1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 20 Mặt lạnh tâm nóng.

      Lúc tan việc, Khương Mộc Ninh mệt đến mức tay chân bủn rủn, tạm biệt Cổ Viên Viên vốn muốn cùng nhau trở về, lấy thẻ xe bus ra, đầu rũ xuống tận vai đến trạm xe bus, phòng ăn Triệu Tiệm An đặt có chút xa công ty, phải ngồi khoảng bảy tám trạm mới đến, may mà cần đổi xe. phía trước thấy sau lưng có tiếng còi xe, đầu cũng ngẩng lên, vội vàng tránh sang bên, muốn bước lên trạm xe bus mới nhớ ra là đâu có xuống phần đường của ô tô.

      “Mộc Ninh.”

      Khương Mộc Ninh quay đầu lại, thấy chiếc xe dừng bên đường có chút quen mắt, cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi cười ôn hòa của Triệu Tiệm An, đáy lòng cũng nóng lên, khóe môi hơi vểnh lên, mắt hạnh sáng ngời lộ ra ý cười cong cong rất đẹp mắt. Đợi đến khi bò lên ghế phụ, thắt xong dây an toàn, xe chậm rãi khởi động cảm xúc của mới ổn định lại, quay đầu nhìn về phía Triệu Tiệm An, đôi môi đỏ thắm hơi mấp máy, khẽ nhếch lên.

      phải bảo đến phòng ăn trước sao?”

      “Thời gian này xe bus rất đông, hơn nữa lại chậm tuyến, sợ bản thân đói đến muốn bẹp bụng mà có người còn chưa di chuyển được. Vậy nên trực tiếp tới đón nhanh hơn.” Ánh mắt Triệu Tiệm An nhìn thẳng về phía trước, khóe môi hơi nhếch lên, giọng rất dịu dàng.

      Khương Mộc Ninh bình tĩnh lại lại thấy có chút ngại ngùng, để Triệu Tiệm An đến đón là sợ người khác nhìn thấy, hôm nay lại tới đón , có chút vui mừng ngoài ý muốn, quả nhiên, con tổ hợp đầy mâu thuẫn.

      Nhưng mà, ít ra cũng trực tiếp đón tại công ty, trẻ con dễ dạy…..

      Khương Mộc Ninh hơi mệt mỏi, nhưng tinh thần tốt hơn nhiều, tự động mở radio lên, trong tiếng nhạc ngã người xuống ghế, xê dịch cơ thể tìm tư thế thoải mái, khẽ híp mắt lại, lặng lẽ thở phào cái.

      Buổi chiều luôn vội vàng làm chân chạy đưa tài liệu, gần như được ngồi xuống, chân đau nhức đến mức muốn bộ nữa, đúng lúc nghĩ đến nếu phải chen cứng xe bus đứng tiếng đồng hồ cũng muốn ăn cơm nữa rồi.

      “Mệt lắm ?” Nhân lúc đèn đỏ, Triệu Tiệm An quay đầu nhìn về phía Khương Mộc Ninh, thấy khép hờ hai mắt giọng hỏi.

      “Ừ, có chút, có thể là do buổi trưa được ngủ trưa thôi.” Khương Mộc Ninh hơi dừng chút, vẫn nhiều, thực tập cũng giống như công việc, luôn gặp phải những kiểu người khác nhau, nhiều loại chuyện khác nhau, cũng thể mỗi lần đều có người mở cửa sau giúp được, tại mới thực tập chịu nổi, vậy đừng sau này làm công việc chính thức thế nào, từ đứa bé có cá tính, thích tìm chủ nhiệm lớp tố cáo, nhân lúc còn trẻ học hỏi thêm nhiều chút, ít nhất, cả ngày hôm nay cũng biết làm sao để nhanh chóng photocopy từng tờ trong sách thành từng tập A4.

      buổi trưa đến phòng làm việc của ngủ ? Phòng nghỉ chỗ rất rộng rãi, bình thường cũng dùng đến.” đèn đỏ chuyển xanh, Triệu Tiệm An quay mặt khởi động xe tiếp nhưng vẫn thong thả ung dung đề nghị.

      Đối xử này…. Hình như cũng hơi đặc biệt…….. Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào đầu gối, lắng nghe nhịp tim đập loạn lên, mặt cũng nóng lên, trầm mặc lúc, mới nhàng : “ cần đâu, cũng đến tháng mà…..”

      Triệu Tiệm An cũng tiếp tục nhiều lời, mặc dù lúc điều này cũng biết Khương Mộc Ninh nhất định đồng ý, nhưng khi ra khỏi miệng trong lòng cũng tránh khỏi có chút mong đợi.

      Cửa hàng họ đến ở bên cạnh ngoại ô thành phố, hoàn cảnh tốt, tất nhiên, giá tiền cũng rẻ, hơn nữa nghe muốn ăn phải đặt phòng trước mấy tháng. Khương Mộc Ninh nhìn giá tiền mà chắc lưỡi hít hà trong lòng.

      “Đàn , cửa hàng này rất khó đặt chỗ nha.”

      “Ừ, hình như là vậy. d,đ,l,q,đ. Là bạn của Thích Thành mở, vậy nên cậu ta cho cái cửa sau.” Triệu Tiệm An ngẩng đầu lên nở nụ cười. “ cũng là lần đầu tiên tới, cũng biết phòng ăn còn có vườn hoa như vậy, ha ha, nếu em thích sau này thường xuyên tới.”

      “Đẹp đẹp , nhưng mà mùi vị còn khó mà.” Khương Mộc Ninh khẽ nhíu mày, lật mấy tờ thực đơn, nhìn qua đều là hình ảnh mỹ vị, giá tiền cũng rất cao quý đó.

      Ăn cơm xong, Triệu Tiệm An lại đưa Khương Mộc Ninh về phòng trọ.

      “Ngày mai phải sang Pháp, có dự án phải làm.”

      “A, muốn mấy ngày?”

      “Có thể là hơn tuần lễ.” Triệu Tiệm An nhìn dòng xe cộ có chút chật chội phía trước nhưng trong lòng lại thấy có chút nhàng thoải mái, có chút phiền não nào. “ cố gắng về sớm chút.”

      “Nha.” Khương Mộc Ninh cúi đầu, mặt có chút nóng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều.

      báo cáo lịch trình với sao?

      Xe chậm rãi dừng lại trước cửa chung cư, Triệu Tiệm An vững vàng đỗ xe vào gara trong của tiểu khu, sau đó tắt máy.

      thôi.”

      “Đàn , chỗ em cho lái xe vào, tự em bộ vào là được.” Khương Mộc Ninh khó hiểu nhìn Triệu Tiệm An cũng tháo dây an toàn, hình như cũng muốn xuống xe, vội vàng .

      dạo chút , sáng mai rồi, ít nhất cũng là cả tuần lễ gặp mặt đó.” thanh của Triệu Tiệm An rất , ánh mắt của tập trung vào còn cả nụ cười dịu dàng của .

      Khương Mộc Ninh cảm thấy trái tim của tăng tốc ngừng, vội vàng cúi đầu che dấu gò má nóng bừng lên, lời từ chối làm sao cũng thể ra miệng được.

      tuần lễ thể gặp mặt đấy……………

      Hai người xuống xe, cùng nhau từ từ dạo bước vào.

      “Người ở chung với em là người thế nào? Có dễ sống chung ?” Triệu Tiệm An nhìn phòng ốc ở bốn xung quanh, chỉ cảm thấy chung cư này quá , mới đến nơi.

      “Vâng, chị Viên Viên là người rất tốt. Buổi trưa hôm nay em cũng ăn với chị ấy.” Khương Mộc Ninh hơi mím môi cười, khí thoải mái khiến cho tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh lại, giống như yên lặng của ban đêm, điềm tĩnh mà tốt đẹp.

      “Em lạnh ?” Dù sao cũng là đêm tháng , tuy Khương Mộc Ninh cũng mặc áo lông nhưng ngồi ô tô có điều hòa ấm bước xuống, gió lạnh thổi qua khiến người ta khỏi rụt cổ lại, Triệu Tiệm An dừng lại, cởi áo khoác ngoài của mình ra.

      “Đàn , em lạnh.” Khương Mộc Ninh khẽ vươn tay, túm chặt áo khoác của Triệu Tiệm An, rất nghiêm túc : “ mặc , may bị cảm ra nước ngoài còn phải gặp bác sĩ rất phiền toái.”

      Triệu Tiệm An nở nụ cười dịu dàng, buông tay xuống, cúi đầu nhìn Khương Mộc Ninh hơi nhíu mi, mặc lại áo khoác, kéo cao cổ áo lên. Khương Mộc Ninh chắc cũng cao khoảng 1m65, cao 1m78, đứng như vậy mà cằm đúng lúc nằm trán , chỉ cần hơi cúi chút môi có thể đụng vào cái trán trơn bóng của rồi?

      Triệu Tiệm An ho cái, đồng thời cũng nhanh chóng lùi về sau bước , gắng kiềm chế đáy lòng nổi sóng của mình, hai tay cũng nhàng nắm lại: “Vậy nhanh lên . Cho dù em ở trong nước dễ dàng có thể gặp bác sĩ cũng nên khiến mình bị cảm.”

      “A……” Khương Mộc Ninh đồng ý, vùi đầu về phía trước.

      Hành động vừa rồi có phải quá thân mật rồi hay ?

      Khương Mộc Ninh đỏ mặt, trong lòng lại bắt đầu tràn đầy phiền não.

      Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh bước nhanh hơn vài bước, nhàng thở dài, bước nhanh chân hơn.

      Quả nhiên, hay là nên xác định quan hệ sớm chút, tình hình tại, có rất nhiều bất tiện, làm gì cũng đều là danh chính ngôn thuận. Cũng biết cái Thích Thành gọi là thời cơ chín muồi là khi nào nữa?

      Khương Mộc Ninh trọ trong nhà cao tầng , Triệu Tiệm An vẫn đưa đến dưới bậc thang, nhìn vào thang máy, lặng lẽ đứng lát mới rời . Khương Mộc Ninh mình trong thang máy, ấn số tầng cần đến, ngẩng đầu nhìn con số màu đỏ ngừng thay đổi, tâm trạng cũng từ từ trầm xuống, giống như đồ ăn tối nay ăn đều ngăn trong lòng , sau đó bắt đầu lên vẻ buồn bã.

      Buổi sáng ngày mai Triệu Tiệm An đến nước Pháp đó. Nhưng vì sao còn chưa thấy nhớ rồi nhỉ?

      Bây giờ Khương Mộc Ninh cảm thấy rất khó chịu, cửa thang máy mở ra, lúc mở cửa nhà thấy Cổ Viên Viên đứng trước cửa phòng của chị ấy cười híp mắt nhìn , hơi giật mình.

      “Chị Viên Viên, sao chị lại đứng đây?” Khương Mộc Ninh vừa đổi giầy vừa oán giận Cổ Viên Viên.

      “A, ra vừa rồi chị cũng đứng ở đây, chị đứng ngoài ban công cơ, giặt quần áo chị thấy dưới tầng có bóng người khá quen.” Cổ Viên Viên cười càng vui vẻ hơn,lqđ, tiến tới trước mặt Khương Mộc Ninh, đôi mắt vốn tròn vo bây giờ chỉ thấy hình bán nguyệt.

      Trong lòng Khương Mộc Ninh hơi giật mình, vẻ mặt cứng đờ: “Chị ……. Chị gì vậy……..”

      “Hắc hắc, thị lực của chị tốt lắm. Mới vừa rồi chị nhìn thấy rất ràng. , người đàn ông kia là ai? phải em em có bạn trai sao? Tại sao lại có người đàn ông đưa em về? Có phải tối nay em ăn cơm cùng ta ?”

      Cổ Viên Viên liên tiếp đặt câu hỏi, cũng khiến lòng thấp thỏm của Khương Mộc Ninh buông xuống. ra là chị ấy chỉ nhìn thấy có người, nhưng thấy ràng là ai.

      “Chỉ là người bạn của em thôi.” Khương Mộc Ninh bình tĩnh vòng qua Cổ Viên Viên, “Chị Viên Viên, hôm nay em mệt muốn chết, em rửa mặt trước, sau đó muốn ngủ sớm chút.” xong nhanh chóng bước vào phòng tắm, ‘cạch’ tiếng đóng cửa lại.

      Cổ Viên Viên đứng ngoài cửa vẫn chưa từ bỏ ý định, gõ cửa ngừng: “Mộc Ninh, đó là bạn trai em đúng ? Em với chị chút thôi, chị với người khác đâu…..”

      Khương Mộc Ninh nhìn người trong gương, gương mặt ửng hồng, khóe môi hơi vểnh lên, đôi mắt sáng ngời, khẽ thở dài tiếng, tay trái đưa lên ôm lấy mặt mình.

      Sau khi Triệu Tiệm An rời , ra cũng có gì khác biệt, trừ việc thỉnh thoảng trong lòng có chút nhớ tới , hơi ngọt ngào nhưng cũng có chút buồn rầu nhè , nhất là vào khoảng tám giờ tối luôn nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi mà Triệu Tiệm An kiên trì gửi đến cảm xúc đó trở nên rất nghiêm trọng.

      Khương Mộc Ninh nghĩ, đây chính là nhớ nhung . Nhưng nó lại nhìn thấy, sờ thấy vậy mà thời thời khắc khắc quanh quẩn ở đáy lòng, càng giãy dụa nó càng dây dưa chặt hơn, vừa khó chịu lại có chút vui sướng.

      may là công việc của bắt đầu ổn định mà cũng bận rộn hơn.

      Thực ra buổi sáng ngày thứ ba làm, lúc đó chị Phạm Văn vừa ra khỏi phòng làm việc thấy lại được chị nhờ kí gửi chuyển phát nhanh, hơn nữa còn là phải làm lập tức, cho nên giơ tập tài liệu chuẩn bị lên đường, chị Phạm Văn cau mày nghe xong, tới giật lấy tập tài liệu tay , ném lại bàn chị kia.

      “Hồng Hà, nghe cho , Tiểu Khương là thực tập sinh của tôi, phải tới cho sai vặt.”

      “Chị Phạm, nhìn chị kìa, em cũng rảnh mà, để em ấy giúp chút thôi mà.” Hồng Hà nghe thấy chị Phạm Văn khó chịu cũng đứng lên, nặn ra cái mỉm cười.

      “Trước khi em ấy đến, chẳng lẽ cũng nhờ người khác giúp những chuyện này sao? Nếu như thực bận rộn như vậy, tôi có thể giúp câu với quản lí Ngô, để cho ít việc chút.” Chị Phạm Văn lạnh nhạt xong, sau đó quay đầu nhìn Khương Mộc Ninh ngây ngốc đứng bên. “Vào phòng làm việc của chị.” xong chị cũng quay đầu lại về phòng làm việc của mình.
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 21 Ác nhân cáo trạng trước (người ác tố cáo trước)

      Khương Mộc Ninh ngờ chị Phạm Văn lại ra mặt vì , hơn nữa còn sắc bén như vậy, hề nể mặt, người mặt lạnh tâm nóng. Khương Mộc Ninh có chút cảm động, cố gắng kìm nén đáy lòng kích động của mình, áy náy nhìn gương mặt khó coi của Hồng Hà xin lỗi: “Chị Hồng Hà, em xin lỗi, hình như chị Phạm Văn tìm em có chuyện, vậy em trước nhé.”

      “Hừ…” Khương Mộc Ninh thấy Hồng Hà ngồi nguyên vị trí của mình, chỉ dư lại chút giọng mũi tỏ vẻ nghe thấy.

      Tối về nhà, Khương Mộc Ninh hưng phấn kể mọi chuyện ngày hôm nay cho Cổ Viên Viên.

      “Chị Viên Viên, chị biết lúc đó chị Phạm Văn oai như thế nào đâu, . Chị Hồng Hà trừ khẽ hừ cái cũng dám nhiều lời. Sau đó em vào văn phòng của chị Phạm Văn, chị ấy cho em giúp chị ấy hoàn thành sơ đồ, có thể luyện chút kiến thức cơ bản, cũng có thể học trộm mấy chiêu.”

      tốt. Chị Phạm Văn là người nhìn rất nghiêm túc, ngờ rằng chị ấy tốt như vậy. giống chị Chúc, nhìn qua rất dễ gần, mỗi lần gặp ai cũng nở nụ cười dịu dàng nhưng mà lại rất ác, còn bằng ác luôn mặt ấy.” Cổ Viên Viên mở to mắt, gương mặt tràn đầy hâm mộ và ghen tỵ.

      “Ha ha, vậy mới nha, nhân phẩm của em tốt.” Khương Mộc Ninh hất mặt hài lòng, trong lòng suy nghĩ tí nữa Triệu Tiệm An gọi điện nhất định với chút.

      Sau khi Phạm Văn trực tiếp vặn lại Hồng Hà, còn ai xem Khương Mộc Ninh thành chân chạy việc công nữa, đúng lúc có thể tập trung theo chị Phạm Văn hoàn thành sơ đồ hoặc đo vẽ bản đồ, mỗi ngày đều rất phong phú bận rộn, ban đầu dày đặc những suy nghĩ buồn rầu bây giờ cũng phai nhạt.

      Triệu Tiệm An khoảng tuần, nhưng thực tế, Khương Mộc Ninh tính đến ngày thứ bảy cũng chưa trở về.

      “Đàn , hôm nay còn chưa về sao?” Bởi vì làm việc cùng với Phạm Văn nên bây giờ Khương Mộc Ninh mới được tan làm, bên an ủi cái dạ dày biểu tình ngừng, bên nghe điện thoại.

      “Ừ, công việc bên này còn chưa hết bận, còn cần thêm mấy ngày nữa.” Triệu Tiệm An lấy mắt kính xuống, nhắm hai mắt vuốt ve ấn đường, trong lòng tưởng tượng ra dáng vẻ của Khương Mộc Ninh lúc này. “Tối nay em ăn gì thế?”

      “Còn chưa ăn đâu. Hôm nay em theo chị Phạm Văn bận rộn, bây giờ mới tan làm đó.” Khương Mộc Ninh cười , thanh nhàng truyền qua ngàn dặm tới nước ngoài.di,ễ,n, ,đ,à,n, ,l,ê, ,q,u,ý,, đ,ô,n

      “Sao muộn như vậy mà còn chưa ăn. ấy tăng ca là việc của ấy, còn em cứ đúng giờ tan ca thôi.” Triệu Tiệm An ngồi thẳng người dậy, khẽ nhíu mày. Khương Mộc Ninh luôn làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian của trường học, vậy nên cơm tối luôn ăn rất sớm, đây là lần đầu tiên thấy ăn tối muộn như vậy.

      “Ai nha, sao, trong công ty cũng có nhiều người như vậy mà.” Khương Mộc Ninh phất phất tay trong khí, trong lòng rất hưởng thụ.

      “Em đâu có giống những người khác, em là em, tuổi trẻ mà ăn uống đúng giờ rất dễ mắc bệnh dạ dày.” thanh của Triệu Tiệm An hơi nghiêm túc, khiến Khương Mộc Ninh nghe xong cũng thấy cảm thấy như có những làn sóng lăn tăn nổi lên trong lòng.

      “Ai nha, biết rồi, cha.” Khương Mộc Ninh dính sát tai vào di động, cắn môi cười trộm.

      “Chê dài dòng sao?”

      Triệu Tiệm An bật cười, thanh được truyền đến từ nơi xa xôi, nhưng cũng giống như chỉ ngay bên cạnh, giọng của Khương Mộc Ninh cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Đàn , cũng phải chú ý sức khỏe, dù ăn đồ ăn ở nước ngoài quen cũng phải cố ăn cho no bụng, cùng lắm sau khi trở về ăn bù tốt là được.”

      “Được……..”

      Cách gian, mặc dù hai người gặp được nhau, nhưng cả hai vẫn nhịn được nở nụ cười ngốc nghếch.

      Đợi đến khi Triệu Tiệm An rời ngày thứ 10, Triệu Tiệm An lại cảm thấy có gì đó đúng lắm.

      Mấy ngày nay mỗi lần gọi điện thoại cho Khương Mộc Ninh đều phát ra rất bận, loay hoay đến mức ngay cả thời gian nghe điện thoại cũng bị rút ngắn lại rất nhiều, đôi lúc chỉ gửi tin nhắn, cũng phải đợi qua mấy tiếng đồng hồ mới nhận được tin nhắn đáp lại, bắt đầu thấy nóng lòng, nghi ngờ có phải mình quá lâu, cho nên Khương Mộc Ninh bắt đầu quên mất tồn tại của người như rồi đúng ?

      Lúc mỗi ngày dùng cuộc điện thoại chuyện trời đất để an ủi bây giờ thời gian chuyện giảm xuống chỉ còn mấy phút khiến cho hiểu thế nào là cảm giác đứng ngồi yên, sau khi buồn bã lúc lâu, cuối cùng gửi cho Khương Mộc Ninh tin nhắn: “Mai về rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm được ?” Sau đó chờ Khương Mộc Ninh trả lời, lập tức vội vàng ném toàn bộ công việc cho cấp dưới, kết thúc công việc của mình, đồng thời cũng cầu trợ lí đặt cho vé máy bay về nước trong thời gian sớm nhất, bản thân cũng nhanh chóng về khách sạn chuẩn bị hành lý.

      Mới chỉ là suy nghĩ nhưng giống như phút cũng chờ được, ở nơi này hoàn toàn có hơi thở của .

      Khi Khương Mộc Ninh nhận được tin nhắn muộn rồi, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhanh chóng trả lời lại: “Được.”, đợi đến khi để điện thoại di động xuống cả gương mặt của đều ánh lên nụ cười. Mới vậy mà Triệu Tiệm An công tác mười ngày rồi.


      Triệu Tiệm An xuống sân bay thành phố H lúc 3 rưỡi chiều, ngồi trong xe Thôi Hoa tới đón lấy điện thoại ra gửi cho Khương Mộc Ninh tin nhắn, sau đó mới nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi cũng hơi nhếch lên.

      Phòng ăn cũng đặt xong rồi, phải về nhà tắm cái rồi đón .

      Khương Mộc Ninh vừa vào bộ phận thiết kế chuẩn bị sách túi tan việc thấy Chúc Dung mặt lạnh tức giận chỉ Cổ Viên Viên.

      còn phải ? Vậy là ai? Tài liệu đều là photocopy, cũng là chỉ có trong phòng làm việc, phải là ai?”

      phải em mà, thực em lấy…..” thanh của Cổ Viên Viên rất thấp, Khương Mộc Ninh đến gần mới nghe thấy, tất nhiên cũng nghe thấy giọng của chị ấy có chút nức nở.

      “Sao vậy?” Khương Mộc Ninh tới bên cạnh Cổ Viên Viên,lqđ, kéo cánh tay của chị ấy.

      “Mộc Ninh……” Cổ Viên Viên ngẩng đầu, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.

      “Sao vậy? Tôi để ta photocopy tài liệu, vậy mà ta lại nhân cơ hội này trộm bản vẽ của tôi. có biết bản vẽ kia là gì ? Đó là bản thiết kế công trình của công ty W lần này. có biết lần này công ty coi trọng dự án này thế nào ?” Vẻ mặt Chúc Dung càng thêm trầm, thanh lạnh lùng, đáy lòng Khương Mộc Ninh cũng chìm xuống.

      đâu. Chị Viên Viên làm như vậy. Chiều nay lúc photocopy em có giúp tay, cùng là em và chị ấy cùng nhau sửa sang lại, sau đó em nhìn thấy chị ấy cầm vào phòng làm việc.” Khương Mộc Ninh nhớ tới chuyện hồi chiều có giúp Cổ Viên Viên, lập tức giải thích thay.

      “Nha.” Chúc Dung lộ ra nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh, “ vậy ta là đồng mưu hả?”

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Khương Mộc Ninh quay người lại thấy quản lí Ngô của bộ phận thiết kế đến, chị Phạm Văn cũng phía sau, ánh mắt lạnh nhạt khẽ lướt qua người , sau đó lại nhìn về phía Chúc Dung hơi nhíu mày , khó nhận ra.

      Trong lòng Khương Mộc Ninh giật thót, nhớ tới những điều nghe thấy nhìn thấy từ khi thực tập đến nay, có thể nhưng cũng biết hai kĩ sư chính của bộ phận thiết kế hợp nhau, rất lo lắng hành động của mình làm liên lụy đến chị Phạm Văn.

      Quả nhiên, thấy quản lí Ngô và chị Phạm Văn cùng xuất , vẻ mặt Chúc Dung cũng hơi biến đổi, sau đó nhìn về phía Phạm Văn châm chọc: “Quản lí Ngô, chị đến đúng lúc, thực tập sinh của Phạm Văn và Cổ Viên Viên trộm bản thiết kế công trình của em, đó là bản thiết kế cho công trình của công ty W lần này.” xong Chúc Dung hơi nâng cằm lên nhìn quản lí Ngô.

      có chứng cớ gì ?” Chị Phạm Văn vẻ mặt hề thay đổi, quay đầu lạnh lùng hỏi Chúc Dung: “ có chứng cớ gì chứng minh Khương Mộc Ninh và Cổ Viên Viên trộm bản thiết kế công trình của ?”

      “Chứng cớ gì? Còn cần chứng cớ gì nữa? Chỉ có Khương Mộc Ninh là có động cơ nhất thôi.” thanh của Chúc Dung rất cao, có vẻ bén nhọn chói tai, hoàn toàn khác biệt với gương mặt tươi cười với mọi người như bình thường.


      “Động cơ gì?” Quản lí Ngô nhàn nhạt , từ trong thanh thực nghe ra có gì khác biệt, Khương Mộc Ninh xác định được cuối cùng chị ấy tin ai.

      “Đương nhiên là có người muốn để em thắng. Cho nên mới để tuổi trẻ khí thịnh ra tay thôi.” Giọng điệu của Chúc Dung tràn ngập mỉa mai, ánh mắt nhìn về phía Phạm Văn rất khinh thường.

      “Chị đừng ngậm máu phun người.” Phạm Văn còn chưa mở miệng, Khương Mộc Ninh nhịn được tức giận : “Em và chị Viên Viên căn bản là chưa từng đụng qua cái gì đó của chị, chị cần kéo thêm người khác vào.” cố gắng ra lời thô tục, nhưng trong lòng lôi Chúc Dung ra mắng đến nỗi máu chó phun đầy đầu.

      “Mộc Ninh, em trước , liên quan đến em, là chị tốt………” Rốt cuộc Cổ Viên Viên vẫn nhịn được chảy nước mắt, nhìn Khương Mộc Ninh quắc mắt trừng trừng, trong lòng càng thêm áy náy khổ sở hơn. dễ gì mới có người làm bạn, tốt bụng giúp đỡ, vậy mà lại bị chính làm cho ấy thêm phiền phức.

      cái gì mà , dám làm dám nhận sao? Chính mình làm chuyện hạ lưu, sao bây giờ lại thành rùa rụt cổ rồi hả?” Chúc Dung cười lạnh, rất nhanh chặn đứng câu chuyện.

      Còn muốn chạy? dễ dàng thế đâu.

      Khương Mộc Ninh cảm thấy tức giận tích trong ngực có xu hướng bốc lên đầu, cắn chặt răng đè nén tức giận của bản thân, vẫn còn chút ý trí, biết đây phải nơi gây gổ, nhưng để đối phó với loại tiểu nhân cố tình gây thế này ý trí có tác dụng gì?

      “Xảy ra chuyện gì? làm việc đứng lì ở đây làm gì?” giọng nam uy nghiêm thuộc về bộ phận thiết kế vang lên cắt ngang cuộc giằng co, mấy người các xem náo nhiệt nên căn bản chú ý có người đến bên cạnh từ lúc nào.

      Khương Mộc Ninh giật thót mình, nhanh chóng quay đầu lại, đúng lúc chống lại tầm mắt nghi ngờ của Triệu Tiệm An, thấy lỗ mũi cũng chua xót, gần như cũng muốn rơi lệ như Cổ Viên Viên, lo lắng cuối cùng cũng có thể nhàng thở ra, trái tim luôn treo cao vì lo lắng bây giờ cùng bình tĩnh lại.

      Đáy lòng vừa uất ức lại thấy ấm áp, yên tâm khiến cho tất cả tức giận đều bay mất, cho nên chỉ nhìn bĩu bĩu môi mở miệng.

      “Triệu tổng, Chúc Dung ấy bị mất bản thiết kế, ấy nghi ngờ thực tập sinh của ấy là Cổ Viên Viên và thực tập sinh của Phạm Văn là Khương Mộc Ninh lấy trộm.” quản lí Ngô giải thích đơn giản với Triệu Tiệm An.

      “Triệu tổng, những bản vẽ này ngoại trừ tôi nhìn thấy chỉ có hai ấy nhìn qua, chẳng lẽ tôi có thể tự trộm của mình sao?” Chúc Dung nhanh chóng đón đầu, nhìn về phía Phạm Văn và Khương Mộc Ninh ánh mắt càng thêm châm chọc.

      Cổ Viên Viên xông lên phía trước muốn giải thích lại bị Khương Mộc Ninh kéo lại, nhàng bên tai Cổ Viên Viên: “Đừng nóng vội, luôn có cơ hội cho chúng ta giải thích.” Lúc này Cổ Viên Viên mới miễn cưỡng gật đầu cái, yên tĩnh đứng cạnh Khương Mộc Ninh.

      “A, là thế à.” Triệu Tiệm An nhàn nhạt vào, gật gật đầu.
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 22 Người quyết định

      “A………. ra là thế.” Triệu Tiệm An nhàng vào, gật gật đầu.

      “Đúng vậy. Triệu tổng, cũng biết quản lí Ngô sắp về hưu, công ty đồng ý để tôi và Phạm Văn cạnh tranh công bằng, đây là do ta lo lắng tôi thắng nên mới cố ý để thực tập sinh của mình trộm bản vẽ của tôi.”

      Khương Mộc Ninh nhìn Chúc Dung làm người ác cáo trạng (Tố cáo) trước, lúc này còn cảm thấy tức giận nhịn được như vừa rồi nữa, hơn nữa bây giờ cũng có cơ hội để lí lẽ, cũng biết ra chuyện này còn liên quan đến cạnh tranh chức vụ nữa.

      “A, ra là vì vị trí quản lí đấy. như vậy nghĩa là thực tập sinh của Phạm Văn và thực tập sinh của đều cho rằng Phạm Văn thích hợp với vị trí quản lí này hơn cho nên mới giúp ấy trộm bản thiết kế của , khiến cho thể thắng được trong dự án lần này?” giọng điệu Triệu Tiệm An vẫn bình thản như cũ, nhàng gật đầu.

      Chúc Dung thoáng ngẩn người, cảm thấy hình như có vấn đề, nghĩ kĩ câu kia, bề ngoài hình như sai mà, vì vậy gật đầu cái: “Đúng vậy, tôi nghĩ nhất định là Khương Mộc Ninh được Phạm Văn giúp, cố ý thương lượng chuyện cửa sau tiến vào công ty, nếu sao công ty chúng ta lại có thực tập sinh đến thực tập ở kì nghỉ đông chứ. Vì cạnh tranh chức vụ mà lại có thể sử dụng loại thủ đoạn bỉ ổi như vậy.” Chúc Dung hơi vênh mặt lên, ánh mắt khinh thường liếc qua Khương Mộc Ninh và Phạm Văn.

      Lòng Cổ Viên Viên như lửa đốt, bỏ cánh tay của Khương Mộc Ninh muốn tiến lên nhưng lại bị Khương Mộc Ninh nắm chặt lại.

      “A, lời như vậy, tôi nghĩ là hiểu lầm rồi. Nếu như Khương Mộc Ninh cảm thấy Phạm Văn thích hợp với vị trí quản lí này, ấy có thể trực tiếp với tôi, nên căn bản cần làm điều thừa như trộm bản thiết kế của .” Triệu Tiệm An bình tĩnh , thanh to nhưng rất ràng.

      Trong mắt Phạm Văn và quản lí Ngô cũng có chút ngạc nhiên, ánh mắt đều từ mặt Triệu Tiệm An nhìn sang Khương Mộc Ninh. Chúc Dung nghe xong lại càng thấy hồ đồ hơn, hơi cà lăm : “Có …. Có ý gì?”

      “Ý của tôi là, Khương Mộc Ninh đúng là vào bằng cửa sau, nhưng phải do Phạm Văn mở, mà người mở là tôi.” Triệu Tiệm An khẽ cười tiếng, nhìn về phía quản lí Ngô. “Chuyện này quản lí Ngô liên lạc với phòng an ninh xem camera theo dõi phòng làm việc của Chúc Dung, tra xem sau khi Cổ Viên Viên cất xong tài liệu còn ai vào nữa . Sáng mai báo cáo với tôi. tại mọi người cũng tan tầm ăn cơm .” xong Triệu Tiệm An tới trước mặt Khương Mộc Ninh. mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Cầm túi sách chưa?”

      “Còn chưa đâu, chờ lát.” Khương Mộc Ninh nhìn thấy Triệu Tiệm An nhìn bằng ánh mắt chăm chú, trong lòng có chút hốt hoảng, nhanh chóng đến chỗ ngồi cầm theo túi sách. “ thôi.”

      Nụ cười khóe môi của Triệu Tiệm An ngày càng đậm hơn, tự nhiên nhận lấy túi sách trong tay Khương Mộc Ninh, thoải mái : “ thôi, cửa hàng lần trước em tệ nên hôm nay lại đặt chỗ tại nhà hàng Đính Đình rồi.”

      Cửa hàng Đính Đình là cửa hàng lần trước bọn họ ăn mà có hoa viên rất đẹp kia, qua là mùi vị cũng tệ, so với mức giá phải trả thực đắt.

      Khương Mộc Ninh đỏ mặt, giọng hẹn gặp lại với Cổ Viên Viên đông cứng, sau đó mới cúi đầu bên cạnh Triệu Tiệm An, ba người phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người rời .

      Lên xe, nụ cười mặt Triệu Tiệm An có chút chói mắt, hình như tâm trạng của rất tốt.

      “Lần này công tác ở Pháp rất thuận lợi sao?” Khương Mộc Ninh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

      “A……. cũng tạm được. Công trình chưa chính thức hoàn thành nhưng cũng vào giai đoạn kết thúc rồi.” Triệu Tiệm An nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu, lưu loát khởi động xe.

      “Vậy sao lại vui vẻ như vậy? Trúng thưởng rồi hả?” Khương Mộc Ninh cười cười trêu chọc.

      “Ha ha, nhìn ra được rất vui vẻ sao? Triệu Tiệm An tay nắm tay lái, tay khác sờ sờ khóe môi, nhân lúc ra khỏi gara quay sang nhìn Khương Mộc Ninh cái sâu, sau đó mới quay đầu sang như có việc gì : “Việc ngày hôm nay cũng rất tốt, về sau buổi trưa em lên phòng ngủ , tan tầm cũng có thể trực tiếp chờ em ở dưới công ty.” d.i.ễ.n. .đ.àn.. .l.ê. .q.uý.. đ.ô.n

      mặt Khương Mộc Ninh tại đỏ rực, tim đập như trống liên hồi, cắn môi, nhíu nhíu mi, trong lòng sớm choáng váng lại có chút ảo não.

      Tại sao vừa rồi lại bị tra ra chứ? Sau này làm sao có thể sống khiêm tốn nữa đây? Từ trước đến nay vẫn là người khiêm tốn mà, tại sao bắt đầu vào năm ba đại học từ khiêm tốn cũng từ từ thoát khỏi tay vậy? Quan trọng hơn là và Triệu Tiệm An hình như có mối quan hệ như tin đồn đâu, trừ lưu truyền trong công ty có thể truyền đến trường học của ?

      Đợi đến khi ngồi vào trong phòng ăn, vẻ mặt Khương Mộc Ninh cũng khôi phục lại, sau đó lại tiêu diệt hết phần bánh put-dinh xoài, phần caramel và phần Brulee tiêu chuẩn cũng bình tĩnh lại như thường.

      Dù sao sớm muộn cũng có ngày đến, bất quá cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi…..

      Trở lại khu nhà trọ, Triệu Tiệm An vẫn là theo thường lệ tắt xe rồi mới đưa Khương Mộc Ninh trở về, nhanh chóng đến dưới tầng, Khương Mộc Ninh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ngại ngùng mở miệng: “Đàn , nếu thực em với là chị Phạm Văn thích hợp với chức quản lí tiếp thu sao?”

      tin tưởng ánh mắt của em.” Khóe môi Triệu Tiệm An hơi nhếch lên, nhìn hành lang vào chung cư trong lòng lại nổi lên chút tiếc nuối.

      Con đường này cũng ngắn quá mất.

      Trong lòng Khương Mộc Ninh có chút nóng lên, nhất thời cũng biết gì cho tốt, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên, giọng hẹn gặp lại, sau đó chạy như bay vào nhà.

      Triệu Tiệm An nhìn cánh cửa thủy tinh ngăn cách thấy Khương Mộc Ninh vào thang máy lúc này mới chậm rì rì quay người lại, rời .

      Đứng trước cửa nhà, Khương Mộc Ninh nắm chặt chìa khóa vài giây mới cắn chặt răng mở cửa vào. Quả nhiên, Cổ Viên Viên xem tivi trong phòng khách, nhìn thấy vào cửa gần như lập tức bật khỏi sofa, chạy vội đến gần cửa kéo tay Khương Mộc Ninh.

      “Được lắm, con nhóc này, Em và Triệu tổng quen biết như vậy mà sớm với chị tiếng. Sớm biết như vậy, buổi chiều chị cũng cần áy náy như vậy, dù sao đằng sau em có gốc đại thụ to như vậy Chúc Dung căn bản là làm gì được em.”

      Cổ Viên Viên rất hưng phấn, mở to đôi mắt tròn, mạnh mẽ vỗ vỗ vào bả vai Khương Mộc Ninh.

      Tuy bị vỗ bả vai có chút đau, nhưng Khương Mộc Ninh vẫn nhàng thở ra, May mắn Cổ Viên Viên phải người hẹp hòi, trách chuyện dấu diếm.

      “Chị Viên Viên, em cũng muốn giấu chị, chỉ là muốn nhận được đối xử đặc biệt lúc thực tập, cho nên mới gì. Triệu Tiệm An là đàn khóa của em, chúng em quen biết trong trường học.”

      “Cũng có gì mà, em cũng có nghĩa vị báo cáo ràng mọi chuyện với chị. Đúng rồi. Tối hôm đó chị nhìn thấy em và người đàn ông về nhà có phải ấy ?” Cổ Viên Viên lại nghĩ đến vấn đề, tròng mắt xoay tròn, tươi cười thoáng chốc trở nên ái muội: “Là ấy đúng ? Là ấy đúng ?”

      Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ gật đầu cái, kéo cánh tay chị ấy ra khỏi váy của : “Vâng.”

      “Chị rồi mà, nhìn dáng vẻ chiều hôm nay ấy bảo vệ em như vậy, chị biết ngay là quan hệ của hai người tầm thường mà.” Cổ Viên Viên vui vẻ vỗ vỗ tay. “ như vậy về sau chị cũng là người nhà của bạn Triệu Tổng, vậy nên về sau cũng phải lo lắng nhiều rồi.”

      Khương Mộc Ninh giật mình cái, vội vàng khoát tay: “Chị đừng lung tung. Em là Triệu Tiệm An chỉ là quan hệ đàn em đàn trong trường thôi.”

      Cổ Viên Viên trừng lớn hai mắt,lqd, nghi ngờ đánh giá dưới Khương Mộc Ninh lần: “Đến bây giờ rồi mà em còn dối chị sao, phúc hậu….”

      “Là đó ạ. Chúng em chỉ đơn thuần là quan hệ đàn và đàn em mà thôi.” Khương Mộc Ninh giơ tay lên thề, nhưng hiểu sao đột nhiên trong lòng lại có chút chột dạ.

      Được rồi, chột dạ cái gì cơ chứ? cũng gì sai mà.

      “Được rồi, chị Viên Viên, chị xem tivi , em muốn tắm rửa rồi.” xong lập tức vòng qua Cổ Viên Viên, về phía phòng tắm, hoàn toàn đem câu : “Chị nghĩ là hề đơn thuần tí nào” vứt sau gáy.

      nghe thấy……….. nghe thấy……..

      Ngày hôm sau làm, Khương Mộc Ninh vẫn có chút lo lắng chuyện ngày hôm qua rồi thế nào, nhưng vừa làm gặp chị Phạm Văn vẫn giống như bình thường,chị cũng thèm nhìn thêm cái, đành phải ngậm miệng tập trung làm việc thôi. Đợi đến khi tan làm nghỉ trưa, theo thói quen vào phòng Phạm Văn hỏi xem chị có muốn mua giúp phần cơm , trước khi đóng cửa nhịn được lắm mồm hỏi câu: “Chị Phạm Văn…….. Chuyện hôm qua về sau xử lí như thế nào ạ?”

      Chị Phạm Văn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cái, hơi dừng chút mới : “Quản lí Ngô kiểm tra camera theo dõi, sau khi Cổ Viên Viên để tài liệu vào phòng cũng cầm gì ra khỏi phòng, sau đó cũng có mấy người vào phòng, sáng hôm nay mới tiến hành tra hỏi.” xong chị cũng lập tức cúi đầu xuống.

      Khương Mộc Ninh vươn ngón trỏ nhàng gõ lên cằm mình, trong lòng yên lặng suy nghĩ xem cuối cùng chuyện gì xảy ra vậy.

      Có thể có người cầm sai bản vẽ nhỉ?

      nhíu mày bĩu môi cái, xuống lầu tìm Cổ Viên Viên ăn trưa. Dù sao cũng có việc gì.

      Trước khi tan việc buổi chiều, Cổ Viên Viên lại tới liếc mắt ra dấu với , sau đó quay đầu ra ngoài. Sau khi Cổ Viên Viên rời khỏi khoảng 15 giây cũng đứng lên từ từ vào toilet. Quả nhiên Cổ Viên Viên đứng hành lang ngó dáo dác nhìn .

      Hai người bọn lén lén lút lút đến cầu thang bộ, Cổ Viên Viên mới kề sát vào lỗ tai , giọng hưng phấn việc.

      “Cho nên là Chúc dung để chị Văn sắp xếp tư liệu lại nên mới bị cầm nhầm , là lấy nhầm sao?”

      “Đúng vậy, chỉ đơn giản vậy thôi, tại hai chị ấy đẩy đẩy lại đổ lỗi cho người kia, ai cũng chịu nhận lỗi về phía mình, bây giờ vẫn còn ầm ĩ đấy.” Cổ Viên Viên cau mũi, nhớ tới ngày hôm qua chịu oan ức và chỉ trích, lại cảm thấy tức giận: “Chính mình làm sai, lại đẩy cho người khác, hừ, cũng phải loại người tốt lành gì.”

      Khương Mộc Ninh vỗ vỗ vai ấy, nhàng an ủi: “Dù sao chị cũng chỉ thực tập thôi, cũng phải làm việc với chị ta cả đời, nhịn chút cho qua .”

      “Đúng, cũng chỉ là mấy tháng thôi, nhanh lắm. Nếm trải đau khổ trong đau khổ đó mới chính là ‘nhân thượng nhân’.” Cổ Viên Viên nắm chặt tay thành quyền vươn vươn lên đầu, lúc này mới nở nụ cười, “Hắc hắc, lần này cũng là nhờ em, nếu nhất định chị phải cõng nỗi oan này rồi.”

      “Thiệt thòi cái gì mà thiệt thòi chứ, vốn là chuyện của hai người chúng ta mà.” Khương Mộc Ninh liếc Cổ Viên Viên cái, sau đó hai người mới cười về phòng làm việc.
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 23 Qua kì nghỉ đông

      Cuối cùng chuyện này được xử lí như thế nào Khương Mộc Ninh cũng quan tâm, nhưng mà về sau ở đây, khi Hồng Hà nhìn thấy vẻ mặt cũng thân thiện hơn rất nhiều, còn Chúc Dung sao, nhìn qua có chút được tự nhiên, có đôi khi chính cũng phân được là chị ấy cười hay cười, nhưng mà thái độ tốt hơn rất nhiều.

      Ngược lại thái độ của chị Phạm Văn có gì thay đổi, điều này khiến Khương Mộc Ninh yên tâm hơn rất nhiều.

      Trong công ty bắt đầu đồn đại xì căng đan chưa bao giờ có, trong phòng làm việc ông chủ lớn và nữ sinh thực tập trong công ty đương mập mờ, nhưng thân là trong hai nhân vật chính Khương Mộc Ninh hoàn toàn biết gì, cuối cùng cũng nghênh đón kì nghỉ đông.

      Vốn Khương Mộc Ninh chuẩn bị tâm lí đến 28 tháng 12 lịch mới về nhà nghỉ ngơi, nhưng mới 25 lịch Triệu Tiệm An thả sớm.

      Lần đầu tiên làm, thực ra cũng thấy rất mệt mỏi, nghe thấy có thể về nhà sớm, trong lòng cũng có chút kích động, liên tục xác nhận với Triệu Tiệm An rồi mới lộ ra nụ cười che dấu được.

      “Đàn , em nghỉ sớm thực sao đúng ? Mọi người trong công ty vẫn phải làm sao?”

      sao, em chỉ là thực tập thôi, cũng phải nhân viên chính thức.” Triệu Tiệm An gật đầu cười, mặc dù trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng may mắn là mở miệng trước, nếu nhóc kia dù có muốn về nhà cũng nhịn đến cùng.

      ra, vốn cũng muốn cho Khương Mộc Ninh về nghỉ sớm như vậy, vừa cũng phải nửa tháng nữa hai người mới có thể gặp mặt. Nhưng tối qua nhận được điện thoại của mẹ , cảm thấy thanh trong điện thoại già rất nhiều so trong với trí nhớ, mẹ hỏi: khi nào con về nhà? có thể hình dung ra vẻ mặt chờ đợi mong ngóng nhưng lại cố làm ra vẻ tỉnh táo của mẹ .

      Mỗi cha mẹ đều nhớ những người con rời khỏi nhà, nhất là gần đến những ngày lễ như này.

      “Ngày mai đưa em về thôi.” Triệu Tiệm An nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, cười nhàng dừng bước chân. “Chỗ bộ phận nhân chào hỏi qua rồi. Bắt đầu từ ngày mai em chính thức được nghỉ.”

      cần đâu, mai em tự về được. Buổi sáng mai em muốn đến chào chị Phạm Văn câu mới .” Khương Mộc Ninh có chút khẩu thị tâm phi từ chối, trong lòng cảm thấy nếu nhờ Triệu Tiệm An đưa về làm phiền quá.

      “Em đặt mua vé xe lửa sao?” Triệu Tiệm An cười hỏi lại.

      “Ách, chắc là mua được đâu. Nhưng mà em có thể xe oto về mà.” Giọng điệu của Khương Mộc Ninh thêm chút rối rắm, chần chờ, vừa nghĩ đến việc phải vòng nửa thành phố mới đến bến xe thành phố H, lại càng cảm thấy chột dạ hơn.

      “Thời gian em đến bến xe cũng đủ để đưa em về đến nhà rồi.” Triệu Tiệm An cười cười, cong ngón tay gõ cái lên trán . “Mười giờ sáng mai chờ em ở dưới tầng của công ty, thời gian như vậy là đủ rồi chứ?”

      “Vậy lại làm phiền vậy.” Khương Mộc Ninh suy nghĩ chút, cuối cùng cũng đồng ý, Triệu Tiệm An đưa về nhà tất nhiên nhanh hơn, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, vậy nên nhanh chóng bị thuyết phục.

      Từ sau vụ việc bị vu oan lần trước, mấy lần Triệu Tiệm An đều chờ đón ở dưới tầng của công ty, thỉnh thoảng cũng bị nhân viên trong công ty nhìn thấy, ra cũng ràng lắm lời đồn đại trong công ty đến mức độ nào rồi, dù sao nghe thấy coi như biết thôi.

      Ngày hôm sau Triệu Tiệm An chờ dưới công ty từ sớm, đón Khương Mộc Ninh cùng hành lí của lên đường về nhà.

      Từ thành phố H lái xe đến nhà Khương Mộc Ninh chỉ cần hơn giờ đồng hồ là đủ, sau khi ra khỏi đường cao tốc, Khương Mộc Ninh chỉ huy quẹo trái quẹo phải khoảng mười năm phút đến. Nhà thị trấn ngoài ngoại ô thành phố S, hàng xóm láng giềng đều rất thân thiết, cũng dám để Triệu Tiệm An trực tiếp lái xe đến dưới lầu nhà , để Triệu Tiệm An đỗ xe ở trước trường trung học khoảng xa xa.

      “Đến nhà em rồi sao?”

      “Sắp đến rồi, đây là trường cấp trung học cơ sở trước đây em học.” Khương Mộc Ninh chỉ chỉ vào trường học bên cạnh, nhanh chóng tháo dây an toàn: “Đàn , em xuống xe chỗ này thôi, qua trường học có chỗ để dừng xe.”

      giúp em mang hành lí về.” Triệu Tiệm An tắt máy, cũng chuẩn bị xuống xe.

      cần. Đàn , trăm ngàn lần đừng xuống xe. Tự em làm được rồi, ba em đợi em ở phía đằng kia…….” Câu “nếu cha em nhìn thấy tốt lắm” cũng ra được chỉ đành phải trực tiếp nuốt xuống, nhanh chóng xuống xe, nhận lấy hành lí mà Triệu Tiệm An lấy ra khỏi cốp xe: “Đàn , cám ơn , lái xe cẩn thận, hẹn gặp lại.” xong vẫy vẫy tay với .

      Triệu Tiệm An nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, ra cũng hiểu Khương Mộc Ninh tránh cái gì. Được rồi, là cơ hội chưa tới, lần sau lại vậy.

      đây, tự em cẩn thận chút.”

      Khương Mộc Ninh nhìn xe của Triệu Tiệm An quẹo khỏi chỗ đèn xanh đèn đỏ, lúc này mới từ từ kéo hành lí về nhà, còn chưa được bao lâu thấy cha đứng đợi ven đường, vội vàng chạy đến: “Cha ơi, con về rồi.” d,i,ễ,n, ,đ,à,n, ,l,ê, ,q,u,ý, ,đ,ô,n

      Khương Nhạc là người phương Bắc, năm đó sau khi tốt nghiệp đại học lại được phân công công tác đến thị trấn ở phương Nam, sau đó lại cưới vợ, sinh con và cắm rễ ở đây luôn, khẩu (giọng đặc trưng của mỗi miền) cũng bị phai nhạt, nhưng phương diện ẩm thực lại giữ nguyên hơn nửa. Buổi chiều ngày ba mươi, Khương Mộc Ninh giúp Hứa Lê băm nhân bánh, Khương Nhạc nhào bột, đến sáu giờ tối cả nhà bao được bát to sủi cảo, cùng ngồi quanh chiếc bàn gỗ lim tròn tròn, xem pháo hoa náo nhiệt ngoài cửa sổ, cười ăn cơm tất niên.

      Tuy nhiên, tiết mục cuối năm cũng vẫn là dạng như cũ, nhưng nếu xem lại thấy thiếu chút gì đó, đợi đến khi Khương Nhạc và Hứa Lê thu dọn xong, mang theo hạch đào, hạt dưa và bánh kẹo đến ngồi đối diện TV Khương Mộc Ninh nhìn điện thoại di động lúc lâu rồi.

      biết lúc này đàn làm gì nhỉ? Có phải gói sủi cảo với cha ấy ?

      cắn môi dưới, vừa cười vừa cau mày hoảng hốt lúc lâu, cuối cùng Khương Mộc Ninh cầm điện thoại trở về phòng mình, giữ lấy trái tim đập loạn nhịp, ấn dãy số quen thuộc.

      Tiếng chuông đơn điệu vang lên lúc mới có người nhận, bên kia còn nghe thấy cả tiếng pháo hoa.

      “Alo, đàn ?”

      “Ừ, ở nhà sao?”

      thanh dịu dàng ở bên kia điện thoại khiến trái tim bé của Khương Mộc Ninh càng loạn nhịp hơn, cố gắng khiến trái tim yên tĩnh chút, nhưng hình như hiệu quả cao, sau đó mới trả lời: “Vâng, vừa mới ăn cơm tối xong, tại ngồi xem tiết mục cuối năm này.”

      “Ha ha, nhà cũng thế, mẹ và cả nhà chị của đều ngồi trong phòng khách chờ xem tiết mục cuối năm đó.”

      Khương Mộc Ninh đưa di động đến gần tai hơn chút, giống như chỉ cần làm như vậy có thể cách người ở đầu kia điện thoại gần hơn chút.

      “Đàn còn có chị sao?” Khương Mộc Ninh mở to mắt, nhìn qua cửa kính thấy có mấy đứa chơi đùa dưới sân, mím môi nở nụ cười.

      “Ừ, lớn hơn ba tuổi, còn có cậu nhóc bốn tuổi, bướng lắm.”

      thanh của Triệu Tiệm An mang theo ý cười khúc khích, dịu dàng mà điềm tĩnh.

      ra là đàn là cậu rồi nha.” Khương Mộc Ninh cũng cười, trong lòng cảm thấy hơi ngọt ngào.

      “Cậu nhóc kia bây giờ thông minh lại còn bướng bỉnh, lúc tối vẫn ầm ĩ đòi ăn KFC, còn cái gì mà bạn học đều được nếm qua rồi, mà nhóc còn được ăn. Cơm tối nay là chị xuống bếp làm bàn đồ ăn tràn đầy, vậy mà nhóc còn ghét bỏ, đúng lúc bị cha nhóc nhìn thấy, vậy là được ăn mấy cái bụp vào mông.”

      “Ha ha, tối hôm nay nhà em ăn sủi cảo, đàn , nhà hôm nay làm sủi cảo à.”

      Khương Mộc Ninh duỗi ngón tay lắc lắc quả cầu thủy tinh khiến những hạt sương mù bay lên, đầu kia điện thoại đột nhiên lại yên lặng mất mấy giây.

      “Ừ, có, sủi cảo cha làm ngon nhất, tại cha mất rồi nên có ai có thể làm được món sủi cảo như vậy nữa. Hơn nữa, vừa nhìn thấy sủi cảo mẹ nhớ tới cha , sợ mẹ đau lòng nên và chị đều về nhà ăn cơm tất niên với mẹ.”

      Khương Mộc Ninh ngơ ngác, lập tức phản ứng kịp thế nào là ‘Mất rồi’, há miệng, trong lòng có chút khổ sở, vô cùng hối hận vì bóc vết thương của Triệu Tiệm An, chỉ nhớ tới, trước kia Triệu Tiệm An có qua chuyện và cha đều thích ăn sủi cảo.

      “Đàn ….. Rất xin lỗi……. em biết.” Khương Mộc Ninh lắp bắp thốt lên lời.

      sao đâu, cha cũng mất năm rồi, nhà cũng quen rồi.” thanh Triệu Tiệm An nghe có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng hình như tâm trạng của cũng bị ảnh hưởng. “Dù thế nào người sống đều phải tiếp tục sống.”

      “Vâng………” đột nhiên Khương Mộc Ninh lại thấy có chút chua xót trong lòng, người thân như vậy, đột nhiên lại còn, loại cảm giác này, lqd, vừa mới nghĩ đến thấy hít thở thông.

      “Khương Mộc Ninh.”

      “Vâng.”

      “Ngày mồng mười tháng ba này là ngày giỗ đầu của cha .”

      “Vâng.” Khương Mộc Ninh trả lời, trong lòng cũng tính toán chút, còn hơn tháng nữa.

      “Nhà ở thành phố N bên cạnh thành phố S, cũng có nhiều phong cảnh.”

      “Vâng, em từng đến thành phố W bên cạnh thành phố N, nhưng lại chưa từng đến thành phố N.”

      "Ngày 10 tháng 3 năm nay vừa đúng là thứ bảy, có muốn cùng ? Chủ nhật dẫn em chơi.”

      Khương Mộc Ninh giật nảy mình, khó chịu mới vừa rồi bị thay thế bằng ngại ngùng trong nháy mắt, trong lúc này cũng biết phải trả lời như thế nào.

      Là ngày giỗ đầu của cha , muốn lấy thân phận gì để tham gia đây?

      “Đàn …..”

      “Khụ khụ, cũng còn khoảng thời gian nữa, em cứ suy nghĩ kĩ , đừng vội vàng trả lời .” Triệu Tiệm An ho cái, vội vàng .

      Đợi đến khi cúp điện thoại gương mặt đỏ ửng của Khương Mộc Ninh cũng giảm, nhắm mắt lại, dán trán vào cửa kính lạnh như băng, trái tim đập nhanh đến mức như muốn chui ra khỏi ngực.
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 24 Lễ tình nhân với ai?

      Mùa xuân năm nay đến sớm, hiếm khi lại rơi vào cuối tháng giêng, vậy nên thời gian báo danh tựu trường cũng sớm hơn trước nhiều, ngày 13 tháng 2 phải trở về trường rồi.

      Lúc Khương Mộc Ninh kéo vali hành vào phòng ngủ, ba người còn lại cũng đến, phòng ngủ 412 trống vắng cũng náo nhiệt hơn nhiều. Dọn dẹp chút, bốn người dự định ra ngoài ăn cơm, gọi là mừng gặp nhau.

      Lúc trở về phòng ngủ, Khương Mộc Ninh cũng dọn dẹp xong, sau đó mới ngồi xuống xem lịch, chuẩn bị đưa thời khóa biểu vào điện thoại di động, nhìn ngày lịch, cắn môi dừng chút, sau đó mới tiếp tục, nhưng lại cảm thấy như có gì đó yên lòng.

      Chắc là năm nay có ít người vui mừng vì nhập học sớm , cần trở lại trường sớm,người cùng nhau hẹn hò….

      Đến khi đưa thời khóa biểu của cả tuần vào điện thoại xong xuôi, nhìn chằm chằm điện thoại di động lúc lâu, sau đó mới giống như đưa ra quyết định, gửi cho Triệu Tiệm An cái tin nhắn.

      “Đàn , em tới trường học rồi.”

      Mấy hôm trước với Triệu Tiệm An là hôm nay về trường, nhớ hình như vẫn ở nhà chưa , lúc đó còn cảm thấy có chút mất mát, về trường học cũng gặp mặt được. (chị ơi chị à, chị vào bẫy của rồi.)

      Đây là lần đầu tiên trong suốt kì nghỉ đông luôn muốn về trường học, hình như chỉ nghe thấy thanh của trong điện thoại đủ được, thời gian khiến cho nhớ nhung lên men, nồng đậm đến mức khiến cảm thấy khó mà khống chế được.

      Đợi đến khi rửa mặt xong, Khương Mộc Ninh ra khỏi phòng tắm thấy điện thoại có thêm tin nhắn mới được gửi đến.

      ở nhà, có thể ngày mai về, đến lúc đó rảnh rỗi tìm em ăn cơm.”

      Khương Mộc Ninh nhìn mấy từ mấu chốt như ‘ngày mai’, ‘ăn cơm’ mặt cũng từ từ nóng lên, cắn chặt môi mà vẫn kìm được khóe môi nhếch lên.

      Ngày hôm sau Khương Mộc Ninh chỉ có lịch học nửa ngày, tuy lịch học chỉ đến trưa, nhưng tâm trạng lại luôn trầm bổng phập phồng. Từ sáng khi mở mắt ra, gần như vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, buổi sáng nhận được tin nhắn của Triệu Tiệm An, hôm nay về thành phố H, nhưng cũng có đoạn sau.

      Sau đó bắt đầu rối rắm trong yên lặng, sau đó những suy nghĩ kì lạ lại khiến tỉnh táo lại. Nhưng buổi sáng nay trừ lúc kết thúc tiết thứ tư điện thoại nhận được tin nhắn của Tần Lãng, ngoài ra điện thoại luôn trong trạng thái yên lặng.

      Cuối cùng, có chút buồn phiền trong lòng, về việc luôn thấp thỏm, việc Triệu Tiệm An yên lặng tiếng động. Cuộc sống như vậy, quan trọng, nhưng mà ra cũng chỉ là hình thức, quan trọng, lại giống như nhớ thương.

      Nhưng Triệu Tiệm An cũng giống người hay để ý đến các ngày lễ, nhất là những ngày lễ của phương Tây, ngày lễ Giáng Sinh năm ngoái cũng thấy có hoạt động gì. Cho nên, có phải quan tâm đến những ngày lễ đúng ?

      Khương Mộc Ninh vỗ vỗ mặt, nhờ Dư An Dao mang sách giáo khoa về phòng ngủ, tự cầm theo thẻ xe bus chuẩn bị dạo nội thành. Sau giờ học luôn thấy bóng dáng của Mai Lộ, Vạn Manh Manh muốn làm số báo đặc biệt cho ngày lễ tình nhân, hôm nay vội vàng phát hành, vậy nên ấy cũng nhanh chóng rời rồi. Dư An Dao về phòng ngủ đọc sách cũng thư viện. Như vậy cũng còn ai, mình về phòng ngủ cũng có ai để chuyện, định tìm mẫu giày Cavans mới ra hôm trước nhìn thấy mạng, coi như tự tặng quà cho chính mình thôi.

      Ai, đáng thương, đáng thương cho người có người trong ngày lễ tình nhân……

      Khương Mộc Ninh nhăn nhó xong, lqd, cuối cùng cảm xúc cũng bình tĩnh lại, nhịn xuống xúc động muốn liên lạc với Triệu Tiệm An ngay lập tức, mình ngồi xe bus, tới lui trong thành phố.

      Lại , và Triệu Tiệm An ngoài quan hệ đàn đàn em trong trường học cũng còn mối quan hệ nào khác, ngày lễ như thế này, liên quan gì tới cơ chứ?


      ra trước kia Khương Mộc Ninh cũng chưa từng chú ý đến ngày lễ như thế này, hiếm khi được ra cửa như hôm nay, vừa vào nội thành khắp nơi đều là thanh niên nam nữ, còn náo nhiệt hơn chủ nhật nhiều. Quả nhiên, vẫn bị OUT……. cau mày, nghĩ tí nữa nên ăn thức ăn nhanh thôi, như vậy tốt hơn, cửa hàng khẳng định sớm hết chỗ rồi, sớm biết thế này ăn no trong căng tin trường học rồi mới .

      Xuống xe bus, bộ 15 phút vào quảng trường Nam Hồ, đây là quảng trường mới mở hồi năm ngoái, trong đó có mua sắm, giải trí, ăn uống, rất đông người thích. Lúc Khương Mộc Ninh vào, là thời gian giữa trưa, khẽ cau mày, tầm mắt quét vòng quanh các nhà ăn, muốn tìm ra cửa hàng có ít người chút để vào ăn.

      Nhưng, ra đây là nhiệm vụ rất nặng nề, có lẽ nên ra ngoài, trước tiên ăn bát sủi cảo ở ven đường .

      Nhà hàng Khương Mộc Ninh hay đến bây giờ cũng xếp hàng dài, thở dài cái, quyết định đến tiệm mì mà cho là có mùi vị hơi kém ăn chút.

      Quả nhiên, hôm nay phải ngày thích hợp để ra cửa.

      định vào tiệm mì, bước chân đột nhiên lại dừng lại, trong lòng có chút cuồng loạn, gần như cứng ngắc xoay người lại, nhìn về phía nhà ăn ở đối diện.

      Đó là nhà ăn Trung Quốc nổi tiếng ở thành phố H, khi quảng trường vừa mở lâu nhà hàng đó cũng khai trương, sinh ý rất tốt (đông khách ạ), ngày hôm nay như vậy, ngoài cửa cũng có đội ngũ xếp hàng.

      Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm vào phòng ăn sạch qua cửa sổ sát đất, chiếc bàn cạnh cửa sổ có đôi nam nữ ăn cơm, mắt cũng nháy cái, chỉ sợ bản thân nhìn lầm.

      Ngày hôm nay, cảnh thanh niên nam nữ ngồi đối diện với nhau như vậy có thể thấy ở mọi nơi trong thành phố, họ ngồi đối diện chiếc bàn gỗ, vừa ăn vừa chuyện, thỉnh thoảng lộ ra chút ý cười, xem ra rất hài hòa.

      Nhịp tim Khương Mộc Ninh từ từ bình tĩnh lại, thoáng mới vừa rồi có chút tức giận xông thẳng lên đầu cũng dần dần bình tĩnh lại, chỉ còn lại lạnh lẽo làm sao cũng thể kìm chế được, cùng với lo sợ hoảng hốt là cố gắng nhịn xuống nước mắt.

      nhìn chằm chằm nụ cười dịu dàng quen thuộc mặt Triệu Tiệm An, khó khăn chuyển tầm mắt sang người Chân Mẫn Du ngồi đối diện.

      Gọi là vậy đúng ? Là bạn học hồi đại học của . Khi đó cảm thấy là lạ, giọng điệu Chân Mẫn Du rất quen thuộc, ánh mắt nóng bỏng là chuyện đơn giản như vậy.

      Đáng tiếc, vài câu ba xạo nhàng của Triệu Tiệm An cho là chuyện chỉ đơn giản như thế.

      Nếu đơn thuần, nếu thông thường, tại sao ngày như vậy mà lại cố ý trở về từ thành phố N chỉ vì cùng ăn cơm với ấy?

      Cho nên chờ đợi cái gì cơ chứ, lqd, nguyên nhân là mong đợi hoàn toàn có khả năng thành công sao?

      Khương Mộc Ninh động đậy nhìn chằm chằm vào bóng người ràng ở phía đối diện, cắn chặt môi dưới, nhịn xuống khó chịu ngày càng lớn lên.


      Có gì đâu mà phải đau lòng như vậy chứ? Từ đầu tới cuối Triệu Tiệm An cũng hề là ‘thích ’, từ đầu tới cuối, chỉ là mình với trái tim loạn nhịp mà thôi. Triệu Tiệm An chăm sóc , thân thiết, có lẽ chỉ bởi vì đối xử tốt với đàn em thôi, có lẽ, chỉ là thích trêu chọc mà thôi……

      , có phải cảm thấy rất thú vị đúng ?

      Khương Mộc Ninh nhàng thở dài, tâm trạng ảm đạm đến rối tinh rối mù.

      Nếu muốn trách cũng chỉ có thể trách mình quá dễ dàng động tâm thôi……

      cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào danh bạ ba chữ ‘Triệu Tiệm An’, lúc lâu, cuối cùng giật giật khóe môi, tự giễu cười cười, đóng điện thoại, bước tiếp những bước chân nặng nề, cũng quay đầu lại khỏi quảng trường.

      Có gì tốt mà hỏi? Nếu câu trả lời của Triệu Tiệm An là ngạc nhiên, sợ hãi hỏi ngược lại : “Em suy nghĩ nhiều rồi? chưa từng có ý tứ khác.” Vậy sao có thể chịu nổi chứ?

      Nếu như chỉ là tự rước lấy nhục bằng cứ để như vậy thôi.

      coi như biết gì cả, về sau, nên làm gì cứ làm như thế thôi…..

      Trưa hôm nay, đầu tiên Khương Mộc Ninh mang theo tâm trạng ngây thơ nhảy nhót sau đó lại tinh thần chán nản, trái tim như muốn vỡ ra, mình ngồi trong quán mì ở góc đường, u mê hồ đồ ăn bát mì thịt bò nhưng trừ vị chát còn vị nào khác, lúc hơi nước ấm áp phả vào mặt , vẫn nhịn được hơi hơi đỏ hốc mắt.

      Toàn bộ đều có bắt đầu, còn kịp………….

      Bởi vì muốn ăn chút nào, Khương Mộc Ninh cầm chiếc đũa thô ráp giản dị chọc chọc vào bát mì còn đầy,cuối cùng thở dài tiếng, buông đũa xuống, buông ánh mắt xuống. Thanh toán tiền, định trực tiếp về trường thấy điện thoại trong túi vang lên, nhận được tin nhắn.

      đến thành phố H rồi. Hôm nay em có mấy tiết học?”

      bên ăn bữa tiệc lớn với trong nhà hàng nhân ngày lễ tình nhân, bên còn thời gian quan tâm đến sao? nên vui vẻ vì Triệu Tiệm An cũng trực tiếp xem sao?

      Khương Mộc Ninh yên lặng nhìn chằm chằm vào tin nhắn lúc lâu, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bực, đơn giản lại trực tiếp, nhanh chóng xóa bỏ tin nhắn, sau đó lại mở danh bạ lên, sau hồi do dự, cuối cùng hạ quyết tâm ấn xuống ‘xóa bỏ liên hệ’, đợi khi xác nhận xong, trong danh bạ còn cái tên quen thuộc kia nữa.

      Trong lòng vừa chua xót lại thấy mờ mịt.

      Hóa ra đây chính là trống rỗng khi mất người sao, giống như đột nhiên mất trọng lượng, nhịn được, nhưng cũng rất khó chịu….

      đường về trường học, Khương Mộc Ninh lại nhận được tin nhắn, hiển thị tên người gửi, chỉ có dãy số điện thoại di động cơ bản.

      “Em có thích ăn đồ ăn Nhật bản ?”

      nhìn chằm chằm tin nhắn, đột nhiên trong lòng lên buồn phiền nồng đậm, sau khi xóa bỏ tin nhắn, nghĩ nghĩ lại gọi cho Mai Lộ.

      “Alo, Mai Lộ, điện thoại có phần mềm nào có thể cho số điện thoại của người vào danh sách đen , sau đó khi đối phương gọi điện hay nhắn tin cũng trực tiếp bị chặn lại.”

      “Tất nhiên là có, đống lớn luôn, lần trước tớ mới cho tên đồng hương kia của tớ vào sổ đen, mỗi lần cậu ta gọi điện tới đều nhắc nhở gọi xong, ta còn tưởng tớ câu nào cúp máy, vậy mà ngốc nghếch nạp cho tớ hơn nghìn đó, ha ha.”

      “………. Gọi xong coi như xong , có thể nhắc nhở máy tắt sao?”

      “Được chứ, tùy cậu cài đặt, còn có thể cài thành có cuộc gọi khác.”
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :