1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Tử muốn bỏ cô bé lọ lem - Tân Dĩnh (Chương 10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.2

      Sinh ly cùng tử biệt tàn khốc, , tất cả đều phải đối mặt. . . . . .

      Tiệc ly hôn? Nghĩ đến là màn tai họa.

      Tưởng Vĩ Nhân vốn đến đúng giờ, lại cố ý chậm mười phút, mới kéo tay Uông Gia Úy vào vườn hoa sân thượng.

      biết được Lương Duy Nặc mời bao nhiêu tân khách, nhưng vừa vào hội trường phóng tầm mắt nhìn tới, khẳng định chừng trăm người thiếu được.

      "Khẩn trương sao?" Uông Gia Úy cúi đầu ở bên tai nàng thấp giọng hỏi.

      " sao. phải chuẩn bị tâm lý, chút cha mẹ tôi có thể cho sắc mặt tốt."

      "Trái tim tôi rất khỏe mạnh , yên tâm, có việc gì." Uông Gia Úy cười đến dịu dàng, vỗ tay của .

      Bọn họ đối thoại thân mật, xa xa Lương Duy Nặc nhìn thấy vô cùng ràng.

      tới trước mặt Tưởng Vĩ Nhân, là của cha mẹ .

      Sắc mặt Tưởng Đức Lương cha của Vĩ nhân rất khó coi, Phương Huệ Huệ cũng khá hơn chút nào.

      Tầm mắt của bọn họ, tập trung ở tay Tưởng Vĩ Nhân cùng Uông Gia Úy đan vào nhau.

      "Hai vợ chồng các ngươi rốt cuộc làm gì thế? trở về nhà cũng gọi điện thoại mà tiếng, tại còn gọi chúng ta tới tham gia cái tiệc quái quỷ này! người làm chồng, kéo nữ nhân khác tới; con làm người vợ, cũng dắt người đàn ông khác ! tại các ngươi đến tột cùng hát tuồng gì? !" Tưởng Đức Lương cực kỳ tức giận chất vấn.

      "Nhân Nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Phương Huệ Huệ hỏi tương đối ôn hòa.

      "Cha, mẹ, con và Duy Nặc làm xong thủ tục li hôn vào thứ ba rồi. Vị này là bạn trai mới của con, ấy gọi là Uông --"

      Chát ! Tưởng Vĩ Nhân còn chưa có xong, cái tát liền đánh xuống, tất cả mọi người tại chỗ toàn bộ yên tĩnh lại.

      Tưởng Đức Lương giống như con sư tử rống giận: "Ta ngươi ly hôn, có bảo ngươi nhanh như vậy liền bám chặt nam nhân khác! Ngươi cùng tiểu tử khốn kiếp đó so sánh sao? Tự ngươi , lời giống như vậy sao? Ta dạy ngươi như vậy, dạy ngươi làm nữ nhân tùy tiện sao?"

      Uông Gia Úy chưa kịp phản ứng, thay nàng đỡ bàn tay đó, nhưng sau khi cái tát đánh xuống, lập tức đứng ở đằng trước Vĩ Nhân che chở , để ngừa cha mới có phản ứng kịch liệt tiếp theo.

      Lương Duy Nặc nhìn thấy Vĩ Nhân bị cái tát, đau lòng chết được, vội vàng xuyên qua đám người, tới bên cạnh bọn họ, về phía trước tiến tới gần cha Tưởng Vĩ Nhân, khuyên: "Cha, ngươi cần kích động."

      Tưởng Đức Lương hất tay Lương Duy Nặc ra, tức giận hung ác trừng ."Ngươi cần gọi ta là cha! Ly hôn cung Nhân Nhân, ta phải cha vợ ngươi rồi ! Huệ huệ, chúng ta nhanh rời cái nơi thối nát này, miễn cho bị những người này làm giận chết!"

      Tưởng Đức Lương dắt tay của vợ, rời khỏi.

      Tưởng Vĩ Nhân bước nhanh đuổi theo, kéo mẹ lại, : "Cha, mẹ: xin lỗi, là con sai lầm rồi."

      "Nhân Nhân, tìm thời gian về nhà mới . Cha con bây giờ nổi nóng, nghe lời của con." Phương Huệ Huệ , rất đau lòng con bị cái tát.

      Tưởng Đức Lương nhìn cũng nhìn Vĩ Nhân, cũng làm như nghe thấy lời con .

      Tưởng Vĩ Nhân nhìn cha cái, khổ sở mà gật đầu với mẹ cái. Nhìn bóng lưng cha mẹ ra vườn hoa, cố nén để cho nước mắt rớt xuống.

      Lương Duy Nặc chuyển tới trước mặt , sờ sờ mặt bị đánh, giọng đau lòng: "Rất đau chứ? lấy nước đá cho em thoa."

      Lương Duy Nặc vừa mới cất bước, Vĩ Nhân liền ngăn trở .

      " nên phiền toái, tôi sao. Chúng ta nên giải quyết chuyện cho xong , tôi muốn về sớm chút."

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.3

      Lương Duy Nặc nhìn chốc lát, muốn lại thôi, cuối cùng hề gì, trực tiếp lên bục phía hội trường, tuyên bố ‘mục đích’ yến hội hôm nay.

      "Các vị tân khách, cám ơn các vị đán tốn thời gian tham gia bữa tiệc này. Tôi cùng vợ trước, đạt thành nhận thức chung, cả hai làm xong thủ tục li hôn trong tuần lễ này. Vì để tránh cho ngày saucả hai gây khó khắn với nhau, cho nên chúng tôi tổ chức bữa tiệc này, chúng tôi muốn thông báo với thân bằng hảo hữu, để mọi người biết rằng chúng tôi ly hôn, mỗi người cũng đều có bạn đồng hành mới của mình rồi. . . . . ."

      Lương Duy Nặc càng ngừng, Tưởng Vĩ Nhân chỉ cảm thấy lỗ tôii ong ong, biết được là bởi vì cái tát của cha, hay là chính thức tuyên bố tin tức bọn họ ly dị gây ra. Từ từ, nghe ràng lời kế tiếp của Lương Duy Nặc.

      Chỉ là, nhìn thấy cha mẹ của Lương Duy Nặc cười đến vui vẻ so với người khác, thậm chí bọn họ còn nâng chén ăn mừng.

      Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy bi ai, hẳn là dâu thất bại như vậy. Mắt, càng thêm đau nhói.

      " cần khổ sở, nếu bây giờ khóc, đó là thua." Uông Gia Úy cầm mặt của , biết mau khóc, nghĩ cũng suy nghĩ nhiều, trực tiếp liền hôn .

      Tưởng Vĩ Nhân phản xạ lập tức đưa hai tay ra vòng lên cổ Uông Gia Úy . Giờ khắc này, cảm thấy đơn, cảm giác mình bị mọi người vứt bỏ.

      Chồng của cần , cha mẹ tức giận , bố chồng mẹ chồng chán ghét . . . . . .

      Giờ phút này, , đứng ở bên người , chỉ có Uông Gia Úy ban đầu từng phản bội .

      Cuộc sống còn có cái gì hoang đường buồn cười hơn so với cái này? Tưởng Vĩ Nhân kết thúc nụ hôn này, vùi mặt vào lồng ngực Uông Gia Úy, để cho cảm xúc khổ sở chậm rãi qua .

      Sau khi lắng đọng cảm xúc, mới chậm rãi phát hội trường yên tĩnh lại. đoán, có lẽ là nhìn cùng Uông Gia Úy biểu diễn thôi.

      kéo khoảng cách cùng Uông Gia Úy ra, ngẩng đầu, trông thấy Lương Duy Nặc nhìn hướng phía bên .

      Hai người xa xôi nhìn nhau, Lương Duy Nặc nở cười yếu ớt đối với , tiếp đó lại về phía Microphone, kéo lực chú ý mọi người về.

      "mặt khác, sáng sớm ngày mai tôi có chuyến bay, tôi cùng Hi Vân quyết định di cư sang nước Mĩ."

      Hội trường an tĩnh, yên tĩnh hơn, nhưng đây cũng là yên tĩnh trước bão táp. có mấy giây, cuồng phong bắt đầu, nhìn thấy cha mẹ của Lương Duy Nặc giận dữ, mở miệng chất vấn, sau đó chửi mắng, trong nháy mắt tất cả lọt vào trong điên cuồng hỗn loạn.

      Mẹ Lương Duy Nặc chỉ vào Hồng Hi Vân, mắng là hồ ly tinh; cha của Lương Duy Nặc là nhảy lên bục cao, giành lại Microphone, tuyên bố bữa tiệc kết thúc.

      Tưởng Vĩ Nhân chú ý tới em Lương Duy Nặc về phía , muốn tiếp tục tham dự nơi hỗn loạn này, càng muốn đối mặt Lương Duy Nặc nữa bất luận là người nhà , dù sao bọn họ chưa từng thích .

      lôi kéo Uông Gia Úy, : "Tôi nghĩ khỏi đây thôi."

      "Nên thôi. mua nhà có phòng ăn lớn, ăn bữa tiệc lớn thôi."

      Uông Gia Úy cười, cầm chặt tay của , hai người giống như khó khăn lẩn trốn, ra vườn hoa sân thượng xinh đẹp kia, ném tất cả hỗn loạn ra sau lưng.

      ngày này, đối với Lương gia mà , coi như là đêm ‘ trước hỉ sau bi ’.

      Nhưng đối với Tưởng Vĩ Nhân hết hy vọng mà , những thứ kia đều liên quan đến rồi. . . . . .

      Lúc nửa đêm, Tưởng Vĩ Nhân người nằm ở giường lớn.

      Thứ ba làm thủ tục li hôn Lương Duy Nặc kiên trì cho căn nhà này, nguyện ý muốn dọn ra, dù sao trong căn nhà này có quá nhiều kỷ niệm.

      Nhưng lúc Lương Duy Nặc kiên trì, thể tiếp nhận căn nhà này. Ngày đó lời biểu giống như cần căn nhà, chịu ký tên.

      Tưởng Vĩ Nhân ở giường lăn qua lộn lại, càng ngừng nghĩ tới bữa tiệc ánh mắt của Lương Duy Nặc ở bục nhìn . cười có vẻ có chút bi thương. . . . . .

      Ngày mai phải rời khỏi Đài Loan rồi, ngày sau nếu gặp mặt cũng dễ dàng. . . . . .

      cưỡng được ý niệm trò chuyện cùng Lương Duy Nặc, buông tha giãy giụa, đầu hàng, ngồi xếp bằng, xoay vặn đèn ngủ tủ giường. Hơn hai giờ rồi, lúc này quấy rầy được ?

      Tưởng Vĩ Nhân lại đấu tranh, sau hồi khá lâu, hít sâu, quyết định gọi điện thoại cho Lương Duy Nặc.

      Chuông điện thoại mới vang tiếng, liền muốn cúp, ngờ điện thoại lại lập tức được nghe, hơn nữa có đáp lại --

      "Nhân Nhân?" Lương Duy Nặc hỏi rất xác định, là dãy số nhà.

      Nhịp tim Tưởng Vĩ Nhân nhanh, tiếng động.

      "Nhân Nhân sao?" Lương Duy Nặc lại hỏi lần, có chút sốt ruột.

      "Là tôi." Tưởng Vĩ Nhân đáp tiếng.

      "Thế nào? Còn chưa ngủ?" Nghe trả lời, Lương Duy Nặc thở phào nhõm, là sợ có chuyện. Tiếp theo mới phát giác kinh ngạc, ngờ chủ động gọi điện thoại cho .

      mới vừa cầm điện thoại di động, có kích động muốn gọi điện thoại cho , muốn cùng trò chuyện, bởi vì có lẽ là lần cuối cùng bọn họ điện thoại. . .

      "Tôi. . . . . . Ngủ được. Hành lý chuẩn bị xong rồi sao?"

      "Ừ, chuẩn bị xong rồi."

      Hai người rất có ăn ý, thời điểm trầm mặc khá hơn chút.

      Tưởng Vĩ Nhân cầm điện thoại, ra cảm giác mình có thiên ngôn vạn ngữ muốn , lại biết nên chọn câu nào? Giận dỗi qua, tỉnh táo rất nhiều.

      Trở về ý niệm nội tâm chân nhất, nằm ở giường, muốn nhất vẫn là người ly hôn cùng , Lương Duy Nặc.

      "Ngày mai đáp máy bay mấy giờ? Tôi. . . . . . Có thể tới tiễn hay ?"

      Tưởng Vĩ Nhân muốn tiếp tục trốn tránh, cũng muốn tức giận đánh cuộc nữa, quyết định thuận theo hi vọng đáy lòng. muốn tiễn , bình tâm tĩnh khí chúc hạnh phúc.
      Lương Duy Nặc trầm mặc , nắm tay dao động đốt ngón tay cũng trắng bệch.

      "Bất tiện sao?" Tưởng Vĩ Nhân hỏi rất cẩn thận, có lẽ tiện thôi.

      ". . . . . . Uông Gia Úy cũng tới cùng sao?"

      " có. Tôi muốn tiễn hai ngưòi. Buổi tối nằm ở giường, nhớ -- gặp nhau cũng có lúc chia tay. Tôi nghĩ lại, cảm thấy gần đây mọi việc xảy ra giống như kịch. Chúng tôi. . . . . . ra tính là chia tôi tốt đẹp. Để cho tôi tiễn hai người, có thể mỉm cười tiễn hai người, tôi có thể chúc phúc hai người, được ?" Tưởng Vĩ Nhân lòng thành ý . Giờ khắc này, buồn Lương Duy Nặc, tất cả cảm xúc tức giận, cũng đều lắng đọng rồi.

      "Ngày mai tám giờ rưỡi chúng tôi tới phi trường. hàng Trường Vinh. Tôi chờ ."

      ". . . . . . Duy Nặc, từ lúc nào bắt đầu tôi hay sao?"

      "Nhân Nhân, chúng ta cần cái này tốt hay ? Tôi có biện pháp trả lời vấn đề này."

      "Tốt. tại hỏi cái này, ra cũng có ý nghĩa gì. chính là ."

      " xin lỗi." Lương Duy Nặc xin lỗi, hàm ý tất cả áy náy đối với Vĩ Nhân.

      " ngủ , tôi quấy rầy nữa, ngày mai còn phải dậy sớm."

      "Nhân Nhân. . . . . . Tôi mới vừa cũng muốn gọi điện thoại cho ?"

      "Muốn cùng tôi cái gì ?"

      ". . . . . . có gì, chỉ là muốn nghe nữa nghe thanh của ."

      Trong lời của dịu dàng, khiến lòng của Tưởng Vĩ Nhân bỗng dưng lại thấy đau, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. cùng chia cắt đau, để cho khó chịu.

      Tưởng Vĩ Nhân lên tiếng, ống nghe lại truyền tới thanh trầm thấp Lương Duy Nặc.

      " xem ra Uông Gia Úy đối với rất tốt. Nhân Nhân, tôi hi vọng có thể có được hạnh phúc."

      Nước mắt lại rơi, lại dùng điệu nhàng che giấu, : "Ừ, ấy lòng rất tốt với tôi, cũng thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác trước kia. Tôi nghĩ, lần này tôi có thể có được hạnh phúc."

      ". . . . . . Vậy tốt."

      "Tôi cũng vậy hi vọng có thể hạnh phúc." đến nước này, thể gặp nhau, liền chúc phúc thôi.

      "Cám ơn."

      " nhiều lời với nữa, ngủ ngon."

      "Have a sweet dream, dear. ( chúc mộng đẹp, thân ái )"

      "Bye."

      Phi trường quốc tế Đào Viên

      Tưởng Vĩ Nhân nhảy xuống tắc xi, chạy thẳng tới Trường Vinh.

      Tối hôm qua cơ hồ cả đêm ngủ, cho đến sáng sớm mới chợp mắt. chỉ muốn ngủ cái, ngờ lại ngủ lâu như vậy.

      Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất lên phi trường, cũng tám giờ năm mươi.

      Lương Duy Nặc có thể đợi liền vào cổng rồi hay ? Do đến Trường Vinh, còn cách đoạn, chạy nhanh, thở rất gấp. Rốt cuộc vọt tới nơi, lại thấy người.

      vòng quanh vòng lớn, vẫn là có thấy người.

      Có lẽ vào chỗ, bày gửi hành lý, vào hải quan rồi. . . . . .

      Tưởng Vĩ Nhân đứng lại bất động, tâm tính thiện lương hốt hoảng.

      "Tôi cho là em hối hận, tới."

      Là Lương Duy Nặc! thanh kia truyền đến từ sau lưng Tưởng Vĩ Nhân, vui mừng xoay người sang chỗ khác, ôm cổ , hưng phấn : "Tôi nghĩ đến hai người vào! xin lỗi, tôi cẩn thận ngủ thiếp !" cười, sau đó buông ra ôm, hỏi: "tốt chứ, gửi hành lý sao?"

      "Đều tốt. mực chờ em, cho là em tới, cho nên mới vừa toilet chuyến." Lương Duy Nặc chịu đựng cảm giác giống như chạm điện kích động. đột nhiên ôm, để cho rung động.

      Tiếng lòng chấn động, tâm thần bay theo, vẻ mặt lại tự nhiên như vậy, giống như đây chẳng qua là người bằng hữu ôm kiểu Mỹ đối với bằng hữu.

      Khó trách chuyển vòng lớn cũng tìm được người! Tưởng Vĩ Nhân cuối cùng \ gặp được trong lòng khôi phục vui mừng như cũ, nghĩ đến thực tế, thu lại mấy phần nụ cười, cũng ý thức được mới vừa ôm thỏa đáng lắm.

      Lúc này mới hiểu được, thói quen đáng sợ. Người cuối cùng trong lúc vô tình, động tác theo thói quen.

      Quá khứ, luôn là vừa gặp phải chuyện vui sướng ôm , đây là thói quen tích lũy hơn hai năm.

      mới vừa lại hoàn toàn quên thực tế, ở liếc thấy liền vui sướng, xung động ôm .

      "Hồng tiểu thư đâu?" hỏi.

      "Tôi để cho ấy nhập quan trước rồi. Em ăn điểm tâm chưa?"

      Tưởng Vĩ Nhân lắc đầu cái, hỏi : " Chừng nào muốn vào?"

      "Còn sớm. Tôi mời em ăn bữa ăn sáng được ?"

      "Có thể khiến Hồng tiểu thư đợi quá lâu hay ?"

      " biết. muốn dạo cửa hàng miễn thuế, mua chút mỹ phẩm."

      "Đó." Tưởng Vĩ Nhân giùng giằng có muốn đồng ý hay ?

      " thôi." Lương Duy Nặc hiểu giãy dụa, cho thời gian suy tính, nửa ép buộc lôi kéo tay của rời quầy."Qua 40' vẫn là tới kịp lên máy bay, nếu như em theo tôi ăn điểm tâm, tôi biết phải giết thời gian thế nào."

      Tầm mắt Tưởng Vĩ Nhân giằng co khi dắt tay của , hai người tới hướng nhà hàng cà phê, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Hơn hai năm này, bọn họ ra khỏi nước hơn mười lần, mỗi hồi gửi hành lý, đều nắm tay của , tới đây nhà hàng cà phê uống cà phê, chờ lên máy bay.

      Lần này, địa điểm như vậy, cũng là dắt tay của , bất đồng chính là, là để đưa tiễn, mà muốn cùng nữ nhân khác cao bay xa chạy, cùng quãng đời còn lại. . . . . .

      Lương Duy Nặc tìm vị trí muốn ngồi, sau đó gọi phục vụ chọn món ăn.

      " sandwich phần, hai tách cà phê nóng nữa."

      Tưởng Vĩ Nhân nhìn nụ cười tự nhiên mặt , chú ý tới gương mặt của thon gầy rất nhiều. lâu có nhìn kỹ Lương Duy Nặc như vậy rồi.

      Chờ phục vụ rời đến bàn bên cạnh, Tưởng Vĩ Nhân : " gầy."

      "Đại khái thôi." Lương Duy Nặc chẳng hề để ý .

      Trầm mặc kéo dài chốc lát, cho đến khi phục vụ đưa tới bữa ăn, Tưởng Vĩ Nhân mới lại mở miệng chuyện."Các ngươi tính toán đến nơi nào ở Mỹ?"

      "L. A."

      cắn miệng lớn sandwich, từ từ nhai, từng hớp từng hớp ăn xong bữa ăn sáng, uống xong cà phê.

      Thời gian, trong trầm mặc chậm rãi mà trôi qua.

      "Có ăn no sao?" Lương Duy Nặc hỏi.

      "No rồi."

      "Sức ăn như vậy, muốn giảm cân sao? Em lại mập."

      Tưởng Vĩ Nhân có trả lời, cũng biết phải trả lời thế nào.

      vốn là sức ăn quả , Lương Duy Nặc cũng rất ràng. Nhưng làm sao có thể cho biết, kể từ lúc . . . . . . Thay lòng, liền thường thường cơm nuốt trôi.

      "Cám ơn em đến tiễn tôi." có ý định cái gì với , chỉ muốn nhìn như vậy, cùng nhau ăn bữa cơm sáng như vậy, như chuyện gì cũng xảy ra, cuối cùng để dịu dàng tồn tại vào trong trí nhớ.

      " đến lúc ?" hỏi.

      "Ừ. Tôi nên nhập quan rồi."

      "Tôi cùng tới." Tưởng Vĩ Nhân đứng lên.

      Lương Duy Nặc tới bên người , duỗi tay về phía , mở miệng hỏi: "Tôi có thể. . . . . . lần cuối cùng dắt tay của em hay ?"

      Tưởng Vĩ Nhân đột nhiên lại muốn khóc rồi, nhưng còn có thể miễn cưỡng nhịn. Nhìn bàn tay đưa về phía , đua tay lên.

      Lương Duy Nặc hướng về phía cười, bàn tay cuồn cuộn nổi lên, cầm lấy chặt tay .

      Bọn họ từng bước từng bước về phía thuế quan, ai cũng lời gì nữa.

      Qua cửa trước, Lương Duy Nặc lấy ra vé máy bay, hộ chiếu, chậm rãi buông tay ra, : "Tôi biết em có thể chiếu cố mình, nhưng. . . . . . Tôi còn có chút yên lòng. Về sau nếu em gặp phải khó khăn giải quyết được, tìm em tôi, ra ghét em. Em có thể đồng ý tôi đây hay ?" Lương Duy Nặc thôi sờ sờ gương mặt của .

      Tưởng Vĩ Nhân cười cười, Lương Duy Nặc phải muốn tìm , mà là tìm em . đối với đến tột cùng là vô tình?

      Vẫn có tâm? phân .

      "Tốt." ra biết mình tìm em của , nhưng mà đây là lễ phép trả lời.

      Lương Duy Nặc sáng tỏ cười cười, có vạch trần qua loa.

      "Tôi nên tiến vào, bảo trọng."

      "Anhcũng bảo trọng."

      nhìn xoay người bước tới thuế quan, nhìn phía trước thông qua quan thuế, nhìn từng bước xa.

      Nhìn bóng lưng Lương Duy Nặc, giờ khắc này, rốt cuộc nguyện ý thừa nhận, vô luận xảy ra ra chuyện gì, tình dành cho Lương Duy Nặc, thay đổi, cũng giảm bớt.

      Tưởng Vĩ Nhân khóc, cách lớp thủy tinh, cách khoảng cách rất xa, biết Lương Duy Nặc xa tuyệt đối nghe được tâm ý, giọng : "Lương Duy Nặc, em . . . . . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ bây giờ là ai, em đều , em . . . . . ." xong, Tưởng Vĩ Nhân cất bước xoay người, rời phi trường.

      Lương Duy Nặc đột nhiên quay đầu lại, nhìn Vĩ Nhân xoay người xa. giống như là nghe thanh của , nhưng kỳ cái gì cũng nghe, chỉ cảm thấy trái tim có chút kích động.

      Có lẽ, đây chính là theo lời mọi người tâm tư cảm ứng thôi. . . . . .
      Last edited: 22/4/16
      hoadaoanh thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (1)

      Editor: M.Nyoko

      Nửa tháng sau tại phi trường quốc tế Đào Viên

      Tưởng Vĩ Nhân ở trước quầy hàng Tây Bắc, chờ Uông Gia Úy sắp xếp tốt.

      " chuẩn bị xong rồi sao?" tươi cười rạng rỡ, nhìn Uông Gia Úy.

      vỗ vỗ tôiy lên hộ chiếu cùng vé máy bay, nháy mắt cười khẽ."Nên làm chuẩn bị xong rồi, nhưng thứ muốn vẫn là có được."

      Tưởng Vĩ Nhân cho cái liếc mắt, có ý định để ý tới ‘ ám hiệu ’ của . cà nhắc, ôm cổ Uông Gia Úy, cho cái ôm 100%, bằng hữu đối với bằng hữu .

      "Bảo trọng, bạn tốt của tôi, hi vọng lên đường thuận buồm xuôi gió."

      Uông Gia Úy cũng ôm chặt, buông ra, ở bên má còn để lại nụ hôn từ biệt.

      " ngốc, nên quên lời ..., chờ em năm. năm nay, ban ngày hay ban đêm, từng giờ từng giây, chỉ cần em nghĩ thông, cảm thấy có thể quên Lương Tiên Sinh rồi, gọi cuộc điện thoại, chân trời góc biển đều nhanh chóng bay tới bên cạnh em, cưới em về nhà."

      "Ha ha ~~" tiếng cười Tưởng Vĩ Nhân quanh quẩn, Uông Gia Úy cam kết thỏa mãn hư vinh phái nữ của , đáng tiếc thay thế được người đàn ông kia trong lòng .

      Nửa tháng trước ở cùng phi trường đưa Lương Duy Nặc ràng, có lẽ mười năm, hai mươi năm, có lẽ cả đời như vậy, Lương Duy Nặc cũng có thể là người duy nhất .

      Uông Gia Úy hoãn thời gian về Mỹ lần nữa, vì muốn thuyết phục cùng nhau trở về, nhưng Tưởng Vĩ Nhân có cách nào đồng ý với . thể lừa gạt , càng muốn bởi vì ai bên cạnh, tùy tiện lấy người khác.

      Uông Gia Úy trở thành nam nhân tốt, mà muốn làm trễ nãi nam nhân tốt này.

      "Cám ơn thời gian này giúp tôiy, em vô cùng cảm ơn ."

      " khách khí, đứa ngốc này!" xoa xoa đầu của , trong lòng rất là thương tiếc.

      "Được rồi, nên vào rồi."

      "Chớ đuổi , ôm lần nữa." Uông Gia Úy giang hai cánh tôiy.

      Tưởng Vĩ Nhân vừa cười, nhưng cự tuyệt cầu của , lại ôm lần nữa.

      Mấy ngày nay, ban đêm ngủ được đều là Uông gia úy cùng với chung quanh loạn quạng . Dương Minh sơn cảnh đêm, nội thành các đại nổi danh Loungebar, đều là bọn họ thường giết thời gian địa phương.

      biết sau khi Uông Gia Úy nước Mĩ , hết sức nhớ , nhớ người bạn tốt này .

      "Ôm đủ rồi chưa?" Tưởng Vĩ Nhân cười hỏi.

      " có. có thể ôm em như vậy đến thiên hoang địa lão."

      "Bớt buồn nôn !" cười khẽ, đẩy ra.

      "Trực giác của cho biết, đây là cái ôm cuối cùng của chúng tôi, mà trực giác bình thường rất chính xác! Người phụ nữ ngốc, em phải chiếu cố chính mình. , cũng cần quá nhớ . phải , em phải nhớ số điện thoại của ."

      Tưởng Vĩ Nhân cười to. chịu nổi !

      Uông Gia Úy số điện thoại ghi nơi nào đều nguy hiểm, viết giấy, giấy thấy; ghi trong điện thoại di động, sợ rằng điện thoại di động có ngày hỏng.

      Nhất có biện pháp, chính là nhớ trong đầu.

      ép buộc ghi nhớ chuỗi mã số, hơn nữa mấy ngày nay động chút là hỏi , sợ mình đời này thậm chí quên dãy số này. Trừ phi ngày nào đó mất trí nhớ, nếu đây có biện pháp tốt đấy.

      "1623XXXXX. . . . . ." lưu loát ra dãy số.

      "Tốt lắm." gật đầu, cực kỳ hài lòng.

      Tưởng Vĩ Nhân đẩy , về cổng soát vé.

      Sau khi đưa Uông Gia Úy , Tưởng Vĩ Nhân rời phi trường, định vẫy xe tắc xi lại bị người gọi lại.

      ". . . . . . tiểu thư Tưởng Vĩ Nhân?"

      Giọng đối phương hình như xác định chắc chắn là .

      quay đầu, ngờ nhìn thấy -- Hồng Hi Vân!

      Tưởng Vĩ Nhân ngây người, phải nên ở nước Mĩ sao?

      " ? Mới vừa xem bóng lưng c còn chắc chắn, ngờ tôi đoán trúng rồi, đây nhất định coi là vận mệnh?"

      Hồng Hi Vân hướng về phía cười, lời khiến Tưởng Vĩ Nhân hiểu được.

      ". . . . . . Về Đài Loan lúc nào vậy?" Tưởng Vĩ Nhân biết có thể hỏi gì.

      "Tôi mới vừa xuống máy bay, vừa ra tới nhìn thấy . thể tin được, tôi ngay cả gọi điện thoại cho côđều cần."

      ". . . . . . Muốn tìm tôi?" Tưởng Vĩ Nhân nghi hoặc nhìn .

      "Tôi sợ ràng trong điện thoại, cho nên liền trực tiếp trở lại tìm . Bây giờ có rãnh ? Chúng ta có thể vào tìm chỗ ngồi hay , tôi có việc nhất định phải cùng , có thể ?"

      Bộ dạng Hồng Hi Vân thực vội, Tưởng Vĩ Nhân suy nghĩ chút, dù sao hôm nay là Chủ nhật, cũng có việc gì.

      Vì vậy, hai người lại trở lại phi trường, tìm coffee bar, ngồi xuống chuyện.

      Mấy vạn thước bầu trời, Tưởng Vĩ Nhân lệ rơi đầy mặt, tay vẫn còn run rẩy.

      Máy bay bay hơn hai giờ, từ lúc Hồng Hi Vân tìm tới , cũng qua 15 tiếng.

      may là có nhiều lần qua Mỹ, vội vã về nhà cầm hộ chiếu, mua bay vé L.A. bây giờ máy bay rồi.

      Kể từ sau khi đánh vỡ tách cà phê ở coffee bar, đôi tay Tưởng Vĩ Nhân run rẩy dừng lại, nước mắt cũng ngừng rơi.

      thậm chí cảm thấy được Lương Duy Nặc sắp chết, sao người sắp chết, phải là !

      Bộ dáng Hồng Hi Vân khóc, còn nhớ ; Hồng Hi Vân , mỗi lời giống như ngàn vạn kim châm, đâm đau đớn chịu nổi.

      , bởi vì khối u áp bức đến thần kinh thị giác, hoàn toàn nhìn thấy.

      Bởi vì u quá lớn, phải phối hợp tia phóng xạ, trị bệnh bằng hoá chất, lại phẫu thuật. gầy, ràng thấy được,

      Mỗi ngày ngồi bên cửa sổ, đều nghe bài hát –Don McLean ‘And I Love You So’.

      là bệnh nhân hết sức phối hợp với bác sỹ, nhưng xem ra lại có ý chí muốn sống.

      Hồng Hi Vân còn , Lương Duy Nặc chưa từng phản bội , từ đầu tới đuôi đều .

      Bởi vì Hồng Hi Vân đành lòng để Lương Duy Nặc đơn ra -- có thể chết, cũng có khả năng chết ở bàn mổ -- mà ba ngày sau đó, phải lên bàn mổ rồi, cho nên Hồng Hi Vân gạt Lương Duy Nặc trở lại, chính là muốn hỏi chút, có nguyện ý gặp Lương Duy Nặc hay ?

      Vốn là nghĩ cùng về nước Mỹ , nhưng suy nghĩ chút, quyết định làm ‘ người thứ ba ’ nữa. Mặc kệ kết quả giải phẫu như thế nào, cảm thấy thời gian này cũng nên để cho hai vợ chồng bọn họ ở chung.

      rất nhiều, rất nhiều. . . . . . Mà lòng của Tưởng Vĩ Nhân lại càng nghe càng cảm thấy loạn.

      Ba ngày, chỉ còn dư ba ngày! Ngồi máy bay mười ba tiếng đồng hồ, lại cùng chuyện mới đáp chuyến bay là 15 giờ, gặp lại được , bọn họ chỉ còn lại thời gian tới hai ngày!

      Ông trời, lại muốn người lặng lẽ rời cái thế giới này? !

      Tưởng Vĩ Nhân khóc suốt, muốn khóc khô nước mắt, như vậy đợi lúc nhìn thấy Lương Duy Nặc, cũng khóc nữa. cần rơi lệ ở trước mặt , cần đau lòng vì . . . . . .

      Bởi vì càng ngừng khóc, vì vậy tiếp viên hàng tới đây hỏi thăm là cần giúp đỡ phải ?

      " có cần giúp đỡ hay ? Có phải thân thể thoải mái hay ?" Nữ tiếp viên hàng hỏi.

      Tưởng Vĩ Nhân lắc đầu, nghẹn ngào : "Tôi khóc suốt như vậy đến nước Mĩ, cần đưa bữa ăn cho tôi, chỉ cần cho tôi nước, những thứ khác tôi đều cần." xong, quay đầu nhìn cửa sổ cabin, tiếp tục khóc.

      Austin đẩy cửa phòng bệnh, tiếng nhạc liền xuất --

      And I love you so
      The people ask me how
      How I"ve lived till now

      I tell them Idon’t know
      I guess they understand
      And you love me too
      Your thought sare just for me
      You set my spirits free
      I’m happy that you do
      The book of life is brief
      And oncea page is read

      All but love is dead
      That is my belief

      Tưởng Vĩ Nhân cho là rơi hết nước mắt, trong mắt lại tràn đầy. Ca từ lập lại lần lại lần, nước mắt của ngừng xuống, cách nào khống chế.

      nhìn thấy Lương Duy Nặc trở nên gầy gò tái nhợt, nhìn cửa sổ, đôi môi động đậy, ngâm nga theo giai, biểu lộ có chút ưu thương, biết được suy nghĩ gì.

      Tưởng Vĩ Nhân theo phía sau Austin, an tĩnh vào phòng bệnh. Austin là bác sỹ điều trị cho Lương Duy Nặc, ở nước Mĩ, là bác sĩ khoa não rất quyền uy rồi.

      Austin tới bên cạnh tắt nhạc, giống như có gì : "Ông trời của tôi! nghe phiền à? Ngày ngày nghe, rốt cuộc bài hát này hấp dẫn chỗ nào?"

      "Tôi với sao? Đây là bài hát tôi hát cùng Nhân Nhân."

      Mặc dù Lương Duy Nặc nhìn thấy, nhưng mặt còn chuyển tới phương hướng Austin lên tiếng."Tôi Nhân Nhân, tựa như bài hát này."

      Austin tới bên cạnh Lương Duy Nặc, kéo ghế ngồi xuống.

      "Hôm nay cảm thấy thế nào?"

      "Như cũ. Viên thuốc đáng chết làm tôi muốn nôn, có muốn phẫu thuật cho tôi hay , muốn chết muốn sống cho tôi cái sảng khoái?" Lương Duy Nặc cười như cười .

      " muốn tiếp tục sống sao?" Austin hỏi, có lúc rất hoài nghi Lương Duy Nặc có muốn tiếp tục sống hay .

      Tưởng Vĩ Nhân đứng ở góc muốn lớn tiếng khóc, muốn xông tới ôm chặt. chưa từng nhìn thấy bộ dáng Lương Duy Nặc gầy như vậy, hai má lõm xuống, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng thưa thớt. . . . . .

      rất đau lòng, là khổ sở, hận được những thứ ốm đau kia người mình.

      "Muốn." vẻ mặt Lương Duy Nặc nghiêm túc : "Tôi muốn tốt. Có lẽ còn có cơ hội cùng Nhân Nhân --"

      Lương Duy Nặc thêm gì nữa, chợt an tĩnh lại, lát sau, nghi hoặc hỏi: "Có người khác trong phòng sao? Tôi giống như ngửi thấy mùi nước hoa." Hơn nữa còn là nước hoa rất quen thuộc.

      Austin lên tiếng, nhìn về phía Tưởng Vĩ Nhân, lắc đầu cái với Austin. bây giờ thể chuyện, còn cần chút thời gian để chỉnh lại cảm xúc.

      "Tại sao lời nào?" Lương Duy Nặc hỏi.

      Austin than thở, quay đầu trở lại nhìn về phía giường bệnh , : "nếu như , nên gạt ."

      " có trả lời tôi, trong phòng còn có người khác sao?" xác định ngửi thấy mùi nước hoa, là Christian Dior Pure Poison, Vĩ Nhân thường dùng nước hoa này.

      Tưởng Vĩ Nhân muốn làm khó Austin, vì vậy thả bước chân, ra phòng bệnh. bây giờ có biện pháp chuyện với Lương Duy Nặc giường bệnh, lời cũng có.

      Austin quay đầu lại nhìn bóng lưng Tưởng Vĩ Nhân rời , có chút buồn vì .

      Tâm tình Vĩ Nhân có thể hiểu, Lương Duy Nặc hao hết thiên tân vạn khổ, đẩy cho người khác, chính là để cho đối mặt với khó khăn như hôm nay.

      hiểu được Tưởng Vĩ Nhân muốn kiên cương ở trước mặt Duy Nặc, đáng tiếc người trong loại tình huống này, phải kiên cường rơi lệ, quá khó khăn.

      "Tại sao cảm thấy trong phòng còn có người khác?" Austin hỏi ngược lại.

      Lương Duy Nặc cau mày, mùi nước hoa trở thành nhạt, chẳng lẽ ảo giác của sao? Là . . . . . . Quá mức nhớ nhung sao?

      "Tôi ngửi thấy được mùi nước hoa quen thuộc." Mùi nước hoa hoàn toàn biến mất rồi, vẻ mặt Lương Duy Nặc nhàn nhạt ưu thương. có lẽ là quá mức nhớ nhung .

      Lương Duy Nặc chuyển sang cửa sổ thủy tinh. Tuần lễ trước còn thấy được cây ngoài cửa sổ, nhưng tuần lễ này thấy được. Tuần lễ này vẫn còn sống, có lẽ. . . tuần lễ chết .

      nghĩ, may là làm rất quyết định chính xác.

      Nếu như ly hôn cùng Vĩ Nhân, bây giờ biết có nhiều khổ sở!

      Uông Gia Úy đối đãi tốt chứ? Mặt của hướng về phía cửa sổ, tưởng tượng cảnh sắc mình thấy được lúc ngoài cửa sổ, tưởng tượng Misty xinh đẹp trong ký ức của , cười ngọt ngào nhìn mình.
      Last edited: 22/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (2)

      "Sam cậu đối với mình, đối với người của mình, cũng quá tàn nhẫn."Austin .

      "Quá tàn nhẫn?Tôi cảm thấy như vậy. giúp tôi tắt nhạc được ?Tôi muốn nghỉ ngơi hồi."

      Lương Duy Nặc muốn tán gẫu nhiều hơn nữa, định nhắm mắt lại.Dù sao, mặc kệ ấy giương mí mắt hoặc nhắm hai mắt, đều là bống tối vô tận.

      Austin cũng phản đối, sau khi kiểm tra cho ấy kiểu có lệ, tới tắt đĩa nhạc mới rời khỏi.

      Đóng cửa phòng bệnh, Austin nhìn thấy Tưởng Vĩ Nhân ở đầu khác hành lang, đứng đối diện cửa sổ thủy tinh.

      ấy tới bên người , hỏi: " có khỏe ?"

      " có tốt chút nào."Vĩ Nhân lắc đầu.

      "Tình trạng của ta cũng tệ lắm, tỷ lệ thành công thấp."

      "Cao bao nhiêu?90% sao?"Vĩ Nhân nhìn ngoài cửa sổ, chính là nhìn Austin.

      ". . . . . . 65%." đầu tiên Austin trầm mặc mấy giây, tiếp mới lộ vẻ mặt khó khăn mở miệng.

      "65% có thể tính cao sao?"

      "Misty"

      "Làm sao có thể giúp ấy lừa gạt tôi? là phù rể của chúng tôi, chứng kiến hôn lễ tôi và ấy, làm sao có thể? !"Vĩ Nhân nhịn được tức giận chất vấn.

      " xin lỗi."Austin xin lỗi, than thở tiếp.

      "Tôi biết Nặc rất có sức thuyết phục, nhưng là bác sỹ, làm sao có thể để cho ấy. . . . . . ấy rất có thể cứ như vậy đơn chết!" Nghĩ như vậy, lòng của Tưởng Vĩ Nhân toàn bộ xoắn chung ở chỗ, đau đến cùng cực.

      "Tôi chỉ muốn cho ấy mau sớm tới chịu trị liệu, xin lỗi."Austin lại xin lỗi.

      " nhất định phải để cho ấy còn sống, chịu đựng lần giải phẫu này, đây là thiếu nợ của tôi!"

      ". . . . . ." Austin lên tiếng.

      "Nếu như giải phẫu thành công, ấy có thể khỏi sao?"

      "Misty, nếu giải phẫu cắt bỏ hoàn toàn khối u, dự đoán bệnh tình mười năm tỉ lệ sống sót có 75%."

      "Có ý tứ gì?"

      "Ý là, nếu giải phẫu hoàn toàn cắt bỏ u, ấy có thể sống thêm mười năm tỷ lệ chỉ có 75%."

      " là. . . . . . Bệnh của ấy cho dù làm giải phẫu cũng có khả năng tốt lên?"

      "Rất có thể là như vậy, bởi vì khối u nhất định có thể hoàn toàn cắt bỏ.Chỉ là coi như u cắt bỏ hoàn toàn, cũng phải là hoàn toàn có hy vọng, chừng đối với hóa học trị liệu ấy phản ứng tốt, vậy cũng có khả năng khỏi hẳn. Tôi cũng coi thường tánh mạng con người."

      Tưởng Vĩ Nhân nhìn cửa sổ, biết suy nghĩ gì, sau đó tiến lên tầm mắt Austin , : "Vô luận như thế nào, lần giải phẫu nà nhất định phải thành công, nếu tôi thành quỷ cũng buông !"

      Austin nghe Tưởng Vĩ Nhân uy hiếp, chợt nhớ tới chuyện cũ từ trước.

      Đối với Austin mà , Sam là so em ruột còn thân hơn. Năm đó bọn họ ở L. A. Lúc đều vẫn là học sinh, cha mẹ ấy bởi vì tai nạn máy bay mà qua đời, ấy khổ sở chuyện gì cũng có biện pháp, thậm chí thiếu chút nữa cách nào hoàn thành việc học.

      Lúc đó, là Sam giúp vượt qua .Lớp của ấy, Sam giúp ấy lên , ghi chép, giảng nghĩa, ba bữa cơm cũng thường là Sam giúp ấy lo liệu. Nếu như phải là lời Sam, ấy nhất định tạm nghỉ học .

      Lần này, đổi ấy giúp Sam rồi.

      Austin sợ Vĩ Nhân uy hiếp, cười cười, : " có thể , lòng của tôi liền an nửa. Như vậy , tôi phụ trách lấy ra bản lĩnh xuất chúng, hoàn thành giải phẫu; phụ trách vào cửa phòng bệnh, kích thích ấy ý chí cầu sinh mãnh liệt nhất.Tôi đồng ý , tôi nhất định đem hết toàn lực để cuộc phẫu thuạt thành công, bằng , coi như làm quỷ bỏ qua cho tôi...tôi cũng còn biện pháp bỏ qua cho chính tôi."

      ấy vỗ vỗ vai của , dẫn đến trước phòng bệnh, dặn dò : "Nhớ, đừng khóc." ấy mở cửa, đẩy vào phòng bệnh, tay đóng cửa lại.

      Vĩ nhân đứng ở trong phòng bệnh, nghe ‘And I Love You So’.

      nhớ tới ở phi trường quốc tế Đào Viên ngày ấy, Lương Duy Nặc với ‘ tôi có thể lần cuối cùng dắt tay của em hay ? ’, lúc đó ấy, trong lòng suy nghĩ gì đây?

      Lúc này, đối với Lương Duy Nặc tia hoài nghi, chỉ là có nghĩ đến, Lương Duy Nặc lại thể tưởng tượng, khắc sâu hơn mình.

      chưa từng nghĩ, người đàn ông có thể phụ nữ như vậy.Mà ấy mình, cảm giác ấy sao hạnh phúc, lại chua xót như vậy.

      lại nghĩ tới, đêm hôm đó bọn họ gây gổ, mình là mắt bị mù mới có thể gả cho ấy, mà sau ấy lại . . . . . . Là mắt ấy bị mù mới có thể cưới .Khi đó ấy, nhất định ấy biết cuối cùng mù chứ?

      Austin , ấy sớm với Duy Nặc, lại kéo dài, u áp bức đến thần kinh thị giác, dẫn đến mù.

      ấy lại vì muốn cam tâm ly hôn mà hoãn trị liệu. . . . . . Lương Duy Nặc là đứa ngốc siêu cấp thế giới!

      Chỉ là, sao!

      may là Lương Duy Nặc đại ngốc thế giới này, cưới cái ngốc trong miệng Uông Gia Úy. Bọn họ ngốc như nhau, cùng nhau đần, ấy cùng đều là đại ngốc nghếch tới cực điểm, mới có thể sâu sâu như vậy, đến tâm cũng đau đớn.

      Lương Duy Nặc hướng ra cửa, ấy lại ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc rồi.

      "Có ai có ở đây ?"

      Tưởng Vĩ Nhân làm hô hấp sâu, bước chân kiên định hướng đến gần ấy, tới bên giường bệnh.

      Mùi nước hoa càng đậm, ấy vô cùng xác định có người cách đó xa, người này cách ấy rất gần.

      "Rốt cuộc là ai?"

      Vĩ Nhân lôi kéo cái ghế mới vừa rồi Austin ngồi qua, ngồi xuống, sau đó vươn tay, cầm tay Lương Duy Nặc.

      " thấy."

      Lương Duy Nặc trong nháy mắt cứng ngắc, biết được phản ứng như thế nào.

      "Đêm hôm đó chúng ta gây gổ, em em là mắt bị mù mới có thể gả cho , nhưng em thế nào cũng nghĩ đến, ra là ánh mắt mù là . có cần cái gì hay chứ? Có muốn hay uống chén nước? xem dáng vẻ rất khát nước.”

      Tưởng Vĩ Nhân sờ sờ mặt của nah, biết được chuyện gì xảy ra, cần cố ý nhẫn nại, nước mắt hết rồi.

      có thể kiên cường, bởi vì Lương Duy Nặc hi vọng kiên cường. hiểu được lúc này chỉ cần Lương Duy Nặc mở miệng, mặc kệ ấy nghĩ muốn cái gì, đều tìm đưa cho ấy. Sao trời, bang tuyết, mặc kệ ấy muốn cái gì, khó khăn nữa đều ấy tìm đến! Huống chi, bây giờ Lương Duy Nặc phải cần chỉ là kiên cường, kiên cường nhiều đơn giản!

      “Nhân Nhân….. e……Làm sao em……e……”

      Lương Duy Nặc hoàn toàn hiểu được nên cái gì.

      Người ấy nhớ thương ở trước mặt, nhưng ấy cần ở trước mặt, ấy cần khổ sở, cần khóc thút thít cho ấy!

      “Em làm sao tới? muốn hỏi cái này sao? có nhớ hay , ngày ấy đến phi trường Đào Viên tiễn đưa , hỏi em có thể lần cuối cùng dắt tay em hay ? Sau em lại trở về, vẫn muốn, vẫn muốn, mới vui mừng, làm sao có thể còn đối với người cũ dịu dàng như thế, giống như là quyến luyến dứt, dáng vẻ bỏ được hôm nay?”

      Giọng Tưởng Vĩ Nhân nhàng, giống như giảng chuyện cười.

      Lương Duy Nặc nghe được sắc mặt lại tối tăm, phản bác được.

      Vĩ Nhân nhìn mặt của ấy, cảm giác rất đau là đau! thanh của hơn, tiếp: “Em bắt đầu hoài nghi, có lừa em cái gì hay ? Giống vậy bị bệnh nan y gì đó. Ngày đó sau khi vào cổng, chờ xa, em hướng về phía bóng lưng của ‘Lương Duy Nặc, em …..Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ bây giờ là ai, em đều , em ……’ Em nghĩ, nếu như lừa em chuyện gì, mà em vẫn như thế, vậy chúng ta ở cùng nhau phải quá ngu rồi sao? ngờ, thế nhưng nị em đoán trúng ư!” xong, dừng lại hồi lâu.

      nghĩ em có thông mình như vậy sao?”Tưởng Vĩ Nhân thấy ấy lời nào, lại mở miệng.

      Lương Duy Nặc vẫn là lời nào.

      “Em lừa gạt . ra em cho là nah cần em nữa.Nhưng vào quan thuế, em hướng về phía bóng lưng của , là .Em , mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều . Lương Duy Nặc, cái người đại ngốc nghếch. Ngã bệnh tính là gì?Nan y thế nào?”

      Vĩ Nhân đưa tay sờ sờ mặt ấy gầy gò, rất đau lòng, thở dài, còn : “ phải nhất định chết! Nếu như đổi lại là em bị bệnh –“

      cần nguyền rủa mình!”Lương Duy Nặc quát.

      “Tốt.” Tưởng Vĩ Nhân lập tức thuận theo.

      Lương Duy Nặc sửng sốt hồi lâu, cũng biết làm như thế nào đáp lại.

      “Em đưa Uông Gia Úy phi trường, ấy muốn về nước Mỹ --“ Tưởng Vĩ Nhân tiếp tục chuyện.

      “Em cùng ấy vẫn thuận lợi chứ?”Lương Duy Nặc ngắt lời , hỏi.

      “Em và ấy ra chưa từng xảy ra quan hệ, đây chẳng qua là diễn trò…..Nên tính là thôi. chọc tức em, em nhớ có thể cùng nữ nhân khác, vậy em cũng có thể cùng nam nhân khác, nhưng cuối cùng em làm được.Lòng tham của em biết, trừ ra, nam nhân khác em đều cần.”

      “Nhân Nhân…..Em cần gì chứ?”

      “Hai chúng ta đều là đứa ngốc, đều tự tìm nam nữ theo chúng ta diễn trò, cho là như vậy có thể chia xa.Món nợ này, chúng ta coi như huề nhau.”

      Tưởng Vĩ Nhân nhàng cười, mặt cười tràn đây, cặp mắt lại đựng bi thương.

      xin lỗi, Nhân Nhân…..”Lương Duy Nặc thở dài.Trừ lần đó ra, còn có thể gì?Cái gì cũng có thể.

      “Chớ xin lỗi cùng em, có lỗi gì với em. Nên xin lỗi chính là ông trời có mắt, chỉ là may ông trời còn có chút lương tâm. Đúng rồi, em còn chưa là làm sao em tìm được , muốn biết ?”

      Lương Duy Nặc than thở, đưa tay nghĩ tới chạm Tưởng Vĩ Nhân, lại thể lập tức tìm được .

      Thấy thế, lòng của Tưởng Vĩ Nhân co rút đau đớn chút, lập tức tự động dời mặt được trong tay , cầm tay dán chặt gương mặt của .

      “Em xem, ngay cả em đều đụng tới…..” ấy cười khổ. “Nhân Nhân, mù, hơn nữa rất có thể chết, cần ở người lãng phí thời gian, đáng giá.”

      ấy rút tay ra, quay đầu hướng cửa sổ, hề hướng về .

      cần nguyền rủa mình, nhưng em suy nghĩ là, nếu như hôm nay em nằm đó giường lớn, cảm thấy theo em là lãng phí thời gian sao?”

      hi vọng ấy có thể trả lời, lại đợi được đáp án của ấy.

      “Em đoán ý nghĩ của giống em, cảm thấy thời gian chúng ta còn sót lại, là trân quý nhất, chỉ muốn nắm chặt có thể ở cùng nhau từng giây từng phút. còn sống cũng tốt, chết cũng tốt, đều thể thay đổi em thực . Nếu như rang lắm, em có thể giúp thấy ràng.”

      Lươn Duy Nặc nhìn thấy, nước mắt chảy xuống cách nào mở miệng đáp lại .

      “Dạ, coi như chết, em nhiều lắm là khóc lớn mấy ngày, sau đó em hảo hảo mà sống, hơn nữa chừng qua lần, em có thể người khác, cho nên cần phải lo lắng cho em. Austin , ấy coi thường tánh mạng con người, cũng nên đánh giá thấp sinh mệnh của .”

      Tưởng Vĩ Nhân tựa đầu lồng ngực Lương Duy Nặc, nghe tim đập của ấy. Lời kế tiếp, là cho ấy nghe, cũng là cho mình nghe.“ có thể khỏi hẳn, phải sao?Để cho em cùng , cần cự tuyệt em.”

      Bên trong phòng bệnh an tĩnh lại, có ai nữa.

      Vẻ mặt Lương Duy Nặc giãy giụa, Tưởng Vĩ Nhân lại tương đối an tường.

      ấy dựa vào bên người , giờ khắc này Tưởng Vĩ Nhân cảm giác mình cái gì cũng sợ, thậm chí ngay cả tử vong cũng thể khiến sợ hãi.

      Lương Duy Nặc thể tiếp tục khắc chế mình, đưa bàn tay đặt lên đầu của , dịu dàng phát ra thanh. “Nhân Nhân, em rất ……”

      “Em hiểu biết . Ngày đó em đưa Uông Gia Úy phi trường, Hi Vân mới vừa xuống máy bay, ây shoir em, đây nhất định là định mệnh? Sau em theo lại đến coffee bar, ấy cho em biết đầu đuôi gốc ngọn tình trạng của , em làm rơi chén cà phê, ở máy bay tới Mỹ, cũng liều mạng khóc…..”

      Vĩ Nhân nhịn được muốn rơi lệ, liều chết tự với mình đừng khóc.Sau lúc lâu, mới có thể mở miệng nữa. “Em khóc toàn bộ nước mắt khô rồi, mới dám tới gặp , mới có dung khí tới gặp . Ở máy bay, em vừa khóc, vừa muốn, cảm thấy chúng ta nhất định là định muốn cùng nhau, bằng em vừa vặn như vậy, ở phi trường đụng phải Hi Vân, càng biện pháp trong thời gian ngắn nhất tới trước mặt .”

      Chỉ là nghĩ đến có lẽ có thể thấy được ấy, liền cả người run run, sợ hãi.

      “Nếu thể trong thời gian ngắn nhất tới nơi này, em chỉ sợ cũng thể giống như bây giờ dựa vào , nghe tim của đập, cho biết em rồi. Vì điểm này, em còn rất cảm tạ ông trời có mắt.Trận bệnh này có thể cướp tánh mạng của , nhưng lại để cho em càng tiến bước hiểu đến tột cùng có thể đến bao sâu.”

      dừng lại chốc lát, mới còn : “Dạ, cõi đời này có chuyện đều là người có hai bộ mặt, chúng ta cuối cùng đều muốn mất . Nhưng mất sao em chỉ muốn mất trước, hảo hảo mà là đủ rồi.”

      “Cho tới hôm nay, mới cảm tạ thần tiên để cho biết em kiên cường.” Lương Duy Nặc cúi đầu, nhàng hôn tóc của , tiếp: “ em, vẫn em rất mâu thuẫn. Những năm này mình em gánh vác, giúp em, có lú rất tức giận, giận chính mình mặc dù là chồng của em, nhưng cách nào để cho em cam tâm dựa vào. Nhưng phần lớn, lại em kiên cường, bởi vì em kiên cường để cho an tâm. Mặc kệ có hay , em đều có thể hảo hảo mad sống.”

      Lương Duy Nặc vây chặt vào trong ngực, cảm giác vừa đau lòng, lại thương tiếc.

      “Nếu biết em có thể kiên cường, tại sao còn muốn lợi dụng Hi Vân đẩy em ra?”

      “Đứa ngốc.Biết em kiên cường là chuyện, nhưng muốn độc ác để cho em đối mặt loại khổ sở này, là chuyện khác.Nếu như mà ngoan đắc quyết tâm, chính là quá ích kỷ. em, để cho em đối mặt với cái chết của , tâm ý đối với em, đây cũng là điều cuối cùng có thể giúp em làm rồi. xin lỗi…..”

      “Chớ xin lỗi nữa, chỉ cần em.”

      “Em vẫn luôn , vẫn luôn chỉ thích .” Tưởng Vĩ Nhân nương tựa , nếu như ấy dịu dàng có biện pháp làm bạn cả đời, để ấy vào trong trí nhớ, như bài nhạc này ‘And I Love You So’, bọn họ cũng giống như bài hát đó-All but love is dead (trừ , tất cả đều còn tồn tại)……Sinh hoặc chết, cái gì cũng quan trọng, khi có , cái gì đều được vượt qua…..
      Last edited by a moderator: 9/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10 (1)

      Editor: M.Nyoko

      Sáng sớm khí trong lành, Tưởng Vĩ Nhân mở cửa sổ, gió thổi tới.

      Chưa tới nửa giờ, Lương Duy Nặc phải vào phòng mổ. Nửa giờ nữa. . . . . .

      Tưởng Vĩ Nhân nhìn ngoài cửa sổ, ép buộc mình nghĩ về điều tốt. có việc gì, nhất định phẫu thuật thuận lợi, tuyệt đối vượt qua lần phẫu thuật này .

      phải chịu đựng qua lần phẫu thuật này, bởi vì, còn chưa có chuẩn bị mất . . . . . .

      "Nhân Nhân." Lương Duy Nặc kêu , cảm thấy được khẩn trương.

      "Thế nào?" quay đầu, cho là muốn cái gì.

      "Tới đây." hướng đưa tôi y ra.

      Tưởng Vĩ Nhân lập tức tới, cầm tôi y của chặt.

      Lương Duy Nặc khẽ dùng lực, lôi hướng về giường bệnh, thể ngồi xuống.

      "Em lên , muốn ôm em." Lương Duy Nặc còn .

      cười cười, nằm lên giường, nằm vào trong lòng .

      " cần phải sợ. đồng ý với em, nhất định chịu đựng qua cuộc phẫu thuật. Austin là bác sỹ tốt, tin tưởng ."

      "Ừ, em sợ." thả thanh .

      Hai người chợt trở nên trầm mặc, chỉ là ôm chặt nhau. Bọn họ cũng muốn thừa nhận, đây có lẽ là cái ôm cuối cùng, đáy lòng lại đồng thời có dạng ăn ý này.

      " ra . . . . . . từ biết bơi." Lương Duy Nặc đột nhiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc.

      "À?" Tưởng Vĩ Nhân rất kinh ngạc.

      "Em hỏi cái vấn đề kia -- nếu như em và mẹ đồng thời chết chìm, muốn cứu người nào? Em còn nhớ hay ?"

      "Ừ." gật đầu, dựa vào .

      " ai cũng cứu, bởi vì biết bơi lội. Đó là lừa gạt. ra biết bơi lội, hơn nữa còn chưa lên tiểu học biết bơi." Lương Duy Nặc cười, sờ sờ đầu của , tóc của .

      "Cho nên ra có đáp án, chỉ là muốn cho em biết?"

      "Dĩ nhiên."

      Tưởng Vĩ Nhân cũng cười, chờ ra đáp án.

      biết được cứu người nào? tại loại thời điểm này, có lẽ đáp án của là lựa chọn cứu thôi.

      chờ lâu, Lương Duy Nặc cũng ‘ dĩ nhiên ’, liền thanh rồi.

      " cho em biết đáp án sao?" hỏi tới.

      " cho em biết, nhưng phải tại. Chờ phẫu thuật tỉnh táo lại, lập tức cho em."

      " phải giữ lời đó!" ánh mắt của Tưởng Vĩ Nhân đau nhói, rất muốn rơi nước mắt. sợ, là giả.

      ra rất sợ, gặp hết hôm nay, được nghe chuyện rồi. . . . . .

      " tuyệt đối nuốt lời. Đừng quên, cha đặt tên rất hay -- Duy Nặc. sống, nhất định phải tuân thủ lời hứa. Cho nên, em , em cần sợ, dù chết, cũng phải là hôm nay, cam kết với em. hiểu em bây giờ, còn chưa chuẩn bị để mất . Bảo bối, xin em tin tưởng, vì em, sống qua cuộc phẫu thuật này, sau đó tỉnh lại cho em biết, đáp án thiếu em lâu. Em cần sợ."

      Tưởng Vĩ Nhân nhịn được khóc thành tiếng, vừa khóc, vừa xin lỗi." xin lỗi! Em ra cũng lừa gạt ! Em là sợ, sợ hãi, sợ hôm nay rời khỏi em. . . . . . Lương Duy Nặc, phải nhớ kỹ cam kết với em, phải sống qua cuộc phẫu thuật này, tỉnh lại cho em biết, đáp án thiếu em hơn mấy năm! cần gạt em, em còn muốn mất ! được để em đau lòng. . . . . ."

      Tưởng Vĩ Nhân khóc đau lòng, hai ngày nay vẫn đè nén cảm xúc, tất cả đều trào ra.

      Lương Duy Nặc ôm , mặc dù đau lòng, lại để mặc cho khóc.

      "Đứa ngốc, cái người đại ngốc này. Em vốn cần đối diện với mấy cái này . . . . . . xin lỗi, Nhân Nhân, xin lỗi. . . . . ."

      "Em muốn nghe xin lỗi, em chỉ muốn sống tốt!"

      "Chỉ vì em, sống tốt. Ông trời ơi, em, em, bảo bối. . . . . ."

      "Em --" mới mở miệng đáp lại , lúc này cửa phòng bệnh cũng bị đẩy ra, thanh Austin truyền đến.

      "Ông trời của tôi! Hai người các ngươi cũng quá ? , chớ thân mật ở trước mặt tôi, tôi đây có người để thương rất ghen tỵ! Austin cười tới, nhìn thấy hai người ôm chặt giường, giống như quấn lấy nhau, hiểu cũng giải được tình.

      Tưởng Vĩ Nhân vội vàng rời lồng ngực Lương Duy Nặc, lau lệ mặt.

      Austin là người Mỹ rất hài hước, nhìn thấy nước mắt Tưởng Vĩ Nhân, chẳng những đổi vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại còn mang giọng tiêu khiển : "Làm ơn đó! Misty thân ái, xem thường y thuật của tôi, dính như sam, dính đến 24h cũng tách ra? Lại còn khóc đến hoa lê đẫm mưa! Nếu như xem thường tôi, tôi là khóc người mới đúng. Nhưng nếu như là quá dính, làm ơn, mau đến hôn cách tiêu chuẩn , tôi muốn có thể phải chống đỡ 24h."

      Tưởng Vĩ Nhân cười xấu hổ cười, ngờ Lương Duy Nặc lại kéo đến trước mặt , môi hề báo động dán lên môi !

      Lương Duy Nặc hôn sâu, dùng môi lưỡi đòi hỏi phản ứng của . Lưỡi của nhịn được trêu đùa như vậy, đáp lại , cũng dò vào răng .

      Hai người lửa nóng quấn quít, khó khăn hôn chia lìa. phút qua, hai phút qua. . . . . . Mãi cho đến khi Austin huýt gió, bọn họ mới chậm rãi tách ra.

      "Ông trời ơi! Đây là cách thức tiêu chuẩn của nụ hôn nóng bỏng đặc sắc nhất mà tôi xem qua rồi, cảm tạ, cảm tạ!" Austin trêu .

      "Ngoan ngoãn chờ ." Lương Duy Nặc ở bên tôi i Tưởng Vĩ Nhân.

      "Ừ, em chờ ."

      Lương Duy Nặc tiến vào phòng phẫu thuật, Vĩ Nhân chợt nhớ tới người nhà Lương Duy Nặc, cảm thấy nên gọi điện thoại cho bọn họ, bởi vì bọn họ cũng như , có quyền biết tình trạng Duy Nặc. tìm điện thoại công cộng, gọi dãy số.

      "Hello. . . . . ." thanh Lương Tiêm Viện rất khàn khàn, nghe giống như là còn ngủ.

      Đáng chết! Tưởng Vĩ Nhân ở trong lòng chửi mình, lại quên giờ nước Mĩ chênh lệch cùng Đài Loan. Tối hôm qua nên gọi điện thoại rồi, lúc này thời gian ở Đài Loan chính là nửa đêm.

      "Tiêm Viện. . . . . ."

      "Chị dâu? !" Nghe thanh Tưởng Vĩ Nhân, cả người Lương Tiêm Viện tỉnh lại. nhìn thời gian, là 4h26, trời còn sáng !"Thế nào? có phải chị xảy ra chuyện gì hay ?"

      "Chị . . . . ." Tưởng Vĩ Nhân bị kinh sợ quá lớn, dừng lại vài giây.

      Thành , bị thanh ‘ chị dâu’ kia của Tiêm Viện làm cho kinh sợ rồi. Tiêm Viện cũng thừa nhận là chị dâu, mỗi lần thấy , cứ tìm phiền toái, phải cãi vả cùng , chính là bày sắc mặt cho nhìn. Vì vậy ngờ, lại ở cùng Duy Nặc sau khi ly hôn, nghe được thanh Lương Tiêm Viện kêu chị dâu.

      "Chị dâu, có phải chị thế nào hay ? Chị chưa từng chủ động gọi điện thoại cho em, là xảy ra chuyện gì sao?"

      "Tiêm Viện, chị. . . . . ." Tưởng Vĩ Nhân lại chần chờ nên lời, nghĩ tới nên như thế nào.

      "Chị từ từ , em nghe." Từ trước đến giờ Lương tiêm viện tính nôn nóng, vào lúc này lại rất có tính nhẫn nại .

      "Tụi chị ở nước Mĩ L. A."

      " phải là chị cho em biết, chị phải kết hôn cùng Uông Đại Đầu đó rồi chứ?"

      Lương Tiêm Viện hạ thấp giọng, giọng nghe có chút mất hứng.

      "Uông Đại Đầu?" Tưởng Vĩ Nhân rất hiểu, nhất thời thể phản ứng kịp.

      "Chính là Uông Gia Úy, chị cảm thấy đầu rất lớn sao? Khó coi chết được!" Lương tiêm viện nhíu mày cái.

      Lời này, chọc cho Tưởng Vĩ Nhân cười. Lương Tiêu Viện chính là người thẳng tính, luôn nghĩ cái gì cái đó.

      " phải. Chị muốn kết hôn cùng Uông Đại Đầu."

      "Chị cũng đồng ý đầu rất lớn đó!" giọng của Lương Tiêm Viện có chút hài lòng.

      "Ừ, đầu của quả ."

      "Đúng rồi, chị dâu, tại sao trời còn chưa sáng chị lại gọi điện thoại cho em?"

      "Chị và Duy Nặc ở L. A. , bây giờ ấy ở trong phòng làm phẫu thuật. Nếu như phẫu thuật thất bại, mọi người thấy được ấy. Chị cảm thấy mọi người cũng giống chị, có quyền biết tình huống của ấy, cho nên chị. . . . . ."

      Nghĩ đến tình trạng Duy Nặc, Vĩ Nhân cố nén nghẹn ngào, lời hết.

      "Chị dâu! Hôm nay là tháng mấy?"

      "Ngày 10 tháng 7. Thế nào sao?"

      "Chị chắc chắn phải ngày Cá tháng Tư?" "

      Tiêm Viện vốn tưởng rằng đùa, nhưng nghiêm túc suy nghĩ chút, biết chị dâu của phải biết loại người đùa giỡn. Vì vậy, trong giọng của Tiêm Viện hoảng sợ, nhưng trong lòng vẫn như cũ ôm tia hi vọng, hi vọng chị dâu đùa.

      " phải chị đùa đâu. So với em, chị còn hi vọng tất cả chỉ là trò đùa. Tiêm Viện, em có thể mang ba mẹ tới đây hay ? Mặc kệ kết quả phẫu thuật như thế nào, chị nghĩ mọi người cũng nên tới đây chuyến."

      "Chị dâu, chị cần làm em sợ. . . . . ." Lương Tiêm Viện bị dọa khóc.

      "Duy Nặc mắc u não ác tính. Em còn nhớ Austin ở ‘bệnh viện XX’ chứ?bây giờ là bác sỹ điều trị cho Duy Nặc, em biết bệnh viện này. Tiêm Viện, chị hi vọng ọi người tới đây chuyến, làm ơn --"

      Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, Tưởng Vĩ Nhân nhìn ống nghe, ngây dại.

      Đến tột cùng bọn họ tới hay đến đây? biết. Nhưng muốn gọi điện thoại lần nữa, dù sao, cùng người nhà Lương Duy Nặc, cho tới bây giờ có thể hảo hảo chung đụng. Vô luận như thế nào, thông báo hết.

      Tưởng Vĩ Nhân cúp máy, về ngoài phòng phẫu thuật, tiếp tục chờ đợi khá dài.

      Lương Duy Nặc vào phòng mổ qua 14 giờ, trong thời gian này, ai ra ngoài cho biết phẫu thuật có thuận lợi hay ?

      Austin phẫu thuật có thể phải kéo dài hơn 15 giờ, nếu như thuận lợi, kết thúc trong vòng mười lăm tiếng.

      Tưởng Vĩ Nhân ở bên ngoài qua lại, càng gần 15 giờ, tâm tình của lại càng gấp gáp, sợ sau khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, Austin ra ngoài mang cho tin tức xấu.

      Phẫu thuậtqua 15 giờ rồi, sau mười sáu tiếng, cửa phòng giải phẩu tự động mở ra.

      Austin mệt mỏi mà ra ngoài, vừa nhìn thấy Tưởng Vĩ Nhân, hai lời, lập tức lên trước, ôm chặt lấy , giọng nghẹn ngào mở miệng."Misty! Ông trời, tôi phải . . . . ."

      Cả người Tưởng Vĩ Nhân cũng cứng ngắc, thể tin được, thể tin được phẫu thuật lại thất bại!

      Thời gian phẫu thuật qua, Austin lại có phản ứng bi thương, . . . . . . muốn tiếp tục nghe tuyên bố! muốn nghe!

      " đồng ý tôi, phẫu thuật thuận lợi! đồng ý rồi!" rống to.

      Austin sửng sốt, buông ra, ngơ ngác : "Phẫu thuật rất thuận lợi . . . . . ."

      "À? !" trong nháy mắt Tưởng Vĩ Nhân từ địa ngục bay vào thiên đường, có biện pháp hoàn toàn tiêu hóa tin tức này.

      " nghe ? Phẫu thuật rất thuận lợi, vô cùng thuận lợi!" Austin nhìn sắc mặt tái nhợt, rất sợ ngất . tại rất mệt mỏi, cũng muốn chăm sóc bệnh nhân nữa.

      "Vậy làm gì. . . . . . Làm gì vừa ra tới liền ôm tôi, bộ giống như là nét mặt sắp khóc? !"

      "Tôi là vì vui mà khóc! Cái người đần độn này, nam nhân cũng có quyền lợi vì vui mà khóc chứ?"

      " sớm! thiếu chút nữa tôi bị hù chết rồi !"

      "Này làm lại."

      Tưởng Vĩ Nhân còn chưa kịp hiểu ràng Austin muốn làm lại là gì, đảo mắt lại bị người nam nhân cao lớn này ôm vào lòng.

      "Misty! Ông trời ơi, tôi là quá bội phục chính mình! Ông trời, quá tuyệt vời! Phẫu thuật rất thuận lợi, Duy Nặc có việc gì, sao!" Austin lại lại lần, mới vừa rồi hết lời, sau đó rơi nước mắt.

      Vĩ nhân cũng rơi nước mắt theo , nghĩ, áp lực Austin lớn hơn nhiều, quan tâm đối với Duy Nặc, ít so với .

      "Cám ơn , cám ơn ! Austin. . . . . ." cực vui mà khóc, cũng ôm .

      Austin buông ra, : " cũng phải cám ơn chính mình. phẫu thuật có lúc tim ngừng đập, tôi cho là cứu được, nhưng trở lại, tôi cảm thấy được đó là kỳ tích, tôi tin tưởng là vì mới trở về. Cám ơn tới L. A. !"

      Làm bác sỹ nhiều năm như vậy, chưa từng chứng kiến bệnh nhân có ý chí cầu sinh mạnh giống như Sam vậy. giải phẫu, cho là mất Sam, bởi vì nhịp tim Sam dừng lại phút. Austin cảm thấy phẫu thuật có thể thuận lợi, tất cả đều là công lao của . tin tưởng phút đồng hồ kia, là Sam mình cố gắng, tin tưởng hơn, Sam hoàn toàn là cố gắng vì Tưởng Vĩ Nhân.

      Kể ừ khi Vĩ Nhân đến L. A., Sam cũng giống lúc trước, cả người rất có sức sống. tại nếu có người cho biết, năng lượng tình vượt qua muôn vàn khó khăn, tuyệt đối tin tưởng chút do dự.
      Last edited: 22/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :