1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào bất thành kiếp - Mặc Thập Nhất ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 11
      2. người còn có cái gì đáng hay đáng sao ?
      Edit: Loli
      Beta: Rika
      Ở Tần Tương thành thời tiết luôn thất thường, giống như tại, mười dặm trời quang lại đột nhiên rơi xuống trận tuyết dày như lông ngỗng.
      Từng mảnh từng mảnh, rơi mặt đất, dòng suối , những hòn giả sơn, sau đó đọng bờ vai, đuôi lông mày của Lô Dĩ Ngôn .
      Thê lương như vậy.
      người vẫn còn mặc hỉ phục đỏ thẫm, đứng dưới trời tuyết tựa như vị thần độc
      “Mật Nhi, đến lúc này, nàng vẫn muốn cùng ta lời cáo biệt, hẹn gặp lại sao?”
      Ta cả kinh, hai tay giấu trong tay áo đột nhiên nắm chặt.
      “Ngươi bảo ta cái gì…”
      Lô Dĩ Ngôn cười mệt mỏi, đầu hơi hơi gục xuống dường như là chăm chú nghiên cứu đất dưới chân, sau đó giọng cười ngẩng đầu lên gắt gao nhìn ta.
      “Mật Nhi…”
      “Ngươi… biết? Ngươi có biết chuyện ta mất trí nhớ!”
      ràng là câu hỏi, nhưng mà chính ta cũng biết , ta ràng khẳng định.
      Lô Dĩ Ngôn nhìn chằm chằm ánh mắt ta, sủng nịch cười cười, từ trong lồng ngực lấy ra thứ, run lên, sợi tơ màu tím buộc và chiếc bình sứ liền lắc lư trong tay .
      Đây là ——
      “Mật Nhi, nàng còn nhớ thời gian nàng sống ở Ngưu gia thôn, chuyện giang hồ nàng đều biết, nhưng chuyện nàng được mệnh danh thần y, nàng còn nhớ chứ? ! Vô lo tư vị như thế nào? Giải ưu tư vị lại như thế nào?”
      Ta cả kinh, lại ra vẻ trấn định hỏi: “Ngươi lấy nó từ đâu ?”
      Lô Dĩ Ngôn mỉm cười, xoay tay thu hồi lại bình sứ “Từ lúc nàng làm trò trước mặt ta, ta ngay tại giường của nàng phát cái chai này. Quên tất cả chắc chắn là vô lo, nhưng mà người quên tình cảm chân thành, quên từng hạnh phúc, quên hết tất thảy phải chính là loại ưu sầu khác sao, cho nên, ta đem giải dược của vô lo gọi là giải ưu, Mật Nhi, nàng xem có chuẩn xác ?”
      Ta sửng sốt, cắn môi biết nên trả lời như thế nào. Nếu như ta cho , giải dược này quả thực tên là giải ưu, biết nên cảm khái như thế nào là vận mệnh trêu ngươi.
      Lô Dĩ Ngôn , là người hiểu Chung Ngô Mật nhất đời, nhưng mà nhất định phải là Chung Ngô Mật bỏ hết tất cả để người. Dữ dội vớ vẩn, dữ dội vớ vẩn!
      “Ngươi đều biết, vậy ngươi vì sao còn giả bộ như cái gì cũng biết, Lô Dĩ Ngôn, ngươi vì sao còn đối xử với ta như vậy, ngươi biết nếu có ngày thân phận của ta bị bại lô, tất cả của ngươi đều bị hủy hoại, vinh hoa của ngươi, tài năng của ngươi, thậm chí cả mạng của ngươi nữa, ngươi thấy đáng giá sao?”
      Lô Dĩ Ngôn nhìn ta thản nhiên cười, đôi mắt đẹp lộ ra hốc mắt sâu trũng, biết rốc cuộc bao lâu rồi chưa có được giấc ngủ ngon , trong ánh mắt che kín tơ máu, giống như con thỏ mà Khuynh Thành vẫn nuôi dưỡng.
      có trả lời vấn đề của ta, chỉ nhàng bâng quơ : “ người còn có cái gì đáng hay đáng sao ? Nàng Cừ Cử có nghĩ tới đáng giá hay sao? phản bội nàng, nàng lại như trước thể quên , nàng có từng nghĩ tới đáng giá hay ?”
      Nghe xong những lời này ta cũng biết phải tiếp thế nào. Ta biết Lô Dĩ Ngôn ta, nhưng ta lại biết rằng ta sâu như thế.
      Cừ Cử, sâu đậm trầm luân, có bao nhiêu khắc cốt chỉ mình ta .
      “Lô Dĩ Ngôn, thực xin lỗi, lừa ngươi lâu như vậy, ta vẫn nghĩ… Ngươi cái gì cũng biết…”
      Lô Dĩ Ngôn ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầy trời, vươn tay đón chúng rơi xuống lòng bàn tay, sau đó lại nhìn chúng chậm rãi tan chảy. Vẻ mặt kia sao tịch mịnh đến thế…
      “Tất cả ta đều biết?” nhìn ta, giống như tự mình lẩm bẩm lầu bầu .”Nàng giả vờ mất trí nhớ, giả bộ thương ta, muốn gả cho ta, tất cả mọi chuyện ta đều rành mạch. Nhưng mà, ta lại liều chết đem nàng tiến vào Lôi Khả, cam nguyện nhìn nàng cứu gia gia nàng, để cho nàng làm mọi chuyện mình muốn làm. Nàng có biết, vì sao ta nhất định phải mở tiệc chiêu đãi quần hùng sao?”
      Ta lẳng lặng nhìn tuyết rời trong lòng bàn tay nhè lắc đầu. Ta tựa hồ cho tới bây giờ đều biết suy nghĩ cái gì.
      “Lôi Khả chế độ sâm nghiêm, nếu nàng muốn mang gia gia ra ngoài dễ hơn làm, ” giọng xong, ngữ điệu thong thả .”Chỉ có mở tiệc chiêu đãi quần hùng, trước ngày thành hôn canh phòng ở Lôi Khả mới có lỗ hổng. Mật Nhi, ta thả nàng …”
      chậm rãi quay đầu, trong mắt ánh lên vẻ đuối. giống bá đạo, giảo hoạt ngày xưa. Giờ phút này giống tiểu hài tử mất tất cả.
      Ở trong suy nghĩ của , là Chung Ngô Mật từ bỏ .
      “Ngươi muốn thả ta —— “
      Lô Dĩ Ngôn gật gật đầu.”Cho nên ta mới dung túng để cho A cùng Vân Tiểu Tô diễn màn kịch treo đầu dê bán thịt chó đó. Mật Nhi, khi ta thả nàng rồi, phải vì ta nàng, nghĩ ở bên nàng đến già, mà là vì muốn để cho nàng có cơ hội lựa chọn hạnh phúc. Dù sao ở đời này, còn có cái gì so với hạnh phúc của nàng trọng yếu hơn…”
      Ta nghe Lô Dĩ Ngôn , chỉ cảm thấy trong ngực mãnh liệt rung động, giống như tu la muốn phá người chui ra, hô hấp khó khăn.
      Vội cắn chặt răng đem cảm xúc mãnh liệt trong ngực đè ép , ta ách cổ họng : “ Đời này ta nợ ngươi, nếu như còn có kiếp sau, ngày nào đó ta trả lại cho ngươi.”
      Lô Dĩ Ngôn nghe vậy chỉ cười , gì thêm, chỉ hướng A khoát tay áo, ý bảo bọn họ đem ta cùng gia gia ra khỏi thành.
      Dưới chân giống như mọc rễ , giờ phút này ta lại có chút luyến tiếc, là luyến tiếc Lô Dĩ Ngôn, hay là thói quen có trong cuộc sống, ta cũng biết…
      “Đợi chút…”
      Tay đỡ gia gia của ta khẽ run, sau đó chậm rãi xoay người nhìn Lô Dĩ Ngôn. cười cười, hướng ta mở rộng cánh tay.
      “Mật Nhi, ta, có thể ôm nàng cái ? Kiếp này chỉ sợ chúng ta khó có cơ hội gặp lại, ta, có thể ôm nàng cái chứ?” Ngữ khí như vậy, như là hèn mọn mà cầu khẩn.
      Hầu như chút do dự, ta buông gia gia ra, chạy vội qua, bổ nhào vào trong lòng Lô Dĩ Ngôn , nước mắt nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn mãnh liệt chảy ra
      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta vỗn muốn dành cho ngươi lời chào hoàn mĩ, vậy mà ta còn khóc… Thực xin lỗi…”
      Lô Dĩ Ngôn nâng tay vỗ lên đầu ta, thanh khan khàn.
      “Mật Nhi, nàng còn nhớ ta từng hỏi nàng rằng nàng có ta sao? Kỳ khi đó, ta biết đáp án, ta biết trong lòng nàng vẫn chỉ có Cừ Cử, nàng căn bản bỏ xuống được, ta muốn , đáng giá, từng đến Lôi Khả tìm nàng, ta ra, tha thứ cho ta ích kỷ, ta chỉ muốn, nàng cùng có ngàn sinh vạn thế có thể giải trừ hiều lầm, ta chỉ thầm nghĩ hảo hảo cùng nàng trải qua đoạn ngày này. Nàng tha thứ ta…”
      Ta mạnh mẽ lắc đầu, nức nở .”Ngươi cần như vậy, ta cho tới bây giờ đều trách ngươi, cho tới bây giờ đều có , ta kiếp sau muốn tìm ngươi đều là , ta , ngươi tin ta, ngươi tin ta!”
      Lô Dĩ Ngôn đẩy người ra đứng thẳng nhìn ta, đánh giá cẩn thận, sau đó chậm rãi nở nụ cười, kia ý cười lan tràn đến khóe mắt, híp thành con đường . Sau đó thở dài.
      “Vậy nàng nhất định phải nhớ kĩ lời thề của mình, kiếp sau nếu nàng tới tìm ta, ta cũng nhất định phải tìm nàng, khi đó, bất luận người bên cạnh nàng là ai, ta cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải đem nàng về bên mình, nàng nhất định phải nhớ !”
      Ta dùng sức gật đầu, nức nở . Hai mắt mông lung đẫm lệ, ta đột nhiên cảm thấy Lô Dĩ Ngôn tiều tụy nhiều…
      nâng tay áo ôn nhu lau nước mắt cho ta, sau đó thanh nghẹn ngào, tận lực ép để nước mắt chảy ra, khẽ đầy ta về phía A .
      “Được rồi, thời gian còn sớm , nhanh , nàng… bảo trọng…”
      “Ai cho phép các ngươi dời ? Lôi Khả là nơi người nào muốn tới tới, muốn sao?”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 11:
      3.Bị thúc giục, rốt cục cũng xuất
      Edit: Rika
      Ta đột nhiên nhớ lại, ngày mốt là ba mươi tháng chạp. nay trong Tần Tương thành pháo hoa nổ ồn ào, từng trận thanh lọt vào tai, mặc dù nơi này lầu gác cao, nhưng vẫn có thể nghe thấy rất ràng.
      thiếu niêm mặc cẩm y hoa phục ngồi chòi gác, hai chân thon dài đung đưa. Cái miệng nhắn của như cười như , thân mình động cái liền nhảy xuống sàn nhà.
      Tòa lầu cao như vậy, té xuống chỉ có chết. Nhưng tiếng thét của ta chưa kịp phát ra, lại nhìn thấy thân hình của thiếu niên trong trung chợt biến mất, nháy mắt mấy ái, ngờ lại yên lặng đứng đống tuyết.
      “Ngươi sao lại ở đây?” Ta chỉ vào người thiếu niên, khỏi giật mình.
      Ánh mắt thiếu niên nghịch ngợm, biết ở chỗ nào lấy ra ly rượu vàng, sau đó ngửa đầu uống hơi cạn sạch.
      “Vậy, các người vì sao ở đây? Ta nhớ mọi người giờ tập trung ở ven hồ, tộc trưởng Chung Ngô giờ phút này chẳng phải là ở Thiên lao sao. Các người tại bắt cóc nhị thiếu phu nhân, lại con cướp phạm nhân quan trọng của Lôi Khả, quả nhiên to gan….”
      vân đạm phong khinh , nhưng bình thản này lại giống như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, nháy mắt gợn sóng lăn tăn.
      Trong chớp mắt, mọi người đều quỳ xuống, chỉ có ta cùng gia gia ngây ngốc đứng chỗ.
      Trong lúc nhất thời, tiếng bái kiến quân thượng vang lên dứt.
      Ta sửng sốt, nhìn thấy thiếu niên lại đem chén rượu rót đầy, uống hơi cạn sạch, ta đưa tay chỉ vào người .
      “Tiểu tử, ngươi làm cái quỷ gì vậy, bộ dạng của ngươi so với Lô Dĩ Ngôn còn trẻ hơn vài phần, ngươi chính là nghĩa phụ của sao?”
      Thiếu niên dựa vào cây cột tà nghễ nhìn ta, cười tà mị: “Chung Ngô Mật, ngươi và Cừ Cử ở cùng chỗ lâu như thế, sao ngay cả chuyện này cũng tiếp thu được?”
      ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc khó đoán.
      “Cừ Cử sống vạn năm, nhưng bộ dạng vẫn như hoa như ngọc, so với Phan An còn đẹp hơn mấy phần”
      Bàn tay vươn ra của ta chậm rãi hạ xuống, quay đầu nhìn thấy Lô Dĩ Ngôn quỳ, Tô tỷ tỷ, A , ta đột nhiên cảm thấy có chút vô lực. Nụ cười mặt ngưng đọng lại, sau đó khóe miệng giật giật, ta ran thành những mảnh .
      Ta chậm rãi xoay người, lạnh lùng nhìn chăm chú vào tên thiếu niên cười vô lại kia, hai tay buông thỏng bên người ta nắm chặt thành quyền.
      như thế, người hạ lệnh diệt Chung Ngô tộc, hại hơn ba trăm tộc nhân đánh mất tính mạng, chính là ngươi”
      Thiếu niên nhìn ta, chỉ lạnh nhạt cười, thái độ kia, cần cũng biết.
      Ta nhìn biểu tình quan tâm của , nháy mắt cừu hận bao phủ lý trí, mười ngón tay khẽ động, nắm lấy thanh chủy thủ trong tay áo vọt lên. Ta quên, kỳ ta có thể lựa chọn phương pháp hạ độc cho an toàn, ta quên ta là thân ý Chung Ngô Mật.
      Ông tay áo bị người gắt gao nắm trụ, cước bộ thể dừng lại, ta nhìn về sau, Lô Dĩ Ngôn và gia gia nắm bàn tay của ta, hướng tới ta lắc đầu.
      Quân thượng nhếch khóe miệng mỉm cười: “Ngôn nhi, may mà ngươi ra tay nhanh, nếu mỹ nhân nũng nịu này của ngươi hóa thành khối xương trắng”
      Thân mình Lô Dĩ Ngôn hơi hơi chấn động, sắc mặt tái nhợt đứng lên.
      “Để cho Mật nhi cùng tội phạm quan trọng trốn là chủ ý của con, thỉnh nghĩa phụ rộng lượng bỏ qua cho những người khác, tất cả tội lỗi, con xin gánh hết”
      Nghe thấy lời đó, tia huyết sắc cuối cùng mặt A liền biến mất, bờ môi của run lên, sau đó giọng mở miệng.
      “Nhị gia, ngài quả là hồ đồ, tính tình của quân thượng, chẳng lẽ ngài còn hay sao?”
      Lô Dĩ Ngôn trầm mặc lúc lâu, đột nhiên suy sụp lắc đầu: “Nghĩa phụ, phải như thế sao?”
      Quân thượng mỉm cười, tán thưởng nhìn A . “ đời này, chỉ có ngươi là hiểu ta. . .”. Đại chưởng vung lên, cửa thành mở ra dột nhiên đóng lại. Lòng ta đột nhiên run lên, có loại cảm giác bị bóp nghẹn.
      “Ngươi rốt cục muốn như thế nào?” Ta nắm tay gia gia, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh tới mức có thể, nhưng run rẩy của thân mình vẫn làm lộ ra khủng hoảng của ta.
      Quân thượng nhìn cửa thành, đột nhiên cười quỷ mị, nâng tay lên liền nắm được cổ ta và gia gia.
      “Nghĩa phụ!” “Quân thượng!”
      Trong nháy mắt, ba người quỳ mặt đất hô to, lo lắng nhìn cổ của ta và gia gia trong tay quân thượng. Sống lớn ngần này, lần đầu tiên ta cảm thấy cần cổ mình bị người nắm trong lòng bàn tay, có thể dễ dàng bẻ gãy như cành cây khô.
      “Đừng sợ!” đột nhiên cúi xuống ôn nhu an ủi vào bên tai ta: “Ta tính giết nàng, dù sao ta còn có việc dùng đến các người, chỉ là muốn dùng các người làm nhị . . .” xong, liền nhìn cửa thành chằm chằm, khóe miệng đếm ngược.
      “Tuy rằng ta biết khoảng cách còn rất xa, nhưng vì nữ nhân của mình, ngươi hãy mau chạy , nhớ kỹ, ta đếm đến ba, nếu người đến, vậy nàng hãy chờ mà xuống làm bạn với Diêm Vương. . .
      Đầu của ta như đình chỉ, ta biết đến tột cùng muốn làm trò gì, . . . muốn ai mắc câu đây? Trong đầu ta chợt ra bóng người phiêu dật, nhoáng lên cái rồi biến mất vô tung vô ảnh, giống như trăng trong nước, dùng hết sức nhưng thể nắm được trong lòng bàn tay.
      “ . . . . .Hai. . . . .”
      Ta bất an nhìn xung quanh, trong ngực quả tim ta đập bình bịch liên hồi, tảng đá tường phát ra tiếng vang thanh thúy, gió thổi qua, tạo thành thanh rất dễ nghe.
      Đó là ––––– đôi hoa sen Ngọc Linh Lung.
      Cừ Cử!
      Trong nháy mắt, ta giật mình hiểu được, người mà Quân thượng Lôi Khả muốn mắc câu là ai.
      “Ngươi . . . đừng uổng phí khí lực!” Ta cặn vẹo cái cổ, thở hổn hển đáp. “Người tâm tâm niệm niệm từ đầu đến cuối chỉ có mình A Lê, Chung Ngô Mật ta trong mắt cũng là cái gì”
      “A? ?” tự tin cười, lực đạo nắm cổ ta tăng mạnh thêm.
      “Là . . . vì A Lê . . . . tiếc. . . trơ mắt nhìn ta rơi xuống vách núi, quả quết . . . vì ta, mà đến . . . nơi nguy hiểm. . .”
      Giống như tất cả máu trong người bị dồn lại đầu, căng phồng lên, lỗ tai ta dường như có thể nghe được tiếng rạn nứt nho . Lô Dĩ Ngôn hoảng hốt, tiếng thét của Tô tỷ tỷ ta hết thảy đều thể nghe thấy, nhìn thấy, mọi thứ giống như thủy triều, máu chậm rãi chảy đỉnh đầu ta, dần dần dừng lại, hô hấp của ta, dần dần bị tước đoạt. . . .
      “. . . . .Ầm. . ..” “Oanh!”
      Từ chỗ quân thượng đứng vang lên ba tiếng nổ, đạo sấm sét kim quang lòe lòe bổ xuống. Gông cùm xiềng xích cổ hơi hơi buông lỏng, luồng khí tươi mát truyền vào trong phổi. Bàn tay cổ thả ra, trong nháy mát ta ghé vào bàn đá, ho ngừng.
      Quân thượng buông gia gia ta ra, ngồi xổm bên người ta, giọng cười : “Là ai vậy nhỉ, ngươi xem, phải đến đây sao?”
      Ta cả kinh, cả người quỳ rạp mặt đất, ngẩng đầu lên. Đôi mắt Cừ Cử đỏ rực nhìn ta chằm chằm, ngực phập phồng.
      “Nàng. . .”
      Quân thượng phất tay áo rộng thùng thình đứng dậy, mặt dần ra tia thị huyết cùng hận ý. vỗ vỗ tay, biết từ đâu xuất ra hai lão giả áo bào trắng toát, trong tay là trường thương dài, trong nháy mắt làm ta nghĩ tới cái đêm đến Lưu Ly viện vào buổi tối kia.
      Hai người này chính là hai vị trưởng lão của Lôi Khả!
      Quân thượng nhếch khóe miệng, lạnh giọng quát: “Hai người này giao cho ngươi, nếu làm tốt. . .. vậy tự đến hậu viện làm phần thưởng cho sói tuyết . . .”
      Ngụ ý cần cũng biết, vô luận ở đây có người kia, nhưng nếu hành động thiếu suy nghĩ, ta và gia gia khó mà giữ được cái mạng này.
      Thân mình run lên, cổ liền bị bộ móng vuốt lạnh lẽo chộp lấy. móng vuốt là bởi vì, đôi tay này gầy khô héo, chỉ có tầng da thịt bao lấy khung xương.
      Quân thượng vuốt vuốt cẩm y người, lúc này mới đưa mắt nhìn Cừ Cử, bạc môi hé mở: “Cừ Cử thượng thần, biệt lai vô dạng!”
      Cừ Cử nhìn ta chằm chằm lúc lâu, lúc này mời lơ đãng trả lời: “Mạc Quý, ngươi hành hạ nữ nhân của ta, ngươi phải là có bệnh chứ?”
      Mạc Quý nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó cười diêm dúa, lẳng lơ dị thường. “Ha ha ha, là thú vị, thượng thần Cừ Cử thiết diện vô tư từ trước đến nay thế nhưng lại gọi nữ tử phàm trần là nữ nhân của mình, là thứ vị nha, nếu việc này rơi vào tai người Cửu Trùng Thiên, ngươi , bọn họ xử lý việc này như thế nào?”
      Cừ Cử làm như thực mỏi mệt, nhưng cũng cười, nhàng khoát tay áo “Ngươi tội gì phải thế, chuyện năm đó ta cũng có phần trách nhiệm, nhưng cho dù ngươi giết Mật nhi có thể cứu vãn được cái gì? Ta biết cái ngươi muốn là cái gì, ta cho ngươi”
      Nghe được lời trực tiếp của Cừ Cử, Mạc Quý khỏi sửng sốt chút, tiện đà ngửa đầu đưa tay cầm ly rót rượu ra uống hơi cạn sạch. chậm rãi tiêu sái tới bên người ta, đưa tay nâng cằm ta lên.
      “Ngươi còn quan tâm đến ngươi, ngươi xem, . . .”
      “Đủ rồi!” Cừ Cử đột nhiên quát lớn tiếng, : “Chúng ta thôi”
      Mạc Quý quay đầu nhìn Cừ Cử lạnh lùng cười, buông cằm ta ra : “Ta thay đổi chủ ý, trừ bỏ thứ kia, ta còn muốn thêm cái khác nữa”
      Cừ Cử nhíu mày, mặt lộ ra thần sắc giận dữ. cắn răng thấp giọng “Ngươi còn muốn cái gì?”
      Mạc Quý cố ý trầm mặc lâu, đợi cho đến lúc Cừ Cừ sắp mất nhẫn nại, lúc này mới từ tốn : “Này. . . . ngươi làm được, để nàng định đoạt. . .. “ xong, ngón trỏ đưa ra, chỉ lên đầu ta.
      Đầu ta ong tiếng, ta liền . . . . . “Ngươi, ngươi là muốn ta lấy thân báo đáp chứ . . .”
      Ánh mắt Cừ Cử toát ra hai ngọn lửa, gắt gao nhìn ta chằm chằm, Mạc Quý nghe ta thế liền nhịn được mà nở nụ cười.
      “Cũng gần như thế . . . “
      “Mạc Quý!” Cừ Cử nhẫn, tay nắm chặt thành quyền lạnh lùng hét lên tiếng. Mạc Quý thu lại thần sắc cợt nhã, lúc này mới nghiêm túc .
      “Ta cần Hồi Mộng”
      Bệnh cũ khó , lục dạo luân hồi chính là vòng quay tuần hoàn, người may mắn dạo vòng quỷ môn quan, chuyển thế hoàn lương đều bị cảm giác nhân sinh mới mẻ làm cho giống như giấc mơ, Hồi Mộng ở đây chính là tiên đan thần dược cải tử hồi sinh.
      “Chỉ cần ngươi cho ta Hồi Mộng, ta liền thả ngươi cùng gia gia của ngươi, cả đời dây dưa nữa”
      thể!” Gia gia ta yên lặng từ đầu, lúc này đột nhiên mở miệng . Lão giả áo trắng phía sau ông nhíu mày, lực đạo tăng lên ít, ta còn nhìn thấy, móng tay cảu lão ta còn đâm vào trong da thịt gia gia, trong nháy mắt máu chảy ra.
      “Ta cho ngươi, ngươi mau thả gia gia của ta ra”
      Mạc Quý nghe vậy liền cười, hướng tới lão giả áo trắng kia phất tay, người nọ xoay người cái liên mang gia gia của ta biến mất trong trời tuyết mênh mông.
      “Ngươi đem gia gia của ta đâu?”
      Mạc Quý hớp rượu, nhíu nhíu khóe miệng : “Ngươi yên tâm, gia gia ngươi phải được chiếu cố tốt nhất, khi nào mang tới Hồi Mộng, ta liền thả ra, nhưng thời hạn chỉ có tháng, qua kỳ hạn này. . . .” xoay người, ánh mắt hung ác, mở miệng : “Ngươi liền trực tiếp đến nhặt xác gia gia ngươi
      Cả người ta run lên, lực đạo cổ đột nhiên biến mất, quay đầu liền nhìn thấy lão giả kia thả tay ra khỏi cổ ta.
      Mạc Quý cười cười, hướng về giữa hồ làm động tác mời.
      Cừ Cử thâm ý nhìn ta, nhanh tới đảo giữa hồ. Đột nhiên, ta cảm thấy có điều gì đó rất kỳ quặc, nhưng đến tột cùng là cái gì, ta vẫn thể được.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 11
      4. Kiếp sau, ta nhất định gặp nàng trước!
      Edit: Loli
      Beta: Rika
      Hai người kia lâu, nhưng những người có liên can như bọn ta đứng chờ lại biết phải làm gì.
      Hôn lễ bên kia hồ dường như tàn, vốn tưởng rằng màn khôi hài, ngờ là khi những người tham dự hôn lễ vừa ngang qua chúng ta vừa vui vẻ nghị luận khiến người nghe khỏi lắp bắp kinh hãi .
      “Ôi chao, ngươi xem, đôi tân lang tân nương, trai tài sắc đứng bên nhau xứng đôi, trước kia từng nghe nhị công tử Lôi Khả nổi danh, hôm nay vừa thấy, dáng vẻ đường đường, quả thực bất phàm…”
      Ta cùng Lô Dĩ Ngôn nhìn nhau liếc mắt cái, đều là kinh ngạc đến cực điểm. đôi tân lang tân nương… Ta cùng Lô Dĩ Ngôn ở trong này, bên trong còn có đôi tân hôn nữa?
      Ta gãi gãi tóc, cười cười cản lại vài vị khách qua.
      “Ôi chao, các vị đại ca, chúng ta tới chậm, được xem hôn lễ, biết tân lang người mới bộ dáng như thế nào, ngươi mau cho hình dung chút !”
      Vị tân khách này là người hay , thấy ta đặt câu hỏi liền mở ngay máy hắt .”Ôi chao, nương ngươi là đáng tiếc , đôi kia quả thức tương xứng, riêng Nhị công tử kia thôi… uy vũ cao lớn, nhìn qua là biết người tập võ. Lớn lên… A… Chính là vị công tử kia!” nâng tay chỉ chỉ khuôn mặt biến sắc của Lô Dĩ Ngôn, cười : “Tuy rằng bộ dáng phải rất giống, nhưng mà khí chất kia, tương xứng.”
      Ta liếc liếc mắt nhìn Lô Dĩ Ngôn cái, chỉ thấy tay nâng má, tay ôm ngang ngực, làm như có điều gì suy nghĩ.
      “Vậy tân nương tử kia ra sao?”
      tân khách khác vội cười cười lên tiếng chen vào .”Hi, khỏi phải , chúng ta nguyên lai còn thắc mắc, phải là dạng nữ tử như thế nào mới có thể khiến Lôi Khả có thể cho phép cưới vào , nay vừa thấy, quả nhiên là cái báu vật. đến cái khác, nàng kia có đôi mắt tím khiến người nhìn thần hồn điên đảo!”
      Ta sửng sốt, mắt màu tím?
      Sau lúc lâu, hai người kia đủ, liền lắc lắc ra khỏi thành. Ta có chút suy nghĩ quay trở lại bên người Lô Dĩ Ngôn, đụng đụng bờ vai .
      “Ngươi đoán ra tân lang kia là ai sao?”
      Lô Dĩ Ngôn thản nhiên gật gật đầu.”Cụ thể là ai còn chưa chắc chắn, thế nhưng, thoát khỏi ba cái tên nhiều chuyện kia…”
      Ba cái tên nhiều chuyện… Đây là lần đầu tiên ta nghe Lô Dĩ Ngôn dùng từ như vậy để hình dung đến ba huynh đệ đồng sinh cộng tử kia của . ngại bọn họ nhiều chuyện,chỉ sợ càng nhiều là khiến bọn họ cuốn vào chuyện tai bay vạ gió này, thế nhưng… Chỉ sợ là ba cái tên đó cũng hạ quyết tâm, vô luận xảy ra chuyện gì đều hoa phúc cùng hưởng với nhau .
      Cho tới bây giờ đều vì điều gì khác, chỉ bởi bọn họ là huynh đệ.
      Tô tỷ tỷ lui xuống, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nàng hiển nhiên cũng đối với việc này sinh ra hứng thú, tiến lại gần giọng : “Chỉ là biết vị tân nương tử này là ai đây, lại khiến mọi người kinh diễm đến vậy.”
      A tựa người cây cột, phong tình vạn chủng phẩy phẩy khăn .”Tô tiểu nha đầu, năng lực quan sát của ngươi quả thực kém nha, toàn bộ Lôi Khả, ngoài quân thượng ra , còn có ai là mắt tím?”
      Tô tỷ tỷ sửng sốt, tiện đà hiểu .
      Lô Dĩ Ngôn cúi đầu ra tiếng.”Khuynh Thành!”
      Có liên quan đến đôi tân lang tân nương giả này là như thế nào mới xứng như trong lời những người kia chúng ta thảo luận được nhiều, bởi vì ở thời điểm Lôi Khả rực rỡ lên đèn, chúng ta rốt cục cũng thấy Cừ Cử thong thả đạp lên mặt nước hồ tiến về phía chúng ta.
      Thân hình có chút lay động, ở dưới gió đêm phất phơ như giống như tùy thời liền có thể thổi ngã. Ta nhíu nhíu mày khỏi tò mò, Cừ Cử rốt cục là đáp ứng quân thượng kia cái gì vậy?
      Cừ Cử giương mắt nhìn ta liếc mắt cái, cười là quyến rũ , sau đó dưới chân mềm nhũn thẳng tắp hướng mặt hồ dưới chân chìm xuống. Ta thét tiếng chói tai, muốn tiến lên đỡ nhưng mà muộn. Chỉ cảm thấy bên cạnh có làn gió thổi qua, tay chân long ngóng thấy có người đỡ Cừ Cử.
      Là Lô Dĩ Ngôn!
      Ta nhấc chân váy cuống quýt chạy tới, nghe thấy hai nam nhân này giọng lặng lẽ .
      Cừ Cử , Lô Dĩ Ngôn, ngươi là người tốt.
      Lô Dĩ Ngôn hồi đáp, ta đương nhiên là người tốt, chỉ tiếc phải người được , Cừ Cử ta tự nhận nàng so với ngươi ít hơn, duy nhất so ra kém ngươi chính là gặp nàng muộn hơn ngươi chút, cho nên kiếp sau, ta nhất định phải tìm được nàng trước ngươi, nhất định…
      Cừ Cử nhìn Lô Dĩ Ngôn mỉm cười, giãy dụa đứng lên. gì thêm, lắc người kiên định hướng phía ta tới. lâu sau mới quay đầu nhìn Lô Dĩ Ngôn lộ ra nụ cười thoải mái.
      thể trước được ! Cho nên, đều phải hảo hảo sống sót!”
      Lô Dĩ Ngôn thản nhiên khoát tay áo, sau đó xoay người sâu vào Lôi Khả. A cùng Tô tỷ tỷ quên nhìn chúng ra, sau đó cũng theo cước bộ của trở về.
      Ta nghĩ rằng chuyện lần này dừng lại ở đây, chỉ là ta chưa từng nghĩ tới phía sau lời kia của Cừ Cử cư nhiên còn tầng ý khác, đương nhiên, ta cũng ngờ, sau lần li biệt này, ba người có thể tái kiến, lại khó như lên trời…

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 12:
      1.Bắt đầu lên án Cừ Cử
      Edit: Rika
      Giao thừa. . . .
      Đêm nay có mây, ánh trăng cũng sáng tỏ, chỉ tỏa ra vầng ánh sáng mờ ảo. Phía sau núi gần thôn trang, có hai phần mộ linh lạnh lẽo. Hai ngôi mộ tọa lạc tại vị trí cao của đỉnh núi, vừa vặn có thể nhìn thấy cả thôn trang.
      hai phần mộ có tuyết đọng lại, làm cho mộ phần càng thêm lạnh lẽo dưới ánh trăng.
      lên ngọn núi này, ta khó tránh mà thở hồng hộc, hơi thở trong cái đêm giao thừa – đêm ba mươi tết này càng thêm giá rét, từng hơi thở tỏa ra như bốc khói, sau đó tan biến trong khí.
      Ta vươn đôi tay lạnh ngắt phủi phủi tuyết hai ngôi mộ kia, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống đất, nhìn vào chữ khắc bia mộ.
      Bia mộ màu xanh ngọc, đẽo khắc tinh tế, chữ bia màu đỏ như lấp lánh ánh sáng.
      ––––– Ngưu con Bá Di chi mộ, Ngưu phụ thân vọng lập.
      Cừ Cử ngồi xổm bên người ta, từ trong giỏ trúc, lấy ra bình rượu trắng cùng cái bát ra, sau đó chậm rãi đổ rượu ra.
      thanh rót rượu giòn tan, tại đỉnh núi trống trải này, nhìn cảnh tượng náo nhiệt của Ngưu trang, cảm xúc trong lòng ta khó miêu tả.
      “Ta cho tới bây giờ chỉ biết tên Đại Ngưu, cho tới bây giờ lại biết lại có cái tên êm tai đến như vậy. . . . “
      Cừ Cử hơi hơi nhíu mày suy nghĩ, tay cầm chén rượu lên, sau đó giọng : “Đại Ngưu, ta cùng Mật nhi đến thăm ngươi”. Cổ tay chàng hơi run lên, đem chén rượu nữ nhi hồng đổ lên mộ. Thời tiết rét lạnh, rất nhanh nơi đó liền kết lại thành băng vụn.
      Ngồi lúc lâu, chân ta tê rần, định đứng lên, Cừ Cử lại tiến tới xoa bóp chân cho ta. Ta từ chối, đưa tay đẩy chàng ra, sau đó lại ngồi phịch xuống tựa vào bên cạnh mộ Đại Ngưu.
      mặt đất lạnh, nàng. . .”
      “A Lê đâu?” Ta thở phì phò, cắt ngang lời của Cừ Cử.
      Cừ Cử hơi trầm mặc chút, xoay người ngồi tựa vào bên mộ Đại Ngưu. Khẽ thở dài hơi, rồi giọng : “Nàng rồi. . . .”
      Thân mình ta hơi run lên chút, sau đó ngồi thẳng lại, nhìn Cừ Cử chằm chằm rồi cười ra tiếng.
      “Nàng rồi. . . . . vậy là nàng rồi. . . .trách được, trách được. . . .” Thanh của ta bén nhọn. “Cừ Cử, ở trong lòng chàng, Chung Ngô Mật ta rốt cuộc là cái gì? Gọi đến, đuổi có phải , A Lê mất, chàng đơn, chàng tịch mịch, rồi mới nhớ đến ta! Cho dù nuôi con chó cũng có tình cảm, ta ở trong lòng chàng ngay cả con chó cũng bằng.”
      Lông mi Cừ Cử run lên, ngẩng đầu lên nhìn trời, thần sắc có chút tái nhợt. Chàng thản nhiên nhìn ta cười, ngữ khí lộ vẻ sầu thảm.
      “Ở trong lòng của nàng, nàng nghĩ mình rẻ mạt đến thế sao, tình cảm của ta nhạt nhẽo thế sao?”
      Lòng ta run lên, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười trấn định.Cừ Cử chàng luôn có cách làm ta đau lòng, làm ta khổ sở.
      “Ta biết . . . Cừ Cử, ta cũng thể xác định, chúng ta, trong lúc đó, có phải hay còn tồn tại thứ gọi là tình cảm . . .Lúc đầu, ta từ đỉnh núi rơi xuống, ta giả vờ mất trí nhớ, lúc ấy tốt . .. . Chàng rồi. . .. vì cớ gì lại còn xuất trước mặt ta. . ..”
      Cừ Cử kéo kéo khóe miệng, cười cứng nhắc.
      “Nàng cũng muốn gả cho Lô Dĩ Ngôn, ta phải cho nàng hạnh phúc . . .”
      Ta cười nhạo quay đầu, trộm đưa tay lau nước mắt biết rơi xuống khi nào. Những gì cam lòng, những câu hỏi, những đau thương, mất mát, những bất lực, bàng hoàng, tuyệt vọng trong lúc này ta thể tiếp tục nhẫn nại được nữa, nó cứ như con lũ, ồ ạt ùa về.
      “Cừ Cử. . . . chúng ta xa nhau bao lâu?”
      Cừ Cử trả lời, chỉ thản nhiên cười như cũ: “ Năm tháng đủ, bốn tháng có thừa”
      Ta hấp hấp cái mũi cay cay, rất là bất nhã dùng tay áo lau mặt. Sau đó ngẩng đầu nhìn sao bầu trời ảm đạm, ồm ồm .
      “Lâu như vậy . . . chàng biết , lúc mới ra Linh Dẫn cốc, ta vẫn chưa thể gọi tên cái gì là mất , cái gì là chiếm được. Thế nhưng . . . Hết thảy mọi thứ đều thay đổi. Mấy tháng này, ta cũng suy nghĩ rất nhiều. Đối với cái được và mất, ta hầu như lập được danh sách. Chàng có muốn nghe ?”
      Cừ Cử thu lại thần sắc, môi vẫn còn nụ cười thản nhiên, hơi hơi gật đầu.
      “Ta rời Linh Dẫn cốc hai năm, nhận được niềm vui, được ăn bánh bao, ăn mứt mùa xuân, ta nhận thức người dân trong Ngưu trang, đó đều là thu hoạch, đương nhiên, còn có cả chàng . . . Mặc dù sau này có rất nhiều chuyện vui xảy ra, nhưng ta gặp chàng, đó là điều ta bao giờ hối hận, mặc kệ chàng có tin hay . . . . Thế nhưng, ta chưa hề rời bỏ chàng, cho nên cho tới giờ, ta nghĩ ta chưa mất gì”
      Cừ Cử cầm bình nữ nhi hồng nhuốm lạnh mặt đất lên, khé uống: “Thế nàng mất cái gì?”
      “Ta ở trong thôn hành y tế thế, lại dẫn tới việc tộc nhân trong Linh Dẫn cốc bị toàn diệt, ta làm cho Đại Ngưu chết thảm, đó tính là mất sao?”
      Cừ Cử trả lời, nhưng lại gật đầu. Ta nắm chặt tay đến run rẩy.
      “Cừ Cử, chàng là thần tiên, cho tới giờ chàng đều có giữ được, cúng có cái gì gọi là mất . .. .”
      Cừ Cử gục đầu xuống thản nhiên cười, nụ cười châm chọc. Sau đó chàng ngẩng đầu hơi uống cạn sạch bình rượu, cười quyến rũ hỏi: “Cho nên? Nàng nhiều như thế, cụ thể ý nàng muốn là gì?”
      Ta hít hơi dài, đưa tay gỡ đôi Ngọc Linh Lung bên hông xuống, đưa lưng về phía Cừ Cử, tay chậm rãi đưa lên.
      “Ý ta muốn là, trải qua rất nhiều chuyện rồi, ta thể sống ích kỷ giống như trước kia nữa. Vô luận chàng trở về tìm ta có mục đích gì, chúng ta cũng thể trở lại như trước được nữa”
      “Ta trở về tìm nàng có mục đích gì. . ..” Chàng giọng nhắc lại. “Ta đơn giản là muốn mang hạnh phúc đến bên nàng. . . .”
      “Cừ Cử . .. . . Ta thể cứ ỷ lại cái hạnh phúc ấy, có chàng . . . . ta cũng . . . . nhất định có thê . .. . hạnh, phúc!”
      Trầm mặc lâu, tuyết rơi trong trung biết đến khi nào mới ngừng, đồi núi mảnh tịch liêu, chỉ nghe phất phơ tiếng tuyết rơi. Còn có, đôi Ngọc Linh Lung va chạm nhau trong gió tạo ra thanh thanh thúy.
      “Mật nhi . . . . vì A Lê, ta lúc ấy cứu nàng, có phải nàng rất hận ta, đúng ?”
      Ta trừng lớn hai mắt, cần thận nhìn chằm chằm cổ tay áo bị tuyết đọng. Ta nghĩ, tình cảm của ta đối với Cừ Cử vẫn thể lý giải được, thể xóa được, nhưng, ta tựa hồ muốn cự tuyệt , mà nguyên nhân phải vì A Lê. . . .
      “Ta hận chàng . . . .nhưng nhiều nhất . .. chính là thất vọng .. .”
      Ta chậm rãi nâng tay lên, dùng đầu ngón tay ấm áp đem phủi bông tuyết kia xuống, sau đó chậm rãi : “Thời điểm đó, ngay cả Lô Dĩ Ngôn và Đại Ngưu đều tin ta, nhưng chàng . . . Cừ Cử, tại chết nhiều người như thế, tuy rằng ta biết thảm án diệt tộc của Chung Ngô tộc thể tính lên người chàng, nhưng . . . cái chết của Đại Ngưu, Tiểu Mai, ta cả đời này cũng thể tha thứ. . . ta chàng, dù có bao nhiêu chăng nữa, cũng chịu nỗi loại khảo nghiệm này.”
      Cừ Cử vẫn gì, ta nghĩ, giờ giống như mất tình cảm chân thành, chàng chắc cả đời cũng chưa cảm nhận được. Ngọc Lung Linh tay kêu leng keng trong gió, thế nhưng Cừ Cử dường như có ý định cầm lại, ngay tại lúc ta sắp buông xuống, trận gió thổi qua, tay ta bỗng hẳn .
      Cừ Cử rốt cục cũng đem Ngọc Linh Lung lấy trở về.
      Trong nháy mắt, tim của ta hoàn toàn đảo lộn. . . .
      “Mật nhi. . . nếu . . . ta Chung Ngô tộc còn có người sống sót, tội của ta, có thể giảm bớt hay ?”
      Ta hơi hơi lắc đầu: “ cái gì cũng được, ta. . . . chàng gí?”
      Ta cuống quít quay đầu, nhìn thấy thân áo trắng của Cừ Cử đứng dậy đón gió. Chàng chậm rãi xoay người, mệt mỏi mỉm cười với ta.
      “Ta , Chung Ngô Tộc bị diệt hết, vẫn con người sống!”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 12:
      2. chút năng lực của ta dành cho người thân
      Edit: Loli
      Beta: Rika
      Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại. Tuyết núi rơi ngày càng mạnh. Lập tức đọng đầy mái tóc đen của Cừ Cử, xa xa nhìn lại, như là đêm hóa bạc đầu.
      Giữa mảnh trời mênh mông này, ta giống như thấy lại thấy qua cảnh tượng từng ấm áp ở Linh Dẫn cốc , ví dụ như cảnh Tiểu Mai gánh theo thùng nước tìm Nhị Cẩu, lại ví như cảnh Hoa thẩm cùng Hải thúc lét lút hẹn hò ở bờ suối cửa thôn…
      “Những điều chàng , đều là ?” Thanh ta run run cẩn thận hỏi lại.
      Cừ Cử đưa lưng về phía ta nhìn tuyết bay dưới khe núi, chậm rãi gật đầu.
      “Ngày đó Lôi Khả tấn công Linh Dẫn cốc, sau khi kết giới bị phá bỏ, có bộ phận tộc nhân nhảy xuống sông Trường Sinh.”
      Ta sửng sốt, cảm thấy người như sắp ngã. Bàn tay giấu trong tay áo khỏi nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt vẫn hề có cảm giác. đoạn này ta sớm nghe từ miệng Lô Dĩ Ngôn. Mà nguồn gốc của sông Trường Sinh ta cũng nhất thanh nhị sở.
      đường chảy về Phong Đô —— nơi vong linh ngủ yên nơi đáy sông, ta làm sao có thể tiếp tục hi vọng xa vời, chỉ cần bốn tháng sau, tộc nhân của ta có thể sống lại
      Còn?
      “Cừ Cử, sông Trường Sinh, chảy vào Phong Đô, tuyệt đối có khả năng còn sống …”
      Cừ Cử xoay người nhìn ta chằm chằm , lâu sau đem khóe miệng chậm rãi nâng lên.
      “Mật Nhi, người nhảy xuống sông Trường Sinh cũng chết, chỉ là bị lưu lại đường xuống hoàng tuyền, vừa thể siêu sinh, cũng thể hoàn dương. Tộc nhân của nàng, bọn họ vẫn còn đường hoàng tuyền.”
      đường hoàng tuyền.” Ta hít ngụm khí lạnh, đầu ngón tay càng trở nên lạnh băng. Trước đây từng cùng đám bằng hữu ngồi ở trà lâu nghe bà con kể chuyện về các truyền thuyết, có liên qua đến đường hoàng tuyền cũng nghe được ít. Ta còn nhớ , có người từng , người sống vào hoàng tuyền, đều bị bão cát nơi đó cắt vào da thịt cốt tủy , cho đến khi thân thể chết mới có thể nhập vào luân hồi, chẳng lẽ, tộc nhân của ta giờ phút này phải chịu loại thống khổ đó!
      “Ta muốn trở về Linh Dẫn cốc!”
      Cừ Cử đứng thẳng đón gió, tuyết bay đến dừng lại dung nhan tuyệt thế của chàng, lại chậm rãi hòa tan, tóc đen theo gió tung bay, dáng vẻ đó của chàng giống như muốn theo gió bay , biết vì sao, ta cảm thấy chàng tại thực vô cùng yếu ớt. Nhưng loại cảm giác này chỉ loáng lên cái rồi biến , cái chớp mắt, chàng cười quyến rũ dị thường.
      “Nàng là muốn nhảy xuống sông Trường Sinh sao?” Chàng nâng tay chỉnh lại những sợi tóc hỗn độn, mị nhãn như tơ.”Nha đầu, nàng quả nhiên vẫn ngốc như trước kia.”
      Nghe tiếng nha đầu, tâm của ta tự chủ được giật mình . lâu rồi, có người kêu ta như vậy, mà ta thế nhưng cũng chậm rãi quên , ta từng cùng chàng ngồi sườm núi này, đầu gối lên chân chàng, nghe tiếng chàng gọi tiếng rồi lại tiếng nha đầu, cùng chàng lời hẹn ước.
      Mọi thứ, giống như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, nhưng mà, lại giống như trôi qua cả nghìn năm vậy…
      “Lời này của chàng có ý tứ gì?” Ta xoay người qua tiếp tục nhìn chàng nữa.
      “Nàng nhảy xuống sôngTrường Sinh cũng thể quay lại, nàng cũng giống như tộc nhân của nàng, vĩnh viễn lưu ở nơi đó, nha đầu, nàng nghĩ rằng tiền mất tật mang chứ… Dù sao, nàng vẫn còn gia gia cần phải cứu!”
      Ta nhìn bia mộ Đại Ngưu thập phần tình nguyện gật đầu. Chàng có sai, nếu đối với tộc nhân của mình ta đủ sức, vậy ít nhất ta cũng muốn mang gia gia an toàn ra khỏi Lôi Khả!
      “Chàng có biện pháp sao?”
      Cừ Cử nhíu nhíu này, ôm vai nhìn ta chằm chằm.”Ta mang nàng vào Minh cung.”
      “Cái gì? Chàng…”
      Ta câu còn chưa xong, lại đột nhiên thấy mặt Cừ Cử giãn ra nhìn chằm chằm về phía xa xa .”Có người đến …”
      Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy hai người loạng choạng trong màn tuyết, nước mắt khỏi dâng lên. Hồi lâu, người tới tựa hồ cũng phát ra tồn tại của chúng ta, sững sờ ở tại chỗ.
      Đột nhiên, tiếng rống khàn khàn giống như tiếng dã thú từ xa truyền lại, thân ảnh lao lên phía trước giống như mũi tên đánh về phía ta. Rồi sau đó người bên cạnh lấy năng lực phản ứng kinh người nhảy lên đè thân ảnh kia xuống mặt đất, hồi xé rách, thẳng đến khi từ mặt tuyết đứng dậy, cảnh tượng kia giống như thiên binh vạn mã đạp tuyết mà đến.Cho đến khi tiếng thét truyền đến.
      “Tam Ngưu, ngươi con mẹ nó mau bình tĩnh lại, nàng là Đại Ngưu thích, ngươi động sợi tóc của nàng ta liền phế ngươi!”
      Đây là lần đầu tiên ta nghe được Nhị Ngưu gào ra câu tức giận như thế. Ta ngây người, Tam Ngưu cũng im lặng . Sau đó, Nhị Ngưu từ trong tuyết đứng dậy, thèm quan tâm đến từng mảng tuyết lớn dính vào người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào ta.
      Ta thấy được cảm xúc lay động trong mắt , chứa oán hận.
      “Nhị Ngưu…” Thanh của ta lên tới yết hầu, lại bị ánh mắt Nhị Ngưu ép trở về.
      lạnh lùng liếc mắt nhìn ta cái,cúi xuống túm lấy bộ ngực vẫn phập phồng kịnh liệt của Tam Ngưu. Hai người bọn họ gì thêm, chỉ chậm rãi qua ta, quỳ gối trước mộ Đại Ngưu . Toàn bộ quá trình, im lặng giống như mọi người đều chết lặng phía sau.
      Ta nhìn lại chỗ tuyết mới vừa rồi bị hai huynh đệ Ngưu gia đánh ta, nơi đó hơi hơi hõm xuống cái hố, mắt kiềm được từ từ trở lên ướt át.
      Ta chút cũng oán hận thái độ của họ đối với mình, ta biết là ta bị trừng phạt đúng tội. Nếu phải ta, người Ngưu thôn bị mê hoặc, Đại Ngưu cũng chết…
      Cừ Cử lặng lẽ nhìn phản ứng của hai huynh đệ Ngưu gia, mím miệng câu. Ta nghĩ, áy náy của chàng hẳn là cũng thua kém ta, mặc dù chàng còn biết rằng, đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là A Lê mà chàng luôn tâm tâm niệm niệm.
      “Chung Mật Nhi!” Nhị Ngưu đột nhiên cúi đầu lạnh lùng gọi tên ta. Chậm rãi quay đầu lại, nhìn đến Tam Ngưu vẫn kiên nhẫn dọn dẹp phần mộ bên phải luôn bị ta sơ ý bỏ sót.
      Đó là —— Tiểu Mai!
      đoạn thời gian này ngươi đâu?”
      Ta cúi đầu, dùng mũi chân cọ cọ đống tuyết trước mặt.”Ta Lôi Khả, hại các ngươi lo lắng …”
      đạo ánh mắt phóng tới, ta đột nhiên cảm thấy rất lạnh, ngẩng đầu lại thấy Nhị ngưu cười lạnh nhìn ta chằm chằm.
      “Lo lắng… Chung Mật Nhi, ngươi quả nhiên là ngu xuẩn, ngươi cho là ở Ngưu thôn còn có ai chờ mong ngươi trở về? Trừ bỏ Đại Ngưu ngu ngốc này, còn có ai chịu tha thứ cho ngươi! Chung Mật Nhi, ngươi nên thấy may mắn! Nếu ngươi bỏ chạy đến Lôi Khả, chỉ sợ là ở nơi này còn muốn có cái mộ cho ngươi đấy, ngươi có biết mình chết thế nào , ngươi là bị người trong Ngưu thôn phỉ nhổ mà chết!”
      Ta nhìn thấy bộ dáng lúc này của mình, nhưng mà ta có thể cảm giác được tất cả máu trong nháy mắt đều dồn lên đầu, ta có thể nghe thấy tiếng ù ù trong tai. Ta nghĩ, mặt của ta nhất định là tái nhợt đến đáng sợ!
      “Nhị Ngưu, Đại Ngưu chết chúng ta đều thất đáng tiếc, nhưng mà ngươi phải hiểu được, tất cả trách nhiệm phải do Mật Nhi, ngươi như vậy cũng công bằng!” Cừ Cử ôm vai, nhíu lại mày nhìn chằm chằm Nhị Ngưu, ngữ khí lành lạnh.
      Nhị Ngưu sửng sốt chút, tiếp đó hồi châm biếm quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Cừ Cử. Hai mắt đỏ ngầu từ đầu đến chân đánh giá Cừ Cử vài lần, ánh mắt lạnh lùng kia như muốn đem người Cừ Cử chọc thủng!
      “Cừ Cử… Cừ tiên sinh, đúng vậy, toàn bộ trách nhiệm đúng là nên đổ lên đầu mình nàng, đa tạ ngươi nhắc nhở, ta thế này mới nhớ lại là còn có người! Ta nghe , A Lê là tìm đến nương tựa ngươi, ta còn nghe ngươi vì nữ nhân kia mà tin tưởng nàng, làm hại nàng nhảy xuống vực ! Ha ha ha! Ha ha ha! Ông trời có mắt, ta muốn đây chính là báo ứng! Hai người các ngươi xứng đáng tra tấn lẫn nhau, xứng đáng thể tương phùng !”
      Sắc mặt Cừ Cử càng thêm khó coi, ta nhìn thấy ngón tay thon dài của chàng gắt gao xiết chặt ống tay áo, gân xanh nổi mu bàn tay .
      Tam Ngưu cuối cùng cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, hồi lâu mới hơi hơi mở miệng.
      “Mật Nhi, đại ca của ta thích ngươi ngươi thể biết, vì ngươi cố gắng học viết, để ý cha ta ngăn cản mà cùng ngươi vượt qua núi Thiên Lam, mỗi khi đến ngươi đều đỏ mặt lắp bắp, sau lại còn vì ngươi mà chết thảm, cho nên, vì cái gì khác , chỉ riêng phần tình cảm này của đại ca mà hôm nay hai huynh đệ chúng ta thể làm gì ngươi, nhưng, từ nay về sau, hai người các ngươi đều đừng bước vào Ngưu thôn, nơi này còn là Ngưu thôn năm đó, hai người các ngươi cũng phải là hai người năm đó bị chúng ta tôn sùng là tiên nhân, sau này, cho dù là gặp ở đường, chúng ta liền coi như quen biết !”
      Huynh đệ bọn họ mỗi người đoạn lời, bái tế Đại Ngưu cùng Tiểu Mai rồi chút biểu tình bước qua bên người ta rời
      Tuyết, kéo đến càng ngày càng dày.
      Ta nghĩ,thấy nhau mà nhận thức, tâm như tro tàn đại thể là chính là cái dạng này .
      trung bị tuyết đọng chiếu rọi càng phát ra sáng ngời. Hai bóng dáng lảo đảo sơn đạo kia càng khiến tâm ta đau đớn. Ta cắn môi nắm chặt hai tay, cho đến khi hai người bọn họ băng qua mảnh cỏ khô héo, còn nhìn thấy bóng dáng, cuối cùng khó có thể tiếp tục duy trì, ta đặt mông ngồi dưới đất gào khóc.
      Ngưu thôn là ngôi nhà thứ hai của ta đời này, sau khi Linh Dẫn cốc bị hủy, nó cuối cùng cũng bị chính ta hủy rồi…
      Khóc lâu, ta rốt cục mệt mỏi, nức nở ngồi dưới đất tò mò nhìn Cừ Cử ngồi xổm bên cạnh đem ngón giữa cùng ngón cái tay trái niết cùng chỗ, làm ra đủ các loại hình dạng, sau đó đóa lại đóa kim hoa bay ra từ lòng bàn tay chàng, dọc theo trăm ngàn đường từ bốn phía tiến vào Ngưu thôn, trong đó có hai đó nhàng đuổi theo phía sau Nhị Ngưu cùng Nhị Ngưu .
      “Đây là cái gì?”
      Cừ Cử mệt mỏi thở hổn hển thở ra miệng, ở bên cạnh ta ngồi xuống.”Kết giới bảo hộ. Ta có thể làm, cũng chỉ đảm bảo những người còn sống bình an…”
      Ta chảy nước mắt gật đầu, quay đầu nhìn khói lửa bay lên từ thôn trang, chậm rãi bình phục tâm tình. Ta nghĩ, tiểu Toàn ở tại nơi này, có lẽ cũng là điều cuối cùng ta có thể làm, là chuyện cuối ta có thể làm cho những người ta mến này ..
      “Chúng ta thôi…” Cuối cùng nhìn thoáng qua mộ Đại Ngưu cùng Tiểu Mai, ngẩng đầu chậm rãi đứng dậy, hướng dưới núi tới, lâu sau cũng thấy Cừ Cử theo, loại cảm giác quái dị đột nhiên xâm nhập đại não ta, ta quay mạnh người, lại thấy Cừ Cử khó nhọc đứng lên . Chắc là cảm giác được cái nhìn chăm chú của ta, chàng chậm rãi ngẩng đầu, hướng ta cười quyến rũ, sau đó đột nhiên đổ người về phía sau!
      “Cừ Cử!”
      Toàn bộ sơn cốc, trong nháy mắt liền tràn ngập tiếng gào sợ hãi này của ta, đập vào vách núi vọng lại, đinh tai nhức óc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :