Hoa Nương Vương Phi - Ngọc Thủy Linh (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 25: Kỳ hạn ba năm
      Dạ Linh Uyển động thân mình đau nhức, cả người như có chút sức lực nào, đau đến nàng thở nổi. Nàng ở đâu, thần trí càng lúc càng mơ hồ.
      “Uyển Uyển, ngươi tỉnh?” Giọng nữ nhân ngừng vang lên, kéo tâm trí Dạ Linh Uyển phiêu du trở lại.
      “Ta…” Dạ Linh Uyển có chút mơ màng, này là Tô Tâm Lan, bạn tốt của nàng ở nhi viện, sau này hai người vẫn ở cùng nhau.

      “Ngươi là, làm sao lại để té khỏi cửa sổ chứ, bây giờ cả người đều bị quấn băng rồi.”
      Tiếp theo sau đó Dạ Linh Uyển nghe được bất cứ điều gì khác. Nàng trở về rồi, nàng trở về tương lai rồi, nàng… được gặp nữa? Tại sao, chẳng lẽ khi rơi xuống núi làm nàng xuyên trở lại, vậy có phải đại biểu nàng ở cổ đại… chết?
      “Uyển Uyển, ngươi sao thế?” Tô Tâm Lan thấy bạn tốt im lặng trầm ngâm, lo lắng nàng lại có chuyện liền hỏi.
      có gì, Tâm Lan ngươi yên tâm, ta là có chút mệt mỏi, tại nghĩ ngủ.”
      “Vậy được, ngươi nghỉ ngơi, ta về lại với mọi người ở nhi viện để mọi người phải lo nữa.”
      Dạ Linh Uyển chỉ cảm thấy xung quanh lạnh như băng, nàng gặp lại nữa. Điều này phải cũng tốt sao? Ít nhất nàng bị người đuổi giết, cũng phải lo lắng bị võ lâm diệt tận, hơn hết là ở nơi đó nàng chết rồi. Tất cả đều tốt, nàng trở về là tốt nhất, có lẽ nguyệt lão thấy số nàng chưa tận mà phải chết nên để nàng trở lại đại.
      “Uyển nhi, Uyển nhi…”
      Dạ Linh Uyển càng tự thuyết phục mình giọng cùng tuấn nhan của người ấy lại càng hơn, là , là gọi nàng.
      “Uyển nhi, Uyển nhi…sao nàng quay về gặp ta?”
      “Ta có, Quân Hoa, ta có…” Dạ Linh Uyển ngừng khóc, cố gắng muốn cử động thân mình.
      “Quân Hoa…” Dạ Linh Uyển mơ hồ thấy bóng dáng càng lúc càng xa liền kêu lên rồi bật dậy.
      “Gọi gọi cái gì, ta cũng nhanh bị muội gào đến phiền.” Giọng nam nhân phiền chán truyền đến từ bên cạnh khiến Dạ Linh Uyển sửng sốt nhìn lại, ra chỉ là mơ. Thế nhưng, khi nhìn người đứng bên cạnh lại càng làm nàng trừng lớn mắt hơn nữa, quên hết mọi đau đớn mà kêu lên.
      “Sư huynh.”
      “Cuối cùng cũng hồi hồn rồi.” Bạch Lạc Thần vẫn điệu cười vô hại phe phẩy chiếc bạch phiến trong tay.
      “Huynh, tại sao….” Dạ Linh Uyển ngây ngốc, sư huynh của nàng tại sao lại ở đây.
      “Là nó.” nhướn mi chỉ cho nàng xem xác của ‘Truy hồn điệp’, nếu phải tự nhiên thấy nó vỗ cánh liên hồi, biết sư muội dấu bị nạn rời đảo.
      “Ra thế, ui, đau.” Dạ Linh Uyển thanh tỉnh cảm nhận về đau đớn lại càng ràng.
      “Muội, tiểu ngu ngốc, làm gì mà nhảy xuống núi, tìm thảo dược đấy à?” Bạch Lạc Thần lắc lắc đầu, sư muội của vẫn ngơ ngác như lúc trước.
      “Làm gì có, muội bị người hại.” Dạ Linh Uyển đau khổ nhìn cái chân được cố định bằng hai thanh gỗ của mình. May mà lúc rớt xuống nàng dùng nhuyễn kiếm cào vào vách đá để giảm lực mới rớt xuống phiến đá nhô ra gần đó, nếu rớt xuống ở độ cao như thế, mất mạng cũng tàn phế cả đời.
      Bạch Lạc Thần nhướn mày, xem ra có chuyện để ngoạn tốt rồi.
      “Mặt muội sao lại đau như vậy, huynh có gương ?” Dạ Linh Uyển cảm giác cả mặt mình đều đau rát, giống như có muối xát vào vết thương vậy.
      “Muội…hay là đừng xem.” có chút chột dạ gãi đầu.
      “Mau đưa gương cho muội.” Dạ Linh Uyển càng nghe lại càng muốn xem.
      Vừa nhìn đến diện mạo trong gương Dạ Linh Uyển sững sờ, tuột tay, gương liền vỡ nát.
      “Aaaaaaaaa……” Tiếng thét thê lương vang vọng khắp thung lũng.
      Nhìn phương bắc tuyết ngừng rơi, ở đây trời lạnh hơn so với ở Thần quốc. Nếu Dạ Linh Uyển được đến đây chắc nàng vui lắm, nàng luôn với nàng rất thích tuyết. Ở Thần quốc bốn mùa như hoa, cũng có tuyết nhưng lúc này chỉ mới bước vào thu, như phương bắc quanh năm tuyết trắng.
      “Uyển nhi…” Lẩm bẩm gọi tên nàng, có nàng bên cạnh những ngày qua cơ hồ ngủ, gương mặt có chút tiều tụy.
      “Quân Hoa, lão hồ ly đó bắt đầu hành động rồi.” Nam Thiên Hạo biết lúc nào đứng phía sau. cũng muốn an ủi huynh đệ vài câu nhưng lại biết như thế nào đánh phải chuyện chính .
      “Ừ. Phía Mạc Lãnh Thiên như thế nào rồi?”
      cứu được Cẩm Tuyết nên chỉ để lại vài nhóm Thiên Ma Giáo xung đột với võ lâm nhân sĩ như ý ngươi thôi.”
      “Tốt, ta biết.”
      “Vậy kế tiếp?”
      “Kế tiếp chúng ta cứ đợi con chuột sa bẫy.”
      “Được.” Nam Thiên Hạo thở dài nhìn lại lấy ‘Truy hồn điệp’ ra vuốt ve, rồi bước vào quân doanh. Từ lúc Dạ Linh Uyển mất tích, ngày nào cũng thấy Quân Hoa nhìn ngắm tiểu bạch điệp đó đến ngây người. ‘vì tiểu điệp có mùi hương của nàng’, Nam Thiên Hạo xưa nay chưa thấy (Quân Hoa) thâm tình với nữ tử nào như vậy. Tuy tìm khắp đáy vực vẫn thấy người nhưng biết Thần Thiên Quân Hoa vẫn cho ám vệ truy tìm.
      “Linh Uyển à, muội còn mau trở về bị bức đến phát điên.”
      Dạ Linh Uyển run rẩy, nàng biết phải phản ứng thế nào. Khuôn mặt kia tuyệt đối phải của nàng, phải.
      “Uyển Uyển, muội nghe ta .” Bạch Lạc Thần đau xót giữ lấy hai vai nàng, muốn nàng nhìn .
      “Muội tin, mặt của muội, tại sao?” Dạ Linh Uyển ngừng lắc đầu, nàng chỉ ngỡ mặt bị xây xát chút, dưỡng mấy ngày là tốt rồi, như thế nào, như thế nào lại thành khuôn mặt ma quỷ như bây giờ.
      “Muội cũng biết trước đó muội trúng độc .”
      “Nhưng…”
      “Ta biết, muội bách độc bất xâm. Thế nhưng lúc đó huyết trong người muội được thanh lọc, mặt muội lại bị thương, da mặt mỏng nên khi đó bị độc trong máu hủy .” Bạch Lạc Thần đau lòng, lúc nhìn thấy nàng khuôn mặt là huyết nhục mơ hồ.
      “Muội nhất định phải tìm ra cách khôi phục lại dung mạo lúc trước.” Dạ Linh Uyển nóng nảy muốn động thân mình xuống giường chế dược.
      “Muội, tiểu ngu ngốc này, muốn chân bị phế luôn ?” Bạch Lạc Thần tức đến trợn mắt.
      “Độc tàn phá da rồi, bây giờ muội có giải cũng ích gì.” dửng dưng ném câu, nhất kiến châm huyết khiến Dạ Linh Uyển thất vọng tột độ. Nàng muốn gặp lại Thần Thiên Quân Hoa trong bộ dạng như thế này.
      “Bất quá nếu ta tái tạo lại da mặt cho muội ….lại là chuyện khác.”
      Dạ Linh Uyển nhìn sư huynh gian xảo của nàng lại lộ ra vẻ mặt tính toán cắn răng, lần này có thiệt cỡ nào cũng phải nhờ rồi.
      “Huynh điều kiện .”
      “Ba năm, muội ở đảo chế cái thứ mà muội cái gì dầu thơm đó cho ta ba năm.” Bạch Lạc Thần khoái trá đề nghị, tiểu sư muội của nhưng là có thể từ mấy bông hoa làm ra thứ chất lỏng mùi hương rất mê hoặc.
      “Ba năm? Huynh, cái tên gian thương này.” Dạ Linh Uyển rít lên, sư huynh của nàng quá tham rồi.
      “Vậy bàn nữa.” nhún vai, cũng có hại gì cho mà.
      “Huynh…” Dạ Linh Uyển nhăn mày, cái tên này dám lợi dụng lúc nàng gặp nạn mà kiếm lợi, sau này nhất định chỉnh chết .
      “Được, muội đồng ý.” Nàng cắn răng chấp nhận điều kiện.
      “Haha, tiểu sư muội, đến a, ta giúp muội lấy lại vẻ đẹp kinh diễm lúc trước.” Bạch Lạc Thần được đến chấp nhận của nàng cười đến đáng giận.
      Tại Thần quốc lúc này, bên ngoài có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thực tế sóng ngầm lại tùy thời muốn đột phá. Thần Thiên Thế Hoa ninh mi nhìn ám vệ phía dưới bẩm báo tình hình ngoại quốc xâm lấn.
      “Hoàng thượng, nay phía Nam Hãn bắt đầu muốn động binh, Tuyết Băng cũng chỉ đưa ra toán quân để thu hút chú ý của vương gia. Trong kinh thành nay khắp nơi đều có thương nhân của Tuyết Băng và Nam Hãn.
      “Ngươi tìm cách tung tin ra ngoài, trẫm lâm trọng bệnh, thể quan tâm chuyện triều chính.”
      “Tuân lệnh.”
      Thần Thiên Thế Hoa ánh mắt lạnh lùng, quanh thân tản mạn ra khí phách của bậc quân vương.
      “Hoàng đệ a hoàng đệ, chuyện trong kinh thành có trẫm chu toàn.” Hừ lạnh, giang sơn của tổ tiên cũng phải dễ dàng để người khác cướp mất.
      Giang hồ hỗn loạn, triều đình và giang hồ vốn liên quan đến nhau. Tuy nhiên thời gian gần đây chuyện giang hồ ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân, triều đình còn cách nào khác phải đưa quân ra ngăn cản loạn chiến.
      “Hoàng thượng, giang hồ càng ngày càng quá đáng, chúng ta nên xuất binh để đảm bảo nguy hiểm đến bá tánh vô tội.” Vương thừa tướng dẫn đầu đám quan lại diện kiến Thần Thiên Thế Hoa.
      “Chúng ái khanh đúng, nhưng trẫm nay long thể bất an. Chuyện này Vương thừa tướng cùng Định Bắc Hầu cứ thay trẫm xử lý.” Thần Thiên Thế Hoa gương mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, hơi thở suy yếu, giống như tùy thời có thể chầu trời.
      “Hoàng thượng thánh minh.”
      Hoàng hậu đứng trước tẩm cung có chút do dự, nàng cũng phải hận hoàng thượng đến mức muốn tạo phản. Người cho tới giờ chưa từng đối xử tệ với nàng, vì có tình nên người đối với nữ tử chốn hậu cung đều bình đẳng. Hơn ai hết, nàng biết hoàng thượng là vị vua tốt, bởi nàng người ấy, ngay từ khi mới nhìn thấy người ấy lúc nàng vào cung tuyển tú nữ. Mỗi ngày, nàng đều đến ngự thư phòng nhìn hoàng thượng phê tấu chương đến nửa đêm, chỉ nhìn người như thế nàng cũng mãn nguyện.
      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu có chút xót xa nhìn người suy yếu nằm đó, nàng biết trà dưỡng thần mà phụ thân đưa để nàng cho hoàng thượng uống mỗi ngày lại là độc dược có dược tính chậm.
      “Nàng đến rồi, ngồi …Khụ…khụ…”
      “Hoàng thượng…” Hoàng hậu cố nén lệ trong đáy mắt, nàng có chút tự trách, có chút đau lòng, lại có chút thương tâm.
      “Trẫm sao, chỉ là….khụ…khụ…thân mình có chút khỏe.” Thần Thiên Thế Hoa suy yếu thở dốc, trong lòng ngừng ân cần thăm hỏi ám vệ của hoàng đệ . Cái tên chết tiệt, tìm đâu ra cái loại dược làm ho muốn mất cả họng.
      “Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi nhiều.”
      “Ái phi, ta có thứ muốn giao cho nàng…khụ…khụ…” Thần Thiên Thế Hoa cắn răng dồn hết sức lực nhấn vào cơ quan, long sàng liền xuất cái ô vuông .
      “Đây là…” Hoàng hậu che miệng, có chút dám tin nhìn Thần Thiên Thế Hoa.
      “Tử Luân sau này kế vị trẫm, nay trẫm biết có thể qua khỏi hay , nàng giữ lấy để bảo vệ Tử Luân…khụ…khụ…” Thần Thiên Thế Hoa đến giờ cũng chỉ có nhi tử duy nhất là Thần Thiên Tử Luân, là con của cùng hoàng hậu.
      “Thần thiếp biết.” Hoàng hậu cố tỏ vẻ nhàng nhưng trong lòng lại rung động dữ dội, trong tay nàng có ngọc tỷ.
      “Trẫm tại muốn nghỉ ngơi, nàng trước về .”
      “Thần thiếp cáo lui.”
      Hoàng hậu khó nén kinh hoảng, vừa bước vào tẩm phòng liền đóng của, che miệng thở dốc. lại đem ngọc tỷ giao cho nàng, này có phải đại biểu tin tưởng nàng, mà nàng…
      Màn đêm vừa xuống, tâm cung hoàng hậu lại tiếp đón vị khách quen thuộc.
      “Cha…” Hoàng hậu khó khăn mở miệng, tâm nàng vẫn ngừng đấu tranh.
      lấy được chưa?” Thừa tướng nóng vội hỏi, kế hoạch của chỉ còn thiếu bước.
      lấy được, thế nhưng…” Hoàng hậu đưa ngọc tỷ ra trước mặt thừa tướng, lão liền do dự bắt lấy.
      “Cha…người có thể…đừng làm hại hoàng thượng hay ?”
      “Hừ, ta chờ đợi bao nhiêu năm, bây giờ là lúc ta lấy lại tất cả những gì lẽ ra thuộc về ta. Con yên tâm, ta hại hoàng thượng, nhưng nếu người khác làm cũng phải lỗi của ta.” Cay nghiệt ra câu rồi quay người rời .
      mưu phản nghịch dần dần triển khai trong bóng tối, các thế lực đều thầm đợi thời cơ, mà thời cơ rốt cuộc cũng tới.
      Thần Thiên Thế Hoa ngày càng suy yếu, mọi việc trong triều đều ủy thác cho Vương thừa tướng quyết định. Mà vì giang hồ ngày càng hỗn loạn, triều đình đành dốc toàn lực đàn áp khiến lỗ hổng thủ vệ kinh thành ngày càng lớn.
      “Hoàng thượng, Nam Hãn tấn công ta.”
      “Hoàng thượng, Tuyết Băng biết vào thành bằng cách nào, đánh chiếm các thành của ta ở phía bắc.”
      “Hoàng thượng….”
      Từng tiếng cấp báo ngày nhiều hơn, mà Thần Thiên Thế Hoa vẫn lâm trọng bệnh thể gượng dậy.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 26: Đấu trí nan kham
      Thần Thiên Quân Hoa cùng Nam Thiên Hạo vừa nhận được quân tình từ kinh thành truyền tới liền ăn ý nhìn nhau khẽ cười, cuối cùng cũng đến lúc rồi.
      “Thiên Hạo, ngươi tiếp tục chỉ huy quân trấn giữ tại đây, ngăn cho Tuyết Băng tiếp tục tiến công, cũng được để chúng nghi ngờ. Còn đại quân vòng theo sông Vọng Linh tiến xuống phía Nam tấn công Nam Hãn.”
      “Được, hừ, quân Nam Hãn chắc chắn vẫn nghĩ đại quân của ta ở phía bắc, lúc này tấn công bất ngờ bọn chúng thể phòng ngự.” Nam Thiên Hạo hưng trí, lâu lắm rồi mới có thể thư giãn gân cốt như lúc này, nhất định phải đánh trận thống khoái.
      “Thiên Phong cùng Lãnh Thiên sao?”

      “Ngươi yên tâm, Phong nhi vẫn thầm tung tin giả đánh lạc hướng của các đại phái, còn Lãnh Thiên dẫn giáo đồ áp sát kinh thành. nay, an toàn của kinh thành vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”
      “Vậy kế tiếp là lúc xem thử thực lực của Tịch Linh Các rồi.” Thần Thiên Quân Hoa mỉm cười, nếu Uyển nhi biết nhận trợ giúp từ thế lực của nàng có lẽ giận mất.
      Vương thừa tướng – Vương Ứng Nguyên nhận tin báo hai đại quân Tuyết Băng và Nam Hãn theo kế hoạch công thành trọn vẹn mừng rỡ ngừng. Sau khi thành công lão chỉ việc cắt mấy thành chia cho bọn chúng là được, còn lại chính là giang sơn của lão. Đại quân tràn vào thành là lúc thời cơ thuận lợi nhất để lão ta đảo chính.
      “Thánh chỉ đến, Uy Võ tướng quân tiếp chỉ.”
      “Thần Uy Võ tiếp chỉ.”
      “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay trẫm long thể bất an, mọi việc đều giao cho Vương thừa tướng định đoạt. Nay truyền chỉ lệnh cho Uy Võ tướng quân mở cửa thành, chỉ huy Cấm vệ quân trợ giúp bình ổn giang hồ. Khâm thử.”
      Vương thừa tướng truyền xong thánh chỉ, chờ đợi Uy Võ tướng quân tiếp nhận.
      “Này, xin hỏi thừa tướng, triều đình vốn dĩ cho ba vạn quân trấn áp hỗn loạn giang hồ. Nay cơ sao hoàng thượng lại muốn điều Cấm vệ quân hỗ trợ, lại muốn mở cửa thành.” Uy Võ tướng quân là tướng tài, tận tâm trung thành với triều đình từ khi Thần Thiên Thế Hoa mới đăng cơ. là người đứng đầu thống lĩnh Cấm vệ quân, dưới quyền của Thần Thiên Quân Hoa. Nay chỉ còn ở lại kinh thành, nên Cấm vệ quân đương nhiên do điều động. Tuy nhiên, Cấm vệ quân là đội quân chuyên trách bảo vệ an nguy của hoàng cung, vốn thể đột nhiên điều động. Huống chi trong lúc hoàng thượng còn lâm trọng bệnh, Uy Võ tướng quân càng canh gác hết sức nghiêm ngặt, đề phòng thích khách lợi dụng thời cơ mà ám sát hoàng thượng.
      “Ý chỉ của vua, chúng ta là thần tử sao dám tùy tiện suy đoán. Chẳng lẽ tướng quân có ý ám chỉ lão phu truyền thánh chỉ giả, nếu vậy tướng quân có thể xem lại thánh chỉ.” Vương thừa tướng nét mặt có chút tức giận.
      Uy Võ tướng quân tuy thấy mình có chút thất thố, dù sao thừa tướng cũng là nguyên lão trong triều, lại còn là cha của hoàng hậu nương nương. Tuy nhiên, dù có làm phật ý thừa tướng an nguy của hoàng cung cũng thể khinh suất liền mở ra xem lại thánh chỉ. Khi vừa liếc thấy ấn ngọc tỷ, ánh mắt có chút lóe lên rất nhanh rồi biến mất.
      “Bổn tướng mạo phạm tướng gia, mong tướng gia chấp nhất. Bổn tướng lập tức dẫn cấm vệ quân trợ giúp, cũng cho mở cửa thành.”
      Vương thừa tướng hài lòng nhìn kế hoạch từng chút được thực , chỉ chút nữa thôi quốc gia này thuộc về lão. Từng ngày trôi qua là từng ngày bóng tối của mưu bao trùm toàn bộ Thần quốc. Thần Thiên Thế Hoa suy yếu nằm giường, bên cạnh có hoàng hậu, nhìn Vương thừa tướng nhanh chóng tiến vào cũng tỏ ý gì.
      “Hoàng thượng, chúng thần có chuyện muốn tấu.”
      “Chúng ái khanh nửa đêm còn đến là vì chuyện gì quan trọng? Khụ…khụ..”
      Đám quan lại nhìn nhau nhưng ai lên tiếng, cuối cùng thừa tướng là người bước ra.
      “Hoàng thượng, nay giang sơn hỗn loạn, chúng thần thỉnh hoàng thượng lập Tử Luân hoàng tử làm thái tử, phòng ngừa…” Thừa tướng đến đây, do dự ngừng lại, nhưng ý tứ của lão người nào cũng đều nghe ra.
      “Ý của thừa tướng là trẫm nên thoái vị?” Thần Thiên Thế Hoa ninh mi, lão hồ ly này, đợi được nữa rồi sao.
      “Đây đều là tâm ý của chúng thần.” Thừa tướng cùng Định Bắc Hầu đồng loạt lên tiếng, sau đó tất cả quan lại đều quỳ xuống theo. Mục đích chính cuối cùng chính là bức Thần Thiên Thế Hoa thoái vị, sau đó khi chết thừa tướng có thể lấy lý do tiểu hoàng đế còn để chấp chính triều đình. Về phần Thần Thiên Quân Hoa, người khiến lão e ngại nhất có người khác lo liệu rồi.
      “Chúng khanh gia muốn làm phản?” Giọng điệu mười phần uy nghiêm của bậc đế vương khiến vài quan đại thần bên dưới có chút run sợ. Tuy nhiên, đến bước này cũng có đường để họ quay đầu lại nữa rồi.
      “Hoàng thượng, thần đắc tội.” Thừa tướng dứt lời, biết hắc y nhân ở đâu xông ra từ bốn phía vây chặt tẩm cung của Thần Thiên Thế Hoa. cũng tỏ vẻ gì nhưng hoàng hậu vẻ mặt trắng bệch, nàng hối hận, đến bây giờ nàng hối hận vì ngăn cản phụ thân từ sớm. Bây giờ, nàng chỉ có thể ở bên cạnh Thần Thiên Thế Hoa chăm sóc cho , coi như đó là cách để nàng chuộc tội .
      “Hoàng thượng, chúng thần mong hoàng thượng suy xét kĩ.” Thừa tướng trong giọng mang ý đe dọa, tính mạng Thần Thiên Thế Hoa nằm trong tay lão, thể manh động. Vừa lòng rời mà thừa tướng hề nhìn đến nụ cười quỷ dị mặt Thần Thiên Thế Hoa. Lão muốn khống chế ? Nằm mơ.
      Tranh đấu kéo dài suốt hai tuần, phía Tuyết Băng cũng cảm thấy có chút kì quái. sao bọn họ cũng có ý định đánh lạc hướng quân Thần quốc, nhưng bọn họ chỉ có mấy nghìn quân, nếu Thần quốc xuất ra đại quân bọn họ cũng nhanh chóng thành tàn quân. Thế nhưng thời gian lâu như vậy, quân Thần quốc cũng có ý định tấn công mà chỉ phòng thủ giằng co với họ. Mật báo lần này cả Nam Thiên Hạo lẫn Thần Thiên Quân Hoa đều xuất quân, tại sao bọn chúng lại im lặng như vậy, có lẽ nào đây là mưu.
      Trong lúc quân lính Tuyết Băng vẫn còn hoang mang đại quân Thần quốc áp sát phía nam. Dân chúng ở đây vốn được lệnh mật báo di dời từ trước nên từ lúc Nam Hãn tiến vào liền công thành mất tí sức nào, tuy có chút nghi ngờ nhưng bọn chúng vẫn hồ hởi thôi.
      “Cẩn thận.”
      “Đừng lo, Tịch Linh Các làm việc xưa nay chưa thất bại bao giờ.” Đông Thiên Phong hội họp với Nam Thiên Hạo, thấy dặn dò đám người Thủy Nhi, Cúc Nhi khinh thường.
      “Tướng quân yên tâm, lúc này mọi thứ trong thành đều bị chúng ta hạ độc hết rồi, chút nữa có tác dụng thôi.” Thủy Nhi đạm cười, nàng vốn phải người hoạt bát, từ lúc Dạ Linh Uyển mất tích lại càng trở nên trầm tĩnh hơn.
      “Thừa tướng, việc ổn.” Hắc y nhân vẻ mặt tốt quỳ trước mặt Vương Ứng Nguyên.
      “Có chuyện gì?”
      “Quân Nam Hãn biết vì sao đột nhiên trúng độc hàng loạt.”
      “Cái gì?” Vương Ứng Nguyên kinh hoảng đứng dậy rời khỏi án thứ, đến trước mặt hắc y nhân, túm lấy áo hỏi. “Ngươi cho ta.”
      “Thừa tướng, quân Nam Hãn sau khi công thành được ba ngày toàn bộ trúng độc, e rằng tình trạng nguy kịch.”
      Vương Ứng Nguyên gương mặt tái mét, có lẽ nào mưu của lão bại lộ. đúng, lúc này hai tên kia vẫn còn ở phía bắc làm sao có thể xuống tới phía nam.
      “Có thể là do nước bị bẩn ? Ngươi mau tìm nhiều đại phu đưa xuống phía nam chữa trị.”
      “Thuộc hạ tuân lệnh.”
      Đợi hắc y nhân rời khỏi ánh mắt lão lộ vẻ hung tàn, lão phải nhanh chóng bức được Thần Thiên Thế Hoa thoái vị. Nếu như ngoan cố cũng đừng trách lão độc ác.
      “Hoàng thượng, việc thần biết người suy nghĩ thế nào?” Thừa tướng cung kính đứng trước mặt Thần Thiên Thế Hoa, nhưng vẻ cung kính ấy cũng chạm tới đáy mắt.
      “Đề nghị của thừa tướng e rằng trẫm thể đồng ý, mọi chuyện nên đợi hoàng đệ trẫm trở lại rồi tiếp.” Thần Thiên Thế Hoa vân đạm phong kinh trả lời.
      “Hoàng thượng, người hãy suy nghĩ kĩ.”
      “Thừa tướng nghi ngờ khả năng phán đoán của trẫm? Từ khi nào việc trẫm quyết định lại đến lượt thừa tướng phán xét?” Khí thế giận mà uy hiển nhiên triển lộ khiến thừa tướng chùn bước.
      “Hoàng thượng, thần còn cách nào khác.” Dứt lời hắc y nhân bao vây xung quanh Thần Thiên Thế Hoa.
      “Giết.” Thừa tướng tàn ác ra lệnh, lão còn lựa chọn nào khác. Nếu Thần Thiên Thế Hoa chết, ngọc tỷ trong tay lão cũng người nào dám chống đối.
      Vương Ứng Nguyên khó hiểu nhìn đám hắc y nhân đứng bất động.
      “Các ngươi nghe ta sao, mau giết .”
      “Hahahaha…” Thần Thiên Thế Hoa cười có chút hụt hơi rồi mới hảo tâm lên tiếng nhắc nhở. Tuy nhiên, từng chữ lại giống như búa tạ đánh vào người thừa tướng khiến lão kinh sợ.
      “Thừa tướng có phải có chút mơ hồ? Thuộc hạ của trẫm làm sao lại nghe lời ngươi?”
      “Ngươi…” Thừa tướng kinh hoảng, việc như thế nào lại trở thành như thế này.
      “Bất lấy ông ta.” Thần Thiên Thế Hoa trầm giọng ra lệnh.
      Sở Phong cùng Hứa Vũ chẳng tốn mấy công sức trói được thừa tướng, nhìn giống như cái bánh tét. Bọn họ vốn được Mạc Lãnh Thiên phân công dẫn người thân trong hoàng cung, tìm thời cơ giết hết hắc y nhân lẩn trốn. Sau đó như biết, họ cải trang làm hắc y nhân khiến thưa tướng hề hay biết.
      “Haha, lão phu lại thua kẻ đáng tuổi con mình, nhưng các ngươi đừng vội mừng. Đại quân Nam Hãn và Tuyết Băng tràn vào thành rồi, chẳng mấy chốc tấn công kinh thành.”
      “Vậy bọn chúng cũng phải qua được xác của bản tướng cùng cấm vệ quân.” Uy Võ tướng quân bước ra từ phía trong tẩm cung của Thần Thiên Thế Hoa.
      Vương thừa tướng ngạc nhiên, tại sao còn ở đây, phải lão giả truyền thánh chỉ để dẫn cấm vệ quân rời khỏi kinh thành rồi hay sao.
      “Ngươi…” Kinh hoảng thốt ra lời, chỉ có vẻ mặt kinh hoảng tột độ là biểu đạt được khiếp sợ của lão.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 27 : Chủ mưu phía sau
      “Thừa tướng, ngài ngờ bổn tướng còn ở đây phải ? Haha, chỉ trách ngài nắm mọi chuyện thôi.” Uy Võ tướng quân chỉ huy quân lính bao năm, ít lần chinh chiến sa trường, giọng có phần uy nghiêm, hùng hậu.
      Uy Võ tướng quân được Thần Thiên Thế Hoa phê chuẩn, chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Vương thừa tướng, khiến lão ta chỉ biết trừng lớn mắt, thể tin nổi.
      Thực ra ngày đó khi Vương thừa tướng mang thánh chỉ đến Uy Võ tướng quân có ý nghi ngờ. Ngay khi nhìn thấy ấn tín của ngọc tỷ càng thêm xác định chuyện có điều mờ ám.
      thể, ngọc tỷ có gì đúng?” Vương Ứng Nguyên thốt lên.

      “Haha, ngài biết cũng đúng thôi, tuy ấn tín phía dưới của ngọc tỷ có gì khác lạ, nhưng chỉ có những người trong cấm vệ quân mới biết. Bởi ấn tín ấy phải ấn tín thông thường hoàng thượng hay dùng mà nó còn chứa mật hàm.”
      “Hahaha, ra là như thế, Thần Thiên Thế Hoa, lão phu xem thường ngươi rồi. Bao nhiêu năm qua ta nung nấu ý định soán ngôi, vậy mà hôm nay lại bại trong tay ngươi.” Vương Ứng Nguyên cười điên dại, lão còn gì nữa để mất đây?
      “Thừa tướng lầm rồi. Trẫm từ đầu tới cuối cũng phải đấu với ngươi. Người trẫm chân chính muốn đối đầu còn chưa xuất .” Thần Thiên Thế Hoa cười lạnh, thừa tướng cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
      “Cái gì?” Vương Ứng Nguyên có chút hoang mang nhưng rất nhanh liền lóe lên tia hy vọng. Đúng rồi, quân át chủ bài của lão vẫn chưa bị phát , sát thủ lão bồi dưỡng bao nhiêu năm qua. Cuối cùng Thần Thiên Thế Hoa nhất định cũng phải chết, hahaha.
      “Thừa tướng ngạc nhiên? Nga, như vậy hình như đúng lắm đâu.” Thần Thiên Thế Hoa nhếch miệng cười, lão hồ ly này đến bây giờ cũng chưa biết lão mới chính là người bị kẻ kia lợi dụng. “Nếu thừa tướng có hứng thú, chi bằng chúng ta cùng nhau xem.”
      Bị Hứa Vũ cùng Sở Phong áp sát hai bên, thừa tướng vẻ mặt càng lúc càng khó coi bị lôi kéo theo Thần Thiên Thế Hoa.
      Thần Thiên Quân Hoa cùng ám vệ tiến vào hoàng cung từ lâu, tuy nhiên vẫn còn giấu mặt, chờ đợi thời cơ thích hợp mới ra tay.
      “Hoàng thượng giá đáo.” Giọng the thé của tiểu thái giám vang vọng khắp Ngọc Thố Cung.
      “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương.” Ngọc quý phi nằm nhuyễn tháp được hai nha hoàn đỡ dậy.
      “Muội có thai, đừng để động đến đứa bé.” Hoàng hậu nhanh tới đỡ lấy Ngọc phi, trong mắt nàng chỉ còn lại quan tâm . Hãy cứ để nàng chuộc lỗi với , chăm lo tất cả những gì thuộc về .
      “Tỷ tỷ lo lắng rồi, đứa bé ngoan lắm.” Ngọc phi cười ngọt ngào nhưng nội tâm dao động.
      “Ngọc phi, nàng có lời gì muốn với thừa tướng ?” Thần Thiên Thế Hoa lên tiếng. Lúc này thừa tướng mới được người đưa đến trước mặt Ngọc phi.
      “Hoàng thượng, đây…..”
      “Ngọc quý phi, à , trẫm nên gọi nàng như thế….ừm, hay vẫn là gọi Tuyết Băng đại công chúa – Lâm Phương Ngọc?” Thần Thiên Thế Hoa cười nhưng vẻ mặt lại lạnh băng.
      Mọi người có mặt tại trường trừ bỏ những người của Thiên Ma Giáo vốn chẳng mặn mà gì với mấy chuyện triều chính của các quốc gia ai nấy đều kinh sợ.
      “Thừa tướng, ngươi thấy mình có phải hay quá may mắn? Ngẫu nhiên cứu được mồ côi vào mười năm trước, ý muốn đào tạo thành sát thủ để ám sát trẫm. ngờ lại có thể cứu được đến Tuyết Băng đại công chúa?” Thần Thiên Thế Hoa chậm rãi nhưng lại khiến thừa tướng càng lúc càng thể tin.
      “Hahaha, kế hoạch của lão chuẩn bị mười năm trời, cuối cùng lại chỉ là bàn đạp cho kẻ khác. Thần Thiên Thế Hoa, ngươi có phải biết từ lâu?”
      “Hừ, trẫm vẫn niệm tình người là nhạc phụ đại nhân mà suy xét, nhưng ngươi lại có can đảm nội ứng ngoại hợp với Tuyết Băng cùng Nam Hãn. cho cùng cho dù có thêm mười năm nữa ngươi vẫn lập lại sai lầm giống như mười năm về trước khi tiên đế băng hà thôi.”
      “Ngươi…. biết?” Đến lúc này Vương Ứng Nguyên càng thêm đả kích, lẽ nào chuyện mười năm trước cũng biết?
      “Trẫm còn biết sao? Cũng nghĩ xem khi ấy người kề cận tiên hoàng ngoài tể tướng Trần Lâm phải còn có ngươi sao? Mà khi ngươi cùng Trấn quốc tướng quân xông vào cứu giá ta thấy vẻ mặt kinh hoảng cùng cam lòng của tể tướng nhìn ngươi.” Thần Thiên Thế Hoa khinh thường trả lời, lúc trước đối với vị nhạc phụ tận trung này cũng chỉ nhắm con mắt mở con mắt. Nhưng nay khi lão càng lúc càng có dã tâm thân là đế vương cũng thể bỏ qua.
      Vương Ứng Nguyên nghe xong cả người suy sụp, như già thêm mười tuổi, phút chốc còn khí thế của kẻ muốn đoạt ngôi. Lão vẫn tưởng từng bước cờ của lão hoàn hảo vô khuyết, ngờ sớm bị người nhìn thấu.
      “Trẫm tới nay mới ra tay vì trẫm muốn biết kẻ nào đứng phía sau, thừa tướng nghĩ với khả năng của ngươi có thể khiến Nam Hãn cùng Tuyết Băng đồng ý liên minh sao?” Thần Thiên Thế Hoa lúc này mới chậm rãi liếc mắt về phía Ngọc phi.
      “Hahaha, hổ danh là hoàng đế Thần quốc.” Ngọc phi vẫn chìm trong im lặng bỗng dưng cười phá lên, vẻ mặt có chút thị huyết.
      “Công chúa quá lời.”
      “Như thế nào, các ngươi định làm gì ta? Đừng quên ta mang thai con của ngươi.” Lâm Phương Ngọc cười dài, muốn bắt ả cũng phải chuyện dễ. Huống chi quân bài cuối cùng của ả còn chưa được lật.
      “Ngươi xác định ngươi có mang thai con của trẫm?” Thần Thiên Thế , chỉ hỏi lại câu nhưng trong giọng mang khẳng định.
      “Ngọc phi xác định nữ nhân mang thai có thể tùy ý khiến bào thai biến mất rồi lại xuất ?” Lúc này Thần Thiên Quân Hoa cũng thân, cùng với ám vệ cùng .
      “Ngươi…ý ngươi là gì?”
      “Đừng tưởng ta biết hắc y nhân ngày đó chính là ngươi.”
      Thần Thiên Quân Hoa vô cùng nhạy bén với ánh nhìn của người khác, ngày đó khi giao chiến nhận ra ánh mắt của Lâm Phương Ngọc. Nhớ đến chuyện ngày đó lại làm nhớ đến Dạ Linh Uyển, hơi thở tức hỗn loạn, cuồng sát.
      “Hahaha, giờ ngươi mới biết phải muộn rồi sao? Nữ nhân của ngươi cũng chết trong tay ta…Người đâu.” Lâm Phương Ngọc đắc ý hô lên tiếng tức hắc y nhân biết từ đâu bao vây toàn bộ Ngọc Thố Cung cùng đám người Thần Thiên Thế Hoa. Trong đó hắc y nhân còn kìm giữ con tin, mà khi nhìn đến khiến huynh đệ Thần Thiên Thế Hoa khiếp sợ thôi.
      “Mẫu hậu.”
      “Hahaha, ngờ tới chứ gì? Ta tìm hết mọi cách mới phát ra nơi ở của thái hậu. Hoàng thượng, người thích phần lễ vật này của ta chứ?” Lâm Phương Ngọc híp mắt, bào thai giả uy hiếp được bọn họ nhưng lão thái bà này lại khác. Thái hậu Võ Thiên Trâm năm xưa chính là Võ quý phi sinh hạ hai hoàng tử Thần Thiên Thế Hoa và Thần Thiên Quân Hoa. Dù có muốn bắt nàng ta như thế nào hai người họ cũng dám để sinh mạng mẫu hậu thân sinh của mình gặp nguy hiểm.
      “Đại công chúa, ngươi thả thái hậu trẫm để ngươi rời khỏi hoàng cung.” Thần Thiên Thế Hoa phẫn nộ, ngờ thái hậu lại bị chúng tìm được.
      “Hoàng thượng, con cần lo cho ai gia, cứ bắt giữ nữ nhân này lại, tránh cho sau này quốc gia lâm nguy.” Thái hậu vốn là nữ tử kiên cường lại thấu hiểu đạo lý, bị uy hiếp nhưng vẫn hiểu bên nặng bên . muốn nhi tử vì mình mà phạm phải sai lầm thiên cổ.
      “Mẫu hậu…” Thần Thiên Quân Hoa nhíu mi, vốn hiểu tính cách quật cường của thái hậu. Thế nhưng muốn người hy sinh, cơ hội để bắt Lâm Phương Ngọc sau này có thể tìm, nhưng mẫu hậu chỉ có . Khinh công của tuy nhanh nhưng lại dám thử, chỉ sợ sơ suất lại thành nỗi ân hận của .
      Mọi người ai cũng tập trung cho tình huống nguy hiểm của thái hậu, lại nhìn đến Vương thừa tướng vốn suy sụp tinh thần trong mắt lại chợt lóe sát khí. Cố gắng cắt đứt dây trói liền xuất ra chủy thủ lao đến Thần Thiên Thế Hoa.
      “Thần Thiên Thế Hoa, ngươi chết .”
      Thần Thiên Thế Hoa tuy bị kinh ngạc nhưng với thân thủ của , để tránh dao của thừa tướng vốn chẳng khó khăn. Thế nhưng cần phải làm như vậy, bởi có người luôn nhìn về , luôn dõi theo . Ngay trong giây phút nguy hiểm nhất, ngần ngại lao đến đỡ cho dao chí mạng.
      “Lệ Lệ…” Thần Thiên Thế Hoa hét lên, tay cũng đưa ra đánh văng thừa tướng rồi ôm lấy hoàng hậu vào lòng.
      “Hoàng thượng, thiếp….”
      “Nàng đừng nữa, ngự y, mau truyền ngự y cho trẫm.” kinh hoảng bắt lấy bàn tay nhắn dính đầy máu của nàng. “Lệ Lệ, nàng nhất định sao, mau nhìn trẫm.”
      “Hoàng thượng…. lâu…. lâu…người gọi thiếp là Lệ Lệ…thiếp…” Hoàng hậu suy yếu khẽ , nàng thấy rất đau, nhưng nàng rất hạnh phúc. lâu lắm gọi nàng thân mật như thế, có phải do nàng thay đổi, giống những nữ nhân khác đố kị ghen tuông khiến ghét bỏ nàng. Khi nàng mới vào cung hay gọi nàng là Lệ Lệ, sau đó lại chỉ gọi nàng hoàng hậu, cũng thường mỉm cười với nàng nữa.
      “Sau này mỗi ngày trẫm đều gọi nàng như thế, được ? Lệ Lệ, ngự y nhanh tới, nàng nghỉ ngơi chút. Ngoan, trẫm đưa nàng xuất cung, đưa nàng tới Giang Nam mà nàng thích để ngắm cảnh.” Thần Thiên Thế Hoa thầm, lúc này mới thấy nỗi sợ hãi chưa từng có dần xuất .
      “Người… ra…người vẫn nhớ…” Hoàng hậu mỉm cười, lúc này nhìn nàng đẹp hơn bao giờ hết, nụ cười của nữ nhân hạnh phúc. vẫn nhớ nàng thích Giang Nam, vẫn nhớ nàng muốn đưa nàng xuất cung. Với nàng, vậy là đủ rồi. Nàng cảm thấy buồn ngủ quá, mí mắt nặng, nàng muốn ngủ lát, chỉ lát là tốt rồi.
      “Lệ Lệ, Lệ Lệ, mau nhìn trẫm, trẫm cho phép nàng ngủ, mau tỉnh lại.” Thần Thiên Thế Hoa điên cuồng, cho phép nàng cứ như vậy mà chết , còn rất nhiều chuyện chưa với nàng.
      Thừa tướng nhìn nữ nhi của mình, lại nhìn hai tay, lão phát cuồng, lão lại giết nữ nhi duy nhất của mình. Lão hối hận nhưng cũng ai để ý, tất cả đều bị màn trước mắt làm cho đau lòng.
      “Tâm nhi, ngươi làm gì?” Tiếng hét của Lâm Phương Ngọc khiến tất cả chú ý. Chỉ thấy nha hoàn thân cận của ả nhanh như cắt đánh bay hắc y nhân uy hiếp thái hậu rồi ôm lấy người phi về phía đám người Thần Thiên Quân Hoa.
      Mọi người còn hiểu chuyện gì Tâm nhi tiến về phía Thần Thiên Thế Hoa ôm lấy hoàng hậu. Nàng điểm vài huyệt đạo rồi lấy ra viên dược màu đỏ cho hoàng hậu uống.
      “Để nàng uống thứ này, nếu mệnh nàng chưa hết tốt, …”
      “Ngươi là…” Thần Thiên Thế Hoa kinh nghi, nha hoàn thân cận của Ngọc phi tại sao lại đứng về phía họ, còn có thể có thân thủ hoàn hảo như vậy.
      “Uyển nhi…” Thần Thiên Quân Hoa khẽ gọi, nhưng thốt ra là lời chắc chắn mà phải nghi vấn.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 28: Chưa phải tương ngộ
      Chỉ thấy thân hình Tâm nhi khẽ cứng lại, rồi thở dài. Nàng thế nào lại nghĩ cũng như những người khác, nhận ra nàng? Thở dài tiếng, xoay người về phía nở nụ cười yếu ớt.
      “Chàng nhận ra rồi.”
      Thần Thiên Quân Hoa gì, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại ánh lên vẻ sâu lắng, trầm tĩnh. vẫn tin nàng còn sống, nhưng vẫn luôn ko hiểu tại sao nàng gặp .
      “Ngươi…” Lâm Phương Ngọc kinh ngạc thốt nên lời. Ngày đó ả đánh Dạ Linh Uyển trọng thương, còn làm nàng rớt xuống vách núi. Dạ Linh Uyển những chết, còn cải trang thành Tâm nhi ở cạnh ả biết từ khi nào.

      “Sao, công chúa ngạc nhiên à? Chắc cũng bằng ta ngày ấy khi biết hắc y nhân ấy chính là ngươi đâu.” Dạ Linh Uyển cười lạnh rồi đưa tay tháo lớp dịch dung xuống, để lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc. Ngay khi bị rớt xuống vách núi, nhìn vào ánh mắt hắc y nhân, nàng biết chính là Ngọc phi rồi. Sau đó lại thấy kì lạ, Thần Thiên Quân Hoa Ngọc phi vốn còn thân nhân, lại có thế lực, vậy tại sao nàng ta lại làm như thế.
      “Ngươi che giấu khá đấy, ai tưởng được người luôn thầm ra tay trong bóng tối lại là ngươi. Tất cả mũi nhọn chỉ hướng về hoàng hậu, đây có phải kế sách của ngươi và thừa tướng? Dồn hết chú ý của hoàng thượng về phía hoàng hậu, còn ngươi mới là người thực .” Dạ Linh Uyển có chút chán ghét nhìn về phía Ngọc phi. Nàng vốn ghét những người ném đá giấu tay, tuy rằng hoàng hậu cũng là người của thừa tướng nhưng việc liên minh này chỉ sợ chính nàng cũng biết.
      Đáng thương cho hoàng hậu bao nhiêu năm qua đều mang tiếng xấu thay người khác.
      “Haha, xem ra ta xem thường ngươi, nhưng ta muốn hỏi, ngươi cải trang thành Tâm nhi khi nào?” Lâm Phương Ngọc cũng chẳng có vẻ gì sợ hãi, thắc mắc hỏi lại Dạ Linh Uyển. Nàng ta vốn cũng có công phu dịch dung rất cao, nếu ngày đó cũng nhìn ra chân tướng của Thủy Nhi cùng Cúc Nhi. Vậy mà nàng ta lại phát ra Dạ Linh Uyển.
      “Ba ngày trước.”
      “Lâu như vậy?” Lâm Phương Ngọc có chút khó tin.
      “Ngọc phi ngươi nghĩ khả năng dịch dung của ngươi là đệ nhất thiên hạ? Đối với số người nó chỉ là trò trẻ con thôi.” Dạ Linh Uyển khinh thường, ả có thể nhìn ra sơ hở của Cẩm Nguyệt, nhưng sư huynh nàng đối với cái trò này có thể là cao thủ. chứng minh nếu tiếp tục Ngọc phi cũng có khả năng nhận ra nàng cải trang. Bất quá, lần này nhờ Bạch Lạc Thần giúp lại làm nàng tốn mất bình ‘Thiên hương ngọc lộ’ , hừ, cái tên gian xảo, chẳng nhờ được cái gì mà mất đồ cả.
      “Bắt lấy nàng.” Thần Thiên Thế Hoa cũng chẳng còn thời gian đâu mà đôi co, thái hậu được an toàn chẳng phải cố kị gì Lâm Phương Ngọc nữa.
      “Hừ, hôm nay dù ta có chết cũng phải trả thù cho đại ca của ta.” Lâm Phương Ngọc đôi mắt cũng hằn đỏ. Mục đích của tất cả những việc nàng ta làm là muốn trả thù cho đại hoàng tử của Tuyết Băng quốc – Lâm Thế Nam. Năm xưa chính là người liên minh với đại hoàng tử của Thần quốc tạo phản, thế nhưng kế hoạch thất bại nên Lâm Thế Nam cũng tử trận. Lâm Phương Ngọc sau khi nhận được tin tức liền bàn kế hoạch với thân tín của Lâm Thế Nam. Sau đó lại biết được thừa tướng bất trung mới tạo nên cuộc hội ngộ để được ông ta thu nhận đào tạo thành sát thủ. Tiếp đến với mỹ mạo của mình, thuyết phục thừa tướng để ả có cơ hội được tiến cung tiếp cận Thần Thiên Thế Hoa, mọi chuyện cứ thế mà tiếp diễn.
      Hắc y nhân theo Lâm Phương Ngọc chỉ có hơn ba mươi người nhưng đều là cao thủ qua tuyển chọn. Mà ở đây ngoài Thần Thiên Quân Hoa cùng Dạ Linh Uyển là cao thủ Sở Phong cùng Hứa Vũ thân thủ cũng tồi. Hai bên giao chiến cũng ngang sức nhau, cấm vệ quân cũng muốn tham chiến nhưng hai bên giao đấu hỗn độn, nếu dùng cung thủ tránh khỏi nguy hiểm nên theo lệnh Thần Thiên Thế Hoa quan sát tình hình. Thần Thiên Thế Hoa vốn cũng muốn tham gia trận chiến nhưng nhìn đến hoàng hậu trong lòng lại bỏ qua.
      “Chỉ như vậy?” Thần Thiên Quân Hoa mặt đổi sắc lại đánh ngã thêm hắc y nhân rồi đưa mắt nhìn lại Lâm Phương Ngọc.
      Lâm Phương Ngọc căm giận thôi, chính là , người mà ả luôn lo lắng là mấu chốt phá hỏng kế hoạch của mình bởi năng lực của sâu lường được. Tuy nhiên, nhìn qua Dạ Linh Uyển cùng Tử Vi nhuyễn kiếm giao đấu giữa đám người mà có chút khó khăn nào lại càng căm phẫn hơn. Nàng cũng là quân cờ lường được xuất trong bàn cờ. Giống như thế vây giữa quân đen và quân trắng, vốn tưởng có thể đối đầu nhau lại ngờ bên đen vẫn còn nước cờ chưa sử dụng khiến quân trắng trong nháy mắt có đường chống đỡ.
      “Hừ, chiêu cuối cùng của ta cũng chỉ có như vậy.” Đúng thế, trong đám hắc y nhân của ả có người khác biệt, người luôn chờ đợi thời cơ. thời cơ tốt để ra tay, để trả thù Dạ Linh Uyển.
      “Uyển nhi.” Thần Thiên Quân Hoa nhanh nhạy phát ra điều đúng, là khi thấy hắc y nhân tốc độ khác biệt thầm lao về phía Dạ Linh Uyển.
      “Quân Hoa.” Dạ Linh Uyển hét lên, Tử Vi nhuyễn kiếm chút lưu tình đâm thẳng về phía người nọ. Thần Thiên Quân Hoa cũng dồn hết toàn lực đánh hắc y nhân đó chưởng.
      Thần Thiên Quân Hoa cố điều tức nội lực nhưng vẫn thể kìm nén, phun ra ngụm máu đen. Trong kiếm có độc, hơn nữa là kịch độc. Vừa nghĩ đến điều này, Dạ Linh Uyển nhanh chóng lấy ra đan dược cho Thần Thiên Quân Hoa nuốt vào.
      “Quân Hoa, chàng thấy sao rồi? Quân Hoa, Quân Hoa…” Dạ Linh Uyển gào thét, khóc như hài tử. Thần Thiên Quân Hoa vốn muốn sao, nhưng độc tố trong người ngừng lan tràn khiến đau thở nổi, cũng thể mở miệng an ủi nàng. Y phục vốn trắng như tuyết, nay nhiễm lên tầng hắc huyết nhìn đến ghê người.
      “Hahahaha, cuối cùng ta cũng trả thù được cho nữ nhi của ta, ngươi…Dạ Ảnh hay là chết nữ nhi của ta cũng mãn nguyện. Để theo nữ nhi của ta xuống địa ngục , hahaha.” Người cười cuồng tiếu phải ai khác chính là thần y Hoa Vạn. Tuy lão cũng trọng thương sống được bao lâu nữa, nhưng thù của nữ nhi lão cũng trả được rồi.
      Sau khi Hoa Tiểu Lệ chết, Ngọc phi ngay lập tức thông tri cho Hoa Vạn ý đồ kích động lão trả thù cho nữ nhi. là trời phụ lòng người, lão ta thay ả giết được mối thù lớn nhất.
      “Nếu chàng chết ngươi cũng đừng mong thấy được ánh mặt trời ngày mai.” Dạ Linh Uyển gằn từng tiếng rồi hướng lên trời cất tiếng hét dài, tựa như tiếng gọi chim ưng. Chỉ qua thời gian chung trà biết từ đâu xuất nam tử đẹp tựa thiên tiên, tuấn tú nhã nhặn mang điệu cười vô hại môi. Vẻ mặt như muốn , ta là người vô tội, đồng thời cũng bồi thêm câu, nếu muốn chết đừng đụng đến ta.
      “Sư muội, có chuyện gì mà muội gọi ta gấp thế, còn dùng đến thiên lý truyền chân truyền của sư phụ nữa.” Bạch Lạc Thần phe phẩy chiếc quạt trong tay, thèm để ý đến tình hình hỗn loạn diễn ra.
      “Xử lý hết đám người đó.” Dạ Linh Uyển chỉ tay về phía đám người Lâm Phương Ngọc. Nàng đương nhiên biết với khả năng của Bạch Lạc Thần nhanh hơn nàng tự ra tay nhiều, nàng muốn nhanh chóng chấm dứt để Thần Thiên Quân Hoa được nghỉ ngơi.
      “Điều kiện?” Bạch Lạc Thần hớn hở, lại được kiếm lợi rồi.
      “Hai bình ‘Cửu hoa ngọc lộ’ “ Dạ Linh Uyển cắn răng.
      “Ba bình.” Bạch Lạc Thần lại kỳ kèo mặc cả.
      “Thành giao.”
      “Tốt.” Đạt đến giao dịch tốt đẹp, Bạch Lạc Thần quay người về phía những người được cho là xấu số. Chỉ thấy sắc mặt chợt thay đổi, quanh người như tản mạn cỗ khí tức kì lạ. Ngay lập tức xung quanh vang lên những tiếng hét kinh hoảng.
      “Rắn a, bọ cạp, rết….trùng ở đâu thế này.” biết từ đâu xuất vô vàn những con vật kinh khủng, tất cả đều đen và rất bé. Thế nhưng con nào cũng mang kịch độc, chẳng mấy chốc trường lại trở nên an tĩnh.
      “Giữ lại và ả.” Dạ Linh Uyển chỉ tay về phía Lâm Phương Ngọc cùng Hoa Vạn còn thất thần trước cảnh tượng hãi hùng trước mắt.
      “Để hai người chết như vậy là quá dễ dàng rồi.” Dạ Linh Uyển nhàng để Thần Thiên Quân Hoa hôn mê xuống rồi tiến về phía họ, lấy ra hai viên đan dược màu đỏ bắt họ nuốt vào. “Ta sẻ cứu hai ngươi, các người chết đơn giản như vậy được đâu. Thứ này khiến các ngươi có muốn tự sát cũng được. Sư huynh, muội cho huynh mang họ về thử thuốc đấy.”
      ? A, ta lần này thu thập lớn a, uổng công xuất đảo chuyến này.”
      Dạ Linh Uyển xong lại chạy nhanh về phía Thần Thiên Quân Hoa bắt mạch rồi ngay lập tức nhíu mày. Khốn kiếp, lão ta lại dùng loại độc này.
      “Mang chàng về phòng.” Dạ Linh Uyển lời này là với Thần Thiên Thế Hoa. gật đầu rồi sai người xử lý tàn cuộc, lại theo người mang hoàng hậu cùng Thần Thiên Quân Hoa về Tĩnh Nguyệt Các chữa trị. Thái hậu được cung nữ đưa về Trâm Thiên Cung nghỉ ngơi.
      “Uyển Uyển, nàng sao rồi?” Thần Thiên Thế Hoa vừa thấy Dạ Linh Uyển bước ra chạy tới vội vã hỏi.
      “Hoàng hậu chỉ là bị đâm ở vị trí trọng yếu, mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê. Lúc nãy cũng dùng ‘Định Tâm đan’ của muội nên giờ có gì đáng lo. Chỉ là lâu mới tỉnh lại, muội viết phương thuốc rồi huynh cho người lấy.”
      “Được.” Thần Thiên Thế Hoa xong lại tỏ ý muốn hỏi gì đó, nhưng lại tiện hỏi, sợ Dạ Linh Uyển đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn là hỏi tới.
      “Đệ ấy sao rồi?” Thần Thiên Thế Hoa từ miệng Sở Phong biết hoàng đệ trúng kịch độc, chỉ sợ lần này đến cả Độc y nương tử cũng bó tay chịu thua.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 29: Thề nguyền sinh tử
      “Muội để chàng chết.” Dạ Linh Uyển kiên định với Thần Thiên Thế Hoa rồi rời .
      Nhìn bóng lưng của nàng có chút thương cảm, yếu ớt mà kiên cường, thôi cũng tin tưởng nàng. Độc của hoàng đệ trúng phải, ngoài nàng ra chỉ sợ cũng có người nào có thể giải.
      “Chàng nhất định sao.” Dạ Linh Uyển biết nàng là với hay vẫn là tự an ủi mình. Nhìn người giường vẻ mặt trắng bệch, đôi môi thâm tím nàng lại thấy tự trách. Nàng vẫn biết mình là người thiếu cẩn trọng, thế nhưng nàng luôn cố gắng khắc phục điều đó. Bây giờ lại chính vì thiếu cẩn trọng của mình, nàng hại trúng độc nặng như thế.
      “Uyển Uyển, muội làm gì đấy?” Bạch Lạc Thần vẻ mặt vẫn như cũ, vốn chẳng có gì liên quan đến cả, nhưng cần nàng đưa “Cửu hoa ngọc lộ” để còn về nhà nữa.
      “Sư huynh, muội cần quay về Tịch Linh Các chuyến.”
      “Ừ?”
      “Chàng cần uống dược hai canh giờ lần, còn phải truyền chân khí để giữ cho dược bị chất độc thúc ra ngoài.”
      “Ừ?”
      “Huynh làm .”
      “A, tại sao lại là ta?” Bạch Lạc Thần cho là đúng, đâu phải làm chân sai vặt cho nàng.
      “Nếu huynh làm, chàng xảy ra chuyện muội cũng chết theo. Lúc đấy xem ai đưa ‘Cửu hoa ngọc lộ’ cho huynh.”
      phải chứ, muội gian xảo.” Bạch Lạc Thần la oai oái, thu lại chiết phiến tiến lại gần.
      “Muội rồi, muội đây, khoảng hai ngày nữa muội trở về.”
      Khi Dạ Linh Uyển trở lại Tịch Linh Các là đêm khuya, nàng muốn làm ồn nên lặng lẽ trở về dược phòng. Nơi này của Tịch Linh Các chứa rất nhiều dược thư, phần y dược của Dạ Linh Uyển là đọc từ đây, phần còn lại là do được sư phụ truyền dạy và do ngộ tính của nàng. Dạ Linh Uyển bỏ qua tất cả dược thư, nàng tiến đến ô gạch rồi ấn vào cơ quan, bên trong ra quyển y thư cũ. Dạ Linh Uyển nhanh chóng mở ra rồi thở dài, đúng như nàng đoán, Thần Thiên Quân Hoa là trúng ‘Tử hồn tán’, loại kịch độc này quá tám canh giờ chết.
      “Cũng may ta dự đoán được trước.” Dạ Linh Uyển thở , trước đó may nhờ nàng dùng giải độc hoàn cho ăn trước để ngăn độc tính tiếp tục lan ra, nếu e rằng bây giờ cũng còn cách nào khác.
      Dạ Linh Uyển trầm ngâm suy tính rồi quyết định thay bộ y phục dạ hành, muốn giải độc cho Thần Thiên Quân Hoa chỉ còn cách. Mà trước mắt muốn thực được nàng cần thứ ở Đường Môn, chính là ‘Tuyết linh lung’. Thứ này mới được đường chủ Đường Môn chế ra, có ba viên, chính là thuốc dẫn cần thiết cho cách của nàng.
      Khinh công trác tuyệt, Dạ Linh Uyển dễ dàng vượt qua hàng thủ vệ của Đường Môn, nhưng ở đây cơ quan ám khí trùng trùng chỉ sợ dễ tìm ra nơi cất bảo vật. Dạ Linh Uyển phi thân lên mái nhà tìm đến phòng của đường chủ, nàng lấy ra viên ngói rồi nhìn xuống dưới. May mắn thay khi nhìn xuống nàng thấy cầm tay ba viên dược phát ra hàn khí, xem ra chính là ‘Tuyết linh lung’. Dạ Linh Uyển chần chừ mau chóng phi thần vào trong phòng cướp lấy viên.
      “Kẻ nào to gan?”
      Dạ Linh Uyển nghe tiếng hét bên tai cũng quản, nhanh chóng tung ra bột phấn màu trắng, tuy nhiên dường như mấy tác dụng.
      “Dùng độc với người của Đường Môn, tên tặc nhân ngươi là muốn chết.”
      Dạ Linh Uyển thầm than trong lòng, nàng sao lại quên mất Đường Môn sở trường còn có độc dược, chút mê hương căn bản có hiệu quả. Nàng dùng độc cũng được, bởi nàng trộm đồ là nàng sai trước, thể lại hạ độc người ta nữa. còn cách nào khác Dạ Linh Uyển đành giao đấu cùng , tiếng người đến mỗi lúc đông, nàng lại chẳng thể dùng nhuyễn kiếm để đánh, lại thể ra tay hết sức. Đường chủ Đường Môn ra tay ngoan chuẩn, Dạ Linh Uyển lại chỉ có thể né tránh rồi phòng thủ liền bị đánh trúng. Mắt thấy cơ hội thoát thân ngày ít Dạ Linh Uyển cắn răng phi ra nhiều ngân châm rồi lợi dụng kẽ hở chạy thoát.
      “A, muội quay lại rồi.” Bạch Lạc Thần thấy Dạ Linh Uyển quay lại hớn hở, may quá, còn tưởng mình phải chăm sóc muội phu tương lai này thêm mấy ngày nữa.
      Dạ Linh Uyển cũng chưa kịp trả lời phun ra ngụm máu.
      “Làm sao thế? Muội bị thương ở đâu?” Bạch Lạc Thần biến sắc tiến lại gần, sư muội này của sao cứ hứng hết xui xẻo vào người thế chứ.
      sao, bị thương thôi. Sư huynh, chỗ huynh có phải có viên ‘Hấp huyết đan’ ?”
      “Ừ, lần này ta mang theo viên, sao thế?”
      “Đưa cho muội.”
      “A, muội là muốn…”
      “Phải.” Dạ Linh Uyển đợi hết câu.
      được, như vậy quá nguy hiểm, nếu tình trạng của quá tệ muội cũng sống được, muội biết chứ?”
      “Muội biết, nhưng còn cách nào khác, chỉ cần sau đó huynh đưa muội về đảo là được. đảo có thánh vực, chỉ cần ở đó muội sao.”
      “Quên , ta quản chuyện của muội.” Bạch Lạc Thần phẫn nộ phất tay áo bỏ , sư muội ngốc của hết thuốc chữa.
      Dạ Linh Uyển nhìn vẫn nhắm nghiền mắt nằm đó lại thở dài, và nàng có phải chính là hữu duyên vô phận. Từ khi mới gặp đến giờ, nếu phải vì nàng mà trọng thương cũng là nàng vì tính nguyện tử. Nhưng với nàng, dù có nhiều hơn những nguy hiểm như thế, nàng vẫn chọn , vẫn muốn cùng lần viết nên câu chuyện của hai người.
      “Chàng đợi chút nữa thôi, sao nữa.” vuốt hai hàng mi khẽ nhíu của , xem ra bị độc dược hành hạ ít.
      Thần Thiên Quân Hoa tuy chìm vào hôn mê, nhưng ý thức của vẫn còn, chỉ là có chút mơ hồ, mí mắt nặng trĩu thể mở, cũng thể động đậy. Bên tai thoáng nghe thấy giọng nam tử xa lạ, có tiếng của hoàng huynh , còn có…tiếng của nàng. Chỉ cần biết nàng vẫn ở cạnh phía trước có là điều gì cũng cảm thấy còn quan trọng.
      “Uyển Uyển, muội…” Thần Thiên Thế Hoa muốn gì đó, nhưng ngẫm lại cũng biết thế nào cho phải. bên là đệ đệ của , bên là đệ muội của , dù là người nào chết cũng nỡ.
      “Huynh cần nữa, muội biết điều muội làm mà.” Dạ Linh Uyển nở nụ cười trấn an . Nếu bảo nàng ngồi im trông chờ số phận nàng làm được, biết cách cứu nhưng vì sợ chết mà nàng làm, nếu sau này có qua khỏi nàng cũng còn xứng đáng với tình của .
      “Muội làm nhanh , hừ.” Bạch Lạc Thần có chút khó chịu đứng phe phẩy chiết phiến. Đúng là hay bắt nạt nàng, cũng hay lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn mà kiếm lợi, nhưng dù sao hai người cũng là huynh muội đồng môn, tình cảm lại tốt. Giờ phải trơ mắt nhìn nàng vào chỗ chết đúng là có cách nào vui vẻ được.
      Dạ Linh Uyển gì, chỉ tiếng lại gần Thần Thiên Quân Hoa, rớt ra ngân châm rồi châm vào năm đầu ngón tay bên trái của . Hắc huyết từ năm đầu ngón tay ngừng chảy ra, nàng nhanh nhẹn để nuốt vào ‘Hấp huyết đan’ cùng ‘Tuyết linh lung’. Sau đó ngần ngại cắt ở cổ tay phản đường, cũng cắt ở cổ tay nàng đường rồi áp vào cổ tay . Ngay lập tức huyết từ cổ tay nàng bị hút vào cơ thể Thần Thiên Quân Hoa.
      ra cách của Dạ Linh Uyển chính là thay huyết. Trong cơ thể Thần Thiên Quân Hoa nàng biết độc tố lan tràn đến mức nào, nhưng máu chính là thứ dẫn đến tứ chi. Nàng nghĩ chỉ cần thay huyết cho giải được độc, mà nàng chính là bách độc bất xâm, là thích hợp nhất cho việc này. Nhưng cơ thể nàng thuần , nếu trực tiếp đưa vào chỉ sợ thể thích nghi sinh ra tình huống xấu nên phải cần tới ‘ Tuyết linh lung’ làm thuốc dẫn.
      “Linh Uyển, được rồi.” Bạch Lạc Thần kêu lên, nhìn thấy huyết từ năm ngón tay của Thần Thiên Quân Hoa còn là màu đen nữa. Nhưng lúc này sắc mặt Dạ Linh Uyển cũng trở nên trắng bệch, tầm mắt trở nên mơ hồ rồi ngã xuống.
      “Uyển Uyển.”
      “Linh Uyển.”
      Bạch Lạc Thần cùng Thần Thiên Thế Hoa hốt hoảng chạy tới. Bạch Lạc Thần trì hoãn thêm lập tức ôm lấy người phi thân ra khỏi hoàng cung.
      Thần Thiên Quân Hoa vào ngày thứ ba tỉnh lại, ngay lập tức muốn xuống giường tìm người nhưng cơ thể vẫn còn chút suy yếu khiến thể làm theo ý mình.
      “Đệ cuối cùng tỉnh, tốt quá.” Thần Thiên Thế Hoa vừa thấy đến tỉnh lại liền mừng rỡ, còn tưởng phải đợi thêm nhiều ngày nữa.
      “Nàng đâu?” Thần Thiên Quân Hoa giọng vẫn còn chút khàn khàn suy yếu nhưng vẫn thiếu vẻ kiên định.
      “Nàng…A, đệ có cần ăn chút gì , ta bảo cung nữ mang tới.” Thần Thiên Thế Hoa chột dạ muốn lui lại phía sau tìm cơ hội tẩu thoát.
      “Nàng đâu?” Thần Thiên Quân Hoa nhanh chậm lặp lại lần nữa. biết nếu nàng còn ở đây chắc chắn rời khỏi , mà nay tỉnh lại nửa ngày trời cũng thấy bóng dáng nàng. Lại , cơ thể hiểu hơn ai hết, độc mà trúng phải độc bình thường, nghĩ để nàng vì mà đánh đổi thêm điều gì nữa.
      “Nàng rồi.” Thần Thiên Thế Hoa biết thể giấu nữa, mà cũng có quyền được biết nên đành thở dài ra, dù sao hoàng đệ có giận đến mấy cũng thể giết hoàng huynh là được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :