Chương 31: Liệt nam trinh tiết
Editor: Puck -
(*) Liệt nam: Nam nhân cương trực, thẳng thắn
Liệt nam trinh tiết dễ làm, kiên định vài ngày, nhị thiếu gia cuối cùng khuất phục trước uy quyền của mọi người.
Mới vừa vào tháng sáu, Sở phủ vui sướng hân hoan nhét người vào phòng nhị thiếu gia.
Mà nữ nhân chính là Tuyết Trần nương tiếng tăm lừng lẫy!
Ở trong Sở phủ này, ngươi có thể biết được ai là thiếu phu nhân, ngươi cũng có thể biết ai là lão phu nhân, nhưng Lâu Tuyết Trần tuyệt đối là nhân vật muôn người chú mục *.
(*) chú mục: chăm chú, nhìn kỹ, để ý
Bởi vì Tuyết Trần nương làm việc từ trước đến giờ đều phách lối, ngay cả thiến nam nhân cũng làm kinh thiên động địa.
Cho nên , để tiếng xấu muôn đời và lưu danh ngàn đời tuy là hai tinh thần cảnh giới khác nhau, nhưng kết quả hợp thành .
Đêm đầu tiên Lâu Tuyết Trần vào Thính Vũ các, Bạch Thiên Thiên gối đầu mình khó ngủ, lăn qua lộn lại trái lo phải nghĩ, ngờ trời sáng.
Lẳng lặng thêu lụa gấm ngày, trong ngày thường Tê Hương các vô cùng náo nhiệt cả ngày người đặt chân, nhị thiếu gia giống như bốc hơi khỏi nhân gian, đại thiếu gia cũng chưa từng lộ diện, chỉ trong bữa tối sai người tới đưa chén canh an thần, giống như đoán chừng thê tử của mình ngủ ngon.
Uống canh an thần, nhưng ban đêm vẫn ngủ được như cũ, mơ hồ cảm thấy tức giận, kiểm tra toàn bộ tìm ra túi tiền thêu cho nhị thiếu gia, vung kéo lên cắt thành hai nửa, vì vậy cảm giác khí tức thuận lợi, ngủ yên bình.
Ngày hôm sau thức giấc, lúc chải đầu Chỉ Vân nhăn nhó vào nhà, khuôn mặt nhắn đỏ ửng hỏi câu: “Tiểu thư có nhớ tôn thiếu gia ?”
Bạch Thiên Thiên sững sờ, mấy ngày gặp Hoàn Nhi, nhưng bây giờ có hứng thú ra cửa, vì vậy lắc đầu cái.
Chỉ Vân nhận lấy lược gỗ, búi tóc cho thiếu phu nhân, lâu sau lại hỏi: “Tiểu thư có muốn đọc sách ?”
Bạch Thiên Thiên suy nghĩ chút, lại định lắc đầu, Chỉ Vân vội đề cử: “Nghe phố lưu truyền kịch bản, chuyên môn giảng thuật bị chồng bỏ lật người làm chủ nhân như thế nào…”
Bạch Thiên Thiên nghiêng đầu, nhìn Chỉ Vân chằm chằm, chẳng lẽ cảm xúc oán hận của mình lộ ra ngoài!?
Nhưng nhìn lên vẻ mặt xuân thủy nhộn nhạo của tiểu nha đầu, nhất thời hiểu được, mùa xuân của mình chết , nhưng mùa xuân của người ta vừa mới tới, vòng tới vòng lui phải vì muốn gặp Chu Tử Hà là gì.
Thôi thôi, để tất cả ra ngoài giải sầu.
Bạch Thiên Thiên qua loa thay đổi cách ăn mặc rồi dẫn Chỉ Vân tới Thư Uyển, lại ngờ nửa đường gặp Lâu Tuyết Trần, chỉ thấy tỷ ấy ôm chồng sách dầy mặt ủ mày chau.
Thiếu phu nhân trượt mắt đảo qua, có “Luôn giữ gìn sức khỏe”, “Y tâm phương” * … Đặt phía ràng là quyển “Kim bình mai”…
(*) Y tâm phương: là tên bộ sách của Nhật Bản, do Tambano Yasuyori biên soạn, bao gồm 30 cuốn, Bộ sách lưu giữ lượng lớn tài liệu y dược của Trung Quốc trước đời Đường. Sách còn trình bày phân tích chi tiết về châm cứu, các ví dụ điển hình của châm và cứu. Trong đó viện dẫn cả các tài liệu châm cứu quý giá của các tác giả nổi tiếng bị thất lạc như Biển Thước, Hoa Đà, Long Hàm Sách, Tăng Khuông… Bộ sách này hoàn thành năm 984 (năm thứ 2 đời vua Vĩnh Quan của Nhật Bản) nhưng đến năm 1859 (Năm thứ 6 đời vua An Chính của Nhật Bản) mới xuất bản. nay còn bản in chụp của Nhà xuất bản y tế Nhân dân. (nguồn Pharmace.asia)
Vì vậy Bạch Thiên Thiên khỏi lo lắng cho tôn thiếu gia Hoàn Nhi mấy phần, Chu Tử Hà tiên sinh này quả nhiên là nghe nhiều biết rộng, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, chỉ biết kịch bản theo lời Chỉ Vân có phải do thu giữ.
Hiển nhiên là tinh thần Lâu Tuyết Trần tốt, thấy Bạch Thiên Thiên chỉ cười cười, câu: “Hơi mệt mỏi…” rồi muốn trở về Thính Vũ các.
Trái tim như thủy tinh của Bạch Thiên Thiên lập tức tan nát rào rào dưới đất, muốn nghĩ lệch, bất đắc dĩ nghĩ lệch.
Lòng yên bước thong thả đến Thư Uyển, lại bị cảnh tượng trước mặt làm kinh sợ phen.
Mấy dãy bàn chỉnh tề trong phòng, bọn nha hoàn muôn hồng nghìn tía từng người ngồi nghiêm chỉnh trong phòng, nhìn lên Chu Tử Hà trong giảng đường giống như nhìn lên trời đầy sao.
Giọng trầm bổng của Chu tiên sinh vang vọng trong nội tâm mỗi người, đến chỗ kích tình, tiện tay cởi áo đạo người xuống, bộ trang phục đứng đài, giống như thanh niên có văn hóa bức thượng Lương Sơn *.
(*) bức thượng Lương Sơn: Câu chuyện về những người như Tống Giang, Lâm Xung trong truyện “Thủy hử”, do bị quan phủ áp bức, phải lên Lương Sơn Bạc tạo phản. Sau này dùng ví với việc bị ép quá nên phải làm việc gì đó. Tương đương với câu “Tức nước vỡ bờ”, “Cùng quá hóa liều”.
Thiếu nữ dưới đài lập tức cặp mắt mê ly, ngay cả Chỉ Vân ở sau lưng cũng ửng hồng gò má.
Bạch Thiên Thiên im lặng vỗ trán, ngước mắt tìm kiếm bóng dáng của Hoàn Nhi trong đám người, tìm hồi lâu, mới phát tôn thiếu gia gục đầu lim dim chỗ hẻo lánh, nha đầu phục vụ bên cạnh tiến vào trạng thái mê muội.
Đột nhiên, Chu Tử Hà ở đài vỗ bàn cái, đại nghĩa lăng nhiên *: “Văn võ tất thắng, địch gì phục…”
(*) đại nghĩa lăng nhiên: công lý bất khả xâm phạm
Chúng nha đầu “A…” tiếng hưởng ứng, tôn thiếu gia ngủ vui sướng đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu u mê nhìn xung quanh, cuối cùng méo miệng “Oa…” tiếng khóc lên!
Học đường như thế, Bạch Thiên Thiên thân làm mẫu thân hai mắt đẫm lệ, nhịn được lấy dáng vẻ thiếu người tu sửa cầu đá đe dọa mọi người phen, đuổi tất cả ánh mắt bọn nha hoàn bị vòng sáng chói lòa của hùng mù mắt, tự mình ôm Hoàn Nhi nghe xong hồi lâu, mới cảm giác ra được chỗ vĩ đại của Chu Tử Hà tiên sinh: dựa vào gương mặt dựa vào vóc người, dựa vào học vấn dựa vào lừa dối…
Tóm lại, đúng là “Kinh thải tuyệt diễm *”, làm cho người ta xem thế là đủ rồi!
(*) kinh thải tuyệt diễm: đẹp vô cùng
Hết tiết học, Chỉ Vân mới ngượng ngùng tiến lên lặng lẽ nhét túi tiền, câu cũng dám , xoay người vọt ra khỏi phòng.
Đúng là nha đầu trẻ trung! Bạch Thiên Thiên mỉm cười than , ôm Hoàn Nhi định , quay đầu lại nghĩ đến kịch bản Chỉ Vân đề cử, vì vậy thuận miệng hỏi câu: “Chu tiên sinh, có bộ sách đố phụ * bị chồng ruồng bỏ báo thù sao?”
(*) đố phụ: người đàn bà hay ghen.
Ánh mắt Chu Tử Hà thay đổi thành quái dị trong nháy mắt, sửng sốt hồi lâu mới đáp: “Có, phải là phương pháp báo thù như thế nào?”
“Hả? Cái này còn có chú trọng?” Bạch Thiên Thiên nhất thời hiếu kỳ.
“Là tự mình báo thù, bình thường cái này phải bỏ ra cái giá rất lớn; cũng có thể tìm người báo thù, bình thường có tiền là được; còn có…” Ánh mắt của Chu tiên sinh giống như lóe lên, cơ ngực cũng kích động nhảy lên, thiếu phu nhân lúng túng tại chỗ.
“Ngừng! Ngừng!” Bạch Thiên Thiên hồi hồn, nuốt nước miếng, “Tiên sinh tùy tiện tìm quyển cho ta, chọn lựa cách chỉnh nam nhân có mới cũ thê thảm nhất đó!”
Đại thiếu gia cầm thú còn vui mới ngại cũ, Sở Thành Tường ngươi có lương tâm!
Bạch Thiên Thiên oán thầm, ánh mắt của Chu Tử Hà càng trở nên quái dị, cuối cùng nhéo ví tiền trong tay, đáp: “Thiếu phu nhân chờ.” Chốc lát, tìm quyển sách đóng cẩu thả trong thư phòng đưa tới
Thiếu phu nhân cũng nhìn kỹ, siết trong tay rồi rời khỏi Thư Uyển.
Lúc ăn tối, đại thiếu gia lại đưa tới canh an thần, nhị thiếu gia vẫn đắm chìm trong ôn nhu hương mọi nơi mọi lúc, Bạch Thiên Thiên hết sức nhàm chán, cuộn mình giường lật xem “Thoát thai hoán cốt *”, nhìn đến chỗ kích động, ngoài cửa “Rầm” tiếng, nhị thiếu gia phong trần mệt mỏi xông tới, đá ngã ghế phòng ngoài.
(*) thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt
Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu quét mắt nhìn , rảnh để ý, tiếp tục xem sách.
Mặt nhị thiếu gia đỏ bừng, thở hồng hộc, sau khi tiến vào lập tức đóng chặt cửa.
“Ngươi làm cái gì?” Bạch Thiên Thiên lật người.
Sở Thành Tường lên tiếng, tới bên giường ngồi xuống bên người nàng, thở dốc thô ráp.
lâu, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề, quấy nhiễu thiếu phu nhân xem vào chữ, vì vậy nàng đánh dấu trang sách, chua xót : “Có thể tối nay phu quân đại nhân ngủ lại Tê Hương các, ngươi tới làm gì?”
Vậy mà, vừa mới ngẩng đầu đối diện với hai mắt như thiêu đốt, kèm theo dung mạo tuấn tú cũng đỏ ửng, còn chưa kịp phản ứng, nhị thiếu gia cúi xuống hôn lên, kịch liệt mà thiết tha, Bạch Thiên Thiên sao giải thích được tim lại đập như hươu chạy.
Cái hôn này hôn đến trời đất mù mịt nhật nguyệt vô quang *, khó khăn mới có chút rảnh rỗi hít sâu hơi, hai người lăn đến giường, mà cũng buông xuống từ lúc nào, muốn đuổi ra ngoài, vì thời gian quá trễ.
(*) nhật nguyệt vô quang: Mặt trăng mặt trời còn ánh sáng.
Tối nay nhị thiếu gia đặc biệt lửa nóng, bàn tay dịu dàng lục lọi để lại dấu vết, cởi dần từng nút áo, thân thể tràn đầy phong độ lập tức dán tới.
Bạch Thiên Thiên chợt cảm thấy giống như lửa thiêu, hỏi đứt quãng: “Ngươi làm sao vậy? Sốt? nóng…” Nàng đưa tay định sờ trán nam tử, lại bị nhị thiếu gia cản lại, đôi môi ấm áp hôn lên gò má phấn hồng, hơi thở thô ráp lộ ra tình dục vô tận, “Thiên Thiên, Lâu Tuyết Trần bỏ thuốc ta…”
Bạch Thiên Thiên bối rối trong nháy mắt.
Cái gì gọi là dũng mãnh, Tuyết Trần nương nhận thứ hai có người nào dám nhận thứ nhất…
Bạch Thiên Thiên vẫn còn suy tư, thân thể nóng bỏng của nam tử quấn quýt tới, hơi thở ấm áp phun bên tai, “Thiên Thiên, tối nay làm tân nương của ta…”
Tân nương…
Nữ tử tức giận, nàng dùng sức đẩy nam tử đè người, tức giận : “Hôm qua làm tân lang, tối nay lại muốn cưới tân nương, ngươi còn muốn động phòng hàng đêm!?”
“Nàng ghen…” Nam tử thấy nàng phản kháng, động tác chậm lại, ngẩng đầu mỉm cười, khuôn mặt tuấn sáng lạn như hoa đào nở rộ, chỉ có điều mắt đỏ bình thường, giữa trán cần cổ thấp thoáng lấp lánh tầng mồ hôi mịn.
“Ngươi có lương tâm!” Bạch Thiên Thiên ở dưới người vừa nhăn nhó vừa động, nghiêng đầu tố cáo.
Sở Thành Tường lẳng lặng nhìn nữ tử mến, đột nhiên vùi đầu hôn lên mắt nàng, vừa chạm vào lại tách ra, tiếp theo cười khẽ : “Ta thích xem dáng vẻ ghen tuông của nàng, đáng …”
Bạch Thiên Thiên lại động, muốn thoát khỏi nam tử ôm trong ngực, nhưng lại bị ôm càng chặt hơn.
Hai người ngươi đẩy ta ôm lăn vòng hồi lâu, nhị thiếu gia dằn lòng dụ dỗ: “Thiên Thiên đừng động, chúng ta cùng lên đỉnh Vu Sơn…”
“Cái gì cùng Vu Sơn (1)… Mây mưa phen…” Bạch Thiên Thiên tiếp tục giãy giụa, khinh thường : “Còn phải muốn lấy ta làm thuốc giải…”
Sở Thành Tường bị ngôn ngữ chải chuốt của nữ tử rung động, buông người trong ngực ra suy nghĩ chút, tiếp theo lại do dự đè lên, cười xấu xa: “Đúng vậy, ta chỉ coi nàng như thuốc giải, đổi lại người khác cũng được…” Vì vậy cúi đầu hôn.
Bạch Thiên Thiên muốn giãy giụa, lại “Roẹt” tiếng thiếu chút nữa xé rách bộ sách đầu giường.
“Ngươi đừng… Làm hư sách, đây là ta mượn của Chu tiên sinh…” Bạch Thiên Thiên thở dốc cầu xin tha thứ.
“Chu Tử Hà!?” Nhị thiếu gia cảnh giác ngẩng cao đầu, “Sách gì?”
Bạch Thiên Thiên tức giận về phía đầu giường, bản “Thoát thai hoán cốt” kia lật tới tờ cuối cùng, nghênh ngang trải ra ở đó.
Nhị thiếu gia yên lòng, tới gần phía trước tỉ mỉ lật xem, nhưng chỉ nhìn mấy lần, sắc mặt biến thành đỏ như trái ớt, tiếp tục nữa, sắc mặt lại chuyển xanh, mồ hôi trán càng thêm dày đặc, rơi xuống cổ trắng nhẵn nhụi của nữ tử.
Bạch Thiên Thiên nhìn mồ hôi như mưa, nhất định là vô cùng khó chịu, hơi đau lòng nhất thời, vì vậy giọng điệu thả lỏng, dịu dàng : “Khó chịu ôm ta…” Dứt lời vùi đầu vào trong ngực nam tử.
Lâu sau, nhị thiếu gia lại động tĩnh, chỉ có điều thân thể tuấn bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, thân thể Sở Thành Tường buông lỏng, nằm ngang người nữ tử, thở dốc: “Thiên Thiên… Nàng quá độc ác…”
“Hả…” Bạch Thiên Thiên hiểu, đứng dậy xem trang cuối cùng của “Thoát thai hoán cốt”, đợi đến khi nhìn hết toàn bộ, chính mặt nàng cũng đỏ hoàn toàn.
Thoát thai hoán cốt… Thay da đổi thịt… Bạch Thiên Thiên vốn tưởng rằng nữ tử bị ném bỏ thấy ra tất cả lần nữa đối mặt với cuộc sống mới, nhưng nghĩ thoát thai hoán cốt ấy có người có mới nới cũ phụ tình, nữ tử tiếc giá nào trả thù phá hủy nam nhân đó, cuối cùng kẻ phụ tình bị mười lão nam nhân đè dưới người lặp lặp lại chà đạp giày vò mấy tháng… Vì vậy thoát thai hoán cốt cảm giác bị cường bạo…
đời đồng tính mới vì vậy ra đời ….
ra là… Phương pháp báo thù thảm thiết nhất ngờ!
Chu Tử Hà cho quyển sách này quả nhiên đặc sắc…
Bạch Thiên Thiên sùng bái Chu Tử Hà trong lòng, nhị thiếu gia ở bên cạnh vẫn lồng ngực trần trụi há to miệng thở hổn hển.
Lâu sau, Sở Thành Tường : “Thiên Thiên… Nàng phải tin tin tưởng ta, trong sạch của ta vẫn còn đó…”
Nữ nhân nghiêng đầu cười tiếng, thân thể nhị thiếu gia run lên, vội vàng : “Ngay cả cọng tóc của Tuyết Trần nương ta cũng đụng! Ta thề!”
Bạch Thiên Thiên xoay người ôm ngực nam tử, Sở Thành Tường vẫn nghiêm mặt nhìn trời mà thề: “Sở Thành Tường ta tuyệt đối phản bội Bạch Thiên Thiên, nếu vi phạm lời thề này, bị thiên lôi đánh chết!”
Bị thiên lôi đánh cũng tốt hơn bị vô số nam nhân đè lên! Nữ nhân ở trong ngực thầm mắng, dịu dàng : “Còn khó chịu hơn sao? Ta… Ta…” Bạch Thiên Thiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý làm thuốc giải.
Nhưng mà, nam tử lại bĩu môi nở nụ cười khổ: “Thiên Thiên, ta khó chịu, rất khó chịu… Nhưng bây giờ trừ khó chịu ra chút dục vọng lại cũng có…”
“Hả…” Bạch Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, liếc nhìn nhị thiếu gia, lại ngó ngó “Thoát thai hoán cốt”, hơi hiểu ra.
Sở Thành Tường khổ trong nội tâm, còn khổ hơn ăn hoàng liên… Nhưng mà lại chỉ đành đứng dậy mặc quần áo tử tế, yên lặng cúi người hôn lên nữ tử giường, bất đắc dĩ : “Ngủ ngon, đừng đoán mò, ta tìm Phùng Chí Tề chẩn bệnh…”
Vì vậy, đêm này lão đại phu của Sở phủ lại đón nhận chứng bệnh phức tạp khó xử, mới nhìn giống như triệu chứng trúng xuân dược, nhưng độc vật bài tiết ra, nhìn lại giống như bị kích thích cực lớn, dược vật tích tụ trong trái tim…
Nhị thiếu gia Sở gia bi thảm vượt qua đêm bi thảm…
Lão đại phu bi ai cảm giác mình bi ai bỗng nhiên già thêm mười mấy tuổi…
Lâu Tuyết Trần mình trong phòng thiêu đốt buổi tối…
Duy chỉ có Bạch Thiên Thiên ngủ ngon giấc, cả đêm mộng mị.
Canh an thần quả nhiên có tác dụng…
(1) Điển tích giấc Vu Sơn
Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Tàu. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.
Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.
Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:
- Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?
Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:
- Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.
xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.
Cảm nhớ người đẹp trong mộng, vua Sở thuật lại cho quan Đại phu Tống Ngọc nghe. Vốn là danh sĩ đương thời, Tống Ngọc bèn làm bài phú "Cao Đường" để ghi lại tích Sở Tương Vương giao hoan cùng thần nữ Vu Sơn:
Tiên vương du Cao Đường
Đái nhi trú tầm.
Mộng kiến nhất phu nhân viết: Vi Cao Đường chi khách,
Văn quân du Cao Đường
Nguyện tiếm chẩm tịch,
Vương nhận hạnh chi
Khứ nhi tử viết:Thiếp tại Vu Sơn chi dương
Cao Khâu chi trở
Triệu vi hành vân
Mộ vi hành vũ.
Tạm dịch:
Tiên vương dạo Cao Đường
Mỏi mệt ngủ ngày
Mộng gặp đàn bà :"Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn,
Đến Cao Đường làm khách
Tin vua dạo Cao Đường
Nguyện dâng chăn gối"Vua nhận nàng,
Khi nàng :"Thiếp ở đỉnh núi Vu Sơn
Cao Khâu hiểm trở.
Sớm làm mây
Chiều làm mưa".
Trong bài "Thanh Bình điệu" của thi hào Lý Bạch đời nhà Đường, có câu:
Nhất chi nùng diếm lộ ngưng hương,
Vân vũ Vu Sơn uổng đoạn trường.
Tạm dịch:
Đầu cành sương đọng ngát hương đông.
Mây mưa Vu Giáp nỗi đau lòng.
Trong tác phẩm "Đoạn trường tân thanh" của cụ Nguyễn Du, đoạn diễn tả Kim Trọng đương dựa án thiu thiu ngủ, nửa tỉnh, nửa mê Kiều lén song thân, băng lối vườn khuya sang thăm chàng Kim, có câu:
Bâng khuâng đỉnh Giáp non Thần
Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng.
Và, khi chàng Kim tỏ vẻ lả lơi, suồng sã, Kiền van lơn, lý luận để tránh cuộc tấn công của người , có câu:
Mây mưa đánh đổ đá vàng,
Quá chiều nên chán chường yến oanh.
Trong "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều cũng có câu:
Bỗng gươm lấp loáng dưới mành,
Cỏ cây cũng muốn nổi tình mây mưa.
Tôn Thọ Tường làm quan về đời Tự Đức hàng Pháp, lúc về trí sĩ có làm bài thơ "Đĩ già tu", mượn tâm cảnh của người đĩ hết duyên, chán trần về Phật mà tả tâm của mình. Trong bài có câu:
Chày kình gióng tỉnh giấc Vu San,
Mái tóc kim sinh nửa trắng vàng.
Những chữ "mây mưa", "giấc Vu Sơn", "giấc Cao Đường", "đỉnh Giáp non Thần" hay "Vu Giáp", "giấc mộng Dương Đài", "đến Dương Đài" đều chỉ việc trai chung chạ chăn gối, ấp với nhau.
Dùng những tiếng này để tránh tiếng tục. (nguồn: maxreading)
Chương 32: Trời xui đất khiến
Editor: Puck -
Năm ngày sau, Lâu Tuyết Trần chủ động từ trong Thính Vũ các ra, lúc gặp Bạch Thiên Thiên chỉ : “Sửa sang xong cầu đá lại thu thập gối thêu hoa, trông khá mà dùng được…”
Bạch Thiên Thiên im lặng .
Lâu Tuyết Trần uống ngụm trà, lau miệng đĩnh đạc : ‘ ra thể làm, trách được trưởng thành như vậy rồi mà muốn cưới thê nạp thiếp!”
Bạch Thiên Thiên bật cười “hì hì”, lão thái gia chắc nên nóng nảy, sau khi nạp thiếp lại biến tiểu nhi tử thành thể làm…
“Mạt Nhi, muội cũng đừng cười, tình cảm của muội và đại thiếu gia xuất rạn nứt hả?” Tuyết Trần nương nhịn được liếc nhìn nàng, ân cần hữu nghị : “Tỷ mượn được mấy quyển sách nghiên cứu chế tạo bí dược ở Thư Uyển, hôm nào mang tới cho muội…”
Lời của nàng còn chưa xong, Bạch Thiên Thiên vội ngăn cản: “Đừng, muội cần những cái này, muội an toàn còn sống là tốt rồi.” Dứt lời ngước mắt nhìn con vẹt trong lồng.
Lại gần đây vẹt đầu đỏ học được đâm chọc, hôm qua đại thiếu gia nghỉ đêm tại Tê Hương các, vốn định dụ dỗ vẹt , lại ngờ nó vỗ cánh phạch phạch kêu lên: “Cùng Vu Sơn… Mây mưa phen…”
Sắc mặt đại thiếu gia lập tức tái mét, nhìn chằm chằm thê tử hồi lâu, mắt hổ rưng rưng.
Thiếu phu nhân nghĩ đến đó mà sợ, vội vàng nhét thức ăn vào trong miệng chim, nếu nó kêu tiếp “Bạch Thiên Thiên”, đoán chừng Sở phủ sụp.
Đại thiếu gia vẫn mắt chớp nhìn chằm chằm thê tử, tìm kiếm giải thích, Bạch Thiên Thiên bất đắc dĩ, đành phải lấy bản “Thoát thai hoán cốt” ra cho phu quân đại nhân giám định và thưởng thức, dùng để nhìn có thể giảm bớt chà đạp của với nữ tử vô tội.
lâu, Sở Thành Dực vẫn lên tiếng, lẳng lặng xem toàn bộ quyển sách, sắc mặt vẫn bình thường như cũ, Bạch Thiên Thiên khỏi thổn thức, người này quả nhiên định lực phi phàm.
Chỉ có điều ánh mắt đại thiếu gia nhìn về phía thê tử mình bắt đầu thay đổi quái dị, lâu sau lại câu: “Đây chính là lời của người bình thường mà nàng ?”
Bạch Thiên Thiên mới nhớ lại muốn dạy dỗ tiểu Hồng cho tốt, chỉ muốn con vẹt này lựa chọn học tập ngôn ngữ ô uế, quả nhiên hạng người gì dạy dỗ con chim dạng vậy…
Cũng may con vẹt này tiếp tục bát quái, nhưng giữ bên người cuối cùng là vật gây họa, giết chim diệt khẩu cũng thể ra tay.
Giờ ngọ hôm đó, Bạch Thiên Thiên cầm lồng chim suy tư xử lý gian tế đánh vào trong nội bộ kẻ địch như thế nào, đại thiếu gia lại như hồn bất tán xuất lần nữa, vừa vào cửa lập tức hỏi: “Mạt Nhi, nàng thể hàn hay thể nóng? Ban đầu kỳ hè ở nhà cần bao nhiêu băng?”
Bạch Thiên Thiên hơi phản ứng kịp, sững sờ nhìn theo .
Đại thiếu gia nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng lập tức cười sảng khoái, ngồi bên bàn giải thích: “ vào tháng sáu, thời tiết sắp nóng dần lên, trong phủ đặt mua băng dự trữ, chỉ biết Mạt Nhi thể hàn hay thể nóng?” Dứt lời quan sát nữ tử vòng, lẩm bẩm: “Ta xem thân thể nàng nhu nhược, đại khái ấm chút mới có lợi cho thân thể.”
Lúc này Bạch Thiên Thiên mới tỉnh ngộ, gia đình giàu có thử độ nóng để đặt khối băng trong phòng, tức có thể hóa giải thời tiết nóng lại giảm bớt khô ráo, chỉ có điều quá phí ngân lượng, chỉ đến Sở gia cũng quan tâm những thứ này, chỉ cần thoải mái.
Vì vậy nàng tiếp: “Cứ đặt mua phân lượng giống các di phu nhân khác là được.”
Đại thiếu gia cười gật đầu, nhìn thê tử trêu chọc vẹt đầu đỏ, cũng hăng hái đưa tay trêu chọc theo, vừa mới trêu chọc mấy cái, vẹt rống cổ tê tâm liệt phế kêu lên: “Thiên Thiên… Thiên Thiên…” Đột nhiên học giọng điệu trúng xuân dược của nhị thiếu gia đêm đó, trong khàn khàn có quỷ dị khó diễn tả bằng lời.
Bạch Thiên Thiên lúng túng tại chỗ, chợt thấy mỗi sợi tóc gáy cũng dựng đứng lên, nàng hối hận sao vừa rồi cắn răng thò tay bóp chết nó!
Đại thiếu gia khựng tay bên cạnh lồng chim, hoài nghi ngẩng đầu, cũng may lần này sắc mặt coi như bình thường, xem ra người chịu nhiều kích thích, sức chịu đòn quả nhiên tăng cường.
Bạch Thiên Thiên cắn môi, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu cười : “Vẹt nhi thông minh, hôm qua vừa mới dạy tên tuổi tôn tiểu thư, hôm nay nó lại đọc… Ngoan…” Nàng ngẩng đầu vỗ đầu đỏ của con chim, nụ cười mặt dịu dàng trìu mến, nhưng rơi vào trong mắt đại thiếu gia cảm giác như có tàn nhẫn trong mỉm cười khóe môi, chăm chú nhìn kỹ lại, lại chỉ cảm thấy tràn đầy cưng chiều.
Lâu sau, thiếu phu nhân còn : “Nếu tiểu Hồng thích tôn tiểu thư như thế, ngày mai ta xách nó tới Ti Đồng các, bát di thái chắc chắn thích…” Nàng lại thương sờ vẹt , thở dài : “Chỉ sợ tiểu Tuyết Nhi bỏ được…”
Đại thiếu gia quay đầu nhìn mèo con lười chổng vó vùi giường, lòng vẫn còn sợ hãi sờ gò má, định chuyện, ngoài cửa có gã sai vặt Chu tiên sinh gửi thư tới, dặn dò muốn trao tận tay thiếu phu nhân.
Bạch Thiên Thiên buồn bực, mình trừ mượn chỗ quyển sách làm kịch bản ẩu, cũng chẳng thân quen gì với vị Chu tiên sinh này, sao lại thần bí sai người đưa thư, hơn nữa lại khéo trước mặt đại thiếu gia.
do dự có muốn ngay thẳng chính trực cự tuyệt , dù sao khó có được mình làm việc trái với lương tâm, có thể lý lẽ thẳng thừng, đại thiếu gia lại trước: “Trình lên .” Giọng kia hiển nhiên là giọng quan phủ thẩm tra phạm nhân, ngay cả ánh mắt cũng viết đầy tin tưởng.
Gã sai vặt ngoài cửa hơi thận trọng, giọng : “Chu tiên sinh muốn giao tận tay cho thiếu phu nhân, hơn nữa chỉ có thể cho mình thiếu phu nhân nhìn.”
Lời vừa ra, thiếu phu nhân tức giận trước, cái này ràng phải thêm dầu vào lửa sao… Nang vung làn váy lên đối diện với đại thiếu gia, đại nghĩa lăng nhiên : “Trình lên , chính trực sợ gian tà! Còn có gì thể để mọi người nhìn sao!?”
Sở Thành Dực nhìn thê tử mình, mím chặt môi, lời nào.
Đợi gã sai vặt trình thư lên Bạch Thiên Thiên cũng mở thản nhiên, đồ trong đó hiển nhiên là túi tiền Chỉ Vân thêu cho Chu Tử Hà, thấy trả lại tín vật như vậy, cự tuyệt tình cảm của tiểu nha đầu đấy.
Nha đầu xui xẻo, tình đầu thuần khiết như vậy lại chịu khổ bị cự tuyệt.
Bạch Thiên Thiên tiêu điều lạnh lẽo như vậy, Sở Thành Dực từ từ mở lá thư ra, móc túi tiền màu xanh nhạt, vân vê túi tiền mất hồn trong chốc lất, cuối cùng dường như hít vào hơi dài, mở giấy viết thư ra nhìn.
Khi đọc thư, Bạch Thiên Thiên tỉ mỉ xem xét sắc mặt của , sóng gió, buồn vui khó phân biệt, chỉ có điều lúc này Sở Thành Dực yên tĩnh khiến cho khắp cả người phát rét.
Chẳng lẽ… Chỗ nào xảy ra chuyện may?
Lâu sau, đại thiếu gia đọc xong phong thư, ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc nữ tử thời gian dài, khi thiếu phu nhân cho là bình an vô giọng nam bình tĩnh vang lên: “Chu tiên sinh cự tuyệt tình cảm của nàng, tình của nàng rất khủng hoảng, tín vật đính ước dĩ nhiên dám giấu riêng, cho nên trả lại…”
Hù dọa… Chu Tử Hà điên rồi sao?
Bạch Thiên Thiên vội vàng xua tay giải thích: “Túi tiền đó là Chỉ Vân đưa làm vật đính ước cho mình, chẳng quan hệ tới ta, liên quan đến ta…”
“Nhưng sợi tơ là hôm đó ta tặng nàng…” Đại thiếu gia mân mê nhàng túi tiền.
ra… Lỗi ở chỗ này… Ban đầu sợi tơ của Sở Thành Dực nàng tiện nay ném vào trong rương, trước đó vài ngày Chỉ Vân muốn thêu túi tiền lại bị Tố di tìm ra, mà nay… Nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch.
“ chẳng liên quan tới ta, ngươi phải tin tưởng ta…” ràng thiếu tự tin.
“Ôi…” Đại thiếu gia thở dài, “Vì sao nam nhân nào đều có thể, riêng chỉ có ta thể? Mạt Nhi, nếu nàng vì trả thù ta, vậy nhằm vào ta, đừng chà đạp chính mình nữa.” Ánh mắt của bi ai khó hiểu, lúc thương phải gắng kín đáo đưa cho , lúc đến chết nhượng bộ…
“Sợi tơ ta đưa cho Chỉ Vân, túi tiền nàng ấy thêu, có tình ý với Chu Tử Hà cũng là nàng ấy…” Bạch Thiên Thiên vùi đầu xoắn vạt áo, “ tin ngươi có thể gọi nàng ấy vào đối chất…”
Đại thiếu gia lại than thở, vô lực xua tay: “Thôi thôi, trong nhà nên đóng cửa bảo nhau, lần này ta truy cứu, về sau đừng tiếp tục như thế.”
“Ngươi hiểu lầm…” Muốn hiểu lầm cũng khó…
“Mạt Nhi, chỉ cần nàng thử tiếp nhận ta… Cho ta cơ hôi, cũng cho chính mình cơ hội…” Mắt đại thiếu gia sáng quắc: “Dù sao ta với nàng cũng là phu thê hai năm, về sau cũng tách ra, cùng nhau cả đời dù sao cũng tốt hơn hành hạ lẫn nhau.”
“Ặc… Ta…” Bạch Thiên Thiên cứng họng.
“Nàng xem sách như vậy… Làm ra chuyện như vậy… phải vì trả thù ta?!” Ánh mắt Sở Thành Dực bỗng nhiên hiền hòa: “Ta hiểu… Về sau… Ta cố gắng đến làm bạn với nàng nhiều hơn.”
Thiếu phu nhân bắt đầu cảm thấy nhức đầu, nàng day trán, thấy hiểu lầm càng ngày càng sâu rồi…
Đại thiếu gia vẫn còn trong dịu dàng chân thành, Bạch Thiên Thiên bất đắc dĩ xua tay: “Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Đại thiếu gia dịu dàng trấn an mấy câu rồi mới rời , chỉ có điều theo Chỉ Vân hồi báo, đến Thư Uyển.
Chu tiên sinh, tự cầu nhiều phúc !
Bạch Thiên Thiên có lòng lo lắng cho Chu Tử Hà, vội vàng dọn dẹp lòng chim rồi giao cho Tố di xách lồng chim đến Ti Đồng các tặng lễ, lo lễ đầy tháng cho tôn tiểu thư, bây giờ vừa đúng mũi tên hạ hai con chim, vừa thanh trừ gian tế nội bộ, còn có thể giải buồn cho Lưu Mộng Dao ở cữ, tất cả đều vui vẻ.
Sau khi dọn dẹp xong lồng vẹt đầu đỏ, thiếu phu nhân cảm thấy yên lòng, ôm mèo con chọc nhột nó lát, Chỉ Vân quan tâm đến Chu Tử Hà lảo đảo nghiêng ngả xông về Tê Hương các, khuôn mặt nhắn nhanh chóng đỏ bừng, lớn tiếng thở dốc : “Tiểu thư, tiểu thư, van ngài cứu cứu Chu tiên sinh, nhị thiếu gia muốn dùng trượng với Chu tiên sinh sau đó đuổi ra khỏi Sở gia…”
“A… Vì sao nữa vậy?” Bạch Thiên Thiên kinh hãi đột nhiên đứng dậy khỏi giường, nếu đại thiếu gia làm khó Chu tiên sinh còn nghe qua, Sở Thành Tường này xướng tuồng gì vậy…
“Em nghe nha đầu hầu hạ tôn thiếu gia … Sáng ngày hôm nay nhị thiếu gia tiến đến đề ra nghi vấn kịch bản, đúng lúc thấy túi tiền đeo bên hông Chu tiên sinh… Vì vậy nổi giận, hai lời lập tức áp giải tiên sinh, đồng thời tự tay mô phỏng phong thư đưa đến Tê Hương các… Chính là chính là gã sai vặt vừa vừa đưa thư đến…” Chỉ Vân thở hồng hộc, đứt quãng toàn bộ quá trình.
Như thế, cuối cùng Bạch Thiên Thiên cũng hiểu được, đại thiếu gia nhị thiếu gia đưa cùng loại tơ, nhìn thấy ví tiền đương nhiên đều cho rằng do mình đưa tới, may mắn chính là túi tiền vốn thêu cho Sở Thành Tường bởi vì nạp thiếp mà cắt thành hai nửa, sợi tơ Sở Thành Dực đưa lại cho Chỉ Vân, qua tay lại đưa đến tay Chu Tử Hà, vì vậy mới có kịch náo loạn hôm nay.
Phong thư tràn đầy căm phẫn chối từ tình cảm vừa nãy xuất ra từ tay nhị thiếu gia… Chu tiên sinh người ta vốn có ý định cự tuyệt, còn đeo ví tiền bên người.
Vấn đề là… Chu Tử Hà cho rằng ví tiền này ai đưa? Chỉ Vân hay là mình?
Bạch Thiên Thiên nhịn được lại xấu hổ.
Chu Tử Hà này, chết cũng thể cứu, nếu đúng là có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch!
Bạch Thiên Thiên vùi đầu chọc tiểu Tuyết Nhi, Chỉ Vân lại vội vã cầu xin loạn lên.
Hồi lâu, Tố di xử lý xong vẹt trở về nhà, nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo thể tách rời, vì vậy nhàn nhạt thêm câu: “Nhị thiếu gia Chu tiên sinh vô công rồi nghề, đại thiếu gia Chu tiên sinh lai lịch, nhất trí thông qua đuổi ra khỏi Sở phủ, cứu lúc này, sợ rằng kịp nữa rồi.”
Khó có được hai vị thiếu gia của Sở phủ nhất trí ý kiến như thế… Nghe tôn thiếu gia Hoàn Nhi tận mắt nhìn toàn bộ quá rình, lúc ấy còn huơ chân múa tay, cao giọng hát bài hát thiếu nhi tiễn chân tiên sinh của mình, coi như thành toàn tình nghĩa “ ngày làm thầy cả đời làm cha”.
Chu Tử Hà tiên sinh đáng thương, túi tiền đưa tới huyết án cuối cùng là người bị hại… Cầu đá sửa xong lại sửa.
Chương 33: Du sông ngày xuân
Editor: Puck -
Chu Tử Hà rời khỏi Sở phủ, nhưng ảnh hưởng tạo ra vẫn còn tiếp tục.
Đại thiếu gia ngoại trừ việc cần thiết trong phủ, mỗi ngày kiên trì tám canh giờ sinh hoạt ở Tê Hương các, đánh cờ, thưởng thức trà, quản lý sổ sách, tấc cũng rời.
Nhị thiếu gia tận dụng triệt để đến chuyến, nắm lấy đầu vai nữ tử , ánh mắt lóe sáng : “Thiên Thiên, tùy tiện đưa túi tiền cho nam nhân là đúng. Chỉ có điều… Mặc dù cự tuyệt nàng, nàng cũng đừng đau lòng, ngẩng đầu nhìn ta, ta vĩnh viễn đứng yên chỗ chờ nàng…” Lúc lời này tha thiết và thành khẩn, khiến Bạch Thiên Thiên hơi hôn mê, ngất xong lại cắn răng nghiến lợi.
Lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nữ nhân quả nhiên là tính khí trời sinh của nam nhân, sau lưng lại thủ đoạn tàn nhẫn bài trừ đối lập, Sở Thành Tường cũng ngoại lệ.
Mà phương diện khác, Chỉ Vân lại bắt đầu tiến vào trạng thái cơm nước vô, vẻ mặt buồn rầu.
vất vả Từ Thương mới hỏi thăm được chút tung tích của Chu Tử Hà, lại bị báo về, vửa ra Sở phủ, mất tích quỷ dị.
Hơn nữa gần đây đồn đại sông có khối thi thể nổi lơ lửng…
Bạch Thiên Thiên lo lắng bất an, chẳng lẽ đại thiếu gia và nhị thiếu gia liên thủ giết người diệt khẩu Chu tiên sinh rồi hả?
Đợi cơi hội vừa mới chữ “Chu”, đại thiếu gia tằng hắng cái, đứng dậy rót ly trà cho thiếu phu nhân, dịu dàng : “Mạt Nhi, trà mới chở từ Tô Châu đến, nàng nếm thử chút…”
Mà chỗ nhị thiếu gia lại càng tuyệt hơn, chỉ cần Bạch Thiên Thiên tỏ vẻ muốn lại thôi, Sở Thành Tường lập tức cười như con sói xám: “Thiên Thiên, nàng sờ, có phải trước ngực ta có cảm giác sôi trào mãnh liệt , những ngày qua thường đến võ quán luyện tập kiếm pháp, ngày mai múa cho nàng xem…”
Bạch Thiên Thiên hận ghê gớm, hối hận ghê gớm…
hùng Chu Tử Hà giống như hoa quỳnh thoáng qua rồi biến mất, có lẽ vào lúc này thân thể tung bay sông đó.
Nội tâm lăn lộn đau khổ mấy ngày, thiếu phu nhân làm ra quyết sách trọng đại: “Kỳ nghỉ hè tới, thời tiết nóng bức, ngày mai toàn gia du hồ Thân Giang.”
Thân thể bát di thái hồi phục, tôn tiểu thư tròn tháng, đây vốn là hoạt động vào Đoan Ngọ đẩy về sau này, lão thái gia và lão phu nhân suy nghĩ chút, cũng nhất trí thông qua đề nghị này.
Vì vậy ngày mười sáu tháng sáu đó, trời mới tờ mờ sáng, nha đầu gã sai vặt Sở phủ bắt đầu say mê cuồng nhiệt chuẩn bị nước trà điểm tâm, trái cây đồ ăn, thậm chí ôm đống dù giấy lớn màu sắc sặc sỡ, các di phu nhân sợ rám đen.
Bạch Thiên Thiên và Chỉ Vân mua bán lại ở Tê Hương các hồi lâu, mới chuẩn bị mang theo đầy đủ tiền phủ, lư hương các loại, trước khi suy nghĩ chút, mang theo túi tiền Chỉ Vân thêu đốt cho Chu Tử Hà.
Mà Chỉ Vân mặc bộ quần áo trắng tinh, giống như để tang phu quân.
Ra khỏi cửa Sở phủ lát đến Thân Giang, hai vị thiếu gia đỡ lão thái gia và lão phu nhân lên thuyền trước, sau mấy di phu nhân cũng lục tục lên thuyền.
Bạch Thiên Thiên dò xét mặt hồ chút, nước xanh dập dờn, sóng xuân dấu vết, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức, vừa định quay đầu chuyện với Chỉ Vân, Lâu Tuyết Trần lên trước khoác tay nàng thần bí : “Mạt Nhi, muội có biết sách tỷ mượn chỗ Chu Tử Hà tiên sinh có giấu gì ?”
“Cái gì?” Bạch Thiên Thiên hứng thú, vểnh tai lắng nghe.
“Những tờ sách cuối cùng, sau khi ngâm nước có chữ viết màu đen ra…” Lâu Tuyết Trần nghiêng người cố gắng hạ thấp giọng bên tai thiếu phu nhân.
Tiếng gió gào thét mặt sông, Bạch Thiên Thiên nghe , định hỏi, Sở Thành Tường sàn tàu vẫy cánh tay cất giọng : “Đại tẩu, Tuyết Trần nương, hai người mau lên thuyền…” Dứt lời định xuống thuyền đón, lại bị Sở Thành Dực ngăn lại, lạnh nhạt : “Ta là đủ.”
Nhị thiếu gia khinh thường, nhíu mày cười : “Dưới thuyền cũng có thị thiếp của đệ.”
Vì vậy hai người trước sau đến bến thuyền, đại thiếu gia chậm hơn bước, nhị thiếu gia vịn mạn thuyền vươn tay, cặp mắt linh động dịu dàng nhìn Bạch Thiên Thiên chằm chằm, giống như : “Tới chỗ của ta, tới chỗ của ta…”
Đại thiếu gia ánh mắt thâm trầm đứng phía sau, cũng rất tao nhã đưa tay, hiển nhiên tính trước: “Nàng là thê tử của ta, theo lý nên đứng bên cạnh ta…”
Bạch Thiên Thiên nhìn chằm chằm hai đấng mày râu đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, đầu hơi tê dại, ngẩng đầu vừa nhìn, mọi người thuyền đều nhìn về phía này, trận thế chỉ sợ thiên hạ đủ loạn.
Lão thái gia vỗ trán, rút kinh nghiệm xương máu, xoay người với lão phu nhân: “Bên ngoài nóng, chúng ta vào uống ly trà…” Lời còn chưa dứt lập tức kéo bạn già của mình vào trong khoang thuyền, nhắm mắt làm ngơ.
Bạch Thiên Thiên cân nhắc lại suy nghĩ, nghiêng người chen vào giữa hai nam tử, tiếp theo nháy mắt cười : “ mặt sông hơi ẩm ướt, các ngươi cẩn thận chút.”
Nhị thiếu gia nghe vậy thu tay, đúng lúc Tuyết Trần nương vừa định qua, bỗng chốc chống đỡ nổi suýt chút nữa ngã vào trong sông, may mà đại thiếu gia đưa tay đỡ, mới có kinh hoảng nguy hiểm.
Lâu Tuyết Trần ngốc nữa lúc này cũng nhìn ra đầu mối, quả tim hai vị thiếu gia Sở gia đều đặt lên khuê trung mật hữu * của nàng, mà mình… Nàng nhếch miệng cười cười, tiếng nào, xách váy lên thuyền.
(*) Khuê trung mật hữu: Bạn thân, bạn khuê phòng.
Đợi tất cả mọi người ổn định lại, Bạch Thiên Thiên kéo Lâu Tuyết Trần đến mạn thuyền, giọng hỏi: “Sách Chu Tử Hà thế nào?”
“ có gì…” Tuyết Trần nương cụp mắt đáp: “Sách sạch , còn phải là chút ngôn ngữ ô uế.”
Bạch Thiên Thiên hoài nghi, cảm giác Lâu Tuyết Trần che giấu gì đó, tỉ mỉ nhìn nàng hồi lâu, lại thấy sắc mặt nàng thản nhiên, cúi đầu cười yếu ớt, giống như đóa hoa sen thẹn thùng.
vẫn buồn bực, đột nhiên mặt sông nổi lên từng cơn gió lạnh, mấy chiếc thuyền nhàng nhanh chóng như bay mà đến, mục tiêu chính là thuyền buôn sa hoa của Sở gia.
Giặc cướp… Thủy tặc?
Bạch Thiên Thiên kinh hãi, còn chưa kịp kêu cứu, mấy nam tử áo đen thuyền tung người nhảy lên boong thuyền, đại đao trong tay sáng loáng dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh trắng bệch.
“Rất tốt, bắt lấy hai người bọn họ…” Thích khách lên thuyền đầu tiên gào lên câu, vừa kéo lấy cánh tay Lâu Tuyết Trần vừa la ầm lên: “Vị này là nữ nhân của nhị thiếu gia, vì kia là phu nhân của đại thiếu gia… Bắt hai người bọn họ, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành…”
Tuyết Trần nương hiển nhiên cũng sợ ngây người, thẫn thờ quên phản kháng.
Bạch Thiên Thiên nhanh chóng dậm chân, mấy vị di phu nhân sớm bị sợ đến kêu sợ hãi liên tiếp, đại thiếu gia vốn đánh cờ với phụ thân ở trong khoang thuyền, lúc này mới thò đầu ra, nhìn trận thế thuyền, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Người cuối cùng lên thuyền là thích khách mặc áo đạo màu xanh, quần áo bay bay lại, rất có phong cách kiếm khách, chỉ nghe lạnh nhạt câu: “Vị Tuyết Trần nương này là nữ nhân của ai ta có thăm dò ràng, nhưng thiếu phu nhân chính xác là nữ nhân của nhị thiếu gia…”
Lời này vừa ra, Bạch Thiên Thiên kêu lên: “Chu Tử Hà…”
Chúng di phu nhân cũng kêu lên: “ ra ngươi và tiểu thúc có gian tình…”
Chúng thích khách chảy giọt mồ hôi gáy, lúc này là lúc nào, các nữ nhân quả nhiên là động vật bát quái trời sinh…
Chu Tử Hà suy nghĩ chút, tiện tay giật miếng vải đen mặt vứt vào trong nước, nhe răng cười : “Xin chào mọi người, lâu gặp, có thể nhớ nhung ta ? Thiếu gia Hoàn Nhi đâu?”
Chúng nha đầu mắt nổ đom đóm, cùng nhau kêu to: “A… Chu tiên sinh…”
Bạch Thiên Thiên im lặng, xoay người với hai thích khách kèm hai bên người mình: “Đại ca, có thể sử dụng sống đao làm ta ngất trước ?”
Last edited by a moderator: 13/7/16