1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoa đào rực rỡ - Nhan Nguyệt Khê (59) HOÀN SẮP CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29:

      Vân Cẩn nhướn mày: “u, thích ai hả, phải Tỉ Mỉ chứ, em sớm nhìn thấy có ý xấu đối với ấy rồi, khi nhìn ấy bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt ấy.”



      “Bà xã, em hiểu nha, đúng là rất thích Tỉ Mỉ, chờ thêm mấy ngày nữa bảo Tỉ Mỉ ra mặt đuổi mẹ mìn kia , trực tiếp đến phục vụ em.” Đinh Kiêu cũng phối hợp với vợ nhạo báng.




      Vân Cẩn gõ cái vào đầu Đinh Kiêu cái, lại túm lấy cái gối ôm bên cạnh vừa đánh vừa mắng, Đinh Kiêu lại sợ đụng vào bụng , chỉ có thể tránh phải tránh trái, để ý nên bị lăn xuống giường, thiếu chút nữa gãy cả lưng, Vân Cẩn giường thấy thế còn cười xấu xa.


      Hai vợ chồng ôm lấy nhau, rúc vào người Đinh Kiêu Vân Cẩn lại ngửi thấy người có mùi nước hoa, từ lúc mang thai rất lâu rồi dùng nước hoa, hơn nữa đây lại phải mùi nước hoa ngày trước hay dùng.



      Lòng nghi ngờ dâng lên, Vân Cẩn cũng giả vờ như thấy gì cả, hề tra hỏi mà tiếp tục đề tài vừa nãy: “Em biết trong lòng phải có em mà chẳng qua tính hơi ham chơi kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn thay đổi được, em cũng bắt ép , nhưng sau này nên biết chừng mực chút, thể giống như lúc chưa kết hôn được , sau này còn có cả bảo bảo nữa, làm cha mà cứ luôn sớm về khuya như vậy con còn có thể nhớ được mặt hay sao.”



      “Vậy sau này tự mình lái xe đưa em làm, buổi tối lại về sớm với em được .” Đinh Kiêu hứa, con lớn lên dễ thương như vậy phải thực tốt lời hứa này. Con còn ở trong bụng mẹ có lẽ cũng nghe được muốn cho con có ấn tượng tốt về mình.



      “Vậy nghĩ tên cho con , hôm nay em khám bác sĩ bảo nó là con trai.” Vân Cẩn nắm tay ông xã, xúc động .



      Đinh Kiêu đặt bàn tay lên cái bụng tròn vo của vợ, khe khẽ vuốt ve: “ sớm nghĩ rồi, đặt tên cho con chúng ta là Tung Tung, khi còn bé có nuôi con cún tên là Tung Tung, đặt tên con giống tên chó mèo dễ nuôi.”


      “Tung Tung….cái tên này cũng tốt, ông xã em thông minh, nếu muốn em đặt tên cho con cũng chỉ biết gọi là Bối Bối thôi.” Vân Cẩn tâng bốc chồng.



      Đinh Kiêu cười cười: “Chú tên nhũ danh là Bảo Bảo, em lại đặt tên con là Bối Bối phải cố ý chứ.”



      “Hôm trước chú đưa bà nội đến thăm em còn với em đặt chuẩn bị xong trường mệnh kim hỏa cho bảo bối của chúng ta rồi.” Vân Cẩn vui vẻ nhắc đến chuyện này.



      “Chú đúng là đối xử tệ với em nha, còn chưa bao giờ hào phóng với như vậy, xin chú ấy cái gì chú ấy cũng cho, em còn chưa mà chú ấy chuẩn bị xong trường mệnh kim tỏa rồi.” Đinh Kiêu cười chế giễu.



      Chú Đinh Tiềm là con thứ hai của ông nội Đinh Điềm Ninh, chỉ lớn hơn tuổi, bình thường hai người vẫn thân thiết với nha như em vậy.



      Hai vợ chồng chuyện phiếm, chuyện vui vẻ buổi chiều cũng cho qua.


      Lúc Đinh Kiêu tắm, Vân Cẩn lấy điện thoại di động trong áo , mở ra xem nhật ký cuộc gọi, bỏ qua những cái tên quen thuộc tìm cái tên khả nghi nhất, hiểu tại sao khi nhìn thấy cái tên Mạc Sở Nguyên ngón tay lại dừng lại chút, tiếp tục kéo xuống nữa.



      Mạc Sở Nguyên là ai? Vân Cẩn hề có ấn tượng với cái tên này, nhìn tên cũng biết đó là người phụ nữ, trước khi tan việc ta có gọi điện cho Đinh Kiêu, thời gian trò chuyện còn rất lâu, Vân Cẩn thầm lưu ý, ghi nhớ cái tên và số điện thoại này.




      lúc Vân Cẩn muốn trả điện thoại lại vào áo Đinh Kiêu Mạc Sở Nguyên lại nhắn tin đến.



      “Chiều nay em có lớp, đến đây sớm chút.”

      hàng chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Vân Cẩn bàng hoàng, bản năng người vợ trỗi dậy, cảm thấy tin nhắn này hề bình thường, Đinh Kiêu lừa gạt ai bao giờ, nhưng người phụ nữ Mạc Sở Nguyên này chưa bao giờ thấy nhắc đến.



      Trước kia khi hai người qua lại, có lúc vui vẻ cũng câu nệ gì kể chuyện An Tư Khiết trước kia cho nghe, hề e dè, mà Vân Cẩn cũng hề thấy phiền, ngược lại còn cười ha hả, cảm thấy Đinh Kiêu ra như vậy có nghĩa là giữa và An Tư Khiết còn tình cảm gì, tính cách của Đinh Kiêu chính là như vậy, nếu thực lòng mến ai để trong lòng nhưng nếu ngược lại miệng ngậm nổi.



      Vân Cẩn suy nghĩ lúc lâu rồi lại để điện thoại về chỗ cũ.


      Trong phòng tắm, Đinh Kiêu còn ca hát vui vẻ, mặc kệ thế nào nữa, bà xã vẫn còn tốt chán, vừa mấy câu là có thể lừa gạt được, làm cảm thấy tự hào vì mình thông minh, nhưng cũng biết đồng ý với Vân Cẩn như vậy, thể thực lời hứa, phải đoàng hoàng thời gian.



      Nhưng đáng tiếc khi muốn trở thành người chồng tốt của Trung Quốc cậu em vợ Tiểu Bạch lại nhảy vào gây náo loạn.



      Mạnh Tiểu Bạch gần đây có quen biết ông chủ họ Trương, ông chủ Trương này là người Sơn Tây, kiếm được chút tiền ở đó nhưng vẫn chưa muốn dừng lại còn muốn lên kinh thành xức bạc.



      Lão Trương đến kinh thành thời gian nhưng cũng chưa làm được gì, mới đầu ông nghĩ muốn đầu tư kiếm chút tiền, nhưng sau này lại phát ra kinh thành quả nhiên là kinh thành, cái gì cũng phải có quan hệ mới làm được, nếu có quan hệ ngay cả tiền cũng thể dùng được, vì vậy ông ta bắt đầu tìm kiếm quan hệ rồi biết ai dắt mối cho lại tìm đến Tiểu Bạch.


      Từ khi chị mình gả cho nhà họ Đinh, quan hệ của Mạnh Tiểu Bạch vẫn rất tốt, nhất là với người rể Đinh Kiêu lại càng thân thiết, chỉ giới thiệu cho nó vài người lính hậu cần mà còn giới thiệu cả vài người bạn của nữa.


      Đó đều là những người có tiền cả, những những người bạn của Đinh Kiêu phải phú cũng là quý, thực cũng có ý định kiếm tiền, làm trong sở nghiên cứu cũng phải làm trong công ty chỉ với trí thông minh của và quan hệ của gia đình cũng sớm chiếm cái ghế trong cái vòng phú quý ở kinh thành này rồi.



      Nhưng này lại có Mạnh Tiểu Bạch thay thực cái mục tiêu này, vì thế nó luồn cúi dưới, tai nghe 8 phương mắt nhìn 6 phía thăm dò các loại tin tức, lợi dụng tất cả các cơ hội nhận thầu công trình các hạng mục, chỉ cần có tiền có việc gì mà nó dám làm.


      Trong hội sở hạng sang, ông chủ Trương mời khách, Mạnh Tiểu Bạch thay ông ta mời Đinh Kiêu và mất người có máu mặt trong kinh thành đến.



      Nghe Mạnh Tiểu Bạch thuộc như lòng bàn tay mà giới thiệu nhưng người đó, cho dù người làm ăn lâu năm như lão Trương cũng há hốc mồn ngạc nhiên, ông ta ở Sơn Tây cũng có công ty làm ăn có tiếng, nhưng đến đây nhìn những người trước mặt đúng là chẳng ăn nhằm gì, tùy tiện người nào đó phải có cha làm cán bộ cấp tỉnh cũng là gia đình có tiếng, toàn những người tai to mặt lớn.



      Bọn họ đối với lão Trương cũng rất khách khí, đối với Tiểu Bạch cũng vậy , cũng cần biết họ thế nào nhưng cũng phải giữ chút mặt mũi cho Đinh Kiêu chứ, Đinh Kiêu trước với bọn họ muốn họ chiếu cố vị em vợ này của , nếu người bình thường như vậy có thể mời được bọn họ đến đây hay sao ?



      Nhưng lão Trương đó cũng khiến Đinh Kiêu và mấy người bạn bè đó tương đối hài lòng, lão mặc dù là cường hào nhưng mang đến mấy người hầu rượu cũng được gọi là quốc sắc thiên hương. Mấy người đàn ông đều là nhưng tay ăn chơi thấy đẹp là hụt hơi, thêm mấy ly rượu xuống bụng, khí bắt đầu mờ ám.



      Tỉ Mỉ ngồi xuống bên, hơi có chút nhịn được, bàn này toàn đàn ông, trừ rể và Tiểu Bạch toàn là những người thích, nhìn bọn họ đều giả bộ đạo mạo nhưng vừa uống mấy ly rượu bắt đầu lộ ra nguyên hình.



      Tỉ Mỉ cũng uống ít, mặc dù Đinh Kiêu chiếu cố nhưng kia cũng đều là bạn bè của cả, Tỉ Mỉ lại là mỹ nữ như thế cũng có cách nào từ chối, cũng phải uống hai ba chén õng ẹo hai ba câu.

      Tỉ Mỉ cũng phải chỉ là xinh đẹp bình thường mà là cực kỳ xinh đẹp, muốn có thân hình là có thân hình, muốn có gương mặt là có gương mặt, lần đầu Đinh Kiêu nhìn thấy cũng phải giật mình, đặt biệt cái miệng của còn rất ngọt, hai câu cũng có thể khiên đàn ông nghiêng ngả, nếu cố ý lấy lòng chỉ sợ kkhoong người đàn ông nào có thể thoát được ấy.



      Nhưng Tỉ Mỉ tuyệt đối phong trần, cũng phải dạng hồ ly tinh tinh tu luyện ngàn năm, làm những chuyện dụ dỗ đàn ông, vừa mở miệng là kể lể ra vẻ mình thương tâm, mà giống như tiểu hồ ly ngọt ngào, xu nịnh người này cũng lấy lòng người lkia, mà chỉ là người phụ nữ quyến rũ cơ trí theo bản năng nhưng lại khiến người khác mơ màng nhớ mãi quên.


      Bị mấy người thi nhau cạn chén, Tỉ Mỉ thấy dạ dày khó chịu, cảm giác như trời đất sắp nghiêng ngả cả rồi, vừa vào đến toilet, vặn vòi nước là cúi xuống phun hết mọi thứ trong bụng ra.



      Đầu đau như muốn nứt ra, miễn cưỡng xúc miệng rồi lảo đảo rời khỏi phòng vệ sinh, đến bãi đậu xe, kéo cửa chiếc xe Cayenne rồi ngồi vào phía sau.



      Bởi vì đêm nay toàn những công tử có tiếng trong kinh thành đến đây, Mạnh Tiểu Bạch thể rêu rao chiếc Ferrrari của mình được, đành phải lấy chiếc xe Cayene trước kia, cũng rất tinh tế đấy chứ, đây phải lúc có thể kiêu căng. Vì thế vừa nhìn thấy xe Cayene Tỉ Mỉ an tâm ngồi vào, phát trước xe người đàn ông.



      Lục Thành Khang ra ngoài gọi điện thoại, lúc trước Mạnh Tiểu Bạch có với hôm nay chuẩn bị cho món quà bí mật tự mình đưa đến nhà .

      Bất ngờ lại có người phụ nữ trèo lên ngồi vào xe , Lục Thành Khang buồn bực nhìn về phía người phụ nữ say chuếnh choáng phía sau xe, nhờ ánh đèn mờ mới nhìn đó là người thứ ký xinh đẹp bên cạnh Mạnh Tiểu Bạch.



      Chẳng lẽ đây chính là món quà bí mật Mạnh Tiểu Bạch tặng cho , tên tiểu tử kia cũng được nha, biết mình thương nhớ bé này nên đưa đến tận cửa.


      " Em …em …. Tỉ Mỉ ,…. Tỉ Mỉ… »Lục Thành Khang gọi Tỉ Mỉ mấy tiếng nhưng thấy trả lời, vốn định cho cơ hội xuống xe nhưng nào biết ta lại có phản ứng gì, gọi mãi cũng tỉnh.



      Cho cơ hội chịu , vậy đừng trách tôi có lòng thương hoa tiếc ngọc nha.


      Lục Thành Khang cũng phải chính nhân quân tử gì, vừa nhìn Tỉ Mỉ xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi ở ghế sau biết được là uống quá nhiều, chắc phải bị Mạnh Tiểu Bạch hạ dược đấy chứ, nghĩ vậy thấy bụng dưới nóng lên, tinh thần phấn khích, khởi động xe nhanh chóng lao ra ngoài.



      Xe xuyên qua các con phố lớn của Bắc Kinh, những con đường dần trở nên thưa thớt có xe chạy, cũng có người qua lại, xuyên qua những khu phố náo nhiệt đến vung đất hoang vu người trong khi Tỉ Mỉ vẫn hề hay biết.


      Lục Thành Khang dừng xe lại ven đường, xuống xe rồi lại kéo cửa phía sau ra ngồi vào khóa trái cửa lại.



      Tg có lời muốn : Toàn bộ thế giới yên tĩnh, giống như màn đêm bao phủ xuống thành cổ Pompeii, tất cả còn kịp nữa…



      Chương sau Tỉ Mỉ bị LTK ….khổ thân… :’(
      Chương 30:



      Lục Thành Khang bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào đối với người đẹp đưa đến cửa này đây, thế nào đây cũng là người bên cạnh Mạnh Tiểu Bạch, cũng thể làm quá được, cho nên có làm người khác, chuẩn bị là mình.


      Tiểu mỹ nhân say đến bất tỉnh nhân , hai má ửng hồng, hàm răng khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, là biết quyến rũ người khác.



      Lục Thành Khang đặt tay lên bộ ngực cao ngất của Tỉ Mỉ, muốn biết có phải silicon hay , sờ là biết liền, nếu bộ ngực này silicon cũng chẳng thèm đụng vào, đối với đàn bà cũng rất kén chọn, chỉ cần chút giả dối người đều thích.



      Cởi bỏ áo áo khoác người Tỉ Mỉ xuống, rồi lại áo sơ mi, lộ ra bộ ngực xinh đẹp khuất sau áo lót khiến cho người nhìn cảm thấy kích thích, người phụ nữ này dáng người đúng là cực phẩm nha, khó trách Mạnh Tiểu Bạch cho ta ra ngoài xã giao, phụ nữ hai mươi thân thể chính là tiền vốn.


      Lục Thành Khang cẩn thận cởi bỏ váy của Tỉ Mỉ xuống, đợi đến khi người chỉ còn lại quần áo lót mới bắt đầu chậm rãi đùa bỡn.



      Mạnh Tiểu Bạch quả là biết bỏ vốn, từ xuống dưới người phụ nữ đều là hàng cao cấp, vừa nhìn Lục Thành Khang cũng biết bộ áo lót mặc chính là hàng La Per La cái áo lót tối thiểu cũng phải hơn năm ngàn.



      Sau khi Tỉ Mỉ bị cởi hết quần áo, người còn sót lại gì, Lục Thành Khang lại lấy di động từ túi quần ra chụp ảnh, còn cố ý chiếu thẳng vào mặt chụp bộ mặt .


      Nha đầu này đẹp, bộ ngực cao ngất trắng ngần, tiểu đào lại đỏ thắm mê người, mấy trăm mỹ nhân cũng chưa chắc tìm ra được người đẹp như vậy, Lục Thành Khang đắm chìm vào cơ thể , cúi đầu cắn vào bộ ngực kéo ra, cắn đến khi đỏ lên mới cầm lấy điện thoại để chụp tiểu bảo bối này, giữ lại để sau này còn thưởng thức chứ.



      tay nắm phía tay lần theo thắt lưng xuống dưới, thời điểm hai ngón tay vào trong cơ thể Tỉ Mỉ bị đau làm cho tỉnh lại, mặc dù đầu óc có hơi tỉnh táo nhưng khí lực vẫn chưa khôi phục toàn bộ.


      Mấy lần Lục Thành Khang thấy mở mắt ra, đôi mắt mờ nước lại càng mê người hơn khiến ta càng hăng hái, cởi đai lưng đích thân ra trận. còn mơ màng như trước nữa, dần dần tỉnh lại khiến lại càng hăng hái hơn.



      Tỉ Mỉ nửa tỉnh nửa mê nhìn người đàn ông nằm người mình, tuy đầu óc còn choáng váng nhìn thấy mặt nhưng biết rằng mình bị cưỡng gian.



      Thân thể hơn hai mươi năm nay trong sạch giờ lại bị người đàn ông quen biết chiếm đoạt, phải người thích lầ Mạnh Tiểu Bạch hay sao nhưng trực giác cho biết người này phải Mạnh Tiểu Bạch cũng thể nào là Mạnh Tiểu Bạch được.



      Tỉ Mỉ khóc nhưng thân thể lay động lợi hại, động tác của người đàn ông này quá mạnh khiến đâu đến muốn chết , rất muốn cầu xin tha cho những cũng biết là đối với người đàn ông suy nghĩ đó ngây thơ, đối phương chỉ mong sao có thể chết bởi tiết tấu của .

      Động tác của quá mạnh, quá kịch liệt khiến đau muốn chết sống lại, liên tục thét chói tai mấy lần, phóng tầm mắt ra ngoài, tựa như nhìn thấy có ánh đèn le lói, trong nháy trở nên thanh tĩnh, nhìn thấy mặt Lục Thành Khang cũng biết được ông ta chụp ảnh mình.



      Đúng là hồ ly tinh, sảng khoái, lúc này Lục Thành Khang cảm giác mình như tiên cảnh, bao lâu nay nín nhịn như vậy bao lâu rồi gặp được người như thế, chân dài da trắng? Ngay cả tiếng kêu cũng phát ra nguyên thủy nhất, như thế mời hấp dẫn đàn ông.



      ngồi ở phía sau, đổi ba bốn lần bcs. Đàn ông mà làm gì có ai ngu lại lưu lại chứng cứ bên ngoài, con quỷ trước mặt này tuy có bị làm cho nửa sống nửa chết nhưng ánh mắt lại nhìn như muốn giết người, khiến lòng run lên thầm nghĩ cũng may mình lưu lại hậu họa gì.



      Lúc này Tỉ Mỉ có kêu trời trời cũng thấu, kêu đất đất chẳng hay, khong biết bị giày vò bao lâu chỉ cảm thấy phần dưới đau đên muốn chết .



      Lục Thành Khang nhìn máu chảy ra bên dưới , đúng là ngờ, tên tiểu tử Mạnh Tiểu Bạch kia thế mà lại bắt người còn trong trắng như vậy để tiếp khách, quả nhiên là lòng dạ độc ác, vì tiền mà còn để ý đến lương tâm.



      Nha đầu, cũng thể trách tôi được, tôi cũng biết em còn là xử nữ, nhìn em ngon lành như vậy cứ nghĩ rằng em bị ăn từ lâu rồi.


      Lục Thành Khang ăn mặc chỉnh tể rồi mới lấy quần áo mặc lại cho Tỉ Mỉ, ta về ghế trước lấy chai nước lọc và bọc khăn giấy rất cẩn thận giúp lau thân dưới, những vết máu kia cũng giúp lau sạch, ngủ giấc ngon ngày mai lại trở thành nương xinh đẹp.



      Lái xe trở về bãi đâuk của sở hội, Lục Thành Khang rất cẩn thận ôm xuống xe, thả xuống ven đường, hôn cái, tin rằng ở đây gặp nguy hiểm gì mới lái xe dời .



      Tỉ Mỉ ngồi bên đường, nhìn xe của xa, khóe mặt chảy xuống hai dòng nước, người đàn ông kia vừa gây thường tổn cho nhưng lại có thể đem tùy tiện để ở ven đường rồi lái xe , mà thân thể lúc này vô cùng mệt mỏi mềm yếu còn sức mà đứng lên nữa.


      Điện thoại trong túi xách ngừng reo lên, Tỉ Mỉ cố gắng hết sức lấy điện thoại ra nghe, trong đó truyền đến thanh lo lắng của Mạnh Tiểu Bạch: “Em chạy đâu đấy, làm sao mà gọi mãi cũng nghe máy?”



      “Em…em …” bây giờ hy vọng lớn nhất của Tỉ Mỉ là được ôm lấy Mạnh Tiểu Bạch khóc trận lớn, bảo Mạnh Tiểu Bạch báo thù cho , đem ta băm vằn thành từng mảnh .



      “Em ở đâu?” Mạnh Tiểu Bạch thấy thanh của Tỉ Mỉ có phần đúng, lo lắng hỏi.


      “Em.. em ở dưới lầu.” Tỉ Mỉ cũng còn hơi sức nữa, tựa vào tường khóc nức nở.



      “Lầu dưới? Em chờ chút xuống ngay.” Mạnh Tiểu Bạch vội vàng chạy xuống cầu thang, có dự cảm tốt biết Tỉ Mỉ xảy ra chuyện gì. Vội vội vàng vàng, bước chân cũng nhanh hơn, đường đụng phải vài người cũng kịp xin lỗi cứ như vậy mà chạy xuống cầu thang.



      Thấy Tỉ Mỉ ngồi ven đường, trong lòng Mạnh Tiểu Bạch càng căng thẳng, chạy đến bên cạnh ôm vào lòng, thấy còn hơi sức nữa, bế lên về phía xe mình.



      Tỉ Mỉ vừa dựa vào ngực vừa khóc lớn, thanh nức nở, dường như muốn đem tất cả sức lực còn sót lại của mình để khóc ra, tiếng khóc đó như muốn với có bao nhiêu uất ức.



      sao, Tỉ Mỉ cho biết xảy ra chuyện gì?” trong lòng Mạnh Tiểu Bạch cũng bồn chồn, cần hỏi cũng biết như vậy mà khóc chắc chắn xảy ra chuyện lớn.



      “Em bị…bị Lục Thành Khang cưỡng hiếp, em uống quá nhiều, nên phạm sai lầm..lên nhầm xe bị đưa đến vùng đất hoang cưỡng hiếp.” Tỉ Mỉ càng khóc lớn tố cáo với Mạnh Tiểu Bạch.


      Trong lòng Mạnh Tiểu Bạch bỗng suy sụp, trong lòng đau đớn khiến càng phẫn nộ, rất muốn lái xe tìm cái tên Lục Thành Khang kia liều mạng, nhưng vài phút sau lý trí lại nhắc nhở , làm như vậy cũng vô dụng, ta là con cáo gì rồi, đanh nhau như vậy cũng giải quyết được việc gì.



      “Em có bị thương ở đâu ? dẫn em đến bệnh viện xem chút.” Mạnh Tiểu Bạch mặt lo lắng cho thân thể Tỉ Mỉ, mặt khác cũng kiểm tra xem tên này có lưu lại chứng cớ gì .


      , . Tiểu Bạch em muốn bất kỳ ai biết chuyện này cả, em đến bệnh viện đâu đưa em về nhà . Tiểu Bạch em muốn về nhà.” Tỉ Mỉ cầu khóc. chỉ mới hai mốt tuổi, cũng muốn cho người khác biết mình bị cưỡng hiếp, nếu sao có thể ngóc đầu dậy nổi.


      Mạnh Tiểu Bạch thấy khóc đáng thương cũng đành nhìn bị kích thích hơn nữa, ôm vào ghế sau dàn xếp cho ổn thỏa rồi mới ngồi vào ghế trước.



      Đưa Tỉ Mỉ về nhà, Mạnh Tiểu Bạch trực tiếp ôm vào phòng tắm, hề để ý gì giúp tắm rửa, làm sao mà biết Tỉ Mỉ thừa nhận hết thảy chuyện này đều là vì , nếu phải vì làm sao lại bị ủy khuất như vậy được?


      Lòng đau muốn chết nhưng đau lòng như vậy nhưng cũng hề có ý định cưới , ngược lại trong lòng lại nảy ra suy nghĩ, Tỉ Mỉ cứ chờ xem, bắt tên tôn tử kia phải ngoan ngoãn cưới em.

      bộ ngực trắng noãn của Tỉ Mỉ lên vô số dấu răng của tên vô sỉ kia, hạ thân bị chà đạp thê thảm nỡ nhìn, ở phương diện này kinh nghiệm của Mạnh Tiểu Bạch rất phong phú, cho nên biết cái tên giày xéo Tỉ Mỉ là quá cầm thú.



      Rửa sạch, Mạnh Tiểu Bạch lấy khăn tắm bao quanh người Tỉ Mỉ ôm đến bên giường, kéo chăn ra đắp kín cho , biết phải an ủi người vừa bị kinh sợ vì khuất nhục như thế nào chỉ có thể ở bên cạnh bầu bạn cùng . đêm này, nhất định ngủ được cũng tính dời , cứ như vậy ở bên giường cùng .


      mấy ngày trôi qua, Tỉ Mỉ vừa nhắm lại là lại thấy khuôn mặt dữ tợn của Lục Thành Khang, khiến cách nào ngủ được, cách nào suy nghĩ được gì, cả người tiều tụy chịu nổi.



      Mạnh Tiểu Bạch xin phéo nghỉ mấy ngày chăm sóc , mỗi ngày nấu cơm cho ăn, ngăn cản cho nghĩ quẩn. ra Tỉ Mỉ cũng có ý định tự sát, nhưng rất hận chính mình tại sao lại yếu ớt như thế để cho đối phương có cơ hội lợi dụng.



      Vậy mà thời gian qua tâm tình cũng bắt đầu hồi phục, thân thể cũng còn đau đớn nữa, mọi chuyện vào trong quên lãng, Tỉ Mỉ cũng quên vết thương đó nhưng nỗi hận trong lòng vẫn mơ hò được giấu kín nơi đáy lòng chưa từng dời .

      bắt đầu làm lại, cuộc sống trở lại bình thường, sau chuyện kia Mạnh Tiểu Bạch cũng để cùng xã giao nữa, vừa sợ suy nghĩ cực đoan cũng sợ gặp phiền toái nữa, cũng biết ý định của Mạnh Tiểu Bạch nên cố gắng làm công việc của mình, bất kể thế nào bây giờ cũng là Mạnh Tiểu Bạch nợ , trước giờ chưa từng đối xử tốt với .



      Nhưng điều duy nhất Tỉ Mỉ thấy yên tâm đó chính là chuyện lão Trương, kể từ khi Mạnh Tiểu Bạch quen biết lão, hai người thường ở chung chỗ bàn chuyện gì đó rất bí mật. Tỉ Mỉ có cảm giác lão Trương đó có gì đó rất nghi nhưng lại thể lão nghi ở chỗ nào.



      Suy nghĩ lại Tỉ Mỉ lần đầu gặp lão chính là trong lần lão mời khách đó, lão tìm mấy đến để tiếp khách, cảm thấy bản chất lão lộ ra cỗ tà khí, hề làm ăn chính đáng, ngoài mặt nhìn chân chất khờ khạo nhưng trong lòng lại là lão hồ ly.



      Mạnh Tiểu Bạch so với ta dù gì cũng trẻ tuổi hơn, mặc dù có để cho cùng xã giao nhưng cũng rất chiếu cố , bắt làm gì quá đáng, nếu chẳng may gặp người nào có ý đồ xấu với cũng giúp từ chối khéo, nếu cũng đồng ý mà theo nhiều năm như vậy, nhưng chuyện lần này nếu Mạnh Tiểu Bạch muốn tiếp tục làm, có chuyện gì xảy ra chỉ sợ ảnh hưởng đến rể, nhưng nếu rể mà chịu giúp chỉ sợ chị lo lắng.


      Tỉ Mỉ muốn chị khuyên Mạnh Tiểu Bạch nên tham món lợi trước mắt mà làm ảnh hưởng đến những người thân trong nhà, làm ảnh hưởng đến Đinh Kiêu, mười mấy tuổi chạy từ Diên Khánh đến đây theo Mạnh Tiểu Bạch xông pha vào thương trường, cũng có chút tình cảm đối với nhà họ Mạnh.


      Tỉ Mỉ muốn chuyện này cho chị biết nhưng nhìn bụng chị ấy càng lúc càng lớn chắc cũng sắp đẻ rồi, thể để cho chị ấy phải lo lắng nữa, đành phải giấu kín chuyện đó ở trong lòng.


      Trong khoản thời gian này Vân Cẩn cũng cảm thấy an lòng, cái tên Mạc Sở Nguyên này cứ như cái bóng in sâu vào lòng . Kể từ lần xem trộm tinh nhắn của Đinh Kiêu sau này còn lén xem nhật ký điện thoại phát cái tên này càng ngày càng xuất nhiều.


      Vân Cẩn muốn tìm người nào đó hỏi chuyện này chút nhưng lại biết phải hỏi ai. Mấy người thân thiết với Đinh Kiêu đều biết cả nhưng cũng chắc rằng họ lại lại với Đinh Kiêu.



      Chung Dịch Minh và Lục Thành Duệ cần phải , Đinh Kí lại càng thể, quan hệ giữa Đinh Kiêu và đứa em họ này vô cùng tốt lại cho nhau cho mà xem.


      chỉ còn cách giương đông kích tây.

      Vì thế nghĩ đến chú của Đinh Kiêu- Đinh Tiềm, Đinh Tiềm mặc dù là thế hệ trước nhưng lại chỉ lớn hơn Đinh Kiêu tuổi, nhưng tính tình cũng rất ra dáng trưởng bối, nếu Đinh Kiêu mà vi phạm điều gì, Vân Cẩn cảm thấy chắc chắn người chú này hề bao che.
      Phiên Nhiên thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31:


      Vân Cẩn gọi điện thoại cho Đinh Tiềm, hỏi chú ấy xem từng nghe qua Mạc Sơ Nguyên bao giờ chưa, kết quả Đinh Tiềm cho biết đúng là Đinh Kiêu từng có người bạn như vậy.



      “Là bạn trước kia của , cũng là chuyện của nhiều năm về trước rồi, làm sao thế hai người bọn họ lại cấu kết với nhau chuyện gì à?”


      Đinh Tiềm cười cười. Tính chú vốn khôi hài lại vô cùng thông minh, cháu dâu hỏi như thế chắc là có cái gì đó nghi ngờ, chú cũng biết đứa cháu mình cũng chẳng phải tốt đẹp gì.



      biết gần đây Đinh Kiêu và ấy rất hay liên lạc, hơn nữa ấy còn chuyện này cho cháu, khiến cháu rất lo lắng, chú à cháu hỏi người khác họ cũng cho cháu biết chỉ có chú mới giúp được cháu thôi.” Vân Cẩn nghĩ trong chuyện này mình nên có người làm hậu thuẫn, mà chú ấy lại là người có thể tin tưởng được.



      Đinnh Tiềm thể từ chối được nên đáp ứng: “Được, chú tìm cơ hội với nó, nhưng mà chú cũng phải trước cho cháu, chuyện như vậy cũng có chứng cứ gì, ngàn vạn lần đừng cãi nhau với Đinh Kiêu, chuyện mà vỡ lở ra chỉ có cháu mới là người thiệt thòi thôi.”


      Vân Cẩn liên tục gật đầu, thái độ khiêm nhường: “Cháu biết rồi ạ, chính vì có chứng cớ gì dám hỏi ấy nên cháu mới hỏi thăm chú, chuyện này cháu nghe lời chú.”


      Cúp điện thoại, Đinh Tiềm suy tư chút rồi lái xe dời đơn vị. muốn tìm người ta xem xem Mạc Sơ Nguyên có thân phận như thế nào, ta làm gì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.




      Đinh Kiêu làm trong quân đội chỉ đạo nhân viên nghiên cứu vũ khí, những cái hay tin tức đều phải trải qua mã hóa đề phòng bị người khác nghe lén, mà Đinh Tiềm cũng là chuyên gia vũ khí trong quân đội, những bí mật liên lạc trong ngành cũng được giữ bí mật rất chặt chẽ, vì vậy khi cầm tên và mã số cuộc trò chuyện Vân Cẩn cho điều tra liền tra ra được cuộc chuyện của Đinh Kiêu và Mạc Sơ Nguyên.

      Nhìn ghi chép những cuộc trò chuyện kia, Đinh Tiềm cảm thấy Đinh Kiêu và Mạc Sơ Nguyên mặc dù cũng có chút mập mờ nhưng hình như cũng đến nỗi khiến cho Vân Cẩn phải lo lắng như vậy, nhưng cũng biết rằng giữa nam với nữ khi bắt đầu chỉ là mập mờ rồi đến khi khắc chế được mình mọi chuyện càng dây dưa, lúc đó còn có thể giữ được mình hay cũng thể biết trước được.



      Giải quyết chuyện gì cũng phải dứt khoát! Lại Đinh Tiềm cũng là người túc trí đa mưu, nghĩ nghĩ chút rồi kéo cả bạn mình Hạ Lục cùng giải quyết chuyện này.




      “Lục Lục, tối nay chúng ta cùng Hoàng Ký ăn lẩu .” Đinh Tiềm gọi điện thoại cho Hạ Lục. “ làm gì, nhân dịp gì sao” Hạ Lục thích những nơi an tĩnh.


      nhân dịp gì cả, chỉ là tự nhiên lại muốn ăn lẩu thôi.” Đinh Tiềm cũng cho biết là mình kéo để phá hư chuyện tốt của cháu. “Được, vậy tan làm đến đón em, cứ quyết định vậy .” Hạ Lục nghe .



      Lúc Đinh Kiêu và Mạc Sơ Nguyên ăn cơm ở Hoàng Ký cũng nghĩ đến lại gặp chú mình và bạn ăn, có chút hơi xấu hổ.




      “Đại Đinh Đinh, cháu cũng ăn ở đây sao, A Tiềm, hôm nay nhiều người chỗ ngồi ít, chúng ta đến ngồi chung với đại Đinh Đinh .” Ở phương diện này Hạ Lục rất thông minh, vừa nhìn là biết bạn trai mình yên lòng chuyện này, vốn thích ăn những thứ này nhưng lại muốn đến đây, chắc chắn là có dụng ý khác cũng phải phối hợp với để diễn chứ.



      Mạc Sơ Nguyên trơ mắt nhìn tiểu mỹ nữ mềm mại rất tự nhiên mà kéo theo chàng đẹp trai mời mà đến, mà khuôn mặt Đinh Kiêu lại trắng xanh nhìn chàng đẹp trai đó gọi là chú.




      ra đây chính là người chú trong truyền thuyết của Đinh Kiêu, Mạc Sơ Nguyên quan sát Đinh Tiềm cái, biết kiếp trước nhà họ Đinh tích đức như thế nào mà con cháu đều đẹp tai như vậy, Đinh Kiêu đẹp trai rồi, em họ Đinh Ký cũng đẹp trai, đến chú lại càng cực phẩm.



      “Lục Lục muốn ăn lẩu nên ta mang dì cháu đến đây ngờ lại gặp cháu, Đinh Kiêu làm sao lại giới thiệu chút.” Đinh Tiềm cười cười nhìn Đinh Kiêu.


      Trong lòng Đinh Kiêu thầm nghĩ, chú mình quỷ kế đa đoan, ngài đây là cố ý, nghe thấy phong thanh gì nên cố tình kéo đên giáo huấn ta chứ gì.



      “Hai vị trưởng bối, đây là bạn học cháu, Mạc Sơ Nguyên, làm nghiên cứu chế tạo vật liệu hàng ở đại học Q, chúng ta hạng mục hợp tác với trường học bọn họ làm nghiên cứu, vất vả cháu và ấy mới cùng nhau ăn được bữa cơm lại gặp mọi người.” Đinh Kiêu cố gắng mọi chuyện cho thoải mái.



      “U, nhà khoa học nha, ta rất hâm mộ các nhà khoa học, ta học số học rất kém, hàm số lượng giác và hình học gian như lấy mạng ta, nhà khoa học bắt tay .” Lục Lục đưa tay về phía Mạc Sơ Nguyên.





      Mạc Sơ Nguyên chỉ đành bắt tay với cái. Mặc dù nhìn bên ngoài Hạ Lục còn tuổi, nhiều lắm chỉ hai mốt hai hai tuổi nhưng lại có địa vị , là bạn của chú Đinh Kiêu, tương lai là dì .



      Nếu biết chúng ta gặp nhau ta gọi điện cho Vân Cẩn, mấy người chúng ta cùng nhau ăn lẩu mới náo nhiệt nha, A Tiềm có phải ?” Hạ Lục làm nũng nghiêng đầu nhìn Đinh Tiềm, nháy mắt với .



      Đinh Tiềm cưng chiều sờ đầu : “Ai phải đâu, nếu để bảo tài xế đến đón Vân Cẩn đến đây.” Vừa chuyện vừa móc điện thoại ra nhưng lại bị Hạ Lục đè xuống.



      “Đừng kêu, ấy cũng có thai bảy tháng rồi, bụng to lại dễ dàng, ở đây lại nhiều người như vậy, rất loạn ngộ nhỡ đụng phải bụng ấy, có bồi thường nổi , đúng Đại Đinh Đinh, vợ cháu cháu hiểu nhất mà.” Hạ Lục đưa mắt nhìn sang Đinh Kiêu đặc biệt thâm ý mà nhìn.



      Đối với hai người này Đinh Kiêu cũng có cách nào khác chỉ cười trừ. Mạc Sơ Nguyên ngồi khó chịu, người ta là người nhà hoàn toàn để vào mắt, khiến cho bị ra rìa.



      Tìm đại cái cơ, Mạc Sơ Nguyên trước bàn chỉ còn ba người.




      Nhìn thấy chú mình và Hạ Lục chuyện thèm coi ai ra gì, Đinh Kiêu kiềm chế được: “Chú, ngài đây là muố n gì chứ, muốn phá hỏng chuyện của cháu sao.”


      “Ta cũng có chuyện muốn hỏi cháu đây, tiểu tử cháu rốt cuộc muốn gì<” Đinh Tiềm hỏi ngược lại giọng có vẻ trách cứ.



      “Cháu cùng bạn ăn cơm thôi, mọi người đều thấy rồi, bây giờ phải ăn cơm với bạn khác phái cũng phạm pháp chứ?” Đinh Kiêu kêu oan.




      Nghĩ thầm, lão ngài …ngài còn chưa già đâu thế mà cái gì cũng thích nhúng tay vào khác nào ông nội cả, xưng vương xưng bá trong nhà.



      ta có chuyện gì sao ngay trước mặt ta luôn ? ra phải xấu hổ hay sao? Ngựa tốt còn ăn xong đấy.” Đinh Tiềm cũng muốn làm xấu mặt cháu mình trước mặt Hạ Lục.



      Hạ Lục rất hiểu chuyện, mặc dù hai chú cháu bọn họ cãi nhau chuyện gì cũng biết nhưng cũng chen vào, đôi mắt to tròn chớp chớp chốc lại nhìn Đinh Tiềm, rồi lại quay sang nhìn Đinh Kiêu.



      “Chú biết ấy? Đinh Kiêu nghi ngờ, chú mình làm sao lại biết Mạc Sơ Nguyên được?



      Đinh Kiêu cố gắng nghĩ lại, chợt nhớ nhiều năm trước khi đưa Mạc Sơ Nguyên Tân Thế Giới tham gia lễ hội Noel hình như có gặp qua chú.



      Hư hư trí nhớ của chú ấy đúng là quá tốt ngoài sức tưởng tượng, nhưng mà chú ấy biết để đến đây nhất định là có mật báo, Đinh Kiêu vừa nghĩ liền nhớ ngay đến Vân Cẩn, có thể mang chú đến đây cũng chỉ có người vợ này của thôi.



      “Đinh Kiêu cháu có vợ cũng sắp có con rồi, nên đối xử tốt với bọn họ đừng giống như là còn chưa trưởng thành nữa.” Đinh Tiềm lấy thân phận trưởng bối ra .




      Tuy ít khi cái giọng trưởng bối này để chuyện với Đinh Kiêu nhưng khi như vậy Đinh Kiêu cũng dám chữ , dù chú ấy còn trẻ cũng chưa kết hôn, dù mình kết hôn rồi nhưng chú ấy vẫn là trưởng bối.



      “A Tiềm cũng đừng trách Đinh Kiêu, muốn trách phải trách người phụ nữ đó, ta biết vợ Đinh Kiêu mang thai vậy mà còn mời Đinh Kiêu ăn cơm, ta là cố ý tạo cơ hộ cho Đinh Kiêu phạm sai lầm, ta ghen tỵ, vừa nhìn cái cũng biết ta còn chưa có bạn trai nội tiết mất cân bằng dẫn đến có ý muốn thác loạn.” Hạ Lục vừa giúp Đinh Tiềm chấn an Đinh Kiêu, lại chen vào hai ba câu xem thường Mạc Sơ Nguyên.

      Đinh Kiêu là có nỗi khổ mà thể ra, và Mạc Sơ Nguyên ràng là có cái gì, chỉ là giúp ấy nghĩ cách ứng phó với người phó chủ nhiệm quấy rầy chút nhưng lại bị người khác nghĩ chơi đùa ở bên ngoài, khiến thể giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, cháu và ấy có chuyện gì cả, ấy gặp phải khó khăn nên cháu giúp, xong chuyện ấy chỉ mời cháu ăn bữa cơm thôi mà.”



      “Vậy cháu cũng cần dẫn ta đến Hoàng Ký chứ, đây cũng phải cửa hàng ta mở, chỉ khiến cháu tiêu phí thôi.” Đinh Tiềm cũng tin lời giải thích của Đinh Kiêu,



      Lấy trí thông minh của Đinh Kiêu cũng phải đoán ra ý định của người phụ nữ kia, Đinh Tiềm hiểu rất đứa cháu này của mình, nó chính là ham mới mẻ, ham chơi, nào có chịu sống đoàng hoàng như người khác đâu.



      Đinh Kiêu lên tiếng biết là chú định cái tội này lên đầu mình rồi, nếu phải Mạnh Thịt Thịt cái gì đó trước mặt chú ấy chú ấy cũng đến nỗi đuổi chịu tha.



      Nghĩ đến điều này khiến Đinh Kiêu khỏi có chút tức giận, có chuyện gì thể thẳng với lại vòng vo khiến cho chú mìh phải ra mặt, việc làm này của Mạnh Thịt Thịt khiến cảm thấy khó chịu.



      “Đinh Kiêu thay vì nghĩ đến những cái cháu có chi bằng hay nghĩ nhiều đến những cái cháu có. , Lục Lục chúng ta đừng ngồi ở đây ăn, chỗ nào ầm ĩ yên tĩnh..” Đinh Tiềm dắt tay Hạ Lục cùng nhau dời .


      Hạ Lục được vài bước, thấy sắc mặt Đinh Kiêu có vẻ vui vẫn ngồi ở chỗ đó, buông tay Đinh Tiềm ra chạy đến, lặng lẽ với Đinh Kiêu: “Đại Đinh Đinh, bữa hôm nay ta mời, ta tính tiền, chuyện này ta với vợ cháu đâu cũng bảo chú ấy , cháu thông minh như vậy lại ngoan, dì biết mà.”



      xong, còn nghịch ngợm sờ sờ đầu Đinh Kiêu.



      Đinh Kiêu dở khóc dở cười, chỉ đành cười lại với ấy, thấy dì chớp chớp đôi mắt xinh đẹp giống như muốn chia với mình bí mật, buồn bực trong lòng cũng với nửa.



      Hạ Lục rất thông minh lại xinh đẹp, cả nhà từ xuống dưới đều coi ấy như bảo bối, chú mình lại càng như nâng trong lòng bàn tay, ngay cả Đinh Kiêu cũng rất quý , những điều còn có tác dụng hơn cả chú.




      Tâm nặng nề về đến nhà, Đinh Kiêu chẳng buồn làm gì trầm mặc nằm soài giường, nhưng khi thấy Vân Cẩn ôm cái bụng bự đến đắp chăn ch mình trong lòng vẫn cảm thấy rung động.



      ăn tối rồi a? Có chỗ nào thoải mái hay sao?” Vân Cẩn muốn sờ thử đầu Đinh Kiêu, lại tức giận bật dậy: “ bị em chọc cho tức chết rồi em vui mừng chưa?”



      “Em vui mừng cái gì, như vậy mà cũng được hay sao?” Vân Cẩn hiểu cái gì cũng muốn giả vờ như biết.




      “Em có thể hay đừng kiếm chuyện để đùa nữa, em còn chưa biết chân tướng như thế nào mà tố cáo với chú.’”Tức giận trong lòng được ra cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.




      Vân Cẩn nghe như vậy, lại thấy sắc mặt này của , cũng biết là chú bắt đầu hành động, cười lạnh : “Chú vẫn là chú , tính tình chú ấy phải biết, chú ấy như vậy cũng là do , nếu làm chuyện gì, tự nhiên thấy thẹn với lòng.”



      làm chuyện gì, em xem làm chuyện gì? Em đừng có kiếm chuyện gây nữa được ?” Đinh Kiêu như bị đạp trúng đuôi, nổi nóng.



      “Em biết là em làm chuyện gì, vừa về đến nhà nổi nóng với em như vậy?” Vân Cẩn khí định thần nhàn, cố ý đè thấp thanh xuống, cứ như vậy giọng của Đinh Kiêu lại càng có vẻ như quát tháo, khiến cho mẹ chồng nghe thấy.




      Đinh Kiêu nào biết được tâm tư của , cho là chột dạ, giọng lại càng to: “Em biết hay sao, em cáo trạng với chú , có thể nổi giận được hay sao, chú ấy chưa bao giờ mắng vậy mà hôm nay trước mặt Hạ Lục lại quở trách , em có biết là mất mặt như thế nào , em cố ý cho sống những ngày tốt đẹp phải !”



      đợi Vân Cẩn Lý Phượng Hà đến gõ cửa, đứng bên ngoài trách con trai: “Đinh Kiêu, tối rồi con còn ầm ĩ cái gì, lớn tiếng với vợ làm gì, động đến cái thai trong bụng sao, mẹ cho con biết, con cái gì con trai con trong bụng đều nghe thấy đó.”



      “Mẹ, phải chuyện của mẹ, mẹ ngủ , chuyện của chúng con mẹ đừng quan tâm.” Đinh Kiêu vọng ra cửa. điểm tốt đó là khi và Vân Cẩn cãi nhau rất ít khi lôi kéo bố mẹ vào.



      muốn mẹ quan tâm các con đừng kêu la nữa, làm mẹ ngủ được.” Lý Phượng Hà gõ cửa nữa xoay người dời .


      “Có chuyện gì em thẳng với , đem chuyện với trưởng bối như vậy làm gì? Em muốn đem trưởng bối mắng mới thể được bản lĩnh của em hay sao? “ Đinh Kiêu oán hận nhìn chằm chằm Vân Cẩn.



      Vân Cẩn cũng hề yếu thế, nhìn chằm chằm vào : “Nếu và Mạc Sơ Nguyên có chuyện gì chú ấy ra mặt hay sao, nếu như em nhờ chú ấy tra nhật ký cuộc gọi của thừa nhận hay sao? Bây giờ tức giận như vậy hoàn toàn là do đuối lý, bị người khác phát nên mới cuống lên.”


      chuyện, Vân Cẩn lại tiện tay năm lấy lọ nước hoa bàn ném vào đầu Đinh Kiêu, tiểu Mạnh phi đao, lệ vô hư phát, Đinh Kiêu còn chưa kịp tránh né bị đanh cái đầu, đau khiến kêu lên tiếng.



      Năm đó Mạnh Tiểu Lâu học các vai diễn võ thuật, thời kỳ kháng chiến cự tuyệt diễn cho người Nhật vì thế ở trong tiêu cục mấy năm, tài phi đao có thể là bậc nhất kinh thành, nếu ngày hôm nay Vân Cẩn mà thực phi đao chỉ sợ lần này Đinh Kiêu gặp Diêm vương rồi.




      “Em xem trộm điện thoại của ?” sắc mặt Đinh Kiêu như sắp có bão, hành động này của Vân Cẩn thể nào tha thứ được.



      t
      Vân Cẩn lên tiếng. hai bên giằng co ánh mắt giao tranh.



      Thôi thèm chấp với phụ nữ, Đinh Kiêu kiềm chế tức giận lấy quần áo chuẩn bị tắm.


      Vân Cẩn thấy vùi đầu vào tìm quần áo rồi vào phòng tắm mà tiếng nào, trong lòng trầm xuống, bỗng ý thức được, lúc này Đinh Kiêu thực rất tức giận.
      Phiên Nhiên thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32:

      Vì sợ ban đêm lạt người ảnh hưởng đến Vân Cẩn, từ khi cái thai được năm tháng Đinh Kiêu liền nằm riêng chăn ở góc giường, phần lớn cái giường để dành cho Vân Cẩn, tối hôm đó cũng ngoại lệ, tắm rửa ra ngoài, xem tivi cũng nghịch điện thoại, trực tiếp lên giường đắp chăn ngủ.


      ầm ĩ náo loạn có nghĩa là tức giận, mỗi khi thèm gì chính là khi tức giận nhất. Sau lần và đồng nghiệp xấu sau lưng mẹ chồng, bị nghe thấy lúc về đến nhà cũng như vậy, buồn bực giận dỗi thèm quan tâm đến .



      Vân Cẩn đạp , cũng để ý, cố ý trả thù những vui thường ngày, nhưng tức giận như vậy Vân Cẩn cũng vui, mà khi tức giận dễ ảnh hưởng đến thân thể, vì vậy ngừng quấy khiến cho cách nào ngủ được.



      “Rốt cuộc em muốn làm gì?” Đinh Kiêu thể nhịn được nữa xoay người lại, gương mặt tức tối.



      “Bảo bảo muốn ba ôm mẹ nó.” Vân Cẩn thèm để ý đến sĩ diện, giở trò hề cảm thấy xấu hổ.



      “Em to quá ôm được.” Đinh Kiêu lấy cớ, kiên quyết chịu cúi đầu hy sinh.


      Vân Cẩn dựa vào phát ra thanh mà chính mình nghe cũng cảm thấy buồn nôn: “Muốn ôm, muốn ôm.”


      Đinh Kiêu bất đắc dĩ thở dài: “Người phụ nữ này đúng là giày vò đến chết chịu cam lòng.” Tuy là như thế, còn bày ra bộ dạng rất tình nguyện mà dang tay ra ôm lấy , nhưng khi ôm vào, cảm thấy cái thai đạp trong lòng thoáng chốc lại trùng xuống.



      “Tung Tung đạp trong bụng em đó, ba ba nó có cảm giác được ?” Vân Cận lay lay cánh tay ông xã.


      “Cảm thấy, biết là chân hay quả đấm , động cái.” Đinh Kiêu cẩn thận vuốt ve bụng Vân Cẩn.



      Vân Cẩn : “Là quả đấm , nó thường xuyên ở trong bụng em đánh quyền, ra nó biết ở đây nên muốn bắt tay với ba nó đấy.”


      Đinh Kiêu cười lên, đặt bàn tay lên phía bụng Vân Cẩn, quả nhiên bao lâu quả đẩm kia lại đập lên bụng mẹ nó khua khoắn, Đinh Kiêu đem tay mình đặt lên bàn tay bé kia bàn tay đó dừng lại mấy giây nhúc nhích, nhất thời khiến cho cảm thấy hạnh phúc.



      “Vật này thú vị.” Đinh Kiêu cảm khái .



      , nó rất đáng , gần đây lại động rất nhiều, mỗi ngày đều tập thể thao đánh quyền, có lúc còn đánh rắm nữa, em cảm thấy nó có chút mập.” Vân Cẩn cũng cười.



      “Nếu nó mập chính là giống em, giống khi em còn , Tiểu Mập Mạp.” Đinh Kiêu trêu đùa.
      “Em còn sợ nó đủ dinh dưỡng mới ra sức mà ăn, những bác sĩ lại nó có chút vượt chỉ tiêu là em thể ăn nữa.” Vân Cẩn lo lắng con mình quá lớn khi đẻ dễ dàng.



      “Vậy em phải chịu khó ăn ít chút, ngộ nhỡ thai nhi quá to làm sao mà sinh bây giờ.” Đinh Kiêu cũng phải quan tâm đến con trai và vợ chẳng qua muốn làm quá lên, phải coi con mình như gia bảo gia truyền vậy.



      “Cũng sắp sinh rồi, bây giờ phải chăm sóc cho em đó.” Vân Cẩn cầu. Đinh Kiêu ừ tiếng, ôm qua cái bụng có vẻ được tự nhiên , điịnh để cho xoay người lại để ôm từ phía sau.


      “Bà xã, tốt nhất là em nên chăm lo cho cái thai đừng cả ngày nghi thần nghi quỷ nữa, hai mẹ con em còn thương hết nữa là, ngày mai đến đoàn xin cho em nghỉ sinh, nhà mình cũng phải thiếu tiền, cần phải liều mình kiếm tiền như vậy.” Đinh Kiêu xúc động thầm với .


      Vân Cẩn cũng cảm động, chủ động : “Em cũng biết xem trộm nhật ký điện thoại của phải , cho nên cũng dám hỏi chỉ có thể nhờ chú tra giúp thôi.”


      Đinh Kiêu thầm nghĩ, khó trách mọi người đều phụ nữ có thai rất nhạy cảm, chút dấu vết mà cũng có thể phát ra đầu mối, đối với chuyện này cũng có cách nào biện giải cho mình, trong khoảng thời gian này Vân Cẩn mang thai mà lại nhịn được ở nhà chăm sóc cho , quả là có cùng Mạc Sơ Nguyên lại hơi nhiều.


      “Sau này bao giờ…qua lại với ấy nữa, dù sao phiền phức của ấy cũng được giải quyết rồi.” Đinh Kiêu những chuyện mình và Mạc Sơ Nguyên trải qua rồi quyết tâm sau này gặp ấy nữa.”


      Vân Cẩn vui mừng nắm lấy tay , lúc này còn cảm nhận được ông xã vẫn thương mình.



      Lần này hai vợ chồng cãi nhau mặc dù bị chủ đề cái thai động trong bụng mà còn nhưng trong lòng vẫn tồn tại khúc mắc, chỉ là bọn họ chưa phát giác chuyện lần này lại ảnh hưởng đến tương lai như vậy.



      Những ngày sau đó trôi qua nhanh,chỉ chớp mắt sau mười tháng Vân Cẩn mang thai, tiếng khóc con nít chào đời, là tiểu tử mập mạp. Đôi mắt sáng ngời rất giống Vân Cẩn, sống mũi thẳng giống Đinh Kiêu, tiểu tử này kế thừa tất cả ưu điểm của cha và mẹ, đặc biệt nó còn rất thích cười, khi có người trêu là cười ngớt.

      Hai nhà Đinh Mạnh đều hồi hộp, mấy ông già cao hứng gặp được đời thứ ba thứ tư, dâu mới vì kết tinh tình hoàn mĩ mà vui mừng đến nỗi ngủ cũng yên.



      Trong nhà thuê bảo mẫu, bà vú, Vân Cẩn cần phải cho bú nhiệm vụ của chính là ở cữ để giữ gìn sức khỏe, chuyện con cái cần phải bận tâm, nhưng dù sao cũng là người mẹ, vẫn thấy yên lòng, lo lắng biết ăn xong có ngủ yên hay .



      Nửa đêm khi Đinh Kiêu ngủ say thường xuống giường đến phòng con nít nhìn con trai, thấy con ngoan ngoãn nằm yên mới yên tâm về ngủ tiếp.


      Lúc đầu Đinh Kiêu cũng phát giác chuyện đó, nhiều lần sau phát chờ đến khi Vân Cẩn về đến phòng, mở đèn ngủ nhìn : “Có bảo mẫu và bà vú chăm sóc con rồi em đừng lo lắng nữa, chẳng may chăm sóc mình tốt đến khi về già phải chịu tội đấy.”

      “Em sợ bảo mẫu ngủ quên mất cho con bú sữa.” Vân Cẩn nằm lại lên giường. Đinh Kiêu cũng có biện phá ngăn , lật mình tiếp tục ngủ


      So sánh với mẹ bảo bảo Vân Cẩn ngày đêm lo lắng cha nó Đinh Kiêu lại có vẻ dư thừa, gấp cũng chẳng giúp được gì chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rồi, con ăn no vừa mới ngủ, tan việc về cũng hỏi mà ôm lấy con trai nằm giường lên hôn, kết quả bảo bảo ợ sữa, phun ra ngoài khiên mọi người trong nhà cũng bị dọa cho sợ.

      Nếu làm cha đúng là Đinh Kiêu xứng, chân tay vụng về cũng thay được tã cho con, Lý Phượng Hà ở bên nhìn thấy cũng sốt ruột, luôn miệng trách mắng làm trong lòng cảm thấy thoải mái, ngại mẹ nhiều mà lần đầu tiên trong đầu nảy ra ý niệm ra ngoài sống riêng.



      Đinh Kiêu thương lượng chuyện này với Vân Cẩn, Vân Cẩn biết chỉ là nhất thời nghĩ thế, chẳng mấy ngày mà đòi về với mẹ đâu nên khuyên : “ lần đầu làm cha nên có kinh nghiệm, mẹ thế cũng sai a, sau này chỉ cần học chút bế con như thế nào là được.”



      “em cũng cần trách nữa, cũng phải là cố ý.” Trong lòng Đinh Kiêu mất hứng mà bà xã cũng đứng về phía .



      Vân Cẩn : “Em trách a, trước đây cũng chưa từng làm cha, tróc khâm kiến trửu rất bình thường, em chỉ cảm thấy lúc này chúng ta nên rời lại khiến mẹ thoải mái, sau này đợi Tung Tung lớn lên chút nữa rồi .”


      Bà xã thông tình đạt lý như vậy, trách mình biết bế con còn đỡ cho mẹ chồng, Đinh Kiêu nghĩ dọn dọn , dù sao dọn cũng chẳng dễ dàng gì, như bây giờ có người phục vụ cũng tốt.



      nghe lời em.” Rất nhanh Đinh Kiêu cùng Vân Cẩn đứng chiến tuyến.


      nên sớm cái gì cũng nghe lời em mới phải, có câu này rất hay , đàn ông nghe lời vợ phát tài.” Vân Cẩn đấm lên đầu .



      Tháng vừa rồi, Đinh Kiêu rất đoàng hoàng, chiều nào cũng về nhà sớm chăm sóc vợ bế con, thỉnh thoảng bạn bè gọi điện thoại rủ ra ngoài đánh bài uốn rượu cũng từ chối, điều này khiến Vân Cẩn rất vui, cảm thấy cuối cùng cũng chín chắn.




      Qua lễ giáng sinh này là bọn họ trôi qua hai năm hôn nhân hạnh phúc, mới sinh con nên hai người đều cảm thấy vui mừng, hai vợ chồng cơ hồ mỗi ngày đề chụp hình cho con trai quay video ghi lại những khoảng khắc lớn lên của nó.



      “Tung Tung nhìn bên này, xem mẹ này, đúng rồi, cười với mẹ nào.” Vân Cẩn cầm quả chuông hấp dẫn chú ý của con trai, còn Đinh Kiêu đứng bên cầm máy quay chụp hình.

      Tung Tung nằm giường của con nít, được mẹ nó mặc cho bộ quần áo Noel, hai cánh tay mập mạp và bắp chân quơ lên muốn lấy cái chuông trong tay mẹ, nhìn như tiểu thiên sứ tò mò nhìn nhất cử nhất động của mẹ, thỉnh thoảng lại cười khanh khách.



      “Em nhìn nó , nó vừa cười đấy, tiểu tử này cười rất đáng , sau này trưởng thành nhất định giống , được rất nhiều con thích.” Đinh Kiêu càng nhìn càng thấy con trai mình đáng , càng nhìn càng thấy nó được di truyền những ưu điểm của mình lại càng cảm thấy kiêu ngạo.



      thôi , khi con bé cũng đâu có cười, người hay cười là em mới phải, mỗi khi em đến nhà khi em cười đều thấy ngẩng đầu lên nhìn trời giả bộ thâm trầm thèm để ý đến em.” Vân Cẩn vươn tay ngoắc ngoắc ngón tay của con trai, bàn tay đó ngay lập tức nắm lấy tay buông.



      nhà ba người chúng ta cùng chụp bức ảnh nha.” Đinh Kiêu ôm lấy con từ giường trẻ, cùng Vân Cẩn hướng về phía ống kính tự chụp mấy cái rồi lại gọi bảo mẫu đến chụp cho bon họ mấy tấm nữa.



      Mạnh Tiểu Bạch và Trương lão bản gần đây cùng làm hạng mục, có vài công văn cần được chính phủ phê duyệt mà cậu của Đinh Kiêu lại là quan chức chủ quản các công trình xây dựng, Trương lão bản hy vọng có thể thông qua quan hệ của Đinh Kiêu vì thế dầu heo làm tâm trí mê muội Trương lão bản có đại lễ muốn đưa cho Đinh Kiêu.


      Từ Mạnh Tiểu Bạch lão biết được vợ Đinh Kiêu vừa mới sinh con xong còn ở cữ, lão TRương nhanh chóng nghĩ ra chủ ý, Đinh Kiêu là con cái nhà cán bộ cũng phải lo lắng chuyện tiền bãn, đưa tiền khẳng định để vào trong mắt, phải đưa cái gì đó khiến hứng thú mới được. Đàn ông hứng thú cái gì, trừ tiền đó chính là sắc, chiêu này thực tế lúc nào cũng đúng.



      Trương lão bản nghĩ nghĩ rồi tỉ mỉ cài cái bẫy, giống như trước đây ông ta vẫn thường làm với mấy ông tham quan ở địa phương, trong tay nắm giữ chứng cớ tai tiếng của đối phương mới có thể lợi dụng được họ, mấy năm nay những tin tức như vậy ở quan trường cũng hiếm. Biện pháp này tuy có dung tục nhưng hiệu quả rất tốt.



      Trong lúc vô tình Tỉ Mỉ từ trợ lý công ty mà biết được, bên cạnh Mạnh Tiểu Bạch và Trương lão bản gần đây thường xuất mỹ nữ, điều này khiến cảm thấy rất bất bình, mình vì Mạnh Tiểu Bạch mà chịu tội như vậy thế mà cư nhiên lại với người phụ nữ khác tốt hơn, Tỉ Mỉ cảm thấy mình thể bỏ qua việc bị cắm sừng như vậy được.



      Chiều hôm đó, trước khi Mạnh Tiểu Bạch dời công ty còn sức nước hoa, mũi Tỉ Mỉ rất nhạy cảm nên qua cũng có thể nhận ra, liền theo.



      “Tiểu Bạch, muốn đâu có thể cho em cùng được ?” Tỉ Mỉ gọi Mạnh Tiểu Bạch lại , thấy đẹp trai như vậy trong lòng lại càng yên.



      Mạnh Tiểu Bạch phất phất tay với : “ có việc bận, hôm khác dẫn em ra ngoài.”



      được hai bước lại dừng lại, đến trước mặt Tỉ Mỉ, dùng thanh chỉ mới có thể nghe được : “Còn có sau này ở công ty đừng gọi là Tiểu Bạch này Tiểu Bạch nọ nữa, trước mặt nhân viên nhớ gọi là Mạnh tổng.” Thấy Tỉ Mỉ bĩu môi, thân mật sờ sờ gương mặt rồi xoay người dời .



      Tỉ Mỉ nhìn theo bóng lưng , lòng sinh nghi ngờ, chuẩn bị chu đáo như vậy là muốn gặp ai?



      Mạnh Tiểu Bạch có tiền, lớn lên lại đẹp trai, lại đặc biệt giỏi nhìn sắc mặt người khác mà chuyện, lời ra rất dễ nghe, hấp dẫn rất nhiều phụ nữ, Tỉ Mỉ có lý do để tin tưởng thân với bên cạnh TRương lão bản kia rồi.


      Tỉ Mỉ quyết định theo xem xem, để lấy thêm can đảm cho mình còn cố tình kéo theo Vân Cẩn, muốn hai người cùng bắt gian Tiểu Bạch, Vân Cẩn cũng cưỡng được Tỉ Mỉ quấn quýt giả bộ đáng thương, chỉ đành ném con cho bảo mẫu để cùng ấy, cũng may qua tháng ở cữ, thân thể lại khỏe mạnh muốn xắn tay áo lên để đánh em trai cũng được.



      Chiếc Ferreri của Mạnh Tiểu Bạch vừa nhanh lại dũng mãnh, chiếc Polo của Tỉ Mỉ đâu phải đối thủ, nên nhanh chóng mất dấu vết. Cũng may lúc trước đường xảy ra kẹt xe Tỉ Mỉ thêm mã lực mới đuổi theo đuôi chiếc xe của Mạnh Tiểu Bạch.


      “Đến gần chút cũng sao bị nó phát thế nào chứ, chị cũng tin chị lại trị được nó.” Vân Cẩn thoải mái với Tỉ Mỉ, tiểu tử Mạnh Tiểu Bạch kia nếu có phát ra hai người cũng dám làm gì với chị mình.



      Ngày hôm qua còn đến nhà họ Đinh thăm cháu ngoại, còn ôm chị mình lúc lâu. Mạnh Tiểu Bạch mới chỉ 24 tuổi vẫn còn là đứa trẻ.


      Mạnh Tiểu Bạch dừng xe ở dưới tầng clb Cao Nhĩ Phu, đó là câu lạc bộ chỉ dành riêng cho thành viên, Tỉ Mỉ vào được chỉ đành dừng xe bên cạnh, thương lượng với Vân Cẩn làm cách nào có thể xâm nhập vào đó.



      “Nếu có rể em ở đây nhất định ấy có cách vào.” Vân Cẩn biết Đinh Kiêu hay đến đây tiêu khiển, luôn thích những nơi giải trí, Cao Nhĩ Phu chính là trong số đó.



      “Nhưng rể có ở đây, huống chi nếu như ấy có ở đây chúng ta cũng tiện kéo ấy vào, rất xấu hổ nha.” Tỉ Mỉ biết quan hệ giữa Mạnh Tiểu Bạch và Đinh Kiêu rất tốt, coi như Đinh Kiêu biết Mạnh Tiểu Bạch ở bên ngoài ăn chơi cũng giúp mình bắt gian.



      rể em thế nào cũng là quân nhân, ấy có thể theo em làm loạn hay sao. Tỉ Mỉ nếu chúng ta cứ về trước, trở về chị hỏi nó ràng, nếu như nó có ý định gì với em hay là em cũng thôi , ít dính vào những chuyện rắc rối này của nó.” Vân Cẩn đối với tâm tư của em trai hiểu rất .



      Tiểu Bạch kia lá gan rất lớn, cũng rất gian hoạt,, Vân Cẩn lo lắng sớm muộn gì có ngày lật thuyền trong mương.



      Đối với đề nghị này của Vân Cẩn , Tỉ Mỉ rất cam lòng, mình thích Mạnh Tiểu Bạch nhiều năm như vậy, bắt đầu thích từ khi còn bảy tám tuổi, cùng xông pha cũng ba bốn năm, làm sao mà buông tay là có thể buông tay được cơ chứ? Coi như cùng người khác làm chuyện đó, nhưng lòng của vẫn thuần khiết tạp niệm, chỉ thích mình Tiểu Bạch.


      Nghĩ đến đây, Tỉ Mỉ chạy xuống xe vào hội sở hỏi thăm, nhân viên quầy tiếp tân cũng tiết lộ cho biết phong gian Mạnh Tiểu Bạch tiếp khách, Tỉ Mỉ chỉ đành trở về .



      Nào biết, còn chưa ra khỏi hội sở, bất ngờ kịp đề phòng mà chạm mặt mấy người đàn ông mới từ trong xe xuống, nhìn thấy người đangg đầu kia, trong nháy mắt kinh ngạc đầu óc cũng trì độn lại, nếu biết trước Lục Thành Khang cũng đến đây mới thèm đến.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33:


      Mấy tháng rồi nhìn tỉnh thấy, khi Lục Thành Khang nhìn thấy Tỉ Mỉ bỗng có cảm giác giác giật mình, mái tóc quăn dài buông xuống, chiếc váy đen đơn giản nhưng mặc người lại đẹp đến thế, trang điểm xinh đẹp, đồ trang sức trang nhã, đêm xuân kia bỗng lại ùa về trong đầu , khiến cho người huynh đệ của rục rịch ngóc đầu tỉnh dậy.



      Vốn dĩ với tính tình của rất khó để có thể có hứng thú với người phụ nữ nào lần thứ hai, nhất là sau đêm đó khi về đến nhà người giúp việc cho biết có người họ Mạnh cho người mang đến cho chú chó ngao màu trắng tuyết.




      Nhìn thấy con chó ngao trắng như tuyết nằm trong lồng, Lục Thành Khang chợt hiểu, lễ vật thần bí mà Mạnh Tiểu Bạch muốn tặng cho chính là con chó ngao trằng này, mà phải là Tỉ Mỉ, Tỉ Mỉ trong lúc vô tình lên nhầm xe của lại bị nhầm lẫn mà dẫn đến đêm xuân như vậy.


      Nhưng với Lục Thành Khang mà , ngủ với phụ nữ chính là ngủ, cũng phải đấng cứu thế, chuyện kia cũng chỉ là cái chớp mắt, ai bảo nha đầu kia bị say đến mơ mơ hồ hồ, may là rơi vào trong tay nếu vào người khác họ cho NP mới là lạ.



      Nhìn Lục Thành Khang từ trong xe bước xuống, hăm hở tiến đến, lại nhìn thấy ánh mắt đen tối của nhìn chằm chằm vào mình, ý hận trong đáy lòng Tỉ Mỉ lại lên, nghiêng đầu muốn tránh .



      Nào biết vừa được mấy bước lại bị cánh tay giữ lại, hoảng sợ quay đầu lại, quả nhiên là gương mặt đẹp đẽ nhưng lai xấu xa kia.



      Sắc mặt Tỉ Mỉ tái nhợt, tuy tự trấn an mình phải tỏ ra mạnh mẽ nhưng khóe miệng co quắp lại bán đứng .


      “Ngươi định làm gì?” Lời ra rồi Tỉ Mỉ mới phát giác ra được lời này của mình ngu ngốc, lo có lời để với mình mà mình lại để ý làm gì.



      Mấy người đàn ông bên cạnh nhìn thấy cảnh như vậy nhưng cũng can dự vào, dù gì cũng chẳng quen biết gì Tỉ Mỉ, nên chỉ hai câu với Lục Thành Khang rồi từng tụm năm tụm ba lại ra ngoài.



      “Tôi muốn làm gì cả chỉ muốn hỏi thăm chút….Mấy tháng nay em có khỏe ?” Lục Thành Khang bằng giọng hài hước, từ nhìn xuống Tỉ Mỉ bên dưới. Giống như chuyện phát sinh đêm hôm đó chẳng có gì cả, hoặc là cái bộ mặt cầm thú của người hôm đó căn bản phải là .




      Nha đầu này vóc người cao gầy mảnh khảnh, mặc dù gầy nhưng lại phải dạng gầy như cây củi mà chỗ nào cần đầy đặn đầy đặn, chỗ nào cần mảnh khảnh chút thịt thừa. Lục Thành Khang nhìn mặt con thỏ Tỉ Mỉ tràn đầy sợ hãi, □ đều có phản ứng.


      biết xấu hổ, vô sỉ! “ Tỉ Mỉ thấy trong mắt và vẻ mặt là vẻ quan tâm giận đến nỗi đầu cũng muốn nổ tung.



      “Người vô sỉ là Mạnh Tiểu Bạch, chính tặng em cho tôi , em có tin ?” Luc Thành Khang nhàng ra câu đó khiến Tỉ Mỉ biến sắc.




      “Ngươi bậy, là ngươi hươu vượn, tôi tin ông đâu.” Tỉ Mỉ kéo tay muốn thoát khỏi kiềm chế của , mặt tràn đầy sợ hãi.




      Đừng nghĩ bình thường bình tĩnh nhưng chỉ cần đến Mạnh Tiểu Bạch là lúng túng, người đàn ông trước mắt này nhất định là chỉ muốn lừa thôi.





      Lục Thành Khang thấy hô hấp dồn dập khiến cho bộ ngực bị buộc chặt như muốn tung ra, cũng làm khó nữa, buông cánh tay ra, dịch xuống nắm bàn tay , dịu dàng vuốt ve.



      “Hốm nay tôi có việc bận, hôm khác tôi tìm em, giải thích mọi chuyện với em, chuyện lần trước kia chỉ là hiểu nhầm.” Lục Thành Khang cũng muốn hù dọa nha đầu này đên bị bênh tim, cũng thêm nữa quay người dời .


      Tôi mới muốn gặp lại ông nữa!



      Tỉ Mỉ chạy chối chết, hơi chạy lại bên xe.




      Vân Cẩn thấy Tỉ Mỉ thở hồng hộc, tò mò hỏi: “Em làm sao thế, sao lại thở hổn hển như vậy? Có phải tìm thấy Tiểu Bạch ?” “Khống có, người ta cho em vào.” Tỉ Mỉ vất vả mới bình ổn lại được tâm trạng.




      Vân Cẩn thấy sắc mặt ửng hồng, nghi hoặc nhìn chằm chằm lúc lâu: “Tỉ Mỉ, em thấy ai vậy sao mặt lại đỏ như vậy?” “Chị, nếu có tên bệnh hoạn muốn khi dễ chị còn muốn uy hiếp chị chị làm như thế nào?” Tỉ Mỉ chú ý hỏi Vân Cẩn.



      Vân Cẩn hừ lạnh tiếng: “Chị cắt của qúy của ra nhắm rượu.” “Em đấy.” Tỉ Mỉ cũng có ý định nghe chị ấy khoác lác.



      Bấy giờ Vân Cẩn mới : “Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, mọi người đều bắt nạt kẻ yếu hơn mình, chỉ cần em để lộ nhược điểm đối phương cũng làm gì được em.”



      lộ nhược điểm…. Tỉ Mỉ thầm trong lòng, khi đối mặt với tên Lục Thành Khang kia có thể sợ hãi hay sao, bị chụp hình tuy lấy đó để uy hiếp cũng tiết lộ ảnh đó ra ngoài nhưng cũng thể đảm bảo sau này ta giở trò xấu xa.



      Vừa nãy từ ánh mắt nhìn mình , Tỉ Mỉ có thể cảm nhận được có ý xấu với mình.




      Trong phòng ở hội sở, khi Lục Thành Khang đến, mọi người đến đầy đủ, cả Đinh Kiêu cũng ở đây.



      “Đại Thành, hôm nay sao lại đên muộn như vậy, lại bị con quỷ nào ngăn cản rồi phải ?” biết là ai câu như vậy, Nhưng Lục Thành Khang cũng chỉ cười trả lời.



      Thấy Đinh Kiêu, trong lòng dâng lên chủ ý, chủ động ngồi xuống bên cạnh, đầu tiên chỉ mấy chuyện tào lao, tiếp theo lại dẫn đến chủ đề về Tỉ Mỉ: “ bé bên cạnh em rể nhìn dáng dấp cũng được, biết lại lịch bé đó ?”



      Tỉ Mỉ?” Đinh Kiêu cũng rất nhạy bén, trong những người con bên cạnh Mạnh Tiểu Bạch, Tỉ Mỉ là xinh đẹp nhất rồi


      “Ừ, chính là bé đó.” Trong lòng Lục Thành Khang vui sướng, xem ra Đinh Kiêu cũng biết ta. Nhưng câu tiếp theo lại khiến ta khỏi kinh ngạc.




      " Tỉn mỉ là em họ của vợ tôi, mặc dù chỉ là họ hàng xe nhưng cha vợ tôi lại rất thích bé đó, coi như con mình vậy, đừng có ý nghĩ gì với bé đó, nếu vợ tôi giết tôi đấy, hơn nữa ấy thích em rể tôi. "



      Đinh Kiêu biết ta có ý định xấu xa, Tỉ Mỉ xinh đẹp như vậy, ai mà thích, Đinh Kiêu còn đùa với vợ mình, nếu bây giờ là thời cổ đại nhất định lấy Tỉ Mỉ về làm thiếp, làm Vân Cẩn giận mấy hôm, đánh thiếu chút nữa là hộc máu.

      Trong lòng Lục Thành Khang thầm kêu tiếng ổn, ai lại ngờ đến Mạnh Tiểu Bạch lại để em họ mình bên người, cũng phải ta cũng có bản lĩnh, con thỏ ăn cỏ gần hang vậy mà ta lại bóc lột em họ mình như vậy.




      Nhưng nếu nhìn ở góc độ khác mà , Mạnh Tiểu Bạch cũng trông chừng Tỉ Mỉ rất cẩn thận, nếu với dáng vẻ xinh đẹp của mà ở thương trường lăn lộn mấy năm làm sao còn có thể giữ được tấm thân xử nữ ? Cái khác dám , nhưng trong cái vòng của bọn họ xử nữ còn hiếm hơn cả khủng long, dù sao bao nhiêu năm nay nhưng Lục Thành Khang cũng chưa từng gặp bao giờ.



      Đinh Kiêu thấy Lục Thành Khang lời nào, nghĩ là ta có tâm gì đó nên tò mò hỏi : " Tại sao lại biết ấy ? phải thích ấy chứ ? "



      Ngươi có thể đừng hỏi ? Lục Thành Khang thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại vậy, cũng muốn cho người khác biết và Tỉ Mỉ từng có chuyện phát sinh.






      " Có lần tham dự bữa tiệc nên gặp qua, nhìn thấy ấy xinh đẹp chỉ nghĩ đó là cấp dưới của em rể cậu thôi. " Những lời này của Lục Thành Khang cũng hẳn là láo hoàn toàn.




      " Vậy bây giờ biết đó là em họ của bà xã tôi rồi, có thể thu hồi móng vuốt được rồi đó, phụ nữ đẹp còn rất nhiều, đừng ăn cỏ gần hang, nếu bà xã tôi mà cầm đao chém tôi tôi cũng để cho được yên đâu. " Đinh Kiêu nhắc nhở .



      Nghe lời này, Lục Thành Khang cười rộ lên, mọi người đều Đinh Kiêu sợ vợ, nghĩ lại là , trêu : " như vậy, vậy tôi cũng muốn quấy rối ấy để xem xem cảnh bà xã đuổi giết như thế nào. "



      " Ai u, tính toán với ấy làm gì, đừng chấp với trẻ con, ấy còn hơn giáp đấy. " với bà xã và người nhà bà xã mình Đinh Kiêu rất bảo vệ, cho dù em rể có biết điều, em họ đầu óc đơn giản nhưng vẫn luôn mến họ.



      Đừng nghĩ Đinh Kiêu tính cách thiếu gia, nhưng tinh thần bảo vệ người nhà của người Bắc Kinh cũng thiếu, người khác có thể làm nổ tung cố cung mí mắt cũng hề chớp cái nhưng nếu có người nhìn vợ lâu chút có thể quyết đấu với .




      Vợ được, em vợ lại càng con mẹ nó được ngay cả ý nghĩ, nước phù sa thể để chảy ruộng ngoài.




      Lục Thành Khang ba mươi hai tuổi, nhiều hơn Tỉ Mỉ mười tuổi, cũng hẳn là lớn hơn giáp ?




      Nhưng Đinh Kiêu vừa như vậy trong lòng cũng có chút khó chịu, 32 tuổi rồi, chỉ chớp mắt 32 tuổi, điều này khiến cảm giác mình còn trẻ trung nữa.



      Phụ nữ đẹp còn trẻ, nhưng lại già rồi, dưới mãnh dược được rồi, hơi vừa qua đầu óc, kế thượng tâm đầu.




      Đinh Kiêu nào ngờ đến Lục Thành Khang lại có ý nghĩ với em vợ mình nên tránh đến hành lang nghe điện thọa. Người gọi cho là Mạnh Tiểu Bạch, nó phòng bao tầng hai của hội sở.



      " rể, em nhìn thấy xe , qua đây chút , lão TRương mời khách. " Mạnh Tiểu Bạch .




      Đinh Kiêu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ, đúng lúc mình đến đây nó đến, ràng là biết mình ở đây nên mới đem người đến, đúng vậy, vì giúp cuộc làm ăn làm này của tiểu tử kia còn phải giúp nó ứng phó với cả tên họ Trương đó nữa.



      Đinh Kiêu vào chào tạm biệt mọi người rồi xuống phòng bao tầng hai.




      Xung quanh lão TRương và Mạnh Tiểu Bạch là các người đẹp, điều này khiến Đinh Kiêu thầm trong lòng, con mẹ lão ta dùng mỹ nhân kế a, Mạnh Tiểu Bạch làm gì có người em rể nào như ngươi chứ, chị ngươi còn ở cữ đó.



      " rể, khi nào em mới được gặp cậu lần ? " Mạnh Tiểu Bạch lấy lòng hỏi. Câu của dk làm quan lớn, bình thường những người làm thương nhân thể gặp được trừ khi là có quan hệ.




      " Cậu có chút việc bân, chuyện của chú với cậu ấy, cậu ấy báo lạii đẻ bí thư sắp xếp thời gian, các chú là ai chú người muốn gặp cậu ấy còn xếp hàng đợi hàng cây số, sắp xếp cho các chú rồi. " Đinh Kiêu thấy hai người này quá nóng lòng, coi như là có quan hệ nhưng khi nào có thể gặp được cũng phải chờ người ta quyết định.



      ‘Công trình này cần đầu tư, nếu ko nhanh lên trinh nữ cũng thành đàn bà rồi. " Mạnh Tiểu Bạch nóng lòng nên cũng ngăn Trương lão bản ra tiếng lòng của mình.



      Đinh Kiêu lên tiếng.


      Trương lão bản thấy mặt có biểu cảm gì, sợ rằng quan hệ này mình chưa làm đến nơi đến chốn, ngừng nháy mắt với mỹ nữ bên cạnh, mỹ nữ kia hiểu ý, đề nghị : " Đừng những chuyện này nữa, uống vài chai . "



      Ân cần rót cho Đinh Kiêu ly rượu, Đinh Kiêu thấy ta chớp đôi mắt xinh đẹp, bộ dạng cũng đáng thương, cũng thể nhận, nếu trở về ta bị Trương lão bản lột da, nên đành nhận lấy nhưng trong lòng thấy chuyện này phiền phức, thấy rất khó chịu, vì nhà họ Mạnh nhịn đến thể nhịn hơn được nữa rồi.



      Đinh Kiêu suy nghĩ lát, rồi quyết định.



      Mạnh Tiểu Bạch thấy còn do dự, liền đoán ra được ý định của , biết là cảm thấy phiền phức nên cũng dám nhắc lại chuyện cậu nữa, tùy tiện sang chuyện khác, cũng là loại người sống phóng túng, nên chỉ mấy câu chuyện hợp cạ với Đinh Kiêu.



      Tỉ Mỉ vừa đưa Vân Cẩn về nhà còn chưa kịp quay đầu xe nhận được điện thoại của số lạ gọi đến.



      " Phòng 1714 khách sạn XXX, em qua đây , tôi có chuyện muốn với em. " Lục Thành Khang ra lệnh trong điện thoại.



      Nửa buổi sau Tỉ Mỉ mới nhận ra đây là giọng của , ngờ ta lại hành động nhanh như vậy, khôn thèm trả lời mà cúp luôn điện thoại. Lục Thành Khang ngừng gọi lại khiến thể làm cách nào khác là cho số điện thoại của vào danh sách đen.



      Nào ngờ ta lại đổi số khác gửi tin nhắc cho , uy hiếp nếu đến tung ảnh của len mạng.



      Ác mông quả là ác mộng ! Tỉ Mỉ biết nếu mình mà chuyến tên kia tuyệt đối bỏ qua cho .



      Cân nhắc lát, quyết đinh đánh liều, muốn vì bất cứ giá nào cũng phải trả thù cho mình, cũng muốn ta còn đường lui nữa.



      Để lấy thêm can đảm, Tỉ Mỉ đến quán rượu, uống cho đến khi tinh thần phấn chấn mới bắt đầu thực kế hoạch của mình.


      Trong khách sạn gần quán rượu, Tỉ Mỉ xuyên qua đại sảnh, vào thang máy, ấn số lên tầng 17, gõ cửa, chỉ nhàng ẩy cái, cửa quả nhiên khóa.



      Trong giường lớn ở phòng khách, Lục Thanh Khang ngồi bên giường, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tỉ Mỉ : " Tôi biết em đến. "


      Đúng là tên gian ác, thoạt nhìn như ma quỷ, mỗi khi Tỉ Mỉ thấy trái tim đều nhịn được mà cảm thấy lạnh lẽo.



      " Tôi với rể rồi, ấy đến ngay lập tức. " Tỉ Mỉ cố ý lừa .



      Lục Thành Khang khing thường cười tiếng : " Em ngu như vậy chứ, gặp gỡ bao nhiêu người còn chuyện đó với phụ huynh hay sao, nếu mang hình của em cho bọn họ xem, biết bọn họ hoảng sợ hay là hoảng sợ đây ? "



      vỗ mép giường, gọi : " Đến đấy, ngồi xuống, chúng ta hàn huyên chút. " Hai ánh mắt giằng co khiến cho có cản đảm để thở mạnh.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34:



      “Với loại người vô lương sỉ như ngươi tôi có gì để chuyện cả, tôi đến đây chính là muốn cho ông biết, ông mà còn quấy rầy tôi nữa tôi tố cáo ông với cảnh sát.” Cả ngươi Tỉ Mỉ cứng lại, dám lại gần .



      “Báo với cảnh sát,em có chứng cứ , cũng qua mấy tháng rồi em bỏ qua thời điểm tối để tố cáo rồi.” Lục Lệ Thành cũng thèm để ý đến lời uy hiếp của . Cùng so mưu mô tính kế chỉ là lấy súng mà đem so với bom nguyên tử thôi.



      Tỉ Mỉ gì, siết chặt túi xách trong tay, bàn tay run rẩy. Mặc dù trong lòng nghĩ đến chuyện như thế này nhưng khi mọi chuyện diễn ra, khi đứng trước mặt người đàn ông này vẫn run sợ.



      “Chuyện lần trước chỉ là hiểu nhầm, Mạnh Tiểu Bạch là muốn tặng cho tôi đại lễ, tôi nào biết ta lại mang đền nhà tôi con chó ngao trắng, tôi tưởng cái mà ta . Ai bảo lại chủ động chạy lên xe của tôi, lại còn say rượu, tôi đuổi xuống xe cũng chịu , đưa đến tận cửa như vậy, chẳng nhẽ tôi lại từ chối?”


      Lục Thành Khang cũng biết tại sao mình lại giải thích nhiều như vậy với nha đầu này, có lẽ trong tiềm thức vẫn hy vọng ghét mình.



      Chú ý đến trong tay Tỉ Mỉ nắm chặt cái túi , tầm mắt Lục Thành Khang chậm rãi chuyển đến mặt ; “Trong túi của em có gì vậy, sao lại phải nắm chặt như vậy? phải là dao chứ, em muốn cho tôi đao hay sao.”





      mặt ta lên vào tia hài hước khiến lòng bàn tay Tỉ Mỉ toát mồ hôi, ta đoán rất đúng, là trong túi của chứa dao, kể từ ngoài ý muốn mà bị thất thân lần trước, thói quen luôn mang theo thanh con dao để phòng thân.


      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tỉ Mỉ giống như , làm sao ngươi biết được, Lục Thành Khang : “Nha đầu, tôi qua cầu còn nhiều hơn em đường, tôi còn biết được em có ý định gì hay sao? định đánh cược mạng sống với tôi, em vốn tên là Lưu Tế Mai, nhưng Tiểu Bạch chê cái tên đó quê mùa nên đặt biệt danh cho em là Tỉ Mỉ, em học hai năm làm hộ lý rồi theo Mạnh Tiểu Bạch lăn lộn, tôi còn biết được bên ngoài em nhận là em họ hàng xa với vợ Đinh Kiêu, nhưng thực chất là em thích Mạnh Tiểu Bạch, theo ta giống như con chó Nhật vậy, nhưng ta cũng để ý đến em, chẳng qua chỉ là lợi dụng em mà thôi. Em đến đây , người tôi em muốn đâm chỗ nào cũng được, nếu như đâm đao có thể khiến cho em quên nỗi hận trong lòng.”


      Tỉ Mỉ càng thêm kinh ngạc, hoàn toàn thể đoán ra được ý định của người đàn ông này, người đàn ông xấu xa nhất mà từng gặp cũng chỉ có Mạnh Tiểu Bạch, nhưng hôm này đứng trước người đàn ông trước mặt này, mới hiểu được đại bại hoại và tiểu hỗn đản khác nhau như thế nào,



      “Ông có giỏi đừng động đậy.” trong ánh điện chớp nháy, Tỉ Mỉ .




      Lục Thành Khang như người bị điên, cười mà như cười, lời lại càn khiêu khích: “Tôi động đậy, em dám động thủ cứ đến đây.”


      Tỉ Mỉ lấy từ trong túi ra con dao , chút nghĩ ngợi mà đâm về phía trái tim của Lục Thành Khang. Ngay cả cánh tay Lục Thành Khang cũng thèm giơ cứ như vậy mà nhìn , chờ con dao trong tay hướng về phía trái tim mình.



      Tỉ Mỉ vừa kinh vừa sợ, cánh tay run rẩy, con dao chỉ còn cách trái tim vài phân nhưng làm thế nào cũng thể xuống tay được, con người này quá độc ác, biết nhược điểm của , phải là nhược điểm của đa số phụ nữ đều là nhát gan và sợ phiền phức.



      Thế nhưng khi khóe miệng của giương lên đắc thắng, Tỉ Mỉ nhanh chóng hướng dao chọc về phía bụng , lưỡi dao mỏng, vết dao cực kỳ sắc bén, khiến máu tươi tung tóe khắp nơi.



      Lục Thành Khang ngờ đến Tỉ Mỉ lại dùng chiêu giương đông kích tây, chỉ thiếu chút nữa khiến đau suýt chết rồi.



      “Em…em..” Lục Thành Khang cố nén đau nhức, che vết thương lại,sắc mặt hồng hào dần dần chuyển nên tái nhợt.

      Tỉ Mỉ thấy vẫn chảy máu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, chạy được hai bước lại nhớ hung khí vẫn còn ở đó, lấy hết can đảm quay lại rút dao ra.


      Lục Thành Khang cắn răng động đậy, trơ mắt nhìn Tỉ Mỉ lòng dạ hiểm độc mà đem con dao từ vết thương của rút ra rồi bỏ trốn thấy bóng dáng, máu chảy đầm đìa, đau khiến muốn ngất .



      đường Tỉ Mỉ chạy như điên, chạy đến lầu dưới khách sạn mới khóc thành tiếng gọi điện thoại cho Mạnh Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, em giết người, Tiểu Bạch, em giết người, em giết Lục Thành Khang….”


      Lúc này Mạnh Tiểu Bạch ở trong hội sở uống rượu với rể của mình, rể uống hơi nhiều, muốn đưa ấy về nhà, nhưng Tỉ Mỉ lại làm ra hành động mât trí như vậy khỏi khiến sửng sốt, kêu to trong điện thoại: “Em,em điên rồi!”


      để ý đến rể, Mạnh Tiểu Bạch chỉ kịp giao phó lại mấy câu cho Trương lão bản rồi gọi điện thoại cho chị: “Chị, rể uống hơi nhiều, chị đến đón ấy , em có chút việc gấp cần phải giải quyết.”



      Lúc , cũng chú ý đến Trương lão bản hướng về phía xinh đẹp bên cạnh nháy mắt.




      Mạnh Tiểu Bạch lái xe hết tốc độ đến trường, nhưng trong lòng vẫn còn giữ lại chút lý trí, vượt đèn đỏ, cũng muốn đem chui đầu vào lưới để bị cảnh sát bắt.



      Tỉ Mỉ khóc như hoa lê đái vũ kể lại mọi chuyện cho Mạnh Tiểu Bạch, Mạnh Tiểu Bạch nào còn tâm trạng nào để ý đến nữa, nhét vào trong xe rồi khóa lại.



      Gọi điện thoại cho xe cứu thương xong, Mạnh Tiểu Bạch lại theo đưa Lục Thành Khang vào bệnh viện cấp cứu, may là vết dao của Lục Thành Khang ở bụng, hơn nữa con nên cũng có sức, tuy bị chảy máu nhiều nhưng viết dao cũng sâu.



      Tỉ Mỉ ngồi trong xe của Mạnh Tiểu Bạch, hoảng loạn như chó nhà có tang, mỗi khi có chiếc xe qua lại giật mình, chỏ sợ là cảnh sát đến bắt .



      Vân Cẩn nghe Đinh Kiêu uống say trong hội sở, giận đến mức tức điên lên, lái xe đến đó muốn xem như thế nào.



      Người lễ tân ở hội sở thấy hung hăng tiến vào, y như người vợ đến bắt quả tang chồng, những nơi như này của bọn họ thể để những chuyện như thế xảy ra nhưng ta lại bị khí thế của lấn áp nên cũng còn nhớ phải như thế nào để ngăn cản , chỉ biết theo sau luôn miệng gọi: “ , , có thẻ hội viên thể vào được phòng bao..”


      cái mẹ nhà , lão nương còn là con nữa rồi. Lúc này Vân Cẩn nhìn khác nào sư tử hà đông, trong đầu bây giờ chỉ còn ý nghĩ, muốn nhanh chóng kéo chồng mình ra khỏi cái rối rắm này.



      Cửa phòng bao bị cước đá văng ra, thân thể khỏe mạnh ra cũng có lúc có ích, tức giận thôi chứ tức lên chính mà nữ hán tử.




      Nhưng vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, nước mắt Vân Cẩn thoáng chốc rơi ra.



      Chuyện này của Đinh Kiêu được gọi là chuyện gì đây, hình ảnh khó coi, say đến bất tỉnh nhân , chỉ cần nhìn dáng vẻ của Vân Cẩn cũng biết là bị rượu làm cho mất lý trí.



      Bên cạnh là người con trân truồng như chú thỏ rúc vào lòng , hai mắt mở to hoảng sợ, ta lặng lẽ đem điện thoại chụp hình nhét vào khe hở ghế salon, chỉ sợ lửa chiến đốt đến người ta, nên dám cử động gì.




      Vân Cẩn nào có hơi sức đâu mà để ý đến ta, lần nữa phát huy siêu năng lực của nữ hán tử, kéo Đinh Kiêu lên mặc quần áo rồi lôi ra ngoài.
      ,

      Ra khỏi hội sở càng nghĩ càng thấy ủy khuất,nhịn được ném đại Đinh Kiêu vào lôi dành cho người bộ rồi lái xe dời .



      giữa mùa đông, Đinh Kiêu lại bị nằm đường ở lối bộ, khí lạnh khiến cho dần tỉnh táo, sau khi tỉnh lại đầu đau như muốn nứt ra, nếu phải từng được rèn luyện trong quân đội biết chừng chết đường rồi.


      hỗn loạn, sao lại ở đây!


      Vân Cẩn vừa lái xe vừa khóc, uất ức thể nào chịu được, nhịn Đinh Kiêu lắm rồi nào biết đâu tính vẫn hề thay đổi, Mạnh Tiểu Bạch kia lại càng tức hơn, để cho rể uống nhiều như vậy mà cũng ngăn cản.


      Nhanh nhanh chóng chóng, khi Đinh Kiêu trở lại phòng bao trong hội sở trong đó còn ai nữa, gọi điện thoại cho Chung Dịch Minh bảo ta đến đây đón mình.



      Khi Chung Dich Minh đến, nhìn thấy căn phòng bừa bãi kinh ngạc: “Này sao lại như vậy, vừa có bão qua hay sao?” “ biết, rất loạn, cậu đưa tôi về nhà trước .” Đinh Kiêu xong chợt thấy trước mắt tối sầm lại, còn biết gì nữa.


      Khi Chung Dịch Minh đưa được Đinh Kiêu về nhà, mọi người trong nhà họ Đinh đều ở nhà, Chung Dịch Minh cũng còn cách nào khác là với bảo mẫu bảo bà ấy chăm sóc Đinh Kiêu cho tốt, Đinh Kiêu bị cảm lạnh cả người đều nóng rần lên.



      Chung Dịch Minh gọi điện thoại cho Vân Cẩn: “Vân Cẩn, Đinh Kiêu bị ốm rồi, em ở đâu?” “ ta có chết em cũng thèm quan tâm.” Vân Cẩn ngắt luôn điện thoại của Chung Dich Minh.



      Chung Dịch Minh bị làm cho kinh ngạc trợn mắt há mồn, được rồi đúng là người phụ nữ ngoan độc, chết cũng quan tâm phải , vậy để cho ta chết xem em có quan tâm hay .



      Dừng xe lại ở ven đường, Vân Cẩn khóc như mưa, con trai còn chưa đến hai tháng, mà và Đinh Kiêu lại xảy ra chuyện như vậy, như vậy phải sống như thế nào đây. Người đàn ông thương nhất nhưng trong lúc vô tình luôn làm tổn thương .




      Trận này Đinh Kiêu bị bệnh đến liên tục, khi Lý Phượng Hà về đến nhà, thấy con trai bị sốt cao đến bất tỉnh nhân , lòng đau như cắt, thế mà lúc này con dâu đâu lại thấy mặt mũi, điện thoại cũng thèm nghe, khiến Lý Phượng Hà tức chịu được.


      Khi Vân Cẩn về đến nhà là hơn mười giờ, đúng lúc bảo mẫu từ trong phòng của Tung Tung ra, thấy cúi thấp đầu hai mắt sưng đỏ, vội vàng hỏi: “Mẹ Tung Tung, cha Tung Tung bị ốm, bệnh rất nặng. làm cho bà Lý tức giận, tôi cũng dám gì.”
      Mặc dù trong lòng còn tức giận nhưng khi Vân Cẩn nghe thấy Đinh Kiêu bị bệnh cũng nhịn được mà sửng sốt, rất nhanh ý thức được là do mình ném đường lớn như vậy mới khiến cho bị cảm lạnh, trong lòng cũng biết là có cảm giác gì, vội vội vàng vàng lên lầu.

      Đinh Kiêu bị sốt cao, đắp cái chăn dày mê man biết gì, Lý Phượng Hà ngồn bên cạnh giường mặt dài ra, Vân Cẩn tiến lên phía trước, gọi tiếng mẹ.



      đừng gọi tôi là mẹ, trong lòng coi tôi là cái gì, con tôi bị bệnh như vậy mà mà còn chạy ra ngoài được.” Lý Phượng Hà vừa vừa lau nước mắt, càng đau lòng vì con mình càng thêm tức giận với con dâu.



      Vân Cẩn liều mạng kiềm chế uất ức trong đáy lòng, thở dài tiếng, cố gắng : Mẹ, giờ còn sớm nữa, mẹ về phòng nghỉ trước , Đinh Kiêu để con chăm sóc cho, mẹ yên tâm, con chăm sóc ấy tốt.”



      Con dâu chịu mệt nhọc, Lý Phượng Hà cũng tiện thêm gì nữa, lưu luyến nhìn con trai mấy lần rồi về phòng mình.


      Tg có lời muốn : Cả hai bên đều xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, phải làm thế nào để giải quyết?
      Phiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :