1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 35
      edirtor: Voicoi08

      Mấy hôm trước cũng mới biết hôm nay là sinh nhật của Triệu Tiệm An. Hôm đó, Triệu Tiệm An lấy thân phận người nhà mời khách ăn cơm. Lúc mọi người trở về phòng ngủ, tâm trạng buôn chuyện của bạn học Vạn Manh Manh còn chưa thỏa mãn, vì vậy ấy lên mạng tra thông tin về Triệu Tiệm An, chuyện an ủi. Lúc đó Khương Mộc Ninh cũng rất tò mò, cho nên cũng đến gần nhìn xem, đúng lúc thấy được bài giới thiệu về những thông tin cá nhân của , vậy nên mới biết sinh nhật của sắp đến. sợ thông tin mạng chính xác nên còn hỏi lại Triệu Tiệm An. Thời gian có chút vội vàng nên muốn chọn được món quà sinh nhật thích hợp có chút khó khăn, vậy nên quyết định đích thân vào bếp làm bàn đồ ăn để hai người cùng nhau mừng sinh nhật .

      Mật mã ở cửa nhà của Triệu Tiệm An dùng vân tay, Khương Mộc Ninh chưa từng quét vân tay nhưng mấy hôm trước Triệu Tiệm An có qua với về cách dùng rồi. Cho nên, để kế hoạch được thành công, Khương Mộc Ninh quyết định đến nhà Triệu Tiệm An chuẩn bị. mua đồ trong siêu thị gần đó, Khương Mộc Ninh xách theo hai túi lớn đến cửa nhà Triệu Tiệm An,

      Lần trước thấy trong phòng bếp có lò nướng, cho nên bánh ngọt của buổi tối cũng muốn tự làm, tôm hấp phô mai, thịt gà kho tàu là hai món chính cho bữa tối, thêm món canh và hai món chay cũng đủ rồi. Mặc dù thưởng thức rất nhiều món ăn, nhưng tay nghề cũng thể sánh với đầu bếp trong khách sạn được.

      Đến khi Khương Mộc Ninh đưa bánh ngọt vào lò nướng, thịt gà kho tàu cũng bắt đầu nấu là bốn giờ chiều, di động luôn yên tĩnh của cũng bắt đầu vang lên.

      “Alo, em ở đâu?”


      “Ừm,……. Tiểu khu Lục Hồ….” Khương Mộc Ninh định đoán xem’, nhưng câu đến miệng lại có chút xấu hổ, vẫn quen làm nũng với người khác…….

      “…. ở đại học Z….” Gương mặt Triệu Tiệm An có chút buồn bực, mong đợi suốt quãng đường cũng giảm bớt mấy phần, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút ấm áp nhàn nhạt.

      “………..” Khương Mộc Ninh gì nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngờ lần đầu tiên tạo bất ngờ lại thu được Tiểu Ô Long (Chỗ này mình cũng hiểu lắm.), quả nhiên, cặp đôi mới nên độ ăn ý chưa được nhịp nhàng.

      “Ừ, quên dùng tâm linh cảm ứng.” Triệu Tiệm An tay cầm lái, nhàng nở nụ cười, “Nhưng mà, tại rất vui mừng.”

      “…………” Khương Mộc Ninh tiếp tục im lặng, gương mặt cũng hơi đỏ lên, khóe môi khẽ vểnh lên, mím môi cười trộm.

      Ai nha, ra đàn Triệu cũng có lúc lời ngon tiếng ngọt, mặc dù trình độ vẫn còn thấp, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào…….

      lập tức về ngay đây.” Triệu Tiệm An xong cũng chờ Khương Mộc Ninh trả lời, lập tức tắt điện thoại, cho xe chạy lần nữa, vội vàng ra khỏi cổng trường học.

      Biết Triệu Tiệm An nhanh chóng về đến nhà, tay chân Khương Mộc Ninh cũng nhanh hơn, cơm bắt đầu nấu, vài món ăn còn lại cũng chuẩn bị xong, nhanh chóng được nấu chín.

      Triệu Tiệm An nhìn con đường tấp nập, trong lòng có chút lo lắng và mong đợi, loại tâm trạng này có chút giống với mỗi lần về với ông bà, nhưng lại có chút giống. Cũng là mong chờ, nhưng trong mong chờ này lại có thêm chút mật, khiến khóe miệng cũng tự chủ được mà nhếch lên, ngọt ngào đến mức khiến cảm thấy thế giới đẹp đẽ. Vừa nghĩ tới giờ phút này Khương Mộc Ninh ở trong nhà , hận thể mọc thêm đôi cánh để lập tức bay về nhà.

      Triệu Tiệm An dừng xe trong tầng hầm xong, chạy chậm về phía thang máy, nhìn thấy thang máy xuống, trong lòng gấp gáp đến mức khó chịu, nếu phải tại thang máy đến tầng 5, hận thể lập tức chạy lên.

      Đợi đến khi đứng trước cửa nhà mình, Triệu Tiệm An hít hơi sâu, lúc này mới cẩn thận đưa ngón trỏ ra quét mật mã, nghe thấy tiếng ‘tít tít’ quen thuộc, nhịn được nở nụ cười.

      Đứng trước cửa nhà nở nụ cười ngốc nghếch, quả rất đặc biệt.

      Triệu Tiệm An rón rén vào cửa chính, đánh giá nhanh cái, trong phòng khách cũng có người, lại có chút thanh truyền ra từ trong phòng bếp, còn cả mùi thơm mê người, khiến con sâu thèm ăn trong bụng cũng bắt đầu xôn xao. từ từ đến cửa phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy bóng người mảnh khảnh mặc chiếc tạp dề chưa từng sử dụng, d/i/ễ/n/ /đ/à/n/ /l/ê/ /q/u/ý/ /đ/ô/n, cầm tay là chiếc xẻng mua mà chưa hề dùng qua, dáng vẻ cẩn thận nghiêm túc, giống như tiến hành sáng tác nghệ thuật vậy.

      Triệu Tiệm An nhịn được cũng bắt đầu nín thở, cũng dám nháy mắt về phía người bận rộn vẫn chưa biết gì kia, trong lòng tràn đầy ấm áp, gần như muốn tràn cả ra ngoài. Lần đầu tiên thực cảm thấy, có lẽ kết hôn là ý hay. Mặc dù, đáng tiếc, có chút muộn, nhưng cảm thấy, chính là ở trước mắt này, tuyệt đối có người khác.

      ra là, tại mới là đúng thời gian, mà Khương Mộc Ninh, thể nghi ngờ, là đúng người. Ngày giỗ cha năm nay, cuối cùng cũng có thể với cha, tìm được người mà cả đời này cũng muốn buông tay.

      Cha, đáng tiếc, thể để cha gặp qua chút……………..

      Khương Mộc Ninh tìm quanh bếp lần vẫn tìm thấy tỏi, ràng nhớ là mình có mua, có lẽ đặt trong túi quên lấy ra. chuẩn bị ra phòng khách tìm trong những túi mua hàng, vừa quay người lại, thấy người tựa vào cạnh cửa phòng bếp, Triệu Tiệm An nở nụ cười nhàng, nụ cười mặt rất dịu dàng, cũng biết im lặng nhìn như vậy bao lâu rồi.

      Khương Mộc Ninh nhìn lại chiếc tạp dề màu xanh dương có in ‘XX gà tinh’ mặc người, tay phải còn cầm chiếc xẻng quên bỏ xuống, nhịn được bắt đầu đỏ mặt, lắp bắp giọng : “…. về lúc nào vậy? Sao lên tiếng?”

      vừa về, thấy em nghiêm túc như vậy nên ngại làm phiền em.” Triệu Tiệm An trừng mắt nhìn, hốc mắt cũng xông chút hơi nước, nở nụ cười thản nhiên tới, đưa tay ôm người nào đó vào ngực, cúi đầu hôn cái lên đôi môi đỏ thắm.

      “Tối nay ăn gì vậy? vừa vào cửa ngửi thấy mùi thơm.” xong lại vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của Khương Mộc Ninh hít hà. “Ngay cả mái tóc cũng thơm.”

      Khương Mộc Ninh nũng nịu kêu lên: “Cẩn thận cái xẻng này.” Sau đó lại đỏ mặt gắt giọng: “Toàn là mùi khói dầu, có gì mà thơm chứ.” Nhưng cơ thể vẫn nhúc nhích, mềm mại dựa vào ngực Triệu Tiệm An, tùy ôm lát mới do dự giãy ra: “Này, buông tay trước , em còn nấu cơm mà.”

      Triệu Tiệm An lại ôm cái chặt, gần như muốn khảm cả người nào đó vào ngực mình, sau đó mới lưu luyến rời buông tay ra.

      rửa tay , xong ngay rồi đây.” Khương Mộc Ninh vươn khuỷu tay đẩy đẩy Triệu Tiệm An ra khỏi phòng bếp, lại nhanh chóng lấy tỏi từ trong túi mua hàng bàn trong phòng khách ra, sau đó lại quay vào bếp.

      Triệu Tiệm An cười cười nhìn Khương Mộc Ninh vào bếp, lúc này mới giọng thở dài, chậm rãi vào phòng tắm rửa tay.

      Lúc Khương Mộc Ninh bưng bát to thịt gà kho tàu ra khỏi phòng bếp, bàn ăn có thêm chai rượu đỏ, Triệu Tiệm An lấy ra hai chiếc ly ở tủ rượu trong phòng ăn đến, giơ giơ về phía Khương Mộc Ninh.

      “Hiếm khi được ăn ngon, chúng ta uống chút rượu đỏ nhé?”

      Khương Mộc Ninh do dự chút, gật đầu cái.

      Tửu lượng của rất bình thường, rượu đỏ có nồng độ thấp cũng có thể uống chút, hôm nay cũng làm nhiều món ăn, vừa là sinh nhật của Triệu Tiệm An, uống chút rượu đỏ để thêm khí cũng tồi, dù sao, cùng lắm tối nay ngủ lại đây, cũng ngủ qua đêm ở đây rồi, tại còn tỏ vẻ ngại ngùng hình như là làm kiêu.

      Triệu Tiệm An cũng hăng hái hơn nhiều, để ly rượu xuống, tới nhận lấy món ăn tay Khương Mộc Ninh: “Còn phải lấy gì ? Để giúp em tay.”

      “Vậy lấy thìa đũa .” Khương Mộc Ninh cũng khách sáo với , vừa rồi đẩy ra khỏi phòng bếp là vì muốn gây thêm phiền phức trong bếp, chỉ cần nhìn phòng bếp có chút bụi nào, cũng hiểu được là Triệu Tiệm An tuyệt đối phải người có thể vào phòng bếp. Nhưng mà chỉ giúp đỡ lấy bát đũa chắc là có vấn gì.

      cũng nghĩ đến những suy nghĩ cổ hủ như ‘đàn ông tránh xa nhà bếp’, Triệu Tiệm An nghĩ vậy tốt hơn, ở nhà cả cha và mẹ đều xuống bếp, việc nhà luôn phân công cách công bằng….. Dòng suy nghĩ của Khương Mộc Ninh đột nhiên dừng lại, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên. Về chuyện phân công công việc trong nhà, hình như suy nghĩ nhiều quá rồi……

      Đợi đến khi Khương Mộc Ninh quay lại phòng bếp lần nữa, bưng cái bánh ngọt thơm phức có cắm nến ra, Triệu Tiệm An ngớ cả người, mặt cũng dần lên nụ cười ngốc nghếch.

      ra em còn chuẩn bị cả bánh ngọt.” Triệu Tiệm An nhìn chiếc bánh ngọt được Khương Mộc Ninh đặt lên bàn, nở nụ cười thổn thức: “Rất lâu rồi tổ chức sinh nhật, cũng rất lâu rồi chưa từng ăn bánh ngọt.”

      Những năm trước đến sinh nhật đều ở nhà, trừ cha mẹ gọi điện thoại tới nhiều nhất cũng chỉ là cùng bạn ăn bữa cơm, như hôm nay, chính thức là bữa tiệc sinh nhật long trọng, mặc dù kích thước , nhưng khiến thấy rất ấm áp, thể nghĩ ra còn cái sinh nhật nào tốt hơn nữa.

      nhìn xem, em cố ý chỉ cắm hai mươi cây nến, hi vọng vẫn mãi còn thanh xuân.” Khương Mộc Ninh đưa tay chỉ vào những cây nến chiếc bánh ngọt, cười với Triệu Tiệm An.

      Triệu Tiệm An nhịn được đưa tay lên vuốt ve gò má của mình, cười nhạo báng: “Chắc là có nếp nhăn đúng ? Ai, năm lại năm, sớm bắt đầu để ý đến phép cộng tuổi tác rồi.”

      Khương Mộc Ninh cười phá lên: “ ra người đàn ông như đàn mà cũng để ý đến tuổi tác à?”

      “Vốn còn may, nhưng bây giờ ra ngoài sợ có người là chú của em.” Khóe môi Triệu Tiệm An mang theo nụ cười, vui vẻ tập chung nhìn thẳng vào Khương Mộc Ninh, “Cám ơn em, Mộc Ninh.”

      Khương Mộc Ninh mím môi cười , hờn dỗi liếc cái: “Cám ơn cái gì chứ?”

      “Đúng, cần cám ơn, mãi nhớ trong lòng.” Triệu Tiệm An cũng cười . “Sinh nhật của em vào ngày hai tháng sáu dương lịch, ngày sáu tháng năm lịch, năm nay nhuận tháng năm, em có đến ba cái sinh nhật. Em muốn quà sinh nhật gì?”

      Khương Mộc Ninh đón nhận ánh mắt dịu dàng của Triệu Tiệm An, ánh mắt có chút dao động: “Chỉ kém ngày là ngày lễ thiếu nhi, lúc em còn luôn trách cha mẹ sao để em ra sớm ngày, những bạn có ngày sinh nhật vào ngày lễ thiếu nhi đều được giáo viên tặng thêm phần quà đó.”

      “Được,ngày tháng sáu năm nay lại tặng em thêm phần quà, vậy em có đến bốn phần quà, em có thể bắt đầu suy nghĩ từ bây giờ.”

      “Sao quà tặng của em mà em lại phải tự suy nghĩ chứ?” Khương Mộc Ninh bĩu môi, làm nũng . (sao chị bảo chị biết làm nũng)

      “Ừ, ra sợ tặng tốt, cho nên, bất ngờ hay vui mừng gì đó khó thực rồi. Mặc dù luôn là có lòng là tốt rồi, nhưng tặng em, nếu em thích, cũng hay lắm, cho nên, bằng em tự nghĩ , sau đó trực tiếp với , tránh việc chọn xong lại khiến em thấy thất vọng.” Triệu Tiệm An lắc đầu bất đắc dĩ, từ trước đến giờ có kinh nghiệm tặng quà cho phụ nữ, đây nhất định là chuyện tốn ít tế bào não, so với việc để hoàn thành xong công trình còn lâu hơn nhiều.

      Khương Mộc Ninh nhìn ánh mắt thẳng thắn của Triệu Tiệm An, trong lòng cũng mềm mại hơn, trong mắt tràn đầy ý cười, : “Hừ, nhanh gọn.”

      Có những người đàn ông, sinh ra hiểu thế nào là lãng mạn, mặc dù có thể dạy dỗ, nhưng Khương Mộc Ninh cảm thấy như vậy cũng rất tốt, tránh việc làm việc lãng mạn cho khác.

      Tất cả món ăn đều được bưng lên, Triệu Tiệm An lấy bát đũa, kéo Khương Mộc Ninh ngồi xuống ghế, cũng vừa ngồi xuống chuông cửa vang lên.
      seattle, thuyt, Sweet you3 others thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 36
      Editor: voicoi08

      Lúc gặp lại Chương Lộ trong công ty hợp tác, Chân Mẫn Du nhịn xuống vui vẻ từ đáy lòng, mặt lộ ra kinh hỉ (Kinh ngạc và vui mừng) cách đúng mực, đó chỉ là mừng rỡ vì vô tình gặp lại bạn học lâu gặp, trước kia và Chương Lộ thể là rất thân, vậy nên nụ cười này cũng chỉ là nụ cười nhàng.

      Bởi vì rất lâu rồi mới gặp lại những người bạn học của những năm tháng xanh tươi, tránh được việc nhớ lại khoảng thời gian quấn quít trước kia, buồn rầu cũng tốt, tuyệt vời cũng tốt, hôm nay đều là những việc ấm áp còn trong trí nhớ. Sau khi kết thúc công việc, Chân Mẫn Du mời Chương Lộ ăn cơm, cùng nhau ôn lại những năm tháng lên lời, Chương Lộ cười đồng ý.

      Chân Mẫn Du trực tiếp chọn phòng ăn ở Nam Hồ, lúc hai người cùng nhau đến nhà hàng, làm như vô tình nhắc đến mấy người bạn học còn ở thành phố H.

      “Gần đây cậu có gặp Như Ngữ ? Nghe cậu ấy sắp kết hôn rồi, lần trước tớ và cậu ấy gặp nhau, cậu ấy còn dẫn theo bạn cùng, là nhắn xinh đẹp, rất đáng . Năm ngoái Sở Duệ cũng quay lại đây rồi, làm việc trong công ty nước ngoài, hòa nhập rất tốt.” gương mặt trang điểm tinh xảo của Chân Mẫn Du mang theo nụ cười, tròng mắt thâm thúy, trong lòng tránh khỏi nhớ lại những ngày tháng trước kia.

      “Đám bạn học chúng ta lâu rồi chưa gặp mặt, nghĩ chút đúng là khiến người ta hoài niệm. Đúng rồi, Triệu Tiệm An gần đây thế nào? Cậu ấy vẫn luôn ở thành phố H, nửa năm trước tớ có gặp qua cậu ấy ở thành phố N.” Chương Lộ cũng hơi thở dài khi nhớ về những người bạn học cũ.

      Chân Mẫn Du nghe Chương Lộ nhắc tới Triệu Tiệm An, cũng thầm giật mình cái, nhưng bên ngoài lại vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lộ ra chút đầu mối nào: “Ừ, công ty của Triệu Tiệm An phát triển cũng tệ lắm, mặc dù quy mô của công ty lớn nhưng lợi ích cũng tồi. Thời gian trước tớ và cậu ấy cũng cùng ăn bữa cơm. Đúng rồi, hiếm khi chúng ta mới được gặp nhau, bằng cùng gọi tất cả những người ở thành phố H đến , mọi người cùng nhau gặp mặt, được ?” Chân Mẫn Du cười đề nghị.

      “Được. Sau khi tốt nghiệp, tớ và Như Ngữ cũng chưa gặp nhau, nghe cậu ta mập lên rất nhiều đó.” mặt Chương Lộ cũng là nụ cười kích động.

      “Cậu có số điện thoại của những ai? Tớ gọi điện thoại cho Như Ngữ và Sở Duệ, cậu gọi cho Triệu Tiệm An nhé?” Chân Mẫn Du vừa lấy điện thoại ra vừa , Chương Lộ trả lời: “Được.” Sau đó Chân Mẫn Du mở danh bạ của mình ra, gương mặt cúi lộ ra nụ cười tính toán, cũng thở phào nhõm trong lòng.

      Bạn học gặp nhau, lqd, lí do tốt biết bao nhiêu, đỡ phải nghĩ đông nghĩ tây tìm lí do thích hợp để gặp mặt. Sau bữa cơm lần trước, Triệu Tiệm An hề liên lạc với , chính luôn tự động gọi điện thoại đến cũng chỉ vài ba câu bị tắt máy, gửi tin nhắn nhận được trả lời. Triệu Tiệm An có thái độ như vậy khiến rất lo lắng, lo lắng vì tình say đắm mù mịt của mình, ít nhất cũng nên thử gặp lần, thấy được nhiều phương diện, ít nhất có thể gần hơn chút so với những người khác, chỉ cần kiên trì, đợi đến ngày nào đó Triệu Tiệm An vừa quay đầu lại, khẳng định có thể nhìn thấy .

      Sau khi Chân Mẫn Du gọi điện thoại, Như Ngữ và Sở Duệ đều nhanh chóng đến, đợi đến khi tắt máy, Chương Lộ mới quơ quơ chiếc điện thoại di động của mình: “Điện thoại của Triệu Tiệm An gọi được.”

      Chân Mẫn Du ngẩn ra, hơi cứng đờ : “A, vậy à, là, là đáng tiếc, những bạn học khác đều rảnh, nếu cậu gọi có cậu ấy thêm lần nữa . Biết đâu cậu ấy nghe thấy tiếng chuông?”

      “Là tắt máy. Sớm như vậy mà tắt máy hình như có chút kì lạ, chắc là hết pin. Tớ chỉ có số điện thoại di động của cậu ấy thôi, cậu có cách liên lạc khác ?” Chương Lộ có chút tiêc nuối lắc đầu cái.

      Nụ cười mặt Chân Mẫn Du cũng mất dần, cắn chặt môi, buồn bã lắc đầu cái: “Tớ cũng chỉ biết số điện thoại có đuôi 138 kia thôi.”

      “Vậy chờ Như Ngữ và Sở Duệ đến , có lẽ họ có cách liên lạc với cậu ấy.” Chương Lộ có chút biết làm sao .

      Chỉ lát sau, Như Ngữ, người mập lên vòng lớn so với thời đại học đến trước, sau đó, Sở Duệ cũng đến, bạn học cũ gặp mặt, tất nhiên, đầu tiên vẫn là cười chào hỏi.

      “Đúng rồi, các cậu có phương thức liên lạc khác của Triệu Tiệm An ? Trừ số điện thoại di động có đuôi 138 mà cậu ấy thường dùng ra.” Đợi đến khi mọi người cùng nhau chào hỏi xong, Chân Mẫn Du nhịn được nóng nảy trong lòng, cố gắng nở nụ cười hỏi, cố gắng khiến cho giọng điệu của mình bình tĩnh chút, dám bộc lộ ra chút nóng nảy nào cả.

      “Tớ cũng chỉ có số ấy thôi.” Như Ngữ xèo tay ra.

      “Tớ có số điện thoại ở văn phòng công ty cậu ấy.” Sở Duệ lấy điện thoại di động ra. “Các cậu đều liên lạc được với cậu ấy sao?”

      “Đúng vậy, lúc tớ gọi đến thấy điện thoại tắt máy. đáng tiếc, bạn học ở thành phố H chỉ thiếu cậu ấy thôi, sáng mai tớ phải ngồi máy bay về rồi.”

      “Khó lắm cậu mới đến thành phố H lần, mai về ngay sao?”

      “Đúng vậy, tớ đến từ hôm trước, hôm nay công việc cũng gần xong rồi, đúng lúc gặp Chân Mẫn Du, vậy nên mới gọi mọi người cùng nhau gặp mặt.”

      “Điện thoại trong phòng làm việc có ai nhận, chắc là tan việc rồi. Triệu Tiệm An khiến người ta vui, hiếm khi bạn học mới có thể cùng gặp mặt, mà đúng lúc cậu ấy tắt máy.” Sở Duệ ấn thử điện thoại, sau đó lại thất vọng cắt đứt.

      “Nếu , chúng ta cùng nhau đến nhà cậu ấy , tớ nhớ hình như nhà cậu ấy ở gần chỗ này, chắc cũng chỉ khoảng mười phút đường thôi. Nếu cậu ấy ở công ty, vậy thường về nhà thôi.” Chân Mẫn Du bình tĩnh đề nghị.

      “Tốt, dù sao cũng còn sớm, bây giờ chúng ta lập tức đánh tới.” Sở Duệ cười đồng ý. “Tớ từng đến đó lần, cậu ta ở chung cư bên cạnh, rất gần.”

      “Vậy tốt, chúng ta cùng nhau xem thử chút, nếu cậu ta thực ở nhà chúng ta lôi cậu ta ra ngoài.” Chương Lộ cười .

      Chân Mẫn Du cố đè nén kích động trong lòng, cẩn thận gật gật đầu.”

      Hôm nay là sinh nhật của Triệu Tiệm An, vẫn nhớ, mỗi năm, đến ngày sinh nhật của , mình ở nơi đất khách quê người yên lặng chúc phúc cho , có mấy lần muốn gửi quà cho , nhưng luôn chần chừ mãi đến khi qua sinh nhật của rất lâu cũng dám gửi. Hôm nay quyết định nhất định phải quyết tâm, vậy cũng do dự nữa.

      Lần này dùng cớ bạn học cũ gặp mặt, là lí do khiến thể từ chối được, đến lúc đó lại tìm cơ hội tặng món quà sinh nhật mà chọn từ mấy ngày trước.

      Chuông cửa bất ngờ vang lên, Triệu Tiệm An nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ, người tới nhà rất ít, có lúc tự ấn chuông cửa nhà mình để xác định xem chuông cửa có bị hỏng , hôm nay lại tốt hơn, ngày tốt cảnh đẹp, hiếm khi bạn mới tự thân động thủ tạo thế giới lãng mạn của hai người, vậy là lại có người đến quấy rầy, mặc kệ là ai, đây là sát phong cảnh, sau khi về nhà còn cố ý tắt điện thoại di động, chính là vì muốn bị người khác quấy rầy, dù sao, người nhà, Thích Thành, Thôi Hoa cũng đều biết số điện thoại bàn nhà .

      mở cửa , em lấy đĩa và dao, chờ khi thổi nến xong chúng ta ăn trước miếng bánh ngọt.” Khương Mộc Ninh mím môi cười tiếng, nhanh chóng vào phòng bếp.

      Triệu Tiệm An nhìn bóng dáng người nào đó nhanh chóng vào phòng bếp, chỉ biết nở nụ cười ngốc nghếch, lúc này chuông cửa vang lên lần thứ ba mới nện bước chân mở cửa.

      Mở cửa ra, Triệu Tiệm An nhìn những gương mặt quen thuộc ngoài cửa, ngẩn người, ánh mắt liếc qua nụ cười mong đợi và ánh mắt của Chân Mẫn Du nhìn khiến lòng hơi trầm xuống, lại nhìn đến ba người bạn học cũ khác nở nụ cười nhìn , cũng cười to, tay vỗ mạnh xuống vai Như Ngữ đứng ở gần nhất.

      “Tên nhóc này, sao lại mập hơn chút so với lần trước chúng ta gặp nhau thế hả. Chương Lộ, lần trước khi chúng ta gặp nhau cũng là năm rồi nhỉ? Sở Duệ, cậu còn nhớ địa chỉ nhà tớ à?”

      “Này, bạn học cũ à, lqd, điện thoại di động của cậu tắt máy, bọn tớ tìm được cậu cũng thôi , tại bọn tớ đến cửa nhà cậu, vậy mà cậu cũng ngăn bọn tớ ngoài cửa, ngay cả cốc trà cũng muốn mời à?” Như Ngữ cười hắc hắc, dùng cơ thể to con của mình đụng đụng vào người Triệu Tiệm An.

      Triệu Tiệm An nặng nề thở dài trong lòng, thể làm gì khác là buông tay, đứng tránh sang bên: “Vào , tên nhóc thối, tớ đồng ý mời cậu đến công ty tớ uống trà.”

      Chân Mẫn Du ở cuối cùng, lúc nín thở ngang qua người Triệu Tiệm An, trái tim đập mạnh, hít sâu vài cái, sau đó cũng phải che dấu tò mò và kích động của bản thân, ngẩng đầu giống như chỉ là tùy ý đánh giá.

      Gọn gàng sạch , giống như cảm giác mà Triệu Tiệm An mang lại cho người khác, nhưng có hoa tươi, có cây cối, bức tranh hay những đồ dùng làm tăng hơi thở ấm áp cho cuộc sống. Cho nên, đây là căn nhà chưa có nữ chủ nhân……..

      “Này, Triệu Tiệm An cậu bị sao vậy? Vừa tan làm về nhà, còn tắt điện thoại, bọn tớ muốn tìm cậu ăn cơm cũng tìm thấy người. Nhanh lên chút, nhà cậu ấy cũng có gì đẹp mắt, mấy người các cậu cũng đừng uống trà nữa, cùng nhau ra ngoài ăn cơm .” Sở Duệ là người nóng tính, đứng trước cửa, phất phất tay với Triệu Tiệm An.

      “Tiệm An, hiếm khi Chương Lộ đến thành phố H lần, tớ và cậu ấy cũng nhiều năm rồi chưa gặp nhau, bốn người chúng ta vừa là bạn học cũ vừa là chủ nhà, dù sao cũng phải cố gắng hết sức thành người chủ nhà tận tình đúng ?” Chân Mẫn Du thu lại ánh mắt quan sát khắp nơi, ánh mắt kiều nhìn về phía Triệu Tiệm An.

      Triệu Tiệm An khó xử thở dài, có chút xin lỗi nhìn Chương Lộ: “Chương Lộ, xin lỗi, hôm nay là sinh nhật cửa tớ……….”

      “Sinh nhật của cậu càng tốt. Mấy người bạn học cũ như bọn tớ cũng thuận tiện chúc mừng cậu luôn.” Ánh mắt của Chân Mẫn Du sáng lên, vội vàng tiếp. “ mình cậu ở nhà cũng có ý nghĩa, bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm , tớ mời khách.”

      Triệu Tiệm An khẽ quay đầu, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp, thấy Khương Mộc Ninh ra, vội vàng khoát tay tiếp tục : “Hôm nay là sinh nhật tớ, bạn tớ cố ý đến đây tổ chức sinh nhật cho tớ đấy.”

      Chân Mẫn Du sững sờ, bên tai vẫn còn ong ong câu vừa rồi của Triệu Tiệm An, mắt nhìn chằm chằm vào hình dáng xinh đẹp đứng cách đó xa, trong đầu lên vẻ mặt dịu dàng của Triệu Tiệm An lúc nhìn sang, trong lòng có tiếng nổ lớn, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động đến mức phập phồng, cuối cùng, thể nghe được bất kì thanh nào nữa.

      “Được lắm, Triệu Tiệm An, ra cậu lén quen bạn , còn dấu trong nhà.” Sở Duệ cười lớn nhạo báng, mắt nhìn thẳng về phía Khương Mộc Ninh cầm đĩa và dao tiến được, lùi cũng được. “Sao lần trước chúng ta gặp nhau cậu thẳng thắn hả?”

      Như Ngữ và Chương Lộ đều gì, hơi lúng túng nhìn về phía Chân Mẫn Du rồi lại nhìn về phía Triệu Tiệm An.

      Đối với chuyện tình trong trường học của Triệu Tiệm An và Chân Mẫn Du năm đó, bọn họ ít nhiều cũng biết ít, năm đó, Chân Mẫn Du cũng được coi là hoa hậu của lớp, khi đó chuyện đương với Triệu Tiệm An có đến phần ba bạn nam trong lớp đều thấy đau lòng, đáng tiếc, sau khi bắt đầu có chút bất ngờ, lúc kết thúc cũng càng bất thình lình, đó là bệnh mà chết, khi đó thỉnh thoảng bọn họ cũng nhắc tới, nhưng phần lớn là cười đùa, nhưng bây giờ giống vậy nữa. Bọn họ cũng được rèn luyện nhiều trong xã hội, ít nhiều cũng nhận ra ý đồ của Chân Mẫn Du, nhưng cũng cố ý thuận ý làm theo, bởi vì dù sao cũng là ý muốn giúp việc vui.

      lúc học đại học, lan đến bây giờ, đây là câu chuyện lãng mạn khiến người ta hâm mộ đến nhường nào.

      Nhưng hôm nay, xem ra là bọn họ hiểu sai ý rồi. Có lẽ Triệu Tiệm An để Chân Mẫn Du trong lòng, cái gì mà chờ đợi cũng chỉ là chuyện cười thôi.

      Ít nhất, tại, Triệu Tiệm An đứng trước mặt Chân Mẫn Du, dùng vẻ mặt dịu dàng bọn họ chưa từng nhìn thấy nhìn về phía bạn của cậu ấy. Đây là Triệu Tiệm An bọn họ chưa từng gặp qua.
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 37
      Editor: Voicoi08

      Triệu Tiệm An quay đầu lại nhìn thấy Khương Mộc Ninh, vội vàng bước nhanh đến nhận lấy đồ trong tay Khương Mộc Ninh, để lên bàn ăn, sau đó mới đón nhận ánh mắt hờn dỗi của , cười cười đến cầm tay , cùng nhau đến trước mặt mấy người Chương Lộ.

      “Mộc Ninh, họ đều là bạn thời đại học của , Chương Lộ làm việc tại thành phố G, ba người còn lại đều làm việc tại thành phố H, đây là bạn của mình Khương Mộc Ninh.” Triệu Tiệm An có chút để ý giới thiệu qua những người bạn của mình cho Khương Mộc Ninh,

      Khương Mộc Ninh mím môi cười, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt chột dạ của Triệu Tiệm An, mắt khẽ híp lại, khóe môi cũng nhếch lên, nở nụ cười giảo hoạt: “Chào mọi người.”

      Tất nhiên cũng nhận ra Chân Mẫn Du, nhưng mà tại đứng trước mặt bạn học của Triệu Tiệm An, hiển nhiên bây giờ phải lúc chuyện này.

      “Tiệm An, cậu….. cậu đùa đúng ? ấy phải nhân viên thực tập ở công ty cậu sao? Sao lại là bạn của cậu?” Chân Mẫn Du giống như vừa hồi phục lại tinh thần, thanh cũng cao hơn mấy đề xi ben, lqd, mặt lên màu trắng bệch tự nhiên, nở nụ cười kì quái, tầm mắt khó khăn rời khỏi người Khương Mộc Ninh, sau đó nhìn Triệu Tiệm An với ánh mắt chờ mong.

      Triệu Tiệm An khẽ nhíu mày, mang theo chút kiềm chế, cười : “ ấy là nhân viên thực tập ở công ty tớ, cũng là bạn của tớ, hai thân phận này có gì xung đột với nhau sao? Hơn nữa, chuyện tớ có bạn , có gì vui để đùa?”

      “Lần trước lúc tớ nhìn thấy ấy, sao cậu gì? Sao có thể biến thành bạn trong thời gian ngắn như vậy chứ?” Chân Mẫn Du cố gắng bình tĩnh tránh kích động, nhưng hốc mắt vẫn nhịn được đỏ lên, trong lòng tràn đấy uất ức khó chịu đến mức khiến chỉ muốn hét to.

      “Ha ha, lần trước tớ còn trong giai đoạn theo đuổi, tất nhiên chưa thể gọi là bạn được. Mộc Ninh mới đồng ý với tớ được mấy ngày thôi.” Triệu Tiệm An lòng muốn giải quyết, nhân lúc Khương Mộc Ninh ở đây, , Chân Mẫn Du và tất cả bạn học ở đây, ra ngại ngần ra, dù thế nào những chuyện nên với Khương Mộc Ninh cũng , hôm nay ràng lại lần nữa, tránh sau này vẫn có bạn học cũ ghép đôi linh tinh.

      “Tiệm An…….” thanh của Chân Mẫn Du thấp hơn mấy lần, nhìn Triệu Tiệm An bằng ánh mắt vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên.

      “Ha ha, Triệu Tiệm An, tay chân cậu nhanh đó. Nửa năm sau tớ cũng kết hôn rồi, cậu cũng nhanh chóng đuổi theo nha….” Như Ngữ giống như bây giờ mới hiểu mọi chuyện, vội vàng lại gần cười ha hả.

      biết được, ít nhất phải đợi đến sang năm, chờ Mộc Ninh tốt nghiệp , ấy học năm ba đại học, là đàn em của chúng ta.” Tầm mắt của Triệu Tiệm An hề nhìn về phía Chân Mẫn Du cắn môi mình đến mức chảy máu, cười cười trả lời Như Ngữ.

      Nụ cười của Khương Mộc Ninh cứng đờ, đáy lòng khó chịu, hận thể cắn Triệu Tiệm An mấy cái.

      Cái gì vậy, bạn trước xông vào nhà còn chưa giải quyết đấy. Còn ở đó mà nghĩ đến chuyện kết hôn? nghĩ hay nhỉ.

      Chương Lộ và Sở Duệ nhìn gương mặt buồn bã của Chân Mẫn Du, trong lòng hai người đều thở dài nặng nề. Ai có thể nghĩ tới, ban đầu Chân Mẫn Du chia tay chút do dự, Chân Mẫn Du vừa tốt nghiệp lập tức ra nước ngoài, ngờ rằng vẫn chưa quên được Triệu Tiệm An. Đáng tiếc, Triệu Tiệm An hình như có chút lo lắng nào.

      Ban đầu nhìn hai người rất xứng đôi, ra cũng chỉ là hai đường thẳng có chút gặp nhau ngắn ngủi, sau đó lại đường ai nấy , hôm nay xa còn muốn quay đầu lại, nhưng trong trí nhớ chỉ còn lại chỗ trống mà thôi.

      “Tiệm An, xem ra hôm nay cậu thể ra ngoài ăn cơm với bọn tớ, ngược lại là bọn tớ đến quầy rầy rồi.” Chương Lộ cười , “ Chắc cậu cũng muốn giữ bọn tớ lại ăn cơm đúng ?”

      “Tất nhiên, bạn tớ lần đầu tiên nấu bữa cơm tình cho tớ, tớ còn chưa ăn đâu.” Triệu Tiệm An cười cười trả lời, đưa tay vỗ vỗ vai Chương Lộ, “Bạn học cũ à, mai bay chuyến lúc mấy giờ? Tớ đến tiễn cậu.””

      “Được, tớ ở khách sạn Giang Nam, sáng mai bay chuyến mười rưỡi, đúng lúc tớ tiết kiệm tiền khi đường xa đó.” Chương Lộ cười đồng ý, trong lòng khẽ thở phào nhõm, may mắn Triệu Tiệm An tính chuyện hôm nay lên đầu bọn họ, khó lắm cậu ấy mới ngày vui vẻ, bây giờ bị phá đến còn gì, nhìn biểu của Chân Mẫn Du, chỉ cần bạn của Triệu Tiệm An phải người ngu nhất định nhận ra vấn đề.

      “Vậy chúng ta thôi.” Chương Lộ và Sở Duệ cùng kéo tay Chân Mẫn Du đứng bất động, khẽ dùng sức, cười cười dùng sức kéo Chân Mẫn Du ra ngoài. “Đừng tiễn nữa. Hai người ăn cơm .”

      Triệu Tiệm An nhìn bốn người bạn học nhanh chóng khỏi, lắc đầu bất đắc dĩ, vừa quay đầu lại thấy Khương Mộc Ninh khẽ híp mắt, cũng bắt đầu thấy nhức đầu.

      Ai, đêm sinh nhật tốt biết bao, vậy mà nhiều bạn học cũ đến phá hỏng khí như vậy.

      Triệu Tiệm An khẽ thở dài cái, bước những bước chân trầm ổn, nở nụ cười ôn hòa tới kéo Khương Mộc Ninh ôm vào ngực, quyết định đánh đòn phủ đầu, phải, là thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.

      “Mộc Ninh, lần trước sau khi em tức giận, gặp Chân Mẫn Du nữa rồi, ấy gọi điện mời ăn cơm đều từ chối, hơn nữa cũng rất ít khi nhận điện thoại của ấy. nghờ hôm nay bọn họ lại đến đây. Hơn nữa, từ trước đến nay Chân Mẫn Du chưa bao giờ đến nhà , nhất định là Sở Duệ dẫn đến, chính là người đàn ông cao cao gầy gầy ấy, cậu ấy từng đền nhà rồi.” Triệu Tiệm An nhanh chóng giải thích, thấy Khương Mộc Ninh ngừng giãy giụa, cúi đầu nặng nề hôn lên môi Khương Mộc Ninh, ôm chặt buông tay. “Lần này em thể tức giận với , bị oan đấy.”

      Khương Mộc Ninh bị Triệu Tiệm An ôm đến mức sắp thể thở nổi, đẩy mấy cái mới khiến buông lỏng tay ra, đến khi Triệu Tiệm An xong, lúc này mới ngẩng đầu trừng mắt lườm cái. “Người cũng là do trêu chọc vào. Vừa rồi còn hung hăng lườm em, em còn oan hơn đây này.”

      Triệu Tiệm An nhìn cánh môi đỏ thắm chu lên của Khương Mộc Ninh, đáy lòng nóng lên, lại nặng nề hôn xuống, che kín đôi môi kia, khẽ xoa mút, dây dưa vào sâu lần, lúc này mới thở hổn hển thoáng tách ra, giọng , trong thanh mang theo chút tủi thân: “Mộc Ninh, cuối năm ngoài Chân Mẫn Du mới trở về, lúc em đến thực tập nhìn thấy ấy cũng là lần đầu ấy quay lại tìm sau khi tốt nghiệp, ấy lấy danh nghĩa bạn học cũ đến tìm , lúc ấy cũng suy nghĩ nhiều. Nhưng mà, thừa nhân, đây là lỗi của , là xử lí tốt, đảm bảo về sau bao giờ như vậy nữa.”

      Khương Mộc Ninh đem gương mặt đỏ ửng của chôn trong ngực Triệu Tiệm An, giọng thở dài.

      Lại tới chuyện này vấn đề cũng phải ở chỗ Triệu Tiệm An, cũng thể trách khiến người khác nhớ thương nhiều năm như vậy, nhưng mà, uất ức khó chịu trong lòng là , là bạn tại của , vậy mà lại bị người phụ nữ đến cùng cũng chỉ là bạn học cũ lườm.

      “Hừ, dù sao cũng phải xử lí tốt chuyện này,lqd, đừng làm phiền đến em. Nếu , đừng trách em khách khí.” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt ngập nước, hờn dỗi nhìn Triệu Tiệm An, chọc khiến cho Triệu Tiệm An cúi đầu chạm trán vào trán cười lúc lâu.

      “Nhưng mà, chuyện này, còn cần em phối hợp chút, ví dụ như thường xuyên đến công ty của , làm cho những người quen biết với biết bà chủ tương lai là ai, tạo thành hiệu ứng dư luận, nghĩ, hiệu quả tốt hơn nhiều so với việc tự giải thích.” Triệu Tiệm An lòng đề nghị.

      Khương Mộc Ninh nhịn được, kéo tay Triệu Tiệm An lên mạnh mẽ cắn cái, nghe thấy Triệu Tiệm An giọng hô đau tiếng, lúc này mới cảm thấy hơi hả giận, hất tay ra, chống tay vào hông gắt giọng: “Còn nhanh ăn cơm. Thức ăn nguội rồi.”

      Bữa tối sinh nhật này, bắt đầu ấm áp, quá trình có hơi quanh co, nhưng cuối cùng Triệu Tiệm An cố gắng khen ngợi hết sức và dạ dày giãn rộng, kết thúc trong hạnh phúc.

      Sau khi ăn xong, Triệu Tiệm An cướp việc dọn bàn và rửa bát, bởi vì trong lúc ăn cơm, Khương Mộc Ninh làm như vô ý nhắc đến chuyện ở nhà đều là cha rửa bát, Triệu Tiệm An tất nhiên cũng ngẩm hiểu trong lòng, lập tức học theo tâm gương tốt.

      Khương Mộc Ninh nhìn Triệu Tiệm An bận rộn trong phòng bếp, sau đó vào phòng tắm rửa tay, mím môi cười ngừng, mấy chuyện uất ức trước khi ăn cơm cũng bị bay mất còn chút nào. Đến khi buồn chán vào phòng bếp, thấy Triệu Tiệm An bị ép đeo tạp dề, cúi người tập chung lau bát đũa, trong lòng cũng có chút nóng lên.

      Đây tuyệt đối là người đàn ông ra được phòng khách vào được phòng bếp. Khi đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, nhất là người trước mặt này, người đàn ông lau bát mà cũng tập chung giống như xử lí công trình, dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng bếp, gương mặt của Triệu Tiệm An cũng nhu hòa hơn rất nhiều, nhíu hàng lông mày tạo thành nếp nhăn giữa mi tâm, mang theo chút hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, Khương Mộc Ninh cảm thấy nhịp tim của bắt đầu tăng tốc, ngay cả gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.

      Thích là thích, nhưng thích vẫn có thích nhiều hơn. Mỗi chút thích đều do tích lũy dần dần, lâu ngày có phải biến thành …..

      Đến khi Triệu Tiệm An rửa bát xong, ra khỏi phòng bếp, thấy Khương Mộc Ninh ngồi ghế sofa trong phòng khác, xem tiết mục giải trí ti vi mà cười đến mức cong người lại, nhướng mày đến, ti vi là người có chút quen mắt, là người đàn ông trẻ tuổi nhưng nổi tiếng, có lẽ cũng chỉ là diễn viên thôi.

      “Khụ khụ, Mộc Ninh, trong nhà còn hoa quả muốn mua chút ?” Triệu Tiệm An từ từ đứng trước ti vi, cười hỏi.

      “Được, em xem hết tập này . tránh ra , đừng cản ti vi của em.” Khương Mộc Ninh nghiêng người, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi như cũ, thuận miệng đồng ý.

      Triệu Tiệm An thở dài trong lòng, tránh sang bên, bất đắc dĩ đến ngồi bên cạnh Khương Mộc Ninh, an phận chờ xem ti vi xong.

      Đợi đến khi kết thúc tiết mục này, Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh cầm điều khiển ti vi bắt đầu ấn, tiếp tục chọn chương trình khác khiến nhịn được nhíu mày: “Em muốn xem bao lâu?”

      Tay Khương Mộc Ninh hơi dừng lại, quay đầu cười ha ha, từ từ buông điều khiển ti vi xuống: “Internet nhà tốt, cũng nhiều chương trình hơn, em tìm cái gì cũng có, xem thoải mái hơn máy tính nhiều.”

      “Đây là Broadbannd đưa tặng, cho đến bay giờ cũng dùng đến, nếu em thích lúc nào cũng có thể đến đây xem.” Triệu Tiệm An cười mời . “Tí nữa trước khi ra ngoài, lưu vân tay cho em luôn.” xong đứng lên đưa tay đến trước mặt Khương Mộc Ninh: “ thôi, siêu thị mua đồ xong , lúc trở về cho em xem tiếp.”

      Khương Mộc Ninh Y Y tắt ti vi, sau đó mới để tay vào tay Triệu Tiệm An, tùy dùng lực kéo lên.

      ra cửa, Triệu Tiệm An kéo Khương Mộc Ninh lưu vân tay, sau đó mới cầm tay đút vào túi áo mình, cùng nhau vào thang máy. Lúc ra cửa chưng cư, gió lạnh thổi đến, Khương Mộc Ninh nhịn được rụt cổ cái, Triệu Tiệm An cười : “Ai bảo em mặc ít như vậy? Bây giờ mới là cuối tháng hai mà, thời tiết còn lạnh lắm.” vừa vừa mở áo khoác của mình ra, kéo Khương Mộc Ninh vào trong ngực , dùng áo khoác của bao chặt bên ngoài.

      thôi. Siêu thị cũng gần đây, chúng ta nhanh lên.”

      Lần này Khương Mộc Ninh cũng giãy giụa, đầu xuân, gió đêm vẫn khiến người ta thấy lạnh lẽo, ngoan ngoãn nấp trong ngực Triệu Tiệm An, gật đầu cái, nửa gương mặt bị áo khoác màu đen che , như như .

      ấm áp. vui vẻ nghĩ, quả nhiên, mùa đông là mùa của những cặp đôi nhau, đầu xuân cũng vậy. Triệu Tiệm An với rất nhiều lí do hợp lí: “Em sợ lạnh, cho nên dùng nhiệt độ cơ thể khiến em thấy ấm áp hơn.

      Khương Mộc Ninh mím môi cười trộm, bàn tay lúc trước còn thấy lạnh lẽo, bây giờ cũng ấm áp dần.

      Đến siêu thị chỉ mất khoảng năm phút đồng hồ, lqd, hai người cố ý bước nhanh hơn, mặc dù hai người dán vào nhau, lúc mới cũng có chút kì lạ, nhưng đoạn ngắn cũng sao cả. Vào siêu thị, Triệu Tiệm An đẩy cái xe, Khương Mộc Ninh sai đâu chạy đến đó.

      “Đến phía trước mua chút khăn giấy , em thấy nhà chỉ còn hộp thôi, còn cả nước rửa bát nữa, ừ, hình như xà phòng trong phòng tắm cũng sắp hết rồi, trong nhà còn hàng dự trữ ?” Khương Mộc Ninh nắm chặt tay, suy nghĩ xem trong nhà Triệu Tiệm An còn thiếu những gì.

      Khóe môi Triệu Tiệm An nhếch lên, nhìn danh sách hàng cần mua mà Khương Mộc Ninh , trong lòng rất vui.

      Trong mắt người khác và Khương Mộc Ninh giống đôi vợ chồng son bình thường đúng ?

      Loại cảm giác ấm áp này khiến đáy lòng Triệu Tiệm An hơi kích động, muốn nắm chặt ấm áp này, bao giờ buông ra.

      ngang qua khu đồ sinh hoạt của nữ, Khương Mộc Ninh nhìn qua vài lần, cắn môi, do dự muốn mua mấy túi. Trong phòng ngủ của cũng sắp hết rồi, đếm ngày chút cũng sắp đến rồi, dù sao hôm nay cũng đến siêu thị, thuận tiện mua về luôn, đỡ phải mua chuyến nữa, cùng lắm , chờ tí nữa tự tính tiền.

      “Chuyện đó, em đến bên kia mua chút đồ, đẩy đồ về phía kia trước .” Khương Mộc Ninh nhăn nhó , thanh hơn lúc nãy rất nhiều.

      cùng em.” Triệu Tiệm An nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên, tay đẩy xe, tay thoải mái nắm tay : “Em muốn mua cái gì?”

      Khương Mộc Ninh khẽ cúi đầu, vành tai từ từ chuyển sang màu đỏ: “Đồ của con …”

      Triệu Tiệm An ngẩn ra, có chút nghi ngờ hỏi ngược lại: “Đồ của con là cái gì?”

      Khương Mộc Ninh quệt quệt miệng, ngẩng đầu nhìn Triệu Tiệm An, cáo giọng : “Đương nhiên là bông vải bảo bối mà con phải dùng đến mỗi tháng.”

      “Bông vải bảo bối?” Triệu Tiệm An ngẩn ra, suy nghĩ mất giây, cuối cùng cũng hiểu, mặt cũng có chút đỏ, buông tay Khương Mộc Ninh ra, nắm tay thành quyền, đưa lên môi ho cái. “Khụ, vậy em . Đúng rồi, mua nhiều chút, để lại nhà ít để phòng.”

      Khương Mộc Ninh vừa quay người , bước chân của lập tức dừng lại, gương mặt càng đỏ hơn, vội vàng bước nhanh hơn về phía bông vải bảo bối.

      Phòng cái gì mà phòng? Chẳng lẽ sau này thường xuyên ở đó sao? Chẳng lẽ mỗi lần bị cũng luôn mang theo người sao?
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 38

      đường về nhà, Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn nấp trong ngực , khóe môi cũng nâng lên thành đường cong vui vẻ, nhịn được hôn lên những sợi tóc nhàng bay bay của .

      “Mộc Ninh, mấy hôm nữa là tròn năm ngày giỗ của cha , vào đúng thứ bảy, em cùng .”

      Nếu như , lần trước mời chỉ là kích động nhất thời, nhưng lần này là suy nghĩ kĩ mới quyết định, rất muốn đưa Khương Mộc Ninh cùng về, để người nhà của cũng gặp được , cũng để cha được gặp ……

      thanh của Triệu Tiệm An trầm thấp mà dịu dàng, giữa bầu trời đêm lạnh giá giống như làn nước ấm chảy trong lòng Khương Mộc Ninh, khiến cho lòng cũng bắt đầu nóng lên, lời từ chối bị nghẹn lại ở cổ họng, muốn ra có chút khó khăn. nghe thấy nghiêm túc trong giọng của Triệu Tiệm An, cho nên, muốn ra khiến cho thất vọng.

      “Đàn …. Có rất nhiều người đúng ? Em sợ người lạ…..” Khương Mộc Ninh do dự, lộp bộp , cũng rốt cuộc hay .

      Triệu Tiệm An ôm càng chặt hơn, thanh cũng mềm mại hơn mấy phần: “ biết, chỉ có người nhà, có nhiều người đâu. chỉ muốn, dù là cha trời, hay còn mẹ , đều gặp bạn của . Cùng với được ? Nếu như em thích ở đó, chúng ta có thể về ngay hôm sau.”

      Khương Mộc Ninh do dự ra lời, nhíu mày lại, suy nghĩ lâu.

      Rốt cuộc có nên nhỉ? Có phải quá nhanh ? Gặp người nhà sớm vậy sao?

      Triệu Tiệm An thấy người trong ngực bắt đầu do dự, cũng bắt đầu thấy nóng nảy trong lòng, chậm rãi nở nụ cười chế giễu: “Người nhà cũng phải là thú dữ, sao em phải sợ đến vậy chứ.”

      phải em sợ….” Khương Mộc Ninh cãi lại theo phản xạ.

      “Vậy được rồi, cứ quyết định như vậy , đến lúc đó đến đón em, chúng ta cùng lái xe về, lại cùng thuận lợi hơn.” Triệu Tiệm An vội vàng cười .

      Khương Mộc Ninh bĩu môi, giọng lẩm bẩm mấy câu, sau đó khe khẽ thở dài trong lòng, cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên thôi. ra cũng sợ nếu từ chối khiến Triệu Tiệm An đau lòng……

      Triệu Tiệm An cúi đầu nhìn người trong lòng yên tĩnh phản bác, lúc này mới dám thả lỏng, vừa rồi, thực rất lo lắng Khương Mộc Ninh để ý mà trực tiếp từ chối.

      Nếu mọi người đều đồng ý, có lẽ nên với chị sớm chút, để chị chuẩn bị cẩn thận.

      Sau khi xảy ra việc đó, Chân Mẫn Du lại để cho Triệu Tiệm An sống yên ổn được mấy ngày, nhưng ngay khi Khương Mộc Ninh bình tĩnh lại có những gợn sóng lăn tăn, nhưng mà khi suy nghĩ kĩ, việc này cũng thể trách hết trách nhiệm cho Triệu Tiệm An, cũng biết mình bị người khác nhớ thương nhiều năm như vậy, tại người ta còn theo duyên trước kia mà tìm đến cửa. Cho nên tại toàn bộ trách nhiệm đều do tự xử lí, cũng còn gặp gỡ, chuyện gì cũng báo cáo với , ra cũng để trong lòng, vốn là chuyện này liên quan gì đến , chỉ biết chuyện có được xử lí tốt là được, nếu như Chân Mẫn Du có thể hiểu được cái ta tìm kiếm chỉ là tình trong vô vọng còn gì tốt hơn.

      Đáng tiếc, đợi đến khi tan học, lqd, về gần đến phòng ngủ lại bị Chân Mẫn Du gọi lại, biết chuyện này còn chưa xong, coi như muốn nữa Chân Mẫn Du cũng nhất định tính lên đầu , chỉ cần nhìn vẻ mặt vừa kìm nén vừa oán hận của ta là hiểu.

      Khương Mộc Ninh nặng nề thở dài trong lòng, sau đó đưa sách của mình cho Dư An Dao: “An Dao, cậu giúp tớ mang sách lên phòng trước nhé. Lát nữa nếu như lúc ăn cơm mà tớ còn chưa về phòng nhớ xuống gọi tớ.”

      Dư An Dao nhận lấy sách Khương Mộc Ninh đưa tới, ánh mắt liếc qua người phụ nữ nở nụ cười yếu ớt đứng cách đó xa, khẽ nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”

      người phụ nữ lớn tuổi vô vị thôi, nhàn rỗi có chuyện gì đó mà.” Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ bĩu môi, trong giọng mang theo chút tức giận.

      Đây nhất định là người phụ nữ khiến người khác khó chịu, biết người ta chào đón ta, vậy mà còn tự cho là mình thể rộng rãi, tìm người vô tội.

      Chân Mẫn Du tìm vì cái gì? chuyện chính trị thế giới hôm nay sao? Hay oán trách khí thành phố ngày càng ô nhiễm nghiêm trọng hơn?Hoặc là cùng nhau nghiên cứu những vấn đề về vũ trụ có giới hạn hay ? Sợ rằng chính ta cũng có nhiều thời gian như vậy đúng ? Chân Mẫn Du và chỉ có xu quan hệ duy nhất, chính là Triệu Tiệm An. Nhưng Khương Mộc Ninh cảm thấy, căn bản có hứng thú chuyện với ta về Triệu Tiệm An.

      Ai, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ nha. Chị à, những lời này chị chưa từng nghe qua sao?

      “Có chuyện gì ?” Dư An Dao khẽ cau mày hỏi.

      có chuyện gì đâu, dù sao tớ cũng chỉ vài câu xong trở về, tớ cùng ta cũng có chuyện gì để .” Khương Mộc Ninh thở dài, , cảm thấy chỉ cần vừa nhìn thấy Chân Mẫn Du thấy buồn bực. “Cậu lên tầng trước .” xong vẫy vẫy tay, tập chung tinh thần, về phía Chân Mẫn Du.

      “Tìm tôi có chuyện gì ?” Khương Mộc Ninh khẽ nhíu mày, hơi híp mắt, cố gắng kìm nén đáy lòng còn kiên nhẫn, thẳng vào vấn đề hỏi.

      “Đàn em Khương, chúng ta tìm chỗ ngồi uống cốc café ? Đứng chỗ này chuyện hình như tốt lắm.” Chân Mẫn Du nở nụ cười yếu ớt, mặc người bộ đồ công sở khiến ta trông rất tự tin, chín chắn.

      Nhưng với khoảng cách giữa ra và Khương Mộc Ninh, có thể nhìn thấy gương mặt trang điểm đậm tự nhiên của ta, lớp phấn dầy hơn nữa cũng che được quầng thâm ở mắt.

      Quả nhiên là người phụ nữ này buồn phiền vì tình , phải mới đêm ngủ ngon giấc, đáng tiếc, ta sai người.

      “Tôi cảm thấy hình như chúng ta có chuyện gì để , tôi và chị cũng quen, nếu ra cũng mới gặp nhau hai lần mà thôi, nếu như chị đến đây chỉ vì tìm tôi uống café, vậy tôi có thời gian.” Khương Mộc Ninh cảm thấy sắp thể cười nổi nữa, cũng chỉ là sinh viên, còn chưa bước chân vào xã hội, tất nhiên thể biểu được lễ nghi dối trá trước mặt người khác, cho nên cũng chỉ tùy ý lắc đầu: “Nếu chị có chuyện gì tôi trước.” xong trực tiếp quay đầu về.

      “Chờ chút.” Nụ cười hoàn mĩ mặt Chân Mẫn Du cũng bắt đầu có vết rách, giật giật khóe môi, cuối cùng cũng giữ nổi nụ cười, chỉ có thể cau mày, ánh mắt tối tăm nhìn theo bóng lưng Khương Mộc Ninh quay đầu : “Tôi và Triệu Tiệm An quen biết từ lâu rồi….”

      Giọng điệu trầm thấp dịu dàng kết hợp với vẻ mặt buồn bã, ánh mắt tối tăm, Chân Mẫn Du như nhớ lại Triệu Tiệm An và bản thân của năm đó, nhịn được thở dài: “Chúng tôi….”

      “Xin lỗi, chị Chân, nếu như hôm nay chị tới đây là vì muốn nhớ lại chuyện xưa, vậy tôi cảm thấy chị tìm nhầm người rồi, người chị nên tìm là Triệu Tiệm An, để cùng nhớ lại những kỉ niệm gì đó khí hơn, bởi vì tôi đổi sắc mặt. Nếu chị muốn nhân lúc Triệu Tiệm An ở đây về chuyện cũ của chị và Triệu Tiệm An, khiến cho tôi tức giận với Triệu Tiệm An, vậy tôi chỉ có thể là chị đến chậm rồi. Bởi vì về mối quan hệ chỉ dùng vài ba câu đơn giản làm sáng tỏ của chị và Triệu Tiệm An, Triệu Tiệm An sớm với tôi rồi, nếu chị cảm thấy Triệu Tiệm An dối, ra quan hệ của chị và Triệu Tiệm An là dây dưa vướng mắc để tôi thay đổi tâm ý, vậy tôi nghĩ chị nên chọn thời gian gặp Triệu Tiệm An lần, bởi vì chỉ có vậy mới có thể đối chất được. đúng ? Cho nên tôi cảm thấy, hôm nay chị đến tìm tôi, cả thời cơ và đối tượng đều đúng.” Khương Mộc Ninh giả vờ giả vịt nặng nề thở dài, hai giang tay, bày tỏ chính cũng rất bất đắc dĩ, quyết tâm muốn để Chân Mẫn Du tức đến nổ phổi.

      Cái này, người phụ nữ này thậm chí còn được gọi là bạn trước của Triệu Tiệm An, sau khi Triệu Tiệm An và đương, đến tìm Triệu Tiệm An, lại quay lại tìm , lòng dạ quá hiểm ác, nhất là câu thở dài kia: “Tôi và Triệu Tiệm An quen biết lâu rồi….”, khiến cho Khương Mộc Ninh tức giận đến gần như thể nhịn được, chị muốn tôi khó chịu trong lòng, vậy tôi ngại trả lại đầu chị.

      .” Vẻ mặt Chân Mẫn Du hoàn toàn trầm xuống, ngón tay xách túi sách nổi tiếng đẹp đẽ cầm chặt đến mức trở nên trắng bệch, lúc này ta mới hơi nhịn được tức giận, từ từ bình tĩnh lại. Chân Mẫn Du nhìn người trước mặt cần trang điểm cũng có làn da trắng nõn, mịn màng tự nhiên của tuổi trẻ, ánh mắt mang theo tinh thần hăng hái của tuổi trẻ, ta chỉ cảm thấy trong lòng tức giận ghê gớm, tâm lí được xây dựng vững chắc cũng bắt đầu sụp đổ.

      Trong mắt Triệu Tiệm An, chín chắn tự tin của có phải cũng thể sánh nổi với tuổi trẻ tự nhiên này đúng ?

      đừng hiểu nhầm.” Chân Mẫn Du cố gắng nâng khóe môi, lqd, cuối cùng cũng lộ ra được nụ cười, Khương Mộc Ninh nhìn chỉ thấy ác độc hơn mà thôi, nhíu chặt hàng lông mày, thể nghĩ ra người phụ nữ này còn muốn gì.

      “Tôi chỉ cảm thấy, còn chưa hiểu Triệu Tiệm An.”Chân Mẫn Du mím mím môi, cố gắng bình tĩnh trong lòng. “ mới học năm ba đại học, Tiệm An bước ra xã hội nhiều năm, nghĩ gì tôi hiểu hơn nhiều.”

      “Cho nên? có kết luận gì?” Khương Mộc Ninh nhịn được nhíu mày nhìn Chân Mẫn Du, thậm chí còn muốn che dấu cảm xúc của mình nữa.

      Chân Mẫn Du hơi nhíu mày, nhìn thái độ của Khương Mộc Ninh có chút thân thiện, làm mặt lạnh cố gắng tiếp: “Giống như dáng vẻ bây giờ của , cho tới bây giờ cũng phải là đối tượng mà Triệu Tiệm An lựa chọn, có lẽ Tiệm An chỉ là thích trong nhất thời, nhưng mà tôi cảm thấy phải suy nghĩ cho cẩn thận, đừng bởi vì hâm mộ mà xúc động phá hủy mình, chắc cũng từng suy nghĩ, có chỗ nào hấp dẫn Tiệm An chứ?”

      Khương Mộc Ninh nhìn dáng vẻ tận tình khuyên bảo vì muốn tốt cho của Chân Mẫn Du, biết cắt đứt con đường ta muốn , cho nên cũng từ bỏ ý định, cũng yên tâm hơn, chỉ lộ ra nụ cười ngọt ngào : “Ừ, tại sao chọn tôi? Tôi nghĩ vì tôi trẻ tuổi hơn, đẹp hơn.”

      Vẻ mặt Chân Mẫn Du cứng đờ, gương mặt khó coi nhìn Khương Mộc Ninh, miễn cưỡng tiếp: “Còn rất nhiều người trẻ tuổi xinh đẹp hơn mà, cảm thấy là người cuối cùng của Tiệm An sao?”

      Khương Mộc Ninh nghiêm túc lại, lạnh lùng nhìn Chân Mẫn Du, trong mắt lên chút coi thường: “Coi như Triệu Tiệm An chọn tôi vì tôi trẻ tuổi xinh đẹp hơn , vậy sao? Coi như có tôi, người mà Triệu Tiệm An chọn cũng phải chị, tại chị đến đây là phiền tôi, chỉ có thể là chị đủ tự tin đứng trước mặt Triệu Tiệm An, cho nên cảm thấy tôi còn trẻ dễ lừa dối hơn. Nhưng mà tình cảm của tôi và bạn trai tôi cũng cần chị đến chứng minh. Đừng nghĩ rằng tôi còn trẻ tuổi hơn chị, nhưng cũng có nghĩa là tôi nghiêm túc trong chuyện tình cảm, tôi và Triệu Tiệm An rất nghiêm túc khi về tình cảm của chúng tôi. Cho nên chị cần lấy khoảng thời gian trong quá khứ, khi tôi chưa tham gia vào cuộc sống của Triệu Tiệm An ra để , coi như từng có chuyện gì đó với chị , vậy cũng sao cả, vì đó chỉ là quá khứ, mà chính chị bỏ lỡ, nhưng tương lai của có tôi, đó mới là chuyện quan trọng nhất.”

      Chân Mẫn Du nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Mộc Ninh, ngạc nhiên đến thành lời, tâm trạng vừa hốt hoảng vừa như chìm dần xuống đáy vực.


      bỏ lỡ sao? Rốt cuộc là do đến quá sớm hay quá muộn đây?

      Khương Mộc Ninh nhíu mày, nhìn vẻ mặt mất mác của Chân Mẫn Du, lắc đầu bất đắc dĩ : “Lời tôi chỉ đến đây thôi, sau này chị nên đến tìm tôi nữa. Bởi vì mấu chốt của vấn đề phải ở chỗ tôi. Triệu Tiệm An thích chị, cho nên, chị cũng cần phải dây dưa đến cùng, ngược lại khiến chính bản thân chị khó chịu mà thôi. Nếu quả thực chị vẫn cam lòng, vậy chị tìm Triệu Tiệm An , hỏi tại sao chọn chị.”

      Khương Mộc Ninh xong, cũng thèm quay đầu lại về phòng, vào dưới tầng của kí túc xá, mím môi lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Tiệm An, nghe chuỗi tiếng chuông dài, sau đó là giọng nữ trả lời máy móc: “Rất xin lỗi, số điện thoại này tạm thời liên lạc được. Xin gọi lại sau.” Sau khi tức giận nặng nề tắt điện thoại, lôi tên đầu sỏ gây chuyện Triệu Tiệm An ra mắng đến máu chó đầy đầu.

      Đây là chuyện hư hỏng gì vậy? người bạn trước còn chưa tính, tại người bạn cũ này còn dám đến trường học tìm ? Triệu Tiệm An là tên chuyên gây phiền phức cho người khác.
      --- -------

      editor: Xin lỗi mọi người, dạo gần đây mình bận quá, có thời gian nên mình xin được đổi lại lịch đăng bài nha. tuần mình đăng hai chương vào thứ hai và thứ sáu. Nếu tuần nào mình rảnh đăng thêm chương cho mọi người. Cảm ơn mọi người, mong mọi người thông cảm cho mình, mình bận quá, lịch thi, lịch học,lịch trực, ... mọi thứ cứ chồng chéo lên nhau ấy.
      Cám ơn mọi người luôn ủng hộ mình. Cám ơn rất nhiều.
      Chúc mọi người tuần mới vui vẻ, và gặp nhiều may mắn[
      seattle, thuyt, Sweet you3 others thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 39
      Editor: Voicoi08

      Khương Mộc Ninh vừa thở hổn hển, vừa ủ rũ cụp vai lên cầu thang, trong lòng rất buồn bực. Trận đấu với nữ phụ vừa rồi khiến người ta mất hết sức lực. vừa vào phòng ngủ Dư An Dao ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng còn mang theo lo lắng, Khương Mộc Ninh cười cười với ấy, sau đó mới về chỗ mình trong trạng thái còn sức lực.

      Đợi đến nửa tiếng sau, Triệu Tiệm An gọi điện thoại đền giọng của Khương Mộc Ninh ràng có chút nóng nảy: “Alo?”

      “Mộc Ninh, xuống lầu ăn cơm với .” Triệu Tiệm An hồn nhiên hề cảm giác được bất thường, giọng mang theo ý cười.

      “Ăn cái gì mà ăn chứ? Tức giận cũng đủ no rồi.” Khương Mộc Ninh cầm điện thoại di động, ngẩng đầu, ‘giận cá chém thớt’ lườm trần nhà.

      “Sao thế? Bởi vì lúc nãy nhận điện thoại sao? Vừa rồi …” Triệu Tiệm An cẩn thận giải thích, trong lòng nghi ngờ biết có phải mắc lỗi trong lúc để ý hay .

      “Bây giờ em xuống. chờ đó.” Khương Mộc Ninh nhịn được tắt điện thoại, suy nghĩ chút, vẫn nên trực tiếp hơn, trong điện thoại sao có thể biểu khó chịu của cách sinh động được.

      Khương Mộc Ninh cầm điện thoại di động và phiếu ăn, nhanh chóng chạy xuống lầu, thở mạnh cái, nhìn Triệu Tiệm An đứng dưới lầu kí túc xá nữ ồn ào mà cũng đứng thẳng giống như đứng trong tiệc rượu nào đó, cơn tức của bùng lên, nhanh chóng đến, hung ác trợn mắt lườm Triệu Tiệm An mơ hồ cái, sau đó lại đưa tay kéo tay phải của qua, mạnh mẽ cắn cái, lúc này mới cảm thấy hơi hả giận.

      “Mộc Ninh, vừa họp ở trường học, vừa kết thúc lập tức tới tìm em.” Triệu Tiệm An khẽ hô tiếng, cố gắng nhịn xuống câu sắp , bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn Khương Mộc Ninh.

      “Hừ.” Khương Mộc Ninh hơi nâng mắt lên, quan sát Triệu Tiệm An từ đầu xuống đến đôi giày tây của , sau đó mới lắc cánh tay trước. “ phải muốn ăn cơm sao, còn nhanh lên.”

      Đây là trước cửa kí túc, lại là giờ cơm tối, người đến người rất nhiều, phải nơi thích hợp để phân tích.

      “Muốn ra ngoài ăn ? Em thích ăn ở cửa hàng nào?” Triệu Tiệm An cười cười đuổi theo, tầm mắt rời khỏi mặt Khương Mộc Ninh.

      “Hừ. Phòng ăn có gì tốt?” Khương Mộc Ninh hơi bĩu môi, vẻ mặt cũng dịu lại rất nhiều.

      “Phòng ăn tốt mà, phòng ăn cũng hay. ra rất thích ăn cơm ở phòng ăn.” Triệu Tiệm An gật đầu liên tục, toát mồ hôi trong lòng, nhưng đầu óc chuyển động nhanh đến đâu cũng phát ra là làm gì có lỗi với .

      Cho đến khi ăn cơm xong, lqd, Khương Mộc Ninh lấp đầy bụng mới có sức lực tranh cãi với Triệu Tiệm An.

      “Người bạn học cũ kia của , Chân Mẫn Du đến tìm em.”Hai tay Khương Mộc Ninh đút trong túi áo, bước trong ánh trăng màu bạc sáng ràng, trong miệng lại phun ra câu cùng tình thơ ý họa, nhưng mà cũng xứng với tình cảnh trước hoa dưới trăng này.

      Triệu Tiệm An giật nảy mình, chớp mắt mấy cái cẩn thận quan sát Khương Mộc Ninh, cũng hiểu được hôm nay có chuyện gì xảy ra rồi, cau mày, than thở trong lòng, cũng hiểu được có chết cũng oan, cảm xúc cũng trầm xuống, đưa tay kiên định kéo bàn tay thon dài của Khương Mộc Ninh ra khỏi túi áo của , nhàng nắm trong tay , sau đó kéo tay đút vào túi , rồi mới giải thích: “Mấy hôm nay Chân Mẫn Du có liên lạc với mấy lần, với ta, chẳng qua cảm thấy ta có gì để , cho nên đồng ý gặp mặt chuyện chút, có mấy lần ta gọi điện thoại đến cũng nhận, sau đó cũng gọi lại, nghĩ rằng mối quan hệ của ta chỉ còn là bạn học cũ, ngờ ta nghĩ nhiều như vậy…….. Đây là sai lầm của , nghĩ là ràng, nghĩ rằng ta đến tìm nữa là đến làm phiền em.”

      Triệu Tiệm An nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của Khương Mộc Ninh, vừa buồn bực vừa thấp thỏm: “ ta gì với em?”

      “Ha ha, có thể gì chứ, phải mối quan hệ của ta tốt đến bao nhiêu, thân thiết thế nào, mối tình đầu khó quên chứ sao.” Khương Mộc Ninh quay đầu, cười cười nhìn Triệu Tiệm An, thấy gương mặt Triệu Tiệm An dần dần chuyển thành khó nhìn, lúc này mới chậm rãi : “Chắc là ta muốn những cái này, mặc dù ta rảnh rỗi em cũng có thời gian nghe ta chuyện cũ, cho nên cũng chỉ để ta mấy câu, sau đó em bảo ta tìm . Em muốn ngốc nghếch nghe ta nhớ lại đủ loại chuyện cũ của ta.”

      ta có thể có chuyện cũ gì chứ, những chuyện nên cũng ràng với em, nếu như em tin, vậy có thể tìm bạn học năm đó đến chứng minh với em.” Triệu Tiệm An dừng bước chân, nhìn Khương Mộc Ninh bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Mộc Ninh, nếu sớm biết có ngày gặp được em, năm đó cho dù chỉ là đùa giỡn cũng đồng ý.”

      “Lúc đó cũng uống say mà, làm sao biết cái gì chứ?” Khương Mộc Ninh cười như cười liếc Triệu Tiệm An cái.

      “Rượu đúng là hỏng việc, em xem, bây giờ có uống rượu đâu, cho nên lần sau bao giờ làm mấy chuyện như uống rượu đến mơ hồ đồng ý gì đó với người khác nữa.” Triệu Tiệm An chưa từng để đoạn chuyện cũ quan trọng kia trong lòng, ngờ tuổi trẻ tùy ý lại có thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôm nay, mặc dù, theo ý cũng phải là vấn đề lớn lao gì, trong lòng Chân Mẫn Du chưa bao giờ là vấn đề, nhưng nếu như ảnh hưởng đến Khương Mộc Ninh, coi như chỉ chút cũng cảm thấy hối hận.

      “Hừ. Chỉ bằng người bạn học cũ kia của , quá coi thường em rồi, những tiểu thuyết hay phim truyền hình tivi, đuổi nữ chính ít nhất cũng phải lấy ra đống nhân dân tệ, ta hay rồi, cho rằng chỉ cần lại chuyện cũ về mối tình thắm thiết có thể khiến em đau lòng rồi tuyệt vọng mà bỏ sao? có đầu óc, ta nghĩ rằng giống mấy bộ phim tình cảm thời ta sao? là OUT.” Khương Mộc Ninh nhăn mũi, bày tỏ khinh bỉ vạn phần.

      “Tất nhiên, sao ta có thể so sánh với nhanh nhẹn thức thời của em chứ.” Triệu Tiệm An cười cười đưa bàn tay khác ra véo mũi Khương Mộc Ninh, nhận được ánh mắt lườm nguýt xinh đẹp: “Về sau nếu ta còn đến tìm em, em cần để ý đến ta, hoặc là em có thể gọi điện thoại cho .”

      “Tất nhiên, em để ý đến ta làm gì, vốn cũng chẳng liên quan gì đến em. Em với ta rồi, coi như có em cũng thích ta.”

      “Ừ, em rất đúng, nếu như thích ta cũng cần chờ tới bây giờ. Nếu em ra nước ngoài, hoặc là ngăn cản em, hoặc là với em.” Triệu Tiệm An nhìn gương mặt tươi cười của Khương Mộc Ninh, rốt cuộc cũng thở phào cái, kéo Khương Mộc Ninh vào lòng, thở dài, mổ lên môi Khương Mộc Ninh. “Mặc kệ như thế nào, đều là sai, để em gặp phải chuyện phiền toái như vậy.”

      biết sai là được rồi. Nhưng mà nếu em muốn tiếp tục ra nước ngoài học cũng cùng em sao?” Khương Mộc Ninh mở to mắt, quan sát Triệu Tiệm An.

      “Dạ, xa rất khó đảm bảo được tương lai, dễ dàng mới có thể gặp được người khiến mình động lòng, cũng sắp ba mươi năm rồi, khó khăn lắm mới chờ được em, tiếp tục học cũng được, gây dựng nghiệp cũng được, dù sao có công ty trong nước làm chỗ dựa, cũng có gì phải lo lắng.” Triệu Tiệm An ôm Khương Mộc Ninh, nhìn tròng mắt đen nhánh của từ khoảng cách gần, quanh mũi là hương thơm ngát quen thuộc, trong lòng run lên cái, nhịn được đặt nụ hôn lên bờ môi mềm mại.

      Khương Mộc Ninh nghe xong, lòng cũng mềm nhũn, mặc dù vẫn còn do dự vì hai người ở bên ngoài, nhưng cuối cùng vẫn rúc trong ngực Triệu Tiệm An, nhàng nhắm mắt lại.

      ... ...


      “Chậc chậc chậc, trường học phải công bằng nha, chính là nên nghiêm trị, tránh cho việc quan tâm đến sinh viên chúng ta.” Mai Lộ nhìn Khương Mộc Ninh, cố gắng chen vào nhìn bảng thông báo của nhà trường, dáng vẻ vui rạo rực giống như ấy mới là người trong cuộc.

      “Ai biết trường học có phải tự nguyện hay .” Dư An Dao bình tĩnh đẩy mắt kính cái, lqd, đôi môi phấn hồng phun ra thanh nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.

      “Dù sao Mộc Ninh cũng rửa sạch được oan ức, đó là tin tức tốt rồi.” Vạn Manh Manh vỗ tay, cười nhàng, con ngươi đảo vòng, cười ha hả nhìn về phía Khương Mộc Ninh, “Muốn mời khách đây?”

      Khương Mộc Ninh thu hồi tầm mắt, lườm Vạn Manh Manh cái: “ gì vậy? Vô duyên vô cớ chị đây bị oan, vừa nghĩ đến thấy khó chịu rồi, phải là cậu mời khách an ủi chị đây bị thương tâm hồn chứ?”

      Vạn Manh Manh ngượng ngùng quay đầu , cười hắc hắc hai tiếng, di chuyển bước chân về phía Mai Lộ, “Sao lại đến mời khách chứ, dễ tổn thương tình cảm.”

      Mai Lộ cười đùa khoác lên cánh tay của Vạn Manh Manh, ôm chặt lấy: “Đúng là nên mời khách, lần trước được viết bài về đàn Triệu, vậy mà cậu còn lén chụp hình lên, người ta nhìn mặt mũi của Khương Mộc Ninh nên mới tính toán với cậu đó.”

      “Ai nha, tớ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, cậu biết gần đây lượng tiêu thụ của bọn tớ giảm rất nhiều, thầy Lý cũng niệm qua rất nhiều lần, tớ cũng chỉ để cái hình ở mặt bên thôi, thân hình cao lớn, gương mặt cũng ràng, huống chi tớ cũng viết về những thứ khác, chỉ để đông đảo các bạn nữ nhìn thôi. Cậu cũng thể keo kiệt như vậy chứ, chỉ là để ngắm cho đỡ thèm mà thôi.”

      Khương Mộc Ninh tới, véo gương mặt mũm mĩm của Vạn Manh Manh, giận dữ lườm , chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Cậu còn có mặt mũi để chuyện hả? Còn hùng hồn như vậy hả? Nếu như phải tớ ngăn lại, vậy chừng thông báo hôm nay có cả tên tớ rồi đó. Cậu có biết cái gì gọi là quyền chân dung hả? Cái đồ cẩu tử thối tha nhà cậu.”

      “Ai u ai u, tớ sai rồi.” Vạn Manh Manh chắp tay trước ngực mím môi cầu xin tha thứ. “Tớ biết là chị Mộc Ninh là tốt nhất mà. rể cũng là người tốt. Hai người so đo với tớ mà.”

      Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, chán nản buông tay: “Sau khi tốt nghiệp cậu cũng muốn làm tin tức mà, sao bây giờ phải liều mạng như vậy chứ?”

      “Ai nha, đây là hứng thú của người ta mà. Có chỗ tốn tiền mới tớ viết tớ còn làm đó.” Khương Mộc Ninh vừa buông tay ra, Vạn Manh Manh lại chuyển thành gương mặt hả hê.

      Khương Mộc Ninh nhìn mặt Vạn Manh Manh, lại lắc đầu thêm lần nữa.

      Hết thuốc chữa.

      thôi, đừng xem nữa.” Khương Mộc Ninh quay đầu , nhìn những bạn học dần xúm lại, khẽ nhíu mày, kéo đám người Mai Lộ ra ngoài, phía trước, “Chúng ta ăn cơm thôi.”

      Chuyện này cứ để nó buông xuống từ từ như vậy , mặc dù càng về sau càng còn việc của .

      Lần trước suýt chút nữa bị đổ oan là chép bài của người khác, Triệu Tiệm An trầm mặt, bảo yên tâm, tất cả mọi chuyện đều giao cho xử lí, Khương Mộc Ninh cũng cho là chuyện dĩ nhiên, yên tâm thoải mái buông tay mặc kệ. Đột nhiên hôm nay lại thấy thông báo này, lúc mới nhìn thấy còn chưa kịp phản ứng là chuyện này có liên quan đến , có chút ngoài ý muốn.

      Trong sinh viên năm tư, người vốn được đề cử là tốt nghiệp với thành tích ưu tú là Đỗ Văn Nhuế, nhưng bây giờ lại bị xử phạt, vì vậy thành tích cũng bị hủy bỏ. Người giúp ta sao chép là giáo viên hướng dẫn của lớp Khương Mộc Ninh, là đàn khoa chính quy lần trước có bảo vệ luận văn nghiên cứu thạc sĩ, từng làm trợ giảng ở lớp Khương Mộc Ninh, cũng thường xuyên giúp giáo viên chủ nhiệm của lớp xử lí những công việc trong lớp, bây giờ cũng bị xử phạt, hủy bỏ tư cách của người hướng dẫn.

      ... ...... ...

      editor: Mình đăng trước chương ngày mai, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
      seattle, thuyt, Sweet you2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :