1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào bất thành kiếp - Mặc Thập Nhất ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 17
      1. có gì ngoài sinh ly tử biệt, gần nhau nhưng cuối cùng lại làm tổn thương người bên cạnh
      Edit: Rika
      trận tuyết lớn qua, xe ngựa đứng sườn núi, mắt nhìn xuống toàn bộ thành Tần Tương bị che phủ trong tuyết. Qua hơn nửa tháng bôn ba gian khổ, lại có hơn mười ngày bôn ba ngược xuôi, cuối cùng kỳ hạn tháng cũng đến, chúng ta lại về Lôi Khả.
      Ta đứng bên ngoài xe ngựa nhìn thành Tần Tương, cầm Thần Nông đỉnh lấy ra viên thuốc Hồi Mộng. Thuốc kia mang theo hơi ấm, nhưng cũng làm cho ta thấp thỏm yên.
      Cừ Cử từ trong xe lấy ra cái áo choàng khoát lên người ta, nhàng ôm ta. Lam Vũ cùng Minh thúc đứng sau lưng chúng ta, đồng dạng đưa mắt nhìn tòa nhà sâm nghiêm trong thành, trong mắt có chút ngưng trọng.
      “Nha đầu, nàng chuẩn bị xong chưa?”
      Ta tới gần dựa vào lòng Cừ Cử, khẽ gật đầu cái.
      Lên xe, giơ roi, thúc ngựa, bốn người chúng ta mỗi người nỗi lòng khác nhau hướng về Lôi Khả, dọc theo con đường này, càng gần Lôi Khả, lòng ta lại càng trấn định. Có lẽ là có Cừ Cử bên cạnh, có lẽ là có Hồi Mộng trong tay, cho nên ta quá lo lắng. Chỉ là, mỗi khi nghĩ tới thân ảnh của người nọ, lòng ta cũng nhịn được mà đau đớn.
      Lô Dĩ Ngôn, ngươi có khỏe ?
      Lôi Khả vẫn sâm nghiêm như trước, tường thành cao chót vót, cửa thành đóng chặt, cờ xí đón gió tung bay, còn có, người nằm nghiêng thành lâu, tay cầm Kim Bôi*, mỉm cười yếu ớt.
      (* Kim Bôi: Ly bằng vàng)
      Tựa hồ như là biết việc chúng ta đến, thả Kim Bôi hơi uống cạn ly rượu, khuynh thân nhảy xuống, nhàng rơi vào ghế chạm khắc vàng phía .
      Cừ Cử chắp tay, gió thổi qua, cuồn cuộn cuốn tay áo trắng của chàng, tóc đen bay bay, trong lúc nhất thời, khuynh quốc khuynh thành.
      Mạc Quý nhìn chúng ta, chén rượu trong tay tạm gác lại, làm như tán thưởng vỗ tay cái, sau đó đưa ánh mắt suy nghĩ nhìn chúng ta, cười : “Đợi lâu”
      Cừ Cử hé miệng cười, từ trong tay ta cầm lấy Hồi Mộng, hướng phía : “Thức ngươi muốn mang đến, người đâu?”
      Sắc mặt Mạc Quý biến đổi, nhưng cố gắng kìm nén cảm giác mừng như điên xuống. Sau đó ta chỉ cảm thấy trận hoa mắt, giống như trận gió ép tới, lúc này chính nắm cổ tay Cừ Cử chặt. Mà Cừ Cử cũng chút nào tỏ ra yếu kém, nụ cười nhàn nhạt nở khuôn mặt nhợt nhạt, tay ra vòng kim quang.
      Sắc mặt Mạc Quý khó coi, trong mắt cũng từ từ ra tia lo lắng, nhưng lại cười vô hại như cũ.
      “Ta chỉ là muốn cứu Minh Lam mà thôi, vốn là lỗi của ngươi năm đó, ngươi chẳng lẽ hổ thẹn chút nào sao?”
      Cừ Cử nhìn chằm chằm vào mắt của , mỗi câu mỗi chữ nhàng ra: “Ta cũng chỉ là muốn cắt đứt mối quan hệ với ngươi mà thôi, ân oán của ta và ngươi, cần liên lụy tới người khác, Minh Lam tỉnh lại chẳng lẽ áy náy sao?”
      Mạc Quý bình tĩnh nhìn chằm chằm Cừ Cử, lát, chậm rãi buông lỏng bàn tay ra, mũi chân nhàng điểm cái, cả người ngồi về ghế mạ vàng.
      “Theo như ngươi , người liên hệ ta tống ra khỏi Lôi Khả, thế nhưng ngươi và Hồi Mộng cần phải lưu lại. Mấy trăm năm nay, ân oán của hai người chúng ta, tổng thể thanh toán lần”
      Chén rượu vốn được Mạc Quý đưa lên môi nay cũng chậm lại, tiện đà thu tay về, hồi lâu, sau đó giọng nở nụ cười.
      “Ngươi ta cũng quên mất. Cừ thượng thần, đương nhiên ngươi là người báo cáo lên Thiên đình, làm cho Minh Lam chết thảm, hôm nay ngươi cũng như ta nữ tử phàm trần, ngươi , ta phải làm sao mới có thể gỡ bỏ mối hận trong lòng đây.
      Ta nhìn thấy sắc mặt Cừ Cử có chút tái nhợt, nghĩ đến vết thương cũ của chàng hẳn là có huyên co khác, lần thức hai ta cao giọng lên: “Chuyện của các ngươi năm đó ta cũng nghe qua, thế nhưng ta cho ngươi biết, có gì đau đớn hơn là thẳng thắn trước khi chết”
      Mạc Quý sờ sờ đuôi lông mày, hé ra khuôn mặt tà khí của thiếu niên.
      “Sinh ly?”
      Ngạo mạn lắc đầu.
      “Tình cảm nồng đậm, lâu ngày cũng dần phai , cho dù hằng ngày gặp nhau nhưng gần được nhau mới là đáng sợ nhất”
      Nghe vậy, ánh mắt Mạc Quý thay đổi, tựa hồ như có ngọn lửa bùng lên từ trong nguyên thần của thẩm thấu ra ngoài, muốn đốt cháy . Hồi lâu, trong khí mơ hồ truyền đến tiếng vang, thân thể Mạc Quý chấn động, cố nén lửa giận xuống dưới.
      “Ngươi sai, ta trông coi Minh Lam mấy trăm năn, gần nhau nhưng chạm được,thống khổ đó ta trọn đời khó quên, cho nên, đau khổ đó, ta muốn các ngươi so với ta đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần”
      Ta mím môi gật đầu cười đạm nhạt, giơ tay lên hướng Minh thúc và Lam Vũ.
      “Như vậy, ngươi thả gia gia ta và hai người bọn họ, ta và Cừ Cử cùng Hồi Mộng lưu lại, mặc cho ngươi xử trí”
      Mạc Quý nghiêng đầu đánh giá ta, tựa hồ suy nghĩ có nên tin lời của ta hay . Qua hồi lâu, hướng phía trong kêu tiếng, hai lão già bạch y liền mang gia gia ta ra.
      Gia gia ta vẫn là bộ dáng như cũ, chỉ có tóc và chòm râu bạc trắng hết. Người nhìn ta, lại nhìn Hồi Mộng trong tay Cừ Cử, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.
      “Quả nhiên, thiên ý, thiên ý!”
      Mạc Quý đưa ngón tay sờ sờ lông mày, lạnh giọng cười hỏi: “Chung Ngô lão tiền bối, lời ấy là có ý gì?”
      Gia gia quay đầu liếc mắt nhìn Mạc Quý, chậm rãi thu lại nụ cười: “Phong ấn Thần Nông đỉnh, lần mở ra cuối cùng là năm trăm năm trước, thiên ý như vậy, nha đầu kia đánh bậy đánh bạ tìm được, luyện thành viên thuốc thiên cổ. Ha ha, Chung Ngô tộc ta có người kế thừa. Về phần ngươi, ha ha, ngươi cho là ngươi có thể lấy được Hồi Mộng sao?”
      Mạc Quý gục đầu xuống đổ rượu vào Kim Bôi, làm như để ý hỏi: “Tại sao tiền bối ra những lời này?”
      Gia gia khom người nhìn ta, lại nhìn Cừ Cử, cười to : “Chàng trai trẻ, ta hỏi câu, vì sao ngươi nhất định phải giúp đỡ nha đầu cứu ta ra ngoài?”
      Cừ Cử hơi sững sờ, thu tay lại, nhìn ta giọng : “Chỉ cần nàng muốn, ta giúp nàng”
      Gia gia có lên tiếng, trực tiếp nhìn chằm chằm Cừ Cử, đột nhiên hai hàng nước mắt chảy ra: “Lần trước nhìn thấy ngươi biết ngươi phải người bình thường, ta hỏi ngươi, ngọn nguồn sâu xa ngươi biết chứ?”
      Cừ Cử gục đầu xuống, nhàng gật cái.
      Ta mờ mịt nhìn hai người, mà Mạc Quý lúc này cũng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
      “Các ngươi giờ phút này mà còn bịa đặt ra lời dối nữa sao?”
      Gia gia liếc mắt nhìn Mạc Quý cái, quay qua Cừ Cử cao giọng : “Ngươi biết chuyến này ngươi tạo thành hậu quả gì. Nha đầu kia có gì tài cán mà ngươi phải làm thế, ban đầu ta lo lắng, nhưng tính mạng của sinh linh bá tánh thể bị mất trong tay của ta. . .”
      “Gia gia, người cái gì, con. . .” Ta hướng phía trước bước bước, lại bị Cừ Cử đưa tay lôi về. Chàng hướng gia gia nhìn hồi, sau đó kéo ta mạnh mẽ quỳ xuống.
      “Ta hiểu được, hôm này ngay trước mặt lão nhân gia và thiên địa, tôn nữ và tôn nữ tế* xin cúi đầu trước lão nhân gia, người, an lành”

      (Tôn nữ: cháu , tôn nữ tế: cháu rể )


      Ta và Mạc Quý cả kinh, nhanh chóng đứng dậy cước đá vào đầu gia gia ta, mà ta chỉ có thể quỳ rạp mặt đất trơ mắt nhìn ông mỉm cười, búng máu phu ra giữa trời tuyết trắng.
      Ngày mùng tháng hai, Mặc Quý ngăn cản được, gia gia tự sát trước mặt ta.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 17
      2. Thiên thế muôn đời, nhớ kỹ, hãy chờ ta. . .
      Edit: Rika
      Đây là lần thứ mấy? Lần thứ mấy ta nếm thử cảm giác lồng ngực trống rỗng? Ta ngã ngồi dưới nền tuyết lạnh ngắt, mắt thấy Cừ Cử cung Mạc Quý đánh nhau, nhưng ngực ta có chút cảm giác nào.
      Ta mệt mỏi. . . Linh hồn của ta giống như từng chút từng chút tiêu tán .
      Thi thể gia gia chỉ cách ta có mười bước chân, nhưng cả người ta có nửa phần khí lực để lên mang ngươi về. Người cứ như vậy nửa mặt vùi vào trong tuyết, nửa mặt còn lại trưng nụ cười dịu dàng nhìn ta.
      Mạc Quý quả nóng nảy, cả người tản mát ra trận hồng quang như máu, con mắt từ tử trở nên đỏ sẫm. Trong tay của nắm quang cầu như ngọc, người cửa lướt tới, Cừ Cử tránh kịp, chỉ có thể khó khăn bày ra trện kết giới, đem ba người chúng ta vây trong đó.
      Chẳng bao lâu, tuyết chung quanh cuồn cuộn nổi lên thành vòng tròn. Trong nháy mắt liền đem hai người vây trong đó. Chung quanh lúc sáng lúc tối, cho nên khó phân biệt ai là ai.
      Chung Ngô tộc mặt dù là tiên tộc, được thần quan tâm, nhưng chúng ta chung quy cũng chưa bao giờ thấy thần, Lam Vũ và Minh thúc mở to hai mắt nhìn hồi lâu mới tỉnh lại.
      Minh thúc ngồi xuống đỡ ta từ dưới đất lên, chòm râu run rẩy hồi lâu, nên lời. Trong mắt Lam Vũ ra tia e ngại, giọng hỏi: “Tộc trưởng, tại chúng ta làm sao bây giờ?”
      Ta nhìn tuyết đọng khắp nơi, rồi nhìn gia gia dần dần bị tuyết vùi lấp, thở hắt ra hơi, cả người rốt cục khôi phục lại tri giác.
      tiếc bất cứ giá nào, mang lão tộc trưởng về nhà!”
      Theo lệnh ta ban ra, từ trong vòng tuyết truyền đến trận cười to, trầm mà tà mị, chính là thanh của Mạc Quý. Lẽ nào, Cừ Cử xảy ra chuyện?
      Lòng vừa nghĩ tới, bên kia bóng người bị tuyết cuốn bay ra, nặng nề ngã vào bên, thanh vang dội. Tuyết quanh người chậm rãi tiêu tán, Mạc Quý chắp tay đón gió mà đứng, người hồng quang phát ra càng đậm.
      liếc người đờ đẫn là ta, từng bước tới, ta nhìn thấy ở tay phải của , đoàn ánh sáng từ từ hình thành.
      “Ngươi làm hại ta mấy trăm năm đơn mình, ta ngày hôm nay cũng muốn cho ngươi nếm trải khổ sở như thế! Ha ha ha ha, đưa Hồi Mộng cho ta, bằng , ta giết nàng!”
      Cần cổ căng thẳng, trong nháy mắt Mạc Quý xuyên qua kết giới của Cừ Cử, đưa tay nắm lấy cổ ta.
      Lạnh quá, tay lạnh như ở Hoàng Tuyền Quỷ giới, có khi còn lạnh hơn.
      Trong đống tuyết có thân ảnh người giãy dụa, Cừ Cử loạng choạng đứng dậy, búng máu phun ra, nhuộm đỏ mảng lớn trươc vạt áo. Chàng nhìn chằm chằm cánh tay Mạc Quý nơi cổ họng ta, đôi mắt có chút phiếm hồng.
      “Hại người của ngươi là ta, liên quan tới nàng, có oán hận gì cứ nhằm tới ta, buông nàng ra”
      Mạc Quý đột nhiên mím môi cười, khí lực mười ngón tay tăng lên, tất cả máu của ta như tắc nghẽn, ánh mắt mơ hồ.
      “Cùng nàng liên quan? Cừ Cử, Mạc Quý ta mới là người vi phạm thiên quy. Cùng Minh Lam có quan hệ gì. Các ngươi làm cho nàng chết thảm, ta phải lí lẽ cùng ai? Các ngươi. . . đám thượng thần ở Cửu Trọng Thiên, cả đám người ra vẻ đạo mạo, liệu có mấy người có thể cảm nhận được khó khăn của ta? Ha ha, hoàn toàn biết xấu hổ mà bịa đặt lời đồn ta thành ma. Hôm nay xem ra, vô luận là nhân gian hay tiên giới, liệu còn có gì đáng giá để ta lưu luyến, ta thành ma có gì mà được! Ha ha ha ha!”
      bầu trời đột nhiên xuất đạo thiên lôi, đánh thẳng vào lá cờ tung bay tòa thành Lôi Khả, Mạc Quý sửng sốt, lực đạo tay khỏi buông lỏng vài phần, ta rốt cục mới hít được ngụm khí trong lành.
      “Thiên Lôi. . .” lẩm bẩm , do dự chút , rồi lại cao giọng nở nụ cười: “Thiên Lôi, ta mắng chửi thiên địa cư nhiên có thể rước lấy Thiên Lôi, ha ha ha, khi bọn họ vây đến bắt người, những thần tiên kia làm cho nữ tử nhu nhược chết thảm, ngươi ở nơi nào! Ta mắng ông trời! Ta chửi Thiên Đế là người biết phân biệt tốt xấu! Ta chửi lão thiên công bằng. Ha haha!”
      Vài đạo thiên lôi bổ xuống chu vi quanh người ta, thanh ùng ùng vang lên bên tai dứt, chấn động lòng người, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Đúng lúc này, Mạc Quý lại đột nhiên quay đầu nhìn ta.
      “Lam của ta khi còn sống cũng ngây thơ đáng như ngươi vậy, ta nghĩ nàng cũng thích ngươi, bằng hai chúng ta cùng chết dưới thiên lôi, có thể nàng tha thứ. Ngươi sao?”
      Ta cố gắng mở to đôi mắt híp chặt nhìn thiếu niên trước mặt, đột nhiên nhịn được nắm chặt vạt áo của .
      “Tộc nhân của ta trước khi chết vẫn hận tên ma đầu ngươi, nếu như ngươi chết họ nhất định rất vui mừng, bằng hai chúng ta, là Tộc trưởng thất trách, là sát nhân đao phủ, chúng ta cùng nhau chết dưới những đạo sấm sét này, hướng tới họ mà bồi tội?”
      Mạc Quý híp mắt nhìn ta, ngửa mặt lên trời cười to, sau đó chậm rãi giơ tay lên, trong tay chùm tia sáng, ánh sáng ngạo nghễ đối chọi với tia sét giữa trời, chỉ cần hai thứ đó chạm nhau, ta và Mạc Quý nhất định chết toàn thây.
      Ta nhìn qua bên, nhìn thấy Cừ Cử bất lực, ta chậm rãi nở nụ cười.
      “Thiên thế muôn đời. . .chàng nhớ hãy chờ ta. . .”
      đạo thiên lôi kéo tới, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trận long trời lở đất, mở mắt, người bình yên nép trong lòng Cừ Cử. Ở phía trước chúng ta, cẩm y nữ tử đưa tay cản lại động tác của Mạc Quý. Nhìn bóng lưng của nàng, dáng cao gầy, nhất định đó là mỹ nhân tuyệt thế.
      “Được rồi, người cũng mất rồi, náo loạn nhiều năm như vậy, ngươi định để nàng chết mà an lòng sao?”
      Mạc Quý híp mắt nhìn chằm chằm nàng ta, hồng quang người chợt vọt lên vài thước rồi tắt ngúm. oán giận liếc nhìn ta và Cừ Cử, xoay người biến mất trong gió tuyết.
      Ta đỡ Cừ Cử đứng lên, hướng phía nàng dịu dàng cúi đầu: “Đa tạ ơn cứu mạng của nương.”
      Nữ tử xoay người, ta khỏi hít ngụm lãnh khí. Quần áo của nàng tuy ung dung cao quý, hàng lông mày thanh nhã xinh đẹp, nhưng thể gọi nàng là thiếu nữ, nhìn qua nàng giống như phụ nhân trung niên”
      cần, ta chỉ làn muốn bớt tạo nghiệt mà thôi, là vì , phải vì các ngươi”
      Cừ Cử cau mày nhìn phụ nhân từ xuống dưới, đột nhiên mở miệng lo lắng hỏi: “Bạch Hoài”
      Phụ nhân che miệng mỉm cười: “Công tử thú vị, thiếp đâu dám giả mạo làm Bạch Hoài tiên tử xinh đẹp đại danh đại đỉnh khắp tiên giới”
      Nàng ta vừa ra câu này, những tin tức ta nghe được khi còn ở Lôi Khả trong nháy mắt ùa về. nhàng nắm chặt tay Cừ Cử, nhướn mày hỏi: “Xin hỏi, phu nhân có phải là đại phu nhân của Lôi Khả?”
      Nàng ta mỉm cười, lặng lẽ gật đầu, đợi cho quay đầu nhìn thấy thi thể của gia gia ta, nụ cười liền biến mất.
      “Lão tộc trưởng của quý tộc chết, ta đáng tiếc, thế nhưng xin hãy tin tưởng, đó phải là ý định ban đầu của . . .”
      “Vậy ý của là gì?” Môi của ta có chút run run. Đưa mắt nhìn sang Lam Vũ, giọng : “Ôm lão tộc trưởng lên xe”. xong, liền quay đầu trừng mắt nhìn đại phu nhân.
      nữ nhân hại cả trăm người của tộc ta, như thế nào đối với gia gia ta phải có chủ ý này? Ngươi muốn ta tin tưởng đao phủ như mà có thể làm việc thiện cho mọi người sao?”
      Đại phu nhân mỉm cười, khẽ lắc đầu.
      nương, tuổi trẻ tốt, sức lực dùng hết, thế nhưng tuổi trẻ cũng dễ mắc sai lầm. Ta biết ngươi sốt ruột báo thù cho gia tộc, thế nhưng ta khuyên ngươi câu. Người mất rồi, người còn sống phải sống cho tố. Ngươi bây giờ cảm thấy tộc của ngươi chết bị chết bị thương mấy trăm người, thế nhưng nếu như ngươi cứ cố ý báo thù, ngươi cũng thấy từng người chậm rãi chết trước mặt ngươi. Cừ Cử thượng thần giao chiến cùng , cũng nên biết thực lực của , nếu như ngươi cứ cố ý như vậy, đến đường cùng, ai có thể biết được. người đàn ông có thể làm cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, hề thay đổi, ta khuyên ngươi nên trân trọng người bên cạnh mình”
      Nàng từ từ quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy thương hại.
      “Nếu như. . . ngươi chặt đứt được ý muốn trả thù, ta khuyên ngươi nên nhìn ba người từng là người thân nhất của ngươi trong thành này. Nhìn bọn , rồi sau đó ngươi hãy đưa ra quyết định cảu mình”
      Ta nhìn nàng gật đầu với ta, sau đó xoay người cái biến mất vô tung vô ảnh.
      Ta ngây ngốc nhìn bọn họ cứ lần lượt biến mất trong cánh đồng tuyết, cái lạnh ập tới. Ta hướng Minh thúc và Lam Vũ khoát tay áo, ôm Cừ Cử bị thương nặng lên xe ngựa, sau đó nhìn thoáng qua tòa thành ta hận thấu xương, dứt khoát xoay người nhảy lên.
      xe ngựa, ta mực cầm khăn lau chùi thi thể lạnh ngắt của gia gia, mặt nghe Cừ Cử cho ta nghe điều bí mật mà gia gia muốn trước khi chết.
      Mạc Quý kỳ thực phải là thần, nhưng cũng phải là người.
      Việc Minh Lam chết thảm, họp lực giành được khối thiên thạch của Nữ Oa, cố gắng duy trì thi thể của Minh Lam. Sau đó liền khắp trời đất tìm phương pháp làm nàng sống lại.
      “Nha đầu, Hồi Mộng là tiên đan thần dược hiếm thấy đời này, thế nhưng, cải tử hồi sinh phải tuân theo tuần hoàn của thiên đạo, Thần Nông đỉnh mặc dù thần kỳ cũng có khả năng luyện ra loại thuốc nghịch thiên như thế. Nàng cải tử hồi sinh, bất quá chỉ là lưu lại chút sinh khí mà thôi. Việc này Mạc Quý cũng ràng, cho nên những năm gần đây hao tổn tu vi của chính mình để kéo dài tính mạng cho Minh Lam. Thế nhưng, vô luận dùng hết tất cả các biện pháp thủy chung cũng thể kéo nguyên thần của Minh Lam trở lại, ta với nàng, nàng ở địa phủ. thực tế, Minh Lam bị bắt ở lại Thiên đình”
      Chàng cau mày đổi tư thế, hít hơi dài rồi tiếp: “Mấy trăm năm trước, Vô Tự Thiên Thư từng tiên đoán, thiếu nữ thế gian làm nhiễu loạn trật tự của Thiên giới, thiên hạ đại loạn. Ta đánh bậy đánh bạ đem chuyện của hai người này báo cáo lên Thiên giới, chúng tiên Quân giai cho rằng Minh Lam đó chính là thiếu nữ trong tiên đoán, bởi vậy chút thương tiếc mà đẩy nàng vào tuyệt cảnh. Sau đó, liền đem Minh Lam nhốt vào đại lao của Thiên Cung. Giữ Minh Lam ở trời, liền có thể kiềm chế Mạc Quý, nếu như Hồi Mộng bị cướp và MinhLam trở lại vị trí cũ, trời liền có biện pháp kiềm chế nữa, tất thành mà! Gia gia lần này, chính là vì thiên hạ mà hi sinh”
      Nước mắt ta từng giọt từng giọt rơi xuống, rời vào mặt gia gia, sau đó mới rơi xuống đất. Cừ Cử thở tiếng dài, đem ta kéo vào trong lòng chàng.
      “Nha đầu, hãy khóc
      Ta níu níu vạt áo của chàng, lúc đầu vẫn giọng khóc sụt sùi, sau nhịn được mà gào khóc lên.
      Ta khóc cho Đại Ngưu, ta khóc cho Tiểu Mai, ta khóc cho gia gia, ta khóc cho tộc nhân chết thảm, ta khốc ta bất lực. Ta muốn báo thù, nhất định phải báo thù!
      Ta nghĩ ngợi, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lam Vũ vén màn xe lên, giọng : “Tộc trưởng, có người chặn xe muốn gặp người!”

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 17
      3. từng khí phách, bây giờ. . .
      Edit: Rika
      Ta ngẩng đầu đưa mắt nhìn ánh mắt hoang mang hiểu của Cừ Cừ, sau đó đưa tay áo lau khô nước mắt, đem màn xe vén lên. Sau đó nhìn thấy bên tảng đá bên đường có người đứng, ta nhịn được hoan hô tiếng rồi nhảy xuống xe ngựa.
      “Trần đại ca!”
      Trần A Nam vẫn là dáng dấp lúc trước ta gặp, thân quần áo đen, cau mày, trường kiếm treo ở bên hông, quanh thân tản mát ra cỗ hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng.
      Nghe tiếng gọi này, Cừ Cử cũng vén màn xe lên lộ ra nửa cái đầu, tuy thương thế nghiêm trọng, nhưng chàng vẫn gật đầu chào Trần A Nam. Trần A Nam khó có được lộ ra tia mỉm cười, hướng phía xe ngựa phía sau chỉ chỉ.
      “Chung nương, có người muốn gặp muội”
      Vùng lông mày ta hơi nhăn lại, trong lòng đại khái đoán được đó là ai: “Tô tỷ tỷ?”
      Trần A Nam lặng lẽ gật đầu, sau đó hướng chiếc xe ngựa kia nhìn lại, vừa vặn Tô tỷ tỷ cũng vén rèm xe ra, nửa mặt như như , ta cảm thấy do dự. mặt Trần A Nam lên tia ửng đỏ, đem đàu quay sang bên nữa.
      Ta nhìn Tô tỷ tỷ ngoắc tay với ta, rồi quay đầu lại nhìn Cừ Cử và gia gia trong xe ngựa, sau đó hướng tới Trần A Nam cúi người cái: “Trần đại ca, nhờ huynh giúp muội chiếu cố chút!”. xong, liền hướng phía Tô tỷ tỷ tới.
      Xe ngựa chạy chậm, vó ngựa đạp đường, lộc cộc lộc cộc. Sắc mặt Tô tỷ tỷ được tốt, tựa hồ giống như mới khỏi bệnh. Nàng cẩn thận nhìn ta phen, sao đó ôm ta thấp giọng khóc nức nở, lúc sau mới chậm rãi dừng lại.
      “Nhìn sắc mặt tỷ tỷ được tốt lắm, gần đây tỷ bị bệnh sao?”
      Tô tỷ tỷ cầm cái đệm lót vào phía sau, lắc đầu : “ có gì đáng ngại, chỉ là bị quân thượng giam vài ngày, thân thể thích nghi được mà thôi, nhiều ngày nay Trần Trần cũng vì tỷ mà tìm kiếm ít linh đan dược liệu cho tỷ bổi bổ thân thể, ít ngày nữa là ổn thôi”
      Ta cúi thấp đầu, ngón tay cuốn cuốn gấu áo, lời đến khóe môi lại thể ra. Tô tỷ tỷ như nhìn thấu tâm tư của ta, nắm tay ta ôn nhu cười.
      “Mật nhi, muội cần phải xin lỗi, đời này vẫn có người vì sinh mạng của muội mà muốn tốt cho muội, tâm đối đãi với muội. Đối với người như vậy, muội cần nghĩ gì nhiều, chỉ cần nhận lấy là được.”
      Ta ngẩng đầu nhìn Tô tỷ tỷ, trong lòng ê ẩm, nhào tới trong ngực nàng mà nước mắt tuôn như mưa. Tô tỷ tỷ cũng thêm điều gì, chỉ là ôm ta, vỗ vỗ lưng ta, từng chút, từng chút. . .”
      biết A cùng bốn vị công tử, bọn họ như thế nào. . .”
      Tô tỷ tỷ nhìn ta, vùng lông mày hơi nhíu lại, sau đó lại giãn ra.
      “Đại công tử, Tam công tử, Tứ công tử vẫn tốt, bị liên lụy vì chuyện này, về phần A và Nhị gia. . .”
      Lòng ta cả kinh, nhịn được xiết chặt tay Tô tỷ tỷ: “Bọn họ thế nào? Bọn họ. . .còn sống . . .”
      Tô tỷ tỷ đưa tay vỗ bàn tay ta, bảo ta an tâm, sau đó giọng : “Muội yên tâm, bọn họ vẫn còn sống, chỉ là. . .Mà thôi, lần này tỷ đưa muội gặp họ lần, đến nơi rồi, muội nhìn hiểu”. Dừng chút, Tô tỷ tỷ đột nhiên cắn môi co quắp đứng lên.
      “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có gì ổn sao?”
      Tô tỷ tỷ bỗng nhíu mày, suy nghĩ chút, lại do dự mở miệng: “Lần này ty từ trong thành ra ngoài, tỷ nhìn thấy đại phu nhân, tỷ biết muội lòng muốn báo thù, thế nhưng. . .Mà thôi, đợi muội gặp A và Nhị gia rồi quyết định!”
      Lòng ta hơi run lên, nghĩ lâu gặp Lô Dĩ Ngôn, đột nhiên giờ sắp gặp, khi gặp , ta nên cái gì? Cảm ơn cùng xin lỗi, đối với có vẻ giống như là đùa cợt.
      Ở ngoại ô có ngôi nhà, trước cửa vắng ngắt, đại môn còn treo tấm biển tên “Thanh Đại”. Đây là tòa nhà đại ca của Tô tỷ tỷ vì người mà xây lên.
      Ta nhìn cánh cửa hoa mỹ, chỉ hai năm mà sơn đỏ bong tróc từng mảng. Tô tỷ tỷ nhìn thấy biểu tình khổ sở mặt ta, giơ tay lên nhàng gõ cửa.
      “Nhị gia cùng A bị trục xuất khỏi Lôi Khả, tỷ tạm thời biết an trí họ như thế nào, trước tiên chỉ có thể cho họ ở chỗ này, chờ cho phong ba qua rồi tính tiếp. A, người tới”
      Bên trong cánh cửa vang lên tiếng bước chân cắt lời Tô tỷ tủ, ta theo tỷ tỷ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới liền sửng sốt.
      “Đại công tử”
      Đại công tử nhìn ta cũng ngạc nhiên, hai tay nhanh chóng mở cửa to ra, sau đó hướng Tô tỷ tỷ mỉm cười: “Ngươi đến rồi”
      Tô tỷ tỷ nhìn ta cái, sau đó cúi người thi lễ với Đại công tử. Đại công tử gật đầu , sau đó vào phía trong, ta nghĩ, chắc là hận ta. Nếu phải do ta, bốn huynh đệ bọn họ vui vẻ mà sống đến già.
      Trong viện, tuyết tan, hoa mai chớm nở, bên bàn đá, Tam công tử, Tứ công tử ngồi vây quanh hai bên, tựa hồ là đến chuyện gì đó rất buồn cười, toét miệng cười vui vẻ, đến khi nhìn thấy ta, trong nháy mắt ngừng lại. A vốn đưa lưng về phía ta hướng bếp lò pha trà, nghe tiếng cười bọn đứt đoạn, nhếch miệng cười nghiêng đầu, sau đó biểu tình cứng ngắt.
      Trong viện đứng đầy người, thế nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hoa mai rơi vào trong tuyết. Hồi lâu, ở hành lang có nam tử áo lam hé ra nửa khuôn mặt, mặt nở nụ cười dịu dàng, hỏi: “Sao ai gì thế? Đại ca, ai đến vậy?”
      A phục hồi tinh thần, chợt nhảy dựng lên đưa tay che kín miệng ta, cợt nhả : “Có thể là ai, ngươi cho là thúi mù lòa như ngươi còn có ai đến thăm, ngoài trừ mặt lạnh tiểu mỹ nhân, còn ai mà tốt bụng như vậy! Đúng , Tô nha đầu!” xong, tay kéo ta ra ngoài viện, mặt hướng tới Tô tỷ tỷ nháy nháy mắt.
      Tô tỷ tỷ hiểu gật đầu, từ bên hông gỡ xuống cây sáo ngọc: “Ta nhơ kỹ hôm kia Nhị gia muốn thổi sao, hôm nay ta phố tìm cho Nhị gia cây, Nhị gia ngại thử xem thanh có tốt ?”
      A quay đầu nhìn Lô Dĩ Ngôn vẫn co biểu gì khác thường, kéo ta đến trong góc phòng chậm rãi thở dài hơi, thả tay miệng ta ra. Ta nhìn mím chặt môi gì.
      Ta nhìn A , lúc lâu A cũng nhịn được mà che miệng cười rộ lên: “Ngươi làm gì mà nhìn ta như thế? Ta làm gì mà ngươi nhìn với ánh mắt đáng thương như thế?”
      Ta giơ tay lên nhàng sờ lên nửa gương mặt gồ ghề của , nước mắt nhịn được đảo quanh hốc mắt: “Mặt của ngươi. . .”
      Ánh mắt A từ từ tối sầm, hồi lâu giơ tay lên sờ mặt: “Quân thượng vì chúng ta giấu diếm , giúp đỡ các ngươi chạy khỏi Lôi Khả mà giận dữ, cho nên liền khắc mặt ta chữ ‘Xấu’. Tuy rằng ta thích đẹp đẽ, nhưng đây cũng coi như là ông trời ban ân. Lần này có ai chết, chuyện cũng qua, ta cảm thấy thực hài lòng”
      “Vậy, .. . “
      mặt A lên tia chua xót. Bĩu môi giọng : “Mới vừa rồi ngươi phải thấy rồi sao? Quân thượng phế võ công của Nhị gia, lại đem hai mắt của chọc mù, tại, khác gì phế nhân. Nếu phải có ba vị công tử cùng Tô nha đầu chiếu cố chúng ta, chỉ sợ lần này ngươi về còn được gặp chúng ta nữa”
      Nước mắt nhịn được, nóng hổi rơi xuống, lướt qua khóe miệng mặn chát rồi lạnh đến đáng sợ. Ta quay đầu nhìn trong vườn mai xa, thấy mọi người vây quanh người thổi sáo, lòng như đao cắt. từng khí phách, nay như hổ rơi vào vực sâu. Tuy rằng còn oai hùng, nhưng vẫn là người mà ta biết, là Lô Dĩ Ngôn của lúc ban đầu.
      ***
      Tựa hồ mỗi lần Cừ Cử gặp nạn, trời luôn rất nhanh nhận được tin tức, lúc này đây người đến phải là Bạch Hoài tiên tử, mà đổi thành lão nhân đầu bạc trắng. Bất quá như vậy cũng tốt, ta cũng cần phải lo lắng có chuyện lần thứ hai xảy ra.
      Ta mang thi thể gia gia, lựa chọn nơi tốt tiến hành hỏa thiêu, sau đó đem tro cốt của người bỏ vào trong cái hộp để mang về cố hương. người lớn như thế, khi hỏa thiêu cư nhiên chỉ còn lại nắm.
      nhiều ngày qua, lời của Đại phu nhân luôn vang lên bên tai ta, mỗi chữ mỗi câu, càng phát ra ràng. Ta cũng bắt đầu xem xét quyết định báo thù của mình, nếu như ta dừng lại, kết quả mang đến là cái gì?
      Gia gia chết, Lô Dĩ Ngôn thành phế nhân, mặt của A cũng bị hủy, nếu như ta tiếp tục kiên trì, kế tiếp là ai? Là Tô tỷ tỷ? Là ba vị công tử? Còn có Cừ Cử, còn có ta, tộc nhân còn lại của ta? Càng nghĩ càng cảm giác đáng sợ, càng nghĩ trái tim càng băng giá.
      Tháng giêng sắp qua, nhưng tuyết đọng thành Tần Tương vẫn như cũ chưa tan. đường có cậu bé vui vẻ cầm xâu mứt quả chơi đùa, ta ngồi xổm bên ngoài khách điếm cầm cành cây khô vẽ đường thẳng mặt đất. bên là báo thù, bên là dừng lại, vạch tới vạch lui, bên phải chằng chịt đường thẳng.
      Chẳng bao lâu, Minh thúc đứng bên người ta, thúc nhìn ta, lúc sau, mới thử mở miệng thăm dò: “Tộc trưởng, tiếp theo chúng ta. . .”
      “Quay về cốc!”
      “Tộc trưởng nghĩ thông suốt?”
      “Đúng!” Ta vỗ vỗ tay đứng dậy, dùng tuyết che vết tích mặt đất, sau đó thở dài nhõm cái. “Minh thúc, cháu nghĩ rất nhiều, báo thù, chúng ta ném mặt mũi của hơn trăm mạng người đâu ném mặt mũi của Tứ đại tiên tộc đâu. Thế nhưng, nếu báo thù, cái chúng ta nhận được lại là cái gì? Tuy rằng uất ức, nhưng cháu cần phải bảo vệ những người còn sống. Huống chi, cháu cuối cùng muốn cho gia gia cháu chết được nhắm mắt. . .”
      Minh thúc nhìn ta lên tiếng, hồi lâu thở dài hơi đưa tay lên vỗ vai ta, xoay ngưởi vào khách điếm”
      Ngày mai, Minh Thúc cùng Lam Vũ hộ tống tro cốt của gia gia về Linh Dẫn cốc, ta và Cừ Cử ở lại, chàng cần phải dưỡng thương tốt, mà ta, cũng có chuyện quan trọng cần phải làm.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 18:
      1. phải phu thê, nhưng có thể làm bạn, là thân nhân, là huynh đệ.
      Edit: Rika
      Thanh Đại, Sướng Hiên các.
      Ta an bài cho Thiên Lai thượng thần từ Phương Trượng sơn cùng Cừ Cử ở chỗ thỏa đáng. Từ lúc gõ cửa đại môn, A nhìn thấy là ta, gật đầu đường dẫn ta tới Sướng Hiên các.
      Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua những ô vuông nóc nhà chiếu vào trong phòng, rơi vào người Lô Dĩ Ngôn, ánh sáng lấp lánh. A tới góc tường cầm cái vò xanh, múc ít ô mai chua, sau đó đặt vào cái mâm, mặt cười : “Nhị gia, hôm kia ta ra ngoài gặp phải thần y, ngài là có biện pháp chữa được mắt của người, hôm nay ta mang thần y tới nhìn Nhị gia cái!”
      Lô Dĩ Ngôn tay vuốt sáo ngọc, ôn hòa cười : “A , tội gì phải làm phiền bọn họ. Ta chính là thần y, có thể cứu được hay chẳng lẽ ta còn biết? đời này. . . ngoại trừ nàng. . . có ai có thể chữa được”
      Tay A hơi chậm lại. Tiện đà nhếch miệng cười đem ô mai bỏ vào trong tay Lô Dĩ Ngôn.
      “Nhị gia, nếu như nhớ nàng, ta nhờ ba vị công tử hỗ trợ mang nàng đến cho gia nhìn cái.”
      Lô Dĩ Ngôn giọng cười, cầm sao ngọc giơ tay lên gõ vào đầu A , sau đó cầm trái mơ trong tay.
      cần, hôm qua đại ca đoàn người bọn họ rời khỏi Lôi Khả. Nàng an toàn và vui vẻ là được rồi. Ta tại hình dạng như thế này làm sao để nàng thấy được? Chỉ thêm thương cảm mà thôi.”
      A giương mắt nhìn ta cái, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Lô Dĩ Ngôn.
      “Nếu Nhị gia muốn gặp lại, vậy cần phải phối hợp trị liệu cho tốt. Các vị công tử, đều là người nhà, nên phụ tấm lòng của họ.”
      Lô Dĩ Ngôn hé miệng , cầm quả mơ trong tay lột ra, nhét vào miệng tinh tế nhai lát mới mở miệng : “Vậy để thần y vào
      A cười đáp ứng, chạy đến cửa kéo ta vào. Ta thầm thở phào nhõm, vừa hành lễ : “Dân nữ Hồng Lăng bái kiến Nhị gia”
      Thân thể Lô Dĩ Ngôn bỗng dưng cứng đờ, quả mơ trong tay rơi xuống đất, bắn ra xa. mặt A lên vẻ kinh hoảng, giọng hỏi: “Nhị gia làm sao thế?”
      Lúc này Lô Dĩ Ngôn mới lấy lại tinh thần, lúng túng xua tay cười : “Để nương chê cười. Chẳng qua là cảm thấy thanh của nương nghe giống người bằng hữu của ta, A , ngươi có giống ?”
      A thở phào nhõm, châm ly trà đặt vào trong tay Lô Dĩ Ngôn. Trêu ghẹo : “Từ khi nha đầu kia , Nhị gia vẫn nghi thần nghi quỷ như vậy. Thế nhưng. . . , lần đầu tiên ta nghe Hồng Lăng nương chuyện cũng rất ngạc nhiên. Bất quá, tại nha đầu kia về Linh Dẫn cốc, nghĩ đến nàng làm chúng ta hốt hoảng, còn nàng thực cho rằng Nhị gia người Đế Đô làm nhiệm vụ.”
      Lô Dĩ Ngôn gật đầu, lặng in , đôi mắt có tiêu cự cứ nhìn ở góc tường, trống rỗng đến đáng sợ.
      A vài câu rồi liền lui ra ngoài. Ta mặt Lô Dĩ Ngôn ta chuẩn bị bắt mạch, mặt làm bộ mạn bất kinh tâm* hỏi: “Nhị gia giọng ta giống vị bằng hữu của người, vị bằng hữu này. . .”
      (*Mạn bất kinh tâm: thờ ơ, để ý)
      Lô Dĩ Ngôn dịu dàng cười, tay kia nắm chặt cây sáo.
      “Ừ, nàng là người rất tốt, rất đáng làm bạn. Nàng từng cứu mạng ta. Chúng ta, thiếu chút nữa là phu thê, thế nhưng. . . có duyên mà có phận, ta phải là người trong lòng của nàng, thủy chung thể chạm tới trái tim nàng. A, nương, ngươi làm sao vậy?”
      Ta giật mình, lúc này mới chú ý ta tự chủ nắm chặt mạc môn của . Nếu là trước đây, hẳn có gì, thế nhưng hôm nay bị phế võ vông, thân thể giống như trước kia, so với người bình thường cũng chẳng bằng.
      “A, thực xin lỗi, chỉ là nghe Nhị gia ra câu này, làm ta nhớ đến chuyện xưa”. Ta thu tay, lấy từ trong hòm thuốc ra bộ ngân châm “Nhị gia có hứng thú nghe ?”
      Lô Dĩ Ngôn vén ống tay áo lên, gật đầu.
      Ta châm kim lên đỉnh đầu rồi ôn nhu : “Lúc ta còn trẻ, từng thích người, nhưng khi ta lấy hết dũng khí thổ lộ tình cảm của mình, lại phát người vẫn luôn thích là chị em tốt của ta. Khi đó ta cam lòng, ta cảm thấy mình so với nàng ấy cũng kém, thế nhưng kết quả lại làn cho người tổn thương. Sau đó, ta nghe người khác , kỳ thực lúc hai người ấy còn , hai người biết nhau, là thanh mai trúc mã, hai nhà định hôn sau này cho hai người. Khi đó, ta mới cảm thấy bình thường trở lại, ta hiểu . . .”
      “Thời gian”. Lô Dĩ Ngôn tiếp lời ta, cười : “Là thời gian, đúng thời điểm gặp đúng người”
      Ta mỉm cười, hai tay đặt lên huyệt thái dương của nhàng xoa. “Là thời gian, người đến trước là chủ. Ta khi đó thua vì mình là người đến sau. Thế nhưng sau đó ta hiểu ra rằng, kỳ thực chuyện lại phải như thế”.
      Lô Dĩ Ngôn từ từ nhắm hai mắt lại, ngửi mùi long diên hương từ từ tỏa ra trong phòng, dần dần yên ổn: “Vậy, ra là chuyện gì xảy ra ?”
      Ta nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên.
      “Trước tiên, ta có vấn đề xin hỏi Nhị gia. Người Nhị gia nhất là ai? Huynh đệ thân nhất là ai? Người thân có khả năng vứt bỏ nhất là ai? Người bạn thể bỏ được là ai?”
      Lô Dĩ Ngôn cau mày trầm tư lát, sau đó môi mỏng khẽ : “ nhất chính là nàng. Huynh đệ thân nhất là ba huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử. Người thân có khả năng vứt bỏ nhất chính là nghĩa phụ nuôi ta hơn hai mươi mấy nắm, người bạn bỏ được, là. . . A
      Ta mím môi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên, vẻ mặt A như có điều suy nghĩ nhìn chúng ta. Tay ta thêm chút lực đạo, rồi hỏi tiếp: “Vậy, nếu như trong số những người này, bất đắc dĩ phải chọn giết người, Nhị gia chọn ai?”
      Lô Dĩ Ngôn sửng sốt, hai mắt có tiêu cự đột nhiên toát ra ưu thương. Mênh mang mảnh, biểu kinh khủng cùng vô lực.
      Ta đạm đạm cười, hướng A gật đầu bảo an tâm, giơ tay lên nhàng phất qua hai má , bảo nhắm mắt lại.
      “Nhị gia, ta chỉ là ví dụ. Người cũng có thể trả lời”
      Lô Dĩ Ngôn nắm sáo ngọc trong tay càng thêm chặt, lộ các khớp xương trắng bệch. Đôi mày cũng nhíu chặt lại, lúc sau, rốt cục buông tha, bất đắc dĩ cười cười lắc đầu: “ dối gạt nương, thể chọn lựa được”
      Ta gật đầu. Bỏ thêm vị thuốc vào chén chuẩn bị sẵn, vừa vặn ngồi vào trước mặt .
      “Ta đương nhiên cũng giống như Nhị gia, khó có thể chọn lựa, về sau cho ta biết, kỳ thực, chuyện này cũng thể lựa chọn”. Nhìn biểu tình dần buông lỏng của , ta cười : “ , trong lòng của mỗi người to lớn, cũng chia ra những khu vực khác nhau, tình cảm cũng khác nhau. Sau đó đem họ hảo hảo ghi tạc vào trong lòng. phải là phu thê, nhưng có thể là bạn, là người thân, là huynh đệ. Những người này, mặc dù thể ai cũng thương như nhau, nhưng mất người, trái tim như mất khối vậy. . .”
      Sắc mặt Lô Dĩ Ngôn khó phân biệt vui buồn. Ta đại khái cũng dám chọc tới vị tiểu bá vương này, hồi lâu thấy đột nhiên thoải mái nở nụ cười.
      “Thâm ý trong lời của nương, tại hạ hiểu, đa tạ. . .”
      Ta cười, quay đầu nhìn về phía A , lại nhìn thấy trong mắt có tầng nước trong suốt.
      Ta đối với Lô Dĩ Ngôn, phải là vợ, thế nhưng cũng là bằng hữu tốt nhất của ta, giữ ở trong lòng, thể dứt bỏ. Mà A rốt cục cũng hiểu, ở trong lòng của Lô Dĩ Ngôn, cũng có vị trí của , nếu như bị tổn thương, Lô Dĩ Ngôn cũng đau lòng cho . . .
      Thuốc trong chén dần dần kết lại, ta đem chúng điểu chế thành thuốc mỡ, vẽ loạn vải trắng, cẩn thận bọc lại đôi mắt của Lô Dĩ Ngôn. Ta tin tưởng, bao lâu, nhất định có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
      Như ta , Lô Dĩ Ngôn tuy phải là người rất quan trọng, nhưng cũng là miếng thịt trong lòng ta, ta thiếu , cố gắng hết sức mình, hoàn trả lại đôi mắt cho .
      Lúc ta rời là chạng vạng, tâm tình của tuy vẫn cón ít áp lực, nhưng trong lời có chút hỉ nộ. A đường đưa ta ra hẻm , cũng gì, chỉ là đưa cho ta túi ô mai.
      cho ta biết, Lô Dĩ Ngôn vẫn nhớ ta thích ăn quả mở, thỉnh thoảng lại bảo mua về ít, mỗi ngày lấy ra chế biến, còn lại đều cất trong vò gốm xanh.
      Ta nhìn túi mơ trong tay, trong lòng khỏi chua xót. Hướng phía A phất tay cái, sau đó đạp ánh nắng chiều , được hơn mười bước, đột nhiên nghe tiếng A gọi ta. Quay đầu nhìn lại, thân bạch y, nửa mặt che tấm lụa mỏng, đẹp đến kinh thiên động địa.
      mở miệng vừa cười vừa : “Cảm tạ!”
      Ta xoay nửa người, nhìn A , đột nhiên cảm thấy ánh trời chiều của thành Tần Tương đặc biệt đẹp.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 18:
      2. Chân tướng năm đó
      Edit: Rika
      Lúc ta trở lại khách điếm, Cừ Cử vừa trị liệu vết thương xong, từ lầu xuống ăn cơm chiều, đợi ta trở về, cợt nhả nắm tay ta cùng nhau ngồi xuống bên cạnh bàn.
      Phía đối diễn là lão đầu râu bạc, ta nhìn thấy quen mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả chung trà, rốt cục nhận ra đó chính là người ta nhìn thấy trong Côn Lôn kính, là người cùng Cừ Cử cái gì mà thiện ác tất báo, nghĩ đến đời trước ta bị giam trong Côn Lôn kính, ở Hoàng Tuyền ba trăm năm bị gió cát thổi vào, cũng có tay lão giả góp phần. Nghĩ nghĩ, ánh mắt phát ra tia căm tức.
      Lão đầu tựa hồ cảm giác được ta bất thiện, giương mắt nhéo nhéo chòm râu, phất trần giương lên cười : “Lão đạo thế nhưng có chỗ nào đắc tội nương?”
      Ta thu liễm sắc mặt, ngoan ngoãn cười.”Thượng thần gì vậy… Thượng thần… Chỉ là có chút…” Càng càng cảm giác mình uất ức, đơn giản đứng lên đem túi bả vai ném xuống, chân đạp lên cai ghế, hai tay mạnh vỗ mặt bàn: “Lão đắc tội với ta!”
      Lão đầu sửng sốt, liếc nhìn Cừ Cử, im lặng lên tiếng.
      Ta rống to: “Ta hỏi lão! Cái gì gọi là thiện ác tất báo? Hừ? Lão dựa vào cái gì nhất định cho rằng ta làm chuyện sai lầm?”
      Lão đầu vừa sửng sốt. Dùng cùi chỏ đụng Cừ Cử. giọng hỏi kỹ: “Ngươi từ đâu nhặt được nha đầu này?”
      Sắc mặt Cừ Cử hơi lộ ra xấu hổ, cúi đầu lùa hai miếng cơm, nghiêng đầu giọng giải thích: “Thượng thần, nàng là chuyển thế của A Lê, trước đó nàng còn bị giam trong Côn Lôn kính…”
      mặt lão đầu nhanh chóng ra biểu tình hiểu . Sau đó tay vuốt chòm râu lắc đầu liên tục ảo não: “Thảo nào thảo nào, ta cảm thấy nhìn quen mắt, quả nhiên, vòng vo hồi thế nhưng tính tình vẫn như trước thay đổi.”
      Ta sửng sốt, có chút biết làm sao. Lão nhận thức ta? Hơn nữa, nghe ngữ khí tựa hồ trước kia giống như là muốn đem ta đưa vào chỗ chết. Thu liễm chút, hơi lộ ra lúng túng, quét vòng khách nhân chung quanh, ta đem chân ghế lấy xuống, quy quy củ củ ngồi vững vàng.
      “Ta hỏi lão, lúc trước vì sao lão lại thiện giả tất báo? Lão nếu có như vậy, ta có thể bị chàng đem giam vào trong cái gương rách kia ư?”
      Ta đoán chừng, lão làm thần tiên mấy vạn năm, chưa nghe ai đem thượng cổ thần khí gọi là cái gương rách nát, thình lình nghe ta gọi như vậy, chén trà trong tay loạng choạng đổ ra ít nước trà. Hồi lâu, Cừ Cử mở miệng .
      “Nha đầu, việc này, trách được thượng thần. Đương niên làm như vậy, là vì cứu tính mệnh của nàng.” Cừ Cử thấy khuôn mặt hoang mang giải thích được của ta, buông chén xuống giải thích ràng.
      “Nhân gian còn có vương pháp, Cửu Trọng Thiên càng nghiêm khắc. thần tiên tốt, làm mất mặt Thiên giới. Thiên giới vốn cũng cho con người đặt chân lên, ta mang nàng Thiên trở thành điều chỉ trích của mọi người, Cầm Khương vừa chết, càng dấy lên lửa giận của chúng thần, sau đó cáo trạng đến Thiên Đế, chỉ sợ nàng rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Thiên Lai thượng thần cùng Xạ cùng đưa ra quyết định, đem nàng nhốt trong Côn Lôn kính, là trừng phạt nghiêm khắc, hai là cũng có thể dẹp loạn cơn giận của chúng thần, bảo toàn cho nàng cái mạng. Thế nhưng, chúng ta lại nghĩ tới, Côn Lôn kính cư nhiên đem nàng đưa đến Hoàng Tuyền.”
      Ta trừng hai mắt, nhìn Cừ Cử và Thiên Lai, lại từ Thiên Lai nhìn về Cừ Cử. Đây chính là chuyện đời trước, ta nhớ kỹ nhưngkhông nhiều lắm. Hơn nữa ta cũng phải là người quá để bụng, huống chi, lão vì muốn tốt cho ta, nghĩ lại ánh mắt oán giận cùng động tác thô bạo của ta khi nãy, nhất thời hoảng hốt giật mình.
      Giơ tay lên cấp lão nhân kia rót chén rượu, mong lão người lớn để bụng.
      “Tự dưng lại nhắc tới chuyện xưa, ôi chao, bỏ qua . . .”
      Cừ Cử đảo mắt nhìn ta, nhịn được “Xì xì” nở nụ cười. Mặt ta đỏ lên, vội vàng dùng cái chén cầm lên che mặt.
      Mấy ngày gần đây, thương thế của Cừ Cử dần ổn định, lão Thiên Lai , chỉ cần dùng pháp thuật từ từ điều dưỡng cũng có gì đáng ngại. Mà Lô Dĩ Ngôn cũng khá ổn. Đa số thời gian đều nắm dưới mái hiên sưởi nắng.
      Hôm nay, khí trời khá tốt, thế nhưng trong trung lại phiêu phiêu sái sái rơi xuống ít tuyết. Ta ngồi chồm hổm ở trong sân rang thuốc, Lô Dĩ Ngôn ngồi bên bàn đá chuyện làm nhiện vụ trước kia, có rất nhiều tin thú vị. Ta bị chọc cho vui vẻ, cúi gập người ôm thắt lưng cười khan, hai người vui đùa chuyện, chợt nghe bên ngoài sân truyền đến tiếng đao kiếm đánh nhau.
      A cười từ trong nhà lấy ra trà cụ, ở bên cạnh ta nổi lên lò lửa, đặt ấm nước lên,lúc này mới vỗ vỗ tay cười : “ nương cần kinh ngạc. Chỉ là người tìm đến trả thù mà thôi”
      Ta ngẩn ra, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Lô Dĩ Ngôn, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại có kẻ thù tới?”
      Lô Dĩ Ngô đưa tay vuốt sáo bên hông, nhàn nhạt cười : “Trong ngày thường giang hồ đả thương giết người cũng khá nhiều, ngày xưa ỷ vào võ công cao cường, lại có Lôi Khả đứng phía sau, uy phong bát diện, hôm nay võ công mất hết, lại bị trục xuất lôi khả, tự nhiên là có thù báo thù có oán báo oán liễu. Thế nhưng, có đại ca lại phái người bảo hộ, cho nên tới giờ vẫn chưa có ai tiến vào được trong này.”
      Ta nhàn nhạt “A” tiếng, cầm đóa hoa mai đùa giỡn đầu ngón tay, bên cười vói Lô Dĩ Ngôn.
      nương quả nhiên là giống. Tuy rằng giọng tương tự nàng, thế nhưng tính tình khác biệt trời vực. Nếu là nàng, rất khó mà cùng ta ngồi ngắt hoa ngắm cảnh.”
      Nghe đến ta trong trí nhớ, ta nhất thời hứng thú, vịn cánh tay reo lên: “Luôn nghe Nhị gia về nàng, ta lại tò mò, nếu như nàng ở đây, Nhị gia có phản ứng gì?”
      Lô Dĩ Ngôn cười, dấu vết nắm tay ta bỏ ra, sau đó quơ quào tới dưới tàng cây mai, ngửi sâu cái.
      “Nếu là nàng, nhất định cao giọng bảo ta giảng hòa. Bên ngoài, người ta nàng là thần y tính tình cổ quái. Thế nhưng, lòng của nàng so với ai cũng mềm mại hơn cả. Nàng muốn người ta khổ, muốn người khác bị thương, cũng thể nhìn người gặp ủy khuất. Ta vì từng cứu nàng để nàng bị thương, kết quả lại làm cho bằng hữu của nàng chết thảm. Lần đó, ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng tức giận như thế, bạt tai ta, khiến nó ong lên.”
      Ta biết, là lần Đại Ngưu bị chết đại ngưu chết lần kia. cái tát kia, nghe đến, chỉ cảm thấy bàn tay tại vẫn còn đau.
      “Vậy, Nhị gia hận nàng sao?”
      Tựa hồ là nghe được chuyện gì thú vị, mặt Lô Dĩ Ngôn nở nụ cười thoải mái : “ nương, ngươi gì vậy? người, vô luận đối phương làm cái gì, bị thương tâm, khổ sở, nhưng tuyệt đối hận…”
      Ánh mắt của ta lặng lẽ tối sầm xuống, nhìn Lô Dĩ Ngôn đứng dưới cây mai, cảm giác từ trước tới giờ ta chưa từng hiểu .
      “Hồng Lăng nương, ta có thể vì nương thổi khúc được ? Vẫn muốn thổi cho nàng nghe, nhưng vẫn chưa từng có cơ hội, say này, chỉ sợ là cũng còn cơ hội nữa.”
      Ta gật đầu, ngồi xuống bên bàn. Cố gắng đè nén kích động trong lòng: “Công tử, mắt người bây giờ nhìn được, ta và nàng có giọng tựa như nhau. Công tử cứ tạm thời coi ta như nàng cũng được, thổi khúc, ta nghĩ nàng nghe được”
      Lô Dĩ Ngôn mỉm cười, đem cây sáo đặt ở bên môi, nhàng bật hơi thổi ra những thanh.
      Bên ngoài viện, những thanh đao kiếm tựa như phai nhạt theo tiếng sáo Lô Dĩ Ngôn thổi. A ngồi xổm nhìn lò lửa, mặt nở nụ cười màng danh lợi, còn Lô Dĩ Ngôn bàn tay hơi run.
      phá , tiếng sáo du dương chợt đình chỉ. Lô Dĩ Ngôn lấy tay chống đầu, tựa người vào cây mai cả buổi lời nào, lòng ta run sợ, cuống quít chạy tới.
      “Người có khỏe ! Lô… Nhị gia?”
      Lô Dĩ Ngô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt bị vải băng lại, nhưng ta cảm giác được cau mày. tìm kiếm tay ta, sau đó nhàng ôm ta vào trong lòng. Ở bên tai ta giọng
      “Mật nhi…”
      Mười ngón cứng đờ, cảm thấy viền mắt nóng lên. Giơ cánh tay lên nhàng đặt bên hông của .
      Lô Dĩ Ngôn, Lô Dĩ Ngôn. . .Đáp ứng ta, huynh nhất định phải hạnh phúc …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :