1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoa Hồng Sớm Mai - Lâm Địch Nhi

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      justify;" align="Ngoại truyện 3: Mùa xuân ở Hồng Kông





                Dạo này Milan rất bận, gần như ngày nào cũng ở bệnh viện Mary 24/24.

                Bệnh viện Mary là bệnh viện thuộc trường đại học Hồng Kông, cũng là bệnh viện công lập tổng hợp với các chức năng dạy học, chữa bệnh và nghiên cứu khoa học trực thuộc Cục Y tế Hồng Kông, đây được coi là đơn vị đứng đầu ngành y tế. Phòng sản phụ ở đây có hai loại: phòng thường và phòng dịch vụ. Những người nổi tiếng ở Hồng Kông đều chọn bệnh viện Mary làm nơi khám chữa bệnh. Mai Diễm Phương [1] và Thẩm Điện Hà [2] cũng nằm điều trị ở đây khi mắc bệnh nan y.

                [1] Mai Diễm Phương (1963 – 2003): ca sĩ kiêm diễn viên Hồng Kông nổi tiếng, qua đời vì bệnh ung thư.

                [2] Thẩm Điện Hà (1947 – 2008-): nữ diễn viên Hồng Kông nổi tiếng cũng qua đời vì bệnh ung thư.

                Gần đây vợ của đại gia giàu nhất nhì Hồng Kông có thai, nghe đặt trước phòng dịch vụ ở bệnh viện Mary. Còn có cặp vợ chồng nổi tiếng khác chuẩn bị sinh con thứ hai, cũng đặt phòng dịch vụ từ mấy tháng trước.

                Bất cứ người nào trong hai người này sinh con cũng được đưa tin đầu trang giải trí các báo.

                Vì vậy các phóng viên giải trí thường coi đây là nơi tác nghiệp lý tưởng, họ luôn túc trực bên ngoài bệnh viện. Milan cũng vậy, ngay cả vệ sinh cũng vội vội vàng vàng, nhưng qua hai ngày hai đêm mà thấy thai phụ nào rời khỏi đây. Từ phía cầu thang nhìn lại, loạt phòng dịch vụ dành cho sản phụ mở cửa nhìn ra biển rộng, trời nước màu, phong cảnh tươi đẹp.

                Mùa xuân Hồng Kông, mây trắng đầy trời, mặt biển xanh biếc, hoa tử kinh nở rộ. Những cơn gió thoảng qua đưa mùi hoa ngào ngạt khắp nơi.

                Milan dụi mắt tới góc hành lang, vươn vai nhìn mặt trời ngả về tây, ngày lại sắp qua mà có tin tức gì.

                Có điều gương mặt Milan có vẻ gì chán nản, nhìn quanh lượt, lấy điện thoại ra, cười tít mắt bấm dãy số.

                Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nam nặng nề vang lên:

                - Có việc gì à?

                - Tổng giám đốc Bùi, đừng nghiêm trọng như vậy được ? Sắp làm bố rồi, phải cười nhiều vào! Ha ha, để Thư Sướng nghe điện thoại !

                Milan có nguồn tin độc quyền, thai phụ vào phòng sinh có phong cảnh đẹp nhất bệnh viện Mary qua cửa sau phòng thường. Thai phụ đó chính là đồng nghiệp của , Thư Sướng, phu nhân Tổng giám đốc Bùi Địch Văn của tập đoàn Hằng Vũ, mấy ngày nay chính là ngày sinh theo dự kiến.

                Bùi Địch Văn quay đầu lại nhìn, Thư Sướng chống tay sau eo, nặng nề lại trong phòng. Nhìn có vẻ đầy đặn hơn trước kia chút, má có mấy vết nám, chân hơi bị phù, đôi dép dưới chân rơi đâu mất chiếc, dùng chân mò tìm kiếm hồi mà thấy, đành cười tự giễu.

                - ấy có thai, phải hạn chế nghe điện thoại di động. có việc gì ? – Bùi Địch Văn cau mày nhanh.

                Milan cười:

                - em muốn hỏi thăm chứ sao? Tổng giám đốc Bùi, thống nhất rồi nhé, em bé sinh ra là phải thông báo với em ngay để em còn gửi bài. Nếu nuốt lời là em viết tỉ mỉ về chuyện năm đó Thư Sướng độc thân đến Hồng Kông và bị bắt nạt ra sao đấy!

                Bùi Địch Văn hắng giọng mấy tiếng, có vẻ hơi khó chịu:

                - Tôi biết rồi.

                Sau đó vội vã gác điện thoại, tới trước mặt Thư Sướng mang dép vào cho .

                - Địch Văn, xem em bây giờ có giống con chim cánh cụt ? Ngay cả chân mình cũng nhìn thấy đâu cả. – Thư Sướng nhìn mình trong gương.

                Bùi Địch Văn cười dịu dàng, cẩn thận đỡ eo :

                - Dù là chim cánh cụt cũng là chim cánh cụt đẹp nhất.

                Thư Sướng liếc ta:

                - Ông xã, mắt của có vấn đề đấy! Người như em mà gọi là đẹp tất cả phụ nữ ngoài đường đều là mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành rồi.

                Bùi Địch Văn âu yếm vuốt vuốt mũi :

                - Em rất đẹp mà! Nào, nằm xuống! – đỡ nằm xuống ghế, cúi đầu xuống bụng phải xem xem hôm nay bảo bối của chúng ta có ngoan .

                Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của , Thư Sướng biết nên khóc hay cười, nhàng vuốt tóc :

                - Địch Văn, là Tổng giám đốc mà ngày nào cũng làm những việc lặt vặt như vậy, lẽ rất thú vị sao?

                - Sao lại lặt vặt, đây là chơi với con. – Bùi Địch Văn rất nghiêm túc – Từ lúc có nó thế gian này, muốn bỏ lỡ bất cứ thay đổi nào của nó. Ờ, hôm nay nó đạp mạnh hơn hôm qua.

                - Thế quay phim lại rồi chiếu cho cấp dưới xem . – Thư Sướng trêu chồng.

                Bùi Địch Văn cười cười, ra bộ tán thành:

                - Cũng được! Ít nhất cũng khiến cho bọn họ biết vị lãnh đạo nghiêm khắc của họ cũng có lúc rất hiền từ.

                Thư Sướng thở dài, từ khi biết người đàn ông này, bao giờ cũng là người thua cuộc trong các cuộc đấu lý.

                - hối hận vì lúc đầu làm cấp dưới của , nếu em có thói quen phục tùng như bây giờ. – làm mặt giận.

                Bùi Địch Văn lót chiếc gối dựa mềm sau lưng vợ:

                - trao trái tim cho cấp dưới của mình. chưa từng coi em là cấp dưới.

                Thư Sướng đỏ mặt trêu chọc:

                - Còn dám phét lác mà biết ngượng, ngoài mặt là tuyển dụng, thực chất là tìm vợ.

                Bùi Địch Văn nhướng mày:

                - Bởi vì thể bỏ lỡ em. Có gì sai ?

                chăm chú nhìn , hàng mi dài chớp chớp:

                - Kiên định như vậy à?

                gật đầu, nhàng hôn :

                - Chưa bao giờ dao động!

                thở dài, đưa tay ôm cổ , hai người dựa sát vào nhau.

                hồi lâu sau, ngẩng đầu nhìn biển xa xanh thẳm:

                - Địch Văn, em vẫn cảm thấy nằm phòng riêng thế này quá xa xỉ, kiếm tiền cũng rất vất vả, cần phải làm thế, em đủ sức khỏe để nằm phòng thường mà.

                nắm tay áp lên ngực:

                - Thư Sướng, em thử nghĩ đến tâm trạng người đàn ông bốn mươi tuổi lần đầu làm bố xem! Đây phải là lãng phí xa hoa mà là muốn mang đến những gì tốt đẹp nhất cho vợ con mình. Em biết em và con có ý nghĩa gì với sao? Đến tuổi này mới thấy hạnh phúc của mình trọn vẹn.

                - Địch Văn… - xúc động nhắm mắt lại để mặc hôn thắm thiết.

                - được gì đến tuổi tác nữa. già, chúng ta còn phải cầm tay nhau đoạn đường rất dài! Em là phụ nữ, con sắp ra đời, chính là chỗ dựa vững chắc của hai mẹ con em.

                cười hưởng ứng:

                - Được, vì hai mẹ con, cố gắng già.

                Hai người gì nữa, chỉ dịu dàng ôm nhau.

                - được! Nếu bà muốn làm bổn phận của mẹ chồng để tôi làm. Xướng Xướng ở cữ, tôi chăm sóc, sao phải thuê người phục vụ? – Tiếng bước chân thình thịch vang lên ngoài hành lang, giọng Vu Phân oang oang.

                Thư Sướng và Bùi Địch Văn nhìn nhau cười.

                Trước ngày Thư Sướng gần sinh, Bùi Địch Văn đón Vu Phân và Thư Tổ Khang đến Hồng Kông. Thư Sướng thực lo ngại họ thoải mái trong xa hoa của nhà họ Bùi. Thư Tổ Khang tỏ ra rất lạnh nhạt, còn Vu Phân như đến để gây . chỉ việc ăn uống, mà trong cả việc chăm sóc Thư Sướng, Vu Phân cũng hoàn toàn bất đồng với nhà họ Bùi.

                Trữ Ái Lâm ở nước ngoài nhiều năm, từ được giáo dục theo kiểu phương Tây. Bà có cách làm cho Ngũ Doanh Doanh phải phục tùng, nhưng lại làm gì đươc bà thông gia lắm mồm này.

                Trong nhà họ Bùi, ngày nào mọi người cũng thấy hai bà tranh cãi, ai nhường ai, có điều tranh cãi nhưng lại mất hòa khí vì mục đích chung của họ là muốn mẹ con Thư Sướng được chăm sóc tốt nhất.

                Trữ Ái Lâm cắn môi, nhàng :

                - phải tôi trốn tránh trách nhiệm mà người phục vụ sản phụ được đào tạo bài bản, họ biết điều gì tốt nhất đối với Thư Sướng.

                Vu Phân xua tay:

                - Đào tạo kiểu gì cũng bằng người từng trải được. Đó là bà sợ bẩn, sợ vất vả. Dù sao bà cũng là phu nhân, có người phục vụ riêng, đương nhiên thể hầu hạ người khác được. sao, Thư Sướng là do tôi sinh ra, tôi sẵn sàng làm mọi việc cho nó.

                Trữ Ái Lâm cảm thấy khó xử:

                - Bà thông gia, Thư Sướng là vợ Địch Văn, là con dâu tôi, sao tôi lại chịu chăm sóc nó? Có điều…

                - Biết rồi, bà sợ tay chân mình vụng về đúng ? Bà cứ yên tâm, để tôi làm là được. Bà chỉ đẻ đứa, còn tôi đẻ những hai đứa, tôi có đủ kinh nghiệm. Hồi sinh Xướng Xướng tôi hơn bốn mươi tuổi rồi, bây giờ Thư Sướng mới hơn hai mươi, chăm sóc cũng thuận lợi hơn nhiều.

                - Bà thông gia, phải như vậy. Ý tôi là… bà nhiều tuổi rồi, phục vụ bà đẻ mệt lắm. – Vừa xong, thấy sắc mặt Vu Phân thay đổi, Trữ Ái Lâm vội im lặng vì biết mình lại lỡ miệng.

                - Tôi già đâu mà già? Đấy là do tôi có điều kiện chăm sóc bản thân như bà chứ. – Giọng Vu Phân trở nên cao vút.

                - Bà già, già chút nào cả. – Trữ Ái Lâm thở dài – Bà thông gia, chúng ta có thể vào phòng chuyện hay , đám y tá nhìn chúng ta kìa.

                - Xướng Xướng ở trong phòng, được cãi cọ trước mặt nó, sản phụ trước khi sinh phải giữ tâm trạng thoải mái. – Vu Phân lườm mẹ chồng Thư Sướng xém mặt.

                Trữ Ái Lâm trợn mắt há mồm, bà lại đuối lý lần nữa.

                Bùi Địch Văn bật cười khi thấy mẹ mình bị mẹ vợ lên lớp.

                Thư Sướng lại thương mẹ chồng, vừa định lên tiếng can ngăn, đột nhiên cơn đau xé ruột cuộn lên khiến thể kêu thành tiếng.

      justify;" align="



                - Sao thế? – Bùi Địch Văn hỏi, nhàng xoa bụng , thấy em bé trong bụng cử động rất mạnh.

                - Địch Văn, chắc là em sắp sinh rồi. – Từng giọt mồ hôi ra trán Thư Sướng.

                Bùi Địch Văn điềm tĩnh, đột nhiên luống cuống, sắc mặt trắng bệch. đứng lên ngồi xuống, rồi lại ngồi xuống đứng lên.

                - Thư Sướng… - hoảng sợ nắm chặt tay .

                - Địch Văn đừng căng thẳng, mau gọi mẹ. – Thư Sướng nhắc nhở .

                - A! Mẹ. – luống cuống quay ra gọi, giọng lạc hẳn .

                Hai người phụ nữ tranh luận bên ngoài lập tức dừng lại, cùng chạy vào.

                - Sắp sinh rồi à? – Hai người nhìn nhau rồi cùng hỏi.

                Thư Sướng đau từng cơn, vừa dứt cơn, bưng bát canh lên uống được mấy ngụm lại đau đến tái mặt. Lặp lặp lại mấy lần như thế làm Bùi Địch Văn vô cùng lo lắng.

                - Thư Sướng, sinh mổ ! – chịu nổi hành hạ như vậy, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

                Thư Sướng cắn răng lắc đầu, cố gắng tỏ ra thoải mái:

                - Có phải sợ em sinh thường người xấu xí, cùng làm mất mặt ?

                Mặt Bùi Địch Văn cứng đờ như bức tượng đá, hít sâu hơi:

                - Em còn đau thế này đến bao giờ nữa?

                - hỏi mẹ xem, sinh nở đều phải trải qua quá trình này, có gì ghê gớm đâu.

                Lại cơn đau nữa ập tới, Thư Sướng nhắm mắt lại, cảm thấy sắp sửa ngạt thở.

                Đương nhiên rất muốn sinh mổ, tiêm thuốc tê, tiếng sau là xong xuôi. Mấy lần khám thai bác sĩ đều vị trí thai bình thường, đề nghị nên sinh thường. Hơn nữa sinh thường chỉ cần năm là lại có thể có con, còn sinh mổ phải ba năm.

                Đây cũng là báo đáp của tình ! Sinh con đẻ cái cho người đàn ông mình , sợ gì đau, sợ gì mệt mỏi?

                biết Bùi Địch Văn thích có con hơn bất cứ ai khác. Bọn họ từng mất đứa, khi có thai lần nữa, ôm chầm lấy ngay trước mặt các y bác sĩ. Khi đó nhìn thấy niềm vui sướng lấp lánh trong mắt .

                Cả thời kì mang thai, chưa bao giờ rời khỏi ngày. Để mua cho món ăn vặt ưa thích, có thể chạy đôn chạy đáo khắp Hồng Kông; đến mùa thu, vô tình nhắc tới khoai lang nướng, lập tức gác lại công việc, cùng bay về Tân Giang.

                Sau bảy tháng, tắm rửa cho , giầy cho , dạo cùng , nghe nhạc dưỡng thai, xem phim về các cảnh đẹp.

                Bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được trân trọng của .

                tự nhủ cố gắng làm cho hạnh phúc hơn.

                Bùi Địch Văn lo lắng thở dài nhìn .

                Sau hai ngày đêm, chắt trai của ông vua địa ốc Hồng Kông Bùi Thiên Lỗi nhàng bước ra thế gian, còn hành hạ bố mẹ nó nữa.

                Số tử vi cho thấy nó sinh vào giờ đại phú đại quý, đời siêu phàm nổi bật.

                Milan đưa tin này trước tiên.

                Bùi Thiên Lỗi hơn tám mươi tuổi vô cùng mừng rỡ, đích thân đặt tên cho chắt là Bùi Hạo Nhiên, lâp tức sang tên nửa cổ phần của mình cho nó.

                Các y tá kể lại khi con trai ra đời, vẻ mặt Bùi Địch Văn đứng cạnh vợ rất kì dị, giống như cười lại giống như khóc, bàn tay nắm tay vợ ngừng run rẩy.

                Sản phụ và con trai được đưa vào phòng bệnh, Thư Sướng ngủ đủ đêm, hôm sau tinh thần đỡ hơn chút. Phòng bệnh yên lặng, vừa mở mắt ra nhìn thấy Bùi Địch Văn cúi đầu xuống nôi cười ngây ngô.

                - Địch Văn! – khẽ gọi.

                Bùi Địch Văn quay đầu nhưng quay người lại:

                - Thư Sướng, em tỉnh rồi à?

                - làm gì thế? – hỏi, nhìn thấy tay đặt trong nôi.

                - Nhiên Nhiên mút ngón tay , mút mạnh lắm. – Bùi Địch Văn xúc động, hai mắt sáng lên – Có điều nó vẫn chưa biết gọi bố.

                Thư Sướng biết gì hơn, nghĩ con trai là thần đồng, sinh ra biết ngay chắc?

                - Mút ngón tay mất vệ sinh lắm. – .

                Bùi Địch Văn mỉm cười:

                - sát khuẩn rồi. Hình như nó đói lắm, lúc em ngủ nó cứ khóc suốt, cho bú bình nhưng nó bú, cứ lắc đầu nguầy nguậy. vừa đưa tay đến miệng nó ngậm ngay lấy chịu buông ra, cũng khóc nữa, hay . Bà nội bà ngoại lại cãi nhau vì chuyện cho nó bú sữa mẹ hay sữa ngoài rồi.

                - Đương nhiên là bú sữa mẹ. – Thư Sướng quả quyết – Ít nhất cũng phải bú đủ tám tháng mới cai sữa.

                Chắc là mệt, bé Hạo Nhiên chớp chớp mắt rồi ngủ mất. Bùi Địch Văn nhàng chỉnh lại chiếc chăn mỏng cho con rồi ngồi xuống bên cạnh Thư Sướng:

                - Nhưng bú mẹ ban đêm em ngủ được.

                - Đó là con trai chúng ta mà, ngủ được sao? – Thư Sướng gục đầu vào cổ , nhàng hỏi – Địch Văn, con trai mình có xinh ?

                - Bây giờ nó vẫn đỏ hỏn, mặt đầy lông tơ, chả thấy đẹp trai mấy. – Bùi Địch Văn thành trả lời.

                Thư Sướng thở dài. Ai cũng bảo người IQ thấp, thực ra đàn ông lần đầu làm bố IQ còn giảm hơn nhiều, ngay cả câu dối để an ủi vợ cũng biết.

                Vu Phân và bác sĩ đều hết sức ủng hộ cháu bú mẹ, như vậy em bé có khả năng miễn dịch cao.

                Nhưng…

                Thư Sướng nhìn con trai với vẻ mặt buồn rầu, hai mẹ con vật vã hơn tiếng đồng hồ, nó mút mãi mà ra sữa, cả mẹ lẫn con đều mướt mồ hôi, thằng bé cứ khóc ngằn ngặt.

                - Sao lại thế này? – Thư Sướng nhìn bác sĩ cầu cứu.

                Bác sĩ cười:

                - biết bú sữa cũng là việc rất vất vả à? Em bé mới sinh còn yếu, lần đầu tiên có thể cần tác động từ bên ngoài.

                - Dùng máy hút sữa ! – Trữ Ái Lâm , chột dạ nhìn Vu Phân. Bà có kinh nghiệm nuôi con, Bùi Địch Văn vừa sinh ra được giao cho vú nuôi rồi.

                Vu Phân trừng mắt:

                - được, máy hút sữa sau này căng sữa mới được dùng, bây giờ mà hút Xướng Xướng đau đến chết mất. Địch Văn, con hút !

                - Ơ? – Bùi Địch Văn trợn mắt há mồm.

                Bác sĩ mím môi nhịn cười.

                - Con là bố nó, con khỏe hơn nó, con hút ai hút? – Vu Phân mực .

                Bùi Địch Văn đỏ bừng mặt, Thư Sướng cũng xấu hổ đỏ mặt:

                - Mẹ, mẹ đừng luyên thuyên.

                - Luyên thuyên cái gì? tin con hỏi bác sĩ xem.

                - ràng… ràng là luyên thuyên. – Trữ Ái Lâm bực bội, dù gì Địch Văn cũng là Tổng giám đốc của Hằng Vũ, đàn ông hơn bốn mươi tuổi bú sữa giúp con, người ngoài biết được cười cho.

                Bùi Địch Văn bối rối nhìn Thư Sướng, Thư Sướng nhìn .

                - Oe… - bé Hạo Nhiên lại khóc lớn.

                - Cho bú sữa ngoài ! – Trữ Ái Lâm xót cháu.

                - Được rồi, mọi người ra ngoài trước , để con dỗ cháu! – Bùi Địch Văn cẩn thận bế con lại trong phòng.

                - mấy ngày con về công ty rồi, công việc dồn lại cả đống, chuyện chăm sóc bà đẻ cứ để mẹ với bà ngoại nó lo. – Trữ Ái Lâm .

                - Mẹ, con tự sắp xếp được. – Bùi Địch Văn tiếp.

                Bác sĩ ra ngoài trước, vừa vừa cố nhịn cười đến đỏ cả mặt.

                Vu Phân và Trữ Ái Lâm bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiên quyết tiễn khách của Bùi Địch Văn, hai bà ngượng ngùng ra khỏi phòng.

                Mọi người vừa Bùi Địch Văn đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn Thư Sướng.

                Đôi mắt Thư Sướng như hồ nước.

                - Phải hút à? – Hiểu chồng ai bằng vợ, biết ý Bùi Địch Văn.

                Bùi Địch Văn hơi nheo mắt nhìn con trai trong lòng:

                - Cũng phải lần đầu tiên. Trước kia lần nào…

                - Địch Văn… - Thư Sướng xấu hổ cắt ngang.

                Bùi Địch Văn cười trêu chọc:

                - Chỉ có điều biết hôm nay có vị gì?

                Thư Sướng nhìn , cổ cũng đỏ lựng lên:

                - Địch Văn, như vậy có được ?

                - Vì con trai, có gì được? Hơn nữa cũng nhớ nó. – Bùi Địch Văn lật áo ngủ của lên, nhìn bộ ngực trắng muốt của Thư Sướng, cảm thấy hơi xúc động – Xướng Xướng…

                Tiếng gọi này cũng giống như tiếng gọi của những lúc cầm lòng được.

                - Địch Văn… - Thư Sướng dịu dàng trả lời, để cho Bùi Địch Văn cúi xuống khuôn ngực, cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể.

                - Ôi đau! – hơi nhăn nhó.

                - Hơi tanh, cũng hơi ngọt. – Bùi Địch Văn thào.

                Thư Sướng rên rỉ, cúi đầu nhìn con trai cọ cọ vào người mình. Trái tim tràn ngập thương, đưa tay ôm lấy cả hai bố con.

                Đây là hai người đàn ông thể thiếu trong cuộc đời ! Hai mắt rưng rưng, hôn lên mái tóc của Bùi Địch Văn.

                Bùi Địch Văn nhường chỗ cho con trai, Hạo Nhiên bú được, miệng mút chụt chụt ngon lành.

                Mười ngón tay của hai vợ chồng đan vào nhau, họ hạnh phúc trao nhau ánh mắt như hẹn ước đời đời kiếp kiếp rời.

      justify;" align="          |{



                Chẳng mấy chốc Hạo Nhiên được năm tháng. Mặc dù là cuối mùa thu nhưng khu nhà họ Bùi vẫn tràn ngập hoan hỉ như mùa xuân.

                Bây giờ Bùi Thiên Lỗi hoàn toàn bỏ mặc công việc của Hằng Vũ, vừa mở mắt hỏi Hạo Nhiên ở đâu. Trữ Ái Lâm cũng chẳng muốn xoa mạt chược hay mua sắm với đám phu nhân nữa, càng ngày càng thích ở nhà chơi với cháu trai. Ngũ Doanh Doanh bế Bùi Hân Nhi nhìn cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy đắng cay. Có điều Thư Sướng lòng thương Hân Nhi ngay cả khi sinh Hạo Nhiên. Bùi Địch Văn cùng đến Nhật Bản nghỉ ngơi, để Hạo Nhiên ở nhà, lại cho Hân Nhi theo.

                Nhìn khuôn mặt cười tươi của Hân Nhi trong đoạn video quay bằng điện thoại di động, Ngũ Doanh Doanh thể oán trách số phận bất công nữa.

                Có điều Bùi Lạc Lạc lại thắc mắc:

                - Thư Sướng, tại sao Nhiên Nhiên biết gọi ? – Hạo Nhiên có thể bập bẹ mấy chữ, thỉnh thoảng lại gọi được “ba”, “mẹ”, nhưng ta dạy bao nhiêu lần, Hạo Nhiên vẫn chỉ biết chu miệng, chịu gọi tiếng “” nào.

                Hơn nữa Hạo Nhiên còn phân biệt được mọi người, bình thường cho người lạ bế, nhìn thấy người quen lại cười toét miệng, dang rộng hai tay ê a. Bùi Lạc Lạc nước ngoài chuyến về, cậu ta thấy lạ, vừa chạm vào người khóc ầm lên.

                - Mùi nước hoa người em đậm quá. – Bùi Địch Văn .

                ta tẩy sạch mùi nước hoa, dùng loại dầu gội đầu Thư Sướng thường dùng, Hạo Nhiên mới chịu để cho ta bế.

                - Cháu là cún con à? Sao mũi lại thính như vậy? – Bùi Lạc Lạc trợn mắt nhìn cháu.

                Hạo Nhiên chớp mắt, vừa nhìn thấy bố tới lại cười tươi.

                Trong nhà họ Bùi, cậu ta quấn Bùi Địch Văn nhất.

                - Em mới là cún con ấy. – Bùi Địch Văn bế con, lườm Bùi Lạc Lạc – Hạo Nhiên thông minh, thích phụ nữ trang điểm lòe loẹt.

                Bùi Lạc Lạc cong môi:

                - Biết rồi, trong mắt giai nhân thanh tú như Thư Sướng mới là người đẹp thực . Gu thẩm mĩ của Hạo Nhiên cũng bị ảnh hưởng mất rồi.

                Sau khi sinh Hạo Nhiên, tình của Bùi Địch Văn dành cho Thư Sướng chỉ tăng chứ giảm. Cảnh vợ chồng liếc mắt đưa tình với nhau khiến cho người khác phải ghen tị.

                Nếu Tống Dĩnh còn sống mà nhìn thấy cảnh này chắc tức nổ đom đóm. ta chẳng vẫn Bùi Địch Văn là động vật máu lạnh mà.

                Ôi, chỉ cần gặp đúng người, động vật máu lạnh cũng phải xao lòng.

                - , … - Bùi Lạc Lạc quay mặt Hạo Nhiên lại, chu miệng phát để Hạo Nhiên bắt chước theo.

                Hạo Nhiên ngáp cái rồi nhắm mắt ngủ.

                Ôi, Bùi Lạc Lạc thở dài thất vọng.

                Thư Sướng từ bên ngoài vào nhìn thấy, bật cười:

                - Hai em nhà giống nhau, làm như Hạo Nhiên là thần đồng ấy, nó mới được năm tháng mà!

                cười bế con trai vào lòng, thơm lên khuôn mặt trắng mịn của nó:

                - Cứ từ từ rồi ổn, sau này Hạo Nhiên nhà chị chỉ biết gọi mà còn biết gọi dượng nữa, đúng ?

                Bùi Lạc Lạc làm mặt giận dỗi:

                - Hừ, sau này sinh con trai em nhất định phải để nó lớn tướng mới dạy cho nó bác trai bác .

                - Được thôi! Vậy chị có được biết bố của con trai em là ai ? – Thư Sướng chớp mắt.

                - Đương nhiên là người đàn ông. – Bùi Lạc Lạc quả quyết – Có điều ấy nhớ đường rất kém, suốt ngày bị lạc đường!

                - phải là Diệp Thông đấy chứ?

                Tháng trước Diệp Thông đến Hồng Kông du lịch, hẹn Thư Sướng ra ngoài ăn cơm. Thư Sướng và Bùi Lạc Lạc cùng , cơm nước xong phải về trông Hạo Nhiên nên nhờ Bùi Lạc Lạc dẫn Diệp Thông dạo, làm tròn vai chủ nhà giúp . ngờ hai người dạo phố Temple lại lạc nhau, Lạc Lạc tìm đến mười hai giờ đêm mới thấy Diệp Thông lơ ngơ ở góc phố, ta suýt nữa phát khóc vì bực.

                - được nhắc tới ta, ngốc lại còn cãi bướng, chê em biết dẫn đường. – Bùi Lạc Lạc tức giận.

                Thư Sướng cười to:

                - Đàn ông ngốc tốt sao?

                - Tốt cái gì, thấy phụ nữ khóc lại sợ đến ngẩn người, ngay cả lời an ủi cũng biết đường .

                biết sao Bùi Lạc Lạc lại đỏ bừng mặt, đánh trống lảng:

                - Nhiên Nhiên chịu gọi , chán , em… em dạo phố đây.

                Thư Sướng cười đưa mắt nhìn ta rồi cầm lấy món đồ chơi đặt vào tay Hạo Nhiên.

                Hạo Nhiên đẩy ra, hai mắt đen láy nhìn chăm chú về phía chiếc máy tính xách tay.

                - Nhiên Nhiên, đừng với mẹ là con cũng đam mê công việc như bố con đấy nhé. – Thư Sướng vui vẻ cọ cằm vào cổ con trai, Hạo Nhiên cười khanh khách. – Mẹ hi vọng con sống đơn giản và vui vẻ.

                - Con trai tuấn kiệt. – Bùi Địch Văn vừa từ ngoài vào vừa .

                - Sao biết? – Thư Sướng hỏi.

                - Vì nó thức thời chứ sao! Từ lúc sinh ra vận mệnh của nó được xác định, nó chính là người thừa kế tương lai của Hằng Vũ, vì vậy biết chuẩn bị tinh thần để trở thành người đam mê công việc rồi.

                Thư Sướng thở dài:

                - Xuất thân là người giàu có là may mắn hay bất hạnh?

                Bùi Địch Văn kéo vào lòng:

                - Xuất thân quan trọng, quan trọng là người sau này sống với nó đến già. Có người mình bên cạnh, có khổ cũng là hạnh phúc.

                - Địch Văn, có hạnh phúc ? – hỏi câu này rất nhiều lần, nhưng thỉnh thoảng lại muốn khẳng định chút.

                - Thư Sướng, em có hạnh phúc ? – mỉm cười hỏi ngược lại.

                Đáp án ràng. nhàng gật đầu.

                trả lời bằng nụ hôn nồng nàn.

                Những ngày chung sống có lúc vui vẻ, có lúc muộn phiền, nhưng vì hai người nhau nên cũng mưa thuận gió hòa. Cuộc đời ngắn ngủi, có ít người vội vã đên rồi lại . Cuộc đời dài, nhưng cùng nhau nắm tay vượt qua khó khăn, cái chết cũng còn là sợ hãi, mỗi ngày trôi qua đều là ngày hạnh phúc.

                Tình cũng vậy, phải là chờ đóa hoa nở ra để hưởng thụ hương thơm, mà là kết quả của bao đắng cay, nỗ lực. Vì vậy hãy quý trọng những người bên mình, đừng để đến khi mất mới thấy nuối tiếc. Hãy nhau ngay từ bây giờ, khi vẫn còn kịp.

                Bé Hạo Nhiên ngủ rồi.

                Bùi Địch Văn mang laptop ra bên ngoài, chăm chú phê duyệt giấy tờ. Thư Sướng pha cho cốc cà phê rồi cầm quyển sách ngồi đọc bên cạnh. lâu nữa trở lại tòa soạn làm việc

                Cho dù là thiếu phu nhân của Hằng Vũ, cho dù là mẹ của Hạo Nhiên nhưng nhất định phải độc lập. Đây cũng là nguyên do khiến người đàn ông trước mặt say đắm.

                làn gió thu thổi qua cửa sổ đóng hờ mang theo mùi hương hoa hồng thoang thoảng.

                Bên ngoài phòng ngủ của họ là vườn hồng do Bùi Địch Văn đặt trồng. khi , chưa từng tặng hoa cho , bây giờ trồng cho cả vườn hoa.

                Thư Sướng phải là tuýp người lãng mạn hay quá coi trọng hình thức, nhưng mỗi khi người đàn ông của có cử chỉ lãng mạn, lại khỏi xúc động.

                Hoa hồng nở rộ, mùi thơm càng nồng nàn hơn. Thư Sướng hít sâu, nhớ các văn nhân thường hay so sánh tình với hoa hồng. Trong cuộc đời , hoa hồng từng nở ba lần. cũng từng lạc lối, từng ngỡ ngàng, từng mất mát, nhưng cuối cùng vẫn tìm được vườn hồng của riêng mình.

                ngẩng đầu dịu dàng ngắm Bùi Địch Văn bên cạnh, nhận ra cốc cà phê của cạn sạch.

                - Địch Văn, có cần nữa ? – câu hỏi rất đời thường, nhưng đây chính là cuộc sống mà phải đánh đổi rất nhiều thứ mới có được.

                Bùi Địch Văn rời mắt khỏi màn hình máy tính, hình nền máy tính của bây giờ là ảnh Thư Sướng bế Hạo Nhiên ngồi chơi dưới gốc cây.

                - Có, Xướng Xướng. – trả lời dịu dàng.

                Sau đó tất cả lại chìm trong yên tĩnh.

                Hoa hồng trong vườn nhàng đung đưa theo gió.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :