1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào rơi đầy trời - Bát Mặc Đào Tử (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Mình chưa kịp làm chương mới.hic hic các nàng đọc tạm chờ chương mới nha ^^

      Vương ngoại truyện
      Editor: Jesse Tran

      Tôi tên là Vương Thuyết. Tôi muốn nhấn mạnh lần nữa, cái chữ này đọc là “Thuyết”.

      Mỗi lần bước vào hoàn cảnh mới, quen thêm người mới, tôi luôn phải nhấn mạnh vài lần.

      hỏi cha, tôi có thể đổi tên hay . Luôn phải giải thích cái tên này, rất phiền.

      Cha nhìn tôi, thở dài, nếu như con muốn cái tên này, con phải đổi thành Vương Tư Sấm.

      Tôi nhìn nét chữ của từ “Sấm” chút, rối rắm, thôi bỏ .

      Xét đến cùng, đều tại trong nhà có bà mẹ vô cùng cổ quái. Cha mẹ tôi từ cấp hai bắt đầu hẹn hò qua lại, nghe từ ngày đầu tiên hai người họ hẹn hò, bà mẹ cổ quái của tôi bắt đầu tra tự điển nghĩ tên cho tôi.

      từng trải qua đống tên như "Bích Lạc" "Lưu Phương" đại loại là mấy kiểu tên não tàn như trong ngôn tình, có thể khiến cha tôi chấp nhận chính là “Tư Sấm”.

      Ý là, có thể nắm giữ tương lai của mình.

      Tôi cảm thấy cái tên này tốt hơn bao nhiêu, nhưng so với cái thể loại tên ảo mộng như "Bích Lạc", ừm ~ cha, cha cứu vớt con.

      Ở trong nhà, cha dung túng mẹ tôi cách thể nào tưởng tượng nổi.

      Ví dụ như, đồ dùng trong nhà năm có thể thay đổi phong cách vài ba lần, ví dụ như, áo ngủ phải thống nhất, nếu như chỉ là thống nhất, tôi có thể chấp nhận, nhưng lúc ngủ bắt tôi mặc hán phục, tôi cảm thấy, có chút bình thường.

      Chỉ là theo cách của cha tôi, cái đó, gọi là thương. Chắc chắn người phụ nữ, co dù ấy có làm cái gì, con vẫn cảm thấy những hành động đó rất bình thường, rất đáng , cùng cười với ấy, khiến ấy vui vẻ, chính là loại hạnh phúc.

      Tôi nhìn người cha tưởng như bình thường của tôi, tôi cảm thấy rằng, ra , bố tôi cũng biến thái. thích bình thường lại thích tự ngược mình.

      Tôi cảm nhận được, tối ngủ mặc hán phục, có cái gì gọi là hạnh phúc. Tôi cũng cảm thấy mỗi sáng sớm cõng người rời giường đánh răng, có cái gì gọi là vui sướng.

      Tôi thấy mỗi sáng sớm, thời điểm cha tôi nghiêm túc cõng bà mẹ cổ quái của tôi đánh răng, tôi cảm thấy, có gì thế giới này mà tôi thích ứng được.

      Dần dần, trái tim của tôi càng ngày càng kiên cường.

      Tôi hi vọng chuyện, cả đời này, tôi muốn cưới người giống như mẹ tôi, cần phải mặc hán phục ngủ nữa, lại càng muốn mang bộ mặt miễn cưỡng, coi việc tự ngược bản thân mình là việc hạnh phúc.
      Chương 7:
      Editor: Jesse Tran

      phải tôi
      Vương Thuyết nhìn tôi cười cười, bộ dạng đó nghiệt ~ tôi hết sức khinh bỉ, đối đầu kẻ địch mạnh, tên này dám ở đây làm lung lay ý chí chiến đấu, hừ.

      Cậu ta ra khỏi cửa, vô cùng lễ phép với tiểu tiện nhân: "Cháu chào dì ạ."

      Lan tiện nhân thấy Vương Thuyết, hai mắt sáng lên, cả khuôn mặt cười đến biến thành cúc vạn thọ: "Oa ~ đây phải là Vương Thuyết sao. Cháu cũng học ở đây sao." Hả? Hai người bọn họ biết nhau sao? Tôi ngửi thấy có chút tình.

      Tay vừa nhấc, chuẩn bị sờ sờ vào đầu Vương Thuyết, đáng tiếc, Vương Thuyết thân thể nhanh nhẹn, tránh ra.

      Hừ ~ coi như tiểu tử ngươi thức thời, dám tư thông với địch? Xem tôi có thiến cậu hay .

      Tay hồ ly chụp hụt giữa trung, ngượng ngùng để tay xuống. Sau lát, mắt lại sáng lên." mình cháu về nhà à? Nếu cần dì đưa cháu về? Ba cháu gần đây vẫn khỏe chứ?"

      Hừ ~ cha người ta có khỏe hay mắc mớ gì tới bà, bà hỏi làm gì ~ tôi bĩu môi khinh thường.

      Hồ ly lẳng lơ chính là hồ ly lẳng lơ, thấy đàn ông là vểnh cái mông lên hỏi thăm.

      Vương Thuyết gật đầu cái, "Dạ khỏe ạ, dì Cung, dì cũng lâu rồi đến nhà cháu chơi. Gần đây mẹ cháu còn nhắc tới gì, muốn mời dì qua nhà ngồi chơi chút."

      Mặt của hồ ly Cung bỗng có phần cứng nhắc.

      Tại sao tôi cảm thấy đột nhiên cả người bà ta có chút run run?

      Hồ ly Cung Lan nhàng hỏi: "Cái đó ~ bây giờ mẹ cháu ở nhà sao?"

      " ạ ~ buổi sáng mẹ cháu bảo muốn đến Tô Châu vẽ phong cảnh cùng chú Phấn, chắc đến cuối tuần mới về." Chú Phấn? Tôi buồn bực, người trong nhà Vương Thuyết đều là quái nhân?

      Lần này, cả người hồ ly Cung Lan giống như vừa mới đón gió xuân vậy, cười đến cười run rẩy hết cả người, "Như vậy à ~ ai da, trời tối rồi, dì đưa cháu về nhà nhé." xong, lôi cậu ta chuẩn bị .

      Ngất ~ tiểu tử Vương Thuyết này là nghĩa khí, vì tôi mà có thể bán thể diện cha cậu ta. Huynh đệ tốt! Lúc tôi cảm động lệ nóng doanh tròng, Vương Thuyết : "Dì Cung, vậy Tô Xán làm thế nào?"

      Tôi cười híp mắt ra, " sao sao, hai người , cháu có thể tự về nhà mình." Hắc hắc, cuối cùng dáng dấp khuynh quốc khuynh thành của bác Vương khiến Lan hồ ly mê loạn mất phương hướng, nhất thời mất phương hướng từ đó bỏ gian tà theo chính nghĩa, hướng mặt trời múa hát, tốt nhất là quên cha mẹ tôi .

      Vương Thuyết tới, lôi kéo tôi: "Cậu cũng tới nhà mình ăn cơm nhé?"

      Cái gì? Tôi vội vàng khoát tay, " cần cần đâu, mẹ của tôi chờ cơm rồi." Định làm cái gì, vất vả mới đuổi được hồ ly , còn bắt tôi đưa tới cửa nhìn các người ăn cơm? Đầu óc tôi có tật.

      Vương Thuyết lại gần, "Tô Xán, cậu phải đến nhà tôi, tôi cho cậu số điện thoại địa chỉ nhà, dĩ nhiên, còn bao gồm đơn vị làm việc phương thức liên lạc chồng trước của bà ta đều cho cậu."

      Ánh mắt tôi sáng lên, tiểu tiện nhân còn có chồng trước? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì mẹ tôi tôi bất chấp tất cả.

      " ra , ăn bữa cơm cũng mất quá lâu. Gọi điện thoại cho mẹ tôi, tôi lúc rồi trở về là được." xong kéo Vương Thuyết, vào xe cùng hồ ly Cung Lan.

      Đến nhà Vương Thuyết. Ặc. . . . . . ra là ~ nhà Vương Thuyết là căn biệt thự.


      Lúc này mới là năm nào chứ, GDP quốc gia là bao nhiêu ~ cậu ta ở trong biệt thự, hừ ~ sa đọa, sa đọa trắng trợn! Nghĩ tới đây tôi vô cùng khinh bỉ ném cho Vương Thuyết ánh mắt coi thường.

      Vương Thuyết hiểu được biểu cảm của tôi, "Cậu làm sao vậy?"

      Tôi lập tức cười lên, khom người, vô cùng nịnh hót, "Vương công tử, nhà của ngài hoành tráng ~" xong, vẫn còn rất thái giám thêm câu ca ngợi: "Nhà của tôi so với nhà của ngài, quả thực là. . . . . ."

      Cậu ta cười phá lên, "Tôi rất muốn nghe tiếp mấy lời phía sau. Trong đầu cậu nghĩ ra điều gì tốt đẹp."

      Tôi hằm hằm xị mặt, tiểu tử thối tha, tôi đầu đất nghĩ ra từ hoa mĩ? Cậu nha… cậu còn chưa nghe những từ ngữ trau chuốt hoa mỹ Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần của ta đâu, hừ ~ "Tôi này, phòng của giống hệt Vĩ ca, to vc ~ to vc ~, dân đen như tôi quả nhiên có phúc phận hưởng thụ loại phòng ở cực rộng này." Hừ ~, nhớ năm đó ta là hoàng hậu tối thượng chuyên làm trò bị ổi kiêm yy của Ban Biên Tập, cậu ta lại dám tôi biết dùng từ.

      Vương Thuyết chậm rãi quay mặt lại, gương mặt như táo bón.

      "Cậu táo bón à?" Nhìn đến cậu tôi loại vẻ mặt này, tôi vô cùng vui vẻ.

      "Tô Xán, ra , cậu còn có thể tởm hơn được ?" Cậu ta cắn răng nghiến lợi, vào phòng.

      Hừ ~ bà đây là tuyển thủ vô địch, GV hay AV cũng diệt hết, về khoản thô tục Tô Xán tôi vĩnh viễn khô kiệt. Đối phó Vương Thuyết cậu, tôi thừa sức.

      Nghĩ tới đây, giữ nguyên bộ dạng kiêu ngạo cùng tư thế chiến đấu theo vào.

      Vừa mới vào cửa.

      Tôi nhìn thấy bản phóng to của. . . . . . Ừm, đồng chí Vương Thuyết.

      Khuôn mặt này, thần thái này, tôi cảm giác như nhìn thấy Vương Thuyết 20 năm sau ~ đại thúc à đại thúc, đại thúc hấp dẫn quá . Nhìn dáng vẻ lịch , nhìn ánh mắt mạnh mẽ lạnh lùng, nhìn thôi cũng làm cho người ta gục ngã trong dục vọng.

      Nhất là ở bên trong cổ áo xương quai xanh như như , ánh mắt vừa mê hoặc vừa bất đắc dĩ ~ tôi nghe thấy cổ họng mình "Ực" tiếng, hồ ly Cung Lan bên cạnh tôi, cũng là "Ực" tiếng.

      Tôi liếc mắt nhìn hồ ly Cung Lan, cắt ~ có khí khái, miệng há hốc ra chỉ thiếu chưa chảy nước miếng.

      "Tô Xán, cậu cần giấy lau ?" thanh bên cạnh ràng là rất vui.

      "Cần giấy lau làm gì?" Tôi bất mãn, này tiểu tử thúi này nhìn thấy tôi thưởng thức đại thúc đại trai hay sao?

      Giấy lau bay thẳng đến khóe miệng tôi, bị cái tay vô cùng thô lỗ dùng sức lau, "Nước miếng của cậu chảy xuống!" Gì? Tôi vội ngậm miệng, hướng về phía Vương Thuyết cười ha ha. Lau miệng ha, lau miệng ha.

      Gương mặt Vương Thuyết đen sì, "Tôi thấy, nhìn dáng vẻ, cậu đúng là định làm người thứ ba rồi." xong, kéo tay tôi vào bên trong phòng, vừa vừa : "Cha, đây là Tô Xán. Tô Xán, đây là cha mình." Sau đó lại hô to, "Mẹ ~ dì Cung Lan đến rồi!"

      "Choang!" Tôi nghe thấy thanh vang lên, là thanh từ gian phòng lầu.

      Tiếp, "Tiểu tiện nhân! tới rồi ~ ai da, khỏe chứ, lâu rồi đến ~ tôi cũng nhớ chết được!" thanh phụ nữ cao chót vót vang lên, tiếp theo là thanh lao xuống lầu "Thùng thùng thùng".

      "Phốc ~" người phụ nữa này là mẹ Vương Thuyết? Quả nhiên, rất dũng mãnh!

      Quay đầu lại nhìn Cung lan, gương mặt kia, bỗng chốc biến hóa muôn màu muôn vẻ.

      Nét mặt kia, phong phú.

      Tôi còn định quay đầu lại tiếp tục xem, Vương Thuyết kéo tôi đến phòng của cậu ta. Cửa bị dùng sức đạp phát. Vương Thuyết cau lông mày, ánh mắt kia, tôi tưởng như có thể phun ra lửa.

      "Vương Thuyết, cậu có biết bây giờ cậu giống như gì ?" Tôi tiến tới.

      Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, cả khuôn mặt đều được phủ khối băng lớn.

      "Tôi cảm thấy bây giờ cậu đặc biệt giống Na Tra ~ lúc đối phó xà tinh." xong, tôi cảm giác, dường như giống như mình lại sai. Đồng chí Vương Thuyết mặt lại càng sầm sì.

      Cậu ta hừ tiếng, quay lưng , cởi áo khoác đồng phục học sinh xuống.

      Tôi 囧, đứa này? Muốn làm gì? Vậy. . . . . . Quá tốc độ rồi.

      " ra , tôi cảm thấy tốc độ chúng ta như này có hơi nhanh quá." Tôi nhìn động tác cởi quần áo của Vương Thuyết, nuốt ngụm nước miếng.

      Vương Thuyết ngừng tay, lại cầm bộ quần áo, vào nhà vệ sinh, lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

      Tôi 囧, đứa này kéo tôi vào đây để nhìn cậu tắm sao?

      Bất chợt, tôi có thể khẳng định kết cấu đại não của Vương Thuyết, có phải là. . . . . . ừm ~ có chút vấn đề về cái chuyện ý ý....

      Sau lát, cậu ta ra, tóc ướt, thay quần áo khác, mặc áo sơ mi kẻ caro~

      Tôi ngây dại.

      Áo sơ mi họa tiết kẻ caro ~ tôi vẫn vẫn luôn có vấn đề nghiêm trọng với loại họa tiết hoa mắt này. Cậu ta cậu ta mặc áo sơ mi caro rồi.

      Tôi nhìn nhìn, mái tóc hơi rối, vẫn còn đọng nước, giọt nước vừa đúng lúc rơi xuống xương quai xanh của cậu ta, dọc theo xương quai xanh xuống, sau đó thấy. Môi cậu ta hồng hồng, nước nước, chắc là vừa tắm nước nóng ~ tóm lại, hồng hồng, tôi nhìn nhìn, lại tiếng "Ực" .

      Lần này, bạn học Vương Thuyết lập tức cười phá lên.

      Khối băng lập tức nở rộ thành chàng trai mình đầy gió xuân.

      Cậu ta đến gần tôi, " ra , tôi cũng rất đẹp trai. Đúng ?"

      Tôi nhìn xương quai xanh của cậu ta ra sức mà gật đầu, mặc dù cậu ta cực kỳ cợt nhả.

      " ra , về sau cậu chỉ nhìn mình tôi là tốt rồi, có phải hay ?"

      Tôi tiếp tục gật đầu. Thuận đường lau nước miếng.

      Cậu ta vỗ vỗ đầu của tôi, giống như là chơi với thú cưng vậy." là biết nghe lời." Sau đó vô cùng thỏa mãn cười lên.

      phải là tôi muốn biểu dáng vẻ như vậy, dáng vẻ bây giờ của cậu ta, nhất thời tôi như bị thiếu máu lên não, dưỡng khí thông. Cho nên giác quan chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy nhất "Tôi muốn gục ngã, tôi muốn gục ngã."

      Đợi chút ~ đồng chí Vương Thuyết chỉ có 12 tuổi, tại sao tôi có thể si mê điên loạn với đứa trẻ 12 tuổi được chứ? Tôi phải chống cự, nhất định được háo sắc.

      Nghĩ tới đây, máu của tôi cũng bắt đầu tuần hoàn bình thường, đại não từ từ hồi phục.

      Vì vậy, tôi đứng lên dùng chất giọng vô cùng bình thường câu,

      "Vương Thuyết, cậu quá , còn chưa trổ mã hoàn toàn."

      Sau khi xong, Vương Thuyết ngây dại. Tôi cũng ngây dại theo.

      Tôi vừa cái gì vậy? Tôi vừa cái gì vậy?

      Tôi thầm vỗ vỗ miệng của mình, vội vàng bồi thêm câu: "Ý của tôi là, cậu còn quá , tôi lớn hơn cậu. Chúng ta thích hợp." xong, tôi còn 囧 hơn.

      Mặt mũi cậu ta xanh lè.

      Tại sao? Tôi muốn lời bình thường cũng được?

      Tôi hít sâu hơi, "Tôi là, cậu còn quá trẻ con. thích hợp làm loại hành động này. Khẩu vị của tôi tương đối lớn, cậu thỏa mãn được tôi đâu."

      xong câu này, tôi nhất thời muốn khóc.

      Thần linh ơi ~ tôi muốn về nhà. Đừng cho tôi tiếp, tôi cảm thấy bây giờ khả năng chuyện của tôi có vấn đề.

      Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.

      Tôi cứ như vậy ngơ ngác nhìn Vương Thuyết đối, biết gì.

      Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếng: "Tiểu tiện nhân, biết đấy, mấy hôm nay ngày nào tôi cũng nhắc với ông xã ~ cái người này bao lâu rồi đến quyến rũ ta con trai của nam nhân, tôi lại quen. Chẳng lẽ hôm nay tới, tới ~ muốn chơi đùa với tôi chút sao."

      "Phốc" Tôi phì cười.

      Nhìn Vương Thuyết chút, sắc mặt của cậu ta cũng bắt đầu dịu . Nhìn tôi, đột nhiên câu, "Cũng tốt, cậu như vậy, mẹ mình chắc chắn rất thích. . . . . ."

      Ặc. . . . . . Tôi trầm mặc, kéo cửa ra ngoài.
      Nhìn vị đứng ở phòng khách kia "Mẹ của mình" . . . . . .

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8: Gặp đại nương cổ quái.

      "Ai nha ~ đây là con nhà ai ~ nhìn đứa bé này dáng dấp rất xinh đẹp." Vừa tới cửa, phụ nữ đột nhiên nhào tới, trực tiếp kéo tay của tôi quan sát lượt.

      Tôi nhìn bà, mới vừa bị vẻ ngoài tuyệt mỹ của ba Vương Thuyết khiến tôi bị mất hứng thú với những cái đẹp tạm thời. Chỉ là vừa thấy mẹ Vương Thuyết tôi lại bị chấn động thêm lần nữa.

      Diện mạo phải là trọng điểm, chỉ là đôi mắt to chớp chớp nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy vị phụ huynh này có chút khó diễn tả. . . . . . Ách. . . . . . Hồn nhiên? Dường như cũng phải, đôi mắt này, miệng cười này, chính tôi cảm thấy thân thiết thể diễn tả nổi. Tôi thấy rằng, ra , đại khái là, đây chính là tâm hồn của mẹ tôi.

      Nhìn đồ bà mặc, tầng tầng hán phục, loẹt quẹt phết đất.

      Nhìn lại tóc bà, được vấn lên bằng chiếc trâm , tôi nhìn từ trong ra ngoài từ xuống dưới, sảng khoái nên lời. Tôi cố nén khóc, "Bác à, bác cũng thích đọc xuyên ạ?"

      Cả khuôn mặt bừng sáng, "Ta biết ngay ~ đứa này nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ ~ hóa ra vậy, hóa ra vậy. . . . . . Con chính là con thất lạc nhiều năm của ta. . . . . . Quả như khuôn đúc ra vậy." xong lệ rơi đầy mặt, nước mắt nước mũi rơi tay áo. Quay đầu lại cười tiếng, "Tiểu tiện nhân, xem, khả năng tìm vợ của con trai tôi có phải tiến bộ rất nhiều hay ? là càng lúc càng giống chuẩn với cha nó."

      xong, còn xoa xoa tay áo tôi.

      Tôi nhìn chất lỏng trong suốt chảy phía tay áo, khẽ cắn răng, chịu đựng đến nỗi mặt co rúm cục.
      Bác trai thở dài, "Nha đầu, nàng đừng náo loạn. Còn có khách nhân ở đây."

      Đại nương cổ quái nghe xong lời này lập tức đổi biểu cảm, trở nên vô cùng nghiêm túc. Cả người bắt đầu nghiêm chỉnh lại, tôi nhìn khuôn mặt của bác , khỏi cảm khái, ra đại nương cổ quái này khi nghiêm túc trông cũng rất xinh đẹp.

      Bác xoay người sang chỗ khác, vô cùng nghiêm túc đến gần hồ ly Cung Lan, nét mặt kia, khí thế kia, bộ dạng giận mà uy, tôi cắn cắn lưỡi, quả nhiên bà lớn chính là bà lớn, nhìn hồ ly Cung Lan bị dọa đến rơi nước mắt.

      "Chị, em. . . . . . em chỉ là đưa con trai chị trở về nhà." ta ngập ngừng , nước mắt cũng lay động trong hốc mắt.

      "Như vậy à. tại đến nhà rồi, sau đó sao?" Đại nương cổ quái đứng ở đó, tay mơn trớn quần áo hoa văn. Bác à~ ra bác là Lã thái hậu xuyên qua chứ gì? Nhìn ánh mắt sắc bén mạnh mẽ này, này động tác sờ quần áo, dáng vẻ nhanh chậm, tôi thầm trầm trồ khen ngợi từ tận đáy lòng.

      "Sau đó. . . . . . Sau đó, Dận. . . . . . Tôi chỉ đưa con trai về nhà, lập tức ngay, đừng hiểu lầm." xong, ánh mắt ta còn ra vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn về phía đại thúc đẹp trai.

      Tôi thở dài, hồ ly chính là hồ ly, ngay trước mặt bà lớn nhà người ta mà dám ngang nhiên kêu người ta là " Dận ". Đúng là muốn sống nữa.

      Quả nhiên, đại nương cổ quái cũng nổi điên, nắm lấy cổ áo hồ ly Cung an lẳng lơ, nhìn ta chằm chằm: "Tiểu tiện nhân Cung lan , bà đây bao nhiêu lần rồi, dám quyến rũ người đàn ông của tôi, là rỗi rãnh quá mức rồi đúng ? “ Dận” là để gọi sao? đúng là ăn no dửng mỡ phía dưới trống rỗng trứng có chỗ rơi vãi rồi đúng ? Chồng tôi là của tôi, có mơ cũng phải hỏi qua tôi trước. mà dám đến gần con trai tôi lần nữa, tôi nhét tóc vào lỗ mũi, lông mũi kéo xuống nhét vào trong đít ! Tôi được làm được, có cần thử chút hay ?" xong, trong tay áo của bộ hán phục lôi ra cây kéo lớn.

      hết hơi, lưu loát trơn tru như đọc rap vậy. mang theo đùa bỡn, còn có cảm giác tiết tấu trầm bồng du dương.

      Vào giờ phút này, ở trong đầu tôi chỉ có câu dảo đảo lại, "Trân quý sinh mệnh, cách xa mẹ Vương Thuyết."

      Cung Lan nghe xong lời này, nức nở chút, nước mắt hoàn toàn chảy ra. Xoay người vọt ra ngoài cửa, dáng vẻ hoa lê đẫm mưa này, tôi cảm thấy đời này tôi sánh kịp.

      Tôi quay đầu nhìn ba người họ.

      Vương Thuyết cùng đại thúc đẹp trai rất bình tĩnh ngồi đọc sách ghế sa lon, dáng vẻ cái gì cũng thấy, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nhìn bác quái dị kia, dùng cái kéo lớn vừa rút ra. . . . . . Cắt móng tay.

      Trong nháy mắt, tinh thần tôi chấn động, cuối cùng tôi hiểu vì sao mẹ tôi đấu lại Cung Lan rồi, trình độ dũng mãnh này, mẹ tôi có ngồi tên lửa cũng theo kịp.

      "Aizzz ~ thế giới nhờ đàn ông chờ tôi như vậy, tôi chống mắt lên xem con hồ ly tinh kia động dục với ông." Vừa cắt móng tay vừa cảm khái, đại nương quái dị ném cây kéo lớn lên ghế sa lon rồi rúc vào ngực đại thúc đẹp trai.

      "Em có ngoan hay ." Đại nương cười cười ánh mắt dịu dàng.

      "Ừm", đại thúc mỹ hình vỗ vỗ đầu bác , tôi cảm thấy tư thế này, sao cảm thấy cách Vương Thuyết chụp đầu tôi giống như chụp đầu động vật thế?

      "Ta ngoan ngoãn, đại thúc đáng , đúng ?" Đại nương tiếp tục sến súa.

      Tôi có chút buồn nôn.

      "Ừ. Đúng." Đại thúc đẹp trai xong, ánh mắt quét qua tôi. "Còn có khách nhân ở đây." Ta khóc ròng, rốt cuộc cũng chú ý đến tôi.

      "Mặc kệ, giao cho Vương Thuyết là xong, dù sao cũng là vợ nó." xong, đại nương cổ quái còn nhìn sang, "Cục giấy , con đưa người của con về . Chúng ta muốn vận động chút, cấm trẻ . Đợi lát nữa rồi trở về." xong, vô cùng hung hãn kéo tay đại thúc đẹp trai, trực tiếp lên lầu.

      Đại thúc đẹp trai cúi đầu, mím môi cười, dáng vẻ bị kéo trông vô cùng thích thú.

      Chỉ còn lại tôi, giống như gió lạnh quét qua, hoàn toàn đóng băng.

      Tôi cảm thấy, trái tim của tôi cần mạnh mẽ trở lại, chịu nổi ngôn ngữ đả kích nhiều như vậy trong vòng ngày.

      " thôi, mình đưa cậu trở về." Vương Thuyết tới, nhàn nhạt : "Sau thành quen." xong, trực tiếp ra ngoài.

      Tôi buồn buồn theo phía sau, "Cậu làm thế nào mà quen được?"

      Cậu ta xoay đầu lại nhìn tôi, "Sống chung trong thời gian dài, dần dần rồi quen thôi."

      Tôi nhìn cái vẻ mặt bình thản kia, ánh mắt lạnh nhạt kia, uhm, biệt danh “Cục giấy ” đúng là thích hợp.

      đường, đột nhiên nhớ tới, "Vương Thuyết, cậu đưa cho tôi số điện thoại liên lạc chồng trước của Cung Lan."

      Cậu ta đưa tới tờ giấy, tôi nhìn chút, hài lòng cười, "Có cái này yên tâm hơn."

      Cậu ta nhướng mắt, "Mình đưa cậu về nhà mình. Cậu có học được cái gì ?"

      "Học được gì? Học mẹ cậu mặc hán phục chắc?" Tôi vừa nhìn tờ giấy vừa .

      " ra , loại chuyện đối phó với hồ ly như vậy, mấu chốt nhất phải cậu muốn làm gì. Phải xem mẹ cậu." Vương Thuyết bày ra dáng vẻ bất mãn.

      Tôi đảo đảo mắt, "Đương nhiên tôi biết, phải tôi nhìn thấy mẹ tôi thất bại, tôi mới lên sao?"

      "Mẹ cậu thất bại?" Vương Thuyết nhìn tôi, lại ~ lại hớ rồi.

      "Ý tôi , loại phụ nữa này, nào cần tới mẹ tôi ra tay, có tôi là được rồi." xong, kế hoạch ở trong đầu tôi bắt đầu hình thành.

      Hồ ly Lan ~ tôi tới đây.

      ——— —————— —————— ————————-

      (Tô Xán: tôi cảm thấy bà là mẹ ghẻ.

      Đào Tử: vì sao? Ta tốt biết bao, cho ngươi trùng sinh cho ngươi xuyên , còn để cho ngươi làm nữ chính.

      Tô Xán: vậy sao bà còn để cho tôi hồ ly?

      Đào Tử: Tiểu Bạch là xu hướng, Tiểu Bạch được hoan nghênh nha.

      Tô Xán: vứt cho tôi hồ ly thôi , còn bắt Đào Tử gặp đại nương cổ quái cực phẩm làm tôi phát sợ.

      Đào Tử: ngươi lại hiểu rồi, đại nương kia là mục tiêu học tập của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể học hỏi bà ấy.

      Tô Xán: . . . . . . Tôi muốn nhảy thể loại khác. Có được ?

      Đào Tử: Được được ~ ngươi nhảy sang ngược , Đào Tử để cho ngươi làm nữ chính trong người thú luyến ái, vừa hay gần đây nghĩ đến "này nọ í é í é", ta còn phiền muộn đây.

      Tô Xán: . . . . . . Thôi, tôi ở đây cũng được. )

      Chương 9: Đối phó với hồ ly tinh
      Editor: Jesse Tran

      Loại chuyện đối phó với kẻ thứ ba như vậy, trong mắt của tôi, đơn giản chỉ là câu "Dịu dàng hơn, xinh đẹp hơn, hạ lưu hơn, điềm đạm đáng hơn, thâm hiểm hơn."

      Tóm lại, hồ ly tinh là loại người gì, bạn phải xuất chiêu giống hệt như vậy.

      Ví dụ như, hồ ly Cung Lan rất thích hoa lê đẫm mưa, tôi phải học toàn bộ chiêu trò của nữ chính trong truyện của Quỳnh Dao. Vì thế, tôi đặc biệt xem lại 《 Ông trời có lệ 》《 Mai Hoa Tam Lộng 》《 Hoàn Châu cách cách 》, đứng trước gương luyện rơi nước mắt suốt thời gian dài.

      Bây giờ là nửa đêm, tôi vẫn còn đứng trước gương liều mạng với ánh mắt của mình ~ giống như có chút nước mắt rồi, lại nhìn lần nữa, ừm, quả nhiên ~ toàn ghèn là ghèn.

      Lau ghèn, ở phía sau quyển vở, gạch gạch vẽ vẽ vài nét.

      Tôi cảm thán, tôi là phụ nữa mạnh mẽ, là Ngự Tả, tại sao có khóc thôi mà cũng bằng hồ ly chứ? Tôi là nhân vật chính, cũng người có hình tường mạnh mẽ, chắc là khóc phải là bản tính trời sinh.

      Tôi soi gương cười nham hiểm, ừm. làm được Tử Vi, tôi vẫn có thể làm Dung ma ma.

      Lúc tôi cười vô cùng rực rỡ, chuông điện thoại vang lên bên phòng cha mẹ tôi.

      Lòng tôi trầm xuống.

      Lão nương nhận điện thoại, sau đó cúp máy.

      Tôi nhớ, năm đó nhà tôi luôn nhận được mấy cuộc điện thoại gọi đến mà thấy lời nào, dần dà mẹ tôi càng ngày càng bực bội, cũng càng ngày càng đa nghi. Buổi tối đặc biệt để cho cha tôi ngủ, suốt ngày tra hỏi cha tôi.

      Hừ ~

      Tôi lặng lẽ mặc áo khoác, ra ngoài, khép cửa lại, đến chỗ điện thoại đặt dưới lầu.

      Quay số kia.

      ta nhận.

      "A lô?"

      Tôi cầm điện thoại, lời nào. Thời điểm, đúng là biết gì.

      "A lô? Ngươi tìm ai?" thanh Cung Lan có chút mất kiên nhẫn.

      Đúng vậy, tôi tìm ai? Tôi nửa đêm gọi điện thoại, tôi bắt buộc phải gì đó.

      Nghĩ tới đây, tôi theo bản năng dùng ngón út cạo cạo ống nghe. Phát ra tiếng "Cạch cạch".

      "Ngươi là ai hả?" Đầu bên kia ràng có chút luống cuống. Thử cúp điện thoại.

      Xem chút ống nghe, cạch ~ tôi phải cố ý phát ra loại thanh đó, tôi chỉ là chuẩn bị để cái gì đó hùng hồn thôi.

      Sờ sờ 96998, tiếp tục gọi tới.

      Đầu điện thoại bên kia lại nhận, "Ngươi rốt cuộc ai vậy? chuyện chứ?"

      Tôi tiếp tục thổi mạnh ống nghe.

      Sau đó, lại cúp.

      Gọi gọi lại 10 lần, đầu bên kia hét tiếng "A ~ ngươi có thấy phiền hay hả!!!!!!!!!!!!!!!!!u!" Sau đó hoàn toàn rút dây điện thoại.

      Tôi dậm chân cái, có chút lạnh.

      Nữa dựa theo giấy số điện thoại di động đẩy tới, tiếp tục cạo ống nghe.

      Vừa cạo vừa nghe đầu kia gầm thét. Hừ ~ tôi cảm thấy tôi cạo nhiều như vậy, phía ống nghe sắp bị tôi cạo tróc xuống rồi.

      Rốt cuộc, điện thoại di động tắt máy.

      Lấy ra tiểu Bổn Bổn, rất tốt ~


      Bước đầu kế hoạch dọa người đêm khuya

      Vì vậy, hàng đêm hàng đêm, tôi bắt đầu nhiệm vụ gọi điện thoại đúng giờ. Có lúc 12 giờ, có lúc 2 giờ, có lúc 4 giờ. Tôi cũng biết lúc nào, tóm lại nửa đêm buồn tè vệ sinh xong đứng gọi.

      Dĩ nhiên nội dung mỗi lần gọi điện thoại giống nhau, có lúc tôi cạo ống nghe, có lúc tôi tâm tình tốt lắm bắt chước thanh của nữ chính trong 《 The Grudge 》ngâm xướng đoạn, le33quyyi11d00n có lúc đứng bên lề đường lạnh, tôi liền dậm chân cái. Đổi đủ kiểu đa dạng ~ cũng phong phú. Dĩ nhiên, địa điểm gọi điện thoại tôi cũng thay đổi, phải là điện thoại dưới lầu trong nhà ra buồng điện thoại ngoài đường.

      Hồ ly Cung Lan, ra tôi đối với tệ. Ít nhất là, rất để bụng.

      Từ buổi tối đó về sau, nhà tôi cũng còn mấy cuộc điện thoại kỳ lạ nữa.

      Về sau, số điện thoại của hồ ly Cung Lan gọi được, số điện thoại cố định cũng rơi vào trạng thái .

      hôm, lúc mẹ tôi nấu bàn đầy thức ăn ngon, đột nhiên cảm thán câu: "Tô Xán à ~ con ăn nhiều chút, dạo này con gầy như vậy, học tập cũng đừng khổ cực như vậy."

      Tôi cúi đầu nhìn, suýt chút lệ rơi đầy mặt. Ai đêm nào cũng chạy hai ba con phố để gọi điện thoại mà thể gầy chứ.

      Xem ra, đối phó với hồ ly tinh, còn có thể giảm cân.

      Than thở. . . . . .

      Tới trường học, chủ nhiệm rút ra bài thi, vừa thăm hỏi Lý Lỗi, Hàn Mai gần đây thế nào các loại ..., nhìn bạn học từng đứa từng đứa bị giáo gọi lên, mắt của tôi càng ngày càng nặng trĩu , buồn ngủ quá ~ sau đó, dứt khoát nằm xuống gặp Chu Công chơi cờ.

      Đột nhiên, bên cạnh người chọc tôi tôi, "Tô Xán, giáo gọi cậu."

      Tôi ngẩng ngẩng đầu, "Ừm ~ để cho tôi ngủ lát." xong, đầu đổi sang hướng khác, chuẩn bị ngủ tiếp.

      "Tô Xán! Em đứng lên cho tôi!" Gầm lên giận dữ, phương hướng là từ tôi trước bàn phương.

      Dụi mắt, mơ mơ màng màng đứng lên.

      "Thời gian lên lớp lại ngủ? Về nhà làm cái gì hả?" giáo tiếng tới. Mặt xanh lét.

      " làm trộm." Tôi la hét. Đơn thuần chỉ là trả lời cho bản năng.

      Vừa xong, cả lớp lập tức cười ầm lên. Tôi cũng tỉnh táo luôn.

      Xong rồi.

      Quả nhiên, mặt giáo từ xanh biến thành màu đỏ, hơn nữa lan đến cổ với tốc độ kinh hoàng."Tô Xán! Em khỏe . . . . . ."

      Tôi cúi đầu dám lời nào.

      Vương Thuyết bên cạnh đột nhiên đứng lên, "Thưa , tối nào Tô Xán cũng đọc sách tới khuya, mệt mỏi quá, nên mới ngủ." xong, còn giật giật tay tôi dưới gầm bàn.

      Nhận được ám hiệu, tôi bắt sóng luôn."Vâng ~ đúng vậy, tối hôm qua em thức đọc 《 Lolita 》 đến 2 giờ mới ngủ."

      Vừa mới xong, giáo tiếng mặt vừa mới dịu lại cứng lại. Có dấu hiệu nứt vỡ.

      Vương Thuyết bất đắc dĩ nhìn tôi, than thở. "Đúng, buổi sáng Tô Xán còn với em bản tiếng của 《 Lolita 》 có rất nhiều chỗ hay trong văn ."

      Tôi tặc lưỡi cái ~ như vậy mà cậu cũng xoay được.

      giáo tiếng cười, tới: "Ơ? Tô Xán có thể đọc tiểu thuyết nguyên bản tiếng ? lợi hại." Nụ cười kia, nét mặt kia, đe dọa hết sức lộ liễu.

      Tôi cũng biết , mỗi lần tôi ngủ trong giờ học. Cho dù ai cũng tin tôi cố gắng học hành.

      Chỉ là lại thấy loại này ánh mắt chèn ép tôi nên thấy hết sức bực bội, trước kia loại ánh mắt này vẫn theo tôi.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9 (tiếp)
      Editor: Jesse Tran

      Tôi ngẩng đầu lên: "Đúng vậy. Em thích bài giảng, thích học từ đơn, bởi vì em cảm thấy bài giảng của rất nhàm chán." xong, giáo tiếng tức đến run rẩy.

      Bên trong phòng học càng thêm yên tĩnh.

      Qua hồi lâu, giáo phá lên cười: " có bản lĩnh ~ thế về sau đừng có lên lớp nghe tôi giảng bài. Loại học sinh như , tôi đâu đủ khả năng dạy."

      Tôi cười vô cùng ngọt ngào, biết điều: "Được ~ vậy sau này học em làm việc của em, em làm phiền đến , làm phiền đến em. Được ạ?"

      " nghĩ hay lắm ~ về sau đến giờ học của tôi, em ra ngoài cho tôi. Cũng đừng nghĩ tới thi." xong còn cười rất hả hê, "Loại học sinh như , tôi gặp cũng nhiều rồi, tự cho mình là giỏi. có giỏi đừng tới trường học!"

      "Em có bản lĩnh này. Học phí em đóng rổi, sao em được đến hóc. Hơn nữa, em chỉ thích bài giảng của , bài giảng của những thầy khác em rất thích. Tại sao chỉ vì mà em được đến trường học." xong, tôi thẳng thắn ngồi xuống. Vương Thuyết nhìn tôi, cười cười, cũng ngồi xuống theo.

      Lần này, trong phòng học càng yên tĩnh hơn, mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi như quái vật.

      "Hừ! Hôm nay tôi giảng. Tô Xán , đừng mơ tôi lên lớp!" xong, vẫn còn rất khí thế lườm tôi cái, tôi cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại.

      Trong lớp lập tức ồn ào, trưởng lớp xông ra theo, chắc là tìm giáo viên chủ nhiệm rồi.

      "Tô Xán, lần này cậu gây chuyện lớn rồi." Vương Thuyết nhìn tôi, "Có sợ hay ?"

      Tôi nhịn được đảo đảo mắt, bà giáo này thể đọ với tôi được đâu, tôi sợ bà cọng lông."Có gì phải sợ. Cái chuyện bé bằng cứt mũi mà cũng muốn làm ầm ĩ, trời phải đổ mưa phải gả chồng, tùy thôi."

      xong tôi lục lọi lấy ra bí kíp đối phó hồ ly.

      "Gần đây buổi tối nào cậu cũng làm cái này?" Vương Thuyết nhìn qua, gương mặt thể tin được."Bảo sao gần đây cậu gầy kinh hoàng như vậy, ra là cưỡi xe đạp dọa người. Như thế nào? Hữu dụng ? Saint Seiya?"

      Tôi trừng mắt, "Cậu hiểu nha, đây là mở đầu, kịch hay còn ở phía sau."

      Mới vừa xong, hiệu trưởng tiến vào, bộ mặt sa sầm, "Tô Xán, em ra ngoài chút." Ai ~ tiểu hồ ly còn chưa có xử xong, lại chọc phải phiền toái.

      Tôi cúi thấp đầu, bất đắc dĩ đứng lên.

      Tay đột nhiên bị nắm lấy, tôi quay đầu lại nhìn Vương Thuyết.

      "Có muốn tôi cùng cậu ?" Vương Thuyết cười hì hì nhìn tôi. Người phía sau lập tức ồn ào."Ai yuuuu ~ còn mang người thân cùng nha."

      "Chuyện cái rắm cậu theo làm gì? Ngồi ở đây, chờ tôi trở lại!" xong, vô cùng khí thế ra ngoài. Mặt lại lần nữa bắt đầu nóng ran.

      "Được, tôi chờ cậu trở lại." Vương Thuyết thu tay lại, rũ mắt xuống. Nhìn biểu ngoan ngoãn kia, là thoải mái, trông giống như vợ của tôi vậy. Hắc hắc ~

      Hiệu trưởng nhìn tôi cái, rồi lại nhìn Vương Thuyết, cau mày: "Vương Thuyết, e, cũng ra ngoài chút." Sau đó trước ra cửa.

      tiếng này vừa dứt lời, trong lớp lại ầm ĩ hơn, "Ơ ~ sớm bị bắt chặt rồi."

      Tôi trừng mắt, "Tất cả im miệng cho tôi."

      Gào xong, quả nhiên lập tức yên lặng. Tôi cười cười hài lòng, đưa tay ra, "Nàng dâu ~ , theo ta ra ngoài.”

      Cảnh tượng ảo tưởng:

      Tôi biến thành trại chủ sơn trại, Vương Thuyết xấu hổ nhìn tôi, vươn tay ra khoác lấy tôi."Phụ thân ~ về sau, người đâu, con theo đấy."

      Tôi cười dài tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời .

      Thực tế cảnh tượng là:

      Mặt của tôi lập tức nóng bừng. Có chút lúng túng. Tay lơ lửng trong trung.

      Vương Thuyết nhìn tôi, "Cậu có thể đứng đắn chút hay ?"

      Tôi lắc đầu cái, "Đây là trạng thái nghiêm chỉnh nhất của tôi đấy."

      Cậu ta cười bất đắc dĩ, tới phía trước tôi, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, "Tay."

      Tôi ngơ ngác nhìn , "Hả?"

      Vương Thuyết cười, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, " phải vừa rồi gan to lắm sao?" xong, kéo tay của tôi về phía trước. Rất là phóng khoáng.

      Tôi nhìn chằm chằm hay bàn tay nắm lấy nhau, nhịn được cười phá lên.

      Hắc hắc he he ~

      Cục giấy , ra là, cậu quả thực rất để bụng nha. . . . . .

      Vương Tô pk rạp hát

      Ngày nào đó, giáo tiếng viết viết tấm bảng đen.

      Tô Xán nhìn chút đột nhiên mặt mũi ửng hồng, cười hắc hắc.

      Vương Thuyết nhìn cái, trầm mặc.

      Tô Xán lại gần: "Cục giấy , cho chị nghe xem, lúc giáo tiếng viết bảng chỗ nào chạm vào bảng trước?"

      Vương Thuyết nhìn phía trước, giáo tiếng vừa múa phấn bảng đen xong, xoay người lại, ngay chỗ bộ ngực lớn là đống bụi phấn. giáo lại vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ bụi phấn ngực, động tác tự nhiên, làm liền mạch.

      "Hắc hắc he he hắc ~ tôi cảm thấy, người này nhất định là ăn đu đủ lớn lên." xong vẫn còn rất hả hê nhếch miệng cười tiếng.

      Vương Thuyết lật qua trang sách, cười nhàn nhạt, giương mắt nhìn , "Tôi cảm thấy, cậu chắc là ăn Viagra* lớn lên."
      *Viagra: Thuốc chữa chứng liệt dương >O< k hiểu nổi chỗ này luôn, các nàng tự tưởng tượng nhé. hehe

      Tô Xán á khẩu, ngây ngẩn tại chỗ.

      Tô Xán vs Vương Thuyết, Tô Xán bại hoàn toàn.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 9 (tiếp)
      Editor: Jesse Tran

      Tôi ngẩng đầu lên: "Đúng vậy. Em thích bài giảng, thích học từ đơn, bởi vì em cảm thấy bài giảng của rất nhàm chán." xong, giáo tiếng tức đến run rẩy.

      Bên trong phòng học càng thêm yên tĩnh.

      Qua hồi lâu, giáo phá lên cười: " có bản lĩnh ~ thế về sau đừng có lên lớp nghe tôi giảng bài. Loại học sinh như , tôi đâu đủ khả năng dạy."

      Tôi cười vô cùng ngọt ngào, biết điều: "Được ~ vậy sau này học em làm việc của em, em làm phiền đến , làm phiền đến em. Được ạ?"

      " nghĩ hay lắm ~ về sau đến giờ học của tôi, em ra ngoài cho tôi. Cũng đừng nghĩ tới thi." xong còn cười rất hả hê, "Loại học sinh như , tôi gặp cũng nhiều rồi, tự cho mình là giỏi. có giỏi đừng tới trường học!"

      "Em có bản lĩnh này. Học phí em đóng rổi, sao em được đến hóc. Hơn nữa, em chỉ thích bài giảng của , bài giảng của những thầy khác em rất thích. Tại sao chỉ vì mà em được đến trường học." xong, tôi thẳng thắn ngồi xuống. Vương Thuyết nhìn tôi, cười cười, cũng ngồi xuống theo.

      Lần này, trong phòng học càng yên tĩnh hơn, mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi như quái vật.

      "Hừ! Hôm nay tôi giảng. Tô Xán , đừng mơ tôi lên lớp!" xong, vẫn còn rất khí thế lườm tôi cái, tôi cũng hung hăng trừng mắt nhìn lại.

      Trong lớp lập tức ồn ào, trưởng lớp xông ra theo, chắc là tìm giáo viên chủ nhiệm rồi.

      "Tô Xán, lần này cậu gây chuyện lớn rồi." Vương Thuyết nhìn tôi, "Có sợ hay ?"

      Tôi nhịn được đảo đảo mắt, bà giáo này thể đọ với tôi được đâu, tôi sợ bà cọng lông."Có gì phải sợ. Cái chuyện bé bằng cứt mũi mà cũng muốn làm ầm ĩ, trời phải đổ mưa phải gả chồng, tùy thôi."

      xong tôi lục lọi lấy ra bí kíp đối phó hồ ly.

      "Gần đây buổi tối nào cậu cũng làm cái này?" Vương Thuyết nhìn qua, gương mặt thể tin được. D I e3n dA4n "Bảo sao gần đây cậu gầy kinh hoàng như vậy, ra là cưỡi xe đạp dọa người. Như thế nào? Hữu dụng ? Saint Seiya?"

      Tôi trừng mắt, "Cậu hiểu nha, đây là mở đầu, kịch hay còn ở phía sau."

      Mới vừa xong, hiệu trưởng tiến vào, bộ mặt sa sầm, "Tô Xán, em ra ngoài chút." Ai ~ tiểu hồ ly còn chưa có xử xong, lại chọc phải phiền toái.

      Tôi cúi thấp đầu, bất đắc dĩ đứng lên.

      Tay đột nhiên bị nắm lấy, tôi quay đầu lại nhìn Vương Thuyết.

      "Có muốn tôi cùng cậu ?" Vương Thuyết cười hì hì nhìn tôi. Người phía sau lập tức ồn ào."Ai yuuuu ~ còn mang người thân cùng nha."

      "Chuyện cái rắm cậu theo làm gì? Ngồi ở đây, chờ tôi trở lại!" xong, vô cùng khí thế ra ngoài. Mặt lại lần nữa bắt đầu nóng ran.

      "Được, tôi chờ cậu trở lại." Vương Thuyết thu tay lại, rũ mắt xuống. Nhìn biểu ngoan ngoãn kia, là thoải mái, trông giống như vợ của tôi vậy. Hắc hắc ~

      Hiệu trưởng nhìn tôi cái, rồi lại nhìn Vương Thuyết, cau mày: "Vương Thuyết, e, cũng ra ngoài chút." Sau đó trước ra cửa.

      tiếng này vừa dứt lời, trong lớp lại ầm ĩ hơn, "Ơ ~ sớm bị bắt chặt rồi."

      Tôi trừng mắt, "Tất cả im miệng cho tôi."

      Gào xong, quả nhiên lập tức yên lặng. Tôi cười cười hài lòng, đưa tay ra, "Nàng dâu ~ , theo ta ra ngoài.”

      Cảnh tượng ảo tưởng:

      Tôi biến thành trại chủ sơn trại, Vương Thuyết xấu hổ nhìn tôi, vươn tay ra khoác lấy tôi."Phụ thân ~ về sau, người đâu, con theo đấy."

      Tôi cười dài tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực rời .

      Thực tế cảnh tượng là:

      Mặt của tôi lập tức nóng bừng. Có chút lúng túng. Tay lơ lửng trong trung.

      Vương Thuyết nhìn tôi, "Cậu có thể đứng đắn chút hay ?"

      Tôi lắc đầu cái, "Đây là trạng thái nghiêm chỉnh nhất của tôi đấy."

      Cậu ta cười bất đắc dĩ, tới phía trước tôi, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, "Tay."

      Tôi ngơ ngác nhìn , "Hả?"

      Vương Thuyết cười, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, " phải vừa rồi gan to lắm sao?" xong, kéo tay của tôi về phía trước. Rất là phóng khoáng.

      Tôi nhìn chằm chằm hay bàn tay nắm lấy nhau, nhịn được cười phá lên.

      Hắc hắc he he ~

      Cục giấy , ra là, cậu quả thực rất để bụng nha. . . . . .

      Vương Tô pk rạp hát

      Ngày nào đó, giáo tiếng viết viết tấm bảng đen.

      Tô Xán nhìn chút đột nhiên mặt mũi ửng hồng, cười hắc hắc.

      Vương Thuyết nhìn cái, trầm mặc.

      Tô Xán lại gần: "Cục giấy , cho chị nghe xem, lúc giáo tiếng viết bảng chỗ nào chạm vào bảng trước?"

      Vương Thuyết nhìn phía trước, giáo tiếng vừa múa phấn bảng đen xong, xoay người lại, ngay chỗ bộ ngực lớn là đống bụi phấn. giáo lại vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ bụi phấn ngực, động tác tự nhiên, làm liền mạch.

      "Hắc hắc he he hắc ~ tôi cảm thấy, người này nhất định là ăn đu đủ lớn lên." xong vẫn còn rất hả hê nhếch miệng cười tiếng.

      Vương Thuyết lật qua trang sách, cười nhàn nhạt, giương mắt nhìn , "Tôi cảm thấy, cậu chắc là ăn Viagra* lớn lên."
      *Viagra: Thuốc chữa chứng liệt dương >O< k hiểu nổi chỗ này luôn, các nàng tự tưởng tượng nhé. hehe

      Tô Xán á khẩu, ngây ngẩn tại chỗ.

      Tô Xán vs Vương Thuyết, Tô Xán bại hoàn toàn.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10: sớm bằng chị em nhau
      Editor: Jesse Tran

      Tôi cầm tay Vương Thuyết ra ngoài phòng học. Lục phủ ngũ tạng của tôi ~ tất cả đều ở trong trạng thái lộn tùng phèo, mọi suy nghĩ tâm tư của tôi đều vo viên vào vấn đề: tình chị em, tình chị em, tình chị em. (lặp lại n lần)
      Tôi ngước đôi mắt to tròn của mình nhìn ba người trước mặt, cười híp mắt: "Hì hì ~ Thầy tìm em có chuyện gì ạ?"

      Bà giáo tiếng hung dữ nhìn tôi, hiệu trưởng đăm chiêu nhìn cái nắm tay của tôi và Vương Thuyết, chủ nhiệm lớp kinh ngạc nhìn Vương Thuyết.

      Ba người tiêu điểm bất đồng, vẻ mặt bất đồng, tôi nhìn nhìn lại, hơi mệt.

      Bỗng chốc ngây ngốc tại chỗ, quay mặt sang đặt tầm mắt lên người Vương Thuyết, sau đó hoa đào bay đầy trời.

      Vương Thuyết sờ mũi cái, lúng túng buông ra tay tôi ra, "Cậu có thể nhìn về phía trước."

      Ặc ~ đứa này còn có thể xấu hổ.

      Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng hiệu trưởng."Thầy giáo, thầy tìm em làm gì ạ?"

      "Hiệu trưởng, thầy nhìn nó có điểm nào giống học sinh , nhiễu loạn trật tự lớp, lôi kéo tay bạn nam lại còn rêu rao." Bà giáo tiếng giận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Hiệu trưởng sa sầm, "Sao em lại làm như vậy?"

      Tôi ngẩng đầu, "Tôi đâu có làm gì ạ."

      Mặt hiệu trưởng trầm hơn, "Em làm gì tại sao thành ra như vậy?"

      Tôi tiếp tục đáp lại: "Làm sao em biết được em làm gì mà lại thành ra như vậy?"

      Hiệu trưởng quay mặt , dáng vẻ khai thông thất bại. Nhìn chủ nhiệm lớp: "Học sinh lớp sao lại làm như thế được?"

      Tôi nhìn chủ nhiệm, vẫn còn đắm chìm ở chữ "Làm" nửa ngày vẻ mặt chút thay đổi, khỏi cảm thấy rất đáng thương.

      Lại , thầy hiệu trưởng này rất đúng khẩu vị của tôi, chọn từ dùng câu rất có mùi vị yy, tôi thích. Dieenndkdan/ Vừa định nghiên cứu chữ "Làm" là có nghệ thuật kiềm chế cùng trình độ văn hóa thâm sâu, nghĩ tới đây tôi lén nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, càng cảm thấy cậu ta thích hợp.

      chủ nhiệm tới, "Tô Xán, sao em dám chống đối giáo viên? Em muốn tôi mời phụ huynh đến phải ?"

      Lại còn phải gọi phụ huynh, mình em thảo luận "Làm thế nào" đủ, còn phải gọi mẹ em đến bàn về ý nghĩa của từ "Làm" sao? Hừ ~ quả nhiên chưa thỏa mãn dục vọng.

      "Tô Xán, giáo hỏi cậu đấy." Vương Thuyết chọc chọc tôi.

      Tôi ngẩng đầu, nhìn chủ nhiệm, thở dài, "Thưa , phải em cố ý, chỉ là em ngủ trong giờ học, có quấy rầy những bạn khác nghe giảng. Em có ngáy to." xong, chớp chớp mắt nhìn hiệu trưởng, tỏ vẻ vô tội.

      "Ơ ~ em hay quá nhỉ. học là thời gian ngủ của em sao?" Bà giáo tiếng cười độc.

      Tôi nhìn qua, hừ ~ là cố tình châm chọc em.

      Tôi cúi đầu, tôi rút tay từ trong túi áo ra, xoa xoa mắt, lúc ngẩng đầu lên, nước mắt rào rào chảy xuống."Thưa thầy, phải em cố ý ngủ."

      Chủ nhiệm lớp vừa nhìn thấy nước mắt tôi rơi ầm ầm, lập tức mềm lòng."Cái đứa bé này, khóc cái gì hả? Có chuyện gì, đừng khóc." xong, vỗ vỗ vai tôi bày tỏ an ủi.

      Vương Thuyết cũng im lặng, lặng lẽ vươn tay ra, cọ cọ vào tay tôi, gạt hết đống mù tạt tôi vừa bôi lên tay. Tiểu tử này ~ quả nhiên vô cùng tinh mắt.

      Nước mắt nước mũi của tôi rơi ngừng thút tha thút thít, mù tạt cay vãi ~ hiệu quả có phần hơi quá rồi. Mắt nóng hừng hực.

      Hiệu trưởng nhìn tôi khóc như vậy có phần luống cuống, cũng có chút đành lòng, tới: "Có lời gì cứ , khóc cái gì! Sao em lại ngủ trong giờ học?"

      Tôi vừa khóc vừa gào thét : "Thưa thầy, em. . . . . . Em nghe hiểu ạ~"

      Hiệu trưởng càng thêm kỳ quái, "Nghe hiểu? Đợt thi vừa rồi điểm tiếng của em phải cao nhất sao? Sao lại nghe hiểu."

      Hic hic ~ tôi ngước mắt nhìn bà giáo tiếng , quyết tâm " giáo tiếng phát quá lung tung, lúc giọng Australia, leeequhydonnn lúc lại giọng Châu Phi, em nghe như niệm kinh vậy, học hay là chịu phạt ạ."

      xong câu đó, mặt hiệu trưởng trầm xuống. chủ nhiệm có chút lúng túng. Bà giáo tiếng mặt đỏ như tôm luộc.

      "Em. . . . . . Em bậy! Tôi giọng nào phải theo ý em sao, em mới tí tuổi đầu, chỉ hiểu mấy từ đơn mà dám phê bình tôi!" Bà giáo tiếng rống lên.

      Tôi chớp chớp mắt, "Em còn giáo hiểu nhiều. Phát của em học được."

      Hiệu trưởng nhìn tôi, hồi lâu lời nào. Dùng ánh mắt quan sát tôi.

      Tôi bị thầy nhìn, trong lòng thấy rợn rợn, nhưng là loại chuyện đánh nhau như vậy, thua người thua trận, tôi cũng đưa mắt nhìn.

      Hai đôi mắt soi xét lẫn nhau ~ thầy đột nhiên bật cười: "Tiểu nha đầu, tuổi còn , khuyến khích phát huy bản lĩnh." xong, quay mặt , hướng về phía chủ nhiệm lớp : "Tiểu Hà ~ tiểu nha đầu lớp rất thú vị~ ha ha ha. . . . . . Có làm, có làm."

      Tôi…, ngài hiệu trưởng à, hôm nay ngài cố tình khơi vấn đề "Làm" này muốn thảo luận với tôi đến cùng đúng ?

      Thầy nhìn tôi, : "Tiểu nha đầu, như này được ? Chúng ta làm cái giao dịch nhé."

      Tôi nhìn thầy hiệu trưởng chút, "Thầy hiệu trưởng à, thầy định làm cái gì?"

      "Tuần sau, trường học của chúng ta có giáo viên nước ngoài tới kiểm tra, em đến phỏng vấn ấy có được ?" Tôi ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng chút.

      "Người đó là bạn của ta, bình thường ghét nhất là dạy học sinh. Em phải tìm mọi cách để ấy đảm nhiệm chức giáo viên, ta để ấy dạy lớp các em, thế nào?"

      Tôi nhún nhún vai, "Được ạ. Nếu thể giữ lại sao ạ?"

      Hiệu trưởng tiếp tục cười: "Như vậy cũng tốt thôi, giữ lại được em phải chuyển trường thôi. Dù sao học sinh giáo viên, tóm lại là phải có người ."

      Chuyển trường? Jesse-ddIeendAnnn Mẹ tôi chém chết tôi mới là lại? Nghĩ đến cảnh mẹ tôi cầm dao thái thịt đuổi ở phía sau, tôi sợ đến rùng mình cái.

      Hiệu trưởng xong, đưa tới tấm ảnh, "Chính là ấy."

      Tôi giương mắt nhìn, ôi thần linh ơi ~ tôi thiếu chút nữa vui mừng mà ngất , người nước ngoài khác khó mà , cái người nước ngoài này vừa hay tôi biết.

      Nhìn người trong hình, mặt cười rực rỡ, chỉ là quan sát cẩn thận, bạn thấy nội tâm thô bỉ toát lên từ ánh mắt ấy.

      Người này phải đồng đảng hủ nũ của tôi, còn có thể là ai?

      Những người khác tôi biết phải đối phó thế nào, đối với Lynda tôi biết phải dùng thủ đoạn nào.

      Tôi nhận lấy hình, tràn đầy tự tin "Được, lời định."

      Hiệu trưởng nhìn tôi, rồi lại nhìn Vương Thuyết. "Hai ngày trước ba em với ta chuyện của em ta còn tin. Bây giờ, xem ra là ."

      Vương Thuyết sờ mũi cái, nhìn về phía tôi, gì.

      Vậy? gì? Đại thúc đẹp trai với thầy hiệu trưởng này có tình?

      Đầu của tôi nhanh chóng mở ra khung cảnh ảo tưởng tuyệt đẹp, hiệu trưởng vừa nhìn chính là công, hiệu trưởng áp đảo đại thúc đẹp trai, sau đó. . . . . . Hắc hắc ~ hắc hắc ~ vô cùng đẹp, vô cùng thích hợp.

      Khó trách thầy cứ cùng tôi quanh quẩn trong cái đề tài "Làm" này, ra là có mờ ám.

      Tôi biết tôi biết.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt tôi nhìn về phía hiệu trưởng càng thêm kích tình.

      Hiệu trưởng bị tôi nhìn có chút được tự nhiên, ho tiếng."Được rồi, hai đứa quay lại lớp học ."

      Vương Thuyết kéo tôi, xoay người sang chỗ khác. Trong đầu tôi chất đầy hình ảnh hiệu trưởng áp đảo đại thúc đẹp trai, chảy nước miếng theo cậu ta về.

      Trở lại trong lớp, các bạn học nhìn hai đứa tôi, phát chúng tôi bình yên vô . Gương mặt càng lộ vẻ sùng bái.

      "Lợi hại ~ sớm bị bắt lại vẫn còn phách lối như vậy được." Phía trước có mấy người nháy mắt với tôi.

      Tôi lấy lại tinh thần, giận dữ: "Ai tôi sớm hả? Tôi đây lớn tuổi như vậy rồi bảo , dễ như vậy sao."

      Bạn cùng lớp vừa nghe, càng được phen cười nghiêng cười ngả.

      Vương Thuyết tới, miệng mang nét cười, "Này, vậy cậu xem, chúng ta được gọi là cái gì?"

      Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng bi tráng: "Chúng ta như thế này gọi là chị em nhau!"

      Vương Thuyết nhìn tôi, như nhìn quái vật, "Đầu cậu nên mang ra phơi nắng hơn. Đoán chừng lên phủ lượt nấm mốc rồi."

      xong, buông tay của tôi ra mình về chỗ ngồi.

      Tôi cười hắc hắc ~ vô cùng chân chó tiến tới. nàng dâu của ta ~ 3iiqUUydd000n có phủ nhận.

      Tôi cười: "Người bạn Vương Thuyết, hôm nay tôi rất vui vẻ."

      Cậu ta lật sách, khóe miệng giương lên: "Thế nào."

      " chứng minh, chúng ta vẫn thích hợp. Mặc dù cậu hơi trẻ con chút, nhưng vẫn có hương vị đàn ông, chừng nuôi lớn, Tôi dùng cũng có cảm tình." xong, tôi liền ngẩn người.

      Mẹ ơi, con lại bậy rồi!!!
      Cậu ta nhìn tôi, cười phá lên: "Đúng vậy ~ ai cho cậu những thứ ấy vậy?"

      Tôi mặt cứng đờ. . . . . . Nhớ lần trước tôi ở nhà cậu ta mấy lời vô liêm sỉ, quả nhiên cậu ta vẫn còn ghi hận.

      Tôi đây tiểu chính thái, ban đầu chỉ là chút đơn thuần chút lành mạnh.

      Lời tôi , cậu ta lại hiểu vặn vẹo đến mức đó.

      Tôi rơi lệ đầy mặt.

      Chương 11: Tổ chức hủ nữ.
      Editor: Jesse Tran

      Sáng sớm tới trường học, tôi ngồi đọc sách.

      Bà giáo tiếng ở trước mặt tôi qua lại, sau đó giọng điệu rất là kỳ quặc với tôi, "Có vài người~ trời cho chút nhan sắc nào nhưng lại cứ nghĩ rằng mình giỏi lắm. Mà ~ chút nữa người nước ngoài tới, nhìn em đối phó thế nào."

      Ánh mắt tôi bay qua, nhớ lại câu đối đáp rất kinh điển, lớn tiếng với Vương Thuyết, "Vương Thuyết à ~ tôi cảm thấy, vài người cứ thích lo lắng chuyện phải của mình."

      vừa xong, trong lớp vang lên vài tiếng cười buồn bực.

      "Cậu lại muốn phách lối." khuôn mặt Vương Thuyết nghiêm túc, cậu ta lại từ từ xem sách. Khó chịu đáp lại tôi.

      Bà giáo tiếng hung hăng trừng mắt, đạp giày cao gót hung hăng bỏ .

      Vì vậy, tôi lại lần nữa tiếp nhận ánh mắt như trong lễ rửa tội của mọi người.

      Tôi sờ mũi cái, có gì thú vị.

      bao lâu, chủ nhiệm lớp vào phòng học, "Tô Xán, giáo tới. Em ra ngoài chút."

      Ánh mắt tôi sáng lên ~ biểu cảm đáng , rốt cuộc tới. Thuận tay rút ra "Bài tập" chuẩn bị xong từ tối hôm qua, phát lao ra khỏi phòng học.

      Vừa vào phòng hiệu trưởng, nhìn thấy Lynda đáng của tôi rồi.

      Tôi thở dài, ngờ ngờ ~ 10 năm trước Lynda trưởng thành như vậy rồi. Khuôn miệng rộng đỏ chói, môi chu ra. Mái tóc ngắn, đôi mắt kẻ đen nên nhìn thấy biểu cảm gì từ ánh mắt. Cái quần jean người rách lỗ chỗ. là. . . . . . Chà~ mẹ nó chứ lau nước miếng ~ là thân thiện đáng nha.

      Nhìn thấy tôi vào, bà giáo tiếng lập tức vô cùng vang dội cùng Lynda hàn huyên, "Lynda ~ chào cháu. Tôi là Lý Huệ, die,n; da.nlze tiếng của tôi đến mức hoàn hảo, đạt cấp tám đại học chuyên nghiệp. Lần này được gặp cháu quả thực rất vui." (Các cuộc đối thoại với Lynda đều bằng tiếng , nhưng đều được tác giả viết bằng tiếng Trung.)

      Lynda cả ngước lên, mắt gấu mèo đen sì 0.0 đột nhiên tái , dọa người. Tôi lĩnh ngộ, uhm ~ đoán chừng là xem thường.

      Tự dưng bật dậy, "Bác à~ bây giờ cháu mới lớn, bác bắt cháu phải làm giáo viên, nhàm chán muốn chết. Trừ bác ra, tôi muốn chuyện phiếm với ai cả."

      Ánh mắt hiệu trưởng chuyển hướng, " phải ở đây có Tiểu Lý sao? ấy chỉ lớn hơn cháu vài tuổi, làm bạn với cháu được sao?"

      Bà giáo tiếng nghe, mắt càng thêm nét cười như sắp biến thành trăng khuyết đến nơi, "Đúng vậy ~ Lynda, em có sở thích gì?" (Mắt tôi đảo như rang lạc, bà hỏi cái vấn đề như luyện tiếng vậy, ai tình nguyện cơ chứ.)

      Quả nhiên, Lynda liếc cái, "Tôi phải bạn luyện đọc với chị, đừng đến tìm tôi học tiếng . Phiền chết được. Luyện lại phát cho tốt rồi hẵng ."

      "Hì hì ~", quả nhiên miệng Lynda phải độc địa bình thường, nhớ năm đó nếu phải cùng là hủ nữ với nhau, phát nát bét của tôi lúc đó cũng bị Lynda mắng cho té tát.

      Lúc này, bà giáo tiếng cũng hiểu Lynda gì, nét mặt hung dữ nhìn tôi."Hiệu trưởng, hôm nay phải để Tô Xán phỏng vấn sao?"

      Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn tôi, "À ~ đây chính là học sinh trường ta, em đến ghế salon phỏng vấn ."

      Lynda nhai kẹo cao su thổi bong bóng, "Ơ ~ còn có phỏng vấn ạ ~. Vậy cháu phỏng vấn xong có thể ạ?"

      Hiệu trưởng cau mày: "Cháu đừng làm cái bộ dạng kia ~ cẩn thận ta cho mẹ cháu. Đưa cháu về nước."

      Tôi cười cười, vô cùng khéo léo đến gần Lynda, sau đó tiến tới bên tai của ấy, "Lynda ~ ra hôm nay cậu ăn mặc như vậy, bá đạo ngây người."

      Lynda cười lên, "Lolita, còn có thể nịnh hót hả. Phát nghe cũng lọt tai hơn nhiều." Sau đó cũng ngồi ngay ngắn, vẻmặt nghiêm túc, "Được, tôi chờ cậu hỏi đấy. ."

      Tôi đưa lên trong tay chuẩn bị trong đêm bài tập, "Trường học của chúng tôi là trường học có lịch sử lâu đời~ nlze.qu;ydo/nn hàng năm tỷ lệ nhập học rất cao." Tôi bắt đầu giới thiệu bằng tiếng cách lưu loát phi thường, chuyện cười, đối phó người khác mà , từ phát đến giọng điệu của tôi đều là người này dạy, làm sao có thể thuận lỗ tai cơ chứ.

      Lynda chút để ý mở ra tôi giáo án, ánh mắt kia lập tức thoáng qua tia sáng kỳ dị. Sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt kia như chực rơi nước mắt. Ánh mắt, quả còn thân hơn mẹ ruột.

      Tôi cười hả hê, ngày hôm qua tôi chuẩn bị bản thảo trong đêm. Cả đêm tôi chỉnh lý tiểu thuyết BL (boylove) trong trí nhớ rồi phiên dịch thành tiếng , hình ảnh vô cùng sống động, chuyện cười, với tôi chỉ là chuyện .

      ấy đột nhiên kéo tay tôi, "Ở đâu có cái này?"

      Tôi cười, "Tiểu thuyết là phía dưới, tôi phiên dịch."

      ấy càng thêm kích động, "Đàn ông dùng để làm gì?"

      Khóe miệng tôi vừa nhếch lên, nhìn ánh mắt thâm trầm hiệu trưởng chút, run cái. Dũng cảm trả lời, "Trời sinh đàn ông là để bị chà đạp ."

      Lynda gào thét "quang quác", ôm cổ tôi, "Oa oa oa ~ tôi tìm được tổ chức rồi. Tôi tới Trung Quốc lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng tìm được tổ chức rùi~ cậu phải biết đấy, ngày có cậu, tôi đơn, lời tôi ai hiểu."

      Tôi vỗ vỗ lưng của ấy, lệ nóng doanh tròng, "Tớ hiểu tớ hiểu." Vì an ủi nỗi đơn của ấy, tôi quyết định bán hiệu trưởng, "Cậu cũng đừng nha. Cậu biết ? ra hiệu trưởng là công đó ~"

      ấy lập tức dừng khóc thút thít, ngồi phắt dậy, mắt trừng tròn trịa." á."

      Tôi gật đầu cái, tài nguyên cùng hưởng, "Còn nữa, tôi phát , cậu ta cùng đại thúc đẹp trai có jq." ấy sửng sốt ba giây, đột nhiên ngửa đầu cười dài thiếu chút nữa nằm sấp lên người tôi. Cười đủ rồi ấy vỗ vỗ vai tôi, "Đồng chí tốt, hổ là người trong tổ chức. Tiếp tục quan sát."

      Sau đó nàng vừa quay đầu lại, hướng về phía hiệu trưởng cười tiếng, "Bác à ~ cháu ở lại. Cháu muốn làm giáo viên lớp nhóc này!"

      xong, bà giáo tiếng mặt trắng bệch, hiệu trưởng sửng sốt chút, chậm ba giây, ánh mắt chuyển hướng, "Được. Như vậy cũng đỡ mất công những người khác làm ầm ĩ. Tiểu Lý ~ phải học nhiều hơn nữa. Ngoại ngữ của nhóc con kia còn lưu loát hơn ."

      Bà giáo tiếng cúi đầu, cắn miệng lên tiếng.

      Tôi lôi kéo tay Lynda, rất là hả hê tới trước mặt ta, tôi hếch cái bụng, cười khanh khách nhìn ta

      ra khỏi cửa, Lynda mặt hoài nghi nhìn tôi, "Tôi , chị có biết em ?"

      Tôi…, cái này nên thế nào, vài năm nữa chị mới biết em cơ, tại biết?

      "À. . . . . . Đại khái, kiếp trước quen nhau."

      "Làm sao em biết chị thích cái này?"

      Tôi cười cười, "Hủ nữ, là có khí chất riêng. Hôm đó em vừa nhìn thấy ảnh của chị, cảm thấy luồng khí chất cường đại đó người chị rồi."

      Ánh mắt của Lynda sáng lên, " ngờ, chị hủ tới mức này rồi hả? Tốt tốt" xong, rất là đắc chí chống nạnh cười hả hê. lát sau, di@en*dyan khoác bả vai tôi, "Tôi quyết định, từ giờ kết nạp em vào tổ chức hủ nữ. Về sau có gv cùng nhau xem, có av cùng nhau thưởng thức, thế nào?"

      Tôi nhìn Lynda với vẻ mặt kích động, trong lòng từ từ dâng lên ấm áp tan chảy. Lynda ~ em xuyên qua thời gian, cũng có thể gặp chị, cũng có thể tới bên cạnh chị. Loại tình bạn này, quá kỳ diệu.

      Gật đầu, chậm rãi kéo qua tay của Lynda, "Được ~." xong, rất là hạnh phúc cùng ấy về lớp học, tới nửa, nhịn được hỏi câu, "Tổ chức hủ nữ đó của chị, có mấy người vậy?"

      "Hai ~ em và chị."

      Tôi giật giật khóe miệng. Được rồi, ngọn lửa , cũng có thể đốt cả đồng cỏ.

      Nội tâm hủ nữ, là vô cùng mạnh mẽ ~ linh hồn biến thái, là vô cùng tích cực.

      "Từ giờ trở , bọn tôi muốn phát dương quang đại yy, nhét nam nhân vào mông nam nhân, biến thái tới cùng!" Tôi ưỡn ngực nhìn phương xa, rất là hào tình vạn trượng.

      "Uhm!" Lynda xem nhìn tôi, bên trong đôi mắt cũng đầy tia lửa kích tình. Chúng tôi nhìn về phía chân trời xa xa, như thưởng thức giang sơn của mình.

      "Tôi , hai người định đứng ngây ngốc ở đây tới khi nào?" thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên phía sau. Tôi quay đầu lại, lập tức buông tay Lynda rất là chân chó chạy tới. Nắm lấy tay Vương Thuyết.

      Vương Thuyết nhìn tôi, khóe miệng tự chủ nhếch lên, cười rất là xuân phong hả hê, " tệ, rất tự giác."

      Lynda bày ra biểu cảm thể tin."Em muốn phản bội tổ chức của chúng ta!"

      Tôi nháy nháy mắt, "Nào có, cậu ta chính là con trai của đại thúc đẹp trai. Áp đảo áp đảo."

      Lynda lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nụ cười xán lạn , "Như vậy sao ~ tốt. hổ là nhân tài kiệt xuất trong tổ chức. Tiếp tục quan sát tiếp tục quan sát."

      Vương Thuyết nhìn tôi, rồi lại nhìn Lynda. Gương mặt hiểu.

      Tôi biết , lúc này tiếng của Tiểu Chính Thái còn chưa tốt như vậy, bây giờ chúng tôi tiếng nghe cũng mịt mờ, lieqiudoon tốc độ còn nhanh như vậy, cậu ta nghe hiểu mới là chuyện lạ.

      "Tiếng của cậu lưu loát vậy sao. Tớ lo lắng vô ích."

      Tôi ngẩng đầu lên, bộ dạng tiểu nhân đắc chí "Đó là ~ tiếng của tôi, khiến cậu lo lắng, cậu nên lo lắng cho cậu trước , hừ. Chúng tôi chuyện, cậu nghe hiểu chứ gì? Hắc hắc he he. . . . . ."

      Vương Thuyết nhìn tôi, "Hừ!"

      Hất tay tôi ra, mình vào phòng học.

      "Ơ ~ cậu ta quả thực có khí chất." Lynda lại gần.

      Tôi nhìn trời, thở dài hơi, "Aizzz ~ có lúc, người tài tình, đúng là loại bất hạnh. Hết cách rồi, ai bảo tôi đây đáng như vậy, lại còn giỏi giang nữa chứ, quả làm khó cậu ta."

      Quay đầu lại, trông mặt Lynda ngàn chấm.

      Tôi cười quyến rũ, ném qua ánh mắt mê hoặc, "Sweetheart, , trở về phòng học nào. Trong lớp có rất nhiều Tiểu Chính Thái chờ ngươi từ từ thưởng lãm ~

      "Lời này vừa thốt ra xong, thân thể Lynda chấn động, lập tức chạy về phía phòng học: "Ha ha ~ Tiểu Chính Thái của chị, chờ chị, chị tới đây~"

      . . . . . .

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :