1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào bất thành kiếp - Mặc Thập Nhất ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5
      1. nhau còn cần cơ hội
      Edit: Rika
      Sắc trời tối dần, khí trong Phấn Đại khẩn trương, ba chúng ta ngồi đối diện nhau, tiểu Toàn cùng “Sơn dương râu” tránh ở sau quầy thuốc, ngay cả thở mạnh cũng dám.
      hồi lâu, Cừ Cử hít hơi, thản nhiên mở miệng.
      “Nha đầu, ta nghĩ, ta muốn rời Phấn Đại”
      Tiểu Toàn cả kinh, tay đánh rơi dược liệu, trong gian tĩnh lặng của Phấn Đại chợt phát ra tiếng vang kinh người. Ta xoay người….thản nhiên nhìn lướt qua, sau đó nhàng gaatjd dầu.
      “Cũng tốt. Tâm tình tại của ta giờ rất phức tạp”. Ta quay đầu nhìn Cừ Cử “Nàng ấy là tổ tiên của ta, nên lấy lễ đối đãi, nhưng nàng ấy lại cướp tướng công của ta lại là tình địch, ta tại thể ân cần đối với nàng, các người dọn ra khỏi Phấn Đại, đây ý kiến hay”
      Cừ Cử nhìn ta, ánh mắt có lỗi, ta có chút sợ hãi, cảm thấy cần xin lỗi ta sao, đó phải là ta bị hạ nốc – ao sao?
      Ta đưa tay cầm chén trà lạnh lên, khẽ cười chút “Các ngươi cũng đừng nghĩ rằng khi dọn ra khỏi Phấn Đại rồi là hết, ta buông tha Cừ Cử đâu”
      Ngữ khí chắc nịch, A Lê cùng Cừ Cử đều sửng sốt.
      Ta ngẩng đầu nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt “Tuy rằng trăm năm trước hai người nhau như thế nào, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi cướp Cừ Cử từ trong tay ta ra, các ngươi có đoạn tình cảm, ta cũng có, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng là ai cũng thể phủ nhận tình cảm của ta và Cừ Cử, vô luận thời gian dài hay ngắn, nhưng ngươi tồn tại ở đây, cho nên. . . .” ta quay đầu nhìn Cừ Cử chằm chằm, gằn từng tiếng : “ tại, chúng ta đứng ngang hàng, cùng cạnh tranh công bằng”
      Phấn Đại càng thêm yên tĩnh, giống như ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, A Lê đột nhiên che miệng cười.
      “Mật nhi, tính cách của ngươi và ta có chút giống nhau, khó trách chàng lại thương ngươi”
      Ta nhìn Cừ Cử, chỉ thấy sắc mặt chút trầm. Tâm tình của ta dường như bị đóng băng, rầu rĩ nhìn mặt đất. Nàng ra những lời này, là ám chỉ Cừ Cừ thương ta bởi vì người ta có bóng dáng của nàng sao?
      “Mật nhi, kỳ ta cảm thấy hai chúng ta có thể cùng được gả cho , ta cũng ngại, dù sao ta cũng muốn cảm ơn thời gian qua ngươi thay ta tận tâm chăm sóc chàng. . . .”
      “A Lê, được bậy” Cừ Cử đột nhiên cau mày ngăn lại lời A Lê , ta ràng nhìn thấy được bàn tay nắm tay A Lê chặt đến mức nổi gân xanh.
      Cừ Cử, người là bảo vệ ta, sợ ta bị tổn thương sao? Ta đây có phải hay có thể lý giải, kỳ ở trong lòng ngươi, trừ bỏ Chung Ngô Lê, kỳ cũng có vị trí dành cho ta đúng ? Cho dù chỉ chút, nhưng như vậy cũng đủ rồi. . . .
      Ta bỏ chén trà xuống nở nụ cười, chống lưng đứng lên, hướng tiểu Toàn phất phất tay.
      “Sắc trời còn sớm, các người mau thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra ngoài, ta sáng nay bị gọi dậy sớm, cả người mệt mỏi, ta nghĩ muốn nghỉ ngơi chút, Tiểu Toàn, chờ bọn họ rồi ngươi thổi lửa nấu cơm, sau khi xong gọi ta, nhớ kỹ chờ họ mới nấu, ta cũng muốn mời cơm bọn họ” Ta cười khanh khách hướng tới phòng của ta.
      Ta sai, ta mệt chết , giống như phiêu bồng lơ lửng đám mây sau đó rớt cái bịch, toàn thân ta chỗ nào cũng đau nhức.
      Phòng tân hôn của ta chính là phòng ngủ của Cừ Cử, cho nên trong phòng trừ bỏ chữ song hỉ đỏ thẩm, còn có cả đồ trang trí. Đóng cửa phòng lại, ta tựa người vào cánh cửa, nhìn thấy phía trước bàn tròn, nhìn thấy Cừ Cử ôm ta, trong lòng ta sụp đổ.
      Ta trượt từ từ xuống đất, ngồi mặt đất lạnh băng, nước mắt vô thanh vô thức từ hốc mắt chảy ra.
      Ta nghĩ nhau rất đơn giản, chỉ cần hai bên lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần chung thủy với người mình , chỉ cần tín nhiệm lẫn nhau, chỉ cần toàn tâm nỗ lực. Thế nhưng hết thảy vẫn đủ, nhau còn cần cơ hội, đúng thời gian, đúng địa điểm, gặp đúng người chung quy cũng lỡ mất cơ hội. Giống như ta và Cừ Cử, chúng ta có thể năm lần bảy lượt mua đồ trang trí phòng tân hôn, có thể trong cơn mưa gió tìm được ta núi Thiên Lam, ta chỉ bằng tờ giấy có nội dung ràng trong đêm tối đến Tuyên thành tìm , thế nhưng, ta cũng thể gạt bỏ được chuyện rời cùng với nữ nhân .
      “Nha đầu. . . .”
      Bên ngoài, cừ Cử gõ cửa. Ta đưa tay che miệng lại, sợ tiếng khóc của chính mình rơi vào tai , ta muốn để thấy bộ dáng đau khổ của ta, ta muốn chàng cảm thấy làm sai cái gì, mà ta nghĩ, cũng chẳng làm sai điều gì với ta cả.
      “Nha đầu . . . .” Trầm mặc chút, vẫn giọng gọi ta, thanh kia ôn ôn nhu nhu, vẫn giống như trước kia “Ta rồi. . . .”
      , còn muốn đánh thức ta sao? Chàng nhớ với nàng ta, ta và nàng ấy cùng cạnh tranh công bằng”
      Ngoài cửa Cừ Cử giọng cười, sau đó ta nghe cước bộ của xa dần xa dần. Ta ngẩng đầu nhìn vào gương đồng gương mặt vừa cười vừa khóc của mình, đột nhiên cảm thấy mình giống như diễn viên đóng vở hài kịch. Vẻ mặt nỗ lực, người khác sung sường, còn mình thầm gặm nhấm vết thương.
      Sắc trời tối thui, ta vẫn duy trì bộ dáng trước khi Cừ Cử rời , lúc này, cửa phòng lại lần nữa bị người khác gõ, ta nghĩ là Tiểu Toàn gọi ta ra ăn cơm, ta nhắm mắt lại lắc lắc đầu và tay. Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, đột nhiên ta nhớ tới hành động này của ta đâu có ai nhìn thấy.
      “Ta mệt lắm, để sáng mai ta dậy ăn”
      Ta đứng dậy, lắc lư tới bên giường, ta mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta giống như cảm giác được có người ở bên cạnh ta, mạnh mẽ mở mắt ra, ta liền nhìn thấy nam tử dáng vẻ hào sảng ngồi ghế ở bàn tròn thưởng thức miếng ngọc, nhất thời, ta vội vàng bật dậy.
      “Ngươi là ai?”
      Nam tử nhàng cười nhìn ta, tiếng vang lên, căn phòng liền được thắp sáng. Ta híp mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng chói mắt, lâu sau mới nhìn , nam tử kia thân hồng y thêu hoa văn đen, nhất thời trong đầu, trí nhớ hỗn loạn bắt đầu trồi lên mặt nước.
      “Ngươi là người của Tả Khâu gia?”
      Nam tử giọng cười, khơi mào đôi mắt xếch liếc ta cái “ Ngươi quả giống như trong lời đồn, hoàn toàn quan tâm chuyện tứ đại gia tộc, toàn tâm toàn ý chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này chuyện đương”. Hai miếng ngọc trong tay va chạm phát ra thanh mượt mà. “Chính là ta, ta nhìn thấy tân lang hình như quan tâm tới ngươi?”
      Lòng ta giống như bị cái gì đó đâm phải, nhất thời có chút thẹn quá thành giận.
      “Ta như thế nào có liên quan gì tới Tả Khâu gia nhà ngươi, phải chủ tử nhà ngươi vì chuyện này mà phái ngươi từ xa xôi tới đây chúc mừng ta chứ?”
      Nam tử nhướng đuôi lông mày “Ngươi nhớ ta là ai sao?”
      Ta cau mày nhìn vị khách mời mà tới này lắc lắc đầu. Nam tử cúi đầu bất đắc dĩ vỗ vỗ trán : “Chung Ngô Mật, vậy ngươi có còn nhớ lời hứa của ngươi ở sau núi Côn Lôn của Tả Khâu gia ?”
      “Ngươi cần thách đố ta, gia gia của ta kết luận trí nhớ của ta tốt lắm, cho nên ngươi tự
      Nam tử phẩy áo choàng người đứng lên, thong thả bước tới trước mặt ta: “Chung Ngô Mật, người từng đáp ứng với thiếu chủ của gia tộc ta, chờ sau khi ngươi đủ mười sáu tuổi gả làm vợ , ngươi còn nhớ chứ? Lần này ta tới đây, chính là nhắc nhở ngươi thực lời hứa năm xưa”
      Ta nhìn , nhìn thấy nốt ruồi hình giọt lệ ở khóe mắt, đột nhiên <đing> tiếng trí nhớ ta tuôn ra, chuyện cũ ràng trước mắt. Năm ta bốn tuổi, ta xuất cốc cùng với gia gia, tình cờ qua núi Côn Luân của Khâu gia, khi đó tuổi còn , nhìn thấy thiếu chủ Khâu gia xinh đẹp liền đưa ra hứa hẹn của mình. Ta còn nhớ , khóe mắt nốt ruồi hình giọt lệ.
      “Ngươi la Tả Khâu Ngạo?”
      ngửa đầu cười ha ha “Ngươi rốt cục cũng nhớ ra, như thế nào?”
      “Cái gì?”
      “Thực lời hứa của ngươi?”
      Ta sửng sốt, tiện đà đứng dậy tới tới bên cạnh bàn ngồi xuống “Đồng ngôn vô kỵ, ngươi nghĩ là sao? Huống hồ ta được gả cho người khác, như thế nào có thể gả cho ngươi được nữa?”
      Tả Khâu Ngạo nghiêng đầu nhìn ta “Nhưng ta biết phu quân của ngươi có cái gì tốt, ngươi chẳng. . . .”
      “Câm miệng!” Ta quay đầu hung tợn nhìn Tả Khâu Ngạo chằm chằm, Tả Khâu Ngạo sửng sốt chút gật gật đầu.
      “Xem ra ngươi còn biết, được rồi, ta chờ ngươi, chờ ngươi trở về cầu ta thú ngươi”
      Ta sửng sốt “Chuyện gì mà ta biết?”
      lắc lắc đầu, xoay người tới cửa, trong nháy mắt liền mất bóng dáng. Tả Khâu gia có bí quyết ngày trăm dặm, quả nhiên danh bất hư truyền, rốt cục là có chuyện gì mà ta biết?

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5
      2. Nàng nghĩ muốn hù chết ta sao?
      Edit: Loli
      Beta: Rika
      Ta nằm ở giường ngừng suy nghĩ những lời Tả Khâu Ngạo , nhưng mà trước sau vẫn tìm ra manh mối ràng, xoay người đứng lên muốn tìm Cừ Cử thương lượng chút, đeo giầy vào rồi mới nhớ tới, còn ở trong Phấn Đại , lúc này vừa vặn trăng sáng, có lẽ ôm A Lê ngồi đâu đó sườn núi ngắm sao, đúng như từng đối xử với ta như vậy.
      Ta sâu bình ổn hơi thở lại nằm xuống, trằn trọc, cho đến canh ba mới có thể chợp mắt, nằm mơ thấy những chuyện linh tinh lộn xộn, ta lúc mơ về cái tuổi ở Linh Dẫn cốc cùng Nhị Cẩu Tiểu Mai ăn trôm gà, lúc lại nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ Cừ Cử là khi nào, cuối cùng ở cảnh tượng cương thi lãnh bừng tỉnh giấc mộng, mở to mắt, ngoài của sổ trời sáng choang, ta đưa tay tìm tòi, đệm dưới thân sớm bị mồ hôi thẩm ướt tầng.
      Ta nâng tay lau mồ hôi trán, đứng dậy đến bên cửa sổ đẩy cửa ra, ánh mắt trời hôm nay rất đẹp, mọi thứ phảng phất như thuở trước, chỉ là khi ta nhìn đến cánh của phòng Cừ Cử khép chắt, tâm vẫn nhịn được có chút đau đớn.
      Mọi nơi trong Phấn Đại đều có hình bóng , nơi này, nơi này, dường như chỉ cái xoay người còn có thể thấy lười biếng vỗ đầu ta, gọi ta tiếng nha đầu, chỉ là.. Ta nhàng lắc lắc đầu, cầm lấy chậu bên cạnh ra mở của.
      Ngày chung quy vẫn cứ trôi qua, ta phải tích góp từng chút sức lực, phải đem tướng công của ta cướp về!
      Cái giếng trong viện là mấy ngày trước Cừ Cử dùng tiên thuật làm ra, lúc nào cũng phải ra bờ suối múc nước phiền toái, tay ngọc phẩy cái liền làm ra miệng giếng, hù cho Tiểu Toàn xem bệnh trở về há to miệng, ta quả thực cũng biết giải thích thế nào Cừ Cử “nhu nhược” vậy làm sao trong buổi chiều liền làm ra cái giếng, thế nên ta dứt khoát liền mặc kệ cho khi có việc gì liền ngồi chồm hỗm bên miệng giếng mà nghiên cứu.
      Lúc này, tiểu Toàn ở bên trong cùng “Sơn dương râu” nghiên cứu chứng bệnh của tiểu nhi tử Lý gia, trong viện cực kỳ im lặng, ta ngồi xổm bên bên cạnh giếng kéo thùng nước lên đổ vô chậu, trực tiếp đem mặt nhúng vào.
      Rất lạnh!
      Ta mở to mắt nhìn chằm chằm kim chúc <kim loại, kim khí> bồng bềnh sáng bóng dưới đáy, con mắt cảm thấy lạnh băng thô ráp, nhưng mà chốc lát trong mắt lại cảm thấy ẩm nóng, lâu sau ta mới ý thức được, ta rơi lệ .
      Trong viện vang lên hồi tiếng va chạm dẫm đạp, ta đột nhiên đem đầu nhấc ra khỏi chậu, nước tóc theo động tác vung lên của ta tạo thành trong khí vài đường cong đẹp mắt, Tam Ngưu ôm ngực dựa vào tường nhìn ta thở đứt quãng.
      “Mật Nhi, ngươi nhanh nhà ta nhìn chút, nương ta cùng Đại Ngưu đều bị bệnh.”
      Ta phen lau mặt, yên lặng gật gật đầu, vào nhà lấy ra hòm thuốc, nhanh chậm cùng Tam Ngưu đến nhà .
      Vào nhà Tam Ngưu, đập vào mắt ta là cảnh nương Tam Ngưu đỡ mép giường kịch liệt nôn mửa, bộ dạng thập phần tiều tụy, cha Tam Ngưu thấy ta đến liền ân cần nghênh đón. Ở trong lòng ông, ta chính là Bồ Tát có thể cải tử hồi sinh…
      Đỡ nương nằm xuống giường, sau khi đợi bà bình tĩnh trở lại ta nhàng xem mạch bà.
      Mạch tượng vững vàng hữu lực, chỉ là ——
      Ta hơi hơi nhíu mày, ta nhìn nương Tam Ngưu rồi lại liếc liếc cha . Hù cha Tam Ngưu lau phen mồ hôi, lôi kéo tay áo ta khóc lóc, nhà ông ba con trai đều lớn như vậy rồi, mà ông vẫn thể học được bình tĩnh…
      “Mật Nhi a, nương Tam Ngưu có còn cứu được hay ?”
      Nương Tam ngưu nghe thấy Tam Ngưu cha hỏi vậy cũng cố sức ngồi dậy. Ta thu thập này nọ cúi đầu cười nhợt nhạt
      có chuyện gì, chính là thẩm thẩm làm việc gì quá sức mới sinh ra bệnh này , ân…” Ta sờ sờ cằm, ánh mắt mê ly đứng lên.” cần năm, bệnh này của thẩm liền khỏi.”
      năm?” Tam Ngưu nương nắm lấy tay chồng rất là lo lắng hỏi .”Mật Nhi a, có thể hay mau khỏi chút, ngươi cũng thấy đấy, nhà ta ba con trai, hơn nữa bá bá ngươi, này bốn đại nam nhân sợ là biết chiếu cố chính mình …”
      Ta nhìn bộ dáng bọn họ như vậy cuối cùng nhịn được nở nụ cười.”Đại thẩm à, đây là quy luật tự nhiên, Mật Nhi bất lực.” Nhìn dáng vẻ hoang mang của bọn họ, ta lưng mang hòm thuốc .”Chúc mừng thôn trưởng bá bá cùng thẩm thẩm, người có thai .”
      Trong phòng mảnh yên tĩnh, mặt thẩm thẩm nhanh chóng đỏ lên, thiêu đốt tới tận mang tai. Thôn trường bá bá giả đứng đắn khụ khụ hai tiếng, ánh mắt thủy chung dám nhìn hướng ta cùng Tam Ngưu. Ta nhếch miệng cười kéo kéo tay áo Tam Ngưu “Ngươi phải Đại Ngưu cũng bị bệnh sao, mau mang ta nhìn cái.”
      Tam Ngưu mạnh mẽ phản ứng lại, giương miệng chậm chạp gật gật đầu, đứng dậy đưa ta tới hậu viện. Ta nghĩ, chuyện nương Tam Ngưu mang thai đối với đả kích…
      Ta là lần đầu tiên đến phòng ngủ của Đại Ngưu, ta từng nghĩ rằng phòng của nam nhân trong thiên hạ đều lộn xộn giống như phòng của Tiểu Toàn vậy, có thể quy củ sạch như phòng Cừ Cử là hiến thấy, chỉ là, nhìn thấy phòng ngủ của Đại Ngưu trước mắt ta rốt cục hiểu được cái gì tên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
      Phòng Đại Ngưu thu thập nhiễm hạt bụi , ngoài cửa sổ nở đầy sắc hoa tường vi, trong phòng vấn ví hương khí nhàn nhạt, nếu biết còn tưởng đây là khuê phòng của nữ nhi, chỉ là, bộ dáng trước mắt của Đại Ngưu so với phòng ở nhìn thế nào cũng thấy tương xứng.
      Đại Ngưu ngồi ở ghế , tóc rối tung, hốc mắt hãm sâu,chỉ ngắn ngủi mấy ngày thấy, người gầy vòng lớn, mà ở người , là kiện dây thừng thô chắc, nó gắt gao đem Đại Ngưu chói chặt vào ghế. Tình hình của Nhị ngưu canh giữ ở bên người Đại Ngưu cũng được tốt lắm , xem ra có vài ngày ngủ. Ta giật mình kéo kéo tam ngưu.
      “Đây là…”
      Ánh mắt Tam Ngưu ảm đạm chút, thanh rất .”Cũng biết là bị làm sao, từ hôm qua như vậy rồi , đôi khi còn giãy dụa đánh người phá đồ đạc, nương ta chính là do hôm qua bị đẩy mới thành bộ dáng như vậy!”
      Ta liếc Tam Ngưu nuốt nước miếng trong miệng, ta rất muốn cho biết, người mang thai nôn mửa là việc bình thường, này cũng phải là do Đại Ngưu đẩy . Nhưng mà khi nghĩ lại, nương Tam Ngưu là bị động thai khí, có lẽ cùng cú đẩy của Đại Ngưu thoát khỏi liên can , vì thế lời đến bên miệng lại nuốt về.
      “Mật Nhi a…”
      Ta quay đầu, nương Tam Ngưu được cha dìu sắc mắt tái nhợt bám vào khung cửa tiến vào phòng.”Ngươi y thuật cao minh, vô luận như thế nào cũng mong ngươi cứu Đại Ngưu, thẩm thẩm van cầu ngươi!”
      “Thẩm, người cần như vậy, ta nếu có thể tự nhiên đem toàn lực giúp đỡ, chính là…” Ta dừng chút suy nghĩ, dọa cho cha Tam Ngưu đổ mồ hôi lạnh .”Ta thấy, đây giống như chứng bệnh, có phải hay …”
      Tam ngưu nương mạnh mẽ vỗ đầu , “Ý ngươi là, Đại Ngưu gặp phải cái gì đó sạch ?”
      “Ta cũng chắc chắn. Tam Ngưu, ngươi Dạ Viên mời Cừ tiên sinh tới đây. là người tinh thông ngũ hành, chắc là có biện pháp”
      Quả , Cừ Cử tinh thông ngũ hành chính là dối , nhưng mà ta nghĩ, nếu là gặp phải thứ gì đó sạch là thần tiên hẳn là có biện pháp .
      Tam Ngưu hề động đậy, nhìn ta muốn lại thôi. Ta nhất thời liền hiểu được trong lòng nghĩ cái gì. Hôn lễ của ta cùng Cừ Cử người ở Ngưu trang ai là biết, tự nhiên tin tức ta bị Cừ Cử vứt bỏ mọi người đều biết , có thể nghĩ rằng ta lúc này nhìn thấy Cừ Cử trong lòng thoải mái, này thực là làm khó Tam Ngưu rồi.
      Ta nâng tay vỗ vỗ bả vai Tam Ngưu, cười hắc hắc.” có gì đáng ngại, mau .”
      Tam Ngưu do dự chút, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài. Nhị Ngưu kéo kéo tay áo của ta, con mắt vụng trộm nhìn Đại Ngưu dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm ta.
      “Mật Nhi, như thế nào lại vây ? Mới vừa rồi trong mắt còn đầy hoang mang, tại sao lại…”
      Nhị Ngưu có đem những lời trong miệng hết, nhưng mà ta thấy ánh mắt Đại Ngưu liền có thể đoán ra những lời Nhị Ngưu còn chưa hết đó. Đại Ngưu tại thực bình thường, ánh mắt chăm chú nhìn ta mang theo cừu hận sâu sắc!
      Ta trái lo phải nghĩ nhớ ra mình từng hại chết ai, nếu là Đại Ngưu trêu chọc vào thứ gì sạch , như vậy thứ kia tại sao lại? Giống như cùng ta có thâm cừu đại hận gì vậy?
      Ta rơi vào trầm tư, Đại Ngưu đột nhiên giống như là phát cuồng, bên gào thét bên điên cuồng muốn bứt khỏi trói buộc của dây thừng, thanh trong cổ họng tựa như tiếng sói hú dưới ánh trăng vậy. Ta thấy người Đại Ngưu bị dây thừng cắt chảy máu mà nhịn được lùi về phía sau hai bước.
      Tam Ngưu nương nhìn bộ dáng điên cuồng của con, lại nhìn chăm chú vết thương người mà kinh hô khóc thành tiếng. Tam Ngưu cha mạnh mẽ đem bà kéo trở về, may mà kéo về kịp, bởi vì ngay sau đó Đại Ngưu liền giãy khỏi dây thừng, hướng về phía bình hoa bàn trà đánh lại!
      “Con!”
      “Ca!”
      Trong phòng hỗn loạn, nhưng ta hoàn toàn thể bận tâm, chỉ có thể liều mạng trốn tránh. phải ta quan tâm người khác sống chết, mà là ta phát , tất cả công kích của Đại Ngưu chỉ hướng về người là ta! Lúc này nhặt mảnh sứ vỡ mặt đất lên rồi từng bước hướng về phía ta, cửa ở phía sau Đại Ngưu, ta bị buộc vào ngõ cụt!
      “Đại Ngưu ca!” Ta thử thăm dò hướng gọi tiếng, Đại Ngưu sửng sốt, ánh mắt nổi lên hoang mang, hành động cũng dần dần chậm lại. Xem ra chiêu này hữu dụng, ta muốn thở phào hơi, Đại Ngưu nguyên bản chậm lại hành động bỗng nhiên sắc bén lên, trong ánh mắt càng dày đặc hận ý!
      Ta còn đường lui, giãy dụa , ta hô lớn ra tiếng.”Ta mặc kệ ngươi là ai, nhưng là ta chưa bao giờ làm chuyện gì thực có lỗi với ngươi, ngươi muốn giết ta cũng phải cho ta biết lí do chứ!”
      Đại Ngưu hạ xuống cánh tay, tiện đà xả ra tràng cười quỷ dị, nhàng mở ra bờ môi tái nhợt, dùng giọng điệu lanh lảnh : “ oán cừu, nhưng là ngươi cản đường của ta, chịu chết …”
      Cánh tay Đại Ngưu rất nhanh liền vung lên, trong phòng liên tiếp phát ra tiếng hét chói tai, ta hoảng sợ nhắm lại hai mắt.
      có đau đớn như trong tưởng tượng.
      Ta chậm rãi mở mắt, Đại Ngưu thần sắc an tường chậm rãi ngã xuống, phía sau , Cừ Cử hai ngón tay khép lại, tay áo bay lên, mặt của , có sâu hoảng sợ. chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt ta, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó thân mình mạnh mẽ đem ta ôm vào trong lòng ngực.
      ở bên tai ta giọng , nha đầu, nàng muốn hù chết ta sao…

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5
      3. năm cùng ba trăm năm vẫn có khác biệt
      Edit: Rika
      Sau giờ ngọ, dòng sông, nắng gắt như lửa.
      Ta ngồi hòn đá ỏ cạnh con suối lau người, Cử Cử đứng phía sau ta, lời nào.
      Ánh mặt trời chiếu lên mặt nước, ánh sáng phản xạ làm cho người ta đau mắt. Trong khí tràn ngập mùi hoa cỏ, gió thổi qua càng thêm nồng đậm.
      Ta quay đầu nhìn Cừ Cử, phát nhìn ta chăm chú.
      “Vừa nãy có bao nhiêu nguy hiểm nàng có biết ?”
      Ta nhàng cười, đem chân đạp đạp mặt nước. Ánh mắt Cừ Cử sợ hãi, tóm lại là sợ mất ta có đúng ?
      “Ân, nhưng ta sợ hãi. Bỏi vì chàng từng qua. . .”
      gì?”
      Nhìn thấy ta nửa chừng rồi dừng lại, Cừ Cử vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh, nhướng mày nhìn ta.
      có gì”. Suy nghĩ, ta khẽ thở dài cái sau đó nhàng lắc lắc đầu. Cừ Cử nhíu nhíu mày, nhìn về phía triền núi đối diện.
      “Nha đâu, ta còn đáng tin cậy nữa có phải hay ?”
      Ta giật mình, cuốn quít xoay người phẩy tay, lắc đầu nguầy nguậy.
      phải. . . .”
      Nhìn thấy bi thương trong đáy mắt Cừ Cử, rốt cục ta đầu hàng, ta cúi đầu, cắn môi “Chàng , nếu ta chết, chàng chờ ta đầu thai chuyển kiếp, chờ ta lớn lên . . .”
      Nghe ta , ánh mắt Cừ Cử trầm xuống, hồi lâu gì. Ta nhìn chằm chằm mặt nước trong suốt.
      “Thời điểm lúc đó, ta nghĩ, chết có đau , chính là như thế mà thôi, nhưng ta lại chút nào lo lắng về cái chết cả, nếu ta chết, ta còn gặp lại chàng nữa. Bởi vì chàng qua, nếu ta chết chàng chờ ta chuyển thế, chờ ta lớn lên, sau đó lại cưới ta, lại tiếp tục làm tướng công của ta, mỗi câu chàng ta đều rất tin tưởng, nghi ngờ, mặc dù. . . Mặc dù A Lê trở lại, chàng cũng mặc kệ bỏ lại ta . . . . .”
      Ta đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay, vì thế cúi đầu thấp xuống.
      “Chàng mặc kệ bỏ ta lại có đúng hay . .. . “. Ta hỏi cẩn thận, ta sợ hãi đáp án như ta nghĩ. Thậm chí ta cũng dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Cừ Cử, ta sợ nhìn thấy tia do dự mặt .
      Ánh mặt trời đỉnh đầu dần dần di chuyển, chim chóc kết thành đàn bay về tổ, ngay ca những cánh bồ công bay phiêu diêu trong khí cũng muốn về với đất, nhưng, ta lại nhận được câu trả lời của Cừ Cử. tựa như pho tượng, nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, mà trong lòng ta cũng dần lạnh .
      “Sắc trời còn sớm nữa, ta phải quay về Phấn Đại, chàng cũng quay về Dạ Viên . Miễn cho. . . .nàng lo lắng”
      Ta buông ống quần xuống, chống tay đứng lên, vừa định xoay người Cừ Cử nắm lấy cổ tay ta. Thần tiên có pháp thuật cho nên cần phải chính tay làm gì cả, đôi tay của Cừ Cử trắng mịn nõn nà, hoàn toàn thấy vết chai, dấu vết của năm tháng. Ta nhìn chằm chằm bàn tay đến lúc hai chân đứng tê rần.
      Ta hơi vặn vẹo cổ tay, muốn thoát khỏi cái nắm tay của Cừ Cử.
      “Ta. .. .”
      câu cũng chưa xong, Cừ Cử đứng lên mạnh mẽ ôm ta vào trong ngực. Ta nghe được tiếng thở dài của . gì, chính là chỉ ôm ta như thế. Ta đem cằm đặt ở bờ vai của , nhìn thấy phong cảnh sau lưng , trong lòng tản ra bị thương.
      “Cừ Cử, chàng , ta chết chàng chờ ta chuyển thế, thế nhưng, ta vẫn muốn hỏi chàng, nếu có thể chờ đợi, vì sao chàng chờ đợi A Lê, lúc này ta nhìn thấy nàng, ta rốt cục cũng hiểu”
      Ta đẩy Cừ Cử ra, hai tay cầm lấy tay áo của , gắt gao nhìn vào mắt .
      “Bởi vì người ta, có hình bóng của A Lê có đúng hay ? Bởi vì chàng cho rằng ta là chuyển thế của A Lê có phải hay ? Thế nhưng, đến khi chàng nhìn thấy A Lê chàng mới phát , chàng chờ năm, nữ nhân năm nhưng phải là giai nhân mà chàng thề sống chết với nàng. Nhưng, con người chứ phải là cây cỏ có thể vô tình được, năm này chàng đối với ta làm nhiều việc như thế, mặc dù biết ta phải là A Lê nhưng cũng dám hoàn toàn đem ta vứt bỏ có đúng hay ? Cho nên, tại chàng là áy náy? Là bố thí?”
      Những bi thương nhẫn nại của ta giờ phút này tuôn ra hết, ta cũng muốn nhìn thấy ta khóc, thế nhưng giờ phút này từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống đất, chảy vào trong miệng ta nóng rực mà đắng chát, ta bất lực. . .
      Cừ Cử chính là yên lặng nhìn ta chăm chú, trong ánh mắt hàm chứa đau thương. nhàng đưa tay vuốt tóc ta, trước sau như , vẫn rất mực ôn nhu.
      “Nha đầu, nàng từ khi nào trở nên nhiều chuyện như thế? Nàng biết từng câu từng chữ nàng ra giống như dao, hung hăng đâm vào lòng ta hay sao?”. lúc này thế nhưng rất điềm tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại làm cho ta cảm thấy có chút xa lạ.
      Cừ Cử đưa tay lau nước mắt mặt ta, nhàng mở miệng “Nha đầu, ngay từ đầu xác thực ta đem nàng thành A Lê, ngay ngày hôm qua, ta cũng cho rằng cả cuộc đời ta chỉ có mình A Lê, Thế nhưng, khi ta đến Ngưu gia nhìn thấy cảnh tượng như thế, ta mới hiểu được, vô luận nàng là Chung Ngô Lê hay là Chung Ngô Mật, ta vẫn nàng như trước. Cho nên, nàng thể biết được trong lòng ta lúc này đau đớn như thế nào, khổ sở như thế nào, mặt ta rất áy náy với nàng, mặt ta cảm thấy mình thể duy nhất người. . .. Loại tự trách này rất thống khổ, nàng có hiểu . . . . Cho nên, nha đầu, nàng cần ở đây những lời làm tổn thương ta có được ?”
      Ta gạt tay Cừ Cử ra, lui về sau hai bước. Sau đó cười trong làn nước mắt.
      “Cừ Cử, người đau lòng chính là ta, là ta.. . . Tuy rằng ta cùng A Lê cạnh tranh công bằng, tuy rằng ta ngại cho chàng cưới những người khác, thế nhưng, đó phải lời tình của ta, căn bản phải!” Ta vừa khóc vừa gào to .
      “Ta phải A Lê, ta thể cùng chia sẻ chàng với người khác”
      Tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, Cừ Cử và trời chiều như hòa vào làm , ta đưa tay lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh mà .
      “Chàng có còn nhớ , ngày hôm qua ta quan hệ của chúng ta ?” Ta nhìn quần áo trắng của Cừ Cử, đột nhiên quay đầu nhìn khói bếp lượn lờ ở nơi xa “ Chàng và A Lê có kỷ niệm, ta và chàng cũng có, nhưng, ta quên điều, năm cùng ba trăm năm, vẫn có khác nhau . .. .”
      “Nha đầu, nàng đừng nữa” Cừ Cử gục đầu xuống, trong giọng lộ ra bất đắc dĩ, ta nghĩ, là thần tiên, chỉ sợ đây là lần đầu tiên thể tự chế được chính mình.
      “Cừ Cử, kỳ , được nghe câu chàng ta, ta thực rất vui vẻ. . . .”
      Sau lưng truyền tới tiếng động, ta quay đầu liền nhìn thấy Tam Ngưu điên cuồng chạy tới.
      “Cừ. . . Cừ tiên sinh, vừa nãy ta gặp Vương quả phụ ở Phấn đại, nàng , Dạ Viên. . .Dạ Viên bốc cháy. . .”
      Ta sửng sốt, chỉ cảm thấy có cơn gió lướt qua bên người ta, đảo mắt, Cừ Cử thấy bóng dáng. Tam Ngưu thở hổn hển, vỗ vỗ ngực, đứt quãng : “Mật nhi, Phấn. . .Phấn Đại cũng xảy ra chuyện. . . .Tiểu Toàn cầm dao muốn giết người!”
      Ta cả kinh, ngay cả mặt cũng lau sạch liền theo phương hướng của Phấn Đại mà chạy vội . Ta tuy rằng là thầy trò với Tiểu Toàn, nhưng lại ở chung giống như huynh muội, chiếu cố ta rất nhiều, ta muốn xảy ra chuyện gì.
      Bên ngoài Phấn Đại tụ tập rất nhiều người, mọi người ghé vào hàng rào bên ngoài ngóng cổ vào nhìn tình huống trong sân. Bên trong sân, Tiểu Toàn mang theo con dao đứng lặng giữa trời chiều, hơi cúi cúi đầu, ta nhìn thấy vẻ mặt của . Tái Tây Thi lúc này ngã vào trong lòng ngực vợ Nhị Trụ, khóc thảm thiết. “Sơn dương râ” run rẩy nắm hàng rào, trong ánh mắt toát ra sợ hãi.
      “Sao lại thế này?” Ta túm ‘Sơn dương râu’ giọng hỏi.
      ‘Sơn dương râu’ nuốt nước miếng, ánh mắt hỗn độn liếc ta cái: “Chúng ta ở trong viện phân thảo dược, đột nhiên liền biến thành như thế này, cầm dao muốn giết ta! muốn giết ta! Ta cùng cừu oán, thế nhưng lại muốn giết ta”
      Tam Ngưu túm ống tay áo của ta, nhìn Tiểu Toàn trong sân, rồi sau đó quay đầu vào tai ta “Mật nhi, nhìn bộ dáng của như thế nào giống Đại Ngưu nhỉ?”
      Nghe xong lời Tam Nguu , cả người ta giống như bị xô nước xối lên đầu, bộ dáng của Tiểu Toàn lúc này đích thực là giống bộ dáng nổi điên của Đại Ngưu!
      Ta tách đám người ra rồi tiến về phía trước hai bước, nhàng gọi Tiểu Toàn, hồi lâu, Tiểu Toàn chậm rãi ngẩng đầu lên, hướng ta nhếch môi cười hắc hắc, nhất thời cả người ta giống như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng đờ thể nhúc nhích được.
      Những sợi tóc rũ xuống bị gió thổi tung, ta chợt nhìn thấy ánh mắt Tiểu Toàn đầy tơ máu và hận ý. nhàng mở đôi môi khô khốc, dùng giọng lanh lanh khắc sâu trong đầu ta : “Chờ ngươi lâu, rốt cục ngươi cũng đến. . .. . .”

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 5
      4. Đăng đồ tử! Đăng đồ tử (là kẻ háo sắc )
      Edit: Rika
      Hiển nhiên, Tam Ngưu đối với giọng này cũng quen thuộc, lui về sau hai bước, đưa tay chỉ vào Tiểu Toàn lắp bắp “Ngươi, ngươi là ai? Ta nhận ra giọng của ngươi! Kẻ phá hoại Đại Ngưu lại là Toàn tiên sinh. . .. .ngươi. . .. .ngươi. .. .. .”
      “A. . . . .” Tiểu Toàn cười cười vẫy tay gọi ta, đám người trận kinh hô vội trốn .
      Ta dần dần hiểu được, những thứ này là hướng về ta, vô luận là Đại Ngưu, Tiểu Toàn, bọn họ đều là kẻ trung gian, nó là muốn mượn người bên cạnh đích tay giết ta.
      liên quan gì tới các người. . . .” Ta lôi kéo tay áo Tam Ngưu, hít sâu hơi, thầm bên tai , Tam Ngưu gật đầu chạy ra. Ta nhìn Tam Ngưu chạy ra xa, lúc này mới run rẩy bước tói phía trước, sau đó vang lên vài tiếng nức nở của mọi người.
      Mục tiêu của nó là ta, nếu từ bỏ ý đồ, mặc dù hôm nay ta thoát được, nhưng khó bảo toàn ngày mai, ngày mốt nó dùng người khác mà giết ta.
      “Ngươi ta cản đường của ngươi, ta cản ngươi cái gì? Ngươi là ai? Ta có quen ngươi sao?”
      Tiếng cười cất lên, trầm làm ta dựng tóc gáy, có lẽ là do ảo giác của ta, ta hoảng sợ nhìn thấy trong đôi mắt độc ác của chút ánh sáng xanh xanh.
      “Đều là do ngươi, đều là lỗi của ngươi. . . .A. . . .” thào , đột nhiên cầm cái xẻng dựng ở vách tường múa may rồi hung hăng hướng tới ta bổ xuống, ta theo bản năng nâng tay lên cản lại.
      Hoàn cảnh bất đồng, lúc này Cừ Cử xuất . Cánh tay của ta đau đớn, cơn đau nháy mắt xâm nhập vào đại não của ta. Máu, từng giọt từng giọt máu rơi xuống mặt đất. . . .
      Ta ôm cánh tay lui về phía sau, trán dần dần đổ ra mồ hôi lạnh Tam Ngưu còn chưa có trở về, ta phải cố gắng chống đỡ, đợi cho đến khi Cừ Cử tới, ta thể để nó biến mất trước mắt ta, ta phải bảo Cừ Cử bắt nó lại.
      Tiểu Toàn vẫn cười tà, nhìn máu tươi của ta, càng điên cuồng.
      “Đều là do ngươi, ngươi hãm hại cuộc đời ta. . . .ngươi hại ta biến thành cái dạng này. . . . ta thương như vậy . . .ta thương như vậy .. . .”
      vừa vừa hung hăng vung xẻng lên, đập vào lưng ta, ta run rẩy nhưng dám phát ra tiếng nào. . . .Trong viện hỗn loạn, ta mơ hồ nhìn thấy đám người hùng dũng ùa vào trong sân vây tiểu Toàn lại.
      Trời đất mù mịt. ..
      Ta tỉnh lại từ ác mộng, nhưng ta nhớ được ta nằm mơ thấy cái gì. Mở mắt ra liền nhìn thấy tấm màn màu xanh, Cừ Cử bước tới, ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của .
      “Tiểu Toàn sao rồi?”
      Ta chống tay muốn ngồi dậy, chỉ động tác cũng làm vết thương lưng nứt ra, ta hít ngụm lãnh khí. Cừ Cử nghiêm mặt nhìn ta, sau đó vội vàng đỡ ta dậy
      có việc gì, sao nàng hỏi ta có chuyện gì ?”
      “Chàng ?Chàn cũng bị thương sao?” Ta giật mình đưa mắt đảo quanh người tới mấy lần, Cừ Cử lắc đầu cầm tay ta lên, cẩn thận gỡ băng ra rồi bôi thuốc mỡ lên tay ta.
      “Ta để nàng lo lắng, nha đầu, ta nhất định là thần tiên rất tốt”
      Ta bĩu môi từ chối cho ý kiến “Tại sao chàng lại dùng tiên thuật trị thương cho ta, cái này làm ta đau. . . .”
      Cừ Cử liếc mắt nhìn ta cái, buông tay ta ra “Vết thương này rất quái dị, tiên thuật của ta căn bản có tác dụng”
      “Sao lại như thế? Chàng là tiên cơ mà”
      Cừ Cử đưa tay chỉ chỉ đầu ta, trầm mặc hồi lâu mới : “Ta tất nhiên là tiên, nhưng vết thương này ta trị được cũng là , cho nên, ta nghĩ. . .. người gây ra thương tích này cho nàng quái tu vi cực kỳ cao, hoặc cũng là thần tiên như ta”
      Trong phòng yên lặng cách dị thường, hai chúng ta nhìn nhau lâu, gì, sau đó, cừ Cử đột nhiên đỏ mặt giọng thầm: “Quên , việc này giao cho ta điều tra, tại quan trọng nhất là nàng phải dưỡng thương cho tốt”
      “Ân, ta biết rồi” Ta đưa tay nắm lấy tay , sau đó liền dừng lại. Ta cảm giác được sau lưng rất đau. . . . ta quên mất, lưng ta cũng có vết thương. . .
      “Cái kia. . .. vết thương lưng để chính ta tự làm là được rồi.. . . .” Ta nhìn ánh mắt hồ nghi của Cừ Cử, chậm rãi cúi đầu. Ân, cánh tay cảu ta đích thực đủ dài. . . .
      “Ta gọi người tới. . . .” Cừ Cử nhướn mi, bộ dạng như xem kịch vui. Được rồi.. . .trong Phấn Đại ngoài ta ra chẳng còn có bóng dáng nữ tử nào. . ..
      “Ta. . . .. ta. . . . .” đầu ta dần toát ra mồ hôi, Cừ Cử cười cười ngồi xuống sau lưng ta, sau đó nhàng hạ áo lót của ta xuống chút.. . ..
      Gió thổi qua, cả người ta cứng ngắc, lông tơ dựng lên, ta cảm giác cả người mình giống như con gà chọi, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Đầu ngón tay Cừ Cử hơi lạnh, chạm vào lưng ta, ta sợ run cả người.
      “Nha đầu, nàng nghĩ cái gì đó?”
      . . .. ta nghĩ cái gì hết. . . . .”
      Cừ Cử ngồi phía sau lưng ta bôi thuốc mỡ lên vết thương, nhàng cười. Ta bỗng dưng nghĩ đến buổi sáng ở Tuyên Thành kia, ôm ta từ phía sau, ở bên tai ta nhàng hỏi, nha đầu, nàng nghĩ muốn cái gì. . .. Đột nhiên, nụ cười dịu dàng quyến rũ kia rơi vào trong đầu ta.
      “Dạ Viên bị cháy, nàng thế nào .. .. . . “
      Cừ Cử lên tiếng, nhưng ta cảm giác được bàn tay thoa thuốc của hơi run lên, đụng chạm làm ta đau, ta nhịn được hít hơi.
      “Sao thế? Làm nàng đau?”
      Ta nhàng lắc đầu “Nàng bị thương chứ?”
      “Nha đầu, chúng ta hôm nay về ai cả, chỉ chuyện về ta và nàng”
      Ta cắn môi, chỉ chuyện về ta và nàng. . .. như vậy, nghe ấm áp tới mức nào, thế nhưng, ngày mai sao? Nàng vẫn tồn tại, chúng ta ai cũng thể xem chuyện này được. . . .
      “Nha đầu?”
      Ta nỗ lực nặn ra nụ cười sau đó gật gật đầu. Cừ Cử giọng cười, chậm rãi vỗ vỗ lên lưng ta”
      “Cái đồ vật kia. .. .” Ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng biết cái thứ đằng đằng sát khí muốn giết ta là gì. “Nó ta cản trở nó, còn ai nữa, có phải chàng hay ? Có phải là chàng lại trêu trọc tới cái hoa đào. .. . A. . . .”
      Đột nhiên vết thương lưng ta bị Cừ Cử cắn cái, thân hình ta cứng ngắc, tất cả máu dồn hết lên đầu. Cừ Cử nhàng phun khí lên lưng ta, đôi mội chậm rãi hôn lên vết thương của ta.
      “Đăng đồ tử! Đăng đồ tử!”
      Ta đỏ mặt giọng hô, Cừ Cử khe khẽ cười.
      “Nha đầu, ta nàng. . . .”

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 6:
      1. Nếu ta thể trở về, chúng nó liền tặng cho nàng làm vật tưởng niệm…..
      Edit: Loli
      Beta: Rika
      Ta ở giường dưỡng thương mấy ngày, mặc dù Cừ Cử bày cái tiên chướng quanh người bảo vệ ta rất chu toàn, nhưng hằng đêm ta vẫn từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy, này đây ta lười biếng ở trong phòng hồi lâu cũng thấy tinh thần có khởi sắc.
      Chính là gần đây người đến Phấn Đại thăm ta ra rất nhiều, đến Nhị Trụ con dâu cùng Tái Tây Thi, liền ngay cả người mới bệnh nặng như Đại Ngưu cũng được Nhị Ngưu Tam Ngưu hộ tống đến Phấn Đại. Ta ghé vào giường nhìn Nhị Ngưu Tam Ngưu trong tay xách theo con gà ngừng đập cánh mà nghẹ họng trân trối.
      Đại Ngưu vẫn ngại ngùng như cũ, ngồi im ghế hé môi câu gì. Làm cho ta càng hiểu chính là ngay cả Nhị Ngưu Tam Ngưu đều vô cùng trầm mặc.
      Ta chống tay nâng người dậy, hỏi “Các ngươi làm sao vậy?”
      Trầm mặc…
      Ta ngừng đảo mắt quan sát người ba huynh đệ kì quái nhà họ Ngưu, nhưng cho dù thế nào cũng tìm ra nguyên do.
      lâu sau, tam ngưu rốt cục hắng giọng : “Mật Nhi, đại ca của ta có chuyện muốn với ngươi !”
      Ta sửng sốt chút, động động lỗ tai, sau đó cười hì hì nhìn Đại Ngưu: “Nếu muốn lời cảm tạ cần nữa, dù sao người thực cứu ngươi chính là Cừ Cử chứ phải ta.”
      Đại Ngưu cười nhạo chút, làm cho ta nghĩ đến bức tượng ngẩn người ở cửa thôn.
      “Mật Nhi… Ta muốn chính là… Là…”
      “Cái gì?”
      “Cái kia…”
      “Ân?”
      “Sư phó!” Ngoài cửa sổ, “Sơn dương râu” đánh gãy cuộc chuyện nguyên do này, lão ghé vào cửa sổ phòng ta với ta qua khẩu hình miệng, ta híp mắt cẩn thận phân biệt , sau đó cảm thấy chợt lạnh.”Sơn dương râu” lão , là nữ tử trong Dạ Viên.
      Ta tại thực muốn nghe người khác đến những chuyện có liên quan đến A Lê ở Dạ Viên. Ta cảm thấy thể nghi ngờ là nàng muốn cho mọi người biết : Cừ Cử muốn lựa chọn nàng. Nhưng là so với cái kia muốn, ta càng muốn thấy nàng.
      Cừ Cử từng qua, nữ nhân giống như khổng tước, gặp được tình địch lông vũ khắp người lần dựng lên khoe ra xinh đẹp nhất, mà bộ dạng tại của ta… Ta liếc liếc mắt nhìn bản thân trong gương đồng liền cảm thất xấu hổ, tóc tai hỗn độn, quần áo nhăn nheo gãy nếp, quầng mắt thâm đen, da dẻ khô hanh tái nhợt, ta lúc này giống như con chim trĩ bại trận…
      trận mùi hoa bay đến, A Lê thanh thuần cười tiến vào. Ta sửa sang lại tóc mai cho nghiêm chỉnh, sau đó xả ra nụ cười tự cho là bình tĩnh nhất.
      Lúc trước ta cùng Cừ Cử ầm ĩ, cùng Cừ Cử ầm ĩ , thương tâm, chấp nhận thoái lưu, đó là bởi vì ta cho rằng người Cừ Cử là A Lê, nhưng là, đêm đó Cừ Cử cho ta biết, ta , nhiều ngày nay ta cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, ta phải làm gã đấu sĩ!
      “Mật Nhi, gần đây có được khỏe ? Đến bây giờ mới đến thăm hỏi ngươi ngại quá.”
      có chuyện gì, ngươi có thể đến khiến ta cao hứng, huống chi, Cừ Cử ở đây chiếu cố ta nhiều ngày nên sức khỏe có gì đáng ngại .”
      Sắc mặt A Lê liền thay đổi , sau đó bình thản ngồi xuống bên, ta coi thấy nàng ngồi xuống sát mép, hai chân lệnh về bên, tay tùy ý đặt lên , bộ dáng kia là thướt tha xinh đẹp. Nhìn lại bản thân, hai chân ngồi xếp bằng lộ ra hai bàn chân so với người ta là thua kém.
      Ta bất động thanh sắc đem chân thu về, học bộ dáng của nàng ngồi thẳng thân mình, đột nhiên nghe thấy trận cười khẽ, ngẩng đầu liền thấy nàng che miệng cười khẽ. Nghĩ đến chắc là mới vừa rồi chính mình làm trò hề đều bị nàng thu vào trong mắt.
      biết làm thế nào cho phải, Đại Ngưu vốn trầm mặc liền lên tiếng thay ta giải vây.”Mật Nhi, ngồi giường hồi lâu mệt mỏi chứ?.”
      Ta cảm kích nhìn Đại Ngưu liếc mắt cái, gật gật đầu.”Đúng vậy, Cừ Cử luôn sợ ta động đến miệng vết thương, cho nên bảo ta phải ở giường nghỉ ngơi”
      A Lê kéo kéo góc váy, làm như lơ đãng mở miệng : “Ân, cũng dễ dàng, sau khi ta bị kinh hãi vẫn bồi bên cạnh ta, nhưng mà khi nghe được ngươi bị thương, ta lại cầu đến trông coi ngươi, chắc là mấy đêm liền thể hảo hảo ngủ ngon, thế nên đêm qua vừa trở về liền ngã lên giường ngủ say.”
      Lông mày ta giật giật, ta rất muốn túm áo nàng hỏi câu tại sao biết vừa ngã lên giường liền ngủ say ? Ngươi làm sao mà biết được? Nhưng mà, nhìn thấy nàng kịch liệt che dấu ý cười, ta liền cực lực nhịn xuống, ta nghĩ, ta thể làm con cá chết bị người ta ghét bỏ.
      “Như vậy, trái lại phải phiền ngươi chiếu cố đến chút, là người luôn luôn biết chăm sóc chính mình, trước kia đều là ta để ý đến cuộc sống của , nay ta bị thương có nhiều thứ bất tiện, còn phải phiền ngươi để tâm hơn.”
      A Lê dịu dàng cười.”Chuyện này ngươi cứ yên tâm, tướng công của ta ta hiểu , sống cùng chỗ nhiều năm như vậy, thích cái gì ta đều nắm , ta định trở về liền làm cho nồi canh cá cách thủy.”
      Ta sai lầm rồi , con mắt hỗn độn im lặng gì, nhưng trong lòng lại thầm ghi nhớ. Ta phải là thê tử tốt để lựa chọn, giặt quần áo ta làm, nấu cơm ta cũng chỉ biết thiêu cháy bánh, nhìn A Lê đắc ý tươi cười khiến ta thấy nhụt chí.
      buổi chiều đó, A Lê ở Phấn Đại cùng ta chuyện câu được câu , huynh đệ Ngưu gia làm phiền ở chỗ chúng ta đến khi bắt đầu xám xịt mới trỏ về nhà, sắc trời dần tối, A Lê lúc này mới đứng dậy cáo từ ra về.
      Ta bất chấp vết thương chạy ra ngoài, kéo tay áo “Sơn dương râu” , liền năn nỉ kèm theo uy hiếp bắt lão phải đền quầy hàng cá mua về con cá chép. Trong nhà bếp bị ta quạt bay ra từng đợt khói dày đặc, ở lần thứ năm “Sơn dương râu” ngó đầu vào nhìn lén, ta rốt cục bưng ra nồi canh cá hỗn độn, “Sơn dương râu” trầm ngâm hồi lâu cuối cùng gì, chỉ thương xót nhìn ta hùng hổ hiên ngang chạy tới Dạ Viên, về phần ánh mắt thương xót kia, ta cuối cùng cũng hiểu được là dành cho ta hay Cừ Cử …
      Dạ Viêm thực yên lặng, ta rón ra rón rén vòng qua phòng A Lê tiến đến dưới cửa sổ phòng Cừ Cử , sau đó khom thắt lưng gõ vào cửa sổ. Hồi lâu, cửa sổ ra bóng người, sau đó “Đát” chút, cửa sổ liền bị mở ra , ta cười nịnh nọt đem bát canh cá giơ ra trước mặt Cừ Cử.
      Cừ Cử nhìn bộ dáng lét lút của ta nhịn được ra tiếng, xoay người tới mở cửa phòng kéo ta vào
      “Nha đầu, nàng như vậy bị người khác nhìn thấy nhất định cho rằng nàng là hái hoa tặc “
      Ta đem canh cá cẩn thận đặt lên bàn, đưa tay nắm lấy cằm Cừ Cử, sau đó dùng giọng điệu hù dọa : “Muốn sống hãy ngoan ngoãn theo ta!”
      Cừ Cử sửng sốt, sau đó chợt cười ra tiếng, kéo tay ta đem ta ôm vào trong lồng ngực, sau đó lôi kéo ta ngồi xuống bên cạnh bàn.”Để ta coi xem nàng làm cái gì?”
      Ta giống như hiến vậy quý đem canh cá đẩy đến trước mặt Cừ Cử , sau đó liền thấy sắc mặt của hằn càng ngày càng khó coi.
      “Làm sao vậy?”
      có gì! Ta nếm thử xem!” khoát tay áo, sau đó vội vàng cầm lấy thìa múc muôi nước canh đút vào miệng, ta thấy lông mày hơi hơi nhăn lại liền bừng tỉnh ngộ ra. Cẩn thận ngẫm lại, khi Cừ Cử ở Phấn Đại rất ít khi nấu món cá, mặc dù bàn cơm có cá cũng chưa từng thấy động đũa qua, chắc phải là Cừ Cử ăn cá chứ?
      “Chàng phải là ăn được cá chứ…”
      Cừ Cử cúi đầu trầm mặc chút, sau đó thả chiếc thìa trong tay xuống, vẻ mặt có lỗi.”Nha đầu…”
      Ta nâng tay ngăn cản những lời tiếp theo của Cừ Cử , ta hiểu được: A Lê làm canh cá là giả , nàng dĩ nhiên cũng biết Cừ Cử ăn cá ,nàng nhất định cũng nghĩ đến ta tin lời nàng mà vội vàng đem canh đến cho Cừ Cử, cho nên, tất cả chẳng qua chỉ là mưu kế của nàng! Mà ta lại thực ngu xuẩn mà mắc mưu của nàng.
      “Nha đầu, canh cá bổ dưỡng, ta uống.” xong, lại múc muôi lớn canh. Ta cuống quít vươn tay ngăn cản lại.
      “Đều do ta sơ ý, cần uống nữa, ngày mai đưa canh gà cho ngươi!”
      Cừ Cử cười cười đưa tay vò mái tóc ta.”Ngày mai chỉ sợ là uống được.” Ta trừng mắt mờ mịt nhìn . Cừ Cử nâng tay từ trong bình hoa bẻ gãy cành đưa lên trước đèn, ngọn đèn cháy gặp cành hoa ẩm ướt liền phát ra tiếng vang tất tất ba ba.
      “Nha đầu, nàng là thiếu chủ Chung Ngô tộc , như vậy nàng nhất định từng nghe đến đàn Phục Hy .”
      Ta mờ mịt gật gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu .”Ta chỉ từng nghe lão nhân gia nhắc qua, nhưng là… Kia phải là truyền thuyết sao?”
      Nhìn ánh mắt Cừ Cử mỉm cười, ta si ngốc hỏi: “Chớ phải là… đời có đàn Phục Hy ?”
      Cừ Cử nhíu mày lược có thâm ý nhìn vào ánh mắt ta.”Ta nếu nhớ lầm, trong mười đại thần khí thượng cổ Vạc Thần Nông ngay tại trong bộ tộc của nàng
      Trong đầu của ta là trận hỗn loạn.
      Trong giang hồ xác thực đồn đãi có thể luyện chế các loại đan dược Vạc Thần Nông bị thiên tộc tặng vào trong tay Chung Ngô Tộc , nhưng là, mấy trăm năm qua vẫn chưa từng có người nhìn thấy, bởi vậy đối với lời đồn đãi này, mọi người chẳng qua chỉ cười trừ. Nay nghe ngữ khí của Cừ Cử , chẳng lẽ Vạc Thần Nông tồn tại ở Chung Ngô
      Người nào đó trong tộc muốn người khác biết đến nơi này?
      Cừ Cử vươn mình thong thả đến bên cửa sổ, nhìn ánh nến trong phòng A Lê , thanh như có như .”Nha đầu, thượng cổ thần khí tồn tại, năm đó, ta chính là dùng kính Côn Lôn đem A Lê phong ấn …”
      Ta nhíu nhíu mày lên tiếng, tự mình kéo bát canh cá bản thân mang đến qua múc muôi. Rất nhàn nhạt… Rất tanh… Ta cảm thấy đây là bát canh tập hợp tất cả hương vị khó ăn nhất trong thiên hạ. Chán ghét đẩy lui ra, ta nhặt lên cành hoa bàn tiếp tục động tác vừa rồi của Cừ Cử . Trong ngực buồn bực khó chịu. Bất quá, cũng may là Cừ Cử có tà ác kể cho ta nghe đoạn chuyện xưa của cùng A Lê.
      “Mấy ngày qua nàng liên tiếp gặp phải hai lần tập kích, nhìn phản ứng của Đại Ngưu cùng Tiểu Toàn khiến ta thể nghĩ tới hành vi kì quái lần đó của nàng ở Vương trang, nha đầu, ta nhắc tới đàn Phục Hy. Chính là…”
      “Như thế nào?” gió lạnh thổi qua, ta nắm chặt quần áo người ngồi ở chỗ tối nhìn ngọn đèn dầu suy yếu phòng Cừ Cử.
      “Đàn Phục Hy lấy đá ngọc làm thân , lấy sợi tơ trời làm dây, là xứng vật tùy thân của Xạ tiên tử, từ mấy trăm năm trước liền bị ăn trộm…” ánh mắt Cừ Cử tối sầm lại, trong lòng ta biết chuyện này dĩ nhiên cùng A Lê thoát khỏi can hệ cho nên cũng mở miệng hỏi cặn kẽ .
      ” Đàn Phục Hy có thể chế tâm linh con người, nếu mấy kiện gần đây là có người đứng đằng sau thao túng đàn Phục Hy, như vậy ta thể nhận biết được bên trong, chính là đàn này biến mất mấy trăm năm, nay như thế nào có thể xuất ? Lại là loại người nào có thể có được năng lực khống chế ?”
      Ta dùng sức chọc vào giữa bấc đèn, quyệt thở ra khí.”Cho nên, chàng phải rời khỏi đây vài ngày để điểu tra về đàn Phục Hy sao?”
      Cừ Cử gật gật đầu, cúi đầu cởi xuống đôi Ngọc Linh Lung bên hông, đến bên cạnh kéo ta đứng lên, cúi xuống nhàng buộc chúng ở bên hông ta, ta ngửi hương thơm phát ra từ người , dần dần thất thần.
      “Nha đầu, đôi Ngọc Linh Lung này theo ta nhiều năm, việc này hung hiểm khó liệu, nếu ta thể trở về, chúng nó liền tặng cho ngươi làm vật tưởng niệm…”
      Tay của ta run mạnh làm tắt ngọn đèn, xung quanh nhất thời tối đen.
      Môi ta run run nên lời, nước mắt chậm rãi từ trong vành mắt tràn ra chảy giọt má. Trong bóng đêm, khóe môi đột nhiên lạnh lẽo, Cừ Cử nhàng mà hôn ta. hôn hai má ta, nước mắt của ta, sau đó dựa vào đầu vai ta nhàng an ủi.
      , nha đầu, đừng khóc…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :