao tử bò nữa nha. Tôi sợ đủ thịt.”

      Nghĩ nghĩ chút lại thêm: “Thôi, hay là cứ gọi tất cả các món, mỗi thứ hai đĩa nhé.”

      Ba người còn lại mặt đờ ra: Tiền của ông là đại hồng thủy trào về à? Gọi nhiều vậy ăn làm sao hết hả?

      Hiển nhiên mấy kẻ này quá coi thường khả năng của Cầu Cầu rồi.

      Thức ăn vừa được bưng lên, nồi lẩu chưa kịp sôi Sở Hiểu Phong trút hết tất cả vào, sau đó cầm đũa lên, nhìn chằm chằm cái nồi, món nào chín vừa nổi lên là cậu ta lập tức gắp vào bát mình. Gắp nhanh đến mức người ta nhìn mà cứng lưỡi, ba tên còn lại còn chưa kịp nhìn thấy cậu ta gắp thứ gì bị cậu ta nuốt vào bụng rồi.

      A Bố nhịn được: “Béo, lưỡi ông làm bằng gỗ à? sợ nóng sao?”

      “Tôi đâu có thấy nóng đâu.” Sở Hiểu Phong lại gắp thêm miếng cá viên bỏ thẳng vào miệng, thậm chí còn chả thèm chấm nước tương.

      A Bố gắp miếng tàu hủ vào bát, chấm tương rồi từ từ bỏ vào miệng, thong thả nhai. Sau đó đả kích Cầu Cầu thương tiếc: “Hèn gì mà ông béo như vậy, cái lưỡi vượt xa người thường mà. Tốc độ ăn kia ai mà so với ông được.”

      “Ăn được là phúc. Tôi mà cũng ăn được như cậu ấy ốm tong ốm teo như thế này đâu.” Cố An thấy Cầu Cầu tròn tròn cực kỳ đáng , hơn nữa đàn ông dù có béo chút cũng sao, chỉ cần có bản lĩnh là được. Cầu Cầu rất là giỏi nha, vẽ tranh rất đẹp, chừng sau này còn thành họa sĩ nổi tiếng nữa.

      Vệ Đinh gật gù phụ hoạ, vừa ăn vừa nghe mọi người tán chuyện, cảm thấy bữa ăn hôm nay đặc biết ngon.

      Chợt, Vệ Đinh thấy Cầu Cầu ăn ngốn ngấu đột nhiên bỏ đũa xuống, ngây người nhìn phía trước mặt.

      Vệ Đinh vỗ vai cậu ta, khua tay hỏi: [ nhìn gì vậy? Sao ăn nữa?]

      Sở Hiểu Phong ngơ ngác đáp: “Người con trai kia nhìn rất giống bạn trai đầu tiên của .”

      Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy người thanh niên đẹp trai ngồi ở bàn đối diện với họ, hình như vừa tới, bàn vẫn còn trống trơn.

      “Ông có nhìn nhầm ? Người ta đẹp trai như vậy sao là người của ông được?” Cố An nhìn Cầu Cầu rồi lại liếc thanh niên nọ, khó lòng tưởng tượng được họ từng là đôi.

      “Có lẽ là tôi nhìn nhầm.” Sở Hiểu Phong thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn tiếp.

      Vệ Đinh sợ cậu ta buồn, định an ủi lại thấy người nọ đến, nhìn Cầu Cầu, nở nụ cười vẻ như nghiền ngẫm.

      Vệ Đinh nhíu mày, cảm thấy nụ cười này có ý tốt. Cố An cũng trông thấy, ngạc nhiên thốt lên: “Hiểu Phong, người ta tới đây kìa! Tới rồi kìa! Lẽ nào hai người quen nhau?”

      Sở Hiểu Phong chưa kịp trả lời chàng trai kia tới trước mặt cậu ta, tỉ mỉ đánh giá rồi buông câu châm chọc.

      “Sở Hiểu Phong, là cậu sao, sao cậu lại béo hơn cả heo thế này? hơn 100 cân chưa?”

      Sở Hiểu Phong toàn thân rúng động, dám lên tiếng, đầu càng cúi thấp hơn.

      Người kia lại tiếp: “Trước đây có người với tôi, sau khi bị tôi đá cậu buồn tình ăn uống quá độ nên tăng cân vùn vụt. Tôi còn tin, ngờ lại là ! Sao cậu lại có thể vô dụng như thế! Mới chịu chút đả kích tự biến mình người ra người nữa?”

      Nghe xong câu này, cả đám đều sa sầm.

      Vệ Đinh trừng mắt nhìn kẻ kia, cúi người tháo giày định đập . A Bố liếc nhìn , khinh bỉ hừ tiếng, đoạn kéo Cầu Cầu vào lòng, khiêu khích : “Mở mắt chó của mày lên mà nhìn cho , Hiểu Phong của chúng tao chỉ có 70 cân thôi.”

      “Mày cần em ấy, tao cần!” A Bố hôn Cầu Cầu cái rồi tiếp tục khinh bỉ nhìn tên kia: “Sao mày bãi ra mà soi cái mặt mình thử xem, đồ dưa cong táo thối. Bộ dáng mày căn bản xứng với em ấy! Hiểu Phong bây giờ là họa sĩ nổi tiếng, có cả đám người xếp hàng mong được làm bạn trai em ấy. Có thấy hai tên dự bị ngồi đây ? Mày tới hỏi họ xem có phải Hiểu Phong rất được ái mộ ?”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      A Bố là nàng độc miệng, chuyện vừa thẳng thắn vừa thâm, thường khiến người ta ngẩng đầu lên được. vậy giọng nàng còn to, khách khứa xung quanh nghe thấy cười khúc khích.

      Tên kia xấu hổ chết đứng tại chỗ, khuôn mặt hết xanh lại đỏ, biểu tình cực kỳ khó coi.

      lúc này vốn thê thảm lắm rồi, dự bị số 1 Vệ Đinh còn cố tình thêm dầu vào lửa. Cậu rốt cuộc cũng tháo được giày ra, nhắm ngay mặt mà hung tợn đập phát.

      Cả tiệm lẩu tức cười ngất.

      Bị đánh, tên đó tức giận rống lên: “Tiểu tử thối! Mày chán sống rồi hả?!” Đoạn vung tay định đánh trả.

      Sở Hiểu Phong thấy bạn bè ra mặt thay mình rất cảm động, làm rùa rụt đầu nữa mà quát lớn: “ mà dám động thủ tôi đè chết !”

      Gã kia chần chừ thu tay lại, trừng mắt nhìn mọi người.

      Cả bọn cũng chịu thua, hất cằm trợn mắt hung hăng nhìn lại.

      Giữa lúc đôi bên giằng co, dự bị số 2 Cố An chẳng biết từ đâu chui ra, đứng chắn trước mặt Vệ Đinh, nhếch mắt cười nguy hiểm: “Người em, khuyên chú tốt nhất là thôi . mình chú nhắm chọi lại bốn người bọn ? Thức ăn chú gọi dọn lên bàn rồi kìa, mau về mà ăn .”

      chọi bốn, ai thắng ai thua, khỏi nghĩ cũng biết.

      Gã đàn ông hầm hầm quay về chỗ ngồi.

      “Đồ cặn bã, khiến người ta buồn nôn!” A Bố bĩu môi, ôm Sở Hiểu Phong ra ngoài: “, tụi mình sang tiệm khác ăn.”

      Cả bọn quàng vai bá cổ bước ra ngoài, cực kỳ khí thế, cực kỳ oai phong.

      Vừa đến cửa, Sở Hiểu Phong lo lắng : “Hình như chúng ta chưa tính tiền đó.”

      A Bố nhún vai: “Chưa tính kệ chưa tính.”

      “Thôi, để tôi quay lại thanh toán.” Sở Hiểu Phong xoay người trở vào.

      Cố An vội túm cậu ta lại, : “ ai tìm chúng ta đòi tiền, ông còn ngu ngốc đâm đầu vào đòi trả? Chê tiền nhiều quá xài hết hả? Vậy cứ đưa đây tôi tiêu giùm cho!”

      Vệ Đinh vỗ vai Cố An, hỏi: [Lúc nãy đâu vậy?]

      Vệ Đinh sớm phát ra khi gã khốn kia tới kiếm chuyện, vừa được câu Cố An chuồn đâu mất.

      Cố An đẩy đẩy gọng kính, cười nham hiểm: “Hồi nãy tôi đổ tương ớt lên chỗ ngồi của tên đó, còn nhổ mấy bãi nước bọt vào thức ăn của nữa.”

      Mọi người trầm mặc hồi lâu, nhất tề nhìn Cố An với ánh mắt đầy tán thưởng, hẹn mà cùng nghĩ: Tên này quả rất đê tiện!

      Bữa cơm ăn còn chưa xong, cả đám bàn nhau tới quán đồ cay Tứ Xuyên. Trời nắng nóng mà ăn ớt cay còn gì bằng. Quán cay Tứ Xuyên còn chưa tìm ra Sở Hiểu Phong khiến mọi người tụt cả hứng.

      Cậu ta cúi đầu, mân mê vạt áo, lí nhí : “Tôi ăn đâu. Tôi muốn giảm béo.”

      Cố An hét lên: “Gì? ăn nữa á? Tôi còn chưa ăn no đây!”

      Sở Hiểu Phong lại : “Lúc nãy cảm ơn mọi người lắm, nhưng tình là tôi muốn giảm cân. Mọi người cứ ăn , tôi đãi.”

      “Tổn thương rồi hả?” A Bố cười nhạo: “Thằng đó hả? Ông vì mà ăn uống quá độ rồi tăng cân vùn vụt?”

      Sở Hiểu Phong đau khổ gật đầu.

      “Đồ vô dụng, đáng cho ông làm vậy hả?”

      biết nữa. Lúc đó tôi rất thích , thế mà đùng cái lại đá tôi…”

      “Thế bây giờ còn thích ?”

      Sở Hiểu Phong liên tục xua tay.

      “Vậy được.” A Bố lôi Cầu Cầu tới trước, miệng ngừng khuyên nhủ: “Nó chê ông béo ông thiết ăn uống gì nữa, vậy khác nào ông giảm cân vì nó? Ngốc quá !”

      “Đúng vậy! Cớ gì tôi phải giảm cân vì chứ! Muốn giảm cũng phải vì chính mình!” Sở Hiểu Phong phấn chấn, tung tăng sải bước: “Cuối cùng tới đâu ăn mọi người quyết định được chưa? Đói chết tôi rồi! Bữa cơm này tôi phải ăn no là no để còn dành năng lượng mà giảm cân chứ.”

      Cả bọn câm nín nghĩ: phải lần nào định giảm béo cậu cũng đều vậy sao…

      Cơm nước xong xuôi quay về cửa tiệm, Vệ Đinh tiếp tục chuyện buôn bán. Lấy sổ sách ra tính toán doanh thu tháng này, vẫn lại là số . Vệ Đinh rầu rĩ, biết có nên tiếp tục duy trì việc kinh doanh này .

      lúc cậu đau đầu suy tính có khách đến. thanh niên bảnh bao phong độ bước vào tiệm, chỉ vào hoa bách hợp mà hỏi: “Ông chủ còn nhiều hoa này ? Tôi muốn trăm nhánh, cần ngay bây giờ.”

      Chàng trai những có khẩu khí mà dáng vẻ cũng rất phóng khoáng.

      Vệ Đinh ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây người.

      ta đẹp trai quá! Ngũ quan tinh tế hài hòa, mày rậm mũi cao, môi mỏng, mắt đeo kính râm màu đen. Chiếc áo phông đen ôm sát người, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Thanh niên khẽ cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn, thái độ cao ngạo trịch thượng, như thể cái gì để vào mắt.

      Vệ Đinh đột nhiên lại nhớ tới lời Tĩnh ca ca từng .

      “Tạ Đình Phong. Cổ Thiên Lạc, Ngô Ngạn Tổ gì đó căn bản là so được với !”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3: Bị Lừa

      “Ê, hỏi cậu đó, câm hả?”

      Dáng vẻ như lạc vào cõi mộng của Vệ Đinh khiến chàng trai bực mình. Mặt mày vốn dĩ cau có, giờ hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt. ta bước tới gõ gõ lên bàn vi tính : “Nhìn cái gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à? Đần thối mặt ra.”

      đẹp trai này những tự phụ mà còn vô cùng khó ưa. Đây là ấn tượng thứ hai của Vệ Đinh về ta.

      Cậu đứng dậy, chỉ vào miệng mình, rồi xua xua tay.

      Chàng trai kinh ngạc nhìn cậu lúc, giọng điệu dịu dàng hẳn .

      “Cửa tiệm cậu có bao nhiêu hoa bách hợp? Có đủ trăm nhánh ?”

      Vệ Đinh lắc đầu.

      “Vậy có bao nhiêu?”

      Vệ Đinh dùng tay ra dấu chữ “tám”.

      “Gì? Tám nhánh? Cậu mở cửa tiệm cái kiểu gì vậy?”

      Vệ Đinh bĩu môi, có chút vui, nhưng nghĩ lại người ta là khách nên cố dằn cơn tức.

      Cậu lôi giấy bút ra viết: [Nếu muốn tôi đặt hàng cho , nhưng bây giờ trễ rồi, tôi có tới chợ đầu mối người ta cũng đóng cửa, sáng sớm mai tôi lấy giúp .]

      Chàng trai liếc nhìn Vệ Đinh: “Cậu tới chợ đầu mối lấy hàng cho tôi?”

      Vệ Đinh gật đầu.

      “Được rồi, nếu vậy cậu giúp tôi lấy nhiều chút, tôi đỡ phải tiệm khác nữa, mua ở tiệm cậu thôi. Hoa nhà cậu trông rất tươi, tôi rất vừa ý.” Chàng trai ngẫm nghĩ lúc lại : “Hoa hồng trắng, đỏ, cam, vàng; hoa bách hợp hồng, trắng; mỗi loại trăm nhánh, mười hai giờ trưa mai tôi tới lấy.”

      Mở tiệm hơn năm mà Vệ Đinh chưa bao giờ có vụ buôn bán nào lớn thế này, nhất thời cảm thất rất phấn khích, trong lòng kích động lời nào tả xiết, chỉ biết hăng hái gật mạnh đầu với người kia.

      khờ quá !” Chàng trai bị cậu chọc cười, bất giác cong cong khóe miệng. Đoạn tháo kính râm xuống nhìn cậu, rồi nhướng mày cười… người tự nhiên toát lên vẻ lưu manh.

      Vệ Đinh tức bị nụ cười đó mê hoặc, há miệng ngơ ngẩn nhìn người kia, cười toe toét nửa ngày.

      “Thế nhé, tôi trước đây.” Chàng trai đeo kính vào, bước ra cửa liền quay đầu lại: “Nhớ, đừng có cảm nắng tôi, bằng cậu chịu nổi đâu!”

      ta rồi, Vệ Đinh dùng tay đẩy cằm lên, rốt cuộc mới ngâm miệng lại được.

      Đoạn, cậu lôi máy tính ra tính toán, trừ tiền vốn nhập hàng, còn lại cậu có thể kiếm khoảng hơn 2000 tệ, nhiều hơn cả số tiền cậu kiếm được trong nửa năm nay. Vệ Đinh khẩn trương, chụp vội túi xách, kéo cửa khóa lại rồi chạy nhanh ra ngân hàng.

      Vừa tới đầu chợ gặp ngay Sở Hiểu Phong.

      “Ông chủ , em đâu vậy? mở tiệm hả?”

      Vệ Đinh tươi cười kể chuyện vừa rồi cho cậu ta nghe.

      “Oa! tốt quá! Chỉ chốc lát mà bán được nhiều hoa thế! Để với em tới ngân hàng rút tiền nhé.”

      Vệ Đinh gật đầu, hai người sóng vai bước tới ngân hàng. Rút tiền xong, Vệ Đinh ra chợ mua rất nhiều thức ăn mà ngày thường dám mua, chuẩn bị làm bữa hoành tráng để ăn mừng.

      Nhà trạch nam này có bí mật. Vệ Đinh làm cơm xong vừa dọn lên bàn hai người kia biết tin từ miệng Sở Hiểu Phong.

      Lúc ăn cơm, A Bố hỏi: “Người đó có đặt cọc ?”

      Vệ Đinh lắc đầu.

      “Có để lại số điện thoại ?”

      Vệ Đinh lại lắc đầu.

      “Thế, ta tên gì? Nhà ở đâu?”

      Vệ Đinh vẫn lắc đầu.

      “Ngu!!!”

      Vệ Đinh trơ mắt nhìn A Bố, mặt ngây ngô hiểu.

      “Chẳng lẽ cậu nghĩ tới chuyện lỡ ngày mai ta tới phải làm sao hả? Số hoa đó bán cho ai? Ít ra cũng phải kêu người ta đặt cọc hay hỏi cách thức liên hệ chứ!”

      Nghe xong những lời này, Vệ Đinh lập tức chết sững như vừa bị sét đánh. Biểu tình kinh ngạc đến đờ đẫn, chẳng nuốt nổi cơm nữa. Ban đầu vì vui sướng quá nên cậu nghĩ được nhiều như thế. Bây giờ ngẫm lại thấy lời A Bố rất có lý.

      Hoa nhập về rồi trả lại được. Nếu người kia tới phải làm sao? Nhiều hoa như vậy chẳng thể bán hết trong thời gian ngắn, còn trữ trong nhà lâu quá héo cũng tàn.

      Vệ Đinh nhếch miệng miễn cường cười, dùng tay diễn tả: [ thể nào? Người đó nhìn giống tên lừa đảo.]

      “Có ai lừa đảo mà viết chữ “lừa” trán ?” A Bố cười nhạo: “Tôi khuyên cậu đừng có nhập hàng, để tránh bị lừa.”

      Vệ Đinh lại khua tay: [Nhưng mà tôi hứa với người ta.]

      “Tôi chỉ kiến nghị thôi, quyết định sau cùng vẫn là của cậu.”

      Vệ Đinh gật đầu, có vẻ lo lắng.

      “Đàn bà tóc dài, não ngắn!” Cố An lườm A Bố rồi sáp tới cạnh Vệ Đinh, vỗ vỗ vai cậu, vui vẻ : “Đừng có nghe bà này. Người đó việc gì phải lừa cậu nào. Cậu quen ta, lại chẳng đắc tội gì cớ sao ta lại lừa cậu chứ? Mở cửa tiệm làm ăn, nếu hứa rồi được nuốt lời. chừng mai này ta trở thành khách quý của cậu đấy!”

      Cố An lại : “Làm việc gì cũng phải nghĩ lạc quan chút. Đợi lát nữa tôi mượn xe của bạn, sáng mai chở cậu mua hoa.”

      Vệ Đinh mỉm cười, liên tục gật đầu.

      Tuy cảm thấy lời Cố An và A Bố đều có lý, nhưng Vệ Đinh là người lạc quan, luôn nhìn mọi chuyện theo hướng tích cực.

      Nghe khẩu khí người kia giống đùa. Vả lại cậu cũng muốn ngày mai người ta tới mà tiệm lại chằng có cành hoa nào. Như thế chỉ phiền khách hàng mà còn mất uy tín.

      Thấy Vệ Đinh lạc quan, Cố An cũng vui lây: “Được rồi, ăn cơm xong tôi mượn xe.”

      Sở Hiểu Phong ngồi bên cũng chen miệng vào: “Bé chủ nhà, ngày mai cũng với em, nhân tiện tìm cảm hứng vẽ tranh luôn.”

      Vệ Đinh hào hứng: [Được!]

      A Bố nhịn nổi mà bĩu môi: “Ba thằng gay có não! Đúng là lúc bị đè riết nên ngốc!”

      Cố An phản bác: “Má! Ông đây là 1[1]!”

      [1. Tiếng lóng, ám chỉ người giữ vai trò là nam trong mối quan hệ đồng giới.]

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Như ông? Đè được ai chứ?” Lùa hai đũa hết bát cơm, A Bố đứng dậy bước đến cầu thang: “Mai tôi cũng để còn trả giá nữa.” Đoạn quay lại nở nụ cười điên đảo chúng sinh: “Mua nhiều hoa thế, mỗi bông tiết kiệm được 5 đồng cũng đủ để tôi trả hai tháng tiền điện nước.”

      Ba bạn gay gật gù tán thành: Quả nhiên chỉ có phụ nữ mới giỏi tính toán chi li.

      Chợ hoa đầu mối nằm ở phía Bắc thành phố, từ nhà trạch nam lái xe tới đó phải mất khoảng tiếng đồng hồ.

      Sáng hôm ấy, trời vừa rạng Cố An chở cả nhà chợ. Xe chạy đường hết lạng trái lại lách phải, hệt như kẻ say rượu, lắc lư đến kinh hãi.

      A Bố trợn mắt: “Ông mượn xe ở đâu vậy hả? Sao tệ thế? Lắc đến muốn long ra mất!”

      Cố An cười ha ha: “ phải tại xe dỏm mà là kỹ thuật lái xe của tôi tệ.”

      A Bố hỏi: “Ông có bằng lái ?”

      Cố An làm bộ kinh ngạc: “Bằng lái là cái gì cơ?”

      A Bố biến sắc: “Dừng xe! Tôi muốn chết trong tay ông!”

      “Miệng quạ đen!” Cố An ung dung cười: “Trước đây ngày nào tôi cũng chơi xe điện đụng ở Du Lạc Viên, nên kỹ thuật lái xe xuất thần nhập hóa, ai bằng tôi đâu nhé!”

      A Bố điên tiết: “Ông động kinh chết mình, đừng có mà coi thường ba cái mạng này nhé! Chạy chậm chút! Lái bình thường xem nào!”

      “Được rồi…” Cố An dài giọng, nhấn ga, xe vụt chạy như bay.

      Cả bọn lập tức thắt chặt dây an toàn. May là mới sáng sớm, đường vắng người thưa nên có vấn đề gì.

      tiếng sau, mọi người toàn mạng tới được đích. Sau khi chọn được hoa, lúc trả giá A Bố ngừng mặc cả.

      “Ông chủ, bớt mỗi bông năm đồng nhé?”

      Ông chủ lắc đầu nguầy nguậy: “Vậy sao được, mỗi bông tôi bán chẳng lời tới năm đồng nữa là!”

      A Bố dợm bước, bảo cả bọn: “ thôi!”

      Ông chủ lập tức gọi giật lại: “Mỗi bông bớt đồng, được ?”

      !”

      “Vậy hai đồng, hai đồng được rồi chứ gì?”

      !”

      “Ba đồng?” Ông chủ lau mồ hôi: “Đây là giá thấp nhất rồi đó! thể bớt nữa, nếu tôi lỗ vốn mất!”

      A Bố cười cười: “Bốn đồng. Nếu chúng tôi sáng hàng khác.”

      Ông chủ cắn răng: “Được rồi!”

      Ba bạn gay vui mừng chất hoa lên xe.

      Ông chủ lâu mồ hôi: Đám này còn đáng sợ hơn cả thổ phỉ!

      đường trở về, mọi người tước quyền lái xe của Cố An, để Sở Hiểu Phong lái. Xe chạy rề rề đường, bị vô số chiếc xe khác vượt mặt.

      A Bố tặc lưỡi: “Béo, ông có thể chạy nhanh lên chút , tới cả xe đạp còn vượt mặt bọn mình kìa!”

      Sở Hiểu Phong tay cầm lái, mắt nhìn thẳng, miệng chậm rãi đáp: “An toàn là nhất! An toàn là nhất!”

      “Tôi ngủ nhé, khi nào tới nơi gọi tôi.” A Bố xong nhắm mắt lại.

      Do hôm nay dậy quá sớm nên lát sau Vệ Đinh và Cố An cũng thiu thiu ngủ.

      Xe chạy vào nội thành. Đột nhiên, cả bọn bị cú va chạm mạnh nên giật mình tỉnh giấc. Mở mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều trợn tròn mắt há hốc mồm.

      Xe lấn lên làn đường cho người bộ, tông vào bồn hoa ven đường.

      Đầu xe bị móp, kính chắn gió vỡ nát.

      Cố An hét lên, vội vàng nhảy xuống kiểm tra tình hình.

      Vệ Đinh vội vàng quay người, khua tay hỏi Sở Hiểu Phong: [Sao lại lao xe vào đây?]

      Sở Hiểu Phong vò đầu: “Hồi nãy hình như ngủ gục.”

      Vệ Đinh thở dài. May mà Cầu Cầu lái xe chậm nên lực va chạm cũng mạnh lắm, chẳng ai bị thương, có điều xe phải mang tu sửa.

      Vệ Đinh xuống xe, nhìn phần đầu xe bị móp, lại ngó Cố An ngồi trước đầu xe kêu than, trong lòng cảm thấy rất áy náy. Nếu phải vì mình Cố An mượn xe, như vậy cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.

      Vệ Đinh đến bên cạnh Cố An, vỗ vai: [Đừng lo, tôi bỏ tiền ra sửa.]

      “Ối phải vấn đề tiền bạc.” Cố An vò đầu bứt tai nói: “Tôi làm hư xe của tên biến thái đó, thể nào cũng kiếm cớ hà hiếp tôi.”

      Nghe Cố An vậy, Vệ Đinh càng áy náy hơn: [Biến thái? Biến thái là ai? Nếu ta hà hiếp cứ bảo ta tới tính sổ với tôi nè.]

      “Là cái gã lần trước tới tìm tôi đó.”

      Vệ Đinh ngạc nhiên: [Là cái người trông hệt tinh đó hả?]

      “Đúng vậy, chính là !”

      Vệ Đinh khó hiểu: [ ta biến thái lắm hả? Nhìn ra nhá!]

      Cố An xắn ống quần lên, để lộ dấu răng cẳng chân: “ vô cùng biến thái luôn! Đây là do cắn đó!”

      Tên biến thái mà Cố An nhắc tới, Vệ Đinh từng gặp vài lần rồi. Là người đàn ông vô cùng quyến rũ. Tuy dùng từ “quyến rũ” để hình dung về người đàn ông là đúng, nhưng Vệ Đinh lại chẳng thể tìm được từ nào để miêu tả được dáng vẻ của .

      Mặt trái xoan, da trắng mịn, lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào. Chân mày lá liễu, mắt phượng, đuôi mắt cong cong. Khi liếc nhìn ai đó khẽ nheo mắt lại, sau đó nhàng đưa đẩy, ánh mắt quyến rũ tựa hồ có thể hút hết hồn phách người ta, hệt như hồ ly tinh vậy.

      Người xinh đẹp như thế sao có thể là biến thái được nhỉ? Vệ Đinh sao hiểu nổi.

      Có điều, Cố An cũng rất đẹp trai, thế mà cũng là tên biến thái đó thôi. Nghĩ đến đây Vệ Đinh cũng hiểu ra.

      Cố An từng người đàn ông đó là bạn hồi của cậu ta. Nếu hai người là bạn bè hẳn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cá mè lứa rồi. Có điều Vệ Đinh hiểu sao Cố An lại sợ người ấy tới vậy.

      Cậu dùng tay ra dấu: [Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là chúng ta mang xe sửa trước, khi nào xong rồi mang trả.]

      “Lát nữa cần xe rồi.” Cố An đứng dậy, cười cười với Vệ Đinh: “Bỏ , cùng lắm mắc nợ lần này vậy. Đừng lo. Cậu cần bỏ tiền ra sửa đâu, ta có tiền mà.”

      Vệ Đinh gật đầu, thầm nghĩ nhất định phải tìm dịp báo đáp Cố An.

      Sở Hiểu Phong lúc này cũng bước tới, mặt mày lo lắng, cúi đầu, tay mân mê áo, hệt như con nít mắc lỗi: “Xin lỗi, tiền sửa xe này để tôi.”

      sao đâu.” Cố An xua tay. “Đừng vì chuyện này mà mất vui.”

      “Xin lỗi được gì.” A Bố giơ điện thoại lên: “Bây giờ giải quyết vấn đề trước , tôi gọi cảnh sát rồi.”

      Vừa dứt lời, chiếc xe cảnh sát dừng lại trước mặt cả bọn. Cửa mở, cảnh sát trẻ tuổi mang đồng phục bước ra.

      ta quan sát trường, rồi hỏi mọi người: “Ai là chủ xe, cho tôi xem giấy phép lái xe và chứng minh thư.”

      Cả đám cúi đầu, ai lên tiếng.

      Cảnh sát lại hỏi: “Ai là người lái xe?”

      Ngoại trừ Sở Hiểu Phong ba tên còn lại đồng loạt lùi bước.

      Cảnh sát nhìn Sở Hiểu Phong, chìa tay ra: “Giấy phép lái xe của cậu đâu?”

      Giọng trầm ấm, lọt vào tai Sở Hiểu Phong hệt như có ma lực, từ tai xuyên thẳng đến nơi sâu nhất trong trái tim, khiến nó mãnh liệt rung động.

      Cậu ngẩng đầu lên, vừa thoáng qua liền sao dời ánh mắt được.

      Ánh dương chiếu lên khuôn mặt người kia, lớp sáng vàng nhàn nhạt mỏng mảnh tựa lớp sa che mặt, như thực như hư. Ngũ quan tuấn, ngời ngời chính khí.

      Nhìn người đàn ông tuấn tú này, Sở Hiểu Phong bỗng nhiên nhớ tới những đại hiệp trừ gian diệt bạo bảo vệ chính nghĩa trong tiểu thuyết võ hiệp.

      Tâm tình kích động sao tự chủ được, Sở Hiểu Phong sờ ngực, tim đập liên hồi.

      Cảnh sát thấy cậu ta trả lời, lại hỏi: “Cậu có giấy phép lái xe sao?”



      “Giữ xe, phạt tiền.”



      “Theo tôi về đồn.”



      Cảnh sát: “…”

      Thấy tình hình ổn, Cố An vội vàng chạy đến phân trần: “ cảnh sát ơi, cậu ấy có bằng lái xe nhưng lại để quên ở nhà rồi. Chúng tôi về nhà lấy cho xem. kiểm tra xong phạt tiền chứ đừng giữ xe nha!”

      Cảnh sát ừ tiếng rồi gì nữa.

      Cố An hỏi: “ cảnh sát, còn chuyện gì nữa ạ?”

      ta chỉ lên số hiệu đồng phục : “Số hiệu của tôi là 220041, các cậu mang bằng lái lên đồn gặp tôi.”

      Cố An cúi đầu khom lưng : “Dạ! Dạ!”

      Cảnh sát lại ừ tiếng, bước vào xe. Chớp mắt, chiếc xe khuất dạng.

      Nhìn theo hướng chiếc xe khuất dần, Cố An thấy khó hiểu: “Cha cảnh sát này bị ngu hả bây. Thằng chả còn chưa đồn của chả nằm ở đâu sao tụi mình lên đó? Với lại chuyện còn chưa giải quyết xong…”

      Vệ Đinh thở dài: [Hay là ta mới ngày đầu làm nên rành thủ tục xử lý.]

      A Bố : “Muốn tìm ta cũng dễ thôi.” Thấy mọi người nhíu mày nhìn mình, liền đáp: “Người mỗi ngày đứng gác ở đầu phố là ta mà.”

      “Đầu phố chợ chim?” Cố An giật mình: “Sao tôi chưa từng gặp ta?”

      như lời nhóc chủ nhà , ta mới nhậm chức chưa đầy tuần, với lại…” A Bố đột nhiên cười bí hiểm: “Khách trọ mới bên tiệm thú cưng cũng chính là ta.”

      “Hóa ra là hàng xóm!” Cố An tới bên cái xe trầy xước, mở cửa bước vào, ngoắc tay gọi mọi người: “, chúng ta về nhà. Lát nữa mang bằng lái xe qua nhà ta là được.”

      Ngồi lên xe rồi, Vệ Đinh mới nhận ra Sở Hiểu Phong có gì đó là lạ, ngơ ngác ngây người, mắt hề có tiêu cự.

      Vệ Đinh quơ quơ tay trước mặt cậu ta, múa may : [Sao tự dưng lại ngớ ra vậy?]

      Sở Hiểu Phong cười khúc khích: “Hình như thích ấy rồi!”

      Vệ Đinh kinh ngạc: [Ai?]

      Sở Hiểu Phong xấu hổ: “ cảnh sát!”

      Vệ Đinh trợn mắt: [ phải chứ? Mới gặp mà thích?]

      “Đúng vậy, phải là thích.” Sở Hiểu Phong cúi đầu trầm tư lát lại ngẩng lên, ánh mắt kiên định: “Là ! hình như ấy rồi!”

      Cả bọn câm nín.

      Do xảy ra cố nên khi về tới nhà gần trưa rồi, Vệ Đinh nhìn đồng hồ thở phào, mới mười rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.

      Vệ Đinh phân loại hoa, bỏ vào trong thùng rồi lấy kéo tỉa cành. Xong xuôi, cậu lại nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười lăm phút. Vệ Đinh cau mày, sao tới giờ hẹn rồi mà vẫn thấy người đó đâu? Đoạn, cậu xách ghế ra cửa ngồi, im lặng chờ đợi.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, từ mười hai giờ trưa tới giờ, hai giờ, ba giờ rồi bốn giờ…

      Người ấy vẫn tới.

      Mặt trời khuất bóng, Vệ Đinh lại nhìn đồng hồ, sáu giờ chiều. Quả nhiên đúng như lời của quạ đen A Bố, người đó thực tên lừa đảo. Nhìn những khóm hoa tươi trong cửa tiệm, Vệ Đinh cười khổ, cúi đầu, xách ghế vào trong nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :