1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi - Mật Nhĩ Thấm (9c+1NT)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Kinh thành

      Theo chỗ ta xuyên qua triều đại là Thiên Nguyên Triều, ở chỗ nàyNguyên triều diệt vong phải bởi vì Chu Nguyên Chương khởi nghĩa,mà là bởi vì đấu tranh trong nội bộ hoàng tộc, vị hoàng đế cuối cùng của Nguyên triều bị con cháu cùng họ kéo xuống ngôi vị hoàng đế, đồng thờicũng bình định khởi nghĩa nông dân, vì vậy lại bắt đầu thời đại “ThiênNguyên Triều” . tại thời điểm ta đến là năm của niên hiệu Thiên Bảo ở tại Thiên Nguyên triều, đây là vị hoàng đế thứ ba kể từ sau Thiên Nguyên thành lập thời kỳ thống trị, quang cảnh tứ hải thái bình, trừ sản xuất lạc hậu ra, trị an cũng rất tốt, căn bản có thể là từ phố lớn đến ngõ , đêm cần đóng cửa, người nhặt củarơi đường .
      Ta từng lén lút hỏi sư phụ ở kinh thành có tòa nhà nào hay ,nếu phải ngủ ở nơi nào? Chẳng lẽ ngủ ngoài đường sao? Sư phụho khan tiếng, liền : “Nhà ta ở kinh thành, nhưng lần này ta cũng phải vì về nhà mà đến, về phương diện chỗ ở, cần lolắng, ta an bài.” Ừ, đây là lần đầu tiên trong vòng năm kể từngày ta biết sư phụ tới nay, nhắc tới cái từ “Nhà” này, ta lập tứcnhạy cảm , nếu như ta mà có đuôi đoán chừng cũng vẫy cái, tanháy nháy mắt, ra vẻ ngây thơ hỏi: “Sư phụ, vậy chúng ta có đến nhàcủa người hay đây? Ta cũng rất muốn gặp sư mẫu chút đó.” Sưphụ lại gõ đầu của ta: “Tiểu nha đầu càng ngày càng mò rồi, chúngta trở về nhà, ngươi cũng có sư mẫu để gặp.” Ta vẫn rất nghi ngờ, là có sư mẫu, hay có sư mẫu nhưng muốn gặpđây?

      nên trách ta hoài nghi, vì ta biết bất kỳ chuyệnriêng tư nào của sư phụ —— hoặc thậm chí tính là chuyện riêng tư, chỉ là những điều bình thường mà mọi người đều có. Ban đầu khi quyếtđịnh nhận sư phụ là do hình thức cần thiết phải thế, nên ta căn bảnkhông có nghĩ nhiều như vậy, mà trong năm ở trấn kia, cuộc sốngmỗi ngày đều trãi qua việc học tập cùng chẩn bệnh, nên căn bản cótâm tư hỏi, mà sư phụ cũng chưa từng có . Sở dĩ ta hỏi sư mẫu, làbởi vì ở Thiên Nguyên Triều, người đến tuổi này giống như sư phụ sớmcưới vợ sinh con rồi, nhưng mà ta lại chưa từng thấy qua người nam nhân nào ra ngoài lâu như vậy mà mang theo thê tử ( sư phụ đếntrấn sớm hơn ta ba năm ).

      Chuyện của sư phụ, ta đoán chừng có thể viết ra quyển tiểuthuyết dầy, mặc dù ta cũng có chuyện xưa của mình, nhưng chẳng qua là le que ngàn chữ là có thể đủ tự thuật xong cuộc đời kiếp trướccủa ta rồi. Có câu có thể dùng ở người sư phụ, chính là “Khắpnơi là bí mật” . Ta đối với việc buôn chuyện cũng cảm thấy hứngthú, nhưng bởi vì là sư phụ, cho nên muốn biết. ra , ta cũngbiết sư phụ phải là tín nhiệm ta, chẳng qua là muốnnhớ tới chuyện cũ mà thôi. Cho nên cứ chấp nhận cuộc sống như vậy, dùnghèo khó cũng vẫn cam chịu cách vui vẻ.

      ít chuyện phiếm xong, chúng ta ngủ tại “Thuyết tân Lâu” ởkinh thành, cái chữ “Thuyết” này còn có ý nữa chính là”Duyệt”, khita lần đầu tiên nhìn thấy, còn rất ngu ngốc hỏi sư phụ: “Chẳng lẽ đâylà khách sạn buôn chuyện sao? Đặc biệt tiếp tân khách nhiều íthả?” Sư phụ lại nặng nề gõ ta cái, : “ phải chữ (说)trong chuyện, mà là chữ duyệt (悦) trong hạnh phúc vui vẻ.” Ừ, lúcđầu ta quả nhiên cần phải ở trong đại học học tập thêm cổ văn, sẽkhông trở thành mù chữ a. Ta hiểu cho lắm, sư phụ là người nghèonhư vậy làm sao có thể ở được khách sạn tốt và xa hoa như thế, xahoa, là bởi vì cái khách sạn này thậm chí có hai tầng, mà chúng ta mộtđường tới đây, cho dù ở kinh thành cũng rất hiếm thấy nhà cửa có haitầng, hơn nữa trang trí bên trong khách sạn phong nhã như thế, khắp nơitreo tranh chữ, trước sân khấu còn có nương hát Khúc, có nơi đặc sắcnhư vậy, chắc chắn rẻ a, nhưng sư phụ lại hề nghĩ ngợi gì mà đem ta lôi vào, móc ra khối ngọc bội sau đó liền được tiểunhị cung kính đưa đến phòng số chữ thiên. Sau khi Tiểu nhị , tađột nhiên giác ngộ, lớn tiếng : “Nguy rồi nguy rồi, sư phụ làm saochỉ thuê có gian phòng thế?” Sư phụ buồn cười nhìn ta , : “Bêntrong còn có phòng, ngươi ngủ bên trong.” Ta gãi gãi đầu, rathì ta rất muốn thích cùng sư phụ ngủ cái giường, ai biết bêntrong còn có phòng khác! Ai.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Chung Giản

      đêm có chuyện gì xảy ra.
      Ngày thứ hai, sư phụ gọi ta rời giường, sau cùng rất hiếm thấy làmuốn ta hảo hảo rửa mặt trang phục phen, bảo là muốn gặp mộtngười. Ta rất vui vẻ, bởi vì sư phụ rốt cục cũng đem ta giới thiệu chobằng hữu của rồi, ta rốt cục chỉ là người ngoài nữa. Lúc ấy,ta cũng biết gọi là “Chung Giản” . Cái tên tựa hồ luôn báo trước chút chuyện, thí dụ như sư phụ gọi là Hạ Lưu Thủy, ta tên làThượng Lạc hoa, mà tên là Chung Giản. ”Thượng” ”Hạ””Chung ” , dưới giữa đều toàn bộ tụ hội rồi, vậy phátsinh chuyện gì đây?

      Lúc Sư phụ đem ta giới thiệu cho Chung Giản, Chung Giản rất thực thàmà phì cười , : “Ừ, tệ a, Tiểu Lưu Thủy chúng ta cũng đemđóa hoa mang về rồi a!” Sư phụ khẽ gắt cái, : “Chúngta là thầy trò, chớ nhảm!” Chung Giản vẫn phì cười “Nhà cácngươi phải là có truyền thống thầy trò sao?” mặt Sư phụ lậptức đen lại, Chung Giản phải xin tha thứ, “Ôi đáng chết, cái mồm của ta làm sao lại nhớ lâu thế.” Ta lập tức thích cái Tiểu Giản nàyliền, người nhanh mồm nhanh miệng lại sáng sủa như thế, quả thực là cựcphẩm nhân gian. Hơn nữa, ta khẳng định có thể thông qua biết nhiềutin tức hơn về sư phụ, thí dụ như tại sao lại thích đứng ở bờsông dưới cây liễu.

      Chung Giản đem chúng ta dẫn tới thuyền lầu, còn là đếnnghe nữ nhân đàn tranh, ta vốn cho rằng nàng là Hoa nương ( lầu xanh), nhưng thấy bộ dạng nàng nhìn sư phụ “Đưa tình” , ta biết, chuyệnkhẳng định có đơn giản như vậy. Sư phụ nhìn thấy nàng sắc mặt liền chìm xuống , ta biết, đây nhất định là đoạn chuyện cũ, mà sư phụ,đến nay vẫn có buông xuống. Chung Giản đem ta kéo đến gốckhác của thuyền lâu, ta biết muốn để cho sư phụ cùng người đàn bàkia ôn chuyện. Ta mở miệng liền hỏi: “Nàng là sư mẫu?” Chung Giản nhìnta lấy làm kỳ quái, : “Làm sao, vẫn cho ngươi biếthắn còn chưa lấy vợ sao?” Trong lòng ta liền tung tăng vui vẻ, nhưng rốt cục vẫn có chút khó chịu , đúng vậy a, sư phụ ngay cả chuyện khôngcó lấy vợ cũng chịu cho ta biết, ta khẳng định mình bị đùacợt. Chung Giản nhìn thấy như thế, cũng biết phải cái gì nữa, liền với ta: “Nàng là Nguyệt Nương, từng là kỹ nữ của Hoa mãnLâu, sau lại bị sư phụ của ngươi chuộc thân, nhưng mà sư phụ của ngươichuộc thân cho nàng xong, sau đó liền còn đến thăm nàng nữa.”

      Ta chưa bao giờ hiểu, sư phụ rốt cuộc là hữu tình hay là vô tình? hữu tình, chưa bao giờ xem kia; vô tình,nhưng lại chuộc thân cho nàng . hữu tình, nhưng ngay cảchuyện có thê tử hay cũng cho ta biết; vô tình,nhưng từ đầu tiên nhìn thấy ta liền nghĩa vô phản cố mà giúp ta.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Mê hoặc

      Mấy ngày qua vẫn bị vây trong vòng lẫn quẫn.
      Vì mình mà cảm thấy khó khăn, cũng bởi vì sư phụ mà cảm thấy khó khăn.

      Ở nơi thời biết tên này, biết cái thời đại gì, lạitìm được giá trị để mình sinh tồn, nhưng vẫn muốn cố gắng sốngsót, tại sao vậy chứ? ra , nếu như hạ quyết tâm tìm chết, cũngchưa chắc nhất định xuống địa ngục, hoặc là lên Thiên đường, hoặc làđi trở về thời khác, dĩ nhiên cũng có thể có ý thức nữa.Nhưng, nhưng ra thể xác định ở tại địa phương khác sẽtrãi qua cuộc sống tốt hơn a, ra ta cũng muốn có cuộc sống tốthơn, nhưng bởi vì đối với tương lai có mục tiêu xác định nênkhông muốn thay đổi, cho nên dù thích sư phụ, cũng vì thế mà cố gắng tiến thêm bước nào nữa, bởi vì sợ đánh vỡ yên bình có, bởi vì sợ mất những thứ đồ có.

      Ở nơi thời này, thân phận duy nhất của ta chính là đồ đệ của sư phụ, nếu như ngay cả điểm này cũng còn, vậy ta đây cái gìcũng phải. Tình , ra đối với ta mà , đó là loại đồxa xỉ.

      Sư phụ luôn thần bí, trong mắt của ta. Nhưng có thể xác định mộtchuyện, là sư phụ chưa từng lừa gạt ta, có lẽ giấu diếm, có lẽ sẽlãng tránh, nhưng chưa bao giờ lừa gạt ta. Dĩ nhiên, ta cũng phảilà tự mình đa tình, cho rằng sư phụ đối với ta đặc biệt, ngược lại tacũng vậy, biết sư phụ chẳng qua là gạt ta, và cũng giống như hắnkhông từng lừa gạt bất luận kẻ nào. Sư phụ luôn mỉm cười, mà ta từng cốgắng muốn đánh vỡ vẻ mặt cùng nụ cười dối trá này, nhưng thủy chung vẫnkhông có làm được, và cuối cùng cũng bỏ qua, hãy cố gắng làm ra mìnhđiều có thể làm là tốt, nên lừa mình dối người, sư phụ chưa baogiờ từng thích qua ta, như ta vừa nhìn thấy liền thích .Cái này dường như là bi kịch của số mệnh. Nhưng, dĩ nhiên, ta sẽkhông lâm vào trong bi kịch này, bởi vì ở cuộc đời trước kia của ta, có đạt được tình , nên cũng phá vỡ kỳ vọng đạt được tình yêucủa ta, nếu như có kỳ vọng, như vậy tại trong cái thế giới khôngcó tình , ta cũng có thể sống rất tiêu sái. . . . . . Hoặc là, sốngrất độc.

      Ta cũng biết giới hạn của mình ở nơi đâu, biết năng lựccực hạn của mình thế nào. Bởi vì ta chưa bao giờ từng vì đạt được điềugì đó mà trao ra toàn bộ nỗ lực, hơn nữa cũng thấy được có cái gìđáng giá khiến ta trao ra như vậy. Ta chỉ là trao ra chút xíu, thửxem mình có thể nhận được đền đáp hay , nếu như đền đáp cùng traora của mình có giá trị tương ứng, ta liền tiếp tục trao ra, nếu nhưkhông phải là, ta thối lui khỏi, tuyệt đối bao giờ cố hết sứcđể đạt được cả. Nhưng cũng vì vậy, nên ta chưa bao giờ từng chân chínhcố gắng qua, cũng chưa bao giờ từng nhận được bất kỳ cái gì mà cần phảirất cố gắng cùng nghị lực kiên cường mới có thể có được. Thí dụ như ởnơi này cả đời, thí dụ như, sư phụ. Đúng vậy, ta tin chắc, chỉ cần ta cố gắng hết mình, ta có thể có được , có được tình của , nhưngmà, ta muốn cố gắng. muốn.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Lưu Thủy Phiên Ngoại

      Ta vẫn rất độc. Ở trong trí nhớ của ta, người nào có thểhiểu ta, mặc dù, ta có rất nhiều bằng hữu, rất nhiều hồng nhan tri kỷ.Bọn họ đều ta chút cũng có cái gọi là người, ta hiền hoà,ta khẳng khái, ta có lúc nào là mỉm cười. Nhưng mà, ta phải vậy. Ta biết rất ràng, ta phải vậy. Ta chỉ mơ ước có mộtngôi nhà, mà khi mơ ước vĩnh thể thực được, ta trở thànhmột cái gì đó thể gọi là người. Rốt cục có ngày, thời điểm takhông thấy bóng dáng mơ ước nữa, ta dứt khoát rời nhà ra ngoài. Tấtcả mọi người hiểu, tại sao ta lại như vậy, bọn họ cho là ta mỉm cười hết cả đời sao?
      Ta đến rất tên là Hương trấn, nơi đó cơ hồ có hỗnloạn, mỗi người đều làm chuyện của mình, cũng chỉ cần làm tốt chuyệnchính mình là đủ rồi, cuộc sống rất đơn thuần, quan hệ giữa người vớingười, có tình hữu nghị, nhưng tuyệt đối cũng có cừu hận, ta nghĩ có lẽ đây chính là cuộc sống ta muốn, có nhiều lục đục vớinhau, cũng có nhiều hận tình cừu, cuộc sống như thế, thích hợp với ta nhất.

      Ta từ người có tình cảm lạnh nhạt, mỗi ngày chẳng qua làtận tâm tận lực diễn tốt nhân vật của mình thôi, nhi tử tốt của cha mẹ, huynh trưởng tốt của đệ muội, tri kỷ tốt của bằng hữu, tìnhnhân tốt của tình nhân. Nhưng, ta có tình. Ta biết rất rõđiều đó, ra mình cũng thương bất cứ người nào trong bọn họ.Ta, chẳng qua là tận tâm tận lực làm mà thôi. Có lẽ, cái loại tận tâmtận lực này, chỉ là loại bản năng sinh tồn, để cho ta tự bảo vệmình, để ta sinh tồn, nếu , có lẽ ta có thể bị xem là “ nghiệt”. Ta tập thành thói quen ở mép nước nhìn liễu rủ, hoặc là ta cũng thực nhìn liễu rủ, chẳng qua chỉ nhìn nước chảy kia. Đúngvậy, nước chảy, tên của ta đặt rất là hay, Lưu Thủy. Lưu Thủy nhu nhượcnhư vậy, ngoan ngoãn như vậy, nhưng chỉ luôn cố chấp nhắm về phương hướng mà chảy tới, chấp nhất nghĩ phải bắt được vận mệnh cuối cùng của mình —— tựa như liễu rủ kia, cứ theo gió lay động, chút cũng khôngkiên trì theo phương hướng của mình, nhưng vẫn cố chấp sinh trưởng, quật cường để mong sinh tồn và sống sót. Đúng vậy, bất kể như thế nào, tacũng phải sinh tồn.

      Ở nơi trấn này đầu năm thứ ba, rốt cục có vật gì đó từ từ thayđổi. Trong thôn ôn dịch hoành hành, nhưng dường như cũng biểu thị cuộcđời của ta sắp sửa có cái gì đó thay đổi. Ba năm này, Thái Bình yêntĩnh, bình lặng đến ta cũng dám tin tưởng, nhưng biến đổi rơixuống, ta rất vui vẻ biết được, mình rốt cục cũng phải chỉ bị buộc lựa chọn quỹ đạo của nước chảy, mình rốt cục cũng có thể chọn lựa quỹđạo của mình. Cho nên, cuộc đời bình lặng của ta, thay đổi vào lúcnày.

      Trong lúc chẩn bệnh thấy được nương, nàng phải tới cầuxin chẩn bệnh, chẳng qua chỉ dùng đôi mắt trong suốt đầy khát vọng ngóchừng ta, dường như ta là hy vọng duy nhất của nàng vậy. Quả nhiên, nàng đến để xin làm công . Ta vốn có ý định thuê người khác, bởi vì ta thích cuộc sống tĩnh lặng tại, ta thích độc của ta,thích tịch mịch của ta, ta sở dĩ thoát cuộc sống trước kia, chẳngphải vì muốn cuộc sống yên tĩnh sao? Nhưng mà, nàng để cho ta do dự.Rốt cục, ta với nàng, ở lại . Nhìn bộ dạng mừng rỡ của nàng, taliền thấy vui vẻ. Ta rất kinh ngạc, ta lại có thể cảm nhận được vuisướng của người sao? Ta lại bởi vì cảm nhận được người khác vui sướng mà vui sướng theo sao?

      Nàng tựa hồ đối với cái triều đại này biết gì cả, nhưng nàng cố gắng giấu diếm điểm này, nàng cũng cố ý hỏi tất cả mọi người đểcó những hiểu biết thường thức về triều đại này, nàng chỉ làm cho mìnhtừ từ quen thuộc, làm cho mình tự phỏng đoán tin tức trong đó, cho nênta cũng có vạch trần, chẳng qua thỉnh thoảng nhìn thấy nàng bởi vì có hiểu biết cơ bản mà phạm sai lầm rồi cố ý gõ đầu : “Nhìnxem trí nhớ của ta nè, ngay cái này cũng quên.” Ta liền nhịn màcười nhạo vài tiếng, lúc này nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, giống như hài tử làm chuyện xấu bị bắt được, níu lấy tay áo của ta thuận theokhông bỏ qua mà : “Sư phụ hư, lại nhạo báng ta!”

      Có đôi khi nàng rất buồn bã đau thương, thường nhìn lên bầu trời, sau đó nước mắt chảy xuống, bộ dạng như muốn rời khỏi, nhưng đến ngàythứ hai lại làm như có chuyện gì, vẫn làm việc và cười ha ha nhưbình, giống như chưa bao giờ từng đau thương cả. Ta biết, nàng có câuchuyện của mình, nhưng nàng chưa bao giờ cùng ta, có lẽ phảibởi vì tín nhiệm, mà chẳng qua là cái thế giới này khôngcó người hiểu được mình, đúng vậy, cũng như ta vậy. Ta chưa bao giờ cảmgiác mình phải cần thiết cho nàng biết quá khứ của ta, giống nhưnàng cũng cảm thấy mình có cần thiết cho ta biết quá khứ củanàng, nhưng ta biết nàng đối với quá khứ của ta tò mò, mà đổi lạicũng khiến ta kinh ngạc, ra ta cũng cảm thấy tò mò với quá khứ củanàng. Nàng cho ta quá nhiều ngạc nhiên, ta lần đầu tiên vui vẻ, lần đầu tiên tò mò, lần đầu tiên có thể cảm thụ người khác vui sướng, đều lànàng cấp cho ta, ta cũng hiểu, chỉ có nàng mới có thể cho ta những thứnày. Ta thường xuyên lo lắng, nàng ưu thương như vậy, nếu quả rờiđi, ta muốn mình trở lại những ngày hề bận tâm mọi thứ nữa? Đúng vậy, bởi vì có nàng, nên ta bắt đầu bài xích cuộc sống như vậy .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Lạc hoa tự bạch

      Dường như từ ngày đến cái thế giới này đến nay, mỗi ngày đều sống vôtri vô giác. , cho dù ta ở trong thế giới của kiếp trước, cũng chỉvô tri vô giác sống mà thôi. Mỗi ngày trải qua cuộc sống tuần hoàn, ăncơm, ngủ, học tập hoặc là ăn cơm, ngủ, công việc, sao cả đều vuivẻ, nếu muốn là chẳng sung sướng, có bao nhiêu cầuđể theo đuổi, cũng có cái mơ ước gì, chẳng qua chỉ lặng yên màsống, hơn nữa lặng yên mà đợi chờ cái chết đến. Đương nhiên, mỗi ngàyđều có thay đổi rất , học tập hoặc là công việc , hoàn cảnh cũng sẽbiến hóa, bạn học hoặc là đồng nghiệp biến hóa, nhưng mà, những thứnày thay đổi, có cái gì quan trọng ? Mỗi ngày, vẫn chẳng qua là sống, vẫn chẳng qua là chờ đến thời điểm tử vong mà thôi. Thỉnhthoảng ta đối với những người khác sinh ra hảo cảm, cho nên cóbằng hữu, cũng hi vọng tìm được người hữu tình, nhưng lại luôn tùy lúctùy nơi đem tâm lý chuẩn bị tốt mà vứt bỏ vào khí, chuẩn bị tốttâm lý chia lìa, chuẩn bị tốt tâm lý tkhông hề nữa, bởi vì tình cảmlà thứ yếu kém cỡ nào, chịu được chút xíu khảo nghiệm, bất kỳthay đổi nào đến từ cuộc sống, cũng đưa đến tình cảm biến hóa. Chonên ta dễ dàng có người , cũng dễ dàng buông xuống timcủa mình. Cho nên dù là sư phụ, lúc nào ta cũng làm xong tâm lý chuẩn bị chia lìa, bởi vì, cái thế giới này, vốn có người nào thuộc vềngười nào.
      Ngày cuối cùng —— hạnh phúc

      cái thế giới này, có ai là của ai. Vừa nghĩ đến đây, ôngtrời già giống như là theo nguyện vọng của ta vậy. Sư phụ, ta vốn tưởngrằng ba năm thời gian dài, lòng cũng đầy đủ cứng rắn, có thể làmcho ta sau khi rời ngươi mà thương tâm, nhưng ta đánh giásai tim của mình. Ta chưa bao giờ chịu trước khi người khác đem tim củahọ giao cho mình, liền đem tim của mình giao cho đối phương trước, nhưng sư phụ lại làm được, hiểu nổi, ta chỉ có cười khổ, nhưngvậy có ích gì đâu, ta rời .

      Ta rời nơi cả đời ta ở, giờ ta trở lại. Trở lại địaphương mà ta bao giờ … nghĩ trở lại được, ta từng xem nó trở thành địa phương kiếp trước của ta. Ta cho là ta ở nơi này ngây ngốc cả đời, nhưng giống như là giấc mộng vậy, cái thế giới này vẫn thế, cha mẹ ta vẫn còn, ta vẫn học, hết thảy đều ở tiếp tục, chẳngqua là, sư phụ của ta chỉ là giấc mộng, tựa như khổ nạn mà ta có ởthế giới đó cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.

      Có người nào, nằm mơ đến bao giờ … muốn tỉnh lại nữa, có ngườinào, lại đem Mộng xem là thực tế hay ? Có lẽ là có, mà ta, cũng rất may mắn trở thành thành viên trong số đó. Cái thế giới kia, cái gìcũng tốt, có đèn điện, điện thoại, có TV Computer, có gì cả, nhưng mà ta lại lưu luyến nó, lại muốn trở về nơinày. Ta tìm được nguyên nhân lưu luyến, trừ ngươi ra. Sư phụ, trừngươi ra, có ai có thể làm cho ta lưu luyến, người nào cóthể làm cho ta bởi vì hề đến đó được nữa mà đau lòng. Trước đây ta cũng thích người khác, nhưng mà ta buông tay rất nhàng, sau khibiết người khác thích mình cũng có thể thoải mái mà mỉm cười, tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng mà, có ngươi, ta nên làm cái gì bây giờ? Ở cái thế giới này, ta cách nào mỉm cười tự nhiên, đãkhông cách nào lãnh đạm với cuộc sống, ta mỗi ngày đều trông mong mìnhnằm mơ cái liền trở về bên cạnh ngươi mà thôi. Chỉ cần trở lại bêncạnh ngươi cái gì cũng có thể, bất kể ngươi có thích ta hay , bấtkể ngươi đối đãi ta như thế nào. Cho dù ngươi muốn đẩy ta ra, cho dùngươi muốn rời ta, ít nhất ta có thể cùng ngươi sống trong thếgiới, ở chỗ này, có ngươi, ta cảm thấy được, độc.

      Rene Descartes “tôi tư duy nên tôi tồn tại”, ta mỗi ngày đềusuy nghĩ đến ngươi, có phải như vậy chứng minh mình còn sống haykhông đây? Mặc dù ta hi vọng ngươi cũng giống ta, nghĩ tới ta, nhưng màcho dù ngươi nghĩ tới ta, ta cũng rất vui vẻ, chuyện qua giốngnhư chén trà đắng, đắng chát nơi cổ họng, nhưng khó mà quên, trởthành ký ức để nhớ lại, có ngươi, chính là hạnh phúc cả đời ta.

      Có lẽ do chấp niệm của ta quá mạnh mẻ, Thần Mộng lại đem ta dẫn tớibên cạnh của ngươi. Cuộc sống vẫn giống nhau, tiếp tục lúc mình rời , chút cũng gián đoạn, đây là may mắn hay là bất hạnh? Có lẽ, ta chỉ là nằm giấc mộng đến kiếp trước của ta, mà ở trong đó cuộc sống nào mới là cuộc sống chân chính đây? Ta phân giấc mơcùng thực tế, nhưng mà cần gấp gáp, chỉ cần ta còn có thể nhìnthấy ngươi là tốt rồi. Chuyện thứ nhất khi nhìn thấy ngươi, yêungươi, thích ngươi, ta nắm chặc mỗi phút mỗi giây để nhìn ngươi.

      ———————————— trường phân cách tuyến ————————

      Ta nhìn sư phụ, giống như muốn đem nuốt vàotrong bụng vậy, sư phụ tất nhiên phát dị thường của ta, gõ đầu của ta chút : “Nha đầu, nghĩ gì thế? Sao bỗng nhiên thấy sưphụ liền ngu ngơ thế?” Sau đó làm ra vẻ mặt tiểu sinh hơi sợ, bộdạng khoa trương đến khiến ta buồn cười. Ta vòng quanh sư phụ,làm ra bộ dạng trẻ hư phong lưu: “Tiểu mỹ nhân, ngươi liền theo đạigia ~ từ nay về sau, áo cơm lo, người hợp làm bầy ~” sư phụcũng phối hợp diễn trò với ta, đổi giọng the thé : “Đại gia, ta có người trong lòng, xin đại gia để ta con ngựa ~” ta lập tức níu lấy vạt áo của sư phụ, nửa nửa giả, cả giận : “Là ai? Lá gan lớnnhư vậy, dám cướp người mà đại gia ta muốn chứ?” Sư phụ thở dài, cũngnửa nửa : “Còn có thể là ai, phải là đồ đệ có timkhông có phổi của ta sao? Ta bình sinh cũng nguyện để người khácđi theo bên cạnh, lại để cho theo ta ba năm, có thể còn theo cảđời đây!” Ta chút cũng có trì hoãn, chẳng qua ngốc ngốc nhìnsư phụ, sư phụ ho cái, ta phát bắt được , : “Sư phụ, nóithế ?” Nhìn ra tình trong mắt ta, sư phụ nhìn thẳng vàomắt ta, bỗng nhiên dừng lại : “Lạc hoa, ta thích ngươi. cóngươi, ta biết cuộc sống sau này làm như thế nào mà vượt qua.” ánh mắt ta ươn ướt, nghẹn ngào : “Sư phụ, ta nằm giấc mộng, thấytrở lại thế giới trước kia của ta, kiếp trước của ta. Ta có nóivới ngươi sao, ra ta phải là người của cái thế giới này,đối với ta mà , đây chỉ là thế giới biết tên khác, ở trongtrí nhớ kiếp trước của của, có thời đại này trong lịch sử, khôngcó quốc gia này, ta ngủ giấc, liền tới nơi này, nhập vào thânngười nữ tử này, vì để sống nuôi thân ta đến trấn, gặp được ngươi, ngươi chứa chấp ta. Những thứ khác, ngươi cũng biết. Cho đến khi ta mơ trở lại thế giới trước, ta mới biết được, ra ta sớm thể có ngươi. Sư phụ, ngươi biết ? Ta từng cho rằng, bất luận là người nào, bất luận ta thích bao lâu, cũng phải là . Takhông tin , cũng tin tưởng vĩnh hằng, ta lúc nào cũng chuẩn bịxong tâm lý buông tay, chuẩn bị xong tâm lý rời . Nhưng mà, ta thíchngươi ba năm, ta cho rằng đây cũng phải là , nhưng ta sai lầmrồi, ta nghĩ cho dù ở chung chỗ, cho dù ngươi thương ta,chỉ cần ở chung chỗ là đủ rồi.” Sư phụ chặc ôm lấy ta, cũngkhông gì. Ta biết, muốn cho ta biết, chúng ta, còn có mộtđời. Còn có đời để nhìn đối phương, còn có đời để hiểu lẫnnhau, còn có đời để sưởi ấm cho nhau

      HẾT

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :