1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào bất thành kiếp - Mặc Thập Nhất ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 18
      3.A Lê giả
      Edit: Rika
      Đảo mắt đầu mùa xuân, thương tích của Cừ Cử cũng tốt lên, mắt của Lô Dĩ Ngôn cũng tốt, ngày mai là có thể tháo băng. Cừ Cử biết ta còn ôm nhiều lo lắng, cho nên suy nghĩ sớm quay về Linh Dẫn cốc.
      Chàng từng len lén nhìn Lô Dĩ Ngôn, đối với việc khôi phục lại võ công cho Lô Dĩ Ngôn cũng bó tay, thủ đoạn của Mạc Quý độc ác, có phương pháp.
      ngày, ta từ Thanh Đại ra, lại phát bí mật kinh thiên động địa.
      Cửa trước của Thanh Đại, luôn luôn có kiếm khách muốn trả thù, cho nên ta cửa sau ,thế nhưng ta vừa mở cửa lại có đạo hắc ảnh lướt qua trước mặt ta, làm tay ta run run cái, hộp thuốc rơi mặt đất, dược liệu tán lạc đầy đất.
      Vừa nhặt lên vừa kiểm tra, lại thấy trước mặt đôi giầy thêu bẩn thỉu.
      Giương mắt nhìn lên, nương khom người thở hổn hển, tóc đen rũ xuống, mặc dù che lại hơn nửa mặt, nhưng có thể cảm giác được nàng khá xinh đẹp.
      nương. Ngươi có khỏe ?”
      nương kia nghe ta hỏi như vậy, gật đầu, nức nở muốn mở miệng, sau đó ngồi chồm hổm dưới đất khóc lên. Ta sửng sốt, vén váy tới.
      nương có chuyện gì khó khăn sao?”
      Nàng ôm vai, đầu vùi sâu vào khuỷu tay. Khàn giọng đáp: “Loạn thế, ác nhân giữa đường, vất kiếm được miếng bánh bao, lại bị người ta cướp…”
      Ta nhìn dáng dấp của nàng, trong lòng có chút chua chát. Bộ dáng của nàng, tựa hồ cũng là nương trong gia đình giàu có, đường lưu lạc, bôn ba giang hồ. Ta ngẩng đầu hướng phía sân nhìn cái, đưa tay nắm lấy tay nàng kéo lên.
      nương nếu chê, ở ở chỗ này chờ ta, ta chuẩn bị ít đồ ăn cho nương?”
      nương kia cảm kích gật đầu, sau đó ngẩng đầu muốn cái gì đó, thế nhưng bốn mắt nhìn nhau, đôi ta lại đều khỏi thất kinh! Ngay sau đó nàng nhanh chóng phản ứng kịp, tay đẩy ta ngã ngồi dưới đất, nhanh chân hướng phía trong ngõ hẻm chạy . Ta cũng rốt cục kịp phản ứng, từ dưới đất nhanh chóng đứng lên, đuổi theo.
      “A lê! Ngươi đứng lại đó cho ta!”
      Thành Tần Tương là thành trấn cổ xưa, đường lớn lắm, đa số đều là mấy cái hẻm quanh co khúc khuỷu như thế này. Nhưng vòng vèo hồi, cũng dề làm cho người ta chóng mặt. A Lê chạy phía trước, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, lại vô luận như thế nào đều đuổi kịp nàng.
      Chạy hồi lâu như thế, có thai nên Cừ Cử dặn ta nên vận động mạnh, ta chỉ chạy chút mà thở hồng hộc. Ta nghĩ khả năng lần này có cách nào thay Đại Ngưu đòi cái công đạo, A Lê đột nhiên dừng lại trước mặt ta. Ta nhướn mày nhìn, nhịn được bật cười.
      Đường nhiều như vậy. Mà nàng ta hết lần này tới lần khác chọn ngõ cụt.
      Thân thể của nàng có chút run, ta cũng biết nàng bởi vì sợ hay là bởi vì trời lạnh mặc xiêm y có chút đơn bạc. Đôi mắt mở to, nháy cái.
      “Ngươi muốn làm gì?”
      Ta chớp mi cái, hướng phía nàng từng bước từng bước tới.”Ta làm gì? Ngươi đây phải là biết còn hỏi sao. Ngươi làm những … chuyện tốt này, ta dạo vòng Quỷ môn quan trở về! Tham sống sợ chết thời gian dài như vậy, ngươi chưa từng chuẩn bị tâm lý bị trả thù sao?”
      Sắc mặt của nàng thoáng cái trở nên trắng bệch, từng bước lui về phía sau, trong mắt đầy kinh khủng. Trong mắt nàng phản chiếu hình ảnh của ta, hình ảnh ta đưa tay gỡ trâm cài mái tóc ra.
      “Ta… Ngươi, ngươi giết ta, chàng cả đời này cũng tha thứ cho ngươi, chàng hận chết của ngươi!”
      Tay của ta hơi chậm lại, ta cắm cây trâm trở lại. A Lê nhìn thấy màn này nhịn được cười đắc ý.
      “Đồ bỏ , nam nhân thiên hạ có biết bao nhiêu người, hết lần này tới lần khác lại thương người thương ngươi, bất chấp cả tính mạng của mình, đến mức ngu muội . . . A. . .”
      Ta giơ tay lên, cái tát xuống, thanh thanh thúy tại ngõ hẻm yên lặng có vẻ càng dễ nghe. A Lê thể tin được, bưng nửa gương mặt run rẩy quanh co ra lời. Ta giơ tay lên nắm lấy cằm của nàng, khóe miệng mỉm cười, cẩn thận quan sát nàng.
      “Ta có phải kẻ đến ngu muội hay đến phiên ngươi bình luận. Ta nếu là ngươi lúc này nhất định gì, nếu ngươi im lặng ta nghĩ có lẽ lưu lại cho ngươi mạng.”
      Ánh mắt A Lê xoay chuyển, tựa hồ suy nghĩ lời ta . lúc lâu nuốt nước miếng cái, oán hận : “Ta giết đại ngưu, trộm thi thể của tỷ muội tốt của ngươi, ép ngươi nhảy xuống vực sâu, cướp tướng công của ngươi, ta tin ngươi có thể buông tha ta!”
      Ta giọng cười, buông cằm của nàng ra, lạnh lùng nhìn chăm chú nàng.
      “Ngươi lúc này thông minh.” Khẽ cắn môi, cầm ra ngân châm, để trước ngực của nàng “Ngươi tạo nghiệt như vậy, ta giết ngươi, tương lai thế nào gặp bằng hữu của ta? Chỉ là, ta muốn ngươi cấp cho Đại Ngưu ba cái dập đầu, bằng , ngươi thể chết thoải mái được”
      Sắc mặt của A Lê càng trở nên xấu xí, lâu sau sắc mặt tái nhợt chuyển thành xám xịt, dưới ánh nắng chiều càng thêm cổ quái.
      Nhìn nàng do dự tiến lên, trong mắt như tính toán cái gì đó, lại nghĩ tới Đại Ngưu chết thảm, trong lòng nhịn được trận đau nhức, giơ tay lên lại cho nàng cái tát.
      tát này dùng hết khí lực cả người ta, cổ nàng nghiêng sang bên, cả người đều té mặt đất. Ta dùng cây trâm đâm cổ của nàng, mắt thấy những giọt máu chậm rãi rớt xuống.
      “Ngươi dập đầu hay dập đầu?”
      A lê choáng váng nhìn ta, trong miệng giọng cầu xin tha thứ: “Ta dập đầu, ta dập đầu…”
      Ta đứng dậy đem nàng hướng về phía Ngưu trang, đè nàng xuống. Trong lòng, mảnh lạnh băng. Nàng cúi thấp đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Ta dập đầu, ta dập đầu…
      ” Mặt mày vừa chuyển, lại đột nhiên dần ra tia tinh quang. Ta cả kinh, cũng kịp né tránh. Cả người A Lê người hướng phía ta đụng tới.
      “Ta dập đầu cái đầu ngươi!”
      đạo kim quang chắn trước thân thể ta. A Lê tựa như con diều đứt dây, trung xẹt qua dấu vết mờ mờ, “Thình thịch” đụng phải bức tường. Nàng cứng người, tựa hồ là rất thống khổ, há mồm nôn ra búng máu.
      Ta hơi sửng sờ, giơ tay lên chạm đến trứ tầng kia kim quang, nhìn nàng từ từ té người xuống dưới.
      Đây là lá chắn Cừ Cử cho ta. ai tổn thương được ta.
      “Ngươi phải sỡ hữu Phục Hy cầm sao? Ngươi vẫn có thể thao túng ta! Ngươi đến đây! Ngươi làm ta và những người bên cạnh sống bằng chết, ta và ngươi rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, vì sao ngươi lại làm thế với ta!” Ta tới, mở miệng hỏi, khàn cả giọng, nước mắt như vỡ đê.
      Nụ cười của Đại Ngưu, tên của Đại Ngưu, còn có dãy núi, đó vĩnh viễn là cái bóng đè nặng trong lòng ta.
      A Lê nhắm mắt, hít hơi sâu, giùng giằng ngồi dậy, dựa lưng vào tường, sau đó cư nhiên nở nụ cười.
      “Ngươi thế nào đần như vậy, ta trước đó lâu với ngươi, ta cũng bị người chế trụ. Ta căn bản cũng phải là A Lê!”
      Ta ngồi xổm trước mặt nàng, cây trâm đâm vào cổ họng của nàng. Cắn răng trầm giọng : “Ta đương nhiên biết ngươi phải A Lê, bởi vì, ta mới là A Lê!”
      Nàng hơi sửng sờ, trong mắt lóe lên tia khiếp sợ, sau đó sắc mặt cư nhiên chậm rãi hòa hoãn xuống.
      “Thôi thôi thôi. Việc đến nước này, vẫn là chết, còn có cái gì thể ?” Nàng ngẩng đầu nhìn trời chiều, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
      “Làm nhiều việc ác, mẫu thân, người đừng trách con…”
      Ta cau mày, cũng ngại tuyết lạnh, đặt mông ngồi xuống.”!”
      “Ta là Lạc , sinh ra và lớn lên ở đây, cha chết sớm, cùng nương sống nương tựa lẫn nhau. Năm mới qua lâu sau, mẹ ta thân trọng bệnh, dậy nổi, ta làm giầy rơm đến thành Tây đổi lấy tiền, sau đó gặp được sư phụ. Sư phụ cho ta biết, nàng có thể cứu mạng mẹ ta, cũng có thể cho hai mẹ con ta cuộc sống áo cơm lo, chỉ cần ta giúp nàng chuyện. Ta nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp, liền đồng ý.Sư phụ lời giữ lời, quả thực tặng tòa tòa nhà lớn cho mẹ con ta, ta cũng vui mừng theo sư phụ. Sư phụ dẫn ta vào tòa thâm sơn, sai người dạy ta lễ nghi, sữa ta ít thói quen cùng tính cách, mà kỳ quái hơn chính là, nàng ngoại trừ xiêm y màu trắng, chưa bao giờ chuẩn cho ta mặc màu khác. Tuy rằng đầy bụng hoang mang, thế nhưng vẫn cảm động và nhớ đại ân của sư phụ, vẫn dụng tâm đích đè xuống nghi vấn về chỉ thị của nàng. Sau đó, sư phụ đem Phục Hy cầm đưa cho ta, dạy ta tập đàn, ngay từ đầu ta cũng biết Phục Hy cầm là đàn gì, thẳng đến lúc thấy Đại Ngưu phát điên ở Ngưu thôn, ta mới biết Phục Hy cầm phải là đàn tầm thường, mà sư phụ cũng phải là người bình thường. Ta nghe theo lời sư phụ dặn tới Ngưu thôn, tìm được lễ cưới của ngươi và Cừ Cử, bằng vào gương mặt này thành công chia rẻ các ngươi, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của sư phụ, sau đó dùng tiếng đàn mê hoặc người.”
      Ta nghe có chút nhập thần. Dựa theo lời của Lạc , sư phụ nàng phải là người. Như vậy, , hai là thần tiên.
      “Ta muốn như vậy…” Nàng khẽ rũ hai mắt xuống.”Tuy rằng nghèo khó, thế nhưng mẫu thân vẫn luôn dụng tâm dạy ta đạo lý làm người. Chuyện giết ngươi, ta… Thế nhưng, từng bước từng bước lún sâu. Mẫu thân ở trong tay sư phụ, ta có lựa chọn nào, chỉ có thể từng bước từng bước xuống.”
      Ta lạnh lùng cười, vỗ tay cái.”Đúng vậy,chuyện xưa rất hay, giữa hiếu và nghĩa rất khó vẹn toàn, mẫu thân bị người khác chế trụ ta cũng có thể hiểu. Thế nhưng, nếu ta tin sao?”
      Lạc mỉm cười “Tin hay có quan hệ gì đâu. Thiên lý, nhân quả báo ứng, ta ly khai Ngưu thôn, về tới đây, mới biết được, bởi vì ta thể giết chết ngươi đúng hẹn, mẫu thân chịu khổ. Ta giết Đại Ngưu, sư phụ giết mẹ ta, đây là cái giá phải trả … Được rồi, được rồi… Ngày hôm nay nếu chết ở trong tay ngươi, ta cũng cảm thấy nhõm…”
      Ta híp mắt nhìn nàng. Mím môi cái, lạnh giọng hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?”
      Lạc lắc đầu.” biết, chỉ là biết sư phụ rất đẹp… nàng… Ách…”
      Thân thể nàng đột nhiên co giật, nàng ta siết chặt ống tay áo ta gắt gao buông, vài tia máu trào ra từ miệng, đôi mắt trừng lớn đáng sợ. Ta sửng sốt, tiện đà chú ý tới ngực nàng, chủy thủ lạnh băng đâm vào trái tim nàng.
      Bốn phía bắt đầu xuất tiếng người. Lạc Âen co quắp lời hấp hối sau cùng.
      “Ta thực … phải … Tha thứ cho ta…”
      Ta khiếp sợ nhìn thanh chủy thủ kia, trong đầu trận chỗ trống. Xung quanh bắt đầu có chút hỗn loạn, ta nghe được có người hoảng sợ hô: “Có người chết!” . Nghe thanh của nhiều người xung quanh, sau đó, đôi tay ôn nhu ôm lấy ta.
      “Nha đầu, đừng sợ, chúng ta về nhà…”

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 18:
      4. Tình thâm bất thọ
      Edit: Rika
      Tô tỷ tỷ biết từ nơi nào biết được tin tức, vội vã chạy tới thăm ta, tầng chăn bông quấn lấy cơ thể mà ta vẫn cảm thấy lạnh. Lúc Cừ Cử lúc trở lại trời tối đen, đầy trời chấm đầy những ánh sao nhoi. Ở phía sau chàng còn có cả A .
      Hai người lần lượt ngồi xuống bên cạnh bàn, gì.
      Tô tỷ tỷ liếc mắt nhìn, mở miệng hỏi giùm ta: “ tình ra sao, quan phủ có thể nghi ngờ Mật nhi chứ?”
      Cừ Cử giương mắt nhìn ta, nhếch miệng cười : “ có gì đáng ngại, lúc ấy có người nhìn thấy thanh chủy thủ kia từ sau lưng Mật nhi bay tới. Hơn nữa có đại công tử đứng ra can thiệp, cho nên chuyện này cũng được ép xuống, quan phủ cũng truy cứu nhiều.”
      Tô tỷ tỷ lôi kéo tay của ta thở phào cái, sắc mặt tuy rằng nhàn nhạt như cũ, nhưng cũng có tia huyết sắc.
      Hơi trầm ngâm, Cừ Cử mở miệng lần nữa.”Nhưng mà, A có chuyện cần với nàng”
      Ta sửng sốt, trong lòng có chút hoảng hốt “Lô Dĩ Ngôn xảy ra chuyện gì sao?”
      A ngẩng đầu phức tạp nhìn ta, giơ tay lên hớp ngụm trà lạnh “Nha đầu ngươi cũng thú vị, ngươi vô tâm với Nhị gia, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho Nhị gia.. . Thế nhưng ngươi có lòng…” liếc mắt nhìn Cừ Cử cái, thở dài sâu.” ngươi có lòng, ngươi lại thể ở lại bên cạnh , tội gì phải tự làm khổ mình, ngày mai tháo băng, chuyện ngươi dối bây giờ tính làm thế nào?”
      Ta nhìn ánh nến, nhíu mày. Chuyện ngày mai, luôn có biện pháp để ứng đối.
      Sáng sớm, lúc rời giường, thắt lưng có chút đau nhức, Cừ Cử chườm nóng cho ta, sau đó mang ta tới Thanh Đại. Có lẽ là hôm qua trong ngõ hẻm xảy ra án mạng, lực lượng chính tuy rằng vẫn canh giữ phía trước, nhưng lúc này cũng điều thêm vài người tới ngõ canh giữ cửa sau.
      Ta và Cừ Cử vào sân, đứng ngoài cửa Sướng Hiên các, nghe bên trong có giọng của nữ tử .
      Lô Dĩ Ngôn ngồi ở bàn, khóe miệng chứa nụ cười cười, cả người đều tản ra hơi thở ấm áp. Ngày hôm nay cố ý mặc bộ trường bào xanh nhạt. Nhìn qua tao nhã nho nhã, rất có khí khái của Cừ Cử.
      Lúc chúng ta đến, vị nương kia len lén nhìn ta cái, sau đó giơ tay lên cẩn thận gỡ từng tầng lụa trắng mặt. tầng lại tầng, đó là ánh sáng của Lô Dĩ Ngôn.
      Lúc còn lại tầng cuối cùng, Lô Dĩ Ngôn đột nhiên toét miệng cầm cổ tay nương kia.
      “Hồng Lăng nương, giọng của nương hôm nay sao có chút quái lạ?”
      nương kia sửng sốt, hốt hoảng nhìn A đứng ở bên, sau đó nuốt nước miếng, y theo kế đáp: “Hôm qua đầu hẻm có người chết, ta bị hù trận, trở về nhà bị nhiễm phong hàn mà thôi. Nhị gia cần quan tâm.”
      Lô Dĩ Ngôn mỉm cười gật đầu, sau đó từ bên hông móc ra thứ đặt vào tay nương kia, góc đứng của ta có hạn, cho nên đó là cái gì.
      “Thứ này từ sớm muốn đưa cho nương, chỉ là vẫn có cơ hội thích hợp. Ta nếu có thể phục hồi như cũ, nương cũng muốn du đãng giang hồ, chẳng biết năm nào tháng nào gặp lại, đây là vật kỷ niệm mà thôi. nương cất .”
      Nàng ta gật đầu lên tiếng, sau đó giơ tay lên đem tầng băng trắng cuối cùng mặt gỡ xuống. Ta và Cừ Cử núp sâu vào trong góc hơn.
      Trong phòng mảnh yên lặng, lát sau nghe được A giọng hỏi: “Nhị gia?”
      Tam vị công tử cũng đều giọng hỏi, tựa hồ sợ quấy rầy cái gì.
      lúc lâu, Lô Dĩ Ngôn ôn nhu : “Đại ca, tam đệ, tứ đệ, a …”
      Trong phòng trận hoan hô, thậm chí có người vui vẻ hát, tiếng ca dễ nghe to , làm nước mắt ta chảy xuống. Ta tựa vào trong lòng Cừ Cử, lôi kéo tay chàng nhàng rằng: “Chúng ta về nhà thôi.”
      Hôm nay mặt trời lên sớm, nhiệt độ khí cũng ấm lên, sáng nay ngang qua vườn hoa của khách điếm, thấy những cây cỏ xanh biếc mọc lên. ngày rất lớn, nhiệt độ khí cũng từ từ trở nên ấm áp, sáng nay ngang qua khách sạn bình dân đích vườn hoa, ta còn nhìn thấy cỏ thổ đích tân xanh biếc. Vạn vật canh tân, những tháng ngày đau khổ của chúng ta cũng trải qua, bây giờ nên bắt đầu cuộc sống mới.
      Xe ngựa dừng ở đầu ngõ, trong đó có đồ của ta và Cừ Cử. Lô Dĩ Ngôn có thể nhìn thấy ánh sáng, hai chúng ta cũng nên về Linh Dẫn cốc.
      Thế gian lộ đại để đều là như thế này, tha nhất vòng lớn luôn luôn trở lại lúc ban đầu đích nguyên điểm, chỉ là ta may mắn, dọc theo con đường này, ta gặp cả đời này đều dùng hết ấm áp dữ cảm động, đại ngưu, nhị bò, tam bò, Tô tỷ tỷ, kỷ vị công tử, a còn có lô dĩ , tối hậu còn có cái nguyện ý bạn ta sống quãng đời còn lại đích cừ cử.
      Chúng ta tay trong tay, đạp bóng, từng bước xa.
      “Chờ chút!”
      Ta quay đầu, thấy A chạy tới, sau đó kéo tay của ta kín đáo đưa cho ta cái túi .
      “Đây là Nhị gia tặng cho Hồng Lăng nương, ngươi cất . Còn có… Tam vị công tử nhờ ta tiếng cám ơn với ngươi.”
      Ta khinh khẽ lắc đầu.
      “Việc này vốn chính là do ta, hại nhiều người như vậy, bọn họ hận ta là được rồi.”
      A hé miệng cười cười, cũng khẽ lắc đầu “Đều là chuyện qua. Các ngươi đường cẩn thận.”
      “Ừ, các ngươi cũng thế!”
      Lên xe ngựa, đường nhanh chóng rời xa thành Tần Tương, rời xa Lôi Khả như bóng đen đè nặng trong lòng, cũng rời xa những người mà ta từng quý. Giống như A , tất cả mọi chuyện qua.
      Ta liếc mắt nhìn Cừ Cử ngủ gà ngủ gật, từ trong tay áo cầm ra đồ vật A đưa, mở từng tầng lụa ra, cuối cùng, ra trước mắt ta là những hạt mơ .
      Mỗi hạt đều là tinh tế chọn lựa, kích thước bằng nhau, được mài trơn nhẵn, sau đó được xâu vào với nhau bằng sợi dây đỏ, tạo thành vòng tay.
      Lật xem chữ khắc phía sau, đó có khắc bốn chữ .
      Tình thâm bất thọ.*
      (*tình cảm bất biệt)
      Nước mắt rốt cục vẫn nhịn được mà rơi xuống. Dùng hạt mai khắc bốn chữ ‘Tình thâm bất thọ’. Lô Dĩ Ngôn từ đầu biết ta là ai. . . cười với ta, vân đạm phong khinh cùng ta chuyện, kể chuyện cho ta nghe, sau đó bày ra bộ mặt ôn nhu về người trong trí nhớ, thầm lặng chúc phúc cho ta. Chỉ là vì muốn ta an tâm, hết thảy tất cả tình cảm đều chôn giấu trong ngực.
      . .
      “Ta nếu có thể phục hồi như cũ, nương cũng du đãng giang hồ, chẳng biết năm nào tháng nào năng gặp lại, đây là vật kỷ niệm mà thôi. nương cất

      “Nha đầu, nàng làm sao vậy?”
      Ta cúi đầu hơi lay động, sau đó ôm lấy Cừ Cử, từ từ nằm úp sấp tiến vào trong ngực của chàng, ôm chàng chặt.
      có việc gì, ta sao, ta chẳng qua cảm thấy, rất hạnh phúc rất hạnh phúc…”
      Cừ cử lên tiếng, chỉ là giơ tay lên vuốt mái tóc dài của ta.
      “Nha đầu, nàng hạnh phúc, nàng hạnh phúc, , cũng hạnh phúc…”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 19
      1.Tất cả đầu mối đều có, chỉ kém con đường. . .
      Edit: Rika
      Đảo mắt chúng ta trở lại Linh Dẫn cốc hơn nữa tháng. Ngày trở về liền phát Hải thúc tự ý làm chủ chuẩn bị lễ đường, ngày thứ hai ta và Cừ Cử bái lạy thiên địa, rốt cuộc chính thức thành thân.
      Sau thành hôn sinh hoạt của chúng ta cũng có biến động gì lớn, bởi vì ta có thai, tuy rằng Cừ Cử tâm tình khó chịu, mỗi đêm lại chỉ có thể than thở ôm ta ngủ. Linh Dẫn cốc bị thiêu đốt, tuy rằng được dọn dẹp tu sửa, nhưng mỗi ngày ta cũng rất bận rôn, cả người hoạt động như con quay.
      Linh Dẫn cốc chia làm bốn thôn, hồi đại kiếp nạn, hơn nửa bị phá hủy, dân làng trở nên vắng vẻ. Ta chỉ huy mọi người chỉnh đốn phen, tập trung quy hoạch những người còn lại trong thôn, mặt khác, lấy ra làng trong tộc làm nghĩa trang, an táng những người mất ở đó.
      Tất cả nhìn qua đều ngay ngắn ngăn nắp, cái cốc ngày trước tràn ngập hơi thở chết chóc nay cũng sống trở lại. Chỉ là trong lòng ta thủy chung có việc bỏ xuống được, ta nhớ thi thể của Tiểu Mai ở Ngưu thôn. Nàng và Nhị Cẩu phu thê chia lìa, đến chết cũng thể cùng ngủ mảnh đất, ta khó có thể an lòng.
      Ta vẫn cho là ta che giấu rất khá, thẳng đến tối hôm đó ta mới biết được, suy nghĩ của ta ấu trĩ.
      Đêm đó ta nằm ở trong lòng Cừ Cử, dự định tính toán làm sao đem việc này xử lý cho tốt, Cừ Cử mặt nắm chặt tay ta, mặt giọng : “ nên làm quá sức mình, đợi ngày khác thân thể nàng ổn định, ta và nàng cùng nhau quay về Ngưu thôn mang nàng về đây”
      Ta sửng sốt, nhất thời có thể hiểu được nàng trong miệng chàng là ai, chờ ta phục hồi lại tinh thần, trong lòng cảm thấy trận ấm áp.
      Làm tộc trưởng tự nhiên giống với ngày xưa, thể làm xằng làm bậy, cũng thể tùy tâm sở dục* (làm theo ý mình). Quan trọng hơn, ta phải đảm nhiệm trọng trách nặng nề. Ta nhất định phải để cho toàn bộ tộc nhân tin vào ta, tộc trưởng của bọn họ là người có thể dựa vào, những vất vả khổ sở ta chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Tuy rằng chỉ lần, nhưng ta nghĩ ta hầu như sắp nhịn được.
      Mà lúc này, Cừ Cử câu làm ta sáng tỏ, ta vĩnh viễn cũng đơn người, mặc dù ta , nhưng chàng hiểu.
      Bất tri bất giác, bước chân của mùa xuân càng đến gần, ngoài cửa sổ nước sông tan, ban ngày đêm tối luôn có thể nghe tiếng nước chảy ồ ồ.
      ngày đẹp trời, ta liệt kê lại những điển tịch của mấy đời tộc trưởng lưu lại, ngẩng đầy, cảm thấy chỉ có mình mình. Đứng dậy duỗi người, nằm vật xuống tháp chuẩn bị nghỉ ngơi chút, ngủ gật, lại bị trận hương thơm làm cho tỉnh lại. Mở mắt, đầu tiên nhìn thấy bóng lưng của Cừ Cử đứng bên cửa sổ. bàn là chén cháo bốc khói, nhìn thân hình chàng lúc này cũng mờ ảo.
      Chỉ là hình ảnh ấm áp như thế, ta lại nghĩ chàng mơ hồ có chút hài lòng.
      Đứng dậy tới bên cạnh chàng , từ phía sau lưng ôm lấy hông của chàng, sau đó làm nũng cà cạ vào lưng chàng . Chàng xoay người đem ta ôm vào trong lòng, ôn nhu .
      “Đánh thức nàng?”
      Ta lắc đầu, lôi kéo chàng ngồi xuống, mặt khuấy động chén cháo, mặt nghiêng mắt nhìn chàng.
      “Làm sao vậy? Từ lúc trở về Linh Dẫn cốc, ta vẫn luôn cảm thấy chàng dường như có tâm nặng nề.”
      Cừ Cử mỉm cười, giơ tay gõ cái lên đầu của ta: “Ngày đêm suy nghĩ cho người khác, nàng an an tâm tâm dưỡng thai, vụ lớn trong cốc, đều qua tay nàng, tại lại hỏi ta. Ta làm gì mang tâm nặng nề chứ?”
      Ta nhướn mắt nhìn chàng cười khẽ, đặt chén cháo trong tay xuống, giơ tay lên nhàng vuốt lông mày lại cho chàng.
      “Ta quen chàng cũng lâu, quá khứ kiếp trước tới, kiếp này ta bên cạnh chàng hơn ba năm, nhất cử nhất động của chàng ta sớm khắc sâu trong lòng. Cừ Cử, đời này, phải chỉ có mình chàng hiểu tất cả, ta mặc dù quan tâm tới ngượi khác, nhưng với chàng, ta vẫn hiểu”
      Cừ Cử có vẻ có chút khiếp sợ, há miệng muốn , sau lại ôn nhu vuốt tóc ta “Nàng quả nhiên khác xa so với ba năm trước. Khi đó nàng chưa xảy ra chuyện, cũng cần hao tâm tổn phí vì những chuyện này”.
      Ta rũ đôi mắt xuống, tay cầm chén trà: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều lần sinh tử, muốn thay đổi cũng khó khăn. Chàng cũng có thể yên tâm, ta giờ phải là Mật nhi của trước kia, chàng gặp phiền phức, mặc dù ta giải quyết được, nhưng ta vẫn có thể cùng chàng gánh vác.”
      Cừ cử quay đầu nhìn đám mây bất động ngoài cửa sổ, đứng dậy tới bên cửa sổ giọng rằng: “Lần này ta cùng nàng Lôi Khả, nghĩ hữu nhiều chuyện này đều kỳ lạ. nhiều ngày ta sắp xếp suy nghĩ, nhưng thủy chung cũng có kết quả. Hết thảy đều loạn cào cào, nhưng ta biết, chắc chắn có điều gì đó mà chúng ta quên mất”.
      Tinh thần ta tỉnh táo, theo ánh mắt của chàng nhìn dòng sông phía thôn Tây “Chàng là chuyện của Lạc ?”
      Cừ Cử quay đầu lại liếc mắt nhìn ta, gật đầu đồng ý với lời ta : “Như nàng , Lạc lúc đó là theo dặn dò của sư phụ nàng, thế nhưng lại đao bị mất mạng. Ta có điều tra xung quanh khu vực đó. Bốn phía chung quanh, tường vây rất cao, người bình thường khó có thể leo lên, hơn nữa theo phương hướng của con dao, là cố ý tránh cho nàng bị thương. Cho nên, thủ pháp người này nhất định là rất thuần thục, tuyệt đối có khả năng là cao thủ võ lâm.”
      Ta gật đầu, trong đầu nhớ lại tình cảnh lúc ấy : “ dao kia tựa hồ từ dưới nách ta bay tới. Vị trí rất chính xác. Mà theo Lạc , sư phụ nàng làm nhiều như thế chỉ vì muốn giết ta, thế nhưng ngày đó lại lại cố ý tách ra ta, cho nên ta nghĩ, nàng chắc là biết người ta có kết giới, nếu như phóng dao về phía ta, nhất định bị chuyển hường, cho nên nàng sợ Lạc sợ hãi ra điều gì. Cho nên. . .”
      “Phía sau chuyện này là người chúng ta quen…” Cừ Cử nắm nắm tay lẳng lặng tiếp lời.
      Ta gật đầu. Yên lặng hồi rồi mở miệng : “Năm đó ở Ngưu thôn, chàng còn nhớ lúc Đại Ngưu cùng Tiểu Toàn giống như bị trúng ta ?” Cừ Cử nhìn ta gật đầu.
      “Khi đó chúng ta hoài nghi là đàn Phục Hy, chàng trở về thiên đình điều tra nơi rơi xuống của đàn Phục Hy, thế nhưng sau này lại xảy ra quá nhiều chuyện, ta cũng chưa kịp hỏi chàng, đàn Phục Hy giờ nằm trong tay ai?”
      Cừ Cử lắc đầu “Ba trăm năm trước lúc Cầm Khương chết, đàn Phục Hy cũng tung tích, Thiên đình cũng tra ra”. Chàng giương mắt chột dạ nhìn ta :” Mọi người nghĩ A Lê trộm đànPhục Hy, nhưng chuyện này với nàng là có khả năng. Cho nên tung tích của đàn Phục Hy cũng mơ hồ, ta nghĩ, đàn Phục Hy hẳn là ai đó đem giấu
      Ta lắc đầu.”Sai rồi. Ta thấy nàng cầm.”
      Cừ Cử sửng sốt, tin trợn to hai mắt nhìn ta. Ta châm trà, cái miệng .”Lúc chàng rời Ngưu thôn bao lâu, Tiểu Mai thân đầy máu tới nhìn ta lần cuối, ta hoang mang tột đột chạy tìm Lạc . Kết quả ta thấy trong tay nàng cầm đàn Phục Hy. Lấy ngọc làm thân, lấy thiên ty làm dây. Đầu độc nhân tâm, cho nên ta nghĩ, đàn Phục Hy hẳn là nằm trong tay sư phụ Lạc . Mà người này cũng có thể là người trước kia giết Cầm Khương rồi vu hãm cho ta.”
      Cừ Cử khẽ vuốt cằm, lát sau mở miệng : “Ta hoài nghi… Nàng là Bạch Hoài.”
      Tay cầm chén trà của ta run cái, vẫy ra vài giọt, rơi vào khăn trải bàn , làm ố hai đóa hoa sơn trà.
      “Bạch Hoài tiên tử? , , tuy rằng ở khách điếm nàng lừa ta, thế nhưng nàng là tiên tử, lại là tỷ tỷ ruột thịt của chàng, chẳng lẽ nàng lại làm chuyện tổn thương tới chàng sao?”
      Cừ Cử mệt mỏi nhắm mắt lại, giơ tay lên day day huyệt Thái Dương.”Ta là choáng váng. Hai chúng ta tuy rằng thân, nhưng thủy chung là cùng thế hệ, huống chi nàng luôn luôn ôn hòa thiện lương, ta nghĩ, cũng đến mức làm ra chuyện khác người như thế, huống chi, ba trăm năm trước, tỷ ấymặc dù thể là thích nàng, nhưng cho tới bây giờ đều ghét. có lý do gì giết nàng. Ta chẳng qua chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi.”
      Ta nhíu mi hỏi: “Chàngnghĩ cái gì kỳ quái?”
      Cừ Cử trầm tư hồi, đáp: “Chẳng qua là ta cảm thấy, lần ở khách điếm kia, Bạch Hoài là lo lắng tới Thiên quy nên mới ép nàng rời , nhưng cũng dùng… Dùng phương thức như vậy, sau đóm ở Lôi Khả nhìn thấy đại phu nhân, ta có chút ấn tượng?”
      Ta gật đầu, nữ nhân như vậy, nhìn lần rất khó quên.
      “Ta vô luận là nhìn bóng lưng của nàng hay là nghe thanh của nàng, đều nghĩ nó quen thuộc cực kỳ. Ta nghĩ, nàng có đúng hay ở cùng chỗ với Mạc Quý, mà Mạc Quý vẫn luôn muốn trả thù ta, mà nàng là tâm can của ta, giết chết nàng nghi ngờ gì chính là đả kích lớn nhất đối với ta.”
      Ta nhìn chàng, đầu óc có chút quây cuồng. Trong vạn mối quan hệ, ta khó có thể hiểu hết được.
      Cừ Cử hé miệng cũng hớp ngụm tra, sau đó đột nhiên tựa như quyết định điều gì đó, nghiêm mặt : “Việc này tra , ta thủy chung khó có thể an lòng, ngày mai ta liền tới núi Phương Trượng chuyến, chuyện này nhất quyết phải tra ra”
      Ta gật đầu, ghé vào bàn, có chút uể oải nhìn chàng.
      “Vậy chàng bao lâu?”
      Chàng nhéo nhéo lỗ mũi của ta, cười : “ lâu, sáng sớm xuất phát, buổi tối trở lại. lâu rồi chưa ăn bánh hoan hỉ do nàng làm, ngay mai nàng làm xong rồi đợi ta trở về ăn”
      Ta vui mừng trong lòng, liền gật đầu đáp ứng.
      Bánh hoan hỉ, bánh hoan hỉ. . .

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 19
      2. Đất hoang tứ tộc rốt cục vẫn phải khai chiến
      Edit: Rika
      Ánh trăng nhô lên cao, dựa lưng vào cái đệm dựa ở đầu giường, nhìn hình dạng của Cừ Cử có chút buồn cười. Chàng nửa quỳ ở giường, nhìn chằm chằm vào bụng của ta nửa ngày nhúc nhích. Giơ tay lên muốn sờ lại có chút dám.
      “Nha đầu, mang thai mấy tháng, sao chút động tĩnh cũng thấy?”
      Ta giơ tay lên lấy chán trà bàn bên cạnh, khẽ nhấp ngụm: “Lúcnày mới hơn ba tháng, thế nào lại nhanh như vậy được.”
      Cừ cử lại dán lên bụng ta, siết tay ta giọng hỏi: “Thế nhưng, người ta mang thai hai tháng cũng nghén, nôn ọe rất lợi hại, sao nàng chút cũng phản ứng cũng có?
      Ta nhíu nhíu mày “Cái này, ta cũng biết, để ngày mai ta hỏi các lão nhân trong thôn chút”. xong lời này , ta đưa tay kéo chàng nằm bên cạnh ta, ta cọ cọ vào khủy tay chàng.
      “Thần tiên các chàng có hơn vạn năm sinh mệnh, vậy, thần tiên mang thai cũng mười tháng sinh con sao?”
      Cừ Cử trầm ngâm chút “Thần tiên thụ thai, hình như là mang thai ba năm mới sinh”. Ngừng lại chút, chàng đột nhiên chống cánh tay ghé vào đầu ta chăm chú hỏi: “Ta là thần tiên, nàng là con người, vậy, hài tử này…”
      Ta sửng sốt, hai tay nhịn được xoa xoa bụng, tâm trạng trầm xuống.”Chàng phải là muốn , hài tử này tám phần mười cũng ở ta trong bụng ta ngây ngốc ba năm sao?”
      Cừ Cử dời tầm mắt, nhìn chằm chằm bụng của ta trầm giọng rằng: “Tám chín phần mười là như thế.”
      Ta trừng mắt nhìn chàng nửa ngày, sau đó mặt nhìn được mà đỏ lến. Ta đẩy vai cahngf cái, giọng run rẩy: “Ta mệt rồi, chàng tắt đèn
      Cừ Cử nhìn ta tà tà cười, giơ tay lên tùy ý vung lên, toàn bộ trong phòng lâm vào mảnh tối đen, ta đưa mắt nhìn, cái gì cũng thấy, thế nhưng giây tiếp theo, ta cảm giác được nụ hôn đặt lên trán ta, khóe mắt, trái tai và cổ. Chàng thở hổn hển, đưa tay luồn dưới nách ta chậm rãi vén vạt áo ra, nhất thời khí lạnh lẽo tràn tời, thế nhưng ta lại cảm nhận được cái lạnh.
      Ta có chút xấu hổ, tuy rằng trong bụng có tiểu hài tử, thế nhưng ta và Cừ Cử chỉ ân ái đúng lần duy nhất trong mật thất, ngày thường cao lắm cũng chỉ là hôn môi.
      Này. . .này. . .
      “Như vậy… tốt.” Ta há miệng, thanh hơi khàn khàn.
      Cừ Cử ghé vào tai ta thổi hơi, thấp giọng : “Ba năm… nàng chịu được sao…”
      mặt ta đỏ lên, nghiêng đầu sang bên, mặc cho chàng ở người ta châm ngòi thổi gió, làm xằng làm bậy, cũng rốt cuộc nên lời.
      Hôm sau.
      Lúc ta tỉnh lại, bên ngoài mưa lất phất rơi, đầu mùa xuân, khí tuy có ấm hơn chút nhưng vẫn còn lạnh. bàn bày biện bữa sáng, hơi nóng vẫn còn bốc lên, chỉ là bên người ta có ai. Đưa tay sờ lên đệm giường, mảnh lạnh băng.
      Cừ Cử .
      Miễn cưỡng đứng dậy, thu thập thỏa đáng, ngồi xuống cạnh bàn vừa muốn ăn cái gì, lại nhìn thấy vật đặt bàn hấp dẫn ánh mắt ta.
      Ngọc Linh Lung…
      Trước mắt lên mấy đoạn ý niệm trong đầu, trong bóng tối chàng cầm đôi Ngọc Linh Lung ôn nhu nhét vào trong tay ta, cũng có hình ảnh trước mộ Đại Ngưu, ta quyết tuyệt đem nó trả lại cho chàng. Chỉ là hồi tưởng lại, làm cho ta hoài nghi, ta có phải từng xuất như thế ?
      Cầm lấy Ngọc Linh Lung ở trong tay hồi, sau đó đứng dậy tới bên giường đem nó thắt ở ô vuông đầu giường, sau đó lại bên cạnh bàn ngồi xuống.
      muỗng cháo vào miệng, ngọt ngào ôn nhu, ấm áp chạy thẳng vào đáy lòng.
      Hôm nay là sinh nhật Hải thúc, ta chỉ nhớ Cừ Cử ở núi Phương Trượng làm việc có thuận lợi hay , còn những việc khác ta quên mất, chỉ khi Lam Vũ đến phòng mời ta, lúc này mới nhớ tới, vội vã cùng Lam Vũ .
      Sau kiếp nạn của Linh Dẫn cốc, khó có cơ hội lại được nghe ca hát ở đây, chỉ là ta nhìn Hải Thúc trong trống rỗng, có Hoa thẩm, có Nhị Cẩu, cũng mất Tiểu Mai, tâm trạng càng khổ sở. Tâm trạng muốn đem Tiểu Mai về càng nặng nề hơn.
      Giơ tay lên day day cái trán, bên cạnh thím Minh nhìn thấy chàng, mặt liếc sân khấu tiểu sinh ca hát, mặt giọng hỏi: “Mật Nhi, ta thấy con hôm nay cứ dụi mắt, làm sao vậy?”
      Ta cười lắc đầu, cắn hạt dưa.
      có gì đáng ngại, chỉ là mí mắt cứ nháy hoài, tám chín phần là nghỉ ngơi tốt, tinh thần có chút khẩn trương.”
      Thím Minh xoay người quan sát ta, sau đó nhích lại gần.”Là mắt nào? Ta nghe con mắt trái hung mắt phải cát*, con nháy mắt nào?”
      (Mắt trái hung, mắt phải cát: tức là mắt trái nháy là báo điềm xui, mắt phải nháy là báo điềm lành)
      Ta sửng sốt, hạt dưa trong tay rơi xuống đất. Ta nở nụ cười , mặt đứng dậy hướng phía cửa đến, mặt cười ha hả “Này, đây chỉ là cách , được mê tín. Mọi người ở lại chơi vui, ta về làm bánh hoan hỉ đây”
      Thím Minh gật đầu tiếp tục xem cuộc vui, ta ra cửa thấy trời tối. Gió lạnh hàng loạt thổi qua lai, nhịn được sợ run cả người. Ta ngẩng đầu hướng phía phương bắc nhìn thoáng qua, sau đó hướng phía phía nam nhìn thoáng qua, có chút ảo não. Kỳ thực ta căn bản biết núi Phương Trượng nằm ở hướng nào.
      Chạy về nhà, đường vừa vừa nghĩ tới lời thím Minh vừa
      Mắt trái hung mắt phải cát… Thực là bất đúng dịp, vừa vặn mắt trái ta cả ngày nay cứ nháy liên tục. Chẳng lẽ chuẩn bị có tai họa ập đến sao?
      Ta tự giễu cười cười, sao có thể, chờ ta làm ra bánh hoan hỉ, tướng công của ta trở về. Còn có tai họa gì. Ta hừ tiếng, sau đó nở nụ cười về nhà.
      Ta nhóm lửa làm bánh, trong lòng bất an. Động đậy hồi cũng miễn cưỡng làm ra đĩa bánh hoan hỉ, sau đó ngồi tảng đá trước nhà chờ Cử Cử trở về.
      Trong lúc đó ca hát cũng ta, nhiều nhóm người từ trong nhà thúc ấy ra, ngang qua ta, vô cùng náo nhiệt, cực kỳ hòa thuận cùng vui vẻ. Ta cũng cảm thấy vui lây, tâm trạng cũng thoáng ổn định ít. Nhưng mà đúng lúc này, cháu của Minh thúc lại đột nhiên ngạc nhiên trợn to hai mắt, mặt nhảy nhót hoan hô, mặt ngường hướng về phía trước la to. Ta theo ánh mắt của bé, cũng khỏi sửng sốt.
      Phương Nam có đám mây nhanh chóng bay về phía này, tầng mây mơ hồ còn có người. Ta vốn tưởng rằng Cừ Cử trở về, hào hứng đứng dậy lại phát người đến phải là Cừ Cử.
      Đám mây rất nhanh dừng lại, từ đó nhảy xuống thiếu nữ mặc áo đỏ như ngọn lửa. Nàng đưa đôi mắt đẹp nhìn vòng những người chung quanh, sau đó mở miệng thanh thúy hỏi: “ Trong các người ai là Mật nhi?”
      Ta sửng sốt, tỉ mỉ đánh giá nàng, tựa hồ ta chưa từng thấy qua nhân vật như thế, biết có phải là bẫy rập gì , , do dự có nên trả lời tiếng hay , nàng ta tới nắm tay từng người hỏi.
      “Ngươi có đúng hay ? Vậy còn ngươi?”
      Ta mím môi cái, động thân về phía trước. Là phúc phải là họa, là họa tránh khỏi.
      nương tìm Mật Nhi có chuyện gì?”
      Thiếu nữ xoay người liếc mắt quan sát ta, lại gần hỏi: “Ngươi là Mật nhi?”
      Ta gật đầu. Nàng liền đưa tay kéo ta lên đám mây. Hải thúc giật mình, phất tay lên, trong tộc dưới đem đôi ta vây quanh chật như nêm cối.
      Thiếu nữ có chút nóng nảy. mặt tức đến đỏ bừng.
      “Ta từ Bồng Lai tới. Sư phụ ta là Thiên Lai lão nhân, ngươi biết chứ?”
      Bàn tay ta nắm chặt chợt buông lỏng, quan sát nàng, có chút giải thích được gật đầu “Mấy ngày trước từng gặp mặt lần.”
      Thiếu nữ giơ chân “Vậy được rồi, vậy được rồi. Cừ Cử thượng thần hôm nay đến núi Phương Trượng, biết có chỗ nào nhầm lẫn, Thiên Đình phái ba trăm binh tướng ngăn người lại cho . Sư phụ ta , tám chín phần là Thiên Đình biết việc người ở dương gian cưới vợ, bao lâu nữa có người tới bắt ngươi, sư phụ tiện ra mặt, cho nên bảo ta tới mang ngươi trốn”
      Ta chỉ nghe được nửa câu đầu của nàng, cả người lạnh như băng. tay kéo áo nàng, mở miệng hỏi: “Chàng thế nào?”
      Thiếu nữ lo lắng ngẩng đầu nhìn trời “Chúng ta vừa vừa
      Ta gật đầu, cùng nàng nhảy lên đám mây, sau đó quay đầu bảo Hải thúc an tâm. Ta có kết giới hộ thể của Cừ Cử, mặc dù có chuyện gì xảy ra cũng có gì thương tổn đến ta được.
      Thiếu nữ hành vân có chút ổn, lung lay lắc lắc làm cho cháng váng đầu óc. Ta ngồi xếp bằng xuống, cố gắng bình tĩnh lại, lúc này mới hỏi: “Thiên Đình làm tổn thương chàng chứ?”
      Thiếu nữ tự suy nghĩ chút, bĩu môi “ biết được, tiên phàm khác biệt, thượng thần mình ở thế gian đón dâu xúc phạm giới luật của trời, luôn có trách phạt, thế nhưng, ta nghe sư phụ , từ lúc ba trăm năm trước thượng thần phạm qua lần, ngoại trừ bị Thiên Lôi phạt trăm đạo, diện bích ba trăm năm, tựa hồ cũng có thương tổn gì khác. Cho nên ta nghĩ, thượng thần bên kia ra có gì phải lo lắng, người nên lo là nương đó”
      Ta cắn môi hoàn hồn trở về “Ta?”
      Thiếu nữ gật đầu “Đúng, nương phàm là nhân, nhân duyên của hai người được tiên giới chấp thuận. Thế nhưng cũng đến mức ảnh hưởng tới tính mệnh của nương, chỉ là, hài nhi trong bụng nương sợ là gặp nguy hiểm, cho nên sư phụ ta bảo ta mang ngươi trốn , y theo ý tứ của người, vô luận như thế nào trước tiên phải bảo vệ tốt hài nhi, nếu thượng thần xuống được, nương trước hết cứ đem con sanh ra, đến lúc đó ván đóng thuyền, cho dù hai người thể ở cùng chỗ, nhưng chí ít cốt nhục của thượng thần vẫn được giữ lại”
      Ta yên lặng hồi, gật đầu. Hai tay nhịn được xoa xoa bụng. Bên cạnh thân lưu quang vạn trượng, ta lại có tâm tư xem xét.
      Ba trăm năm, ta ở Hoàng Tuyền bị khổ ba trăm năm, vẫn oán hận Cừ Cử tìm ta, nguyên lai chàng bị phạt diện bích, ngồi ngây ngốc tròn ba trăm năm, hôm nay, đôi ta vất vả tu thành chánh quả, lại dễ gì có cốt nhục, rồi lại có người bắt chàng . Hạnh phúc, là thay đổi bất ngờ.
      Thiếu nữ có chút tiếc nuối nhìn ta, sau đó xoay người, đột nhiên “A” tiếng. Ta ngồi ở sau lưng nàng thấy lắm tình trạng phía trước, chỉ có thể vỗ vỗ lưng của nàng hỏi chuyện gì xảy ra.
      Nàng quay đầu nhìn ta làm động tác chớ có lên tiếng , sau đó hai tay tựa hồ bấm niệm thần chú, giây kế tiếp, ta nhìn thấy tầng kim quang tỏa ra, đem ta và nàng vây trong đó. Ta nhìn chằm chằm nàng, hoang mang giải thích được. Nhưng nhìn thần sắc mặt nàng, ta ngay cả nhúc nhích cũng dám. Qua hồi lâu, nàng rốt cục thu lại kết giới.
      Ta quay đầu lại nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
      Nàng ta quay lại nhìn ta “ biết được là ai, ta chỉ nhìn thấy hai con phượng hoàng đỏ bay qua , phía đó tựa như có người ngồi, cho nên ta làm kết giới thân.”
      Ta gật đầu, địnhnhắm mắt lại nghỉ ngơi chút, nhưng mà trong đầu lại đột nhiên vang lên lời nàng cửa . Sau đó giật mình tỉnh lại. Thúc giục nàng mau quay về Linh Dẫn cốc. Nàng ta sửng sốt, khuyên ta lát nhưng có tác dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người hướng phía Linh Dẫn cốc bay trở về.
      Trước mặt ta gió thổi to thể mở mắt được, nhưng ta vẫn thúc giục nàng mau mau trở về.
      Ta nhớ kỹ trong ghi chép của gia tộc có ghi lại rằng, Đất hoang tứ tiên tộc sỡ hữu các pháp bảo, Chung Ngô tộc là Thần Nông đỉnh, Tả Khâu gia là Long Châu, mà Cửu Phương cùng Lượng tộc theo thứ tự sở hữu Băng Hỏa Phượng Hoàng, xanh đỏ, nghe nàng ta vừa , tương xứng với ghi chép xưa. Y theo quan hệ của Tả Khâu Ngạo và Diễm Cơ, chuyến này khẳng định thể thiếu Tả Khâu gia.
      Đất hoang tứ tộc rốt cục vẫn phải khai chiến!

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 19
      3. Đại kết cục!
      Edit: Rika
      Ta ngửa đầu lớn tiếng nở nụ cười, sau đó cúi đầu bảo Hải thúc tiến vào phòng ta mang hộp gỗ khắc hoa tới. Đồ vật vừa đến trong tay ta liền mở ra trước mặt mọi người.
      viên thuốc tròn vo trong suốt vững vàng nằm trong lòng bàn tay ta.
      Ta đỡ tay Hải thúc lên, quay ra kết giới mỉm cười.
      “Việc đến nước này ta ngại cho các người biết, Chung Ngô tộc căn bản có Thần Nông đỉnh, thế nhưng…” Ta kéo dài thanh , có chút đắc ý nhìn thần sắc mặt bọn họ.
      “Thế nhưng, thuốc trường sinh bất lão ra có viên.”
      Trong nháy mắt, ta nhìn thấy ánh mắt bọn đều đỏ lên, tham lam thể che giấu được, bàn tay vừa thu lại, đem viên tuốc nắm chặt “Các người nghe đây, thuốc trường sinh bất lão chỉ có viên, đây cũng là chí bảo của tộc ta. Nhưng chỉ có viên làm sao chia cho ba người các ngươi?”
      Ba người đó liếc mắt nhìn nhau cũng lên tiếng. Ta khẽ mỉm cười : “Thuốc có thể cho các ngươi, về phần chia làm sao ta xen vào, nhưng các ngươi phải rời khỏi đất của tộc ta, được xâm phạm!”
      Tả Khâu Ngạo híp mắt quan sát ta lát, rốt cục đặt mông ngồi Hỏa Phượng cười ha hả.
      “Ta tin!”
      Thê Hàn cũng ách tiếng cười ha ha “Ta cũng tin. có Thần Nông đỉnh, tại sao lại có thuốc! Chiêu này của ngươi có tác dụng!”
      Diễm Cơ vịn vai Tả Khâu Ngạo cười cười : “Nếu như vậy, Cửu Phương thiếu chủ, chúng ta còn chờ cái gì. Phá tầng kết giới này, đánh vào trong cốc, còn lo tìm được đồ sao?” Nàng đảo mắt nhìn ta, lạnh lùng cười: “Tông chủ, đến lúc đó cũng đừng trách ta làm cho sinh linh đồ thán”
      xong nàng ta ngửa mặt lên trời cười ha hả, Hỏa Phượng Băng Hoàng nhảy lên cái, quanh quẩn trung mấy vòng mới hạ xuống, kết giới tầng thứ nhất bị phá. Trong lúc kết giới bị phá, kim quang phát ra, sau đó tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp sơn cốc. Lòng ta biết Hỏa Phượng Băng Hoàng chính là thần thú, công phá kết giới cũng chie là chuyện sớm hay muộn, chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Vì vậy ta vội vàng lôi Hải thúc qua bên cạnh, đem mật thất trong phòng thờ tổ tiên cho thúc biết, sau đó móc con dao ra cắt lên tay, đem khăn chấm vết máu, đề phòng mũi thương trong mật thất đâm vào, sau đó bảo thúc lén đem tộc nhân mang vào mật thất.
      Băng Hỏa Phượng Hoàng công kích kết giới, thanh vang vọng, ngoài cốc tộc nhân của ba tộc còn lại phất cờ hò reo phấn khích càng chấn triệt thiên địa, trong lúc nhất thời Linh Dẫn cốc bốn bề đều là địch. Ta nhìn tộc nhân của ta dần tản , chỉ mong người bên Bồng Lai kia mau gọi người tới giúp chúng ta.
      Bụng ta đột nhiên đau lên, cả người mềm nhũn ngồi xuống. Lam Vũ còn lưu lại thấy bộ dạng này của ta liền hốt hoảng, vội vã đưa tay bắt mạch cho ta.
      Ta lắc đầu, nỗ lực đứng lên.
      Hài tử của ta, oni cũng biết hôm nay chạy trời khỏi nắng, con muốn cho mẫu thân biết, con cũng theo mẫu thân xuống dưới sao?
      Bên ngoài chòi gác, ánh sáng màu xanh cùng màu đỏ tương quang hỗ trợ nhau, rất là đẹp, thế nhưng ta biết, sau cái đẹp đó là đối mặt với hàng trăm tính mạng của tộc nhân ta.
      Lam Vũ nhìn thế tiến công ngày càng hung mãnh của hai Phượng Hoàng, có chút do dự : “Tộc trưởng, Thần Nông đỉnh so với mạng người, cái nào quan trọng hơn?”
      Ta quay đầu nhìn chăm chú lúc lâu, sau đó khẽ lắc đầu cái “, thế giới này có gì quan trọng hơn mạng người. Nếu như giao ra Thần Nông đỉnh ra quả thực có thể cứu lấy được mọi người, đó cũng đáng, nhưng khi giao Thần Nông đỉnh ra, ta nghĩ có lẽ chết nhanh hơn. . .”
      Lam vũ lặng lẽ nhìn trời, trong tay nắm chặt kiếm, sau đó nhíu nhíu mày, đột nhiên có chút kích động.
      “Tộc trưởng, người xem, có phải cứu binh tới hay ?”
      Ta vui mừng trong bụng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người từ đám mây dông nghìn nghịt, chỉ là. . . Theo bóng người càng ngày càng gần, ta lại nghĩ tựa hồ lai giả bất thiện. (người tới có ý tốt)
      Quả nhiên, đám người khi tới gần Linh Dẫn cốc, hai con Phượng Hoàng đỉnh chỉ công kích, sau đó từ trong đám mây ta nghe có người hỏi Tả Khâu Ngạo làm gì. Tả Khâu Ngạo trả lời như thế nào ta biết, chỉ là tiếp theo hai con Phượng Hoàng cư nhiên sáng hơn, hung hăng quay lại công kích kết giới.
      Lòng ta lạnh , xem ra người tới phải cứu binh, ngược lại còn muốn công kích chúng ta!
      Chẳng nghĩ như thế nào, dưới gối ta đột nhiên mềm nhũn, cả người quỵ ngã xuống, hướng phía thiên binh cúi đầu.
      “Chung Ngô tộc chính là ái nữ của phụ thần thượng cổ, là tộc nhân thủ hộ của Mật Phi, cũng coi như có chút liên hệ sâu xa với Thiên Đình, chuyện ta làm ta xin nhận trách nhiệm, thế nhưng cầu các ngươi mau cứu tộc nhân của ta.”
      vị tướng lĩnh trong Thiên binh tiến lên hỏi: “Ngươi muốn gánh vác trách nhiệm thế nào?”
      Ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay ôm bụng, hai hàng nước mắt lăn xuống : “Ta tự biết tiên phàm khác biệt, con người có tiên thai càng thể tha thứ, cho nên, ta nguyện ý buông tha hài tử của ta, từ nay về sau bao giờ gặp Cừ Cử nữa”
      Lời vừa ra khỏi miệng, cả người ta đều lạnh xuống, tựa hồ ở đời này có gì là ta thể làm, có gì ta tiếp nhận được.
      Thiên tưóng ngửa mặt lên trời cười : “Ta đợi là tới bắt ngươi, nhưng chúng ta cũng được lệnh phải bảo vệ Chung Ngô tộc. Tuy các ngươi là dòng họ thủ hộ của Mật Phi, nhưng chuyện cũng qua mấy vạn năm, sớm còn như xưa, sinh tử của con người đều được quy định, chúng ta quản được!”
      Lời này vừa ra giống lợi kiếm bắn vào ngực của ta, ta ngồi bệt dưới đất, cũng đứng dậy nổi.
      Băng Hỏa Phượng Hoàng vẫn tấn công, Thiên binh Thiên tướng đứng đám mây lạnh lùng nhìn, bọn họ vội nóng nảy, chỉ chờ kết giới công phá đem ta mang .
      Ta biết vận mệnh của ta là cái gì, ta còn có thể hay nhìn Cừ Cử lần cuối. Nhìn lãnh khốc bọn họ, ta cũng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Cừ Cử lại thích A Lê, lại thích ta.
      Cửu Trọng Thiên rất cao, cao đến mức để ai vào trong mắt, chàng cảm thấy lạnh lẽo.
      tiếng vang lớn, kết giới ùng ùng run lên ba cái, Hỏa Phượng Băng Hoàng mỗi con phun miệng lửa cùng băng tuyết rơi xuống, trong cốc nhất thời băng hỏa tấn công.
      Hải thúc lôi kéo ta ngồi xuống đất, cái gì đó, thế nhưng ta cái gì cũng nghe được, ta trơ mắt nhìn bầu trời, sau đó ầm ầm tiếng lớn, kết giới tan vỡ.
      Ta ngửa đầu nhìn Hải thúc, mặt rơi lệ mặt cười : “Trời sáng.”
      Tả Khâu Ngạo cười to tiếng, từ trung rơi xuống, tay cầm trường kiếm về phía ta. Ta biết, tới để báo thù ta hủy dung . Thiên binh chỉnh tề chỉnh rơi vào trong cốc, lạnh lùng nhìn Tả Khâu Ngạo nhưng cũng muốn ra tay ngăn cản.
      Ta nghĩ, kỳ thực ý tứ của Thiên Đình là muốn ta chết.
      Trường kiếm trong tay Tả Khâu Ngạo lạnh lùng phóng tới, ta híp mắt đẩy Hải Thúc và Lam Vũ bên cạnh ra, sau đó từ từ nhắm mắt.
      Con , mẫu thân xin lỗi, thế giới xinh đep của con, người cha ôn nhu của con, mẫu thân thể cho con nhìn thấy nữa rồi. . .
      tiếng vang lớn, trước người kịch liệt chấn động, ta mở mắt, có chút dám tin nhìn màn trước mặt.
      Hồng y thiếu nữ cùng Thiên Lai lão nhân đồng loạt bảo hộ trước người ta, mà Cừ Cử cũng trừng đôi mắt đỏ rực, hoảng sợ nhìn ta.
      Bạch y của chàng còn nguyên vẹn, chỉ miễn cưỡng che được chút ít thân thể. Hai khối xương bả vai cắm mũi sắt, máu từ nơi đó chảy ra, nhìn thấy mà giật mình.
      Chàng đưa tay lên vén tóc cho ta, nhàng hôn vào mắt ta.
      “Nha đầu, xin lỗi, tướng công về trể.”
      Ta rốt cục phục hồi chút tri giác, lôi kéo tay chàng hỏi: “Chàng bị làm sao vậy?”
      Cừ Cử lắc đầu, cười đến dị thường ôn nhu “Ta sao, vết thương mà thôi, nàng ngồi đây nhìn ta như thế nào thu thập bọn họ. . . Phòng ngừa nàng kích động xông lên, cho nên. . .” Chàng giơ tay lên điểm cái vào ta, cả người ta thể cử động được nữa.
      “Nha đầu, nhất định phải nhớ kỹ, phải sống tốt, có ta ở đây, nàng và hài tử nhất định có việc gì. Nhớ kỹ…”
      Hỏa quang tận trời, chiếu lên gương mặt tại nhợt của chàng làm nó có thêm chút huyết sắc. Ta run rẩy môi muốn nhưng nên lời, chỉ có thể ở ngực lần lần hô: có việc gì, chàng là thượng thần, chàng có việc gì…
      Cừ Cử đứng dậy , đứng bên cạnh Thiên Lai lão nhân, kim quang trong tay hiển , hai cây ngân châm hung hăng đâm vào đại huyệt quanh thân.
      Ta cả kinh, Lam Vũ bên cạnh ta cũng thét ra tiếng kinh hãi: “Kim khâu thứ huyệt!”
      Ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt ngừng rơi xuống, lại bị lửa nóng xung quanh làm bốc hơi.
      Người cũng được, tiên cũng được, cơ thể mỗi người đều có cực hạn, đối mặt với cường địch có thể chống đỡ hết sức mình là tốt rồi, nay dùng kim châm đâm vào đại huyệt quanh thân, trong nháy mắt có thể đề cao công lực, nhưng đây thể nghi ngờ là biện pháp đồng vu quy tận (cùng đến chỗ chết, cùng hủy diệt), khi kim khâu thứ huyệt hết, người sử dụng cũng như đèn hết dầu. . .
      Hết thảy chung quanh đều mất thanh , ta quỳ mặt đất nhìn vài người của tam tộc cùng thiên binh thiên tướng, vài lần nguy hiểm đều bị Cừ Cử mình đảm đương đánh lui, trong ánh lửa, mỗi khi nhìn phía ta, chàng đều nở nụ cười. Ta cũng rất muốn cười với cahngf, thế nhưng nụ cười đáp bên môi ta lại hóa thành hình dạng kỳ quái, nếu là lúc bình thường, chàng nhất định gõ đầu của ta chê ta xấu, nhưng hôm nay, chàng chỉ là ôn nhu nhìn ta, câu cũng .
      Ta nhìn thấy Thiên Lai lão nhân bị thiên binh khiên chế trụ, chỉ còn lại Cừ Cử người dùng lực đánh với hai thần thú phát điên. Tả hữu giáp công, rốt cục địch lại, Cừ Cử tựa như tên bù nhìn rách nát, xẹt qua phía chân trời , bịch tiếng rơi ở bên cạnh ta.
      Diệc Cơ nổi giận, nhắm ngay Cử Cử định xuống tay. Ta cà Cừ Cử nhìn nhau, nở nụ cười. Việc đến nước này, thê cùng sinh, nhưng cầu cộng tử.
      đạo ánh sáng bay tới che mắt Hỏa Phượng, sau đó có người cản trước người Cừ Cử thay chàng nhận kích trí mạng. Bạch Hoài đưa lưng về phía Hỏa Phượng Hoàng, hướng phía Cừ Cử phun ra ngụm máu tươi, sau đó té quỵ dưới đất.
      Ta và Cừ Cử liếc mắt nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn thấy từ người Bạch Hoài tiên tử ra dáng dấp người.
      Cừ Cử mím môi, lẩm bẩm : “Cầm Khương…”
      Cầm khương mỉm cười, hỏi câu: “Thượng thần bình yên vô sao” sau đó ngã xuống.
      Trong đầu ta như có tia sáng, trong nháy mắt kết nối tất cả mọi chuyện.
      Sư phụ của Lạc là Cầm Khương. Ba trăm năm trước, Cừ Cử mang A Lê lên Cửu Trọng Hoa, Cầm Khương vì ái mộ Cừ Cử liền dùng kế giả chết, sau đó đem A Lê làm đối tượng chỉ trích của mọi người, sau đó hóa thành bộ dáng của Bạch Hoài, vẫn ở bên cạnh Cừ Cử, sau đó biết ba năm trước Cừ Cử hạ phàm gặp được ta.
      Cầm Khương có lẽ là đố kị, nổi lên sát tâm đối với ta, cho nên tìm người có tướng mạo giống A Lê đến chia rẽ tình cảm của ta và Cừ Cử. Lại ngờ Cừ Cử đặt kết giới người ta, Đại Ngưu vì ta mà chết, Lô Dĩ Ngôn vì ta mà bị mù.
      Trong khí mơ hồ bay tới trận hương khí, Cừ Cử đột nhiên trầm tĩnh lại, toét miệng cười to . Chàng ngửa mặt giọng : “ Xạ tiên tử suốt năm chịu bước ra tiên giới nửa bước, hôm nay vì ta giải nạn, vô cùng cảm kích.” tuyệt mỹ chậm rãi từ sau lưng ta tiến lên, giơ tay lên tùy ý nắm lấy Hỏa Phượng muốn nhào tới, nhàn nhạt gật đầu.
      cho cùng, nàng là đệ tử của ta, ba trăm năm trước u mê, ta mặc dù tán thưởng ngươi hạ giới cưới vọ, nhưng dù sao cũng gián tiếp chia lia các người ba trăm năm, hết thảy, là ta thiếu các ngươi, hôm nay hoàn trả, ngươi cần để trong lòng”. xong, cổ tay dùng lực chút, Hỏa Phượng tru lên tiếng thê thảm.
      Cừ Cử nghiêng đầu nhìn ta cái, bàn tay lạnh lẽo nắm tay ta mỉm cười, chàng muốn đưa tay lên nắm lấy chóp mũi ta như ngày thường, nhưng lực bất tòng tâm.
      Ta nhanh chóng mở miệng: “Đều là thượng thần, tại sao có thể có khác biệt lớn như vậy? Chàngi rốt cuộc đều giấu diếm ta cái gì?” đến phần sau, ngực gấp đến độ còn hình dáng, thanh cũng thay đổi.
      Cừ Cử nhếch miệng kềm chế nở nụ cười, gió thổi qua, tóc trán bay bay, tuy rằng mặt đầy máu, nhưng với ta vẫn nghiêng nước nghiêng thành như trước.
      “Nha đầu, ta , có gì đâu, ta làm sao có thể lừa nàng được. có, có gì cả.”
      Toàn thân ta cứng ngắc, chỉ có thể nức nở khóc. Cừ Cử chậm rãi lết tới, tựa đầu lên chân ta, mặt lên nụ cười chân thành.
      “Nha đầu, ba trăm năm trước ta làm tổn thương nàng, ba trăm năm sau ta lại lần nữa tổn thương nàng, đây hết thảy nên lấy cái chết tạ tội, nhưng ta sợ sau khi ta chết gặp được nàng nữa, ta luyến tiếc. . .”
      “Nha đầu, ước hẹn cùng nàng sống trọn đời trọn kiếp, ta sợ ta khó mà thực được, nàng phải sống tốt . . .”
      “Nha đầu…”
      “Nha đầu…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :