1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Tử muốn bỏ cô bé lọ lem - Tân Dĩnh (Chương 10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 6.2
      Edit: Tiểu Huyên

      cười cười với thư kí Lâm, về phía cánh cửa phòng làm việc, đẩy ra, hề mong đợi đến việc đập vào mắt hình ảnh động lòng người như thế, hoạt sắc….sinh hương.(là hình ảnh tươi mát ấy….)

      Nửa thân dưới người phụ nữ kia trần truồng, thân còn mảnh vải. bên khuôn ngực trắng nõn của ta bị nam nhân ngậm vào miệng, bên bị bàn tay to của người đàn ông nắm lấy.

      Người phụ nữ ngồi đùi người đàn ông, ngửa đầu hướng lên, cặp mắt mê mang khép hờ, rên rỉ nhàng.

      Trong nháy mắt cả người Tưởng Vĩ Nhân hóa đá, mất năng lực phản ứng, quyết định đơn giản là nên về phía trước hay lùi lại cũng làm được, chỉ có thể đứng tại chỗ ngơ ngẩn, nhìn đôi nam nữ hãm sâu trong khí dâm mỹ.

      thậm chí biết rằng, hốc mắt của chứa đầy nước mắt, hơn nữa chịu được kêu gọi của lực hút trái đất, từng hạt từng hạt rơi xuống.

      còn cảm giác nữa, còn cảm giác nào nữa…..

      Thư kí lâm đứng phía sau lưng Tưởng Vĩ Nhân nhìn nổi, ho khan tiếng, thanh phát ra đủ để cho đôi nam nữ điên cuồng với thế giới tình dục hồi lại tinh thần, nhắc nhở bọn họ, màn biểu diễn hạn chế người xem có thêm người.

      Lương Duy Nặc buông Hồng Hi Vân ra, ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trước cửa, trong mắt chợt lóe lên cảm xúc phức tạp. Thu hồi tầm mắt, thong thả ung dung mặc lại áo cho Hồng Hi Vân, động tác vô cùng dịu dàng, cẩn thận.

      Sau hai phút, vỗ vỗ lên mặt của Hồng Hi Vân, dường như còn lưu luyến ấn xuống nụ hôn lên môi ta, giọng : “Trưa nay thể dẫn em ăn cơm rồi, đừng tức giận, được ? Chờ giải quyết công việc xong, chúng ta có thời gian cả đời. bảo tài xế đưa em trở về, hoặc nếu em muốn chỗ nào đó ăn cơm, hãy với tài xế, để ta đưa em . Em trước , buổi tối đến chỗ em.”

      thanh của thấp nhưng rất ràng, từng câu từng chữ, hề thiếu chữ nào rơi vào tai của Tưởng Vĩ Nhân.

      Sức hút của trái đất là mạnh, nước trong hốc mắt của Tưởng Vĩ Nhân hệt như vòi cấp nước tự động, từng hạt từng hạt rồi thành từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, cuối cùng trở thành hai hàng nước mắt liền mạch hề gián đoạn.

      im lặng rơi nước mắt, hai mắt mở lớn, nhìn vị người mẫu nổi tiếng cao gầy lướt qua người mình, rời .

      “Thư kí Lâm, phiền đóng cửa lại.” ngay cả đứng lên Lương Duy Nặc cũng muốn.

      Thư kí Lâm rất do dự. Phu nhân đứng bên cạnh cửa, nếu đóng cửa là muốn đưa phu nhân ra ngoài trước? Hay là đẩy mạnh phu nhân vào trong phòng làm việc đây? Nhìn Phu nhân có vẻ rất yếu ớt, hình như ngay cả năng lực phản ứng cũng có, chỉ có nước mắt là ngừng lại được.

      lúc sau, thư kí Lâm quyết định đẩy nhàng phu nhân vào cửa, đóng cửa lại. nghĩ, đôi vợ chồng này phải chuyện.

      Vô cùng yên tĩnh.

      Lương Duy Nặc nhìn , cúi đầu giống như suy nghĩ gì đó.

      Tưởng Vĩ Nhân từ từ khôi phục cảm giác, phát gương mặt mình ẩm ướt, nong nóng.

      nhìn người đàn ông từng đứng trước giáo đường thánh đàn hứa hẹn bảo vệ cả đời, phát ra bao giờ muốn quen biết nữa.

      tính toán giải quyết tôi như thế nào? Hi vọng tôi kí tên ly hôn sao?”

      Rốt cuộc Lương Duy Nặc cũng ngẩng đầu lên, rời chỗ ngồi đến trước mặt . tay cầm hai tờ giấy rút trong hộp giấy bàn, lau nước mắt cho , động tác rất , nhưng đúng giây sau, lời trong miệng thốt ra lại vô cùng hững hờ lạnh lẽo—

      “Chỉ cần em đồng ý kí tên ly hôn, phải trả bao nhiêu tiền đều có thể cho em.”

      “Trong mắt , tôi và những người phụ nữ kia cũng có gì khác biệt, đều có thể dùng tiền để mua, dùng tiền để tống cổ , phải ?”

      đối xử với em như vậy. chỉ là….. thương em nữa, hi vọng chúng ta có thể gặp nhau cũng có thể chia tay.”

      rất quá đáng!”

      biết. Nhưng chuyện tình cảm chính là như vậy, …. thương em, nên thể miễn cưỡng bản thân mình nữa.”

      rất thích ta sao?”

      im lặng, trả lời.

      nghĩ Lương Duy Nặc ngầm thừa nhận, lúc sau, quyết định : “Cho tôi tháng, tháng sau, tôi kí tên, cần cho tôi nửa đồng.”

      “Tại sao phải đợi tháng?” hiểu.

      cho rằng chỉ có mới có thể tạo scandal sao? Cho rằng tôi cứ như vậy chẳng ai muốn, chỉ có thể làm hạ đường thê đáng thương sao? Cho dù muốn ly hôn, chúng ta cũng cần có lập trường giống nhau, lực lượng ngang nhau rồi ly hôn! Có lẽ cần tháng, có lẽ chỉ cần , hai tuần lễ là đủ rồi. Uông Gia Úy ở Đài Loan, chúng tôi hẹn nhau tối nay ăn cơm. Nếu hôm nay về nhà, tôi nghĩ tôi cũng chẳng cần về nữa.”

      bỏ lại lời , xoay người muốn , lại bị Lương Duy Nặc kéo lại.

      nhớ Uông Gia Úy, Vĩ Nhân từng năm đó ta theo đuổi như thế nào, cũng ta vào bữa tiệc sinh nhật của , cùng với hai ở gian phòng khác bí mật tổ chức bữa tiệc tình , cho nên về sau mới có hảo cảm với những vị ABC có tiền.

      “Vĩ Nhân, em cần gì phải như vậy? Dùng phương thức như thế này trả thù , em tốt hơn sao? Như vậy đáng. Em đừng quên, lúc trước ta đối xử với em như thế nào! Em—”

      “Tôi cũng quên, ngày hôm nay đối xử với tôi như thế nào! Lương Duy Nặc, có quyền chê trách Uông Gia Úy, bởi vì so với ấy, cũng cao thượng hơn đâu, hơn nữa, đừng dán vàng lên mặt mình. Trước khi tới đây, tôi hẹn với uông Gia Úy trước rồi, đáng giá vĩ đại đến mức tôi phải ép buộc đầu óc trả thù!”

      dùng sức đẩy tay ra, thẳng lưng, ngẩng đầu ra khỏi phòng làm việc của .

      Trong văn phòng trống rỗng yên lặng, đôi chân Lương Duy Nặc vô cùng mãnh liệt muốn đuổi theo Vĩ Nhân.

      Nhưng đuổi theo làm gì đây? làm tổn thương rất sâu.

      Quen biết hơn hai năm, mặc dù bố buôn bán thất bại, khi gả cho , cũng chưa từng mở miệng nhờ giúp bất cứ điều gì.

      Qua mấy năm nay, mình giúp đỡ bố trả gần hết mấy triệu tiền nợ.

      Vĩ Nhân vẫn rất kiên cường, mặc kệ gặp bao nhiêu khó khăn và thất bại, đều chưa từng thấy khóc trong im lặng như hôm nay.

      Ở trong lòng Lương Duy Nặc, Vĩ Nhân quả thực là tốt vô cùng trân quý khó có được.

      hài hước dí dỏm, phản ứng nhanh nhẹn thông minh, cũng rất biết cách yên lặng chăm sóc người khác.

      Có đôi lúc cực kì dịu dàng, nhưng hầu hết thời gian là mạnh mẽ, thích nhận thua.

      là người phụ nữ hoàn mỹ mà đàn ông mơ ước, ít nhất là đối với Lương Duy Nặc, Tưởng Vĩ Nhân là hoàn mỹ, …..

      Ring~~

      Tiếng chuông điện thoại đột ngột khiến Lương Duy Nặc bị ngắt dòng suy nghĩ, còn hơi sức nhận điện thoại.

      “Xin chào. Tôi là Lương Duy Nặc.”

      “Sam! Cậu còn chưa chuẩn bị tới đây sao?” Đối phương vừa mở miệng vội hỏi.

      “Tạm thời mình có cách nào đến đó.”

      thể kéo dài nữa!”

      “Mình phải giải quyết chuyện bên này ràng .”

      “Vậy nhanh nhất là khi nào cậu có thể tới đây? Tớ giúp cậu sắp xếp chút.”

      Lương Duy Nặc nhớ lại những lời Tưởng Vĩ Nhân vừa , im lặng lúc lâu, với người bên kia điện thoại: “Có lẽ cần tháng.”

      tháng?! Chúa Jesus! Cậu thực cần mạng của mình nữa sao?”

      “Mình còn cách nào.” Lương Duy Nặc thở dài.

      có cách nào? Cái gì gọi là có cách nào? Nếu thành người chết, cần phải làm cách nào nữa cả! Đạo lý đó vẫn cần tớ phải dạy cho cậu sao?.....Sam, phải cậu còn chưa cho người nhà đấy chứ? Tớ tin bọn họ sau khi biết, còn có thể để cậu ở lại nơi đó liều mạng!”

      “Chuyện này tớ mới cho cậu, tớ có ý định cho bất kì ai khác, bao gồm người nhà tớ.”

      “Vợ cậu cũng sao? Làm sao có thể!” Người đầu bên kia điện thoại, gấp đến độ sắp giậm chân.

      “Tớ với ấy định ly hôn, rất nhanh thôi, ấy phải vợ tớ nữa.”

      “Cậu…..” Người đầu bên kia chỉ chứ “Cậu”, sau đó liền yên tĩnh.

      “Austin, xin cậu hãy giúp tớ, đừng chuyện này với người nhà tớ.”

      “Cậu nên như vậy……cậu biết rất có thể, rất có thể ……”

      “Tớ biết ,” chuyện mà đối phương nên lời, Lương Duy Nặc hiểu cực kì ràng.

      “Cậu biết, vậy cậu càng phải cho họ biết. Tớ thể giúp cậu……”

      “Austin, cậu phải giúp tớ.”

      “Cậu cảm thấy cậu đối xử với người nhà của mình cực kì tàn nhẫn sao?”

      “Để cho bọn họ biết thực còn tàn nhẫn hơn.”

      “Cậu—“

      “Austin, hãy giúp tớ.”

      Đầu bên kia điện thoại, càng im lặng lâu hơn.

      “Cậu chắc chắn cậu suy nghĩ kĩ rồi hả? Ngộ nhỡ…..cậu thực , chỉ ngay sau đó thôi, người nhà của cậu, người của cậu đều ở bên cạnh cậu, cậu chắc chắn có bất kì điều gì tiếc nuối sao? Đến lúc đó bản thân cậu ở nước Mỹ, bọn họ ở Đài Loan, đó phải là khoảng cách mà chỉ gọi điện thoại, nửa giờ sau đến.” Austin thử lý với .

      “Tớ đều nghĩ đến. Tớ hiểu bản thân tớ làm gì, mà tại, tớ chân thành cầu cậu giúp đỡ tớ tay.”

      “Cậu khiến tớ vô cùng khó xử.”

      “Thực xin lỗi. Xin cậu hãy đồng ý với tớ, tớ cần cậu giúp tớ việc này. Nếu , những chuyện mà bây giờ tớ làm, còn có ý nghĩa nữa.”

      “Cái tên này, thực làm cho người ta đau đầu! Bố mẹ cậu, vợ cậu, tớ đều quen biết đó!

      “Cũng bởi vì như vậy, tớ mới cần cậu giúp.”

      “Tớ bị cậu hại chết!” Austin thực rất sợ đến lúc đó đám người ở Đài Loan đuổi giết mình, tham gia hôn lễ của bọn họ mà!

      “Bọn họ biết. Chờ sau khi tớ rời khỏi Đài Loan, tất cả mọi người hận tớ, chắc hẳn nghĩ đến việc hỏi thăm tin tức của tớ.”

      “Có hận nhiều hơn nữa, nhưng mạnh nhất vẫn là máu mủ, ngày nào đó oán hận biến mất, vậy lúc đó phải làm thế nào?”

      “Vậy thành chuyện rất lâu về sau rồi. Cho đến lúc đó, đau đớn giảm xuống mức thấp nhất.”

      “Xem ra cậu nghĩ xong hết rồi.”

      “Ừ. Còn thiếu giúp đỡ của cậu thôi.”

      “Tớ còn có lựa chọn khác sao? Tính ra tớ kết giao nhầm với bạn xấu, quen biết cậu mười mấy năm, đành chấp nhận đứng bên cạnh cậu thôi! Tốt nhất là cậu mau tìm cách, nhanh chóng tới đây !”

      “Austin, cảm ơn cậu.”

      “Cảm ơn cái gì! Phải nhanh tới đây mới phải! Sam, càng kéo dài, hy vọng của cậu càng .” Austin nghiêm túc.

      “Tớ biết. Cứ vậy trước , tớ liên lạc với cậu sau. Bye!”




      Chương 6.3
      Edit: Tiểu Huyên

      Lương Duy Nặc ngồi trong bóng tối nơi phòng khách, điểm sáng duy nhất trong phòng chính là từ khói tay , lúc sáng lúc tối, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn đèn đường dành cho người bộ xuyên vườn hoa qua cửa sổ thủy tinh.

      Trong phòng yên tĩnh, chợt có thanh chít chít của con dế mèn bên ngoài vườn hoa truyền vào trong nhà.

      Đêm, rất sâu.

      nên ở nhà, càng nên giống như ông chồng ghen tuông, chờ người vợ tối nay về nhà.

      nên làm theo những lời lúc trưa, tìm Hồng Hi Vân.

      …..nên buông tay, khi mất , điều gì quan tâm cũng còn ý nghĩa nữa.

      biết rất ràng, tình huống trước mắt, còn hi vọng.

      Nhưng….trời đánh, giờ phút này lại ngồi trong phòng khách nhà mình!

      ghen tỵ giống như con sâu nổi điên, ngừng gặm nhấm trái tim , đầu óc , khiến thể làm được việc gì khác!

      có chút sợ hãi nếu như đêm nay về nhà, khống chế được chính mình….

      Lương Duy Nặc nhớ đến thời gian tốt đẹp những năm quen biết Tưởng Vĩ Nhân, bọn họ từng ân ái ở mỗi góc trong căn phòng này.

      lần, bồn rửa trong phòng bếp, Nhân Nhân do bị kích tình mãnh liệt, quét đổ toàn bộ đồ ăn thích, miểng sứ thủy tinh rơi đầy đất.

      Sau khi bọn hồi phục lại lý trí, vừa cười đùa ầm ỹ vừa dọn dẹp bát đĩa. Ngày hôm sau, mua bộ đồ ăn y hệt, đưa cho .

      lần khác, bọn họ hoan ái bàn ăn cơm, cứ tưởng cái bàn được chế tác từ đá cẩm thạch vô cùng vững chắc, ngờ vẫn chịu được tàn phá hơn tiếng đồng hồ của bọn họ.

      Chiếc bàn bị hư hỏng hoàn toàn, nhưng có trong bốn cái chân bàn bị lỏng ra.

      Bây giờ chỉ cần lung lay chút, phát ra thanh rắc rắc.

      Hai người ít khi ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng vào lúc ăn cơm, cố ý lắc lắc cái bàn, mập mờ nhìn về phía , còn đều lè lưỡi với , vẻ mặt bướng bỉnh lại có chút xấu hổ.

      rất thích, vô cùng thích biểu tình của Vĩ Nhân lúc đó.

      Khi bọn sửa lại phòng khách lần đầu làm thêm cái lò sưởi trong tường, chỉ cần nhấn phím là lửa tự động được đốt. Khi có khí lạnh tràn vào hai người chỉ cần ấn chút, có lửa sưởi ấm.

      Hương thơm của củi bị cháy tỏa khắp khí rét mướt ,cả căn phòng lạnh lẽo bao lâu bị xua tan, trở nên ấm áp dễ chịu.

      Có khi bọn tắt lò sưởi chơi cờ Tây Dương, người nào thua ván cởi món quần áo, thói quen của luôn là thua trước thắng sau.

      Mỗi khi thua chỉ còn lại chiếc quần lót dùng toàn lực phản công, khiến Nhân Nhân thua từng ván từng ván đến khi cơ thể trần truồng, sau đó….. ăn sạch trước lò sưởi.

      Đôi khi rất điên cuồng, nhưng đôi khi dịu dàng, từng chút từng chút .

      Ngôi nhà này, có rất nhiều kỉ niệm của , thực vô cùng, vô cùng sâu đậm.

      Thậm chí có thể , cả đời này thể người phụ nữ nào khác được như vậy nữa…..

      Tiếng của ô tô vọng từ xa lại gần, nghe thấy thanh cửa tự động bên ngoài hoa viên được mở ra, nghe thấy thanh cửa được đóng lại, nghe thấy tiếng hai người chuyện, nghe thấy tiếng bước chân từ đường dành cho người bộ về phía cửa nhà.

      “…..Em quên ta . Có sâu đậm hơn, cũng trở nên nhạt nhẽo, còn hương vị nữa phải biết cần buông tay.”

      Là giọng của đàn ông.

      Trong phòng, Lương Duy Nặc xiết chặt điếu thuốc giữa ngón tay, chịu đựng ý muốn lao ra khỏi nhà. ngừng tự thôi miên bản thân, sắp còn là chồng Nhân Nhân nữa, có tư cách, có quyền được can thiệp .

      “Những thứ này cần cho em biết.”

      “Misty, cho thêm cơ hội .”

      “Rồi lại cho cơ hội phản bội nữa sao? Em giống người ngu ngốc như vậy sao?”

      phản bội em nữa, em phải tin tưởng . thề, cả đời chân thành với em.”

      “Hừ, lời của đàn ông! Lương Duy Nặc cũng từng cả đời em, ta thề trước mặt thượng đế, nhưng xem bây giờ thế nào? Nếu có thể tin được lời thề của đàn ông, vậy sau khi chết mọi người đều có thể lên thiên đường, chẳng cần địa ngục nữa!”

      bỏ lỡ lần, có lần thứ hai nữa. Misty, cho cơ hội .” Uông Gia Úy chỉ có thể như vậy.

      đối với Tưởng Vĩ Nhân là tâm, nhưng ai bảo chịu được hấp dẫn, chẳng thể trách ai được. Lúc trước sau khi mất , khổ sở thời gian. Mà bây giờ, lại may mắn có cơ hội thứ hai, nữa cũng kiên trì tới cùng.

      lần từ chối có là gì? biết Tưởng Vĩ Nhân tốt đẹp, cho nên sau này phải đối mặt với mười lần, trăm lần, nghìn lần từ chối, quan tâm, chỉ cần có được lần nữa.

      “Em thể.”

      “Em có thể làm được, điều em cần chỉ là thời gian quên ta. Em phải tin rằng em có thể, phải tối hôm nay chúng ta —”

      “Xin đừng nhắc lại chuyện tối hôm nay nữa, em chỉ nhất thời…..mất khống chế.” nhanh chóng cắt đứt lời .

      Bên trong nhà, Lương Duy Nặc cảm giác trái tim bị lửa thiêu đốt, toàn thân cháy sạch khiến đau khổ khó chịu. nghĩ, hai người phía ngoài cửa kia, đến tột cùng có bao nhiêu mất khống chế tối hôm nay…..

      Tưởng tượng của chạy băng băng giống như tốc độ của ánh sáng, đau đớn cũng giống như ánh sáng đó lan tràn toàn bộ cơ thể .

      “Được, nhắc đến, cũng ép em. Ngày mai ăn cơm cùng nhau được ?”

      “Em…..” rất muốn từ chối, nhưng nhớ đến việc đồng ý với Lương Duy Nặc kí tên ly hôn trong tháng, liền sửa lại lời : “Được.”

      “Vậy sáu giờ đến đón em nhé?”

      “Ừ.”

      “Cho nụ hôn ngủ ngon, mới cho em vào nhà.”

      Lương Duy Nặc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể tượng tượng, ấy hôn ta sao? Hôn sao? Bên ngoài yên tĩnh, giây, hai giây…...năm giây….mười giây…..hai mươi mốt giây….. đếm thời gian từng giây trôi qua, đếm đến sắp nổi điên. Cuối cùng, sau ba mươi bảy giây trôi qua, nghe thấy Nhân Nhân mở miệng chuyện.

      “Em muốn vào.”

      “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”

      Tưởng Vĩ Nhân đẩy cửa nhà ra, cả phòng tối đen, đau đớn kéo đến trong lòng .

      ràng Lương Duy Nặc ở nhà, ấy chắc ở chỗ của Hồng Hi Vân.

      xoay người đóng cửa, nâng tay đến chỗ công tắc điện, còn chưa chạm vào nút bật, bỗng nhiên nghe thấy giọng truyền đến.

      “Hai người…..lên giường rồi sao?”

      Trong bóng đêm, thanh của Lương Duy Nặc nghe vô cùng trầm thấp.

      Tưởng Vĩ Nhân hoảng sợ, cứng đờ, bật đèn.

      Tim của đập vô cùng nhanh, ngờ tới Lương Duy Nặc ở nhà, cùng ngờ tới ngồi trong căn phòng u. đợi sao?

      Giọng điệu của , là quan tâm sao? Tưởng Vĩ Nhân suy nghĩ, chú ý tới Lương Duy Nặc đến sau lưng , mãi đến khi gần như dán vào .

      ta chạm qua em?”

      Lý trí Lương Duy Nặc kêu gào, muốn dừng lại tất cả tại đây, áp sát trong bóng đêm như vậy, vô cùng nguy hiểm. Nhưng đầu óc giống như phát cuồng, thể khống chế dã thú, còn ngăn lại kịp nữa, tay của đưa ra ngoài, đầu ngón tay dùng sức như lông vũ chạm vào cổ, môi của Tưởng Vĩ Nhân, phả khí nóng vào sau lỗ tai nhạy cảm của .

      “Giống như vậy sao? ta cũng có thể khiến em run rẩy giống như chiếc lá vậy sao?”

      Đầu óc Tưởng Vĩ Nhân choáng váng, đụng chạm của quả thực khiến run rẩy, phản ứng của đối với vẫn mãnh liệt như vậy.

      Lương Duy Nặc chỉ mới thổi khí nóng sau tai lên cổ , cũng đủ để hai chân mềm nhũn, cả người như bốc cháy khó chịu.

      “Đúng thế nào?” tức giận bản thân mình vẫn còn có phản ứng với người đàn ông này, vì vậy cắn răng, lời khiêu khích.

      chết tiệt này!” trong nháy mắt tất cả lý trí của Lương Duy Nặc bi cắt đứt.

      Chỉ cần nghĩ đến việc bị Uông Gia Úy đụng chạm như vậy, phát cuồng muốn hủy hoại cái gì đó, thể chịu đựng nổi…..Tưởng Vĩ Nhân cay đắng nghĩ.

      Người đàn ông này sớm phản bội , nhưng thân thể vẫn muốn , muốn đáp lại .

      cố gắng chuyện để dời phản ứng sinh lý đối với , dời ý nghĩ muốn .

      Khi chạm vào tràn đầy tình cảm như vậy, Tưởng Vĩ Nhân biết mình còn có thể nhịn được bao lâu?

      dứt khoát xoay người đối mặt , muốn bị kề sát như vậy nữa.

      Ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi : “ có ai đáng chết cả! rốt cuộc muốn chứng minh điều gì?”

      Sau khi hết lời, mới phát quay lại đối mặt , là quyết định sai lầm hơn.

      Hai người mặt đối mặt, khoảng cách sót lại chỉ còn tấc. Ánh sáng heo hắt bên ngoài vườn hoa dành cho người bộ xuyên vào, nhìn thấy ràng trong ánh mắt Lương Duy Nặc thiêu đốt hai ngọn lửa nguy hiểm.

      chẳng muốn chứng minh gì cả, chỉ muốn em!”

      Lương Duy Nặc cảm thấy sắp phát điên rồi, thể nào quản nổi bản thân mình.

      Môi của ép xuống, cho Tưởng Vĩ Nhân thời gian chuyện, giống như con thú hoang chiếm lấy môi .

      Tay cởi áo sơ mi của ra, tiếng vải vóc bị xé vang lên trong đêm, tiếp theo đó, mấy cái cúc áo rơi xuống đất.

      Bàn tay quấn lên cổ , dùng sức như vậy, vội vàng như vậy.

      giống như phát điên, chỉ muốn đoạt lấy mỗi tấc da thịt , muốn dùng những cái đụng chạm của mình xóa dấu vết vừa rồi của người đàn ông khác lưu lại cơ thể .

      Giờ phút này nên gì cả, nhưng ghen tỵ lại khiến thể khống chế lời của mình phát ra—

      “Uông Gia Úy cũng có thể khiến em ngâm nga, khiến em say sưa phải dùng tay cào bị thương lưng ta sao? ta có thể giống như , khiến em thoải mái ? cho biết, muốn nghe em ! !”

      dùng lời tàn nhẫn nhất. Tưởng Vĩ Nhân cũng hề biết, ra đời này có thời điểm vừa vui vẻ, vừa đau lòng như vậy, cho đến tận bây giờ.

      Thân thể thể chống cự chìm đắm trong vui vẻ thỏa thích! Nhưng lòng của lại giống như núi đao, chịu đựng muôn vàn khổ sở.

      thực hiểu, Lương Duy Nặc dùng sức chiếm đoạt như vậy, tại sao còn những lời làm tổn thương người khác như thế?

      Tưởng Vĩ Nhân đau khổ ngừng, chỉ có thể dùng lý trí còn sót lại, giận dỗi gào lên: “Có thể, có thể, có thể! Người đàn ông khác cũng có thể khiến tôi thỏa mãn như vậy! hài lòng chưa?”

      Lương Duy Nặc tức giận vô cùng, càng thêm chiếm đoạt thân thể điên cuồng, muốn kích động đáp lại.

      cho phép em như vậy! cho phép, cho phép, cho phép—”

      Vào lúc Lương Duy Nặc càng ngày càng dùng tốc độ cuồng bạo, cuối cùng cũng hoàn toàn mất hồn, khuất phục, đáp lại điều muốn.

      “…..A….Nặc…..”

      Miệng kêu lên tên của , trong nháy mắt, giống như nghe được thiên ( tiếng trời, thanh tự nhiên) vậy.

      Lương Duy Nặc chợt hãm lại tốc độ, bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc đen của , cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.

      sắp mất Tưởng Vĩ Nhân, cho nên có tư cách gì phải có được như vậy?

      Nhưng…..ông trời, muốn điên cuồng!

      đau lòng kêu khẽ: “Nhân Nhân, Nhân Nhân của ……”

      “Nặc…..”

      “Xin lỗi, xin lỗi em…..” trong gió lốc tình dục, thào lời xin lỗi thể nào giải thích.

      Lúc này quản được nhiều như vậy, chỉ có thể lựa chọn đầu hàng: “Em hãy cho toàn bộ, Nhân Nhân……cho , muốn em toàn bộ……”

      “Cho , tất cả đều cho ……”

      Tưởng Vĩ Nhân phân biệt được cái gì nữa, bám víu vào bờ vai rộng rãi của , bay lượn theo tiết tấu dẫn dắt.

      Dưới sức mạnh của , chỉ có thể theo , chỉ có thể khuất phục giao toàn bộ bản thân mình cho .

      Về phần hối hận….. biết sau khi qua, hối hận.

      Nhưng mà, cũng chờ vui thích ngắn ngủi này kết thúc, rồi hãy …..
      Last edited by a moderator: 7/12/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 7.1

      Edit: Tiểu Huyên

      Bọn họ trần truồng nằm sàn nhà, Tưởng Vĩ Nhân gối lên khuỷu tay của Lương Duy Nặc, lắng nghe tiếng tim đập của , Lương Duy Nặc hề cử động.

      Cuộc hoan ái qua lúc, hai người đều im lặng, nghe tiếng thở dốc của nhau từ từ ấm áp, cuối cùng tiếng hít thở nhàng cũng còn nghe được.

      khí càng ngày càng lạnh lẽo, Lương Duy Nặc chuyển động thân thể, rút cánh tay ra cách cẩn thận, ngồi dậy tìm quần áo lộn xộn sàn nhà.

      Sau đó, kéo Tưởng Vĩ Nhân dậy, im lặng mặc lại nội y cho , lấy cái áo sơ mi mới kéo hỏng lúc nãy khoác lên người , cuối cùng giúp mặc cái váy ngắn vào.

      Giúp Tưởng Vĩ Nhân mặc quần áo thỏa đáng xong, mới bắt đầu mặc lại quần áo của chính mình.

      Đèn của phòng khách, vẫn chưa bật. Gian phòng vẫn u tối, hai người nhìn nhau gì cả.

      phút, hai phút…..năm phút đồng hồ….. lúc lâu sau đó, Lương Duy Nặc sờ sờ gương mặt của Tưởng Vĩ Nhân, lòng vô cùng áy náy, nhưng mở miệng cũng rất lạnh lùng, giống như kích tình thân mật vừa rồi chưa từng xảy ra.

      tắm , nghỉ sớm chút. đợi lúc nữa rồi phải ra ngoài.”

      Lý trí trở về toàn bộ, đến thời điểm đối mặt với hối hận.

      Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy rất khó chịu, càng cảm thấy kiên cường như mình nghĩ, ngồi bất động giống như vĩnh viễn đứng lên nổi, nước mắt sắp tràn lan.

      cố gắng, trong nháy mắt nhịn xuống đau lòng, muốn khóc, muốn yếu thế trước mặt Lương Duy Nặc.

      Tại sao có thể sau khi muốn , làm như có việc gì ra khỏi nhà đến chỗ hẹn người khác, tại sao lại khóc vì người đàn ông như vậy?

      Có gì đáng phải khóc? có, cần dáng vẻ lãng phí nước mắt như vậy!

      coi tôi là cái gì hả?” Giọng của vô cùng bình thản, giống như hỏi “ tại trong phòng bao nhiêu độ”?

      “Thực xin lỗi. là đàn ông bình thường, chúng ta còn chưa ly hôn, biết em thân thiết với người đàn ông khác, có cảm giác. Đây chỉ là…..thời kì quá độ thôi.”

      “Cho nên vừa rồi chỉ muốn thông báo rằng, có tất cả quyền đối với tôi?”

      Máu toàn thân , có phải chảy tới lòng bàn chân hay ? Tại sao lại cảm thấy thân thể khỏe mạnh này trở nên lạnh lẽo?

      thanh Tưởng Vĩ Nhân bình tĩnh, nhưng giọng vẫn toát ra đau thương.

      Lương Duy Nặc rất đau lòng, thà rằng bị gào thét chỉ trích, mắng vô sỉ, thốt nát, khốn kiếp, hoặc đá , giẫm đạp , đánh nhừ tử, những điều này còn tốt hơn so với đau thương bình tĩnh như vậy.

      làm tổn thương chồng chất, đây cũng là kết quả muốn.

      Vậy mà kết quả này, lại khiến cho trái tim vô cùng đau đớn, ngay cả sức lực ở lại phút đồng hồ cũng có.

      trả lời, hoặc là có hơi sức trả lời. Lướt qua Tưởng Vĩ Nhân, muốn nhanh chóng rời khỏi nhà.

      “Em và Uông Gia Úy…..” Tưởng Vĩ Nhân hít sâu, tự với bản thân sau khi ra, phải ép buộc chính mình giết chết tình dành cho Lương Duy Nặc.

      Lương Duy Nặc quay lưng về phía Vĩ Nhân, dừng bước, chờ lời chưa hết.

      “….Em và ta chỉ hôn nhau. Em cho rằng em có thể cùng ta xảy ra gì đó, nhưng ngay khi em chủ động hôn ta em lừa được bản thân mình, tại trong lòng em, có bất kì người đàn ông nào có thể thay thế , mà ta phải . Rất đau xót, đúng ? đối với em như vậy, nhưng em lại thể lấy vị trí của trong trái tim em giao cho người khác. Đúng vậy, đây là tình . Ở trong tình , luôn luôn phải có bên rơi vào thế hạ phong. Lần này, em chỉ có thể , đáng tiếc thay em ở vị trí hạ phong đó. Dùng Uông Gia Úy giận dỗi , em chẳng cảm thấy vẻ vang gì. Cho dù mất hết lý trí chiếm đoạt em….nhưng chút cảm giác thắng lợi cũng có, chỉ cảm thấy rất đau xót, bản thân mình vậy mà phải dùng loại thủ đoạn này, mới có thể khiến thân thiết với em….Hơn tháng chạm qua em, vào những lúc em nữa, em nên tỉnh táo rồi mới phải. Đàn ông nếu phải thay lòng đổi dạ, làm sao có thể bỗng nhiên lạnh lẽo như vậy…..”

      Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy may mắn vì cả phòng tối đen, may mắn vì họ lưng đối lưng với nhau. Lương Duy Nặc nghe thấy thừa nhận thất bại, nhưng nghe được thanh rơi nước mắt!

      Chí ít có chuyện này là lợi hại, có thể chảy nước mắt khi chuyện, nhưng nghe thấy nức nở nghẹn ngào.

      Lương Duy Nặc nắm chặt hai tay thành quả đấm, nếu như có thể, muốn đánh ông trời trận

      rất muốn xoay người, ôm lấy chặt, chuyện với mấy trăm, mấy nghìn lần “ xin lỗi”.

      Nhưng thể, phải hạ quyết tâm độc ác.

      yên tâm , tôi nhanh chóng kết thúc việc tôi tự mình đa tình với . Tôi tin nhanh thôi, tôi có thể thay đổi vị trí của . Đến lúc đó, tôi cần miễn cưỡng bản thân mình, là có thể xảy ra quan hệ với …..người đàn ông khác phải .”

      Tưởng Vĩ Nhân chuyển bước lên tầng hai.

      Lương Duy Nặc cũng cất bước, mở cửa.

      Sau khi bước lên mười bậc thang, nghe thấy thanh cửa bị dùng sức đóng lại.

      ngừng rơi nước mắt, bắt đầu chấp nhận .

      thực là, chưa cần ký tên, vào giờ khắc này xác định hôn nhân của tuyên bố tan vỡ.

      Tưởng Vĩ Nhân chậm rãi lên tầng hai, tiến vào phòng tắm, cởi tất cả quần áo Lương Duy Nặc mặc lên giúp , tới phía dưới vòi hoa sen, mở nước đến mức lớn nhất.

      Theo dòng nước lạnh chảy xuống, bắt đầu khóc lớn thành tiếng.

      Vì hôn nhân của , vì tình của , khóc lớn tiếng vô cùng…..

      **
      Gần đây, Tưởng Vĩ Nhân và Uông Gia Úy “hẹn hò” ngày càng nhiều….

      Ngày hôm qua bọn họ đến phía Bắc ăn cơm, tắm suối nước nóng, ngày chủ nhật hôm trước, Uông Gia Úy lái xe ô tô thể thao tới , chở tới đó.

      Thời gian này, khoảng bốn, năm ngày và Uông Gia Úy thăm thú hết các danh thắng của miền Bắc. cảm thấy làn da của mình ngày càng đẹp, nhưng lòng của lại giống như hoa nở rộ hết mức, từ từ khô héo.

      Nhưng mà ngược lại phát , Uông Gia Úy bây giờ và trước đây giống nhau, ít lỗ mãng hơn, chững chạc hơn.

      Hôm nay ta , kể tên các suối ôn tuyền nổi tiếng khác, nên đổi địa điểm.

      Vì thế, ta đưa tới núi Dương Minh trước xem cảnh đêm, sau đó lái vòng đưa uống trà. ta mang theo trà quan quân, nghe cân phải mấy vạn đồng.

      Về trà, hiểu biết. Nhưng nhìn dáng vẻ Uông Gia Úy ngồi đối diện pha trà, từ tỉnh trà cho đến lúc ngửi thấy mùi thơm, mỗi động tác đều rất lưu loát trôi chảy, kinh ngạc vì ta giống như rất hiểu trà.

      thay đổi rất nhiều.” Nhìn ta nâng trà nóng đến trước mặt , nhịn được ra nhận xét qua mấy ngày chung với nhau.

      còn tưởng em chú ý đến cơ.” Uông Gia Úy nâng chén, thưởng thức hương thơm ly trà, như có việc gì.

      “Làm sao lại chú ý đến chứ? Thời gian này mỗi ngày chúng ta đều gặp mặt mà!”

      “Đúng vậy. Cho nên ngày ngày đều nghe thấy tên của Lương Duy Nặc, nghe đến mức tai sắp nhiễm trùng rồi.”

      phải em mỗi ngày đều nhắc tới ta!” Tưởng Vĩ Nhân phủ nhận thẳng thừng.

      phải sao? Có muốn nhắc lại cho em ? Ngày hôm qua em kể lúc bọn em quen nhau, em ta cởi áo khoác tây phục xuống, mặc dù hoàn toàn biết em, chỉ bởi vì sợ em lạnh.”

      “Bởi vì hôm qua làm động tác tương tự, cho nên mới khiến em nhớ tới ta.” Vĩ Nhân thở dài.

      “Cái này phải là trọng điểm, trọng điểm là ngày hôm qua em nhắc tới ta.”

      “Vậy thể chứng minh ngày nào em cũng nhắc đến được. Em thể mỗi ngày đều tới ấy, làm gì có nhiều chuyện để như vậy!”

      “Ngày hôm trước, em ta biết bơi—”

      “Bởi vì lúc đó được giải quán quân môn lặn dài!” Tưởng Vĩ Nhân giải thích.

      “Hôm kia, em vào cái đêm thất tịch đầu tiên bọn em ở cùng nhau, ta xin thầy chế tạo pháo hoa bên Nhật bản, làm cái pháo hoa “SamlovesMisty’, đốt tình đối với em vào bầu trời đêm.”

      Uông Gia Úy hừ tiếng tức giận ra khỏi mũi, thực muốn thừa nhận, nhưng Lương Duy Nặc đúng là rất lãng mạn.

      cho Uông Gia Úy biết, lúc ấy Lương Duy Nặc còn hát tình ca cho , là bài “and I love you so” của DonMcLean.

      hát biết bao nhiêu lần, sau đó , chọn bài hát này là bài ca của bọn họ…..

      Tưởng Vĩ Nhân vội vàng xua đuổi kí ức, lại giải thích: “Đó là vì hỏi em lễ tình nhân vào đêm thất tịch của tháng sau muốn như thế nào, cho nên em mới—”

      “Ngày hôm trước nữa, em hỏi . Hồng Hi Vân thực có sức quyến rũ hơn em sao? Tại sao Lương Duy Nặc lại chọn ta?”

      “Làm ơn! Bản thân bị thương nặng, cũng phải cần thời gian 1,2 ngày mới bình phục được chứ!” giải thích lần thứ tư. (bị thương ý là bị Lương Duy Nặc đá )

      “Còn có ngày hôm trước hôm trước nữa, em nửa đêm gọi điện bảo ra ngoài, lời nào khóc đến kinh thiên động địa, vừa khóc vừa em chưa bao giờ người đàn ông nào như vậy, tại sao ta lại muốn tổn thương em?”

      Đêm hôm đó, thực , Uông Gia Úy bị giật mình. Tưởng Vĩ Nhân trong trí nhớ của , phải là người phụ nữ khóc thầm như vậy. nhào vào lòng cất tiếng khóc, khóc đến yếu ớt như đứa trẻ.

      Khoảng khắc đó, thực ghen tỵ Lương Duy Nặc muốn chết, bởi vì Lương Duy Nặc chiếm được tình chân chính của Tưởng Vĩ Nhân. Điều này cũng chứng minh, Uông Gia Úy chưa bao giờ được Tưởng Vĩ Nhân thực . Quả là cho hiểu đau lòng!

      Nhưng cũng vì khoảng khắc đó, càng khẳng định thêm muốn Tưởng Vĩ Nhân. Giờ phút đó, động lòng với .

      thể ra được tại sao, có lẽ là ý muốn bảo vệ, Tưởng Vĩ Nhân yếu ớt, đều khiến nảy sinh ý nghĩ muốn bảo vệ , cũng có thể là do lòng hiếu thắng, muốn thua Lương Duy Nặc.

      Uông Gia Úy sai, bọn họ ở cùng chỗ năm ngày, thực mỗi ngày đều nhắc đến Lương Duy Nặc!

      Tưởng Vĩ Nhân im lặng, lần này giải thích nữa.

      “…..Ít nhất, hôm nay em đến ta.” Cuối cùng, giãy dụa .

      “Thời gian ngày hôm nay chúng ta ở chung với nhau còn chưa kết thúc, em vẫn có cơ hội nhắc tới ta.”

      “Em nhắc tới ta nữa!” Thay vì đảm bảo với Uông Gia Úy, chi bằng đảm bảo với chính mình.

      Uông Gia Úy cười như cười, nhìn ánh mắt có chút kì lạ của , lúc sau, : “Bây giờ chúng ta, phải là ta sao?”

      Tưởng Vĩ Nhân ngẩn người, mở miệng kêu lên: “Đó là do trước!”

      “Vâng! Là lỗi của , ai bảo bị em đầu độc năm ngày, nhiễm loại độc tên là Lương Duy Nặc, những vậy còn khó có thể khỏi trong thời gian ngắn. Em chắc chắc biết, cực kỳ ghen tỵ với ta.”

      cần phải ghen tỵ ta, dần dần, em thương ta nữa!” có chút buồn rầu.

      “Sau đó sao? Chờ em thích ta nữa, có thể sao?” Uông Gia Úy nhướng mày.

      “Em….có lẽ chúng ta có cơ hội làm người tình.” Tưởng Vĩ Nhân lúng túng nhìn Uông Gia Úy. Thẳng thắn mà , mấy ngày chung với nhau này, thực cảm thấy trở thành người đàn ông tốt. Nếu như sớm mấy năm, có thể . Nhưng còn bây giờ phải là thời gian thích hợp, chưa chuẩn bị nhảy vào đoạn tình cảm khác.

      Uông Gia Úy nhìn cái, suy nghĩ sâu xa, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Vĩ Nhân, giống như trước đây nữa. Trước đây còn trẻ tuổi hiểu chuyện, chỉ muốn chơi bời, biết rất có em là đủ, nhưng vẫn….Tóm lại, trước đây sai rồi, nên tổn thương em như vậy. Nhưng bây giờ, muốn chỉ là tình nhân của em, anhh muốn ổn định, muốn em làm vợ , muốn em giống như Lương Duy Nặc vậy.”

      “Em….”

      Tưởng Vĩ Nhân nên lời, vẫn cho rằng chẳng qua Uông Gia Úy ở Đài Loan quá buồn chán, muốn tìm người “đồng hành tạm thời”, hoặc là đoạn nhân duyên giống như đương ngắn ngủi mà thôi.

      ngờ, Uông Gia Úy lại muốn cưới ? ta hỏng đầu óc sao?

      Vĩ Nhân chợt nhớ tới bố mẹ của Uông Gia Úy, khi hai người dang học ở nước ngoài bố mẹ biết bọn họ qua lại, từng tìm mình tới “ chuyện”.

      nhớ bọn họ như vậy: bây giờ Gia Úy nhà chúng tôi chỉ vui đùa chút mà thôi, phải làm các biện pháp ngừa thai, đừng nghĩ đến việc chưa cưới sinh con, cho rằng chúng tôi bất đắc dĩ đồng ý cho gả vào Uông gia….

      Còn nhiều nữa, tất cả đều nhảm đến việc nhà họ Uông của bọn họ cao quý! Vậy mà bây giờ, ta lại muốn kết hôn với ?

      Uông Gia Úy thể nào biết, cặp mắt của bố mẹ luôn mọc đỉnh đầu chắc chắn đồng ý.

      Lúc trước khi bọn họ vẫn là sinh viên, bố của còn chưa phá sản, mà bị bố mẹ coi thường như vậy, cho nên bọn họ bây giờ càng thể nào đồng ý.

      Tưởng Vĩ Nhân suy nghĩ sau lúc, rốt cuộc : “Chúng ta thể nào kết hôn. Thứ nhất, là em muốn; thứ hai, bố mẹ cũng thể đồng ý cho cưới người phụ nữ ly hôn.”

      “Bố mẹ có quyền can thiệp vào hôn nhân của , bọn họ tán thành hay tán thành quan trọng.
      Last edited by a moderator: 7/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.2

      Editor: Tiểu Huyên

      Thái độ cương quyết lúc này của Uông Gia Úy, khiến lại nhớ đến Lương Duy Nặc.

      Lúc đầu, Lương Duy Nặc cũng giống như ta vậy, bất chấp tất cả muốn cưới .

      Đàn ông đều như vậy sao? Lúc muốn, trời có sập xuống cũng muốn chống đỡ lên; lúc cần nữa, thoải mái xoay người bỏ .

      “Lúc đầu, Lương Duy Nặc cũng giống như vậy….” Lời vừa ra khỏi miệng, mới giật mình bản thân lại nhớ đến ấy. nhắc đến người đó nữa, nhưng chỉ cần gặp phải tình huống mới, vẫn nghĩ đến. than thở, vội vàng tiếp: “Thực xin lỗi, em nhắc đến rồi, nhưng vẫn tới ấy.”

      “Em cần phải xin lỗi. Em thực ta, có thể hiểu. Chuyện của chúng ta, sau này hãy . Trước mắt, trách nhiệm của là khiến em nhanh chóng quên Lương Duy Nặc!”

      Tưởng Vĩ Nhân cười chua xót, : “Giúp em , em cũng muốn quên.”

      cố gắng hết sức.” Uông Gia Úy cười tít mắt lấy trà lạnh của đổ , đổi ly trà nóng mới.

      làm như có việc gì nhìn xung quanh vòng, sau đó hướng về phía , giọng : “Em biết vẫn có người theo chúng ta sao?”

      “Ừ. sao, để cho bọn họ theo . Em mong rằng người toàn thế giới này đều biết em với ở chung chỗ. để ý sao?”

      sao. Có thể trở thành nam chính trong tin tức tình cảm của em, vô cùng vinh hạnh.”

      “Phải là em rất vinh hạnh, vì có thể tạo ra scandal tình cảm cùng với người nổi danh trong top 100 người đàn ông tài phú thế giới.”

      xong, lè lưỡi nháy mắt cái, dáng vẻ chút nào giống như phụ nữ lúc đau lòng.

      Uông Gia Úy thấy thế, cười lớn. thích, thực rất thích phản ứng dí dỏm của Tưởng Vĩ Nhân.

      , mặc kệ tỉnh hay mơ, vẫn là người phụ nữ muốn có được.

      **

      “….Em đồng ý giúp chứ? Bao nhiêu tiền cũng cho em.”

      Lương Duy Nặc ngồi trong phòng lớn hút thuốc, nhìn Hồng Hi Vân.

      Lấy mắt đàn ông nhìn phụ nữ, Hồng Hi Vân thực thể bắt bẻ được chút nào.

      cảm thấy hư vinh như tin đồn bên ngoài, biết, cũng chỉ muốn tìm người đàn ông tốt để dựa dẫm mà thôi.

      Hồng Hi Vân ngây người, thể nào tin nổi lời vừa nghe được.

      Lạc quan, có lẽ cũng sống được năm? ấy? Lương Duy Nặc? Lương Duy Nặc trông rất khỏe mạnh đứng trước mặt mình sao?! thực thể nào tin tưởng được, cuộc sống còn lại của còn chưa đến năm!

      Nhưng mà, nét mặt của khi chuyện, chút đùa giỡn nào cả.

      rất vợ của , người nhà của , nhưng sao? Vậy làm sao bây giờ?” Hồng Hi Vân cảm thấy giọng của mình giống như lạc từ nơi khác đến, còn chân .

      Mới vừa rồi Lương Duy Nặc cho biết tất cả chân tướng việc—

      Cách đây mấy tháng đến L.A công tác từng bị hôn mê. nhờ bạn tốt của mình là bác sỹ ở L.A làm kiểm tra giúp , lúc đó mới phát ra bị u não, những thế còn là u ác tính.

      Nếu như làm phẫu thuật sớm, chỉ có thể tiếp nhận hóa trị liệu, có tỉ lệ sống sót 75% thêm mười năm. Còn phẫu thuật mặc dù có cơ hội khỏi hẳn, nhưng tỉ lệ phẫu thuật thành công cũng chỉ có 65%. Đối với , hai kết quả này đều là con đường chết.

      Thời gian còn lại của , còn bao nhiêu biết , nhưng chắc chắn nhiều.

      Lương Duy Nặc muốn nhìn vợ của đau lòng, muốn vợ đối mặt với sắp chết , cho nên muốn chia tay trước. sợ bản thân… có cơ hội sống đến già.

      Lee.q.uy.don.n

      Hồng Hi Vân nghe xong mới biết, ra từ đầu đến cuối, chỉ là được tuyển chọn để diễn vai phụ trong vở kịch. còn ngốc nghếch cho rằng, Lương Duy Nặc thực coi trọng , !

      Bỗng nhiên rất đau lòng cho người đàn ông này, hơn nữa nhịn được ghen tỵ với người vợ được vô cùng sâu sắc kia.

      Tại sao mình lại may mắn được như vậy, có thể quen biết người đàn ông rất cố chấp với chuyện tình cảm?

      Lương Duy Nặc hời hợt đáp lại vấn đề của Hồng Hi Vân: “ cần phải lo đâu, bạn tốt quen biết mấy chục năm của làm bác sỹ mà.”

      thực muốn làm như vậy sao? Có thể chết vì độc đó!”

      sao hết. Chỉ cần người có thể bớt đau khổ, như thế nào cũng đáng kể.” Lương Duy Nặc lạnh nhạt .

      “…Được, em giúp ! Em muốn ba mươi triệu, còn nữa, xin đồng ý để em ở cùng , cho đến khi kết thúc phẫu thuật. Nếu như đồng ý, cho dù cho em ba mươi triệu, em cũng giúp .”

      “Tại sao muốn như vậy? Em biết là em mà, em..em cần theo .”

      em hay , với việc em muốn ở cùng , đây là hai chuyện khác nhau.” dừng chút, tiếp: “Nếu như cuối cùng chết, em muốn chết trong đơn.”

      “Con người cuối cùng đều chết.” giọng Lương Duy Nặc có chút giễu cợt.

      biết ý của em mà. Con người cuối cùng đều chết, nhưng người đàn ông như , đáng phải rơi vào kết cục chết trong đơn.” Hồng Hi Vân dùng vẻ mặt bi thương nhìn , chân thành : “Em quen biết ít đàn ông, nhưng chưa bao giờ quen biết người nào giống như . Em hi vọng có thể cùng với , muốn đơn đối mặt với chuyện trọng đại nhất trong cuộc đời, đây là tâm ý của em dành cho .”

      Lee.quyy.donn

      Hồng Hi Vân muốn khóc, đau lòng cho chính bản thân mình trước đây biết nhìn người, đau lòng cho bản thân mình gặp được người đàn ông chân thành như Lương Duy Nặc.

      Hoặc phải chính xác là, gặp được, nhưng người Lương Duy Nặc phải .

      Lương Duy Nặc nhìn , thể phủ nhận, có chút cảm động, vào giờ phút như thế này, chút dịu dàng trao, so với ba mươi triệu quý giá hơn nhiều.

      “Em muốn theo theo thôi. Cảm ơn em giúp việc này.’

      cần khách khí. Dù sao cũng đồng ý cho em ba mươi triệu.”

      “Ba mươi triệu đủ rồi sao? Tạm thời em phải rời khỏi giới nghệ sĩ—“

      “Đủ rồi.”

      thực tế, đồng ý diễn vở kịch này với Lương Duy Nặc, giá ba chục triệu quả thực có hơi thấp. phải tuyên bố tạm thời rút lui khỏi giới văn nghệ, dù sao bọn họ cũng sắp ‘bỏ trốn” đến nước Mỹ, làm sao có thể biểu diễn tiếp? Mà năm trình diễn thời trang, làm quảng cáo, cũng dừng lại ở ba mươi triệu!

      Nhưng cũng rất kỳ lạ, có thể giúp “Đại ân” này, cảm giác ba mươi triệu rất đủ rồi.

      Có lẽ là nhìn thương sâu sắc người bên cạnh , vợ của , chính phần tình cảm đó làm cảm động.

      “Thời gian này, khả năng em lại phải cho mượn ghế sa lon ngủ rồi.”

      có vấn đề gì cả, ngủ sa lon cũng sao cả.”

      Lương Duy Nặc cười cười, phát Hồng Hi Vân cũng có chút hài hước.

      *dien*dan,le@quy^don

      “Em hiểu lắm, sao lúc bắt đầu cho em biết ? Lại còn ở trong phòng làm việc của ….”

      cười, nhưng vẻ mặt có chút khổ sở, giải thích: “Nếu vừa bắt đầu cho em biết, ngộ nhỡ em đồng ý sao? Thời gian của nhiều lắm, Austin tình hình của càng ngày càng tệ, đau đầu nghiêm trọng hơn , ngay cả thị lực cũng giảm bớt. có cảm giác, gần đây nhìn đồ vật hơi mờ. có đủ thời gian để tìm người phụ nữ khác, cho nên còn cách nào khác là giả vờ theo đuổi em. Chỉ cần diễn đến đoạn tại phòng làm việc kia, chuyện giải quyết nửa.”

      “Nhưng….Nhưng làm sao biết ngày đó vợ tới? bảo ấy à?” Hồng Hi Vân thực nghĩ ra.

      “Cố ý muốn ấy tới kì lạ sao? Chỉ là đoán ấy tới, bởi vì đêm trước ngày đó, ngủ ở đây. Bọn kết hôn hai năm bốn tháng hai mươi lăm ngày, trừ công tác ở ngoài, chưa từng qua đêm ở ngoài. đoán khi cả đêm về nhà, theo cá tính của ấy, hôm sau ấy đến phòng làm việc tìm .”

      rất hiểu vợ .”

      “Bởi vì ấy, sâu sắc hơn bất cứ người nào.”

      Giọng của Lương Duy Nặc nhàn nhạt, thế nhưng lời nghe vào tai của Hồng Hi Vân, rất có sức nặng.

      Nhìn rút ra điếu thuốc khác, Hồng Hi Vân thực bị lời của làm cho vô cùng cảm động.

      gian rộng lớn như vậy, ai mở miệng nữa.
      Last edited: 22/4/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 7.3
      Editor: Tiểu Huyên

      Uông Gia Úy cho xe dừng ở bên đường, sau đó đánh vòng cái, bọn họ đường chính trước cửa khách sạn.

      Đây là khách sạn cao cấp năm sao, vừa mới gọi điện thoại đặt phòng Tổng thống.

      Bởi vì Tưởng Vĩ Nhân , hôm nay muốn trở về. , từ ngày bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên đến nay, Lương Duy Nặc hề về nhà ngủ, tình trạng này mười ngày.

      Uông Gia Úy nhìn Tưởng Vĩ Nhân bên cạnh ghế lái, hai tay của tự chủ nắm chặt, biểu rất căng thẳng. Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xe, hề nhìn .

      “Em chắc chắn muốn làm như vậy sao?” Uông Gia Úy hỏi. hy vọng đánh cuộc như vậy, mặc dù rất muốn .

      Cuối cùng Tưởng Vĩ Nhân cũng quay đầu nhìn , than thở : “Mười ngày là đủ rồi. Lòng của em chết hoàn toàn rồi. còn lý do gì để hao mòn dần vì ấy nữa.”

      muốn hao mòn vì ta, có nghĩa là phải lên giường với .”

      “….Mười ngày trước, em với ấy, chờ sau khi vị trí của ấy trong lòng em còn nữa, là có thể cùng với người đàn ông khác phải ấy…xảy ra quan hệ. Em muốn chứng minh, ấy còn ở trong lòng em nữa.”

      Đột nhiên Uông Gia Úy cảm thấy cần điếu thuốc, hoặc là ly rượu. cách thẳng thừng, Tưởng Vĩ Nhân chỉ sử dụng để chứng minh cái gì gì đó mà thôi, còn vô cùng thích cảm giác này.!

      “Em khiến tiến thoái lưỡng nan”. Trong tay có thuốc, càng có rượu, chỉ có thể cam lòng .

      “…. phải muốn em sao?”

      “Bởi thế mới tiến thoái lưỡng nan. rất muốn, nhưng phải muốn bằng cách này. muốn em vì mà lên giường cùng , chứ phải liều chết để chứng minh gã đàn ông khác còn ở trong lòng em nữa! Loại lí do lên giường rách nát như thế này, là em sỉ nhục tâm ý của dành cho em!”

      “Em…. xin lỗi.” Nghe giọng kích động của , Tưởng Vĩ Nhân tiếp được nữa, thể làm gì khác hơn là lời xin lỗi.

      Câu “ xin lỗi” đó thực khiến Uông Gia Úy thể làm gì.

      le(qu.y^don

      Thôi vậy! đánh tay lái, nhấn ga, thuận lợi đưa xe ra khỏi đường lớn, nháy mắt dừng trước cửa khách sạn.

      xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên bãi đậu xe của khách sạn, tiếp qua bên kia, kéo Tưởng Vĩ Nhân vẫn còn ngồi trong xe ra ngoài, sau đó vô cùng đột ngột, ngay trước cổng đông người, hung hăng hôn lên môi .

      Nụ hôn của rất sâu, vô cùng đòi hỏi, hoàn toàn quan tâm xung quanh mình còn có rất nhiều người ra vào khách sạn đều dừng bước chân nhìn bọn họ chăm chú, giống như là cố ý biểu diễn cho mọi người nhìn.

      Tưởng Vĩ Nhân lập tức đáp lại , thậm chí còn vòng hai tay lên cổ .

      Khoảng khắc tốt đẹp qua , cuối cùng cũng buông ra. Xe cũng được lái chỗ khác, cậu trai trẻ giúp đậu xe cầm chìa khóa quay lại cửa chính khách sạn.

      kéo , vào khách sạn, bên tai : “Nếu muốn diễn, diễn hoàn hảo chút. Những thứ phóng viên theo mấy ngày đường kia, vừa rồi chắc chụp được ít hình tốt. Tiếp theo chúng ta lại dắt tay vào khách sạn như vậy, cũng đủ để bọn họ viết ra bài báo đặc sắc rồi.”

      “Em…Thực ra em hi vọng việc này chỉ là diễn trò.”

      “Việc này phải vào phòng mới biết kết quả, nhưng rất nghi ngờ kết quả có phải như muốn hay .” Theo trực giác suy đoán của , nếu hôm nay Tưởng Vĩ Nhân và có xảy ra cái gì….Đó mới thực là gặp quỷ!

      Mười ngày này, có ngày nào là đến Lương Duy Nặc. ràng là …thua trong tay .!

      Nửa giờ sau—

      Haizzz ! Uông Gia Úy biết làm sao với “tiên tri’ của chính mình.

      cách xa Tưởng Vĩ Nhân có mấy bước chân, nhìn ngồi giường lớn, cởi hai cái cúc áo sơ mi, sau đó để tay ở vị trí chiếc cúc thứ ba, cứng ngắc hề cử động nữa. duy trì tư thế này, rất lâu rồi.

      vô cùng kiên nhẫn đứng đó, chờ đợi chính nghĩ thông suốt. Hai người giống như so ai có tính nhẫn nại hơn, hoàn toàn cử động.

      Uông Gia Úy vẫn yên lặng chờ, cuối cùng ngờ là chờ được nước mắt của .

      Nhìn thấy nước mắt của , còn yên lặng đươc nữa. Uông Gia Úy lên trước, ngồi xuống bên cạnh , kéo hai tay xuống, cài lại hai chiếc cúc áo cởi bỏ.

      “Em làm được, cần gì miễn cưỡng bản thân như vậy?” vỗ vỗ mặt , có chút đau lòng. Xem ra, thực Lương Duy Nặc thảm rồi.

      “Oa….” Tưởng Vĩ Nhân lập tức khóc lớn tiếng. rất tức giận, thực đau lòng, giận chính mính mềm yếu, đuổi được Lương Duy Nặc chiếm vị trí quan trọng trong lòng , giống như đứa ngốc vẫn người đàn ông còn thương mình! Mặc dù rất tức giận, nhưng lại chỉ dùng khóc để phát tiết.

      khóc đến mức mặc kệ hình tượng, vừa khóc vừa mắng: “Tại sao lại công bằng như vậy! Tại sao ta có thể làm được, em lại làm được? Tại sao….Tại sao em vẫn còn thương ta? công bằng, công bằng chút nào cả! Lương Duy Nặc, tên khốn kiếp này, tôi tại sao sớm? Khốn kiếp, đàn ông hư hỏng…..”

      Uông Gia Úy ôm vào lòng, quyết định để cho khóc đủ, mắng sảng khoái.

      “Dùng sức khóc, dùng sức mắng , chờ em khóc xong, mắng xong, dẫn em xuống lầu ăn bữa tiệc lớn.”

      Uông Gia Úy nhàng hôn trán , ngoài bất đắc dĩ, còn có chút buồn cười.

      Tưởng Vĩ Nhân, Tưởng Vĩ Nhân Lương Duy Nặc, Lương Duy Nặc Hồng Hi Vân,…Nếu Hồng Hi Vân có thể Uông Gia Úy, quan hệ này chẳng phải biến thành tứ giác rồi sao?

      đáng tiếc, biết Hồng Hi Vân, có cơ hội khiến Hồng Hi Vân , nếu , bây giờ chỉ có chút buồn cười thôi đâu, tám phần là cười lớn đến ầm ĩ.

      Tình , tại sao lại giải thích được như vậy, khiến cho người ta hiểu được ràng đây? là nhức đầu!
      Last edited by a moderator: 22/4/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 8.1
      Editor: Tiểu Huyên
      Mình làm nữa nên hơi bận với mệt. Vào thấy bạn mấy bạn cmt nhiệt tình nên cũng lê lết tấm thân mệt mỏi cố edit mấy trang. Cảm ơn các bạn ủng hộ mình.

      **

      Kiểu giống như công tắc đèn, khẽ chạm liền sáng.

      Tại sao tình lại thể giống như vậy?

      Lúc đơn, chạm sáng…..

      **

      Lương Duy Nặc nằm thử xuống sofa chạm phải đèn đặt dưới đất, đèn liền sáng ngay lập tức, nhưng chỉ lúc sau, lặp lại động tác lần nữa, cả phòng khách lại trở lại tối đen.

      vô ý thức chạm lại lần nữa, rời khỏi, lại chạm vào, lại rời khỏi. Lúc sáng lúc tối, nhìn bức ảnh lập lòe trong tờ tạp chí đặt ở bàn trà phía đối diện.

      Tin tình cảm của Uông Gia Úy và Tưởng Vĩ Nhân, hình ảnh được xử lý bắt mắt, đặt trang nhất.

      Lương Duy Nặc đau đớn mà nghĩ: bọn họ vào khách sạn rồi, trước cửa lớn của khu vực nhà hàng, bọn họ thể chờ đợi mà hôn nhau say đắm, sau đó mới dắt tay nhau vào khách sạn…..

      Vốn tưởng rằng trong cuộc sống có gì lớn hơn, đáng sợ hơn có thể so sánh được với cái chết.

      Thế nhưng trong khắc, phát bản thân cực kì sai lầm.

      Trơ mắt nhìn Tưởng Vĩ Nhân biến thành phụ nữ của người đàn ông khác, loại đau khổ và sợ hãi như thế này, sợ rằng cái chết còn lâu mới sánh bằng.

      mất , thực mất triệt để.

      Hôm nay về nhà, chờ đợi Tưởng Vĩ Nhân biết có trở về hay .

      nghĩ muốn hỏi chút, Uông Gia Úy có đối xử tốt với ? Nếu thực tốt, có lẽ nỗi khổ sở của được chút an ủi.

      Hơn giờ đêm, vẫn chưa trở về. …. giường của Uông Gia Úy sao? Lương Duy Nặc thở hơi dài, định đến tủ rượu lấy chai, đúng lúc này nghe được thanh cửa mở.

      đứng ở bên sofa, nhìn Tưởng Vĩ Nhân vừa mới vào cửa, gần như có cách nào hít thở.

      gầy , hơn nửa tháng gặp mặt, hình như gầy ít.

      Uông Gia Úy đối xử tốt với sao? ép ăn nhiều hơn chút sao?

      rất muốn mở miệng hỏi , rất rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng Vĩ Nhân lại lên tiếng trước.

      Lúc Tưởng Vĩ Nhân vào cửa nhìn thấy Lương Duy Nặc liền sợ hết hồn, ánh mắt của nhìn chằm chằm, giống như mưa to gió lớn sắp kéo đến, khóe mắt Tưởng Vĩ Nhân nhìn đến tờ tạp chí bàn uống trà , có chút sáng tỏ.

      “Ngày mai chúng ta xử lý thủ tục lần luôn . Chắc là có thời gian chứ?” vừa vừa hướng về phía lên tầng hai, sau khi chỉ còn cách đoạn, dừng lại chờ đợi trả lời, nhưng mắt nhìn .

      “Uông Gia Úy đối xử tốt với em?” Giọng vô cùng đè nén.

      “Có tốt hay là việc của tôi, liên quan đến .” Tưởng Vĩ Nhân dùng giọng điệu lạnh như băng trả lời.

      “…. thực hy vọng ta có thể đối xử với em tốt.” Lương Duy Nặc có chút bất đắc dĩ.

      Lời này lại chọc giận Tưởng Vĩ Nhân, xoay người, tầm mắt chống lại , lửa giận hừng hực : “Ý là gì? chăm sóc người phụ nữ khác, cho nên phải có người đàn ông khác tiếp nhận vị trí của cho tốt sao, như vậy có thể yên tâm thoải mái phản bội hôn nhân của chúng ta, là như thế phải ? Chúng ta có nên mở tiệc ly hôn cho dứt khoát, với niềm vui mới Hồng Hi Vân của , tôi với niềm vui mới Uông Gia Úy của tôi, cùng nhau chiếu cáo với người thân bạn bè , rằng chúng ta đều tự tìm đến với hạnh phúc mới, như vậy an tâm ly hôn hơn sao, hợp tình hợp lý hơn chứ?!”

      “Đây đúng là môt đề nghị hay.” Lương Duy Nặc dùng giọng đùa giỡn đáp lời, nhưng vẻ mặt lại có chút ưu thương.

      Trong lúc tức giận, Tưởng Vĩ Nhân giận đến mức thấy thái độ của Lương Duy Nặc, trái tim bị giày vò vô cùng khổ sở.

      Muốn thu hồi lại tình , lại đủ sức.

      Diennndannleuydon,

      Thực rất hận, vì sao người sâu sắc, nhất định phải nhận thương hại?!

      Tưởng Vĩ Nhân tức giận muốn nổ tung, điên cuồng rống to; “Tốt lắm! Vậy thứ 7 này, đặt tầng thứ hai mốt của “Caesar” , địa điểm đó chẳng phải rất tuyệt sao?”

      Cuộc sống đúng là mỉa mai, năm ấy Lương Duy Nặc cầu hôn từng với : mười năm sau muốn tổ chức bữa tiệc ở tầng hai mốt của “Caesar”, mời toàn bộ bạn bè người thân, những người từng phản đối bọn họ kết hôn, để bọn họ biết họ phản đối sai lầm. , nhất định phải làm cho mọi người biết hai người rất hạnh phúc!

      Hừ, hạnh phúc? Hạnh phúc ngắn biết bao nhiêu, căn bản là sống qua mười năm!

      Hơn hai năm trước còn muốn ăn mừng kỷ niệm tròn mười năm kết hôn, nhưng mà bây giờ, ngay cả ba năm ngày cưới cũng chưa đến, phải ly hôn rồi!

      Nếu “tổ chức tiệc chia tay” cũng được, vậy tổ chức ! Chẳng lẽ sợ sao? người thương còn giữ được, còn sợ cái gì nữa? Nếu đến được ngày kỷ niệm mười năm, vậy kỷ niệm ly hôn cũng tốt lắm!

      “Được, đặt, cuối thứ bảy tuần này, em nhớ đưa Uông Gia Úy đến.” Lương Duy Nặc cười, mang theo đau khổ khó phát .

      hiểu được tình cảm của Vĩ Nhân đối với , làm như vậy làm bị thương triệt để hơn đúng ? chỉ hy vọng đây là cách làm tuyệt tình, có thể khiến cho Vĩ Nhân chết tâm hoàn toàn với ….

      thực thực rất quá đáng!

      “Lương Duy Nặc! quả thực khi dễ người quá đáng! Mắt tôi thực bị mù mới gả cho !” Tưởng Vĩ Nhân rống lên, trong đôi mắt ngấn lệ.

      vừa tức vừa hận, cảm thấy có cách nào có thể ở chung gian với , cho dù là mấy giây ngắn ngủi cũng !

      Sau khi gào xong, lập tức quay đầu chạy về phía cửa chính, muốn rời khỏi cái nhà này.

      Lương Duy Nặc lại đuổi theo , bắt được tay , : “ muộn rồi, mắt em bị mù mà, chạy như vậy rất nguy hiểm.”

      Cảm giác hài hước gì đây? bị kéo, chỉ có thể quay đầu nhìn chằm chằm, ngay cả cũng nên lời, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

      “Em đừng khóc, cho rằng như vậy có thể trêu chọc em cười.” Lương Duy Nặc than thở. Gần đây, thấy khóc quá nhiều.

      Ngón tay cái dán lên mặt , lau nước mắt ấm áp của , thanh thả : “Nếu đổi sang cách khác, là mắt bị mù mới cưới em, cho nên em chạy như vậy rất nguy hiểm, bởi vì mắt mù, thể nào đuổi theo em được.”

      Tưởng Vĩ Nhân cười nổi, thực cảm thấy đau đớn quá, muốn tránh thoát khỏi thế nhưng tránh được, thể làm gì khác là gào lên: “Lương Duy Nặc! Tại sao muốn bắt nạt tôi như vậy? Tại sao—“

      kéo vào lòng, ôm chặt, cố gắng muốn trấn an tâm tình kích động của , : “Nhân Nhân, chúng ta cần những lời ác độc như những cặp vợ chồng bất hòa khác, chúng ta có thể gặp nhau cũng có lúc chia tay, có được hay ? Dù thế nào, chúng ta từng nhau, nên vì hết thương mà làm tổn thương lẫn nhau. tâm hi vọng em vượt qua được, phải là vì đổi lấy thoải mái yên tâm của bản thân. Em phải tin , được ?”

      Tưởng Vĩ Nhân dựa vào , tâm tình dần dần dịu lại. châm chọc, cái ôm của , vẫn có tác dụng làm an tĩnh như cũ.

      Die.^nda’nle^quy’do^n.Lê quý Đôn

      lau sạch nước mắt còn sót lại, hít sâu hơi, rời khỏi ngực , ngẩng đầu, cho nụ cười thương tâm, thất bại : “ gặp nhau tốt đẹp chia tay tốt đẹp! Tối thứ bảy này, tôi dẫn Uông Gia Úy tới, cũng mời cả bố mẹ nữa, chúng ta dứt khoát làm cho xong, sau đó cuộc sống của và tôi, ai đường nấy!”

      Lời này, có nửa là vì giận dỗi. Bữa tiệc ly hôn? Hừ, có ai lại muốn đem ly hôn làm cho oanh liệt chứ?

      Nhưng mà cũng hiểu, Lương Duy Nặc sai. Dù như thế nào, bọn họ cũng từng nhau, cần thiết phải những lời ác độc. duy trì nổi tình cảm nữa, gặp nhau cũng có lúc chia tay là biện pháp duy nhất khó coi.

      Lương Duy Nặc đối với như vậy, thực nên hết hi vọng thôi….

      cũng thực hi vọng có thể cùng gặp nhau cũng chia tay vui vẻ, coi như giờ phút này có cách nào làm được hoàn toàn, nhưng…. làm được.

      “Em…phải chăm sóc bản thân tốt. Sau khi làm xong thủ tục ly hôn, có kế hoạch di cư đến Mỹ cùng với Hi Vân, quyết định xin nghỉ hưu sớm, trải qua cuộc sống đơn giản chỉ có hai người với Hi Vân.’

      định bỏ công ty của bố sao?!” Tưởng Vĩ Nhân giật mình, thể tin được có thể ra được quyết định như thế này.

      thực buông xuống được sao? Bố mẹ chắc chắn là đồng ý chứ? Tưởng Vĩ Nhân vừa cảm thấy giật mình, cũng cảm thấy bản thân rất thất bại.

      “Ừ, quá mệt mỏi. muốn cả đời đều vất vả như vậy, có thời gian ở bên cạnh người .”

      …..Thôi, dù sao chuyện này cũng còn liên quan đến tôi.”

      Nên cảm giác trong lòng như thế nào đây? Là chán nản, là đau khổ, hay là mệt mỏi? Có lẽ, tất cả đều có.

      ra Hồng Hi Vân trong lòng Lương Duy Nặc, lại quan trọng như vậy. Lương Duy Nặc đối với chính mình, chưa từng chạm đến ý nghĩ “chỉ cần mỹ nhân, cần giang sơn”……

      Chỉ khoảng khắc này, từ chán nản đến hơi sức để ghen tỵ Hồng Hi Vân cũng chẳng còn.

      “Sau này ở Đài Loan nữa, em phải chăm sóc bản thân tốt.” Lương Duy Nặc , trong lòng vô cùng lưu luyến .

      nhìn cái, trong nháy mắt, giống như thấy được muốn buông tay trong mắt Lương Duy Nặc.

      bỏ được sao? thể nào. Vì Hồng Hi Vân, có thể cần gì cả, người khác, làm sao có thể muốn buông tay đây? Là suy nghĩ nhiều, là vọng tưởng rồi.

      “Tôi mệt mỏi quá rồi, tối thứ bảy gặp.” mệt mỏi , lần này quay đầu nữa, mạch lên tầng hai.

      Rời . vô cùng mệt mỏi, cũng còn chút sức lực. Lòng của , bị đào rỗng hoàn toàn.

      Lương Duy Nặc vẫn nhìn theo bóng lưng lên lầu của Tưởng Vĩ Nhân, cho đến khi nhìn thấy nữa mới thôi.

      Sau đó, rời nhà, lệ trào quanh hốc mắt.

      Nước mắt theo từng bước chân của , giọt lại giọt, giống như những nốt nhạc, xướng lên bài hát đau khổ mãnh liệt nhất trong lòng Lương Duy Nặc.

      Sinh ly tử biệt tàn khốc, tất cả đều phải đối mặt……
      Last edited by a moderator: 22/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :