1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Thượng Vạn Tuế - Đại Ôn (C44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Hoàng thượng vạn tuế - Chương 29

      Edit: Tịch Ngữ #Zly @macngulau

      tới Thương Hợp Thuấn, Phạt Vũ Vương có nghe qua chuyện của thầy ấy từ miệng các giáo viên khác, tuy mới hai mươi lăm tuổi, nhưng là nghiên cứu sinh nổi tiếng ở đại học nước ngoài. Chín tuổi học xong chương trình tiểu học. Sau đó nhảy lớp, mười hai tuổi vào lớp mười, còn những bạn đồng lứa với năm đó vừa tốt nghiệp tiểu học.

      Năm nào cũng đứng nhất, từ được gọi là thần đồng, lúc tốt nghiệp thi đậu trường đại học nước ngoài, năm đó chưa tới mười lăm.

      mình nước ngoài, kế đó làm nghiên cứu sinh, vốn dĩ tiền đồ vô cùng triển vọng, chờ khi tốt nghiệp xong ở lại trường cũng thành vấn đề, nhưng Thương Hợp Thuấn hai mươi tuổi, nhất quyết muốn quay về cố hương của mình, trở thành thầy giáo tiểu học.

      Có rất nhiều người việc làm này của ngu xuẩn, ràng có thể phát triển tốt hơn, kết quả lại chọn trở thành thầy giáo quèn.

      Còn Thương Hợp Thuấn nghĩ như thế nào, người ngoài làm sao biết được? Tóm lại, cấu tạo não của thần đồng và người bình thường có chút khác nhau.

      Thẩm Cảnh thầm nghĩ người này có chút bí hiểm, nhưng từ việc tặng cậu chút sách có thể nhìn ra được, người này bình thường hay thầm quan sát cậu, nếu tới tìm cậu.

      Chẳng lẽ, muốn đào tạo trẫm thành thần đồng?

      Thẩm Cảnh đứng bên cạnh giá sách trong tiệm sách suy tư, Tống Hiểu Hoa ở cạnh đưa tay kéo cái, đôi mắt to chớp chớp, hỏi: “ Thẩm Cảnh, muốn mua sách gì?”

      sửng sốt, nghiêng mặt sang bên, mới nhớ chuyện chính của mình, nhón chân lên, cầm lấy quyển sách ‘Bá tước Monte Cristo’ lại cầm cuốn ‘Vi thành’ (*), tóm lại cuốn nào thuận mắt cầm , mặc kệ mấy loại sách đó có liên quan gì tới nhau hay , cuối cùng bản thân ôm nổi, Tống Hiểu Hoa liền giúp cầm vài cuốn.

      (*)Bá tước Monte Cristo của tác giả Alexandre Dumas; Vi thành围城 của tác giả Qian Zhongshu.

      Khương Hồng Cầm quay đầu nhìn lại, liền thấy mặt Thẩm Cảnh sắp bị chồng sách che khuất, vội vàng tới nhận mấy quyển sách từ tay đứa .

      Còn chưa , rất nặng.

      Khương Hồng Cầm nhìn tên sách, ngây dại, giật mình hỏi: “Thẩm Cảnh, con xem hiểu à?”

      Tuy Thẩm Cảnh biết hết, nhưng muốn bị Khương Hồng Cầm hoài nghi, trả lời: “Con cũng biết hết, xem hiểu, có thể tra từ điển mà.”

      Lúc này, Khương Hồng Cầm mới gật đầu, lại thấy Thẩm Cảnh liên tục cầm đề ôn tập, đến khi cầm được nữa, mới lưu luyến đến quầy tính tiền với Tống Hiểu Hoa và Khương Hồng Cầm.

      Khương Hồng Cầm nhìn dáng vẻ kia của liền : “Lần sau lại đến, nhiều sách như vậy đủ cho con xem thời gian dài.”

      Nữ nhân viên ở quầy thu ngân kinh ngạc nhìn Thẩm Cảnh, còn tưởng người lớn mua nhiều sách để xem, ngờ người muốn mua là đứa , : “Các em là lợi hại, biết được nhiều chữ như vậy!”

      Khương Hồng Cầm cười rộ lên, đáy mắt lơ đãng toát ra tia sáng tự hào, : “Đâu có, thằng bé chỉ mới học năm nhất, chưa biết nhiều chữ, biết thằng bé có đọc hiểu hay .”

      Nữ nhân viên bán hàng nhận quyết sách lia nhanh, : “Vậy cũng rất giỏi rồi, có đứa con như vậy phải nên vui mừng lắm sao?”

      Khương Hồng Cầm nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh, gật đầu, : “Đương nhiên vui mừng rồi, có cha mẹ nào thích con cái mình ham học, cháu nó có thể chủ động như vậylà tốt rồi.”

      Tống Hiểu Hoa đứng bên cạnh, hiểu hỏi Thẩm Cảnh: “ Thẩm Cảnh, tại sao phải đọc nhiều sách như vậy? Chữ trong sách em biết, sao biết nhiều chữ như vậy?”

      Thẩm Cảnh lại bắt đầu lừa gạt em : “Tôi thường xem TV, nên biết.”

      Tống Hiểu Hoa gật đầu, chu miệng, gõ cái đầu mình, : “ lợi hại, Hiểu Hoa cũng xem TV, nhưng vẫn biết nhiều chữ.”

      Thẩm Cảnh an ủi: " sao, qua vài lần nữa là em hiểu thôi.”

      Tống Hiểu Hoa cười với Thẩm Cảnh, : “Ừm, đến lúc đó có phải em cũng lợi hại như Thẩm Cảnh, đúng ?”

      “Đương nhiên.”

      Thẩm Cảnh nhìn gương mặt quả táo của bé, ngày nghỉ thứ nhất, Tống Hiểu Hoa ở nhà, thể trọng tăng lên ít, gương mặt càng mũm mĩm hơn trước, đáng tiếc biết vì sao, cái mũm mĩm này rơi vào đáy mắt Thẩm Cảnh lại đáng thế chứ.

      Thẩm Cảnh cảm thấy đúng liền xoa mắt mình, tuyệt vọng với chuyện thẩm mĩ của mình càng ngày càng vặn vẹo.

      phải Thẩm Cảnh và Hiểu Hoa đây sao?” Giọng trầm lắng pha chút thành thục của người đàn ông vang lên, thanh vô cùng quen thuộc.

      Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên, thấy gương mặt Thương Hợp Thuấn đằng sau cuốn sách ‘Cách bồi dưỡng trẻ thành thiếu niên tốt.’

      Thương Hợp Thuấn cũng là giáo viên dạy toán học ở lớp 2, Tống Hiểu Hoa rất thích , thấy người nào đó liền buông tay Thẩm Cảnh ra – cái tay lúc nãy bé vẫn nắm chặt tha, chạy như điên, gọi: “Chào thầy ạ!!”

      Thương Hợp Thuấn sờ đầu Tống Hiểu Hoa, vươn tay bế bé lên, nhưng bất đắc dĩ Tống Hiểu Hoa quá nặng, kiên trì bế được vài giây, đành đặt bé xuống đất.

      Tống Hiểu Hoa bên cạnh Thương Hợp Thuấn, ngước khuôn mặt cực kì nghiêm túc lên, hỏi: “Thầy à, thầy ở đây làm gì vậy?”

      Thương Hợp Thuấn đáp: “Mỗi lần cuối tuần là thầy đến đây mua sách.”

      “A! Như vậy nhà thầy có rất nhiều sách ạ?” Tống Hiểu Hoa kích động hỏi.

      Thương Hợp Thuấn gật đầu, trả lời: "Có hơn nghìn cuốn.”

      Tống Hiểu Hoa hét to, quay đầu với Thẩm Cảnh: “ Thẩm Cảnh, thầy lợi hại, thầy đọc sách nhiều hơn nữa.”

      Mắt Thẩm Cảnh tối sầm lại, quay đầu sang bên khác.

      Trẫm từng xem ít tứ thư ngũ kinh, chỉ là trẫm lấy ra khoe khoang thôi, nếu phải đếm, chắc chắn hơn nghìn, cộng thêm số sách trẫm vừa mới xem, ai nhiều hơn ai hử?

      Hơn nữa, bé mau nhìn sách ta đọc , trẫm cũng muốn thổ tào. (*)

      (*)Thổ tào: chuyện nể mặt ai.

      Khương Hồng Cầm thanh toán xong mấy quyển sách, lúc thấy Thương Hợp Thuấn liền gật đầu với , : “Thầy Thương.”

      Thương Hợp Thuấn cầm sách, đến quầy tính tiền, Tống Hiểu Hoa như cái đuôi theo sau , thấy Thẩm Cảnh nhìn chằm chằm sách mình cầm, quay đầu cười cười, đẩy cặp kính sống mũi, : “Thẩm Cảnh, sao vậy, có hứng thú với sách này à?”

      Thẩm Cảnh vội dời tầm mắt, để ý đến Thương Hợp Thuấn nữa.

      Khương Hồng Cầm thấy phản ứng này của cậu, lắc đầu, với Thương Hợp Thuấn: “Ngại quá, thằng bé này như vậy đó, có chút hành động khiến người ta khó hiểu.”

      Thương Hợp Thuấn lắc lắc quyển sách tay, nhìn Thẩm Cảnh, : “ sao, tôi hiểu.”

      Thẩm Cảnh liếc Thương Hợp Thuấn, , vừa vặn Thương Hợp Thuấn chạm phải ánh mắt của cậu, đáy mắt Thương Hợp Thuấn xẹt qua ý cười.

      Khương Hồng Cầm nhớ chuyện Thương Hợp Thuấn tặng sách cho Thẩm Cảnh, cũng muốn tìm cơ hội chuyện với Thương Hợp Thuấn: “Thầy Thương, nhà chúng tôi ở gần đây, nếu rãnh rỗi đến nhà chúng tôi ăn bữa cơm, tôi cũng có chút chuyện muốn hỏi thầy Thương.”

      Thẩm Cảnh nghe vậy liền bùng nổ.

      Nhưng Tống Hiểu Hoa lại vui vẻ vỗ tay: “Tốt, thầy cũng có thể đến nhà Hiểu Hoa, em thích thầy nhất.”

      Thẩm Cảnh: ". . ." Lúc đầu còn thích tôi nhất, bây giờ lại biến thành Thương Hợp Thuấn, tâm tư của phụ nữ khó đoán.

      Thương Hợp Thuấn vội vã trả lời: “Mẹ Thẩm Cảnh đừng như vậy, giống như mời khách vậy, nếu có gì muốn hỏi, tự nhiên tôi trả lời.”

      Khương Hồng Cầm : "Được rồi, đừng khách sáo, thầy coi như đến thăm hỏi gia đình .”

      Tống Hiểu Hoa ở bên cạnh cười ngọt ngào: “Thầy ơi, , mà!!!”

      Thương Hợp Thuấn thây lay chuyển được đành gật đầu đồng ý.

      đường về, Thẩm Cảnh luôn phụng phịu, Tống Hiểu Hoa và Khương Hồng Cầm chuyện với Thương Hợp Thuấn, về sau, Tống Hiểu Hoa chạy tới hỏi Thẩm Cảnh cái gì cũng thèm đáp.

      Điều này khiến cho Tống Hiểu Hoa khó hiểu, hoàn toàn biết tại sao Thẩm Cảnh lại biến thành như vậy.

      Trái tim nghẹn! Hai người phụ nữ lớn đều hướng về cái tên đàn ông kia.

      Sức hấp dẫn của trẫm cứ u bị gạt bỏ như vậy sao? Tốt xấu gì ở kiếp trước, trẫm cũng là mĩ nam non mềm, trắng nõn nhá!!!

      Tuy rằng, tại trẫm bị thu lại, như bên trong vẫn là mĩ nam đấy! Cho dù về sau, thân thể này trưởng thành có khuyết điểm, nhưng khí chất kia vẫn còn đó nhá!!

      Hai người phụ nữ nông cạn này! Hừ!!!

      Hết chương 29

      Hoàng thượng vạn tuế - Chương 30

      Edit: Tịch Ngữ #Zly @macngulau

      Khóe mắt Thương Hợp Thuấn liếc qua quan sát biểu tình của Thẩm Cảnh, khóe môi cố nhịn ý cười, vươn tay chủ động nắm lấy móng vuót của Tống Hiểu Hoa: “Hiểu Hoa, ngày nghỉ ở nhà có nhớ thầy hay ?”

      Tống Hiểu Hoa ngước mặt lên, cười ngọt ngào với Thương Hợp Thuấn, gật đầu, : “Nhớ ạ, nếu mỗi ngày đều giống như hôm nay, ngày nào cũng được gặp thầy hay biết mấy.”

      Thương Hợp Thuấn nhếch môi, sờ đầu Tống Hiểu Hoa : “Thầy rất vui.”

      Thẩm Cảnh đứng bên cạnh tổng sỉ vả, ngừng mắng thầm, mẹ mìn, loli khống… (*)

      (*) Tương tự muội khống, ca khống, thúc thúc khống, tay khống, chân khống…. vô vàn kiểu khống, mị hiểu nhưng bét giải thích :v thôi mấy bợn đừng tập trung vào chữ khống này nữa =] đọc đoạn kế tip :v editor vô trách nhiệm tái bút.

      Khương Hồng Cầm ở bên cạnh nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh, biết thằng nhóc này thể nào những lời ngọt ngào như Tống Hiểu Hoa, liền : “Thầy Thương, Thẩm Cảnh ở nhà cũng hay nhắc tới thầy, cháu thầy dạy rất tốt, rất thích thầy, tiếc là cháu nó biết diễn đạt cho lắm.”

      Thẩm Cảnh trợn hai mắt nhìn Khương Hồng Cầm.

      Lúc nào trẫm mấy lời buồn nôn đó, trẫm nhìn , người đúng chuẩn mẹ ruột hãm hại con !!!

      Đáy mắt Thương Hợp Thuấn mang theo ý cười, mắt kính tựa như lóe lên tia sáng, trong hơi lộ ra khéo léo, cúi đầu nhìn Thẩm Cảnh : “Vậy à, thầy cũng rất thích Thẩm Cảnh.” Dứt lời, vươn tay sờ đầu Thẩm Cảnh, bộ dạng vô cùng thân thiết.

      Thẩm Cảnh giận đến mức suýt giơ chân.

      hồi, cuối cùng cũng về đến nhà, ông Thẩm và bà Trần đều có mặt ở nhà, lúc bà Trần mở cửa, thoáng giật mình, thấy Thương Hợp Thuấn còn chưa kịp phản ứng, được giây, liền nhiệt tình : “Đây phải thầy Thương sao? Mau mau vào nhà , ông già ơi!!”

      Ông Thẩm vừa nghe bà xã mình gọi liền đứng dậy từ ghế sô pha, ra ngoài thấy Thương Hợp Thuấn, ông còn chưa gặp thầy chủ nhiệm của Thẩm Cảnh, ông sờ sờ mấy sợi tóc còn lại đầu: “Bà già, người này là ai?”

      Bà Trần lườm, : “Chủ nhiệm của Thẩm Cảnh, thầy giáo Thương.”

      Ông Thẩm sửng sốt, vội vã đưa tay nắm tay Thương Hợp Thuấn: “Xin chào, xin chào, tôi là ông nội của Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh nhà chúng tôi phải nhờ thầy quan tâm.”

      Thương Hợp Thuấn vội đáp: “ có, có, biểu của Thẩm Cảnh rất tốt ạ.”

      “Đến, mau lại đây ngồi.” Bà Trần nhiệt tình thôi.

      Thương Hợp Thuấn có chút ngăn cản nổi, còn Thẩm Cảnh, từ lúc cậu về nhà, hoàn toàn bị mọi người lơ , chỉ Tống Hiểu Hoa và Khương Hồng Cầm, ngay cả ông Thẩm, bà Trần cũng vây quanh Thương Hợp Thuấn, đám người cười cười , vui nổi.

      Thẩm Cảnh quyết định nhắm mắt làm ngơ, lặng thinh về phòng đọc sách, định khóa cửa, đột nhiên bàn tay mập mạp xuất ở mép cửa, Tống Hiểu Hoa thò đầu vào, : “ Thẩm Cảnh, muốn làm gì? Em ở cùng với .”

      Đáy mắt Thẩm Cảnh lộ ra tia sung sướng, nhưng ngoài miệng vẫn hục hặc: “Em có thể ở ngoài phòng khách với thầy Thương phải sao?”

      Tống Hiểu Hoa sửng sốt, chớp mắt vài cái: “Vì sao? Em muốn ở cùng với Thẩm Cảnh.”

      thể phủ nhận, Thẩm Cảnh bị lấy lòng thành công, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, chậm rì rì : “Em vào .”

      Thẩm Cảnh cầm sách chậm rãi xếp vào giá sách, Tống Hiểu Hoa lời im lặng ở bên cạnh giúp đỡ, hiển nhiên xem hành động này của Tống Hiểu Hoa là lấy lòng .

      Bầu khí trong phòng tệ, bầu khí ngoài phòng cũng sai.

      “Đến, đến, đến, thầy Thương, uống trà.” Ông Thẩm lấy ly giấy trong tủ rót nước trà vào, bưng đặt trước mặt Thương Hợp Thuấn.

      Thương Hợp Thuấn vội vàng đứng lên, đưa tay nhận lấy: “Làm phiền, làm phiền rồi, mọi người đừng khách sáo như vậy.”

      Bà Trần ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng noãn của Thương Hợp Thuấn, : “Thầy Thương, thầy đúng là tuổi trẻ tài cao, biết kết hôn chưa?”

      Thương Hợp Thuấn cười cười, trả lời: “Dì à, con chưa có ý định nghĩ tới chuyện này.”

      Ánh mắt bà Trần nhịn được sáng lên, tia sáng kia trong mắt bà khiến nụ cười môi Thương Hợp Thuấn trở nên được tự nhiên, bà Trần che miệng cười, cười đén toe toét, : “Phải ? tệ, tệ.”

      Ông Thẩm ngồi bên cạnh đụng bà cái.

      Bà Trần mới dừng lại ý cười.

      Khương Hồng Cầm còn chưa hiểu được chuyện gì, thấy Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa đâu, liền hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Thầy Thương, , tôi muốn hỏi thầy tại sao lại tặng Thẩm Cảnh những quyển sách dành cấp cao cho thằng bé vậy?”

      Thương Hợp Thuấn cầm ly nước ấm trong tay, quay sang chuyện với Khương Hồng Cầm: “Tôi liền , từ đầu tôi luôn quan sát đứa này, cậu nhóc rất thông minh, tôi nghĩ em ấy nên học thêm nhiều tri thức, đặc biệt em ấy có khả năng tiếp thu rất cao.”

      Ông Thẩm ngồi kế bên kích động há miệng, lộ ra hàm răng vàng, : “Tôi ai chịu nghe, tôi , Thẩm Cảnh nhà chúng ta là thiên tài! Các người nhìn , thầy Thương cũng như thế còn gì.”

      Nụ cười môi bà Trần che giấu được, : “Thầy Thương à, ý thầy là Thẩm Cảnh nhà chúng tôi có IQ cao sao?”

      Thương Hợp Thuấn gật đầu, : “Dạ, chính là như vậy.”

      Ông Thẩm lại kích động : “Thầy Thương, thầy biết đâu, từ trước tôi biết Thẩm Cảnh nhà chúng tôi giống với những đứa bé khác, thầy biết đâu, thằng nhóc này mới tuổi tự biết xem TV, mỗi lần đều thừa dịp chúng tôi ở nhà lén xem TV, lại còn biết sử dụng điều khiển từ xa nữa chứ.”

      Khương Hồng Cầm nhíu mày, : "Ba, đều là trùng hợp thôi.”

      Ông Thẩm: “Con dâu à, con đừng có chối, thầy giáo cũng , sớm biết như vậy, khi đó ba nên bồi dưỡng Thẩm Cảnh sớm.”

      Thương Hợp Thuấn nghe vậy, mắt kính lại lóe sáng: “Từng có chuyện như vậy à?”

      Bà Trần tiếp lời: “ ra, chúng tôi cũng dùng camera quay lại lần, có thể là chúng tôi nghĩ nhiều.”

      Thương Hợp Thuấn hứng thú, : “Có thể cho cháu xem ạ?”

      Ông Thẩm đứng lên, : " thành vấn đề, để tôi lấy cho thầy xem.”

      Thương Hợp Thuấn xem xong băng ghi hình, trầm mặc lâu.

      Khương Hồng Cầm ngồi bên khẩn trương dò hỏi: “Thầy Thương, thầy cảm thấy như thế nào?”

      Chợt Thương Hợp Thuấn cười rộ lên, mắt lòe sáng, nhìn sang ba người lớn chờ mong: “Có lẽ suy nghĩ của tôi lúc trước hơi lệch lạc…”

      “A!” Giọng bà Trần có chút giật mình.

      Thương Hợp Thuấn : “Đứa này, thông minh hơn cháu nghĩ.”

      Ông Thẩm hưng phấn, tựa như chính ông được khen là thiên tài, kích động cầm tay Thương Hợp Thuấn: “Thầy giáo, thầy là tinh mắt! Về sau, khi nào rãnh rỗi nhất định phải đến đây! Nhất định!”

      Thương Hợp Thuấn nhìn ông lão nhiệt tình nở nụ cười, gật đầu.

      “Nhưng, thái độ mong đợi của mọi người đối với Thẩm Cảnh vẫn nên như ngày trước, đừng để em ấy cảm thấy mình khác người, mọi người có thể gián tiếp đốc thúc cho em ấy có thêm nghị lực học tập, nhưng cũng đừng thăm dò em ấy, bởi đứa này rất thông minh, em ấy biết mình làm cái gì, người lớn nên can thiệp.” Thương Hợp Thuấn .

      Ba người vội vàng gật đầu đồng ý.

      Lúc ăn cơm chiều, Thẩm Cảnh được gọi ra ăn cơm, cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có gì đó rất lạ, làm im lặng ăn cơm, dám lời.

      Thương Hợp Thuấn được cả nhà Thẩm Cảnh nhiệt tình mời, cuối cùng cũng ở lại ăn cơm.

      Bầu khí bàn cơm khiến Thẩm Cảnh cảm thấy có gì đó ổn, ngẩng đầu nhìn Thương Hợp Thuấn, chắc chắn là tên kia gì đó, vội vàng dùng cơm, hi vọng nhanh chân rời khỏi nơi này.

      Khương Hồng Cầm đột nhiên mở miệng : “Thẩm Cảnh, xem hết sách bảo mẹ, mẹ dẫn con mua thêm.”

      Thẩm Cảnh gật đầu.

      Bà Trần : “Thẩm Cảnh muốn ăn quà vặt gì cũng có, trong tủ lạnh nha cháu, ăn nhiều chút.”

      Thẩm Cảnh chần chờ vài giây, lại gật đầu cái.

      Ông Thẩm : “Thẩm Cảnh, cháu muốn xem TV với ông nội, ông giao quyền điều khiển TV cho cháu.”

      Thẩm Cảnh: ". . ."

      Người kia nhất định gì đó!

      Thương Hợp Thuấn ăn cơm, cố nhịn cười, cảm thấy người trong nhà này, chẳng những có đứa thú vị, ngay cả người lớn cũng thú vị kém, đứa biến thành như vậy phải có lí do.

      Trước khi về, Thương Hợp Thuấn lấy cuốn sách trong túi xách ra đưa Thẩm Cảnh, tên sách rất đơn giản, ‘Nội hàm’. (*)

      (*) Bên trong.

      Thẩm Cảnh cầm lấy, vừa nhìn, vẻ mặt càng thêm khó coi.

      Ý ngươi là trẫm có nội hàm chứ gì?

      Sau đó, người đó về, trong khi ba người lớn vẫn vây chung quanh thảo luận về người đó, quả ông Thẩm và bà Trần càng thích người đó.

      Thẩm Cảnh cảm thấy mình còn địa vị gì ở căn nhà này nữa rồi, cầm quyển sách ‘Nội hàm’ lặng thinh về phòng.

      Bên trong phòng khách, ba người cười mà .

      Hết chương 30

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31: Hoàng thượng vạn tuế

      Edit: Tịch Ngữ #Zly @macngulau

      Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, theo cách của Tống Hiểu Hoa chính là chớp mắt qua, học kì hai của năm nhất lại đến, dần thích ứng với bạn học năm nhất, các bạn có mối quan hệ càng ngày càng thân thiết, đương nhiên ngoại trừ Thẩm Cảnh luôn xem mình là người ngoài cuộc. Bởi vì, trong lớp chỉ có tô hợp ba người Lập Dương, Từ Tranh, Chương Cường Quân là có gan tới lui với Thẩm Cảnh.

      Tuy nhiên, việc cũng có bước ngoặc, vào ngày quốc tế thiếu nhi 1/6, trường học tổ chức hội diễn văn nghệ, hi vọng các em học sinh chủ động ghi danh, như vậy, nhưng các thầy đều biết, các tiết mục biểu diễn trước lớp còn được sang lọc, chi tới việc biểu diễn cho trường xem.

      Vì vậy, Thẩm Cảnh bị Thương Hợp Thuấn để mắt tới.

      Nguyên nhân là lần trước đến thăm gia đình Thẩm Cảnh thấy trong nhà có đàn pi-a-no, liền hỏi Khương Hồng Cầm, mới biết Thẩm Cảnh học đàn đến cấp sáu rồi, mặc dù phải cấp bậc cao nhất, nhưng chăm chỉ luyện tập vẫn dư sức lên biểu diễn.

      Lúc tuyên bố chuyện này, Thẩm Cảnh liền phát giác Thương Hợp Thuấn nhìn mình, xuyên thấu qua cặp kính sáng lóa, thoáng cái gọi cậu vào phòng làm việc, cái mặt cười hết sức gian ác.

      Được rồi, ít nhất trong mắt Thẩm Cảnh là gian ác.

      “Thẩm Cảnh, em có biết Hiểu Hoa lớp hai tham gia tiết mục biểu diễn ba lê ?” Thương Hợp Thuấn lên tiếng nhưng thẳng vào chủ đề, ngụ ý ràng.

      Phạt Vũ Vương gật đầu, : “Biết ạ, Hiểu Hoa múa ba lê rất được.”

      Thương Hợp Thuấn cười cười, : “Hai đứa em chơi chung rất tốt nhỉ? Tống Hiểu Hoa cũng Thẩm Cảnh chơi đàn pi-a-no rất tuyệt.”

      Phạt Vũ Vương cảm thấy có gì đó đúng, nhíu mày đáp: “ ra cũng tốt lắm.”

      Thương Hợp Thuấn cười cười, sờ sờ đầu Thẩm Cảnh: “Thầy muốn em và Tống Hiểu Hoa hợp tác, phải Tống Hiểu Hoa múa ba lê sao? Thầy muốn em đàn nhạc đệm bài ‘Bốn con thiên nga ’, em nghĩ như thế nào?”

      Thẩm Cảnh nhíu mày : “Thế nhưng, em chưa luyện bài ‘Bốn con thiên nga ’, thầy có thể tìm ở lớp khác, biết đâu có bạn biết đàn bài này.”

      Thương Hợp Thuấn lại trả lời: “Còn nửa tháng, hẳn là đủ thời gian để em chuẩn bị.”

      Thẩm Cảnh còn muốn cự tuyệt, kỳ thực thích tham gia vào nơi náo nhiệt: “Nhưng…”

      Thương Hợp Thuấn ngắt lời cậu, : “Có ít thời điểm xuất trước mặt mọi người cũng có gì xấu, trái lại, có lẽ có bất ngờ ngoài ý muốn.”

      Thẩm Cảnh giương mắt nhìn Thương Hợp Thuấn, thấy mắt kính thầy lóe lên tia sáng, cậu im lặng hồi, gật đầu đồng ý: “Dạ, em liền .”

      Ít nhất tại Thương Hợp Thuấn nhắc nhở đều vì tốt cho phát triển của , tuy thích người đàn ông nho nhã, lịch này, nhưng thể Thương Hợp Thuấn chuyện rất có đạo lí.

      Thương Hợp Thuấn gật đầu, : “Tốt, em và Tống Hiểu Hoa ở gần nhau, cũng rất thuận tiện, khi nào rãnh rỗi thầy đến gặp các em.”

      Thẩm Cảnh còn nghĩ là Thương Hợp Tuấn chỉ cho có, ngờ thầy ấy quan tâm, ngày nghỉ cuối tuần đều đến hướng dẫn hai người bọn họ, coi như làm tròn bổn phận.

      Trải qua nửa tháng tập luyện, cuối cùng cả hai đều thông qua vòng tuyển chọn của trường.

      Dĩ nhiên, bạn cùng lớp vui vẻ hơn Thẩm Cảnh, các bé lần đầu cảm nhận được vinh dự của tập thể, bắt đầu thành thục hơn.

      Thời gian diễn văn nghệ cũng sắp đến, lúc này Thẩm Cảnh chút khẩn trương, đây phải lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy, từng bình tĩnh ngồi ghế rồng nhìn đám văn võ bá quan ở bên dưới giương cung bạt kiếm, chỉ kém đánh nhau vỡ đầu thôi.

      Thế nhưng, khẩn trương, có nghĩa người khác khẩn trương, Tống Hiểu Hoa thức dạy từ sớm, cả người lờ mờ, đây là hậu quả đêm qua bé hưng phấn ngủ được, giấc ngủ đủ, nghĩ tới chuyện hôm nay biểu diễn, trái tim bé lại đập nhanh.

      Cũng may, Thẩm Cảnh luôn ở bên cạnh an ủi tâm tình của bé.

      Toàn bộ người nhà hai bé đều đến xem bọn họ biểu diễn, ông Thẩm cầm camera kích động muốn đem từng phút từng giây của Thẩm Cảnh ghi lại, lưu lại làm kỉ niệm, biết bà Trần lấy đâu ra tờ giấy lớn, viết dòng chữ ‘Thẩm Cảnh, Hiểu Hoa là tuyệt nhất!’, dự định ở dưới sân khấu làm chuyện ngây thơ, Khương Hồng Cầm cố ý xin nghỉ giữa giờ, để đến xem hai bé biểu diễn.

      Hai đại nhân vật luôn bận rộn như Phương Văn và Tống Đông cũng có mặt.

      Năm người cùng Thương Hợp Thuấn đứng chung, cùng chờ hai bé lên biểu diễn.

      Ở phía sau hậu trường, Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa cũng chờ phần biểu diễn của mình, giáo viên ở hậu trường tập hợp các bé lại cùng chỗ, từ bên người lấy ra túi trang điểm lớn: “Đến đây, các bạn đến chỗ của , trang điểm cho các em.”

      Dứt lời, liền đánh phấn cho bé thứ nhất đến chỗ mình.

      Sau khi trang điểm xong, liền đến bé trai, biết giáo lấy ý tưởng từ đâu, bôi phấn cho bé trai người ta má hồng, môi đỏ, giữa trán còn dán điểm đỏ, cậu bé vui vẻ chạy ngang qua Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh sợ đến ngây người.

      Vội vàng chạy ra phía sau đứng, thầm nghĩ: Trẫm cứ kéo dài đến khi biểu diễn, lúc ấy chờ xem trang điểm cho trẫm bằng cách nào há!!!

      Nhưng ý nghĩ là tốt, khi bạn dẫn chương trình sân khấu tới tiết mục thứ hai, đột nhiên giáo đứng lên, hô: “Sắp đến lượt Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa biểu diễn rồi, các em mau tới trước, trang điểm cho các em.”

      Tống Hiểu Hoa rất cao hứng, liền lắc lắc thân thể mũm mĩm tới, chưa thấy bóng dáng Thẩm Cảnh, liền hỏi thăm: “Thẩm Cảnh đâu rồi?”

      Tống Hiểu Hoa quay đầu, liếc mắt liền thấy Thẩm Cảnh cố ý trốn ở góc kia, lập tức kéo .

      Đáng thương cho Thẩm Cảnh, làm sao chống lại thân thể ‘cường tráng’ của Tống Hiểu Hoa được, khuôn mặt bí xị được giáo hóa trang cực kì xinh đẹp.

      giáo luôn nhìn khuôn mặt hậm hực, coi thường của Thẩm Cảnh, khẽ đẩy , : “Mau vào phòng chờ, sắp đến các em rồi.”

      Thế là, Thẩm Cảnh lại bị Tống Hiểu Hoa kéo .

      Đứa bé dẫn chương trình đem lời thoại chuẩn bị tốt rất trôi chảy: “Chắc hẳn mọi người đều biết thiên nga, nó có cái cổ dài, vừa cao ngạo lại thuần khiết. Hôm nay, bạn học Tống Hiểu Hoa của năm nhất, lớp 2 biểu diễn điệu múa con thiên nga. Song, bạn học Thẩm Cảnh của năm nhất, lớp 1 biểu diễn nhạc đệm pi-a-no. Điệu múa ‘Thiên nga ’ kết hợp với độc diễn pi-a-no xin được phép bắt đầu.”

      Vừa dứt lời, Tống Hiểu Hoa ra, chuẩn bị xong tư thế, Thẩm Cảnh mang gương mặt phụng phịu, biết có phải bị ám ảnh tâm lí hay , cảm thấy mình vừa bước ra, mọi người ngồi bên dưới đều cười.

      danh đời của trẫm bị hủy trong tay cái gọi là hóa trang!

      Ném chết ngươi!

      Mặc dù rất vui, nhưng Thẩm Cảnh vẫn dựa theo cầu của Thương Hợp Thuấn, nhếch môi cười, thể bộ dạng cao hứng, ngón tay giơ lên, hạ xuống, thang dứt khoát hỗn tạp.

      Tống Hiểu Hoa nghe thanh, mũi ngón chân nhón lên, thể , Tống Hiểu Hoa học múa ba-lê ba năm uổng công, vóc người của bé hơi tròn, nếu kĩ thuật có chút lỗi, thoạt nhìn rất buồn cười, nhưng lúc bé giơ tay nhấc chân, giống như vừa đứng sân khấu, bé biến thành người khác.

      Xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo giống hệt con thiên nga mặt hồ, lúc nhảy lên động tác vô cùng linh hoạt, linh hoạt khiến người ta quên cân nặng của bé.

      Bản thân Tống Hiểu Hoa hề xấu xí, cho dù mặt bé toàn thịt, bé nhếch môi cười, ngũ quan mặt vô cùng đáng , cánh tay vung vẫy có lực, nhún nhảy tựa như chuồn chuồn lướt nước.

      Bước nhảy nhàng, đơn giản tưởng chừng như rơi vào cảnh đẹp. Tuy rằng, trước khi lên sân khấu, Tống Hiểu Hoa rất khẩn trương, nhưng mỗi khi bé múa, đều quên hết mọi chuyện, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

      Nơi trái tim đập giống như biến thành đến thể cảm nhận.

      tại, bé giống như con thiên nga, tự mình tỏa sáng sân khấu.

      Hơn nữa, thể Thẩm Cảnh độc tấu rất lưu loát, hoàn toàn khẩn trương, nguyên ca khúc hề sai , thậm chí còn dùng khóe mắt liếc nhìn từng động tác của Tống Hiểu Hoa, lại vì động tác của bé mà cố gắng điều chỉnh tốc độ nhanh chậm.

      chung, sau khi hai bé biểu diễn xong, tiếng vỗ tay ở bên dưới hề ngớt.

      Hai bé nắm tay nhau tới giữa sân khấu, cúi chào mọi người và cám ơn. Thẩm Cảnh vừa ngẩng đầu liền nghe thấy tiếng bà nội gọi mình, bà Trần giơ tấm bảng hướng bọn họ huơ huơ.

      Ông Thẩm cầm máy quay cười híp mắt quay bọn họ.

      Khương Hồng Cầm, Phương Văn, Tống Đông cùng nhìn hai bé giơ ngón tay cái lên.

      Thẩm Cảnh nhếch môi, lộ ra nụ cười xuất phát từ tâm.

      Hết chương 31
      PhongVy, Hà Hoàngkabi_ng0k thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Hoàng thượng vạn tuế

      Edit: Tịch Ngữ #Zly_@macngulau

      Ngày hôm đó, thành tích tiết mục của hai người đạt kết quả tốt nhất, dạy nhạc hết lời khen ngợi kĩ thuật đánh đàn của Thẩm Cảnh, thậm chí còn chủ động nếu Thẩm Cảnh muốn luyện đàn ở trường cứ tới tìm , có thể hướng dẫn chút cho cậu.

      Trở về lớp, cả người Tống Hiểu Hoa nóng đến mức muốn bùng nổ, mặc lệ nam nữ đều sung bái ào ào vây đến, Tống Hiểu Hoa đứng giữa đám bạn cười rạng rỡ.

      Thẩm Cảnh xuống sân khấu, chuyện đầu tiên làm chính là rửa hết phấn trang điểm mặt, im lặng về lớp học.

      “Thẩm Cảnh kìa!” muốn tìm phụ huynh của mình, bé đứng cạnh đó kêu lớn tiếng, bạn học đồng loạt nhìn về phía .

      Có vài nữ sinh bình thường hề chuyện với Thẩm Cảnh, dẫn đầu chạy tới, cười : “Thẩm Cảnh, cậu đàn piano cừ, nghe thích.”

      “Đúng, đúng, Thẩm Cảnh, cậu học lâu rồi à?”

      “Học đàn piano có khó ? Thẩm Cảnh cậu lại đàn cho bọn mình nghe bản nữa được ?”

      Phạt Vũ Vương khôi phục lại tinh thần, nhìn vòng chung quanh, mấy đứa này thay phiên nhau hỏi chuyện , dường như bọn nó quên lúc trước nhìn thấy liền hận thể tránh xa.

      Thương Hợp Thuấn đứng ở bên cạnh : “Hôm nay, Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa giành được giải nhất, có lợi hại hay ?”

      Các bạn đồng thanh: “Lợi hại!”

      Mắt kính Thương Hợp Thuấn lóe sáng, Thẩm Cảnh cảm thấy có gì đó đúng, chợt nghe Thương Hợp Thuấn : “Thẩm Cảnh lấy được vinh dự về cho ban chúng ta, bằng các em hãy thưởng cho cậu ấy cái ôm nào.”

      “Dạ!” Bọn nghe vậy, lập tức đánh về phía Thẩm Cảnh.

      Bị bao vây trong cái ôm của mấy đứa kia, Thẩm Cảnh thể nhúc nhích được, bà Trần đứng bên ngoài nhìn thấy rất vui vẻ: “Nhìn xem, hóa ra Thẩm Cảnh nhà chúng ta được hoan nghênh đến thế.”

      Ông Thẩm cười đến lộ hàm răng vàng: “Đương nhiên, Thẩm Cảnh có dáng vẻ giống tôi, cho nên mới được nhiều người thích.”

      Khương Hồng Cầm cười rộ lên, lấy camera quay lại cảnh tượng này.

      Bà Trần lườm ông Thẩm, úi chà : “Ông già biết xấu hổ.”

      Ông Thẩm liên tục cười hắc hắc, hề tức giận.

      Từ nay về sau, lấy chuyện này làm cơ hội, lên lớp ít bạn học dần tiếp xúc với Thẩm Cảnh, với trẻ con, thích và ghét chỉ là ý nghĩ. Tuy nhiên, đó phải suy nghĩ của Thẩm Cảnh, thế nhưng thể thừa nhận, cảm giác tồn tại trong lớp học càng ngày càng mãnh liệt.

      Thậm chí về sau, trong lớp còn có mấy bạn len lén tặng ít socola cho Thẩm Cảnh.

      Phạt Vũ Vương cảm thấy sức quyến rũ nam tính của mình bùng nổ rồi.



      Giữa tháng bảy năm ấy, Thẩm Cảnh lấy thành tích điểm tối đa kết thúc năm nhất của mình. có thời gian thư giãn, tháng tám cuộc thi đàn piano sắp tới, dưới đốc thúc của thầy giáo, thành công vượt qua cuộc thi đàn piano cấp tám.

      Phó chủ tịch Hiệp vốn là thầy hướng dẫn của Thẩm Cảnh, đặt rất nhiều kì vọng vào người cậu.

      Thẩm Cảnh cũng sắp xếp thời gian để học tập và đánh đàn, hành động tự giác của cậu Khương Hồng Cầm đều nhìn thấy, tới thời kỳ sau, bọn họ cảm thấy đau lòng, thế nhưng Thẩm Cảnh hoàn toàn chìm vào trong đó, hoàn toàn cảm thấy cực khổ, người lớn bọn họ còn có thể gì nữa?

      Giữa tháng tám, lúc Thẩm Cảnh ngồi bàn ăn, quay sang Khương Hồng Cầm ra suy nghĩ của mình: “Con muốn nhảy lớp.”

      Trong thời gian nửa năm này, Phạt Vũ Vương tự học xong chương trình học năm thứ ba, thay vì tiếp tục học rồi lên lớp như bình thường, cảm thấy tại học thêm nhiều tri thức biết mới là chọn lựa sáng suốt cho tương lai.

      Lúc Khương Hồng Cầm nghe lời này, hề giật mình, gật đầu : “Mẹ biết con là người có chủ kiến, cho nên mẹ tôn trọng quyết định của con.”

      Có được đồng ý của người nhà, đương nhiên Thẩm Cảnh rất vui mừng.

      Trước ngày khai giảng ngày, Khương Hồng Cầm liền dẫn Thẩm Cảnh đến trường để xin chuyện nhảy lớp, Thẩm Cảnh muốn nhảy thẳng lên lớp năm tư, trước tiên phải xin giấy nhảy lớp, chờ nhà trường chuẩn bị bài khảo hạch, chủ nhiệm Thương Hợp Thuấn của Thẩm Cảnh cũng giúp đỡ ít.

      Đương nhiên, tất cả chuyện này Tống Hiểu Hoa đều biết. Bé bận rộn thi lên cấp múa ba-lê, đồng thời còn chìm đắm trong niềm vui sướng sắp trở thành học sinh năm hai.

      Chờ đến lúc khai giảng, Tống Hiểu Hoa lắc lắc mông chạy tới lớp 1 tìm Thẩm Cảnh, tìm vòng vẫn thấy bóng dáng Thẩm Cảnh đâu, bản thân gấp muốn chết nhìn thấy Thương Hợp Thuấn, vội kéo thầy lại, lo lắng hỏi: “Thầy ơi, thầy có biết Thẩm Cảnh đâu ?”

      Thương Hợp Thuấn cười cười, : “Hiểu Hoa, em có thể lên lầu ba, lớp của năm tư tìm Thẩm Cảnh.”

      Tống Hiểu Hoa mờ mịt: “Tại sao lại lên đó? phải ấy nên báo danh vào lớp năm hai sao?”

      Thương Hợp Thuấn thấy vẻ mặt ngây thơ của Tống Hiểu Hoa, vươn tay xoa đầu bé, : “Cậu ấy nhảy lớp rồi.”

      Tống Hiểu Hoa sửng sốt, gương mặt tròn trịa lên khổ sở: “Thầy ơi, em tìm Thẩm Cảnh ạ.”

      Thương Hợp Thuấn gật đầu: “ thôi.”

      Tống Hiểu Hoa nhanh chân chạy lên lầu, thèm quan tâm đến váy trắng của mình tung bay, lộ ra quần lót có hình nhân vật hoạt hình.

      Thẩm Cảnh chuyện gì đó với giáo viên chủ nhiệm mới, nghe tiếng ai đó kêu tên mình từ xa, vừa quay đầu, liền thấy Tống Hiểu Hoa thở hổn hển chạy tới, cuối cùng kịp thu lại chân, Thẩm Cảnh thầm kêu tiếng tốt, vội chạy tới đỡ lấy, đề phóng bé ngã úp sấp.

      Ngăn cản ngăn cản nhưng sức lực Tống Hiểu Hoa quá lớn, Thẩm Cảnh chịu nổi liền ngã, Tống Hiểu Hoa trực tiếp đặt mông ngồi lên ngực .

      Thẩm Cảnh: “. . . Phốc “

      giáo ở bên cạnh thấy thế liền đỡ Tống Hiểu Hoa đứng lên, Thẩm Cảnh hòa hoãn nằm đất, cuối cùng mới chậm rãi đứng lên, thể thừa nhận mấy giây vừa rồi khiến Thẩm Cảnh nghĩ mình sắp chết…

      Tống Hiểu Hoa khẩn trương hỏi: “ Thẩm Cảnh, sao chứ?”

      Thẩm Cảnh hít sâu hơi, nhíu mày hỏi: “Sao em lại lên đây?”

      Nhắc tới chuyện này, Tống Hiểu Hoa cúi đầu uất ức: “ Thẩm Cảnh, chuyện nhảy lớp với em.”

      Lúc này, Thẩm Cảnh mới nhớ, gần đây và Tống Hiểu Hoa đều bận chuyện riêng của mình, bình thường cũng gặp mặt, cũng có thời gian chuyện mình nhảy lớp cho Tống Hiểu Hoa hay, nghĩ chờ khai giảng cho bé biết, ngờ bé lại tới tìm mình trước.

      Nhìn bộ dạng uất ức của Tống Hiểu Hoa.

      Từ nhà trẻ, Thẩm Cảnh bắt đầu ở cùng chỗ với bé, tốt xấu gì năm nhất lớp của cả hai đều gần nhau, muốn gặp mặt chạy cái liền qua, thế nhưng bây giờ khác, lớp của hai người cách nhau hai tầng lầu, cực khổ cho Tống Hiểu Hoa rồi.

      Ở chung chỗ với bé lâu như vậy, tự nhiên Thẩm Cảnh hiểu được suy nghĩ trong lòng bé, : “Xin lỗi, mấy ngày nay bận quá, có thời gian chuyện này với em, nhưng em cần buồn, nếu như muốn gặp , phải chỉ cách nhau hai tầng lầu thôi sao? Đâu có xa.”

      Tống Hiểu Hoa ngước mắt, ánh mắt long lanh: “ xa à?”

      Thẩm Cảnh trả lời: “Đương nhiên xa, tan học hay đến trường chúng ta đều có thể cùng , cũng có gì thay đổi.”

      Tống Hiểu Hoa nhìn Thẩm Cảnh, rốt cuộc khuôn mặt tròn trịa của bé mang theo chút tươi cười, dùng sức gật đầu: “Vậy tốt, cuối cùng Hiểu Hoa có thể yên tâm.”

      Chủ nhiệm mới đứng bên cạnh cười ha ha: “Quan hệ của hai đứa tốt.”

      Tống Hiểu Hoa vươn tay cầm tay Thẩm Cảnh, đung đưa, ngọt ngào: “Tất nhiên ạ, bởi vì Hiểu Hoa thích Thẩm Cảnh nhất.”

      Chủ nhiệm mới cười rộ lên, vươn tay xoa đầu hai đứa.

      Thẩm Cảnh đỏ mặt quay sang chỗ khác, che mắt.

      Đứa này, sao biết kín đào thế nhỉ?

      Trẫm cũng thua vào tay vật này rồi.



      Trấn an Tống Hiểu Hoa xong, Thẩm Cảnh chính thức bắt đầu cuộc sống học tập năm tư của mình.

      Bởi vì trong trường rất ít học sinh nhảy lớp, Thẩm Cảnh vừa đến, các bạn học liền xông lên, hỏi thăm đủ thứ.

      Thí dụ như ~

      “Có phải cậu mới bảy tuổi ? Sao cậu còn hơn chúng mình?”

      “Cậu học tập như thế nào?”

      Từng vấn đề tiếp đón, Thẩm Cảnh bình tĩnh đáp trả, sau đó tự làm chuyện của mình.

      Học kì mới, mục tiêu của chỉ có , chính là im lặng làm trùm học tập, hướng tới mục tiêu hùng bá thế giới của .

      Hết chương 32

      Chương 33: Hoàng thượng vạn tuế

      Edit: Tịch Ngữ #Zly_macngulau

      Trong khi Thẩm Cảnh hướng tới mục tiêu của mình, Khương Hồng Cầm vì biểu xuất sắc nên được điều đến tổng công ty nhận chức, tiền lương cũng tăng lên ít, đối với là cổ vũ , nhưng Khương Hồng Cầm ngờ ngày đầu tiên đến tổng công ty nhậm chức gặp người quen…

      Thương Hợp Thuấn, người từng là chủ nhiệm của Thẩm Cảnh.

      Sau khi tan sở, Khương Hồng Cầm vui vẻ chuẩn bị về nhà báo tin này cho ông bà Thẩm, ngờ lại gặp được Thương Hợp Thuấn bên ngoài.

      Dáng dấp Thương Hợp Thuấn tệ, lúc ở trường bề ngoài rất gọn gàng, tùy ý, thoạt nhìn giống sinh viên vừa ra trường. Hôm nay, mặc chính trang, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc từng trải, tháo cặp kính xuống, lộ ra đôi mắt khôn khéo, mũi cao và cánh môi xinh đẹp, bây giờ nhìn quả là người đàn ông đẹp trai, im lặng đứng dựa vào chiếc Land Rover chờ người.

      Các ngang qua đều nhịn được quay đầu nhìn , giống như hoàn toàn biết chuyện gì hết.

      Khương Hồng Cầm xách túi, thể biết xấu hổ qua chào hỏi, liền chuẩn bị ngang qua, làm bộ như quen.

      “Mẹ của Thẩm Cảnh?” Thương Hợp Thuấn gọi lại.

      Khương Hồng Cầm dừng bước, làm bộ kinh ngạc nhìn về phía Thương Hợp Thuấn, : “A! Là thầy Thương à? Thầy đeo kính tôi nhận ra.”

      Thương Hợp Thuấn nhìn Khương Hồng Cầm cười : “ làm ở chỗ này sao?”

      Khương Hồng Cầm trả lời: “ ra, hôm nay tôi mới được điều đến.”

      Thương Hợp Thuấn gật đầu, : “Trách được, tôi chưa từng thấy .”

      “Thầy Thương ở đây chờ người à?” Khương Hồng Cầm hỏi.

      Thương Hợp Thuấn nhìn cao ốc công ty: “Ừ, chờ người.”

      Khương Hồng Cầm muốn rời , liền : “Vậy à, tôi trước, lần sau gặp lại…”

      Còn chưa hết, ánh mắt Thương Hợp Thuấn lóe lóe, Khương Hồng Cầm chợt nghe thanh giày cao gót đập lên nền đất tạo tiếng vang, quay đầu nhìn thấy Trương Nhan.

      tới Trương Nhan, Khương Hồng Cầm cũng biết người này, này hình như mới hai mươi hơn, vừa du học ở nước ngoài về, bối cảnh gia đình cũng khá, là quản lí hạng mục trong công ty, tướng mạo xinh đẹp, tính cách khá thanh cao, kiêu ngạo, nhưng mà người ta có vốn để như vậy mà.

      mặt Trương Nhan được trang điểm tinh xảo, khiến gương mặt vốn xinh đẹp của Trương Nhan càng thêm tỳ vết, cùng so sánh, Khương Hồng Cầm cảm thấy mình giống như bà mang theo túi chợ mua rau, mặt chỉ nhàn nhạt tầng kẻ mi, đơn giản đến thể đơn giản hơn nữa.

      Trương Nhan nhìn thoáng qua Khương Hồng Cầm, : “ là?”

      Khương Hồng Cầm trả lời: “Xin chào, tôi là quản lí thị trường vừa được chuyển đến, Khương Hồng Cầm.”

      Trương Nhan gật đầu, nhìn Thương Hợp Thuấn, nhíu mày, : “Hai người quen nhau?”

      Thương Hợp Thuấn cười cười, : “ ấy là phụ huynh của học sinh .”

      Trương Nhan gật đầu, chuyện nữa.

      Khương Hồng Cầm liền vội vàng : “Tôi trước, tạm biệt, tạm biệt!” xong, vội vã nhanh bước rời , quay đầu nhìn thoáng hai người, nam tuấn nữ đẹp, Thương Hợp Thuấn mở cửa xe, Trương Nhan liền ngồi vào. (#Tịch Ngữ: Mị thích con Trương Nhan này -_-)

      xứng đôi!

      Khương Hồng Cầm nghĩ lại bản thân, nhịn được thổn thức, gia đình nghèo khó, vất vả thi đậu đại học, vừa làm thuê vừa học, tốt nghiệp đại học, quan hệ với Thẩm Hạo Dương cũng tốt, hai mươi hai tuỏi gả cho Thẩm Hạo Dương, hai mươi ba tuổi có Thẩm Cảnh, hai mươi bốn tuổi li hôn với Thẩm Hạo Dương, bắt đầu cuộc sống bà mẹ đơn thân của mình. Bất tri bất giác qua nhiều năm như vậy.

      đem khoảng thời gian đẹp nhất của mình giao cho Thẩm Hạo Dương, nhưng Thẩm Hạo Dương lại giáng gậy vào thởi gian hạnh phúc nhất, cảm thấy mình ngu xuẩn.

      nghĩ, nếu năm đó kiên trì nghiệp của mình, vội vội vàng vàng gả cho Thẩm Hạo Dương, nghiệp vừa chuyển bước lại có thai Thẩm Cảnh, có phải mọi thứ khác ?

      lắc đầu, lộ ra nụ cười chát đắng.

      Mau về nhà thôi, ít nhất còn đứa con trai ngoan ngoãn, thông minh; còn ba mẹ chồng có thể chuyện để an ủi.



      Về đến nhà, Khương Hồng Cầm thấy Thẩm Cảnh ngồi trong phòng đọc sách, từ lúc lên năm tư, Thẩm Cảnh dốc sức học còn hơn trước kia, nghe gần đây Thẩm Cảnh phải tham gia cuộc thi Olympiad, cho nên ôn tập.

      Khương Hồng Cầm mang bánh ga-to và ít thuốc bổ mua về đặt vào tủ lạnh, bánh ga-to chờ Thẩm Cảnh ăn cơm xong cho cậu ăn, tuy là bé trai, nhưng thằng nhóc này rất hảo ngọt. liền thường xuyên mua về khao Thẩm Cảnh, còn thuốc bổ đương nhiên dành cho ông Thẩm và bà Trần.

      Lúc ăn cơm chiều, Khương Hồng Cầm báo tin mình được thăng chức, ông Thẩm và bà Trần đều vui vẻ, liên tục gắp thức ăn cho .

      ra, mấy năm trước công tác mới của Khương Hồng Cầm làm lại từ đầu chẳng khác nào quay lại thời mới ra trường, nếu lấy số tiền lương kia ra ngoài thuê phòng, ngay cả bản thân no ấm còn thỏa mãn được, làm sao có thể lo cho Thẩm Cảnh.

      Nếu phải có ông Thẩm bà Trần giúp đỡ, thể nuôi Thẩm Cảnh nổi.

      Mặc dù ông Thẩm, bà Trần phải cha mẹ , nhưng hơn hẳn cha mẹ .

      tại, cuộc sống cuối cùng cũng chuyển biến tốt lên, biết ơn bọn họ từ tận đáy lòng, mặc kệ như thế nào, phụ lòng hai người bọn họ.

      “Tốt tốt tốt! tại, Thẩm Cảnh học hành giỏi giang, hàng xóm đều nhà chúng ta có thiên tài , công việc của con cũng tốt lên, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt… con xem…” Bà Trần nhìn thoáng qua ông Thẩm, dùng mắt ra hiệu.

      Ông Thẩm vội vã tiếp : “Cha mẹ cảm thấy con nên suy nghĩ đến bản thân mình chút.”

      Tay cầm đũa của Khương Hồng Cầm cứng đờ, Thẩm Cảnh ăn cơm cũng ngẩng đầu nhìn .

      Kì thực, ông Thẩm bà Trần sớm làm công tác tư tưởng cho Thẩm Cảnh, đại khái chính là gọi tới ngồi, hỏi xem muốn người cha như thế nào?

      ra, Thẩm Cảnh rất mẫn cảm với loại vấn đề này, , đối với có cha hay cũng chẳng sao. Chỉ cần có Khương Hồng Cầm mọi thứ đều tốt.

      Thế nhưng, KHương Hồng Cầm có nghĩ như vậy hay , bình tĩnh xem xét, cũng hi vọng Khương Hồng Cầm vui vẻ. Cái loại đàn ông như Thẩm Hạo Dương căn bản nên cản trở cuộc đời của Khương Hồng Cầm. Cuộc sống của Khương Hồng Cầm, lựa chọn như thế nào là chuyện của ấy, chỉ cần có người tổn thương ấy, làm gì hết.

      Cho nên, tất cả đều chờ xem thái độ của Khương Hồng Cầm.

      Khương Hồng Cầm ngờ hai ông bà lại nhắc tới chuyện này, ngẩn người, cười rộ lên: “Cha, mẹ, các người gì vậy. giờ, con có Thẩm Cảnh rất tốt rồi, con lo lắng nhiều như vậy.”

      Bà Trần thở dài: “ người phụ nữ, dẫn theo đứa phải chịu bao nhiêu khổ cực, cùng là phụ nữ, mẹ hiểu , con dâu, mẹ thúc giục con, nhưng còn đừng vì thằng như Hạo Dương mà… bao giờ kết hôn nữa. Ý của mẹ chính là con đừng kháng cự, nếu tới hãy tiếp nhận, đừng cự tuyệt, mẹ thương con.”

      Ông Thẩm gật đầu, : “Mẹ con đúng.”

      Khương Hồng Cầm rươm rướm nước mắt nhìn bà Trần, rốt cục gật đầu: “Mẹ, con hiểu, con thuận theo tự nhiên, mọi người đừng lo lắng cho con.”

      Thẩm Cảnh im lặng ngồi bên cạnh ăn cơm xong, vào phòng, Khương Hồng Cầm rửa chén xong, cầm bánh ga-to tới phòng Thẩm Cảnh, gõ cửa cái, rồi vào.

      Thẩm Cảnh dừng bút, mắt sáng nhìn bánh gato tay Khương Hồng Cầm.

      Khương Hồng Cầm khẽ gõ vào ót Thẩm Cảnh: “Đến, món con thích nhất đây.”

      Thẩm Cảnh tiếp nhận bánh gato, thấy Khương Hồng Cầm chuẩn bị rời , liền gọi lại: “Mẹ!”

      Khương Hồng Cầm dừng chân: “Làm sao vậy?”

      Thẩm Cảnh im lặng mấy giây, mở miệng : “Mẹ, ra con hề muốn có cha mới tẹo nào.”

      Khương Hồng Cầm nghe vậy, tới, cầm tay Thẩm Cảnh, gật đầu : “Mẹ biết.”

      “Thế nhưng, con hi vọng mẹ vẫn như vậy, lúc đầu là do mẹ chọn sai người, mẹ chỉ làm việc mình nên làm. tại, ông ta có cuộc sống riêng của mình, mẹ thể quấn quit chuyện xưa mãi được. Mẹ nên bắt đầu cuộc sống mới của mình, mẹ muốn ở chung với ai cũng thành vấn đề, con chỉ hi vọng mẹ chân chính bước tới, để người khác hâm mộ, ca ngợi mẹ là người giỏi giang. Trong mắt con, ai có thể sánh bằng mẹ, cho nên mẹ muốn làm gì, đều là chuyện của mẹ, mặc kệ như thế nào con đều ủng hộ.” Ánh mắt Thẩm Cảnh rất sáng, bình thường ít chuyện, có lẽ những lời này giấu trong lòng rất lâu, hoặc là tiếc nuối với mẫu phi của mình.

      Cuộc đời của vốn tràn ngập thù hận, áp lực. Chính Khương Hồng Cầm và những người khác rót ấm áp và ánh sáng cho .

      từng… ước rằng mình trở lại tiền triều để triển khai kế hoạch của mình, giờ đây, muốn ở lại nơi này để chân chính hiểu ‘tế thủy trường lưu’ (*)

      (*) Tình cảm chớp nhoáng, dần nảy nở theo thời gian, từng chút, từng chút thầm đến khắc cốt ghi tâm.

      “Lần này, ngàn vạn lần đừng nhìn sai người.” nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Khương Hồng Cầm, vươn tay bé nắm chặt tay , cười cười: “Đến lúc đó, con giúp mẹ kiểm định, phải đàn ông tốt, thể cưới mẹ .”

      Khương Hồng Cầm khóc rối tinh mù mịt, xưa nay, chưa từng nghĩ nghe những lời này từ miệng con trai, gật đầu, ôm Thẩm Cảnh vào lòng, khóc thành tiếng.

      Hiếm khi viền mắt của Thẩm Cảnh có chút ướt át.

      Trẫm… là quá ấm áp rồi, bản thân cũng sắp cảm động đến rơi nước mắt (…)

      Hết chương 34
      PhongVy, Hà Hoàngkabi_ng0k thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34: Hoàng thượng vạn tuế

      Edit: Tịch Ngữ #Zly_macngulau


      Đến tổng công ty làm việc gần được nửa năm, thể Khương Hồng Cầm tài giỏi, rất nhanh được thăng chức lần hai, tiền lương gấp đôi lúc đầu mới đến công ty làm.

      Phần lớn công nhân viên trong khâu tuổi hơn Khương Hồng Cầm, mọi người đều biết đứa con và từng kết hôn, cho nên ai cũng gọi là chị Khương. Tính cách Khương Hồng Cầm rất tốt, trong khâu có rất nhiều người thích , vốn có thói quen chăm sóc người khác, số sinh viên mới tốt nghiệp có gì hiểu, chủ động đến chỉ chút… lâu dài, trở thành chị tri kỉ ở trong khâu.

      Lúc ăn cơm trưa, Khương Hồng Cầm thường đem đồ thừa hôm qua ăn hết làm cơm ăn. Mấy công nhân viên nữ trong công ty xúm lại, đơn giản chính là tám chuyện.

      Này, hay nhiều, đột nhiên hỏi: “Chị Khương, chị có biết Trương Nhan ở khâu tiêu thụ hay ?”

      Khương Hồng Cầm gật đầu, biết Trương Nhan là bạn của Thương Hợp Thuấn, nghe hai người họ quen nhau ở nước ngoài, tại rất tốt, cơ bản Khương Hồng Cầm luôn nhìn thấy Thương Hợp Thuấn đến công ty đón Trương Nhan, có đôi khi còn cho người đưa thức ăn ngon cho Trương Nhan, tóm lại Thương Hợp Thuấn có thể xưng là bạn trai hai mươi bốn hiếu.

      Thỉnh thoảng gặp Khương Hồng Cầm, Thương Hợp Thuấn còn lễ phép chào hỏi.

      giờ, Trương Nhan là quản lí khâu tiêu thụ, hai người bọn họ là đôi trai tài sắc trời sinh.

      “Mọi người đều biết bạn trai của Trương Nhan là Thương Hợp Thuấn đúng ?”

      Mấy người phụ nữ gật đầu.

      “Tôi cho mọi người biết, tôi thích Trương Nhan.” nữ nhân viên khác xen vào. (#Ngữ: Mị cũng chả thích con mẹ đó, edit tập trước thấy ghét rồi)

      “Ài, tôi thấy toàn bộ công ty đều thích ta, có ghê gớm chứ?”

      Khương Hồng Cầm nhíu mày, hỏi: “ phải Trương Nhanh rất tốt sao? Bộ dạng xinh đẹp, năng lực làm việc tệ mà.”

      “Ha ha, chị Khương, chị mới tới lâu nên biết đó thôi. Trương Nhan là nhờ ba của ta cửa sau mới được tuyển thẳng vào, ngay mặt mũi cũng cần xem, trực tiếp được nhận làm nhân viên chính thức, thành tích hồi mới vào cực kì tệ nha, hơn nữa con người ta vô cùng kiêu ngạo, tôi có người bạn làm trong khâu tiêu thụ, Trương Nhan trong bộ tiêu thụ dùng mặt để làm việc, Chu Kinh Lí năm đó cũng chính là chủ quản Chu tại, rất ưa thích.” Nghe này , Khương Hồng Cầm ngốc đến mức nghe ra hàm ý trong đó.

      ăn cơm, cười : “Có thể là khá nuông chièu thôi.”

      két két hai tiếng, : “Lấy bản tính đại tiểu thư của ta, có người chịu được mới là lạ…Phụt, tôi quên mất, ta còn có bạn trai thiên tài nữa mà, hiểu nỗi, bạn trai ta mắt bị mù hay sao, tự dưng lại coi trọng loại phụ nữ như thế. Đầu năm nay, đàn ông đều chỉ biết xem mặt thôi à?”

      Khương Hồng Cầm cười cười, gì.

      “Ai biết được, củ cải, rau xanh đều được .”

      “Nhưng, tôi muốn phải là chuyện này, tôi nhịn lâu lắm rồi, tại đây đều là người kín miệng, tôi mới , tôi phải chỉ thấy Trương Nhan và chủ quản Chu ở bên ngoài lần đâu.”

      Khương Hồng Cầm bới xong bát cơm, cười : “ chừng họ chuyện làm ăn.”

      “Ài da! Chị Khương, có ai bàn công chuyện trong quán bar lúc mười giờ đêm à?”

      Khương Hồng Cầm gì.

      “Vậy ý là, Trương Nhan và chủ quản Chu có chân?” (*)

      (*) Quan hệ mờ ám.

      “Hừ, giọng chút , tôi cảm thấy chủ quản Chu rất chăm sóc Trương Nhan. Mặc dù chủ quản Chu sắp bốn mươi, nhưng người ta bảo dưỡng tốt, sửa sang trang phục chút liền trẻ vài tuổi, năm xưa, phải chủ quản Chu cũng là khẩu vị của sao?”

      “Biến biến biến, tôi thích khẩu vị này, nhưng tôi thích loại có vợ con.”

      xem, lần đầu tôi bắt gặp chủ quản Chu và Trương Nhan, thành tích của ta liền càng ngày càng tốt, lần thứ hai tôi bắt gặp bọn họ, bao lâu, ta liền thăng lên làm quản lí.”

      “Trời ạ! Trong đầu Trương Nhan có bao nhiêu bệnh hử? Cư nhiên cắm sừng bạn trai tốt như vậy?”

      “Ha ha, biết, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông ở ngoài cổng kia, tôi liền cảm thấy tóc ta biến thành màu xanh hết rồi, thiên tài giàu có đẹp trai sao? Tôi thấy gương mặt đó, tám phần mười phải thứ tốt đẹp gì rồi.”

      Khương Hồng Cầm đứng lên, cười cười, : “Tôi rửa bát, các trò chuyện vui vẻ.” Liền rời .

      Mấy cũng suy nghĩ gì, tiếp tục trò chuyện.

      Cũng biết có phải tác dụng tâm lí hay , buổi chiều khi Khương Hồng Cầm thấy Thương Hợp Thuấn chờ Trương Nhan ở ngoài cổng, lòng cảm thấy có chút kì lạ, lúc thấy Trương Nhan, trong lòng khỏi cảm thấy buồn nôn.

      Liền vội vàng rời , Thương Hợp Thuấn kêu hai tiếng, thấy Khương Hồng Cầm có quay đầu… Chần chờ vài giây, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Trương Nhan.

      Trương Nhan đen mặt, ngồi vào xe, ngừng oán giận : “ đám phụ nữ tư chất ở trong công ty xấu sau lưng em, là ghê tởm, cũng vậy, năm đó nhờ người giúp em kéo thành tích, giúp, tại hay rồi, bọn họ suốt ngày đem chuyện trước đây em lập thành tích tốt ra để chế nhạo.”

      Ánh mắt Thương Hợp Thuấn tối sầm, : “Từ lúc bắt đầu, cảm thấy em thích hợp với ngành này, có thể giúp em như thế nào? Bề ngoài nhìn có vẻ tốt đẹp, thực tế chẳng có gì, cái này có gì tốt?”

      Trương Nhan quay đầu, nhướng mày, cả giận: “Cái gì gọi là thích hợp? Trước kia, em cùng học, thành tích của em cũng kém bao nhiêu, năng lực của em cũng được nhiều người khẳng định, lúc đầu có lẽ được, nhưng nhìn tại , phải em rất tốt đó sao? tại, em là quản lí rồi, đừng có mấy lời… khiến người ta mất hứng.”

      Thương Hợp Thuấn trả lời ta, thông thường hay lựa chọn im lặng.

      hiểu, tại sao người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, sau khi Trương Nhan vào xã hội, tính cách liền thay đổi, càng ngày càng ổn định, thừa nhận, bản thân mình mệt muốn chết rồi, nhưng chưa từng nghĩ muốn buông tay.

      dời trọng tâm câu chuyện: “Tối nay sinh nhật ba , hi vọng em có thể đến cùng.”

      Trương Nhan dứt khoát trả lời: “Ngày hôm nay có việc, được.”

      Thương Hợp Thuấn siết chặc tay lái, : “Chuyện gì?”

      Trương Nhan : “Có việc! Chuyện của em nhiều như vậy, em phải báo cáo hết với sao? Thương Hợp Thuấn, ngừng được voi đòi tiên .” ta càng càng tức, sao đó lớn tiếng kêu: “ dừng xe, tự em về.”

      Thương Hợp Thuấn há mồm muốn gì đó.

      Trương Nhan lại nổi giận, nhấn mạnh: “Mau chút!” (#Ngữ: hẹn với trai chứ giề)

      Nhìn bóng lưng Trương Nhan rời , Thương Hợp Thuấn dùng tay đập vào vô lăng.

      , là thiên tài trong miệng mọi người. Gặp Trương Nhan, lại cam tâm tình nguyện làm tên ngu si, nghĩ rằng mình thỏa hiệp có thể khiến Trương Nhan quay đầu lại. Kết quả, chỉ là ý nghĩ của riêng mình.



      Khương Hồng Cầm ngờ thiên hạ lại có chuyện xui xẻo mà trùng hợp như thế. Buổi tối, lúc dẫn Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa dạo phố, lúc ba người ở ngã tư, đột nhiên chiếc Audi vượt đèn đỏ, đâm thẳng về phía ba người bọn họ, Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa ở phía trước, Khương Hồng Cầm chẳng suy nghĩ nhiều, kéo hai đứa trẻ qua, bản thân bị đuôi xe hất vào bên đường.

      Tống Hiểu Hoa trợn tròn mắt, nước mắt lộp độp rớt ra, chạy đến bên người Khương Hồng Cầm, khóc lớn.

      Mọi người chung quanh chưa kịp hồi hồn, thân thể Thẩm Cảnh run lên, quay đầu kêu to: “120! 120! Gọi điện thoại cho 120!!!”

      Tiếng gọi này thành công khiến mọi người hoàn hồn, vội vã cầm liền thoại bấm số.

      chiếc xe Audi, lâu có người xuống xe. Tám phần mười là sợ choáng váng, cho đến khi xe cứu thương tới, hai người mới sợ hãi bước xuống xe. Khương Hồng Cầm được đưa lên băng-ca xe cứu thương, cũng may, bác sĩ chẩn đoán bị thương . Dường như bị gãy xương bàn chân, cụ thể như thế nào đến bệnh viện mới biết được. Khương Hồng Cầm vẫn dỗ dành hai đứa , nhưng sắc mặt quá tốt.

      Chu Vũ và Trương Nhan xuống xe, sợ tới mức nên lời. Cảnh sát suy đoán, hai người bọn họ uống ít rượu.

      Trước khi Thẩm Cảnh lên xe, quay đầu liếc nhìn hai người bọn họ, đáy mắt lướt qua tia tàn bạo, đối diện với Trương Nhan, Trương Nhan nhịn được rùng mình.

      Ánh mắt đứa bé này nhìn ta, giống như dùng dao lăng trì ta.

      đáng sợ!

      Hết chương 34
      PhongVy, Hà Hoàngkabi_ng0k thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35

      Edit: Tịch Ngữ

      Chu Vũ và Trương Nhan từ nhà hàng ra, cả hai uống ít rượu, cảm thấy khoảng cách từ nhà hàng đến lộ xa, lái cẩn thận chút sao, ai biết đột nhiên phanh ăn, lúc đèn tới đèn đỏ, lái xe Chu Vũ đạp mấy lần cũng ngừng, trái lại còn chạy nhanh hơn trước.

      Hai người ngờ rằng, trận tai nạn này thay đổi cuộc đời bọn họ.

      Sau khi Khương Hồng Cầm được đưa vào bệnh viện, tiến hành kiểm tra tổng quát, cuối cùng may mắn chỉ bị thương ngoài da và nứt xương mắt cá chân có gì lớn, điều trị xong được chuyển đến phòng bệnh.

      Tống Hiểu Hoa ở bên cạnh nhịn được khóc, bé còn nhớ màn kinh hồn vừa rồi, nếu phải Khương Hồng Cầm phản ứng mau lẹ, có lẽ bây giờ…

      Thẩm Cảnh siết chặt quả đấm, lặng lẽ đứng bên người Khương Hồng Cầm, nhìn chân Khương Hồng Cầm được bó bột, oán hận tàn nhẫn từ đáy lòng nhịn được xông lên.

      chết ! chết ! Tại sao hai người kia bị đâm chết !

      Hai tay run lên, tàn ác giấu trong đáy lòng giống như lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng mà… hiểu, tại thể làm gì được.

      còn là Phạt Vũ Vương quyền khuynh thiên hạ như xưa, cũng thể nắm giữ sinh mạng của người trong thiên hạ trong tay, cho tới bây giờ, thậm chí thể đem hai tên tiện nhân kia giết ngay!

      Bàn tay còn đọng máu đặt lên trán Thẩm Cảnh, Khương Hồng Cầm giọng : “Thẩm Cảnh, mẹ sao, đừng lo lắng, tại mẹ cảm thấy rất tốt.”

      Lồng ngực giống như được rót hơi thở mát lạnh vào, giơ mắt nhìn gương mặt đầy ý cười của Khương Hồng Cầm, cảm xúc dần bình ổn lại.

      Đám người Phương Văn, Tống Đông, bà Trần, ông Thẩm vội vội vàng vàng chạy đến, bà Trần vừa nhìn thấy Khương Hồng Cầm giường bệnh, đôi mắt vốn ướt lệ liền chảy nước mắt, khẩn trương hỏi thăm.

      đám người lòng quan tâm Khương Hồng Cầm, Phương Văn nhìn Tống Hiểu Hoa hoàn toàn bị thương, nước mắt ngừng tuôn ra : “Rất cám ơn chị, cám ơn chị, cám ơn…”

      Tống Đông ôm vợ khóc thành tiếng, cũng luôn miệng cám ơn.

      Trái lại, Khương Hồng Cầm rất bình tĩnh, sau cùng, còn an ủi người bạn xúc động của mình, cảm thấy đám người lớn như ma khóc nhè, là đáng quá !

      Ông Thẩm tức giận quát to: “Rốt cuộc là cháu của con rùa nào dám đụng con dâu nhà chúng ta.”

      Thẩm Cảnh trả lời: "Có hai người, nam chừng ba mươi bốn tuổi, nữ chừng hai mươi, tại chắc ở đồn cảnh sát.”

      Ông Hoàng chau đôi chân mày rậm, : “! Chúng ta tìm bọn họ tính sổ!”

      Khương Hồng Cầm muốn gì đó, bà Trần xen ngang: “Con dâu, con đừng xía vào, con ngoan ngoãn nằm ở đây chờ, cha con có chừng mực mà.”

      Đừng thấy ông Thẩm tại suốt ngày đánh mạt chược, lúc còn trẻ ông cũng được coi là nhân vật số , ông từng làm quan trong chính phủ, từng dẫn dắt… Ông quen biết cũng ít, nhớ năm đó ông cũng là nhân vật vang dội.

      Vốn dĩ ông Thẩm và Tống Đông cùng , nhưng ông Thẩm vừa định Thẩm Cảnh kéo lại, sống chết gì cũng muốn theo, ông Thẩm nhíu mày: “Con nít con nôi theo làm gì?”

      Thẩm Cảnh chống lại ông Thẩm, : “Cháu là đương , trường xảy ra chuyện gì cháu hiểu nhất, mang theo cháu nhất định có chỗ dùng.”

      Tống Đông nhìn ông Thẩm chút, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên rất kinh ngạc với những lời Thẩm Cảnh , nhưng ông Thẩm quen rồi, ông gật đầu, liền dẫn Thẩm Cảnh theo.



      Đồn cảnh sát, Chu Vũ bị thu hồi bằng lái, nộp phạt, còn bị tạm giam, thế nhưng Trương Nhan vì có lái xe, mặc dù có uống rượu nhưng chuyện này liên quan gì đến ả, lập hồ sơ xong sau đó được rời .

      Trương Nhan muốn mau chóng thoát thân, cho nên đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người Chu Vũ, đại khái là Chu Vu có tình ý với ả, ả mực cự tuyệt, hôm nay thoát thân được, cho nên mới dùng cơm với gã, ngờ Chu Vũ uống rượu còn đụng người ta.

      Chu Vũ ngờ Trương Nhan phản pháo cắn ngược gã ngụm, uổng công lúc đầu gã còn che chở cho ả.

      Trương Nhan muốn lén lút bỏ , vỡ Chu Vũ vội vã tới, vừa thấy Trương Nhan thèm lời nào liền bạt tai trước, lớn tiếng mắng sau: “Con mẹ nó! Đồ **** biết xấu hổ, tao còn tưởng Chu Vũ bị làm sao, làm nửa ngày mới biết, gã với hạng người biết xấu hổ như mày ở chung chỗ.”

      Trương Nhan bị đánh sưng mặt, ả còn chưa kịp phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, ả có giận chịu được, từ đến lớn ả chưa từng chịu uất ức như vậy, trực tiếp nhào qua, cào người đàn bà kia.

      “Mày dám đánh tao! Mày dám đánh tao! Ba mẹ tao còn chưa từng đánh tao!”

      Người đàn bà kia cười lạnh: “Mẹ nó! Tao thay ba mẹ mày đánh con tiện nhân là mày! Nếu ba mẹ mày biết họ sinh ra đứa con như mày, chừng đánh chết mày từ lâu rồi!”

      Hai người đàn bà choảng nhau, cảnh sát vội can thiệp: “Chuyện nhà các người muốn giải quyết ra bên ngoài, nơi này là đồn cảnh sát, phải nơi để các người cãi lộn đánh nhau.”

      Cái gọi là đuổi kịp bằng tới đúng lúc, nhóm người ông Thẩm vừa tới thấy cảnh náo nhiệt này, ông Thẩm cười : “Ai da! Ở đây đánh nhau à?”

      Thẩm Cảnh nhìn bộ dạng tóc tai rối bời của Trương Nhan, chỉ vào ả : “Chính ta, cùng còn có người đàn ông.”

      Trương Nhan nhìn Thẩm Cảnh, mắt trừng lớn, đây phải thằng nhóc ở trường tai nạn sao?

      Cảnh sát hỏi: “Các người là ai?”

      Ông Thẩm : “Chúng tôi là người nhà của Khương Hồng Cầm, này có phải là người cùng với người đàn ông nữa, đúng ?”

      Cảnh sát gật đầu, : "Đúng đó, nhưng ta phải người lái xe…”

      phải! Chú cảnh sát, là ta lái xe đụng mẹ cháu!” Thẩm Cảnh đột nhiên há mồm chỉ vào Trương Nhân .

      Trương Nhan sửng sốt, sau đó, liền kích động: “Thằng này bậy gì đó! ràng là Chu Vũ lái xe, liên quan gì đến tao!”

      Cảnh sát nhíu mày, cúi đầu hỏi: “Bạn , cháu cho chú biết, sao cháu lại biết được?”

      Kỳ , đúng là Trương Nhan lái xe, sau khi xảy ra tai nạn, Trương Nhan và Chu Vũ xuống xe ngay, đó là do Chu Vũ nóng lòng bảo vệ người đẹp, cư nhiên đổi vị trí cho nhau, chuyện xảy ra rất đột ngột, cho nên chú ý của mọi người đều tập trung vào nạn nhân là Khương Hồng Cầm, ai nhìn thấy, chỉ có Thẩm Cảnh luôn nhìn chằm chằm vào hai người trong xe, vừa vặn cửa sổ xe có khe hở, liền nhìn thấy hoạt động của bên trong xe, vốn dĩ người mặc áo đỏ ngồi ở vị trí cạnh ghế lái…

      Trương Nhan còn cho rằng ai phát , lại biết rằng mọi chuyện đều lọt vào mắt Thẩm Cảnh.

      Trương Nhan kích động phản bác: “Nó mới bao lớn, có thể biết cái gì, còn bày đặt lên mặt, trời tối như vậy có thể thấy được cái gì!?”

      Vợ Chu Vũ ùm tiếng, ngồi bệt xuống đất khóc bù lu bù loa, ta khóc cái gì? ta khóc cho mình, khóc cho người chồng có mới quên cũ của mình, ấy vậy mà gã lại nhận tội thay cho người đàn bà này.

      Đạo cao thước, ma cao trường, Trương Nhan còn cho rằng mình có thể thoát tội, nhưng cho dù có Thẩm Cảnh, cũng có người khác nhìn thấy việc, cuối cùng bại lộ chỉ là vấn đề thời gian.

      Cuối cùng, Chu Vũ thừa nhận bản thân có giúp che giấu .

      Ba mẹ của Trương Nhan liền chạy tới, bọn họ đều biết chuyện của con , mẹ ả tức giận mà ngất xỉu, ba ả mắng to xen vào chuyện ả nữa.

      Trong lòng ả ta tâm tâm niệm niệm cái pháo cứu mạng, Thương Hợp Thuấn, đến sau cùng cũng xuất lần.

      Trương Nhan bị kết án bốn tháng tù giam, phạt tiền mấy nghìn nguyên, bồi thường toàn bộ tiền chữa bệnh và phí tổn thất tinh thần cho Khương Hồng Cầm, còn công việc, danh tiếng lại thối, vốn là con cưng của trời tại rơi vào hoàn cảnh này, đúng là tự làm tự chịu.

      Còn Chu Vũ bị tạm giam tháng, phạt tiền nghìn nguyên, công ty cũng khai trừ gã, sau khi ra tù, vợ gã ầm ĩ đòi li hôn, chung là được sống yên.

      Như vậy. . . Thương Hợp Thuấn sao?

      tiếp tục sống cuộc sống của mình, đồng thời trong thời gian Khương Hồng Cầm bị thương, thường xuyên đến thăm, tựa như có chuyện gì.

      Khương Hồng Cầm vài lần, nhưng Trương Hợp Thuấn vẫn quyết làm theo ý mình, nghĩ tám phần mười là do Thương Hợp Thuấn còn Trương Nhan, cho nên làm mọi chuyện để chuộc tội thay Trương Nhan.

      đáng tiếc, ràng hai người bọn họ rất xứng đôi, bây giờ lại biến thành như thế này, là tự làm bậy thể sống.

      Lại , lúc Khương Hồng Cầm nằm viện còn có chuyện xảy ra.

      Đó chính là chuyện sau khi Chu Vũ ra tù, đột nhiên mang theo bọc lớn bọc thuốc bổ đến thăm Khương Hồng Cầm, ngoài miệng đến tham Khương Hồng Cầm và xin lỗi , thực tế là tới tìm Thương Hợp Thuấn.

      Hết chương 35
      PhongVy, Hà Hoàngkabi_ng0k thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :