1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoa đào rực rỡ - Nhan Nguyệt Khê (59) HOÀN SẮP CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chúc mừng năm mới cảm ơn mọi người theo dõi chuyện mình edit trong năm qua

      Chương 53:


      Trong phòng thẩm vấn đồng công an, Đinh Ký và Đinh Kiêu gặp gỡ với cảnh sát phụ trách vụ án này, viên cảnh sát cho biết, Mạnh Tiểu Bạch dính dáng đến vụ hối lộ, viên quan chính phủ bị bắt, mà công trình của ta ký kết với Mạnh Tiểu Bạch.

      ”Bây giờ chúng tôi chỉ là tiến hành tra hỏi theo thông lệ với Mạnh Vân Tùng thôi, vì lời khai của ta có giá trị rất lớn nên việc điều tra chúng tôi thể công khai được, mong các hiểu cho.” Viên cảnh sát đối với việc tra hỏi Mạnh Tiểu Bạch giữ kín như bưng.


      Hai em nhà họ Đinh thầm than trong lòng, tên Mạnh Tiểu Bạch đó lần này đúng là gặp phải phiền toái lớn rồi.

      Vì tìm hiểu thêm về vụ án, Đinh Ký tìm Hình Lịch Dương là bạn học cũ của làm trong viện cảnh sát, viên quan chính phủ bị điều tra hay vụ án của Mạnh Tiểu Bạch ta cũng có tham gia.


      Hình Lịch Dương là bạn học đại học của Đinh Ký, quan hệ của hai người rất thân, vì vậy khi hai em đến đối đãi rất nhiệt tình, những gì ta biết đều hết, tình hình trước mắt nắm được hết bằng chứng, những tài sản nguồn gốc của viên quan kia ông ta cũng khai báo là do các xí nghiệp hối lộ, công ty Mạnh Tiểu Bạch dù ở trong nhóm đó nhưng dù sao cũng có công trình do viên quan đó làm chủ, nên cũng bị điều tra.


      Cứ như vậy, hai em nhà họ Đinh cũng hiểu được bảy tám phần, tên Mạnh Tiểu Bạch đó nếu như có hối lộ cũng để lại nhược điểm gì để cho người ta nắm được, ngay từ lúc viên quan đó gặp chuyện nó cũng tiêu hủy tất cả chứng cứ, cho nên khi bị viện kiểm sát điều tra nhưng cũng nắm được chứng cứ chính xác.


      Từ trong phòng làm việc của Hình Lịch Dương ra, Đinh Kiêu lặng lẽ hỏi em họ: “Chúng ta có cần mời bạn học em bữa cơm để ta quan tâm hơn với Tiểu Bạch ?”


      Đinh Ký lắc đầu, : “ cần, quan hệ của em và ta tốt lắm, với lại, rể của Mạnh Tiểu Bạch, nếu bây giờ mời ta ta cũng , đừng làm cho người ta lại thành vi phạm pháp luật.”



      Đinh Kiêu nghĩ cũng phảo, Hình Lịch Dương là kiểm soát trưởng mà mình lại là rể của người ta điều tra, để tránh nghi ngờ ta cũng nhận lời mời cùng ăn cơm, có thể cho bọn họ biết tình hình vụ án cũng là nể mặt Đinh Ký lắm rồi.


      Điều duy nhất khiến Đinh Kiêu thấy an lòn, cảm ơn trời đất đó chính là Mạnh Tiểu Bạch thông minh biết bảo vệ chính mình, nhưng Đinh Kiêu cũng ngay lập tức cứu nó ra ngoài, cảm thấy cần phải nhân cơ hội này để dạy dỗ lại Mạnh Tiểu Bạch, để cho nó biết về sau được to gan lớn mật như vậy nữa, lần này gặp may có nghĩa là những lần sau cũng gặp được may mắn như vậy nữa.


      Chiều hôm đó, khi Đinh Kiêu cùng bạn cưỡi ngựa trong trường đua nhận được cuộc điện thoại lạ, đối phương tự nhận là cảnh sát tuần tra, với Đinh Kiêu là con trai Tung Tung lạc ở sân chơi, tìm được mẹ, may là người nó có giấy tờ tùy thân phía có số điện thoại của cha mẹ.


      Vừa nghe con trai bị lạc, Đinh Kiêu lo lắng vội vàng lái xe đến sân chơi, quả nhiên ở đồn công an thấy con trai ngồi đó khóc thút thít, đau lòng chạy đến ông lấy con vừa trách mắng vừa ôm hôn rối rít.

      Cục thịt này chính là bảo bối của nhà bọn họ, là sinh mạng của cả nhà họ, nếu nó mất tích chắc mọi người lo lắng muốn chết.


      cho ba biết, tại sao lại lạc mẹ?” Đinh Kiêu ổn định tâm thần, hỏi con trai. Tung Tung vừa khóc vừa , Đinh Kiêu câu nghe cũng hiểu, chỉ đành gọi điện thoại cho Vân Cẩn, cho biết tìm được con trai.


      Chỉ chốc lát sai, Vân Cẩn chạy vào đồn công an, thấy hai cha con, lo lắng trong lòng cũng vơi xuống, câu đến, ôm con lên đánh vào mông của nó, vừa mắng vừa đánh.


      Tunng Tung nhất thời gào khóc, tránh mẹ trốn vào sau lưng ba.


      Đinh Kiêu vội vàng ngăn Vân Cẩn: “Em làm gì đấy, làm sao vừa vào đánh con?” trách cứ nhưng khi nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của Vân Cẩn cũng biết là khóc rất nhiều.


      Vân Cẩn giải thích Đinh Kiêu mới biết được Tung Tung thừa lúc mẹ mua bắp rang bơ chạy đến khu nhà đồ chơi, chờ Vân Cẩn quay lại nhìn thấy con đâu.



      Tung Tung tìm được mẹ, vừa vừa khóc, kết quả là gặp được người đàn ông tốt muốn mang nó ra ngoài, nhưng Tung Tunng thấy chú đó quen biết nên chịu cùng, người đó vấn ôm lấy nó ra ngoài, Tung Tung khóc suốt nên gây chú ý của mấy cảnh sát tuần tra.



      Người cảnh sát tuần tra có kinh nghiệm nên vừa nhìn người kia biết phải là phụ huynh của Tung Tung, dẫn nó đến đồn công an, hơn nữa hỏi thăm Tung Tung, Tung Tung lại lấy thẻ đeo vườn trẻ cho cảnh sát tuần tra, cảnh sát gọi điện cho Vân Cẩn được mới gọi cho Đinh Kiêu.


      Tung Tung khóc lớn: “Mẹ xấu…ô…ô …mẹ xấu.”


      Đinh Kiêu nhìn rất đau lòng, lại ngăn Vân Cẩn đánh con, ôm Tung Tung vào trong ngực: “Tung Tung mới hơn ba tuổi, trẻ con hiểu chuyện, nếu như mất tích rồi, em còn có thể nổi giận với nó được ? Em có gì vừa lòng với chứ đừng mượn chuyện này mà đánh con .”


      Vân Cẩn cũng khóc, tìm con hơn tiếng đồng hồ, hỏi khắp mọi nơi, chạy dời cả chân mà vẫn chưa tìm được con, gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy Tung Tung , sắp điên lên rồi, nếu con trai mà mất tích cũng muốn sống nữa.



      Cũng may Đinh Kiêu gọi điện tìm được con rồi, mới khiến lo lắng nữa, thấy con trai, kìm nén được uất ức và tức giận trong người, mới suy nghĩ gì mà dánh nó mấy cái, ai ngờ lại bị Đinh Kiêu trách cứ.



      Đinh Kiêu nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc lóc, ở bên : “Đừng khóc, trời tối rồi, mau về nhà thôi.” Lúc này Vân Cẩn mới ngừng khóc, cùng Đinh Kiêu dời .


      Đinh Kiêu ôm con phía trước, Vân Cẩn theo phía sau, Đinh Kiêu thấy rất chậm, nghi ngờ hỏi: “Em làm sao đấy? Có phải chạy nhiều quá nên đau chân?” Vân Cẩn gật đầu cái.


      “ Vậy chậm chút đợi em.” Đinh Kiêu thả chậm bước chân.


      Trong nhà, Đinh Kiêu tự mình xuống bếp làm cơm tối cho hai mẹ con.


      Nhìn Tung Tung cầm thìa xúc cơm rang trứng ăn, người làm cha cảm thấy vui mừng, khả năng tự lo cho mình của Tung Tung nhiều hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi, có thể tự mình ăn cơm, đúng là phụ dạy dỗ của mẹ nó.


      Đến nhà vệ sinh vắt chiếc khăn nóng, Đinh Kiêu tỉ mỉ lau mặt cho con, lại cầm khăn bảo Tung Tung đến lau mặt cho mẹ, Tung Tung nghe lời cầm khăn mặt đến trước mặt mẹ, kéo tay áo: “Mẹ, mẹ đừng khóc …”


      Vân Cẩn nhìn thấy hàng mi dài của con trai còn đọng lại giọt nước, trong lòng lại đau, ôm chặt lấy con trai, hôn lên khuôn mặt nhắn của nó: “Về sau con thể chạy lung tung nữa, làm mẹ lo muốn chết.”


      “Mẹ, về sau con nghe lời mẹ.” Tung Tung chu cái miệng nhắn của mình trực khóc, thấy ba nhìn mình thèm để ý gì nữa khóc lên.



      Ăn xong thịt bò chua cay và khoai tây chiên Đinh Kiêu làm, cảm thấy mùi vị cũng tệ, Vân Cẩn liếc cái: “ biết làm thức ăn hả? Học được khi nào đó?”


      Đinh Kiêu cũng chấp lời giễu cợt của chỉ : “Lúc ở bộ đội có biết làm chút, tuy làm được những món cao cấp nhưng xào nấu vài món đơn giản cũng biết.”


      “Vậy tại sao trước đây bao giờ thấy xuống bếp?” Vân Cẩn vặn hỏi lại. Đinh Kiêu trầm ngâm hồi lâu mới : “ phải có em rồi sao.”


      câu bình thường nhưng trong lòng Vân Cẩn lại cảm thấy rung động, điều này khiến cảm thấy, Đinh Kiêu quá lệ thuộc vào , bởi vì có nên an tâm cần làm gì cả, trước đây cảm thấy lười, nhưng nếu nhìn ở góc độ khác là do thói quen lệ thuộc vào .



      Vân Cẩn ngồi ghế sofa, Đinh Kiêu đến nhà tắm lấy chậu nước nóng đặt trước mặt , để cho ngâm chân.


      “Trước đây khi còn ở bộ đội, phải chạy việt dã 10km, lòng bàn chân bị ma sát mà chầy xước, đội trưởng tìm thảo dược cho bọn ngâm chân, vừa có thể thư giãn mà lại lưu thông máu, nước quá nóng em mau ngâm chân .”



      Trừ khi mang thai, cho đến bây giờ Vân Cẩn cũng chưa được hưởng thụ đối xử như vậy, Vân Cẩn cởi giày, ngâm chân mình trong nước nóng, thấy Đinh Kiêu đút mì cho con ăn, hốc mắt lại ẩm ướt.



      Nhớ lại tình hình buổi chiều, đúng là ác mộng, thời điểm tìm được Tung Tung, trong đầu nghĩ đến chính là gọi điện thoại cho , cảm giác chỉ cần gọi đến nhất định tìm thấy con.



      thể thừa nhận, phụ nữ luôn có những lúc mềm yếu, cần có bờ vai để dựa vào, nhất là khi gặp phải chuyện lớn, thần kinh hốt hoảng, trước đây người trong nhà luôn quyết đoán, cũng cảm thấy mình có thể đối mặt được với tất cả mọi chuyện, nhưng trải qua chuyện của Tiểu Bạch và Tung Tung mới bết, có người để dựa vào là chuyện tốt như thế nào.



      Nhìn người mà vừa vừa hận ở trước mặt, Vân Cẩn lại lặng lẽ chuyển tầm mắt vào chậu nước ngâm chân, lấy hết dũng khí để chuyện với lại thấy chuyện với con.


      “Con trai, ba về nhà bà nội rồi, chào tạm biệt ba cái nào.” Đinh Kiêu giơ mặt về phía Tung Tung, Tung Tung cũng rất nghe lời hôn ba cái hẹn gặp lại.


      đây, chuyện của Tiểu Bạch còn gì phải lo nữa, qua vài ngày nữa được thả ra.” Đinh Kiêu trước khi qua chút tình hình của em trai với Vân Cẩn.



      “Cảm ơn giúp nhà em giải quyết chuyện này.” Vân Cẩn cảm ơn tự đáy lòng. Đinh Kiêu đưa mắt nhìn mấy giây, cười khổ tiếng : “Em nên cảm ơn Tung Tung , ai bảo Tiểu Bạch là cậu của nó.” xong đẩy cửa ra ngoài.


      Vân Cẩn nghe thấy thanh đóng cửa, trong lòng có chút hối hận, biết câu vừa rồi có làm tổn thương , giữa hai người bọn họ cần gì phải những lời cảm ơn khách sáo như vậy, Đinh Kiêu giúp như vậy cũng phải là vì câu cảm ơn.



      giống như lời bài hát nào , hai người thân mật nhau, là do họ muốn chứng minh những thương tổn của bọn họ?

      “Mẹ, làm sao mẹ lại khóc? Ba đánh mẹ à? Để con giúp mẹ đánh ba nha.” Tung Tung thấy mẹ như vậy, chạy đến hỏi thăm.


      Vân Cẩn miễn cưỡng cười tiếng, “ Mẹ khóc, ba cũng đánh mẹ, làm sao ba có thể đánh mẹ chứ, bảo bối, con đến nhà tắm cầm giúp mẹ cái khăn, mẹ muốn cái khăn màu xanh dương nha.”


      “Vâng.” Tung Tung nghe lời chạy đến nhà tắm, tìm được chiếc khăn màu xanh dương mẹ hay dùng chạy đến đưa cho . Vân Cẩn thấy nó kéo cái khăn mặt đất, cười : “ Con trai, khăn lông phải cầm tay, được kéo mặt đất như vậy, kéo đất bị bẩn mất.”


      Lần nay con trai ngoài ý muốn bị lạc đươc, khiến Đinh Kiêu rất sợ, trong lòng tính toán cần phải làm cho cái định vị GPRS đeo lên cổ, về sau mỗi lần ra khỏi cửa đều phải đeo tránh cho nó chạy lung tung rồi lại lạc làm người lớn lo lắng.


      Trong trại tạm giam, Mạnh Tiểu Bạch ngồi trong đó tháng cuối cùng cũng được thả ra, sắp xếp quần áo, Mạnh Tiểu Bạch ra cổng chính trại tạm giam, ngẩng đầu nhìn những ngôi nhà ngói của Bắc Kinh, trong lòng sinh ra cảm khái, coi như vừa trải qua kiếp nạn, cuối cùng cũng bình an.


      rể và em rể, biết mình xảy ra chuyện gì, cùng lắm là phá sản, nhưng tháng trong này niệm ra nhiều điều, có số việc cần làm có chừng mực, chơi đùa lâu quá có ngày gặp quả báo, lại dựa vào người khác có thể dựa vào cả đời ?


      Mạnh Tiểu Bạch hạ quyết tâm, phải vươn lên trở thành gốc cây đại thụ, hề dựa vào che trở của người khác, chính mình phải có bản lĩnh đó mới là bản lĩnh thực . tháng này ở trong trại giam, cũng làm quen được với tất cả cảnh sát ở trong đó.

      Xa xa nhìn thấy Vân Cẩn bước xuống từ chiếc xe phía đối diện, trong lòng Mạnh Tiểu Bạch nóng lên, dù thế nào chăng nữa, chị mình vẫn là chị mình, sau này phải đối tốt với chị, tương lai cha mẹ còn, hai chị em cũng chỉ có thể dựa vào nhau.


      Nào biết, Mạnh Tiểu Bạch vừa đến gần bị chị mình cho cái tát mạnh.


      Mạnh Tiểu Bạch bị đánh mà hiểu tại sao, nhưng cũng dám phản kháng, cúi đầu tiếng nào, bây giờ là người khiến mọi người lo lắng, làm tan vỡ niềm tin của bà ngoại của ba mẹ và cả của chị nữa, trong lòng cũng cảm thấy mình là tên khốn khiếp, chị đánh mình như vậy là còn .


      Hai mắt Vân Cẩn đẫm lệ, hận rèn sắt thành thép người em trai có tiền đồ này, tháng thấy, khuôn mặt nó tuy có chút tiều tụy nhưng tinh thần vẫn tốt, có thể thấy nó ở trong đó cũng phải lo nghĩ gì, trong lòng lại càng thêm tức giận.


      Trong chuyện này thiếu em Đinh Kiêu, Đinh Ký cái nhân tình, trong lòng biết rất .
      rjnchan, Phiên NhiênNữ Lâm thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54:

      Trước khi Tiểu Bạch được thả ra ngày, Vân Cẩn gọi điện thoại cho Đinh Ký, muốn mời ta bữa cơm để cảm ơn, Đinh Ký từ chối: “Chị dâu, cần khách sáo với em, chỉ cần chị và em sống hạnh phúc, so với ăn cái gì em cũng thấy vui hơn, bà nội em rất thích trẻ con, nếu chị bận việc gì mang Tung Tung đến bà chơi.”

      Trong lòng Vân Cẩn thấy chua xót, cảm ơn Đinh Ký lần nữa.

      Mặc dù Đinh Ký còn nhở hơn Đinh Kiêu mấy tưởi nhưng lại hiểu chuyện như vậy, vậy mà Đinh Kiêu hồi nóng hồi lạnh, cả ngày xuất quỷ nhập thần, vài ngày thấy cũng là chuyện bình thường.

      “Chị dâu, em có chuyện gì cũng để trong lòng, quen ra miệng, ví dụ như chuyện của em chị cũng vậy, trước đây ấy cũng có nhờ bạn bè giúp đỡ… ấy với chị là sợ chị vui.” Đinh Ký đắn đo mãi mới chuyện cho Vân Cẩn.

      Vân Cẩn sững sờ, cầm được nước mắt: “Chị biết…Chị cũng với em chị mấy lần nhưng tên tiểu tử kia chưa thấy quan tài vẫn chưa lệ, chị cũng quản được nó…”

      “Lần này coi như là bài học cho nó , may là cũng chưa gây ra chuyện gì quá lớn.” Đin Ký cũng Mạnh Tiểu Bạch lần này coi như là may mắn còn chưa vào ngõ cụt, nếu hôn nhân của và chị dâu coi như xong.

      “Đúng rồi, Đinh Ký, đồng nghiệp chị có người em mới từ Đức du học về, bây giờ công tác lại bệnh viện hải quân, em có muốn gặp mặt người ta chút ?”

      xong chuyện nhà mình, Vân Cẩn lại nhiệt tình giới thiệu bạn cho em rể.

      ngờ Đinh Ký chỉ cười: “Chị dâu, cảm ơn chị nhưng em có bạn rồi, cũng mới thôi, họ cũng gặp rồi, nếu hôm nào rảnh mấy người chúng ta tụ tập chút em đưa ấy đến.”

      “Được, chị đưa Tung Tung đếnn.” Vân Cẩn vui vẻ đồng ý.

      Trải qua chuyện này của em trai, trong lòng Vân Cẩn cũng mềm rất nhiều, dù thế nào chăng nữa, Đinh Kiêu đối với gia đình nhà đều rất tốt, cho dù cuộc hôn nhân này có thế nào chăng nữa cũng là ba của Tung Tung, là con rể nhà họ Mạnh, cũng thể quá đáng được.

      đường về nhà, Vân Cẩn lái xa, Mạnh Tiểu Bạch ôm Tung Tung, hứa là mua đón đồ chơi gì đó cho nó.

      “Cậu, cháu muốn máy xúc.” Trừ ba ra, Tung Tung thích nhất là cậu của nó, rất hay mùa đồ chơi và quần áo mới cho nó, còn dẫn nó ra ngoài chơi nữa.

      “Máy xúc?” Đầu tiên Mạnh Tiểu Bạch hiểu, nghĩ nghĩ rồi hỏi lại: “Là máy xúc đất có thể xúc đất cát đúng .”

      “Đào đất cát.” Tung Tung vui vẻ .

      “Được, cháu cậu thích cái gì cậu cũng mua cho.” Mạnh Tiểu Bạch hôn Tung Tung cái, nhìn về phía chị mình: “Chị, buổi tối chúng ta mời rể đến ăn cơm ?”

      “Ừ, mẹ gọi cho ấy rồi.” Vân Cẩn cũng muốn gây với Đinh Kiêu vào lúc này, bây giờ nhà họ Mạnh nhìn ai cũng cảm động rơi nước mắt.

      Mạnh Tiểu Bạch suy nghĩ chút rồi với chị: “Chị, về nhà chị thay em cảm ơn rể chút, cũng nhờ ấy mà khi ở trong phòng giam em mới phải chịu khổ.”

      “Bây giờ em biết sợ chưa, về sau làm gì cũng phải có chừng mực thôi, có thể cứu được em lần nhưng thể cứu em mãi được.” Vân Cẩn lạnh lùng lườm Mạnh Tiểu Bạch cái, thấy nó cẩn thận ôm Tung Tung nên cũng thêm gì nữa.

      “Chị, chị và rể, hai người làm hòa chưa… rể đối với chúng ta rất tốt, đúng là ai cả đường …’”

      “Được rồi, chị tự biết phải làm thế nào.” Vân Cẩn nhàn nhạt nhìn về phía trước.

      Khi gặp khó khăn, người đầu tiên nghĩ đến vẫn là Đinh Kiêu, chỉ bởi vì có khả năng có thể giúp được , mà sâu xa hơn còn có nguyên nhân khác, những ngày qua cũng suy nghĩ, trong lòng , vẫn có phần tin tưởng và lệ thuộc vào Đinh Kiêu, cho dù là bọn họ cãi nhau chăng nữa, Đinh Kiêu cũng bỏ mặc em trai , chuyện khác có thể tin nhưng chuyện này tin tưởng .

      cho cùng, là bởi vì giữa họ có thứ tình cảm thể cắt đứt được, phải bởi vì đứa con của họ, chỉ đơn giản là tình cảm giữa hai người thể cắt đứt được, có thể là tình cảm khi còn bé, hoặc cũng có thể là tình cảm vợ chồng, suy nghĩ như vậy, cũng còn quá tuyệt vọng với Đinh Kiêu, mới có thể có chút hy vọng vào tương lai của hai người bọn họ.

      Buổi chiều, khi Đinh Kiêu suy nghĩ xem đến nhà bố vợ ăn cơm phải mua cái gì Đinh Tiềm gọi điện đến.

      “Đinh Kiêu, ở đâu đấy, bận gì chúng ta gặp mặt .” Trong điện thoại Đinh Tiềm hẹn ra ngoài gặp mặt. Chú gọi điện hẹn mặt chắc chắn là có chuyện gì đó, Đinh Kiêu suy nghĩ gì đồng ý luôn.

      ‘Chú gì cơn, chú cảm thấy Mạc Sơ Nguyên căn bản là bị đe dọa?” Nghe chú thế, Đinh Kiêu vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù cảnh sátko điều tra ra gì cả nhưng cũng từng nghi ngờ Mạc Sơ Nguyên.

      Đinh Tiềm : “Sau lần đó chú và Đinh Ký có quay lại Mạc Sơ Nguyên lần, nhưng vẫn cho cháu biết, định đợi có kết quả rồi mới báo cho cháu.”

      Đinh Ký là nhân tài tốt nghiệp Đại học cảnh sát ra, là trinh sát rất được coi trong ở Cục công an, ở phương diện thu thập chứng cứ trường chỉ nắm vững về lý thuyết mà kinh nghiệm cũng dày dặn, cho nên kết quả điền tra của ta Đinh Kiêu thể tin.

      Đinh Ký với họ và chú, khi ta đến nhà Mạc Sơ Nguyên lục soát cẩn thận lần nữa, phát nhà Mạc Sơ Nguyên bị phá hoại có vẻ thái quá.

      trường ràng trải qua xử lý, cháu thể nghi ngờ ta có chủ ý tự phá hoại nhà mình, nhưng ta lại bỏ xót chút, nếu như có người khác muốn phá hoại nhà ta, cần phải phá hoại nhà ta như vậy, chỉ cần tùy tiện đập vài món đồ cũng có thể dọa được ta rồi.”

      Đinh Kiêu hoài nghi: “Em ta tự đập nhà mình?”

      Đinh Ký lắc đầu: “ phải chính ta, ta cũng ngu như vậy, ta hoàn toàn có thể thuê người khác đến phá hư nhà ta, như vậy cảnh sát vừa có thể lấy được dấu vân tay, lại càng thể điều tra ra được người sở hữu dấu vân tay đó là ai.”

      “Điều này chỉ là do em suy đoán thôi, em có chứng cứ ?” Mặc dù Đinh Kiêu biết Mạc Sơ Nguyên vô cùng thông mình, nhưng cũng muốn em họ mình khi chưa có chứng cứ mà lại kết tội cho ta như vậy.

      Đinh Ký : “ tiếc em thể chuyện trực tiếp với ta, nếu em chắc chắn có thể biết được ta có dối hay , lời khai của ta ở sở cảnh sát em cũng xem rồi, có quá nhiều điểm đáng nghi ngờ, căn bản đủ chứng cứ để ta hoài nghi công ty đó.”

      Đinh Kiêu gì, giống như suy nghĩ điều gì đó.

      Đinh Tiềm lại : “Chúng ta gọi cháu ra ngoài, chỉ là muốn nhắc nhở cháu chút, mục đích của người phụ nữ kia đơn giản đâu, chỉ cần cháu để ý chút là có thể nhận ra, ta làm như vậy là vì cái gì, cũng phải chú có thành kiến gì với ta nhưng cháu cũng nên cẩn thận đó.”

      Mấy ngày và Hạ Lục chăm sóc Mạc Sơ Nguyên, luôn thầm quan sát biểu của ta, sau khi suy nghĩ của mình với đối phương, hai người bọn họ hẹn mà có cùng suy nghĩ.

      Khi Đinh Kiêu có ở đó, vẻ mặt kia của Mạc Sơ Nguyên….là chấn định và hờ hững, căn bản giống như là người bị hại vừa bị đe dọa, ta nhiều khi vô ý, tự cho là mình diễn rất đạt nhưng vẫn thể qua được mắt của Hạ Lục.

      “Vậy mới biết là vẫn là chị dâu tốt nhất, cần gì đòi ly hôn với chị ấy.” Đinh Ký cảm thán. Đinh Kiêu tức giận : “Chẳng phải vì ấy hay sao, cũng có làm gì đâu, là chị dâu của muốn làm loạn đó chứ.”

      vậy dỗ chị dâu , đừng qua lại với người phụ nữ kia nữa, ta vì muốn được quan tâm mà chuyện xấu xa thế nào cũng làm được.” Đinh Ký vẫn luôn muốn họ và chị dâu của mình cãi nhau nữa.

      Đinh Kiêu cũng tỏ thái độ gì, chỉ : “Được, lời của mọi người nhớ, nhưng tự có quyết định riêng của mình.”

      Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, biết là cũng chẳng được gì nữa, nên cũng tiếp tục đề tài này nữa, đều đến chuyện khác.

      Sau khi chia tay với chú và em họ, trời cũng gần tối, Đinh Kiêu mình lái xe tìm Mạc Sơ Nguyên. Vụ án mãi phá được, Mạc Sơ Nguyên cũng ở trong khách sạn nữa, nhưng cũng về nhà mà vào ở trong kí túc được nhà trường phân cho.

      Lúc Mạc Sơ Nguyên nghe thấy tiếng gõ cửa rất ngạc nhiên, nghe thấy tiếng Đinh Kiêu ngoài cửa lại càng ngạc nhiên hơn, nhưng ta vẫn vui mừng ra mở cửa.

      “Đinh Kiêu, sao lại đến giờ này?” Mạc Sơ Nguyên ngạc nhiên hỏi.

      Vẻ mặt Đinh Kiêu vẫn như thường, đến ghế salon trong phòng: “ vừa gặp mặt với mấy người của sở cảnh sát, bọn họ , vụ án của em có tiến triển, cho nên đến đây muốn cho em biết.”

      “Hả? Bọn họ tra được gì rồi?” mặt Mạc Sơ Nguyên mặc dù bình tĩnh nhưng trong lòng lại trầm xuống.

      Đinh Kiêu thấy Mạc Sơ Nguyên cũng ngồi xuống, nghiêng thân thể về phía trước tiến sát về phía ta: “Phía cảnh sát với , khi bọn họ đến nhà em thu thập chứng cứ, phát có dấu vân tay khả nghi, sau đó bọn họ tiến hành đối chiếu ở Bộ Công an, rất khó nhưng vẫn tìm được chủ nhân của dấu vân tay đó, là người thất nghiệp.”

      người thất nghiệp?” Mạc Sơ Nguyên có chút khẩn trương, hai hàng lông mày nhíu lại, giống như suy tư điều gì đó nhưng cũng như chột dạ.

      “Ừ, đó là công nhân, mấy năm trước vì trộm cắp ở công trường nên từng bị xử phạt, cho nên Bộ công an mới có dấu vân tay của ta, nghi ta chính là người đến phá hỏng nhà em.” Đinh Kiêu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mạc Sơ Nguyên.

      Mạc Sơ Nguyên thở ra, cảm xúc bắt đầu có biến động, hỏi Đinh Kiêu: “ ta bị bắt chưa?” “Còn chưa, người này chỗ ở cố định, tìm được cũng dễ dàng gì.” Đinh Kiêu cố ý dò xét.

      Mạc Sơ Nguyên than tiếng: “Bắt được ta sớm tốt, như vậy em cũng có thể am tâm mà về nhà.” Tầm mắt chuyển sang Đinh Kiêu, thấy gương mặt tuấn tú của dường như có chút bình thường, nghiêm túc, hốt hoảng dời mắt.

      Đinh Kiêu dịch lại gần , vô cùng dịu dàng : “Sở Nguyên, tối nay ở lại đây được ?” Mạc Sơ Nguyên vui mừng, trong nháy mắt hai mắt sáng lên, giọng run run: “ ? Đinh Kiêu, muốn ở lại.’

      “Đúng vậy, em muốn hay sao?” Đinh Kiêu mỉm cười nhìn .

      biết mà, em vẫn luôn muốn.” Mạc Sơ Nguyên kiềm chế được đưa tay vuốt ve cổ Đinh Kiêu.

      Đinh Kiêu đè lại tay , chậm rãi đẩy bàn tay cổ mình xuống, vẻ mặt cũng thay đổi, cuối cùng, mặt tràn đầy đau lòng và nghiêm nghị: “Sở Nguyên, ngờ em lại như vậy, đúng là nhìn nhầm em.”

      Cho đến khi đứng dậy, Mạc Sơ Nguyên vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, biết tại sao lại đột nhiên thay đổi như vậy, nhưng vẫn đuổi theo từ phía sau ôm lấy .

      “Đinh Kiêu, đừng ! Cầu xin , đừng có được ? Em rất cần .” Mạc Sơ Nguyên hèn mọn cầu xin. Dù trước đây có kiêu ngạo như thế nào, bây giờ cũng chỉ có thể hèn mọn như thế, trong lòng dường như hiểu chuyện gì xảy ra, ôm chặt lấy Đinh Kiêu chịu buông.

      Đinh Kiêu khách khí đẩy tay ra: “Em cần như vậy! Đừng để đánh mất những kỉ niệm đẹp của em trong , vì muốn để ý mà em muốn đập cả nhà của mình, lại là có người muốn đe dọa em, cũng thể trách ra được, nhưng em hãy biết quý trọng bản thân mình.”

      như vậy, vừa rồi cố ý gạt em?” Mạc Sơ Nguyên rất nhanh hiểu ra mọi chuyện.

      Đinh Kiêu nhìn : “ gạt em, cảnh sát sau khi điều tra trường, đoán là căn bản có ai đe dọa em cả, tất cả đều là do em tạo rga, chỉ gạt em là cảnh sát hề đối chiếu được dấu vân tay khả nghi kia.”

      “Đúng là do em tự dựng lên chuyện này, bởi vì em muốn đến đây ở cùng em, nhiều năm như vậy, em vẫn chưa từng quên , nhưng lại chưa bao giờ nhớ em, hoặc là căn bản chưa bao giờ em.” Mạc Sơ Nguyên thừa nhận tất cả, nhịn được mà rơi nước mắt.

      Đinh Kiêu nhìn , lạnh lùng : “Em sai rồi, từng em, nhưng những gì qua chính là qua, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, thời gian qua có thể nhớ lạ nhưng thể quay lại được. Bây giờ là người có vợ có con, phải có trách nhiệm với bọn họ, mà em…lại nằm trong trách nhiệm của .”

      Dứt lời, Đinh Kiêu cũng quay đầu nhìn lại, để ý đến Mạc Sơ Nguyên nước mắt đầy mặt.

      Trăm phương ngàn kế, quay đầu nhìn lại chỉ là công dã tràng, Mạc Sơ Nguyên biết hình tượng của mình trong mắt Đinh Kiêu hoàn toàn sụp đổ ngay cả những thứ tốt đẹp trước kia cũng thèm nhớ lại nữa, bọn họ sắp trở thành những người xa lạ rồi.

      Chương 55:

      Trong nhà họ Mạnh, mọi người vây quanh bàn cơm chờ Đinh Kiêu đến cùng ăn. Vân Cẩn ôm Tung Tung, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đồng hồ, cũng sắp đến tám giờ rồi, biết còn đâu nữa.

      Tung Tunng kêu đói, Vân Cẩn chỉ đành lấy cơm cho nó ăn trước.

      Mạnh Tiểu Bạch thấy vẻ mặt chị vừa lo lắng vừa phiền muộn, chủ động : “Chị, nếu em gọi điện cho rể hỏi xem ấy có chuyện gì.” Vân Cẩn ừ tiếng.

      Mạnh Tiểu Bạch ra ngoài gọi điện thoại cho Đinh Kiêu: “ rể, làm sao lại chưa đến, chị và ba mẹ em còn cả bà ngoại nữa đều đợi đến ăn cơm, chưa đến nên mọi người cũng chưa ăn.”

      Đinh Kiêu : “ đường , lâu nhất là mười phút nữa đến, em với bọn họ hộ .” Sau khi Mạnh Tiểu Bạch cúp điện thoại, đem lại lời này cho mọi người.

      Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa làm mọi người sợ hết hồn.

      Mạnh Tiểu Bạch mở cửa, Đinh Kiêu vào, Vân Cẩn theo bản năng đứng lên, Tung Tung giống như làn khói chạy đến ôm chân Đinh Kiêu, vô cùng thân thiết.

      Đinh Kiêu sờ sờ đầu con trai, đem quà tặng đưa cho bố mẹ vợ. Vân Cẩn cũng chất vấn gì Đinh Kiêu, chỉ thay bới cơm: “Ngồi xuống trước ăn cơm , mọi người chờ lâu rồi.”

      Sau khi mọi người ăm cơm xong, Đinh Kiêu mới với Vân Cẩn: “Hai chúng ta về phòng em , có chuyện muốn với em.”

      Vân Cẩn thấy vẻ mặt trịnh trọng, đoán chắc là có chuyện gì quan trọng, nên dẫn về phòng mình. Tung Tung ngồi ở phòng khách chơi món đồ chơi mà cậu nó mới mua cho, Đinh Kiêu lôi kéo Vân Cẩn vào phòng ngủ.

      Đinh Kiêu ngồi xuống giường rồi ôm lấy Vân Cẩn, đầu ngả vai .

      “Bà xã có rất nhiều chuyện muốn với em.” Giọng Đinh Kiêu trầm ấm. Vân Cẩn ngờ lại Đinh Kiêu lại chuyện này, nghĩ là muốn đùa giỡn, vỗ vào người : “ làm sao thế?”

      Đây là ông xã hay sao, tính tình như trẻ con làm việc cũng tùy hứng, nhưng dáng vẻ làm nũng của như vậy biết là chắc lại muốn giở trò xấu rồi.

      có chuyện muốn với em.” Đinh Kiêu muốn thương lượng chuyện này với Vân Cẩn.

      .” Vân Cẩn nhìn .

      “Tối nay ăn ít nên bây giờ lại đói bụng rồi, em làm thêm điểm tâm cho ăn .” Trải qua mọi chuyện hôm nay Đinh Kiêu thấy vô cùng mệt mỏi, lại bày ra dáng vẻ đại nhân.

      “Vậy ngồi đây em làm chút gì đó cho ăn.” Vân Cẩn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cũng thể trách mắng được, về phía phòng bếp.

      Bên cạnh bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau, Đinh Kiêu vừa ăn, vừa kể lại chuyện hồi chiều cho Vân Cẩn nghe, chuyện Mạc Sơ Nguyên tự dàn dựng lên vụ án đe dọa, còn cả chuyện thay ta tìm phòng, làm Vân Cẩn rất ngạc nhiên.

      ngờ ta lại như vậy, nhưng lời của em họ cũng thể tin, Đinh Ký cho ai bao giờ, còn có cả chú nữa chú cũng bao giờ oan cho ai cả.” đối với người thân mình Đinh Kiêu có thể tin tưởng đén 120%.

      ấy giỏi như vậy, ấy thừa nhận rồi sao?” trong lòng Vân Cẩn vẫn còn nghi ngờ nhưng Đinh Kiêu như vậy cũng nghi ngờ gì nữa. Người phụ nữ kia đúng là có dã tâm, nếu p phải Đinh Kiêu thông minh bị ta lừa gạt rồi.

      ấy thừa nhận rồi, ấy dù thông minh như thế nào tình huốn như vậy thừa nhận cũng được.” Đinh Kiêu lúc này cực kỳ ghét Mạc Sơ Nguyên. “Bản thân mình tự làm tự chịu!” Vân Cẩn chế nhạo câu.

      Nhưng thấy dáng vẻ cả người đầy mệt mỏi cmoridk, Vân Cẩn thầm nghĩ, chuyện hôm nay đúng là đả kích lớn với , lại , mặc dù sống hơn hai mươi năm nhưng luôn được cha mẹ và người lớn che chở, dưới lại có bạn bè giúp đỡ,cũng chưa gặp khó khăn và bị lừa gạt bao giờ, trời sinh thông minh có nghĩa là biết đối nhân xử thế, chỉ có những người từng được rèn luyện trong xã hội mới có thể lĩnh hội được thôi.

      Chuyện của Mạc Sơ Nguyên lần này có lẽ là trong những chuyện thường xuyên xảy ra trong cuộc đời làm thay đổi số chuyện, hồ ly tinh nhưng lại giả trang thành thỏ trắng để ra ngoài làm hại người, nếu có lòng tốt bụng dễ dàng bị lừa, thể phân biệt được tốt xấu, nhưng chỉ cần hiểu biết chút biết được ai mới là người lòng đối xử tốt với , tính toán thiệt hơn với .

      " ăn cơm trước , ăn xong rồi , vừa ăn vừa có lợi cho sức khỏe.” Vân Cẩn đến phòng bếp gọt trái cây. Đinh Kiêu ngồi mình bên bàn ăn ăn cơm, sau khi bụng được lấp đầy, tinh thần cũng khôi phục được chút ít.

      Hai người ngồi sofa phòng khác, Đinh Kiêu dựa người Vân Cẩn tiếp tục chủ đề vừa rồi: “ thấy ấy thân lại sống mình ở Bắc Kinh cuộc sống cũng dễ dàng nên muốn giúp ấy chút, nào ngờ ấy lại lợi dụng lòng tốt của , cho là dùng chút thủ đoạn có thể phá hỏng cuộc hôn nhân này của chúng ta, trải qua những chuyện như vậy mới nhìn được cuộc sống, thịt thịt, chúng ta trưởng thành rồi nhưng em có thể giống như hồi bé tha thứ cho ?”

      “Chuyện này và chuyện khi bé căn bản là hai chuyện khác nhau, khi còn bé ah đùa nghịch trêu chọc em nhưng làm tổn thương em, nhưng thái độ của bây giờ với Mạc Sơ Nguyên nhiều lần khiến em thất vọng.” Vân Cẩn xong, những uất ức trước đây lại về khiến cách nào thản nhiên mà tha thứ cho Đinh Kiêu được.

      Đinh Kiêu thấy cũng đẩy mình ra, nhưng trong giọng vẫn tràn ngập oán hận cũng đoán được ý định của , lại : “ ràng với ấy, từ khi bọn chia tay duyên phận cũng chấm dứt, lúc giúp ấy chỉ coi ấy như người bạn, nhưng bây giờ ngay cả bạn bè cũng được. biết em thích có quan hệ gì với ấy, nghe em mà qua lại với ấy, điều này nhận mình sai, nghĩ đến cảm nhận của em, nhưng có thể hứa với em, làm gì quá đáng với ấy cả, từ sau khi chúng ta kết hôn, trong lòng chỉ có duy nhất bà xã thông, chưa bao giờ có ý nghĩ gì với những người phụ nữ khác, nếu năm đó cũng kết hôn với em, kết hôn là bởi vì thích em, khi ở cùng em cảm thấy rất vui vẻ, lúc ở cùng với người khác chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy, lúc kết hôn với em suy nghĩ rất kĩ, phải là ý nghĩ nhất thời, dối em chứ có nhiều bạn như vậy nhưng chỉ sau khi ở cùng em mới có ý nghĩ muốn kết hôn.”

      Vân Cẩn cúi đầu, nhàng lau nước nơi khóe mắt, Đinh Kiêu ôm lấy , xúc động : “ tất cả những điều này cho em biết chính là hy vọng em có thể tha thứ cho , nhưng nếu làm em vui cũng nhất định gánh chịu hậu quả, về sau nhất định đối xử tốt gấp đôi với em và Tung Tung.”

      Vân Cẩn thở dài, trong ánh mắt Đinh Kiêu tràn đầy ấm áp giống như trước đây, có thể cảm nhận được trải qua những chuyện này giúp thay đổi, ít nhất là sau chuyện này biết gánh chịu hậu quả, mạnh mẽ hơn, gặp phải chuyện lớn cũng có thể dựa vào . Người này chỉ là mối tình đầu của mà còn là người đàn ông duy nhất thương trong nhiều năm như vậy, vì có thể ngại khó khăn gian khổ, giống như đứa ngốc chỉ biết dâng hiến tình của mình, từng có thỏa hiệp từng có lúc bỏ cuộc, chịu đựng hy sinh, cũng có những lúc sai lầm , tức giận, trách mắng, chiến tranh lạnh, nhưng tất cả ngăn cản được tình của dành cho mà chỉ tiếp thêm sức mạnh cho .

      “Lúc trước khi Mạnh Tiểu Bạch gặp chuyện may, em với những lời đó làm tức giận chứ, ra em làm sao có thể bỏ con được, chỉ là quá sợ Mạnh Tiểu Bạch xảy ra chuyện nên em mới bất chấp tất cả để cứu , nó là người nhà với em, ba mẹ em và bà ngoại cũng lớn tuổi bọn họ trông cậy vào Tiểu Bạch có thể trông chờ vào ai, nhất định phải cứu , nếu nó có chuyện gì gia đình nhà em cũng yên được.” Vân Cẩn lau nước mắt, cũng biết là chuyện của Mạnh Tiểu Bạch cũng nghiêm trong như gia đình họ tưởng tượng.

      Đinh Kiêu thấy khóc, trong lòng cũng mềm nhũn: “ biết , Tiểu Bạch là sinh mạng của ba mẹ và bà ngoại em, dù nó có thế nào cũng vẫn là sinh mạng của bọn họ cũng giống như Tung Tung là sinh mạng của chúng ta vậy, thế nên mặc kệ thế nào chắc chắn giúp nó, em nhờ cũng giúp nó.”

      Tung Tung chạy vào phòng, thấy ba mẹ khóc, cũng biết là bọn họ xảy ra chuyện gì, kéo kéo quần áo của ba, thấy ba để ý nó chỉ lo chuyện với mẹ, lại quay sang kéo quần áo của mẹ, mẹ cũng để ý đến nó chỉ lo chuyện với ba, khiến cho Tung Tung rất lo sợ chợt oa tiếng khóc rống lên.

      “Ba…mẹ….” Tung Tung vừa khóc vừa nhìn ba mẹ. Đinh Kiêu và Vân Cẩn đồng thời ngừng khóc, an ủi con trai vất vả mới dỗ được nó.

      Dưới ánh đèn ấm áp, những khó chịu trong lòng cũng dần biến mất, đêm nay hai người bọn họ lại lần nữa đồng giường cộng chẩm (mình thấy từ này nên để tiếng trung nghe hay hơn hihi J), sợ đánh thức con trai động tác thể cẩn thận, mặc dù vậy những vẫn phối hợp với nhau hết sức ăn ý.

      “Thím mới sinh được đứa nhóc con, giờ ở cữ, em mang Tung Tung đến thăm chút .” Đinh Kiêu ôm lấy Vân Cẩn, cùng bàn bạc.

      Vân Cẩn ừ tiếng, mặc gì cũng chưa có tính toán gì cho chuyện của mình và Đinh Kiêu nhưng thím sinh con cũng là chuyện lớn nhất định phải về thăm chút, dù gì với gia đình cũng có chút tình cảm.

      “Vậy khi nào em cùng về nhà?” Đinh Kiêu thừa thắng xông lên.

      “Vậy còn phải xem biểu của .” Vân Cẩn cũng dễ dàng thỏa hiệp.

      “Đúng là phụ nữ…” Đinh Kiêu thể hiểu được , mình biểu tốt như thế rồi, giường dưới giường đều cố gắng thế mà lòng vẫn vững như bàn thạch( bàn đá).

      giống như cậu bé trong câu chuyện chú bé chăn cừu, dối nhiều lần rồi nên em còn tin tưởng được nữa.” Vân Cẩn xoay người, quay lưng về phía Đinh Kiêu nhưng lại lén lút nở nụ cười.

      Đinh Kiêu cũng còn cách nào, ai bảo lại có người vợ như vậy chứ, Tung Tung vẫn còn trong tay , nhà họ Đinh từ xuống dưới ai cũng sợ ném chuột vỡ bình, ai dám cơ chứ, mà trong những người đó lại có cả .

      Quan hệ giữa và Vân Cẩn bắt đầu tốt lên, điều này khiến cho tâm tình Đinh Kiêu rất thoải mái, hẹn Chung Dịch Minh ra ngoài chơi bóng bàn nhưng chẳng may lại bị bóng đập trúng đầu, làm Đinh Kiêu kêu oai oái.

      có làm sao , làm sao mà kêu lớn như vậy.” Chung Dịch Min thấy bên mặt của sưng lên, vội vàng đỡ qua bên.

      “Đến bóng cũng bắt nạt tôi.” Đinh Kiêu ném vợt bóng bàn qua bên. Chung Dịch Minh lo lắng xem mắt , may mà ảnh hưởng gì đến mắt, chỉ là bên lông mày có chút máu đọng.

      “Đến bệnh viện khám chút.” Chung Dịch Minh đề nghị.

      có việc gì, về nhà lấy ít đá lạnh chườm lên là được.” Đinh Kiêu thấy việc này cũng đáng lo, lúc lính bị thương như cơm bữa, nặng hay còn biết hay sao.

      “Ai da, mặt cũng sưng lên rồi sao có thể đến viện được? xem chút , mẹ tôi có người quen ở bệnh viện đấy.” Chung Dịch Minh sợ Đinh Kiêu bị bóng đập trúng trấn thương sọ não.

      Đinh Kiêu phồng miệng lên: “Tôi bệnh viện, ngộ nhỡ người quen nhìn thấy lại tưởng tôi làm gì xấu mà bị thương, lại loanh quanh.” “Đúng là chết vì sĩ diện, tại sao có tính này của từ đến lớn mà vẫn sửa được vậy.” Chung Dịch Minh tức giận .

      Đinh Kiêu vinh quang mà bị thương, nửa bên mặt sưng còn nhìn ra hình dáng gì, đau đến ngoác cả mồn, nhưng sợ người ta nhìn thấy cười, thể làm gì khác là che mặt lại nhưng lại bị ảnh hưởng tầm nhìn, Chung Dịch Minh chỉ đành dắt tay , tránh cho bị ngã, nhưng hai người con trai nắm tay nhau lại khiến người ta nhìn vào rồi cảm thán, đúng là đời này loại người gì cũng có, đường mà còn nắm tay nhau như vậy.

      Chung Dịch Minh lái xe đưa Đinh Kiêu về nhà, hỏi có cần thông báo với Vân Cẩn hay : “Tôi gọi điện thoại cho Vân Cẩn nhé, như vậy mà có người chăm sóc được.”

      Mặc dù Đinh Kiêu có chuyện gì nhưng tính tình Đinh Kiêu biết , gặp phải chuyện như vậy phải tìm mẹ làm nũng cũng là tìm bà xã làm nũng.

      “Được.” giờ phút này Đinh Kiêu chỉ cảm thấy xung quanh hốc mắt đau đớn vô cùng, ai muốn làm gì đều được.

      Chung Dịch Minh gọi điện thoại cho Vân Cẩn, với Đinh Kiêu chơi bóng bị thương, suýt chút nữa mù rồi. “ cái gì vậy, khi nào tôi suýt nữa là mù rồi?” Đinh Kiêu kêu la.

      Chung Dịch Minh nháy nháy mắt với , ý bảo đừng có la to như vậy, chờ xong với Vân Cẩn, tắt điện thoại, Chung Dịch Minh mới bảo Đinh Kiêu: “Vân Cẩn đưa đến nhà ấy, chờ ấy tan làm đón Tung Tung rồi về nhà.”

      “Vậy được.” Đinh Kiêu vui mừng lắc đầu vẫy đuôi, đúng là bạn từ của có khác hiểu lòng như vậy.
      rjnchan thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56:


      Khi lái xe vào đại viện, Chung Dịch Minh còn ân cần đưa Đinh Kiêu vào tận cửa, lấy đá lạnh trong tủ ra gói kỹ lại đưa cho chườm, lúc ra thấy trong tủ giày có hàng giày nam, trêu : “ đúng là biết hưởng phúc nha, xem ra ít lần đến nhà Vân Cẩn ăn uống đúng .”

      “Cái gì gọi là nhà của Vân Cẩn, đây là nhà tôi tìm cho ấy, là nhà tôi.” Đinh Kiêu nhất quyết thừa nhận đây là nhà vợ trước của .


      “Đúng rồi, thôi tốt nhất là chịu khó dưỡng thương , tôi đây.” Chung Dịch Minh dời , kết quả vừa ra cửa thấy Mạnh Vân Cẩn ôm đứa trẻ mập mạp vội chạy về nhà.

      về nhanh thế.” Chung Dịch Minh cười nhưng bây giờ Vân Cẩn còn lo lắng làm sao còn khách sáo gì với được nữa: “Đinh Kiêu có khỏe ? Tung Tung, mau chào chú …”

      “Chú…” Tung Tung rất nghe lời chào Chung Dịch Minh, nhìn dời mắt, ánh mắt sáng ngời giống hệt mắt ba nó.


      Chung Dịch Minh trêu đùa tên nhóc, với Vân Cẩn: “Chơi bóng cẩn thận bị bóng đập vào thành mắt gấu mèo rồi, tôi bảo ấy đến bệnh viện nhưng ấy chịu nhất quyết đòi về nhà.”


      “Ba, ba, con muốn vào với ba…” Tung Tung giãy xuống khỏi tay mẹ, chạy nhanh về nhà, tên nhóc hơn ba tuổi, chạy vẫn còn chập chững nhìn rất buồn cười.


      “Tung Tung…đừng chạy, Dịch Minh, tiễn được, tôi trước đuổi theo tên nhóc kia .” Vân Cẩn thấy con trai chạy ra xa, nhanh chóng đuổi theo nó.


      Vừa về đến nhà, Vân Cẩn liền nhìn thấy Đinh Kiêu ngồi ghế salon, cầm túi chườm nửa bên mặt, bộ dạng đau đớn, vội vàng để Tung Tung xuống đến xem vết thương của .

      “Cho bệnh viện sao lại , nếu bị nhiễm trùng sao?” Vân Cẩn xem xét vết thương mặt Đinh Kiêu, hốc mắt xanh bị máu tụ bầm tím, hơi đau lòng.


      sai đâu chịu được.” Đinh Kiêu thấy vợ quan tâm đến mình như vậy, trong lòng sướng đến phát rồ, cảm thấy lần này mình bị thương như vậy cũng đáng, sớm biết như này có thể làm tòa núi băng này tan chảy sớm dùng khổ nhục kế, bắt chước chiêu của Lục Thành Khang đối phó với Tỉ Mỉ mà dùng.


      Vân Cẩn biết tính khí của , lấy khăn trong tay vào bếp rửa sạch khăn thay đá mới cho chườm vết thương.


      Tung Tung ngồi bên tò mò nhìn ba mẹ nó, bàn tay bé sờ lên mặt ba cái: “Ba, ba bị thương à?” Đinh Kiêu cười cười với con: “Ba đánh nhau với Ultraman bị thương rồi.”


      “Ba là quái .” Tung Tung vui vẻ cười, chạy chạy lại nhìn ba . «Mẹ con là Ultraman nha. " Đinh Kiêu dụ dỗ con trai.


      Lúc ăn cơm, Tung Tung quàng khăn ăn lên cổ rồi cầm bát và thìa của nó ngồi chờ ăn cơm, Đinh Kiêu thấy thế, cười : " Con trai, lám sao con lại đáng như vậy hả. "

      Tung Tung nhìn ba, cười : " Ba, bên mắt của ba đen như vậy, ba là đại hiệp gấu mèo. " Đinh Kiêu che nửa bên mặt, cố ý : " Ba bị thương mắt sưng lên đau quá. "


      " Ba, con thổi giúp ba nha, thổi chút là hết đau thôi. " Tung Tung lại gần nghiêm túc thổi nhè lên mặt ba. Đinh Kiêu cảm động, ôm lấy con hôn mấy cái.


      " Nếu về sau ba vẫn xấu như vậy, còn còn muốn ba ? " Đinh Kiêu cười hỏi. Tunng Tung gật đầu cái : " Muốn ba. "


      Mượn vết thương làm nũng, Đinh Kiêu đòi Vân Cẩn phải làm thức ăn ngon cho , liên tiếp ở nhà Vân Cẩn ba ngày chịu .


      Trong ba ngày này người vui nhất chính là Tung Tung, mẹ đưa nó nhà trẻ, ba cũng ở nhà cả ngày với nó, Vân Cẩn thấy hai cha con vui vẻ, chân mày cũng giãn ra nhiều hơn.


      Vì giúp Đinh Kiêu giảm vết máu ứ đọng, mỗi ngày Vân Cẩn đều luộc trứng gà cho chườm mặt, đến mấy ngày mà vết thương đỡ hơn nhiều.


      Sáng sớm hôm nay Vân Cẩn vừa đến đơn vị nhận được điện thoại của chính ủy Hạ Văn Mục, bảo đến văn phòng ông.


      Vân Cẩn đến, vừa ngồi xuống bao lâu, Hạ Văn Mục đưa cho tập tài liệu Đảng, Vân Cẩn nhìn qua lần, ra là kịch bản để trình diễn trong quân đội đưa đến cho các đơn vị hoạt động văn nghệ nòng cốt tham gia biên soạn.


      Hạ Văn Mục dụi điếu thuốc trong tay, ý kiến của mình cho Vân Cẩn : " Ý của lãnh đạo là cho cháu làm tổ trưởng tổ biên kịch, thứ nhất là do trước đây cháu từng có kinh ngiệm trong việc biên soạn kịch bản, thứ hai là muốn cho cháu có thể nhân cơ hội này để rèn luyện nâng cao ngòi bút, trong lĩnh vực này chúng ta vẫn còn thiếu nhân tài. "



      Đối với tin tưởng của lãnh đạo, Vân Cẩn rất cảm kích, từ khi dời khỏi đơn vị trước hai năm nay lại phải chăm sóc con , rất lâu có thời gian làm việc nầy, chỉ ở đơn vị làm việc cần nghĩ đến lý tưởng, ra trước kia cũng từng có rất nhiều mơ ước, nếu phải vì con cũng muốn phải tiếp tục như vậy nữa.



      Bây giờ cơ hội đến, có cơ hội để bộc lộ tài năng rồi.


      Trở về phòng làm việc, Vân Cẩn vui mừng gọi điện khoe với Đinh Kiêu, Đinh Kiêu cũng rất vui : " bằng tối nay tan làm chúng ta về nhà ăn cơm , lát nữa cùng đón con trai nha. "


      Trong nhà trẻ, Tunng Tung thấy ba mẹ đến rất ngạc nhiên, trước đây ba mẹ ba mẹ bao giờ cùng nhau đón nó cả, nên rất vui mừng chạy đến chỗ bọn họ.


      " Mẹ, chúng ta đâu ? " Tung Tung kéo kéo vạt áo mẹ hỏi. Vân Cẩn : " Chúng ta cùng đến chỗ ba nhé. " " Vâng " Tunng Tung ngoan ngoãn đồng ý.


      Tại nhà họ Đinh, thấy Vân Cẩn và Tung Tung theo sau Đinh Kiêu vào nhà, Lý Phượng Hà ngạc nhiên mở to hai mắt, đây là chuyện gì xảy ra.


      Đinh Kiêu chủ động giải thích với mẹ mình : " Mẹ, mẹ thường nhắc đến Tung Tung mà, nên con mang Tung Tung và Vân Cẩn đến đây ăn cơm với mẹ. "

      " Các con… " Lý Phượng Hà nghi hoặc nhìn con trai, lại nhìn Vân Cẩn chút, nhìn đến mức hai mắt cũng lên ý cười, đoán được chuyện gì nên cũng hỏi nhiều, chỉ bảo bảo mẫu nấu cơm tối.


      " Tung Tung, cùng bà nội xem phim hoạt hình . " Lý Phượng Hà dắt Tung Tung xem tivi để cho Đinh Kiêu và Vân Cẩn có thời gian chuyện với nhau.


      Hai người bọn họ trở về phòng ngủ, Vân Cẩn đánh giá xung quanh, kể từ khi dọn ra khỏi nhà họ Đinh, cũng quay lại nơi này, bây giờ lại cảm thấy thân thiết, đồ vật trong căn phòng cũng chưa thay đổi gì cả, đầu giường vẫn là ảnh nhà ba người bọn họ.



      " Các em bao giờ trình diễn ? " Đinh Kiêu kéo Vân Cẩn ngồi xuống.


      " Còn mấy tháng nữa, tầm tháng bảy biểu diễn, đầu tiên là diễn ở nhà hát lơn quốc gia rồi mới diễn ở từng đơn vị. " Vân Cẩn ngồi sóng vai cùng .


      Kể từ khi hai người bọn họ làm hòa, mỗi lần ngồi với nhau đều có muôn vàn lời muốn với đối phương, nhưng chờ đến khi gặp nhau lại chỉ lẳng lặng ngồi ôm nhau như vậy.


      " Đến lúc đó đưa Tung Tung đến xem. " Đinh Kiêu nắm tay Vân Cẩn.


      " Ừ. " trong lòng Vân Cẩn thấy ấm áp.


      " Em với bác sĩ Thiệu đó như thế nào ? Đinh Kiêu đột nhiên nhắc đến bác sĩ Thiệu, Vân Cẩn rất ít khi đến người này.


      Vân Cẩn cười nhạt : " Em gọi điện thoại cho ấy, hai chúng ta làm hòa, ấy cũng liên lạc lại với em nữa. "


      " Lúc đó em thấy ta rất tốt hay sao. " Đinh Kiêu chua chát câu như vậy. Vân Cẩn cười cười : " Cũng tạm được, ấy cũng tệ, là người thà, con người cũng rất chín chắn. "


      " So với như thế nào ? " Đinh Kiêu tiếp tục hỏi/


      “So với tốt hơn.” Vân Cẩn cố ý .


      “Vậy sao em với ta .” Đinh Kiêu nắm tay hung hăng cắn cái, Vân Cẩn cũng nhúc nhích, để mặc cho cắn tay mình, Đinh Kiêu dần dần buông tay ra, giang hai tay ôm lấy chặt.


      thế giới này người tốt hơn có rất nhiều nhưng em lại chỉ thích mình .” Vân Cẩn xúc động dựa vào vai Đinh Kiêu nức nở.


      cũng thế, bên ngoài kia nhiều người tốt thế nào, nhưng vẫn bằng gia đình của chúng ta, em và con đối với chính là tất cả, chỉ muốn cả đời này được ở bên hai mẹ con, hai người.” Đinh Kiêu ôm vợ, đời này nghĩ bao giờ muốn buông tay.


      Bảo mẫu bế Tung Tung lên lầu, Tung Tung gõ cửa phòng ba mẹ: “Ba….ba…mẹ, bà nội gọi hai người xuống dưới.”


      Vân Cẩn và Đinh Kiêu xuống đến phòng khách, thấy bàn trà bày mấy cái bánh ngọt, Tung Tung ngồi bên cạnh bưng bát thịt viên.


      “ Mẹ, bà nội làm thit viên.” Tung Tung múc thìa đưa lên cho mẹ nhìn. Đây là món ăn nó thích ăn nhất, dường như mỗi ngày mẹ đều phải làm cho nó bát.


      Lý Phượng Hà ngồi bên : “Tung Tung kêu đói bụng, mẹ bảo mẫu làm cho nó ăn, các con cũng đến đây ăn cơm tối còn phải chờ lát nữa mới có.”

      Con dâu mang cháu trai về nhà chơi, là chuyện vui lớn, Lý Phượng Hà cố ý gọi điện cho Đinh Chí Tường, bảo bạn già nhanh về ăn cơm, nhà năm người đúng là bữa cơm đoàn viên.


      Tung Tung nháy mắt, thấy ba mẹ cùng ngồi chỗ rất vui vẻ, ăn vài miếng hể bát thịt viên, lại cầm lấy đồ chơi bên cạnh ngồi chơi.


      Lý Phượng Hà ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng cũng thở phào nhõm.


      Để có gian yên tĩnh, Đinh Kiêu bàn với Vân Cẩn cho Tung Tung về nhà họ Đinh, Đinh Kiêu cũng muốn chuyển về luôn nhưng còn chưa đồng ý, muốn sau khi viết xong kịch bản cho bên quân đội mới dọn về, nếu còn trai mà nhìn thấy quấn lấy chịu dời.


      Ban ngày, Vân Cẩn ngồi trong thư viện xem tài liệu, xem phim truyền hình và video, buổi tối về nhà lại bắt đầu sơ thảo kịch bản, kịch bản là quà tặng cho bên quân đội, cho dù cần tính nghệ thuật quá nhưng vẫn phải động đến lòng người, về điểm này thể khác được/

      Thời điểmm ban đêm yên tĩnh, thường quên cả thời gian, nhiều hôm làm việc đến ba bống giờ sáng cũng buồn ngủ, vì muốn ảnh hưởng đến ban ngày, chỉ đành ép mình dừng suy nghĩ để ngủ, nếu giấc ngủ đảm bảo giờ giấc thể nào có đủ tinh thần để làm việc được.


      Chủ nhật Đinh Kiêu cố ý dậy sớm muốn dẫn con trai ra ngoài chơi, rửa mặt xong gọi con trai dậy là vừa: “Con trai ngoan, mau dậy ba dẫn con chơi.”


      Tung Tung vừa nghe được chơi lập tức hăng hái, ngoan ngoãn chạy đánh răng rửa mặt. Đinh Kiêu đúng ở cửa phòng tắm nhìn con động tác của con trai, thầm nghĩ trong lòng, động tác của con trai nghiêm chỉnh như vậy có thể thấy bình thường Vân Cẩn phải tốn ít côn sức để rèn luyện.


      Nhưng là còn chưa kịp vui mừng Tung Tung khiến tức giận đến sôi người.


      Chương 57:


      Lúc mặc quần áo, Tung Tung nhất định đòi mặc cái quần yếm in hình con gấu, mà cái quần đó lại ở nhà Vân Cẩn căn bản là mang đến đây.


      Đinh Kiêu dụ dỗ con trai: “Hôm nay mặc cái khác, đợi lát nữa đến nhà mẹ con lấy được ?” Tung Tung đồng ý, ăn vạ: “Phải mặc bây giờ, Tung Tung muốn mặc bây giờ.”


      Đinh Kiêu dỗ dành thấy có hiệu quả, bị chọc tức, giọng cũng to hơn: “ phải ba quần yếm con gấu ở nhà mẹ hay sao, bây giờ có.”

      “Quần gấu, ba xấu xa, con muốn quần gấu.” Tung Tung bị ba quát, khóc rất lớn, muốn chạy tìm bà nội tố cáo.


      Kể từ khi ở nhà ba thời gian, Tung Tung rất nhanh chóng phát ra, mặc kệ nó muốn có cái gì chỉ cần với bà nội nhất định được, cho dù ba đồng ý nhưng quyền lực của bà nội vẫn lớn hơn ba.


      Đinh Kiêu tức giận, ôm con lên muốn đánh vào mông nó. Tung Tung giùng giằng chạy đến tìm bà nội tố cáo, Đinh Kiêu chỉ đành theo sau ra ngoài.


      Lý Phượng Hà thấy cháu trai vừa khóc vừa chạy đến liền ôm vào ngực, đau lòng mắng con trai: “Con lại làm gì đứa bé đó, nó chỉ là trẻ con ba tuổi hiểu chuyện, con cũng ba mươi tuổi rồi, cũng hiểu hiểu chuyện như nó hay sao?”


      “Mẹ, tên nhóc này…Đáng ghét! Nhất định đòi mặc quần yếm hình con gấu, cái quần đó ở chỗ Vân Cẩn, con lấy đâu để biến ra cho nó bây giờ.” Đinh Kiêu nhịn được báo oán.


      Lý Phượng Hà ôm cháu trai, dịu dàng dỗ nó lại với con trai: “Vậy con bảo nhàng với nó thôi, lớn như vậy rồi mà đối với đứa bé cũng kiên nhẫn. Lúc bé con nghịch ngợm như vậy mẹ cũng có mắng con bao giờ đâu.”


      Đinh Kiêu giận mà có cách nào, nghiêng đầu về phòng. Tung Tung ở trong lòng bà nội làm nũng lúc lâu mới chịu về phòng mặc quần áo.


      Hai cha con chỉnh tề ra khỏi cuwarr.

      “Con trai, hôm nay muốn đâu ăn cơm? Ăn cơm xong ba dẫn con đến Vanda xem phim.” Đinh Kiêu nghiêng đầu hỏi con trai. Tung Tung nghịc món đồ chơi trong tay, nghe ba hỏi mới : “ KFC.”


      được KFC, đồ ăn nhanh ăn nhiều mập.”


      tìm mẹ.”


      “Mẹ làm thêm ở đơn vị, có ở nhà.”

      “Đến nhà bà ngoại.


      “Cũng được, bà ngoại và ông ngoại ra ngoài du lịch rồi.”


      Tunng Tung thấy ba thế, cái miệng nhếch lên muốn khóc. Đinh Kiêu vội vàng dỗ con trai: “Ba dẫn con đến thăm bà nội nha ở đó còn có cả nhà chú nữa, chú ấy mới sinh chú nữa.”

      Trẻ con luôn thích chơi với trẻ con, Tung Tung vừa nghe ba dẫn xem chú liền vui mừng, cũng khóc nữa. “Được, xem chú .”


      Ở nhà bà nội đến hơn chín giờ tối mới về, về đến nhà cũng mười giờ. Đinh Kiêu ôm con trai vào phòng tắm, hai cha con cùng ngâm mình trong đó.


      Tên nhóc ngồi nghịch ở bên cạnh, làm nước và xà phòng tung téo ra khắp sàn nhà, Đinh Kiêu sợ xà phòng trơn làm con trai bị ngã, nhanh chóng lấy vòi hoa sen xối sạch.


      vất vả mới tắm xong được cho con trai, người Đinh Kiêu lại đổ đầy mồ hôi, chính mình cũng tắm rửa sạch , mới quấn khăn tắm lên người rồi ôm con trai ra ngoài thả giường lớn.


      Tung Tung trần truồng lăn lộn giường, chơi vui vẻ, Đinh Kiêu lại mệt mỏi, kéo chăn ra nằm xuống ngủ: “Con trai đừng làm ồn, ba mệt chết rồi.”


      Lúc này Tung Tung mới chui vào trong chăn, chui vào ngực ba, quấn lấy ba đòi kể chuyện cổ tích.

      “Ba đâu có biết kể chuyện cổ tích?” Đinh Kiêu moi cả ruột gan cũng biết kể chuyện gì.


      Mấy hôn nay muốn dỗ con trai ngủ, Đinh Kiêu đều phải kể chuyện cổ tích cho nó nghe, nhưng kể như thế cũng còn chuyện để kể nữa rồi, biết là ngày trước Vân Cẩn làm thế nào để có thể dỗ được nó ngủ, đúng là gay go .


      “Ba kể chuyện con vịt Đại Hoàng .” Tung Tung toét miệng cười.


      Đinh Kiêu thương sờ đầu con trai, cười : “Vậy kể chuyện con vịt Đại Hoàng vậy, con vịt Đại Hoàng…ngày xưa có thôn nẹ, trong thôn có gia đình, nữ chủ nhân của gia đình có nuôi đàn vịt, trong đó có con vịt mẹ đẻ ra quả trứng rất lớn…”


      , đến chỗ con vịt xấu xí, Tung Tung kì quái hỏi: “Vịt Đại Hoàng xấu xí đâu.” “Khi còn bé nó rất xấu.” Đinh Kiêu có cách nào khác chỉ có thể giải thích như vậy.


      Mỗi ngày đều kể chuyện cổ tích cho con trai nghe, nó luôn hỏi đống vấn đề, thường làm á khẩu trả lời được.


      Thấy con trai dần mệt mỏi, Đinh Kiêu đắp kín chăn mền cho nó: “Con trai ngoan, có nhớ mẹ ?” Đinh Kiêu khẽ vuốt ve cái đầu của con trai.


      Tung Tung mở to đôi mắt sáng ngời, rất nghiêm túc mà gật đầu: “Có nhớ.” Đinh Kiêu nhìn vẻ mặt đáng của con trai, buồn bã than tiếng: “Ba cũng muốn mẹ…”


      Ngay sau đó lại hỏi: “Vậy ba tốt hơn hay mẹ tốt hơn?” Tung Tung mở tròn hai mắt, cười ha hả: “Mẹ tốt, mẹ biết làm món ăn ngon.”

      “Vậy ba tốt hay sao?” Đinh Kiêu cố ý hỏi. Tung Tung suy nghĩ lát mới trả lời: “Ba cũng tốt, ba thường cho con lên cao xem chú bộ đội.”


      Ở trụ sở quân đội, có lúc Đinh Kiêu mang con đến gần doanh trại quân đội để xem mấy chú bộ đội dã chiến luyện tập, rốt cuộc là dòng máu quân nhân mấy đời chảy trong người đứa bé này nên nó rất hứng thú, thường bắt ba dẫn lên chỗ cao nhìn về phía xa.”


      “Vậy mai sau Tung Tung lớn lên cũng trở thành bộ đội được ?” Đinh Kiêu vỗ lên người con trai ru nó ngủ. Tung Tung chuyện với ba ngủ quên mất, Đinh Kiêu vẫn vỗ nó cho nó ngủ say.


      Ánh đèn ngủ chiếu rọi, chiếu sáng tấm ảnh ba người nhà bọn họ đặt tủ đầu giường, Đinh Kiêu cầm tấm hình lên xem chút, đó là lúc Tung Tung đầy tháng, tên nhóc rất dễ thương, và Vân Cẩn cũng cười tươi.


      Trong đầu vừa nhớ đến, Đinh Kiêu lại gọi điện thoại cho Vân Cẩn, Vân Cẩn ngồi trước máy tính soạn thảo văn bản, nhận được điện thoại cùng chuyện lát.


      “Bà xã, ngủ sớm .”


      “Được rồi, cũng ngủ sớm .”
      Hai người hài lòng cúp điện thoại.


      ngày Đinh Kiêu nhận được điện thoại của Chung Dịch Minh, đối phương cho biết ta muốn kết hôn, mời đến uống rượu mời.

      muốn kết hôn? Nhanh như vậy chọn được ngày rồi, ngày nào?” Mặc kệ thế nào, nghe người em của mình muốn kết hôn, Đinh Kiêu cũng mừng cho ta.


      Chung Dịch Minh cho biết ngày giờ cụ thể, lại : “Đến lúc đó nhớ mang con nuôi của tôi đến đó, Mai Đóa cũng rất thích nó.” Đinh Kiêu ừ tiếng, trong đầu lại tính toán: “ thông báo cho mẹ Tung Tung chưa?”


      Nghe ta hỏi thế Chung Dịch Minh tưởng rằng bọn họ còn chưa làm hòa, cười : “Ai ui, thế nào nha, vẫn còn nhớ đến ấy hay sao, tôi sợ khó xử nên có ý định mời ấy.”


      “Mời , mời ấy , để cho ấy nhìn và Mai Đóa kết hôn, nhìn các người ân ái ngọt ngào cho ấy ghen tỵ.” Đinh Kiêu cười lớn.


      Ngày nào cũng như ngày nào, Vân Cẩn vội vàng viết kịch bản, bắt trông con cũng mệt sắp chết rồi, chưa bao giờ nghĩ rằng trông trẻ con lại mệt đến như vậy.


      Chung Dịch Minh được trận cười: “Được, tôi gọi cho ấy, đến lúc đó mà muốn HOLD cũng đừng làm mất mặt con trai nha.” Phút cuối cùng cũng quên chế giễu Đinh Kiêu câu.


      Bên này Đinh Kiêu vừa cúp điện thoại, bên kia Chung Dịch Minh gọi điện thoại cho Vân Cẩn, với , mình muốn kết hôn, mời đến chung vui.


      “Dịch Minh, kết hôn, chúc mừng nha, cũng chúc mừng cả Mai Đóa nữa, hai người rốt cuộc cũng tu thành chính quả.” Vân Cẩn chúc phúc từ tận đáy lòng.


      Chung Dịch Minh và Mai Đóa nhau cũng phải thuận buồm xuôi gió, rất khó khăn, cuối cùng cũng có thể tiến đến hôn nhân cũng phải dễ dàng gì, ngày trước Vân Cẩn có nghe Đinh Kiêu nhắc đến.


      “Đến lúc đó, con traai nuôi của tôi phải làm hoa đồng đó.” Chung Dịch Minh chỉ lo thiên hạ đủ loạn mà thêm câu, hai người bọn họ ai mang theo con trai đến để hai người tranh nhau , mình ở bên làm cổ động viên xem náo nhiệt.


      Buổi chiều, Đinh Kiêu đến nhà trẻ đón con trai, ở xe chuyện với nó: “Mấy ngày nữa chú Chinh kết hôn, muốn con là hoa đồng, đến lúc đó con phải biểu tốt đấy.”


      Tung Tung trợn to hai mắt: “Hoa đồng là cái gì ạ?” Đinh Kiêu : “Là trong hôn lễ cầm đuôi áo cưới cho dì Mai Đóa hoặc là cầm giỏ hoa vẩy lên người dâu.”


      “Vâng.” Tung Tung cái hiểu cái trả lời, hôn lễ trong đầu nó chính là được ăn và chơi.


      “Ba, con muốn mẹ, chúng ta về nhà mẹ được ?” Ngoan ngoãn được lát, Tung Tung lại từ ghế ngồi đứng thẳng lên, nghiêng đầu nhìn ba nó.


      Đinh Kiêu suy nghĩ lát, đồng ý, mấy hôm nay được gặp bà xã, cũng muốn gặp bà xã rồi.


      Trong thư phòng, Vân Cẩn nghe thấy có tiếng mở cửa ngoài phòng khách, đến xem chút quả nhiên nhìn thấy hai cha con vào, cười : “Sao hai người lại đến giờ này?”


      Tung Tung nhào vào lòng mẹ, thân thiết ôm lấy mẹ. Vân Cẩn ôm con hôn nó môt cái, ánh mắt chuyển sang nhìn Đinh Kiêu. Đinh Kiêu đặt mông ngồi ghế salon: “Con trai muốn tìm em, muốn em, em cũng bế quan lâu rồi, thỉnh thoảng cũng phải để chúng ta đến thăm chút chứ.”


      Vân Cẩn cười cười xoa đầu con trai: “Con trai ngoan muốn mẹ hay sao? phải con rất thích ba, muốn ở cùng với ba hay sao?” “Con cũng thích mẹ.” Tung Tung muốn dời cọ cọ cái đầu vào lòng mẹ.


      đưa con tắm trước , em nấu cháo cho hai người ăn.” Vân Cẩn chuẩn bị làm cơm tối. “Cháo gà à, được.” Đinh Kiêu thích nhất là ăn cháo gà Vân Cẩn nấu, vừa nghe có cháo gà, cũng muốn nữa.


      Lấy quần áo cho mình và con trai xong, Đinh Kiêu ôm con vào phòng tắm, hai cha con vừa tắm vừa chuyện ca hát. Chờ lúc hai người ra, Vân Cẩn nấu xong cơm tối rồi.


      Tung Tung chạy xem tivi, Đinh Kiêu ôm nó về, để nó ngồi chân mình, buộc khăn ăn vào cổ nó, động tác cho nó ăn cháo gà rất thuần thục. Hốc mắt Vân Cẩn nóng lện: “ hay cho con ăn cơm hay sao?”

      “Mấy ngày nó ở cùng , chăm sóc nó ít, sáng mặc quần áo cho nó, tối lại tắm cho nó, rảnh rỗi cũng cho nó ăn cơm, tên nhóc này càng ngày càng lười, ràng mình có thể ăn nhưng lại ầm ĩ chịu.” Đinh Kiêu thương xoa cái đầu của con trai.


      Vân Cẩn cũng đưa tay sờ đầu nó, Đinh Kiêu đè tay lại, hai bàn tay nắm lấy nhau.


      Hai ba món thức ăn, nồi cháo gà thơm ngào ngạt, nhà bọn họ ở cùng chỗ ăn cơm, Đinh Kiêu cảm thấy thỏa mãn, khỏi : “Ngày ngày phải ăn cháo gà cũng thấy ngán.”


      Tung Tung đẩy bát của mình về phía ba: “Ba, con cho ba ăn.” Đinh Kiêu thấy con trai hiểu chuyện như vây, thương nhéo lên mặt nó: “Ai u, đúng là con trai ngoan của ba, bảo bối con ăn , cần phải đề ý đến ba.”


      Vân Cẩn thấy thế, múc thêm cho Đinh Kiêu bát nữa để trước mặt . Đinh Kiêu : “Buổi sáng Dịch Minh có gọi điện thoại cho , ấy muốn kết hôn muốn Tung Tung làm hoa đồng, bảo chúng ta đưa Tung Tung qua đó lấy số đo may lễ phục.”

      “Được, vậy ngày mai hẹn thời gian với ấy rồi chúng ta đưa Tung Tung đến.” Vân Cẩn đồng ý .


      “Vậy ngày mai sau khi tan làm đến đón em, rồi chúng ta cùng đến nhà trẻ đón con.” Đinh Kiêu rất tự nhiên tiếp

      Chương 58:

      Sau bữa cơm tối, Đinh Kiêu dọn dẹp bàn ăn, Vân Cẩn trở lại phòng sách tiếp tục viết kịch bản.


      “Mẹ..mẹ….” Tung Tung kêu lên. Vân Cẩn ngồi đối diện máy tính sửa kịch bản, đáp tiếng, nhưng cũng đứng dậy, lát sau thấy nó chân trần chạy đến.


      “Mẹ, đến đây…” Tung Tung lôi kéo tay mẹ. Vân Cẩn sợ con trai chân trần bị cảm lạnh vội vàng ôm nó lên, đến phòng khách lại nhìn thấy Đinh Kiêu nhắm mắt ngủ thiếp ghế salon.


      Người này, khó trách lại để con trai chân trần trông nom, hóa ra là ngủ thiếp đo, Vân Cẩn cũng đánh thức , bế con trai thả ghế salon, rồi cầm chăn đến đắp cho .


      Tung Tung ngồi ở bàn trà bên cạnh chỉ chỉ tập tranh, nháy mắt với Vân Cẩn, Vân Cẩn biết đây là Tung Tung muốn đố nó. Đây là trò chơi hai người bọn họ thường hay chơi, ở nhà trẻ Tung Tung học được cái gì về nhà bảo Vân Cẩn đố nó.


      Vân Cẩn mở tập tranh, chỉ lung tung đoạn, Tung Tung cầm tập tranh, tên nhóc cầm tập tranh lên bắt chước người lớn khi đọc sách, thế mà lại đúng đó là hình gì, làm Vân Cẩn rất ngạc nhiên, là ai dạy nó những chữ này?


      “Tung Tung, thầy giáo dạy cho con à?” Vân Cẩn hỏi con trai. Tung Tung lắc đầu, với mẹ: “Ba dạy, mỗi tối đều dạy con, rồi cho con nhìn rất nhiều hình ảnh, con biết rất nhiều động vật nha.”


      Vân Cẩn cười , chỉ vào hình con đà điểu trong tranh, hỏi nó là cái gì.


      “Đà điều, bọn chúng sống ở sa mạc và thảo nguyên châu Phi.” Tung Tung chỉ vào hình ảnh con đà điều, luyên thuyên, Vân Cẩn cưng chiều xoa đầu nó, vui mừng nghĩ, tên nhóc này trí nhớ tốt, giống hệt ba nó, đầu óc thông minh học cái gì cũng nhanh.


      Tung Tung cầm bút màu của mình lên, lấy tờ giấy trắng bên cạnh viết tên mình lên đấy. Vân Cẩn nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của nó cảm thấy hạnh phúc.


      “Đây cũng là ba dạy?”

      " Ông nội dạy, ông nội về nhà ăn cơm, dạy con viết chữ. " Tung Tung cười với mẹ, Mẹ nó thưởng cho nó cái hôn .


      Sau khi đưa con vào phòng dỗ nó ngủ, Vân Cẩn đến phòng khách gọi ông xã dậy.


      " A ? lại ngủ thiếp đo ? Mấy giờ rồi, phải về nhà chứ?” Đinh Kiêu ngồi dậy, ngáp cái. Vân Cẩn kéo vào phòng ngủ: “Giờ này còn về làm gì, con trai cũng ngủ rồi.”

      Trong phòng ngủ, Đinh Kiêu nằm vật lên giường, Vân Cẩn đắp chăn cho .


      Khẽ vuốt ve khuôn mặt , Vân Cẩn : “Con trai rất nghịch, mệt ngủ trước .”

      “Em ngủ à? Chúng ta cùng ngủ, phụ nữ thức đêm tốt cho sức khỏe.” Đinh Kiêu lôi tay vợ, muốn cho , muốn ôm vợ ngủ.

      “Còn chút nữa thôi, đoạn nữa là xong rồi, nếu chờ em lát, nhiều nhất là nửa giờ nữa.” Vân Cẩn dụ dỗ ông xã. Đinh Kiêu cũng hết cách chỉ có thể gật đầu cái.


      Nửa giờ sau, Vân Cẩn viết xong trở lại phòng, vốn tưởng Đinh Kiêu sớm ngủ rồi nào ngờ lại đợi mình. Tắt đèn, hai vợ chồng ở trong chăn tâm .

      Đinh Kiêu : “Nhưng ngày qua phải chăm con trai mới biết được phải chăm sóc trẻ con mệt như vậy, lúc nó muốn có cái gì phải cái đó nhất định phải có cái ấy, nếu khóc rống lên, lúc đầu cũng có cách nào cả, sau này phát ra khi nào nó khóc chỉ cần để ý đến nó là được, chờ đến khi nó khóc chán rồi mới mới nó lý lẽ với nó, khi đó nó mới có thể nghe được.”



      “Tến nhóc đó còn khó dạy hơn chúng ta khi còn , nó thông minh có lúc còn đòi lý lẽ với em, mẹ được thế này, mẹ như vậy là đúng…Em hỏi nó học ở đâu những câu như vậy, nó bảo là học tivi, nếu giáo dạy , trẻ con ở giai đoạn ba bốn tuổi năng lực tiếp thu rất tốt, những lời người lớn rất dễ gây ảnh hưởng đến nó.” Vân Cẩn thường nhức đầu vì vấn đề giáo dục con, ít lần phải hỏi ý kiến giáo viên và bác sĩ.


      Đinh Kiêu xúc động ôm vợ, bùi ngùi : “Bã xã, đúng là khổ cực cho em rồi, có thể nuôi đứa trẻ lớn như vậy, phát con trai chúng ta có thể tự lo cho mình được, mới ba tuổi mà có thể tự đánh răng, mẹ phải đến năm tuổi mới có thể tự mình đánh răng rửa mặt được.”


      Vân Cẩn cười khanh khách, đấm lên người : “ là thiếu gia, luôn có người theo phục vụ. Tung Tung học được những cái này, cũng là do em thể làm được cho con , phải để cho nó tự học, em mới có thời gian để làm việc nhà.”


      “”Những cái này dễ , nhưng nó bắt kể chuyện cổ tích cho nghe, mới đầu còn có thể kể vài câu chuyện nhưng mãi sau còn chuyện để kể nó còn cách nào khác phải xem truyện nhi đồng, nhưng tên nhóc kia khó hầu hạ, đọc cho nó nghe câu chuyện mà nó lại hỏi đống câu hỏi, làm biết phải trả lời như thế nào.” đến con trai, Đinh Kiêu lại bắt đầu liên hồi.


      Vân Cẩn cần tập truyện tranh của Tung Tung vừa mang ra đưa cho Đinh Kiêu, khích lệ ông xã: “Em ngờ nó lại nhận biết được nhiều hình ảnh như vậy, tên cũng biết viết rồi, trước đây em muốn dạy nó viết chữ nhưng nó lại chẳng kiên nhẫn được vậy mà dạy nó rất tốt.”


      ‘”Sau khi con trai ra đời, có thời gian quan tâm đến nó, đến khi nó ba tuổi mới có cơ hội ở chung với nó, thấy có lỗi với nó, cho nên mỗi ngày đều để thời gian ra chơi với nó, đừng nghĩ nó là trẻ con nhưng cái gì nó cũng hiểu cả, người nào quan tâm đến nó, nó rất thân với người đó.” Đinh Kiêu nhớ đến con trai, trong lòng vừa thấy ấm áp vừa thấy đau lòng.


      Vân Cẩn than tiếng, tựa vào lòng ông xã: “Là em tốt , hai năm trước em chỉ biết tức giận với biết nghĩ đến cảm nhận của con trai, đối với cũng tốt, bây giờ nhớ lại, coi như hai chúng ta cãi nhau, cho vào nhà, để cho gặp con là đúng, trẻ con lớn lên mà có bố mẹ ở bên cạnh cũng được.”


      “Sau này chúng ta hãy đối xử với con tốt hơn là được.” Đinh Kiêu ôm chặt bà xã, chính là hạnh phúc của , ôm tựa như ôm được cả thế giới.

      Ngày Chung Dịch Minh kết hôn, Đinh Kiêu dậy sớm, chuẩn bị chỉnh tề cho cả mình và Tung Tung đến đón mẹ nó.


      Thấy con trai tuấn trong bộ lễ phục của hoa đồng, Vân Cẩn vui mừng lấy máy ảnh chụp ảnh cho nó, lại ngồi xổm xuống hỏi nó: “Con trai, lát nữa trong hôn lễ con phải là thế nào, con còn nhớ ?”

      “Nhớ, ba dạy con rồi, con phải theo xách đuôi váy cho dì Mai Đóa.” Tung Tung đắc ý diễn tả cách xách váy cưới cho mẹ xem làm Vân Cẩn vui vẻ cười to.


      “Hôm nay em mặc rất đẹp.” Đinh Kiêu nhìn từ xuống dưới Vân Cẩn, thấy mặc bộ váy mới nhìn rất xinh đẹp động lòng người. Vân Cẩn cười cười: “Cha nuôi Tung Tung muốn kết hôn, ngày vui như vậy làm sao em có thể ăn mặc bình thường được.”


      “Chờ xong tiệc cưới, chúng ta đưa con đến nhà họ Chung náo động phòng.”


      Vừa lái xe, Đinh Kiêu vừa vui vẻ chuyện với vợ chon. Tung Tung ngồi ở ghế sau ló cái đầu của nó ra: “Ba, náo động phòng là như thế nào?”


      “Náo động phòng chính là làm loạn trong phòng dâu chú rể, cho bọn họ ăn kẹo, cho ăn kẹo cũng cho bọn họ ngủ.” Đinh Kiêu cho con trai.

      Kẹo có cái gì tốt đâu! Tung Tung bắt chước dáng vẻ người lớn lắc đầu cái, cảm thấy người lớn có lúc kì quái, chỉ vì ăn kẹo mà cho người khác ngủ.



      Vậy mà người tính bằng trời tính, trong hôn lễ bạn cũ của Chung Dịch Minh, Tư Đồ Tuệ Lam đến làm loạn hồi làm hỏng cả khí của hôn lễ khiến cho cha mẹ vợ của Chung Dịch Minh lên cơn hen suyễn phải đưa vào bệnh viện, hôn lễ loạn hết cả lên.



      Vân Cẩn thấy vậy cũng còn hứng thú nữa. Lý Phượng Hà muốn vào bệnh viện thăm người chị em San San của mình chút, Đinh Kiêu đành phải đưa bà .


      “Nếu em đưa con về trước , đưa mẹ rồi về sau.” Đinh Kiêu đưa Tung Tung cho Vân Cẩn. Vân Cẩn : “ , bọn em ở đây đợi .” Đinh Kiêu cũng lo lắng gì nữ theo Lý Phượng Hà.


      Vân Cẩn nhìn theo Đinh Kiêu, thấy vội vã , biết là bạn bè tốt với Chung Dịch Minh, thể nào đến bệnh viện được, nên yên lặng ôm con ngồi chờ.


      Từ bệnh viện ra, Đinh Kiêu đưa Lý Phượng Hà về nhà, đường gọi điện thoại cho Vân Cẩn. Vân Cẩn với mình vẫn đợi ở khách sạn. Lúc Đinh Kiêu đến khách sạn, tiệc cưới sớm giải tán, trong đại sảnh trống chỉ còn mấy nhân viên phục vụ dọn dẹp.


      Trong góc đại sảnh, Vân Cẩn ôm Tung Tung, hai mẹ con ngồi đó chờ ba. Trong lòng Đinh Kiêu chợt cảm thấy đau đớn, nghĩ gì nhiều qua ôm lấy hai mẹ con.


      Lúc này mới sâu sắc cảm thấy có vợ và con chờ mình tốt biết bao, trải qua hồi náo loạn, cũng làm cảm nhận được, hôn nhân ấm áp mới là hạnh phúc, giống như náp loạn trong hôn lễ của Chung Dịch Minh và Mai Đóa đúng là khiến cho người ta mệt mỏi.


      làm sao vậy ông xã?” Vân Cẩn sờ sờ đầu Đinh Kiêu, hoài nghi mình có nghe nhầm , hình như nghe thấy khóc.


      Đinh Kiêu kìm nén cảm xúc, ôm eo : “ nhìn thấy hai người nên rất vui mừng, rất sợ hai người bỏ lại chạy mất. Bà xã, mặc kệ bất kể chuyện gì xảy ra, nhà chúng ta vẫn ở cùng nhau.”


      Vân Cẩn thấy xúc động như vậy, biết là tức cảnh sinh tình, nhớ trước đây nhà bọn họ cũng từng náo loạn vui vẻ gì, trong lòng cũng biết là có cảm giác gì: “Mai Đóa…Mẹ ấy sao chứ, Chung Dịch Minh cũng sao chứ?”


      sao cả, mẹ vợ Chung Dịch Minh cũng có gì nguy hiểm đến tính mạng cả, ta dỗ vợ cũng nhiều kinh nghiệm hơn .” Đinh Kiêu cũng cần lo cho bạn mình, nhất định ta có biện pháp dỗ vợ mình.


      “Tình cảm Chung Dịch Minh và Mai Đóa tốt như vậy, chuyện này nhất định tốt hơn, em tin là tình cảm của bọn họ có thể qua được khảo nghiệm này.”Vân Cẩn an ủi khẽ vuốt tóc Đinh Kiêu, nắm tay và Tung Tung.

      Chương 59:


      Ngày vở kịch Vân Cẩn biên kịch đêm tặng quân đội được trình diễn ở nhà hát lớn quốc gia, Đinh Kiêu sớm cho con trai ăn cơm, thay quần áo mới cho nó rồi dẫn nó xem mẹ.

      “Con trai, cái màu vàng và màu xanh dương con mặc cái nào?” Đinh Kiêu chỉ vào hai bộ quần áo mới đặt giường, hỏi con trai, đối với việc mặc quần áo con trai luôn tự biết chọn.


      “Màu vàng, có hình chó con.” Tung Tung cầm quần áo lên, dưới giúp đỡ của ba mà mặc vào. Đinh Kiêu sơ vin cho nó, sau khi mặc quần áo vào, nhìn rất đẹp trai.


      “Ba, tại sao mẹ cùng chúng ta.” Tung Tung tò mò hỏi ba. Nó hiểu, ràng mẹ ở nhà của ba, tại sao cùng xem với bọn họ?


      “Mẹ con trước, trước khi vở kịch diễn còn phải tổ chức tiệc chiêu đãi phóng viên, có phóng viện muốn phỏng vấn mẹ con, chúng ta đến sau, vừa lúc tiệc chiêu đãi phóng viên kết thúc chúng ta có thể cùng nhau xem diễn.” Đinh Kiêu mặc quần áo cho con xong, để giày dưới chân cho nó.


      Tung Tung ngoan ngoãn giày rồi cùng ba ra cửa. Dọc đường nó rất vui vẻ, ngừng chuyện với ba, kể từ khi mẹ về nhà ba, nó rất vui vẻ, mỗi ngày đều được nhìn thấy mẹ và ba, mẹ nó cũng khóc nữa.


      Ở phía xe, đám mây đen kéo đến, sau đó là tia sét trắng xóa xoẹt ngang bầu trời, tiếng sầm vang dền khiến hai ba con đều sợ hết hồn, Tung Tung sợ hãi che hai lỗ tai .


      Đinh Kiêu vừa an ủi con trai phải sợ vừa thả chậm tốc độ của xe, nhìn thấy mưa có vẻ ngớt, vì an toàn chỉ có thể lái xe chậm/


      Tại rạp hát lớn, tiệc chiêu đãi phóng viên kết thúc, Vân Cẩn đứng ở cửa chờ chồng và con trai. Sau khi dọn về nhà họ Đinh cảm thấy con trai thay đổi, tên nhóc kia mặc dù hiểu chuyện của người lớn nhưng cũng rất thông minh, biết rằng ba mẹ dời xa nó nữa.


      Giừa ngày hè chạng vạng tối, trận mưa lớn kéo đến khiến cho giao thông tắc nghẹn, Đinh Kiêu vừa gọi điện thoại cho Vân Cẩn, vừa ủ rũ nhìn về phía trước.

      “Bà xã, gặp tắc đường, biết bao giờ mới đến được, em vào rạp xem trước , bọn đến tìm em.” Đinh Kiêu quan sát ngoài cửa xe, trời càng mưa càng lớn, nước mưa hắt lên cửa kính xe giống như hắt nước, khiến tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.

      Vân Cẩn vừa nghe bọn họ gặp tắc đường, lo lắng hỏi: “Mưa lớn như vậy, lái xe cẩn thận đó nếu về nhà trước , ngộ nhỡ đường bị ngập xe dễ bị tắt máy.”



      sao, tạm thời còn chưa bị ngập, giờ xe được rồi, em chuyện với em nữa, chúng ta chuyện sau nha.” Đinh Kiêu thấy xe phía trước dời vội vàng cúp điện thoại.


      Đến muộn hơn hai tiếng đồng hồ, Đinh Kiêu vội vàng bế con vào buổi diễn cũng kết thúc, trong đại sảnh trống rỗng, người xem cũng về gần hết.

      Vân Cẩn thấy hai người vào vội vàng ra đón, thấy Đinh Kiêu cả người ướt sũng ôm chặt con trai, người còn choàng áo choàng của , ngạc nhiên : “Làm sao mà lại ướt như vậy?”


      Đinh Kiêu ném cái ô lên mặt đất, tiện tay vuốt nước mưa mặt, nhìn xung quanh: “Mưa lớn quá, che ô cũng hết, từ bãi đậu xe đến chỉ có mấy trăm mét mà cũng ướt hết, vở kịch hết rồi sao, làm sao thấy người nào xem?”

      Đinh Kiêu móc túi khăn giấy tron túi ra muốn lau nước cho con trai nào biết khăn giấy cũng ướt sũng.


      kết thúc rồi, bọn còn chưa đến, em cũng dám , sợ bọn đến lại gặp nhau.” Vân Cẩn lấy khăn giấy râ, lau nước mặt con trai lại lau cho con trai.


      mang áo choàng làm gì?” Vân Cẩn chỉ vào áo khoác khoác người con trai hỏi Đinh Kiêu.


      Đinh Kiêu xấu hổ cười: “ thấy trời đổi gió, sợ trời mưa lạnh nên cầm cho em, nhưng ở ngoài kia gặp mưa sợ con cảm lạnh nên khoác lên cho nó.”


      Vân Cẩn thấy nước người ngừng chảy xuống, lo lắng : “ đúng là… sợ bị cảm lạnh hay sao? Chúng ta nhanh lên về nhà để bảo mẫu nấu bát canh gừng, và Tung Tung đều phải uống.”


      “Mẹ, con bị cảm.” Tung Tung nhếch cái đầu lên cười với mẹ.

      Nhận lấy con trai từ tay chòng Vân Cẩn ôm chặt lấy con, áp trán mình vào trán nó thử nhiệt độ, may quá, nhiệt độ vẫn bình thường.


      Đinh Kiêu chạy ra mở cửa xe cho hai mẹ con lên.

      “Mở điều hòa lớn chút, em sợ và con cảm lạnh.” Vân Cẩn lo lắng . Đinh Kiêu cũng để ý: “ sao đâu, mưa mùa hè sợ cái gì, đúng con trai, sức khỏe hai cha con rất khỏe mạnh.”


      “Vô cùng khỏe mạnh…” Tung Tung vừa vừa hắt hơi cái, Vân Cẩn ôm chặt nó, đau lòng : “Con trai ngoan, về nhà phải uống canh gừng.”


      Vân Cẩn an ủi con trai xong, lại nghiêng đầu nhìn con trai lớn, đau lòng : “ cũng đừng coi thường sức khỏe của mình, về nhà nhớ uống canh gừng, còn phải tắm nước nóng nữa.”

      Về đến nhà, cả ba người đều uống canh gừng, Tung Tung cẩn thân cắn phải miếng gừng cay nhíu cả mặt mũi lại, phun hết nước canh trong miệng ra.


      “Mẹ, cay lắm.” Tung Tung đến trước mặt mẹ, tố khổ, trong mắt tràn ngập nước. Vân Cẩn vào phòng bếp lấy nước trái cây cho nó, cho nó uống hai ngụm mới dụ dỗ được nó uống hết bát canh gừng.


      Đinh Kiêu ngồi bên ăn đậu hoa lan nhìn thấy thế, cười : “Con trai muốn ăn đậu hoa lan , ăn rất ngon, khi còn bé ba thích ăn còn có thể ăn được hai mươi cái.”


      Vân Cẩn đẩy tay : “ đừng có làm loạn thêm, đậu hoa lan cay như vậy, con trai ăn làm sao được, nó cũng nhai được.” Đinh Kiêu còn cười để đậu hoa lan trước mặt con: “Con trai, ăn cái nào.”

      Tung Tung thấy ba đưa đến nhìn rất ngon, bàn tay bé với lên bốc miếng cho vào miệng, quả rất cay nhưng răng nó mọc dài có thể cắn được, lại cầm lấy thêm miếng.


      “Em xem, đúng là con trai aanh, có cùng sở thích với ba nó..” Đinh Kiêu ôm lấy con trai.

      Đinh Kiêu, con còn muốn ăn đậu đậu. " Tung Tung cắn nát miếng đậu hoa lan trong miệng, lại duỗi tay ra đòi ba.

      " A, con trai còn dám kêu cả tên ba. " Đinh Kiêu ngạc nhiên, con trai chưa bao giờ gọi như vậy, nhất định là nghe ông bà và mẹ nó gọi thế mới học theo.

      Tung Tung thấy ba lo lắng, ánh mắt nhìn theo cái túi trong tay , với tay lên muốn bắt ấy khiến Vân Cẩn ngừng cười. Đinh Kiêu lại cầm miếng đậu hoa lan nữa đưa cho Tung Tung, hỏi nó : " Con vừa gọi ba là gì ?

      " Đinh Kiêu.. " Tung Tung chớp đôi mắt sáng ngời, hàng lông mi dài khẽ đu đưa. " Con biết tên ba hả ? Ba tên là gì ? " Đinh Kiêu cố ý trêu nó.


      " Ba tên là Đinh Kiêu, mẹ tên là Mạnh Vân Cẩn. " Tung Tung rất thông minh trong miệng vẫn còn cắn miếng đậu hoa lan, mặt rất vui vẻ.


      Con trai ngồi bên cạnh ăn đậu hoa lan, Đinh Kiêu móc từ trong túi ra chiếc hộp, mở ra lấy ra chiếc nhẫn đeo vào tay Vân Cẩn.


      Vân Cẩn nhìn, đó là chiếc nhẫn rubi màu đỏ, kinh ngạc : " Chiếc nhẫn này còn sao, em cứ tưởng đánh mất nó rồi. " đến đây vài ngày rồi cũng thấy mang ra.

      Đinh Kiêu : " mang đến cửa hàng đá quý khắc tên em lên đó, đây chính là chiếc nhẫn của riêng em. " Vân Cẩn giơ tay lên nhìn, dưới ánh đèn lấp lánh, viên ngọc màu đỏ được bao quanh vòng kim cương sáng lấp lánh vô cùng hợp với tay .


      Tung Tung nhìn thấy chiếc nhẫn tay mẹ, nắm lấy tay mẹ, a ô cái cắn lên đó.


      " Ai, con trai, ăn được. " Hai vợ chồng cùng thốt lên, sợ con trai cắn vào hỏng răng. Tung Tung buông tay mẹ ra, nhìn ba mẹ cười khanh khách : " Con lừa hai người thôi. "

      Nhìn dáng vẻ đáng của con trai, Đinh Kiêu và Vân Cẩn đều vui vẻ, nào sợ bên ngoài mưa to gió lớn, cả nhà bọn họ chỉ cần bên nhau.

      Hoàn.
      Phiên Nhiên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :