Hoa Nương Vương Phi - Ngọc Thủy Linh (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5 : Giang hồ dậy sóng

      Trời vừa tảng sáng, Dạ Linh Uyển còn mệt mỏi quấn chặt lấy giường, co quắp như con tôm bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.

      “Ai vậy?” Ngáp dài hỏi trong trạng thái mơ màng.

      “Chủ nhân, là Cẩm Tuyết, thuộc hạ có chuyện muốn .”

      “Ừm…”,người nào đó mơ hồ đáp lại tiếng rồi tiếp tục giấc mộng.

      “Chủ nhân? Chủ nhân….Chủ….CHỦ NHÂN….” tiếng gào vang vọng cả khu biệt viện làm hoảng sợ mọi sinh vật mơ màng, kể cả người nào đó.

      “Hả, hả? Sao, sao, ở đâu cháy?” Dạ Linh Uyển giật mình bò dậy từ giường, vội vã lao xuống, kết quả mắt nhắm mắt mở trượt té tiếp xúc thân mật với mặt đất.

      “Ai nha, là đau.” Dạ Linh Uyển đầu óc choáng váng , cơn buồn ngủ cũng bay sạch, hờn dỗi đối người ngoài cửa lên tiếng. “Vào .”

      nữ tử khuôn mặt thanh tú, thân mặc bạch y, viền váy áo là màu tím tượng trưng cho những người tên bắt đầu bằng chữ “Cẩm” bước vào cửa.Cẩm Tuyết nén cười nhìn người nào đó trán xuất dấu đỏ tím khả nghi, cộng thêm tiếng vật nặng rớt xuống đất lúc nãy, có khả năng chủ nhân nhà mình lại tìm mặt đất làm bạn rồi.

      cần nhịn, cười cứ cười , hừ.” Dạ Linh Uyển nàng ngủ mà bị đánh thức tâm trạng rất tệ, nhất là khi nàng còn ngủ chưa đủ.

      “Thuộc hạ dám.” Cẩm Tuyết cố giữ vẻ bình thản dù trong giọng còn mang theo chút ý cười.

      “Có chuyện gì mà mới sáng sớm đến gào ta như thế?” Hừ hừ, này thuộc hạ của nàng nên có cái lý do chính đáng chút, nếu nàng cũng ngại làm chủ nhân xấu tính đâu.

      Nhớ đến vấn đề quan trọng, Cẩm Tuyết liền thận trọng báo lại tình hình cho Dạ Linh Uyển biết.

      “Chủ nhân, Cúc Nhi và Thủy Nhi truyền tin võ lâm minh chủ đương nhiệm Hứa Kình chết.”

      “Cái gì? Hứa đại hiệp là như thế nào mà chết?” Dạ Linh Uyển cảm thấy tầm quan trọng của tin tức này.

      “Nghe tin từ Hứa Mãn gia trang truyền ra bệnh nặng mà chết, nhưng người của ta từng lén đến gần thi thể của Hứa đại hiệp, phát môi có màu tím nhạt, phía dưới tai còn có chấm đen rất khả nghi, theo phán đoán có thể là bị độc chết.”

      “Có biết là độc gì và do ai làm hay ?”

      “Hai người đó chỉ phát được như vậy, thể tìm hiểu kĩ hơn, vì ngay sau đó di thể của Hứa đại hiệp được đem hỏa thiêu. Nhưng có khả năng độc đó có nguồn gốc từ Tây Vực, vì ở đây chúng thuộc hạ chưa từng thấy qua.”

      kì lạ, Hứa minh chủ xưa nay công chính liêm minh, được người trong võ lâm tin cậy, võ công cũng là nhất đẳng, đối thủ của tiền bối quá mười người, hơn nữa những người này cũng là trưởng môn các danh môn chính phái, lí nào lại sát hại võ lâm minh chủ của họ. Ta nghĩ trong này có tình gì đó.”

      “Chủ nhân, điều đáng lo bây giờ là xưa nay Hứa tiền bối là người duy trì thế cân bằng giữa hai bên chính và tà, bây giờ lại đột nhiên chết , thuộc hạ e lần này giang hồ khó tránh khỏi phen sóng gió.”

      “Các môn phái khác có động tĩnh gì ?”

      “Tạm thời chúng ta chưa có tin tức gì, bọn họ cũng chỉ đến dự tang của Hứa tiền bối rồi rời .”

      “Truyền tin cho Cúc Nhi và Thủy Nhi tiếp tục quan sát chặt chẽ tình hình ở Hứa Mãn gia trang, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết, chuyện giang hồ chúng ta cần liên quan nhiều, biết sớm tránh sớm vẫn tốt hơn.”

      “Thuộc hạ hiểu, lập tức truyền tin cho hai người kia.”

      “À Cẩm Tuyết, nếu có gì mật báo đến Thiên Quân vương phủ cho ta.Bây giờ ta phải tới đó.” Dạ Linh Uyển uể oải khoác thêm xiêm y, chuẩn bị đến vương phủ.

      “A, chủ nhân tới đó ạ? Có phải có việc quan trọng liên quan tới triều đình?” Cẩm Tuyết hỏi ra nghi hoặc của mình, Tịch Linh Các xưa nay chưa hề liên quan tới người của triều đình.

      “Phải, ta có việc vô cùng quan trong phải tới đó, bây giờ ta phải ,chuyện này cần cho nhiều người biết,còn nữa, ngươi cùng Cẩm Nguyệt đến Hứa Mãn gia trang bái phỏng, dù sao Hứa tiền bối cũng là người được mọi người kính trọng, chúng ta qua lại nhiều nhưng cũng nên đến.”

      “Thuộc hạ hiểu.”

      Dạ Linh Uyển với tốc độ rùa bò tiến vào Thiên Quân vương phủ, vừa đến cửa nàng bị thủ vệ vương phủ chặn lại.

      “Ngươi đến đây có việc gì?”

      “Ta là đến tìm vương gia, vị quan sai này xin thông báo giúp, ta là Dạ Linh Uyển.”

      “Được rồi, ngươi đợi chút.”

      Dạ Linh Uyển cảm thấy vị vương gia này nhàm chán, muốn nàng đến ít cũng phải thông báo cho thủ vệ để nàng có thể tiến vào mới đúng, bây giờ còn phải đứng đây đợi được triệu kiến. Tốt thôi, nếu quên chuyện hôm qua và cho nàng về nàng cảm tạ trời đất còn kịp, việc mất mặt này nhất định thể để đám người trong Tịch Linh Các biết, nhất là cái tên Đông Thiên Phong ăn nhờ ở đậu kia, nhất định cười nàng đến chết.

      nương mời vào, vương gia ở Nhã Trúc Cư, nương thẳng, rẽ trái là tới.”

      “Đa tạ thủ vệ huynh.” Dạ Linh Uyển tươi cười cảm tạ, thực chất nụ cười của nàng là… “Đáng chết, ngươi thể chậm chút sao, tốt nhất kéo dài cả ngày quay lại luôn .”

      Dạ Linh Uyển theo lời chỉ dẫn của thủ vệ tiến vào Nhã Trúc Cư, bên trong mùi trầm hương tinh khiết nhàng, nơi này cũng giống nơi nào đó trong trí nhớ của Dạ Linh Uyển, nhiều hoa đào. Dạ Linh Uyển bước vào phòng, nhìn nam tử nhắm mắt dưỡng thần nhuyễn tháp. Quá mỹ, nam nhân này đẹp khiến người ta thở nổi, quá nghiệt, nàng còn nhớ đôi mắt nhắm kia có ánh nhìn bức người, khiến người khác dám nhìn thẳng. Chỉ tùy tiện nằm đó cũng khiến người khác cảm nhận được khí chất vương giả trời sinh.

      Dạ Linh Uyển lúng túng biết nên đứng hay nên ngồi, chẳng lẽ nàng phải đợi người này ngủ dậy hay sao.

      “Lại đây.” Giọng lành lạnh, có vẻ hờ hững nhưng hàm chứa vẻ ra lệnh cho người khác cự tuyệt.

      Dạ Linh Uyển như nàng dâu đầu cúi thấp tiến lại gần người nào đó.

      “Vương gia…” gãi đầu rồi lại gãi tai, nàng quả biết nên làm gì.

      pha trà.”

      “Vâng.” Líu ríu làm theo mệnh lệnh, Dạ Linh Uyển bắt đầu chuỗi ngày làm nha hoàn.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 6: Nha hoàn thiếp thân

      Dạ Linh Uyển cũng phải quá giỏi mấy việc pha trà như mấy tiểu thư khuê các, chỉ biết cách làm thông thường như ở đại mà thôi. Bỏ trà vào, đổ nước nóng, thế là xong rồi.

      “Vương gia, mời dùng trà.”

      Thần Thiên Quân Hoa nhíu mày nhìn chén trà nóng trước mặt, Bích Loa Xuân thượng hạng mà nàng lại có thể pha thành chút mùi vị thế kia, đúng là tuyệt phẩm, nghiền ngẫm kĩ xem việc đem nàng thành nha hoàn có phải hay là tự ngược đãi bản thân.

      “Ừ.” Nhấp ngụm trà thưởng thức, cảm thấy cũng khác nước trắng là bao nhiêu, liền trả lại nàng, cũng liếc lại thêm lần nữa.

      “Mài mực.”

      Dạ Linh Uyển rất có tố chất người hầu, nghe lệnh lầm lũi về phía bàn sách mài mực.

      “Vương gia, mài xong.”

      Giọng của nàng có bao nhiêu bất mãn tất nhiên trong lòng Quân Hoa hiểu . Tuy nhiên cũng có ý định thả nàng, vì còn chưa có chơi đủ đâu.(từ giờ ta gọi tắt tên 2 a chị nhé các nàng, tên dài quá T.T đúng là tự tạo nghiệt…)

      Buổi sáng ngủ đủ nên Dạ Linh Uyển vừa đứng quạt vừa ngáp dài ngáp ngắn, nhưng chung quy cũng là có để ý xem vị vương gia tuấn này làm gì. Chỉ thấy vẽ nhiều cây đào, ừm, nhiều đào, còn có suối nước nóng, ân, nàng rất thích được ngâm nước nóng. Trong suối nước nóng, vẽ nữ tử chơi đùa, ân, nữ tử….Nhìn đến đây Dạ Linh Uyển liền biết vị vương gia này vẽ cái gì, thế nhưng vẽ lại cảnh nàng tắm đêm đó, lại còn đường đường chính chính vẽ trước mặt nàng, cái tên vương gia biến thái này.

      “Vương gia, người…”

      “Vương gia.”

      Dạ Linh Uyển vừa lên tiếng kháng nghị thanh cùng lúc vang lên với nàng.

      “Chuyện gì?” Quân Hoa vẻ mặt mờ ám nhìn vành tai đỏ ửng kì lạ của Dạ Linh Uyển, rồi ngay lập tức trở lên lạnh lùng hỏi người đứng ngoài cửa.

      “Nam Thiên tướng quân cầu kiến.”

      “Mời vào, sai người pha trà mang đến.”

      “Tuân lệnh.”

      Quân Hoa nghĩ trà Dạ Linh Uyển pha khó uống chết được, nên ngược đãi bằng hữu tốt của mình, để mình chịu là được rồi.

      “Linh Uyển, ngươi chuẩn bị bữa trưa.”

      “Ta?” Dạ Linh Uyển tin được tự chỉ tay vào mặt mình hỏi lại.

      ngươi ai?” Quân Hoa nhướn mày hỏi lại.

      “Nhưng mà vương gia, phải thông thường có ngự trù riêng sao? Với lại ta nấu cũng ngon lắm đâu.”

      “Bây giờ có ngươi bên cạnh ta khác, ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta, việc ăn uống, nghỉ ngơi của ta đương nhiên do ngươi phụ trách.”

      “Vâng, vương gia.” Dạ Linh Uyển tuy phục nhưng cũng chỉ có thể oán trách trong lòng, lò dò ra khỏi.

      Quân Hoa thiết nghĩ bắt tội nàng xưng “ta” mà xưng nô tỳ với là rất rộng lượng rồi, nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn xíu.

      “Quân Hoa.”

      “Vô đăng tam bảo điện, , ngươi đến tìm ta có việc gì?”

      con người vô tình, cũng nghĩ đến giao tình của chúng ta bao nhiêu năm? Ta đến thăm ngươi còn được sao.” Nam Thiên Hạo nụ cưỡi vẫn giữ tại bên môi.

      “Nghe mới thu nha hoàn mới bên cạnh?”

      “Tin tức của ngươi quả nhiên nhanh nhạy, đúng sao?” Quân Hoa vừa trả lời tay cũng vẫn ngừng nét vẽ.

      “Là người nơi nào? Có kế hoạch gì sao?”

      “Tạm thời che mắt người đó, còn về người… là chủ nhân Thanh Nhã Các .” Nghĩ đến ai đó, mội của Quân Hoa khỏi vẽ lên độ cung vừa phải làm cho Thiên Hạo nhìn đến.

      “Di, xem ra là chơi rất vui, vương gia có bản lĩnh, có thể đem chủ nhân của Thanh Nhã các lừa đến bên cạnh, nghe đó là trang tuyệt sắc?” Thiên Hạo hứng thú nhìn tảng băng vạn năm cũng lộ ra nụ cười trước mặt .

      “Cũng thuận mắt.” Quân Hoa hài lòng điểm cánh đào cuối cùng trong bức tranh.

      “Mỹ nhân đồ? Có chút ý tứ, nhưng ta nhìn thế nào cũng thấy cảnh này rất quen, có vẻ giống phía sau phủ vương gia nhỉ? Ngươi có hứng thú nhìn trộm khi nào thế, hay là gọi nha hoàn làm mẫu? ngờ lãnh khốc vương gia cũng có sở thích thú vị như vậy nha…”

      “Ngươi đến đây chỉ vì thế thôi à?”

      Nhận được tia nhìn rét lạnh phóng tới, Thiên Hạo thu hồi vẻ bỡn cợt nghiêm túc vào chuyện chính.

      “Gần đây nhận được tin có nhiều nhóm người ngoại quốc vào thành buôn bán. Hơn nữa, trong cung thời gian gần đây vài phi tần bị hư thai.”

      “Người kia muốn hành động rồi sao, như vậy chúng ta cần chuẩn bị kĩ, bên hoàng huynh của ta có chủ ý gì ?” Quân Hoa nhíu mày tựa hồ có điều suy nghĩ.

      “Thế Hoa nghĩ chuyện này tuyệt đối do người kia làm, tuy nhiên người nọ làm việc quá cẩn mật, chúng ta tìm được bằng chứng. Hơn nữa giờ chúng ta chỉ mới nắm được nữa danh sách người của phia kia nên thể bứt dây động rừng. Còn nữa, người của ta từng thấy thuộc hạ thân tín của người kia vào Hứa Mãn gia trang.”

      “Hứa Mãn gia trang? Xem ra đúng là muốn hành động, ám vệ của chúng ta cứ tiếp tục theo dõi, nhưng đừng để người đó nghi ngờ, lát nữa ta tiến cung xem tình hình cụ thể.”

      “Vương gia, thiện chuẩn bị xong.” Dạ Linh Uyển cảm xúc lên thông báo, nhưng có thứ khiến nàng cảm thấy thu hút.”Chính là người đó.” Hôm đó ở Thanh Nhã Các có hai người, người là vị vương gia này, người còn lại ngờ lại là vị Nam Thiên tướng quân nha.

      Quân Hoa phát Dạ Linh Uyển nhìn chằm chằm Thiên Hạo, lại còn đối nàng nở nụ cười khiến nàng ngượng ngùng quay , điều này làm trong lòng cảm giác hờn dỗi vì sao.

      “Được rồi, lui xuống .”

      “Dạ.”

      “Là nàng? Nha hoàn mới đó hả?”

      “Hừ.” Quân Hoa hừ mũi tiếng xem như trả lời.

      Thiên Hạo gãi gãi đầu khó hiểu, ràng khi nãy còn tốt mà, sao giờ lại đưa bản mặt khó coi lên với chứ.

      “Ta cũng cảm thấy có điểm đói, bằng chúng ta vừa dùng thiện vừa bàn tiếp.” Thiên Hạo đề ra ý kiến mà cho rằng rất bình thường và hợp lý.

      có.”

      “Sao? có thứ gì?”

      “Ta có bảo người chuẩn bị cho ngươi, nên ngươi tùy tiện tìm tửu lâu nào đó dùng bữa , về phủ tướng quân của ngươi.” Quân Hoa khách khí đuổi người.

      “Cái gì, phủ vương gia mà lại có đồ cho ta ăn sao, ta , thân là vương gia, ngươi…”

      “Được rồi, mau về , sau đó nghĩ kế sách thích hợp rồi đến bàn với ta.” Trực tiếp cắt đứt lời của Thiên Hạo, người nào đó kiêu ngạo ung dung cất bức tranh vừa họa xong rồi ra khỏi Nhã Trúc Cư thẳng về phòng mình. Thiên Hạo còn cách nào khác là vác cái bụng đói về nhà, tên Quân Hoa này ngày thường có gì lạ, sao nay lại cho ăn bữa chứ.

      Vừa đến gần cửa phòng Quân Hoa nghe tiếng Dạ Linh Uyển trò chuyện với nha hoàn khác.

      “Diệp Nhi, người kia là Nam Thiên tướng quân sao?”

      “Phải a, tướng quân chình là bằng hữu cũng lớn lên với vương gia.” Nha hoàn có tên Diệp Nhi lên tiếng trả lời.

      “Nhìn mỹ nha.”

      Nghe thấy trong miệng nàng khen ngợi người khác Quân Hoa có cảm xúc dễ chịu, dù người kia là huynh đệ từ của .

      “Vương gia của chúng ta còn mỹ hơn nhiều, nếu sau này ta gả , muốn gả cho người giống như vương gia,còn ngươi sao? Ngươi thích vương gia hay tướng quân?”

      Câu hỏi của tiểu nha hoàn làm cho tâm Quân Hoa cũng rất tò mò, nàng thích ai hơn? hay Thiên Hạo.

      ra ta thích vị tướng quân kia hơn, có vẻ dịu dàng dễ gần, như vương gia lạnh lùng, ta nhìn mà người cũng lạnh ấy chứ.”

      Người nào đó đứng ở ngoài nghe lén ràng thích câu trả lời này cho lắm, nhìn khiến nàng lạnh cả người sao?

      “Nhưng ra nếu được chọn trong hai người để gả, ta nghĩ ta muốn gả cho vương gia hơn.” Dạ Linh Uyển lại bồi thêm câu nữa.

      sao? Vậy là hai chúng ta giống nhau rồi.”

      Câu trả lời kia của Dạ Linh Uyển dĩ nhiên làm cho ai kia tâm nở hoa, rất là sảng khoái ho ra hiệu cho người bên trong biết tới rồi thản nhiên bước vào.

      xong?”

      “Vâng thưa vương gia.”

      “Ừm, lui xuống.” Quân Hoa phất tay ra lệnh, Dạ Linh Uyển cũng bám theo Diệp Nhi định ra ngoài.

      “Linh Uyển ở lại.”

      “Nha, tại sao ạ?” Dạ Linh Uyển khó hiểu, nàng kia được xuống sao nàng lại nha.

      “Còn hỏi? Ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta, phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta.” Quân Hoa như lẽ đương nhiên, sinh ra là như thế.

      “Nhưng mà…” nàng còn chưa có ăn cơm mà, Dạ Linh Uyển khóc ròng.

      “Sao lại nhiều lời như thế, muốn chịu phạt?”

      có, nghe lời vương gia dạy bảo.” Dạ Linh Uyển ấm ức quay lại đứng phía sau. Vì bụng đói phát ra tiếng kêu, đến cả Quân Hoa cũng nghe thấy làm Dạ Linh Uyển cảm thấy mất mặt, cũng thể trách nàng, từ sáng sớm vội đến đây cũng còn chưa có ăn qua cái gì.

      “Đói sao?”

      “Đói…”

      “Ngồi xuống .”

      sao vương gia.”

      “Ta thích đùa thế này.”

      “Vương gia tốt.”

      Dạ Linh Uyển cũng khách khí ngồi vào bắt đầu ăn, bàn vốn dĩ bộ chén đũa, là vì vốn dĩ chuẩn bị cho Thiên Hạo. Nhưng xui xẻo bị đuổi về.

      “Ăn no?” Quân Hoa mỉm cười nhìn Dạ Linh Uyển hạ đũa.

      “No rồi.”

      “Tốt, gọi người lên dọn, còn ngươi giúp ta thay y phục.”

      “A, tại sao ạ?”

      “Nha hoàn thiếp thân.”

      “Nhưng mà, nhưng mà….” Dạ Linh Uyển lắp bắp ngừng, trời ạ, ở đại nàng còn chưa từng thay y phục cho nam nhân nào đâu.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 7: Lần đầu vào cung

      “Mau tiến lên” Quân Hoa ý cười đầy mặt gọi người ngập ngừng đứng bên ngoài bình phong.

      “Vương gia…hay là ta gọi người khác tới, ta…ta có kinh nghiệm, e là làm người tức giận.”Linh Uyển nhìn ngang nhìn ngửa, nhìn lên trời nhìn xuống đất, chính là nhìn thẳng, sợ chính mình bất cẩn nhìn thấy cái gì đó rồi bị mê hoặc mà nhìn nhiều hơn.

      “Ta tức giận ngươi làm tốt, nhưng nếu ngươi ngay lập tức bước vào ta liền nổi giận.” Giọng nhàng cảm xúc nhưng Linh Uyển có thể cảm nhận ràng, chính là uy hiếp trắng trợn.

      “Được thôi, là ngươi muốn ta tới, cũng phải là ta chịu thiệt, hừ.”Dạ Linh Uyển tâm niệm trong lòng rồi quả quyết bước tới.

      Thần Thiên Quân Hoa bộ nhàn nhã chờ người hầu hạ, chính là ý cười chỉ chứa trong đáy mắt còn vẻ mặt vẫn là chút gợn sóng. cũng chẳng bận tâm động tác vụng về của Dạ Linh Uyển, mà có điều khác cần quan sát hơn. Dạ Linh Uyển chỉ cao tới cằm , nhìn qua bé hơn nhiều so với thân hình thon dài tuấn dật của . Từ nhìn xuống Thần Thiên Quân Hoa có thể quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Dạ Linh Uyển. Hàng mi dài cong cong khuôn mặt nhắn tạo nên bóng hình rẻ quạt bên dưới mắt. Mũi thon cao, kế là đôi môi hồng nộn, nhìn kĩ khiến tâm có điểm ngứa ngáy khó nhịn.

      “Tay ngươi để chỗ nào?” Thần Thiên Quân Hoa hít ngụm khí lạnh nhìn bàn tay sờ loạn người mình.

      “Vương gia, phải cởi nút áo ngoài.”Dạ Linh Uyển nghe Thần Thiên Quân Hoa mặt cũng lên rạng mây hồng.Tay của nàng để ngực trái của .

      “Phải tháo đai lưng trước.”Giọng của trầm trầm vang đầu nàng.

      Dạ Linh Uyển chỉ cảm thấy hơi nóng vờn xung quanh đầu nàng mờ ám, người này phải luôn là bộ dáng lạnh như băng sao, cũng lại có lúc tỏa ra sức nóng đến dường này ư.

      Thần Thiên Quân Hoa cũng cảm thấy lạ trước phản ứng của , cũng phải chưa bao giờ chạm vào nữ nhân.Nàng cũng phải là nữ nhân đẹp nhất, nữ tử mỹ lệ thấy qua ít nhưng cũng xem ở trong mắt, mà nàng đây lại có thể khiến tâm xao động.Có lẽ nên hảo hảo xem xét nàng có gì đặc biệt.

      Dạ Linh Uyển dưới cái nhìn chằm chằm, soi mói của Thần Thiên Quân Hoa cuối cùng cũng thoát được ngoại sam của . Tuy nhiên, vấn đề lại xảy ra ở bước tiếp theo. Cách lớp trung y, Dạ linh Uyển có thể thấp thoáng thấy được vòm ngực săn chắc của .‘Oa, tên này thân hình tồi nha.’

      Thần Thiên Quân Hoa thấy nàng nhìn chằm chằm nảy ra ý xấu : “Người ta nhìn tốt lắm sao?”.

      “Ân…” Dạ Linh Uyển vẫn nhận ra tình huống trước mặt có bao nhiêu mờ ám, nàng bị quây trong người .

      “Muốn sờ thử sao?”.Giọng trầm thấp đầy từ tính tiếp tục vang lên.

      “Ân…”

      “Lau nước miếng .”

      “Nga…” Dạ Linh Uyển vô thức đưa tay lên lau miệng.

      Lúc này mới nhận ra mình bị đùa giỡn liền ấm ức thôi.

      “Hahaha…” Thần Thiên Quân Hoa hài lòng nhìn vẻ mặt đỏ hồng vừa giận vừa xấu hổ nhưng biết làm sao của Dạ Linh Uyển.Trêu chọc nàng có vẻ rất thú vị .

      Sau lúc, khí mờ ám cũng lui dần , Thần Thiên quân hoa mặc, bạch y, đứng trước mặt Dạ Linh Uyển đầy ngạo khí khiến nàng thiếu chút muốn vỗ tay khen . Tên này đúng là nghiệt trời sinh, đôi mắt hoa đào cong cong tuy rất đẹp nhưng nàng cũng dám nhìn lâu đâu.

      “Vương gia, người mặc quan phục sao?” Dạ Linh Uyển thắc mắc hỏi lại, là tiến cung, sao lại mặc bạch y được nhỉ.

      “Ta nghĩ ngươi thích nhìn ta mặc thế này hơn là bộ quan phục cứng nhắc kia?” trả lời mà hỏi ngược lại nàng.

      “Đúng là đẹp hơn…” Dạ Linh Uyển chỉ lẩm bẩm trong miệng, cũng lớn cho Thần Thiên Quân Hoa nghe, nàng cũng muốn nhìn tự đắc. Nhưng người nào đó nội công thâm hậu nên nhĩ lực cũng hơn người thường, nghe được câu ấy trong lòng cũng nở hoa rồi.

      “Ngươi cũng thay y phục này vào,cũng cần trang điểm đậm như thế.” biết nàng cố ý trang điểm đậm, biết vì cái gì nhưng cảm thấy làm như thế giảm bớt khí chất của nàng.

      “Vương gia, cái này cho ta sao?” Dạ Linh Uyển khó tin hỏi lại, ngờ đến cả nàng cũng có, bộ y phục này chất liệu rất tốt. Chẳng lẽ làm nha hoàn thiếp thân của khác người thường sao.

      “Mau .” Thần Thiên Quân Hoa lại trở về bộ dáng tiết kiệm chữ như vàng.

      Khi Dạ Linh Uyển và Thần Thiên Quân Hoa vào cung giờ thiết triều cũng xong, hai người liền theo tiểu thái giám đến Ngự thư phòng tìm hoàng đế. đường Dạ Linh Uyển ngừng cảm thán trong lòng xa hoa của hoàng cung này, các cột trụ đều đường dát vàng, mái ngói cũng vậy.Bên đường đều là các hòn giả sơn và nhiều loại hoa đầy màu sắc rực rỡ khác nhau kéo dài tưởng như vô tận, biết Ngự hoa viên đặc sắc hơn đến mức nào đây.

      “Vương gia…” Dạ Linh Uyển gọi thấy tiếng trả lời nhưng nàng biết nghe thấy, im lặng chứng tỏ nàng có thể tiếp tục . Cái dạng người như nàng chính là chưa từng thấy nhưng nghe nhàm rồi, biết có phải nhiều mấy câu chết nhỉ.

      “Vương gia, hình như y phục của ta với của người cùng loại vải.”

      Vẫn có tiếng trả lời.

      “Người là vương gia , nhưng ta chỉ là nha hoàn, mặc bạch y chết chứ…” Nàng cũng phải biết trong cung chỉ khi có quốc tang mới mặc bạch y. Tuy rằng bộ y phục này phải chỉ là bạch y thông thường, hai bên ống tay áo đều thêu hoa đào rất tinh xảo, nhưng….cũng vẫn là bạch y cơ mà.

      “Vương gia, hay là ta về thay y phục khác, ta cũng muốn chết nhanh như thế, người nghĩ có phải ?”

      “Linh Uyển…” Thần Thiên Quân Hoa thở dài.

      “Vâng?”

      “Trời sập cũng vẫn còn có ta đỡ.”

      “Vương gia…nhỡ ngài đỡ nổi sao…” Dạ Linh Uyển chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

      “Ngươi có thấy ai trước khi đem cá nướng còn cho nó ăn ?”

      “Tất nhiên là .”

      “Ngươi chính là con cá đấy, cần lo.”

      “Vương gia…” Dạ Linh Uyển vẻ mặt tăm tối nhìn lên.

      “Được rồi, ngươi nhiều chuyện, lát nữa có chuyện gì cứ để ta ứng phó là được. Ngươi càng ít càng sống lâu, hiểu chưa?”

      “Vậy ta giả vờ câm được ? Vương gia, ngài thấy thế nào?”

      “…….”

      “Hoàng thượng ở bên trong, vương gia xin chờ lát để nô tài thông báo.” Tiểu thái giám cung kính cúi đầu.

      “Ừ.”

      “Vương gia, ta rất sợ, là gặp hoàng thượng đấy.” Dạ Linh Uyển mặt mếu nhìn lại. Trời ạ, nàng sắp được gặp hoàng thượng, biết có phải giống như trong phim, lỡ làm sai cái gì là bị chém hay .

      “Ngoan, cần sợ, được ? Có ta ở đây.” Thần Thiên Quân Hoa chịu thua đưa tay áp vào má nàng rồi cúi xuống nhìn nàng an ủi.

      Nhìn vào đôi mắt như chứa ma lực của , Dạ Linh Uyển ngơ ngác gật đầu. Thần Thiên Quân Hoa hài lòng đứng lên, xem ra có cách để nàng phải đồng ý.

      “Vương gia, hoàng thượng cho truyền.”

      “Được rồi, mau vào thôi.”

      Dạ Linh Uyển ngoan ngoãn theo sau bước vào Ngự thư phòng.

      “Thần đệ tham kiến hoàng thượng.”

      “Dân nữ tham kiến hoàng thượng.”

      “Hoàng đệ mau bình thân, có phải nên giới thiệu chút về vị nương kia hay ?” Tiếng ôn tồn ấm áp làm Dạ Linh Uyển thở phào, xem ra phải là bạo quân, hơi ngẩng đầu nhìn lên nàng phát hoàng đế này cũng còn rất trẻ. Chắc tuổi chỉ khoảng 28 hay 29 , hơi có điểm giống với Thần Thiên Quân Hoa, chỉ khác ở hoàng đế toát ra khí thế vương giả và thâm trầm, ôn hòa. Còn Thần Thiên Quân Hoa là mị, lạnh lẽo. Hoàng đế còn trẻ mà cai quản cả đất nước, nên có lẽ khí tức cũng là khác người thường .

      “Nàng là vương phi tương lai của đệ, đợi lúc thích hợp mong hoàng huynh tứ hôn.” Thần Thiên Quân Hoa chậm rãi đáp lại.

      “Hoàng thượng, …” Dạ Linh Uyển còn chưa kịp lên tiếng phủ nhận nhận được cái liếc mắt đầy ý vị của ai kia, làm lời của nàng còn chưa kịp hết.

      “Ngươi làm sao?”

      “Dạ, dân nữ cần vội. Hoàng thượng cần vội tứ hôn, người chính bừa bộn.” Dạ Linh uyển trong cái khó ló cái khôn vội chữa lại câu.

      “Hahaha, trẫm nghĩ giờ có gì quan trọng hơn việc vị lãnh khốc vương gia của Thần quốc lập vương phi đâu. Trẫm nghe ở Thần quốc lưu truyền câu về hoàng đệ như sau: “Lãnh khốc vương gia mà cười, gà trống cũng đẻ được trứng.” Hoàng đế thú vị nhìn nhận vật chính có bất kì phản ứng gì. ra có rất nhiều người từng nhìn thấy Thần Thiên Quân Hoa cười, nhưng là nụ cười thị huyết, ma mị chiến trường, và những người đó cũng còn ai sống sót.

      Dạ Linh Uyển nghĩ nghĩ, đâu phải cười, ràng nàng thấy cười rồi, nhưng điệu cười ấy, nghĩ thế nào cũng là mưu.

      “Hoàng thượng, chắc đến nỗi như thế chứ?” Dạ Linh Uyển có thể đoán là hoàng đế đùa nàng hay đây, nàng ở Thanh Nhã Các cũng chưa từng nghe đến lời đồn này.

      “Ngươi có thể hỏi lại Quân Hoa.”

      “Hoàng huynh cho truyền chỉ để tán gẫu?” Thần Thiên Quân Hoa nóng lạnh ra câu.

      “A, hahaha, đương nhiên phải. Chúng ta bây giờ liền việc chính.”

      Thần Thiên Thế Hoa khóe môi có chút co rút, người này tuy là hoàng đệ cùng mẫu thân với , nhưng thế nào đối với cũng là vẻ mặt như người chết thế kia.

      “Uyển nhi, ta cùng hoàng huynh có chút chuyện cần , nàng ra ngoài Ngự hoa viên dạo chơi, bảo Tiểu hân tử đưa nàng .”

      Thần Thiên Quân Hoa dịu dàng gọi Dạ Linh Uyển căn dặn, vẻ mặt còn tỏ ra sủng nịnh vô ngần làm cằm của Thế Hoa như muốn rớt ra.

      “A…vương gia…” Dạ Linh Uyển thích ứng kịp với chiều của Thần Thiên Quân Hoa liền có chút biết làm sao, nhưng nhớ lại khi nãy liền hiểu đây có lẽ chỉ là vở kịch cũng liền làm theo, dù biết ý tứ của là gì.

      “Vâng, ta ra ngự hoa viên đợi chàng.” Mỉm cười như hoa với rồi thi lễ với hoàng đế rời . Nàng chỉ là thể nụ cười chuyên nghiệp khi làm ở Thanh Nhã Các, nhưng biết rằng nụ cười vừa rồi làm tâm Thần Thiên Quân Hoa xao động.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 8 : Hoàng cung sóng gió

      “Hoàng đệ có phát gì sao?” Thần Thiên Thế Hoa thu hồi vẻ ôn hòa vừa rồi, khí chất thâm trầm bây giờ là của vị đế vương.

      “Có liên quan tới những phi tần gần đây trong cung.”

      Dạ Linh Uyển vốn muốn ra Ngự hoa viên xem thử chút, nhưng chỉ vừa bước ra khỏi Ngự thư phòng nghe tiếng la hét từ phía xa.

      “Mau bắt con mèo lại giúp ta.” Tiếng la hét từ xa vọng tới.

      Dạ Linh Uyển quay sang phải chỉ thấy con mèo ba tư chạy nhanh về phía nàng, còn phía sau là cung nữ đuổi theo. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì con mèo phi nhanh qua còn người nha hoàn vẻ mặt giận dữ quát nàng từ xa.

      “Còn đứng ngây ra đó làm gì, con mèo đó là của hoàng hậu nuôi, ngươi còn mau giúp đuổi theo.”

      Dạ Linh Uyển tuy phản cảm với ngữ khí của cung nữ kia nhưng cũng giúp đuổi theo. Dù sao nàng cũng là lần đầu vào cung, mọi việc còn chưa biết nên tránh đắc tội người khác vẫn hơn.

      Vốn có võ công nên Dạ Linh Uyển dễ dàng đuổi theo bắt lại mèo, đứng nhìn xung quanh lát cũng biết là mình chạy tới nơi nào.

      “Mau trả lại mèo cho ta.” Người cung nữ đuổi theo khi nãy cũng tới nơi, vội giằng lại con mèo từ tay Dạ Linh Uyển. Phía sau còn có vài tiểu cung nữ cùng thái giám khác.

      “Hạnh Đào tỷ, bắt được rồi sao?” Những tiểu cung nữ cùng các tiểu thái giám đều hỏi, vẻ mặt thở dài nhõm.

      “Ngươi là người cung nào, biết phép tắc hay sao mà dám mặc bạch y trong cung.” Nha hoàn được gọi Hạnh Đào vẻ mặt kiêu ngạo hỏi Dạ Linh Uyển.

      Dạ Linh Uyển vốn chẳng muốn gây thêm chuyện gì trong hoàng cung luôn đầy rẫy những thị phi, thế nhưng nàng chẳng muốn cúi đầu trước những kiểu người như Hạnh Đào.

      “Ta phải người trong cung.” Lãnh đạm trả lời, nàng cũng tỏ vẻ lo lắng về chuyện bạch y. Dù sao khi nãy cũng gặp hoàng thượng, nếu bị trách tội làm rồi. Hơn nữa Thần Thiên Quân Hoa , trời có sập cũng còn có đỡ kia mà.

      phải người trong cung? Ngươi tên gì?” Nghe nàng phải người trong cung Hạnh Đào liền có chút e ngại, sợ nàng là thiên kim tiểu thư của vị quan nào đó vào hoàng cung thăm thú.

      “Dạ Linh Uyển.”

      Hạnh Đào suy nghĩ mãi cũng thấy có vị quan to nào trong triều họ Dạ liền to gan hơn áp chế Dạ Linh Uyển.

      “Hừ, phải người trong cung nhưng cũng biết phép tắc.Khi nãy còn đợi ta mới chịu giúp bắt mèo, ngươi có biết con mèo này quý lắm , hoàng hậu nương nương rất quý nó.”

      “Muốn giúp hay là quyền của ta, hơn nữa giọng điệu ngươi lúc đó cũng giống cầu người.” Dạ Linh Uyển thờ ơ đáp lại, nàng cũng đến mức có thể để nha hoàn trong cung khinh bạc. Dù nàng cũng là nha hoàn của Thần Thiên Quân Hoa chăng nữa, cũng là nha hoàn cao cấp, với lại cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

      “Ngươi…Hừ, biết phép tắc, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi trận. Riêng việc ngươi dám mặc bạch y chạy loạn trong cung cũng đủ cho ngươi chịu giáo huấn ở Mộc Hình Các rồi.” Hạnh Đào vừa vừa vung tay lên hướng về mặt Dạ Linh Uyển.

      Vốn nghĩ nàng dám ra tay, Dạ Linh Uyển đề phòng nên bị đánh, hơn nữa còn bị móng tay làm trầy da. mặt truyền đến cảm giác đau rát khiến Dạ Linh Uyển thể tin được, nàng ta cư nhiên dám động thủ.

      “Cái tát này cho ngươi biết nội quy trong cung. Hừ, trừng cái gì? Người đâu, mang nàng ta tới Mộc Hình Các cho Lý ma ma dạy dỗ.” Hạnh Đào đắc ý nhìn Dạ Linh Uyển. Nhưng chưa được bao lâu hai má nàng ta liền có cảm giác nóng rát, ra Dạ Linh Uyển ra tay, nhanh đến làm cho nàng ta kịp nhận ra mình vừa bị đánh.

      “Ngươi…ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai hả? Ta là tỳ nữ thân cận bên cạnh hoàng hậu nương nương, ngươi cư nhiên dám đánh ta.”

      “Tưởng ngươi là hoàng hậu còn có tư cách chuyện với ta, tỳ nữ thân cận của hoàng hậu à? cũng chỉ là nha hoàn thôi, dám diễu võ giương oai ở đây sao?” Dạ Linh Uyển ánh mắt lạnh lùng trừng lại nàng ta.

      “Ngươi…” Hạnh Đào á khẩu, tức giận trừng mắt nhìn Dạ Linh Uyển. Trong hậu cung này mọi người đều biết, trừ hoàng thượng là lớn nhất ra các phi tần của hoàng thượng,người càng được hoàng thượng sủng ái càng có quyền thế. Mà nàng ta là nha hoàn bên cạnh hoàng hậu nương nương lâu, trong cung ai cũng kiêng nể, lấy lòng. Thế mà hôm nay Dạ Linh Uyển khiến nàng ta mất mặt trước bao nhiêu là cung nữ và thái giám.

      “Hoàng hậu nương nương giá đáo…” Từ xa truyền đến tiếng the thé của thái giám.

      Dạ Linh Uyển liền thầm kêu ổn, xem ra nàng gặp rắc rối rất lớn rồi đây.

      “Nương nương, người phải làm chủ cho nô tỳ.” Hạnh Đào thấy hoàng hậu tới liền mừng thầm trong lòng, lệ rơi đầy mặt chạy tới trước mặt hoàng hậu quỳ xuống.

      “Có chuyện gì, bổn cung nghe tiểu Tuyết ngươi bị người ta đánh nên tới đây xem sao, là ai động thủ.” Giọng nữ nghe dịu dàng vang lên thu hút chú ý của Dạ Linh Uyển.

      “Chính là nàng ta.”

      “Dân nữ thỉnh an hoàng hậu nương nương.” Dạ Linh Uyển theo đúng lễ nghi hành lễ với hoàng hậu. Dù sao nàng là cây ngay sợ chết đứng, cũng phải là nàng sai.

      “Nương nương, nô tỳ chỉ là thấy nàng ta mặc bạch y lại trong cung liền nhắc nhở chút, nào ngờ nàng ta lại ra tay đánh nô tỳ, người xem.” Hạnh Đào đổi trắng thay đen kể tội Dạ Linh Uyển, còn đưa hai má lên cho hoàng hậu xem dấu tay mặt. Dạ Linh Uyển lực đánh mạnh nên má Hạnh Đào cũng chỉ còn những dấu hồng mờ, nhìn qua có gì lạ.

      “Hoàng hậu, nàng ấy đúng, ta giúp nàng bắt mèo,nàng chưa cảm tạ mà vừa tới lời đả kích rồi động thủ đánh ta trước.”

      Hoàng Hậu Vương Tiểu Lệ nhìn má Dạ Linh Uyển đúng là có mấy đường trầy da còn rơm rớm máu.

      “Ngươi hiểu phép tắc trong cung, còn ra tay đả thương người. còn nữa, bổn cung chưa hỏi ngươi lấy tư cách gì lên tiếng? Ngươi đâu, vả miệng cho ta.”

      Dạ Linh Uyển khó tin được những gì nàng vừa nghe thấy, đúng là thượng bất chính hạ tất loạn, hoàng hậu này ăn ngang ngược, hành động phân thực hư, khó trách tỳ nữ Hạnh Đào kia lại kiêu ngạo như thế.

      “Vương phi của bổn vương làm gì sai khiến hoàng hậu phải tức giận muốn đánh nàng như thế?” Thần Thiên Quân Hoa nhanh chậm xuất phía sau Dạ Linh Uyển.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 9 : Người thương nhất

      “Vương phi? Thiên Quân vương gia khi nào mọc ra vương phi, sao bổn cung chưa từng nghe đến.” Hoàng hậu vẻ mặt cao ngạo xem Dạ Linh Uyển vào mắt.

      “Ta phải chính là phải, chẳng lẽ bổn vương cưới vương phi còn phải mang đến trước mặt hoàng hậu hành lễ sao?” Thần Thiên Quân Hoa xưa nay chưa cúi đầu trước ai bao giờ. Đừng lãnh ngạo ra sao, đến hoàng đế cũng phải nể mặt , huống chi lại là hoàng hậu, tự xưng bổn vương vì xem Vương Tiểu Lệ là hoàng tẩu.

      “Vậy bổn cung có thể hay được biết quý danh của vương phi đây? biết nàng là tiểu thư của vị quan nào?” Vương Tiểu Lệ nhìn qua biết Dạ Linh Uyển phải tiểu thư khuê các của vị quan nào trong triều cả, cái nàng ta muốn chính là hạ nhục Dạ Linh Uyển.

      “Là người được hoàng thượng sắc phong Dạ Uyển công chúa.” Thần Thiên Quân Hoa chậm rãi ra, khi nãy cũng xin hoàng thượng sắc phong ngôi vị công chúa cho Dạ Linh Uyển. Càng khiến nàng trở nên quan trọng kế hoạch càng thuận lợi.

      “Vương gia sao? Bổn cung hề biết trong cung có thêm công chúa. Vương gia nên biết giả khẩu dụ của hoàng thượng cũng phải tội . Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.”

      “Bổn vương có thể đợi hoàng hậu hỏi hoàng thượng rồi quay lại tiếp những lời này.”

      Dạ Linh Uyển ngơ ngác đứng phía sau Thần Thiên Quân Hoa, cố gắng tiếp thu những lời khi nãy. Nàng những đột nhiên thành vương phi, mà bây giờ còn trở thành công chúa nữa. Đây phải là mơ đấy chứ, Dạ Linh Uyển khó tin lắc lắc đầu rồi đưa hai tay lên vỗ mặt mà quên mất vết thương còn đỏ ửng.

      “A, đau…” Dạ Linh Uyển khẽ kêu nhưng cũng khiến Thần Thiên Quân Hoa chú ý.

      “Uyển nhi, làm sao thế?” Quay sang nhìn lại người phía sau, khi nhìn đến những vết xước còn rướm máu má nàng ánh mắt Thần Thiên Quân Hoa trở nên tối sầm.

      “Đây là làm sao? Nàng mau kể cho ta nghe.”

      “A…đây là vết thương thôi mà, sao…” Dạ Linh Uyển muốn vết thương mà làm cuống lên.

      “Còn , là ai làm nàng bị thương? Nàng ta đau lòng.”

      “Nha…là khi nãy ta giúp nàng ta bắt mèo, nàng ta cảm ơn còn trách ta, bảo ta đợi nàng mở miệng cầu mới giúp. Còn ta biết phép tắc nên đánh ta, rồi định mạng ta đến cái gì…Mộc Hình Các cho Lý ma ma dạy dỗ nữa.” Dạ Linh Uyển vừa vừa chỉ vào Hạnh Đào, nàng tuy phải ác độc nhưng cũng phải tâm phật, người ta vô cớ động nàng nàng phải trả lại thôi.

      “Phải ?” Thần Thiên Quân Hoa vừa hỏi ánh mắt sát khí cũng đồng thời hướng tới Hạnh Đào.

      Hạnh Đào ngờ tới tình huống này, khi nãy vừa nghe Dạ Linh Uyển là vương phi nàng ta sợ đến hai chân run rẩy rồi. Bây giờ lại bị Thần Thiên Quân Hoa nhìn thẳng liền chịu nổi mà sụp người xuống, tính cách lạnh lùng quyết đoán của Thần Thiên Quân Hoa trong cung người nào biết, chiến tích năm xưa mình huyết tẩy cả hoàng cung, giết hết những người phản bội để cứu hoàng đế khiến ai cũng run sợ. Khi ấy, chỉ mới 14 tuổi.

      “Vương gia tha mạng, nô tỳ quả cố ý, nô tỳ chỉ là, chỉ là…” Hạnh Đào quỳ rạp xuống đất ngừng khóc lóc, cũng được câu, chỉ luôn miệng cầu tha mạng.

      “Vương gia, tỳ nữ của bổn cung chỉ là biết nên có chút mạo phạm vương phi, người tha cho nàng .” Vương Tiểu Lệ cũng muốn người tâm phúc của mình bị mất .

      “Nga, ở đây sao lại đông người như vậy?” giọng mềm mại uyển chuyển từ phía sau đoán người của hoàng hậu vọng tới.

      “Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương, vương gia.”

      Thần Thiên Quân Hoa nhìn người vừa tới cũng có chút cảm xúc nào.

      “Ngọc quý phi hôm nay có nhã hứng, lại dạo sao.” Vương Tiểu Lệ ánh mắt ác độc liếc nhìn người được gọi Ngọc quý phi – Lâm Phương Ngọc.

      “Hoàng hậu chê cười, thần thiếp mang long thai trong người, ngự y phải chăm chỉ dạo, như vậy mới tốt cho bảo bảo.” Ngọc phi nhìn hoàng hậu cười dịu dàng, giống như nhìn thấy ánh mắt ghen ghét đố kị của hoàng hậu.

      “A, biết ở đây có chuyện gì, vương gia, người cũng ở đây sao? Chẳng lẽ là hàn huyên với hoàng hậu?”

      “Ngọc phi, kia là vương phi của Thiên Quân vương gia, chắc Ngọc phi cũng nên biết để tránh sau này gặp những tình huống khó xử.” Vương Tiểu Lệ như vui sướng khi người gặp họa. Khi câu vừa ra trong mắt Lâm Phương Ngọc lên sát khí, nhưng rất nhanh rối biến mất. Tuy chỉ thoáng qua nhưng Thần Thiên Quân Hoa trông thấy ràng.

      “Ai nha, Thiên Quân vương gia có vương phi rồi sao, thế mà bổn nghe ai gì cả nên cũng có quà mừng. là thất lễ quá, hi vọng vương gia bỏ qua cho.” Lâm Phương Ngọc điềm đạm chuyện khiến Dạ Linh Uyển cảm thấy có hảo cảm hơn nhiều so với hoàng hậu.

      “Bổn vương vẫn còn chuyện chưa xử lý xong, Ngọc phi phiền để bổn vương tiếp tục chứ?” Thần Thiên Quân Hoa vẫn là bộ lãnh đạm, để ý đến biểu cảm nhói đau thoáng qua gương mặt Lâm Phương Ngọc.

      “Hoàng hậu, phiền giao Hạnh Đào cho bổn vương xử lý.”

      “Vương gia, bổn cung hạ mình cầu người bỏ qua chẳng lẽ còn được hay sao? Người còn xem ta là hoàng hậu hay ? Hơn nữa đây là chuyện trong hậu cung, vốn nên để hoàng hậu như ta xử lý. ”

      “Hoàng hậu cần mang quyền hạn của người ra với ta. Thứ nhất, vương phi của bổn vương thuộc hậu cung. Thứ hai, chỉ là tỳ nữ lại dám đả thương đến công chúa – vương phi, nếu bổn vương bỏ qua dễ dàng phải sau này vương phi của bổn vương có thể tùy người khi dễ hay sao.”

      “Vậy vương gia có thể để bổn cung trị tội Hạnh Đào, bổn cung giao người đến Mộc Hình Các.” Vương Tiểu Lệ tức giận muốn bảo vệ người của mình đến cùng.

      Thần Thiên Quân Hoa thêm lời nào, chỉ thầm vận nội lực. Sau đó, chỉ nghe Hạnh Đào kêu lên tiếng rồi ôm lấy cánh tay phải.

      “Đau quá, a, đau quá, hoàng hậu nương nương, cầu người cứu nô tỳ, đau quá.” Hạnh Đào ngừng la hét, vẻ mặt đau đớn đến trắng bệch.

      “Hạnh Đào, ngươi làm sao vậy?” Vương Tiểu Lệ hiểu tình hình là như thế nào.

      “Hoàng hậu, bây giờ có thể mang nàng ta đến Mộc Hình Các được rồi.” Thần Thiên Quân Hoa giọng lạnh băng.

      “Vương gia, người làm gì? Lẽ nào lời của bổn cung người hiểu sao?” Vương Tiểu Lệ giận dữ nhìn người đứng trước mặt mình, luôn như thế, cao ngạo đến đáng giận.

      “Bổn vương khi nãy rồi, hoàng hậu cần nghe lại chứ?. Nay bổn vương chỉ phế của nàng cánh tay làm gương cho những kẻ khác. Nếu dám đụng đến vương phi của bổn vương, dù là ai chăng nữa, bổn vương cũng nương tay.” Lời của Thần Thiên Quân Hoa chính là lời tuyên báo cho cả hoàng cung, Dạ Linh Uyển chính là người quan trọng nhất đối với .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :