1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoa đào khuynh quốc - Trạm Lộ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17.2

      Thượng Quan Vinh nhịn được : "Lý Thừa Dục chết, Nhiếp Thanh Lan dễ dàng bị đẩy xuống ngai vàng, phải sợ!”

      xong, Thượng Quan Vinh cũng về phía nam sương phòng.

      Nghe giọng điệu của như muốn tối nay giết luôn Lý Thừa Dục, Tư Thần cũng thể kìm nén được nửa, cả người như gió lốc tiến sâu và đại viện.

      Thượng Quan Vinh mang theo đám người vào nam sương phòng, gian phòng này rất lớn nhưng chỉ có ngọn đèn dầu, có người ngồi ở đó, đen như mực thấy diện mạo.

      Thượng Quan Vinh cười hì hì đẩy cửa vào: "Thừa tướng đại nhân, thức ăn tối nay vừa miệng chứ?”

      Có người trong nhà giống như là giọng câu gì, Thượng Quan Vinh nghe ràng lại đến gần bước.

      "Thừa tướng đại nhân ngàn vạn lần được trách ta trở mặt vô tình, nếu phải ngài ép ta khôngcòn đường để , ta cũng xuất chiêu phá phủ trầm chu. Ngày mai nữ hoàng bệ hạ của ngài trở lại rồi, đáng tiếc thể khiến hai người gặp mặt. Ngài xuống hoàng tuyền trước đợi nàng, nếu nàng si tình tất đuổi theo ngài.”

      nháy mắt, có vài người vào trong định động thủ chợt có người đá ngã lăn ghế đánh trúng hai người động thủ sau đó tung người phi ra khỏi phòng.

      Thượng Quan Vinh dậm chân quát lên: " cởi trói bao lâu rồi? Sao trói lại? được để chạy!”

      Người kia mới chạy đến đại viện gặp hai người phi xuống trước sau vây lấy , sau đó là thanh trường kiếm dí sát cổ họng .

      Người tới chính là Tư Thần cùng Dương Phàm.

      Bọn họ ở tường nhìn lén vào trong, ngờ Lý Thừa Dục có phản kích, thấy định chạy trốn dưới tình thế cấp bách Tư Thần và Dương Phàm liền phi thân ra cản đường. Nhưng khi trường kiếm chỉa vào ngực Thần liền ngây người….vì người này phải là Lý Thừa Dục mà chỉ là người mặt trang phục Thừa Tướng mà thôi.

      Thượng Quan Vinh ở tại cửa ra vào cười ha ha: "Tư bệ hạ, nghe đại danh lâu! Hôm nay cuối cùng nhìn thấy, rốt cuộc có thể ở đây thỉnh an ngài.”

      Thần nghĩ tới đối phương chỉ cần nhìn cái là có thể nhận ra , ý thức được tình thế có biến trong lòng khỏi kinh hãi, khóe mắt quét về bốn phía thấy vọt lên hơn trăm người giương sẵn cung tên nhằm vào họ.

      Thượng Quan Vinh làm bộ phủi phủi tay áo, nhàn nhã bước tới: “Kế này của Thừa tướng hay nha! đoán chắc là ngài dễ dàng thân, cũng đoán ngài dạ thám phủ Thừa Tướng cho nên ta bày ra bẫy này chờ ngài. Ngài biết là từ lúc ngài lấy dây thừng trèo vào trong thành chúng ta theo dõi ngài. Mấy trăm hộ vệ đợi ngài ở ngoài phủ thừa tướng bị nhân mã của chúng ra đông gấp mười lần vây lấy nên thể cứu ngài được.”

      Con ngươi Tư Thần rét lạnh: “ ra các ngươi liên thủ diễn trò!”

      "Đúng vậy, ta nhất thời bị ngài mê hoặc đối đầu với cả lòng dân Huyết Nguyệt, may mắn là Thừa Tướng để ý tới hiềm khích lúc trước nguyện ý cho ta sửa sai, mà đầu tiên đó là nghĩ cách bắt được ngài. Ngài là nhân trung long phượng, muốn bắt được ngài đâu dễ vậy? May mà Thừa Tướng bố cục xảo diệu, mà ngài cũng chịu nể mặt ta ngoan ngoãn mắc câu.”

      Thần thầm thống hận chính mình quá chủ quan, giờ chỉ biết vắt óc nghĩ ra đối sách.

      Dương Phàm đứng bên tai : “Bệ hạ, lát nữa ngài tìm cơ hội thoát !”

      Thần còn kịp suy nghĩ ra ý tứ của bị Dương Phàm dí kiếm vào cổ cười lạnh: “Bệ hạ, tha thứ cho thuộc hạ có lỗi với ngài!”

      Thượng Quan Vinh vỗ tay cười : "Được, lâm trận phản bội, ngươi cũng xem như bỏ gian tà theo chính nghĩa, trước mặt thừa tướng ta tốt cho người vài câu!”

      Ai ngờ Dương Phàm thừa dịp Thượng Quan Vinh phòng bị nhanh như chớp vọt tới trước mặt , trường kiếm liền đè lên cổ lớn tiếng quát: “Để mũi tên xuống!”

      Biến cố mới này khiến cho những người giương cung khỏi băn khoăn nhìn Thượng Quan Vinh biết làm thế nào cho phải.

      Thượng Quan Vinh trợn mắt, giọng căm hận : "Ngươi cũng nhìn chút xem nơi này có bao nhiêu người? Ngươi bắt ta lại có thể cứu được bệ hạ của ngươi sao?”

      "Cùng lắm đồng quy vu tận!" Dương Phàm nhìn Tư Thần lo lắng hét lên: "Bệ hạ mau!"

      Trong lòng Tư Thầ biết nếu mình Dương Phàm khó mà sống, xả thân cứu mình, phần ân tình này khiến quả động lòng.

      lúc do dự trong bóng tối bỗng có người cao lớn nhào tới trước mặt , theo bản năng dùng trường kiếm đỡ đoản đao của đối phương, lực quá lớn khiến lảo đảo về phía sau hai bước mới đứng lại được.

      Dù sao cũng là thân kinh bách chiến, chỉ sau chiêu cũng biết đủ năng lực đối địch, tay vòng ra sau lôi thanh đoản đao, đao kiếm đều dùng để ra sức ứng chiến với người nọ.

      Công phu người kia cực cao, trong vòng mười chiêu chém đứt trường kiếm của sau đó dí sát đao vào cổ họng .

      "Thiết Hùng! Dừng tay!" tiếng thét kinh hãi, mang theo tức giận cùng lo âu từ đầu bên kia nhào tới.

      Nghe giọng này, Tư Thần khỏi run lên trong lòng tràn đầy thống hận.

      Nàng rốt cuộc vẫn tới, mà tới làm gì? Nhìn thảm bại toàn diện sao?

      Thiết Hùng nghe Nhiếp Thanh Lan hét lên, do dự lát rồi nhảy ra khỏi vòng chiến.

      Nhiếp Thanh Lan chạy vội tới trước mặt Tư Thần, thấy thân nhếch nhác, đầy mặt phẫn hận, trong tay còn nắm Hoa Đào Đao của nàng! ngờ lâu như vậy vẫn còn mang nó người, trong lúc nhất thời nàng biết nên như thế nào cho phải.

      "Bệ hạ, người !" Nàng khẽ nhắm mắt muốn nhìn .

      "? nơi nào? Hoàng Tuyền sao?" Tư Thần cười lạnh tiếng: "Vậy như ý của ngươi !" đưa đao lên cổ, nhắm mắt dùng sức….

      ngờ có sức mạnh khổng lồ chợt từ phía sau đè lại, đem đao kéo ra ngoài.

      mở mắt ra chợt thấy người mong muốn nhất đứng bên cạnh mình, tay cầm chặt lưỡi đao, máu tương từ lưỡi đao chảy xuống nhưng người kia vẫn bình tĩnh trong đêm tối kêu tiếng nào.

      "Thừa Dục!" Nhiếp Thanh Lan thấy vậy quả thực là bị hù dọa, nàng nghĩ Tư Thần bị thảm bại như thế này lại muốn tự sát, càng nghĩ Lý Thừa Dục tay giữ chặt lấy đao.

      Đôi mắt Lý Thừa Dục yên lặng nhìn Tư Thần.

      Thần cũng yên lặng nhìn .

      Đây là lần đầu tiên hai người nam nhân nghiêm túc nhìn kỹ địch thủ lớn nhất của đời mình.

      "Ngươi lấy đao nàng để tự sát là muốn cho nàng nhớ ngươi cả đời." Lý Thừa Dục toạc ý đồ của : "Cho nên ta mạn phép thể để cho ngươi như ý, bởi vì ta muốn trong lòng của nàng sau này chỉ có mình ta."

      Khí thế cuồng vọng và bá đạo lên ở nụ cười khinh miệt lạnh lùng nơi khóe môi xinh đẹp.

      "Buông tay!" Nhiếp Thanh Lan giận đến hét lên, đám người xung quanh giương cung cũng bị chấn kinh mà rơi hết cả mũi tên và đao xuống.

      Nhiếp Thanh Lan xông lên trước giữ lấy tay Lý Thừa Dục cầm đao, nhìn vết thương bị đao cắm sâu hoắm đau lòng đến mức như lưỡi đao kia chém phải lòng mình.

      "Đồ điên! Sao chàng phải giữ chặt , sao phải dùng cách này để tự hại mình?”

      Nàng vội vàng quay đầu lại quát Thiết Hùng: “ tìm đại phu! Thuốc cầm máu và vải trắng!”

      đợi nàng mở miệng, Thiết Hùng sớm vọt ra ngoài.

      Nhiếp Thanh Lan cầm tay của , càng ngừng tự lẩm bẩm: "Nếu phạm vào gân cốt sao bây giờ? Ngộ nhỡ sau cánh tay này bị phế biết làm sao?”

      Lý Thừa Dục cười tiếng: "Vậy mượn tay của nàng làm tay ta vậy!”

      "Còn giỡn? Lúc này chàng còn cười được?" Nàng giận chịu nổi: “Là chàng cố ý phải ? Chàng vốn là như vậy, cố ý chọc giận ta xen trong lòng ta có phải có chàng hay đúng ?”

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17.3

      "Nếu phải vì nàng ta cần gì phải làm vậy?” thở dài : “Ta vẫn thể để chết để cho nàng hận ta cả đời chứ?” Trước mặt mọi người cứ như vậy ôm nàng vào ngực.

      Nhiếp Thanh Lan để ý đến cử chỉ mập mờ của ngừng hỏi: “Sao đại phu và thuốc vẫn chưa tới?”

      Thần đứng bên ngơ ngác nhìn hai người chuyện đột nhiên cảm thấy trong trời đất chỉ còn độc mình , hai người trước mặt kia thân mật đến mức còn bất kỳ kẽ hở nào để chen vào.

      thở dài tiếng, đem Hoa Đào Đao ra bẻ gãy: “Tình còn giữ đao cũng còn ý nghĩa!”

      Bỏ lại đoạn đao, ngẩng đầu lên mà bước nhanh ra ngoài. Đám binh sĩ thấy Nhiếp Thanh Lan và Lý Thừa Dục ra lệnh nên biết làm gì, hơn nữa lại sợ khí thế của cũng dám tiến lên cản lại.

      Dương Phàm điểm huyệt đạo của Thượng Quan Vinh vứt ở đó rồi phi thân đuổi theo.

      "Thanh Lan. . . . . ." Lý Thừa Dục liếc mắt nhìn hai người kia định rồi thôi.

      "Ta biết ." Nhiếp Thanh Lan cũng ngẩng đầu, lại càng quay đầu lại: "Để cho ."

      Nàng biết Tư Thần kiêu ngạo trong lòng chấp nhận bất kỳ an ủi nào, đối với đó đều là nhục nhã bằng để cho lẳng lặng mà rời .

      Huống chi, lúc này trong lòng nàng chỉ có người trước mắt này và vết thương tay , nàng cũng thích bị những chuyện khác làm phân tâm.

      Lôi Lý Thừa Dục tùy tiện vào gian thư phòng, Nhiếp Thanh Lan vội vã

      dùng khăn tay của mình giúp băng bó vết thương.

      " đao kia coi như là ta đối với nàng lời xin lỗi." ghé bên tai nàng thầm: "So với say rượu múa kiếm dưới trăng gì đó đây nhiều thành ý hơn đúng ?”

      Nàng vừa giận vừa tức lại đau lòng: "Nếu chàng có thành ý về sau đừng chọc giận ta! Nếu tối nay chết, tất nhiên ta còn mặt mũi mà nhìn giang đông phụ lão. Nhưng hôm nay nếu chàng gặp chuyện gì ta có thể sống được sao? Ta gả cho chàng là vì thiên trường địa cửu chứ phải là vì vui đùa trong chốc lát, chàng…..Ta hận đánh cho chàng ba quyền!”

      nhất thời như trút được gánh nặng, nghe nàng chịu như vậy hiển nhiên tha thứ .

      Vì vậy dùng máu ở tay bôi lấy môi nàng đem môi nàng đỏ đến xinh đẹp sau đó thuận thế mà hôn lên, mùi vị máu tươi đông thời tiến vào cả hai người.

      hận lẫn lộn chính là vị máu này, hy vọng lúc này có thể nhắc nhở mình được làm tổn thương lẫn nhau thêm lần nữa.

      Nàng tức giận đưa tay nắm thành quả đấm hung hăng đấm sau lưng ba cái coi như là trừng phát. Cho đến khi Thiết Hùng cùng đại phu tới mới chịu buông nàng ra.

      "Thừa tướng, Thượng Quan Vinh xử trí như thế nào?" Thiết Hùng cung kính thỉnh giáo.

      Lý Thừa Dục thấy Nhiếp Thanh Lan nhìn mình chăm chú liền cười : “Cái loại gió chiều nào theo chiều đó, bại hoại như vậy nàng cho là ta muốn giữ sao? Trận Tấn Nam có thể vì mình chạy trối chết tư thông với địch hại chúng ta chết bao nhiêu người. Những tội này đều giao cho Hình Bộ, Hình bộ xử lý xong giao cho Nữ Hoàng xử trí. Lần này ta nghe nàng, được ?”

      Kia câu sau cùng mặc dù nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy nhưng giả bộ như nghe.

      Nàng trừng mắt nhìn : " ra là chỉ có lần này nghe ta sao?"

      Lý Thừa Dục cười : "Người kia tại ra khỏi thành. Nàng yên tâm, ngoài thành có bất kỳ mai phục nào, và bộ hạ của có thể thuận lợi mà trở về quốc thổ, chuyện này, ta cũng nghe lời nàng."

      Nhiếp Thanh Lan cúi đầu, im lặng thở dài.

      nhận ra, lặng lẽ dùng bàn tay bị thương cầm lấy bàn tay nàng.

      Nàng nhìn mười ngón tay đan vào nhau…có lẽ đây mới là số phận định.

      Số phận định khiến nàng vượt thiên sơn vạn thủy đến nước này, số phận định khiến nàng từ quốc gia thù địch trở thành nữ hoàng của nước này, số phận định có người ở nước xa xôi lặng lẽ chờ nàng tới.

      đời có ai có thể tránh được số phận đây? Vừa nghĩ thế lại nghĩ sau nhiều đau khổ có thể cười tiếng rồi.

      tháng sau, tại triều đình Huyết Nguyệt Quốc.

      Lý Thừa Dục nghiêm trang đứng ở dưới bậc, lần lượt tấu trình việc triều chính với Nhiếp Thanh Lan….

      "Hình bộ xem xét về tội mưu phản của Định Viễn Hầu Thượng Quan Vinh, vì đời trước của có công lớn với triều đình nên mở con đường sống, phế bỏ tước vị được phép hồi triều.

      "Dân chúng Kính Xuyên di chuyển hết nhưng Tư Triều mấy ngày trước thương lượng ý định lấy đất Kính Xuyên đổi lấy việc mở bờ biển trao đổi buôn bán. Chuyện này bộ Hộ và Bộ Lại thương nghị, hôm sau trình lên bệ hạ.

      "Binh Bộ muốn bố trí binh lực ở Hoắc Sơn cũng Sông Hằng và các vùng phụ cận, muốn đưa Tổng binh Sông Hằng về tại Hoắc Sơn và Tổng Binh Sông Hằng tiến cử Quách Phi.”

      "Ngày gần đây quốc nội bão tuyết giáng xuống, Bộ Hộ phát hết 3500 bộ áo mùa đông và chăn bông cho Kinh Giao. Công Bộ báo tu bổ đê kè chậm nhất là cuối tháng có thể hoàn thành.”

      Nhiếp Thanh Lan lẳng lặng nghe tấu xong mỉm cười : “Gần đây chư vị cực khổ rồi, cuối cùng mọi chuyện bình định. Tư Triều chịu bắt tay giảng hòa với chúng ta tại là lúc chúng ta nên bắt tay vào dân sinh, xin các vị vạn lần được lơ là!”

      "Tuân chỉ!"

      Sau đó là số tấu chương, Nhiếp Thanh Lan tuyên chỉ tan triều đứng dậy trở về tẩm cung.

      Đạp tuyết đọng dày đặc, mang theo thân thanh hàn vào cửa cung, bình trà xanh chuẩn bị sẵn ở đó. Nàng vừa mới đến bên bàn trà đôi tay nhanh chóng vươn về phía trước giúp nàng rót trà.

      Nàng quay đầu lại, mặc cho người kia ôm chặt lấy mình, nàng chỉ khẽ dựa vào nhích dần đến lồng ngực quen thuộc.

      "Bệ hạ, hôm nay rất an tĩnh, ở trong triều đình có bất kỳ dị nghị nào." Hơi thở nóng bỏng quấy đến vành tai nhạy cảm của nàng.

      "Thừa tướng đại nhân cúc cung tận tụy, phí tâm vô số, ta cũng phải là người xảo trá tai quái sao phải tìm phiền phức?" Nàng trêu ghẹo đáp lại.

      " như vậy, bệ hạ phải cùng vi thần hờn dỗi rồi sao? Mấy ngày nay, vi thần trôi qua nơm nớp lo sợ cẩn thận, hôm nay là phải có thể thở phào cái rồi sao ?" vừa hỏi, đầu lưỡi ngừng đùa giỡn vành tai nhạy cảm, hài lòng khi thấy thân thể của nàng run lên và vành tai ngừng đỏ bừng.

      Nàng đem lấy tay trượt xuống dưới chạm đến bụng mình: “Chỉ sợ về sau chàng còn phải lo lắng và cẩn thận hơn.”

      Tay của cách y phục đụng vào phần mềm mại kia khỏi sửng sốt, lúc mới phản ứng được: “Nàng….có thai?”

      "Ngày sau hài tử ra đời mới khiến cho chàng nhức đầu.” Sáng sớm nàng rời giường cảm thấy thoải mái liền gọi thái y bắt mạch mới biết được điều này. Giờ đột nhiên cho biết và vô cùng hài lòng khi có thể làm cho khắc ngây ngốc.

      xoay người nàng lại, mặt mày hớn hở: “Sao có thể chứ? Hài tử là kiêu ngạo của chúng ta mới đúng. Lại nàng và ta xem như phải là chính gốc Huyết Nguyệt, nếu là nữ nhi là người tương lai thừa kế ngôi vị, so với xuất thân của chúng ta càng tôn quý rồi!”

      "Nếu như là con trai sao? Ta muốn hài tử của ta gặp uất ức như chàng!” Nàng vịn lấy cổ cẩn thận đáp lại nụ hôn của .

      "Chịu chút uất ức cũng sao. " vừa hôn nàng vừa hàm hồ đáp: “Nếu như gặp nữ nhân đáng để những uất ức kia cũng bằng tài phú cả đời!”

      " khéo như rót mật." Nàng giận cười tiếng: “Giờ chàng càng khéo tiếng ngon ngọt!”

      "Vì hầu hạ Nữ Hoàng Bệ Hạ, chỉ “ khéo như rót mật” sao đủ được?” cười chặn lấy môi nàng.

      Lần này, ôm lấy nàng cực kỳ cẩn thận để cho thân thể mình đụng đến sinh mệnh trong bụng nàng.

      Nhìn trộm phía ngoài cửa sổ chỉ thấy bông tuyết bay múa đầy trời tuyệt mỹ như tranh vẽ.

      Mùa đông cũng nhanh qua, tiếp đó là xuân lại đến. Bốn mùa luân chuyển, sinh mạng luân chuyển, sinh mệnh mới bắt đầu có nghĩa là bắt đầu hành trình mới.

      Bỏ bao gánh nặng để đón sinh mạng mới đây mới là cuộc sống nên theo đuổi.

      Hết.

      --- ------oOo---- -----

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :