1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 47.1
      Editor: voicoi08

      Khương Mộc Ninh vừa ra khỏi phòng rửa tay sững sờ, Vu Hàn đứng trước cửa toilet, dựa người vào tường, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt đất, miệng đóng đóng mở mở như đọc thần chú, nghe thấy thanh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào mắt Khương Mộc Ninh, gương mặt cũng đỏ lên trong nháy mắt, nhưng đôi mắt Vu Hàn lại càng thêm sáng ngời.

      Khương Mộc Ninh đỏ mặt, nhìn thẳng vào hình bóng mình trong mắt Vu Hàn, đột nhiên trong lòng cũng nhảy dựng lên, khóe môi hơi giật giật, bước chân cũng nhanh hơn: “Ha ha. Vu Hàn, mình vào trước đây.”

      “Mộc Ninh, chờ chút.”

      Khương Mộc Ninh vừa bước qua người Vu Hàn nghe thấy giọng căng thẳng phía sau, bước chân cũng dừng lại, trong lòng do dự, có nên coi như nghe thấy mà tiếp tục qua , hay là tiếp tục đứng lại, nghe hết lời cậu ấy ?

      Đáng tiếc, chưa kịp suy nghĩ ràng, Vu Hàn suy nghĩ cẩn thận, cậu mở miệng trước.

      “Khương Mộc Ninh, mình, mình thích cậu. Thích từ khi bắt đầu học cấp ba, thích rất nhiều năm rồi….”

      Khương Mộc Ninh quay đầu lại, nhíu chặt đôi lông mày,lqd, thở dài trong lòng, mím môi suy nghĩ vài giây, lúc này mới thả lỏng gương mặt, xoay người lại nhìn thẳng vào Vu Hàn, ánh mắt trong suốt mà kiên định.

      “Vu Hàn, rất xin lỗi, mình có bạn trai rồi.”

      Giải quyết nhanh chóng, cách giải quyết trong tình cảm, vẫn thích những biện pháp đơn giản nhanh chóng, thể đáp lại, vậy trực tiếp từ chối. xong, Khương Mộc Ninh cũng hề nhìn đến gương mặt chuyển thành cứng nhắc, trắng bệch của Vu Hàn, dứt khoát quay đầu , nhanh chân bước về phòng ăn.

      ra trong lòng cũng cảm thấy có chút phức tạp, có phần tiếc nuối nhưng nhiều hơn là thấy thỏa mãn. Hóa ra năm đó cũng phải mình đơn phương, ít nhất, nhân vật như bạch mã hoàng tử trong trường học vậy mà cũng thầm mến , suy nghĩ như vậy, cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.

      Có những người, trôi qua trong cuộc sống vội vàng, chỉ giữ lại dấu vết mờ nhạt. Tới sớm cũng bằng tới đúng lúc. Khương Mộc Ninh mím môi cười, nghĩ thầm, cứ như vậy, và Triệu Tiệm An cũng coi như huề nhau.

      Sau khi Khương Mộc Ninh ngồi xuống lúc lâu, Vu Hàn mới vào, cậu cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, Khương Mộc Ninh yên lặng bỏ qua khỏi tầm mắt. Xảy ra chuyện vừa rồi, Khương Mộc Ninh càng chú ý giữ khoảng cách với cậu, ngay cả mắt cũng nhìn cái. Nếu muốn phủi sạch, vậy cho sạch hoàn toàn thôi.

      Sau khi kết thúc buổi gặp mặt bạn học, Khương Mộc Ninh lập tức mua vé xe lửa chuẩn bị về thành phố H, tất nhiên, phía cha mẹ dùng lí do muốn thực tập trước rồi.

      Khương Nhạc lái xe đưa Khương Mộc Ninh ra trạm xe lửa, Hứa Lê vẫn còn oán trách: “Trường học của con bị làm sao vậy? Ngay cả nghỉ hè cũng cho người ta qua? Đây cũng phải công việc, có tiền lương thực tập mà cũng làm chặt như vậy. Mộc Ninh, con cũng đừng chăm chỉ quá, phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường đừng để mình mệt mỏi quá….”

      “Được rồi, Mộc Ninh cũng lớn như vậy rồi, sang năm cũng ra ngoài làm việc rồi, em cũng đừng nhiều nữa, tự con biết sắp xếp.” Khương Nhạc tập trung lái xe, rồi lại câu.

      Khương Mộc Ninh ngồi ở ghế sau nở nụ cười ngại ngùng, có chút chột dạ trong lòng.

      cũng dám , nếu mẹ biết sớm như vậy là vì nhớ bạn trai, chắc mẹ cắt chân mất…..

      Lên tàu, Khương Mộc Ninh cố gắng kìm nén tâm tình tung tăng của , kiên quyết liên lạc với Triệu Tiệm An. về bất ngờ, coi như cho vui mừng.

      Nhưng khoảng chín giờ tối, Khương Mộc Ninh đáng thương đứng trước cửa nhà Triệu Tiệm An, nhìn màn hình điện thoại di dộng đen kịt vì hết pin, khóc ra nước mắt.

      nhìn thấy mở đầu nhưng đoán được kết thúc. Kết quả là, hào hứng vui mừng lừa gạt Triệu Tiệm An trở về, kết quả vì có điện mà hoàn toàn mất hết hiệu lực, bị cái khóa điện tử mở cửa bằng vân tay kia ngăn cản ở ngoài vì có điện, mà điện thoại của cũng hết pin, sau khi gửi tin nhắn báo bình an cho cha điện thoại lập tức tắt máy…….

      Khương Mộc Ninh cảm thấy tương lai là vùng tối tăm, may là mẹ có tính trước, trong túi sấp trứng luộc nước trà và bánh mì, cũng lười ra ngoài kiếm ăn, nên đành đứng trước cửa nhà Triệu Tiệm An buồn chán lấp đầy bụng, tiếp tục chờ.

      lần chờ, chờ từ năm giờ chiều đến chín giờ tối.

      Đèn ngoài cửa nhà Triệu Tiệm An là đèn cảm ứng, sau khi tối lại sáng lên, nhưng cũng được khoảng ba mươi giây liền tắt. Đầu tiên, Khương Mộc Ninh còn đứng lên hoạt động chút để đèn sáng lên, nhưng càng về sau, đèn có tắt, cũng lười vung tay lên.

      có điện thoại di động để giết thời gian, Khương Mộc Ninh càng đợi càng tức giận, quyết định đứng lên, đeo balo lên vai xuống lầu, dù sao vẫn có tiền để tìm khách sạn ở qua đêm. Nhưng còn chưa đến thang máy, cửa thang máy ‘tinh tinh’ mở ra.

      Khương Mộc Ninh nhìn cửa thang máy vụt sáng khiến hơi ngẩn người, sau đó híp mắt nhìn về phía trước.

      Trong thang máy phải chỉ có người, Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn qua, cũng ngẩn người, ngay sau đó gương mặt chuyển thành tươi cười, nhanh chân bước ra ngoài, nắm chặt tay Khương Mộc Ninh.

      “Mộc Ninh.”

      Khương Mộc Ninh khẽ rút ra, nhưng tránh được, trợn mắt nhìn Triệu Tiệm An cái, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ràng mặt cũng bỏ qua, tức giận khổ sở vì chờ đợi cũng tiêu tán mất.

      “Em đến từ khi nào? Sao gọi điện thoại cho , đón em.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh bằng ánh mắt nóng bỏng.

      “Điện thoại của em hết pin rồi, nhà có điện nên cửa mở được.” Khương Mộc Ninh khẽ chu môi oán trách.

      đưa chìa khóa cho em… em lại ngại phiền.” Triệu Tiệm An khẽ cười nắm tay Khương Mộc Ninh về phía cửa nhà: “Vậy sao em dùng điện thoại công cộng.”

      Giọng Khương Mộc Ninh dần, lúc mới lắp bắp : “Em nhớ số điện thoại của ….”

      Từ khi có bộ nhớ của điện thoại, chỉ nhớ số của và số của cha mẹ thôi, còn lại đều để điện thoại nhớ.

      Triệu Tiệm An biết làm sao lắc lắc đầu, tay khác nhận lấy balo lưng Khương Mộc Ninh: “Tối nay em nhớ kĩ số điện thoại của em được ngủ.”

      Khương Mộc Ninh khẽ chun mũi, mặc dù có mấy phần cam lòng, nhưng cuối cùng cũng mở miệng giải thích. Chuyện ngày hôm nay, nếu như nhớ số điện thoại di động của Triệu Tiệm An đơn giản hơn nhiều….

      “Khụ khụ, cái đó, Tiệm An à, sao cậu chịu giới thiệu chút vậy.”

      thanh tươi cười truyền đến từ phía sau, bước chân Triệu Tiệm An hơi dừng chút, trong lòng có chút xấu hổ, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Khương Mộc Ninh khiến quá vui mừng, hoàn toàn quên mất rằng phía sau còn có người……

      Triệu Tiệm An xoay người lại, mặt chỉ còn nụ cười nhàng, nắm tay Khương Mộc Ninh, giới thiệu với người đàn ông vừa về cùng .

      “Phàn Mẫn, đây là bạn mình, Khương Mộc Ninh. Mộc Ninh, đây là Chu Phàn Mẫn, là bạn cùng phòng hồi đại học của .” Triệu Tiệm An cười cười giới thiệu, hơi dừng lại chút, lại nhìn về phía Khương Mộc Ninh bổ sung thêm: “Phàn Mẫn là trưởng phòng ngủ của bọn .”


      Ánh mắt Khương Mộc Ninh hơi nhíu lại, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Triệu Tiệm An, quay đầu lại nhìn Chu Phàn Mẫn,lqd, gương mặt ta cũng có vẻ rất kì lạ.

      “Chào .” Khương Mộc Ninh mở to mắt, cẩn thận quan sát người đàn ông ăn mặc đơn giản ở phía trước, cười chào hỏi.

      Chu Phàn Mẫn thở dài trong lòng, dựa vào hành động vừa rồi của Triệu Tiệm An, biết cậu ấy và này có quan hệ đơn giản, bây giờ ràng, quả có chút tiếc nuối.

      Hoặc là phải mình , trong lớp có ít bạn học cũng nghĩ rằng Triệu Tiệm An và Chân Mẫn Du còn chút khả năng. Hôm nay nhìn ra, hóa ra là nghĩ nhiều rồi.

      “Chào em.” Chu Phàn Mẫn thu lại suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười, chào hỏi với Khương Mộc Ninh.

      “Phàn Mẫn đến thành phố H công tác, tối nay ở nhà mình.” Triệu Tiệm An mở cửa, lúc này mới giọng giải thích với Khương Mộc Ninh.

      Khương Mộc Ninh đưa lưng về phía Chu Phàn Mẫn, khẽ bĩu bĩu môi, khẽ lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẻ mặt coi như bình thường. Triệu Tiệm An mỉm cười nhìn Khương Mộc Ninh bĩu môi, trong bụng cười thầm, bạn học cũ đến đúng lúc.

      Vừa vào cửa, Khương Mộc Ninh trực tiếp về phía căn phòng của để đồ đạc xuống, quay người lại thấy Triệu Tiệm An cũng vào theo . ra trong lòng ít nhiều vẫn có chút tức giận, vừa rồi có người ngoài nên cũng tiện gì, giờ chỉ còn lại hai người, lập tức liếc mắt lườm , đưa tay đẩy đẩy : “Này, tránh ra .”

      Triệu Tiệm An cười ha ha, đưa tay ra ôm Khương Mộc Ninh vào ngực, thèm để ý chút chống cự của , cúi đầu ngậm chặt cánh môi đỏ thắm, vào thăm dò, hôn đến khi Khương Mộc Ninh trong lòng như nhũn ra, lúc này ánh mới thở hổn hển ngẩng đầu lên, cười cười nhìn gương mặt đỏ tươi như cánh đào cố tỏ ra nghiêm túc của Khương Mộc Ninh, đôi tay càng ôm chặt hơn.

      “Mộc Ninh … rất vui mừng, em trở về sớm hơn.”

      Bị Triệu Tiệm An thân mật phen như vậy,những uất ức trong lòng cũng tiêu gần hết, bây giờ được ôm, phần tức giận còn lại cũng biến mất, chỉ có thể bĩu bĩu môi, miễn cưỡng đưa tay lên ngực Triệu Tiệm An chọc chọc.

      “Hừ, cũng đừng dụ dỗ em. Em thấy, em ở đây, đúng là như cá gặp nước rồi.”

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 47.2
      Editor: Voicoi08

      Sợ bên ngoài còn có người, Khương Mộc Ninh cố gắng hơn chút, giọng nhàng, mang theo nửa làm nũng, nửa oán trách giống như cơn gió thổi vào lòng, lòng Triệu Tiệm An gợn lên những cơn sóng lăn tăn, cười khẽ, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ thẫm, tỉ mỉ thưởng thức, ngăn cản những lời oán trách của Khương Mộc Ninh.

      Mặc dù mới qua tuần lễ, nhưng giống như qua thời gian dài, Triệu Tiệm An nhớ đến mới chiều nay vẫn mong nhớ người nào đó, bây giờ lại mềm mại dựa trong lòng , cảm thấy như có dòng nước nóng chảy trong lòng, kích động khiến điều chỉnh được tay mình, càng ôm chặt vào ngực, giống như muốn khảm vào người , nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, thân mật triền miên trận, miễn cưỡng bắt mình buông tay ra.

      xem Phàn Mẫn thế nào .” xong, Triệu Tiệm An nhanh chóng rời khỏi phòng của Khương Mộc Ninh, lqd, nhìn bóng lưng của có chút chật vật, thấy người trong phòng khách, bước chân của hơi dừng lại, đưa tay lên đỡ trán nhắm mắt lại, vành tai cũng chuyển từ trắng thành đỏ, khóe môi khẽ nhếch lên, giống như than thở, giọng thở dài cái, sau đó mới bước những bước chân còn bình tĩnh, trầm ổn thường ngày về phòng.

      phải về phòng bình tĩnh lại trước …..

      Khương Mộc Ninh đứng trong phòng, có chút mơ hồ nhận ra, môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ, khẽ híp mắt lại, dùng cái đầu vẫn còn choáng váng của mình suy nghĩ mất hai giây, đột nhiên nhớ ra hình như vừa rồi có gì đó chọc vào bụng , trong lòng khẽ giật cái, màu đỏ mặt giống như vừa nhuộm bằng thuốc đỏ, nháy mắt chuyển sang màu đỏ tươi.

      Triệu Tiệm An, gặp lại sau thời gian, mất khống chế đến vậy sao?

      Buổi tối hôm nay, Khương Mộc Ninh dám ra khỏi phòng bước, đến khi rửa mặt xong, trái tim đập cách mạnh mẽ cũng bình tĩnh lại, lúc này mới có tâm trạng để suy nghĩ vấn đề rất nghiêm túc: Nếu Triệu Tiệm An dừng lại, có phải cũng mơ mơ màng màng để ăn luôn ?

      Đây đúng là vấn đề khiến người ta cảm thấy xấu hổ, lqd, Khương Mộc Ninh cũng dám tiếp tục suy nghĩ sâu thêm, chỉ có thể nhanh chóng chui vào chăn, kéo chăn kín đến dưới mũi, chỉ lộ ra cái mũi cao và đôi mắt như phát sáng trong bóng tối.

      ra , vừa rồi, trong lòng hề có chút phản đối nào…….. Sợ rằng, nếu Triệu Tiệm An muốn tiếp tục, kết quả của cũng chính là khoanh tay chịu trói mà thôi…..

      Công việc của Chu Phàn Mẫn cũng kết thúc, kế hoạch ngày hôm sau của là tìm bạn bè trong thành phố H gặp mặt chút, nhưng vừa cầm điện thoại lên, mở điện số điện thoại của Chân Mẫn Du ta vẫn có chút do dự, nhớ đến vẻ mặt Triệu Tiệm An khi nhìn bạn , nhớ đến lời dặn dò vụng về của Chân Mẫn Du trước khi đến thành phố H, lắc đầu, thở dài lúc, cuối cùng vẫn tắt điện thoại .

      Mặc dù lúc ấy, ra cũng hiểu được ý muốn của Chân Mẫn Du, nhưng hôm nay gặp mặt, mới biết, mọi chuyện còn giống như xưa nữa rồi. Vô duyên chỉ có thể là tiếc nuối, nếu như thích, dù có làm nhiều hơn nữa, đối phương cũng cảm thấy vui vẻ, chỉ làm tăng thêm buồn chán cho đối phương mà thôi. Mà cũng chỉ là người ngoài, cần làm chuyện khiến người ta thêm chán ghét, nhất là dưới tình huống Triệu Tiệm An còn độc thân.

      Nếu sửa kế hoạch, Chu Phàn Mẫn cũng đổi lại vé máy bay, tất nhiên Triệu Tiệm An đưa ra sân bay.

      Chu Phàn Mẫn nhân lúc Khương Mộc Ninh ở trong phòng vệ sinh, do dự nhắc đến Chân Mẫn Du: “Tiệm An, cậu và Chân Mẫn Du, ấy….”

      Vẻ mặt Triệu Tiệm An rất bình tĩnh, : “Phàn Mẫn, Chân Mẫn Du có thích mình nữa, thích nhiều thế nào, đó cũng là chuyện của ta, có chút quan hệ gì với mình hết.”

      Chu Phàn Mẫn thở dài, vỗ vỗ vai Triệu Tiệm An: “Mình hiểu….. Nhưng mà, ít nhất cũng từng là bạn học, nếu như có thể, cậu cũng đừng làm căng quá.”

      Triệu Tiệm An gật đầu cái: “Cậu cần lo lắng, mình xử lí tốt.”

      “Chu Phàn Mẫn có chút do dự, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn vào. Triệu Tiệm An thể thái độ rất ràng, cũng chỉ là bạn học cũ của cậu ấy cần thiết phải tham gia vào quá nhiều. Vì vậy, thêm gì nữa, chỉ cười cười vẫy tay tạm biệt, nhìn Khương Mộc Ninh về đứng cạnh Triệu Tiệm An, nghĩ: có lẽ duyên phận của mỗi người đều được định trước rồi, tới sớm hoặc tới muộn đều phải cái quan trọng, trước kia cảm thấy Triệu Tiệm An và Chân Mẫn Du rất xứng đôi, hôm nay nhìn Triệu Tiệm An và bạn cậu ấy, hai người đứng chung chỗ cũng rất xứng đôi đó.

      Mặc dù Khương Mộc Ninh về trước thời gian, nhưng Triệu Tiệm An cũng để thực tập sớm, cũng yên tâm thoải mái vùi người ở nhà Triệu Tiệm An, ngược lại, thoải mái làm bà chủ nhà mấy ngày, cho đến khi hết tuần đầu tiên của tháng bảy, Dư An Dao gửi tin nhắn đến.

      “Sáng mai mình về.”

      Dư An Dao là người thành phố H, vừa bắt đầu nghỉ hè du lịch, Khương Mộc Ninh muốn đợi ấy về mới cùng thực tập, thấy ấy ngày mai về, tất nhiên cũng muốn tính chuyện bắt đầu thực tập.

      Buổi tối, Triệu Tiệm An về nhà, cười cười vỗ đầu : “Em về vị trí cũ , tại Phạm Văn cũng hướng dẫn sinh viên thực tập, Dư An Dao đến bộ phận thiết kế hai, để hai người ở bộ phận cũng tốt.”

      Khương Mộc Ninh thở phào nhõm, ra trong lòng rất hài lòng với sắp xếp của Triệu Tiệm An, lập tức nở nụ cười ngọt ngào, hôn cái lên mặt Triệu Tiệm An: “Cám ơn Triệu tổng.”

      Triệu Tiệm An khẽ nhíu mày,cái tay ấn điều khiển ti vi cũng hơi dừng lại, trực tiếp ném cái vứt nó ra xa, tay kéo bả vai xinh đẹp của người bên cạnh vào ngực , mạnh mẽ hôn cái, sau đó cũng bỏ được, tiếp tục ôm chặt lấy người ta, đặt lên chân , vòng tay ôm chặt lấy từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của , sau đó mới nhặt chiếc điều khiển lên, tiếp tục đổi kênh.

      “Này, mau buông tay ra.” Khương Mộc Ninh hơi đỏ mặt, nhàng giãy giụa.

      “Đừng cử động, làm ảnh hưởng đến đổi kênh.” Triệu Tiệm An đưa tay vỗ lên đầu Khương Mộc Ninh, cũng chớp mắt tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình ti vi.

      Cả người Khương Mộc Ninh cứng đờ, yên tĩnh khoảng giây, sau đó nhảy dựng lên, đơn giản tránh thoát trói buộc của Triệu Tiệm An, chống tay vào hông, trừng mắt nhìn : “Em còn muốn gọi điện thoại cho An Dao đấy.” xong hất cằm quay người chạy về phòng.

      Triệu Tiệm An cười cười, thu lại ánh mắt bóng lưng mảnh khảnh, rồi lại bật cười thành tiếng quay đầu lại. cũng dám chọc giận , chỉ sợ cuối cùng, mới là người bị ngọn lửa tiêu diệt.

      là khó khăn đó.

      Sau khi Khương Mộc Ninh và Dư An Dao bàn bạc xong, hai người quyết định thứ hai bắt đầu thực tập.

      Buổi sáng thứ hai, Khương Mộc Ninh đứng ở chỗ gần công ty chờ Dư An Dao, sau đó quen đường dẫn ấy đến bộ phận nhân báo cáo, tất nhiên, lúc này còn thấy thấp thỏm, đợi khi Dư An Dao báo cáo xong, quản lí Hồ vẫn cho người đưa Dư An Dao đến bộ phận thiết kế hai, còn tự nhiên là tìm chị Phạm Văn.

      Hôm qua cũng mới biết, Phạm Văn chính thức lên làm giám đốc bộ phận thiết kế, đối với , đây nhất định là chuyện tốt. Bộ phận thiết kế vẫn như cũ, nhưng Cổ Viên Viên còn ở đây. Chị ấy chính thức tốt nghiệp, làm ở công ty gần nhà. Nhìn khung cảnh quen thuộc, cảm thấy có chút nhớ Cổ Viên Viên.

      Đáng tiếc, giống như và bạn cùng phòng, sớm muộn gì cũng phải chia tay, đời, tóm lại vẫn là có ít những người quen biết rồi lại chia tay, hoặc là quen biết cả đời, hoặc chỉ là quen biết nhất thời mà thôi.

      Dù sao đây cũng phải lần đầu tiên thực tập, sau khi báo cáo đơn giản ở chỗ chị Phạm Văn lập tức chính thức bắt đầu.
      thuytSweet you thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 48.1

      “Này, quay lại đây.”

      Phía sau truyền đến giọng có chút nghiêm khắc, bước chân của Khương Mộc Ninh hơi dừng lại, do dự quay đầu lại: “Xin hỏi, chị gọi tôi sao?”

      Đối phương trừng lớn hai mắt, lạnh lùng nhìn : “ gọi đấy.”

      “À.” Khương Mộc Ninh trả lời, chậm chạp đến, hơi híp mắt, nghĩ, người phụ nữ trước mặt này nhìn quen quen, rốt cuộc là ai vậy?

      Đột nhiên nhớ ra, bước chân dừng lại, đó là Chân Văn Kỳ. Lần đầu tiên gặp Chân Mẫn Du ở công ty Chân Văn Kỳ ở bên cạnh.

      trách được, vẫn còn thắc mắc, biết đắc tội với nhân viên trong công ty lúc nào mà thái độ của đối phương lại hung hăng như vậy. Nếu như là em họ của Chân Mẫn Du, vậy cũng có thể giải thích được.

      Chân Văn Kỳ cắn chặt răng nhìn Khương Mộc Ninh chậm đến, ta cảm thấy ngọn lửa trong lòng như muốn bốc ra ngoài. Khoảng thời gian này chị họ luôn trong tình trạng chán nản đều nhìn thấy, tất nhiên cũng biết có người sinh viên dây dưa với Triệu tổng, thực nghĩ đến, ban đầu, lúc nhìn thấy, đó chỉ là sinh viên nữ rất bình thường, thế mà lại khiến cho chị họ , người từ đến lớn luôn ưu tú đau lòng đến vậy. Nghĩ đến đây, lại cảm thấy ngọn lửa trong lòng như cháy mạnh hơn. luôn nghĩ Triệu tổng rể họ của , ai biết được nửa đường lại bị chặn ngang.

      Chân Văn Kỳ kiềm chế tức giận trong lòng, lạnh mắt nhìn chằm chằm Khương Mộc Ninh tới: “ là Khương Mộc Ninh đúng ? Vừa rồi bị làm sao thế hả? bộ có mắt à? nhìn thấy khách hàng đến đây à?”

      Khương Mộc Ninh giật mình cái, sau đó lại nhíu mày. Vừa rồi ở khúc quanh, thiếu chút nữa đụng phải nhóm người, lqd, bởi vì vội đưa tài liệu nên chỉ vội vàng xin lỗi rồi thẳng, cũng chú ý là Chân Văn Kỳ cũng ở đó.

      “Vừa rồi là tôi cẩn thận, tôi cũng xin lỗi rồi.”

      xin lỗi là được sao?” Chân Văn Kỳ lạnh lùng : “ có biết khách hàng vừa rồi quan trọng như thế nào ? Chỉ với sinh viên thực tập nho như mà cũng có thể đắc tội được hay sao?”

      Khương Mộc Ninh gì, bình tĩnh nhìn ta, chờ đoạn sau của ta.

      Chân Văn Kỳ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Mộc Ninh chỉ cảm thấy như ngọn lửa trong lòng càng cháy to thêm: “Lát nữa theo tôi ăn cơm với khách hàng, mời rượu cho khách để xin lỗi.”

      Khương Mộc Ninh sững sờ, ngờ rằng Chân Văn Kỳ lại bắt tiếp rượu. Tuy là khách hàng tránh được mấy việc xã giao, nhưng thứ nhất là người của bộ phận thiết kế, thứ hai cũng chỉ là sinh viên thực tập, cho dù có quy tắc ngầm cũng đến lượt mà.

      “Rất xin lỗi, tôi là người của bộ phậ thiết kế, trong công việc thực tập bao gồm việc tiếp rượu cho khách.”

      Chỉ là sinh viên thực tập con con mà cũng dám cãi lời ? Chân Văn Kỳ hơi híp mắt lại, cắn răng, lạnh lùng : “Chuyện này, tôi quyết định.”

      Lúc trước phải có người của bộ phận thiết kế mời rượu, cũng chỉ là sinh viên thực tập, chẳng lẽ ta còn sai khiến được? ta cũng tin ta làm được.

      “Chân Văn Kỳ, sao còn chưa vào?” cửa phòng họp bên cạnh bị mở ra, người phụ nữ trung tuổi nhìn rất giỏi giang ra, người phụ nữ đó đeo kính mắt, mặc bộ đồ công sở màu đen, Khương Mộc Ninh cẩn thận quan sát, nhớ mang máng hình như là quản lí ở bộ phận phục vụ khách hàng, tên là gì nhớ được.

      “Quản lí Mao, em đến ngay đây.” Chân Văn Kỳ nở nụ cười, lập tức trả lời.

      “Ừ.” Tầm mắt của quản lí Mao lướt qua người Khương Mộc Ninh vòng, sau đó nhanh chóng thu lại, nhấc chân về phòng họp.

      Vốn Khương Mộc Ninh cũng muốn lí với quản lí Mao chút, nhưng nhìn vẻ mặt hợp lí lẽ của quản lí Mao lại dừng lại, thôi, tìm người có tiếng hơn .

      “Đến đây.” Thấy quản lí Mao xa, Chân Văn Kỳ lại khôi phục vẻ mặt của mẹ kế, lạnh giọng quát.

      “Tôi phải với quản lí của tôi tiếng trước , tôi còn chưa đưa được tài liệu cho chị ấy, quản lí của chúng tôi cần dùng.” Khương Mộc Ninh hơi giơ phần tài liệu trong tay lên, để ánh mắt mọc đầu của Chân Văn Kỳ có thể nhìn thấy được.

      Chân Văn Kỳ nhíu nhíu lông mày, trong lòng tính toán chút, lqd, cuối cùng lạnh lùng để quay về đưa đồ rồi đến đây ngay. Khương Mộc Ninh thở phào nhõm, quay người bước nhanh về phía bộ phận thiết kế.

      Tôi mà quay lại tìm tai họa tôi là kẻ có não.

      Khương Mộc Ninh bước nhanh về bộ phận thiết kế, sau khi giao tài liệu cho chị Phạm Văn, do dự đứng lại mà ngay.

      “Còn việc gì sao?” Phạm Văn vùi đầu làm việc cũng nhìu mày ngẩng đầu lên.

      Ở chung thời gian dài, Khương Mộc Ninh sớm biết Phạm Văn là người mặt lạnh tâm nóng, là người tốt, vậy nên cũng bị gương mặt nghiêm túc của chị dọa sợ, lựa chọn từ ngữ : “Chị Phạm Văn, vừa rồi Chân Văn Kỳ ở bộ phận phục vụ khách hàng bảo em tí tiếp rượu cho khách hàng.”

      “Em muốn ?” Phạm Văn nhíu mày chặt hơn, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

      “Em muốn .” Khương Mộc Ninh đứng nghiêm, nghiêm túc trả lời.

      “Chị biết rồi, chị gọi điện thoại cho quản lí Mao, em ra ngoài làm việc trước .” Lông mày Phạm Văn hơi giãn ra, dừng chút, bổ sung, “Trước khi tan việc, em sửa lại hết những thiết kế chị đưa cho em từ hôm qua .”

      Khương Mộc Ninh lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu: “Chị Phạm Văn, cám ơn chị.” xong, mới ra ngoài.

      cũng biết chị Phạm Văn là người tốt, chị ấy tuyệt đối để người trong bộ phận mình bị bắt nạt.

      Chuyện được giải quyết, Khương Mộc Ninh thoải mái hơn nhiều, vui vẻ trở về chỗ ngồi của mình.

      còn rất nhiều công việc, bận mà,lqd, sao có thể để ý đến việc của người khác chứ.

      “Bộ phận thiết kế gọi điện đến, người sinh viên thực tập kia bận công việc, thể đến được.” Quản lí Mao bình tĩnh câu, sau đó muốn vào phòng họp.

      Chân Văn Kỳ cắn chặt môi, ta chưa từ bỏ ý định, theo sát bước chân của quản lí Mao: “Quản lí, người sinh viên thực tập kia chút nữa đụng quản lí Phương, để ấy đến nhận lỗi cũng được, em nghe , quản lí Phương rất thích những trẻ tuổi…..”

      Quản lí Mao quay người lại, lạnh lùng nhìn Chân Văn Kỳ.

      Chân Văn Kỳ khỏi lùi lại bước, những lời còn lại cũng thể tiếp được.

      “Chính thích tiếp rượu, tôi ngăn cản. Nhưng công ty chúng ta chưa từng có quy định ép nhân viên mời rượu, bây giờ có, về sau cũng có.”

      “Quản lí Mao….”

      cũng còn nhớ tôi mới là quản lí à?” Ánh mắt quản lí Mao xuyên qua tròng kính mỏng manh, mang theo ý lạnh phóng lên người Chân Văn Kỳ.

      Bước chân của Chân Văn Kỳ cũng dừng lại, lắp bắp thành lời, chì có thể nhìn quản lí Mao quay người vào phòng họp, ta chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm vào cánh cửa cách rất tốt của phòng họp kia, trong lòng hận thể xé Khương Mộc Ninh thành hai nửa.

      Cho là mình có chỗ dựa lớn lo hả? Triệu tổng luôn có thể bên cạnh à? Chị họ cũng thể bắt được người như vậy, đối với sinh viên đại học bình thường kém chị họ xa đến vạn dặm tối đa cũng chỉ là vui đùa chút mà thôi.

      Tôi chờ xem khi nào phải khóc.

      Tan việc, Khương Mộc Ninh đứng bên cạnh xe của Triệu Tiệm An lúc lâu mới thấy Triệu Tiệm An mặt lạnh vội vàng xuống, hơi ngẩn ra, sau đó nở nụ cười đón .

      “Đàn .”

      “Ừ, tới giờ tan tầm rồi còn xảy ra chút chuyện.” ánh mắt của Triệu Tiệm An quan sát vòng mặt Khương Mộc Ninh, thấy vẻ mặt vẫn như thường, lúc này mới yên tâm, tức giận trong lòng cũng hơi tiêu .


      Vừa rồi lúc chuẩn bị tan làm nhận được điện thoại của Thích Thành, thế mới biết, thiếu chút nữa Khương Mộc Ninh bị em họ của Chân Mẫn Du bắt tiếp rượu khách hàng, cho oai là mời rượu để xin lỗi.

      Mới chỉ là gần đụng vào, xin lỗi cái gì chứ?

      Đến khi gọi điện thoại cho quản lí Mao, lúc này mới biết mọi chuyện.

      ngờ được, lá gan của Chân Văn Kỳ lại lớn như vậy, dưới tình huống quản lí từ chối, còn dám ngồi trước mặt tổng giám đốc, cố ý nhắc đến Khương Mộc Ninh trước mặt khách hàng.

      Tính cách của quản lí Phương ở công ty Tiềm Long, cũng được nghe qua, nhưng mà những chuyện kia cũng liên quan đến , trước kia có nghe cũng chỉ thầm khinh bỉ trong lòng mà thôi, ai ngờ được Chân Văn Kỳ lại dám tính toán lên đầu Khương Mộc Ninh? Nếu như phải có Thích Thành ở đó, biết chuyện phát triển đến thế nào?

      Triệu Tiệm An cố kìm chế tức giận trong lòng, cũng thầm trách Thích Thành có mắt nhận người. Ban đầu từng , dù là nhân viên ở bộ phận phục vụ khách hàng nữa xinh đẹp cũng là vô ích, nhưng Thích Thành lại cảm thấy, nhân viên ở bộ phận phục vụ khách hàng phải để mấy bình hoa mới tốt, vậy nên Chân Văn Kỳ mới được nhận.

      Cho nên, quản lí bộ phận phục vụ khách hàng phù hợp hầu hết những tiêu chuẩn của , mà cá biệt là những người như Chân Văn Kỳ phù hợp với nguyên tắc chọn người của Thích Thành.

      tại, đây chính là hậu quả của việc nhận những người ‘Ngực lớn nhưng não’.

      Chuyện này, tất nhiên Triệu Tiệm An ném cho Thích Thành xử lí, nhìn Khương Mộc Ninh cũng bị tổn thương chút nào, nghĩ xem tối nay đưa đến chỗ nào ăn cơm, để bồi thường cho tốt.

      Qua mấy ngày Khương Mộc Ninh mới biết Chân Văn Kỳ bị đuổi việc, trong lòng cũng cảm thấy có chút kì lạ, có thể ta có cũng liên quan gì đến , dù sao, chuyện để tiếp rượu khách hàng Phạm Văn cũng từ chối giúp . Có lẽ Chân Văn Kỳ sai lầm trong công việc thôi.

      Khương Mộc Ninh cũng có thân quen gì với Chân Văn Kỳ, đối với việc ta bị đuổi việc vui mừng cũng là tốt tồi, tất nhiên cũng để ý gì thêm. Nhưng mà chuyện này ít nhiều cũng khiến đề phòng hơn.
      seattle, thuytSweet you thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 49.1

      Buổi sáng, trước khi làm, Triệu Tiệm An dặn Khương Mộc Ninh nhớ ăn mặc cẩn thận, ngẩn người, lúc mới nhớ ra tối nay là bữa tiệc tất niên cuối năm của công ty, tối nay ăn cơm, bắt đầu từ ngày mai, những nhân viên ở xa nhà và nhân viên thực tập có thể về nhà nghỉ ngơi đến mùa xuân, cũng tính ở lại hai ngày rồi mới về.

      Rửa mặt xong, Khương Mộc Ninh soi gương nhìn gương mặt ướt nhẹp của mình bĩu môi, rất đồng ý.

      cũng chỉ là nhân viên thực tập, có gì tốt mà phải mặc đẹp cơ chứ?

      Đến chiều, Triệu Tiệm An gửi tin nhắn đến muốn về đón , có chút hiểu được ý của . giật mình cái, nhanh chóng trả lời tin nhắn.

      cần đâu, em cùng Dư An Dao.”

      Nhân viên thực tập năm nay ngoài và Dư An Dao còn có hai sinh viên cùng khóa với họ, là Trác Nhã Vận, bạn nam học kiến trúc chuyên nghiệp, còn có những bạn là sinh viên của trường khác.

      Bạn nam học kiến trúc chuyên nghiệp các cũng quen, Trác Nhã Vận lại hợp nhau, cho nên, căn bản là Khương Mộc Ninh và Dư An Dao vẫn luôn hành động chung. Mặc dù thực tập thời gian, nhưng Khương Mộc Ninh rất cẩn thận, thứ hai là những người biết chuyện đều phải những người lắm miệng, đến nay trong công ty, số người biết mối quan hệ của và Triệu Tiệm An cũng quá đầu ngón tay.

      Tan việc, Khương Mộc Ninh chờ Dư An Dao xong hai người cùng đến đón xe bus ở điểm gần công ty, hai người vừa vào thang máy bên trong có người.

      Khương Mộc Ninh và Dư An Dao nắm tay nhau, bước chân cũng cùng dừng lại, sau đó quay đầu nhìn nhau cái, trong lòng cùng biết phải gì.

      Người trong thang máy là Trác Nhã Vận, hôm nay ta giống bình thường, ta mặc bộ lễ phục màu đỏ thẫm, khoác chiếc áo khoác lông thú lửng màu trắng, tóc cũng uốn thành những gợn to, tăng thêm ít quyến rũ, nhìn thấy Khương Mộc Ninh và Dư An Dao ta cũng chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc qua cái, hơi bĩu môi .

      “Hai người các cậu định mặc như vậy đến sao?” ràng trong giọng của Trác Nhã Vận mang theo kinh bỉ, ánh mắt chê bai chút che dấu.

      Khương Mộc Ninh nhìn Dư An Dao cũng nghiêm mặt, cũng hiểu là ấy lười phải phản ứng lại, hơi thở dài trong lòng, quay đầu lại : “Chúng tôi mặc như vậy.”

      Hôm nay, dù gì Khương Mộc Ninh cũng ăn mặc rất cẩn thận, dưới chân đôi giày da màu café, nhìn Trác Nhã Vận cái, cả người sợ đến phát run, cũng dám nhìn lại.

      phục ta có thể mặc như vậy. Hôm nay thời tiết như thế nào chứ? Mấy hôm trước tuyết mới rơi xong.

      Trác Nhã Vận nhíu chặt lông mày, lqd, nhìn hai người Khương Mộc Ninh giống như rất nhẫn nại : “Nếu như phải chúng ta học cùng lớp, tôi cùng thèm với các cậu, hôm nay là buổi tiệc quan trọng mỗi năm lần của công ty, các cậu lại ăn mặc khó coi như vậy, hai người sợ trường học mất mặt à?”

      Ánh mắt Dư An Dao và Khương Mộc Ninh gặp nhau, nửa bất đắc dĩ, nửa chán ghét, hai người cùng nhìn về phía Trác Nhã Vận, cùng nhau phun ra mấy chữ: “Liên quan P đến .”

      Giọng của Trác Nhã Vận cũng bị chắn lại, ta cắn cắn bờ môi bôi son hồng nhạt, nhân lúc thang máy đến tầng , ta bỏ lại tiếng hừ lạnh rồi bước .

      “Tỉnh táo.” Dư An Dao bình tĩnh .

      có cách nào, đó chính là tuyệt chiêu với ta.” Khương Mộc Ninh lắc đầu bất đắc dĩ. “Tớ thấy ta mặc như vậy chắc là thể chen chúc xe bus với chúng ta đâu.”

      Công ty thuê tầng ở khách sạn năm sao có thể chứa được hết người của cả công ty, Khương Mộc Ninh và Dư An Dao xe bus cũng chỉ mất khoảng mười lăm phút là đến nơi, vừa đến nơi nhìn xung quanh, hai người cùng thở phào nhõm.

      may, phần lớn mọi người đều ăn mặc bình thường, lqd, cũng có số ít những người giống như Trác Nhã Vận mặc như bình thường, mà giống như tham dự bữa tiệc cốc-tai.

      Dù sao cũng là tiệc cuối năm của công ty, tất cả đều đơn giản dễ chịu.


      “Tí nữa cậu ngồi cùng bàn với đàn Triệu sao?” Dư An Dao hơi vỗ vỗ vào tay Khương Mộc Ninh, giọng hỏi.

      Khương Mộc Ninh bĩu môi trả lời: “ cần đâu.”

      Mặc dù sắp xếp chỗ ngồi trước, nhưng bình thường đều là người khoa quen nhau ngồi chung. Khương Mộc Ninh và Dư An Dao vừa vào lập tức nhìn thấy có người ngồi ở chiếc bàn gần cửa đứng lên vẫy tay với hai người.

      “Khương Mộc Ninh, Dư An Dao ở đây này.”

      “Đó cũng là trong những sinh viên thực tập năm nay, Tào Oánh, sinh viên trường đại học S, nhân viên thực tập năm nay cũng có bảy người, bốn nữ, bình thường mọi người cũng có tiếp xúc, Khương Mộc Ninh cùng Dư An Dao qua.

      “Chúng ta cùng nhau ngồi ở đây , nhân viên thực tập có sáu người, mọi người cùng ngồi chuyện.” Tào Oánh là người nhắn, hoạt bát, hiểu cách giao tiếp hơn Khương Mộc Ninh và Dư An Dao.

      Khương Mộc Ninh và Dư An Dao nhìn nhau, hai người cũng gật đầu: “Được.”

      Họ mới vừa ngồi xuống, ba nhân viên thực tập khác cũng đến, Khương Mộc Ninh và Dư An Dao cũng chỉ biết Thường Diệp cùng trường, lqd, còn hai nhân viên thực tập khác có gặp qua nhưng biết tên.

      Tào Oánh đều biết bọn họ, cười híp mắt chỉ vào từng người giới thiệu cho mọi người làm quen, tất cả mọi người đều cùng tuổi, lại cùng thực tập trong công ty, dù sao cũng có chung đề tài.

      Khương Mộc Ninh cũng chuyện theo đề tài của mọi người, vừa ngẩng đầu lên lập tức thấy bóng dáng màu đỏ vào, nhếch môi, nở nụ cười ha hả đụng đụng vào người Dư An Dao ngồi bên cạnh, ý bảo ấy ngẩng đầu lên nhìn.

      Tào Oánh ngẩng đầu nhìn cửa chính, bây giờ lại thấy nghi ngờ nhìn về phía Khương Mộc Ninh và Dư An Dao: “Người đó có phải là Trác Nhã Vận ?”

      Khương Mộc Ninh và Dư An Dao nhìn nhau, cười đến nghẹn, cùng nghiêm túc trả lời: “Chính là ấy.”

      Tào Oánh lại nhìn lúc, sau đó mới đến.

      Khương Mộc Ninh và Dư An Dao cùng mở to mắt nhìn Tào Oánh về phía kia, chuyện với Trác Nhã Vận lát, sau đó rũ vai về, xòe tay về phía mọi người: “Trác Nhã Vận muốn ngồi chung với những người cùng nghành.”

      “Vậy càng tốt.” Dư An Dao to, nhưng tuyệt đối những người ngồi trong bàn đều nghe thấy, bưng cốc trà lên uống ngụm.

      Khương Mộc Ninh nhịn cười, nhìn Tào Oánh : “Cũng thiếu mình ta. Chúng ta tự ngồi , nếu các cậu có quen biết với ai cứ gọi đến ngồi chung với chúng ta.”

      Số lượng người bàn là căn cứ vào số người tham gia để chia, bọn họ có sáu người, còn dư bốn vị trí, có người đến ngồi, nếu ai đến, vậy càng tốt, sáu người bọn họ ăn phần ăn của mười người.

      Dù sao mối quan hệ của mọi người cũng quá thân thiết, Trác Nhã Vận đến cũng ai có ý gì, mọi người tiếp tục ngồi chuyện, chậm rãi chờ đủ số người.

      Có người tan việc sớm, có người làm thêm giờ, đến khi gần như tất cả nhân viên đều đến đủ, mấy người Khương Mộc Ninh cũng ngồi khoảng tiếng, bốn vị trí còn lại cũng bị mấy nhân viên trẻ tuổi quen với Tào Oánh ngồi xuống, mấy người vừa ăn vừa chuyện, hạt dưa và trái cây bàn đều bị cướp sạch.

      Triệu Tiệm An và Thích Thành cùng vào, Khương Mộc Ninh tinh mắt nhìn thấy, lập tức quay đầu như có việc gì, trực tiếp cúi đầu xuống, coi như nhìn thấy.

      Dưới mắt mọi người, đủ dũng cảm để chào , cho nên chỉ có thể thèm để ý.

      Đây là lần đầu tiên Khương Mộc Ninh tham gia tiệc tất niên của công ty, cũng có chút mới mẻ, hết nhìn đông lại nhìn tây lúc lâu, cho đến khi người dẫn chương trình lên đài.

      Theo trình tự đầu tiên là tổng giám đốc chuyện, khoảng cách của Khương Mộc Ninh ở xa, tập chung nhìn Triệu Tiệm An và Thích Thành thay phiên lên đài đoạn ngắn, nội dung chính là: Cảm ơn mọi người vất vả trong năm qua, hi vọng năm sau mọi người càng thêm cố gắng, cuối cùng chúc mọi người chơi vui vẻ.

      Triệu Tiệm An xong, Khương Mộc Ninh cũng còn tò mò, vừa quay đầu lại, hạt dưa và trái cây bàn cũng được dọn xuống, thay vào đó là rượu và thức ăn.

      Tửu lượng của Khương Mộc Ninh và Dư An Dao giống nhau, nhưng Tào Oánh lại cười híp mắt nhờ nhân viên phục vụ mở giúp chai bia.

      “Hôm nay ngồi chung chỗ, chúng ta cũng coi như có duyên, cùng ngồi bàn ăn cơm,cũng biết sau này còn cơ hội như vậy hay , mọi người cũng đừng từ chối, tửu lượng tốt uống nhiều hơn chút, tốt nhấp qua, có lòng là được rồi.

      Những người khác cũng phản đối, ngược lại có người liều lĩnh rót rượu vào cốc của mình, Khương Mộc Ninh và Dư An Dao bất đắc dĩ nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể thuận theo trào lưu cầm chai bia lên rót vào nửa ly, đứng lên, bắt đầu ồn ào theo mọi người, cùng nhau cười chạm cốc.

      “Cạn ly.”

      Tuy là ‘cạn ly’, nhưng Khương Mộc Ninh cũng dám làm , chỉ nhấp ngụm , rồi buông ly xuống.

      “Này, Tiểu Khương, cậu như vậy là được đâu, là cạn ly mà, ít nhất cậu cũng phải uống hết ly thứ nhất chứ.”

      Khương Mộc Ninh vừa ngồi xuống lập tức nghe thấy tiếng cười của người đối diện, vừa ngẩng đầu lên thấy người đàn ông trẻ tuổi nhìn , thấy nhìn sang, ta lập tức giơ giơ cái ly lên với .
      thuyt thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 49.2

      Vừa rồi Tào Oánh có giới thiệu qua rồi, hình như là người ở bộ phận internet đúng ? Tên là gì nhỉ?

      Khương Mộc Ninh khẽ nhíu mày, ánh mắt chuyển từ mặt ta xuống ly của , chân mày cũng nhíu chặt hơn, vội vàng ngẩng đầu lên, cười xua tay: “Tửu lượng của tôi tốt, uống nổi nữa.”

      “Thôi, Trịnh Vũ, để nhà người ta uống từ từ…. cậu nha, nghĩ muốn người ta uống say à?” ngồi cạnh Trịnh Vũ là người đàn ông đeo kính, nhìn rất thà vỗ vỗ vai Trịnh Vũ, coi như giúp Khương Mộc Ninh giải vây.

      “Lỗ Diệu. cậu gì thế hả? Sao tớ có thể mong ấy uống say chứ?” Trịnh Vũ cười, đập cái vào ngực Lỗ Diệu, cũng còn ý muốn Khương Mộc Ninh uống hết.

      Khương Mộc Ninh lén thở phào cái, mím môi cười nhìn những người khác cùng nhau cười .

      Chỉ lát sau, phát ra rằng thả lỏng quá sớm. Ngồi cùng bàn toàn những người trẻ tuổi, những người khác cũng phải dễ dàng như vậy.

      vừa ăn được miếng thức ăn nóng vào bụng, Khương Mộc Ninh cẩn thận nhấm nháp, cảm thấy mùi vị cũng tệ, vươn đũa gắp miếng thứ hai, nhưng làn sóng chúc rượu cũng đến rồi. Khương Mộc Ninh chăm chú nhìn, có người quen mắt cũng có những người biết, nhưng thấy Tào Oánh cười đứng dậy, cũng chỉ có thể lưu luyến rời buông đũa xuống, bưng ly rượu lên.

      Liên tiếp mấy làn sóng đến chúc rượu, có những người có quan hệ tốt với người trong bàn, cũng có những quản lí trong ngành, có người sảng khoái, có người xấu, có người nhàng buông tha, có người níu kéo ngừng, cũng bắt đầu có chút váng đầu rồi.

      nhíu chặt lông mày,Lqd, chống tay vào bàn ngồi xuống, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

      Văn hóa bàn rượu, người Trung Quốc kì lạ. Phẩm rượu mới là quan niệm nghệ thuật, cũng chỉ giống như rót nước lọc vào bụng thôi, tới cùng là có gì vui sướng chứ. Có gì vui sướng chứ?

      Đáng tiếc, có oán trách mạnh mẽ như thế nào vẫn phải rót rượu vào bụng sót giọt nào, đến khi uống hết bốn ly rượu, thậm chí Khương Mộc Ninh cũng hơi lung lay, lúc này mới cẩn thận ngồi xuống.

      Tiệc tất niên cuối năm mới được nửa, phần thưởng cũng chưa bắt đầu phát, lúc này mà gục xuống, cũng quá mất mặt rồi.

      Khương Mộc Ninh bình tĩnh rên rỉ, mặt cũng bắt đầu hồng lên như trái táo, nhìn qua rất bình thường, nhưng Dư An Dao ngồi bên người có chút lo lắng nhìn .

      “Mộc Ninh, cậu có sao ?”

      “Ha ha, bây giờ tớ vẫn ổn.” Khương Mộc Ninh cười ha ha.

      lát nữa khó ….

      Khương Mộc Ninh ngồi xuống, mới vừa ăn được chút thức ăn, hơi thở ra cái lại có đội ngũ khác về phía bàn . phía trước là người đàn ông trung niên, lqd, Khương Mộc Ninh nhớ đó là quản lí bộ phận thiết kế hai, nhìn về phía sau ta là Trác Nhã Vận mặc bộ lễ phục màu đỏ, thướt tha tới, lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.

      “Trời ơi, cả bàn này đều là người trẻ tuổi à, tuổi trẻ tốt, có táo bạo, có tinh thần phấn đấu, tôi thích nhất người trẻ tuổi, đến, mọi người cùng nhau nào, cùng uống ly trước.”

      Khương Mộc Ninh khẽ thở dài, than thở tiếng trong lòng.

      Người quản lí bộ phận thiết kế hai hình như là người Đông Bắc, cao lớn, giọng bình thường cũng lớn, tính cách cũng giống như con người ta rất thẳng thắn sảng khoái, nhìn tình hình trước mắt, hình như tửu lượng của ta cũng giống như giọng vậy, đây phải tin tức tốt với ….

      Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ đứng lên theo mọi người, cũng dám ngồi mình, bưng ly rượu lên, cố gắng uống hết hơn nửa phần rượu còn lại.

      “Tốt, người trẻ luôn sảng khoái, công việc cũng giống như uống rượu, đều phải có nhiệt tình. Đến, tôi lại chúc mọi người ly.”

      Tay cầm ly của Khương Mộc Ninh cứng đờ, chịu đựng cảm giác hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể bắt đầu cười khổ.

      “Quản lí Đồng, em thể uống được nữa….” Khương Mộc Ninh nở nụ cười, biết làm sao, chỉ có thể cầu xin tha thứ….

      Bây giờ phải lúc để thể , có thể xin tha xin tha, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với trực tiếp ngủ bàn để thành trò hề.

      “Hắc, trẻ à, được rồi, vừa rồi mấy bàn kia, mỗi bàn tôi đều mời ba ly, cũng chỉ là ly bia có mùi vị gì, ngửa đầu hơi là hết, sao đâu.” Quản lí Đồng cười cười vung tay cười to. “Cậu kia, mau rót đầy vào cho ấy.” Quản lí Đồng chỉ vào La Hoa ngồi bên cạnh Khương Mộc Ninh.

      La Hoa cũng rất nhanh nhẹn, nhanh chóng giơ chai bia lên đổ đầy chiếc ly của Khương Mộc Ninh.

      “Quản lí Đồng, tôi…..” Khương Mộc Ninh chỉ có thể cười khổ liên tục nhìn về phía quản lí Đồng, nhưng mới được nửa thấy phía đối diện có người : “Quản lí Đồng, tửu lượng của Tiểu Khương tốt, để em uống thay ấy .”

      Khương Mộc Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trịnh Vũ nhìn quản lí Đồng cười, muốn từ chối Trịnh Vũ thấy cánh tay vươn đến bưng ly bia của lên.

      ly này, để tôi uống thay Khương Mộc Ninh .”

      Khương Mộc Ninh nghiêng đầu liền nhìn thấy Triệu Tiệm An cầm ly bia của , nhìn cười, nhanh chóng ngửa đầu uống hết ly bia.

      Trong nháy mắt đó, Khương Mộc Ninh chỉ cảm thấy bốn phía yên lặng trong nháy mắt, cần quay đầu lại cũng biết trừ Dư An Dao còn lại mọi người đều dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía này, khẽ thở dài trong lòng, cũng định để ý tới, dù sao nhìn dáng vẻ của Triệu Tiệm An tối nay cũng đừng mong có thể phủi sạch được.

      Triệu Tiệm An nhìn ánh mắt ướt át mờ mịt của Khương Mộc Ninh, có chút lo lắng đưa tay ra ôm lấy eo , giọng hỏi: “Em uống nhiều quá sao?”

      “Vâng, có chút.” Khương Mộc Ninh cũng từ chối, ngoan ngoãn đem hơn nửa sức nặng tựa vào tay Triệu Tiệm An, nhắm mắt lại, trong lòng thấy yên tâm hơn nhiều.

      Ít nhất, bây giờ có ngã ra cũng có người đưa về.

      “Triệu tổng, như cậu là được nha.” Lúc này quản lí Đồng mới phản ứng lại được. “Sao cậu có thể uống thay ấy chứ? Có phải mỗi nhân viên nữ uống được cậu đều uống giúp à?”

      ràng quản lí Đồng đồng ý, ông cũng có ý định nhường tổng giám đốc, dù sao đây cũng là tiệc tất niên cuối năm, cho dù ông có cũng sao cả.

      yên tâm, yên tâm chúc rượu cho những người khác, em cũng chỉ uống thay Khương Mộc Ninh mà thôi.”Triệu Tiệm An ngầng đầu nhìn quản lí Đồng cười , cúi đầu khẽ nhíu mày nhìn Khương Mộc Ninh, cẩn thận ôm vào ngực mình, dịu dàng hỏi: “Em có muốn ra ngoài hóng mát chút ?”

      Khương Mộc Ninh suy nghĩ chút, cũng muốn tiếp tục ở lại đây nữa, nếu vấn đề tối nay của là có thể đứng thẳng để ra ngoài hay , vì vậy lập tức gật đầu.

      “Vâng.”

      “An Dao, em cứ ăn từ từ, đưa Mộc Ninh ra ngoài chút.” Triệu Tiệm An nhìn Dư An Dao, lên tiếng chào hỏi, sau đó cầm điện thoại của Khương Mộc Ninh bàn, ôm người ra ngoài. “Mọi người cứ tiếp tục ăn .”

      Triệu Tiệm An cười như chuyện đương nhiên, mọi người lại trong trạng thái rất ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ trơ mắt nhìn Triệu Tiệm An ôm Khương Mộc Ninh ra ngoài.

      “Ha ha, làm bạn học mấy năm, tôi cũng biết Khương Mộc Ninh lại là người có thủ đoạn như vậy, mới thực tập mấy tháng có thể câu được đàn Triệu rồi.”

      Dư An Dao ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gương mặt trắng xanh lên vẻ hung ác của Trác Nhã Vận, lạnh nhạt : “Khương Mộc Ninh và đàn Triệu chuyện đương năm nay rồi. Vẫn là cao tay hơn, nhưng đáng tiếc là người ta cũng thèm liếc cái.”

      Trác Nhã Vận trừng mắt lườm Dư An Dao, ngờ Dư An Dao luôn ít lại ra lời như thế, lqd, gương mặt ta nhanh chóng chuyển thành màu hồng, rồi màu hồng cũng nhanh chóng rút , chỉ còn tái nhợt, gương mặt chát tầng son phấn rất dầy cũng che được.

      Dư An Dao vậy mọi người cũng hiểu mọi chuyện, ra Khương Mộc Ninh sớm chuyện đương với Triệu tổng. Mọi người cùng nhìn lại vẻ mặt cam lòng của Trác Nhã Vận, ràng chính là người thứ ba chiếm đoạt tình thất bại mà.


      Vì vậy, trong vòng mười phút sau khi Khương Mộc Ninh và Triệu Tiệm An rời , các phiên bản cũ rích về tình của nhân viên và ông chủ lại trở thành đề tài náo nhiệt nhất của tiệc tất niên cuối năm.

      Nếu đưa người ra ngoài, Triệu Tiệm An cũng muốn đưa vào lần nữa. ôm Khương Mộc Ninh vào thang máy, trực tiếp lên căn phòng tầng hai mươi chín.

      Đó là phòng chuẩn bị cho những người uống quá nhiều nghỉ ngơi lại, hàng năm công ty đều tổ chức tiệc, luôn phải chuẩn bị trong bất kì tình huống nào, Triệu Tiệm An cũng tính toán trước, trước đó cũng nhận thẻ mở cửa phòng.

      Đưa Khương Mộc Ninh vào phòng ngồi xuống, nhìn nhíu chặt lông mày, nhàng vỗ mặt .

      “Mộc Ninh, em có ổn ?”

      Khương Mộc Ninh hơi mở mắt, nhìn Triệu Tiệm An gần trong gang tấc, từ từ gật đầu cái: “Em sao.”

      Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh còn trả lời ràng, lập tức vào phòng tắm trước, giặt chiếc khăn mặt ra ngoài, chuẩn bị lau mặt lau tay cho , nhưng vừa ra khỏi phòng tắm, bước chân nhanh chóng dừng lại.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :