1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa Tử Đằng- Luyện Vân Thường

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C4.2

      Nhưng may là, tối hôm sau còn có buổi phỏng vấn độc quyền về .

      Mấy ngày này trôi qua tựa như ảo mộng đối với Tử La, nghe vào tiết học nào. Buổi tối lại trốn lớp chuyên ngành, sớm giành vị trí đằng sau, tham dự phỏng vấn của .

      Trước đó người chủ trì còn nghiêm chỉnh, những câu hỏi đều về chuyện học tập, kinh nghiệm ở đại học, những việc từng trải khi xuất ngoại. Càng về sau câu hỏi càng tư nhân hoá.

      Người chủ trì hỏi: “ tại học trưởng có bạn ? kết hôn chưa?”

      cười nhạt: “ có, chuyện này phải xem duyên phận.”

      “Vậy học trưởng nghĩ rằng cái gì là duyên phận?”

      “Duyên phận… khó lắm, nhưng nó dẫn dắt bạn gặp được người bạn nên gặp!”

      Nước mắt Tử La lập tức tuôn trào, nhớ tới câu của từ nhiều năm trước —— À , tại đứng trước mặt em rồi.

      Cái này, coi như là duyên phận sao?

      Sau đó người chủ trì lại hỏi: “Nam sinh đều thích xem tiểu thuyết võ hiệp, trước đây học trưởng thích xem gì? Có ấn tượng sâu sắc nhất với nhân vật nào?”

      Khán giả phía dưới xôn xao vì câu hỏi lan man này, chính người chủ trì cũng lúng túng.

      Nhưng trả lời rất nghiêm túc: “Hồi còn trẻ tôi cũng từng đọc qua ít, Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh. Nhưng tôi càng thích đọc những tác phẩm văn học hơn. đến nhân vật để lại ấn tượng sâu sắc ư? là A Tử !”

      “A Tử? trong Thiên Long Bát Bộ? Rất nhiều người thích ta đâu!” Người chủ trì quả nhiên càng hỏi càng tiêu chuẩn.

      như rơi vào hồi ức xa xăm nào đó, tuy rằng chỉ trong phút chốc.

      phải, bởi vì tên của ấy, tôi cảm thấy tên này nghe hay.”

      A Tử, A Tử… Bên tai Hạ Tử La vang lên tiếng gọi dịu dàng của từ nhiều năm trước, nước mắt như chuỗi ngọc rơi xuống, làm thế nào cũng ngừng được.

      Khi người chủ trì hỏi về từng mối tình qua của , nhiệt tình của khán giả tăng vọt. Xem ra mỗi người đều có tiềm chất buôn chuyện.

      “Trong tất cả những người từng kết giao hoặc là từng theo đuổi , người nào để lại cho ấn tượng sâu sắc nhất? Hoặc là mối tình nào?”

      Lần này, trả lời ngay, suy nghĩ hồi lâu mới nhàng : “Đối tượng kết giao rất ít, còn nhớ từ lâu. Nhưng để lại ấn tượng sâu sắc …”

      “Thế nào? Là đơn phương theo đuổi sao?”

      Khán giả phía dưới bắt đầu hét lên, học trưởng cũng đơn phương? Là ai thế?

      cười sáng sủa thoải mái: “Sức tưởng tượng của các bạn phong phú, người ta là bé, đó là tình cờ gặp nhau, nhiều năm như vậy chưa từng gặp lại.”

      Tiếp theo gì nữa, Tử La rốt cuộc nghe vào. Hoá ra nhiều năm như vậy, cũng nhớ . Chỉ thế này là đủ rồi, đủ rồi, chịu nổi ánh mắt quái dị của bạn học bên cạnh, ra ngoài trước.

      Nghe người ta , xem người mình thích phải là ảo ảnh, xem thử khi gặp lại lần nữa, cảm giác như trước kia, vậy đó là tình ; nếu tan thành mây khói, vậy phải.

      Nhưng lần gặp mặt này, những giảm bớt chút nào, nhớ nhung lại càng sâu nặng hơn.

      Ở trong sân trường do dự lâu, dám gọi điện thoại qua, sau khi về QQ hay MSN gì đó cũng dám thêm vào, nên gì đây?

      Đúng vậy, cách xa nhiều năm như vậy, phải gì đây?

      Ngày hôm sau thức dậy, chợt nhớ tới trong trường có cái đình, đó quấn đầy hoa tử đằng, nỗi xung động lập tức dâng lên. Rửa mặt xong, thu dọn gọn gàng, vội vàng chạy qua.

      Vào đầu hè, hoa tử đằng nở ít, so với giàn hoa nở rộ phủ kín nửa sân năm đó thua kém hơn nhiều, nhưng cũng thanh nhã đáng .

      Lúc này nhất định thể bỏ lỡ nữa. ở trong đình tới lui, ngừng nhắc nhở bản thân, được bỏ lỡ nữa, nếu tới, gọi điện thoại, đây là ý nghĩ cuối cùng của Tử La, từ Mỹ trở về, chắc là ở lại lâu.

      Lúc này bỏ qua nữa, về sau có lẽ mãi mãi gặp được nhau.

      khẩn trương lại trong đình, hòng giảm bớt cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

      A Tử… tiếng gọi trầm thấp truyền vào lỗ tai, cơ thể bỗng dưng cứng đờ, sợ mình nghe lầm, lập tức xoay người lại.

      Người kia bước chậm qua đây, phía sau là ánh nắng rực lửa, giống như hoàng hôn nhiều năm về trước.

      Nước mắt Hạ Tử La đột nhiên như ánh bình minh, cuồn cuộn tuôn trào.

      A Tử, A Tử… Tiếng gọi của càng ngày càng ràng.

      Lúc này, Hạ Tử La né tránh nữa, nhào vào trong lòng , chuyện này nằm trong suy nghĩ suốt bảy năm trời.

      “Phong…” Tiếng hô mang theo nức nở.

      Cái ôm của tựa như mùa hè năm đó, ngay cả hương vị cũng thay đổi. Khi nhào qua đây, đầu đụng mạnh vào cằm , cũng chẳng kêu la gì.

      Hai cánh tay ôm chặt lấy , “A Tử của rốt cuộc trưởng thành rồi.”

      Nhiều năm như vậy, qua bảy lục địa, nhưng gặp được nào giống như em. Khiến động lòng, khiến bận tâm thôi, em, cho nên trở về.

      Khoảnh khắc em trưởng thành, Tử La thầm trong lòng, nhưng niềm vui sướng khi gặp lại quá lớn, chỉ có thể trốn trong lòng thấp giọng nức nở, ra lời.

      “A Tử, đừng khóc, ở đây, ở đây…”

      Lúc này, cho dù thế nào, cũng bỏ lỡ lần nữa.-Hết-

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :