1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào bất thành kiếp - Mặc Thập Nhất ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2:

      2. Nếu ngươi thích nữ nhân khác, ta đem hình ảnh trong lòng ngươi nhổ tận gốc.

      Edit: Rika
      Ngày hôm đó, ta ăn uống no say, nằm ghế nhìn đồ đệ đáng thu thập chén bát, bên ta cầm cọng cỏ đuôi chó, cảm thấy mỹ mãn liền ‘ợ’ cái.
      biết xấu hổ” Đột nhiên thanh truyền đến sau lưng ta, ta lười biếng quay đầu lại, liền nhìn thấy Cừ Cừ định ra ngoài, toàn thân màu trắng có cốt cách của thần tiên.
      “Hắc hắc, ngày mai Hàn Thực (tiết Thanh Minh đó), được ăn ngon, cho nên hôm nay phải ăn cho
      Cừ Cử đem quẻ bói đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn ta, muốn lại thôi.
      phải ngươi muốn đến thôn Lý bói cho Trần Nhị sao, sao lại về nhanh thế?”
      đường may mắn gặp người trong nhà Trần Nhị, Trần Nhị qua trấn có người thân sinh con, cho nên chạy tới trấn Vụ Liễu, chờ trở về rồi bói sau”
      Ta ‘ân’ tiếng rồi gì nữa, Cừ Cử nhìn cây cối trong viện liền nhíu nhíu mày, ta co rúm, rụt cổ lại.
      Cái lều tranh là do Cừ Cử làm, như thế khi trời mưa ta cũng cần gấp gáp mang thảo dược vào phong, chỉ cần mang đến để trong lều cũng được. Mà hôm qua, khi Cừ Cử gieo quẻ, tiểu Toàn hỏi chút chuyện, ta nhất thời tìm thấy bó củi nhóm lửa, vì thế ta liền chặt cây cột. giờ, cái lều mất cột, nghiêng nghiêng, đất có cái lỗ lớn, tựa như người bệnh vô tội, ánh mắt cầu cứu nhìn chúng ta.
      Ta xấu hổ cười hai tiếng “Cái này, hôm qua gió lớn. . . . .”
      Cừ Cử nhìn ta chằm chằm, khoanh hai tay dựa vào cây cột.
      thế giới này, trừ bỏ lão nhân gia của ta, chỉ sợ Cừ Cử là người hiểu ta nhất, ta dối cách vụng về như thế, , chỉ cần nhìn là biết ngay.
      “A. . . . Gió to, các ngươi lại có ở đây, ta vừa lạnh vừa đói . . . . .Vậy mà, trong nhà lại có củi . .. .”
      “Cho nên người liền dỡ cây cột ra mà nhóm lửa?” Cừ Cử nhếch khóe miệng cười cười, rất là quyến rũ, nhưng trong lòng ta rất sợ hãi.
      Đúng lúc này, phụ nhân đẩy cửa bước vào
      “Mật nhi, tiểu bảo bối trong nhà ta bị nóng, ta vội tới đây lấy ít thảo dược cho bảo bối”
      “A, được được. . . .” Ta giãy lên như con cá, đứng bật dậy khỏi ghế, cũng kịp mang giày cho tử tế liền kéo bà vào trong phòng, bà ấy sửng sốt, hiển nhiên là bị nhiệt tình của ta làm cho bất ngờ.
      Năm ấy lúc ta tới Ngưu gia trang, tiểu bảo bối của bà còn nằm trong bụng, khi đó lão bà của Nhị Trụ còn mang cái bụng bầu thiệt bự tới khai trương Phấn Đại, giờ, tiểu bảo bối chui ra khỏi bụng của mẫu thân, hơn nữa cũng bi ba bi bô gọi cha, gọi nương.
      Ta hướng tới bà ấy nỏ nụ cười, từ trong hộc tủ lấy ra ít kim ngân, liên kiều và rễ bản lam (là các loại thuốc đông y)
      “Về nhà sắc hai canh giờ, sau đó tranh thủ lúc còn nóng cho bảo bối uống, đắp kín chăn cho bảo bối để ra mồ hôi”
      Bà ấy đưa tay cầm lấy thuốc, trong miệng tràn đầy cảm kích “ ngại quá, mỗi lần đến đây đều lấy thuốc của ngươi…..”
      Người dân trong Ngưu gia trang rất chất phác, mỗi lần bọn họ lấy thuốc của ta liền cảm thấy cảm kích và áy náy, nhưng, ta nghĩ vẫn muốn với bọn họ, kỳ chẳng có gì to tát cả, bọn họ lấy thuốc của ta, ngược lại ta ăn uống nhà bọn họ trả tiền cũng giống nhau mà thôi . . . ..
      Thời điểm bà ấy ra, ta liền nghe thấy bà ấy lời chào với Cừ Cử, trong chốc lát liền vang lên tiếng “Binh binh bàng bàng”, ta tự hỏi trong lòng, rồi sau đó lén lút tới cửa sổ nhìn.
      Trong sân, Cừ Cử xắn tay áo trắng lên, chăm chú sửa chữa cây cột, lót thêm cỏ cho cái lều. Lúc này trời về chiều, người nhuộm màu vàng nhạt, ta đột nhiên nhớ tới câu kinh điển của Nhị Cẩu.
      Nhị Cẩu “Lao động là vinh quang”
      Đúng, ta cảm thấy Cừ Cử nghiễm nhiên trở thành nam tử phong hoa tuyệt đại trong mắt ta.
      Ánh mắt Cừ Cử vô tình lướt qua nơi này, ta vọi vàng trốn sau cánh cửa sổ .Trong sân, Cừ Cử lớn tiếng gọi tiểu Toàn.
      Ta chỉ biết ăn, biết uống, biết khám bệnh chứ chẳng làm được gì cả. Cừ Cử cũng nhắc nhở ta vài lần, ta đột nhiên cảm thấy trí tuệ của có thể đấu trận với Nhị Cẩu.
      Lúc Cừ Cử chỉnh sửa xong cũng tối, về phòng tắm rửa sạch , khi ra thấy ta bưng mâm đồ ăn từ bếp ra liền kinh ngạc thôi. Ta vui mừng đem bánh ‘hoan hỉ’ đưa lên trước mặt .
      Cừ Cử có điểm rất tốt, rất nhiều chuyện hiểu nhưng cũng , ví dụ như đơn thuốc ta cứu Tam Ngưu, ví dụ như ta làm bánh ‘hoan hỉ’ cho . . . . .
      Ta nhìn cầm lấy khối bánh, rất vui mừng. Đây là lần thứ hai ta làm bánh này, lần đầu làm cho gia gia nhưng người ăn, lúc này đây, Cừ Cử cũng phụ tấm lòng của ta .
      Nhưng thực tế, có số việc luôn ngoài dự kiến của mình, Cừ Cử đưa miếng bánh lên miệng rồi thả xuống. Đưa mắt nhìn ta, ánh mắt có chút ảm đạm, hoàn toàn mất thần thái thường ngày. Ta đột nhiên nhớ tới bộ dạng chần chờ của lúc mới bước ra khỏi phòng. Ta cầm lấy khối bánh, đưa lên nhét vào miệng mình, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai , khò khè :
      “Có chuyện gì, ngươi , làm gì mà ấp úng hoài vậy?”
      Cừ Cử trầm mặc, thấp giọng “Mật nhi, nếu, ta là nếu trong đầu ta có tồn tại hình bóng nữ nhân khác, ngươi như thế nào?”
      Ta nghi ngờ nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó ta cười ha ha “Có thể thế nào, thích thích. Sau đó thú vào (thú: cưới), ta để ý đâu”
      Cừ Cử sửng sốt, sau đó mỉm cười, đưa tay vỗ đầu ta “Nha đầu ngốc! Ta no rồi, ta ngủ trước, ngươi cũng ngủ sớm
      Ta giả vờ cười ha hả, gật đầu, nhìn Cừ Cử trở về phòng.
      Bóng đêm lạnh lẽo, gió đêm nhè thổi vào người. Ta chậm rãi kéo tay lại:
      “Cừ Cử, ngươi cái gì cũng chưa ăn, làm sao mà no được?” Ta giọng nỉ non “Ngươi sao lại gạt ta? TRong lòng có người khác là xạo đúng ? Tốt nhất là như thế, nếu , nếu . . . .”
      Nếu hồi lâu, ta rốt cục vẫn được. Ta nghĩ đem tình địch của ta đánh tám lần, cho dù được ít nhất cũng cho vài bạt tai lên mặt, nhưng, ta muốn nhìn thấy bộ dáng ghen tị xấu xí của ta.
      Cho nên, Cừ Cử, nếu như ngươi thích người khác, như vậy, ta đem hình bóng của ta trong lòng ngươi nhổ tận gốc, như vậy, cho dù thể có được ngươi, nhưng ít nhất ta cũng có thể giữ lại kỷ niệm đẹp về ngươi. . . .
      Tiết Hàn Thực, Cừ Cử muốn tới Liễu gia trang gieo quẻ, có thể ba ngày. Ta mĩm cười tiễn , đứng đó nhìn cho đến lúc thân ảnh của mờ dần.
      rồi, rốt cục mặt ta cũng thể giữ được nụ cười giả tạo kia nữa.
      Tiểu Toàn nhìn thấy. . . .liền hỏi ta và Cừ Cử có chuyện gì, ta liền cầm bó thuốc gõ lên đầu :
      phải chuyện của ngươi, muốn làm thần y mau mau chép ba mươi lần “Bản thảo cương mục”
      Ta cảm thấy, người nhiều chuyện cần phải trả giá lớn. Tuy rằng tiểu Toàn có thể đọc thuộc làu làu từng chữ trong “Bản thảo cương mục”, nhưng lúc này ta biết làm gì để ngăn lại tò mò của , cho nên đưa đại ra cái lý do này.
      Tiểu Toàn bĩu môi quay đầu , cực kỳ tình nguyện vào phòng, ta nhướng mắt, chạy đến dưới cái lều đảo đảo đám thảo dược.
      Gió thổi nhè , sợi dây thừng bị gió thổi lúc lúc , làm ta phiền lòng. Ta bực mình đưa tay đấm phát, chỉ nghe ‘răng rắc’ tiếng, cây cột phát ra tiếng kêu bi ai thảm thiế. Ta cau mày nhìn nhìn mái, ổn, có gì cả, nhưng sao trong lòng ta có dự cảm lành?
      ngày chớp mắt qua, chỉ có Đại Ngưu vội vã chạy tới tặng ta cái đĩa bánh, trong thôn cực kỳ yên tĩnh, ngay cả heo mẹ ngày ngày động dục kêu réo cũng thấy. Trong màn đêm, ngẫu nhiên vang lên hai tiếng chó sủa.
      Cử Cử có đây, tiết Hàn Thực có cái gì, ta cũng .. . ăn ngon. Ta liền đóng cửa Phấn Đại lại, gần đây tiểu Toàn luốn lén lút cùng người trong lòng tới bên bờ dòng suối hẹn hò, trong khoảng thời gian ngắn, ta cảm thấy hoang vu.
      Ta gác tay ghé đầu lên song cửa ngắm vầng trăng khuyết trời, thấy vui nên cầm quả óc chó ném ra bên ngoài, sau lúc lâu, ta nghe tiếng “cạch”, ta run rẩy quay lại, nhìn bàn có tờ giấy.
      Ta run rẩy, cẩn thận cầm tờ giấy lên nhìn.
      Ánh trăng chiếu vào phòng, ánh mắt ta đập vào nét chữ lưu loát tờ giấy, sau lúc nhìn chằm chằm tờ giấy, trong lòng ta co rút đau đớn.
      tờ giấy chỉ ghi sáu chữ “Tuyên Thành, Cừ Cử gặp nạn”
      Nháy mắt, trong đầu ta lên hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, có võ, đường gặp cường đạo sao? Hay là đường sinh bệnh ai chăm sóc, hay bị quan phủ bắt giữ????
      “Gặp nạn” hai chữ này làm cho ta hoảng loạn.
      Ta nhìn bàn, hung hăng rót ly trà lạnh ngắt ra uống, bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh lại, suy nghĩ đơn giản chút, mang ít tiền chuản bị xuất môn. tới cửa ta liền xoay người trở lại, trong bóng tối sờ soạn được con chủy thủ.
      Cái chủy thủ này là Cừ Cử mua tặng ta, chủy thủ này có bộ dạng tinh xảo, rất hợp với ta. giờ, ta cầm lấy nó, dưới ánh trăng lóe lên những vầng sáng trắng lạnh lẽo. Chuyện này biết nguy hiểm thế nào, có lẽ mang theo chủy thủ có thể phòng thân, ta đem nó cất trong ống tay áo, sau đó đứng dậy quả quyết tiêu sái bước ra khỏi Phấn Đại.
      Ta cảm thấy đau lòng, đó là vì Cừ Cử luôn mang đến tương lai tốt đẹp cho ta, cho ta biết trong tương lai thú ta, ta thành nữ nhân của , làm đồ ăn ngon cho ta, giúp ta khám bệnh phát thuốc, chăm sóc ta, thương ta, muốn làm bạn với ta cho đến già. . . . Cảnh tượng này từng cái từng cái lên trong đầu ta, ta giống như nằm mơ, nếu như, Cừ Cử còn, ta biết mục đích sống của mình là gì nữa?
      Bởi vì ta lo lắng cho Cừ Cử nên có chút kích động, vô tình lại đụng trúng người, ngẩng đầu lên hóa ra là Đại Ngưu. Đại Ngưu thấy sắc mặt của ta tốt liền hỏi:
      “Có chuyện gì thế?”
      Ta nuốt nước miếng, bình tĩnh lại rồi “Đại Ngưu ca, nhờ ngươi tìm tiểu Toàn về trông nhà giúp ta. Ta ra ngoài có việc quan trọng” Ta cố gắng nặn ra nụ cười, rồi sau đó chạy qua người Đại Ngưu, hướng tới cửa thôn, chạy được vài bước ta liền cảm thấy đúng, quay đầu lại, nương theo ánh trăng nhìn tới bóng dáng Đại Ngưu, ta lớn tiếng :
      “Nếu như, trong vòng bảy ngày ta quay về giao Phấn Đại cho tiểu Toàn, ngươi cho , kỳ tiến bộ rất nhiều, cũng gần đạt tới danh hiệu thần y rồi. . . .”
      “Mật nhi. . . . .”
      Ta nghe hết lời Đại Ngưu liền xoay người chạy . Ta cũng muốn nhìn thấy cảnh chia ly đau buồn, lúc trước ta rời khỏi cốc tìm hiểu giang hồ, nay ta rời nhà tìm Cừ Cử, trong trong lòng ta, tồn tại như vị thần.
      Từ Ngưu gia thôn tới Tuyên Thành chỉ có hai con đường, đường cái, đường này mất ba ngày. băng đường núi, ngọn núi này được mệnh danh là ngọn núi dốc, nếu thuận lợi, có thể trước bình minh tới.
      Ta đứng trước cửa thôn từ hỏi nên đường nào, rốt cục ta quyết định đường núi. tại Cừ Cử biết gặp chuyện gì, nên hao phí thời gian. Ta xắn tay áo chuẩn bị lên núi, lúc này lại nghe trong thôn truyền đến tiếng gọi to…. Ta quay lại, liền nhìn thấy Đại Ngưu thở hồng hộc chạy tới, người còn vác cái bao rất nặng.
      Nhất thời, ta đột nhiên sinh lòng cảm kích Đại Ngưu, tra nghĩ trong thôn chỉ có Đại Ngưu biết ta vội vàng ra , người mang theo thứ gì, cho nên hẳn là lúc này vội vã mang đồ đến cho ta.
      Ta vội cằn nhằn lời cảm ơn, sau đó lấy cái bao đồ vai để ta vác, thế nhưng lại tránh ra, cánh tay của ta, roi vào khoảng .
      Đại Ngưu cúi đầu, mũi chân cọ cọ đất “Cha ta nữ hài tử như ngươi ra ngoài mình an toàn, cho nên ta cùng ngươi”
      Ta hơi sửng sốt “Ngươi có biết ta đâu ?”
      “Biết, cứu Cừ Cử tiên sinh, mới vừa rồi ta cùng Toàn tiên sinh quay về Phấn Đại thu thập đồ đạc, liền nhìn thấy cái thư này trong phòng ngươi. . . .”
      Ta trầm mặc chút, nhìn chăm chú vào Đại Ngưu, Ngưu bá bá cũng là, nếu để người theo bảo vệ ta, ít nhất phái người cường tráng như Tam Ngưu hay Nhị Ngưu tới chứ? Đại Ngưu này mỏng đến mức gió thổi cái là bay, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là ta phải cứu .
      “Ân, Đại Ngưu, kỳ . . . “
      ngọn núi truyền đến tiếng sói tru, trong đêm tối tĩnh mịch thế này thập phần quỷ dị. Ta quay đầu nhìn ngọn núi đen thui kia, chút ánh sáng, cho nên lời cự tuyệt chưa kịp thốt ra liền bị ta nuốt trở lại.
      “Kỳ , Ngưu bá bá vẫn rất chu đáo, ân, chúng ta thôi” xong ta liền túm Đại Ngưu vào trong núi. Ta sợ bóng tối, cho nên ta nghĩ, cho dù Đại Ngưu ở phía sau giúp được gì, nhưng ít nhất có hai người ta cũng sợ hãi lắm.”
      Xung quanh im lặng như tờ, ngẫu nhiên có vài con thú chạy qua kêu ‘lẹt xẹt’. Trong rừng cây cối rậm rạp, cây rồi lại cây, cho nên dù ánh trăng sáng thế nào, cũng thể chíu lọt vào được.
      Nhìn cảnh như thế này ta cũng quen lắm, trong lòng rất sợ hãi, cho nên ta quyết định tán gẫu chút với Đại Ngưu để dời chú ý.
      “Đại Ngưu ca, ngươi năm nay 18 tuổi?”
      “Ân”
      “Đại Ngưu ca có thích nương nào chưa?”
      “Chưa”
      “Vậy có muốn ta làm bà mai giới thiệu cho ngươi vài người ?”
      “Được”
      . . . . .. .. . . .
      “Đại Ngưu ca, bánh hôm nay ngươi tặng ta rất ngon, có phải thím làm ?”
      “Ân”
      . . . . . . .
      “Đại Ngưu ca bị bệnh sao? Sao ta thấy ngươi có vẻ tốt lắm?”

      . . . .. . . .
      “Đại Ngưu ca. . . . .. .”
      “. . . . . . .”
      .. . . . . .
      Cuộc đối thoại hỏi trả lời cứ như thế diễn ra, số từ Đại Ngưu với ta thay đổi tý nào. Vì thế đến lúc ta mỏi miệng, ta nghĩ, chắc Đại Ngưu vui, nếu phải cha cầm roi thúc giục theo ta, dù có rách cả mồm cũng thèm cùng ta.
      Cứ như vậy, chúng ta im lặng tìm đường trong núi, nhưng khi trải qua gốc cây thứ bảy. . . .

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2:

      3. Lạc đường

      Edit: Loli
      Beta: Rika
      Thời điểm cành liễu bên đường rủ tán, hai người chúng ta rốt cục thể thừa nhận điều, tại buổi đêm mát mẻ này, hai người bọn ta dũng lạc đường!
      Toàn thân cực kì mệt mỏi, trong lòng lại nhớ đến Cừ Cử, cuối cùng chịu được nữa, ngồi xổm dưới tán cây ôm mặt khóc thành tiếng. Thấy bộ dáng này của ta, Đại Ngưu cuối cùng đành lòng mà ngồi xuống cạnh ta .
      “Mật Nhi, Cừ tiên sinh từ trước đến nay có thể thấy năm trăm năm, có việc gì đâu.”
      Nghe câu này ta khóc càng lợi hại hơn, dọa cho Đại Ngưu bắt đầy run rẩy áy náy nhìn ta, lại biết nên cái gì.
      Ta cho biết, Cừ Cử biết trước năm trăm năm chẳng qua chỉ là cái mánh khóe giang hồ, dùng để dọa người mà thôi. cũng chỉ là phàm nhân bình thường…
      Khóc mệt, ta cuối cùng lại dựa vào thân cây mệt mỏi nhắm mắt. Trong khi ngủ ta giấc mộng kì quái, trong giấc mơ luôn có người vuốt đầu ta, khẽ khàng an ủi ta, kể cũng lạ, dưới an ủi của ta thấy thực an tâm.
      Sáng sớm hôm sau, ta bị hồi tiếng chim hót đánh thức, mở mắt thấy trời sáng từ bao giờ. Nhìn lướt vòng, thấy Đại Ngưu dựa vào thân cây đùa nghịch cùng đám là cây rủ xuống. Thu thập chút ta lại cùng Đại Ngưu vội vàng ra .
      Khung cảnh ban ngày trong núi dĩ nhiên hoàn toàn bất đồng . Ánh mặt trời xuyên qua tán lá hắt xuống chút ánh sáng thưa thớt, khiến cho cây cối rậm rạp nơi này ra vẻ mông lung. Các góc của sơn đạo dễ dàng phân biệt hơn trước rất nhiều. Cho dù vậy, ta cùng Đại Ngưu vẫn hao phí chút thời gian. Thời điểm khi chúng ra khỏi ngọn núi tiến đến ranh giới Tuyên Thành, sắc trời hơi ố vàng.
      Tuyên Thành trải qua thời gian dài dầm mưa dãi nắng nên có vẻ hơi cũ nát, nhưng ta lại cảm thấy vui mừng đến mức nước mắt lưng tròng. Tuyên Thành, nơi này ta cuối cùng cũng có thể gặp được Cừ Cử . Nhưng nháy mắt ta liền ý thức được vấn đề nghiêm trọng rằng, lá thư này chỉ Cừ Cử ở tuyên thành
      Khó nỗi, Tuyên thành lớn như vậy, ta biết phải đâu tìm đâu?
      nghĩ tới đây, tiểu hài tử vui cười đột nhiên đụng vào gối ta.
      “Sao cẩn thận như vậy? Đệ có đau ?”
      Đứa kia lắc đầu, sau đó cười đến hai mắt tỏa sáng nhìn ta .”Tỷ tỷ gọi là Chung mật gì đó phải ?”
      Ta hơi hơi ngạc nhiên, sau đó ngờ vực gật đầu. Sau khi rời khỏi cốc ta cố ý giấu họ Chung Ngô này, lấy tên giả là Chung Mật Nhi, nhưng tên này chỉ có người của Ngưu gia thôn mới biết, tên nhóc này làm sao biết được ? Chẳng lẽ, là Cừ Cử?
      Dược vương phủ.” Thời điểm ta chưa kịp phản ứng, cậu bé kia dùng giọng trẻ con hô tiếng rồi nhanh chóng biến mất ở góc đường.
      Dược vương phủ? Đây phải là nơi khi Chung Ngô tộc chưa dời đến Linh Dẫn cốc từng ở hay sao ? Cừ Cử ở nơi nào?

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2:
      4.Có số việc thể dùng vũ lực mà giải quyết.

      Edit: Rika
      Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn mặt trời xuống dần, rốt cục mở miệng chuyện. , Mật nhi, sắc trời tối, chúng ta tìm cái gì ăn trước rồi sau đó mới tới Dược vương phủ. Đề nghị này đương nhiên bị ta phủ quyết, Cừ Cử tại rốt cục như thế nào ta biêt, ta còn có lòng dạ nào mà ăn với chả uống.
      Nhưng, tựa hồ ta cũng có tư cách cầu Đại Ngưu nhịn đói cùng ta. Cho nên ta chỉ vào khách điếm bên đường bảo Đại Ngưu tới đó nghỉ ngơi trước, sau đó ta xoay người theo phương hướng cậu lúc nãy, nhưng vừa được hai bước ta liền bị Đại Ngưu kéo lại.
      nhìn chăm chú vào mắt ta, sau đó chậm rãi “Ngươi từ đó tới giờ cũng chưa nghĩ đây là mưu sao?” Ta nhất thời sửng sốt, nên lời.
      “Thời điểm Cừ Cử tiên sinh tới Liễu gia trang, có phương hướng ngược lại với Tuyên Thành. Còn lá thư này, ngươi thấy người truyền tin tới sao? Tiểu hài tử kia, nó như thế nào xuất ngay đúng lúc chúng ta mới vào thành mà cho chúng ta biết người ở Dược vương phủ? Hiển nhiên là có người thao túng phía sau, cho đến giờ chúng ta biết người đó là ai. tình phát triển như thế, chúng ta tự nhiên vào bẫy của bọn họ, nếu như ngươi lỗ mãng chấp nhất chạy tới Dược vương phủ, nếu chuyện này là cái bẫy ngươi hoàn toàn trúng kế. Ngươi nghĩ tới điều này chưa?”
      Ta vân vê góc áo nhìn theo phương hướng đứa biến mất, lại nhìn Đại Ngưu, sau đó nhàng gật đầu, tùy ý để Đại Ngưu mang ta tới khách điếm.Đến giờ ta rốt cục hiểu vì sao Ngưu bá bá lại phái Đại Ngưu tới bảo hộ ta. Quả , có số việc, thể dùng vũ lực mà giải quyết được. . . .
      Khánh điếm này tên là ‘Khách Lai’, tọa bên cạnh Tuyên Thành, khách nhân đến thuê trọ nhiều lắm, nhưng ông chủ ở đây cực kỳ hiếu khách. Bởi vậy ta cùng Đại Ngưu chỉ hỏi chút liền biết được mọi chuyện về Dược vương phủ.
      Dược vương phủ từ trăm năm về trước là địa bàn của Chung Ngô tộc, sau đó vì họ rời mà suy tàn. Nhưng bởi vì Chung Ngô Tộc vẫn được mệnh danh là “Gia tộc của Thần linh”, cho nên mọi người trong Tuyên Thành này cũng dám chiếm mảnh đất đó thành của riêng mình. Có lẽ mọi người đối với Chung Ngô tộc vẫn thập phần tôn sùng, cũng có lẽ sợ thần linh giận chó đánh mèo.
      Ta uống ngụm trà, hướng tới ông chủ miêu tả chút hình dáng của Cừ Cử, ta nghĩ, nếu Cừ Cử xảy ra chuyện gì đó ở Tuyên Thành, chắc hẳn ông chủ chút ấn tượng, dù sao, Cừ Cử xuất sắc như vậy, cả người lúc nào cũng tỏa hào quang. . . .Tuy rằng có được chút tin tức về là cực kỳ bé, nhưng ta cảm thấy cần nên thử lần.
      Ai ngờ, ta vừa mới mở miệng hỏi, ông chủ liền cười người mà ta hỏi có phải là Cừ Cử?
      Ta cùng Đại Ngưu liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó vội vàng gật đầu.
      “Ông chủ, ông gặp qua ? Mấy ngày gần đây xuất ở đây sao? có tốt ? Có bị thương ? Còn khỏe chứ?’’
      Ông chủ bị ta hỏi vài câu liên tiếp nhất thời theo kịp. Sau đó ông đưa tay gãi đầu, xấu hổ nở nụ cười :
      đương nhiên là ở Tuyên Thành, ta mở quán tới đây sáu năm, mỗi năm trước khi Tết Thanh Minh tới, luôn đến Tuyên Thành”
      Ông chủ như thế làm ta có chút mơ hồ. Tiết Thành Minh tới đây hẳn là tảo mộ, nhưng ta nhớ Cừ Cử , thân nhân của đều chôn ở Thiển An cơ mà, vội vã chạy tới Tuyên thành để thăm ai đây?
      Ta hơi nhíu mày “Ở Tuyên Thành, có người thân sao?”
      Lão bản đem cái khăn màu trắng khoát lên vai, sau đó cộc lốc “phốc” tiếng “Ai chẳng biết Cừ Cử là nhi, và người nhà thất lạc nhau, làm gì có ai”
      đến Tuyên Thành là vì. . . . .”
      Đại Ngưu nhìn thấy bộ dáng mất hồn của ta, thoáng đưa mắt trấn an ta.
      Ông chủ bên thu dọn chén bát bàn, bên để ý đến thăm thê tử mất”
      Bóng đêm dần dần dày đặc, ta tựa vào khung cửa sổ trong khách điếm nhìn bàu trời đêm, gió đêm lạnh lẽo thổi vào người ta, nhưng ta hề cảm thấy lạnh.
      Ông chủ thu dọn xong liền thối lui ra sau quầy tính toán sổ sách, hiển nhiên ông ta hề phát ra dị thường của ta. thực tế ta cũng có khí lực mà phát ra biểu của ta dị thường chỗ nào, cả người ta chìm trong nỗi khiếp sợ, ta thương tâm, ta tức giận, tất cả đều dồn vào trong ánh mắt, trong suy nghĩ của ta.
      Ta lo lắng bị thương nên mới vội vàng trong đêm băng rừng vượt núi tới cứu , chỉ cầu mong được bình an.
      Thế nhưng, lại lừa ta. . .
      Liễu gia trang bói cho người ta, nhưng thực tế lại tới đây bái tế vong thê của .
      Ta rốt cục cũng hiểu vì sao đêm hôm đó hỏi ta nếu trong lòng người khác ta như thế nào? Nguyên lai, đúng là cưới vợ,. . . .thế nhưng, thế nhưng ta như thế nào mà tranh giành được với người khuất?
      Đại Ngưu cúi đầu, đầu ngón tay ngừng vòng vòng miệng chén trà, rất là im lặng. Đến lúc ta uống đến chén trà thứ bảy, rốt cục cũng mở miệng chuyện
      “Mật nhi, ngươi. . . . .”
      Ta nháy nháy mắt, hướng tới mỉm cười với Đại Ngưu “Đại Ngưu ca, nếu như ta gả cho ngươi thế nào?”
      Đại Ngưu hiển nhiên là chịu được tình huống bất ngờ thế này, tay chân luống cuống làm đổ chén trà, sau đó lại vội vã rót chén khác, nhưng lại run rẩy rót được vào chén. Ta nghĩ, cũng khó trách , thời điểm ta xuất cố mọi người hận thể đuổi ta cho nhanh, gả cho Đại Ngưu, đó là chuyện cả đời, tất nhiên là vui, cuộc sống ồn ào náo nhiệt quả phù hợp với con người điềm tĩnh của .
      Nhìn biểu tình hoảng hốt của Đại Ngưu, tâm tình của ta rất tốt, vén vạt áo đứng lên.
      Đại Ngưu rốt cục cũng bỏ ấm trà xuống, ngẩng đầu khó hiểu nhìn ta “Ngươi đâu thế?”
      Ta nhìn những vì sao bên ngoài cửa sổ, cười đến thoải mái “Ta Dược vương phủ tìm Cừ Cử, ngươi ở lại ” Nhìn đại Ngưu cuống quít đứng dậy, ta liền .
      Sau khi xong, ta ôm túi tiền của mình ra ngoài.
      Ta nghĩ, bất luận Cừ Cử có hay cưới vợ, vô luận trong lòng đối với thê tử mất của nhớ mãi quên, chúng ta nhất định phải đối mặt ràng lần, nếu cứ ràng như thế này, ta xứng làm thiếu chủ của Linh Dẫn cốc.
      Tuyên Thành là trấn náo nhiệt, trời về đêm nhưng người vẫn đông đúc. Cũng may uy danh của Dược vương phủ khá lớn, tùy tiện túm người liền có thể hỏi được đường. Cứ như vậy qua hai con phố, ta rốt cục cũng nhìn thấy được đại môn của Dược vương phủ.
      Đại môn Dược vương phủ được sơn màu đỏ thắm nay loang lổ điêu tàn, cao treo tấm biển mạ vàng. Tuy rằng hao mòn theo năm tháng nhưng vẫn rất khí phái, cũng khó tưởng tượng, bộ tộc ta trước kia ở đây, hẳn cũng khá giàu có.
      Nhất thời, tâm tình của kẻ ‘nhà giàu mới nổi’ bùng cháy trong lồng ngực ta, ân, tổ tiên ta cũng rất được.
      Dược vương phủ bởi vì nhiều năm có người ở nên tản ra ít mùi khó chịu. Trong viện có người dọn dep nên dây trường xuân mọc đầy, nhìn cũng rất phong tình.
      Ta dạo vài vòng, rốt cục tìm được phía sau có con đường u nho , ta nghĩ đây có thể chính là đường ra nghĩa địa. Quả nhiên, xuyên qua đám cây cối rậm rạp, ta liền nhìn thấy thân ảnh Cừ Cử, toàn thân mặc y phục màu trắng ngồi chồm hổm trước ngôi mộ.
      Ánh mắt tràn ngập đau thương, cực kỳ giống với cảnh mỗi chiều hoàng hôn, ngồi trong cái lều tranh đưa mắt nhìn xa xăm.
      Trong nháy mắt, lòng ta đột nhiên mềm xuống. Lão nhân gia luôn cảm thấy ta là đứa có tính cách của nam nhi, luôn tùy tiện, câu nệ tiểu tiết, giờ ta cảm thấy ta cũng phải là người như thế, chỉ là ta đem giấu ôm nhu của chính mình, chỉ khi gặp Cừ Cử, ta mới bộc lộ ra.
      Cừ Cử cũng phát ra tồn tại của ta, chuyên chú nhìn chằm chằm cái bia mộ mà ta nhìn thấy được cái tên. Hồi lâu, mới , giọng khàn khàn.
      , A Lê, cần tiếc nuối, cả đời đau khổ, những hận của chúng ta, rốt cục cũng thể trọn vẹn.
      , A Lê, vội vã tới đây, bởi vì sang năm cưới ta, ta là thê tử của .
      , rất áy náy, rất đau khổ. . . .
      , ta là nữ hài tử rất đáng , luôn gặp rắc rối, luôn tự cho mình là đúng, ta gọi là Mật nhi.
      Nghe đến đó, ta rốt cục nhìn được mà khóc thành tiếng. Cừ Cử cả kinh, ngẩng đầu nhìn ta, kinh ngạc.
      “Nha đầu, ngươi. . . . “
      Ta đợi xong liền chạy tới ôm chặt .
      Tất cả ủy khuất, tất cả khẩn trương, tất cả bất an, tất cả khổ sở, tất cả oán hận trong nháy mắt hoàn toàn biến mất thấy.
      Trong lòng ta tràn đầy hạnh phúc, ta nghĩ, cuộc đời này có thể gặp được , ta còn gì tiếc nuối nữa.
      Có thể khi đó ta còn trẻ hết sức lông bông. Cái tình cảnh tốt đẹp thế này chung quy cũng như hoa sớm nở tối tàn. Những năm tháng sau này, ta dần dần hiểu được, cái gì gọi là viên mãn, cái gì gọi là hoàn mỹ, bất quá cũng chỉ là như hoa trong nước. giống như ta với Cừ Cử, ta vì , mà cũng vì ta. Chúng ta đén từ hai thế giới khác nhau, đến cùng con đường, cùng chung ý nghĩ, cuối cùng khó có thể cùng nhau . .. . .

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3

      1. Mệt mỏi đêm

      Edit: Loli
      Beta: Rika
      Bầu trời Tuyên Thành hôm nay quang đãng rất phù hợp để ngắm sao. đường lúc này, ta cùng Cừ Cử nắm tay nhau trở về khách điếm. Dọc đường luôn có các nương hướng về phía chúng ta chỉ trỏ, ta biết , các nương đó cái gì: ‘trông nam nhân kia tuấn, nhưng mà nữ nhân bên người kìa, ai, là lãng phí quá.’
      Ta nhất thời chán nản, sau vài lần nhịn cuối cùng nhịn được nữa, Linh Dẫn cốc ta có câu rất hay: ‘có thể nhịn nhịn, thể nhịn nữa cần nhịn’. Trong lòng ta nghĩ đây là cơ hội tuyệt hảo để tuyên dương tinh thần đó của tộc ta.
      Ta nhanh chóng bỏ tay Cừ Cử ra, tay chống thắt lưng xoay người ở đường cái hét lớn: “Thế nào thế nào? đích thực là mảnh đất màu mỡ, còn ta chính là cây cỏ đuôi chó , nhưng mà đất tính kiềm cao các ngươi sống được, hàng ngày chỉ có thể phù hợp sinh trưởng có đuôi chó ta đây thôi, thế thế nào nào, cỏ đuôi chó ta đây cứ cắm đầu đấy, ngươi có thể làm gì nào!”
      Vài cái nương “mỹ quyến như hoa” bị ta làm cho kinh hãi nhảy xa vài bước, vội vàng hoang mang rối loạn che miệng chạy trốn. Ta vô cùng đắc ý, xả hồi như vậy khiến người ta mười phần thoải mái. Quay đầu, liền nhìn thấy Cừ Cử tựa vai cái cột nhà , mặt vuốt cằm mặt nhìn ta cười ta, hình ảnh như vậy giống con sói xám to lớn nhìn thấy tiểu bạch thỏ.
      “Ngươi… Ngươi nhìn cái gì vậy…” Nghĩ đến mới vừa rồi ta đúng là bộ dáng người đàn bà chanh chua liền thấy mặt nóng bừng. Cừ Cử lắc lắc đầu.
      “Nha đầu. Ai cho ngươi là ta tính kiềm? Thực ra năng lực tiếp nhận của ta rất mạnh mẽ, ai đến cũng cự tuyệt.”
      Ta ràng nhìn thấy thời điểm đó nương ngang qua nghe thấy thế liền có dụng ý khác liếc nhìn Cừ Cử cái, ta hung hăng trừng mắt nhìn trả lại.
      “Nếu ngươi dám cưới hai lão bà,ta liền dám gả cho hai tướng công!” Ta nhìn chằm chằm Cừ Cử hung tợn . Xét đến cùng, ta vẫn thể tiếp nhận số phận hai nữ chung chồng.
      Cừ Cử vừa muốn mở miệng lại miễn cưỡng dừng lại, ta theo ánh mắt của nhìn lại liền thấy Đại Ngưu bỏ chạy hồng hộc như muốn nhổ cả phổi ra ngoài vậy .
      Ta thấy được Cừ Cử liền vừa buồn vừa vui mà quên mất còn có Đại Ngưu ở khách điếm đợi ta
      “Đại Ngưu ca…”
      Đại Ngưu chống mình vào cây cột Cừ Cử tựa thở hổn hển lấy lại hơi
      “Mật nhi, khách điếm có người sắp chết…”
      Ta hơi hơi sửng sốt chút, liếc liếc mắt nhìn qua Cừ Cử, chỉ thấy Cừ Cử mày nhíu lại như có điều gì suy nghĩ, nhưng mà suy nghĩ cái gì lại ai có thể biết được.
      Đại Ngưu lúc ấy ở trong phòng chuẩn bị rửa mặt, đột nhiên nghe thấy “Tích táp” tiếng vang, liền theo thanh đó. Chậu nước chính mình vừa lấy nhuộm màu đỏ. Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy trần nhà bị máu nhiễm đỏ từ bao giờ. liền chạy lên căn phòng lầu, nhưng mà đứng trước cửa gõ lúc lâu bên trong lại vẫn có động tĩnh gì. Xuống lầu tìm được ông chủ lên phá cửa liền nhìn thấy nam nhân nằm vật dưới sàn.
      “Quần áo mặc người lúc đó đều ướt sũng máu. Ta coi người phải có ít nhất phải có ba đao.”
      Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy Đại Ngưu nhiều như vậy, mơ hồ nhận thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Vào đến đại sảnh khách điếm, bên trong thế nhưng bóng người, chúng ta lên đến lầu ba mới biết hóa ra là mọi người đều chạy lên đây xem náo nhiệt, trong ngoài tầng ba đều rất náo nhiệt.
      Có thể là do Tuyên Thành lâu nay có chuyện gì mới mẻ, cho nên nam nữ già trẻ nơi này đối với chuyện xảy ra đều để tâm, say sưa. Thế cho nên ta hô hai tiếng mà vẫn có người chịu tránh ra cho ta lối .
      Đại Ngưu liều mạng dùng thân thể gầy gò ốm yếu của mình mà chen chúc, thế mà đám người vẫn chật kín kẽ hở. Cừ Cử ôm vai cau mày.
      “Nơi này có đại phu, mọi người đều tránh ra.”
      Thanh của lớn, thậm chí tại khí ồn ào như thế này nếu cẩn thận nghe kĩ rất có thể trực tiếp bỏ qua, nhưng mà kì lạ, mọi người bỗng chốc im lặng, quay đầu lại nhìn ba người chúng ta, sau đó tực giác tránh ra hai bên tạo ra con đường.
      Ta quay đầu nhìn Cừ Cử, cực lực nuốt nước miếng, sau đó hướng giơ ngón cái lên.
      Ông chủ cuối cùng cũng có chút lương tâm, trước khi chúng ta đến mời thầy lang, chính là mặc cho “Sơn dương râu” kia ở người dùng bao nhiêu loại dược, máu người vẫn theo vết đao mà chảy xuống. Ta dùng mũi ra sức ngửi ngửi, khí trong phòng đầy mùi máu tươi,ngoài ra trong đó còn xen lẫn mùi thối rữa nhàn nhạt, nếu mà cẩn thận phân biệt rất dễ bỏ qua
      “Sơn dương râu” trán dần dần rịn đầy mồ hôi. làm nghề y hơn mười năm nay, tại ngay cả cầm máu còn làm được, chuyện nếu truyền ra ngoài liệu sau này có còn sống yên được ở Tuyên Thành?
      Ta liếc mắt nhìn nam tử nằm giường, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, đôi môi khô nứt bung cả da, vết đao người thấy cả xương nhưng thấy thần sắc có gì khó nhịn, nam tử kiên cường như vậy hiếm thấy. Ta sửa sạch tay rồi vén tay áo tiến lên.
      “Để cho ta ngó chút …”
      “Sơn dương râu” ngẩng đầu liếc ta cái, thể vui mừng vì có người giúp lão giải vây, liền vui vẻ đứng lên nhường chỗ.
      Mới vừa rồi đứng cách hơi xa lại vì ánh sáng hơi yếu nên nhìn ràng, lúc này tới gần nhìn ta khỏi kinh sợ. Phần bên cạnh nơi bị đao chém lộ ra mảnh thịt màu hồng nhạt sớm bị thối rữa, máu loãng từ bên trong chảy ra mang theo mùi hôi thối
      “Rượu độc?” Cừ Cử đứng ở bên cau mày thấp giọng hỏi. Ta gật gật đầu, nhanh nhẹn xuất ra ngân châm phong tỏa bảy kinh bát mạch của . sau lại sai ông chủ vào hầm lấy ra hai hũ rượu.
      “Sơn dương râu” lúng túng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt được tự nhiên. Ta “ tạch” rút ra thanh tiểu đao đưa cho bình tĩnh : “Trong vết đao có chứa rượu độc, giờ phải cắt bỏ phần thịt ở bên cạnh miệng vết thương, ngươi là lang trung duy nhất ở đây, ta muốn ngươi giúp ta.”
      “Sơn dương râu” nhìn chằm chằm bả đao trong tay ta, mồ hôi trán cuối cùng thể khống chế mà rơi xuống,sau đó trước ánh mắt chờ mong của mọi người mà run run gật đầu. Ta nghĩ sống đến từng này tuổi có lẽ đây là lần đầu tiên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đểu hiểu thế nào là “ trâu bắt chó cày” .
      Ta đem khăn sạch nhúng vào rượu rồi ra hiệu cho “Sơn dương râu” cùng đem dao đặt vào miệng vết thương, lúc đó ta thấy tay lang trung ngừng run rẩy. Cũng trách được, ở thành trấn an cư lạc nghiệp như Tuyên Thành, trường hợp máu tanh như vậy chắc là trăm năm khó gặp.
      Trong nháy mắt khi khăn tẩm rượu chạm vào miệng vết thương, tay của ta đột nhiên bị người mạnh mẽ túm lấy, hù ta suýt nữa hét to. Ngẩng đầu liền thấy nam nhân vốn hôn mê lại biết từ lúc nào mở trùng ánh mắt như muốn giết người mà nhìn ta chằm chằm. khắc đó ta thực có cốt khí mà lo lắng, tội nghiệp : “ phải ta chém ngươi đâu, đấy.”
      Nghe thấy thế, người nọ ngược lại nhàng cười lên tiếng. Nếu phải thấy bị thương ta muốn túm cái ót của đạp cho trận để hỏi xem: “cười cái gì mà cười, cười cái gì mà cười.”
      “Ta ăn qua thuốc giải, nếu ngươi cứu ta, ta liền đáp ứng cái nguyện vọng của ngươi.” xong câu đó liền nhắm nghiền hai mắt, nặng nề ngã xuống.
      Hóa ra là ăn qua thuốc giải, chẳng trách có thể chống đỡ lâu như vậy mà chết.
      Tuy rằng ta là thầy thuốc, nhưng gặp gỡ người như vậy vẫn khơi lên bản tính đùa dai của ta. Trực giác cho ta biết, tuyệt đối phải người chính nghĩa, mức độ tà khí có thể cùng Cừ Cử so sánh.
      Thời điểm xử lý xong hoàn thoàn vết thương cho trời sắp sáng, ta ngẩng đầu, bên ngoài sớm có người đứng xem nữa. Ân, cảnh máu tanh như vậy chắc là mấy ai dám nhìn.
      Trong phòng ngoại trừ nơi có ánh nến toàn bộ căn phong đều lâm vào u, ông chủ cùng Đại Ngưu đều dựa vào ghế ngủ. Việc sau đó đều là ta làm, cho nên “Sơn dương râu” cũng tựa vào ván cửa nhàng ngáy ngủ. Đối với tuổi tác của lão làm việc như vậy thực dễ dàng, cho nên ta cũng có đánh thức lão. Ta rồi, ta thực thiện lương.
      Nhưng mà, Cừ Cử chạy đâu rồi ?
      Nhìn chung quanh vòng, căn phòng lớn này thực có thấy thân ảnh màu trắng của . Nghĩ chắc đợi được liền về phòng ngủ rồi.
      Ta ngáp cái khởi động thắt lưng đến bên của sổ ngắm cảnh bên ngoài, Tuyên Thành địa phương xinh đẹp.
      Lúc này, người từ đằng sau nhàng ôm lấy ta.
      “Nha đầu, mệt mỏi đêm rồi, ta mới nấu chút cháo, mau lại đây ăn cho ấm bụng.”
      Mặt của ta nháy mắt đỏ bừng, phải vì ôm, phải vì cháo của , càng phải vì hành động thân mật của , quả là, bốn chữ “Mệt mỏi đêm” khiến người ta khỏi có những liên tưởng phong phú .
      Cừ Cử tựa đầu hõm vai ta, khẽ cười, hơi thở nhàng phả lên cổ, tiến vào lỗ tai ta, ôn nhu , ấm áp lại có chút ngưa ngứa .
      “Nha đầu, ngươi lại nghĩ bậy bạ gì vậy?”trong thanh của Cừ Cử xen lẫn chút trêu tức, cảm giác giống như chui trong đầu ta, đọc được suy nghĩ của ta vậy.
      Ta đưa lưng về phía thầm lè lưỡi, thoát khỏi vòng ôm của chạy vội tới nồi cháo kia.
      “Uống ngon … Thực… uống ngon…”
      Cừ Cử lại vẫn mang bộ dáng sợ chết nhìn ta cười tà .”Nha đầu, mới mang từ bếp lò xuống, ngươi mở lớn miệng như vậy sợ nóng sao?”
      Ta nhất thời nước mắt như mưa, cố nén cảm giác nóng rực trong miệng, dùng tay khẽ phe phẩy.”Ăn ngon… nóng…”
      Đột nhiên giường truyền đến tiếng cười, hù ta thiếu chút nữa nghiêng tay làm đổ bát cháo cầm. Cái người vốn hôm mê kia lúc này lại cố gắng ngồi dậy, dùng vẻ mặt đùa cợt nhìn chằm chằm chúng ta .
      “Mới sáng tinh mơ ta ta , ngấy sao?”
      Cừ Cử liếc mắt nhìn ngồi dậy cạnh ta liền kéo ta ôm vào ngực .”Mật Nhi nàng —— phì mà ngấy…”

      Phì mà ngấy ——

      Tay nắm bát cháo của ta bắt đầu run run …
      Kẻ lương tâm kia nhìn chúng ta như vậy càng cười ra tiếng. Ta nhất thời nhịn được, “Oành” buông bát cháo nhào qua .
      “Bổn nương nhịn ngươi lâu lắm rồi, ngày hôm qua ngươi liền cười, hôm nay vừa tỉnh ngươi còn cười!” Ta đập cái trán của hét lớn : “Cười cười cái gì, cười cái gì hả?”
      tiếng giống này của ta đánh thức mọi người trong phòng, tất cả liền xông đến.
      Cũng biết là thân thể quá suy yếu do tiếng thét của ta quá lớn, tóm lại, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cư nhiên lại lăn ra hôn mê bất tỉnh. Cái miệng của còn mang theo nụ cười, vẻ mặt kia là an tường…
      Ông chủ liếc mắt nhìn ta cái.”Chung nương, nương như thế nào lại thô bạo như vậy, gả được đâu …”
      “Sơn dương râu” sợ hãi lui về phía sau hai bước: “Oa nhi, thầy thuốc đối với bệnh nhân như thế tốt …”
      Ta thể tin nổi nhìn Đại Ngưu. Ở Ngưu gia thôn chỉ có hiểu ta nhất, có lẽ vì năng lực của ta mà chút lời hay. Đại Ngưu thế mà lại cúi đầu dùng chân vẽ vòng tròn .”Mật Nhi, vẫn là sửa lại …”
      Ta quay đầu liếc mắt nhìn Cừ Cử cái, lên trong đầu vẫn là câu kia “Phì mà ngấy” .
      Ưỡn ngực ngẩng đầu, ta hừ lạnh tiếng chạy ra khỏi phòng . Khi đó ta ràng nhìn thấy người nằm giường vốn nên hôn mê kia khóe miệng lại lộ ra nụ cười đắc ý .
      Thiên lý ở đâu, thiên lý ở đâu?

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3

      3.2: Tạo hóa thần kỳ

      Edit: Loli
      Beta: Rika
      Trong đại sảnh hôm nay cũng có nhiều người cho lắm, chỉ lác đác vài bàn có mấy vị khách vừa ăn sáng vừa giọng nghị luần về kẻ hôn mê lầu kia. Ta bước đến cửa khách điếm định bụng ra ngoài đườg dạo chút, lúc này đột nhiên sau lưng nổi lên tầng nổi da gà.
      Lại là thứ ánh mắt kia !
      Nếu hai lần ở trong Tần Tương thành chỉ là do ta ảo giác, lúc này ta dám đảm bảo có sai, lần này ta ràng có thể cảm nhận được chủ nhân của ánh mắt kia ở ngay bên cạnh mình. cẩn thận lui lại hai bước tựa vào khung cửa, ta đảo ánh mắt lên số người thưa thớt lại đường.
      Thế nhưng tất cả đều bình thường, cũng có phát người nào có chút khả nghi! Chẳng lẽ là do ta đêm ngủ đủ giấc lên sinh ra ảo giác chăng ?
      “Mật Nhi…”
      Trong đại sảnh vang lên tiếng Đại Ngưu dài giọng gọi ta.Cuối cùng ta liếc mắt cái nhìn người đường rồi chạy như thiêu như đốt vào đại sảnh kéo tay áo Đại Ngưu núp phía sau .
      Đại Ngưu sửng sốt, sau đó mặt lên tầng kì dị.
      “Mật… Mật Nhi… Ngươi cần như vậy, ta biết hôm qua ngươi…ngươi chỉ là giỡn …”
      Ta sửng sốt, chậm rãi buông tay, hoang mang khó hiểu nhìn .
      “Ngày hôm qua ta cái gì ?”
      Mặt Đại Ngưu càng ngày càng đỏ, tay chỉ vào ta ngập ngừng nửa ngày được gì cuối cùng tay che mặt chạy vội lên lầu, bộ dáng kia cực kì giống đại nương sau khi bị người ta phi lễ lại chịu phụ trách. Đột nhiên trong đầu ta nổ ầm cái. Rốt cục ta cũng biết Đại Ngưu tới cái gì .
      “Đại Ngưu ca, ta chỉ là hay giỡn , ta cũng phải nghĩ gả cho ngươi…”
      Bởi vì tên bệnh nhân lương tâm kia, chúng ta phải ở lại Tuyên Thành nhiều hơn ngày, cuối cùng khi bảy ngày ước hẹn của ta và Tiểu Toàn chỉ còn ngày là phải lập tức thực , ba người chúng ta cuối cùng cũng có thể lên đường trở về.
      Ngưu gia thôn vẫn là dáng vẻ khi chúng ta ra , cây cỏ hoàn toàn thấy phát triển. Cước bộ của ta hết sức nhàng vui sướng bước vào thôn.
      “Tiểu toàn… Ta về rồi…”
      Trong Phấn Đại cực kì im lặng… Ta đột nhiên sinh ra lạo dự cảm xấu… tốc độ nhanh hơn, ta mạnh mẽ đẩy phiến cửa khắc hoa kia. Nhưng mà, thời điểm ta nhìn thấy tình cảnh trong phòng, ta ngây dại…
      Chân mày Nhị Cẩu nhếch lên cười hỏi: “Mới mấy ngày thấy ngươi thu đồ đệ? Chúng ta thảo luận xem gọi chúng ta là cái gì?”
      Ta theo hướng ngón tay Nhị Cẩu nhìn lại, thấy được tiểu Toàn bưng hai chén trà cung kính đứng bên còn Tiểu Mai hai chân bắt chéo ngồi cắn hạt dưa.
      “Ngươi… Các ngươi…”
      Ta vỗ ngực liều mạng an ủi chính mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh…
      “Chúng ta xem như là đồng môn, theo lý phải gọi Nhị Cẩu là sư bá, còn ta là sư thúc, nhưng mà…” Đột nhiên nàng thẹn thùng liếc mắt nhìn Nhị Cẩu cái, , “Nhưng mà, ta lại là lão bà của sư bá , cái kia… thảo luận tốt …”
      Ta gật gật đầu.”Cũng đúng, ngươi là theo sư bá gọi ngươi đấy, vẫn là theo sư thúc kêu… Ngươi cái gì?” Ta còn bài đầu ngón tay để tính sổ, lại đột nhiên hiểu ra ý nghĩa điều tiểu mai .
      “Lão bà Nhị Cẩu?”
      Tiểu Mai xấu hổ gật gật đầu. Nhị Cẩu lại nhàng ho khụ cái, đứng dậy vỗ vỗ bả vai ta .
      “Mật Nhi, tuy rằng ta biếtnhững năm gần đây ngươi vẫn đối với ta thầm đơn phương ái mộ, nhưng mà, ta cưới tiểu Mai, ngươi cũng mau chết tâm , các ngươi dù sao cũng là tỷ muội a…”
      Ta nhìn đánh cái xem thường, bỏ qua Nhị Cẩu mặt mày hớn hở ôm quyền hướng Tiểu Mai .
      “Chúc mừng a, chúc mừng a!”
      sao? Thiên a, địa a. Nếu là thế này, hai phiền toái lớn của Linh Dẫn cốc được giải quyết rồi. Làm thiếu chủ, ta thực vui mừng! Nhưng mà tiểu Mai có vẻ hiểu vui mừng của ta nha, nàng vẫn thực tự kỉ chạy tới ôm ta.
      Dùng lực chút, ta “Oành” cái ngã ngồi đất.
      Nhị Cẩu rất là đau lòng chạy tới bên tiểu Mai.”Như thế nào nghịch ngợm như vậy, cẩn thận đứa !”
      Ta nghe câu đó da đầu lại run lên, ta nghĩ, cái dạng này của tiểu Mai hoàn toàn phù hợp với tù nghịch ngợm được nha … Nhưng mà, khi ta nhìn thấy nàng đem ta đá văng, dịu dàng vuốt ve bụng mình, giống như trong cái bụng bên dưới xiêm ý kia có nhét người vậy, khi đó ta cuối cùng hiểu được, hóa ra đời này còn có chuyện khiến ta cả phấn chấn như vậy. Tạo hóa cỡ nào thần kỳ, luôn ở phần đời nào đó cho ta cái “Kinh hỉ” .
      bàn cơm mảnh “tốt lành hòa hợp”,ta nằm bò bàn, ánh mắt ngừng chuyển từ Nhị Cẩu sang tiểu Mai rồi lại chuyển hướng xuống bụng nàng, ánh mắt lại từ bụng chuyển đến tiểu Mai rồi sang Nhị Cẩu. Cuối cùng Cừ Cử rốt cục chịu nổi , lông mi run rẩy cầm đũa gõ vào đầu ta.
      “Nha đầu, mau mau ăn cơm .”
      Nhị cẩu liếc liếc mắt cái nhìn Cừ Cử.”Mật Nhi, ngươi cũng trưởng thành ,ta thấy cũng tồi, sớm chút đem đại hoàn thành .”
      Ta nghĩ, Nhị Cẩu quả nhiên là Nhị Cẩu, ánh mắt quả nhiên tinh tường, liếc mắt cái liền nhìn ra Cừ Cử bất đồng. Ta hướng giơ lên ngón tay cái gật gật đầu.
      “Nhị Cẩu, năm thấy ngươi tiến bộ hơn rồi!”
      Nhị Cẩu giọng cười, rất là bình tĩnh , .”Ân, sắp làm cha đứa , tất nhiên phải tiến bộ rồi!”
      Bữa cơm diễn ra hòa thuận vui vẻ. Sau khi ăn xong, Trần nhị gia trong thôn phái người tới đây, kêu Cừ Cử đến bàn chuyện, ba người chúng ta ở trong phòng câu đươc câu chăng cùng nhau trò chuyện.
      Hóa ra là, sau khi ta rời khỏi Linh Dẫn cốc lâu Nhị Cẩu cùng tiểu mai liền thành thân, mà nương Nhị Cẩu cũng cùng cha tiểu Mai thành thân. Ta bắt đầu rối rắm, như vậy, Nhị Cẩu rốt cục đối với cha tiểu Mai là con rể hay con riêng, mà tiểu Mai nên gọi nương Nhị Cẩu mẹ chồng hay vẫn là Nhị nương đâu?
      nghĩ tới đây, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, thanh kia nghe giống như có vật gì đó rơi từ cao xuống vậy. mặt Nhị Cẩu nhất thời bừng sáng, nhanh chân chạy ra ngoài. Ta nghĩ, ta sai lầm rồi, Nhị Cẩu vẫn là Nhị Cẩu, thần mã tiến bộ, chỉ là mây bay.
      Trừng mắt liếc nhìn tiểu Mai che miệng cười trộm kia cái, đẩy cửa sổ ta ngó ra ngoài nhìn. Trong nháy mắt đó, ta như bị điện giật ngây ngẩn cả người.
      Liều tranh trong viện sụp xuống, Cừ Cử sau nhiều lần vật lộn mới có thể lảo đảo đứng lên khỏi đống cỏ đó. Mắt vừa chuyển, nhìn về hướng ta, hung hăng quát: “Chung Mật Nhi, rốt cuộc là ngươi làm gì với cái lều tranh này này vậy!”
      Ta sửng sốt, trước khi Cừ Cử kịp vào nhà ta nhanh chân chạy về phòng mình, dùng sức chặn cửa.
      Ta thề, ta ngoại trừ vứt đoạn dây thừng thòng xuống dưới ra, ta cái gì cũng chưa làm!
      Bầu trời đêm, ta cùng Tiểu Mai trốn ở trong phòng nhàng trò chuyện, ba người Cừ Cử cùng Nhị cẩu, tiểu Toàn sau khi ăn xong liền ngươi ly ta ly uống rượu , thẳng đến khi ba người ngã trái ngã phải mới tự giác trở về phòng nghỉ ngơi.
      Ta cẩn thận vuốt bụng Tiểu Mai, cảm giác được nơi đó truyền đến tiếng tim đập rất của tiểu hài tử.
      “Nha, hảo thần kỳ a.”
      Tiểu Mai cười hiền từ .”Mật Nhi, ngươi cũng mau chút lập gia đình , tại ta liền cảm thấy, gả cho người, có đứa của chính mình rất hạnh phúc .”
      Ta ngây ngô cười. Ta nghĩ, có thể sinh đứa tuấn như Cừ Cử cũng phải chuyện gì xấu .
      Bên ngoài gió lạnh phơ phất, ta từ khúc quanh nhà xí ra, giương mắt liền thấy phòng còn sáng đèn. phải ngủ sao…
      Nhất thời hứng khởi, ta kiễng chân từ từ tới dưới cửa sổ phòng , nhàng đem cửa sổ khẽ mởi ra, ta nghĩ, có thể là Cừ Cử thay quần áo ngủ a… Trong phòng, nữ nhân ngồi đối diện cách Cừ Cử cái bàn. Nàng : “Cừ Cử, rất lâu gặp là nhớ, ngươi chừng nào trở về?”
      Thoáng chốc, đầu của ta như nổ tung, ta ngờ tới Cừ Cử ngoại trừ trốn thê lại còn có cái nhà.
      Hóa ra, sét đánh đánh giữa trời quang là phân biệt ngày đêm .
      “Sư phó?” Tiểu toàn đứng ở của phòng ngái ngủ nhìn ta. Trong phòng, Cừ Cử ngẩng mạnh đầu cùng ta đối diện.
      Ta đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
      Lần đầu tiên gạt ta vụng trộm gặp lại vong thê, ta tìm trở về, lúc này đây, thê tử của tìm tới của, ta còn có thể dựa vào cái gì mà giữ lại. Ta rồi, nếu trong lòng có nữ nhân khác, cho dù cưới về ta cũng muốn làm lớn, nhưng mà, hóa ra ta mới là kẻ thứ ba chen chân vào, từ trước vậy, tại cũng thế.
      “Nha đầu!” “Chi nha” tiếng, Cừ Cử mở cửa phòng, đứng trong gió nhìn ta. bước lên phía trước, ta cũng có. Ngọn đèn trong phòng ánh hắt lên người , lờ mờ hư ảo ra thần sắc ấm áp, tựa như tiên nhân diễn lý núi côn luân.
      Ta giật khóe miệng hướng mỉm cười, sau đó lung lay trở về phòng, như vậy, tốt…
      Nhị Cẩu cùng tiểu Mai chẳng qua chỉ là xuất cốc giải sầu, ít ngày nữa liền trở về. Trước khi , Tiểu Mai lôi kéo tay ta ta mau chóng về cốc nhìn xem, nàng lão đầu đối với ta rất là tưởng niệm. Ta buông mắt khẽ mỉm cười gật đầu.
      Ta có kể cho Tiểu Mai, đây là kết quả sau khi ta suy nghĩ cặn kẽ, Cừ Cử thuộc về ta, thế giới phồn hoa này cũng thuộc về ta, lá rụng về cội, ta nghĩ đến lúc ta nên trở về…
      Sau khi tiễn bọn họ đến của thôn, ta đứng lặng ở đó hồi lâu, thẳng đến khi cảm thấy hơi lạnh mới quay người trở về Phấn Đại, nghĩ là, vừa quay người liền nhìn thấy Cừ Cử.
      vẫn như trước thân bạch y, quyến rũ dị thường, nhưng lại giống ngày thường tiến đến làm loạn đầu ta rồi cười ta, gọi ta tiếng nha đầu, cũng hứa hẹn giải thích nữ tử trong phòng hôm đó, chính là phân trần kéo ta đến phía sau núi, vẻ mặt rất là kiên định.
      Lúc đầu ta còn cố gắng vùng tay ra, nhưng sau đó nghĩ lại liền từ bỏ, ta nghĩ, ta trở về Linh Dẫn cốc, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng nhau, ta cũng nên cho cơ hội để . Tuy rằng ngày tháng thương nhau ngắn ngủi, nhưng chúng ta cũng hết lòng vì đoạn tình cảm này.
      Phía sau núi khắp nơi nở đầy hoa bồ công , gió đến thổi bay những cánh hoa trắng, cảnh tượng rất là hùng vĩ. Ta híp hai mắt nhìn hàng rào nguu thôn dưới chân núi, hốc mắt đột nhiên thấy đau xót. Hơn năm xuất cốc ta đều sống ở nơi này, người dân ở đây đối xử với ta rất tốt, ta nơi này kém Linh Dẫn cốc.
      “Ta, phải về nhà…”
      Ta túm vạt áo nhàng . Thanh kia nghe , ta cũng biết dưới tình trạng gió núi thổi khắp bốn phía này liệu Cừ Cử có nghe hay , muốn mở miệng lớn hơn chút, Cừ Cử đột nhiên nâng tay vịn lên vai ta.
      xoay bả vai ta đối diện với , dùng bờ môi mỏng nhàng với ta : “Nha đầu, ngươi có biết ta là ai ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :