1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Thượng Vạn Tuế - Đại Ôn (C44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 5: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng
      Edit: Tịch Ngữ
      ─────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ───────
      Đây chính là lúc nghiệt duyên của Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa bắt đầu, người này hận đến nghiến răng, người kia lại mang vẻ mặt ngây thơ, ngắn gọn, Thẩm Cảnh và Tống Hiểu Hoa kết thù.


      vất vả mới chờ tới buổi chiều, Phương Văn tan sở đón Tống Hiểu Hoa về, ánh mắt kinh diễm của Phạt Vũ Vương khi thấy Phương Văn hồi sáng đổi thành ghét bỏ, ánh mắt như , mau mau đem ‘cái đồ’ kia , đừng có xuất trước mặt trẫm nữa.

      Vậy mà Khương Hồng Cầm ở bên cạnh cười rộ lên: “Em xem kìa, Thẩm Cảnh vẫn nhìn Hiểu Hoa, ngủ chung có ngày thôi mà tình cảm tăng lên nhiều như vậy rồi.”

      Phạt Vũ Vương: “…” Ai ?

      Phương Văn đưa tay sờ sờ gương mặt mịn màn của Thẩm Cảnh, khóe môi nhếch lên: “Hiểu Hoa nhà em hình như rấ thích Thẩm Cảnh.”

      Tống Hiểu Hoa nằm trong ngực Phương Văn phản ứng y như lời , bé con chớp đôi mắt to tròn, cười khanh khách, tay ngừng quơ loạn.

      Phương Văn và Khương Hồng Cầm hẹn mà cùng nhìn nhau cười.

      Phạt Vũ Vương nhắm mắt giả vờ ngủ, các người gì, gió lớn quá, trẫm nghe .

      Phương Văn và Tống Hiểu Hoa về rồi, Phạt Vũ Vương thở phào nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng được ngủ giấc rồi, lại nghe Khương Hồng Cầm dịu dàng : “Thẩm Cảnh, sau này dì Phương chính là hàng xóm của chúng ta, con phải sống hòa thuận với Hiểu Hoa, biết ?” mặc kệ Thẩm Cảnh có nghe hiểu hay , xong, liền đưa tay sửa lại đệm giường của Thẩm Cảnh, sau đó lại ra ngoài bận rộn.

      Bỏ lại mình Phạt Vũ Vương trơ mắt ếch!

      Nếu như trẫm nghe lầm, ý của Khương Hồng Cầm chính là…. ‘cái thứ’ kia còn quay lại!?

      Thôi, hết ngủ rồi, lần đầu tiên kể từ sau khi biến thành con nít, Phạt Vũ Vương mất ngủ!



      Cũng may, gần nửa tháng sau, Phương Văn có bế Tống Hiểu Hoa tới, cái này đối với Phạt Vũ Vương là chuyện mừng, đáng tiếc gần đây có chuyện khiến vui.

      Nguyên nhân chính là, ‘Vương triều XX’ mà theo dõi gần hai tháng hết phim vào ngày hôm trước. Nam chính sau khi trở thành vị minh quân nổi tiếng trong sách sử, vị phi tử vẫn theo giúp đỡ, bày mưu tính kế cho thuận lợi trở thành hoàng hậu. Ban đầu, cho rằng bị phim này chưa có kết thúc, thầm nghĩ đến lúc lên sân khấu, nhưng ngày hôm sau, Khương Hồng Cẩm mở TV, ca khúc mở màn khí thế hào hùng đổi thành ca khúc ấm áp, thùy mị. liền nghe Khương Hồng Cầm giọng tự : “À, đúng rồi, hôm qua kết thúc phim rồi.”

      Cái gì? Diễn xong?

      Trẫm đâu? Vì sao ‘Vương triều XX’ có nhân vật quan trọng như trẫm? Trẫm cực khổ theo dõi suốt hai tháng, cũng chỉ vì cái này, tại lại cho trẫm biết, hết phim rồi.

      Trẫm! ! Vui! Nổi!

      Bản thân mặc dù phải là minh quân được lưu danh trong sách sử, nhưng cũng trụy lạc đến nỗi có xuất trong TV chứ.

      Vì thế, Phạt Vũ Vương buồn bực suốt tuần, may mắn, lâu sau tìm được bộ phim khác để theo dõi.

      Bởi vì có quyền cầm điều khiển trong tay, cho nên Khương Hồng Cầm xem cái gì xem cái đó.

      Dạo này, Khương Hồng Cầm xem phim Hàn Quốc, Phạt Vũ Vương vừa nhìn liền khinh bỉ, phun riết thành thói quen.

      Nhân vật nữ chính luôn gọi nam chính là ‘ô ba’ (*oppa í), ban đầu Phạt Vũ Vương còn buồn bực, hai người này thoạt nhìn có độ tuổi xấp xỉ nhau, kia hở tí lại kêu ‘ba’, rốt cuộc có ngụ ý gì? Về sau, cuối cùng cũng hiểu, vậy có ‘ô mẹ’, ‘ô em’ hay ?

      Sau đó, mẹ của nữ chính đột nhiên xuất , lại phát người mẹ này cũng chính là mẹ kế của nam chính, tình của hai người được người chung quanh chúc phúc, bất đắc dĩ mà chia tay.

      Phạt Vũ Vương xem rất vui vẻ, lí do vui vẻ chính là do đoán trúng, khi hai người quen nhau rất suông sẻ, thực tế làm gì có chuyện hoàn mĩ như vậy, về sau hai người này tất nhiên xa nhau.


      Nhìn xem đều là ngụy biện.


      Tốt lắm, trẫm phê chuẩn cho bộ phim này chấm dứt tại đây.


      Đáng tiếc, chuyện này thể dựa theo lời , mấy ngày tiếp theo bộ phim này lại có bước ngoặt, nữ chính mắc bệnh hiểm nghèo, nam chính luôn ở cạnh ta, cuối cùng cảm động cha mẹ hai bên, hai người cuối cùng được ở bên nhau, đến lúc đó bệnh của nữ chính cũng khá lên, kết thúc hoàn mĩ.


      Phạt Vũ Vương lại buồn bực!


      Tục ngữ rất hay, người xui xẻo uống nước cũng vướng răng.


      tháng gần đây, Tống Hiểu Hoa lâu gặp lại đến chơi. Bởi vì công ty của Phương Văn bắt huấn luyện nên có thời gian ở nhà, chồng của ta cũng có thời gian rảnh, lo sợ để đứa trẻ ở nhà có người chăm sóc, nhờ người ngoài lại lo lắng, tất cả đều rơi vào đường cùng, đành đến nhà Khương Hồng Cầm làm phiền người ta.


      Phương Văn và Khương Hồng Cầm là bạn thời đại học, Khương Hồng Cầm phải hiểu con người Phương Văn, nếu phải tình huống bất đắc dĩ, ấy tuyệt đối tìm đến mình nhờ giúp đỡ.


      Khương Hồng Cầm lời liền đồng ý.


      Chỉ khổ cho Phạt Vũ Vương nằm trong nôi em bé, lúc nhìn thấy con quái vật lớn nằm bên cạnh , trong lòng liền lộp bộp tiếng.


      Mặc dù, Tống Hiểu Hoa sinh ra sau Phạt Vũ Vương hơn mười ngày. Thế nhưng thân hình lại lớn hơn Phạt Vũ Vương chút, hai đứa bé nằm chung chỗ, đúng là nhìn ra Thẩm Cảnh là .


      Phương Văn liền mới lát thôi, Tống Hiểu Hoa nằm trong nôi liền di chuyển, có kinh nghiệm lần trước, Phạt Vũ Vương liền có gắng cử động thân thể rời xa Tống Hiểu Hoa chút. Đề phòng con nhóc này ‘tè bậy rồi vu oan’ cho .”


      Nhưng hiểu vì sao Phạt Vũ Vương nhích người tới đâu, Tống Hiểu Hoa liền theo sát phía sau, di chuyển thân hình to con của mình, cho tới khi tay chân của bé con khoát lên người Phạt Vũ Vương mới dừng lại.


      Phạt Vũ Vương nổi sùng, liền quyết định tấn công, dùng gậy ông đập lưng ông.


      vươn tay, cố gắng rút chân của mình, dùng sức đè cái, đè lên mặt Tống Hiểu Hoa.


      Cho nhà ngươi ngửi mùi vị của chân Trẫm nè!


      vệnh vang đắc ý, đột nhiên cảm thấy chân mình truyền tới cảm giác hơi đau đau, mở to hai mắt tò mò nhìn, liền thấy Tống Hiểu Hoa ngậm ngón chân của mình, cố gắng cắn.


      Tống Hiểu Hoa lớn nhanh, mới ba bốn tháng liền dần dần mọc răng, lúc cắn người, mặc dù có đau điếng nhưng thể xem nha.


      Phạt Vũ Vương chưa kịp nổi giận, lại thấy Tống Hiểu Hoa nhả ngón chân của ra, mở to mieengh, khóc oa oa.


      Phạt Vũ Vương trợn tròn mắt.


      Nhóc cắn trẫm? Trẫm còn chưa có khóc? Ngược lại, nhóc lại khóc ầm lên.


      Nghe tiếng khóc om sòm, Khương Hồng Cầm vội vàng chạy lên bế Tống Hiểu Hoa, giọng dỗ dành. Phạt Vũ Vương im lặng nằm bên dùng ánh mắt oán giận.

      “ Ngoan, ngoan, ngoan, khóc, khóc nữa nè, dì ôm cái.”


      Khương Hồng Cầm kiểm tra tã lót , phát Tống Hiểu Hoa có tè cũng có ị, đem bình sữa chuẩn bị sẵn cho Thẩm Cảnh đưa đến miệng bé, lại thấy bé chịu ăn, xem bộ dạng phải đói.


      Khương Hồng Cầm nhíu mày, : “Vẫn tốt mà, sao lại khóc chứ?”


      Nàng nhìn về phía Phạt Vũ Vương.


      Phạt Vũ Vương: “. . .”


      thực tế trẫm phải chết oan! Ăn trộm gà thành, còn mất luôn nắm gạo, nhìn chân trẫm kìa, chân của trẫm đều đỏ hết cả rồi!


      Dứt lới, là bộ giơ lên cái chân của mình, muốn cho Khương Hồng Cầm nhìn chỗ bị Tống Hiểu Hoa cắn.


      Đáng tiếc, Khương Hồng Cầm thèm nhìn , chỉ lo dỗ dành Tống Hiểu Hoa khóc nỉ non, Phạt Vũ Vương giơ hồi thấy mỏi cũng giận dỗi luôn. Để chân xuống, trợn tròn mắt nhìn Khương Hồng Cầm, vừa liếc nhìn thấy Khương Hồng Cầm ôm Tống Hiểu Hoa dỗ dành, trong lòng có chút chua!!! =D]


      , từ lúc Phạt Vũ Vương được sinh ra tới bây giờ, trước giờ rất ít khóc, cho nên Khương Hồng Cầm rất ít có cảm xúc dỗ dành con .


      Giọng điệu dịu dàng của Khương Hồng Cầm, cả người liền tỏa ra vầng sáng dịu dàng của người mẹ, mặc dù tính là đẹp, nhưng người có ý vị rất hấp dẫn lòng người.


      Cái này đúng là có chút giống với mẫu phi qua đời của .


      Phạt Vũ Vương lắc lắc đầu, nghiêng người, thèm suy nghĩ chuyện này nữa, nhắm mắt lại ngủ.


      Vừa tỉnh lại, Tống Hiểu Hoa được Phương Văn ẵm , Phạt Vũ Vương liền vui vẻ, lại bị thanh ở bên ngoài cắt ngang niềm vui nho của .


      Bà Trần cười híp mắt : “Mẹ thấy bé con nhà Phương Văn đúng là đáng , hơn nữa con với Phương Văn lại là bạn thời đại học, bằng cho hai đứa bé đính hôn từ cũng tệ.”


      Phạt Vũ Vương: “. . . “


      Trẫm có nghe lầm chớ? cho trẫm biết, đây phải là !
      Last edited by a moderator: 21/3/15
      PhongVy, Dion, fujjko2 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 6: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Tịch Ngữ

      May mắn tiếp theo Khương Hồng Cầm giúp Thẩm Cảnh, : “Mẹ, tại là thời đại nào rồi, đính hôn từ bé gì chứ, chuyện này cứ để bọn lớn lên tự mình quyết định, chúng ta đừng quan tâm nhiều.”

      Lúc này, bà Trần mới dừng lại: “Con cũng đúng, mẹ quên.”

      Cuối cùng, Phạt Vũ Vương nhõm cả người.

      biết bà Trần nghĩ tới chuyện gì đó liền thở dài: “Từ lúc Thẩm Cảnh ra đời, Hạo Dương chưa từng tới gặp mặt thằng lần, hiểu tại sao mẹ lại sinh ra đứa con như nó, đúng là làm bậy.” Dứt lời, hai mắt bà Trần mờ nước mắt, đưa tay kéo Khương Hồng Cầm, : “Xin lỗi con, để cho con chịu nhiều uất ức.”

      Mắt Khương Hồng Cầm cũng rưng rưng, rũ mắt xuống, cười có chút miễn cưỡng, : “Mẹ, đừng như vậy, chuyện này liên quan ai hết, ta muốn đến gặp mặt Thẩm Cảnh, đến thôi, ta có cuộc sống riêng của mình. Con … Người ngoài cũng xen vào được, huống hồ cha mẹ cũng giúp con rất nhiều rồi, hai người coi con như con ruột. tại, có Thẩm Cảnh bên cạnh con, con cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!”

      Bà Trần cúi thấp đầu khóc sụt sùi.

      Phạt Vũ Vương nằm trong nôi, nghe hết mọi chuyện hai người , ở trong nhà này cũng được thời gian, đối với tình trạng trong nhà cũng hiểu đôi chút…

      Lúc Khương Hồng Cầm mang thai Thẩm Cảnh, chồng là Hạo Dương có tiểu tam (*vợ bé) ở bên ngoài, lầm đường lạc lối, quanh năm trở về nhà. Nửa tháng sau khi Khương Hồng Cầm sinh Thẩm Cảnh ra, Thẩm Hạo Dương dẫn tiểu tam về nhà lật bài với Khương Hồng Cầm, tuyên bố gã tìm được tình đích thực của mình, gã muốn hạnh phúc, hi vọng có thể kí vào giấy li hôn.

      Mặc dù mọi người đều phản đối, ngay cả cha mẹ của gã cũng tuyên bố nếu li hôn cắt đứt quan hệ với gã. Thẩm Hạo Dương vẫn mạnh mẽ bảo vệ ‘tình đích thực’ của gã. Sau đó, sửa sang lại mọi thứ, liền dọn đồ theo tiểu tam thuê phòng ở.

      Cuối cùng, Khương Hồng Cầm cũng đồng ý li hôn.

      Sau khi Thẩm Hạo Dương li hôn, khẩn cấp kết hôn với tiểu tam, chẳng thèm quan tâm đến chuyện con của mình, chỉ chu cấp tiền nuôi dưỡng theo hiệp nghị li hôn mà thôi.

      Mỗi ngày, đều cười vui vẻ cho mọi người xem, rất kiên cường, nhưng có ai biết lúc có người, khóc thầm.

      Trong quá trình sinh sản, Khương Hồng Cầm bị băng huyết, nguy hiểm đe dọa đến sinh mệnh. Nhưng, may mắn vượt qua cửa ải sinh tử này, hơn nữa được cha mẹ của Thẩm Hạo Dương chăm sóc, sớm nghĩ thông suốt rồi.

      thế giới này, có ai thiếu ai sống nổi.

      Đáy lòng Phạt Vũ Vương giống như bị kim châm vào, nhìn thấy cảnh ngộ của người phụ nữ khác, kích thích bóng ma bi kịch của mẫu phi .

      Khương Hồng Cầm tới. lung lay về phía để bình sữa pha sẵn, nhàng ôm Thẩm Cảnh vào lòng, nở nụ cười, mỗi khi cười khóe mắt lại xuất nếp nhăn, hai má lúm đồng tiền khiến ánh mắt càng thêm dịu dàng, : “Đến, Thẩm Cảnh, uống sữa nào.”

      Lòng của Phạt Vũ Vương mềm xuống, vươn bàn tay , vỗ vỗ gò má của Khương Hồng Cầm, toét miệng cười, đôi mắt giống như muốn gì đó.

      Phụ nữ được làm từ nước, cần được trân trọng, nâng niu. Người đàn ông kia rời bỏ , đây hết thảy phải là lỗi của , chỉ vì gã có mắt nhìn người.

      Khương Hồng Cầm thấy hành động của Thẩm Cảnh, đầu tiên là ngẩn người, sau đó viền mắt có chút ươn ướt, cười rộ lên: “Bé con này, con thương mẹ sao?”

      Phạt Vũ Vương trợn tròn hai mắt, thầm nghĩ ------

      Nếu như người nghĩ như vậy, như vậy… Trẫm liền miễn cưỡng thương người chút cũng sau, dù sao trẫm cũng uống sữa của người thời gian… Tuy rằng… Đời này trẫm có biện pháp lời thương… Nhưng, có ơn phải trả, trẫm biết điều này.

      Được rồi, người cũng đừng cảm động, nếu sau này khôi phục được thân phận của mình, trẫm nhất định đối xử tốt với người, tâm tình tốt liền phong người làm thái hậu cũng thành vấn đề.

      Đáng tiếc, Phạt Vũ Vương biết tuyệt đối có ngày này.

      ***

      Gió mùa đông lạnh thấu xương, mùa đông ở phương bắc, khiến người ta hận thể đem tất cả quần áo mặc hết lên người, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn cảnh vật chung quanh bao bị tuyết trắng bao phủ.

      Bất tri bất giác, Phạt Vũ Vương lên tuổi. Lúc này, cũng chậm chạp khống chế thân thể của chính mình. Ngày trước, từ bò tới bò lui chuyển thành đứng thẳng đường, chuyện này đối với Phạt Vũ Vương là chuyện cực kì vui vẻ.

      Hỏi vì sao?

      Đó chính là từ nay về sau, có thể cầm điều khiển xem TV!

      tháng trước, Khương Hồng Cầm làm lại. Bình thường ông Thẩm và bà Trần coi chừng Thẩm Cảnh, có đôi khi thừa dịp ông bà ra ngoài, Thẩm Cảnh giả vờ ngủ ở giường chậm rãi ngồi dậy. Đầu tiên là dùng chân đá gối đầu của Khương Hồng Cầm xuống giường, sau đó men theo mép giường, đem chân đạp lên, giẫm lên gối, sau khi đứng vững mới đưa chân khác xuống. Tiếp đó, hoàn mĩ bước xuống đất, đứng lên, run run tới chỗ đặt điều khiển từ xa, vươn móng vuốt bấm nút mở máy.

      Đương nhiên, cũng có trải qua thất bại, gối đầu rơi xuống quá xa, chân của lại quá ngắn, kéo mãi mà kéo tới, sau đó cắn răng đạp cái, mất trọng tâm, ngã úp sấp.

      Đau chết trẫm!

      Rốt cuộc, trải qua vài lần thất bại, tại Phạt Vũ Vương nắm giữ được độ mạnh yếu khi đá gối đầu xuống đất, thể dùng quá sức, cũng thể quá , tóm lại đây là kĩ năng sống.

      Tiếp đó, mỗi lần đều phải tính toán đúng giờ, cố gắng tắt TV đúng lúc trước khi bà Trần và ông Thẩm về, bò lên giường, tay ngắn ngủn thể cầm theo gối đầu được, cũng chẳng quan tâm nó làm gì.

      Phạt Vũ Vương cảm thấy rất liều mạng để xem TV.

      Đương nhiên, phải lần nào cũng tính toán đúng giờ, có lần bà Trần chợ có gặp người quen để chuyện phiếm, về nhà sớm, về nhà liền thấy cháu trai của mình nằm bên cạnh điều khiển từ xa ngủ vù vù. TV mở, còn chiếu phim truyền hình nữa chứ.

      Bà Trần hoảng hốt ôm Thẩm Cảnh lên, than thở: “Thằng bé này, sao lại lăn xuống đất ngủ vậy nè?”

      Dứt lời, lập tức đem Thẩm Cảnh đặt lên giường.

      Thẩm Cảnh nằm giường, vì hành động của mình mà tự khen.

      Thế nhưng, bà Trần quên tắt TV, ban đầu bà nghĩ ông Trân chơi mạt chược quên tắt TV, buổi chiều ông Thẩm chơi về bị bà Trần mắng: “Sau này, ông có chơi mạt chược nhớ tắt TV giùm nhá!”

      Ông Thẩm ngơ ngẩn, người già trí nhớ kém, ông cũng nghĩ là chính mình ra ngoài mà quên tắt TV.

      Về sau, mỗi khi ra ngoài ông cố nhìn TV cái, để xem nó tắt hay chưa.

      Nhưng mà, tình huống như vậy vẫn xảy ra như cũ.

      Lần thứ hai, bà Trần quở trách ông Thẩm, ông ngậm ngùi: “Lúc tôi ra ngoài, tắt TV rồi mà.”

      Bà Trần nghe, : “Ai biết được, ông đãng trí mà.”

      Ông Thẩm buồn bực, : “ chừng TV bị hư, cho nên tự nó bật lên.”

      Bà Trần lườm ông Thẩm: “Chậc, cái TV này mới mua được bao lâu? Đừng có kiếm cớ nữa, tôi hiểu ông quá mà!”

      Phạt Vũ Vương ở bên cạnh nghe đoạn đối thoại, vui vẻ uống sữa, trong lòng tính toán ngày mai nên coi ‘Tình duyên XX’ hay là ‘Bí sử XX’?

      Nhưng mà, ông Thẩm bị hãm hại nghĩ tới nghĩ lui, sau đó nghiến răng, ra ngoài mua cái máy camera. Để minh oan cho mình, mỗi lần ra ngoài ông chụp hình cái TV tắt, cũng xác nhận máy camera hoạt động tốt, ông mới yên tâm ra ngoài.

      Phạt Võ Vương giả bộ ngủ làm sao biết được cái hộp kia ghi lại ‘hành vi phạm tội’của mình.

      vẫn làm như cũ, bò xuống giường, sau đó mở TV, vui vẻ xem.
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      PhongVy, Dion, Trâu2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 7: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Tịch Ngữ

      Bà Trần mua đồ ăn về, lại thấy TV mở.

      Buổi chiều, ông Thẩm chơi mạt chược vui vẻ trở về, vừa thấy bà Trần mở to miệng, đợi bà , ông liền giành trước: “Trước tiên, bà đừng gì hết, tôi có cái này cho bà xem.”

      Ông Thẩm vênh váo tới máy camera, cầm camera ngồi xuống ghế sô pha điều chỉnh.

      Ông ngẩng đầu nhìn bà Trần, : “Tới đây, nhìn , trước khi tôi ra cửa tôi tắt TV rồi nhé.”

      Bà Trần nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh ông Thẩm, nhìn vào màn hình của camera.

      màn hình, đúng là ông Thẩm tắt TV mới ra ngoài, hơn nữa màn hình TV cũng tối thui.

      Bà Trần buồn bực : "Vậy rốt cuộc là thế nào?"

      Ông Thẩm : “Chúng ta tiếp tục xem rồi biết.”

      Chỉ thấy bóng dáng Thẩm Cảnh ngủ say giường ngóc đầu dậy, sau đó nhìn chung quanh, thuần thục đem gối đầu đá xuống đất, chân đạp gối bò xuống giường, sau đó tới cầm điều khiển TV nhấn nút mở máy (power button). loạt động tác lưu loát, Thẩm Cảnh làm rất thành thạo.

      TV mở lên, Thẩm Cảnh liền ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn lom lom vào TV.

      Có đôi khi, biết thấy cái gì, Thẩm Cảnh cười khanh khách mình.

      Bà Trần và ông Thẩm liếc nhìn nhau, bà Trần dụi dụi hai mắt, hỏi: “Ông già, có phải tôi nhìn lầm hay ? Sao tôi lại thấy Thẩm Cảnh…xem TV?”

      Ông Thẩm cũng ngây ngốc trả lời: “À, bà nhìn lầm, tôi cũng vậy.”

      Hai người nhìn nhau hồi, sau đó quay ngược đoạn phim lại, nhìn cho kĩ, đến khi xác định cả hai có nhìn lầm, xảy ra chuyện đó ư?

      Bà Trần trợn mắt.

      Ông Thẩm há mồm.

      Thằng bé này thành tinh rồi!

      Phạt Vũ Vương ngủ say giường lật người, sớm ngủ thiếp .

      Khi Khương Hồng Cầm tan ca về nhà, vừa vào nhà liền bị bà Trần kéo lại, bà Trần kích động : "Trời ạ, Hồng Cầm, con biết đâu, hôm nay có chuyện rất ngạc nhiên xảy ra á.”

      Khương Hồng Cầm giọng : “Mẹ, mẹ đừng gấp, từ từ thôi.”

      Bà Trần khoa trương nuốt nước bọt, : “Mẹ con nghe, trước kia mỗi lần mẹ về nhà TV đều mở sao? Ban đầu, mẹ còn nghĩ là do ba con quên tắt TV, sau đó trách ông ấy mãi. Hôm qua, ông ấy mua máy camera, để ở bên cạnh, quay lại mọi chuyện.”

      Hiển nhiên, chuyện này rất là kinh ngạc. Bà Trần thể dùng ngôn ngữ diễn tả tâm trạng kích động của mình lúc này, bà thúc giục ông Thẩm đem camera cho con dâu xem.

      Khương Hồng Cầm cầm lấy camera, nghiêm túc xem, sau khi xem xong, chính cũng ngây người.

      Quay sang bà Trần : “Này… có phải trùng hợp ạ? Trùng hợp thằng bé cầm điều khiển lên, vô tình nhất trúng nút mở máy (power button)."

      Ông Thẩm xen mồm vào: “Làm sao có thể chứ? lần có thể tin tưởng, nhưng cái này phải hai lần, tuyệt đối phải trùng hợp.”

      Bà Trần liền vội vàng : "Đúng đúng."

      “Thằng bé này còn chưa đầy tuổi, cư nhiên biết xem TV, hơn nữa con thấy ? Ba người chúng ta vừa ra khỏi nhà, Thẩm Cảnh liền mở mắt, khó trách mỗi lần ba về nhà gối đầu của con đều nằm dưới đất, ra thằng bé này đá xuống để làm đệm, trời ạ… Thằng bé này thành tinh rồi!” Ông Thẩm kích động .

      Bà Trần liếc xéo ông Thẩm: “Cái gì thành tinh? Phải là thằng bé quá thông minh, đơn giản chính là thiên tài!”

      Ông Thẩm vội vã trả lời: "Đúng đúng đúng, ý của tôi chính là như vậy!!! Thiên tài! Đúng là thiên tài!”

      Khương Hồng Cầm gật đầu, mặc dù kích động như ông Thẩm và bà Trần nhưng bà vẫn rất vui. Nhưng vui vui, vẫn thấy lo lắng, : “Dù đứa bé có thông minh, cũng đến mức chưa đầy tuổi biết xem TV chứ, nó biết nội dung trong TV à?”

      Bà Trần : “Thế nên mới Thẩm Cảnh nhà ta là thiên tài, hoàn toàn giống những đứa bé khác.”

      Khương Hồng Cầm gật đầu, nhưng cũng rất để ý.

      Mọi người đều vì chuyện Thẩm Cảnh là ‘thiên tài’ mà vui mừng, còn ‘thiên tài’ Phạt Vũ Vương nằm phè phởn giường ngủ khò khò, hoàn toàn biết gì hết.

      ***

      Từ lúc Thẩm Cảnh thức dậy, liền phát có cái gì đó thay đổi, ánh mắt bà Trần và ông Thẩm nhìn có chút kì lạ, điều này khiến Thẩm Cảnh cảm thấy yên ổn.

      Buổi tối, lúc ăn cơm, Thẩm Cảnh uống sữa, bà Trần ăn cơm, quay sang sâu kín với Thẩm Cảnh: “Hôm nay, phim truyền hình có đẹp ?”

      Phạt Vũ Vương phun sữa trong miệng ra.

      Ông Thẩm ngồi bên cạnh cũng kích động, kêu lên: “Phun sữa, phun sữa rồi!”

      Phạt Vũ Vương bối rối, phải trẫm làm việc kín đáo sao? Bình thường chỉ tắt TV trước khi bà Trần về, còn bò lên giường giả bộ ngủ nữa. Vì sao? Vì sao bọn họ biết?

      Khương Hồng Cầm ở bên cạnh : “Mẹ, mẹ đừng chọc Thẩm Cảnh nữa, thằng bé làm sao hiểu lời mẹ gì, chừng đây là hiểu lầm thôi.”

      Phạt Vũ Vương giả bộ cái gì cũng biết, tiếp tục uống sữa.

      Thế nhưng, ông Thẩm và bà Trần tin chắc cháu mình là thiên tài làm sao bỏ qua được chứ?

      Bà Trần : “Con nhìn thấy ? Khi mẹ vừa câu kia, Thẩm Cảnh liền phun sữa, thằng bé nhất định nghe hiểu.”

      Ông Thẩm cũng gật đầu : “Đúng, đúng.”

      Khương Hồng Cầm lắc đầu, tới trước mặt Thẩm Cảnh, vươn tay: “Thẩm Cảnh, mẹ hỏi con, hôm nay con xem TV đúng ?”

      Thẩm Cảnh hành động như trẻ con, há mồm, tiếp tục uống sữa, giống như đứa trẻ bình thường, vô (số) tội nhìn Khương Hồng Cầm.

      Khương Hồng Cầm : “Ba mẹ, hai người chỉ đoán mò thôi, Thẩm Cảnh chỉ gần tuổi, làm sao có thể biết được nhiều chuyện chứ?”

      Bà Trần nhíu mày, : “Vậy hôm nay hình ảnh camera quay được giải thích như thế nào, còn chuyện TV liên tục được mở.”

      Khương Hồng Cầm nhoẻn miệng cười: “Chỉ là trùng hợp.”

      Bà Trần lầm bầm: “ đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”

      Khương Hồng Cầm : “Mặc kệ ra sao, chúng ta ăn cơm trước , về chuyện khác, sau này rồi .”

      Bà Trần làm sao bỏ qua được chứ?

      Ngay hôm sau, lập tức mang Thẩm Cảnh đến bệnh viện nhi đồng, làm trắc nghiệm trí tuệ.

      Bác sĩ , làm trắc nghiệm quá sớm, chưa tới tuổi biết cái gì mà làm? Chờ đứa trẻ lớn lên chút rồi mới kiểm tra chính xác được.

      Nhưng, bà Trần vẫn cố chấp, bác sĩ cũng bó tay.

      Sau đó, mặc kệ bác sĩ bảo cái gì Thẩm Cảnh cũng im ru, chút phản ứng cũng có.

      Bác sĩ nhìn vẻ mặt mất mát của bà Trần, : “Đây là chuyện đương nhiên rồi, bé chưa được tuổi mà, chờ bé lớn chút rồi bà dẫn cháu lại đây kiểm tra nhé.”

      Bà Trần ôm Thẩm Cảnh về nhà, thế nhưng bà vẫn cho rằng cháu bà là ‘thiên tài.’

      Để chứng minh suy nghĩ của mình và phủ định lý luận của bác sĩ, có đôi khi bà Trần xem TV, đột nhiên quay sang nhìn Thẩm Cảnh giường : “Thẩm Cảnh, có thích xem phim võ hiệp ?”

      “Thẩm Cảnh, chương trình này vui, cháu mau cười cho bà nghe nào.”

      “Thẩm Cảnh, có phải nữ nhân vật chính rất đẹp hay ?”

      Phạt Vũ Vương: ". . ."

      cái gì? Gió lớn quá, trẫm nghe !

      cúi đầu, tiếp tục chơi xe lửa đồ chơi mà Khương Hồng Cầm mua cho.

      Lúc ăn cơm, ông Thẩm lại đột nhiên : “Cháu à, thương hiệu sữa này uống có chán hay ? Muốn ông nội đổi thương hiệu sữa khác cho cháu ?”

      Phạt Vũ Vương: ". . ."

      Vì vậy, càng dùng sức mút vào núm vú cao su.

      Sau đó, ông Thẩm và bà Trần thấy Thẩm Cảnh có phản ứng gì với những chuyện ông bà , hơn nữa camera còn quay lại hình ảnh Thẩm Cảnh thừa dịp bọn họ có mặt mở TV xem nữa, bọn họ tự thấy mất mặt, về sau nhắc chuyện này nữa.

      Cuối cùng, Phạt Vũ Vương thở phào nhõm.

      Chỉ là từ nay về sau, phải tạm biệt với phim truyền hình.

      Phạt Vũ Vương nghĩ tới đây, lòng đau như cắt!!! T_T
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      PhongVy, Dion, Trâu2 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 8: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Tịch Ngữ

      Nếu tới chuyện Phạt Vũ Vương biết , vậy càng phải đến chuyện lần đầu tiên trong đời Phạt Vũ Vương mở miệng chuyện.

      Nhắc tới cũng kì quái, từ lúc Phạt Vũ Vương biết bò, Tống Hiểu Hoa biết . Khi Phạt Vũ Vương biết , Tống Hiểu Hoa biết gọi Phương Văn là mẹ.

      Hai đứa tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, người lớn nhịn được đem hai đứa ra so sánh.

      Bà Trần liền lo lắng: “Đứa bé nhà Phương Văn đều mở miệng gọi mẹ rồi, vì sao Thẩm Cảnh nhà mình vẫn lời nào?”

      Khương Hồng Cầm lại rất thông suốt, : “Đứa bé có đứa phát dục sớm, có đứa phát dục muộn. Có lẽ, Thẩm Cảnh là đứa bé trưởng thành trễ, ba mẹ, đừng gấp, chờ thời gian xem.”

      Bà Trần cởi bỏ nút thắt, gật gù.

      ra, mấy tháng trước, Phạt Vũ Vương phát mình có thể phát mấy từ đơn giản, nhưng là đứa trẻ tùy hứng, khinh thường đám trẻ con bình thường khác. Quay sang Khương Hồng Cầm gọi mẹ, nhìn bà Trần gọi bà nội, nhìn ông Thẩm kêu ông nội tầm thường!!! >_<

      Trẫm là ai? Trẫm chính là Phạt Vũ Vương lừng danh khắp thiên hạ!!! o( ^ /\ ^ )o

      Nếu trẫm đột nhiên mở miệng , chắc chắn gáy tiếng ai nấy đều kinh ngạc.

      Phạt Vũ Vương ngước cái đầu bánh bao của mình lên, há mồm, mút sữa trong bình sữa, vẻ mặt hết sức kiêu ngạo.

      Nhưng, Phạt Vũ Vương ngờ rằng, trong cuộc sống của ‘lần đầu tiên’ mở miệng chuyện còn có đoạn kịch hài hước, chuyện này phải ngược về nửa tháng trước.

      Phạt Vũ Vương được bà Trần bế ra ngoài dạo.

      Phạt Vũ Vương trợn tròn mắt, nhìn cảnh vật chung quanh, thể , mỗi khi nhìn thấy từng tòa nhà đại, đáy lòng nhịn được cảm khái tiếng, đúng là thời đại công nghệ cao!!!

      Mỗi lần trẫm muốn liếc nhìn xem đỉnh của các tòa nhà, đều phải ngước đến mỏi cổ.

      Hơn nữa, đường mĩ nữ như mây, đưa mắt nhìn cái, người sau đẹp hơn người trước, tóc dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhắn, đôi mắt to tròn, dạng nào cũng có, mỗi khi đường Phạt Vũ Vương đều phải nhìn cho con mắt. @~@

      Hôm nay, bà Trần muốn đến trung tâm mua sắm mua thêm quần áo cho Phạt Vũ Vương, nhưng sau khi vào, bà Trần cầm quần áo lên xem nhãn hiệu liền há hốc vì kinh ngạc. cái áo bé xíu lại có giá gần năm trăm đồng, bà Trần suy tính năm trăm đồng trong túi, cười mỉa rời khỏi cửa hàng chuyên kinh doanh.

      Vừa ra khỏi cửa hàng, bà Trần lẩm bẩm mình: “Đúng là lừa bịp, chút vải đó mà bán năm trăm đồng, chất lượng cũng chả tốt, nếu mình mua nó, mình đúng là bị khùng.”

      thôi, Thẩm Cảnh, bà nội dẫn con mua quần áo vỉa hè, hơn trăm đồng nhưng chất lượng tuyệt đối tốt.”

      Phạt Vũ Vương: ". . ." Sao cũng được, nhưng trẫm có cầu, xin ngươi đừng cho trẫm mặc quần áo màu hồng, trẫm cũng là người đàn ông bé đó nhá, màu hồng thích hợp với trẫm đâu. =3=

      Bà Trần lớn tuổi, đoạn đường liền thở gấp, ngồi xuống ghế dài ở trung tâm mua sắm, muốn nghỉ tạm lúc.

      Phạt Vũ Vương nhìn khắp nơi trong trung tâm mua sắm, rất ngạc nhiên.

      Cho tới khi tầm mắt rơi người đôi tình nhân, ánh mắt sáng lên cái, thầm nghĩ, kia xinh đẹp.

      Nhất là đôi mắt, lông mi dài, vừa đen vừa sáng, lại to tròn, chung là đẹp.

      Lúc đôi tình nhân ngọt ngào tới, di động của người đàn ông vang lên, ta nhìn màn hình di động, khẩn trương bấm tắt máy. kia liền chú ý tới cái này, trong mắt lên nghi ngờ, mở miệng hỏi: “Vừa rồi là ai điện cho ?”

      Người đàn ông làm bộ bình tĩnh trả lời: “ có gì, chỉ là người bán bảo hiểm, là phiền phức, ngày nào cũng gọi cho .”

      Đột nhiên, cao giọng hỏi: “Cái gì mà bán bảo hiểm, người ta rãnh rỗi lắm sao, ngày nào cũng gọi cho , đưa điện thoại đây em xem.”

      Người đàn ông sửng sốt, đứng thẳng lưng, : “Em có thể đừng làm quá được ? Nhìn gì mà nhìn, đây là đồ của . là người bán bảo hiểm, em tin hay tùy.”

      nổi giận: “Em tin ? nhìn xem quá khứ từng làm chuyện gì? Em có thể tin sao? Nếu làm chuyện cảm thấy thẹn với lương tâm, lấy di động ra cho em xem, nếu em sai, em lập tức xin lỗi .”

      Người đàn ông thẹn quá hóa giận, kéo tay bỏ ra: “Em đúng là người thích gây chuyện!”

      “Phải! Em cố tình gây đó! tại, em gây cho xem.” vươn tay sắp giật được điện thoại của người đàn ông, gã kia liền đẩy ra.

      “Nếu chúng ta chia tay . thấy chúng ta thích hợp, cũng muốn kết hôn với người phụ nữ tin tưởng , chúng ta thể sống chung cả đời được.”

      đứng vững, lão đảo sắp ngã, người đường vội đỡ ta, gã kia lại vội vàng rời , chờ khi kia ý thức được chuyện gì xảy ra, muốn đuổi theo lại thấy bóng tên kia đâu.

      đứng tại chỗ, viền mắt đỏ ửng lên,xung quanh có vài người phụ nữ cảm thấy vừa mắt, tới an ủi: “ à, loại đàn ông như vậy có cũng sao.”

      Bà Trần cũng tới chen vô : “ , chân trời nào chẳng có cỏ thơm, còn trẻ, cần phải treo cổ vào gốc cây, xinh đẹp như vậy, sau này còn nhiều cơ hội mà.”

      cúi đầu sụt sịt, nước mắt chảy theo viền mắt xuống.

      “Dì à…con…. cam lòng… con và gã ở chung chỗ lâu… Từ cao trung (*trường trung học bậc cao đẳng) quen gã… tới bây giờ hai mươi lăm tuổi rồi… lại bị người phụ nữ khác câu mất… Con…những năm tháng thanh xuân của con… Làm sao bây giờ?”

      Bà Trần đỡ ngồi xuống ghế dài, an ủi: “ , phải rồi sao, nên nghĩ thoáng chút. May mắn là sớm chia tay với ta, nếu chờ lấy giấy kết hôn rồi mới biết ta là người có nhân cách thối nát, như thế này chẳng phải tốt hơn sao? Bây giờ, mới hai mươi lăm, vẫn còn bó tuổi, sớm tìm người đàn ông tốt khác để kết hôn, sống hạnh phúc .”

      gật đầu, cúi đầu, nước mắt vẫn ngớt chảy xuống.

      Phạt Vũ Vương ở bên cạnh, trái tim mềm nhũn, đời này sợ nhất chính là thấy con khóc. Bộ dạng khóc như hoa lê bay lả tả, hiểu vì sao đời này luôn có loại đàn ông giống như phụ hoàng tồn tại, ỷ vào phụ nữ thương mình liền muốn làm gì làm. Đương nhiên, nếu có cách cùng nàng triền miên cả đời, cần gì phải gật đầu ưng thuận hứa hẹn, chỉ khiến cho phụ nữ rơi vào hoàn cảnh vui, sau đó lấy nước mắt rửa mặt.

      Phạt Vũ Vương vươn tay vỗ vỗ tóc của , dùng phương thức này an ủi ta.

      Bà Trần ở bên cạnh vẫn cố gắng khuyên giải, an trái ủi phải, cuối cùng kia cũng ngừng khóc, cúi đầu, giọng khàn khàn: “Cảm ơn dì…con biết rồi… con nghe lời dì…cám ơn.”

      Bà Trần cười cười, rằng: “ nghĩ thông là tốt rồi. uổng công tôi ở đây khuyên lâu như vậy.”

      ngẩng đầu, nở nụ cười với bà Trần và Thẩm Cảnh.

      Phạt Vũ Vương sửng sốt, đôi mắt trừng to, nhìn đầu tóc rối bù, viền mắt đều là nước màu đen chảy xuống, mũi sưng đỏ, môi khô nứt ra --- BỊ GIẬT MÌNH!!!!! O_O

      Chính xác là, lúc đầu nàng đẹp như tiên, trong chớp mắt liền biến thành lệ quỷ!!! TT_TT

      Trái tim non nớt bé của Phạt Vũ Vương bị sốc!

      Khiến trong khoảng thời gian ngắn, cái miệng kinh ngạc mở ra, phun hai chữ: “Mẹ! Nha!”

      Điều này khiến bà Trần và đều ngẩn người.

      Phạt Vũ Vương chưa hết kinh ngạc, nhìn gương mặt nữ quỷ trước mắt, thể nào tưởng tượng nổi, đây chính là vị mĩ nữ lúc nãy thấy ư?

      Bà Trần phản ứng trước tiên, kích động đến thể nên lời, ôm chặt Thẩm Cảnh, : “Trời ạ! Đứa bé biết rồi!”

      Phạt Vũ Vương sửng sốt! Gì? Vừa rồi cái gì?

      Bà Trần thể kiềm nén kích động, quay nhìn Thẩm Cảnh, : “Đến, Thẩm Cảnh, mau…gọi ‘mẹ ơi’ cho bà nội nghe nào.”

      Thẩm Cảnh: ". . ."

      Lúc này, mặc kệ bà cái gì, Thẩm Cảnh cũng ngậm chặt mồm, thèm thêm câu.

      giống như cũng phát trang điểm của mình bị nước mắt rửa trôi, lập tức vào nhà vệ sinh rửa mặt, trang điểm lại mới ra gặp bà Trần và Thẩm Cảnh, cả người trở nên xinh đẹp động lòng người.

      Phạt Vũ Vương nhìn ánh mắt khó tin nhìn mặt mũi này.

      đứng lên, quay sang bà Trần cảm ơn: “Cám ơn dì an ủi con, con suy nghĩ kĩ rồi, về sau lau mắt tốt, tìm người đàn ông tốt.”

      Bà Trần gật đầu, rằng: "Vậy là tốt rồi."

      và bà Trần vài câu, liền rời , trước khi , ta vươn tay vuốt mặt Thẩm Cảnh, cười rộ lên: “Đứa bé này đáng !”

      Để lại Phạt Vũ Vương hóa đá, đáy lòng lạnh thấu xương ở trong lòng bà Trần.

      Vì thế, Phạt Vũ Vương chịu uất ức rất nhiều ngày. Tựa như có biện pháp thoát khỏi bóng ma tâm lí, cho tới lâu về sau, mới biết được, thế giới này có loại đồ tên gọi là đồ trang điểm, là thứ thần kì có thể biến nữ quỷ thành tiên nữ.

      Từ nay về sau, Phạt Vũ Vương ra ngoài đường... bao giờ nhìn chằm chằm mĩ nữ nữa!!!! \(^ /\^)o

      ***

      Tịch Ngữ: Mua ha ha *hất bàn, lăn lộn cười bò càn đất* zời ơi, đáng êu quá ~
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      Dion, TrâuHà Hoàng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆ Chương 9: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

      Edit: Tịch Ngữ

      Kể từ lúc Thẩm Cảnh câu đầu tiên, thèm tự ép buộc nữa, có đôi khi cần chuyện, Phạt Vũ Vương dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để biểu đạt suy nghĩ của mình.

      Ví dụ như, bà Trần cầm quần yếm màu hồng cười híp mắt muốn Thẩm Cảnh mặc vào, lập tức mở to hai mắt, nghiêng đầu qua bên, dứt khoát : “!”

      Mỗi khi như vậy, bà Trần cười đến khoái trá, dường như bà thất vọng vì bị cháu mình cự tuyệt, thậm chí về sau, Thẩm Cảnh hoài nghi bà Trần cố ý làm như vậy là vì muốn nghe chuyện.

      Hôm này, Thẩm Cảnh giống như mọi ngày được bà Trần đặt ở ghế sô pha, bên cạnh là mấy con vịt nhựa, là đồ chơi bà Trần mua cho cháu chơi đùa.

      Phạt Vũ Vương ghét bỏ nhìn thoáng qua mấy con vịt, cước đá con vịt xuống đất, nhưng dùng sức ổn, lảo đảo chút, cước giẫm nát mình con vịt.

      Chỉ nghe từ miệng con vịt vang lên tiếng ‘Poóc pít’.

      Phạt Vũ Vương kinh ngạc giật mình, nhảy ra xa, thầm nghĩ, con vịt này còn biết kêu nữa nha! nằm úp sấp sô pha, mặt đối mặt với con vịt hồi lâu, nhưng thấy con vịt có động tĩnh gì.

      Phạt Vũ Vương cẩn thận tới gần, vươn tay cầm con vịt lên nhìn coi rốt cuộc nó còn sống hay chết? Nhìn hồi, vẫn nhìn ra manh mối gì.

      Sau cùng, nhụt chí nhéo nhéo con vịt, liền nghe thanh ‘poóc pít’ cao vút vang lên.

      Hai mắt Phạt Vũ Vương sáng rực lên, sờ tiếp, con vịt liền kêu.

      thầm nghĩ, những thứ này chơi cũng thú vị quá nhỉ, hôm nay trầm liền chơi đùa với ngươi.

      Bà Trần nhìn thấy cháu mình thích món đồ chơi bà chọn, vui vẻ cười híp mắt, nghe tiếng chuông cửa vang lên, bà vội chạy ra mở cửa.

      Thấy Phương Văn, bà liền nhiệt tình : “Là Tiểu Văn à… ai nha, nhìn Hiểu Hoa xem, đúng là càng lớn càng xinh, ôi cặp mắt trong veo, đáng !” [Ngữ: *đá đuýt Phạt Vũ Vương* Vợ qua kìa cưng | Phạt Vũ Vương: *Lườm* trẫm chơi vịt. | Ngữ: +..+|||||]

      Phương Văn bế Tống Hiểu Hoa mang vẻ mặt ngây thơ nhìn bà Trần, gương mặt tròn trịa mịn màn, đôi mắt to tròn giống Phương Văn, thoạt nhìn con bé đầy sức sống.

      Phương Văn ngượng ngùng : “Dì, ngại quá, động tí lại làm phiền cả nhà.”

      Bà Trần tiếp nhận Tống Hiểu Hoa, : “Đâu nào. Con và Tống Đông đều có công việc bận rộn, trái lại dì ở nhà cũng chỉ có chăm sóc Thẩm Cảnh, thêm bé Hiểu Hoa cũng sao, huống hồ…” Bà đưa tay véo gương mặt mũm mĩm của Tống Hiểu Hoa, cười híp mắt rằng: “Hiểu Hoa ngoan ngoãn lại đáng như vậy, dì rất thích, mỗi ngày đến đây ta vui còn kịp nữa là.”

      Phương Văn cười rộ lên, rằng: “Vậy tốt quá, cám ơn dì.”

      Bà Trần trả lời: "Được rồi được rồi, đừng khách sáo, vào ngồi chút à?”

      Phương Văn nhìn đồng hồ, : “Có chút vội, con trước, Hiểu Hoa nhờ dì trông nhé.”

      Bà Trần gật đầu: “Vậy con mau .”

      Phương Văn cúi đầu, nhàng hôn lên gương mặt trắng nõn của Tống Hiểu Hoa, giọng: “Con phải chơi chung với trai tốt nha, mẹ làm.”

      Tống Hiểu Hoa khóc quậy, chớp mắt vài cái, vươn tay mập lắc lắc, gương mặt tròn trịa mang theo chút hồng hào.

      Bà Trần đưa mắt nhìn Phương Văn , mới đóng cửa lại, ôm Tống Hiều Hoa chơi đùa hồi, Tống Hiểu Hoa cười khanh khách.

      Vừa nghe tiếng cười ‘khanh khách’ quen thuộc, Phạt Vũ Vương chời đùa quên trời đất ghế sô pha liền cảm thấy cúc hoa căng thẳng, đầu ‘ong’ lên tiếng --- ‘cái thứ kia’ lại tới rồi!

      “Thẩm Cảnh! Mau đến xem ai tới chơi nè!” Bà Trần ôm Tống Hiểu Hoa cười híp mắt tới.

      khoảng thời gian gặp Tống Hiểu Hoa ngờ lại lớn nhanh như vậy. Mặc dù, Thẩm Cảnh tính là gầy, nhưng cùng ‘đứa bé to xác’ Tống Hiểu Hoa chung chỗ…Thẩm Cảnh có vẻ nhắn xinh xắn hơn.

      Phạt Vũ Vương xoay đầu lại, ánh mắt như nhắn nhủ: Trẫm biết ‘vật’ này, mau đem !

      Vậy mà bà Trần lại khoa trương: “Ôi, quên rồi à? Đến đây, bà nội giới thiệu cho con, bé con này là Tống Hiểu Hoa, hơn con, là em con nha.”

      Phạt Vũ Vương rầm rì hai tiếng, tiếp tục làm bộ như nghe thấy.

      Nhưng bà Trần rất có tinh thần tự mình tìm niềm vui, nhìn Tống Hiểu Hoa làm biểu tình khoa trương, phong phúc: “Hiểu Hoa, thằng nhóc này là Thẩm Cảnh, lớn hơn con, là .”

      Tống Hiểu Hoa chớp chớp đôi mắt tròn vo, quay sang Thẩm Cảnh nhếch môi, cười cười.

      “Nhìn nè, bé con này đáng .” Bà Trần nhịn được khen ngợi.

      Phạt Vũ Vương liếc mắt nhìn Tống Hiểu Hoa, kế tục rầm rì, đáng cái gì mà đáng , bà biết nàng ấy hãm hại ta chuyện đái dầm, còn cắn ngón chân của trẫm, tóm lại trẫm cảm thấy đáng . quả cầu tròn tròn, có mắt có mũi, đáng chỗ nào?

      “Được rồi, được rồi, hai đứa ở đây chơi vui vẻ, ngoan nha, bà vào bếp cái .” Bà Trần ngửi thấy trong bếp có mùi hơi khét mới giật mình nhớ thịt nướng của mình, vội vã chạy vào bếp cứu bổ.

      Phạt Vũ Vương thèm quan tâm Tống Hiểu Hoa, liền ôm vịt con màu vàng ngồi cách xa Tống Hiểu Hoa hơn thước. Tự mình bóp con vịt chơi.

      Tống Hiểu Hoa chớp chớp mắt, mắt to dùng sức nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh.

      Phạt Vũ Vương bị nàng nhìn có cảm giác rợn tóc gáy, tay run rẩy ngắt nhéo con vịt vàng, con vịt liền kêu lớn ‘poóc pít’

      Mắt tròn của Tống Hiểu Hoa cong lại, huơ tay múa chân cười khanh khách.

      Cũng biết có phải vì vui quá trớn hay , dưới mông Tống Hiểu Hoa vang lên tiếng ‘poóc’, Tống Hiểu Hoa càng cười sung sướng.

      Phạt Vũ Vương trợn mắt há mồm nhìn Tống Hiểu Hoa, vươn tay, run rẩy chỉ vào Tống Hiểu Hoa, mồm miệng ràng: “Nhươi… khư… iên ở … chước mặc chẫm …xả…dánh dắm…zẳng bít chấu nhổ!” (Nàng…cư…nhiên ở…trước mặt trẫm…thả…đánh rắm…chẳng biết xấu hổ!)

      đợi Phạt Vũ Vương xong, Tống Hiểu Hoa lại thả rắm, trường độ rắm này cũng khiến Phạt Vũ Vương ở bên cạnh nghe mà say. :))

      "Phốc ~~~~~~~~~~~~~ poóc ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ poóc ~~~~~~~~~~~~~~ poóc!"

      Ta ngất, còn chưa tới giai đoạn kết thúc à.

      Phạt Vũ Vương vẫn gì, đột nhiên mùi hôi thối tập kích về phía , ngẩn người, ngay lập tức vươn tay nắm mũi mình, mùi này, cũng say.

      Tống Hiểu Hoa ngồi bên cạnh vẫn cười khúc khích như cũ.

      Bà Trần mới từ trong bếp ra phòng khách, liền nghe được trận tiếng đánh rắm vang dội, nháy mắt liền ngửi được mùi thối, bà hét lớn: “Ai nha, mùi rắm này, đủ * à.”

      Bà Trần ngồi xổm trước hai đứa bé ghế sô pha, Tống Hiểu Hoa cười ngây ngô đáng , bà liền đem tầm mắt dời lên người Thẩm Cảnh.

      Bà Trần lắc đầu, rằng: “Đứa bé này, rốt cuộc cháu ăn cái gì vậy? Thả rắm…thúi quá!”

      Phạt Vũ Vương: ". . ." :))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

      Tốt lắm! lại gánh tội thay Tống Hiểu Hoa lần nữa.

      Phạt Vũ Vương yên lặng nhìn chăm chăm vào Tống Hiểu Hoa, nghĩ, tám phần là do nàng này có bát tự hợp. Nếu , vì sao nàng hãm hại nhiều lần như vậy?

      Phạt Vũ Vương bực mình thèm để ý bà Trần, bà Trần trêu chọc hồi, vẫn cho bà chút phản ứng nào, bà cảm thấy hết thú vị liền vào bếp.

      Chờ hết mùi thối, Phạt Vũ Vương liền cúi đầu chuyên tâm bày vịt con màu vàng ra, đếm, mới nãy là bốn con, sao giờ chỉ còn ba?

      nhìn xung quanh vòng, tìm cả buổi thấy con vịt thứ tư.

      “Poóc” nghe thấy thấy thanh vang lên, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tống Hiểu Hoa cầm con vịt thứ tư của mình, vừa ngắt vừa nhéo vừa cười khúc khích, là mất hứng!

      Phạt Vũ Vương liền đứng lên, chân ngắn bước chập chững tới bên cạnh Tống Hiểu Hoa, đem con vịt cướp về.

      Đồ của trẫm, dù trẫm vứt bỏ cũng cho nàng!!!

      Tống Hiểu Hoa ngẩn người, nhìn bàn tay trống rỗng, liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh vênh váo đắc ý đứng trước mặt, đôi mắt to tròn của bé chớp hai cái, vành mắt đỏ lên, khuôn mặt nhắn nhăn lại, nhoáng cái, từng giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu rớt ra lăn má.

      Phạt Vũ Vương lập tức luống cuống.

      chỉ muốn cướp con vịt của mình về thôi, nào có ý chọc Tống Hiểu Hoa khóc.

      Lúc Tống Hiểu Hoa khóc, làm người ta cảm thấy rất đau lòng. phải rất ầm ĩ, mà là do nức mắt ngừng tràn ra.

      Phạt Vũ Vương vội vã đem con vịt nhét vào tay Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa nhìn con vịt trong tay, nhưng nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.

      Phạt Vũ Vương cảm thấy đây phải biện phát tốt, cắn răng, chân ngắn của cun cút chạy tới chỗ ba con vịt còn lại. Sau đó, ôm toàn bộ đến cho Tống Hiểu Hoa.

      Được rồi, cho cưng hết, cho cưng hết, phải là mấy con vịt thôi sao? Trẫm cho, cưng đừng khóc nữa, trẫm sợ nhất là phụ nữ con khóc lóc.
      PhongVy, Dion, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :