Chương 10: Mưu kế thành “Hoàng hậu nương nương đừng giận dữ, thần thiếp nghĩ vương gia cũng là tức giận thay vương phi thôi, vì cung nữ mà làm ầm lên hay chút nào. Vương gia, vương phi bị thương như vậy nếu để lại sẹo hay. Hay để vương phi theo ta về Ngọc Thố Cung được , để mời ngự y đến xem thử.” Lâm Phương Ngọc dịu dàng đứng ra khuyên giải. “Ngọc phi cần lo lắng, bổn vương mang nàng về vương phủ.” “Vương gia coi kìa, dù sao cũng là vương phi của vương gia, ta cũng nên hàn huyên với nàng chút. Chúng ta tuổi cũng cách nhau nhiều, coi như tỷ muội trong nhà vậy. Muội muội, muội có đúng ?” Lâm Phương Ngọc điềm đạm nhìn đến Dạ Linh Uyển. “ Cái này, ta…vương gia…” Dạ Linh Uyển khó xử nhìn Thần Thiên Quân Hoa. Đối với trường hợp này nàng đúng là chẳng biết làm sao cho phải. Hậu cung vốn phức tạp, nàng cũng muốn ở nơi này quá lâu, nhưng nếu từ chối có thất lễ hay đây. “Uyển nhi, vậy nàng ở lại đây ?” Thần Thiên bộ dáng thâm tình, chuyện gì cũng để Dạ Linh Uyển làm chủ. “Muội muội, muội mới vào hoàng cung, còn chưa kịp thăm thú, lát nữa ta dẫn muội được ? Ta lâu rồi cũng có người cùng trò chuyện.” Dạ Linh Uyển vừa nghe được tham quan hoàng cung trong lòng phấn khích,lại nhìn đến vẻ mặt có ý cầu của Lâm Phương Ngọc xao động. Người ta như vậy nếu nàng còn từ chối phải. “Nếu nương nương vậy ta tiện từ chối.” Thần Thiên Quân Hoa nghe nàng đồng ý cũng tỏ vẻ gì. “Ta ở lại với nàng.” Thần Thiên Quân Hoa cầm tay Dạ Linh Uyển tình ý bắn ra bốn phía. “A… cần đâu. Chàng công bề bộn nên về vương phủ làm. Ta với Ngọc phi chỉ chuyện nữ tử với nhau, chàng theo nghe cùng nhàm chán.” Dạ Linh Uyển cũng uyển chuyển từ chối. Đùa gì chứ, ở đây làm sao nàng tự do chơi được. Việc nàng là vương phi của tuy hiểu được nhưng thân phận này tốt cho nàng khi ở trong cung. Lần này coi như nàng cho được lợi, lần sau đem ra tính với . “Ta lo lắng.” “Vương gia, vương phi chỉ tới Ngọc Thố Cung của ta làm khách, có gì mà vương gia lại lo lắng.” Lâm Phương Ngọc tươi cười ra nắm lấy tay Dạ Linh Uyển. “Muội muội, chúng ta mau .” “Quân Hoa, chàng về trước .” Dạ Linh Uyển ngước nhìn với Thần Thiên Quân Hoa. chuyện tình ý như thế làm nàng nổi hết gai óc. Thần Thiên Quân Hoa gì chỉ hơi kéo Dạ Linh Uyển lại ôm vào lòng. “Vậy ta về trước, sáng mai đón nàng về.” Vừa tay vừa lén đưa cho Dạ Linh Uyển pháo hiệu rồi dùng thanh chỉ hai người nghe thấy với nàng.”Cầm lấy vật này, nếu có gì nguy hiểm dùng nó, ta tới cứu ngươi, biết chưa?”. “A…ừm, ta biết rồi.” Dạ Linh Uyển ngạc nhiên nhìn vật trong tay mình rồi vội cất . “Uyển nhi, ngoan. Đừng chạy loạn.” Thần Thiên Quân Hoa xong phất tay áo bỏ , từ đầu tới cuối cũng nhìn đến hoàng hậu ở bên vẻ mặt xám ngắt. “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp và vương phi trước, người cứ mang Hạnh Đào đến Mộc Hình Các, sau đó thu xếp cho nàng là được rồi. Thần thiếp cáo lui.” Lâm Phương Ngọc nhàng với hoàng hậu rồi cùng Dạ Linh Uyển trở về Ngọc Thố Cung. “Muội muội, cũng may chỉ là vết thương ngoài da ko để lại sẹo. Ngự y chỉ ba bốn ngày khỏi.” Lâm Phương Ngọc thân thiết kéo tay Dạ Linh Uyển ngồi nhuyễn tháp. ‘Ta biết ngay từ đầu là sao rồi, ta cũng là đại phu thôi.’ Dạ Linh Uyển nghĩ thầm trong lòng. Nàng cảm thấy có gì đó rất lạ ở vị Ngọc phi này. Tuy nàng ta thân thiết tươi cười, nhưng khi gọi nàng là muội muội lại làm nàng có cảm giác bài xích, và cái vẻ ân cần lại có gì đó . Trực giác của nàng xưa nay tệ, lẽ lần này lại sai sao, nàng với Ngọc phi vốn quen biết, lại thù oán. “Nương nương quá lo rồi, chỉ là vết thương , cần đến ngự y cũng khỏi mà.” “Linh Uyển muội, vương gia có vẻ rất muội. Trước đây ta chưa từng thấy ngài ấy dịu dàng như thế. Hai người làm thế nào nhận biết?” “A…chỉ là tình cờ thôi, đáng nhắc đến.” Dạ Linh Uyển nhất thời biết thế nào cho phải, lẽ lại nàng và Thần Thiên Quân Hoa là tại kỹ viện gặp gỡ. “Sao thế được chứ, vương gia là người lãnh đạm, lại đối xử dịu dàng với muội như thế, chắc chắn hai người phải có gì đặc biệt, tỷ tỷ rất hiếu kỳ.” “Ta cũng nhớ lắm, bằng ngày mai nương nương hỏi vương gia được ? Ta bỗng nhiên có chút khỏe, muốn nghỉ sớm chút.” Dạ Linh Uyển tìm cớ từ chối, Thần Thiên Quân Hoa và nàng như thế nào vị nương nương này quan tâm như vậy phải là hơi nhiều sao. “A, vậy ta cũng làm khó muội muội nữa. Ở đây ta có bình Tuyết Ngọc thiên cao, muội muội dùng để sức vào chỗ bị thương mặt rất nhanh khỏi, hơn nữa da còn mịn màng hơn nữa.” Lâm Phương Ngọc uyển chuyển tươi cười rồi đưa cho Dạ Linh Uyển bình ngọc sứ trắng. “Đa tạ nương nương quan tâm.” Dạ Linh Uyển cũng tiện từ chối liền nhận lấy, nàng nghĩ dù sao cũng là dược tốt. “Tâm nhi, ngươi đưa vương phi nghỉ.” “Vâng, nương nương. Vương phi, xin theo nô tỳ.” Cung nữ tên Tâm nhi bước lên dẫn đường cho Dạ Linh Uyển. “Vương phi, có chuyện gì người cứ gọi, nô tỳ canh ở ngoài.” Sau khi chuẩn bị tốt giường ngủ, cung nữ Tâm nhi lui ra ngoài để lại Dạ Linh Uyển. Nàng chăm chú nhìn xung quanh căn phòng, khá thanh nhã và yên tĩnh, Ngọc Thố Cung này độ mỹ lệ cũng tệ. Dạ Linh Uyển lúc này mới bình tĩnh nghĩ lại các tình huống từ lúc gặp hoàng hậu đến bây giờ. ‘Xem ra Thần Thiên Quân Hoa và vị hoàng hậu kia có vẻ hợp nhau lắm, còn vị Ngọc phi xem ra cũng hẳn là tốt. Hậu cung này rắc rối.’ “Vương phi, người ngủ chưa?” Còn suy nghĩ Dạ Linh Uyển nghe có tiếng gõ cửa cùng giọng của Tâm nhi. “Có chuyện gì?” “Ngọc phi nương nương sai nô tỳ mang dược thảo đến cho vương phi.” Dạ Linh Uyển cảm thấy kì lạ, khi nãy đưa nàng Tuyết Ngọc thiên cao, bây giờ lại muốn đưa dược gì nữa đây. “Vào .” “Vương phi, đây là trà pha từ Kim Diệp Thảo, nương nương sợ vương phi khó ngủ nên sai nô tỳ mang tới.” “Vậy sao? Ngươi chuyển lời cảm tạ đến nương nương giúp ta.” “Vương phi khách sáo.” Dạ Linh Uyển nhìn Tâm nhi rót ly trà Kim diệp thảo đưa cho nàng rồi đốt trầm hương. “Đó là cái gì?” Dạ Linh Uyển cảm giác có gì đó đúng. “Đây là Yên Hà Thảo, mùi hương rất dễ chịu, giúp thân thể thả lỏng, nương nương bảo như vậy vương phi có thể ngủ ngon hơn. Vương phi, mời dùng trà ạ.” “À, ta có thói quen uống trà, với lại ta cũng bị khó ngủ đâu, nương nương chu đáo quá rồi.” Dạ Linh Uyển cười cười từ chối uống ly trà bàn, có điều gì đó vừa xẹt qua trong đầu nàng nhưng chưa kịp nắm bắt. “Vương phi, đây là lòng tốt của nương nương, xin vương phi đừng từ chối. Nếu nương nương có hỏi nô tỳ bị quở trách.” Tâm như vẻ mặt khó xử nhìn Dạ Linh Uyển. “A, vậy được rồi, lát nữa ta uống.” “Vương phi, trà nguội mất mùi vị, uống tốt đâu ạ.” Tâm nhi thấy vậy sốt ruột. Dạ Linh Uyển cảm thấy có gì đó kì lạ, tại sao Tâm nhi cứ muốn nàng uống trà này như thế. Đúng là Kim Diệp Thảo giúp an thần, ngủ ngon, cũng có độc tính gì, nhưng có gì đó làm nàng cảm thấy bất an. “Được rồi, ta uống là được chứ gì.” Dạ Linh Uyển nhấp ngụm trà, nàng nhận ra Tâm nhi lén thở dài. “Vương phi, nô tỳ lui xuống trước.” Dạ Linh Uyển gì gật đầu, sau khi Tâm nhi khỏi phun ngụm trà trong miệng ra ngoài và vào trong. Nhìn bài trí của giường ngủ cùng lư hương khiến Dạ Linh Uyển cảm thấy quen thuộc. giường từ sa mạn đến nệm trải giường đều là màu đỏ, Dạ Linh Uyển chợt nhớ ra điều mà nãy giờ luôn thoáng lên trong tâm trí nàng. Màu đỏ – kim diệp thảo – yên hà thảo – và…Tuyết Ngọc thiên cao. Vốn còn giữ lại ý thức của thân thể cũ nên Dạ Linh Uyển đối với độc dược cũng có nhiều hiểu biết. Trong các sách ghi chép của Tịch Linh Các có viết về cách dụng độc, phải là trực tiếp cũng gián tiếp, càng phải độc phát do các loại độc trộn lẫn với nhau. Mà là dùng màu sắc nhất định làm giới hạn, dùng nước và khí từ các dược thảo thông thường để biến loại dược tốt thành độc dược trí mạng. Dạ Linh Uyển thầm cảm thấy may mắn vì khi nãy nàng có dùng Tuyết Ngọc thiên cao. Nếu , chỉ cần nàng vừa nhìn đến màu đỏ khuôn mặt nàng những bị ăn mòn, hủy dung, nặng còn bị ngu dốt. “Thanh Long, Chu Tước.” Dạ Linh Uyển giọng hô lên tức sau lưng nàng xuất hai bóng người. “Chủ nhân.” “Điều tra Ngọc phi.” “Thuộc hạ tuân lệnh.” Cả hai đồng thanh đáp rồi lại ngay lập tức biến mất vào bóng tối. Tịch Linh Các xưa nay chỉ có nữ nhân, tuy nhiên, vì tránh các trường hợp sức nữ nhi làm tới, còn có bốn người được gọi là hộ pháp của Tịch Linh Các là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Bốn người này, hai người luôn nấp trong bóng tối bảo vệ Dạ Linh Uyển, phải trường hợp nguy cấp ra mặt, hai người còn lại thủ vệ ở Tịch Linh Các. Thủ hạ của Dạ Linh Uyển rời bao lâu nàng nghe có tiếng ngoài cửa sổ liền ra mở bóng người bay vào. “Tham kiến vương phi.” nữ tử nhắn, khuôn mặt khả ái quỳ trước mặt Dạ Linh Uyển. “Ngươi là…” Gọi nàng là vương phi, xem ra là người của Thần Thiên Quân Hoa. “Thuộc hạ là Ám, vương gia lo lắng vương phi gặp điều bất trắc nên sai thuộc hạ đến bảo vệ.” “A… vậy ta nên làm thế nào?” “Vương phi cứ xem thuộc hạ là nha hoàn thân cận.” “Vậy được rồi, nhưng nha hoàn mà gọi Ám tốt lắm, ngươi tên là gì?” “Thuộc hạ là Tử Yên.” “Nga, vậy ta gọi ngươi là Tử Yên. Ngươi có thể thay chỗ nệm giường này cho ta ?” Dạ Linh Uyển chỉ vào cái giường đỏ chói ở phía sau. “Vâng, vương phi.” Sau khi vứt bỏ hết trà và dược trong lư hương Dạ Linh Uyển thoải mái nằm nệm giường mới. “Tử Yên, ngươi theo vương gia lâu chưa?” “Bốn năm trước thuộc hạ được vương gia cứu thoát khỏi truy đuổi của kẻ thù, từ đó theo vương gia.” “A, vậy ngươi có hiểu về chuyện trong hậu cung ?” “Cũng biết chút, có số chuyện vương gia thuộc hả kể lại cho vương phi biết, còn lại vương gia tự mình cho vương phi sau.” “Vậy vương gia bảo ngươi cho ta nghe chuyện gì?” “Vương gia , người tuyệt đối được nhận thứ gì của Ngọc phi.”
Chương 11 : Ghen tuông vì ? “Nga, là vậy sao?” Dạ Linh Uyển thầm nghĩ, có lẽ Thần Thiên Quân Hoa biết trước Ngọc phi kia gây bất lợi cho nàng, xem ra việc nàng hành động quả nhiên sai. “Tử Yên, ngươi Ngọc phi là người như thế nào? Tại sao vương gia lại muốn ta nhận thứ gì của nàng ấy?” “Điều này… thưa vương phi, Ngọc phi là người Giang Nam, sáu năm trước đường lên kinh thành du ngoạn bị cường đạo chặn đường. Gia quyến bị giết hết cả, may nhờ có hoàng thượng và vương gia khi ấy xuất cung ngang qua cứu được. Từ lúc ấy được hoàng thượng mang vào cung sủng ái, phong làm Ngọc quý phi.” Tử Yên hơi kể về xuất thân của Lâm Phương Ngọc cho Dạ Linh Uyển nghe. “Vậy làm sao vương gia lại ta được nhận đồ?” “Điều này thuộc hạ lắm, nhưng năm đó Ngọc phi dường như có ý với vương gia nên…” “ ra là ghen tuông,…nhưng ra tay như vậy quá ác độc rồi…” “Sao, vương phi ra tay gì? Chẳng lẽ vương phi xảy ra chuyện gì?” Tử Yên vẻ mặt hoảng hốt nhìn Dạ Linh Uyển, nếu có chuyện vương gia trách tội nàng gánh vác nổi mất. “ có gì, ta sao. Vậy hoàng hậu sao? Hình như hoàng hậu và Ngọc phi được hợp nhau cho lắm.” “Hoàng hậu là còn của Vương thừa tướng, ông ấy là nguyên lão trong triều, từ thời của tiên hoàng, năm xưa có công cứu giá với hoàng thượng nên con của ông ấy khi nhập cung lâu được phong làm hoàng hậu. Nhi tử của hoàng hậu là tam hoàng tử, giờ là hoàng tử duy nhất của hoàng thượng.” “Ra là vậy, được rồi Tử Yên, ta mệt rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm , ngày mai chúng ta còn xuất cung.” Dạ Linh Uyển vươn vai ngáp dài, hôm nay quả là ngày dài mệt mỏi. Nàng còn chuyện ở Tịch Linh Các chưa xử lý xong đâu. “Nương nương, Thiên Quân vương gia ở ngoài chờ.” Tâm nhi giọng lại với Lâm Phương Ngọc. “Sớm như vậy?” “Vâng ạ, là muốn đón vương phi…” “Hừ…Thử xem khi nhìn thấy còn muốn ả nữa . Ngươi mau gọi vương phi đến.” Ngọc phi ánh mắt ác độc nhìn Tâm nhi ra lệnh. “Vâng nương nương, nô tỳ ngay.” Tâm nhi sợ hãi rối rít cúi đầu rồi chạy ngay. “Ngọc phi, ta đến rồi, cần gọi đâu, Quân Hoa đến rồi sao?” Dạ Linh Uyển ánh mắt sáng ngời bước vào. Cuối cùng nàng cũng được thoát khỏi nơi này. Lâm Phương Ngọc nhìn Dạ Linh Uyển bình an vô có việc gì trong lòng nghi hoặc. “Muội muội, muội khỏe chứ, có chỗ nào thoải mái ?” “Sao nương nương lại hỏi như thế? Ta chỉ bị thương ở mặt chút, có chuyện gì chứ?” Dạ Linh Uyển ý vị hỏi lại. “A, có gì, chỉ là ta sợ muội muội quen chỗ nên khó ngủ.” “Nương nương đa tâm, hôm qua người mang đến Kim Diệp Thảo cùng Yên Hà Thảo, ta như nào còn khó ngủ được đây.” Dạ Linh Uyển nóng lạnh nhìn thẳng Ngọc phi trả lời. “Vậy tốt, vậy tốt. Haha, chúng ta là tỷ muội tốt, ta lo cho muội là lẽ được nhiên thôi mà.” Lâm Phương Ngọc trong mắt chợt lóe lên tia sáng rồi biến mất. “Cảm ơn hôm qua nương nương chiếu cố, ta trước, Quân Hoa còn đợi ta, Tử Yên, chúng ta thôi.” “Muội muội, nàng là?” Lâm Phương Ngọc nhìn nữ tử phía sau Dạ Linh Uyển đầy nghi hoặc, nàng ta là ai, vào đây lúc nào. “A, nàng là nha hoàn của Quân Hoa cho ta, để hầu hạ vài chuyện cần thiết, tiến cung hôm qua theo ta lúc muộn nên nương nương biết cũng phải.” Lâm Phương Ngọc nhìn dáng Dạ Linh Uyển cùng Tử Yên bước mà trong lòng xao động.’ Nha hoàn của Quân Hoa đưa cho hôm qua sao, lẽ nào kế hoạch của nàng bị người đó biết rồi. Thế nào Dạ Linh Uyển cũng thể giữ lại, về công về tư nàng đều muốn nàng ta biến mất.’ “ sao chứ?” Thần Thiên Quân Hoa thấy Dạ Linh Uyển vẫn hoạt bát, tinh nghịch trong mắt cảm thấy thả lỏng trong lòng. biết đó là vì sao, nhưng đêm qua chỉ sợ Ám đến kịp, sợ nàng xảy ra chuyện gì… “ sao. Vương gia nhìn xem ta….” Dạ Linh Uyển còn chưa hết câu bị Thần Thiên Quân Hoa kéo lấy ôm vào trong lòng. “Ta rất nhớ nàng.” Giọng nam tính trầm thấp truyền tới từ tai khiến cả người Dạ Linh Uyển cứng ngắc. “Này…vương gia…” Dạ Linh Uyển định đẩy ra, đùa sao, giờ còn muốn diễn kịch. “Ngoan chút, có người theo dõi.” Tiếng thầm cùng hơi nóng phả vào tai, Dạ Linh Uyển cả mặt đỏ bừng, động tác phản kháng cũng dừng lại. Qua lúc Thần Thiên Quân Hoa cũng thả ra, nhìn người nào đó xấu hổ đến mức dám ngẩng đầu lên hài lòng vô cùng. “ thôi, về vương phủ.” “Vâng.” Dạ Linh Uyển ngoan ngoãn bị dắt , ngơ ngác hồi cũng về tới phủ vương gia. “Đêm qua có gì xảy ra chứ?” Thần Thiên Quân Hoa lạnh lùng hỏi Ám. “Vâng vương gia, có gì xảy ra.” “Vương gia, ta có chuyện muốn , hôm qua kì có chuyện xảy ra trước khi Ám tới.” Dạ Linh Uyển sực tỉnh nhớ lại chuyện quan trọng cần liền đem hết mọi việc Ngọc phi làm với nàng lại cho Thần Thiên Quân Hoa biết. Chỉ là chi tiết nàng biết điều này nhờ đọc được trong sách ở Tịch Linh Các nàng . “ ngờ còn có cách dụng độc kì diệu như vậy, Ngọc phi chỉ là nữ tử nơi thâm cung, như thế nào lại biết đến chuyện này?” Ám ra suy nghĩ của mình, và cũng là điều Thần Thiên Quân Hoa suy ngẫm trong lòng. “Ám, ta có chuyện cần với vương phi, ngươi ra ngoài trước.” Thần Thiên Quân Hoa vẻ mặt thâm trầm suy nghĩ. “Vâng, vương gia.” “Uyển nhi, nàng có muốn nghe đầu đuôi của chuyện này ?” “Vương gia, bây giờ còn ở trong cung rồi…” Thế nên làm ơn đừng gọi nàng như vậy được , gai hết cả người rồi đây. “Ta hỏi nàng.” Thần Thiên Quân Hoa hờn giận để ý đến vấn đề nàng vừa hỏi. “Này, tất nhiên ta muốn biết. Vương gia, chẳng lẽ sau này nhỡ ta có chết cũng biết tại sao, như vậy rất khó chịu.” “Vậy ta cho nàng biết, nhưng trước tiên, ta biết nàng phải chỉ là hoa nương bình thường ở Thanh Nhã Các.” Thần Thiên Quân Hoa vốn nhận ra nàng bình thường khi động thủ cùng ở suối nước nóng. Nàng có nội lực tầm thường, lại thêm am hiểu về dụng độc như nàng vừa , hoa nương ở kỹ viện làm sao có bản lĩnh như thế đây. “Cái này…vương gia, ta có được ?” Dạ Linh Uyển khó xử, vốn trước nay cũng người nào biết nàng là chủ nhân của Tịch Linh Các, nàng biết nếu che giấu thân phận càng tốt, rắc rối cũng càng ít . “Như vậy nàng muốn chết minh bạch sao?” Thần Thiên Quân Hoa tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng.” Hơn nữa…nếu nàng , ta cũng truy ra. Đến lúc đó, nàng bí mật bị lộ, hơn nữa ta cũng kể cho nàng biết chuyện hoàng cung. Nàng muốn biết chuyện đó sao?” Dạ Linh Uyển cắn môi suy nghĩ, là vương gia, thế lực tất nhiên . Việc truy ra nàng có lẽ khó khăn, nhưng nếu để truy ra phải nàng nhưng bắt được gà còn mất nắm thóc sao. “Vậy…được rồi, vương gia, người có biết Tịch Linh Các ?” Dạ Linh Uyển nhắm mắt thở dài. Thôi thôi , dù sao nàng có lẽ cũng nằm trong tầm ngắm của vị Ngọc phi kia rồi. Vũng bùn này là Thần Thiên Quân Hoa kéo nàng xuống, vậy nàng dùng là điểm tựa để khỏi chết đuối vậy. “Tịch Linh Các? Nơi chuyên thu thập tin tức trong giang hồ, gồm cả dược y lẫn độc y, thuộc chính cũng thuộc tà trong giang hồ sao?” Thần Thiên Quân Hoa ý vị thâm sâu trả lời, trong lòng cũng có sẵn dự đoán. “Phải, ta chính là…chủ nhân của Tịch Linh Các.” Dạ Linh Uyển mở to ánh mắt sáng ngời nhìn vào người trước mắt. “ ra ta được gặp Độc y nương tử Dạ Ảnh trong truyền thuyết.” Lời Thần Thiên Quân Hoa mang đầy vẻ hờn dỗi. “Ách, danh hiệu đó là…chê cười rồi, là giang hồ đồn lung tung thôi mà, haha.” “Nghe nàng cùng Cung chủ Đông Thiên Phong của Phong Thiên Cung tình ý sâu đậm, dây dưa . Nên biệt danh Độc y trước đây được thêm vào hai chữ “nương tử”. À, nghe gần đây Đông Thiên Phong còn ở tại Tịch Linh Các.” Dạ Linh Uyển nhìn vẻ mặt người nào đó càng ngày càng đen, ánh mắt liếc nàng cũng càng ngày càng lạnh liền rùng mình thôi. Làm sao mà nàng lại cảm thấy trước mắt mình là khối thuốc nổ cực lớn chứ. “ có, chỉ là…ách…haha, tin đồn, tin đồn thôi.” Dạ Linh Uyển cười khan, ngừng nuốt nước miếng. Biểu của vị vương gia này, phải là thích nàng đấy chứ. Oahahaha, thích nàng sao, thể nào. “Vương gia…” Dạ Linh Uyển rón rén lại gần kéo kéo tay áo Thần Thiên Quân Hoa. Hứ, làm sao mà lại chịu nhìn nàng chứ. “Như thế nào?” Thần Thiên Quân Hoa vẫn thèm để ý, trong lòng có vị chua, rất chua, làm tràn. “Người như vậy, ta có thể hay …hiểu là…người thích ta?” “Ta…” Thần Thiên Quân Hoa sững người, nhìn đến tay nàng nắm áo .Đúng vậy, sao lại quan tâm chuyện của nàng với Đông Thiên Phong chứ. “A…haha, ta chỉ đùa thôi, vương gia người đừng để ý.” Dạ Linh Uyển buông tay áo ra, liên tục xua tay. Hứ, biết ngay mà, soái ca cũng đến lượt nàng hưởng. “Được, vì nàng muốn thế nên ta thích nàng.” Thần Thiên Quân Hoa thấy nàng bỏ tay ra giật mình, kéo nàng ôm vào trong lòng bá đạo tuyên bố. “Cái gì chứ, sao lại nghe miễn cưỡng như thế, ta khi nào muốn vương gia…” Dạ Linh Uyển ngừng giãy dụa, nhìn đến ánh mắt nhìn thẳng nàng chớp mắt cả người như bị niệm chú. Nàng thể cử động, chỉ có thể nhìn khuôn mặt ngày càng đến gần. “Ta thích nàng… Đến giờ ta mới biết, ra nhất kiến chung tình là có .” thâm tình nhìn nàng mà thổ lộ lòng mình. Dạ Linh Uyển vẫn còn bất ngờ thôi liền hồi phục tinh thần đưa tay lên che môi lại. , thế nhưng, thế nhưng…vừa mới hôn nàng. Oanh, khuôn mặt Dạ Linh Uyển đỏ bừng, thậm chí có thể thấy khói bay ra từ đỉnh đầu. “Uyển nhi, Uyển nhi.” Thần Thiên Quân Hoa thấy nàng bất động có biểu gì liền lay động bả vai. ‘Ừm, ừm, e hèm. Được rồi. nàng là thiếu nữ đại, chuyện này cũng có gì, nhưng mà… làm nhanh quá , nàng còn chưa kịp cảm nhận nữa.’ Dạ Linh Uyển trong đầu ngừng suy nghĩ. “Uyển nhi, nàng có nghe ta ?” Thần Thiên Quân Hoa hiểu nỏi, thế nào mà vừa mới đây phát ngốc rồi. “Quân Hoa…” Dạ Linh Uyển ngại ngùng kéo kéo áo người nào đó. “Làm sao thế?” Ân, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong tay, tâm tình quả rất thoải mái. Lại nhìn đến vẻ mặt ngại ngùng, xấu hổ của nàng, hiến động tâm đâu. “Cái kia…lại lần nữa được …”
Chương 12 : Quá khứ của Lãnh Vương Lời vừa ra Dạ Linh Uyển chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi, nàng vừa mới cái gì vậy chứ. Có thể nào Thần Thiên Quân Hoa xem nàng là sắc nữ hay ? Thần Thiên Quân Hoa đầu tiền là ngẩn ra, sau đó liền cười xấu xa nhìn Dạ Linh Uyển. “Nga, ngờ Uyển nhi lại thương nhung nhớ ta đến vậy.” “Làm gì có, ta mới có. Cứ coi như ta chưa gì .” Dạ Linh Uyển gương mặt đỏ ửng quay chỗ khác. Ai, là mất mặt, sao nàng lại ra câu kia chứ. “Uyển nhi.” Giọng trầm thấp ý cười vang lên bên tai khiến gương mặt Dạ Linh Uyển càng lúc càng nóng, là mờ ám quá . Nàng còn được ôm trong lòng đâu. “Chuyện gì?” Bất mãn quay đầu lại trừng , muốn cười nàng cứ cười . “Ta rất sẵn lòng.” “Hả…ưm…” Dạ Linh Uyển chưa kịp phản ứng môi mềm lại lần nữa bị đoạt lấy. Lúc đầu chỉ là môi mỏng ma sát nhau, nhưng người nào đó dường như càng lúc càng thỏa mãn. Bàn tay để phía sau càng áp chặt đầu nàng về phía mình. “Ưm….a…” Dạ Linh Uyển vừa được thả ra liền ngừng hít thở khí, cả người mềm nhũn tựa vào người Thần Thiên Quân Hoa. “Nàng ngọt.” Thần Thiên Quân Hoa giọng có điểm khàn khàn, bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ mới hôn nàng chút làm có phản ứng, là hành hạ . Dạ Linh Uyển đỏ mặt vùi vào ngực Thần Thiên Quân Hoa, giọng lí nhí của nàng truyền đến khiến khỏi muốn cười, là tiểu tinh linh hay thẹn thùng. “Chàng còn chưa kể cho ta nghe chuyện trong hoàng cung.” “Được, ta kể cho nàng nghe.” Thần quốc, thời vua Thần Thiên Nhất Đế , hiệu là Thịnh Đế, dưới gối có bốn hoàng tử và hai công chúa. Theo luật lệ ngôi vua thường dành cho trưởng tử, nhưng đại hoàng tử hữu dũng vô mưu lại háo thắng kiêu ngạo, vì thế nên Thịnh Đế có ý truyền ngôi cho nhị hoàng tử Thần Thiên Thế Hoa. Đại hoàng tử vì cam lòng nên mưu cấu kết với tể tướng đương triều Trần Lâm, cùng với ủng hộ của Tuyết Băng quốc ở phía bắc muốn cướp ngôi. Ngay khi Thịnh Đế băng hà vì bệnh nặng, đội quân của Tuyết Băng quốc được đại hoàng tử dẫn vào bao vây hoàng cung suốt hai ngày. “Nhị đệ, ngươi mau đem thánh chỉ truyền ngôi của phụ hoàng giao ra đây, nếu mạng khó bảo toàn.” Thần Thiên Đế Hoa ngạo mạn đối hoàng đệ của mình đòi thánh chỉ. “Hoàng huynh, huynh làm gì vậy? Tại sao lại dẫn quân của Tuyết Băng bao vây hoàng cung Thần Quốc, huynh làm phản sao.” Tam hoàng tử Thần Thiên Nhất Hoa kìm được hướng đại hoàng tử gào, hoàng huynh của thế nhưng muốn tạo phản sao. “Tam đệ, ngươi thông minh đứng về phía ta, lấy thánh chỉ trong tay nhị đệ. Bằng , lát nữa chớ trách hoàng huynh nể tình huynh đệ máu mủ.” “Đại hoàng huynh, huynh…huynh như thế nào…thế nào..lại đối chúng ta như vậy, phụ hoàng vừa băng hà huynh lại…” Ngũ công chúa cùng lục công chúa tin được những gì diễn ra, huynh muội máu mủ cùng nhau lớn lên, vậy mà đại hoàng huynh lại muốn giết họ. Hai nàng bất quá chỉ người tám tuổi, người 10 tuổi, biết làm gì hơn chỉ có thể khóc ngừng. “Hai hoàng muội chớ trách huynh, chỉ cần nhị đệ chịu giao ra thánh chỉ, hoàng huynh liền phóng hai muội con ngựa, đem hai muội sang Tuyết Băng gả cho hai hoàng tử xứng đáng.” “Hoàng huynh đây là người si mộng sao?” Nhị hoàng tử Thần Thiên Thế Hoa nãy giờ vẫn bình tĩnh lúc này mới lên tiếng. “Nhị đệ, đệ phải là sợ quá biết mình gì rồi đấy chứ? Hoàng cung bây giờ đều bị quân Tuyết Băng bao vây, chi viện của ngươi có đến cũng chỉ có thể ở ngoài thành mà thôi.” “Hoàng huynh, ý chỉ của phụ hoàng là muốn giao giang sơn lại cho đệ, bây giờ phải chỉ có quân đội của riêng đệ mà còn có cấm vệ quân cũng thuộc quyền của đệ, huynh là muốn tạo phản sao?” Thần Thiên Quân Hoa sâu kín nhìn đại ca của mình. vốn muốn tranh giành ngôi vị, nhưng hoàng huynh của háo thắng lại suy nghĩ chu toàn, lần này lại dẫn quân đội nước khác tràn vào, có khác nào muốn dâng giang sơn cho người khác. muốn giang sơn phụ hoàng gầy dựng lại biến mất như thế. “Hoàng huynh, ngươi….” Tam hoàng tử sững người nhìn hành động của đại hoàng tử, nhị hoàng tử cũng thể tin những gì thấy. “Aaaaaaaaaa, ngũ tỷ….” Lục công chúa gương mặt trắng bệch sợ hãi nhìn tỷ tỷ vừa đứng cạnh mình bây giờ cả ngươi toàn máu, nằm bất động dưới nền. “Nhị đệ, ngươi cần dài dòng,nếu ngươi còn muốn kéo dài thời gian sợ là lục muội mệnh yểu rồi.” Đại hoàng tử ánh mắt thị huyết, thuận sống, nghịch chết, từ lúc biết phụ hoàng muốn kế vị muốn bị bức điên rồi. “Hoàng huynh, ngươi thế nhưng giết cả muội muội của mình.” Thần Thiên Thế Hoa phẫn nộ thôi, tuy nhiên chẳng thể làm được gì, bởi bây giờ bị trúng độc, còn nội lực, thể phản kháng. “Ta có tể tướng phò trợ cùng đội quân Tuyết Băng, ai dám chống lại ta, lấy thánh chỉ là để danh chính ngôn thuận, nhị đệ, ngươi giao hay giao thánh chỉ?” “Ta……” Thần Thiên Thế Hoa nghĩ đến cảnh con dân Thần Quốc lầm than khó xử, phải làm gì đây. “A…đại hoàng huynh….ngươi…” Tam hoàng tử đôi mắt trừng thẳng đại ca , thế nhưng nhẫn tâm. “Tam ca…” “Tam đệ…” Nhị hoàng tử cùng lục công chúa cùng lúc hét lên. “Đại ca, huynh phải là người.” Lục công chúa tuyệt vọng hét lên, người kế tiếp là nàng sao. “Nhị đệ, ngươi giao hay giao.” Đại hoàng tử từng bước từng bước về phía lục công chúa, bỗng nhiên mũi tên hướng bay tới khiến vội vã né tránh. “Kẻ nào?” Chắn trước mặt nhị hoàng tử cùng lục công chúa là tứ hoàng tử của Thần Quốc – Thần Thiên Quân Hoa. “Nhị ca, đến thế này còn cho người thông tri đệ sao?” Tứ hoàng tử lãnh đạm lên tiếng. vốn ở dưới hầm băng biết gì, cũng may thuộc hạ thân tín của thông tri kịp thời. Nếu việc e rằng còn tệ hơn lúc này. “Khụ khụ….tứ đệ, như đệ thấy huynh cũng có cách nào thông tri.” Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử là cùng mẫu phi, nhị hoàng tử văn võ song toàn ở bên cạnh hoàng đế phụ giúp việc nước, còn tứ hoàng tử từ năm lên sáu tuổi được hoàng đế xây cho hầm băng, ở đó vừa luyện võ vừa luyện chữ, được bồi dưỡng như trụ cột quốc gia sau này, nếu có chuyện quan trọng ai đến tìm . “Tứ đệ, ngươi cũng muốn chết sao?” Đại hoàng tử lửa giận trong mắt càng lớn hơn. “Tứ ca, tam ca cùng ngũ tỷ đều bị đại ca…” Lục công chúa 8 tuổi chạy lại ôm lấy tứ hoàng tử ngừng khóc, nàng biết tứ ca có thể bảo vệ nàng. “Tình Hoa ngoan, khóc, ở đây với nhị ca, để tứ ca báo thù cho tam ca cùng ngũ muội, được ?” Thần Thiên Quân Hoa ôn nhu dỗ dành tiểu muội rồi đưa nàng lại gần Thần Thiên Thế Hoa. Nhìn đến thi thể của tam hoàng tử cùng ngũ công chúa khiến phẫn nộ thôi liền cầm lấy kiếm lao về phía trước. “Người đâu, giết cho ta.” Đại hoàng tử thất thế, biết mình thua kém tứ hoàng tử liền ra lệnh cho đại quân tràn vào. Thần Thiên Quân Hoa như tu la đến từ địa ngục, người nhuốm toàn máu tươi, chỉ cần quân lính bước lên liền giết người, đến khi thi thể của đại hoàng tử cùng tể tướng cũng gục dưới chân . Khi Nam Thiên Hạo cùng Vương thừa tướng dẫn đội quân phá cửa thành xông vào cứu viện chỉ còn lại mảnh huyết sắc. Từ đó, truyền thuyết về Thần Thiên Quân Hoa lan truyền khắp kinh thành, lúc ấy chỉ mới 14 tuổi. Sau khi được giải cứu, Thần Thiên Thế Hoa cùng Nam Thiên tướng quân – cha của Nam Thiên Hạo chỉ huy cấm vệ quân cùng binh lính cứu viện đánh lui quân của Tuyết Băng Quốc. Đại hoàng tử tạo phản thất bại phải táng mạng, gia quyến của tể tướng Trần Lâm bị đày ra biên ải.Nhị hoàng tử Thần Thiên Thế Hoa kế vị ngôi vua lên làm hoàng đế, hiệu là Thiên Bình. Vương thừa tướng có công cứu giá, ái nữ nhập hậu cung bao lâu hoài long chủng liền được phong làm hoàng hậu, ngồi ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Nam Thiên tướng quân được phong làm Trấn quốc tướng quân, sau tuổi cao liền để nhi tử duy nhất tiếp tục nắm giữ sứ mệnh bảo vệ giang sơn. “Đại ca của chàng độc ác, ngay cả đệ đệ cùng muội muội của mình cũng xuống tay.” Dạ Linh Uyển khó tin trừng mắt nhìn Thần Thiên Quân Hoa. “Huynh ấy bị quyền thế che mất lý trí.” Thần Thiên Quân Hoa lãnh đạm trả lời, như thể chưa từng đứng trước trận huyết tinh năm đó. “Còn chàng sao? Sau khi nhị ca của chàng lên ngôi chàng làm gì? ngờ từ chàng chịu khổ như vậy, ở trong hầm băng có phải là lạnh lắm hay .” Dạ Linh Uyển bất giác đưa tay chạm vào khuôn mặt của , thầm nghĩ có phải hay vì từ chứng kiến những việc như thế nên mới có tính cách dương quái khí như bây giờ. “Ta trở thành Thiên Quân Vương gia, hằng ngày đều vào cung phụ giúp hoàng huynh, còn lại thời gian đều ở trong phủ. Trước đó muốn ở hầm băng là ta cầu, ta cảm thấy chứng kiến việc tranh đoạt quyền thế ở hậu cung nhàm chán.” Thần Thiên Quân Hoa từ vốn lãnh đạm, cảm thấy chán ghét những việc trong cung mới muốn Thịnh Đế tạo cho mình gian riêng. Dạ Linh Uyển tựa trong ngực Thần Thiên Quân Hoa cảm thấy ấm áp lại dễ chịu, bất giác ngáp cái. Thần Thiên Quân Hoa sủng nịnh nhìn nàng chăm chú. “Thế nào? Đêm qua trong cung ngủ tốt sao?” “Ân, đêm qua trong cung lạ chỗ, với lại ta sợ ngủ say chết lúc nào cũng biết a. Tất cả là tại chàng.” Thần Thiên Quân Hoa rất quân tử nhận lời lên án của Dạ Linh Uyển, đồng thời dùng hành động thực tế bù đắp lại lỗi lầm. “A…chàng làm gì?” Dạ Linh Uyển thấy Thần Thiên Quân Hoa bất ngờ đổi tư thế liền vội vã ôm lấy cổ , chỉ sợ mình bị rớt xuống. “Là ta khiến nàng ngủ ngon, bây giờ ở Nhã Trúc Cư này có ai muốn hại nàng, có ta ở bên cạnh, nàng có thể yên tâm ngủ rồi.” “Cũng đúng. Nhưng là….Ta lại sợ chàng.” Dạ Linh Uyển đúng lý hợp tình nhìn người trước mặt mà , ác tâm tất nhiên phải đề phòng, nhưng sắc tâm cũng thể phòng nha. Thần Thiên Quân Hoa gương mặt dở khóc dở cười. “Ta nếu muốn ngay bây giờ liền lập tức muốn, lẽ nào đợi nàng ngủ biết gì mới muốn sao? có cảm xúc.” “Nhưng nếu lát nữa chàng có cảm xúc sao?” Ai đó vẫn rất cứng đầu trong vấn đề “cảm xúc” “Nàng nếu ngủ….ngay bây giờ ta liền có cảm xúc.” Thần Thiên Quân Hoa vẻ mặt có hảo ý cúi lại gần, tay đặt eo nàng còn cố ý tăng thêm lực đạo khiến Dạ Linh Uyển hốt hoảng cười gượng. “Ta ngủ, ta bây giờ liền ngủ, ahaha…” Gió thổi rơi những cánh đào nhuyễn tháp, Thần Thiên Quân Hoa mỉm cười nhặt lấy cánh hoa rơi mái tóc thiên hạ tựa chân để ngủ, có lẽ bị luân hãm dưới ánh nhìn tinh nghịch của nàng rồi.
Chương 13 : Thấu hiểu mọi việc Khi Dạ Linh Uyển tỉnh dậy mặt trời xuống núi từ lúc nào, lắc lắc đầu nhớ lại mọi thứ. Hình như nàng mơ giấc mơ rất dài. Nàng mơ thấy nàng vào cung bị người ta đánh, ám hại lại còn được làm vương phi rồi công chúa. Thần Thiên Quân Hoa hình như thích nàng, còn hôn nàng nữa, Dạ Linh Uyển mặt đỏ bừng đưa tay khẽ chạm cánh môi, là mơ sao? Nàng đối với Thần Thiên Quân Hoa… “ Uyển nhi, nàng tỉnh rồi? Cảm thấy đói sao?” Dạ Linh Uyển còn mơ màng giường Thần Thiên Quân Hoa mở cửa bước vào. “A, vương gia…” Người nào đó dường như bất mãn với cách xưng hô của nàng, đường tới nắm lấy bàn tay chỉ vào . “Gọi ta Quân Hoa, cần tái gọi vương gia.” Bàn tay ai đó rất tự nhiên đặt tại vòng eo mảnh khảnh của nàng. “A, phải là mơ sao?” Dạ Linh Uyển gãi gãi đầu mơ màng. Thần Thiên Quân Hoa dở khóc dở cười, tiểu tinh linh của sao vừa ngủ dậy phát ngốc cái gì rồi. Nhìn nhìn hai bàn tay nhắn bắt đầu bò lên khuôn mặt của mà nhéo nhéo, nàng nghĩ là tiểu hài tử sao chứ. “Uyển nhi, nàng đây là khiêu khích ta sao?” Bàn tay đặt tại eo nàng tăng thêm lực đạo, cả người Dạ Linh Uyển gần như tựa hẳn vào . “A…” Dạ Linh Uyển lúc này mới giật mình gọi hồn trở lại. “ có, có…ta chỉ là…chỉ là…cảm thấy mọi chuyện rất khó tin…chàng…chàng như thế nào thích ta…ta…đối với chàng…đối với chàng…” Gương mặt tinh xảo thẹn thùng theo lời nàng càng càng cúi thấp, áp vào người Thần Thiên Quân Hoa. “Như thế nào khó tin đâu? Nàng đối với ta lại là như thế nào? Uyển nhi, ta muốn nghe lời lòng của nàng.” Thần Thiên Quân Hoa nâng cằm thiên hạ trong lòng, muốn nhìn nàng, muốn biết cảm giác của nàng đối với . “Chúng ta chỉ mới gặp nhau và tiếp xúc hơn ngày, còn nữa….ta…ta cũng biết có chàng hay ?” “Nàng chưa nghe cái gì gọi là nhất kiến chung tình sao? Còn nữa…nàng chán ghét ta sao?” Thần Thiên Quân Hoa cười, tiểu tinh linh của rất ngây thơ a. (Vâng….Linh Uyển tỷ rất ngây thơ…các nàng muốn thế ạ. =.=” ) “ có a, ta có chán ghét chàng.” Đùa gì chứ, nàng chết mỹ nam này , là người mỹ nhất nàng gặp khi tới thế giới này. “Khi ta ôm nàng như thế này, và khi ta…hôn nàng, nàng nghĩ chán ghét, muốn tránh ta sao?” “ có…thậm chí có chút… chút thích.” Dạ Linh Uyển vừa ngẩng đầu được chút lại có xu hướng bắt đầu cúi trở lại. “Như vậy được rồi, ta nàng, nàng chán ghét ta, như vậy ta cố gắng để nàng có thể tìm được câu trả lời.” Thần Thiên Quân Hoa sủng nịnh ôm bảo bối của vào lòng. “Quân Hoa…” Dạ Linh Uyển cảm động nhìn nam nhân trước mặt, người này nguyện ý đợi nàng thương , còn muốn cố gắng để nàng thương , dù là ở đại nàng cũng khó gặp được người như thế. “Nhưng ra…Uyển nhi, lúc trước ta nghe nàng muốn gả cho ta.” “A, là lúc nào?” Dạ Linh Uyển nhớ mình từng cho nghe nàng muốn gả cho . “Khi nàng với Diệp Nhi, ta tốt hơn Thiên Hạo sao?” “A…cái đó, ra là…” Dạ Linh Uyển chột dạ gãi đầu gãi tai, nàng ngờ lúc đó lại nghe được. “Như thế nào?” “ ra lúc đó ta nghĩ là…Nam Thiên tướng quân vẻ mặt soái như thế lại lúc nào cũng mang vẻ mặt tươi cười sau khi gả cho người như vậy đưa đến rất nhiều đóa hoa đào mong muốn, so với chàng vẻ mặt…ừm…lạnh lùng hơn chút bớt nha.Còn nữa, ta nghĩ gả cho vương gia … nhiều bạc hơn gả cho tướng quân. Ách, haha, là như thế.” Thần Thiên Quân Hoa vẻ mặt cứng đờ, ra nàng chọn là vì như thế, xem ra còn phải cố gắng rất nhiều. “Uyển nhi, nàng ngủ cả ngày cũng đói bụng rồi, để ta gọi người mang thức ăn lên.” “Ân, ta muốn ăn cùng chàng.” Dạ Linh Uyển ánh mắt chờ mong, lần trước thấy dùng bữa tao nhã mà vẫn rất soái, dù thức ăn bàn biến mất với tốc độ hơi nhanh chút nhưng mà nàng vẫn rất muốn ngắm. “Được, nàng tự hay ta ôm nàng đến bàn?” “ cần đâu, có mấy bước ta được mà.” Dạ Linh Uyển buồn cười, đề nghị như vậy mệt cho còn với vẻ mặt lạnh lùng. “Quân Hoa, chuyện chàng kể lúc sáng vẫn còn chưa xong.” Dạ Linh Uyển ăn no, thảnh thơi lấy Thần Thiên Quân Hoa làm gối dựa. “Ân, ta kể tiếp cho nàng nghe, ngoan chút, đừng xoa mặt ta như thế.” Thần Thiên Quân Hoa bắt lấy hai bàn tay nghịch ngợm chạy loạn mặt . Chỉ trong ngày mà học được thói quen ôm nàng trong lòng, dùng bữa xong liền hai lời, ôm lấy Dạ Linh Uyển đến Nhã Trúc Cư thích của rồi để nàng tựa vào lòng , hai người cùng ngồi nhuyễn tháp. Hoàng hậu Vương Tiểu Lệ mang long chủng sinh hạ được hoàng tử, vẫn là hoàng tử duy nhất cho đến bây giờ. Mọi việc có lẽ cũng có gì xảy ra nếu như phải Thần Thiên Quân Hoa phát thừa tướng thời gian mấy năm gần đây càng ngày càng khuếch trương thế lực của mình. Cùng lúc đó trong cung truyền ra tin tức những phi tần của hoàng đế thường thường bị sinh non hiểu lý do vì sao. “Chàng nghi ngờ là hoàng hậu làm thế để bảo vệ vị thế của nhi tử mình sao?” “Ừm, nếu tam hoàng tử được nhập đông cung thế lực của Vương thừa tướng càng phát đại hơn. Vì thế ta phái thuộc hạ theo dõi nhất cử nhất động của hoàng hậu.” “Vậy chàng có phát gì sao?” “Đây chính là điều ta cảm thấy kì lạ, hoàng hậu hề có hành động gì đáng ngờ, nhưng các việc vẫn diễn ra. ra hậu cung của hoàng huynh ngoài hai nữ nhân nàng gặp cũng chỉ còn hai người nữa, là công chúa Tuyết Băng và Nam Hà đến hòa thân.” “Vậy chàng có điều tra Ngọc phi hay ?” “Ngọc phi ta điều tra trước khi nàng ấy nhập cung, ngoài gia quyến chết khi gặp cường đạo còn ai tại quê nhà, tìm được điều gì liên quan nữa.” “Liệu việc hãm hại long chủng là Ngọc phi làm chăng, nàng ấy cũng hoài thai kia mà, hơn nữa chàng cũng thấy cách nàng dùng để hại ta rồi đấy.” “Ta từng cho người theo dõi nàng ta nhưng có kết quả, hơn nữa nàng ta cũng từng lần sinh non. Vì điều đó nên nàng ta và hoàng hậu bất hòa, cũng bởi điều này mà ta nghi ngờ hoàng hậu nhưng có vẻ hoàng hậu hành động rất khôn ngoan. Hơn nữa Ngọc phi có phe cánh, có thế lực nên việc nhi tử của nàng nhập đông cung trở thành thái tử là thể.” “Phe cánh của thừa tướng gồm những quan viên trong triều sao?” “ chỉ quan viên trong triều, gần đây theo ta biết có lẽ thừa tướng muốn mượn sức mạnh của những người trong giang hồ và cả những người ngoại quốc.” “Người trong giang hồ sao? Là ai chàng biết ?” “Có lẽ là người của Hứa Mãn gia trang.” “Hứa Mãn gia trang? Xem ra chuyện lần này nguyên nhân tựa hồ thực sâu xa.” “Nàng muốn đến chuyện gì?” “Trang chủ cũ của Hứa Mãn gia trang là Hứa Kình tiền bối đồng thời cũng là võ lâm minh chủ, xưa nay tiền bối là người được hai phe chính tà kính trọng, cũng là người duy trì thế cân bằng giữa giang hồ và triều đình. Nhưng mấy ngày trước tiền bối bị độc chết mà nguyên nhân.” “Xem ra việc Hứa minh chủ bị ám hại có liên quan tới kế hoạch của Vương thừa tướng.” Thần Thiên Quân Hoa trầm tư suy nghĩ, có lẽ nào lâu nay sai hướng. “Có lẽ Tịch Linh Các có tin tức gì đó, bằng ta với chàng cùng trở về đó?” “Cũng phải, nhưng lần này e rằng còn phải tìm hiểu kế hoạch của thừa tướng, ta với nàng đến bàn với Thiên Hạo, để theo cùng nữa .” Ba người Quân Hoa, Linh Uyển cùng Thiên Hạo chuẩn bị xe ngựa rồi khởi hành hướng về Tịch Linh Các ngay trong đêm. “Linh Uyển, tay muội đẹp nha, nhắn lại mềm mại. Còn nữa, tóc của muội như nào lại mượt mà như thế, ta chạm vào chút được chứ?” “Nam Thiên Hạo, nếu như ngươi còn nhìn chằm chằm vào tay nàng lần nữa ta ngại xuống tay với đôi mắt của ngươi đâu.Còn nữa, thu móng vuốt của ngươi lại, thử chạm vào tóc nàng xem ta có chặt tay ngươi xuống hay ?” Thần Thiên Quân Hoa ôm Dạ Linh Uyển trong lòng nhưng mắt nhìn trừng trừng Nam Thiên Hạo ở đối diện. “Ui chao, tiểu Hoa Hoa à, ta chỉ là nhìn ngắm kĩ vị nương làm cho khối băng ngàn năm biết di chuyển tan chảy thôi mà. Linh Uyển, muội xem vì cái gì từ lúc lên xe ngựa tiểu Hoa Hoa cứ nhìn huynh như thể huynh nợ rất nhiều bạc vậy.” Nam Thiên Hạo vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt nhìn Dạ Linh Uyển. Gương mặt Dạ Linh Uyển nổi đầy hắc tuyến, người này thế nhưng từ lúc lên xe ngựa ngừng khen nàng. khen nàng từ đầu đến chân, chỉ thiếu chưa khen móng chân của nàng bởi nhìn thấy. Thêm việc gọi Quân Hoa của nàng là “tiểu Hoa Hoa” hại nàng nãy giờ cả người nổi mẩn khắp nơi, hỏi sao Thần Thiên Quân Hoa lại nhìn trừng trừng đây. “Thiên Hạo, nếu như huynh…ừm…nếu như huynh có thể gọi Quân Hoa bình thường và huynh cũng cần khen ta thêm gì nữa ổn thôi.” Dạ Linh Uyển đành cười gượng trả lời, nàng sao biết tảng băng phía sau nàng lộ ra sát khí kia chứ. “Ai, muội biết chứ tên này từ đến lớn chỉ có vẻ mặt duy nhất, như là mọi việc liên quan đến . Bây giờ có cơ hội như thế này, muội bảo ta làm sao mà ngồi yên được.” Nam Thiên Hạo bộ lưu manh cười hắc hắc. “Ngươi cần ngồi yên, nếu ngươi còn muốn thử sức nhẫn nại của ta cứ thử, ta có thể cần lưu tình mà đem ngươi đá khỏi xe ngựa.” Thần Thiên Quân Hoa cười lạnh nhìn kẻ nãy giờ vẫn ngừng khiêu khích . “Hắc hắc, tiểu Hoa Hoa…à , Quân Hoa, chúng ta là huynh đệ mà….À, ta cảm thấy muốn ngủ, làm phiền hai người.” Nam Thiên Hạo nuốt nuốt nước miếng, tiểu Hoa Hoa của đáng sợ nha, tuy rằng còn muốn trêu chọc chút nhưng cũng muốn bị đá ra khỏi xe ngựa đâu. Thần Thiên Quân Hoa xưa nay luôn là làm. “Uyển nhi, nàng mệt ? Nếu mệt ngủ chút.” “ sao, hôm nay ta ngủ cả ngày rồi, chàng mới cần nghỉ ngơi. Ta cũng trông chừng, để người nào làm hại chàng.” Dạ Linh Uyển tươi cười nhìn lại, mau mau ngủ nha, để nàng còn được ngắm kĩ hơn nữa. “Ta mệt, vậy nàng kể cho ta nghe chuyện của nàng ở Tịch Linh Các, thế nào?” “Ân, chuyện của ta cũng có gì thú vị, nhưng chàng muốn ta .” “Chuyện của nàng ta đều muốn biết.” Tịch Linh Các trước đây là do Dạ Linh Uyển trong phút hưng phấn mà tạo nên. Nàng lúc trước chỉ là đứa bé mồ côi được sư phụ thu nhận, truyền thụ võ công cùng y thuật. Sau đó sư phụ quy tiên Dạ Linh Uyển lang thang trong giang hồ dùng y thuật cứu người cũng là kiếm bạc để sống. Sau thời gian hành tẩu cũng cứu được khá nhiều nữ tử Dạ Linh Uyển nảy ra ý tạo nên Tịch Linh Các, nàng muốn có nơi cho tất cả nữ tử giang hồ dựa vào. Sau khi Tịch Linh Các dùng y thuật cứu được rất nhiều người trong giang hồ cũng có uy danh nhất định, Dạ Linh Uyển triệu tập tất cả nữ tử để tạo nên Thanh Nhã Các, nàng muốn Tịch Linh Các những nổi danh giang hồ về y thuật mà còn về tài phú và thu thập tin tức giang hồ. Mà thanh lâu chính là nơi thu tin tức tốt nhất, vì thế nửa số nữ tử ở Tịch Linh Các theo Dạ Linh Uyển đến ở tại Thanh Nhã Các.
Chương 14: Gặp mặt tình địch “Uyển nhi, nàng chịu ít khổ cực rồi.” Thần Thiên Quân Hoa đau lòng ôm tiểu bảo bối của , mình nàng hành tẩu giang hồ lại lập nên thế lực mạnh như ngày hôm nay hẳn chịu khổ ít. lắm sao biết giang hồ hiểm độc kia chứ, nàng lại là thân nữ tử. “Haha, có, có sao. Cũng chỉ là chút chuyện vặt thôi mà.” Dạ Linh Uyển cười nổi, nàng chỉ là xuyên qua hưởng thụ thành quả lao động của “Dạ Linh Uyển cũ” mà thôi, làm gì có chịu xíu khổ cực nào kìa chứ, nhận lời khen ngợi thế này làm nàng thấy áy náy quá. “Vương gia, vương phi, tới nơi rồi.” Bên ngoài xe ngựa là hộ vệ Thần Thiên Quân Hoa phái theo bảo vệ Dạ Linh Uyển – Ám. “Tịch Linh Các của muội phong cảnh hữu tình đấy Linh Uyển.” Nam Thiên Hạo từ xe ngựa nhảy xuống rất có phong độ thưởng thức phong cảnh xung quanh. Duy việc định chạy lại gần động tay động chân với Dạ Linh Uyển là bị cái nhìn soi mói của Thần Thiên Quân Hoa chặn lại. Thần Thiên Quân Hoa tay đưa ra đỡ bảo bối của tới nhưng ánh mắt vẫn thẳng hướng Nam Thiên Hạo, nhìn chằm chằm, soi mói từ đầu đến chân khiến Nam Thiên Hạo cả người ớn lạnh. “Quân Hoa, ta sai rồi.” Nam Thiên Hạo vẻ mặt mếu máo, chỉ kém nước quỳ gối khóc lóc van xin huynh đệ của đừng nhìn nữa. Ánh mắt của Thần Thiên Quân Hoa như thể giết bắt cứ lúc nào vậy. “Hừ.” Thần Thiên Quân Hoa khinh thường bước cùng Dạ Linh Uyển nhưng vẫn nhịn được vừa vừa quay lại trừng Nam Thiên Hạo. “Nơi này cũng tốt, huynh thích có thể ở lại thưởng thức.” Dạ Linh Uyển ra vẻ hiếu khách đồng thời kéo Thần Thiên Quân Hoa cùng nhằm phân tán chú ý của ai đó. Ít nhất nàng cũng muốn có án mạng xảy ra ở nơi này. “Chủ nhân, người trở lại, đây là…” Cẩm Tuyết cùng Cẩm Nguyệt hay tin Dạ Linh Uyển trở về liền ra nghênh đón. Ngay khi nhìn đến Thần Thiên Quân Hoa phía sau Dạ Linh Uyển cả hai người đều cảm thấy khó hiểu. Nam nhân này chỉ đứng đó cũng tỏa ra hơi thở lãnh tuyệt (Lãnh ngạo + tuyệt tình), vẻ ngoài nghiệt tuấn mỹ nhưng cái nhìn đầy cao ngạo khiến người khác dám nhìn thẳng . Người này lai lịch , theo chủ nhân của họ trở về là chuyện tốt hay xấu đây. “ Những người này đều là bằng hữu của ta, Cẩm Nguyệt, sao ngươi lại ở đây, Thanh Nhã Các thế nào?” Dạ Linh Uyển nhìn ra vẻ e ngại trong mắt thuộc hạ của mình, liền mỉm cười bước lên cùng liếc nhìn người nào đó, hi vọng thu lại khí tức của mình chút. “Chủ nhân, có việc quan trọng nên thuộc hạ cùng những tỷ muội khác đều trở về đây, Thanh Nhã Các tạm thời đóng cửa.” Cẩm Nguyệt nhanh chóng thông báo tình hình với Dạ Linh Uyển. “Việc quan trọng?” Dạ Linh Uyển nhíu mày nhìn Cẩm Tuyết, phải bảo có gì cũng phải thông báo với nàng ngay sao. “Chủ nhân, tin tức là từ Cúc Nhi cùng Thủy Nhi mới truyền về, thuộc hạ chỉ vừa mới nhận được liền thông báo các tỷ muội trở về Tịch Linh Các rồi mới thông tri cho người, nhưng ngờ hôm nay chủ nhân trở về.” Cẩm Tuyết nhìn ánh mắt ngờ vực liếc qua vội hết mọi việc, nàng cũng biết chủ nhân của mình thù vặt nhưng thù rất dai nha. “Được rồi, chúng ta vào đại sảnh rồi chuyện.” Dạ Linh Uyển gật đầu rồi cùng Thần Thiên Quân Hoa, Nam Thiên Hạo và Ám hướng đại sảnh Tịch Linh Các mà tới. “À, chủ nhân, đại sảnh có chút…ừm, chút thay đổi…” Cẩm Nguyệt chợt nhớ ra điều gì đó, ấp úng mãi cũng được hết câu. “Thay đổi? Thay đổi gì?” Dạ Linh Uyển quay phắt lại nhìn trừng trừng. đại sảnh là do nàng tay thiết kế, là ai dám thay đổi. “Người nhìn thấy hiểu.” Cẩm Tuyết thở dài thông cảm nhìn Cẩm Nguyệt. Ngay khi Dạ linh Uyển bước vào đại sảnh cả người liền cứng ngắc, vẻ mặt nhẫn. Cẩm Nguyệt cùng Cẩm Tuyết ở phía sau thầm đếm : “ 1,2…3” “Đông – Thiên – Phong, ngươi lăn ra đây cho ta!!!” Dạ Linh Uyển nghiến răng nghiến lợi hét lên. Đại sảnh do nàng tự tay thiết kế, từng chậu hoa nàng lựa chọn, sắp xếp, những chiếc chuông treo ở cửa sổ, khi gió thổi tạo ra tiếng ‘đinh ’ dễ thương. Vậy mà bây giờ, đứng giữa đại sảnh gió thổi thông trước thông sau, hoang tàn u ám, đại sảnh của nàng từ khi nào biến thành căn nhà ma. “Uyển nhi, đừng tức giận, tức giận tổn hại thân thể, ân?” Thần Thiên Quân Hoa thấy tiểu bảo bối của tức giận tới cả khuôn mặt đều đỏ bừng đau lòng an ủi. nghe rất tên người mà nàng vừa kêu, Đông Thiên Phong – cung chủ của Phong Thiên Cung, ra ở đây. “A, Uyển Uyển, ngươi về rồi, haha, thế nào, thấy ta trang hoàng đại sảnh của ngươi đẹp ?” Đông Thiên Phong vẻ mặt hớn hở biết từ đâu phi thân vào, còn rất đắc ý kể công mà biết có hai người vẻ mặt càng ngày càng đen. Dạ Linh Uyển tức giận vì dám phá hủy kiệt tác của nàng, Thần Thiên Quân Hoa thấy hai chữ “Uyển Uyển” như cái gai đâm vào người vậy, cực kỳ thoải mái. “Tên đáng chết này, ngươi lại dám đụng tay đụng chân đến nơi của ta, cho ngươi ở nhờ ngươi còn biết điều sao.” Dạ Linh Uyển tức đến hét chói tai rồi phi thân đến công kích Đông Thiên Phong. Hai người giao đấu thoáng chốc trăm chiêu, Dạ Linh Uyển giận dữ tuyệt nương tay, mấy chốc chế ngự Đông Thiên Phong, đồng thời nhếch miệng cười cho uống viêc dược màu đen rất đáng ngờ. “Tiểu tử, dám hoành hành ở địa bàn của tỷ tỷ, chịu chết .” “Ta làm gì?” Đông Thiên phong bứt đầu bứt tai, khốn kiếp, làm cái gì mà nữ la sát này vừa thấy lao vào đánh, lại còn ép uống thứ dược kì quái. “Ai cho ngươi phá hủy chỗ của ta?” Dạ Linh Uyển vẻ mặt nguy hiểm tiến lại gần. “Đâu có, tại nơi này lúc trước nhìn thế nào cũng rất ủy mị, làm thành như bây giờ phải rất có khí thế giang hồ sao?” Đông Thiên Phong chớp chớp mắt, chỉ bài trí lại giống với Phong Thiên Cung của thôi mà. “Im ngay!!!!!!! Tiểu tử kia, ta bao nhiêu lần, Tịch Linh Các của ta giống với cái tổ chức sát thủ Phong Thiên Cung u ám của ngươi, chỗ này dành cho nữ tử, ngươi hiểu hả????” Dạ Linh Uyển chỉ hận rèn sắt thành thép, cái tên óc bã đậu này nàng bao nhiêu lần rồi mà còn hiểu. “Còn nữa, ngươi chỉ là ở nhờ, có địa vị, chưa? Lúc nãy ngươi gọi ai là ‘Uyển Uyển’? còn gọi buồn nôn như thế ta ném ngươi xuống núi.” Dạ Linh Uyển túm áo Đông Thiên Phong ngừng lắc. “Ta đường đường là cung chủ Thiên Phong Cung.” Đông Thiên Phong cam lòng yếu thế ngẩng cao đầu kiêu ngạo. “ sao?” “Ta hạ cố đến ở tại nơi này chính là vinh hạnh của nơi này, mà…” đợi Đông Thiên Phong hết câu Dạ Linh Uyển túm áo , lôi đường vứt ra ngoài cửa đại sảnh. “Ngươi, cút, về, nơi, của, ngươi, cho, ta. Còn nữa, dược lúc này ngươi uống ta chưa có chế thuốc giải.” Dạ Linh Uyển làm xong phủi bụi người liền quay lưng vào trong. “Linh Uyển tỷ tỷ…..” Đông Thiên Phong gương mặt non nớt tuấn mỹ liền hồng hồng đáng , hốc mắt đỏ hoe. Cẩm Nguyệt cùng Cẩm Tuyết và những nữ tử của Tịch Linh Các đến từ lúc nào liền nhìn nhau thở dài. Lại nữa rồi… “Ta lần này tuyệt nương tay, ngươi cút về Phong Thiên Cung của ngươi cho ta.” Dạ Linh Uyển bộ thỏa hiệp, chùng bước trước nam sắc. Đông Thiên Phong thấy chiêu giả khóc có hiệu quả liền đổi chiến thuật khác, giang rộng cánh tay chạy như bay lại chuẩn bị ôm chầm lấy Dạ Linh Uyển. Ngay thời khắc quan trọng người nào đó nãy giờ vẫn đứng yên coi kịch lại biết từ khi nào xuất chắn trước mặt Dạ Linh Uyển, đồng thời xách Đông Thiên Phong ném cho Nam Thiên Hạo nãy giờ vẫn hừng thú xem diễn. “Giữ lấy .” Thần Thiên Quân Hoa ít lời nhiều ý nhìn Nam Thiên Hạo. Mà Nam Thiên Hạo được giữ lấy Đông Thiên Phong vẻ mặt khoái trá lạ thường. “Uy, ngươi mau thả ta ra.” Đông Thiên Phong giãy dụa hai tay hai chân cũng thoát được kiềm chế của Nam Thiên Hạo. “Uyển nhi, đừng tức giận nữa, nơi này ngày mai ta giúp nàng làm lại. Chúng ta còn có việc cần giải quyết.” Thần Thiên Quân Hoa sủng nịnh nhìn bảo bối của . Cả đám nữ tử ở trường nhìn thấy cảnh này mắt chữ A mồm chữ O. Có người gọi chủ nhân của họ là ‘Uyển nhi’ nha, nam nhân tuyệt mỹ nghiệt này là ai đây. “Ừm, e hèm, chàng nhắc ta quên. Cẩm Tuyết, mau mọi chuyện.” Dạ Linh Uyển mơ màng trong ý cười của Thần Thiên Quân Hoa. “Chủ nhân, là Cúc Nhi và Thủy Nhi truyền tin về, Hứa minh chủ sau khi chết nhi tử của ông ấy là Hứa Lâm chưởng quản Hứa Mãn gia trang, phát thiệp mời hùng khắp nơi, ngỏ ý muốn mọi người phò trợ cho nhân vật thần bí nào đó.” “Phát thiệp mời đến tất cả môn phái sao?” “Vâng, chúng ta cũng có thiệp mời, kể cả Phong Thiên Cung cũng có, xem ra là muốn tập hợp tất cả môn phái trong giang hồ.” “Đúng thế a, ta cũng có thiệp mời, nhưng Phong Thiên Cung của ta làm sao lại vì chút lợi nhuận mà cúi mình chứ.” Đông Thiên Phong đắc ý cắt ngang lời Cẩm Nguyệt. Dạ Linh Uyển liếc mắt trừng chút rồi lại ngẫm nghĩ vấn đề trước mắt. “Quân Hoa, chàng nghĩ việc này như thế nào?” “Có lẽ là muốn mượn sức người giang hồ, nếu vậy Hứa Lâm cùng người kia chắc có quan hệ rất thâm sâu.” “Có lẽ chúng ta nên thám thính Hứa Mãn gia trang chút.” Nam Thiên Hạo cũng thu lại vẻ cợt nhã, trầm tĩnh suy ngẫm vấn đề. Tuy nhiên tay vẫn túm chặt Đông Thiên Phong. “Cũng đúng, bây giờ cũng muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi chút, ngày mai lên đường.” Dạ Linh Uyển dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, ngồi xe ngựa đúng là dễ chịu lắm. Sau khi mọi người hết, trong đại sảnh chỉ còn bốn người Dạ Linh Uyển, Thần Thiên Quân Hoa, Nam Thiên Hạo cùng Đông Thiên Phong Nam Thiên Hạo nhịn được ra suy nghĩ trong lòng. “Linh Uyển, Tịch Linh Các của muội nhiều nữ tử như thế, lại có ở cả Thanh Nhã Các, mà các nàng ở đó đều có danh xưng khác nhau, nhiều tên như vậy làm sao muội nhớ hết?” “A, muội đặt tên cho mọi người đều theo quy luật mà, bởi mọi người đều muốn quên quá khứ nên đều cần danh xưng mới. Tên gọi ở Thanh Nhã Các cũng là tên gọi của họ, chứ có tên khác.” “Quy luật? Là quy luật gì?” Nam Thiên Hạo tò mò, đặt tên mà cũng có quy luật sao. “À, là…” Dạ Linh Uyển còn chưa kịp có người chen ngang vào. “Ngu ngốc, nữ tử ở Tịch Linh Các cứ bốn người là quy luật, ví dụ như Như Cầm, Như Kỳ, Như Thi, Như Họa. đầu mỗi nàng đều có vật tượng trưng. Còn có Thủy Nhi, Cúc Nhi, Trúc Nhi, Mai Nhi cũng tương tự, lẽ ra là Tùng Nhi nhưng đại nương này thấy hay nên tự ý đổi.” Đông Thiên Phong khinh bỉ liếc mắt nhìn Nam Thiên Hạo rồi nhìn đến Dạ Linh Uyển. “Ngươi muốn chết sớm hơn chút sao?” Dạ Linh Uyển lạnh lùng thẳng . Đông Thiên Phong da đầu run rẩy, liền biết điều mà im lặng. “Như vừa , muội đúng là dựa theo đó mà gọi mỗi người, còn có Cẩm Nguyệt, Cẩm Tuyết, Cẩm Tú và nhiều người khác cứ dựa vào trang phục và kí hiệu thôi, cùng hành tẩu giang hồ nhiều năm cũng sớm quen thuộc mọi người rồi.” “Nga, ra là thế. Được rồi, muội nghỉ sớm , ta với tiểu tử này có lẽ cần hảo hảo xem xét vấn đề ai ngu ngốc.” Nam Thiên Hạo cười có hảo ý rồi lôi kéo Đông Thiên Phong ngừng la hét rời . Dạ Linh Uyển ngáp dài rồi cùng Thần Thiên Quân Hoa về hậu viện của mình. Nàng thấy từ đầu đến cuối vẫn phong độ im lặng đứng bên cạnh nàng khỏi thấy kì lạ. “Chàng sao gì?” “Nàng với nam tử kia có vẻ rất thân thiết?” “A, có, ta chỉ xem như tiểu đệ mà thôi.” “ chỉ xem như tiểu đệ?” “ hơn kém.” Dạ Linh Uyển vẻ mặt chắc chắn thề thốt. Thần Thiên Quân Hoa hài lòng mỉm cười như mùa xuân sắp đến. “Vậy tốt.” Dạ Linh Uyển ngây ngẩn, người này quả nhiên là họa thủy, cười lên là mỹ nha, nếu cười nhiều chút phải khiến nữ tử trong thiên hạ đổ gục hết hay sao. “Vâng, chàng ngủ ngon nhé.” Dạ Linh Uyển thẹn thùng quay mặt chạy vào phòng mình, nào ngờ chân trước vừa bước vào định quay lại đóng cửa thấy ai kia cũng vừa bước vào. “A…chàng còn điều gì sao?” Dạ Linh Uyển khó hiểu. “ có.” Người nào đó ung dung trả lời. “Vậy chàng vào phòng ta làm gì?” “Ngủ.” “Nhưng phòng của chàng ở bên cạnh.” “Ta thích phòng này hơn.” Lại nụ cười tuấn mỹ có mức sát thương cực lớn. “Vậy ta nhường phòng này cho chàng?” “, ra…ta thích ôm nàng ngủ hơn.” Dứt câu, hai lời liền ôm lấy Dạ Linh Uyển xoay người đóng cửa. Bên ngoài cửa sổ trăng sáng, chiếu vào phòng lên hai thân ảnh lớn . Dạ Linh Uyển tựa sát vào lòng Thần Thiên Quân Hoa ngủ an ổn, còn chỉ cần cảm nhận nhiệt độ của nàng trong lòng cũng thấy hạnh phúc.