1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Đè ra ăn thịt.[/b]


      Mạc Lâm thu nhận Ngân Tử bởi ta chẳng còn nơi nào có thể , hơn nữa lại muốn tới Huyền Thanh Cung. Mạc Lâm muốn biến ta trở thành người tốt trong mắt mọi người.
      Tiếu Lâm tổng quản cũng quá ngạc nhiên khi biết về kiện hôn lễ, chỉ bình tĩnh, kiên định :”Về vấn đề hôn lễ, thần sớm có chuẩn bị, Thần Quân đại nhân hãy yên tâm.”
      Bích Thanh Thần Quân dường như rất yên tâm với ta, nên sau đó chỉ cùng Hải Dương tập trung giải quyết nốt số công việc vẫn chưa hoàn thành, ngày nào cũng rất muộn mới về tới nhà. Hàng ngày vào lúc mặt trời dần khuất sau núi, tôi vừa chơi vừa đợi ta bên hồ nước có đầy hoa súng ở cửa chính. Mỗi khi nhìn thấy ta về tới nơi, tôi liền vui vẻ chạy tới nhào vào lòng, rồi kể cho ta nghe những việc xảy ra trong ngày.

      ta luôn mỉm cười lắng nghe, rồi cũng kể cho tôi nghe những điều thú vị bên ngoài.

      Kể từ đó, Huyền Thanh Cung ngừng náo nhiệt, có rất nhiều vị thần tiên mà tôi quen biết nhộn nhịp tới thăm và chúc mừng Bích Thanh Thần Quân.

      Thành thực mà , tôi cũng cảm thấy có gì khác biệt cho lắm, chỉ là nghe thấy bọn họ phu thê cùng sống trong nhà với nhau, vậy chẳng phải là tôi cứ thế cuốn gói chăn gối của mình tới phòng của Bích Thanh Thần Quân cùng nhau ngủ là được rồi sao? Trước đây cũng làm như vậy, lẽ nào từ sớm tôi thành thân với Bích Thanh Thần Quân?

      Cẩm Văn rất cảm động trước câu trả lời thông minh của tôi, cảm động đến rơi nước mắt. ta vừa cười vừa , đến đêm tân hôn Bích Thanh Thần Quân tự mình chỉ bảo cho tôi. Còn ngừng căn dặn, dặn tôi đêm hôm đó phải nằm giường được động đậy, bất luận Bích Thanh Thần Quân làm gì cũng được cử động, tốt nhất là nên kêu lên vài tiếng ỏn ẻn, có thể tăng thêm thú vị.

      Tôi liền ghi lại những lời căn dặn của ta vào cuốn sổ , cẩn thận học thuộc lòng để chuẩn bị đến lúc đó thử nghiệm.

      Oa Oa cũng vì việc này mà được thăng chức, trở thành tì nữ cho phu nhân, làm ta ngày nào cũng cười tít cả mắt, rất ra dáng chỉ huy mọi người làm việc chuẩn bị phòng cho tân nương.

      Nhưng cái gọi là phòng tân hôn cũng chỉ là cải tạo lại căn phòng của Bích Thanh Thần Quân cho to hơn, trang trí cho đẹp hơn mà thôi. Tiểu Lâm kiến nghị nên cải tạo phòng bên cạnh cho tân vương phi, nhưng vấp phải phản đối mãnh liệt của Bích Thanh Thần Quân. ta còn thu hồi lại căn phòng cũ của tôi, sau khi kết hôn chỉ được ở cùng ta, ngoài ra được ở nơi nào khác.

      Tôi tỏ vẻ hài lòng với cách làm này, dẫu sao chiếc giường của ta cũng rất thoải mái, có thể quang minh chính đại nằm ườn chiếc giường đó mà bị lôi dậy, thực là việc vui thú.

      Mạc Lâm lui tới cũng nhiều hơn, mà lần nào cũng tìm Cẩm Văn rồi cùng nhau ra ngoài, lần tôi tò mò hỏi bọn họ ra ngoài làm gì? Mạc Lâm liền nhìn Bích Thanh Thần Quân cách gian xảo rồi số loại thuốc cần điều chế.

      Tôi còn chưa kịp hỏi cần điều chế loại thuốc gì rất nhanh Mạc Lâm bị Bích Thanh Thần Quân ném ra ngoài cửa, còn ra lệnh trước khi hôn lễ diễn ra cấm được trở lại.

      Mạc Lâm vốn dĩ màng đến lời của ta, vẫn cứ lui tới, dường như coi Huyền Thanh Cung như là nhà mình vậy. Vì ta cũng thường xuyên đem theo Ngân Tử tới, nên sau đó tôi cũng còn giận ta nữa.

      Ngân Tử ngừng chê bai đồ đạc để chuẩn bị cho hôn lễ, ta ngừng cầu Tiểu Lâm phải chuẩn bị hôn lễ to đẹp hơn nữa, còn tham gia giúp đỡ các kế hoạch chuẩn bị hôn lễ, làm như vậy tôi mới đẹp mặt.

      Bích Thanh Thần Quân rất tán đồng ý kiến của Ngân Tử, còn đích thân vào kho tìm những báu vật hiếm thấy để tặng tôi làm sính lễ, có điều tôi cũng thích những thứ ăn cắn được đó, mà chỉ ngừng kiến nghị bọn họ hãy dùng xe để chở cá khô tới làm sính lễ, nhưng liền bị cự tuyệt cách nhanh chóng. Sau đó tôi liền đem toàn bộ số đồ sính lễ này mang vứt vào trong phòng của ta, bởi với tôi có hay có chỗ sính lễ này cũng chẳng khác gì nhau.

      Việc làm này của tôi được tổng quản Tiểu Lâm khen ngợi hết lời, còn Bích Thanh Thần Quân lấy tôi là tiện lợi, có thể tiết kiệm được toàn bộ đồ sính lễ, của hồi mô… đều là đồ của mình, cũng chẳng cần thiết phải tặng tặng lại…

      Nhưng tôi cảm thấy kết hôn phức tạp, phức tạp đến nỗi làm tôi cảm thấy có chút hối hận. Mặc dù dùng đến sính lễ hay của hồi môn, nhưng tổng quản Tiểu Lâm cũng cho vận chuyển tới Huyền Thanh Cung rất nhiều đồ đạc vật dụng để chuẩn bị cho hôn lễ, còn ép tôi phải xem qua từng thứ . từ chuyện lễ phục được dệt bởi những áng mây, cho tới sợi dây chuyền được làm từ ánh bình minh, những gì cần có đều phải có, thậm chí còn có cả chiếc mũ phượng bằng vàng kim có khảm ngọc rất đẹp nặng tới hơn mười cân, nghe là để cho tôi đội trong hôn lễ. Đội chiếc mũ to nặng như vậy lên đầu là ép đôi tai tôi muốn chết mất, lại còn nghe thấy gì từ phía ngoài, đúng là dụng cụ tra tấn đáng sợ.

      Tôi muốn đeo thứ đáng sợ đó lên đầu, bèn kiến nghị đeo bằng mấy bông hoa, liền nhận được cái nhìn khinh thường của mọi người, đặc biệt là Ngân Tử, ta mắng:”Mèo ngu ngốc! Đó là chiếc mũ khảm ngọc rất quý báu! Bên có viên ngọc thất sắc là báu vật toàn thiên hạ! Khi xuất giá mà đội chiếc mũ này mới lên được tấm lòng của Bích Thanh Thần Quân đối với nàng! Sau này địa vị ở Thiên Giới của nàng mới được coi trọng, cuộc sống mới tốt hơn được!” Sau khi trách mắng tôi ta còn tỏ vẻ như tiếc nuối :”Thực là viên ngọc quý… Nếu đó là của tôi tốt biết mấy…”

      Tôi lập tức tở vẻ rộng lòng đến lúc đó đem chiếc mũ cực hình tặng cho ta đội? Nghe thấy vậy Ngân Tử liền tức giận gõ mấy cái lên đầu tôi, nguầy nguậy khước từ món quà này, Quay người lại rồi lấy chiếc khăn tay ra. Ngân Tử cẩn thận lau chùi viên ngọc quý chiếc mũ phượng, ánh mắt rất si mê.

      Tôi ngồi chiếc ghế bành nhìn mọi người bận rộn, đột nhiên nhớ tới vấn đề, bèn hỏi Ngân Tử: “Ngươi quay về chỗ Băng Hoàn Tiên Tử sao? Ta cảm thấy ta rất thích ngươi.”

      quay về.” Đôi tay lau chùi viên ngọc của Ngân Tử bỗng dừng lại trong giây lát, rồi khuôn mặt bỗng tỏ vẻ bực mình : “Ta muốn ở cùng ta.”

      “Vì sao?” Tôi tò mò hỏi.

      Ngân tử ngẫm nghĩ hồi rồi hỏi lại: “Nàng có thể sống cùng Tiếu Thiên ?”

      thể! ngày cũng thể!” Tôi lập tức trả lời.

      “Ta cũng thể sống cùng người đàn bà đó, quá mệt quá khổ cực, rất buồn chán nữa.”

      Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu.

      “Hơn nữa… ta dạo gần đây hình như ở Đoạn Cốc nữa, biết là đâu.” Sau hồi lại chùi ngọc quý. Ngân Tử bỗng nhiên tỏ vẻ do dự khi nhìn thấy tôi mở to mắt nhìn về phía ta, còn xua xua tay tỏ vẻ sốt ruột : “Dẫu sao… ta cũng là tự mình giúp ta, đợi khi ta quay lại ta xin lỗi là được rồi, lẽ vì ơn cứu mạng mà ta phải trao thân gửi phận cho ta sao?”

      Nhưng lời xin lỗi của Ngân Tử thành, Băng Hoàn Tiên Tử bao giờ có thể quay về Đoạn Cốc được nữa. Nghe ta tới núi Linh Sơn nằm giáp ranh giữa Tiên Giới và Ma Giới để tìm Tuyết Tiên Thảo, hi vọng có thể thay đổi diện mạo của mình. Nhưng may mất mạng do trượt chân xuống dòng nham thạch đỏ lửa trong lòng núi, Bích Thanh Thần Quân cũng phái người tìm, nhưng đến thi thể cũng tìm được.

      Ngày ta chết, toàn bộ hoa loa kèn khắp các cánh đồng cũng tàn lụi theo, dường như để khóc thương vị thần tiên này.

      Khi tin này truyền tới, Ngân Tử ngoài mặt cố tỏ ra vẻ có gì liên quan tới mình, nhưng tôi lại cảm thấy ta dường như thay đổi. còn vui vẻ cười đùa tự nhiên như trước, dường như điều gì đó ngăn cản ta. Nhưng khi tôi hỏi tới vấn đề này ta vẫn cố sống cố chết vì thời tiết Thiên Giới hợp với bản thân, nên cảm thấy hơi khó chịu trong người. Chờ sau khi hôn lễ ở Huyền Thanh Cung diễn ra xong, ta chịu khó học y thuật ở chỗ Mạc Lâm. Sau khi học thành kiếm bộn tiền.

      Thế là tôi quyết định từ nay về sau lấy lòng Mạc Lâm, những đánh ta, mà vài lần còn ngoan ngoãn để cho ta nghịch ngợm miếng thịt dưới bàn chân mình, chỉ mong ta bắt nạt Ngân Tử…

      Đối lập với vắng vẻ ở hang Đoạn Cốc là ồn ào náo nhiệt ở Huyền Thanh Cung đến nỗi làm tôi mấy đêm mất ngủ, suýt chút nữa còn chẳng muốn kết hôn khiến cho tổng quản Tiểu Lâm phải sai Cẩm Văn chuẩn bị nhiều món hải sản ngon để dỗ dành tôi.

      Lễ cưới chỉ còn tháng nữa diễn ra, Bích Thanh Thần Quân lúc này cũng bận rộn viết điều gì đó lên những tờ giấy được dát vàng. Sau đó sai Oa Oa sắp xếp thành từng phần , rồi lại sai bọn thị nữ mang phân phát cho mọi người. Nghe đâu những mảnh giấy đó được gọi là thiếp cưới.

      Nghĩa huynh của tôi là Ngưu Ma Vương mặc dù cũng được nhận thiếp cưới nhưng lại thể lên Thiên Giới tham dự hôn lễ. Bởi “chiến tranh lạnh” với La Sát, hơn nữa phép tắc Thiên Giới rất nghiêm, người thường ngày hay làm những việc bất chính như ta có phần băn khoăn lo lắng, nên dám đối diện với Bích Thanh Thần Quân cùng những vị tiên khác.

      Dưới khẩn cầu của tôi, Lạc Lạc và Kiếm Nam cũng được đưa tới Huyền Thanh Cung. Do tôi là đồ đệ của Bích Thanh Thần Quân nên hai người họ được coi là đồ đệ của đồ đệ cũng là học trò của học trò. Tôi nhìn thấy biến sắc nét mặt sư phụ khi hai người bọn họ cúi lạy trước mặt. Sau đó Oa Oa còn hiếu kỳ hỏi Kiếm Nam: “Sư phụ, người thành thân với sư tổ, sau này xưng hô và vai vế như thế nào?”

      Nét mặt của Bích Thanh Thần Quân càng lúc càng biến sắc hơn, đến người thông mình như Kiến Nam cũng nghĩ ra được cách xưng hô. Sư tổ bèn ép đuổi bọn họ ra khỏi sư môn, đổi thành đồ đệ của Mạc Lâm, tạm thời cho làm thị nữ và thị đồng của Huyền Thanh Cung…

      Mạc Lâm hết sức hài lòng kháng nghị: “Đừng có cái gì cũng đem thải cho ta!”

      Bích Thanh Thần Quân chỉ cười rồi đúng hai chữ: “Cẩm Văn.”

      Mạc Lâm lập tức thêm lời nào nữa.

      Đối với tôi, xưng hô sư phụ hay phải sư phụ chẳng quan trọng, chỉ thấy kể từ khi được lên Thiên Giới Lạc Lạc và Kiếm Nam đều vui vẻ ra mặt, cũng có gì bất mãn trong lòng. Mặc dù bọn họ an bài thế nào nữa, miễn sao hàng ngày được cùng nhau vui chơi.
      B.Cat thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      28.2

      Trong khi bọn tôi cứ thế chơi đùa ngày cưới ngày gần hơn, trường tư thục Thành cũng bắt đầu nhập học.

      Cái suy nghĩ thành thân phải tới trường của tôi bị Bích Thanh Thần Quân dập tắt. ta kể từ khi học, nhận thức của tôi có chiều hướng tốt lên rất nhiều, còn gián tiếp tạo nên mối nhân duyên tốt đẹp. Vậy nên ngoài mấy ngày tổ chức lễ cưới ra, tôi đều phải ngoan ngoãn học… Dẫu sao cố gắng năm nữa thôi là có thể tốt nghiệp rồi.

      Vậy là sau đó tôi đành bịn rịn cáo biệt Bích Thanh Thần Quân để quay lại học đường. Khi vừa tới nơi tôi bị toàn bộ bạn học vây chặt quanh mình, lũ nữ nhi thao thao hỏi làm sao tôi có thể quyến rũ được vị quan tiên như vậy, tôi hãy truyền thụ cho chúng vài chiêu để học tập. Lũ nam nhân hỏi bộ hạ của Bích Thanh Thần Quân có tuyển người ? Chúng muốn gia nhập hàng ngũ thiên binh thiên tướng có khó khăn ? Lại cầu xin tôi giúp vài lời.

      Tôi cố gắng suy nghĩ hồi lâu sau rồi mới với lũ nữ nhi, dẫu có việc gì nữa hãy nhào vào lòng Bích Thanh Thần Quân, lăn lăn lại đất làm nũng, hoặc cọ cọ vào mặt ta, hôn lên môi, kêu lên vài tiếng meo meo, tất cả đều là những cách có hiệu quả.

      Kết quả làm cho chúng đỏ mặt kinh ngạc, ngày thứ hai khi Bích Thanh Thần Quân tới đón tôi, liền phải vội đỡ lấy vài bé vô tình vấp ngã dúi dụi vào lòng mình… ta cảm thấy hiểu ra sao cả, tôi lại hoài nghi những thị nữ phụ trách quét dọn trường tư thục Thành lười biếng, thế nên mới có nhiều sỏi làm người ta vấp ngã như vậy.

      Còn việc gia nhập thiên binh thiên tướng tôi cũng giúp các nam nhi hỏi, Bích Thanh Thần Quân :”Thân thể khỏe mạnh, sợ khổ sợ chết, có thể nghe theo lệnh người chỉ huy đều có thể gia nhập. Về mặt võ nghệ tuy cầu quá cao, nhưng nếu tử trận đầu thai lại từ đầu, việc tu dưỡng từ trước cũng vì thế mà mất , xin hãy thận trọng suy xét.”

      Câu này xua tan suy nghĩ tòng quân của nhiều người.

      Sau bốn ngày nhập học Thiếu Chúng cùng Tiểu Tử mới cùng nhau tới, tôi gần như nhận ra diện mạo của Thiếu Chúng. Mới có nửa năm gặp mà trông cậu ta như cao lớn hơn, dường như cao cũng ngang với Bích Thanh Thần Quân, dáng người rắn rỏi hơn, vẻ con nít lúc trước cũng trở nên tuấn kiệt, nhưng hung ác trong đôi mắt vẫn y nguyên, nước da nhợt nhạt nhiều, tổng thể nom rất khó lại gần. Thiếu Chúng và Tiểu Tử đứng cạnh nhau trông rất thân mật. Hàn Kính trông bọn họ giống ông lão biến thái thân mật với thiếu nữ.

      Hàn Kính trông cũng lớn hơn nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh lúc trước giờ đây trở thành thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc trắng muốt dài chấm gót chân, trán có chấm châu sa màu đỏ càng làm tăng thêm huyền bí. Thế nhưng lời vẫn y nguyên như lúc trước, chưa bao giờ biết điều hay lẽ phải.

      Đáng ghét nhất là việc ta mới nhìn thấy tôi :”Miêu Miêu, chúc mừng chuyện đại của tỷ, nhưng sao da mặt của tỷ lại đen sì sì như vậy? Tỷ gặp chuyện vui sao.”

      Tôi vội vã mượn Cẩm Văn tấm gương , rồi cẩn thận soi lên mặt, nhưng có soi thế nào nữa cũng phát ra chỗ nào đen.

      “Ấn đường có màu đen nghĩa là tử khí.” Hàn Kính nghiêm túc :”Nội trong ba tháng ắt có đại nạn.”

      Bích Tài thấy tôi lo lắng, liền bỏ quyển sách xuống, lén bên tai tôi:”Đừng tin, ta chỉ toàn khoác, lần trước cũng đệ có đại nạn, kết quả là đệ đường cẩn thận vấp ngã, đánh rơi mất bao đựng tiền…”

      Hàn Kín tỏ vẻ thích , :”Đó là do vận ngươi tốt, tránh được kiếp nạn, làm sao gặp vận may mãi được như vậy.”

      “Dẫu sao Hàn Kính tỷ tỷ coi bói cũng có phần đúng“ Tiểu Tử cũng thêm vào:”Lần trước ta có rất nhiều hoa đào, làm ta vui mừng cả ngày hôm đó, ai ngờ chỉ là Đào Hoa Tiên Tử tặng ta bình hoa có cắm cành hoa đào, là chán chết.”

      “Cái gì mà hoa đào? Muội vẫn mong chờ cái gì mà hoa đào?” Thiếu Chúng ở bên cạnh nghe thấy liền phẫn nộ, tóm lấy tai Tiểu Tử:”Còn dám đào hoa, lão tử… lão tử đem toàn bộ hoa đào của muội ra băm nát ninh nhừ lên!”

      “Còn véo tai ta, muội đá huynh rồi tìm hoa đào đó!” Tiểu Tử cũng cam chịu yếu thế hơn.

      “Có mà hoa đào nát tìm đến muội!”

      “Đúng rồi, huynh chính là cành hoa đào nát nhừ đó đó!”

      Hai người họ cãi lộn trận trời long đất lở giống như trước kia, làm tôi rất nhanh quên lời tiên đoán mấy vui vẻ của Hàn Kính, hòa vào nô đùa cùng mọi người. Sau đó quên mời bọn họ tới tham dự hôn lễ của mình.

      Bọn họ cũng vui vẻ nhận lời mời, chỉ có Bách Tài sau đó len lén hỏi xem tiền mừng đám cưới là bao nhiêu…

      Ngoài phòng tân hôn ra, Bích Thanh Thần Quân còn làm cho tôi cái bồn tắm rất to ở phòng bên cạnh, nước suối nóng được dẫn về từ cách đây hơn trăm dặm, bồn tắm được làm từ bạch ngọc, nước quá sâu, để người sợ lạnh như tôi có thể tắm được.

      Mèo rất ưa sạch , nhưng sau khi biến thành người tôi lại thể liếm lông của mình, nên tôi rất thích chiếc bồn tắm này, có thể cởi bỏ toàn bộ trang phục rồi ngâm mình trong bồn, rất ấm áp, dễ chịu. Vậy nên khi mới xây xong bồn tắm là tôi lập tức chạy tới để ngâm mình trong đó, sau khi ngâm xong có thể tùy ý khoác trang phục lên người rồi tới phòng tân hôn ở bên cạnh, sau đó nhảy nhảy lại chiếc giường mới được đưa tới, rồi lại lăn lộn hồi, sau khi cảm thấy rất dễ chịu rồi mới chìm vào giấc ngủ.

      Cẩm Văn và Oa Oa ngăn cản những hành vi này của tôi, ngược lại còn vì sao mỉm cười rồi chạy ra ngoài.

      lâu sau, Bích Thanh Thần Quân bỗng làm tôi tỉnh giấc, hơi thở của ta có phần gấp gáp,tim đập cũng nhanh hơn. Tôi nghĩ lại bị ném ra ngoài cửa, chỉ đành đứng dậy, tỏ vẻ đáng thương nhìn ta, sau đó biến thành hình dạng mèo, uốn éo kêu lên vài tiếng, bò tới góc giường, cố gắng nhường cho ta chỗ rộng rãi để dễ ngủ hơn.

      ngờ lần này Bích Thanh Thần Quân lại giận dữ tóm lấy tôi:”Biến về hình dạng người.”

      “Meo woo?” Tôi nhìn ta khó hiểu:”Thường ngày chẳng phải biến thành hình dạng mèo mới cho ngủ hay sao?”

      “Hôm nay giống trước kia.” Bích Thanh Thần Quân như nhẫn nại điều gì đó,”Danh phận định, ta phải lo lắng…”

      Thế là tôi liền biến thành hình dạng con người, bò qua hôn ta mấy cái.

      ta cũng lập tức ôm lấy tôi ngã ra giường, do dự trong giây lát, rồi hung bạo hôn lại tôi, hôn từ tóc xuống đến môi, kiểu hôn này có chút khác biệt so với trước đây, dường như rất nóng bỏng, cảm giác như nếm thử mùi vị thức ăn vậy…

      Lẽ nào thịt tôi rất ngon? Nước miếng như mắc nghẹn trong cổ họng, tôi mở to mắt nhìn ta, biết tiếp theo phải đối mặt với điều gì.

      ngờ rằng Bích Thanh Thần Quân liền cởi bỏ áo choàng mặc ra, bế tôi đặt lên đùi, do dự hỏi:”Ta có thể… chạm vào nàng ?”

      Hôn hôn rồi, còn phải hỏi những câu như vậy sao? Tôi bèn gật gật đầu, ngay trong giây phút cúi đầu xuống, liền nhìn thấy bên bộ ngực cường tráng đằng sau chiếc áo mở ra, có vết sẹo dài màu đỏ vắt ngang từ trái sang, trông rất chướng mắt.

      Tôi cảm thấy rạo rực, nhanh chóng lột bỏ toàn bộ áo của ta ra, để lộ phần nước da trắng bóc, bên dưới phần bụng ta nổi lên những múi thịt màu xanh như những con rắn xếp cạnh nhau, đó có lẽ là những vết tích kiêu hãnh mà mỗi con vật sau khi tu dưỡng thành quái còn giữ lại được. Phía bên cạnh những con rắn đó, chiếm giữ phần lớn toàn bộ cơ thể là những vết sẹo cũ mới chồng chéo lên nhau, nông sâu dọc ngang đan xen chằng chịt, trông rất đáng sợ nhưng cũng rất gợi cảm.

      Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cơ thể của ta, tôi đưa ngón tay ra nhàng sờ lên những vết thương, bỗng cảm giác lạnh lẽo xuất đầu ngón tay, nó khiến tôi cảm thấy xót xa.

      “Vì sao lại như vậy…” Tôi khẽ hỏi.

      “Vì sao…”. Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ lo lắng trả lời,”Việc giao chiến ở bên ngoài tránh khỏi thương tích, vì ta là bậc trượng phu, cũng để ý mấy chuyện vặt vãnh này, vậy nên cũng chẳng uống thuốc hay chữa trị những vết sẹo này, hẳn là trông cơ thể ta rất gớm ghiếc, nên làm nàng sợ hãi ?”

      Tôi vội vàng lắc lắc đầu, chỉ vào vết sẹo dài nhất vai ta hỏi:”Vết sẹo này là do bị làm sao?”

      “Vết sẹo này hình như là lần ta giao chiến với con hồ ly vương mà có.”

      Tôi lại chỉ vào vết sẹo phía sau lưng hỏi:”Còn vết này?”

      “Ta quên rồi ,có thể là lần chinh phạt Ma Giới mà có nó.”

      Tôi lật người ta xem xem lại vài lần, cuối cùng chỉ vào vết thương mới có ở phần bụng, do dự hỏi:”Vết sẹo này… hẳn là lần ta cầu cứu chàng ở Bàn Đào Viên, hại chàng phân tán tư tưởng mà gây nên.”

      “Ừm .” Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ tùy ý trả lời,”Vết sẹo này đúng là do lúc đó gây nên, nhưng phải là do nàng làm ta phân tâm, là do bản thân ta chú ý.”

      “Ta xin lỗi.” Tôi cúi đầu nhận lỗi.

      “Vì sao lại xin lỗi?” Bích Thanh Thần Quân tỏ vẻ khó hiểu.

      Tôi cảm thấy hổ thẹn :”Nhiều sẹo như vậy, nhất định là rất đau đớn…”

      “Đó là vinh dự của võ tướng.” Bích Thanh Thần Quân ôm tôi chặt hơn, nhàng an ủi bên tai,” cần quá lo lắng, ta đau.”

      “Như vậy !” Tôi lập tức xoay người lại, nhảy ra khỏi vòng tay ta, sau đó ngây ngô ,”Để Miêu Miêu liếm vết thương cho sư phụ, trước đây mỗi khi bị thương ta cũng làm như vậy, liếm liếm vài cái là đau nữa.”

      “À?!”

      đợi Bích Thanh Thần Quân từ chối, tôi lập tức đẩy ta ngã lên chiếc gối, sau đó thè lưỡi ra, cẩn thận liếm liếm ngực và bụng của ta.

      “Khoan …” Toàn thân Bích Thanh Thần Quân run run lên như bị điện giật, hơi thở ta cũng gấp gáp hơn, giọng tỏ vẻ đau khổ, dường như cố gắng chịu đựng điều gì đó,”Nàng đừng có làm càn…”

      “Ta… Ta đâu có làm càn.” Tôi liền dừng lại.

      ta hít vài hơi sâu, dường như cố gắng lấy lại bình tĩnh. Rồi tóm chặt lấy đôi tay tôi, sau đó bỗng dùng lực thuận đà kéo tôi ngã vào lòng, tai tôi áp sát vào ngực ta, nghe từng tiếng đập mãnh liệt phát ra từ lồng ngực.

      Vì sao tim ta lại đập nhanh như vậy? Dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Tôi tỏ vẻ hiểu ngẩng đầu định hỏi, nhưng lại bị ta ôm chặt quá, rồi khẽ :”Miêu Miêu… Đừng cử động, ta muốn vì quá phấn khích mà làm tổn thương đến nàng.”

      Tôi liền nhoài người nằm ra, cử động nào. Sau khi nhịp tim Bích Thanh Thần Quân trở lại ổn định, ta bỗng vùng dậy mở bung đai lưng ở eo tôi ra, làm cho chiếc áo choàng mỏng được dệt từ tơ lụa chầm chậm từ vai trôi tuột xuống, để lộ ra chiếc yếm đào được thêu hình cá chép vờn hoa sen.

      “Là Cẩm Văn thêu đó, có đẹp ?” Biểu của Bích Thanh Thần Quân làm tôi hơi mơ hồ đoán được sắp tới xảy ra việc gì, vội vàng chuyển sang các chủ đề khác,” Vẫn còn chiếc màu đỏ thẫm, là Oa Oa làm cho.”

      “Đẹp… rất đẹp…” Bích Thanh Thần Quân mơ màng đáp lại, bàn tay ta xao phần lưng tôi, những ngón tay thô ráp cọ cọ vào da làm tôi cảm thấy có chút ngứa ngáy.

      Tôi vội trở mình, định thoát ra khỏi cảm giác kì quái này, nhưng ta vẫn cứ ôm tôi rất chặt, làm tôi thể thoát ra ngoài.

      B.Cat thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      28.3

      “Sư phụ… Chàng làm gì vậy?” Khi thấy ta định buông tay ra, tôi định bò xuống đùi rồi trôn sang phía bên cạnh.

      “Đừng cử động!” Lời như ra lệnh ngăn chặn cái kế hoạch đào thoát của tôi, áo choàng ngoài cởi ra và ném sang bên, trong bộ dạng đáng thương chỉ còn mặc chiếc váy dài mỏng cùng chiếc yếm đào tôi liền cúi đầu xuống, hai tai cũng cụp xuống tỏ vẻ như bản thân thấy khó chịu.

      Bích Thanh Thần Quân ôm tôi ngã vật xuống, hoán đổi vị trí từ bên bị áp đảo thành bên áp đảo. ta phấn khích cắn lên bả vai tôi vài cái, còn in lại cả vết răng.

      “Đau quá…” Tôi lần nữa lật người trở lại.

      ta vội vàng nhả ra, rồi lại nghịch nghịch cái đuôi của tôi, sau đó lấy tay cởi dây yếm người tôi ra.

      Sư phụ cuối cùng là muốn làm gì, sao lại làm thế với tôi? Lẽ nào việc gần đây sau khi tôi làm vỡ chiếc bình hoa rồi đem chôn ở sân sau bị phát ra, sau đó muốn trừng phạt tôi? Trong lòng càng lúc càng thấy bất an, tôi vội vã thành thực nhận tội, cầu xin thứ lỗi:”Thả Miêu Miêu ra , từ giờ trở ta hứa chạy nhảy trong phòng khách rồi làm vỡ bình hoa nữa.

      “Cái bình hoa đó đúng là do nàng làm vỡ?” Bích Thanh Thần Quân đột ngột dừng lại chút,” sao, ta tìm cái khác.”

      phải việc bình hoa sao? Tôi vội vàng ngẫm nghĩ, tiếp tục nhận tội:”Lẽ nào do việc lần trước Mạc Lâm tới, ta lén lút bỏ vài sợi lông mèo vào tách trà và đồ ăn của ta? Lần sau bao giờ lặp lại…”

      “Lần sau dám.” Biểu của Bích Thanh Thần Quân ngay ra chút, nhưng đôi tay vẫn ngừng hoạt động.

      Tôi như bừng tỉnh đầu óc :”Có phải mấy hôm trước Ngao Vân có đến tìm ta, chàng biết được nên giận?“

      “Ngao Vân đến tìm nàng? ta tới để làm gì?” Hành động của Bích Thanh Thần Quân cuối cùng cũng dừng lại, sắc mặt tỏ vẻ phẫn nộ.

      ta mang rất nhiều cá tới cho ta, còn …Rất hối hận khi chàng gặp được ta trước ta… Nếu … nếu nhất định thua cuộc…” Tôi lắp bắp kể lại, “Nếu như… nếu như sau này chàng đối với ta tốt… nếu hối hận có thể tìm ta…”

      “Để ta đợi đến kiếp sau ! Bích Thanh Thần Quân nghiến răng , ”Từ nay về sau được lén lút gặp gỡ ta!”

      Tôi thực hiểu nổi xảy ra chuyện gì, chỉ còn cách hỏi thẳng:”Sư phụ, hôm nay sao chàng lại muốn phạt ta? Miêu Miêu làm sai chuyện gì sao?”

      “Đây phải là phạt!” Bích Thanh Thần Quân lại lần nữa ghì lấy tôi, liên tục hôn tôi cách mãnh liệt, sau hồi mới lắp bắp ,”Ta muốn nàng.”

      “Muốn… muốn như thế nào?” Tôi sợ hãi đến mức suýt chút nữa cắp đuôi chạy mất.

      Sau khi lưỡng lự lúc Bích Thanh Thần Quân :”Có thể hơi đau chút… Nàng ngại chứ?”

      “Đau hơn cả đánh vào mông?” Tôi cẩn thận hỏi.

      “Ta biết”, sau khi trả lời câu hỏi này của tôi, cuối cùng Bích Thanh Thần Quân cũng kiềm nén được giận dữ, lại ra lệnh cho tôi, “ được hỏi những thứ linh tinh nữa! Nàng hãy ngoan ngoãn nằm im được động đậy! Nếu ta đánh vào mông!”

      Tôi liền dám động đậy, điều này làm Bích Thanh Thần Quân rất hài lòng. ta cúi xuống liên tục hôn tôi, hành động này làm tôi cảm thấy có gì đó đúng…

      “Sư phụ, chàng có phải muốn ăn thịt ta …” Tỏ vẻ đáng thương, tôi hỏi câu cuối cùng.

      “Đúng.” Bích Thanh Thần Quân trả lời ngắn gọn.

      “Vì sao?” Tim tôi như vỡ tan, hóa ra sư phụ thực muốn nuốt tôi vào trong bụng, hơn thế nữa còn muốn nuốt sống.

      “Bởi vì…” Bích Thanh Thần Quân liền trở nên lắp bắp, rất lâu sau, ta mới bằng giọng điệu hiếm thấy, “Ta… ta thích nàng.”

      ăn được ?” Tôi như cầu xin .

      được.” Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân bỗng trở nên rất đáng sợ, dường như cũng rất đau khổ, “Trong giây phút quan trọng này, nàng muốn ta mất mạng sao?”
      mất mạng?”
      “Gần như vậy…”
      Thế là tôi hé răng nửa lời nào nữa, trong đầu chỉ thấy lên câu chuyện mà Hoàng tiên sinh kể lúc lớp học. Thỏ con có tinh thần hi sinh vì người khác mà nhảy vào đống lửa để bị ăn thịt, mèo đương nhiên cũng có huống chi lại là người mình thích. Tôi nuốn ta phải đau khổ, càng muốn ta bị ai làm hại.
      Nếu vì khôg ăn thịt tôi… mà phải mất mạng để cho ta ăn thôi, nướng, hầm hay ăn sống đều được…
      “ Meo Meo, Miêu Miêu là con mèo ngốc, nên để cho người ta ăn thịt thôi, Meo Meo, Miêu Miêu là con mèo ngốc…”
      Trong lòng ngừng hát lên ca khúc băng ngôn ngữ loài mèo, nỗ lực động viên bản thân, với bản thân rằng cái chết chỉ đau lúc rồi hết, chẳng có gì đáng sợ, miễn sao cứu được mạng sống của Bích Thanh Thần Quân là được.

      Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tay tôi lại ngừng run lên, túm chặt lấy tấm phủ chăn, thậm chí còn cấu thủng vài lỗ, móng tay sắc nhọn còn tự đâm vào tay mình chảy máu.

      Bích Thanh Thần Quân bỗng ngừng lại trong giây lát, ta chau mày nhìn tôi cách sợ sệt, rồi hít hơi dài, tóm lấy bàn tay bị chảy máu của tôi, tỏ vẻ xót thương :”Nếu như nàng thực đồng ý hoặc vẫn chưa chuẩn bị tâm lí, lần sau chúng ta …”

      cần!” Khi nghĩ đến vấn đề sinh tử lúc này, tôi liền nằm thẳng dang tay ra như hình chữ đại, nhắm mắt tỏ vẻ coi thường cái chết :”Sư phụ chàng ăn ! Miêu Miêu tuyệt đối sợ hãi!”

      “Khoan !” Bích Thanh Thần Quân dường như phát ra điều gì đó, lấy tay kéo tôi dậy, vội vàng hỏi,”Nàng cho rằng nên ăn thế nào?”

      “Xin đừng chiên dầu có được ?...” Tôi mếu máo .

      “Ta vì sao lại chiên dầu nàng?” Bích Thanh Thần Quân tím mặt,”Nàng cho rằng ta ăn thịt nàng vào trong bụng?”

      “Lẽ nào còn cách ăn khác sao?” Tôi cảm thấy kinh ngạc.

      “Ta… ta…” Bích ThanhThân Quân đột nhiên gập bụng lại, nằm bò ra giường cười to trận, còn ngừng vừa ôm bụng vừa ,”Ha ha… nàng, nàng đúng là con mèo ngốc nghếch…”

      “Đừng cười nữa”, thấy ta cười nhạo bản thân, tôi tủi thân cụp tai xuống, tiến tới cọ cọ vào người ta mấy cái,”Vậy chàng muốn ăn thế nào?”

      Bích Thanh Thần Quân bỗng ngừng cười, quay đầu lại nghi hoặc hỏi:”Nếu như đúng là ta muốn nuốt nàng vào bụng, lẽ nào nàng phản kháng? Thực lòng để cho ta ăn thịt sao?”

      “Chàng nếu ăn chàng mất mạng…” Tôi khẽ .

      “Mèo ngốc.”, Bích Thanh Thần Quân vừa vừa gõ lên đầu tôi, thở hổn hển ,”Bất luận ai muốn giết nàng cũng phải bỏ chạy! Tuyệt đối được chết vì tin người!”

      “Nhưng… Người đó là chàng.” Tôi vội vàng thanh minh.

      Bích Thanh Thần Quân sững người ra ngẫm nghĩ hồi lâu rồi xoa xoa đầu tôi an ủi: “Ta xin lỗi, nàng đối với ta tình thâm nghĩ nặng như vậy, ta thực là nên cười nhạo.”

      có gì.” Tôi rộng lượng tha thứ cho ta.

      “Ta xin lỗi, ta nên để nàng biết ăn là như thế nào.” Bích Thanh Thần Quân tiếp tục dỗ dành.

      Tôi lập tức mở to mắt hiếu kỳ nhìn ta, mong chờ nhận được đáp án.

      Thế là sau đó, Bích Thanh Thần Quân liền cẩn thận cân nhắc từng chữ với tôi, ăn thịt tôi là chỉ cách chuyện giữa hai người phu thê, khi hai người cùng nằm giường, cởi bỏ quần áo rồi ân ái, sau việc đó có con với nhau. Chứ phải như tôi nghĩ rằng hai người ngủ cùng nhau đó là thành thân.

      “Hóa ra như vậy Miêu Miêu sinh ra mèo con, sư phụ thích mèo con.” Sau khi nghe xong, lại nhớ tới con của Ninh Hương, bèn vui vẻ cười , “ có gì, ta cũng thích mèo con.”

      “Cái đó, chúng ta tu thành người, sinh ra con người…” Bích Thanh Thần Quân vội vàng giải thích, “Cũng có thể có chút đặc trưng của mèo hay rắn, nhưng chắc chắn thể biến thành mèo hay rắn được.”

      Tôi có chút thất vọng khi nghe thấy sinh ra mèo con. Nhưng Bích Thanh Thần Quân ngừng dỗ dành, sau này khi sinh ra con cái mang hình dạng con người, nhất định rất xinh xắn, đáng . Hơn nữa tộc khi sinh nở theo mẫu thân, vậy nên khả năng con cái sinh ra có đuôi và tai mèo là rất lớn, lời này mới làm tôi dần dần cảm thấy thoải mái.

      Sau khi những hiểu lầm được làm sáng tỏ, hai người chúng tôi bắt đầu làm cái việc ân ái đó. Nhưng tôi cảm thấy chỉ toàn là ta hôn tôi, thực công bằng. Vậy là sau khi trút bỏ trang phục ra, tôi liền hăng hái phản công, tứ chi đồng thời lao lên, cắn xé liên hồi, định lột sạch trang phục của ta ra, cố gắng để mình chịu thiệt.

      Bích Thanh Thần Quân dường như thích trút bỏ trang phục của tôi ra chứ thích tôi chủ động trút bỏ trang phục của mình, thế là sau đó, hai người chúng tôi cứ thế dùng tay mà che chắn trang phục người mình, trận chiến lột bỏ trang phục diễn ra. Nhưng đúng vào lúc vui vẻ vui đùa như vậy, bỗng giọng quen thuộc vang lên từ phía ngoài cửa vọng vào: “Bích Thanh hảo hữu, ta tới tìm ngươi đánh cờ đây!”

      Kéo theo sau đó là giọng bức bách của Tiểu Lâm vang lên: “Thần Quân đại nhân bận công việc, mời Mạc Lâm tiên nhân lưu bước.”

      Mạc Lâm như thèm bận tâm: “Cái gì mà công việc với công việc? ta có ngày nào mà ôm đồm công việc? là chán chết!”

      “Ai da, Mạc Lâm tiên nhân xin ngài đừng ồn ào nữa, Thần Quân đại nhân …” Tiểu Lâm sốt ruột, “Nếu ta giúp ngài bẩm báo tình, hay là ngày khác ngài hãy quay lại.”

      làm cái gì?” Giọng chứng tỏ Mạc Lâm vào gần cửa ra vào, ta cố che giấu tò mò hỏi: “Lẽ nào là? Ta làm hỏng việc vui của ta?”

      “Cái này…” Tiểu Lâm sống chết cũng dám tiếp.

      Hai người bọn họ cứ rầm rì chuyện ngoài cửa, làm Bích Thanh Thần Quân tức muốn chết, nắm đấm hung dữ đấm xuống làm vỡ tan cái ván giường, tôi cũng vô cùng sợ hãi, sau đó ta quay đầu với tôi: “Miêu Miêu, mặc trang phục vào, biến thành mèo rồi chui vào trong chăn được ra.”

      Tôi thấy nộ khí ta bùng lên, liền vội vàng mặc trang phục lên, xoay người biến thành mèo rồi chui vào trong chăn. Rồi vén chăn lên chút để có thể nhìn ra ngoài. Chỉ nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân giận dữ bước tới mở cánh cửa ra, đứng ở cửa khách sáo với cái tên biết xấu hổ kia: “Ngươi có việc gì làm hay sao mà lại tới đây làm gì?”

      “Ta làm hỏng việc vui của ngươi đấy chứ?” Mạc Lâm tỏ vẻ ngại ngùng , “ lòng xin thứ lỗi, nhưng chiến trường ngươi oai phong là vậy, chắc hẳn giường cũng thua kém đấy chứ?”

      Tôi nhìn thấy bàn tay Bích Thanh Thần Quân cuộn tròn lại hình nắm đấm, các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu “răng rắc”.

      “Con mèo đó ở cùng người chắc hẳn rất hạnh phúc.” Vẫn là giọng điệu của cái tên sợ chết đó.

      “Ha ha…” Bích Thanh Thần Quân bỗng nhiên nở nụ cười, ta giơ tay ra túm lấy vai của Mạc Lâm sau đó kéo đến sân luyện võ công, còn khách sáo , “Gần đây ta vẫn bận việc giải quyết hậu quả của trận giao chiến với Diệu Dương, tròn ba ngày hôm này dùng đến võ công, xương cốt ngứa ngáy khó chịu, chi bằng hảo hữu hãy luyện võ với ta.”

      “Đợi ! Ta là đại phu phải là võ tướng ! Làm sao có thể luyện võ cùng người?” Mạc Lâm vội lớn tiếng .

      “Ta thủ hạ lưu tình, mất mạng đâu. Hãy yên tâm.”

      được!” Mạc Lâm hét lên như sấm rền, “Lần sau ta nhất định xem giờ trước rồi mới tới, tuyệt đối gây ồn ào, ngươi chớ có dùng võ công a! Bạo lực rất hay!”
      B.Cat thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Lời dối của sư phụ.

      nhớ Bích Thanh Thần Quân dặn tôi bao lâu mới được chui ra khỏi chăn, sau khi nhìn thấy bọn họ càng ngày càng xa hơn, tiếng kêu gào thảm thương của Mạc Lâm cũng càng ngày càng , tôi bèn cẩn thận bò ra khỏi chăn, rồi vươn người ngáp cái rất dài.

      Sau hồi chơi đùa, suýt chút nữa quên mất mình phải ngủ. Tôi tỏ vẻ sầu não dùng chân dụi dụi lên mặt, lại nhìn thấy chiếc giường dưới chân bị làm hỏng, liền quyết định thay đổi chỗ ngủ.

      Sau khi phi thân nhảy ra khỏi giường, tôi phát ra chỉ chiếc giường bị vỡ, mà ngay cả gạch dưới nền nhà cũng bị vỡ làm lộ ra mấy mảnh giấy lấp ló phía dưới.

      Khoan , mảnh giấy? Ánh mắt vội dừng lại nơi có mấy tấm giấy đó, dưới nền đất làm sao lại có những mảnh giấy này?

      Tôi tò mò tiến lại gần, lấy tay gạt mấy viên gạch vỡ ra, thấy bên dưới có cuốn sổ mỏng , ngoài bìa có đề ba chữ “Xuân Cung Đồ”. Đây chính là cuốn sổ mà trước đây La Sát tặng tôi, hóa ra Bích Thanh Thần Quân đem giấu ở đây, hèn gì tôi thể tìm ra nó.

      Hóa ra trước đây Hoàng tiên sinh có cái gì mà vô tình cắm hoa hoa lại nở là rất đúng! Nhưng giờ đây tình cảm giữa tôi và Bích Thanh Thần Quân rất tốt, có cần thiết phải luyện thêm nội cung phòng the để đối phó với ta ?

      Tôi ôm cuốn ”Xuân Cung Đồ” mà mình dễ mới có được ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định:”Cho dù phải để đối phó với Bích Thanh Thần Quân cũng có thể để đối phó với người khác! Cái thứ nội cung phòng the này vẫn nên học.”

      Sau khi suy nghĩ xong việc này, tôi liền mở sách ra xem, chỉ thấy có người có trang phục có người có trang phục, còn có cả người chỉ mặc nửa trang phục, ôm thành đôi biết là làm gì, bên cạnh cũng có phần giải thích nhưng đáng tiếc tôi chỉ nhận biết được khoảng ba phần mười số chữ trong đó. Tôi chỉ cảm thấy nội dung trong sách rất cao siêu, làm người xem dễ gì lĩnh hội được.

      Duy chỉ hiểu được cơ thể của những người đàn bà này đều rất dẻo, có thể thực được những động tác siêu việt lạ thường. Chẳng qua là bàn luận dẻo dai của cơ thể, loài mèo bẩm sinh xương rất mềm, nhất định thua kém những người này.

      Sau đó tôi bèn biến thành hình dạng con người, chọn lấy vaì hình vẽ trong sách rồi nằm ra, thử uốn mình tạo ra các tư thế kì dị giống trong sách, cảm thấy rất dễ dàng, có gì là khó cả. Chỉ là, hình như thấy phát sinh điều gì…

      Tôi cứ như vậy duy trì những tư thế đó, mãi cho đến khi gần như ngủ quên . Cuối cùng buồn bã thừa nhận bản thân làm sai ở chỗ nào đó, nên chẳng gặt hái được thành quả gì. Tôi lật lật cái trang sách nghiên cứu kĩ hơn, đột nhiên phát ra rằng trong mỗi bức họa đều có nam nữ, nữ mấy nam hoặc nam mấy nữ, vậy là nhất định phải có nam giới mới luyện được như trong sách!

      Tôi càng cảm thấy tự tin hơn với phát minh sáng suốt này của mình, sau đó quyết định tìm người nam giới để cùng tu luyện, nhưng tìm ai bây giờ? Bích Thanh Thần Quân tuyệt đối được, ta cấm tôi xem cuốn sách này, Tiểu Lâm lại là người hay hắt xì hơi, Ngao Vân cũng bị cấm lén lút gặp gỡ, Tiếu Thiên tôi thích, Thiếu Chúng lúc nào cũng kè kè bên Tiểu Tử… Vậy còn sót lại mỗi Ngân Tử, ta từ trước đên nay luôn thương tôi, chắc chắn từ chối việc cùng nhau luyện võ công phòng the?

      Tôi liền vui vẻ giấu cuốn sách vào trong người, nhân lúc Mạc Lâm vẫn ở nơi luyện võ công cùng Bích Thanh Thần Quân, có ở nhà, tôi vội vàng tìm Ngân Tử.

      được nửa đường bỗng bắt gặp Cẩm Văn, ta còn dắt theo lạ mặt, vừa vừa vui vẻ chuyện trò.

      Tôi liền trốn sang bên lén quan sát bọn họ, ngờ bé đó bỗng vui vẻ quay sang hỏi tên tôi:”Là Miêu Miêu nương đúng ?”

      tình càng lúc càng làm tôi thể vờ như quen, chỉ còn cách ngoan ngoãn tới trước bọn họ chào hỏi, Cẩm Văn liền vội vã giới thiệu:”Đây là em Cẩm Nhàn của muội, năm đó nhờ có Tiên Đơn mà được cứu giúp, tại sức khỏe khá hơn, hôm nay là muốn tới cảm ơn ơn cứu mạng của Thần Quân và Miêu Miêu.”

      Tôi quay sang nhìn bé đó, cảm thấy mặt mũi có nét giống với Cẩm Văn, chỉ là thiếu chút xinh đẹp, chua ngoa, hơn chút thuần khiết, dịu dàng.

      ta tỏ vẻ khó xử với tôi:”Lúc đó Tiểu Nhàn bị kẻ xấu làm hại, toàn thân thương tích, gần như bỏ mạng. May mắn được người trượng nghĩa như Miêu Miêu nương cứu giúp, lại được tiên đơn của Thần Quân đại nhân cứu mạng, đại ân đại đức này, Tiểu Nhàn khắc cốt ghi tâm.”

      “Đâu có đâu”, tôi dám kể công khi nghe thấy những lời ca tụng này từ ta, vội vàng , “Lúc đó là do ta ăn trộm mấy miếng thịt bò khô, làm cho Cẩm Văn suýt chút nữa phải lên trảm đài, thế nên người cứu mạng là sư phụ, phải ta.”

      Cẩm Nhàn vội vàng nắm lấy tay tôi cười :”Tuy Miêu Miêu nương lấy trộm được tiên đơn, nhưng nếu vì Miêu Miêu liều mình giúp đỡ làm cho Thần Quân đại nhân động lòng, thử hỏi đại nhân có đem tiên đơn ra cứu người ?”

      phải…Tiên đơn là do sư phụ đưa cho Cẩm Văn, sau đó Cẩm Văn đưa cho ngươi.” Tôi vội vàng giải thích.

      Cẩm Văn vội vàng tiến tới giải thích cụ thể cho tôi hiểu, phải mất tới nửa canh giờ, cuối cùng tôi cũng mới hiểu được toàn bộ việc. Hóa ra Miêu Miêu lại vĩ đại như vậy…

      Khi vẫn còn dương dương tự đắc, Cẩm Nhàn lại nắm lấy tay tôi rối rít tạ ơn. Tôi tạm thời luyện võ công phòng the nữa, liền cùng ta tới hậu hoa viên tham quan.

      “Đây là hoa cúc mới nở, ăn rất ngon, bên kia là cây mẫu đơn, ăn rất chán…” Tôi tỉ mỉ giới thiệu từng thứ .

      Cẩm Văn ở bên cạnh nét mặt bỗng biến sắc, ta liền túm lấy tôi hỏi:”Lẽ nào hậu hoa viên bị giày xéo làm hỏng cả khoảnh lớn lúc nửa đêm cũng là do tỷ làm?”

      “Meo woo~” Tôi làm bộ tủi thân cúi đầu xuống,”Mèo cũng phải ăn chút cỏ cây… Vậy mới tốt cho tiêu hóa.”

      “Tỷ… Tỷ biết ăn ở bên ngoài sao!” Cẩm Văn tức đến nỗi cả người run lên,”Cây cối ở đây có rất nhiều loại quý hiếm! Chăm bón rất khổ cực, có số muội trồng để cho Mạc Lâm Tiên Nhân làm thảo dược đó!”

      ta giận dữ chắc là ở câu cuối cùng… sau khi tôi hứa từ nay về sau ăn cây cỏ do ta trồng nữa, cơn thịnh nộ của Cẩm Văn mới lắng xuống, còn chỉ cho tôi vài khoảng tôi có thể ăn được, dặn trước khi ăn phải rửa sạch, nếu bị đau bụng.

      Lạc Lạc và Kiếm Nam xách nước từ phía đằng xa tiến lại, Lạc Lạc nhìn thấy có người lạ liền vội vàng chào hỏi rồi núp ra phía sau lưng Kiếm Nam, Kiếm Nam nghe thấy cuộc chuyện của chúng tôi, bước tới cười :”Miêu Miêu nương thích ăn cỏ như vậy, ta chuyên tâm trồng số loại cỏ thích hợp cho mèo, vị rất ngon. Miêu Miêu cũng cần phải ăn hoa mà làm cho Cẩm Văn nương tức giận.”

      Cẩm Nhàn ở bên cạnh ngừng dùng khăn đội đầu che miệng cười, làm tôi cảm thấy có chút xấu hổ, lập tức chuyển sang chủ đề khác:”Cẩm Nhàn thường ngày muội thích làm gì?”

      “À?” Cẩm Nhàn quay đầu lại cười nữa,”Muội thích thêu hoa, hoặc luyện thư pháp, tỷ tỷ muội nhàm chán.”

      “Muội thích ra ngoài chơi, nên sức khỏe được tốt.” Cẩm Văn tỏ vẻ tức giận .

      “Đúng đúng đúng, phải nghe lời đại tỷ dạy dỗ, sau này nhất định ra ngoài chơi nhiều hơn.” Cẩm Nhàn cười .

      Lúc này Cẩm Văn mới quay đầu lại :”Khi nhàn rỗi hãy đến đây tìm ta, việc bếp núc của đại tiệc sắp diễn ra ở Huyền Thanh Cung đều do ta tay chỉ huy, muội hãy tới giúp đỡ ta.”

      “Ha ha, tỷ tỷ vậy, làm sao có thể nghe lời.”

      Hai người cười cười , rồi Cẩm Văn cáo biệt tôi, còn sớm nữa, phải đưa Cẩm Nhàn quay về.

      Đợi sau khi hai người khuất tầm mắt, Lạc Lạc mới từ sau lưng Kiếm Nam bước ra, khẽ :”Hình như… Có điều gì đó kì lạ.”

      “Cái gì mà kì lạ?” Tôi hiểu hỏi.

      “Cái nương Cẩm Nhàn đó phải là thích ra ngoài sao?” Lạc Lạc cúi đầu :”Vậy sao ta lại đôi giày mà những người thích luyện võ công mới như vậy?”

      Tôi ngẫm nghĩ rồi :”Có thể là sở thích của mỗi người, giày da mềm khi mang vào lại rất thoải mái, cũng thuận tiện cho việc chạy nhảy nữa, ta cũng thích .”

      Kiếm Nam cũng giải thích:”Hoặc để tiện cho việc xa hôm nay nên ta mới giày mềm, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, mau tiếp tục tưới hoa.”

      Lạc Lạc nhíu mày cau có, ngẫm nghĩ hồi, cuối cùng cũng tưới hoa cùng với Kiếm Nam.

      Tôi thấy bốn bề xung quanh có ai, chợt nhớ tới cuốn “Xuân Cung Đồ” trong người, liền vội vàng chạy tới chỗ Ngân Tử. Cái con quạ ngốc Ngân Tử đó đứng ngây ra cái cây ngô đồng ngắm trời mây, tay cầm cuốn sách y dược, cũng biết có phải ngủ gà ngủ gật hay /

      Tôi màng tới bọn thị đồng, nhanh chóng trèo lên cây, bẻ cành rồi nhè khều lên mặt ta. Ngân Tử liền xoay người lại, tỏ vẻ khó chịu :”Ầm ĩ quá.”

      “Ngọc quý của ngươi bị cắn vỡ rồi.” Tôi vừa vừa cười.

      “Cái gì!” Ngân Tử lập tức mở to mắt, thấy tôi vung vẩy cành cây trước mặt, mới thở phào ,”Còn cắn ngọc quý nữa, ta quyết tha.”

      cắn cắn.” Tôi nhanh nhảu đáp.

      Lúc này Ngân Tử mới quay hẳn người lại, yếu ớt đáp:”Nàng phải chuẩn bị cho hôn lễ hay sao? Sao lại rỗi rãi mà tới đây trêu đùa ta?”

      “Hôn lần này dẫu gì ta cũng phải tham gia chuẩn bị”, tôi chạy tới ngồi cạnh Ngân Tử, rồi tỏ vẻ bí hiểm móc ra cuốn “Xuân Cung Đồ ” đưa tới trước mặt ta, ”Ngươi xem cái này xem.”

      Ngân Tử liếc nhìn cuốn sách, liền vội vàng mở vài trang ra xem, sắc mặt bỗng đỏ lên, tôi đoán chắc tại ta xem được bí kíp võ công hiếm thấy, cho nên mới phấn khích cao độ như vậy.

      hồi lâu sau, ta run rẩy hỏi:”Cuốn… cuốn sách này từ đâu tới?”

      Tôi liền lấy tay che miệng ta lại, rồi ngó nghiêng xung quanh, khi thấy có ai nghe trộm mới khẽ trả lời:”Là ta lấy được ở trong phòng của Bích Thanh Thần Quân, dễ dàng gì! Ngươi tuyệt đối được để người khác biết.”

      “Bích… Bích Thanh Thần Quân sao lại xem loại sách này?” trán Ngân Tử xuất vài giọt mồ hôi.

      Tôi liền kể lại việc La Sát tặng tôi cuốn sách này, còn thêm:” ta cướp cuốn sách này rồi đem giấu , hôm nay ta mới lấy lại được.”

      “Là… Là ta trả lại cho nàng, muốn nàng đọc cuốn sách này sao?” Ngân Tử tiếp tục truy hỏi.

      Ăn trộm là tốt, dối cũng tốt, để Bích Thanh Thần Quân biết được tôi trộm xem cuốn sách này lại càng tốt. Thế là sau khi nghe Ngân Tử hỏi, tôi lập tức cụp đôi tai xuống, đỏ mặt dám trả lời.

      Ngân Tử thấy tôi buồn trả lời, biết vì sao bỗng nhảy lên giận dữ quát:”Cái đồ khốn nạn đó! Để cho nàng xem cái loại sách dâm ô này sao? đáng trách! đáng giận! Ta sớm đoán được ta phải là người tốt!”

      Tôi Ngân Tử ai khốn nạn… bèn tiếp tục mục đích tới đây lần này của mình:”Những nội dung trong sách rất huyền bí, ta xem hiểu.”

      “Nhảm nhí! Nàng hiểu mới là lạ!” Ngân Tử vẫn chưa hết giận dữ.

      hiểu mới tới tìm ngươi!” Tôi vội giật lại cuốn sách từ tay ta, sau đó lật trang sách ra cho ta xem:”Ngươi xem, tại sao ở đây lại có mấy người nâng người phụ nữ lên? Sao ở đây lại trói người này lại? Sao ở đây lại còn vừa đu dây vừa chồng cây chuối? Sao ở đây lại…? Tại sao…? ”

      Sắc mặt Ngân Tử ngày đỏ hơn, ta nhìn nhìn cuốn sách rồi lại quay sang nhìn tôi. Bỗng nhiên có vài giọt máu chảy ra từ mũi Ngân Tử, thấy hay, tôi vội vã móc chiếc khăn tay mà Oa Oa thêu cho ra rồi lau cho ta, vừa lau vừa tiếp tục :”Ngươi làm sao vậy? Sức khỏe tốt sao?”

      “Nàng mang cái thứ này đến hỏi ta làm gì? Sao trực tiếp hỏi cái tên khốn đó?” Ngân Tử đẩy tôi ra, tự mình lấy tay áo lau máu mũi.

      Tôi bèn lớn:”Ta tới tìm ngươi để cùng nhau luyện võ công giống trong sách!”

      “Cùng… cùng ta luyện võ?” Ngân Tử há hốc mồm nhìn tôi, máu mũi ngày càng chảy nhiều hơn, làm thế nào cũng ngừng lại. Cuối cùng ta bỗng từ cây ngã nhào xuống, đầu đập vào hòn đá, mê man bất tỉnh.

      Tôi nhìn thấy vội vàng nhảy xuống dưới gốc cây, bỏ cuốn sách vào trong người rồi lớn tiếng kêu cứu. Mọi người cùng chạy tới giúp tay đưa ta vào trong phòng băng bó.

      Lần này… Chắc phải do tôi làm hại chứ. Trong lòng có chút lo lắng, tôi dám bỏ , sau đó cứ ngồi bên cạnh Ngân Tử chờ ta tỉnh lại, còn sai người bẩm báo việc cho Bích Thanh Thần Quân, tôi về muộn.
      29.2

      Đợi đến khi trời sắp tối, Ngân Tử cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. ta quay sang liếc nhìn tôi, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, tỏ vẻ đau khổ :”Bảo bối của ta, làm lợi cho cái thứ như rồi.”

      “Ai là ?” Tôi hiểu.

      “Sao Bích Thanh Thần Quân lại có thể để nàng học những thứ này… Sao ta lại có thể vô liêm sỉ đến thế…” Nước mắt Ngân Tử rơi lã chã,”Nàng còn chưa thành thân với , phải học nội công phòng the, nếu như đáp ứng được , há chẳng phải bị thất sủng sao?”

      Cái gì? Nội công phòng the tốt bị thất sủng? Tôi thất sắc kinh ngạc, vội vã với Ngân Tử chuyện mình lén lút ăn trộm cuốn sách, mong đợi ta cho mình phương án giải quyết.

      Ngân Tử nghe xong liền im lặng hồi, sau đó chỉ tay vào mũi tôi hỏi:”Ý nàng là Thần Quân để cho nàng xem cuốn sách này, sau đó nàng ăn trộm cuốn sách?”

      “Nội công phòng the chẳng phải là môn võ lợi hại sao?” Tôi vội vàng thanh minh,”Miêu Miêu chỉ muốn mình lợi hại hơn mà thôi!”

      Lời còn chưa kịp dứt, trong đầu tôi cảm nhận được đau đớn. Hóa ra Ngân Tử đấm lên người tôi, vừa đấm vừa mắng:”Con mèo ngu ngốc đáng chết này, sao có thể ngốc đến mức như vậy! Chuyện phòng the sao có thể là môn võ được! làm ta nghĩ rằng nàng phải hầu hạ cái thú tính của Bích Thanh Thần Quân! đáng trách! Hóa ra là do nàng loạn ngôn lừa gạt người khác!”

      “Đừng đánh nữa! Ta đâu có lừa gạt ai!” Vội vàng tránh đòn của ta, tôi cảm thấy rất oan ức. Tuy rằng con quạ này chẳng có tí sức mạnh nào, đánh người khác cũng thấm vào đâu, nhưng tôi lại dám đánh trả. Chỉ chưởng của tôi thôi làm ta bắn ra ngoài sân, thương tích đầy mình, rồi lại trách mắng tôi.

      Ngân Tử sau khi thấm mệt, cuối cùng cũng dừng lại, nghiến răng tức giận với tôi:”Có số thứ hiểu nàng cũng nên bừa, nhất là chuyện nội công phòng the! Nàng sau khi thành thân hãy đưa cho nàng cuốn sách sơ cấp dạy cho người mới nhập môn mà học.”

      “Đây thực phải võ công?” Tôi do dự hỏi:”Ngươi khẳng định?”

      “Thực phải! Ta khẳng đinh!”

      “Sư phụ dạy ta?”

      dạy…”

      Ngân Tử tím mặt định đánh tiếp, tôi vội vàng cúp đuôi chạy mất…

      Về đến Huyền Thanh Cung, trời cũng chập tối, bốn bề là màn đêm tĩnh lặng.

      Bích Thanh Thần Quân ngồi trong phòng đọc sách , tôi mò mẫm cuốn “Xuân Cung Đồ” trong người, thấy hay là để ta biết vẫn tốt hơn. Bèn khẽ nhón chân định lén vứt bỏ, tới vườn hoa phía sau đào cái hố chôn xuống.

      ngờ lại bị ta phát , còn nở nụ cười chào hỏi tôi:”Về rồi sao? Chắc vẫn chưa ăn tối?”

      còn cách nào khác, tôi vội vàng quay đầu lại trả lời:”Vẫn chưa ăn.”

      “Bữa tối của nàng bọn họ mang tới đây rồi.” Bích Thanh Thần Quân tiếp tục ,”Lại đây ta cùng ăn tối với nàng .”

      “Meo woo…” Mùi thơm của thức ăn bay tới làm tôi phân vân hồi lâu.

      Bích Thanh Thần Quân như đoán được suy nghĩ của tôi, lập tức bước tới, sau khi quan sát hồi, thấy tôi vã mồ hôi như tắm, ta bỗng nhiên hỏi:”Nàng lại vừa làm việc xấu đúng ?”

      Tôi đoán việc bị bại lộ khi nghe ta hỏi như vậy. Tôi sợ hãi đến nỗi lông đuôi dựng cả lên, vội vàng ngoan ngoãn móc cuốn sách trong người ra, rồi giơ tay lên thề:”Miêu Miêu bao giờ ăn trộm sách nữa.”

      Bích Thanh Thần Quân nhìn nhìn cuốn sách rồi lại nhìn tôi, dường như hiểu ra vấn đề hỏi:”Nàng thực muốn học cái này?”

      Chỉ vì muốn mình bị thất sủng mà tôi gật đẩu tỏ vẻ mình muốn học nội công phòng the.

      Bích Thanh Thần Quân liền kéo tôi vào trong phòng, còn tôi hãy tắm nước nóng, rồi lại nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài, nhìn ngó xung quanh. Triệu tập Tiểu Lâm tới rồi căn dặn ta việc gì dường như rất quan trọng, tuyệt đối cho bất kì ai vào phòng, Tiểu Lâm nở nụ cười rồi cáo lui.

      Tôi hiểu được tại sao ta lại cẩn thận như vậy, liền cởi bỏ trang phục rồi vào bồn suối nước nóng tắm rửa , chờ ta quay lại.

      Tắm được hồi, cuối cùng ta cũng quay trở vào trong phòng, vội vàng khép cửa lại, dụi tắt ngọn đèn cầy , rồi lại lấy mười viên Dạ Minh Châu sáng lấp lánh đem trang trí khắp phòng. Sau đó cởi trang phục của mình ra, bước tới trước mặt tôi, đôi mắt xanh biếc như ngọc bích nhìn về phía tôi, hồi lâu sau mới :”Nàng chuẩn bị xong chưa?”

      “Chuẩn bị cái gì?” Tôi vội vàng định đứng lên, nhưng lại bị ta ấn xuống.

      Bích Thanh Thần Quân nhàng tiến tới ngồi xuống cạnh tôi, đôi bàn tay mò mẫm vuốt ve đôi chân tôi trong nước, giống như vuốt ve thưởng ngoạn viên bạch ngọc vậy. Tôi vội vàng lấy tay chắn lại, liền bị ta túm lấy cổ tay, rồi hôn lên giữa ngón trỏ và ngón giữa, sau đó tiếp đà hôn lên cả cánh tay tôi, làm khô cả những giọt nước còn đọng đó.

      “Buồn…” Toàn thân tôi run rẩy vì cảm giác kì lạ xâm chiếm trong cơ thể, liền lùi lại phía sau, muốn rút tay về để ta hôn được nữa.

      “Đừng chạy.” Bích Thanh Thần Quân để cho tôi thoát lui, cương quyết kéo tôi lại, bế tôi vào lòng rồi tiến lại chỗ giường lớn, nhàng đặt tôi xuống.

      Tôi nằm lên tấm chăn mềm mại, rồi duỗi người cái. Lại nhìn thấy ánh sáng êm dịu của những viên dạ minh châu, ánh trăng lờ mờ phản chiếu lên khuôn mặt của Bích Thanh Thần Quân. ta tỏ vẻ rất nghiêm túc cũng rất kiên quyết, lấy tay vén mái tóc ướt sũng của tôi ra, để lộ cái trán bóng loáng cùng toàn bộ khuôn mặt tôi.

      ta cúi đầu xuống, toàn bộ sức nặng trọng lượng cơ thể ta dồn lên tôi, ghì chặt lấy tôi, tôi vội vàng mở lời:”Sư phụ… Đừng đè ta lúc ngủ như vậy, rất khó chịu.”

      “Đừng gì cả.” Bích Thanh Thần Quân liền hôn lên môi tôi, còn ngừng quấy rầy hàm răng tôi nữa.

      Trước tình cảnh này, tôi dường như có trăm vạn câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại thể mở miệng ra, chỉ thuận theo nhịp điệu của ta mà đáp lại.

      Lưỡi của chúng tôi cứ cuốn lấy nhau, khí đặc quánh lại làm cho lồng ngực tôi như khó thở, bỗng phát ra trang phục tắm của mình bị cởi ra từ lúc nào hay.

      “Sư phụ…. Chàng muốn cùng ta sinh con sao?” Tôi cẩn trọng xác nhận lại.

      “Ừm.” Biểu của Bích Thanh Thần Quân vẫn có chút biến chuyển, ta chỉ nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo mặc ra, alfm lộ ra thân hình vạm vỡ của mình.

      Tôi chỉ cảm thấy có chút gì đó phải, tiếp tục hỏi:”Vậy bây giờ, chúng ta phải làm như thế nào…”

      “Có thể có chút đau đớn, nàng đừng cử động là được.” Bích Thanh Thần Quân tiếp tục cởi đồ ra.

      Tôi ngoan ngoãn nhúc nhích thân thể, dám cử động mạnh, chỉ tập trung nhìn ta ngây người ra.

      Bích Thanh Thần Quân cuối cùng cũng cởi bỏ toàn bộ trang phục ra rồi áp thân thể vào người tôi, tôi nở nụ cười uốn éo người, chuẩn bị học cách ỏn ẻn khẽ kêu lên vài tiếng mà Cẩm Văn dạy cho, sau đó chờ ta hành động.

      Thế nhưng! Đúng vào giờ khắc này! Tôi đột nhiên mở to mắt, phát ra có gì đó đúng! Là việc rất sai trái! Tại sao sư phụ lại có con rùa?! ta chẳng phải từng có sao?!

      Tôi thất kinh phi thân nhảy lên, suýt chút nữa va vào mặt Bích Thanh Thần Quân. ta tỏ vẻ buồn chán ấn vai tôi xuống hỏi:”Có chuyện gì xảy ra?”

      “À à…” Tôi bị kích động nên khônh thành lời, chi run rẩy giơ tay chỉ vào con rùa hỏi:”Vì… vì sao lại có cái đó? Đó là cái gì?”

      “Có … Có cái gì đúng sao?” Bích Thanh Thần Quân cảm thấy khó xử.

      “Đương nhiên là đúng!” Tôi căm giận tố cáo,”Chàng ràng từng bản thân có con rùa nào! Sư phụ sao lại có thể dối ta!”

      “Cái gì mà dối nàng? ” Bích Thanh Thần Quân có chút sốt ruột khi thấy tôi tức giận,”Nàng hơn chút!”

      “Chàng là đồ dối trá!” Tôi lần nữa chỉ tay về phía con rùa, tỏ vẻ buồn bã :”Cái này… lần trước chàng chàng có nó.”

      Tất cả chìm vào im lặng, rất lâu sau, hàm răng của Bích Thanh Thần Quân bắt đầu phát ra tiếng kèn kẹt, dường như có chút tức giận. Rồi ta túm lấy vai tôi, bắt tôi phải xoay người lại, sau đó nhả từng câu từng chữ hỏi:”Nàng quan tâm đến con rùa này? Nàng từng nhìn thấy?”

      Tôi liên tục gật gật đầu.

      Sắc mặt Bích Thanh Thần Quân càng khó chịu hơn:”Nàng nhìn thấy ở đâu?”

      phải quan tâm!” Tôi lập tức lăn ra đất ăn vạ,”Dẫu sao ta cũng thích rùa!”

      “Vì sao?” Giọng của Bích Thanh Thần Quân như bật ra ngoài.

      Sau hồi suy nghĩ, tôi ngang ngược :”Dẫu sao… Miêu Miêu ghét rùa! Rùa rất xấu!”

      “Đàn ông toàn thiên hạ này đều có!” Bích Thanh Thần Quân tức đến nỗi toàn thân đều run lên.

      Tôi có chút chột dạ, bèn tỏ vẻ nũng nịu :”Nhưng chàng dối ta… chàng có.”

      “Ta làm sao biết nàng lại quan tâm đến con rùa này!” Bích Thanh Thần Quân thực trở nên nóng nảy,”Nàng mau! Trước đây từng thấy ở đâu?”

      “Là lần ở Tây Phượng Lầu… Chẳng phải có người đàn ông ở trần đó sao?” Tôi có chút sợ hãi, lập tức thành khẩn trả lời.

      Bích Thanh Thần Quân lúc này mới có chút nguôi giận, dang tay ra kéo tôi lại ”Đây phải là con rùa.”

      “Vậy là cái gì?” trong lòng cảm thấy có điều hay, tôi lập tức ngọ nguậy để lùi lại phía sau,”Chàng đừng đánh vào mông ta!”

      “Ta đánh.”

      “Chàng đừng nhốt ta lại!” Sau khi nghĩ ngợi tôi tiếp,”Miêu Miêu giận đó.”

      “Ta nhốt.”

      Lời vừa mới dứt, ta liền lấy tay ấn tôi ngã ra giường, hung dữ cắn cái lên vai tôi, thấy tinh thế hay, tôi liền van xin:”Đừng cắn nữa! phải là rùa phải là rùa, chàng đừng tức giậnm quá lắm là ta ghét bỏ con rùa xấu xí của sư phụ nữa.”

      “Nàng ngậm miệng lại cho ta!” Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân trông có vẻ rất đáng sợ.

      Tôi rất sợ hãi, sau đó… Chịu nổi nữa bèn biến thành hình dạng mèo, làm ta bổ nhào về phía trước. Sau đó lợi dụng thời cơ chui tọt vào gầm giường trốn, sống chết chịu chui ra.

      Bích Thanh Thần Quân quát như ra lệnh về phía gầm giường:”Ra đây!”

      … bộ dạng của chàng lúc này làm ta sợ hãi.” Tôi cố sống cố chết chịu ra,”Như là muốn ăn thịt người khác vậy!”

      “Nàng còn chịu chui ra, ta thực ăn thịt nàng!” Bích Thanh Thần Quân liền nhấc cả chiếc giường lên, làm tôi chẳng có chỗ nào trốn
      B.Cat thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      29.3

      ta túm lấy gáy tôi ném quay trở lại giường, sau đó hít vài cái như để lấy lại bình tĩnh, với tôi:”Biến quay trở lại hình người.”

      “Chàng thực đánh ta?”

      “Ta chỉ muốn cùng nàng làm cái việc mà những người sau khi thành thân đều làm, đó phải là làm hại nàng.”

      sao? Mọi người đều như vậy?”

      “Đúng, đây là việc thể thiếu nếu muốn sinh con sau này.”

      Hóa ra như vậy mới có những đứa bé xinh xắn, tôi bắt đầu cảm thấy do dự. Bích Thanh Thần Quân liền dịu dàng hôn lên trán tôi, khẽ hỏi:”Miêu Miêu, nàng có thích ta ?”

      “Thích.” Tôi do dự khẳng định lòng mình.

      “Sau ngày thành thân, ta mãi mãi bao giờ phụ nàng.”

      Được rồi, vì bộ dáng đáng của sư phụ, vì những đứa con xinh xắn, tôi quyết định thỏa hiệp, biến trở lại hình dạng người, lần nữa nằm xuống, tiếp tục cố gắng để làm cái việc sinh con.

      “Meo ya! Meo ya!” Tiếng kêu thảm thương của tôi vang động toàn Huyền Thanh Cung,”Đau quá! Sư phụ dối! Đau quá! Đừng tiếp tục nữa có được ?”

      được!”

      Con rùa quả nhiên là thứ xấu xa! Nó làm cho sư phụ như biến thành người khác, rất hung bạo. Nó khiến tôi đau đớn như chết sống lại, lại cứ bị giữ chặt có cách nào thoát ra, hồi lâu sau vẫn chưa kết thúc. Gần như đến nửa đêm, giày vò này mới chấm dứt. Tôi mệt lử cuộn tròn người trong lòng ta từ từ ngủ thiếp . Trong lúc mơ màng, môi bỗng cảm thấy vị ngọt ngào còn in dấu lại của nụ hôn sau cùng, dường như làm bớt tất cả những đau đớn, bất an trong lòng.

      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi kinh ngạc phát Bích Thanh Thần Quân nằm ngủ cạnh tôi, khắp người là những vết cào cấu, còn có cả những vết răng cắn nữa, lẽ nào… Lẽ nào tất cả đều là do Miêu Miêu làm?

      “Nàng tỉnh dậy rồi sao?” ta bỗng nhiên mở mắt, làm tôi giật bắn người.

      Tôi vội vàng gật gật đầu, rồi lại đưa tay lên sờ những vết thương tích đó, tỏ vẻ đau xót :”Ta xin lỗi, ta thực lòng… cố ý, có đau ? Có muốn ta liếm vết thương ?”

      cần đâu.” Bích Thanh Thần Quân lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt hướng về vết răng bả vai, tỏ vẻ ngại ngùng :”Đêm qua hình như ta quá thô bạo, nàng còn đau ?”

      “Còn.” Tôi thành gật đầu,”Làm vậy có sinh được con ?”

      Bích Thanh Thần Quân hơi cúi đầu nở nụ cười:” có, chúng ta có con.”

      “Phải có đàn bốn năm con! Lông rất mượt mà! Hằng ngày luôn trèo lên người ta.” Tôi lớn tiếng tuyên bố.

      Bích Thanh Thần Quân suýt nữa mắc nghẹn ở cổ, ta ho lên vài cái :”Nàng bây giờ đâu còn là con mèo thông thường, làm sao mà có nhiều con như vậy? Có thể sinh đôi là may mắn lắm rồi.”

      “Vậy hai đứa cũng được.” Tôi cụp tai xuống tỏ vẻ thất vọng sau đó xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình .

      Bích Thanh Thần Quân nở nụ cười rồi an ủi tôi:”Đừng lo, đừng sốt ruột, giờ hãy dậy ăn sáng thôi.”

      Tôi muốn tiếp tục tranh luận với ta nữa vì bụng mình sôi lên ùng ục vì đói, vội xoay mình ngồi dậy, nhưng lại phát toàn thân lõa thể, hơn nữa lại cảm thấy hơi khó chịu, tôi vội chạy đến bên bồn tắm suối nước nóng để tắm gội, còn Bích Thanh Thần Quân khoác áo choàng lên tới bên hồ nước lạnh, nơi ta hay tắm gội.

      Trong lúc tận hưởng cảm giác dễ chịu khi ngâm mình trong nước, Cẩm Văn từ ngoài bước vào, tay cầm bộ trang phục được dệt bằng gấm tới. ta khom lưng xuống, nét mặt gian xảo với tôi:”Đêm qua ngủ có ngon ?”

      “Đau lắm.” Tôi bước ra từ trong bồn tắm, nhận bộ trang phục từ tay ta,”Nhưng bây giờ đỡ hơn nhiều.”

      “Mấy vết cắn và bầm tím ở vai, lẽ nào Thần Quân đại nhân rất thô bạo?” Nét mặt Cẩm Văn như mới phát ra điều gì đó.

      ta thực rất thô bạo.” Tôi có chút tức giận.

      phải phải.” Cẩm Văn an ủi tôi, ta chỉ bảo như rất có kinh nghiệm,”Lần đầu tiên bao giờ cũng như vậy, lần sau đau như vậy đâu.”

      “Cònn cái gì mà lần sau nữa…”Tôi khẽ lẩm bẩm, nghĩ tới cảm giác khó đêm qua, nét mặt trở nên cau có, trong lòng bỗng thấy rùng mình.

      Cùng với oán trách trong lòng, khi tôi quay trở lại phòng ngủ để ăn sáng, bỗng nhìn thấy thủ phạm của oán giận trong tôi với vẻ mặt mãn nguyện được Tiểu Lâm hầu hạ bên cạnh. hiểu vì sao ta bỗng hắt xì hơi vài cái, có thể do nước tắm lạnh quá, bị cảm lạnh rồi.

      Tôi quan tâm tới ta, cứ thế ăn từng miếng to thức ăn, còn ta đuổi hết bọn hầu hạ ra ngoài, nét mặt hớn hở ngồi xuống bên cạnh tôi. Thi thoảng gắp vài miếng cá cho vào bát tôi.

      Sau khi ăn vài miếng, tôi quay
      sang nhìn biểu của ta, nhịn nổi bèn bỏ đũa xuống, hoài nghi hỏi: “Hôm qua lúc chúng ta làm cái việc để sinh con đó, chàng cảm thấy thế nào?”

      “Tốt, rất tốt.” Bích Thanh Thần Quântiếp tục gỡ xương cá cho tôi, “Ăn nhiều vào, muốn sinhcon phải béo chút.”

      “Chàng... đau chút nào?” Tôi tiếp tục truy hỏi.

      “Ta rất vui vẻ.” Bích Thanh Thần Quân ở nụ cười thích thú, “Lần sau đừng dùng móng cào cào lạithì tốt hơn.”

      Vì sao... Vì sao lại chỉ có mình tôi thấy đau? Sao lại bất công như vậy? Tôi oán giận nhìn ta, để ý cắn gẫy cả đôi đũa.

      “Nàng làm sao vậy?” Bích ThanhThần Quân có chút lo lắng khi thấy sắc mặt tôikhông vui.

      Miễn sao làmviệc này sinh được con,tôi liền ngầm từ bỏ suy nghĩnày, từgiờ sẽkhông bao giờ làm cái việc phí sức và đau đớn này thêm lầnnào nữa. Sau đóliềnlắcđầurồinở nụ cười,định saunàykhitrên giường nhất quyếtsẽ chỉ biếnthànhmèo, dù choanhtacókhuyênnhủthếnàocũngvôíchmàthôi.

      Khitôiđangmơmàngvềmộtviễncảnhđẹpđẽ, bỗngBích Thanh Thần Quânlấyramộtlọthuốccao,cởitrangphụctôi ra rồi bôi lên những vếtcắn và bầm tím người tôi. Thuốc bôi tới đâu tôi liền cảm thấy mán mát khoan khoái tới đó, rất dễ chịu, rất nhanh cảm giác đau đớn lúc này hoàn toàn biến mất.

      Thoa thoa lại hồi, hai bàn tay tabỗng trở nên gấp gáp, hơi thở cũng dường như dồn dập hơn, giống như lại muốn bế tôi vào giường tiếp tục cái việc sinh con kia vậy. Tôi lập tức cảnh giác, chuẩn bị biến thành mèo để kháng cự.

      Bỗng từ ngoài cửa, giọng của Tiểu Lâm vọng vào: “Thân Quân đại nhân, phó tướng HảiDương xin đuợc cầu kiến.”

      “Ta biêt rồi.” Bích Thanh Thần Quânthở dàimột tiếng, dặn dòxong việc ngoàicửalại trở vào xoa xoa tay lên đôi tai tôi, khẽ : “MiêuMiêu, những ngày tới nàng đừng có chạy lung tung nữa, chiến cũng sắp chấm dứt rồi, ngày kia tổ chức lễ cưới, thần tiên khắp mọi nơi tới chúc mừng. Nàng gắng chịu đựng mấy ngày, sau lễ cưới ta đưa nàng du ngoạn khắp nơi để bù đắp cho những ngày đơn này.”

      “Cóthể xuống Hạ Giới chơi được ?” Tôi rất phấn khích khi nghe thấy vậy, liền giỏng tai lên ôm lấy ta làm nũng.

      “Được được, nàng muốn đâu ta đưa nàng .” Bích Thanh Thần Quântỏ vẻ vui mừng .

      Tôi thực vui khi biết sắp được đichơi.. Có đau đớn mộtchút thực ra cũng sao cả.

      Bích Thanh Thần Quânchỉnh đốn lạitrang phục, sau đó chầm chậm bước ra ngoài hướng về phía phòng khách. Tôiliền lấyđôiđũa của ta gắp vài miếng cá to bỏ vào miệng, sau đó vui vẻ chuẩn bị tìm Lạc Lạc vui đùa.

      Lại nhìn thấy người tiểu binh mà phó tướng Hải Dương dẫn tới cườinói cùng các thị nữ ở các bậc thềm phía trước, sắc mặt ta đangrất vui vẻ cũng rất an nhàn.

      “Các nương việc gì phải lo lắng, Hải Dương đại nhân đãđiều tra ra nơi trốn của cái tên Diệu Dương, hôm nay cho đại quân truy bắt về xét tội. Sau khi trừ khử mối nguy hại này, từnay Ma Giới và Thiên Giới được ca múa trong thái bình, còn chiến tranh loạn lạc nữa.”

      “Cáitên Diêu Dương đó có phải rất lợi hại ? Giao chiến lâu nhưvậy rồi sao hôm nay lại dễ dàng tóm được nhưvậy?”

      “Các nương ở trong phủ mà nghe ngóng tin tức chiếntrận sao? Sao lạikhông biết việc ta bị Thần Quânđại nhân đánhcho trọng thương rồi, chỉ là may mắn mới sốngsót được. Lần xuất binh này được lên kế hoạch từ lâu, nhấtđịnh thành công.”

      “Việc đàn ông các huynh, bọn ta quan tâm có ích gì, cũng là nghe huynh kể lại màbiết.”

      “Này, vậy để ta kể cho muội nghe uy phong lẫm liệt của Thần Quân đại nhân trong trận núi BìnhNhạn nhé? Dĩnhiên, ta cũng rất phong độ.”

      Sư phụ dĩnhiên uy phong lẫm liệt, cái chủ đề này chẳng có gì mới cả, từlâu ta được nghe tới, là chẳng có gì thú vị. Sau đó mỉm cười nhảy về phíatrước nhằm hướng hậu hoa viên tới.

      Thần mặt trời tỏa những tia nắng rực rỡ xuống khu vườn, giúp cho toàn bộ hoa cỏ cây cối nơi đây trở nên sặc sỡđầy màu sắc. Lạc Lạc cầm chiếc roi da để chơi trò đánh quay, con quay bảy màu càng quay càng nhanh, Kiếm Nam và Oa Oa reo hò cổ vũ ở bên cạnh.

      Tôi bèn lấy hòn sỏi rồi trúng con quay xoay tít đó, làm nó nghiêng nghiêng rồi đổ xuống. Lạc Lạc tỏ vẻ buồn rầu ngước lên nhìn thấy tôi, rồi lập tức vui vẻ mời tôi cùng tham gia trò chơi.

      Con quay lại tiếp tục xoay tít, tiếng cười đùa vang cả góc vườn, trong lòng cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.

      chút đau đớn có ngại gì? Tôi hết sức mong chờ tới ngày diễn ra lễ cưới, mãi mãi được ở bên cạnh Bích Thanh Thần Quân, để cho niềm hạnh phúc này mãiđược thiên trường địa cửu.



      Chương 30: Hôn lễ kinh hoàng



      Buổi chiều hôm đó, tin thắng trận truyền tới, Diệu Dương chết rồi. Chiến thắng rất vẻ vang, thậm chí Bích Thanh Thần Quân còn chưa phải ra tay, Hải Dương đích thân mang thủ cấp của Diệu Dương tới. Thủ cấp bị mang thị chúng rồi treo ở bên ngoài cổng thiên cung phía nam, để răn đe và cảnh cáo với Ma Giới.

      Tôi cũng nhân tiện cùng mọi người xem, đó là cái đầu người đàn ông nom rất thanh tú được treo ở phía núi cao ngoài đằng xa, tóc vẫn nhuộm toàn máu trông rất bẩn thỉu, hai mắt nhắm nghiền, biểu lúc chết có vẻ hung ác cho lắm, ngược lại như giải thoát.

      “Chả có gì đáng xem, người chết đều có điệu bộ giống nhau.” Bích Thanh Thần Quân nắm chặt lấy tay tôi, vừa đáp lễ những lời chúc mừng của các vị tiên bên cạnh vừa về Huyền Thanh Cung.

      Mọi người thấy chúng tôi tay trong tay liền tỏ vẻ ngac nhiên, thèm muốn, đố kị, nhưng nhiều hơn cả là coi thường. Bọn họ xì xào cười nhạo con quái hạ đẳng xứng với Thần Quân, nhưng bỗng im bặt khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của Bích Thanh Thần Quân liếc nhìn.

      Thực ra tôi cũng thèm quan tâm tới lời của bọn họ, giống như ta, bản thân hàng ngày được sống vui là được rồi, mặc người khác có chăng nữa, dẫu sao tôi cũng thích tiếp xúc với nhiều người.

      Bích Thanh Thần Quân tôi hiểu rất chính xác, ta cũng thích qua lại với nhiều người, sau khi kết thúc chiến trang chỉ thầm lặng ở nhà đọc sách, gảy đàn, quan trọng nhất là giúp tôi trông con.

      Tôi rất hài lòng với suy nghĩ của ta:”Vì sao con lại do chàng trông nom? Ta cũng làm được!”

      Bích Thanh Thần Quân chỉ cười :”Ta sợ nàng làm hư lũ trẻ.”

      “Hồ đồ!” tôi vỗ ngực bày tỏ,”Ta nhất định dạy dỗ chúng tốt, vả lại dù chàng có chinh chiến nữa bình thường cũng phải truy bắt quái!Lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy.”

      “Ta có thể vừa ôm con vừa truy bắt quái, dạy dỗ cũng phải cần thực tế.” Bích Thanh Thần Quân biểu rất nghiêm nghị.

      “Nếu như sinh ra hai đứa sao? Chàng vẫn tiếp tục cầm kiếm.”

      “Vậy ta cõng sau lưng đứa.”

      Bọn Oa Oa đằng sau nhịn được liền cười phá lên, Mạc Lâm sau này Bích Thanh Thần Quân người cha, người chồng tốt, còn tôi chỉ có thể giúp sức thôi. Tôi liền cảm thấy buồn chán khi bị tước mất quyền nuôi dạy con.

      Cứ thế cười đùa chuyện, cuối cùng ngày đó cũng tới. Oa Oa và Cẩm Văn mới sáng sớm tinh mơ kéo tôi ra khỏi chăn, rồi thúc ép tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm. Bên ngoài có đám nô tì tay cầm rất nhiều đồ nữ trang để trang trí lên trang phục cho tôi.

      Ngay lúc đó, kháng nghị việc dùng son, bột nước… của tôi bị vô hiệu hóa ngay lập tức, đến Ngân Tử cũng đứng về phía tôi. ta biết làm thế nào mà chui vào được đây, còn đeo lên tay tôi chiếc xuyến có đíng ngọc quý rất hiếm thấy. Sau đó còn bị tiên nữ tự nhận mình là làm phù dâu cho tôi rồi xua đuổi mọi người ra ngoài, đàn ông được phép vào phòng của tân nương.

      Bích Thanh Thần Quân phải cẩn thận căn dặn tôi trước, hôm nay nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Làm tôi đành phải cắn răng chịu đựng giày vò từ đầu tới chân của đám tiên nữ được Cẩm Văn chỉ huy đó.

      ta có đôi tai mèo, búi tóc nên búi quá cao, vòng ra sau đầu đẹp hơn.” tiên nữ bận rộn dùng những chiếc trâm để tết tóc cho tôi, đâm cả vào da đầu làm tôi đau đớn.

      tiên nữ khác ướm ướm chiếc áo cưới màu đỏ chói bên có đính rất nhiều kim tuyến lên người tôi, tỏ vẻ chần chừ :”Thiên phục có lỗ, cái đuôi ấy phải làm thế nào?”

      “Nhét vào bên trong trang phục! Lễ cưới hôm nay được để lộ ra ngoài!” Cẩm Văn đứng bên cạnh ra lệnh cách quyết đoán.

      Oa Oa chấm chấm vào bảng danh sách rất dài những đồ vật cần sử dụng, thấy tôi cụp tai xuống tỏ vẻ vui, liền vội vàng an ủi:”Hôm nay tỷ hãy nhẫn nhịn chút, có khó chịu cũng chỉ mặc được hôm nay thôi, thể sơ sài được. Dẫu sao là vì lễ cưới của Bích Thanh Thần Quân nên Ngọc Hoàng đích thân làm chủ hôn lễ, tất cả thần tiên đều tới dự, đây là bộ mặt của Thiên Giới, thể có sơ suất.”

      tới nước này rồi, tôi còn có thể làm được gì nữa, chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời bọn họ sắp đặt. Cẩm Nhàn bê mâm đựng trái cây bên có rất nhiều hạt sen và hoa bách hợp cũng tới xem tôi, liền ca ngợi:” tân nương xinh đẹp.”

      Tôi chỉ buồn rầu liếc nhìn đống hoa quả và món điểm tâm ta bưng tay mà trả lời.

      Mọi người ăn vài miếng điểm tâm rồi lại tiếp tục bận rộn giúp cái người có cái bụng sôi ùng ục vì đói là tôi mặ trang phục lên, ngọc quý người nhiều đến nỗi nặng trình trịch, làm tôi cảm thấy khó chịu.

      Sau đó lại có tiên nữ khác bước tới lớn tiếng thông báo:”Kiệu rước dâu tới, mọi người nhanh tay lên.”

      Tôi thực hiểu:”Phòng sư phụ chẳng phải ngay bên cạnh sao? Còn cần tới kiệu rước làm gì?”

      “Đây là nghi lễ, chỉ là rước vài vòng, thông báo với mọi người hôm nay tỷ là tân nương!” Cẩm Văn rồi sai người mang cái hình cụ mũ phượng ra… Ngay ngắn nghiêm chỉnh đội lên đầu tôi, sau đó lại vội vàng kiểm tra lại từ xuống dưới:”Có phải là bỏ sót cái gì ?”
      “Còn thiếu cái xắc.” Cẩm Nhàn cầm cái xắc được thêu hình đôi cá chép ở bên cạnh lên đưa cho Cẩm Văn.

      Cẩm Vănn vội vàng đón lấy cái xắc rồi lại đưa lên mũi ngửi ngửi, lại đưa cho bọn tiên nữ xác nhận xem có vấn đề gì rồi mới đeo lên eo cho tôi. Sau đó mọi người vây lấy tôi rồi đưa tôi lên kiệu hoa.

      Kiệu hoa cứ thế đong đưa, hương thơm trong chiếc xắc tỏa ra ngào ngạt, giống như ngồi trong chiếc nôi vậy. Làm người chưa tỉnh ngủ như tôi cứ gật gà gật gù mơ mơ màng màng, cũng may Oa Oa ở bên cạnh ngừng khua khua tay để tôi tỉnh ngủ, đây mới thực bi kịch phát sinh.

      Hành động của ta rất có hiệu quả, làm cho tôi trở nên tỉnh táo, những vậy mà còn ngày tỉnh táo hơn, cành tỉnh đầu óc càng cảm thấy hỗn độn, đến nỗi kiềm chế được mình và bắt đầu cắn chiếc xắc đeo eo lưng.

      “Miêu Miêu, Miêu Miêu, tỷ làm gì vậy? thể cắn thứ này được!” Oa Oa tỏ vẻ nôn nóng.

      cắn… cắn…” Tôi cũng hiểu tại sao mình lại muốn cắn, miễn sao là được cắn, nóng lòng muốn nuốt trôi nó vào trong bụng, thế nhưng… Vì sao lại như vậy? Bình thường khi nhìn thấy đồ ăn ngon tôi cũng mất kiềm chế như vậy…

      “Theo Diệu Dương đại nhân xông lên!” Khi kiệu hoa tới gần cổng thiên môn phía nam, bỗng vang lên tiếng thét kinh thiên động địa! Bên ngoài bỗng trở nên hỗn độn, tôi nghe thấy tiếng hí vang của con Kì Lân, nhìn thấy Bích Thanh Thần Quân cưỡi Khuyển Địa Ngục cũng hò hét, tiếng binh khí va vào nhau cùng tiếng hò hét, tiếng binh khí va vào nhau cũng tiếng hò hét giết lẫn nhau từ xa vọng tới. Bỗng phó tướng Hải Dương hét to:”Bỗng dưng có vài chục tên tàn quân của Ma Giới tới đây làm loạn, chỉ là việc , Thần Quân đại nhân cần phải lo, hãy giao cho thuộc hạ giải quyết chúng.”

      “Chúng nhắc tới Diệu Dương?” Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng hỏi.

      “Ông nội ngươi vẫn còn sống!” giọng vang vọng tới từ phía đông,”Mối thù giết đệ của ta! Hôm nay nhất định thanh toán sòng phẳng với ngươi!”

      “Vậy cùng chết lần, các ngươi hãy bảo vệ kiệu hoa.” Trong khoảnh khắc, giọng của Bích Thanh Thần Quân vang lên tận trời cao, dường như muốn tự tay lấy thủ cấp của chủ nhân giọng kia.

      Tôi run rẩy trong kiệu hoa vì còn kiềm chế được phấn khích của bản thân, mùi hương của cái xắc xộc vào mũi, mê hoặc dần dần làm tôi mất lí trí. Miệng chảy dãi ra, vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, sức lực dần yếu , ngón tay ngừng kéo kéo lại làm xộc xệch trang phục, chỉ muốn điên cuồng bỏ chạy hoặc lăn lăn lại.

      Oa Oa vội vàng ôm lấy tôi, vừa khóc vừa hét lên:”Miêu Miêu có chuyện rồi! Có chuyện rồi! Người đâu mau tới đây!”

      Lí trí hoàn toàn mất , tôi vung tay tung ra chưởng, dù rằng dùng hết sức, nhưng vẫn làm cho người yếu ớt như Oa Oa bắn ra khỏi kiệu hoa rơi xuống đất, đến nỗi thổ ra huyết.

      Mọi người xung quanh trợn mắt kinh ngạc, còn tôi liền nhoài người nằm ra đất lăn qua lăn lại, ngừng duỗi thẳng hai chân, lấy móng cào cào, miệng liên tục kêu:”Meo meo”, toàn thân như rất phấn khích, rồi lại lấy chân đạp loạn xạ về phía mọi người xung quanh, để cho ai được tới gần.

      Cẩm Nhàn vội lao tới, biết vì sao bỗng ôm tôi chặt. ta có vẻ như rất mạnh mẽ, mạnh đến nỗi cảm giác như phải là nữ nhi. Khi tâm trí tôi vẫn mơ màng, ta liền nhanh nhẹn kéo tôi ra phía ngoài cổng thiên môn rồi cùng nhau nhảy xuống biển mây bên dưới.

      “Miêu Miêu!” trong khi rơi xuống dưới, bống nghe thấy tiếng thét vang của Bích Thanh Thần Quân, dường như lúc nào đó tôi bắt gặp cảnh tượng này.

      Cảm giác trọng lượng bay trong trung lúc này làm tôi như hồi tỉnh lại vài phần, quay đầu nhìn sang bên cạnh bỗng nhìn thấy biểu của Cẩm Nhàn rất kì quái, ta cười khẽ rồi :”Ta mới chính là Diệu Dương”

      Chương 30.2

      Chúng tôi ngừng bay xuyên qua những đám mây, bỗng như cảm nhận được mối nguy tới gần. dễ dàng gì tôi mới tỉnh lại được, vội vàng bắt đầu ngọ nguậy cơ thể, cùng lúc cắn mạnh vào cánh tay của kẻ tự xưng là Diệu Dương đó, hòng thoát khỏi kìm kẹp.

      tay Diệu Dương tím lấy đôi tay tôi, còn tay kia móc ra ít chất bột màu nâu rồi rắc lên đầu tôi, mùi vị của nó giống với mùi vị phát ra trong chiếc xắc lúc nãy. Làm tôi lại cảm thấy mình như ăn phải thuốc mê, toàn thân lại mê man , chẳng còn tí sức lực nào.

      đáng ghét! Tên đáng ghét này lại dám sử dụng thuốc mê với tôi! Khi nghĩ tới Thần Quân kiềm chế nổi bản thân, tôi lập tức dùng chiêu Phá Thiên Trảo tự đánh vào tay mình, định dùng đau đớn để hồi lại tâm trí.

      “Đừng gây ồn ào nữa, ta muốn cùng chết với ngươi.” Lời của Diệu Dương rất lạnh lùng, vô tình. kề con dao vào cổ tôi, suýt chút nữa làm cổ tôi đứt làm hai.

      gian trước mắt bắt đầu tối dần, phía đằng xa bỗng xuất con đại bàng to lớn bay đến, đón lấy hai người rơi xuống là chúng tôi, rồi lại dang cánh bay về phía bắc.

      Những giọt nước mát lạnh rơi xuống người tôi, trong ánh nến lập lòe ở nơi tối tăm, tôi nằm nền đất lạnh lẽo, giống như vừa mới trải qua giấc mơ rất dài, biết vì sao tỉnh lại.

      Khẽ cử động cánh tay, bỗng nghe thấy như có tiếng kim loại va vào nhau, chăm chú nhìn quanh, phát mình mỏm đá nằm trong cái hang, phía trước mặt là dòng nham thạch nóng hầm hập chuyển động, phía cây cầu bằng thừng nối hai bờ với nhau. Chân tay và cổ tôi bị đeo vào những sợi xích xiềng xích bằng sắt lạnh lẽo. Phía xung quanh và nóc hang như được bao bọc bởi chiếc lồng sắt kiên cố.

      Trói chó cũng chói chặt đến thế! Tôi cố sức kéo mạnh sợi xích sắt, nhưng phát ra sợi xích này rất chắc chắn, dường như có cách gì có thể phá vỡ. Sau đó tôi bèn cúi đầu định dùng răng cố gắng cắn đứt nó.

      Tôi cố sức cắn, mạnh đến nỗi suýt rụng cả răng ra, nhưng cũng chỉ để lại vài vết xước sợi dây xích. Tôi chán nản đứng dậy, nhìn xung quanh xem có cách nào có thể phá sợi xích này .

      Bỗng có tiếng bước chân tới, là Diệu Dương trong dáng vẻ của Cẩm Văn xuất trước mặt. Biểu của ta rất lạnh lùng, thấy có chút xao động nào.

      Tôi ngửi thấy có mùi cá trong khí bèn hoài nghi hỏi:”Ngươi cuối cùng là thứ gì vậy? người ngươi cũng có mùi giống với Cẩm Văn! Làm sao có thể là Diệu Dương?”

      “À, ta quên mất, cái này cũng cần thiết nữa.” bước lên phía trước vài bước, bỗng nhiên giơ tay lên kéo lớp da mặt ra, trong giây phút đó, lớp mặt nạ xinh đẹp của người phụ nữ rơi ra khỏi mặt, thân hình cũng đột nhiên cao gần hơn thước nữa, làm lộ ra khuôn mặt hoàn toàn khác. Bộ mặt mới này có vẻ giống với khuôn mặt chiếc thủ cấp treo ở cổng thiên môn mà tôi nhìn thấy, bộ tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu xanh lục, khuôn mặt thanh tú. Sau khi cởi chiếc váy dài ra, bên trong mặc bộ đồ bó màu đen, thoạt nhìn giống với đứa trẻ đáng ở gần nhà, duy chỉ khác điều là biểu lạnh như băng. Khuôn mặt hoàn toàn để lộ chút sắc thái nào, trông rất đáng sợ.

      Tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng lòng tự tôn lại cho phép mình lùi bước, ngẩng đầu lên lớn tiếng hỏi,”Ngươi chẳng phải chết rồi sao?”

      “Người chết là đệ của ta, là thế mạng.” Diệu Dương trả lời ngắn gọn,”Ta dùng người phụ nữ này làm vỏ bọc bên ngoài, lừa được rất nhiều người.”

      “Ngươi… Ngươi giết muội muội của Cẩm Văn sau đó lột da để giả mạo làm ta?” Dần dần phát ra chân tướng việc, tôi phẫn nộ chửi,”Cẩm Văn rất thương muội muội! Ngươi làm như vậy ta rất đau khổ!”

      “Cẩm Văn là nương tốt, cũng may ta giúp ta lấy được Tiên Đơn, nếu vết thương của ta còn lâu mới được phục hồi.” Diệu Dương bước vài bước tiến tới, dùng đôi mắt xanh biếc đáng sợ đó nhìn chằm chằm vào tôi, rồi lạnh nhạt :”Nhưng đáng tiếc lại quá ngốc nghếch, thời gian dài như vậy mà lại phát ra là giả mạo.”


      ta dĩ nhiên nhìn ra, bởi có thời gian nào để nhìn kĩ. Suốt thời gian dài toàn tâm toàn ý lo lắng lo lắng cho bệnh tình của muội muội, tới đâu cũng chỉ cầu thần y để xin linh dược. Thậm chí còn may bị đưa đến Huyền Thanh Cung, Oa Oa ta còn định hi sinh thân mình quyến rũ Thần Quân để đổi lấy Tiên Đơn, mặc dù tôi hiểu thế nào là hi sinh thân mình, nhưng khi liều chết để an trộm Tiên Đơn, ta cam chịu bị trói trảm đài, đó là thứ cảm giác tuyệt vọng vô bờ bến, phải vì bản thân, mà là vì muội muội.

      Mỗi khi được Bích Thanh Thần Quân ban tặng cho thứ gì, ta đều xem xem thứ nào tốt nhất rồi sai người mang tới cho Cẩm Nhàn. Còn tự tay trồng thảo dược ở vườn hoa, hằng ngày khi trời còn chưa tỏ dậy để chăm bón, cũng là để cho muội muội bồi bổ sức khỏe.

      Thế nhưng… Người mà ta thương nhất lại là giả mạo.

      tiếp tục nghĩ ngợi nữa, lòng căm giận chưa từng có bỗng trào lên trong tôi, tôi liền gì, chỉ tính toán làm sao có thể băm tên vô lại trước mặt ra thành từng mảnh, rồi mang cho Cẩm Văn chiên lên ăn.

      “Bích Thanh Thần Quân phá hoại cơ ngơi mà ta dày công gây dựng.” Diệu Dương từ từ ,”Lần này ta làm cho thân bại danh liệt, sau khi chết cũnng ngẩng đầu lên được.”

      “Ngươi cuối cùng là muốn làm gì?” Lời của tên vô lại trước mặt làm tôi dừng suy nghĩ, trong lòng cảm thấy hoang mang lo sợ.

      “Điểm yếu lớn nhất của là quá tự tin, hơn nữa tên phó tướng Hải Dương lại quá lỗ mãng, chỉ muốn được lập công, thế nên mới nghĩ rằng ta để cho đệ đệ ta thế mạng“, Diệu Dương bỗng cười phá lên, “ ta nghĩ rằng ta còn đủ lực phản công lại nữa, nhưng lầm, phải giả chết mới có cơ hội sống, ta bao giờ để bản thân
      phải rơi vào bước đường cùng.”

      “Làm sao ngươi có thể hại chết đệ đệ của mình?” Tôi kinh ngạc hỏi.

      “Vì Ma Giới, hơn nữa hi sin h là vinh quang cho đệ đệ của ta.” Diệu Dương lạnh nhạt trả lời.

      “Ngươi bắt ta tới đây để làm hại Bích Thanh Thần Quân đúng ?” Tôi cảm thấy có điềm xấu khi nhìn điệu bộ của ta, suy nghĩ bỗng nhanh nhạy trở lại, “Lừa ta tới đây sau đó sát hại? cho ngươi biết! Ta dù có chết cũng cho ngươi làm hại sư phụ!”

      “Sai rồi, ngươi chỉ là công cụ để thị uy mà thôi”, Diệu Dương nở nụ cười,”Ta gửi chiến thư tới cho biết ở đây có Cửu lôi liên hoàn chu tiên trận, tới hay đều có kết cục như nhau.”

      “Nghĩa là sao?”

      “Nếu như tới, Cửu lôi liên hoàn chu tiên trận ở đây giết chết , nếu như tới, Ngọc Hoàng phán tội , làm sao có thể tha mạng cho được? Hình phạt nghiêm khắc chụp lên đầu , ít nhất cũng bị tước bỏ binh quyền, giáng xuống trần gian, đối với người cao ngạo như giống như sống mà bằng chết. Vậy nên nhất định tới, hơn nữa tới mình, mang theo tự tin chưa lần chiến bại của mình để tới ứng phó với trận đồ này, như vậy chí ít cũng có con đường sống.”

      Sau khi hiểt được chân tướng việc, tôi còn giữ được kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang, chỉ muốn quay về dắt theo Bích Thanh Thần Quân bỏ trốn, để cho cái tên vô lại Ngọc Hoàng và Diệu Dương tìm thấy, sau đó tôi lại như ngây ngô cầu xin : “Dẫu sao ta cũng chẳng có tác dụng gì vậy hãy thả ta ra !”

      “Ta hứa giao ngươi cho tên tiện nhân, được đâu.” Diệu Dương tươi cười, khẩu khí bỗng trở nên cứng rắn.

      “Ai?” Tôi tin tên vô lại trước mắt mình lại có người để kiêng nể.

      Diệu Dương bỗng im lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên quay ngươi bỏ . Khi thấy khuất, tôi lại vội vã quay người tiếp tục nghĩ cách phá sợi sắt, sau hồi ma sát cũng làm nó mòn chút.

      Xem ra chỉ có cách ma sáp thời gian mới làm đứt được sợi xích chắc chắn này, thế nhưng tôi lại chẳng còn nhiều thời gian, đành phải nghĩ cách khác.

      Trong lúc ngẫm nghĩ, bỗng như có tiếng yếu ớt từ đâu truyền tới, tôi lập tức chuyển động đôi tai, kề tai xuống đất tập trung lắng nghe, chỉ sợ bỏ qua mất thông tin thông tin nào đó có thể cứu mình.

      Đó là lời chuyện của hai người đàn ông, dường như trong hai người là Diệu Dương, còn giọng người kia cũng rất trong trẻo, chỉ là khẩu phí có hơi khác.

      “Con mèo đó bị nhốt lại, lời hứa giữa hai ta hoàn thành, hi vọng ngươi phá hỏng kế hoạch tới đây của ta.” Giọng của Diệu Dương, rất phẫn nộ.

      Còn giọng kia lại rất cợt nhả: “Hành động lần này, bao gồm cả việc sử dụng Mộc Thiên Liễu đặc đề là kế hoạch của ta, ngươi sao lại vô tình trở mặt làm ta đau lòng như vây?”

      “Nếu như năm đó ngươi lùi bước Ma giới đâu có ra nông nỗi này! Hơn nữa ngươi lại màng danh vọng, trêu trọc nương khắp thiên hạ, đến nỗi sao nhãng việc chiến , quả thực là làm ta rất mất mặt!”

      “Ngươi là cái đồ mù quáng vì Ma giới! Vì đạt được mục tiêu mà giết chết người mà ta thương là Cẩm Nhàn nương! Lại chưa từng cân nhắc tới kế hoạch của ta? Vả lại cái nơi cổ hủ như Ma giới cùng với đám lão già buồn nôn đó nên chết sớm ! bằng sau khi giết Bích Thanh Thần Quân, nhân lúc danh tiếng lên cao, mọi người ủng hộ hãy mở rộng lãnh địa, tự tạo thế lực cho mình, sau này cướp lạ Ma giới rồi thống nhất thiên hạ.”

      “Súc sinh! Là chiến tướng của Ma giới cũng là điều vinh dự, đấu tranh và hi sinh vì Ma giới cũng là sứ mệnh! Làm sao ngươi có thể ra những lời như vậy.”

      “Chẳng phải tất cả đều là vì lòng tham của bản thân! Ta có thể chỉ mánh khóe cho ngươi, nhưng ngươi cũng được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của ta!”

      “Kể cả việc phong lưư ái tình của ngươi?”

      “Ha ha, dường như cuộc sống rất tẻ nhạt nếu thiếu mỹ nhân và quyền lực, ngươi thể cho ta thiên hạ, dẫu sao cũng phải cho ta phi tần chứ?”

      Hai ngươi bọn họ bỗng im lặng, sau đó lâu Diệu Dương bỗng tỏ vẻ phẫn nộ : “Phong lưu ái tình quá độ, ảnh hưởng tới sức khỏe, có lợi cho việc nâng cao võ công!”

      “Là ngươi quá lo nghĩ rồi, ta chia bớt mỹ nữ cho ngươi, đừng có suốt ngày tỏ vẻ nóng giận với ta. Ngươi buồn rầu lo âu, ta cũng chẳng vui vẻ gì?”

      “Ta muốn chuyện với loại người như ngươi nữa!”

      “Cũng vậy cũng vậy.”

      Nghe bọn họ chuyện hồi lâu như vậy mà cũng chẳng có ích gì cho tôi, chỉ biết rằng Diệu Dương dường như rất quan tâm tới người, nhưng lại biết người đó là ai, lẽ nào là người ta thích?
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      gapkhuc07B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :