1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 15 Lưu nhân bất lưu nhân
      (là giữ người giữ người đó ạ)

      Ăn xong cơm trưa, Thích Thành lập tức về trước. Khương Mộc Ninh muốn hỏi Triệu Tiệm An về bố trí công việc nên từ chối ý tốt của Thích Thành mà khuyên Triệu Tiệm An cùng tản bộ về.

      “Ánh mặt trời hôm nay tốt như vậy, thời tiết cũng đẹp, rất thích hợp để tản bộ…….” Khương Mộc Ninh nhìn ánh mặt trời cùng gió , trận trữ tình, đổi lấy nụ cười và cái gật đầu của Triệu Tiệm An.

      Thích Thành cũng cười tạm biệt với họ, lúc gần còn ném cho Triệu Tiệm An ánh mắt mập mờ, Triệu Tiệm An giật nảy mình, cũng bắt đầu có chút phiền não.

      Lúc đó nhất nhất thời nóng lòng, vậy nên mới kích động thỉnh giáo Thích Thành, ngay sau đó suy nghĩ lại chút, bắt đầu xác định đó phải là ý kiến hay, nhưng những người khác bên cạnh lại cho lời khuyên được, chỉ có Thích Thành, thủ đoạn tán là số , thường tới tháng ta lại đổi . Nhưng cẩn thận nghĩ lại mục đích Thích Thành theo đuổi bạn , khác hoàn toàn với , đối tượng giống nhau, mục đích giống nhau, như vậy sao có thể dùng cùng phương pháp?

      Đáng bàn bạc ?

      Vì Triệu Tiệm An buổi tối cũng về trường nên Khương Mộc Ninh quyết định thuận tiện nhờ xe luôn, dù sao cũng có chuyện gì, nhiều lắm cũng là ăn cơm tối rồi về phòng.

      Buổi chiều, Khương Mộc Ninh nhìn tài liệu đến khi mệt mỏi, lại ra ngoài bộ chút, thấy Thôi Hoa đứng trước máy photocopy xử lý đống tài liệu, có nghe công ty họ gần đây công trình lớn, tài liệu chuẩn bị trước cũng rất phức tạp, vậy nên trực tiếp đến giúp đỡ.

      “Đàn Thôi, em giúp nhé.”

      cần đâu, tự làm được, em cứ chơi .” Thôi Hoa vội vàng khoát tay.

      sao, em cũng có việc gì mà.” Khương Mộc Ninh muốn giúp đỡ tay, ra muốn giữ lại chút nhiệt tình trong mắt Thôi Hoa, có thể làm, gây dựng hình ảnh tốt đẹp, để tranh thủ cơ hội được đến thực tập. “Đàn Thôi, chỉ là photocopy thôi mà, là em có thể làm được.”

      Thôi Hoa nặng nề thở dài trong đáy lòng, nhìn Khương Mộc Ninh nhiệt tình, chỉ có thể lui lại bước: “Vậy em giúp cầm chỗ tài liệu này vào phòng của thôi.

      “Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Khương Mộc Ninh hăng hái trả lời, sau đó vội vàng cầm tài liệu bước . voicoi08-d-đ-l-q-đ

      Phòng làm việc của thư kí ở đối diện với phòng làm việc của Triệu Tiệm An, Khương Mộc Ninh ôm chồng tài liệu lớn nên chắn mất tầm mắt của khiến đụng phải người khác ở chỗ quẹo.

      “A, rất xin lỗi.” Tài liệu rơi đầy đất, Khương Mộc Ninh buồn bã thở dài tiếng trong lòng, cúi đầu nhìn tài liệu đất vội vàng xin lỗi.

      “Sao lại….”

      thanh nghiêm nghị mà xa lạ vang lên, Khương Mộc Ninh cúi đầu : “Rất xin lỗi.”. Nhìn dáng vẻ hình như này mới ra khỏi phòng làm việc của Triệu Tiệm An, cũng biết có phải khách hàng lớn của , chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, hay là nhân vật quan trọng nào đó.

      sao, Văn Kỳ, cũng chỉ là khẽ chạm vào thôi, , tôi sao.” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên, thấy người phụ nữ ăn mặc điển hình là thành phần tri thức giỏi giang cười lắc đầu: “Là thực tập sinh của công ty các sao? cũng có kinh nghiệm xã hội, cũng đừng .”

      Người phụ nữ này khuyên xinh đẹp với mái tóc ngắn, Khương Mộc Ninh hình như có nhìn thấy lần, hình như là nhân viên trong công ty.

      “Sao thế?” thanh của Triệu Tiệm An vang lên ở bên cạnh, hình như nghe được thanh nên ra khỏi phòng làm việc.

      “Tiệm An, sao, chỉ là bị thực tập sinh trong công ty cẩn thận đụng vào thôi.”

      ra trong thanh của người phụ nữ giỏi giang cũng có chút dịu dàng, Khương Mộc Ninh nghe thấy cũng chỉ giật mình cái trong lòng, vẻ mặt thẫn thờ nhìn người phụ nữ vừa rồi chưa nghiêm túc quan sát, ánh mắt vừa nhìn qua mặt người phụ nữ kia rời đúng lúc chống lại ánh mắt của Triệu Tiệm An, mất giây bình tĩnh lại, sau đó mới rời ánh mắt , giọng câu: “Rất xin lỗi, tôi cố ý.”

      “Làm sao vậy?” sau lưng truyền đến thanh của Thôi Hoa, Khương Mộc Ninh quay người lại có chút xin lỗi : “Mới vừa rồi em cẩn thận nên dụng phải người ta.”

      “A, đàn chị Chân, lâu gặp.” Thôi Hoa cười chào hỏi.

      Khương Mộc Ninh cúi đầu bĩu môi, ra cũng là người quen, Thôi Hoa gọi là đàn chị, chẳng lẽ cũng là nhân vật lớn trong đại học Z sao?

      “Thôi Hoa đây là thực tập sinh mới sao? Sao cậu lại dẫn người mới? Hôm nay may mắn là chị họ của tôi, nếu đổi lại là khách hàng trong công ty sao, ta cũng va chạm như vậy à?” gọi là Văn Kỳ kia hùng hổ chất vấn Thôi Hoa.

      “Được rồi, Văn Kỳ. Đừng dọa nhà người ta. Chị sao mà.”

      thanh của ‘Đàn chị Chân’ rất dịu dàng, thái độ cũng tốt, nhưng Khương Mộc Ninh lại cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, có lẽ là bởi vì giọng điệu rất tự nhiên gọi ‘Tiệm An” . Tiệm An Tiệm An, gọi cũng quá thân thiết rồi.

      “Được rồi, tôi trước. Tiệm An, mấy ngày nữa tớ đến tìm cậu cùng ăn cơm rồi chuyện nhé. Hôm nay tớ còn có chút việc, tớ trước.”

      “Được, hẹn gặp lại.” trong thanh của Triệu Tiệm An khiến người nghe có bao nhiêu biến hóa, nhưng đột nhiên Khương Mộc Ninh cũng đủ dũng cảm để nhìn vẻ mặt của , có phải ánh mắt của cũng rất dịu dàng ?

      “Triệu tổng, tôi tiễn chị họ xuống.”

      Tiếng bước chân dần xa, Khương Mộc Ninh cắn môi ngồi xổm xuống, khẽ thở dài cái rồi nhặt tài liệu lên.

      “Đều là đúng, nên để em cầm nhiều như vậy.” Thôi Hoa có chút xin lỗi , cũng ngồi xuống giúp tay.

      “Chuyện này liên quan gì đến mà. Là do em chú ý………” Khương Mộc Ninh cắn môi, nhịn được giọng thêm câu: “Dì kia cũng chú ý mà, cũng phải là lỗi của mình em.”

      “Xì.” thanh vang lên, động tác của Khương Mộc Ninh cứng đờ, lúc này mới phát đôi giày da màu nâu ngồi xổm bên cạnh . “Dì?”

      Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Tiệm An khẽ cười, ngay cả ánh mắt cũng có ý cười, trong lòng cũng buông lỏng chút: “Em cũng phải nha, em cũng phải là có kinh nghiệm xã hội, vậy nên mới gọi là dì là đúng rồi.”d.i.ễ.n. .đ.à.n. .l.ê. .q.u..ý .đ.ô.n

      gọi trước mặt là cho rất nhiều mặt mũi rồi. lén bổ sung thêm câu trong lòng.

      ấy và cùng tuổi đấy……” Triệu Tiệm An sâu kín thêm câu.

      “Chú ơi.” Khương Mộc Ninh nín cười, nghiêm túc gọi câu, trong lòng lại đột nhiên nhớ tới trong mấy bộ phim Hàn Quốc, nếu gọi là ‘chú’, vậy cũng là cách gọi rất mập mờ nha………

      Rất nhiều tài liệu, phân tán đầy đất, mặc dù có Triệu Tiệm An và Thôi Hoa vội vàng giúp đỡ, nhặt lên, những cũng cần mất chút công sức để sắp xếp lại, Khương Mộc Ninh cảm thấy rất xin lỗi Thôi Hoa, kiên trì tự mình sắp xếp lại, đến khi làm xong cũng qua nửa tiếng đồng hồ rồi. Khi vào phòng làm việc của Triệu Tiệm An thấy cầm cốc trà đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng động mới quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch lên: “Xong rồi?”

      “Ừ.” Khương Mộc Ninh cũng cầm mộc cốc trà, qua đúng bên cạnh , mắt cũng nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh, trong lòng lại có chút chần chừ, muốn hỏi ràng. “Đàn , người vừa rồi, là người em đụng vào đó, là bạn của sao?”Đến khi ý thức được rằng hỏi ra hối hận cũng kịp nữa rồi, chỉ có thể giữ vững bình tĩnh nhấp ngụm trà, nhìn về phía Triệu Tiệm An, nhưng mà trong lòng bắt đầu có chút thấp thỏm yên, cũng biết làm vậy có được coi như là vượt quá giới hạn ?

      Triệu Tiệm An trầm mặc hồi, cũng phải cảm thấy Khương Mộc Ninh nên hỏi, mà do là chần chừ biết nên làm trả lời như thế nào. Thích Thành , đối với phụ nữ, phải học được dối có ý tốt, để tránh phiền toái, có số việc, có thể lừa gạt lừa gạt, có thể dụ dỗ dụ dỗ. ?(vâng, cứ lừa , rồi phải hối hận). Chuyện của và Chân Mẫn Du rốt cuộc có trong phạm vi phải lừa gạt đây?

      “Chân Mẫn Du là bạn học thời đại học của , khoa chính quy, sau khi tốt nghiệp ra trường lại nước ngoài, tại làm việc ở thành phố B. người khác là Chân Văn Kỳ, là em họ của ấy, tại làm việc trong bộ phận quan hệ xã hội. Có lẽ em chưa từng gặp qua.”

      Câu trả lời của Triệu Tiệm An còn ràng hơn cả mong muốn của Khương Mộc Ninh, đơn giản nhưng lại ràng, vốn là lòng vẫn treo cao nhưng hiểu sao lại hạ xuống rất nhanh, cho nên chỉ trả lời chữ: “a….”

      Trong lòng , có chút hoảng hốt, có phần mờ mịt, có chút khó chịu. Cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ mình biết Triệu Tiệm An tốt, nhưng lần đầu tiên thấy người có độ tuổi như xuất bên cạnh , xem ra cũng rất có thực lực, nhìn qua cũng là người phụ nữ xuất sắc, tránh được có chút kích động và nóng lòng.

      Khương Mộc Ninh hít hơi sâu, lúc này mới lộ ra nụ cười: “Đàn , tiếp tục đọc tài liệu.”

      Buổi tối, sau khi Triệu Tiệm An tiễn Khương Mộc Ninh về trường học bị Thích Thành gọi cuộc điện thoại , đến phòng ăn , Thích Thành ngồi uống mình.

      khó có được, thậm chí có thời gian tìm tớ ăn cơm, những người bạn kia của cậu tính làm sao?” Triệu Tiệm An nở nụ cười nhạo báng, đối với người bạn quen biết nhiều năm của mình thoải mái hơn rất nhiều, nhất là bây giờ lại là thời gian tan làm.

      “Ai nha, khó khăn lắm tớ mới rút ra chút thời gian để đến truyền thụ cho cậu ít kinh nghiệm đây, cậu cảm động đến rơi nước mắt, ngược lại còn ghét bỏ tớ?” Thích Thành cười cười nhìn Triệu Tiệm An, hề buông tha cơ hội khó mà có được này.

      “Khụ khụ.” Triệu Tiệm An uống nước, chợt bị sặc, ho đến đỏ bừng cả mặt “Vậy cậu chút.”

      “Hắc hắc, gần quan được ban lộc, có biết hả?” Thích Thành hiếm khi được dịp hả hê nâng cằm lên.


      “Mặt chữ có hiểu, còn nội dung sắp hiểu rồi.” Triệu Tiệm An cau mày, suy nghĩ về mặt chữ cùng với ý nghĩa của nó.

      “Trong trường học cũng sắp đến cuối kì rồi đúng ? nhanh chóng được nghỉ đông đúng ? Nếu đến nghỉ đông lại có đến cả tháng được gặp mặt đúng ? tháng a, biến số lớn đó.” Thích Thành cười nhử.

      “Ừ.” Triệu Tiệm An nhíu mày càng sâu, tại mỗi tuần có ít nhất ngày được gặp mặt, vẫn cảm thấy tiến triển như vậy cũng rất thuận lợi rồi, nhưng bị Thích Thành nhắc nhở như vậy, nghĩ đến kì nghỉ đông, ngược lại có chút vấn đề, vừa mới nghỉ đông, chừng còn tập chung gì mà tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông tất cả đều muốn tụ tập đấy…..

      “Tuyển thực tập sinh thôi…..” ngón trỏ của Thích Thành khẽ cong lên, gõ xuống cái mặt bàn sáng bóng, “Thực tập sinh của năm trước cũng chỉ miễn cưỡng kéo thêm được mấy hôm nữa thôi.”

      Đến lúc đó, nếu như thời gian thích hợp. có lẽ còn có thể tìm lí do đưa về nhà.

      Editor: Tin tôi , nay đen tối lắm
      seattle, thuyt, Sweet you3 others thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 16 Lo lắng cuộc thi

      Khương Mộc Ninh nhận được tin nhắn gần như thể tin vào hai mắt của mình, sợ chính mình hiểu sai ý, hoặc là đối phương gửi sai tin tức, kiềm chế sốt ruột và nhịp tim tăng tốc ngừng, cẩn thận chạy tới dưới lầu phòng ngủ gọi điện thoại, để tránh cho giọng quá lớn.

      “Alo. Chào buổi tối, đàn .” Khương Mộc Ninh kìm chế kích động, đầu tiên vẫn ngoan ngoãn chào hỏi.

      “A, chào buổi tối.” ràng Triệu Tiệm An cũng bị thái độ ngoan ngoãn khác thường của Khương Mộc Ninh làm cho vui vẻ, trong thanh cũng mang theo nụ cười thản nhiên.

      “Đàn , công ty tuyển thực tập sinh sao?” câu nhịn được trực tiếp vào vấn đề mình quan tâm nhất.

      “Đúng vậy. Muốn tìm người, em có thể đến ? Nhưng mà, khi vào làm rồi có thể đến 27 lịch mới có thể về nhà.” Triệu Tiệm An hơi chần chừ lúc mới bổ sung thêm.

      “Đương nhiên là em muốn đến. Đàn , em đủ điều kiện ? Em có thể làm được việc gì?” Khương Mộc Ninh vui vẻ đặt câu hỏi liên tiếp, là công ty của Triệu Tiệm An nha. Coi như chỉ là thực tập sinh cũng dễ gì mà vào được.

      “Ách, ừ, cái này là do Thích Thành phụ trách, cụ thể cũng ràng lắm, để mai hỏi cậu ấy chút. Nếu như em muốn đến để bảo cậu ấy để lại danh ngạch lần này cho em.”

      “Muốn. Nhưng mà, đàn , liệu việc này có thể làm phiền đến ?” Khương Mộc Ninh trả lời xong mới phát mình trả lời nhanh quá, vội vàng thêm câu, “Nếu như Thích tổng có thí sinh rồi cũng sao đâu ạ”

      có, chưa có ai được xếp vào danh ngạch lần này. Nếu như em muốn đến với để với cậu ấy.”

      “Được, đàn , rất cám ơn .”

      Cúp điện thoại, cuối cùng mặt Triệu Tiệm An cũng lộ ra nụ cười thoải mái, ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, khóe môi cũng cong lên, lần này chắc hẳn còn vấn đề gì nữa, trước tiên cứ đem người kéo vào tầm mắt , sau đó cứ từ từ , cần phải gấp gáp nữa.

      ra Khương Mộc Ninh còn lời muốn hỏi, muốn hỏi lần này thực tập sinh có thể được sử dụng đến khi thực tập chính thức , nhưng lời đến khóe môi lại vội vàng nuốt xuống. Làm người thể được bước lại muốn thêm bước nữa, có cơ hội tốt như vậy nên nắm chặt, chỉ cần có thể hoàn thành tốt, khi đó lại lên năm bốn cũng phải thực tập, vậy lúc đó tỉ lệ thành công cao hơn. Vậy nên cuối cùng vẫn hạnh phúc mĩ mãn lên tầng. Nhưng khi vừa mở cửa lại thấy Mai Lộ gọi điện thoại, tâm trạng cũng lập tức bị hạ xuống.

      Mai Lộ cũng luôn đem Triệu Tiệm An giắt khóe miệng, tuy nhiên bây giờ cũng chỉ trong thời gian thử việc, luôn gạt ấy cũng thấy rất băn khoăn, nhưng Triệu Tiệm An tài liệu về viện bảo tàng thành phố H là tài liệu cơ mật, hơn nữa danh sách thực tập lần này cũng chỉ có , là rất khó xử.

      “Cậu chút xem, lời như thế là sao chứ? Quả thực là coi tớ như bảo mẫu rồi.” Mai Lộ bày ra vẻ mặt buồn bực tố khổ với Vạn Manh Manh và Dư An Dao.voicoi08-d-đ-l-q-đ

      “Làm sao thế?” Khương Mộc Ninh chỉ nghe thấy câu nhưng lại nhìn thấy gương mặt đau khổ của Mai Lộ nên thấy có chút khó hiểu.

      “Là người bạn cùng quê kia của tớ đó, họ chuyển phòng ngủ muốn tớ đến giúp chút. Cậu xem, tớ là có thể giúp được cái gì chứ?” Mai Lộ vừa tới bày ra gương mặt tức giận. “Cậu ta cậu ta có bạn , nể tình hay mời tớ ăn cơm nên bảo tớ đến giúp, cầm cái khăn lau cái này rồi lau cái kia, bạn cùng phòng của cậu ta đều có bạn giúp tay, cậu ta sợ mình cậu ta bị chậm hơn người khác. Tớ sao cậu ta tìm bạn để giúp tay? Tức chết tớ rồi, ăn của cậu ta vài bữa cơm, vậy mà dám cho bản tiểu thư uống sữa rồi.”

      “A, như vậy sao, vậy cậu mà tốt lắm.” Khương Mộc Ninh và Vạn Manh Manh trăm miệng lời. (cùng lúc và cùng câu)

      “Tại sao ? Câu ta sau khi chuyển nhà xong mời tớ cửa hàng ở Nam Hồ ăn buffet. Nghe rượu đỏ ở cửa hàng đó đều là nhập khẩu từ Pháp, gan ngỗng đều là hàng tươi mới vận chuyển theo đường hàng đó.” Mai Lộ lập tức phản đối, bị ba người còn lại nhất trí xem thường, trả lời.

      “Nếu như vậy cậu còn rối rắm cái gì nữa chứ?” Vạn Manh Manh mạnh mẽ than thở, ra chình họ ngồi nghe lâu như vậy cũng thấy bực tức, là, cũng chỉ là bộc phát tức giận mà thôi.

      “Là mắng mắng chứ sao, cơm là cơm, chỉ là miếng cơm cũng thể mắng ngay trước mặt người ta được, vậy nên chỉ có thể tức giận mắng trước mặt các cậu thôi.” Mai Lộ năng lí lẽ hùng hồn, hề có chút dáng vẻ như xấu hổ.

      Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, phối hợp rửa mặt luôn. Sắp đến cuối kì, phải tập chung toàn bộ sức lực vào cho cuộc thi cuối kì, kể cả luận văn cũng phải hoãn lại , dù sao cũng là học kì sau mới nộp, cùng lắm viết trong kì nghỉ đông. Thành tích của trong lớp phải là đứng đầu nhưng thứ tự tốt nhất cũng đứng trong top mười, học kì thứ nhất của năm ba đại học cũng sắp kết thúc rồi, cuối cùng tương lai sau này thế nào phải lập cái kế hoạch rỗ ràng. Lại qua học kì, hết năm nay chính là năm cuối cùng của đại học, Khương Mộc Ninh đột nhiên lại thấy có cảm giác như rất vội vàng.

      Mộc Ninh thích ôn tập trong phòng ngủ, hơn nữa còn thích mở máy tính để hưởng thụ nhạc, ấy còn là để giảm bớt căng thẳng, gia tăng hiệu quả học tập, vậy nên mỗi lần đến kì thi, Khương Mộc Ninh lại di chuyển đến thư viện, yên tĩnh, đây là điều thích.

      Môn thứ nhất của kì thi cuối kì bắt đầu trước ngày, bắt đầu ngay sau giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng qua cửa sổ mang theo chút ấm áp, Khương Mộc Ninh ngồi trong góc của thư viện, có chút buồn ngủ, lúc này lại có tin nhắn do Triệu Tiệm An gửi đến khiến cho bị dọa đến mức nhảy dựng lên, lúc này mới nhớ tớ mình quên tắt thanh ở điện thoại.

      “Em ở đâu đó? Thứ bảy tuần này có đến công ty ?”

      Ngày mai là thứ sáu rồi, buổi sáng thi xong môn thứ nhất có thể nghỉ ngơi hai ngày, Khương Mộc Ninh suy nghĩ chút vẫn quyết định ôn thi .

      “Đàn , em trong thư viện, thứ sáu và thứ bảy tuần này và tuần sau em đến đâu. Gần đây ôn thi, em phải ôn tập trước.” Gửi xong Khương Mộc Ninh đánh ngáp cái to, duỗi duỗi cái lưng mỏi, lúc này mới lại lên tinh thần lần nữa để ôn tập.

      “Nhìn bao nhiêu lâu rồi?” thanh quen thuộc nhàng vang lên cũng là lúc Khương Mộc Ninh thấy hoa mắt chóng mặt, ngẩng đầu lên lại thấy Triệu Tiệm An đứng đối diện nhìn cười.

      “Đàn .”

      “Bao giờ thi?” Triệu Tiệm An ngồi xuống chỗ trống đối diện với Khương Mộc Ninh, nhìn thoáng qua sách vở bàn: “Nham thổ cơ học?” (Nham thổ là đất đá)

      “Đúng vậy.” đến đây vẻ mặt Khương Mộc Ninh lại xụ xuống trong nháy mắt, đè thấp thanh nhàng thở dài. “Em học đến nỗi đầu cũng to ra.”

      “Môn này bây giờ là do thầy nào giảng? Quách Chính Tân sao?” Triệu Tiệm An lấy quyển sách của Khương Mộc Ninh qua, tùy ý lật vài trang.

      “Đúng vậy, biết sao?” ánh mắt của Khương Mộc Ninh sáng lên, ngay sau đó lại bình tĩnh xuống. “Biết cũng có tác dụng, cũng thể bảo giúp em trộm đề bài.”

      “Ha ha, đề bài thể trộm được, nhưng mà, phạm vi thầy ấy thích cho vào đề thi vẫn nhớ chút.” Triệu Tiệm An đẩy sách về chỗ cũ, thoải mái dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn Khương Mộc Ninh.

      Ánh mắt của Khương Mộc Ninh sáng bừng lên trong nháy mắt, gần như là lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Đàn , vậy phiền cho em biết chút trọng điểm để ôn tập được ? Cứ đọc cả quyển sách như vậy cũng phải là phương pháp mà.”

      “Ừ, đây cũng phải là điều thể, dù sao để trong não cũng có chỗ dùng. Lúc ban đầu đào được những tin tức này mất ít công sức đâu. Em cũng biết là thấy Quách là người ghét nhất chuyện trước khi thi mới mò trọng điểm.”

      “Đàn ………” Khương Mộc Ninh dùng hai tay tạo hình chữ thập trước ngực, đôi mắt mở to cố gắng giả bộ đáng thương: “Em mời ăn cơm.”

      Quách Chính Tân, thầy Quách dạy Nham thổ cơ học của họ là người nổi danh là khó khăn với sinh viên, mỗi khi cuối kì thi xong, khắp nơi đều là mảnh oán thán. Lần trước nghe đàn chị ở khoa họ , lớp có 32 người mà có đến 25 người trượt…… tỷ lệ này kinh khủng đến mức nào, hơn nữa thầy còn thích cho trọng điểm ôn tập, chỉ cần có sinh viên nhắc tới đề tương tự, tuyệt đối thầy đen mặt nhanh chóng. Cho nên, bọn Khương Mộc Ninh đều cảm thấy sở thích của thầy Quách chính là cho sinh viên nợ môn…….

      Nghĩ tới đây, cả người Khương Mộc Ninh đều run rẩy chút, thanh và vẻ mặt càng thêm chân thành tha thiết nóng bỏng hơn: “Đàn , trước khi thi bữa, sau khi thi bữa, nếu như thi thuận lợi lại thêm bữa nữa.”

      giống như thiếu cơm ăn vậy, Triệu Tiệm An nhìn vào ánh mắt sáng bừng của Khương Mộc Ninh đáy lòng nhịn được lắc đầu bật cười, nhưng mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng như cũ, hình như rất miễn cưỡng : “Được rồi, em đến đây ngồi .” ngồi vào bên trong, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, là chiếc ghế vẫn còn mang theo hơi ấm vừa ngồi xong, nhìn thấy Khương Mộc Ninh tha thiết ngồi vào, nụ cười mặt cũng tránh khỏi sâu thêm mấy phần.

      Ở thư viện tránh được việc phải hạ thấp thanh, để hiểu lại muốn vào trọng điểm, tự nhiên hai người phải tựa gần vào nhau. Triệu Tiệm An cúi đầu, ánh mắt hơi dừng lại mái tóc đen của Khương Mộc Ninh, chóp mũi có mùi thơm quen thuộc quanh quẩn, chắc là vẫn là mùi thơm hương vị xoài của sữa tắm Shampoo lần trước Mộc Ninh qua thôi.

      Triệu Tiệm An nhịn được lại hít sâu mấy hơi, dễ ngửi gần như khiến đắm chìm vào trong. có chút hoảng hốt trong chớp mắt, gần như muốn đem cả gương mặt vùi sâu vào mái tóc kia đến có khe hở, nhưng cuối cùng phải tự kìm chế bản thân lại, nuốt ngụm nước bọt, ho cái, miễn cưỡng dời ánh mắt của mình về những quyển sách vở thú vị bàn,lqd, cuối cùng cũng lần nữa tìm lại được thanh của mình.

      “Em mở đến chương 2….”

      Môn thi thứ nhất, nham thổ cơ học thi xong, Khương Mộc Ninh gần như là người duy nhất có gương mặt thoải mái ra khỏi phòng thi, nhìn xung quanh chút, đâu đâu cũng là những gương mặt đau khổ, có sảng khoái trước nay chưa từng có xuất trong lòng , trong lòng đối với Triệu Tiệm An cũng là cảm động đến rơi nước mắt rồi. Ngày hôm qua hai người có ăn cơm nhưng mà cũng chỉ là đến nhà ăn thôi, Triệu Tiệm An chờ khi thi xong mới mời bữa tiệc lớn.

      Khương Mộc Ninh mím môi cười, lấy điện thoại ra gửi cho Triệu Tiệm An tin nhắn.

      “Đàn , em thi xong nham thổ cơ học rồi, làm bài tệ lắm, để bày tỏ lòng cảm ơn, buổi tối mời ăn cơm được ?”

      Hai ngày sau đó được nghỉ ngơi, cuối cùng cũng thở phào cái. Có lẽ buổi tối lúc ăn cơm có thể thăm dò Triệu Tiệm An chút, môn tiếp theo là Kết cấu công trình của thầy Trần Trung đó, xem có biết ?

      Đàn Triệu quả nhiên phải người bình thường a, lại có thể phân tích kĩ càng cấu trúc đề thi của thầy giáo như vậy, chỉ phạm vi ôn tập, ngày hôm qua Triệu Tiệm An tốn buổi chiều phân tích trọng điểm cho , hôm nay đề thi có liên quan đến phần lớn những vấn đề hôm qua. Hôm nay trong phòng thi, trong suốt thời gian thi tim vẫn luôn trong trạng thái đạp với tần số cao, đó phải là thấp thỏm lo âu mà đó là do hưng phấn. Nhìn những đề mục quen thuộc, quả thực là vui vẻ đến muốn nhảy dựng lên, mặc dù phải mỗi câu hỏi đều nhớ hết đáp án, nhưng đại khái cũng nhớ được những ý chính. Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cũng nhanh chóng hoàn thành xong bài thi, nhìn những bạn học xung quanh đều cau chặt mày, nếu cũng là cắn bút nhìn trời buồn bã, có rất ít người có thể múa bút thành văn, để cây bút trong tay xuống, trong lòng cảm ơn Triệu Tiệm An rất nhiều.

      Đàn Triệu tuyệt đối là quý nhân của .
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 17 Mời khách ăn cơm

      Sau hưng phấn do được vào thực tập tại công ty của Triệu Tiệm An, Khương Mộc Ninh lại có khó khăn lớn trước mặt.

      Lúc thực tập ở đâu?

      Nếu như ở trong trường học cần phải xe, như vậy thời gian đường cũng phải mất khoảng tiếng đồng hồ, đó là còn chưa tính đến chuyện ở thành phố H luôn gặp kẹt xe tắc đường, hơn nữa, nếu lúc đó mọi người về hết chỉ còn mình trong phòng ngủ, , có chút sợ hãi.

      Vì vậy nên có khả năng ở trong trường được, vậy chỉ có thể thuê căn phòng bên cạnh công ty. Nhưng chỉ thực tập thời gian ngắn, tính cả mùa xuân cũng chưa đến tháng, thời gian ngắn như vậy muốn thuê căn phòng có chút khó khăn.

      Cho nên Khương Mộc Ninh chỉ có thể ôm theo vấn đề phiền não lớn này tiếp tục chiến đấu với kì thi.

      Công trình kiến trúc có nhiều môn phải thi, có phần là thao tác thực tế, ở đây đều tính điểm ở kì thực hành thực tế trước đó, vậy nên vào kì thi chính cũng chỉ có năm môn. Đợi đến khi thi xong môn thứ ba là chiều thứ tư, bốn người trong phòng ngủ của Khương Mộc Ninh cùng nhau xem thành tích, còn cả mấy bạn học cùng khoa, dọc đường mọi người đều cùng nhau than thở, mỗi người đều dự tính về số phận bi thảm của mình.

      “Ai, khẳng định lại thảm đỡ nổi.” Vạn Manh Manh bị áp suất bốn phía ảnh hưởng, dựa vào vai Khương Mộc Ninh, cảm xúc bắt đầu xuống thấp.

      “Cậu đứng đây nhảm gì đó?” Mai Lộ liếc mắt châm chọc. “Phải , ai, cũng biết được bốn mấy điểm nữa, liệu có lên được năm mấy điểm ?”

      Dư An Dao ôm quyển sách vừa dày vừa nặng, khó khăn rút ra cái tay đẩy mắt kính lên, tỉnh táo đưa ra phân tích tàn khốc. "Cũng có thể chỉ được ba mươi mấy. Nghe chúng ta mấy khóa, có đàn đạt thành tích hai mươi mấy cho từ khóa này đó.”

      “An Dao à, cầu xin cậu yên lặng năm phút đồng hồ . Ít nhất là để đến khi đến chỗ dán bảng điểm , ít nhất cho tớ 5 phút đồng hồ để cảm giác mình còn sống .” Vạn Manh Manh chắp tay trước ngực, nhìn hết sức thành kính mà có mấy phần ai oán nhìn về phía Dư An Dao, đổi lại câu càng thêm tỉnh táo và kích thích hơn: “Thay vì tự mình thôi miên mình nên nghĩ kĩ xem kì nghỉ đông làm thế nào để tiết kiệm được 500 nguyên tiền học thêm, tất nhiên, tốt nhất là cậu đợi đến khi thi xong hết các môn rồi tập hợp lại thể rồi tiết kiệm tiền luôn, chừng cậu chỉ phải tiết kiệm 500 nguyên đâu.”

      lạnh lùng.” Mai Lộ lắc đầu cái, rút ra kết luận với Dư An Dao, “May mà còn có tiền mừng tuổi, năm nay cho dù thế nào tớ cũng để mẹ tớ nắm được đâu.” D.i.ễ.n. .đ.à.n. .l.ê. .q.u.ý. .đ.ô.n

      Khương Mộc Ninh nắm chặt bàn tay, cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt, may mà lúc thi xong rất tự tin, tại bị ba người Vạn Manh Manh quậy trận nhịn được cũng bắt đầu khẩn trương, thấp thỏm yên, cẩn thận nhớ lại đề bài và đáp án lúc đó, bắt đầu xác định được đáp án của mình có chính xác , có thể có chỗ nhầm trọng tâm ? Nghĩ như vậy, bước chân cũng càng nặng nề hơn, khoảng cách từ phòng học ở tầng ba đến chỗ dán kết quả thông báo chỉ có mấy phút đường, vậy mà mỗi bước chân của các cũng quá gian nan.

      Cho nên, đợi khi họ đứng trước bảng dán điểm, mở to mắt tìm kiếm số báo danh và tên của mình, sau đó lại từ tên nhìn sang điểm, trong nháy mắt Khương Mộc Ninh hoảng hốt.

      82 điểm? phải 28 điểm chứ?

      “Mộc Ninh, cậu được bao nhiêu điểm? A. Cái gì? Khương Mộc Ninh, vậy mà cậu được 82 điểm sao?”

      Tiếng hét chói tai của Vạn Manh Manh khiến vui nhịn được, ngẩng đầu nhìn lại vào tờ giấy A4 nho , lúc này mới có chút cảm giác chân .

      “Hình như đúng vậy….” lẩm bẩm , mặt cũng dần lên nụ cười, lấy điện thoại di động ra, gần như muốn lập tức gọi điện cho Triệu Tiệm An, nhưng chần chừ lát cũng chỉ nắm chặt điện thoại di động trong tay, nhấn cuộc gọi.

      Chờ lát nữa , chờ lát, rồi cảm ơn tốt.

      “Mộc Ninh, cậu lợi hại. Cả lớp, đúng, là cao nhất trong khóa học chuyên nghiệp. Làm sao cậu làm được thế?” Mai Lộ cũng khiếp sợ như Vạn Manh Manh, nhưng mà cũng khá hơn chút so với Vạn Manh Manh, “Mời khách , dưới tình huống này buổi tối mời khách là được.”

      “Mộc Ninh, đề bài cuối cùng cậu làm thế nào vậy? Tại sao tớ làm thế nào cũng thấy đúng?” Dư An Dao là người trong trường phái ham học, luôn tìm hiểu ràng mọi vấn đề, vẫn rối rắm được 71 điểm mà Khương Mộc Ninh lại được 82 điểm, chênh lệch quá nhiều. “Sau khi về phòng ngủ cậu viết lại đáp án cho tớ .”

      “……….” Khương Mộc Ninh im lặng, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy đầm đìa “Tớ cũng chỉ là do may mắn thôi, trước cuộc thi ôn trúng vào dạng bài như vậy………”

      cần biết cậu làm thế nào được như vậy. Tóm lại tối nay cậu phải mời khách. An ủi tâm hồn bầm tím nghiêm trọng của tớ.” Vạn Manh Manh che ngực, dáng vẻ bắt chiếc gương mặt ủ rũ đau khổ, “Tớ cần 12 vạn đồng tình.”

      “Được rồi, tớ rất đồng tình với cậu.” Mai Lộ lấy 60 điểm lẹt đẹt vừa qua môn yên lòng vỗ vỗ vai Vạn Manh Manh, lộ ra ý trêu chọc cười: “Trước cuộc thi tớ với cậu như thế nào? Để cậu cùng tớ đọc sách chăm chỉ, vậy cậu sao? Vẫn còn chạy đến chỗ ban biên tập kia, cái gì mà ‘cuộc thi quan trọng bằng nguyệt báo của cậu’, tại là lúc cậu nhấm nháp giá trị quan đắng chát.”

      Khương Mộc Ninh nhân lúc mấy náo loạn, cúi đầu gửi cho Triệu Tiệm An tin nhắn.

      “Đàn , nham thổ cơ học em được 82 điểm. Cảm ơn . Đêm nay em ăn cơm với các bạn cùng phòng, tối mai mời ăn cơm nhé?”

      Rất muộn Triệu Tiệm An mới gửi tin nhắn đến, lúc ấy Khương Mộc Ninh cùng ba người còn lại ngồi trong nhà hàng ăn lẩu dê non, bốn người ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, bốn gầy gầy, vậy mà gọi xuất thịt đặc biệt lớn, chưa kể đến bông tuyết, mập ngưu các loại, (em biết những cái này.) tóm lại mọi người chủ yếu là ăn thịt. Trong bốn người Dư An Dao là gầy nhất, nhưng mức ăn cũng kém bao nhiêu so với những người còn lại.

      Bởi vì lúc vui vẻ ăn uống, bốn người lại ríu ra ríu rít chuyện, lúc tin nhắn tới, Khương Mộc Ninh nghe thấy tiếng chuông, đợi đến khi chú ý đến là lúc tính tiền.

      có thể tham gia cùng ?”

      Đơn giản mấy chữ, lại khiến cho Khương Mộc Ninh lâm vào mơ mộng viển vông, vốn mặt đỏ bừng vì ăn lẩu bây giờ càng thêm đỏ hơn.

      Triệu Tiệm An tính lấy thân phận gì để tham gia liên hoan cùng và bạn cùng phòng?

      Khương Mộc Ninh gần như có chút hốt hoảng nhận lấy hóa đơn nhân viên đưa đến, sau đó lại nhận tiền thừa, tùy ý nhét vào trong ví, lúc này mới đau khổ biết nên gửi lại tin nhắn cho như thế nào. Bây giờ cũng qua cả tiếng đồng hồ rồi, cùng biết Triệu Tiệm An có nghĩ là cố ý lạnh nhạt , vậy nên mới dùng cách này để từ chối. Mặc dù, có lẽ nếu như lúc ấy thấy tin nhắn càng phiền não hơn, cũng có lẽ tạm thời coi như thấy.

      Đắn đo tới đắn đo , viết lại xóa, sau cùng Khương Mộc Ninh vẫn quyết định thành trả lời: “Đàn , ngại quá, vừa rồi em nhìn đến điện thoại. thích ăn lẩu à? Vậy ngày mai em mời ăn lẩu nhé? Trong thành phố có nhà hàng lẩu hải sản tươi, nghe cũng ngon lắm.”

      Sau khi gửi tin nhắn , Khương Mộc Ninh nhàng thở phào cái, sau đó mới trở về phòng.

      Mà bên kia, Triệu Tiệm An nhìn tin nhắn được gửi đến, khỏi bật cười, cúi đầu nhìn phần cơm rang trứng vừa mua dưới lầu, nhất thời có cảm giác như vô vị tẻ nhạt rồi. Mệt cho còn thấp thỏm chờ trả lời tin nhắn, mãi cho đến vừa rồi thấy bụng rất đói, lại cộng thêm nghĩ cũng ăn xong rồi, lúc này mới bất đắc dĩ buông tha.

      lắc đầu cái, để đũa xuống, ngón tay nghiêm túc ấn điện thoại di động: “Được, tối mai đến đón em.”

      Trước kia căn bản nhắn tin, luôn ngại phiền toái, gọi điện thoại chỉ cần hai ba câu được ràng mọi chuyện, tại sao phải lựa chọn phương thức liên lạc chậm chạp như vậy? Hiệu suất kém. Nhưng hôm nay cũng nhận ra niềm vui khi gửi tin nhắn, sau khi gửi là thấp thỏm chờ đợi, nhận được tin nhắn gửi đến vui mừng và khẩn trương, tất cả những điều này là do khi liên lạc với Khương Mộc Ninh, nhưng lại lo tiện nghe điện thoại, nên mới dùng đến cách liên lạc bằng gửi tin nhắn luôn bị chê bai này.

      ra là, gửi tin nhắn, hay gọi điện thoại đều có những tình thú riêng.

      Triệu Tiệm An ngày hôm sau ăn hải sản tươi sống phải là suông.

      Tin nhắn lần này gửi được Khương Mộc Ninh luôn chú ý đến điện thoại nhận được luôn, trở về phòng ngủ, lập tức lên mạng tìm thông tin về cửa hàng lẩu hải sản mới khai trương kia trong nội thành kia, nhìn thời gian còn chưa đến chín giờ, lập tức đăng kí, sau đó mới yên tâm gửi thời gian gặp mặt ngày mai cho Triệu Tiệm An.

      Lần này được 82 điểm nham thổ cơ học, Triệu Tiệm An tuyệt đối đứng hàng đại công thần (người có công lớn), hơn nữa lúc nghỉ đông cũng muốn đến công ty thực tập, vuốt mông ngựa vẫn luôn có lợi, ví dụ lại mời đến cửa hàng sủi cảo ở cửa Bắc, hình như cũng hợp lắm. Cửa hàng hải sản tươi kia là mới mở, lần trước lúc ngang qua có nhìn vào, hình như cũng tệ lắm, nhưng mà, trong nội thành nếu tệ’ cũng có nghĩa là giá tiền cũng khác, may là hôm nay có đoàn mua (em biết), giá tiền giảm mà chất lượng giảm nha,lqd, chỉ cần là đồ ăn tốt, đoàn mua càng có lợi chứ sao.

      Bốn rưỡi chiều hôm sau, Khương Mộc Ninh đến cửa Nam sớm hơn chút, nhưng ngờ khi đến thấy Triệu Tiệm An ngồi trong xe chờ , bây giờ rất quen thuộc chiếc xe màu đen này rồi, khẩn trương chạy chậm đến, mở cửa chỗ ghế phụ ngồi vào.

      “Đàn , em đến muộn chứ?”

      có.” Triệu Tiệm An cong khóe môi, “Là đến sớm. Có người mời khách đương nhiên là muốn tích cực chút.”

      “Ha ha, đàn , nếu muốn ăn cơm còn rất nhiều người muốn mời mà, em còn phải cám ơn cho cơ hội đó.” Khương Mộc Ninh vừa buộc dây an toàn vừa .

      Triệu Tiệm An cười cười đánh tay lái, yên lặng trả lời trong lòng: Vâng, muốn mời rất nhiều, nhưng người mà nguyện ý hẹn lại nhiều.

      Bởi vì là cửa hàng mới mở nên cũng đông khách, Khương Mộc Ninh thành công chiếm được phòng được ngăn cách bằng gỗ riêng, so sánh ra còn có cả gian riêng tư, bàn bốn người ăn cũng rất rộng rãi.

      “Em muốn ăn gì?” vừa mới ngồi xuống, Triệu Tiệm An cầm thực đơn lật xem.

      “Đàn .” Khương Mộc Ninh nhìn chút, thấy nhân viên phục vụ lui ra vội vàng giọng : “Em đăng kí đoàn mua.”

      “Đoàn mua?” Triệu Tiệm An có chút nghi ngờ lặp lại.

      “Đúng. LÀ đoàn mua mạng internet, món ăn cũng quyết định rồi. Cũng trả xong tiền rồi. Cho nên cần gọi món ăn, em đăng kí phần ăn của ba bốn người, đủ ăn, yên tâm .”
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 18 Bạn cùng phòng tạm thuê

      Sau khi nghe Khương Mộc Ninh giải thích là dùng đoàn mua để đăng kí, Triệu Tiệm An cũng chỉ hơi giật mình gật gật đầu, chắc là cũng hiểu thế nào là đoàn mua, đóng lại menu rất hứng thú hỏi: “Có thể đoàn mua như này được giảm giá bao nhiêu?”

      “Cửa hàng này đoàn mua em được giảm giá 30%.”

      “Tiện dụng như vậy sao?” Triệu Tiệm An có chút ngạc nhiên, chỉ biết dùng thẻ hội viên được giảm giá, đoàn mua cũng chỉ mới nghe nhưng cũng hiểu lắm.

      “Tất nhiên, rất tiện lợi.” Khương Mộc Ninh hơi nâng cằm, có chút đắc ý , xong, chính cũng cảm thấy có chút ổn, vội vàng bổ sung thêm: “Mặc dù được giảm giá nhưng chất lượng đồ vẫn giống như khi giảm giá. Nếu như được giảm giá đắt lắm.”

      “Như vậy cũng rất tốt, giá rẻ càng tốt.” Triệu Tiệm An vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

      ra , ăn ở chỗ nào, ăn như thế nào phải vấn đề, quan trọng nhất là người ăn cùng kìa.

      “Đàn , bao giờ bắt đầu thực tập vậy ạ? Lúc nào cần có mặt vậy ạ?” Nhìn nồi lẩu và các món ăn nguội, thịt tươi được mang lên, Khương Mộc Ninh nhịn được hỏi vào vấn đề quan tâm.

      “Ừ…………… bao giờ ấy à.... ...... Bao giờ em thi xong?” Triệu Tiệm An suy nghĩ chút dù sao cũng là bố trí cho Khương Mộc Ninh, vậy nên thời gian hoàn toàn có thể cố gắng phối hợp.

      “Thứ sáu em thi xong rồi. Nhưng chưa có chỗ ở, nếu như có thể muộn mấy ngày em có thời gian tìm phòng trọ.” Khương Mộc Ninh thả mấy miếng thịt dê vào nồi, nhìn màu đỏ của miếng thịt lẫn với màu nước lẩu, nồi lẩu sôi sùng sục, miếng thịt nhanh chóng tái màu vội vàng gắp ra bát.

      “Chỗ ở sao? Sao em ở trong phòng ngủ?” Triệu Tiệm An nhất thời cũng nghĩ đến vấn đề này.

      “Trường học cách công ty xa quá, hơn nữa mình em ở cũng có chút sợ, tốt nhất là ở gần công ty chút, để ở trong thời gian ngắn. Em bài tìm nhà mạng internet rồi, gần công ty trường học mà, có lẽ có người nghỉ đông về nhà, phòng của họ để trống và đồng ý cho em thuê tháng.” Khương Mộc Ninh gắp thịt vào miệng, khẽ cau mày lại, nhớ đến chuyện này thực có chút đau đầu.

      “Cách công ty khoảng 10 phút bộ, ba phòng ở tầng bốn, tiền thuê nhà tùy em.” Triệu Tiệm An cúi đầu, hình như vô cùng thoải mái .

      Mắt Khương Mộc Ninh lập tức sáng lên, ngay sau đó lại xụ mặt xuống: “Nơi nào có chuyện tốt như vậy chứ. Đàn , em cũng tin truyện cổ tích có bánh thịt rơi từ trời xuống như vậy đâu.”

      “Khụ khụ.” Triệu Tiệm An nắm tay thành quyền đưa lên che môi, ho mấy tiếng, sau đó mới cười lắc đầu: “Là nhà của đó. Ba phòng ngủ, nhưng có hai phòng trống .”

      Khương Mộc Ninh ngẩn người, nhịp tim nhanh chóng tăng tốc: “A, là nhà của đàn sao…….. Cách công ty gần tốt, ha ha, bình thường làm cần lái xe nhỉ.”

      “Đúng vậy, bình thường xe đều để trong công ty hoặc là nhà xe của chung cư.” Triệu Tiệm An nhìn vẻ mặt ràng khẩn trương của Khương Mộc Ninh, nhịn được khóe môi hơi nhếch lên.

      ra cảm thấy nhà còn trống đến hai phòng, Khương Mộc Ninh cũng ở đến tháng, thuê phòng khác vừa an toàn lại lãng phí………… Nhưng mà càng muốn càng chột dạ, muốn giải thích nhưng hình như có chút giấu đầu lòi đuôi……… Đó là đề nghị vẹn cả đôi đường đó. Đáng tiếc, thời cơ thích hợp, thời điểm thích hợp còn chưa đến………

      Hai người cười coi như bỏ qua đề tài này, Khương Mộc Ninh cẩn thận ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Triệu Tiệm An, nhíu nhíu mày, đáy lòng mắng chính bản thân bình tĩnh, quả nhiên đạo hạnh còn chưa đủ cao thâm.Diễnđànlêquýđôn.com

      bộ mười phút đó. Ba phòng ở tầng bốn. Tiền thuê tùy ý mình. viễn cảnh tốt đẹp đến nhường nào. Sao lại có thể có khí tiết như vậy chứ? tại phải đâu tìm căn phòng tốt hơn đây?

      Khương Mộc Ninh ai oán thở dài trong lòng, tay cũng nặng nề gắp miếng thịt, mạnh mẽ cho vào nồi lẩu, thịt chín lại nhanh chóng đưa vào miệng dùng sức cắn.

      Bữa cơm này tâm trạng của Khương Mộc Ninh luôn trong trạng thái ai oán cuối cùng cũng kết thúc mĩ mãn, ít nhất, bụng thấy hạnh phúc.

      Sau khi cuộc thi kết thúc, Khương Mộc Ninh nhân dịp cuối tuần về nhà mấy hôm, dù sao cũng là giấu nên cũng với ai trong phòng ngủ, từng bước chuẩn bị vé xe lửa và hành lí về nhà.

      Ngược lại vấn đề căn phòng nhanh chóng được giải quyết. Triệu Tiệm An nhờ Thôi Hoa lặng lẽ hỏi thăm, cuối cùng tìm được thực tập sinh năm 4 mới đến công ty họ thuê căn phòng gần công ty, là căn phòng có hai phòng ngủ nhà vệ sinh, căn phòng khác vốn là học sinh thuê, nhưng khi bắt đầu nghỉ đông học sinh kia về nhà nên căn phòng cũng bỏ , vừa đúng lúc có thể cho Khương Mộc Ninh thuê. Tất nhiên, quan trọng nhất là người thực tập sinh năm tư kia cũng là nữ, hơn nữa căn phòng này còn ở bên cạnh chung cư của Triệu Tiệm An, căn phòng mới xây lúc đầu năm nên hoàn cảnh cũng tệ.

      Tự nhiên Khương Mộc Ninh cũng từ chối, ra có chút cảm động, Triệu Tiệm An để chuyện của trong lòng, mới chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi vấn đề được giải quyết thuận lợi, tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực.

      Buổi sáng thứ sáu thi xong, Khương Mộc Ninh giải quyết bữa trưa trong trường học, đợi đến khi bạn cũng phòng đều hết mới mang theo cả đống hành lí xuống lầu.

      “Sao gọi lên cầm cho?” Triệu Tiệm An vốn ngồi trong xe đợi, thấy Khương Mộc Ninh mang theo túi lớn túi ra mới vội vàng xuống xe giúp tay.

      có chuyện gì, em vẫn luôn tự mang mà.” Khương Mộc Ninh cười cười, thuận theo ý Triệu Tiệm An để nhận lấy vali và túi hành lí, sau đó mới đeo ba lô ngồi vào ghế lái phụ.

      Bởi vì quen đường, cho nên Triệu Tiệm An tới đón đến phòng trọ, trước đó Triệu Tiệm An để Thôi Hoa lấy được chìa khóa, người thực tập sinh kia ở đây Khương Mộc Ninh cũng có thể thoải mái vào phòng trọ, sau khi cất xong hành lí mới xuống tầng. mua vé xe lửa buổi chiều về nhà, thời gian cũng còn nhiều.

      Nhà Khương Mộc Ninh ở thành phố S, cách thành phố H giờ xe, ngồi xe lửa cũng chỉ mấy năm mươi phút, rất dễ dàng. thoải mái ở nhà ngày, trưa chủ nhật sau khi ăn cơm xong mới lên xe về thành phố H.

      Vừa mở cửa ra, Khương Mộc Ninh và kia đều ngạc nhiên sững sờ, sau đó đối phương cũng hơi lúng túng nở nụ cười ha ha: “Ha ha, là Khương Mộc Ninh đúng ? Tôi là Cổ Viên Viên. Chuyện đó, em ngồi , chị về phòng trước…..” xong cũng chờ Khương Mộc Ninh trả lời nhanh chóng chạy về phòng mình.

      Lúc này Khương Mộc Ninh mới hơi nhếch khóe môi, tiếng động nở nụ cười. Cổ Viên Viên chỉ mặc áo lót chạy loạn khắp nơi, nhìn qua hình như rất dễ sống chung.

      Trong nhà mở điều hòa khí, Khương Mộc Ninh vào phòng khách cởi áo khoác ngoài và khăn bông mà còn cảm thấy có chút nóng, đợi đến khi vào phòng mình cất đồ xong, lại mở túi hành lí mang đến hôm thứ sáu thu dọn chút, sau đó mới ra phòng khách, tham quan hết vòng phòng bếp và nhà vệ sinh, lúc này phòng ngủ khác mới từ từ mở cửa ra, từ bên trong lộ ra gương mặt tròn tròn của Cổ Viên Viên, đôi mắt tròn trịa nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh, gương mặt trắng nõn mượt mà kia bắt đầu từ từ đỏ lên, sau đó hình như có chút luống cuống tay chân ra ngoài.

      “Ha ha, xin chào, chuyện đó, vừa rồi chị vừa tắm xong, nghe thấy điện thoại di động vang lên mới ra ngoài nhận điện thoại…..” Cổ Viên Viên nhàng giải thích, mắt cũng dám nhìn thẳng vào Khương Mộc Ninh.

      Khương Mộc Ninh cố gắng nín cười đến nghẹn, cố gắng khiến cho vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “ sao đâu. Chúng ta đều là con mà, trong phòng tắm của trường học còn cởi hết nữa mà.”

      “Ha ha, cái này cũng đúng.” Cổ Viên Viên ngẩng đầu lên, hình như thấy Khương Mộc Ninh bằng giọng rất chân thành nên vẻ mặt ấy cũng tự nhiên hơn rất nhiều. “Em là sinh viên năm ba à?”

      “Đúng vậy. Đại học Z, em là sinh viên năm ba.” Khương Mộc Ninh cười trả lời.

      “Ừ, ngờ năm nay lại vẫn tuyển sinh viên năm ba làm thực tập sinh, em may mắn. Chị thực tập hai tháng rồi, danh sách thực tập này cũng là khó lắm mới lấy được đến tay. Nghe năm ngoái công ty cũng nhận người, cuối cùng có thực tập sinh nào được giữ lại, cũng biết năm nay thế nào?” đến chuyện này coi như hai người cũng chung đề tài, gương mặt tròn trịa cũng từ từ khôi phục vẻ trắng nõn ban đầu.

      sao ạ? Năm nay các chị có mấy thực tập sinh?” Khương Mộc Ninh vội vàng hỏi, những chuyện này đều là tin tức đáng giá đó.

      “Có bốn người. Chị là , trường học các em có hai, còn có người năm nữa, là ở đại học F, cũng khác nhau lắm, đều là bắt đầu thực tập từ tháng 11 năm ngoái, chỉ có mình chị thực tập ở bộ phận thiết kế, cũng biết liên lạc với ba người kia thế nào, cũng biết năm nay có nhận người .” mặt Cổ Viên Viên lộ ra chút phiền não, hơi hơi nhíu mi.

      “Thực tập sinh phải làm gì ạ?” Khương Mộc Ninh là lần đầu tiên thực tập, mấy buổi thứ bảy trước cũng đến công ty của Triệu Tiệm An, có mấy người đến tăng ca, nhưng cũng chú ý là có thực tập sinh .


      “Thực tập sinh ấy à, dễ nghe là trợ lí, khó nghe chỉ có thôi, chân chạy vặt, cái gì cũng làm. Giống như chị theo chị Chúc trong bộ phận thiết kế, dù sao chị ấy có việc gì cũng có thể để chị làm, công việc cũng kém bao nhiêu so với trợ lí chính thức.” Cổ Viên Viên giải thích đơn giản. “ ra chủ yếu là ở người thầy hướng dẫn của em, nếu họ đồng ý dạy chút, có lúc cho chúng ta làm ít bản đồ đơn giản, nếu như đồng ý trực tiếp coi chúng ta là chân chạy vặt, công việc chính cho chúng ta động vào.”

      “A, hóa ra là vậy.” nghe Cổ Viên Viên theo chị Chúc, hình như chỉ coi chị ấy là chân chạy vặt mà thôi……… Khương Mộc Ninh có chút lo lắng trong lòng, cũng biết rơi vào nhà thiết kế nào, nếu sớm biết có những quan hệ phức tạp thế này sớm thăm dò Triệu Tiệm An rồi, hoặc có thể nhờ tìm cho người thầy dịu dàng chút. Ai, bây giờ chắc cũng quyết định rồi, nếu ra ngược lại chỉ là làm khó đàn Triệu thôi.

      Sáng sớm hôm sau, Khương Mộc Ninh nhanh chóng tỉnh lại, theo Cổ Viên Viên quen đường đến cửa hàng hoành thánh ăn sáng, sau đó cùng nhau bộ đến công ty.

      hi vọng em cũng thực tập trong bộ phận thiết kế của chúng ta, như vậy chị cũng có bạn, em biết đúng , trong bộ phận thiết kế người trẻ nhất là chị Chúc đó, nhưng năm nay chị ấy cũng 34 tuổi rồi. Hơn nữa chị ấy rất nghiêm túc, ngay cả người bạn để chuyện chị cũng có.” Qua buổi tối, Cổ Viên Viên còn hưng phấn hơn cả Khương Mộc Ninh. “Em đừng lo lắng mặc kệ em đến bộ phận nào chị cũng bảo kê cho em.”

      Khương Mộc Ninh giật giật khóe môi, trong lòng lại có chút hối hận vì ban đầu từ chối Triệu Tiệm An dẫn trình diện. Lúc đó chỉ nghĩ chẳng qua mình chỉ là thực tập sinh nho , cũng chỉ là đến bộ phận nhân báo cáo mà thôi, cũng cần thiết phải để ông chủ đưa đến, nếu vậy có lai lịch lớn quá, lúc thực tập có thể bị người khác coi như Bồ Tát mà cung phụng ? Hoặc có thể họ nghĩ rằng phải lòng muốn đến thực tập, mà chỉ là đến chơi mà thôi? Cho nên, thậm chí còn nghiêm túc cầu Triệu Tiệm An được đối xử đặc biệt với , mặc dù cũng là cửa sau mới thành thực tập sinh,. Nhưng thái độ thực tập rất nghiêm túc đó.

      Được rồi, nếu muốn dắt Triệu Tiệm An đến quán mì này ăn, vậy chỉ có thể sống đâu ở yên đó thôi, tập chung thực tập là tốt rồi.
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 19 Ngày thực tập đầu tiên

      là Khương Mộc Ninh?” ngồi sau bàn làm việc là người đàn ông hơi mập, ta hơi đẩy mắt kính lên chút, ánh mắt sắc bén của ta hơi lóe lên: “Lấy thẻ căn cước và thẻ sinh viên ra đây.”

      Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn lấy thẻ căn cước và thẻ học sinh trong balo ra, đưa lên bằng hai tay, sau đó đứng thẳng người lên, hai tay hơi nắm đặt bên người, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

      Có phải khi phỏng vấn cũng là cảm giác này ? Có phải là còn khẩn trương hơn nhiều , bởi vì bình thường đâu chỉ có người giám khảo.

      Người quản lí nhân họ Hồ lấy từ bên cạnh ra phần sơ yếu lí lịch mỏng, chắc là hồ sơ mà lúc trước làm và nộp lên, sau khi cẩn thận kiểm tra đối chiếu, ta lại nhấn điện thoại nội bộ: “Tiểu Đỗ, vào phòng tôi chút.”

      lát sau, cửa phòng làm việc mở ra, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mặc bộ đồ công sở màu xám bạc vào, nhìn có vẻ cũng là người nghiêm túc và giỏi giang.

      Ừ, chắc là cũng giống như quản lí Hồ.

      Khương Mộc Ninh ngẩng đầu quan sát chút, yên lặng đánh giá trong lòng.

      “Tiểu Đỗ, đây là thực tập sinh mới đến làm việc vào kì nghỉ đông, đưa ấy photocopy tài liệu này, sau đó ghi danh, cuối cùng mang ấy đến bộ phận thiết kế giao cho quản lí Ngô.” Quản lí Hồ xong lập tức đưa sơ yếu lí lịch của cho người gọi là Tiểu Đỗ kia, “Khương Mộc Ninh, theo Tiểu Đỗ ra ngoài .”

      “Quản lí Hồ, cám ơn , em ra ngoài trước.” Khương Mộc Ninh thở ra, theo sau lưng Tiểu Đỗ ra ngoài, tự nhiên cũng nhìn thấy nụ cười từ từ lên mặt quản lí Hồ.

      “Này, Tiệm An, đàn em nhà cậu đến báo danh rồi đấy.”

      “Cậu đừng nghiêm túc quá, cũng đừng làm khó ấy.”

      “Sao tớ dám làm khó ấy chứ, cho người dẫn bộ phận thiết kế rồi. Cậu yên tâm, bộ phận thiết kế chủ yếu là nữ, con trai chỉ có hai người thôi, còn lại đều là những người đàn ông kết hôn, đàn em nhà cậu hơi bị an toàn đó.”

      “Làm phiền cậu.”

      “Phiền toái gì chứ? Đây phải công ty của cậu sao? muốn tớ cho người chăm sóc cho ấy chút sao? Coi như là nếu cậu ra mặt quá huy động nhân lực mượn mặt mũi của tớ cũng được mà.”

      “Ừ………. Tạm vậy , ngộ nhỡ bị ấy phát ta phiền toái đấy.”

      “Hà hà hà…… Triệu Tiệm An, thế mà cũng có ngày cậu sợ tức giận sao? là bị Thích Thành trúng rồi, cậu đúng là đồ hết thuốc chữa.”

      “Ha ha, phải cậu là người đầu tiên thể cứu được sao? Dù sao tớ cũng phải người đầu tiên.”

      Cuộc đối thoại của Hồ Phong và Triệu Tiệm An tất nhiên Khương Mộc Ninh biết. theo người tên Tiểu Đỗ kia ghi danh xong lập tức lại thành theo ấy đến bộ phận thiết kế. trong lòng nghĩ, tồi,lqd, ít nhất cũng quen người trong bộ phận thiết kế.

      Bộ phận thiết kế ở tầng hai, lúc đến chỗ rẽ Tiểu Đỗ đột nhiên lại ngừng lại, hơi nghiêng nửa người sang, nở nụ cười: “Chào buổi sáng trợ lí Thôi.”

      Bước chân của Khương Mộc Ninh cũng hơi chậm lại, ngoan ngoãn ngừng lại, ánh mắt chuyển cái người Thôi Hoa, khẽ nhíu mày lại, cũng chào câu: “Chào buổi sáng trợ lí Thôi.” Sau đó khẽ cúi đầu xuống.

      Tầm mắt Thôi Hoa hơi dừng lại người Khương Mộc Ninh, cười nhàng chào hỏi: “Xin chào, là thực tập sinh mới sao?”

      “Đúng vậy. Là thực tập sinh hôm nay mới tới, đưa bộ phận thiết kế.” gương mặt của Tiểu Đỗ vẫn mang theo nụ cười, xem ra dễ chịu hơn rất nhiều so với vừa rồi.

      “Vậy tốt, quấy rầy hai người nữa.” Thôi Hoa cười gật đầu, tầm mắt khi nhìn vào bóng dáng của Khương Mộc Ninh nụ cười nơi khóe môi cũng sâu hơn mấy phần.

      Khương Mộc Ninh híp mắt cười, khẽ gật đầu.

      “Mộc Ninh.”

      Khương Mộc Ninh ngẩng đầu thấy Cổ Viên Viên ở ngoài cửa cười híp mắt vẫy tay với , khẽ gật đầu với chị ấy, tầm mắt chuyển tới người Phạm Văn cúi đầu, do dự chút, nhàng : “ Chị Phạm Văn, em ăn trước nhé.”

      “Ừm.” Phạm Văn cũng ngẩng đầu lên, chỉ nhàng .

      “Chuyện đó, em mua cho chị phần cơm nhé?” Khương Mộc Ninh đứng lên, suy nghĩ chút lại hỏi nhiều thêm câu.

      cần.” Vẫn là câu trả lời lạnh nhạt như cũ.

      “Được, vậy em trước.” Khương Mộc Ninh rón rén ra khỏi phòng làm việc của Phạm Văn, lúc này mới nhàng thở ra. Phạm Văn là kỹ sư thiết kế chính cũng là giáo của trong thời gian này. ra khỏi phòng làm việc Cổ Viên Viên cười híp mắt khoác tay , lôi .

      , chị dẫn em ăn cơm, gần đây có phòng ăn, mùi vị khá tốt, nhưng mà vị trí hơi vắng vẻ nên khó tìm.” Cổ Viên Viên cười đến mức đôi mắt cũng híp lại thành đường. “ tốt quá. Nhất định là do tối qua chị cầu nguyện có kết quả, cho nên quản lí Hồ mới phân công em đến bộ phận thiết kế. Về sau mỗi ngày chị đều có thể tìm em ăn cơm chung.”

      Khương Mộc Ninh cũng cười theo, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều: “ừ, em cũng lo mình phải đến bộ phận khác, khi đó quen biết ai cả.”

      “Ừ, dù sao chị cũng ngây người ở đây mấy tháng rồi, có chuyện gì em cứ trực tiếp tìm chị .” Cổ Viên Viên vội vàng cười ha ha vỗ ngực đảm bảo, “Chị với em rồi mà, cái người Phạm Văn đó mà, nhìn qua rất nghiêm túc, cũng thích chuyện, chị cũng chưa từng tiếp xúc với chị ấy, dù sao em cứ cẩn thận chút là được.”

      “Được, chị Viên Viên, cám ơn chị.” Khương Mộc Ninh rất chân thành cảm ơn, lần đầu tiên thực tập, thấp thỏm lo lắng là gạt người. Tóm lại, Cổ Viên Viên thực tập sớm hơn mấy tháng tất nhiên có người kinh nghiệm hơn chút.

      Quán ăn mà Cổ Viên Viên nhắc tới là quán đồ ăn Trung Quốc, cửa hàng có chút , vị trí lại khó tìm, phải qua hẻm , nhưng mà ăn rất ngon, giá tiền cũng đắt, có thể phát triển thành cứ điểm lâu dài trong kì thực tập này.diễnđànlêquýđôn.com

      Ăn được nửa bữa cơm điện thoại của Khương Mộc Ninh có tin nhắn, vừa nhét cơm vào miệng vừa mở tin nhắn.

      “Tan việc chưa? Bây giờ còn ở thành phố S, buổi trưa em tìm đồng nghiệp ăn cơm nhé. Buổi tối đến đón em cùng nhau ăn cơm.”

      Khương Mộc Ninh nhìn điện thoại di động, khóe môi hơi nhếch lên, cảm thấy ngay cả cơm trong miệng cũng có chút ngọt ngào.

      ra hôm nay Triệu Tiệm An có trong công ty sao, nhưng mà, buổi sáng trình diện xong cũng quên với tiếng.

      “Được, buổi tối gặp. Nhưng mà phải đón em đâu. tìm chỗ ăn cơm, sau đó gửi địa chỉ cho em….. em tự đến.”

      Sau khi gửi tin nhắn mới yên tâm tiếp tục ăn cơm.

      Ăn xong cơm trưa, Cổ Viên Viên dẫn đến cửa hàng bánh ngọt ở gần đó ăn điểm tâm ngọt, hai người ăn đến mức ăn được nữa mới chậm rãi tản bộ về công ty.

      “Ai nha, cuộc sống như này tốt đẹp. Trước kia luôn là mình chị ăn cơm, có chút sức lực nào.” Cổ Viên Viên vuốt vuốt cái bụng no tròn, hài lòng .

      “Em cảm thấy, tháng sau nhất định tăng cân. Nhưng mà lại quản được cái miệng.” Khương Mộc Ninh cười cười.

      “Ai nha, lúc ăn đừng nghĩ đến những chuyện thú vị như cân nặng, giảm cân là chuyện sau khi ăn xong.” Cổ Viên Viên đến kinh nghiệm tâm đắc của chị ấy nên nụ cười mặt cũng tăng lên. “em nhìn xem, chị như vậy mà còn phiền não, em phiền lòng cái gì chứ?”

      Khương Mộc Ninh nhìn Cổ Viên Viên đánh giá chút, lòng khen ngợi: “ ra chị Viên Viên cũng mập, chỉ có thể là đầy đặn mà thôi, hơn nữa da chị lại đẹp, vừa trắng lại mềm mịn.”

      “Ha ha, đương nhiên chị mập, chị là quá mập.” Cổ Viên Viên khẽ ngẩng đầu, dám khẳng định xếp hạng của mình: “Người thích ăn phải hi sinh cân nặng của mình, cá và tay gầy thể vẹn toàn cả hai được.”

      Bốn giờ chiều, đầu óc Khương Mộc Ninh choáng váng nhận được tin nhắn của Triệu Tiệm An.

      đến thành phố H rồi, ngày đầu tiên trực tập thế nào?”

      Khương Mộc Ninh thở dài hơi, nhìn chăm chú màn hình điện thoại lúc lâu.

      Phạm Văn là người ít , lại sai khiến nhiều để làm việc này việc kia, giống Cổ Viên Viên theo chị Chúc, lúc muốn trà lúc sau lại muốn nước, nhưng đây cũng phải Khương Mộc Ninh rất vô dụng, chỗ ngồi của là bên ngoài phòng làm việc của Phạm Văn, bên cạnh còn có vài kỹ sư của bộ phận thiết kế, ngồi bên cạnh là chị Quyên, thái độ ngược lại rất tốt, cười híp mắt giới thiệu mình khiến thở phào nhõm, ngờ đến buổi chiều thấy Phạm Văn sai làm việc, nên chị ấy lại thoải mái để làm ‘giúp tay’ rất nhiều chuyện. ra cũng xác định được, những người còn lại sai bảo có phải làm , có thể trở thành thực tập sinh, hình như cũng có bao nhiêu người có thể từ chối.

      Cho nên, giờ phút này, trong trạng thái tay tê chân mỏi, đối với ngày thực tập đầu tiên trong lòng chỉ có toàn là than thở.

      “Tốt lắm. Đồng nghiệp cũng dễ sống chung.”

      Khương Mộc Ninh gửi lại tin nhắn, lại nhịn được thở dài cái, sau đó mới ôm chồng tài liệu ra khỏi phòng photocopy. Buổi trưa từ lúc ăn cơm về, cũng chưa kịp uống ngụm trà, toàn được làm chuyện nhờ vả.
      thuyt, Sweet you, 19002 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :