1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Thượng Vạn Tuế - Đại Ôn (C44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 10: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng
      Edit: Tịch Ngữ

      Tống Hiểu Hoa dường như đọc được suy nghĩ của Phạt Vũ Vương, nhìn bốn con vịt trước mặt, nước mắt xem như dần dần ngưng lại, vươn tay cầm con vịt màu vàng.


      Phạt Vũ Vương ngồi bên cạnh, thở phào nhõm.

      Con nít mà, chỉ cần thấy món đồ thú vị, chơi đùa cả ngày cũng sao hết.

      Buổi chiều, lúc Phương Văn tới đón Tống Hiểu Hoa, liền nhìn thấy Tống Hiểu Hoa ôm bốn con vịt màu vàng trong lòng, chau mày : “ được tùy tiện cầm đồ của người khác.” (TN: Ôi, lấy chụy, coi như tín vật định tình ạ :)))))

      Tống Hiểu Hoa ngây ngô nhìn Phương Văn.

      Bà Trần liền vội vã : “Tiểu Văn, mấy con vịt này là do Thẩm Cảnh nhà dì tặng cho Hiểu Hoa.”

      Phương Văn sửng sốt, rằng: “Làm sao có thể?”

      Bà Trần vui rạo rực kể lại: “Dì cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, lúc dì ôm Hiểu Hoa , Thẩm Cảnh liền kéo dì để dì , chỉ chỉ vào mấy con vịt ghế sô pha , mau mau lấy, dì liền nghĩ, có thể thằng bé muốn đem mấy con vịt này đưa cho Hiểu Hoa, thấy dì cầm con vịt đưa cho Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh mới chịu buông tay.”

      Phương Văn : “Trời ạ, đứa bé này là hiểu được nhiều chuyện.”

      Bà Trần cười : “Còn phải sao, dì thấy hai đứa bé này chơi chung nên sinh tình cảm, Thẩm Cảnh mới muốn đem vịt tặng cho Hiểu Hoa, cho nên con cứ để Hiểu Hoa cầm mấy con vịt về .”

      Phương Văn chần chờ lát, sau đó gật đầu, đồng ý.

      Phạt Vũ Vương ngồi mình ghế sô pha đánh cái hắt xì, xoa xoa mũi, nếu nghe được mấy lời này của bà Trần, nhất định tức giận.

      Hỏi tại sao muốn đem vịt đưa cho Hiểu Hoa?

      Phạt Vũ Vương liền , còn phải bãn nãy trẫm đem vịt tặng cho bé ấy à? Cái này gọi là nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, trẫm phải là người biết giữ lời.

      , chỉ vì chơi chán rồi, con vịt kia chỉ biết kêu chút, hơi hơi thú vị thôi à. Thế nhưng được bồi thường bằng chiếc ô tô biết chạy, trẫm phải người có mới bỏ cũ nha.



      Gần tới cuối năm, gió mùa đông vẫn ngừng thổi mạnh, phất vào mặt người, liền đem đôi gò má trắng nõn nhuộm thành mảnh ửng hồng. đường , mọi người hận thể đem bản thân quấn kín mít, chỉ chừa ra đôi mắt xem đường là được. Đây là mùa có tỷ lệ mắc bệnh cảm cúm cao, mặc kệ là người lớn hay trẻ đều bị.

      xui xẻo, Phạt Vũ Vương cũng trở thành người nạn nhân của bệnh cảm cúm.

      Nguồn gốc của chuyện này, thể dính líu đến Tống Hiểu Hoa. Nhớ ngày đó giống như mọi người, Tống Hiểu Hoa được giao cho bà Trần chăm sóc giùm.

      Lúc Phạt Vũ Vương thấy bé, khuôn mặt vốn vui vẻ, trong chớp mắt liền biến thành hả hê.

      Sắc mặt của Tống Hiểu Hoa có chút tốt, lúc được bà Trần ôm vào lòng, liên tục ho khan, nước mũi cũng treo ở lỗ mũi, thoạt nhìn có vẻ nhếch nhác lại ỉu xìu.

      Phạt Vũ Vương nghĩ, đây chắc chắn là báo ứng, ông trời cũng chịu được hành vi hãm hại trẫm của bé, biết trẫm tại có cách gì để trừng phạt bé, nên cho ông liền dùng phương thức này dày vò bé.

      Từ trước tới nay, Tống Hiểu Hoa là đứa bé có sức đề kháng cực kì khỏe mạnh, lần này bị nhiễm bệnh, liên tục ho khan mấy cái, ngay lập tức khóc nức nở. Mặc dù, Phương Văn cho bé uống thuốc, thế nhưng muốn hoàn toàn hết bệnh, e là.. phải chờ… hai ba ngày.

      Tống Hiểu Hoa khóc được bà Trần ôm vào trong qua lại, khóc đến tâm trạng vui vẻ của Phạt Vũ Vương cũng chạy mất. từ từ rời mắt khỏi đống đồ chơi, ngẩng đầu lên. Nhìn thoáng qua khuôn mặt nhăn nhúm lại vì khóc của Tống Hiểu Hoa, hiểu vì sao có chút phiền chán.

      Bà Trần quyết định nấu tuyết lê đường phèn cho Tống Hiểu Hoa uống, đặt bé lên ghế sa lon, lập tức vào phòng bếp.

      Tống Hiểu Hoa ngồi ghế thút tha thít thít, thỉnh thoảng ho khan rồi khóc lên hai tiếng, cặp mắt rưng rưng, làm người ta đau lòng, khó trách bà Trần chịu nổi.

      Lúc đầu, Phạt Vũ Vương có ý định quan tâm bé, nhưng tiếng khóc rất thảm thương, khiến cho Phạt Vũ Vương sợ nhất là thấy ‘phụ nữ khóc’ cắn răng cái, liền từ đầu bên kia ghế sa lon bò qua.

      Vừa nhìn, chả trách Tống Hiểu Hoa vẫn khóc, nước mũi vẫn chảy ở bên ngoài, hô hấp khó khăn, chỉ có thể thở bằng miệng.

      chần chừ lát, lại thấy Tống Hiểu Hoa có ý đồ muốn khóc, vội vã xé ít khăn giấy, cố nén ghê tởm lau nước mũi cho Tống Hiểu Hoa.

      Sau khi lau xong, hiển nhiên, Tống Hiểu Hoa cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Phạt Vũ Vương chán ghét nhìn thoáng qua khăn giấy tay, ném xuống mặt đất, quay đầu chuẩn bị rời , tiếp tục chơi mình, nhưng mà, Tống Hiểu Hoa rì rầm đứng lên.

      vừa quay đầu nhìn, nước mũi Tống Hiểu Hoa lại chảy ra.

      Mặc dù, trong lòng Phạt Vũ Vương vui, nhưng sợ Tống Hiểu Hoa khóc nữa. Sau cùng, chỉ có thể khổ ép lần nữa, vụng về giúp bé lau nước mũi.

      thầm nghĩ, từ lúc bắt đầu cầm quyền, chưa từng hầu hạ bất cứ người nào, bé có thể được trẫm đối xử như vậy, nhất định kiếp trước bé tu được phúc đức, nhất định phải nhớ ân huệ của trẫm dành cho bé nhá.

      Đáng tiếc, đứa bé mới tuổi làm sao nhớ được những thứ này?

      Tống Hiểu Hoa chỉ biết cười khúc khích với Phạt Vũ Vương.

      Dù sao thân thể trẻ con cũng yếu, lăn qua lăn lại mấy lần, khiến Phạt Vũ Vương mệt mỏi quá sức. Cuối cùng, bò tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, mồm miệng : “Nhươi…nhươi…nhước ũi… có chúc… nhiều… ròi… hệt…hệt…chết chẫm… ròi. (Ngươi…ngươi…nước mũi của ngươi….có chút…nhiều…rồi….mệt…mệt…chết trẫm…rồi.)”

      Tống Hiểu Hoa mở to cặp mắt to tròn, đen bóng như hai trái nho, chớp mắt hai cái, đột nhiên quay qua cười ngọt ngào với Phạt Vũ Vương.

      Phạt Vũ Vương ngẩn người, xoay đầu qua, rì rầm đứng lên. Chỉ tại hôm nay trẫm quá lương thiện, bé thiếu đắc ý, vênh váo nhé. Bé nghĩ rằng bé cười khúc khích vài lần, trẫm quên hết mọi chuyện bé làm với trẫm ư? Trẫm cho bé biết, CÓ CỬA ĐÂU!! Trẫm nhớ kỹ hết nhé, về sau trẫm cho bé nếm thử mùi vị bị vu oan.

      Mắt thấy Tống Hiểu Hoa lại chảy nước mũi, Phạt Vũ Vương lại đứng dậy lấy thêm khăn giấy, nhưng mới kéo được nửa, liền nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần, lập tức buông tay, muốn quay về chỗ cũ. Nhưng tốc độ có chút mau, chân ngắn của cẩn thận đụng cái gì đó, thân thể lảo đảo, cả người liền nhào lên ghế sô pha.

      Đầu bị cắm vào khe hở hai chỗ chỗ tựa lưng, Phạt Vũ Vương giằng co vài cái, tay đặt ở phía đẩy cái, cũng rút đầu ra được □_□.

      Bà Trần bưng tuyết lê đường phèn vào, liền nhìn thấy bộ dạng Phạt Vũ Vương bị kẹt đầu, cố giãy dụa.

      Bà vội vàng đặt cái chén tay xuống, kéo chỗ tựa lưng ra, cuối cùng Phạt Vũ Vương được thấy ánh sáng.

      Bà Trần lo lắng vỗ vỗ đầu Phạt Vũ Vương, : “Sao đứa bé này nghịch ngợm như vậy? Sau này được nhét đầu vô đó, rất nguy hiểm nha.”

      Phạt Vũ Vương nhìn thoáng qua Tống Hiểu Hoa, bĩu môi.

      Còn phải tại trẫm quá lương thiện.

      Aiz, có đôi khi quá mức lương thiện cũng là cái tội ~

      Bà Trần buông Thẩm Cảnh xuống, liền bế Tống Hiểu Hoa lên đùi, cầm muỗng, múc từng miếng đút cho bé.

      Tống Hiểu Hoa rất ngoan ngoãn, mực yên tĩnh ngồi uống nước đường.

      Phạt Vũ Vương ngồi bên cạnh dùng ánh mắt thèm khát dãi nhìn bà Trần và Tống Hiểu Hoa, trong tay vẫn hí hoáy chiếc ô tô , thế nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi cái muỗng tay bà Trần.

      Phạt Vũ Vương: (ˉ﹃ˉ) (S.J: hớ hớ chắc là cháu được lụm trong thùng rác =|||| )

      Bà Trần cho Tống Hiểu Hoa uống nước đường xong, liền thấy bộ dạng kia của Thẩm Cảnh, lập tức nở nụ cười, sờ sờ đầu Thẩm Cảnh, bà vội vào bếp bưng chén khác ra.

      Phạt Vũ Vương thấy cái chén trong tay bà Trần, hai mắt lóe sáng.

      Bà Trần cười híp mắt hỏi: “Thẩm Cảnh, có muốn uống ?”

      ra cũng phải trẫm rất muốn uống, nhưng nhìn bà ân cần như vậy, trẫm tiện cự tuyệt. Được rồi, trẫm liền miễn cưỡng tiếp nhận lòng tốt của bà. (S.J: sỉ với chả diện =:)

      “Đến, há mồm.”

      Phạt Vũ Vương liền mất sạch khí tiết há to mồm, ực cái uống cạn nước canh trong muỗng, bẹp bẹp vài cái, cảm thấy mùi vị tệ, tiếp tục há mồm chờ bà Trần đút.

      Bà Trần cười toe toét.

      Đến chiều, bệnh cảm của Tống Hiểu Hoa đỡ hơn nhiều, sau đó, Phương Văn đón bé về. Bà Trần ở trong phòng quét dọn vệ sinh, chỉ thấy bên dưới ghế sô pha có rất nhiều khăn giấy được dùng, biết ai lau nước mũi rồi vứt lung tung, phải bà, Thẩm Cảnh còn căn bản biết cái này, Khương Hồng Cầm ra cửa từ sáng sớm, càng nghĩ càng cảm thấy người có hiềm nghi nhiều nhất là ông Thẩm.

      Ông Thẩm đánh mạt chượt hắt xì cái to, tha thiết nhìn quần áo người, cảm thấy hôm nay là có chút lạnh.

      Còn Phạt Vũ Vương uống canh xong liền ngủ say sưa, thoải mái xoay người ở giường, mân mê cái mông của mình, thân thể uốn cong, tư thế ngủ mê người lại mê người, làm sao biết mình bị lây bệnh cảm?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 11: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Cận Ngôn S.J
      “A…a…xì!” Phạt Vũ Vương đánh cái hắt xì nặng nề, thân thể rung khoa trương, nước mũi treo lỗ mũi, giống như lập tức giọt xuống.

      “Ai ~ tiểu tổ tông, đến, bà nội lau nước mũi cho.” Bà Trần nghe thấy thanh hắt hơi liền vội chạy đến, xé ít khăn giấy, vê mũi Thẩm Cảnh, lau sạch nước mũi treo ở lỗ mũi của Thẩm Cảnh, bà nhìn Thẩm Cảnh, lầm bầm: “Đâu có ra ngoài, sao lại bị cảm? Nhìn nước mũi nhiều như vậy, lỗ mũi đều ngâm nước rồi.” xong, bà lại dùng khăn vê mũi Phạt Vũ Vương.

      Phạt Vũ Vương khó chịu, hai mắt trợn tròn, mũi thông khí, chỉ có thể há mồm thở bằng miệng.

      Thực xui xẻo, ngày hôm trước còn cười nhạo Tống Hiểu Hoa bị cảm, chớp mắt cái, bản thân cũng nhiễm bệnh. , nên biết rằng, khi dính bệnh liền rất khó chịu.

      Đừng đứa trẻ mới hơn tuổi, cho dù là giờ cũng cực kì khó chịu, nước mũi nghẹt trong mũi, trong lồng ngực giống như bị đờm lấp kín, hắt xì liên tục mấy cái, cảm thấy toàn thân còn bao nhiêu sức lực, cả người yếu ớt nằm úp sấp ghế sô pha.

      Lòng Phạt Vũ Vương gần như chết.

      Trước khi Khương Hồng Cầm làm, có cho Phạt Vũ Vương uống thuốc cảm mạo dành cho trẻ , đáng tiếc sau khi Phạt Vũ Vương uống vào, ngủ giấc tỉnh lại vẫn thấy khỏe hơn tí nào, vậy mà nước mũi còn chảy dọc theo gò má xuống, là ghê tởm chết trẫm! (S.J: nằm nghiêng nước mũi nhễu như vậy là đỡ rùi, hên là k thở = miệng khi ngủ, nếu còn ghê tởm hơn :)))))

      Nếu phải cả người có sức, trẫm cũng nằm ngửa như người chết chờ bà Trần đến giúp lau nước mũi đâu.

      Bà Trần đau lòng nhìn cháu , ôm vào lòng, nhàng : “Thẩm Cảnh à, có phải cảm thấy rất chịu ? Bà nội nấu chút tuyết lê đường phèn cho cháu uống, thấm giọng nhé.”

      Phạt Vũ Vương tựa như người chết bỗng mở to hai mắt, đáy mắt tỏa sáng.

      Bà Trần xì cười tiếng. Có lẽ ý thức được hành động của bản thân quá mức con nít, Phạt Vũ Vương lập tức nhắm mắt lại giả bộ thèm để ý.

      ra, cũng phải do trẫm muốn uống, chỉ là sau khi trẫm biến thành con nít, trẫm liền cưỡng lại được sức quyến rũ của mấy món đồ ngọt kia. Cái này thể trách trẫm, thể trách trẫm, nếu muốn trách trách ông trời đem trẫm biến thành cái bộ dạng này .

      Chờ bà Trần bộn rộn vào bếp chuẩn bị tuyết lê đường phèn cho mình, Phạt Vũ Vương mới mở mắt.

      Có lẽ vì tuyết lê đường phèn, nên tinh thần uể oải, phấn chấn của Phạt Vũ Vương tốt lên chút, cố găng ngọ nguậy, im lặng hít nước mũi bò đến bên cạnh cái điều khiển từ xa, thuần phục vươn móng vuốt nhấn vào cái nút mở, chân ngắn bước , ngồi xuống, mấy tháng xem tivi, từ sau khi kiện đó xảy ra, lúc xem tivi liền lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác, giả bộ như cái gì cũng hiểu, cho dù bà Trần hay những người khác bắt gặp xem kịch truyền hình, cũng bình tĩnh tiếp tục chơi ngón tay, làm bộ rất vất vả.

      Ngày hôm nay, bị bệnh. Phạt Vũ Vương liền quyết định tự khao cho mình bữa, bất chấp tất cả, xem tivi trước rồi hãy .

      Kịch truyền hình theo dõi sớm có kết cục, Phạt Vũ Vương bẹp bẹp miệng, mặc dù vừa lòng, nhưng cũng hết cách, may mắn có kén chọn tiết mục tivi, bao lâu liền có kịch mới, liền xem.

      Đôi mắt hề chớp chăm chú nhìn vào tivi, cũng chẳng thèm để ý nước mũi chảy từ mũi xuống, treo tò ten trong trung.

      Vừa xem TV, mắt còn hoa, đầu còn đau, ngay cả hách xì cũng ngừng đánh, Phạt Vũ Vương cảm thấy bọn Khương Hồng Cầm cần mua thuốc cảm mạo cho uống, cứ để nằm ở đây xem TV là được, chắc chắn vài ngày sau hết cảm.

      Ý nghĩ này đẹp!

      Có lẽ vì tập trung quá mức nên Phạt Vũ Vương nghe thấy tiếng mở cửa, ông Thẩm sáng sớm ra khỏi cửa đánh mạt chược, đánh được nửa ông nhớ thằng cháu bị cảm của mình quá, à , đánh hơn phân nữa. Hiếm khi về nhà sớm, vừa về ông liền lớn tiếng : “Tôi , Thẩm Cảnh hết cảm mạo chưa nà? Lúc tôi về, ngang qua bệnh viện có mua vài cử thuốc, bác sĩ rất có công dụng với trẻ .”

      Bà Trần bận bịu trong phòng bếp: “Hết gì mà hết, sức đề kháng của con nít bằng người lớn, hơn nữa, thân thể Thẩm Cảnh được tốt lắm, sao có thể khỏe nhanh được.”

      Ông Thẩm cười nhe hàm răng vàng ố của mình: “Đó là do thằng bé chưa uống thuốc tôi mua.”

      Bà Trần trợn mắt, thèm đếm xỉa đến ông nữa, đem canh tuyết lê đường phèn bưng ra, chậm rãi dùng muỗng khuấy cho bớt nóng.

      Ông Thẩm xoay người đem thuốc cho cháu mình xem.

      Ông vừa vừa hát vào phòng khách: “Thẩm Cảnh, ông nội về thăm cháu này!”

      Thẩm Cảnh xem TV cứng đờ, máy móc quay đầu nhìn về phía ông.

      Ông Thẩm nhìn thoáng qua TV, lại nhìn Thẩm Cảnh ngồi sô pha dùng khăn giấy lau nước mũi.

      Ông Thẩm ngạc nhiên hét lớn: "Thẩm Cảnh, con lại biết xem TV!”

      Đầu óc Phạt Vũ Vương ong ong lên, làm bộ tựa đầu vào cái gối lót lưng sô pha.

      Hô hấp ông Thẩm căng thẳng, liền vội vàng tới, đẩy đẩy Thẩm Cảnh giả chết, kêu lên: “Thẩm Cảnh! Cháu làm sao thế? Đừng hù ông nội! Cháu làm sao vậy? Thẩm Cảnh! Thẩm Cảnh!”

      Sao đầu trẫm lại đau nữa rồi, nhất định là bệnh cảm chuyển nặng, aiz aiz aiz…hôn mê, trẫm, hôn mê, ông đừng gọi trẫm nữa, trẫm ngất rồi, dù ông có kêu rát cổ họng, trẫm cũng trả lời đâu.

      Bà Trần bưng tuyết lên đường phèn lên, liền thấy ông Thẩm ôm Thẩm Cảnh, khẩn trương vỗ vỗ vào má Thẩm Cảnh, bà Trần nhíu mày: “Ông làm cái gì thế?”

      Vẻ mặt ông Thẩm liền đau khổ : “ biết tại sao thằng bé lại ngất .”

      Bà Trần cả kinh, vội vã ôm Thẩm Cảnh từ trong tay ông Thẩm, vươn tay sờ sờ trán, giọng : “Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh, ngủ sao? Bà nội nấu tuyết lê đường phèn xong rồi này.”

      Phạt Vũ Vương nghe vậy, mí mắt nhịn được rung lên, cố gắng làm bộ như vừa tỉnh ngủ, khẽ mở mắt, vươn móng vuốt xoa xoa đôi mắt, trẫm vừa tỉnh ngủ, các ngươi vừa cái gì, trẫm có nghe, cho nên đừng hỏi trẫm cái gì hết.

      Bà Trần cười cười, : “Này tốt sao? Chỉ là ngủ thôi mà.”Bà Trần quay đầu liếc ông Thẩm: “Chuyện bé xé ra to.”

      Ông Thẩm nghẹn ngào tiếng, nhìn bà Trần vui vẻ đút cho Thẩm Cảnh từng muỗng tuyết lê đường phèn, đột nhiên nhớ tới gì đó : “Aiz aiz…bà già nè, vừa rồi tôi thấy Thẩm Cảnh xem TV.”

      Bà Trần quay đầu nhìn ông : “Ông bị hoa mắt rồi, ông thấy Thẩm Cảnh vừa tỉnh ngủ sao? kêu ông mua kính lão đeo rồi mà chịu nghe.”

      Chân mày ông Thẩm nhíu lại: “Nhưng tôi có hoa mắt mà.”

      Bà Trần mặc kệ , chỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Cảnh, giọng : “Đến, Thẩm Cảnh, há miệng nào, hơi nóng, cẩn thận chút, uống từ từ thôi.”

      Phạt Vũ Vương bẹp bẹp miệng, vẻ mặt uất ức nhìn ông Thẩm, giả bộ vô tội.

      Trẫm chỉ là đứa , cái gì cũng biết, làm sao xem TV được? Cho nên, ông nghe lời bà Trần , mau mua kính lão mang vào là được. Nếu thuận đường, mời ông bệnh viện tìm bác sĩ trị bệnh hôi miệng luôn .

      Ông Thẩm ngồi bên lặng lẽ sinh hờn dỗi.



      Buổi tối, Khương Hồng Cầm ôm Thẩm Cảnh vào lòng, bà Trần và ông Thẩm ngồi ở hai đầu ghế sô pha, cả nhà cực kì hòa thuận xem TV.

      Hôm nay là ngày cuối năm, qua đêm nay chính là khởi đầu năm mới.

      Phạt Vũ Vương tựa đầu lên vai Khương Hồng Cầm, trong lòng suy nghĩ, năm trôi qua, trẫm còn phải ở nơi này đến bao giờ?

      suy nghĩ, hai vợ chồng Phương Văn, Tống Đông dẫn Tống Hiểu Hoa đến gõ cửa.

      Tống Đông xách hai hộp thuốc bổ, vừa vào cửa liền đưa cho bà Trần.

      Bà Trần vội nhận lấy: “Đây là gì vậy?”

      Phương Văn : “Dì à, đây là thành ý của vợ chồng con, quà năm mới thôi ạ, dì nhận cho chúng con vui ạ.”

      Bà Trần từ chối : " được, được, con xem thứ này quý giá như vậy, dì…dì làm sao nhận được chứ? Các con mau lấy , tấm lòng dì nhận, còn quà cáp quên .”

      Tống Đông nhếch môi cười rộ lên, : “Dì à, bình thường Hiểu Hoa nhà con hay đến làm phiền cả nhà, mọi người đều đối xử với con bé rất tốt, con và bà xã đều biết. Cái này cũng phải quà đắt giá, dì quên con làm việc trong công ty nào rồi à? Thứ này đắt, dì nhận . Nếu dì nhận, sau này, con và bà xã dám đến nhà dì nữa đâu.”

      Bà Trần thở dài hơi: “Dì nghe hai đứa xong, dì nhận cũng được.”

      Phương Văn cười rộ lên, : “ Dì nhận nha.”

      Bà Trần gật đầu, nhận lấy túi quà.

      Phạt Vũ Vương tham lam hít hít mũi, thầm nghĩ, bình thường con bé Tống Hiểu Hoa này cũng làm phiền trẫm ít, còn đem bệnh lây qua cho trẫm, quà tân niên của trẫm đâu?
      PhongVy, TrâuHà Hoàng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 12: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Cận Ngôn S.J
      Thẩm Cảnh chìm trong suy nghĩ, Phương Văn bước tới, tay cầm cía hộp lớn được gói rất đẹp, nhìn Thẩm Cảnh vẫn còn chảy nước mũi được Khương Hồng Cầm ôm trong lòng, hơi áy náy : “Em nghe , Thẩm Cảnh bị cảm, nhất định là do Hiểu Hoa nhà bọn em lây sang bé, ngại quá.”

      Hai mắt Phạt Vũ Vương trợn tròn nhìn hộp quà lớn, Khương Hồng Cầm ôm bé vội đáp: “Đừng vậy, con nít mà, sức đề kháng cao, chỉ cần mở cửa hóng gió tí lại đổ bệnh, sao có thể trách Hiểu Hoa chứ!”

      Phạt Vũ Vương hít hít mũi, nhìn Tống Hiểu Hoa cũng được Phương Văn bế, trái ngược với bộ dạng lừ đừ của , Tống Hiểu Hoa khỏe mạnh hoạt bát hơn, còn thường cười hô hô với Thẩm Cảnh, cái dáng vẻ đó là ngốc.

      Phạt Vũ Vương xoay đầu qua bên khác, rì rầm tiếng.

      Cưng còn mặt mũi cười với trẫm nữa à?

      Phương Văn giơ tay đưa hộp qua tới, cười : “Đây là quà tân niên do Hiểu Hoa nhà em chọn cho Thẩm Cảnh, hi vọng Thẩm Cảnh mau khỏi bệnh.”

      Phạt Vũ Vương quay ngoắt lại, nhìn thoáng qua Tống Hiểu Hoa, đáy mắt xẹt qua chút nghi ngờ.

      Cái gì? Cưng chọn lễ vật tặng trẫm? Cưng xác định bên trong phải quà tặng đáng ngờ chứ? Trong lòng trẫm vẫn còn sợ hãi đó.

      Khương Hồng Cầm nhíu mày, : “ xem các kìa, vừa đến liền tặng nhiều quà như vậy, khách sáo như vậy làm chi?”

      Phương Văn : “Mấy thứ này cũng có bao nhiêu tiền, chị cũng đừng vướng vít vấn đề này, xem quan hệ của chúng ta, nếu chị nhận, em giận đấy.”

      cầm hộp quà hướng về phía Thẩm Cảnh lắc lắc, cười híp mắt : “Thẩm Cảnh à, cháu có thích món quà này nè?”

      Phạt Vũ Vương cắn răng, cố gắng nghiêng đầu sang bên để thể bản thân là người thanh cao liêm khiết, trẫm mới hiếm lạ quà Tống Hiểu Hoa tặng trẫm đâu! Nhưng mà, đầu giống như bị cố định… xoay được, đôi mắt linh hoạt nhìn chằm chằm tha.

      Phương Văn cười toe toét: “Thấy chưa, thằng bé thích mà.”

      Khương Hồng Cầm nhìn bộ dạng này của con trai, lắc đầu, sau đó nhận lấy hộp quà, rồi nhìn Thẩm Cảnh giọng : “Được rồi, mau cảm ơn dì .”

      Phạt Vũ Vương mở to mắt, nhìn Khương Hồng Cầm lại nhìn hộp quà, cuối cùng thỏa hiệp, bập bẹ : “Hài…hài..” *

      (*) 鞋鞋đồng với 謝謝 = xie xie: cám ơn

      Khương Hồng Cầm và Phương Văn đều nở nụ cười.

      Phạt Vũ Vương trợn to hai mắt, các người cười cái gì, là trẫm cố ý chuyện ràng đó, phải biết rằng hoàng đế mà cám ơn với dân thường là chuyện mất mặt biết chừng nào, cái này của trẫm gọi là cơ trí, các ngươi được cười!

      Đương nhiên căn bản chẳng có ai chú ý tới kháng nghị của Phạt Vũ Vương.

      Chờ cả nhà Phương Văn về, Phạt Vũ Vương có chút chờ kịp muốn mở quà của mình ra xem, thế nhưng cái hộp này được gói kín quá >_<, tay của kéo đến nổi ửng hồng luôn rồi, cái hộp này cũng chẳng có dấu hiệu sức mẻ gì -____-

      Bà Trần ngồi bên cạnh nhìn hành động của cháu trai mà cười đến đuôi mắt in nếp nhăn, bà tới, bế Thẩm Cảnh, : “Đến, để bà nội mở quà giúp cháu.”

      Phạt Vũ Vương chần chờ lúc, sau cùng móng vuốt của cũng bỏ hộp quà xuống, ánh mắt mong chờ nhìn bà Trần.

      Bà Trần lấy kéo từ trong tủ ra, lưu loát cắt hai cái, giấy gói mà xinh đẹp được mở ra, lộ ra cái hộp trắng ở bên trong.

      Hai mắt Phạt Vũ Vương tỏa sáng, tay nhịn được gấp gáp mở nắp hộp.

      Bà Trần cười híp mắt nhìn Thẩm Cảnh.

      Phạt Vũ Vương kéo hai cái, động đậy, lại kéo, vẫn động đậy, cuối cùng nổi giận, dùng quả đấm xíu đập hai cái, vẫn có mở.

      Bà Trần cười đau cả bụng, sau đó, vươn tay đem băng keo trong dán xung quanh nắp gỡ hết ra. Đặt Thẩm Cảnh lên ghế sô pha, đem hộp quà đặt trước mặt Thẩm Cảnh, nhàng mở hộp ra.

      Phạt Vũ Vương nín thở chờ đợi.

      Bà Trần : “Đến xem Hiểu Hoa tặng quà gì cho Thẩm Cảnh nha…” Bà vừa , vừa mở nắp hộp, giọng mang theo chút thần bí: “… búp bê xinh đẹp?” (S.J: *quằn quại* rồi mà ~)

      Thân mình Phạt Vũ Vương cứng đờ, nhìn con búp bê barbie xinh xắn tóc vàng, ngũ quan thâm thúy trước mắt, bên cạnh còn có bộ váy phục đẹp đẽ, còn có đầy đủ đồ dùng để trang điểm nữa.

      Phạt Vũ Vương: ". . ."

      Khương Hồng Cầm ngồi bên cạnh cười rộ lên: “Đúng là quà do Hiểu Hoa chọn, búp bê barbie này đẹp.” (S.J: =]) Hai tay Phạt Vũ Vương run run nhận lấy con búp bê Barbie, để ở trước mặt, nhìn chăm chú hồi lâu.

      “Xem ra Thẩm Cảnh rất thích món quà này.” Bà Trần ngồi bên cạnh cười .

      Cơ thể Phạt Vũ Vương run lên.

      Thả…thả…thả rắm! Trẫm đây là tức giận! Đừng tưởng rằng trẫm biết búp bê Barbie là đồ chơi của con nhé! Trẫm từng thấy ở TV rồi, trẫm đường đường là người đàn ông… phiên bản ! Tống Hiểu Hoa lại tặng trẫm món đồ chơi này, nhất định là châm chọc trẫm! Trẫm mà, Tống Hiểu Hoa sao lại có lòng tốt tặng quà cho trẫm chứ!

      Tống Hiểu Hoa đâu nghĩ nhiều như vậy, khi bé siêu thị với Phương Văn, Phương Văn dẫn bé vào khu hàng bán đồ chơi, để bé chọn quà, bé hoàn toàn dựa vào sở thích của mình mà chọn, căn bản có suy nghĩ nhiều.

      Cầm búp bê, Phạt Vũ Vương giận đến nghiến răng, vốn dĩ bực mình muốn quăng con búp bê xuống đất, nhưng nghĩ lại, đây cũng coi như là món quà đầu tiên được người ta tặng, liền xuống tay được.

      cầm con búp bê, vươn tay lột sạch quần áo người búp bê, xem như là xả giận .

      Nhưng hành động này của bị bà Trần nhìn thấy, gọi thẳng: “Thằng bé này quá mức rồi! như vậy biết lột đồ con , tương lai ra sao đây?”

      Phạt Vũ Vương: ". . ." (S.J: *đập bàn, cười run rẩy*)

      Cứ như vậy, Phạt Vũ Vương nghênh đón năm mới tốt đẹp.

      Tân niên vội vàng qua, nháy mắt liền đến tháng ba, tháng ba mưa phùn như sương, mờ ảo làm người ta có cảm giác như mông lung, Phạt Vũ Vương đón mừng sinh nhật hai tuổi của mình.

      Vừa nghĩ như vậy, Phạt Vũ Vương khẽ thở dài, trẫm tới nơi này hai năm rồi.

      Vừa nắm được quyền lực, có thể tự mình làm chủ mọi chuyện, lại bị đưa đến nơi này, trẫm đúng là xúi quẩy, nhưng cũng may, có được sống như tại mặc dù giàu sang lắm. Nhưng… ít nhất, cảm thấy dễ chịu, có bà Trần, ông Thẩm và Khương Hồng Cầm thay phiên nhau thương, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với , tuy Tống Hiểu Hoa ở cạnh nhà thường chọc giận , thế nhưng khái quát lại coi như tệ, nghĩ như vậy, liền chậm rãi tiếp nhận này.

      Hôm nay, sinh nhật của . Sau khi tan tầm, Khương Hồng Cầm mua cho cái bánh ga – tô. Phạt Vũ Vương vốn nằm sô pha, vừa thấy tay Khương Hồng Cầm xách cái gì đó, thân thể nằm sô pha liền bật dậy, hai mắt sáng rực.

      Khương Hồng Cầm đặt hộp bánh xuống, giọng dặn dò: “Thẩm Cảnh, được ăn vụng, đây chính là để dành tối nay cùng ăn mừng với ông bà nội nghen.”

      Phạt Vũ Vương lơ đãng gật đầu.

      Khương Hồng Cầm nhíu mày, : “Đừng gật đầu, .”

      Phạt Vũ Vương bập bẹ chút, cam lòng rả lời: “Dạ…”

      Lúc này, Khương Hồng Cầm mới vừa lòng gật đầu, đặt túi xách xuống, vào WC rửa mặt.

      Phạt Vũ Vương rón rén tới, nhón chân lên, khẽ mở góc bánh ga – tô lên, len lén nhìn qua, là bánh ga-tô hoa quả sô la.

      thỏa mãn trở về ghế sô pha ngồi, chờ đến bữa tối.

      Nhưng mà chưa tới buổi tối, nghênh đón vị khách mời mà đến.

      Khương Hồng Cầm mở cửa, Phạt Vũ Vương nghĩ là Tống Hiểu Hoa tới, lập tức liền chuyển sang trạng thái đề phòng.

      chỉ nghe tiếng của đàn ông ở bên ngoài vọng vào, giọng nặng trịch có chút khàn, người nọ chưa được mấy câu, Khương Hồng Cầm liền đóng cửa lại.

      Khương Hồng Cầm mang đôi mắt đỏ vào, lời, ngồi xuống ghế sô pha.

      Phạt Vũ Vương sửng sốt, có suy nghĩ nhiều, tới, vươn tay cầm lấy tay Khương Hồng Cầm, thấy hốc mắt Khương Hồng Cầm ngập nước mắt, dường như giây tiếp theo liền có thể tràn ra.

      Trái tim Phạt Vũ Vương xoắn lại, Khương Hồng Cầm bình thường luôn mạnh mẽ, hai năm qua, chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt . Cho nên, bây giờ Khương Hồng Cầm thình linh rơi lệ, cực kì khiến người ta đau lòng.

      Bao nhiêu ngày sống chung, có tình cảm chính là gạt người, Khương Hồng Cầm luôn chăm sóc cẩn thận, khiến cảm nhận được tình cảm ấm áp của mẹ.

      Sống trong hậu cung ngươi lừa ta gạt, kiếp sống cầm quyền giống như dấn bước vào băng mỏng, sống rất mệt mỏi, lo sợ mình nhầm bước liền rơi vào vạn kiếp bất phục. Cái gì chân tình, quan tâm? sớm còn hi vọng xa vời với chúng. tự cảnh cáo chính mình, người nắm quyền lực chính là kẻ thắng cuộc, nhưng khi cảm nhận được tình cảm này, liền bỏ qua được.

      ngẩng đầu lên, nước mắt Khương Hồng Cầm tràn ra rơi vào gò má , chớp mắt cái, tức giận : “Mẹ mẹ… khóc…”
      PhongVy, TrâuHà Hoàng thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆ Chương 13: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Cận Ngôn S.J

      Khương Hồng Cầm cười cười, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu theo viền mắt rơi xuống, vươn tay sờ đầu Thẩm Cảnh, : “Được, mẹ khóc, khóc.” rút khăn giấy lau lau khóe mắt, hít mũi cái.

      Bà Trần nghe tiếng động liền từ bếp ra, sửng sốt nhìn ánh mắt đỏ hồng của Khương Hồng Cầm, vội vàng khẩn trương chạy tới hỏi: “Làm sao vậy? Con dâu? Có chuyện gì à, sao lại khóc thành như vậy?”

      Lời vừa dứt, ngoài cửa truyền tới mấy tiếng đập cửa, bà Trần xoay người, định mở cửa bị Khương Hồng Cầm gọi lại: “Mẹ…”

      "Làm sao vậy?" Bà Trần đau lòng hỏi.

      Khương Hồng Cầm nghẹn ngào mốt lúc, : “Là Thẩm Hạo Dương.”

      Bà Trần sửng sốt, nét mặt từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, bà kích động : “Cái thằng khốn nạn! Từ lúc Thẩm Cảnh chào đời nó chẳng hề gọi cú điện thoại hỏi thăm, giờ nó còn mặt mũi trở về à! Xem mẹ có đánh chết nó hay !?” Bà xong, liền vào bếp lấy cái chài cán bột, nổi giận đùng đùng ra mở cửa.

      Vừa thấy Thẩm Hạo Dương, bà lời, trực tiếp dùng chài cán bột đánh mạnh lên vai gã, kích động mắng: “Mày cái thứ biết xấu hổ! Ngay cả cha mẹ, vợ con cũng cần, bây giờ còn dám vác mặt về? Xem tao có đánh chết mày !”

      Thẩm Hạo Dương đưa tay đỡ đòn công kích ào ào của bà Trần, gã làm ra vẻ đau khổ: “Mẹ, phải con về rồi sao? Mẹ đừng đánh nữa!”

      Bà Trần ngừng tay, vẫn đánh Thẩm Hạo Dương như cũ: “Mày hai năm gọi cú điện thoại về nhà hỏi thăm, mày cho là giờ mày về rồi coi như mọi chuyện đều có gì sao?”

      Thẩm Hạo Dương bắt lấy tay bà Trần: “Mẹ, mẹ đừng có cố tình gây được , con chỉ muốn ăn mừng sinh nhật với Thẩm Cảnh, dù gì nó cũng là con của con.”

      Bà Trần cười lạnh: “Con trai mày? Mày con biết Thẩm Cảnh là con trai của mày à? Lúc mày cùng con đàn bà khác bỏ trốn, mày có nhớ mày còn người vợ mang bầu con của mày hay ? Tao hối hận vì sinh ra cái thứ bất hiếu như mày!”

      Thẩm Hạo Dương trả lời: “Mẹ, mẹ là mẹ của con sao? Con có tình cảm với ấy, cũng muốn miễn cưỡng sống chung với người phụ nữ mình thích, con nghĩ người khác có thể hiểu con, nhưng mẹ là mẹ của con, sao lại giúp người ngoài!”

      Bà Trần tức giận , quay về phòng ngủ hô tiếng, đánh thức ông Thẩm – hôm qua chơi mạt chược đến khuya dậy: “Ông già, ông mau ra đây cho tôi.”

      Ông Thẩm nằm giường đánh cái giật mình, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền vội chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa thấy Thẩm Hạo Dương, nhìn bà xã chút, liền mắng: “Mày làm gì đó! Mau buông mẹ mày ra!”

      Thẩm Hạo Dương buông tay, vẻ mặt đau khổ: “Ba, ba nhìn mẹ , vừa thấy con lời liền dùng chài cán bột đánh con…” Gã vươn cánh tay xách túi đồ chơi xe mô hình, tiếp tục : “Hôm nay về, con muốn gặp Thẩm Cảnh thôi mà.”

      Ông Thẩm nhìn thoáng qua bà Trần, giật lấy chài cán bột tay bà.

      Bà Trần trừng mắt: “Ông làm cái gì vậy?”

      Ông Thẩm gì hết, cầm chài cán bột đánh mạnh vào vai Thẩm Hạo Dương, lớn tiếng mắng: “Bà già, bà đánh có sức gì hết, để tôi làm cho!”

      Thẩm Hạo Dương bị đánh đến nóng nảy, gã chạy xa ra ba, bốn mét: “Ba , mẹ, sao hai người đều biết lý vậy?”

      Ông Thẩm hừ cả giận: “ chuyện với cái thứ bất hiếu như mày cần gì có đạo lý, hơn nữa, phải mày , mày cần người làm cha mẹ thông cảm cho con cái sao? Vừa hay, tao chỉ có đứa con là Khương Hồng Cầm, căn bản có con trai.”

      Bà Trần đứng bên cạnh phụ họa: “Chừng nào mày biết lỗi, quỳ trước mặt vợ mày xinh lỗi nó, bọn già này cho mày gặp Thẩm Cảnh, mày với con đàn bà kia vẫn sống chung với nhau, mày đừng mơ được nghe Thẩm Cảnh gọi tiếng ba, bọn già này cho mày gặp Thẩm Cảnh.”

      Thẩm Hạo Dương nổi giận, ném mô hình xe đồ chơi xuống: “ gặp gặp, biết con đàn kia cho ông bà uống bùa mê thuốc lú gì, ông bà cứ tiếp tục ở bên cạnh con đàn bà kia !” Dứt lời, liền thở phì phò quay đầu lại, lên xe, rời .

      Sau khi gã , bà Trần chớp mắt vài cái, mấy giọt nước mắt rơi xuống, bà cúi đầu : “Sao tôi lại nuôi ra thằng con như vậy… là làm bậy…”

      Ông Thẩm vươn tay vỗ vỗ vai bà Trần, thở dài.

      Khương Hồng Cầm ngồi bên trong phòng khách, nghe toàn câu chuyện liền bụm miệng, lúc thấy ông Thẩm và bà Trần vào, nước mắt liền trào ra.

      Ông Thẩm và bà Trần luống cuống: “Đừng khóc, con dâu, đừng khóc nữa.”

      Giọng Khương Hồng Cầm khàn khàn: “Cám ơn ba mẹ, cám ơn, cám ơn…” ngừng cúi đầu cám ơn, dường như bao nhiêu lần cũng đủ để diễn tả cảm nhận trong lòng mình.

      Bà Trần ôm Khương Hồng Cầm, nghẹn ngào trả lời: “Con dâu, có gì. Con chính là con của mẹ. Về sau, mọi chuyện đều có ba mẹ chống đỡ, chúng ta phải sống tốt, có khó khăn gì vượt qua được đâu con.”

      Khương Hồng Cầm ngừng gật đầu.

      Phạt Vũ Vương ngồi đó nhìn hai người phụ nữ rơi lệ, đại khái cũng hiểu được chuyện vừa xảy ra, người đàn ông vừa tới, có lẽ là ba của ‘Thẩm Cảnh’ .

      rũ mắt xuống, người này đúng là chết cũng biết hối cải, còn mơ mộng viễn vông đến gặp mặt .

      Người này và phụ hoàng qua đời của đều giống nhau… Nên tìm chết!

      Người đời đều giết cha giết , nhưng người xuống tay chỉ có mình phụ hoàng. Lúc phụ hoàng độc sủng mẫu phi , làm cho mẫu phi nghĩ đời này bà là người phụ nữ hạnh phúc nhất, nuông chiều bà, bà, dành mọi thứ tốt nhất cho bà. Sau đó, chớp mắt cái, liền coi mẫu phi như giấy vụn xài rồi, tùy ý gác qua bên, thậm chí lời thăm hỏi đơn giản cũng hề có.

      Phi tử được sủng liền dễ dàng mất tất cả, mẫu phi coi phụ hoàng là trời, cho dù ông ta có phụ bạc bà, bà vẫn tin cậy ông ta như cũ.

      Mỗi ngày, bà nghe cung nữ, thái giám bàn luận gần đây phụ hoàng tin chiều phi tử nào, rồi đem phi tử nào vứt vào lãnh cung. Ngày qua ngày, thẳng đến ngày nọ, bà thấy khóe mắt mình có nếp nhăn, cảm thấy vốn liếng cuối cùng của mình cũng còn, bà lập tức nhảy vào hồ tự sát, kết thúc cuộc đời mình.

      Phạt Vũ Vương oán hận phụ hoàng mình, đồng thời cũng oán giận mẫu phi mình, oán bà kiên cường, giận bà vô tình, hận bà bỏ mình lại thâm cung nguy hiểm kia.

      Oán hận như vậy biến thành động lực để từng bước leo lên cao.

      còn nhớ , lần đầu tiên, tiếp xúc với phụ hoàng. Phụ hoàng vừa nhìn vừa cười : “ có vài điểm giống với Tiêu phi.”

      Khi đó, cười. cười mẫu phi đáng thương, cười bà luôn nhớ nhung người đàn ông này, cuối cùng, ông ta lại nhìn nhầm con trai bà giống người khác.

      Lúc phụ hoàng bị bệnh liệt giường, thường xuyên thăm, nhưng phải vì làm trọn đạo hiếu, mà vì mỗi ngày đốt nén hương, hi vọng ông ta sớm về trời.

      Thời điểm ông ta chết, Phạt Vũ Vương ngồi mình trong tẩm cung, tới trước bài vị của mẫu phi dâng nén hương.



      "Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh. . ." Bà Trần vươn tay quơ quơ trước mặt Thẩm Cảnh.

      Phạt Vũ Vương sửng sốt, hồi hồn nhìn bà Trần.

      “Ngây ngô gì vậy cháu? Ăn bánh ga – tô nè, đến, bà nội đội mũ vương miện cho cháu.” Dứt lời, bà Trần đem mũ vương miện đội lên đầu Thẩm Cảnh.

      Phạt Vũ Vương ghét bỏ nhìn vương miện, nhưng cuối cùng vẫn non nớt : “Cám ơn bà nội.”

      Bà Trần cười rộ lên, Khương Hồng Cầm ở bên cạnh đốt nến lên, ông Thẩm tắt đèn, quay lại với Phạt Vũ Vương: “Đến, Thẩm Cảnh mau thổi nến, ước nguyện cháu.”

      Phạt Vũ Vương nhìn ba gương mặt cười tươi trước mắt, lại nhìn bánh ga – tô cắm đầy nến, hít sâu hơi, chu mỏ thổi nến.

      Cầu mong Khương Hồng Cầm vẫn kiên cường sống tiếp, có thể tìm được nửa kia tốt hơn. Mong bà Trần có thể càng sống càng trẻ tuổi, tóc ít bạc. Còn ông Thẩm…Ừ… … miệng còn bị hôi nữa… Sau cùng, trẫm có thể sớm quay về thế giới của trẫm.

      thổi nến tắt hết, ông Thẩm lại bật đèn.

      Khương Hồng Cầm cắt bánh, miếng bánh đầu tiên đưa tới trước mặt Thẩm Cảnh.

      Thẩm Cảnh lắc đầu, vươn móng vuốt , chậm rãi đẩy tới trước mặt Khương Hồng Cầm. Tiếp đó, lại đem hai phần bánh chia cho ông Thẩm và bà Trần. Cuối cùng, mới tự bưng cho mình.

      Ba người nhìn hành động này của Thẩm Cảnh, vừa mừng vừa chua xót.

      Mắt bà Trần hơi đỏ, : “Thẩm Cảnh, biết chuyện.”

      Khương Hồng Cầm vươn tay sờ sờ đầu Thẩm Cảnh, cúi đầu cẩn thận nếm bánh ga – tô.

      Ông Thẩm cười hỏi: “Này, Thẩm Cảnh, cho ông nội nghe, hồi nãy con ước gì nào?”

      Phạt Vũ Vương cầm đĩa nhựa, múc muỗng bơ lớn đưa vào miệng, thoải mái híp mắt, bẹp bẹp miễng, ngẩng đầu lên, giơ tay lên miệng làm động tác xuỵt, thanh non nớt vang lên: “Đây là bí mật.”

      Vừa dứt lời, trong phòng khách truyền lên tiếng cười hài hòa của người nhà.

      Phạt Vũ Vương cũng khẽ nhếch môi, nở nụ cười.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      :038::ex10:trầu âuuu chết pé Cảnh rồi ..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :