1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Hôn lễ.

      Triệu Tiệm An nhanh chóng về nhà, vừa vào nhà thấy Khương Mộc Ninh ngồi ghế sofa, khuỷu tay chống lên tay vịn của sofa chống vào má, nhíu mày suy nghĩ.

      “Làm sao vậy? Em lại bị khó chịu rồi à?” Triệu Tiệm An qua, nhanh chóng kéo Khương Mộc Ninh đứng dậy, cẩn thận quan sát vẻ mặt của , hỏi.

      phải. . . . “ Khương Mộc Ninh mím môi nhíu mày nhìn Triệu Tiệm An, vẻ mặt muốn lại thôi. “Ai, phải chuyện của bản thân em. . . . Là chuyện của An Dao.”

      Triệu Tiệm An nghe Khương Mộc Ninh vậy, cũng nhàng thở ra trong lòng, hơi nhướng mày, thản nhiên nhìn , chờ tiếp tục .

      Khương Mộc Ninh nghĩ kĩ lại, cũng biết chuyện này phải bản thân phiền não là có thể giải quyết, vậy nên dứt khoát kể lại câu chuyện hôm nay cho Triệu Tiệm An: “ xem, rốt cục là Thích Thành nghĩ thế nào vậy? Sao ta có thể trêu chọc bạn bè của em? xem ta có lòng ?”

      Khương Mộc Ninh rối rắm rất lâu, hiểu tại sao Thích Thành lại có thể tìm đến Dư An Dao.

      phải Dư An Dao tốt, mà là ấy giống với những đối tượng là ta từng lui tới trước kia, chắc hẳn ta cũng biết, nếu ta làm gì có lỗi với An Dao, nhất định bỏ qua cho ta, ngay cả khi ta là bạn của Triệu Tiệm An cũng vậy.

      “Chuyện tình cảm, rất khó có thể ….” Triệu Tiệm An nhìn gương mặt buồn phiền của Khương Mộc Ninh, chỉ có thể an ủi , thực ra, dù là Thích Thành hay Dư An Dao đều là người trưởng thành có suy nghĩ sáng suốt rồi, đối với tình cảm, tự nhiên họ cũng có cái nhìn riêng, muốn là trái hay phải thực rất khó khăn, cũng chỉ có thể thử thông báo mà thôi.

      “Ai, loại tình này có thể thế nào chứ? Cứ coi như bây giờ ta lòng, nhưng ai biết được cái lòng của ta có thể duy trì được trong bao nhiêu lâu.” Khương Mộc Ninh thở dài, nhớ lại những người bạn trước kia Thích Thành từng quen, hoặc là xinh đẹp, hoặc là mĩ lệ, chưa từng có loại hình như Dư An Dao. Có lẽ ta làm lãng tử lâu rồi, có lẽ ta ăn ngán thịt cá rồi, bây giờ lại muốn thử đổi sang cải trắng rau dưa.

      “Nếu , tìm Thích Thành chuyện chút được ?” Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh như vậy cũng phát sầu, nhưng cũng có biện pháp khác. Chuyện tình cảm, những người khác cũng dễ gì mà nhúng tay vào được.

      “Ai, cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Khương Mộc Ninh thở dài gật đầu, ra cũng trông chờ Triệu Tiệm An có thể làm gì.

      Những ngày tháng dưỡng thai của Khương Mộc Ninh rất an nhàn, trừ bỏ loại buồn phiền này. luôn lo lắng, nhưng rồi cũng quyết định cứ quan sát trước , biết đâu ngày mai Dư An Dao và Thích Thành lại chia tay, quan tâm sớm quá rồi.

      Cho nên, đến khi Dư An Dao gọi điện thoại đến, ấy Thích Thành và ấy cùng nhau mời và Triệu Tiệm An ăn cơm, chỉ cảm thấy rất buồn bực: Cuối cùng Triệu Tiệm An có chuyện với Thích Thành thế?

      Sau khi Triệu Tiệm An về nhà, với chuyện này cũng chỉ có thể bày tỏ mình rất vô tội mà thôi.

      Quả tìm Thích Thành, Thích Thành cũng rất thẳng thắn thành , nhưng mà cậu ấy tại cậu ấy rất lòng với Dư An Dao, cậu ấy biết An Dao giống với những đối tượng trước đây của cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng chưa từng có suy nghĩ tùy tiện chơi đùa, nhưng những việc của tương lai rất khó có thể trước được, cậu ấy cũng thể đảm bảo, có lẽ biết đâu sau này Dư An Dao mới là người đá cậu ấy.

      Khương Mộc Ninh nghe xong càng thêm buồn bực. Đây phải là suông à? thực thể yên tâm được, lqd, nhất là sau khi Dư An Dao bị phá vỡ, ấy cũng dứt khoát thèm che dấu, mỗi lần nhắc đến Thích Thành gương mặt ấy đều lên vẻ ngại ngùng ngọt ngào, nhìn xong trong lòng càng thêm rối rắm.

      Đến ngày, vẻ mặt của Dư An Dao rất căng thẳng, ấy đến tìm cùng đến bệnh viện, lúc này hoàn toàn khiếp sợ rồi.

      “Mộc Ninh, cảm ơn cậu. Tớ biết phải tìm ai cùng. . . . Dùng que thử thai cũng có lúc chính xác, tớ lên mạng tìm số người thử nước tiểu chính xác, mà phải thử máu. . . .”

      Khương Mộc Ninh nhìn vẻ mặt ngại ngùng và kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) của Dư An Dao, trong lòng là ngũ vị tạp trần. mặt Dư An Dao hề nhìn thấy lo lắng và hối hận, đây cũng có thể giải thích, trước mắt Thích Thành đối xử với ấy rất tốt, thế nên cũng có đủ tin tưởng, chuyện mang thai này, cũng là động lực để mối quan hệ của họ tiến thêm bước, hơn nữa hai bên đều có tâm trạng vui sướng chào đón sinh mạng mới.

      Buổi tối, Thích Thành và Triệu Tiệm An cùng về, vừa vào cửa trong mắt ta cũng còn những người khác, chỉ vui sướng hớn hở chạy xung quanh Dư An Dao, lôi kéo cánh tay ấy hỏi: “Em có thấy chỗ nào thoải mái ? Bác sĩ thế nào?”

      Khương Mộc Ninh nhìn Thích Thành như trong trạng thái hưng phấn quá mức, trong lòng cũng biết cần phải lo lắng nữa, tóm lại ta có dáng vẻ phản cảm, đó cũng là chuyện tốt đẹp biết bao nhiêu rồi.

      Vốn mọi người cũng hẹn nhau cùng ăn cơm, hơn nữa lại có chuyện vui, Thích Thành lập tức quyết định chọn ngày bằng đúng ngày, mọi người trực tiếp ra ngoài ăn.

      Dọc đường , Khương Mộc Ninh dùng mắt lạnh quan sát, thấy Thích Thành rất chăm sóc cho Dư An Dao, cũng chỉ có thể thở dài trong lòng. Bây giờ có thể làm thế nào nữa? Nào là tiến công, phản đối đều thể lên lời, ngay cả đứa cũng có rồi, chẳng lẽ còn có thể bảo bọn họ chia tay?

      Khương Mộc Ninh nghĩ ra, đến cùng Thích Thành có cái gì quyến rũ mà lại khiến người luôn mạnh mẽ như An Dao cũng thèm quan tâm, thậm chí mới chuyện quen nhau hơn tháng mà lầm lỡ mang thai. . .

      Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, thế nhưng Dư An Dao lại định cưới chui + có con mới cưới. . . . .

      Đến nhà ăn, mọi người vừa ăn vừa chuyện. Đề tài cũng nhanh chóng chuyển đến hôn của Thích Thành và An Dao. Thích Thành cũng có dáng vẻ trốn tránh, như vậy, sau khi xác nhận mang thai, tiếp theo tất nhiên là đến hôn rồi.

      Khương Mộc Ninh còn ngẩn người, bên kia Thích Thành và Dư An Dao bàn đến chuyện ngày mai đến nhà họ Dư cầu hôn, lqd, biết có nên thở hơi nhõm hay , chỉ biết việc phát triển ngoài dự đoán của rồi. Nhưng mà, vấn đề xứng hay xứng cũng chỉ là vấn đề của người ngoài đứng nhìn mà thôi.

      Triệu Tiệm An quay đầu thấy Khương Mộc Ninh nhíu mày, cười cười, cầm lấy bàn tay vuốt ve.

      Khương Mộc Ninh nở nụ cười dịu dàng với , ra trong lòng cũng còn rối rắm nữa rồi. cho cùng, ai có thể chính xác là tương lai xảy ra chuyện gì, cho dù là Thích Thành và Dư An Dao, hay là và Triệu Tiệm An, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm là nắm chặt lấy thứ có ở tại.

      Sau khi bụng bầu của Khương Mộc Ninh lộ , lễ tốt nghiệp của cũng được tiến hành trong ngày nóng bức của tháng sáu. Ngày đó người bận rộn nhất phải Khương Mộc Ninh, cũng phải Dư An Dao, mà là Mai Lộ và Vạn Manh Manh, mỗi người hầu hạ phụ nữ có thai trong phòng ngủ, che ô là lấy nước, phục vụ vô cùng chu đáo ân cần.

      Khương Mộc Ninh đón nhận cách thản nhiên, dù sao bụng bầu của lộ từ sớm, có che che lấp lấp cũng vô dụng. Nhưng Dư An Dao lại giống vậy, mặt luôn ửng đỏ, bụng mới hơn tháng, vẫn bằng phẳng như cũ, được nhận loại đối xử giống Khương Mộc Ninh khiến ấy có chút ngại ngùng.

      Cũng may, tại, trong trường đại học cũng có rất nhiều người cũng là có con rồi mới cưới, bọn họ cũng là tốt nghiệp rồi mới chuẩn bị kết hôn nên cũng được gọi là những người tân tiến.

      Buổi sáng lãnh đạo trường học cùng nhau mở nghi thức ngắn ngọn, vài sinh viên tốt nghiệp ưu tú lên đài nhận bằng tốt nghiệp và học vị trong tay hiệu trưởng. Sau đó là các lớp học tản ra khắp nơi trong trường học, bắt đầu chụp ảnh tốt nghiệp.

      Từ sau khi mang thai, Khương Mộc Ninh càng thêm sợ nóng, mặt trời gay gắt của mùa hạ, còn phải mặc áo học sĩ màu đen và đội mũ học sĩ, mồ hôi của sớm ướt đẫm bộ quần áo bên trong của , nhìn vườn trường quen thuộc, nhớ lại bốn năm đại học, nhìn gương mặt tươi cười quen thuộc của Triệu Tiệm An ở phía đối diện, Khương Mộc Ninh nhịn được cũng nhàng nhếch khóe môi, trong lòng chỉ còn lại xúc động và tiếc nuối.

      Đại học, kết thúc.

      Lúc trước từng nghĩ, khi tốt nghiệp phải lo lắng: Tìm việc, tìm đối tượng, nhưng tại tất cả những việc đó đều cần phải lo lắng rồi. . . .

      Chuyện đầu tiên sau khi tốt nghiêp, tất nhiên là hôn lễ.

      Hai người cũng sớm sắp xếp xong hành trình hôn lễ, vì Khương Mộc Ninh mang thai nên trừ việc chọn và thử kiểu dáng của áo cưới, còn những chuyện khác cần quan tâm, cũng vui vẻ làm người phủi tay bỏ mặc, trừ lúc ra mặt khi thử áo cưới, còn những chuyện còn lại mặc kệ.

      Hôn lễ ở thành phố S và thành phố N được tổ chức khác nhau, cách nhau ba ngày để Khương Mộc Ninh nghỉ ngơi tốt. Dù như thế nào, sau hai buổi lễ, Khương Mộc Ninh cũng mệt đến ngất ngư, lúc về thành phố H, nằm thêm hai ngày mới trở về bình thường.

      Sau đó là hôn lễ của Dư An Dao.

      Khương Mộc Ninh ôm bụng to, tất nhiên thể tham gia vào đoàn phù dâu, chỉ có thể đứng nhìn nhóm phù dâu mặc váy ngắn xinh đẹp bằng ánh mắt hâm mộ. ra cũng phải hâm mộ làm phù dâu, chỉ là nhìn dáng người mập mạp của bản thân, lại nhìn dáng người yểu điệu thướt tha của nhóm phù dâu, nhịn được cũng có chút hâm mộ và ghen ghét đó.

      Sinh đứa xong, ngày nào đó cũng khôi phục lại dáng người bình thường.

      Tất nhiên Triệu Tiệm An thấy ánh mắt oán trách của Khương Mộc Ninh, buồn cười gắp đồ ăn cho , sau đó lại ân cần múc thêm chén canh: “Em nhanh ăn , chờ đến tí nữa là còn đồ ăn đâu.”

      Đôi đũa tay Khương Mộc Ninh hơi dừng lại chút, cuối cũng vẫn căm giận gắp thức ăn nhét vào miệng.

      Sau khi kết thúc giày vò của phản ứng thai, sức ăn của cũng tăng nhanh, bây giờ mỗi bữa ít nhất cũng ăn được hai bát cơm, giữa buổi còn ăn hoa quả, ,điểm tâm nữa, bụng cũng phồng lên như lượng thức ăn mà ăn vào.

      Cho nên, người có thêm nhiều thịt phải là chuyện vô duyên vô cớ.

      Sau hôn lễ của Dư An Dao, Khương Mộc Ninh bị sa sút tinh thần thời gian.

      Mỗi sinh viên đều đường ai nấy , thỉnh thoảng mọi người cũng tán ngẫu mấy câu mạng. Gần đây trạng thái của Dư An Dao được tốt lắm, ấy cũng bị giam cầm dưỡng thai, di động, máy tính, tất cả đều phải nộp lên rồi.

      Triệu Tiệm An vội vàng kiếm tiền sữa bột, nhận thêm ít những công trình lớn, thường xuyên bận rộn đến chín giờ đêm mới về đến nhà. Khương Mộc Ninh ở nhà mình, đơn kêu nhàm chán, người cũng gầy hơn chút.

      Triệu Tiệm An thấy tình huống ổn, cắn môi, vội vàng ném toàn bộ công việc cho cấp dưới, bản thân đưa Khương Mộc Ninh ra ngoại thành nghỉ phép.

      Tiền kiếm sau cũng được, bà xã và đứa vẫn là quan trọng hơn.

      lần , họ liền ở đó đến khi Khương Mộc Ninh phải khám thai mới về. Buổi chiều của ngày cuối tháng mười , lqd, Khương Mộc Ninh vùi mình giường cuốn chăn bông chịu xuống giường, đột nhiên lại cảm thấy dưới người ướt sũng, ngẩn ra, đưa tay xuống sờ thử, sau đó vội vàng hô lên: “Triệu Tiệm An, em muốn sinh rồi.”

      Triệu Chíp Bông giãy giụa mười tám giờ đồng hồ cuối cùng cũng oa oa bò ra.

      Về đại danh của Triệu Chíp Bông có rất nhiều phiên bản, nhưng đến khi cậu nhóc ra đời cha mẹ của cậu còn chưa quyết định được, Khương Mộc Ninh quyết định cứ gọi là Chíp Bông trước, ở quê ‘mao đầu’ chính là muốn đến cục cưng. Thời điểm đó, mẹ của Chíp Bông cũng biết, năm đó chắc chắn bao nhiêu, sau đó quyết định đại danh là Triệu Kiền Nguyên cũng dùng thay nhũ danh luôn rồi, cho đến khi bạn học Chíp Bông lên đến đại học, cậu cũng có lòng ‘Quân tử hảo cầu’ rồi, hôm cậu đưa bạn học nữ về nhà chơi, vì hai chữ Chíp Bông mà bị bạn học trêu đùa, lúc này mới nhận ra hậu quả nghiêm trọng, rất lâu về sau, cái nhũ danh Chíp Bông này mới chính thức vào lịch sử.

      --- ------- HOÀN---- ---------
      thuyt thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      chuong 10
      Tuy thời thiếu niên Tiêu Trường Ninh và Ngu Vân Thanh có quen biết, nhưng cũng chỉ sơ qua. Chuyện đính hôn kia chẳng qua là do khi còn sống phụ mẫu đùa câu.

      Ngu Vân Thanh là con cháu thế gia. Mười tám tuổi vào Cẩm Y Vệ, văn võ song toàn, tướng mạo tuấn, lại còn là đồng hương với Dư Quý phi nên rất được Quý phi coi trọng. Năm đó Tiêu Trường Ninh mới mười hai tuổi, sức khỏe của Dư Quý phi được tốt. Đúng lúc ấy, Ngu Vân Thanh hiến võ trước ngự tiền, Quý phi nóng lòng tìm chỗ dựa cho con , nửa đùa nửa với Hoàng thượng, “Thần thiếp thấy thiếu niên này tồi, xuất thân là con cháu thế gia, trong sạch đáng tin cậy, lại còn là đồng hương với thiếp, có thể làm Phò mã của Trường Ninh.”

      Lúc ấy Hoàng đế thấy luyến tiếc nữ nhi bảo bối, chỉ cười cười, ôn hòa , “Trường Ninh còn , chờ mấy năm nữa, vội.”

      Việc này cứ thế được bỏ qua. biết ai để lộ nên chuyện công chúa Trường Ninh muốn lấy Nam Trấn phủ tư - Ngu phủ sử làm phò mã nhanh chóng truyền , mãi đến khi Dư Quý phi bệnh chết, Tẩy Bích Cung ngày càng lụi bại đề tài này mới được nhắc đến nữa.

      Lúc , Tiêu Trường Ninh còn ngây thơ, cũng từng sùng bái Ngu Vân Thanh bề ngoài tuấn, võ nghệ tiêu sái. Ngẫu nhiên gặp nhau trong cung, nàng cười với , chuyện phiếm vài câu. Nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở mức sùng bái mà thôi, có tâm tư gì khác. Sau khi tiên đế băng hà, bất đắc dĩ mà Tiêu Trường Ninh phải nhận hết lạnh nhạt, Ngu Vân Thanh cũng như mây khói, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt nàng.

      Nếu phải Thẩm Huyền đột nhiên nhắc đến nàng sớm quên chuyện ‘đính hôn’ vừng thối thóc mọc [*] này.

      [*]: Vừng thối thóc mọc: ý quá cũ, quá lỗi thời, đáng nhắc đến, đó chỉ là chuyện , chuyện vặt.

      phải thái giám thường có dục vọng chiếm hữu rất mạnh sao? Vì bản thân thể, nên tuyệt đối cho phép thê tử và nam nhân khác dây dưa .

      Vì giữ cái mạng , Tiêu Trường Ninh nghiêm túc biện giải: “ thể nào. Năm đó chẳng qua mẫu phi thuận miệng đùa cho vui thôi.”

      “Năm đó Quý phi nương nương hổ là độc sủng hậu cung, chỉ ‘thuận miệng ’ cũng có thể làm cả thành nổi lên sóng gió.” Ánh mắt Thẩm Huyền nhìn nàng vẫn nặng nề như cũ, “Khi đó Trưởng công chúa mới bao nhiêu tuổi? Mười , hay mười hai?”

      Tiêu Trường Ninh thành , “Mười hai tuổi…… chỉ là câu đùa của mẫu phi, nên nhắc lại.”

      “Mười hai.” Thẩm Huyền hơi gật đầu, “Lúc thần gặp điện hạ, ngài cũng mới mười hai. Xa cách sáu năm, thần vẫn nhớ như in phong thái của điện hạ thuở đó.”

      Hôm nay Thẩm Huyền hơi nhiều, tính ra còn nhiều hơn tổng số câu của cả mấy hôm trước cộng lại. Tiêu Trường Ninh càng thêm thấp thỏm, đoán ra có ý định gì. Chẳng lẽ muốn đòi nợ vụ sáu năm trước nàng mắng ẻo lả?

      Liên tục bị Thẩm Huyền lôi chuyện cũ ra, dù là Tiêu Trường Ninh cũng có chút tức giận. Nàng hơi bực : “Chuyện cũ năm xưa, ngươi nhắc lại làm gì?”

      Thẩm Huyền hừ tiếng.

      Lúc xe ngựa qua đám Cẩm Y Vệ, Ngu Vân Thanh dẫn thuộc hạ đứng dẹp sang bên đường, ôm quyền hướng xe ngựa của Thẩm Huyền hành lễ.

      Thế lực Đông Xưởng cực thịnh. Tuy là ngang bằng vớiCẩm Y Vệ, nhưng địa vị của Đề đốc quản lí Đông Xưởng so với Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ còn cao hơn, vì vậy khi gặp mặt, Chỉ huy sứ phải chủ động hành lễ với Đề đốc. Huống chi, Ngu Vân Thanh chỉ là Phủ sử nên càng phải hành lễ và nhường đường cho Thẩm Huyền.

      Bên trong xe, Thẩm Huyền đột nhiên trầm giọng hạ lệnh: “Dừng xe.”

      Xe ngựa tuân lệnh dừng lại. Tiêu Trường Ninh còn chưa kịp phản ứng Thẩm Huyền vươn ngón tay thon dài trắng nõn vén màn xe, lộ ra nửa gương mặt trắng trẻo tuấn, nâng cằm về phía Ngu Vân Thanh, “Ngu Phủ sử.”

      Đột nhiên bị điểm danh làm Ngu Vân Thanh có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn, vừa vặn xuyên qua góc màn xe thấy được người bên cạnh là Tiêu Trường Ninh, làm khỏi ngẩn ra.

      Ngu Vân Thanh ngũ quan đoan chính, đường nét cương nghị ràng, hoàn toàn bất đồng so với Thẩm Huyền tuấn sắc bén. Trong giây lát, hoàn hồn, lần nữa ôm quyền hành lễ, “Thẩm Đề đốc.”

      Tục ngữ núi chứa được hai hổ’, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng tranh đấu gay gắt nhiều năm, Cẩm Y Vệ khinh thường Đông Xưởng là lũ dòi bọ, chuột cống; Đông Xưởng mắng Cẩm Y Vệ là tay sai của Thái Hậu, chó săn. Hai bên đều xem thường lẫn nhau.

      Tiêu Trường Ninh buồn bực: Thẩm Huyền thâm phận cao quý tự nhiên muốn chào hỏi với Ngu Vân Thanh, rốt cuộc muốn gì?

      Câu hỏi nhanh chóng được làm sáng tỏ.

      Thẩm Huyền biểu tình hờ hững, trầm lãnh hỏi: “Nghe Lương Thái hậu muốn đem con duy nhất là công chúa Vạn An đính hôn với Ngu phủ sử?”

      Tiêu Trường Ninh bị tin tức này làm cho ngẩn ra. A? Bổn cung mới gả ra ngoài hai ngày, rốt cuộc trong cung xảy ra chuyện gì vậy?

      Ngu Vân Thanh đề phòng, đột nhiên bị đề cập đến vấn đề này, đặc biệt lại ngay trước mặt Tiêu Trường Ninh, khỏi có chút xấu hổ, miễn cưỡng cười , “Còn chưa định ngày.”

      Đây có thể xem như uyển chuyển thừa nhận?

      Ai, nam nhân. Tiêu Trường Ninh chán nản, từ khi Ngu Vân Thanh và Tẩy Bích Cung bắt đầu chặt đứt quan hệ, nàng đoán được có ngày này.

      “Ngược lại bổn cung phải nên chúc mừng Ngu Phủ sử tâm nguyện thành mới phải.” Tiêu Trường Ninh hề cảm thấy thương tâm, bởi vì ra nàng chưa từng thực thích Ngu Vân Thanh, có chăng chỉ là có chút cảm khái thế vô thường mà thôi.

      “Chúc mừng.” Ngu Vân Thanh còn chưa mở miệng, Thẩm Huyền khẽ cười rồi tiếng, “ đến việc Thái hậu nương nương và Hoắc Chỉ huy sứ - Hoắc đại nhân có giao hảo, giờ con duy nhất cũng đính hôn với Ngu Phủ sử, có thể thấy được quan hệ của Thái hậu với Cẩm Y Vệ đơn giản.”

      Bị Thẩm Huyền chạm đến chuyện cơ mật, sắc mặt Ngu Vân Thanh có chút khó coi lên, trầm giọng : “Thẩm Đề Đốc có chuyện gì, nếu ngại cứ thẳng.”

      Thẩm Huyền nhìn thoáng qua biểu tình phức tạp mặt Tiêu Trường Ninh, buông màn xe, lãnh đạm : “Có vài lời trong lòng biết là được, thẳng ra chỉ sợ tốt.”

      Ngu Vân Thanh cắn răng, nhíu mày nhìn xe ngựa của Thẩm Huyền xa.

      “Vừa rồi ngươi kích động làm gì? Ngu Vân Thanh hề đắc tội với ngươi.” Tiêu Trường Ninh cẩn thận hỏi. Nhưng nhớ lại bộ dạng cam chịu của Ngu Vân Thanh lúc nãy, nàng khỏi cảm thấy sảng khoái.

      Thẩm Huyền mặt mày vô cảm trả lời, “Chẳng qua là bổn đốc quen nhìn đám ngụy quân tử, dựa vào váy nữ nhân bò lên thôi.”

      Tiêu Trường Ninh vui vẻ, khống chế được mà buột miệng thốt ra, “Bọn họ là ngụy quân tử, ngươi là tiểu nhân hàng ……”

      Thẩm Huyền lạnh lùng nhìn qua, Tiêu Trường Ninh ho khan tiếng, chột dạ mà di chuyển tầm mắt, dám nhìn .

      khí trong xe rơi vào trầm mặc cổ quái, cho đến khi có tiếng chó sủa truyền tới.

      “Uông! Gâu gâu!” Bên ngoài xe, hắc khuyển chạy theo sủa điên cuồng. Tiêu Trường Ninh buồn bực , “ phải ngươi con chó này có nhân tính, tùy tiện sủa sao…!”

      Nàng còn chưa có xong bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thẩm Huyền. nắm lấy cổ tay Tiêu Trường Ninh, quát: “Mau nằm sấp xuống!”

      Biến cố phát sinh trong nháy mắt!

      “Cái……” Tiêu Trường Ninh còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy tiếng gió xé, thái dương chợt lạnh, khóe mắt liếc thấy mũi tên sắc lạnh bay đến, sượt qua mặt nàng.

      Con ngươi Thẩm Huyền co rụt lại, đem Tiêu Trường Ninh bảo vệ trong ngực, tay bắt tên, lấy sức mạnh đánh chặn làn mưa tên.

      Tiêu Trường Ninh bị gắt gao đè trong ngực, nỗi sợ hãi chợt nảy ra trong lòng. Nàng bị Thẩm Huyền ôm lấy, đè vào trong ngực, đây hoàn toàn là hành động theo bản năng, kịp suy nghĩ.

      Tiêu Trường Ninh thể ngờ tới, cái tên thái giám Đông Xưởng đáng ghét này lại bảo vệ nàng.

      Bên trong xe chật chội, da thịt chạm vào nhau, lồng ngực Thẩm Huyền dày rộng mà rắn chắc, Tiêu Trường Ninh ngửa đầu nhìn nhan sắc tuấn tú gần trong gang tấc, lắp bắp : “Ta… Chúng ta gặp ám sát?”

      Yết hầu Thẩm Huyền lên xuống phen, sau đó mới bình tình ‘ ừ ’ tiếng, “ lần trúng liền chạy. ra, rất thông minh.”

      Vừa , bàn tay dùng sức, rắc tiếng, chỗ mũi tên còn lại trong tay gãy thành hai đoạn.

      Tiêu Trường Ninh vẫn còn ngơ ngẩn, trong lòng sợ hãi, run rẩy hỏi: “Ngươi sao lại bình tĩnh như thế? Chúng ta… bị ám sát đấy!”

      “Kẻ muốn mạng của bổn đốc rất nhiều. Đây là chuyện thường ngày, phải lần đầu tiên, mà cũng phải lần cuối cùng.” Thẩm Huyền ném tên xuống đất, rũ mắt nhìn Tiêu Trường Ninh, “Vừa rồi nguy hiểm, sao người né?”

      “Ta kịp phản ứng.” Tiêu Trường Ninh ủy khuất , “Ai mà ngờ phát sinh loại chuyện này chứ.”

      Thẩm Huyền như suy nghĩ gì đó, sau đó đưa ra kết luận, “Trưởng công chúa quá yếu.”

      “……” Lòng cảm kích vất vả mới nổi lên còn sót lại chút gì.
      thuyt thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :