1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 50.1

      Triệu Tiệm An trợn mắt há mồm đứng ở cửa phòng tắm nhìn Khương Mộc Ninh cách đó xa, Khương Mộc Ninh còn buồn ngủ, hai mắt híp lại, luôn miệng than thở: “Nóng quá, bực bội.” Sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả cởi áo khoác, áo lông, sau đó đến quần bò, quần tất màu hồng bên trong, cuối cùng là hai cái đùi trắng nõn chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm xuống.

      Uống rượu vào, có những người cảm thấy nóng, trong phòng có mở điều hòa nhưng vẫn cảm thấy nóng, toàn thân Triệu Tiệm An cũng bắt đầu nóng lên, nhịn được bắt đầu nhuốt nước bọt, trừng mắt nhìn Khương Mộc Ninh an toàn nằm yên động giường.

      nhóc kia uống say quá rồi đúng ? Chẳng lẽ nghĩ nằm trong phòng sao?

      Triệu Tiệm An cầm khăn mặt ẩm, cắn chặt răng, do dự lúc lâu, bây giờ mới cởi giầy của mình leo lên giường, để khăn mặt lên lên mặt , mạnh tay lau mặt cho .

      “Ừm….” Khương Mộc Ninh nhắm mắt nhưng vẫn từ từ nhíu mày, hai tay kiên nhẫn vẫy đập lung tung: “Tránh ra, tôi muốn ngủ.”

      Khăn mặt tay Triệu Tiệm An suýt chút nữa rơi mất, nhíu mày, bắt lấy cái tay của Khương Mộc Ninh: “Em uống rượu say rồi mà còn chịu ngoan ngoãn à.” vừa xong lại bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục lau sạch mặt và tay cho Khương Mộc Ninh, nhìn lúc, sau đó mới từ từ bò xuống giường.

      Đến khi Triệu Tiệm An ra khỏi phòng tắm, bước chân lại phải dừng lại.

      Có lẽ do quá nóng, chiếc giường lớn, vốn Khương Mộc Ninh đắp chăn đến cằm bây giờ lại hở đến lưng, lộ hơn hơn nửa người, tuy vẫn còn chiếc áo bông che đậy, nhưng Triệu Tiệm An vẫn cảm thấy như có dòng luồng nhiệt nóng bỏng chạy qua, rất lo lắng, cũng bắt đầu có đấu tranh.

      Tối nay nhóc kia muốn kiểm tra hay sao? Nếu tỉnh táo, sớm tiến lên ‘tử hình’ ngay tại chỗ, lqd, nhưng hôm nay, người giường uống rượu lại bắt đầu mơ màng ngủ….

      “Đàn ?”

      Trong lòng Triệu Tiệm An đấu tranh mạnh mẽ, Khương Mộc Ninh vốn ngoan ngoãn ngủ lại mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn cái, than thở : “Đàn , khuya rồi sao? Sao còn chưa ngủ?”

      Triệu Tiệm An cảm thấy dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Khương Mộc Ninh, cả căn phòng to như vậy nhưng cũng chỉ có cái giường lớn nằm, cảm thấy mình cầm chìa khóa của gian phòng lớn tuyệt đối là chui đầu vào rọ. lắc lắc đầu, cắn chặt răng, dứt khoát quay người vào phòng tắm.

      Đến khi Triệu Tiệm An tỉnh táo lại, cố ý kéo dài thời gian, ở trong phòng tắm, rửa mặt xong, lại lề mề tới, hình như Khương Mộc Ninh ngủ say.

      Triệu Tiệm An ngồi ở mép giường lúc lâu, sau đó mới chậm chạm vén góc chăn lên, cẩn thận chui vào.

      Khương Mộc Ninh gần như nằm giữa chiếc giường lớn, Triệu Tiệm An rụt rè nằm ở mép giường dám động, nhưng lại cảm nhận được hơi thở thơm mát của người nằm bên cạnh, giống như làn gió thổi vào mặt, vào trái tim , nhưng thể nhúc nhích, vẫn cảm thấy đây nhất định là khích thích quá mức.

      Hóa ra, chỉ cần Khương Mộc Ninh thở cái cũng có thể trêu trọc đến , vẫn luôn kiêu ngạo về tự chủ của mình mà……

      Triệu Tiệm An nặng nề thở dài, giống như cam chịu, dứt khoát quay người lại, trong bóng tối chỉ có những tia sáng ảm đạm, tập chung, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt của Khương Mộc Ninh, chỉ ánh mắt thôi hình như đủ, Triệu Tiệm An nhịn được vươn tay, dựa theo cảm giác mơ hồ trong bóng tối vuốt lên mặt , nhàng vuốt ve.

      Trong bóng tối, xúc giác càng nhạy cảm hơn, dưới bàn tay là làn da mịn màng mát mẻ giống như có thể tan vào xương thịt.

      “Ừ…..”

      Triệu Tiệm An say mê thưởng thức nghe thấy Khương Mộc Ninh than tiếng, nhắm chặt hai mắt xê dịch đầu sang chỗ khác, gần như lập tức nín thở dám nhúc nhích, cho đến khi hình như Khương Mộc Ninh lại ngủ mất, mới hơi giật giật nhưng Khương Mộc Ninh lại quay người lại, Triệu Tiệm An bị dọa sợ đến mức nhanh chóng rút tay mình về bên gối. Những sợi tóc mang theo hơi lạnh của Khương Mộc Ninh phất qua tay , nhịn được lại dùng ngón trỏ và ngón cái từ từ vuốt ve, cảm giác buồn buồn ở đầu ngón tay truyền vào lòng , cũng dám hành động, chỉ sợ hơi có chút hành động đãkhông thể ngăn cản được nữa.

      Triệu Tiệm An biết ngủ mất lúc nào, chỉ cảm thấy trong lúc mơ màng ngực có thêm vật, mềm mại, ấm áp, nhịn được vòng chặt cánh tay, ôm chặt vật ấm áp kia vào ngực mình. lúc lâu mới nhận ra vật trong ngực mình là cái gì, giật mình cái, lập tức tỉnh táo lại, chợt mở mắt ra, toàn thân cứng ngắc dám nhúc nhích, ý định trong đầu càng lúc càng phát triển.

      Đáng tiếc, trong lòng vẫn còn đấu tranh có kết quả thấy người trong ngực cử động, tay đặt trước ngực , tay vung lên đụng thẳng vào bộ phận rục rịch chộn rộn ở nửa dưới của , cơ thể cũng dán chặt lên người ……

      Triệu Tiệm An cảm thấy vừa ngọt lại vừa khổ, vừa bỏ được, đẩy được người ra, vừa hận thể nhanh chóng đẩy người nào đó ra trong vòng giây, giãy giụa giãy giụa lại cũng thể chống đỡ được động tác của Khương Mộc Ninh, gần như khiến muốn lập tức nộp vũ khí đầu hàng. cắn chặt răng, tức giận khó chịu đưa tay véo lên má Khương Mộc Ninh, đồng thời gọi :

      “Mộc Ninh? Mộc Ninh?. . . . . . . Khương Mộc Ninh.”

      Khương Mộc Ninh ngủ ngon, bên tai lại xột xoạt vang lên giọng quen thuộc, bị phá đến thể bình tĩnh được nữa, mơ mơ màng màng kiên nhẫn mở mắt, bĩu môi lầm bầm: “Đừng quấy rầy, em còn muốn ngủ.” chuẩn bị lật người tiếp tục ngủ, nhưng giọng kia vẫn tiếp tục chịu buông tha cho , ôm chặt , cố ý hỏi: “Mộc Ninh, là ai?”

      Trong lòng Khương Mộc Ninh càng tức giận hơn, nửa đêm cảm giác ngủ say cũng bay mất nửa, bây giờ lại bị Triệu Tiệm An phá thêm, đầu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều: “Triệu Tiệm An, nửa đêm làm gì mà còn quấy rầy giấc ngủ của em thế hả?” Lời vừa kết thúc, bốn phía chỉ còn lại im lặng, trong lòng cũng buông lỏng hơn, nhắm mắt lại cẩn thận tìm lại cảm giác muốn ngủ, giây tiếp theo cái cảm thấy môi nặng hơn, đôi môi và cái lưỡi nóng bỏng hấp tấp dò vào miệng , mang theo chút khó kiềm chế, mạnh mẽ gọi tình triều đến, trong nháy mắt như muốn che mất . . . . . .

      người chỉ còn lại chiếc áo che kín thân thể cũng biến mất trong nháy mắt, giây phút nhận thấy lạnh lẽo kia, Khương Mộc Ninh tỉnh táo hơn nhiều, lqd, có thể do cảm xúc nóng rực khiến lạc trong lo lắng, tất cả phản kháng, sau khi cảm giác tiếp xúc nóng bỏng khác thường của da thịt cũng tiêu tán, đó là cảm giác vừa hốt hoảng lại ngọt ngào, khiến nhịn được mà đắm chìm trong đó, tất cả lí trí trong đầu rời trong nháy mắt.

      Đến khi thở dốc, trận mãnh liệt, cảm giác đau đến tê liệt bao phủ toàn thân , hét lên cái, mạnh mẽ cào vào cái người ở phía , lúc này trong lòng có chút hối hận.

      Ô ô ô, sớm biết đau như này kiên quyết ngăn cản nam sắc đấy. Người xưa có , đầu chữ sắc có cây đao, quả nhiên là đau như cắt thịt ấy. đau quá mất.

      Mùa đông nên trời cũng sáng muộn hơn, đến khi ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ dầy cộm hai người ôm nhau giường vẫn còn ngủ say, dù sao bận rộn hơn nửa đêm, tiêu hoa năng lượng trước nay chưa từng có, tất nhiên cần phải ngủ bù tốt.

      Nhưng Khương Mộc Ninh cũng tỉnh lại quá muộn, cả người đau nhức khác thường, còn cả cảm giác dính dính khó chịu người khiến ngủ ngon, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt nhìn về chiếc điện thoại tủ cạnh giường, đưa tay lấy, vừa nhìn vào là chín giờ. ngẩn ra, sau đó lập tức đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Triệu Tiệm An, đây là lần đầu tiên thấy cảnh này, do dự nhấc cánh tay ôm chặt hông ra, ai ngờ tay mới chạm vào tay Triệu Tiệm An, cũng thèm mở mắt ôm chặt vào ngực sau đó mới khẽ nhếch môi cười, từ từ mở mắt ra.

      “Chào buổi sáng.”

      Giọng dịu dàng mang theo chút lười biếng hiếm thấy, trong nháy mắt, nhiệt độ mặt Khương Mộc Ninh là 70 độ soạt soạt bốc lên 100 độ.

      , nhanh buông tay ra. . .. .” Phần da thịt lộ ra ngoài chăn của Khương Mộc Ninh đều biến thành màu đỏ ửng, nhiệt độ trong mắt Triệu Tiệm An càng thêm nóng rực, bắt đầu đoán trong lòng, phần da thịt che dấu trong chăn có phải cũng đáng thế này ?

      Vừa nghĩ như vậy lại cảm giác mình thể chờ đợi thêm nữa. Tối qua trong phòng đen như mực, mặc dù xúc cảm nhạy bén hơn nhiều, nhưng thị giác của lại chưa được cảm nhận cảm giác mất hồn kia.

      Gần như tất cả da thịt của Khương Mộc Ninh đều tiếp xúc với Triệu Tiệm An, người có biến hóa tất nhiên cũng nhận ra, trong lòng nhảy loạn, chỉ có thể hơi giãy giãy, làm bộ đáng thương : “Đàn , em. . . . . Em còn đau đấy. . . . . . .”

      Triệu Tiệm An nhìn gương mặt xinh đẹp của Khương Mộc Ninh, nghe giọng dịu dàng cầu xin của , chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng những lùi mà còn tăng lên, trực tiếp sôi trào. nhân lúc mình còn chút lí trí, miễn cưỡng buông người trong lòng ra, sâu kín thở dài: “Em nhanh rời giường , tránh việc hối hận.”

      Khương Mộc Ninh túm chặt chăn, quay đầu nhìn quần áo tứ tung sàn nhà, đỏ mặt cúi đầu, nhanh chóng che che dấu dấu xuống giường ôm hết quần áo sàn nhà, dùng tốc độ nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

      Triệu Tiệm An dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Mộc Ninh chạy vào phòng tắm, hai tay đặt sau gáy, nhếch môi nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng trong lòng nhớ lại cảm giác tuyệt vời tối qua, chỉ hối hận rằng ra tay quá muộn, lãng phí thời gian cả tháng trời.

      Được rồi, sau này bù lại.

      Cũng phải chủ nhật, Triệu Tiệm An còn phải đến công ty, hai người nhăn nhăn nhó nhó rửa mặt xong lập tức xuống lầu, vốn Triệu Tiệm An muốn trực tiếp gọi đồ ăn lên phòng, nhưng Khương Mộc Ninh nhìn quanh chỉ có cái giường lớn rất mập mờ và cái chăn lộn xộn, lập tức đỏ mặt phản đối.

      Hai người ăn sáng trong quán ăn cách khách sạn xa, sau đó Triệu Tiệm An lái xe đưa Khương Mộc Ninh về nhà trước.

      “Hôm nay em về nghỉ ngơi trước .”

      Khương Mộc Ninh giật mình cái, trong nháy mắt bị hai chữ ‘nghỉ ngơi’ đánh trúng, lại bắt đầu đỏ mặt, tim đập nhanh, quả dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Tiệm An. Đến khi Triệu Tiệm An kiên quyết đưa xuống xe, lưu luyến rời chia tay ở cửa chung cư, nhanh chóng chạy lên phòng, mấy động tác nhanh chóng thu dọn xong hành lí, chạy nhanh về phía trạm xe lửa.

      Editor: hôm nay mình rảnh rảnh, mình tặng mn thêm chương nha. Chúc mn tuần tràn đầy may mắn.
      thuyt thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 50.2
      Editor: Voicoi08

      Đến khi mua được vé đứng của chuyến xe gần đây mới thấy có chút hối hận. Có lẽ nửa là xấu hổ , nửa là buồn bã, cứ như vậy mình rời , thậm chí còn vé ngồi cũng mua vé đứng……

      Khương Mộc Ninh còn chưa về đến nhà, Triệu Tiệm An gửi đến tin nhắn.

      “Buổi trưa em muốn ăn gì? Em còn đau nhức ? đến tiệm thuốc mua thuốc mỡ cho em được ?”

      Khương Mộc Ninh đứng xe lửa cũng hơi run lên, đỏ mặt, tức giận xóa tin nhắn này . Lúc này cũng coi như chào mà , đến lúc xuống xe lửa, quyết định đầu thú trước.

      Như vậy, dù sao cũng hơn là bị Triệu Tiệm An phát , vô thừa nhận vẫn tốt hơn.

      “Đàn , em về nhà rồi, thành phố S, em vừa xuống xe lửa. Sang năm gặp lại.” Gửi xong, lại gọi cuộc điện thoại cho mẹ, sau đó nhanh chóng tắt máy.

      Buổi sáng 29 tết, Khương Mộc Ninh cùng cha mẹ mua ít đồ từ siêu thị về nhà, từ xa nhìn thấy có người đứng dưới tầng nhà , cúi đầu hình như xem điện thoại di động.

      Bóng dáng kia rất quen mắt, làm hại nhìn từ xa, nhíu mày suy nghĩ chút, đột nhiên giật mình cái, bước chân cũng hơi dừng lại, lập tức trợn to mắt đứng tại chỗ.

      “Mộc Ninh, con sao thế?” Khương Nhạc nghi ngờ nhìn vẻ mặt cứng đờ của con , ông cũng nhìn sang theo ánh mắt , cũng có gì khác thường mà?

      “Cha. . . . . .” Khương Mộc Ninh cắn môi nghĩ biện pháp tiếp đón, nhưng trước khi nghĩ biện pháp vẫn muốn để cha mẹ tránh trước , lqd, cũng phải nghĩ ra kết quả, nhưng người bên kia cũng ngẩng đầu lên rồi, ràng nhận ra có người đến.

      “Mộc Ninh.”

      Tiếng gọi kia, Khương Nhạc và Hứa Lê đều quay đầu lại nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông về phía con họ: “Mộc Ninh, cậu ta đến tìm con à?”

      “Ha ha, hình như vậy. . . . . .” Khương Mộc Ninh cười cười, cũng dám nhìn cha mẹ, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc, hai tai nhịn được bắt đầu ửng hồng.

      “Mộc Ninh, cháu chào chú, cháu chào dì.” Triệu Tiệm An liếc nhìn Khương Mộc Ninh dám nhìn thẳng vào , nụ cười ôn hòa, thái độ lễ phép chào hỏi.

      “À, chào cậu. Mộc Ninh, đây là?” Khương Nhạc cười ha ha, ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Khương Mộc Ninh.

      Khương Mộc Ninh thầm than tiếng trong lòng, cũng hiểu tình huống bây giờ là đưa đầu cũng đao mà rụt đầu cũng đao, quyết định , cắn răng nhanh: “Cha mẹ, đây là đàn của con, Triệu Tiệm An, cũng là bạn trai của con.”

      vừa giới thiệu, lông mày Triệu Tiệm An nhíu chặt lại, sau đó cũng nhanh chóng giãn ra, khóe môi hơi nhếch lên, liếc cái, trong lòng cũng thoải mái hơn mấy phần.

      Ít nhất, bây giờ trước mặt người nhà cũng che che giấu giấu tiếp tục quanh co.

      “Chú, dì, cháu và Mộc Ninh nhau được gần năm, tại mới đến chào hỏi được, cháu rất xin lỗi.” Triệu Tiệm An nhìn cha mẹ nhà họ Khương có chút ngơ ngác vì chuẩn bị tâm lí, ra trong lòng cũng rất hồi hộp.

      Khương Mộc Ninh nhịn được kéo kéo ống tay áo của Triệu Tiệm An, giọng hỏi: “Đàn . . .. . . Sao lại tới đây?”

      Triệu Tiệm An cũng dám lộn xộn tay chân, liếc cái về phía Khương Mộc Ninh nhíu mày, sau đó mới trả lời: “Đúng lúc qua.”

      Đúng lúc qua? Khương Mộc Ninh nhíu mày nhìn Triệu Tiệm An bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng rất cảm động, nhưng cũng thấy buồn bã.

      phải Triệu Tiệm An đặc biệt đến bắt đó chứ?

      Khương Mộc Ninh nhớ đến tình huống lúc đầu lén lút chạy về, hơi đỏ mặt, ngoài miệng vẫn cuống quýt : “Cha mẹ, chúng ta về nhà rồi hãy .”

      Khương Nhạc cũng bình tĩnh lại, ông liếc mắt nhìn về phía Hứa Lê nhíu chặt lông mày, Khương Nhạc cũng cười : “Là Triệu Tiệm An à? Nếu cậu đến đây rồi lên nhà uống ly trà .”

      “Vâng.” Mặc dù Triệu Tiệm An có thể nhìn ra ràng là vẻ mặt của cha mẹ nhà họ Khương cũng vui vẻ gì, nhưng vẫn phải mặt dầy đến cửa quấy rấy lần, và Khương Mộc Ninh cũng mấy ngày rồi chưa gặp mặt.

      Triệu Tiệm An liếc nhìn Khương Mộc Ninh cái, thấy ngoan ngoãn đứng bên cạnh , suốt quãng đường đến đây luôn trong trạng thái nóng nảy bất an bây giờ cũng bình tĩnh lại, cúi người mang theo quà tặng chuẩn bị đến, yên lặng theo phía sau lưng cha mẹ nhà họ Khương lên lầu.

      Lúc Triệu Tiệm An cầm quà tặng lên Khương Mộc Ninh phát ra, mang đến đều là rượu trắng mà cha thích uống, và những đặc sản ở thành phố H mà cha mẹ thích, trước kia có lần từng nhắc đến với . Trong lòng Khương Mộc Ninh chỉ cảm thấy ngọt ngào, gương mặt cũng thoải mái hơn nhiều, nhân lúc cha mẹ mở cửa chú ý, len lén cấu cái vào phần thịt mềm ở eo của .

      Bước chân của Triệu Tiệm An hơi dừng lại, khóe môi hơi nhếch lên, quay đầu nhìn Khương Mộc Ninh cái, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại những bước chân trầm ổn. Cha mẹ vợ còn chưa giải quyết được, dưới tầm mắt của người nhà, cũng hiểu được đạo lý phải rụt rè.

      “Ha ha, cậu ngồi , nhà cửa bề bộn, ngờ hôm nay lại có khách đến nhà.” Khương Nhạc chỉ vào chiếc ghế salon ở phòng khách mời Triệu Tiệm An ngồi xuống.

      “Chú, chú đừng coi cháu là khách, mọi người bận rộn, cẩn phải để ý đến cháu đâu ạ.” Triệu Tiệm An quan sát phòng khách, cũng cười ha hả với Khương Nhạc.

      Khương Mộc Ninh thầm liếc cái, kéo Khương Nhạc về phía phòng bếp: “Cha, cha giúp mẹ mang đồ vào phòng bếp , để con tiếp khách ở đây là được rồi.”

      “Được được được, cha cũng hiểu con ngại cha phiền phức, cha là được.” Đứng trước mặt con , Khương Nhạc luôn rất dịu dàng, ông nhìn Triệu Tiệm An cái, sau đó mặc Khương Mộc Ninh đẩy ông vào phòng bếp.

      Khương Mộc Ninh thở phào nhõm, xoay người ra phòng khách, nhìn Triệu Tiệm An nhìn mỉm cười, trong lòng cũng biết nên tức giận hay ?

      Dù sao, tiếng nào đến dọa giật mình trận, còn chưa xin phép cha mẹ đâu, xem tình hình này chỉ có thể thẳng thắn đối mặt, ai biết được sau khi Triệu Tiệm An cha mẹ có bộc phát ?

      Nhưng cũng có thể hiểu được chút, tâm trạng muốn gặp trước khi về nhà mừng năm mới của Triệu Tiệm An…….. Hơn nữa, ra cũng có chút nhớ …….

      Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh chậm đến, lại nhìn cửa phòng bếp đóng chặt, nhanh chóng ba bước thành hai bước đến trước mặt , nhàng kéo ôm chặt trong lòng.

      Cơ thể ấm áp quen thuộc cẩn thận lấp đầu trong ngực , tự nhiên đến vậy. Triệu Tiệm An nhàng thở phào cái, cúi đầu ngửi mùi thơm ngát quen thuộc.

      xấu. Em có nhớ ?” Tránh người trong phòng bếp nghe thấy, Triệu Tiệm An rất , cúi đầu, gần như thổi vào tai Khương Mộc Ninh.

      Khương Mộc Ninh nhịn xuống cảm giác buồn buồn do hơi thở ấm áp thổi bên tai, hơi do dự chút mới trả lời: “Có chút.”

      chút là bao nhiêu?” Triệu Tiệm An hơi nhíu lông mày nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên như cũ.

      Khương Mộc Ninh cắn môi, im lặng cười cười: “ chút chính là chút, sao có thể là bao nhiêu được.”

      Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh ăn ở hai lòng lại mạnh miệng, hận thể trực tiếp ăn đến khi cầu xin tha thứ, đáng tiếc, dù trong lòng có muốn đến đâu nhưng tại thời cơ cho phép.

      Triệu Tiệm An nặng nề thở dài tiếng trong lòng, ôm chặt Khương Mộc Ninh lúc, sau đó mới buông tay, nhưng vẫn nắm chặt tay Khương Mộc Ninh chịu buông: “Tết lịch em có muốn đến nhà chơi ? đến đón em?” nhìn kĩ vẻ mặt của Khương Mộc Ninh, thấy có vẻ như do dự, lại lập tức : “Mẹ rất nhiều lần, em lâu rồi đến chơi.”

      Lần này nhân viên thực tập trong công ty có thể nghỉ nhiều hơn nhân viên chính thức mấy ngày, cũng chỉ là nhiều hơn mấy ngày, nếu như muốn đến nhà Triệu Tiệm An ít nhất cũng phải từ mồng bốn mồng năm.

      “Đợi đến sau tết lịch lại .”

      Quan trọng nhất là còn chưa có qua được thái hậu nương nương nhà đâu. Chuyện của tết lịch vẫn còn xa lắm, dễ dàng như vậy đâu.

      Hai người nắm tay thủ thỉ thủ , cửa phòng bếp lại bị mở ra, gương mặt phúc hậu của Khương Nhạc ra: “Chuyện đó, Mộc Ninh, mẹ con gọi con đến giúp đỡ này.”

      Khương Mộc Ninh và Triệu Tiệm An nhanh chóng buông tay nhau ra. Hai người đều có chút tiếc nuối và ngại ngùng nhìn nhau cái, sau đó Khương Mộc Ninh mới lề mề vào phòng bếp, đúng lúc Khương Nhạc cũng lắc mình ra ngoài, tay ông bưng hai cốc trà xanh.

      “Ha ha, ngồi chuyện với tôi chút.” xong ông nhanh chóng ra ngoài, còn rất chu đáo dùng chân đóng của phòng bếp lại giúp hai mẹ con.

      “Bộp.” Khương Mộc Ninh còn chưa quay đầu lại, lưng thấy đau nhói, lập tức giọng kêu ‘đau’, nhanh chóng nhìn về phía bên cạnh.

      “Mẹ, sao mẹ mạnh tay thế.” Khương Mộc Ninh nhíu mày nhe răng, đưa tay cố xoa xoa chỗ bị đau.

      “Kêu cái gì mà kêu. Mẹ còn được đánh con à? Cái con nhóc chết tiệt này, quen bạn trai mà còn giấu à? Hơn nữa còn quen nhau hơn năm? Lá gan của con càng ngày càng to quá nhỉ?” Hứa Lê trừng mắt tức giận mắng, bà dùng ngón tay đâm đâm vào đầu Khương Mộc Ninh.

      “Ai u mẹ ơi. Đầu con cứng lắm, mẹ đừng làm đau tay mình.” Khương Mộc Ninh nhanh chóng nắm chặt lấy ngón tay của mẹ già, nở nụ cười nịnh nọt: “Mẹ, con cũng muốn giấu mẹ, đây là do con chưa có cơ hội để mà.”

      “Vậy tốt, con nhanh chóng , thằng nhóc bên ngoài kia có lai lịch thế nào? Sao con lại lừa được người ta vào tay?” Hứa Lê trừng mắt lườm con , tức giận rút tay về, dáng vẻ như thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
      thuyt thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 50,3

      Khương Mộc Ninh thầm kêu khổ trong lòng, ngờ mẹ lại kiên nhẫn được đến khi Triệu Tiệm An rời , mà trực tiếp gây khó dễ.

      Làm thế nào bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Nên đến chỗ nào dừng lại đây?

      Khương Mộc Ninh có ngốc thế nào cũng biết thể để lộ chút nào chuyện bị người ta ăn sạch vào bụng, nếu , chỉ có , mà ngay cả Triệu Tiệm An cũng đừng nghĩ đến chuyện toàn vẹn ra khỏi của lớn nhà họ Khương, đây chính là tội ác tày trời giết tha đó.

      Trong lòng đắn đo, lựa chọn từ ngữ, qua về chuyện của và Triệu Tiệm An ở trường học và đầu cuối câu chuyện phát triển JQ khai báo thành khoảng sáu mươi phần trăm, ràng từng chút, còn những chi tiết cụ thể hơn nữa cũng chỉ là những chuyện đáng mà thôi.

      như vậy Triệu Tiệm An là đàn của con, bây giờ công ty làm ăn rất tốt?” Hứa Lê nghe mọi chuyện, lên tiếng tổng kết lại.

      “Vâng, cũng gần như thế.” Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn cúi đầu chờ bị xử lí.

      “Còn độc thân, chưa cưới?”

      “Vâng, đúng vậy.” Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

      “Ừ, hóa ra là vậy.” Hứa Lê híp mắt xoa xoa tay vào tạp dề của mình, bà quay đầu lấy ra con dao gọt trái cây, cánh tay vừa vung lên quả cam bị bổ thành tám miếng, bà nhanh chóng bày vào đĩa, nhét vào tay Khương Mộc Ninh : “Con lo lắng cái gì, mau mang đến phòng khách .”

      Khương Mộc Ninh ngẩn người , lúc này mới phản ứng kịp, mẹ dùng trái cây vừa mua để chiêu đãi Triệu Tiệm An, đây là chứng minh báo động được giải trừ sao? Trong lòng yên lặng đoán dụng ý của Hứa Lê, nhưng chân cũng nhanh chóng bưng hoa quả ra ngoài.

      khí trong phòng khách rất yên bình, mặt Khương Nhạc và Triệu Tiệm An đều là nụ cười, hình như hai người chuyện rất ăn ý, thấy Khương Mộc Ninh đến, hai người cùng nhau ngừng đề tài , Triệu Tiệm An lập tức đứng lên bước nhanh về phía Khương Mộc Ninh, nhận lấy đĩa quả trong tay , bưng bằng hai tay, cung kính đặt lên bàn trà trước mặt Khương Nhạc.

      “Cháu mời chú ăn quả ạ.”

      “Ừ, sao có thể đề khách làm việc này đây.” Khương Mộc Ninh cười hất hất tay, nhưng cơ thể cứng nhắc lại kiên quyết động đậy.

      Khương Mộc Ninh đứng bên bĩu môi, trong lòng do dự có nên tiếp tục đứng làm phục vụ như vậy hay là vẫn quay về phòng bếp vậy, tiếp tục để mẹ thầm giày xéo?

      “Mộc Ninh, cha mời Tiệm An ở lại ăn bữa cơm rau dưa, con đưa cậu ấy xuống lầu dạo chút, cha vào bếp giúp mẹ con tay, chờ tí nữa hai con trở lại là có thể ăn cơm.”

      Khương Nhạc cầm miếng cam lên, cười ha hả câu, sau đó nhanh chóng vào bếp.

      Khương Mộc Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Nhạc với ánh mắt nghi ngờ, cho đến khi ông đóng cửa bếp lại, lúc này mới nhíu mày nhìn Triệu Tiệm An bằng ánh mắt kì lạ.

      và cha em gì thế? Sao cha lại gọi là Tiệm An? Hơn nữa sao cha em lại mời ở lại ăn cơm trưa?”

      là bạn trai em mà, cha em gọi là Tiệm An là chuyện rất bình thường. Về phần ăn cơm trưa, đó phải là chuyện bình thường sao?” Triệu Tiệm An cười xòe tay ra, trong lòng cũng thở phào nhõm.

      Vừa rồi nhìn thấy và cha Khương Mộc Ninh cười híp mắt chuyện, nhưng dưới tình huống vẫn luôn giữ vững tinh thần, tập trung cao độ, thậm chí còn đổ cả mồ hôi lạnh.

      Hầu như những chuyện cơ bản đều ràng, trừ những chuyện đó ra, hình như Khương Nhạc cũng chuyện thừa, mặc dù ra ông cũng ít.

      sao, dám , càng dám . Mà mục đích của Khương Nhạc cũng là thăm dò , hiểu cho ràng ruột gan của .

      “Thôi, dù sao hai người cãi vã là tốt rồi.” Khương Mộc Ninh lắc đầu bất đắc dĩ, cũng dám nghĩ nữa, dù sao tình huống trước mắt cũng tốt hơn nhiều so với dự đoán của . “ thôi, em dẫn dạo vòng.”

      Triệu Tiệm An nhíu mày,lqd, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng bếp đóng chặt rồi lại chuyển qua gương mặt hồng hào của Khương Mộc Ninh, cũng phản đối gì, gật gật đầu.

      Khương Mộc Ninh dạo vòng, cũng chỉ là thoải mái bộ, dù sao hai người cũng có mục đích đặc biệt, cũng chỉ là thoải mái bộ chút để giết thời gian thôi.

      Triệu Tiệm An cũng là tùy ý dạo, vừa vừa quan sát khung cảnh xung quanh.

      Lúc gặp người hàng xóm thứ ba, người ta mang ánh mắt tò mò thân thiện cười híp mắt kéo tay hỏi: “Mộc Ninh à, đây là bạn trai của cháu à?” Sau những lời như vậy, cuối cùng Khương Mộc Ninh hạ quyết tâm, dứt khoát kéo Triệu Tiệm An vào lối rẽ khác.

      “Bây giờ chúng ta đâu?” Triệu Tiệm An nhíu mày cười nhìn Khương Mộc Ninh tăng nhanh bước chân, hỏi.

      “Phía trước có tiệm trà sữa, chúng ta đến đó ngồi lát.” Xung quanh đây quá nhiều những người quen biết, cứ trả lời câu lại câu đến 24 giờ nhưng tuyệt đối tất cả những bạn học, họ hàng nhà đều biết đưa bạn trai về nhà.

      Chuyện này quá kinh khủng rồi, tránh việc lễ mừng năm mới bị mọi người hỏi thâm quyết định nhanh chóng tìm chỗ tránh nạn.

      Triệu Tiệm An cũng phản đối, dù sao mục đích của cũng là tìm chỗ yên tĩnh.

      “Đàn , chỗ em là trấn , chỉ có những đồ uống này thôi.”

      Khương Mộc Ninh kéo Triệu Tiệm An vào tiệm trà sữa , gọi mỗi người cốc trà sữa, hai người cùng nhau ngồi trong cửa hàng, tính cứ ngồi vậy đến thời gian ăn cơm trưa.

      “Hương vị cũng tệ lắm.” Triệu Tiệm An lần đầu tiên uống loại đồ uống giống sưa tươi, cũng giống café, thấy Khương Mộc Ninh sột sột soạt soạt uống nửa cốc, mới nhíu mày hút ngụm.

      tệ đúng , trước kia em học ở trung học cơ sở gần đây, em thường đến đây mua cốc, tại lại uống, nhưng vẫn nhớ đến mùi vị trước kia.” Khương Mộc Ninh híp mắt cười, híp mắt uống cạn hơn nửa cốc.

      Cửa hàng rất yên tĩnh, ngoài hai nhân viên phục vụ bên ngoài, hai người họ cũng là hai người khách duy nhất, chỗ ngồi của họ ở trong cùng của cửa hàng, bên cạnh còn có bụi cây phát tài, cành lá rậm rạp, gần như chắn hết tầm mắt. Triệu Tiệm An đặt cốc trà sữa xuống, ngẩng đầu nhìn vị trí giống như nấp, giật mình, nhân lúc Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, nghiêng người, nhanh chóng hôn cái lên môi .

      “Ừ, cốc của em có vị ngon hơn.”

      Triệu Tiệm An ngồi lại chỗ ngồi, thè lưỡi liếm liếm đôi môi, quả nhiên đổi lại ánh mắt xem thường và gương mặt đỏ bừng của Khương Mộc Ninh. vẫn còn muốn, bàn tay của cầm cốc trà sữa bàn cũng nhanh chóng ôm chặt lấy mặt , cúi đầu chạm môi, chậm rãi liếm, hôm lúc lâu mới chịu buông ra.

      Mặt Khương Mộc Ninh đỏ bừng, cúi đầu, trừng mắt lườm Triệu Tiệm An nhưng có chút sợ hãi nào, cơ thể hơi ngửa ra sau, nghiêng đầu nhìn bên ngoài, thấy nhân viên phục vụ hình như chú ý, lúc này mới yên tâm.

      Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh nhìn xung quanh, tâm trạng của rất tốt, cầm cốc trà sữa của mình lên hút ngụm, thoải mái thở dài: “ ngọt.”

      Cổ Khương Mộc Ninh cũng đỏ bừng, cũng biết Triệu Tiệm An ngọt rốt cuộc là chỉ cái gì.

      Đến khi Khương Nhạc gọi điện bảo hai người về ăn cơm, màu đỏ mặt Khương Mộc Ninh mới giảm khoảng 60, 70 phần trăm, nguyên nhân chủ yếu là lát Triệu Tiệm An lại hôn, tí lại đánh lén mút cái, trêu chọc khiến cho Khương Mộc Ninh ngừng đỏ mặt, đỏ lên lại mất rồi lại đỏ. Hai người ra khỏi tiệm trà sữa, Khương Mộc Ninh mới nhân cơ hội véo cái lên tay Triệu Tiệm An.

      “Da mặt dầy.”

      “Ha ha, có lúc dùng rất tốt.” Triệu Tiệm An cười cười, nắm tay Khương Mộc Ninh về nhà.

      Khương Mộc Ninh cố gắng giãy giãy nhưng được, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, mặc cho Triệu Tiệm An đổi khách thành chủ.

      Dù sao, chuyện đến hôm nay, dù có cầm tay cũng ảnh hướng đến đại cục rồi. dắt, nhưng cũng chỉ là bịt tay trộm chuông thôi……

      Khương Mộc Ninh về đến của nhà ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lqd, trong nháy mắt bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục, đến khi chạy vào phòng ăn, nhìn bàn đầy món ăn, bước chân của hơi dừng chút, quay đầu quan sát Triệu Tiệm An mấy lần, sau đó mới vào bếp.

      “Mẹ, mẹ nấu rất nhiều món ăn nha.” Khương Mộc Ninh nhìn Hứa Lê rửa tay, cười híp mắt đến.

      “Đây là vì có khách chứ sao?” Hứa Lê nhàn nhạt trả lời câu, “Ba con muốn uống với Tiểu Triệu mấy chén, con chuẩn bị rượu cho họ .”

      “Mẹ, chiều ấy phải về nhà, hơn nữa còn phải lái xe rất lâu đấy.” Khương Mộc Ninh giọng .

      “Vậy à…..” Hứa Lê nhíu mày nghĩ lát. . . “Vậy cũng nên uống.”

      Tránh cho việc buổi tối còn ở lại.

      Hứa Lê lau khô tay, sải bước ra ngoài, nhanh chóng chạy đến chặn Khương Nhạc vừa mới lấy ra bình rượu trắng mà ông cất giữ: “Lão Khương, trưa nay đừng uống rượu, chiều Tiểu Triệu còn phải lái xe về nhà, Tiểu Triệu đúng ?”

      “Vâng, chú, lần này khéo, lần sau nhất định cháu bồi chú uống mấy chén.” Triệu Tiệm An nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn lướt qua nồng độ cao của bình rượu tránh, nhanh chóng ghi nhớ, nhưng cũng toát mồ hôi lạnh trong lòng.


      Lần sau, lần sau trước khi đến có phải nên uống thuốc giải rượu ? Và có phải lần này về phải luyện tập để tửu lượng cũng được tăng cao ?

      Khương Mộc Ninh nhịn cười đến nghẹn, len lén nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Triệu Tiệm An, cầm đồ uống ra ngoài: “Vậy chúng ta uống nước ngọt thôi.”

      ra ở nhà họ Khương Khương Nhạc mới là đầu bếp, Hứa Lê chỉ nấu hai món tủ của bà, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào mới xuống bếp nấu cơm lần, mùi vị cũng tạm ổn.

      ra Khương Mộc Ninh có chút ngạc nhiên khi nhìn hai món ăn Hứa Lê nấu ở bàn. Mới cách đây lâu mẹ còn bày ra dáng vẻ hung dữ uy hiếp , vậy mà mới quay người lại bày ra dáng vẻ hiền lành với Triệu Tiệm An rồi.

      kì lạ, Triệu Tiệm An khiến người khác thích đến vậy sao?

      bữa cơm, dĩ nhiên cả chủ và khách đều vui vẻ.

      Khương Nhạc cười ha hả : “Đừng làm khách mà ăn ít nhé, cháu ăn nhiều chút.”

      Triệu Tiệm An luôn bày ra thái độ khiêm tốn trả lời: “Chú khách sáo quá ạ, những món ăn hôm nay rất ngon ạ.”

      Sau khi ăn xong, Hứa Lê vung tay lên: “Mộc Ninh, con đừng động vào cho bẩn tay, ra ngoài tiễn Tiểu Triệu thôi.”

      Triệu Tiệm An về nhà còn phải lái xe mất mấy tiếng đồng hồ, dù bây giờ bắt đầu lên đường cũng phải gần tối mới về đến nhà. Khương Mộc Ninh cũng ở lại lâu, trực tiếp đưa Triệu Tiệm An xuống dưới lầu.

      tập trung lái xe , về đến nhà gọi điện cho em nhé.” Khương Mộc Ninh cúi người nhìn qua cửa kính xe được hạ xuống, nhíu mày dặn dò.

      biết, lái chậm.” Triệu Tiệm An cười cười nhìn . “Ai, muốn phải trở về mình.”

      Khương Mộc Ninh cắn chặt môi khoảng hai giây mới trả lời: “Khoảng mồng bốn hoặc đầu năm em trả lời .”

      Hai mắt của Triệu Tiệm An cũng sáng lên, cười cười vuốt tóc Khương Mộc Ninh: “Được, chờ điện thoại của em.”

      Chờ khi xe xa đến thể nhìn thấy nữa Khương Mộc Ninh mới nhớ lại ánh mắt dịu dàng vừa rồi của Triệu Tiệm An, đột nhiên trong lòng cũng có chút chua xót, ngày cuối năm, cố ý lại đường xá xa xôi đến gặp , cùng được mấy câu phải vội vàng tiễn về, hơn nữa, còn để mình đường xa như vậy về nhà……

      Trở về nhà, tâm trạng của Khương Mộc Ninh bằng lúc ra ngoài, Hứa Lê nhàn nhạt nhìn cái, bỏ khăn lau tay xuống hỏi: “Người chưa?”

      rồi ạ.”

      “Nhìn dáng vẻ của con này, người ta cũng vừa mới đấy, vậy mà con bày ra dáng vẻ phờ phạc rã rượi. Làm sao? Người ở lại, hồn chạy theo người ta rồi à?”

      Hứa Lê lạnh lùng xong, Khương Mộc Ninh lập tức tỉnh táo lại, cười ha hả đến bên cạnh hứa lê.

      “Đâu có đâu ạ. Đây là con mệt rã rời mà, bây giờ đến giờ ngủ trưa của con rồi.”

      “Buồn ngủ nhanh chóng ngủ , tránh việc ngủ thẳng đến giờ cơm tối còn chịu rời giường.” Hứa Lê thèm để ý đến việc Khương Mộc Ninh lấy lòng bà, bà đẩy ra khỏi phòng bếp.

      Khương Nhạc rửa bát, Khương Mộc Ninh nhắm mắt làm cái đuôi theo sau lưng Hứa Lê, cả nhà chen chúc trong phòng bếp chuyện.

      “Mẹ ơi con này, còn còn tưởng rằng mẹ phải nổi giận đùng đùng mắng Triệu Tiệm An chứ, ngờ mẹ chỉ làm vậy với con, khụ, nghiêm túc, nhưng nhìn về phía Triệu Tiệm An tính tình lại tốt hơn nhiều, có phải mẹ thấy ấy đẹp trai nên cách đối xử cũng đặc biệt hơn ạ?” Khương Mộc Ninh tựa đầu vào vai Hứa Lê, híp mắt cười hì hì trêu chọc bà.

      Hứa Lê tức giận lườm Khương Mộc Ninh cái, dùng ngón tay đẩy đầu ra: “Nhìn dáng vẻ ngu ngốc này của con mẹ cũng biết con bị người ta ăn sạch rồi. Nếu con lòng dạ muốn cùng cậu ta sao mẹ phải ngăn cản chứ? Hơn nữa, lần này ánh mắt của con cũng rất tốt, nếu sau này là con rể của mẹ, vậy phải đối xử với người ta tốt chút, tránh việc người ta ghi hận trong lòng. Mẹ đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy cũng đối xử tốt với con.”

      Hứa Lê cúi đầu đứng bên cạnh Khương Nhạc, bà giúp ông lau khô bát đũa, sau đó úp lên tủ, thậm chí cũng thèm quay đầu lại nhìn Khương Mộc Ninh cái.

      Khương Mộc Ninh lại nhìn Hứa Lê, giật mình ngơ ngác lúc lâu, sau đó mới ấp úng mở miệng: “Mẹ, con cám ơn mẹ,….. Còn cả cha….” Làm con nhiều năm như vậy, những lời buồn nôn chưa từng qua, bây giờ dù trong lòng rất cảm động, nhưng dù có già mồm cãi lão như nào cũng lên lời.

      Nhưng cha mẹ cũng hiểu mà. Giống như bây giờ cũng hiểu được tâm trạng của cha mẹ.

      Đối tốt với người ngoài hoàn toàn xa lạ, cũng chỉ vì muốn cậu ta có thể đối xử tốt với con của hai người…….

      Khương Mộc Ninh nhớ đến mẹ của Triệu Tiệm An, bà đối tốt với như vậy chắc phần lớn cũng do có cùng tâm trạng như cha mẹ đúng ?

      Suy nghĩ của cha mẹ, ra rất đơn giản, cũng chỉ suy nghĩ cho những người con, mặc dù, có đôi khi, suy nghĩ của cha mẹ rất cổ hủ, cũng có thể đồng ý với cách làm của con mình……. Nhưng cho dù như thế nào, tấm lòng của cha mẹ, cũng nên trách móc nặng nề. Có lẽ, chỉ khi chính bản thân mình cũng làm cha làm mẹ mới có thể hiểu ràng chuyện này, đơn giản, nó là hi sinh giữ lại chút nào.

      Nếu , đời này, có người có thể chút do dự mà hi sinh hết mình, cũng mong được đền đáp, vậy, chỉ có thể là cha mẹ.

      Khương Mộc Ninh cũng mua xong vé xe lửa để đầu năm đến nhà Triệu Tiệm An, chuẩn bị hành lí đơn giản, buổi chiều mùng sáu Khương Nhạc lái xe đưa ra trạm xe lửa để đến thành phố N.

      ra đầu tiên Hứa Lê cũng đồng ý, trẻ, mình đến thành phố xa tìm bạn trai, Hứa Lê cảm thấy thích hợp. Nhưng đến khi Khương Mộc Ninh lắp bắp , đến đó nhiều lần rồi, bà cũng chỉ có thể tiếc rèn sát thành thép, tức giận cho Khương Mộc Ninh mấy quyền cho hả giận.

      Khương Mộc Ninh cũng chuẩn bị xong tâm lí bị cho trận, nhưng ngờ rằng lần này Hứa Lê cũng chỉ nhàng bỏ qua. Cho đến khi trước lúc , Khương Nhạc mới cho biết: “Mẹ con , con là trưởng thành, con có làm gì cũng luôn tự biết chừng mực rồi, bà ấy có mắng con cũng thích hợp.”

      Khương Mộc Ninh lên xe lửa, cười híp mắt gửi cho Hứa Lê tin nhắn, trong lòng nghĩ: Mẹ là người mặt ác nhưng tâm thiện.

      Editor: xin lỗi mọi người, hôm qua mình trực về bị ốm, uống thuốc vào xong ngủ quên mất, xin lỗi mọi người. Mong mọi người thông cảm. hu hu.
      thuyt thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 51

      Khương Mộc Ninh đứng trước cửa công ty, thở dài cái.

      Hành động của Triệu Tiệm An trong bữa tiệc công ty hồi cuối năm chỉ sợ bây giờ truyền khắp công ty, chừng ngay cả lao công cũng nghe được rồi………

      Khương Mộc Ninh chỉ than thở trong lòng, chân cũng bước vào công ty, trong lòng hận thể lập tức cắn Triệu Tiệm An vài cái. lại nhớ đến mấy hôm trước đến nhà họ Triệu ở thành phố N, Triệu Tiệm An đứng trước mặt mẹ mà vẫn tự nhiên tạm biệt bà đưa về phòng, khiến rối rắm lúc lâu cũng biết được là thất vọng hay thả lỏng hơn, nhưng chờ đến khi lại rón rén vào phòng .

      tên giả vờ đạo mạo. Lén lút cũng thôi , vậy mà buổi sáng ngày thứ hai cũng biết bò về phòng trước, khiến cho hai người vừa ra cửa bị mẹ của Triệu Tiệm An tóm gáy.

      Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy xấu hổ.

      “Mộc Ninh, sao cậu vào?”

      Khương Mộc Ninh tự mình rối rắm phía sau truyền đến giọng của Dư An Dao, nhàng thở ra, nhanh chóng bước đến phía trước ôm cánh tay của ấy, cười : “Tớ chờ cậu mà.”

      Dư An Dao cười cười liếc cái, cũng nhiều, nắm chặt bàn tay của Khương Mộc Ninh cầm tay , hai người cùng nhau vào công ty.

      Dọc đường , Khương Mộc Ninh cần nhìn cũng có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào , chỉ có thể cố gắng giữ vững nụ cười nhạt môi, chuyện với Dư An Dao, hai người chia tay ở bộ phận thiết kế hai, hít sâu hơi, sau đó mới đẩy cửa vào.

      Trong nháy mắt, tất cả nhân viên đến sớm đều quay lại nhìn , Khương Mộc Ninh hơi dừng chút, sau đó cúi người chào: “Chào mọi người, chúc mọi người năm mới may mắn.”

      Khương Mộc Ninh cảm nhận được cách sâu sắc, trong phòng yên lặng trong khoảng giây, sau đó mới có người trả lời : “Năm mới may mắn.” vẫn nở nụ cười như cũ, về chỗ ngồi của bản thân, len lén thở ra.

      Những nơi qua, ánh mắt mọi người giống như đèn pha chiếu thẳng vào người , tuy rằng phần lớn mọi người đều có chút che dấu, nhưng phần tò mò, nghi ngờ hoặc là cáu giận và những ánh mắt phức tạp vẫn khiến thấy da đầu như tê dần lên. Quả nhiên, người bình thường, thể chịu nổi cảnh mọi người đều chú ý đến nha.

      Khương Mộc Ninh ngồi ngơ ngác ghế lát, cố gắng quên cảm giác kì lạ kia , quyết định vùi đầu làm việc để hệ thần kinh của bản thân tê liệt luôn, dù sao mặc kệ có để ý đến thế nào cũng thể thay đổi được tình trạng này, việc duy nhất có thể làm là sớm làm quen với nó thôi.

      Nếu như có gì ngoài ý muốn, lqd, chừng là bà chủ tương lai của họ, có gì phải khiếp sợ chứ? Ngược lại, hẳn phải có loại khí thế kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt chứ?

      Đến lúc tan tầm, Triệu Tiệm An gọi điện đến, bảo chờ cùng nhau tan làm. Khương Mộc Ninh bĩu môi đồng ý. Tuy rằng gần như cả công ty biết mối quan hệ của hai người, nhưng cũng có nghĩa là đồng ý ngay lập tức cùng ra ra vào vào thành đôi, chuyện này cũng quá dễ mắc lừa rồi. Cho nên vẫn tự tan tầm trước thôi.

      đường về đến siêu thị mua đồ ăn, Khương Mộc Ninh vừa nấu xong Triệu Tiệm An cũng trở về.

      “Sao em lại đợi thế? Cùng nhau tan làm tốt mà.” Triệu Tiệm An ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn tràn đầy căn phòng, cởi áo khoác, cảm thấy có chút mĩ mãn vào bếp nhìn Khương Mộc Ninh mặc tạp dề, chỉ cảm thấy trong lòng kiên định đến lạ thường.

      Đây chính là cảm giác về nhà. Biết có người đợi về nhà ăn cơm ngay cả đường cũng còn thấy buồn tẻ nữa.

      rửa tay là có thể ăn cơm rồi.” Khương Mộc Ninh quay đầu lại, nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Triệu Tiệm An cũng phản đối, tuy rằng cũng muốn làm cùng chỗ với .

      Cơm nước xong, Khương Mộc Ninh muốn ra cửa tản bộ, thấy bên ngoài có chút gió thổi nên muốn về phòng lấy chiếc áo khoác, nhưng khi mở cửa phòng ra sững sờ cả người ngay lập tức.

      Căn phòng quen thuộc, nhưng tất cả hành lí mới để vào tối hôm qua đều thấy đâu.

      Khương Mộc Ninh sững sờ hai giây mới phản ứng kịp, híp mắt nghiến chặt răng, tư thế hung hăng chạy hưng sư vấn tội. (hỏi tội ý ạ)

      “Triệu Tiệm An. Hành lí của em đâu?”

      “À, để ở phòng ngủ chính rồi.” Triệu Tiệm An vừa rửa bát xong, tay áo được gấp đến khuỷu tay, lau tay, mặt là nụ cười dịu dàng , giống như đó chỉ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. (chuyện bình thường, chuyện tất nhiên.)

      Khương Mộc Ninh híp mắt, chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, thậm chí còn quên mất rằng đứng ở vị trí của nên tỏ ra xấu hổ chút.

      Tối hôm qua mới về, chỉ ở lại đêm, cũng chưa dọn hết hành lí ra ngoài, vậy nên Triệu Tiệm An cũng dễ dàng di chuyển. Tất nhiên cũng biết, hành lí của thể lạc được, nhưng ngờ Triệu Tiệm An lại trả lời cách đúng tình hợp lí như vậy.

      “Sao chưa hỏi mà động vào hành lí của em chứ?” Khương Mộc Ninh cũng muốn cho sắc mặt tốt, nhìn chằm chằm buông.

      nghĩ tối nay về muộn, sợ kịp chuyển sang nên chuyển từ trước khi ra khỏi nhà rồi.” Triệu Tiệm An lau khô tay, thong thả ung dung để áo xuống, thấy cơn tức giận của Khương Mộc Ninh dần tỏa nhiệt ra xung quanh.

      “Vậy sợ là vội vàng vô ích rồi, em muốn ngủ ở phòng của em.”

      Triệu Tiệm An cười cười, đến, ôm chặt vòng eo của : “ quen ngủ hai người rồi, ngủ mình ngủ được.”

      Bịch tiếng, Khương Mộc Ninh thấy tim trái tim cháy rực của biến hình trong nháy mắt, đồng thời mắt cũng nóng lên.

      Cái gì mà quen ngủ hai người chứ? mới ngủ cùng mấy lần chứ?... .......

      …. lung tung cái gì thế?” Khương Mộc Ninh vừa xấu hổ lại vừa cáu, câu có chút khí thế nào, sau đó lập tức bị Triệu Tiệm An nửa cưỡng chế ôm vào phòng ngủ chính rồi.

      “Em muốn mặc áo khoác đúng , đúng lúc đến xem sắp xếp hành lí đúng chưa?”

      cảm nhận được hơi thở ấm áp của trán , Khương Mộc Ninh mím mím môi, nở nụ cười lườm Triệu Tiệm An cái, nhanh chóng bị đưa vào phòng ngủ chính.

      Sắp tốt nghiệp, Khương Mộc Ninh có chút buồn rầu, thái độ của Triệu Tiệm An rất ràng, nghe theo ý , muốn ở lại công ty ở lại, muốn muốn tìm việc làm cũng được, nhưng phải thoải mái chút, cần quá bận rộn.

      ra tại Khương Mộc Ninh rất thích khí trong công ty, hơn nữa chị Phạm Văn cũng là người rất tốt, chị cũng tôn trọng hơn khi thấy mối quan hệ của và Triệu Tiệm An, điều này khiến thấy nhõm hơn rất nhiều. Nhưng nếu ở lại, cứ như vậy có rất nhiều vấn đề. Thân phận của như vậy, nếu muốn công tư ràng có chút khó khăn.

      Khương Mộc Ninh với Dư An Dao về buồn rầu của khi tốt nghiệp, lại nhận được cái lườm của Dư An Dao: “Tớ có thể nghĩ rằng cậu khoe khoang trước mặt tớ ?”

      Khương Mộc Ninh ngẩn người, sau đó mới nhìn Dư An Dao cười.

      Quả , ra đến cùng, đó cũng phải vấn đề gì lớn, ngược lại lại có đặc quyền được làm theo ý mình.

      Nhưng mà, chuyện này cũng khiến Khương Mộc Ninh buồn phiền quá lâu, bởi vì chỉ mấy ngày sau, phát vấn đề rất lớn xảy ra trước mặt , lqd, khiến rảnh để lo lắng những việc khác nữa.

      Dì cả mỗi tháng đều đến điểm danh, nhưng bây giờ lại lỡ hẹn có lí do rồi……

      Lúc mới đầu Khương Mộc Ninh còn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cho đến tối ngày thứ ba khi dì cả đến muộn, xem phim thấy quảng cáo của bệnh viện nào đó, đột nhiên có ý tưởng lóe lên trong đầu , cả người lập tức cứng đờ, quả táo tay nhanh chóng rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng ‘bịch’ ràng.

      Tối nay Triệu Tiệm An có bữa tiệc xã giao, mình Khương Mộc Ninh cũng thoải mái vui vẻ, làm phần cơm rang hải sản, ăn xong lại thoải mái ngồi ghế sofa xem ti vi. Đến khi nhận ra vấn đề có chỗ đúng, trong lòng cũng có chút run sợ, cắn chặt môi, do dự lúc lâu, cuối cùng nghiêm mặt cầm ví tiềm lẻ xuống tầng.

      Ở cửa chung cư của bọn họ có tiệm thuốc bán 24 giờ, thời gian bây giờ vẫn còn sớm, người đường cũng ít. Khương Mộc Ninh đứng trước cửa của tiệm thuốc do dự bồi hồi gần mười phút đồng hồ, lúc này mới lấy hết dũng khí vào, cúi đầu thấp che dấu gương mặt đỏ rực, nhanh chóng câu với nhân viên bán hàng.

      may người bán hàng cũng là người có đầy đủ kinh nghiệm sa trường (chiến trường ạ), vừa nghe cũng biết nhăn nhó điều gì, vậy nên thái độ tự nhiên cười cười lấy ra mấy loại trong ngăn kéo, để cho chọn.

      “Bạn muốn loại nào?”

      Khương Mộc Ninh chạy trối chết trước nụ cười dịu dàng của chị bán hàng, tay cầm chặt túi nhựa mỏng, đến khi vào phòng trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

      nửa là chột dạ, nửa là do trong lòng lo lắng nên chạy vội vàng.

      Vào cửa, Khương Mộc Ninh cố ổn định cảm xúc, sau đó mới bước những bước chân như mây vào phòng tắm. Nửa tiếng sau, Khương Mộc Ninh vuốt trái tim đập thình thịch, bước những bước hồn bay phách lạc ra khỏi phòng tắm, trong miệng vẫn còn lắp bắp : “Xong rồi. Lần này xong rồi! Mình phải chụp ảnh tốt nghiệp như nào đây?”

      Suy đoán mơ hồ của thành , Khương Mộc Ninh bị đả kích , nhanh chóng thu thập xong nằm lên giường. Triệu Tiệm An về đến nhà thấy người nào đó nằm trốn giường, trong lòng mảnh ấm áp, tháo cà vạt, rón rén bò lên giường, muốn hôn người nào đó cái trước khi tắm, bất ngờ, người nào đó vốn còn yên tính nằm đó đột nhiên lại vén chăn ngồi dậy, lông mày như dựng ngược lên, cước hề báo trước khiến Triệu Tiệm An ngã lăn xuống dưới giường.

      “Tất cả là tại .”

      Triệu Tiệm An nhíu mày ngồi sàn nhà, bày ra gương mặt vô tội xoa xoa chỗ ngực bị đá đau, có chút hiểu hỏi lại: “Sao em lại trách ?”

      Khương Mộc Ninh bĩu môi, tức giận bất bình trừng mắt lườm : “Đều tại ! Tất cả đều tại ! Đến buổi lễ tốt nghiệp bụng em cũng lớn rồi, sao em có thể tham gia được chứ?”

      “Cái ….. em cái gì cơ?” Triệu Tiệm An ngu ngơ mất hai giây, sau đó mới hoàn hồn, mở to hai mắt, dùng vẻ mặt dám tin nhìn gương mặt tức giận của Khương Mộc Ninh, mặt cũng từ từ chuyển sang kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng).

      , sao?” Triệu Tiệm An kinh hỉ đến mức hoảng loạn, gần như luống cuống chân tay đứng lên khỏi nền nhà, dè dặt cẩn thận ngồi xuống mép giường: “Em ơi được bao lâu rồi? Em, em cảm thấy thế nào? Em có thấy chỗ nào thoái mái ? người bạn làm ở bệnh viện thành phố H, hay gọi cuộc điện thoại cho cậu ấy, ngày mai chúng ta kiểm tra chút nhé?”

      Vốn Khương Mộc Ninh rất tức giận, nhưng lúc này nhìn Triệu Tiệm An hoàn toàn còn bình tĩnh, chững chạc thường ngày, trong lòng cũng mềm mại hơn, tuy còn trừng mắt, nhưng chút khí thế cũng có, chỉ còn lại hờn dỗi nũng nịu.

      linh tinh gì thế. Mới có vài ngày thôi mà, chờ thêm mấy ngày nữa rồi đến bệnh viện sau.” Khương Mộc Ninh nhìn vẻ mặt vui mừng của Triệu Tiệm An, trong lòng có chút xác định. “ xem, có phải em mua que thử thai quá hạn ? Hay mai em đến bệnh viện thử máu nhé?”

      kinh ngạc qua, cảm xúc của Triệu Tiệm An cũng bình tĩnh lại, nhìn Khương Mộc Ninh lo lắng yên, cười bóp bóp bàn tay : “Bây giờ em đừng vội, lấy máu cũng hại người, hơn nữa cũng mới qua vài ngày, cũng ràng. Để qua mấy hôm nữa, tuần sau , đến lúc đó cùng em. Mấy ngày này em cứ ở nhà nghỉ ngơi , đừng chạy loạn lung tung nữa.”

      Khương Mộc Ninh dùng bàn tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của mình, mặt có chút hoảng hốt: “Em cảm thấy gì cả…… xem, rốt cuộc bên trong có hay có đây?”

      Triệu Tiệm An nở nụ cười dịu dàng, nắm chặt bàn tay của Khương Mộc Ninh, nhàng tách ra, lại cúi đầu hôn cái lên mặt : “Bây giờ em đừng suy nghĩ nhiều. Trước cứ nghỉ ngơi tốt , đừng suy nghĩ lung tung. Nếu mang thai cũng phải việc gì ghê gớm, em còn trẻ như vậy, chẳng lẽ tại lo lắng đến những việc như vậy hay sao?”

      Khương Mộc Ninh nhàng nhìn , trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

      Đúng vậy, nếu mang thai, mang thai đúng , nếu vậy càng tốt, cũng có thể yên tâm tốt nghiệp. . . . .

      “Chủ nhật tuần này em có rảnh ?” Triệu Tiệm An cúi đầu, cười cười nhìn gương mặt thoải mái hơn của Khương Mộc Ninh.

      “Em cũng có việc gì.”

      “Ừ, nếu vậy chủ nhật này về nhà em chuyến .”

      “A, chỗ nào cơ?” Khương Mộc Ninh có chút nghi ngờ, êm đẹp về nhà làm gì.


      “Cầu hôn nha.” Triệu Tiệm An như chuyện đương nhiên.

      Khương Mộc Ninh khẽ bĩu môi, lại nhớ đến trong khối thịt trong bụng , thở dài, nhưng cũng mở miệng phản đối. cũng thể sinh con khi chưa cưới được, đúng ? cũng chưa tiến bộ đến thế đâu.

      Đứa bé này, mặc dù mong đợi, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ là muốn. Nhưng mà, trong lòng tránh khỏi có chút rối rắm. Đứa này cũng gấp gáp quá …..
      thuyt thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 52

      Khương Mộc Ninh mím môi cắn ống hút, nhìn qua cửa sổ ra ngoài đường, đường mọi người qua lại, nhàm chán dùng thìa đâm đâm nửa phần salat trái cây còn lại trong chiếc đĩa sứ trắng, ngồi chờ Dư An Dao.

      Sau khi biết mang thai, Triệu Tiệm An lập tức thấp thỏm lo lắng theo về thành phố S, nhưng ngoài dự tính của , chỉ có lúc nghe xong tin tức cha mẹ có chút tối mặt, nhưng thái độ với Triệu Tiệm An ngược lại vẫn rất tốt, nụ cười của mẹ cũng chân thành hơn nhiều. Khương Mộc Ninh luôn lo lắng đề phòng suốt quãng đường , bây giờ thấy gương mặt tươi cười thân thiết của cha mẹ khiến có chút trợn tròn mắt.

      Hai người ở nhà đêm, trước khi mẹ còn kéo lại dặn dò rất nhiều, trong lòng cũng buông lỏng hơn, tất nhiên cũng chú ý đến ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép của mẹ , vui tươi hớn hở theo về thành phố H.

      Triệu Tiệm An đưa Khương Mộc Ninh về nhà mẹ vợ chuyến, ngoài việc mong muốn đồng ý của cha mẹ còn việc rất quan trọng nữa, đó chính là cầm sổ hộ khẩu của nhà họ Khương.

      Nếu trong bụng cũng khối thịt rồi, ít nhất cũng phải lĩnh chứng trước chứ, nhà họ Khương và nhà họ Triệu cũng có nhiều ý kiến, Khương Mộc Ninh tự ý chọn ngày cùng Triệu Tiệm An lĩnh chứng cách đơn giản, hai người cũng bàn xong, đợi đến khi tốt nghiệp mới bày tiệc rượu.

      Sau khi tốt nghiệp mới làm tiệc rượu là do Khương Mộc Ninh cầu. Nhưng bây giờ lại có chút do dự. Đến cuối tháng sáu mới tốt nghiệp, bụng lúc ấy cũng thể giấu được nữa, đến lúc đó có mặc áo cưới cũng đẹp được mà.

      Hôm nay mang thai gần ba tháng, cũng nghỉ ngơi gần hai tháng rồi.

      vẫn muốn làm, đáng tiếc, phản ứng thai nghén đến quá nhanh, khiến cho kịp phản ứng, chỉ có thể mang theo tinh thần uể oải lùi về nhà thôi.

      Chờ đến khi phản ứng có thai rút , khẩu vị của cũng bắt đầu tăng lên, vậy nên chút tinh thần làm việc cũng tiêu tán dần bởi vì lười biếng, mỗi ngày đều ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại. . . . Hơn nữa, nghĩ đến những ánh mắt khi quay lại công ty, trái tim cũng co rút lại, vậy nên cũng ỡm ờ bị Triệu Tiệm An thuyết phục.

      Ngoài yên phận làm sâu gạo, Khương Mộc Ninh cũng từng trải qua do dự chần chừ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

      Chờ khi sinh xong rồi mới tiếp. . . .

      Vốn Khương Mộc Ninh hẹn Dư An Dao ăn cơm tối, nhưng hôm nay tỉnh lại sớm, định ra cửa sớm, nhưng bây giờ lại có việc gì. nhìn thời gian, cuối cùng quyết định đến siêu thị bên cạnh mua ít thức ăn. Từ khi mang thai, rồi phản ứng thai cũng lớn, cũng thời gian rồi chưa xuống bếp, hiếm lắm hôm nay mới có chút hăng hái.

      Chọn xong túi nguyên liệu nấu ăn, Khương Mộc Ninh đến quầy thu ngân để thanh toán, nhìn người đến, có chút sững sờ, ngay sau đó lại nở nụ cười nhàng.

      Bước chân của đối phương cũng hơi chậm lại, nhìn thấy Khương Mộc Ninh cũng sửng sốt hồi lâu: “Đàn chị. . . . “

      Khương Mộc Ninh lâu chưa gặp Tần Lãng, cười chào hỏi: “Tần Lãng. lâu gặp.”

      Vẻ mặt Tần Lãng có chút hoảng sợ, cậu nhìn Khương Mộc Ninh mặc quần áo bà bầu, trong lòng có chút phức tạp, nhất thời cắn môi gì.

      “Tần Lãng, nhanh như vậy làm gì chứ?”

      Khương Mộc Ninh do dự biết có nên tiếp tục chuyện mấy câu sau lưng Tần Lãng có mặc quần đùi màu đỏ chạy đến, lqd, nhìn Khương Mộc Ninh bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó khẽ bĩu môi hờn dỗi chạy đến bên cạnh Tần Lãng, ôm chặt cánh tay cậu buông.

      “Em buông tay ra trước .” mặt Tần Lãng lên chút bất đắc dĩ, cánh tay khẽ vung lên, nhưng làm sao cũng thể tránh được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Khương Mộc Ninh bằng vẻ mặt lúng túng, trong lòng có chút buồn bã, hôm nay là quá đúng dịp, sớm biết vậy cậu cũng đến cái siêu thị này. . . . .

      “Hai em vội thi lần sau gặp lại nha.” Khương Mộc Ninh mỉm cười nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt của Tần Lãng chuyển sang ảm đạm, trực tiếp qua hai người đó về phía quầy thu ngân.

      Như vậy cũng rất tốt, có bị thương nặng hơn cũng chỉ để lại chút dấu vết cho quãng thời gian tuổi thanh xuân, rồi cũng được lấp đầy cách từ từ, dù sao, cũng phải mọi người gặp được trở thành nốt ruồi son ngực.

      Hơn nữa, và Tần Lãng đến bây giờ cũng chưa từng có cái gì là hận rối rắm sâu sắc, cũng chỉ là bình thường đơn phương bên mà thôi.

      Nhưng đối với Khương Mộc Ninh mà , ngược lại thở phào nhõm, phải thánh mẫu, vì Tần Lãng đau lòng mà áy náy nhớ thương, có thể thấy bên cạnh cậu cũng xuất khác, tình cảm của cũng phát triển, tóm lại đều là chuyện tốt.

      Khương Mộc Ninh vừa ra khỏi siêu thị bước chân của dừng lại, có chút dám tin đưa tay lên dụi dụi mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nam nữ cách đó xa.

      Nam là Thích Thành, nữ là Dư An Dao.

      Nếu hai người họ cùng xuất lúc cũng phải chuyện gì lớn, nhưng khiến Khương Mộc Ninh giật mình là giờ phút này mặt Dư An Dao là ngại ngùng, và Thích Thành đứng bên cạnh xe, Thích Thành giơ tay dịu dàng vuốt ve mặt Dư An Dao.

      Hai người này, Khương Mộc Ninh từng nghĩ là hai người có chút dính dấp gì về chuyện nam nữ, giờ phút này với tư thế và vẻ mặt của họ, cho dù là ai vừa nhìn cũng biết họ là đôi nhau.

      Bước chân và trái tim của Khương Mộc Ninh như bị nén lại, ngơ ngác nhìn mấy giây, bước lùi lại theo bản năng, nhanh chóng vào cửa chính của siêu thị. Nhưng chỉ là cái xoay người, lúc xác định là Thích Thành và Dư An Dao thể thấy được , cảnh hai người họ nhìn nhau vừa rồi, lại khiến cho thấy tâm trạng phức tạp.

      Từ khi biết Dư An Dao đến nay ấy luôn là người lạnh nhạt với tình cảm, trong trường học trừ những người cùng phòng ngủ nhân duyên của ấy cũng được tính là tốt. Sau khi mấy người trong phòng ngủ lục tục nộp bạn trai lên, phải chưa từng giật dây để Dư An Dao tìm người, nhưng ra Dư An Dao cũng là có đồng ý hay nhưng cũng hiểu được những chuyên này phải dựa vào duyên phận.

      Nhưng hôm nay, Dư An Dao tìm được người, hơn nữa hình như cũng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng lại có chút suy nghĩ muốn ‘hủy uyên ương’. . . . .

      Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ mím môi, cúi đầu suy nghĩ lúc lâu, sau đó mới ra ngoài lần nữa.

      Chỗ vừa rồi, cũng còn chiếc xe và hai người kia nữa.

      Khương Mộc Ninh cầm túi nguyên liệu, chầm chầm về chỗ hẹn của và Dư An Dao, quả nhiên vừa vào thấy Dư An Dao vẫy tay với , nụ cười mặt ấy cũng sáng lạn hơn mấy phần so với bình thường, da mặt vốn trắng nõn có chút tái nhợt bây giờ cũng hồng hào, xem ra khi sắc rất tốt.

      Có lẽ có quan hệ với tình ? Vậy dáng vẻ này của Dư An Dao đến cùng là có từ bao giờ chứ?

      Khương Mộc Ninh thầm buồn bã trong lòng, có lẽ bởi mang thai nên phản ứng của có chút chậm chạp, khoảng thời gian trước gần như hề ra khỏi cửa, cũng biết bao nhiêu lâu rồi và Dư An Dao chưa từng cùng nhau chuyện rồi? Thậm chí ngay cả chuyện ấy đương cũng biết.

      Khương Mộc Ninh cố gắng thu hồi cảm xúc mặt, cười cười chào hỏi với Dư An Dao, sau khi ngồi xuống hai người mới gọi món ăn, nhìn vẻ mặt Dư An Dao, cuối cùng cũng nhịn được hỏi: “Chuyện đó, An Dao, chuyện đó, gần đây cậu có chuyện gì à?”

      Khương Mộc Ninh ấp a ấp úng , tuy hỏi tỉ mỉ nhưng Dư An Dao cũng ngẩn người, có chút kịp phản ứng: “Cậu gì cơ?”

      “Tớ muốn .” Khương Mộc Ninh hơi dừng chút, nghĩ đến vừa rồi tránh né theo bản năng cũng là vì sợ Dư An Dao lúng túng, bây giờ lại cảm thấy ra cũng có chuyện gì, cắn răng cái, trực tiếp hỏi: “Tớ muốn , cậu có bạn trai đúng ?”

      Dư An Dao ngẩn ra, ngay sau đỏ gương mặt chuyển thành đỏ ửng, dáng vẻ mím môi nở nụ cười dịu dàng càng xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều: “Cậu. . . . Vừa rồi cậu nhìn thấy rồi à?” ngẩng đầu, cười cười nhìn Khương Mộc Ninh, mặc dù gương mặt còn mang theo chút ngượng ngùng nhưng lại rất thản nhiên: “Cho nên, vừa rồi từ khi cậu bắt đầu vào có chút bình thường rồi.”

      Hai người cùng ngủ phòng, cùng sống chung trong bốn năm, tình cảm cũng giống như chị em trong nhà rồi, ra Dư An Dao cũng định dấu Khương Mộc Ninh, chẳng qua là ngại ngùng mở miệng được thôi, hơn nữa thời gian trước tinh thần của Khương Mộc Ninh cũng tốt, cho nên mới kéo dài đến tại.

      Khương Mộc Ninh gật đầu cái, trong lòng cũng thở dài tiếng, càng thêm biết làm sao.

      Khương Mộc Ninh nhìn thấy dáng vẻ này của Dư An Dao, biết, bản thân cũng rất khó có thể lên ý kiến phản đối. Dư An Dao là người có tính cách kiên định, ấy chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ chỉ vì người khác hai câu, nhất là trong truyện tình cảm này, ngay cả người thân ruột thịt cũng khó có thể dao động, ngược lại có thể còn phản tác dụng.

      Cho nên, Khương Mộc Ninh sửa lại chủ ý trong nháy mắt, chỉ có thể cười : “Vừa rồi tớ có chút phát hoảng, ngờ cậu và Thích Thành lại đến với nhau….. nhanh, nhanh, cậu giấu giếm tớ bao nhiêu lâu rồi hả?”

      Dư An Dao bĩu môi, vẻ mặt ngại ngùng cũng tăng thêm mấy phần, còn mang theo chút ngọt ngào chính ấy cũng nhận ra: “Cũng chưa bao lâu. . . . Là thời gian trước tớ đến tìm cậu, đúng lúc gặp ấy, nhiều lần đều là ấy đưa tớ về. . . . “

      Dư An Dao về tình của mình, có chút ngại ngùng, Khương Mộc Ninh cũng chăm chú nghe, thầm cắn chặt răng. Quả thực sắp hộc máu, hóa ra bà mối trong chuyện này lại là ?

      Khương Mộc Ninh cảm thấy bản thân khổ mà có chỗ , những lời đầu lưỡi cũng bị cứng rắn nuốt xuống, tại, càng thêm nên lời rồi.

      Thích Thành là người như thế nào, có thể Dư An Dao hoàn toàn biết, ngay cả khi biết ràng cũng từng qua mấy lần. Nhưng hôm nay, chẳng hiểu tại sao, bọn họ vẫn hợp mắt nhau.

      Chẳng lẽ , con khi đều trở nên mù quáng?

      Khương Mộc Ninh thở dài, trong lòng có chút buồn bực.

      Lại tiếp, Thích Thành cũng như cao lớn, giàu có, đẹp trai, trừ bỏ kinh nghiệm đường quá mức tùy tiện, lăng nhăng cũng có nhiều tật xấu. Có lẽ trong lòng ít những trẻ đều nghĩ rằng phong lưu cũng là lợi thế.

      Cuối cùng người đàn ông phong lưu đẹp trai, trong mắt trong lòng họ chỉ có bản thân mình, bao giờ liếc mắt nhìn những người phụ nữ khác cái, đây chính là ước mơ của thiếu nữ mê ngôn tình mà, cảm giác thành tựu đến cỡ nào chứ?

      Nhưng những chuyện này cũng phải thực, càng thích hợp với người đơn thuần đơn giản về mặt tình cảm như Dư An Dao.

      Nhưng cuối cùng cũng phải Dư An Dao……

      Trong lòng Khương Mộc Ninh có chuyện, hai người ăn cơm tối, sau đó cũng nhiều chào tạm biệt với Dư An Dao rồi về nhà. Dư An Dao yên tâm, muốn đưa về nhà mới .

      Khương Mộc Ninh vẫy tay chào tạm biệt Dư An Dao, cửa lớn vừa đóng lại xụ mặt xuống.

      Vừa rồi Thích Thành có gọi điện đến đón Dư An Dao, trong lòng rất phản đối, nhưng chỉ có thể giấu trong lòng, cần cũng biết có bao nhiêu bực tức. tại Dư An Dao cũng về, lập tức gọi điện cho Triệu Tiệm An, nghiêm túc rối rắm tuyên bố mệnh lệnh:

      nhanh về nhà . Em có chuyện rất quan trọng muốn với .”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :