Chương 6.2
Edit: Tiểu Huyên
cười cười với thư kí Lâm, về phía cánh cửa phòng làm việc, đẩy ra, hề mong đợi đến việc đập vào mắt hình ảnh động lòng người như thế, hoạt sắc….sinh hương.(là hình ảnh tươi mát ấy….)
Nửa thân dưới người phụ nữ kia trần truồng, thân còn mảnh vải. bên khuôn ngực trắng nõn của ta bị nam nhân ngậm vào miệng, bên bị bàn tay to của người đàn ông nắm lấy.
Người phụ nữ ngồi đùi người đàn ông, ngửa đầu hướng lên, cặp mắt mê mang khép hờ, rên rỉ nhàng.
Trong nháy mắt cả người Tưởng Vĩ Nhân hóa đá, mất năng lực phản ứng, quyết định đơn giản là nên về phía trước hay lùi lại cũng làm được, chỉ có thể đứng tại chỗ ngơ ngẩn, nhìn đôi nam nữ hãm sâu trong khí dâm mỹ.
thậm chí biết rằng, hốc mắt của chứa đầy nước mắt, hơn nữa chịu được kêu gọi của lực hút trái đất, từng hạt từng hạt rơi xuống.
còn cảm giác nữa, còn cảm giác nào nữa…..
Thư kí lâm đứng phía sau lưng Tưởng Vĩ Nhân nhìn nổi, ho khan tiếng, thanh phát ra đủ để cho đôi nam nữ điên cuồng với thế giới tình dục hồi lại tinh thần, nhắc nhở bọn họ, màn biểu diễn hạn chế người xem có thêm người.
Lương Duy Nặc buông Hồng Hi Vân ra, ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trước cửa, trong mắt chợt lóe lên cảm xúc phức tạp. Thu hồi tầm mắt, thong thả ung dung mặc lại áo cho Hồng Hi Vân, động tác vô cùng dịu dàng, cẩn thận.
Sau hai phút, vỗ vỗ lên mặt của Hồng Hi Vân, dường như còn lưu luyến ấn xuống nụ hôn lên môi ta, giọng : “Trưa nay thể dẫn em ăn cơm rồi, đừng tức giận, được ? Chờ giải quyết công việc xong, chúng ta có thời gian cả đời. bảo tài xế đưa em trở về, hoặc nếu em muốn chỗ nào đó ăn cơm, hãy với tài xế, để ta đưa em . Em trước , buổi tối đến chỗ em.”
thanh của thấp nhưng rất ràng, từng câu từng chữ, hề thiếu chữ nào rơi vào tai của Tưởng Vĩ Nhân.
Sức hút của trái đất là mạnh, nước trong hốc mắt của Tưởng Vĩ Nhân hệt như vòi cấp nước tự động, từng hạt từng hạt rồi thành từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, cuối cùng trở thành hai hàng nước mắt liền mạch hề gián đoạn.
im lặng rơi nước mắt, hai mắt mở lớn, nhìn vị người mẫu nổi tiếng cao gầy lướt qua người mình, rời .
“Thư kí Lâm, phiền đóng cửa lại.” ngay cả đứng lên Lương Duy Nặc cũng muốn.
Thư kí Lâm rất do dự. Phu nhân đứng bên cạnh cửa, nếu đóng cửa là muốn đưa phu nhân ra ngoài trước? Hay là đẩy mạnh phu nhân vào trong phòng làm việc đây? Nhìn Phu nhân có vẻ rất yếu ớt, hình như ngay cả năng lực phản ứng cũng có, chỉ có nước mắt là ngừng lại được.
lúc sau, thư kí Lâm quyết định đẩy nhàng phu nhân vào cửa, đóng cửa lại. nghĩ, đôi vợ chồng này phải chuyện.
Vô cùng yên tĩnh.
Lương Duy Nặc nhìn , cúi đầu giống như suy nghĩ gì đó.
Tưởng Vĩ Nhân từ từ khôi phục cảm giác, phát gương mặt mình ẩm ướt, nong nóng.
nhìn người đàn ông từng đứng trước giáo đường thánh đàn hứa hẹn bảo vệ cả đời, phát ra bao giờ muốn quen biết nữa.
“ tính toán giải quyết tôi như thế nào? Hi vọng tôi kí tên ly hôn sao?”
Rốt cuộc Lương Duy Nặc cũng ngẩng đầu lên, rời chỗ ngồi đến trước mặt . tay cầm hai tờ giấy rút trong hộp giấy bàn, lau nước mắt cho , động tác rất , nhưng đúng giây sau, lời trong miệng thốt ra lại vô cùng hững hờ lạnh lẽo—
“Chỉ cần em đồng ý kí tên ly hôn, phải trả bao nhiêu tiền đều có thể cho em.”
“Trong mắt , tôi và những người phụ nữ kia cũng có gì khác biệt, đều có thể dùng tiền để mua, dùng tiền để tống cổ , phải ?”
“ đối xử với em như vậy. chỉ là….. thương em nữa, hi vọng chúng ta có thể gặp nhau cũng có thể chia tay.”
“ rất quá đáng!”
“ biết. Nhưng chuyện tình cảm chính là như vậy, …. thương em, nên thể miễn cưỡng bản thân mình nữa.”
“ rất thích ta sao?”
im lặng, trả lời.
nghĩ Lương Duy Nặc ngầm thừa nhận, lúc sau, quyết định : “Cho tôi tháng, tháng sau, tôi kí tên, cần cho tôi nửa đồng.”
“Tại sao phải đợi tháng?” hiểu.
“ cho rằng chỉ có mới có thể tạo scandal sao? Cho rằng tôi cứ như vậy chẳng ai muốn, chỉ có thể làm hạ đường thê đáng thương sao? Cho dù muốn ly hôn, chúng ta cũng cần có lập trường giống nhau, lực lượng ngang nhau rồi ly hôn! Có lẽ cần tháng, có lẽ chỉ cần , hai tuần lễ là đủ rồi. Uông Gia Úy ở Đài Loan, chúng tôi hẹn nhau tối nay ăn cơm. Nếu hôm nay về nhà, tôi nghĩ tôi cũng chẳng cần về nữa.”
bỏ lại lời , xoay người muốn , lại bị Lương Duy Nặc kéo lại.
nhớ Uông Gia Úy, Vĩ Nhân từng năm đó ta theo đuổi như thế nào, cũng ta vào bữa tiệc sinh nhật của , cùng với hai ở gian phòng khác bí mật tổ chức bữa tiệc tình , cho nên về sau mới có hảo cảm với những vị ABC có tiền.
“Vĩ Nhân, em cần gì phải như vậy? Dùng phương thức như thế này trả thù , em tốt hơn sao? Như vậy đáng. Em đừng quên, lúc trước ta đối xử với em như thế nào! Em—”
“Tôi cũng quên, ngày hôm nay đối xử với tôi như thế nào! Lương Duy Nặc, có quyền chê trách Uông Gia Úy, bởi vì so với ấy, cũng cao thượng hơn đâu, hơn nữa, đừng dán vàng lên mặt mình. Trước khi tới đây, tôi hẹn với uông Gia Úy trước rồi, đáng giá vĩ đại đến mức tôi phải ép buộc đầu óc trả thù!”
dùng sức đẩy tay ra, thẳng lưng, ngẩng đầu ra khỏi phòng làm việc của .
Trong văn phòng trống rỗng yên lặng, đôi chân Lương Duy Nặc vô cùng mãnh liệt muốn đuổi theo Vĩ Nhân.
Nhưng đuổi theo làm gì đây? làm tổn thương rất sâu.
Quen biết hơn hai năm, mặc dù bố buôn bán thất bại, khi gả cho , cũng chưa từng mở miệng nhờ giúp bất cứ điều gì.
Qua mấy năm nay, mình giúp đỡ bố trả gần hết mấy triệu tiền nợ.
Vĩ Nhân vẫn rất kiên cường, mặc kệ gặp bao nhiêu khó khăn và thất bại, đều chưa từng thấy khóc trong im lặng như hôm nay.
Ở trong lòng Lương Duy Nặc, Vĩ Nhân quả thực là tốt vô cùng trân quý khó có được.
hài hước dí dỏm, phản ứng nhanh nhẹn thông minh, cũng rất biết cách yên lặng chăm sóc người khác.
Có đôi lúc cực kì dịu dàng, nhưng hầu hết thời gian là mạnh mẽ, thích nhận thua.
là người phụ nữ hoàn mỹ mà đàn ông mơ ước, ít nhất là đối với Lương Duy Nặc, Tưởng Vĩ Nhân là hoàn mỹ, …..
Ring~~
Tiếng chuông điện thoại đột ngột khiến Lương Duy Nặc bị ngắt dòng suy nghĩ, còn hơi sức nhận điện thoại.
“Xin chào. Tôi là Lương Duy Nặc.”
“Sam! Cậu còn chưa chuẩn bị tới đây sao?” Đối phương vừa mở miệng vội hỏi.
“Tạm thời mình có cách nào đến đó.”
“ thể kéo dài nữa!”
“Mình phải giải quyết chuyện bên này ràng .”
“Vậy nhanh nhất là khi nào cậu có thể tới đây? Tớ giúp cậu sắp xếp chút.”
Lương Duy Nặc nhớ lại những lời Tưởng Vĩ Nhân vừa , im lặng lúc lâu, với người bên kia điện thoại: “Có lẽ cần tháng.”
“ tháng?! Chúa Jesus! Cậu thực cần mạng của mình nữa sao?”
“Mình còn cách nào.” Lương Duy Nặc thở dài.
“ có cách nào? Cái gì gọi là có cách nào? Nếu thành người chết, cần phải làm cách nào nữa cả! Đạo lý đó vẫn cần tớ phải dạy cho cậu sao?.....Sam, phải cậu còn chưa cho người nhà đấy chứ? Tớ tin bọn họ sau khi biết, còn có thể để cậu ở lại nơi đó liều mạng!”
“Chuyện này tớ mới cho cậu, tớ có ý định cho bất kì ai khác, bao gồm người nhà tớ.”
“Vợ cậu cũng sao? Làm sao có thể!” Người đầu bên kia điện thoại, gấp đến độ sắp giậm chân.
“Tớ với ấy định ly hôn, rất nhanh thôi, ấy phải vợ tớ nữa.”
“Cậu…..” Người đầu bên kia chỉ chứ “Cậu”, sau đó liền yên tĩnh.
“Austin, xin cậu hãy giúp tớ, đừng chuyện này với người nhà tớ.”
“Cậu nên như vậy……cậu biết rất có thể, rất có thể ……”
“Tớ biết ,” chuyện mà đối phương nên lời, Lương Duy Nặc hiểu cực kì ràng.
“Cậu biết, vậy cậu càng phải cho họ biết. Tớ thể giúp cậu……”
“Austin, cậu phải giúp tớ.”
“Cậu cảm thấy cậu đối xử với người nhà của mình cực kì tàn nhẫn sao?”
“Để cho bọn họ biết thực còn tàn nhẫn hơn.”
“Cậu—“
“Austin, hãy giúp tớ.”
Đầu bên kia điện thoại, càng im lặng lâu hơn.
“Cậu chắc chắn cậu suy nghĩ kĩ rồi hả? Ngộ nhỡ…..cậu thực , chỉ ngay sau đó thôi, người nhà của cậu, người của cậu đều ở bên cạnh cậu, cậu chắc chắn có bất kì điều gì tiếc nuối sao? Đến lúc đó bản thân cậu ở nước Mỹ, bọn họ ở Đài Loan, đó phải là khoảng cách mà chỉ gọi điện thoại, nửa giờ sau đến.” Austin thử lý với .
“Tớ đều nghĩ đến. Tớ hiểu bản thân tớ làm gì, mà tại, tớ chân thành cầu cậu giúp đỡ tớ tay.”
“Cậu khiến tớ vô cùng khó xử.”
“Thực xin lỗi. Xin cậu hãy đồng ý với tớ, tớ cần cậu giúp tớ việc này. Nếu , những chuyện mà bây giờ tớ làm, còn có ý nghĩa nữa.”
“Cái tên này, thực làm cho người ta đau đầu! Bố mẹ cậu, vợ cậu, tớ đều quen biết đó!
“Cũng bởi vì như vậy, tớ mới cần cậu giúp.”
“Tớ bị cậu hại chết!” Austin thực rất sợ đến lúc đó đám người ở Đài Loan đuổi giết mình, tham gia hôn lễ của bọn họ mà!
“Bọn họ biết. Chờ sau khi tớ rời khỏi Đài Loan, tất cả mọi người hận tớ, chắc hẳn nghĩ đến việc hỏi thăm tin tức của tớ.”
“Có hận nhiều hơn nữa, nhưng mạnh nhất vẫn là máu mủ, ngày nào đó oán hận biến mất, vậy lúc đó phải làm thế nào?”
“Vậy thành chuyện rất lâu về sau rồi. Cho đến lúc đó, đau đớn giảm xuống mức thấp nhất.”
“Xem ra cậu nghĩ xong hết rồi.”
“Ừ. Còn thiếu giúp đỡ của cậu thôi.”
“Tớ còn có lựa chọn khác sao? Tính ra tớ kết giao nhầm với bạn xấu, quen biết cậu mười mấy năm, đành chấp nhận đứng bên cạnh cậu thôi! Tốt nhất là cậu mau tìm cách, nhanh chóng tới đây !”
“Austin, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái gì! Phải nhanh tới đây mới phải! Sam, càng kéo dài, hy vọng của cậu càng .” Austin nghiêm túc.
“Tớ biết. Cứ vậy trước , tớ liên lạc với cậu sau. Bye!”
Chương 6.3
Edit: Tiểu Huyên
Lương Duy Nặc ngồi trong bóng tối nơi phòng khách, điểm sáng duy nhất trong phòng chính là từ khói tay , lúc sáng lúc tối, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn đèn đường dành cho người bộ xuyên vườn hoa qua cửa sổ thủy tinh.
Trong phòng yên tĩnh, chợt có thanh chít chít của con dế mèn bên ngoài vườn hoa truyền vào trong nhà.
Đêm, rất sâu.
nên ở nhà, càng nên giống như ông chồng ghen tuông, chờ người vợ tối nay về nhà.
nên làm theo những lời lúc trưa, tìm Hồng Hi Vân.
…..nên buông tay, khi mất , điều gì quan tâm cũng còn ý nghĩa nữa.
biết rất ràng, tình huống trước mắt, còn hi vọng.
Nhưng….trời đánh, giờ phút này lại ngồi trong phòng khách nhà mình!
ghen tỵ giống như con sâu nổi điên, ngừng gặm nhấm trái tim , đầu óc , khiến thể làm được việc gì khác!
có chút sợ hãi nếu như đêm nay về nhà, khống chế được chính mình….
Lương Duy Nặc nhớ đến thời gian tốt đẹp những năm quen biết Tưởng Vĩ Nhân, bọn họ từng ân ái ở mỗi góc trong căn phòng này.
Có lần, bồn rửa trong phòng bếp, Nhân Nhân do bị kích tình mãnh liệt, quét đổ toàn bộ đồ ăn thích, miểng sứ thủy tinh rơi đầy đất.
Sau khi bọn hồi phục lại lý trí, vừa cười đùa ầm ỹ vừa dọn dẹp bát đĩa. Ngày hôm sau, mua bộ đồ ăn y hệt, đưa cho .
lần khác, bọn họ hoan ái bàn ăn cơm, cứ tưởng cái bàn được chế tác từ đá cẩm thạch vô cùng vững chắc, ngờ vẫn chịu được tàn phá hơn tiếng đồng hồ của bọn họ.
Chiếc bàn bị hư hỏng hoàn toàn, nhưng có trong bốn cái chân bàn bị lỏng ra.
Bây giờ chỉ cần lung lay chút, phát ra thanh rắc rắc.
Hai người ít khi ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng vào lúc ăn cơm, cố ý lắc lắc cái bàn, mập mờ nhìn về phía , còn đều lè lưỡi với , vẻ mặt bướng bỉnh lại có chút xấu hổ.
rất thích, vô cùng thích biểu tình của Vĩ Nhân lúc đó.
Khi bọn sửa lại phòng khách lần đầu làm thêm cái lò sưởi trong tường, chỉ cần nhấn phím là lửa tự động được đốt. Khi có khí lạnh tràn vào hai người chỉ cần ấn chút, có lửa sưởi ấm.
Hương thơm của củi bị cháy tỏa khắp khí rét mướt ,cả căn phòng lạnh lẽo bao lâu bị xua tan, trở nên ấm áp dễ chịu.
Có khi bọn tắt lò sưởi chơi cờ Tây Dương, người nào thua ván cởi món quần áo, thói quen của luôn là thua trước thắng sau.
Mỗi khi thua chỉ còn lại chiếc quần lót dùng toàn lực phản công, khiến Nhân Nhân thua từng ván từng ván đến khi cơ thể trần truồng, sau đó….. ăn sạch trước lò sưởi.
Đôi khi rất điên cuồng, nhưng đôi khi dịu dàng, từng chút từng chút .
Ngôi nhà này, có rất nhiều kỉ niệm của và , thực vô cùng, vô cùng sâu đậm.
Thậm chí có thể , cả đời này thể người phụ nữ nào khác được như vậy nữa…..
Tiếng của ô tô vọng từ xa lại gần, nghe thấy thanh cửa tự động bên ngoài hoa viên được mở ra, nghe thấy thanh cửa được đóng lại, nghe thấy tiếng hai người chuyện, nghe thấy tiếng bước chân từ đường dành cho người bộ về phía cửa nhà.
“…..Em quên ta . Có sâu đậm hơn, cũng trở nên nhạt nhẽo, còn hương vị nữa phải biết cần buông tay.”
Là giọng của đàn ông.
Trong phòng, Lương Duy Nặc xiết chặt điếu thuốc giữa ngón tay, chịu đựng ý muốn lao ra khỏi nhà. ngừng tự thôi miên bản thân, sắp còn là chồng Nhân Nhân nữa, có tư cách, có quyền được can thiệp .
“Những thứ này cần cho em biết.”
“Misty, cho thêm cơ hội .”
“Rồi lại cho cơ hội phản bội nữa sao? Em giống người ngu ngốc như vậy sao?”
“ phản bội em nữa, em phải tin tưởng . thề, cả đời chân thành với em.”
“Hừ, lời của đàn ông! Lương Duy Nặc cũng từng cả đời em, ta thề trước mặt thượng đế, nhưng xem bây giờ thế nào? Nếu có thể tin được lời thề của đàn ông, vậy sau khi chết mọi người đều có thể lên thiên đường, chẳng cần địa ngục nữa!”
“ bỏ lỡ lần, có lần thứ hai nữa. Misty, cho cơ hội .” Uông Gia Úy chỉ có thể như vậy.
đối với Tưởng Vĩ Nhân là tâm, nhưng ai bảo chịu được hấp dẫn, chẳng thể trách ai được. Lúc trước sau khi mất , khổ sở thời gian. Mà bây giờ, lại may mắn có cơ hội thứ hai, gì nữa cũng kiên trì tới cùng.
lần từ chối có là gì? biết Tưởng Vĩ Nhân tốt đẹp, cho nên sau này phải đối mặt với mười lần, trăm lần, nghìn lần từ chối, quan tâm, chỉ cần có được lần nữa.
“Em thể.”
“Em có thể làm được, điều em cần chỉ là thời gian quên ta. Em phải tin rằng em có thể, phải tối hôm nay chúng ta —”
“Xin đừng nhắc lại chuyện tối hôm nay nữa, em chỉ nhất thời…..mất khống chế.” nhanh chóng cắt đứt lời .
Bên trong nhà, Lương Duy Nặc cảm giác trái tim bị lửa thiêu đốt, toàn thân cháy sạch khiến đau khổ khó chịu. nghĩ, hai người phía ngoài cửa kia, đến tột cùng có bao nhiêu mất khống chế tối hôm nay…..
Tưởng tượng của chạy băng băng giống như tốc độ của ánh sáng, đau đớn cũng giống như ánh sáng đó lan tràn toàn bộ cơ thể .
“Được, nhắc đến, cũng ép em. Ngày mai ăn cơm cùng nhau được ?”
“Em…..” rất muốn từ chối, nhưng nhớ đến việc đồng ý với Lương Duy Nặc kí tên ly hôn trong tháng, liền sửa lại lời : “Được.”
“Vậy sáu giờ đến đón em nhé?”
“Ừ.”
“Cho nụ hôn ngủ ngon, mới cho em vào nhà.”
Lương Duy Nặc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể tượng tượng, ấy hôn ta sao? Hôn sao? Bên ngoài yên tĩnh, giây, hai giây…...năm giây….mười giây…..hai mươi mốt giây….. đếm thời gian từng giây trôi qua, đếm đến sắp nổi điên. Cuối cùng, sau ba mươi bảy giây trôi qua, nghe thấy Nhân Nhân mở miệng chuyện.
“Em muốn vào.”
“Ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Tưởng Vĩ Nhân đẩy cửa nhà ra, cả phòng tối đen, đau đớn kéo đến trong lòng .
ràng Lương Duy Nặc ở nhà, ấy chắc ở chỗ của Hồng Hi Vân.
xoay người đóng cửa, nâng tay đến chỗ công tắc điện, còn chưa chạm vào nút bật, bỗng nhiên nghe thấy giọng truyền đến.
“Hai người…..lên giường rồi sao?”
Trong bóng đêm, thanh của Lương Duy Nặc nghe vô cùng trầm thấp.
Tưởng Vĩ Nhân hoảng sợ, cứng đờ, bật đèn.
Tim của đập vô cùng nhanh, ngờ tới Lương Duy Nặc ở nhà, cùng ngờ tới ngồi trong căn phòng u. đợi sao?
Giọng điệu của , là quan tâm sao? Tưởng Vĩ Nhân suy nghĩ, chú ý tới Lương Duy Nặc đến sau lưng , mãi đến khi gần như dán vào .
“ ta chạm qua em?”
Lý trí Lương Duy Nặc kêu gào, muốn dừng lại tất cả tại đây, áp sát trong bóng đêm như vậy, vô cùng nguy hiểm. Nhưng đầu óc giống như phát cuồng, thể khống chế dã thú, còn ngăn lại kịp nữa, tay của đưa ra ngoài, đầu ngón tay dùng sức như lông vũ chạm vào cổ, môi của Tưởng Vĩ Nhân, phả khí nóng vào sau lỗ tai nhạy cảm của .
“Giống như vậy sao? ta cũng có thể khiến em run rẩy giống như chiếc lá vậy sao?”
Đầu óc Tưởng Vĩ Nhân choáng váng, đụng chạm của quả thực khiến run rẩy, phản ứng của đối với vẫn mãnh liệt như vậy.
Lương Duy Nặc chỉ mới thổi khí nóng sau tai lên cổ , cũng đủ để hai chân mềm nhũn, cả người như bốc cháy khó chịu.
“Đúng thế nào?” tức giận bản thân mình vẫn còn có phản ứng với người đàn ông này, vì vậy cắn răng, lời khiêu khích.
“ chết tiệt này!” trong nháy mắt tất cả lý trí của Lương Duy Nặc bi cắt đứt.
Chỉ cần nghĩ đến việc bị Uông Gia Úy đụng chạm như vậy, phát cuồng muốn hủy hoại cái gì đó, thể chịu đựng nổi…..Tưởng Vĩ Nhân cay đắng nghĩ.
Người đàn ông này sớm phản bội , nhưng thân thể vẫn muốn , muốn đáp lại .
cố gắng chuyện để dời phản ứng sinh lý đối với , dời ý nghĩ muốn .
Khi chạm vào tràn đầy tình cảm như vậy, Tưởng Vĩ Nhân biết mình còn có thể nhịn được bao lâu?
dứt khoát xoay người đối mặt , muốn bị kề sát như vậy nữa.
Ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi : “ có ai đáng chết cả! rốt cuộc muốn chứng minh điều gì?”
Sau khi hết lời, mới phát quay lại đối mặt , là quyết định sai lầm hơn.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách sót lại chỉ còn tấc. Ánh sáng heo hắt bên ngoài vườn hoa dành cho người bộ xuyên vào, nhìn thấy ràng trong ánh mắt Lương Duy Nặc thiêu đốt hai ngọn lửa nguy hiểm.
“ chẳng muốn chứng minh gì cả, chỉ muốn em!”
Lương Duy Nặc cảm thấy sắp phát điên rồi, thể nào quản nổi bản thân mình.
Môi của ép xuống, cho Tưởng Vĩ Nhân thời gian chuyện, giống như con thú hoang chiếm lấy môi .
Tay cởi áo sơ mi của ra, tiếng vải vóc bị xé vang lên trong đêm, tiếp theo đó, mấy cái cúc áo rơi xuống đất.
Bàn tay quấn lên cổ , dùng sức như vậy, vội vàng như vậy.
giống như phát điên, chỉ muốn đoạt lấy mỗi tấc da thịt , muốn dùng những cái đụng chạm của mình xóa dấu vết vừa rồi của người đàn ông khác lưu lại cơ thể .
Giờ phút này nên gì cả, nhưng ghen tỵ lại khiến thể khống chế lời của mình phát ra—
“Uông Gia Úy cũng có thể khiến em ngâm nga, khiến em say sưa phải dùng tay cào bị thương lưng ta sao? ta có thể giống như , khiến em thoải mái ? cho biết, muốn nghe em ! !”
dùng lời tàn nhẫn nhất. Tưởng Vĩ Nhân cũng hề biết, ra đời này có thời điểm vừa vui vẻ, vừa đau lòng như vậy, cho đến tận bây giờ.
Thân thể thể chống cự chìm đắm trong vui vẻ thỏa thích! Nhưng lòng của lại giống như núi đao, chịu đựng muôn vàn khổ sở.
thực hiểu, Lương Duy Nặc dùng sức chiếm đoạt như vậy, tại sao còn những lời làm tổn thương người khác như thế?
Tưởng Vĩ Nhân đau khổ ngừng, chỉ có thể dùng lý trí còn sót lại, giận dỗi gào lên: “Có thể, có thể, có thể! Người đàn ông khác cũng có thể khiến tôi thỏa mãn như vậy! hài lòng chưa?”
Lương Duy Nặc tức giận vô cùng, càng thêm chiếm đoạt thân thể điên cuồng, muốn kích động đáp lại.
“ cho phép em như vậy! cho phép, cho phép, cho phép—”
Vào lúc Lương Duy Nặc càng ngày càng dùng tốc độ cuồng bạo, cuối cùng cũng hoàn toàn mất hồn, khuất phục, đáp lại điều muốn.
“…..A….Nặc…..”
Miệng kêu lên tên của , trong nháy mắt, giống như nghe được thiên ( tiếng trời, thanh tự nhiên) vậy.
Lương Duy Nặc chợt hãm lại tốc độ, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc đen của , cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
sắp mất Tưởng Vĩ Nhân, cho nên có tư cách gì phải có được như vậy?
Nhưng…..ông trời, muốn điên cuồng!
đau lòng kêu khẽ: “Nhân Nhân, Nhân Nhân của ……”
“Nặc…..”
“Xin lỗi, xin lỗi em…..” trong gió lốc tình dục, thào lời xin lỗi thể nào giải thích.
Lúc này quản được nhiều như vậy, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng: “Em hãy cho toàn bộ, Nhân Nhân……cho , muốn em toàn bộ……”
“Cho , tất cả đều cho ……”
Tưởng Vĩ Nhân phân biệt được cái gì nữa, bám víu vào bờ vai rộng rãi của , bay lượn theo tiết tấu dẫn dắt.
Dưới sức mạnh của , chỉ có thể theo , chỉ có thể khuất phục giao toàn bộ bản thân mình cho .
Về phần hối hận….. biết sau khi qua, hối hận.
Nhưng mà, cũng chờ vui thích ngắn ngủi này kết thúc, rồi hãy …..
Last edited by a moderator: 7/12/15