Chương 4.3
Edit: Tiểu Huyên
“ cho rằng tôi muốn gả cho ấy sao?!” Tưởng Vĩ Nhân rốt cuộc ngẩng đầu, tầm mắt chống lại Lương Tiêm Viện.
“Chị muốn gả?” Lương Tiêm Viện cực kỳ kinh ngạc.
“ muốn.”
“Nhưng…..tôi cho rằng……”
“Tưởng rằng tôi mong sao gả được vào nhà họ Lương làm bà chủ trẻ sao?”
“ phải sao?”
“ phải. Tôi nghĩ, bây giờ chúng ta cũng hiểu lẫn nhau rồi, cho nên xin mời tìm , thuyết phục ấy đừng lấy tôi, tôi cũng vui vẻ vì phải gả.”
“Tại sao chị cự tuyệt thẳng trước mặt ấy là được?”
“Tôi chỉ vì những người đồng ý như mà cự tuyệt ấy sao?” Giọng của Tưởng Vĩ Nhân rất vô tội, ánh mắt của nhìn Lương Tiêm Viện càng vô tội.
“ phải là chị muốn gả sao?” Tiêm Viện hỏi ngược lại.
“Đúng là tôi muốn, nhưng muốn gả cho ấy với muốn tôi mở miệng cự tuyệt gả cho ấy là hai việc khác nhau. Tôi muốn, là bởi vì tôi biết, tất cả mọi người đều cảm thấy tôi vì tài sản của ấy mới gả cho ấy. Nhưng mà, tôi cần chịu trách nhiệm cảm giác của tất cả mọi người chứ? có chuyện chỉ vì các người đồng ý mà cự tuyệt ấy. Tôi thích ấy, nếu như ấy muốn lấy tôi, tôi gả. Về phần những người hi vọng chúng tôi kết hôn, nên thuyết phục mọi người là ấy, phải tôi. Có cưới hay cưới tôi cũng sai, người sai là ấy.”
“Chị …..chị quả thực là người thể lí!” nhanh mồm nhanh miêng ! Đáng khen! Mình thích! Lương Tiêm Viện ra ngoài miệng và suy nghĩ trong lòng, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Người thể lý là . chuyện với chị dâu tương lai của nhưng biết lớn , hơn nữa gõ cửa xông vào phòng làm việc của người khác, chút lễ phép cũng biết. Tìm thời gian rảnh, tôi đề nghị của cho học khóa rèn luyện lễ nghi.”
“Chị là quá đáng! Tôi cho chị bắt nạt tôi!” lại chị ấy, vậy giở tính khí đùa giỡn tí là được rồi !
“Tôi sao cả. Mời cứ tự nhiên, thong thả, tiễn.”
Dáng vẻ Lương Tiêm Viện thở hổn hển rời khỏi phòng làm việc vủa Tưởng Vĩ Nhân, khóe miệng lại lén lút chứa ý cười.
Chị dâu tương lai……hình như là đối thủ có thể kính trọng!
Lần sau nhất định tìm cơ hội để cãi nhau với chị ấy, mà còn……nhất định phải thắng! Lương Tiêm Viện vừa vừa nghĩ, vừa cười trộm. Xem ra, mẹ mình muốn bắt nạt chị dâu tương lai, sợ là khó khăn đây! tồi, tồi!
Chị dâu và trai……rất xứng đôi !
Giữa mùa hè, buổi đêm núi rộng lớn rất trong lành, gió đêm hôn lên mặt những du khách thưởng thức cảnh đêm, những đôi tình lữ xung quanh thấy được đèn nê ông bên đường chiếu sáng thung thũng Đài Trung tuyệt đẹp.
“ cảm thấy chạy từ Đài Bắc xa xôi tới Đài Trung nhìn cảnh đêm rất mệt mỏi à?” Tâm tình Tưởng Vĩ Nhân rất thoải mái, dù sao cảnh đêm xinh đẹp cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác lãng mạn.
Lương Duy Nặc chạm lên hai gò má , in cái hôn nhàng lên khóe mắt , giọng : “ cùng em, xa hơn nữa cũng cảm thấy mệt mỏi.”
“A…….” Vĩ Nhân giọng cười, chưa từng nghĩ Lương Duy Nặc là người đàn ông thích những lời âu yếm, quả thực có thể làm thần tình rồi, những lời âu yếm mà có thể được cuồn cuộn ngừng hệt như sơn tuyền (sông, suối núi).
“Vả lại ngày mai phải về miền nam, hôm nay coi như thuận đường qua Đài Trung chơi thôi!”
“ là thuận đường! hình như quên bố của chỉ cho thời gian hai tháng để chấn hưng “Trung kinh sang” đó! Gần đây có giả vờ buông thả hơi nhiều vậy? Tổng giám đốc đại nhân!”
Tuần này thời gian Lương Duy Nặc ở tại phòng làm việc vô cùng ít ỏi, cũng vậy, bị kéo chọn lễ phục, chụp ảnh cưới, còn xem nhà ở, đúng là rất mệt mỏi.
“ còn cách nào, phu nhân tổng giám đốc tương lai, đây là thời kỳ chuyển giao. Lấy vợ là chuyện lớn của mỗi người, những chuyện khác nên đặt xuống. Hơn nữa hoàn toàn cần lo lắng, có Nghiêm Khánh Chương ở công ty, rất đủ rồi.”
thực, rất may mắn vì mình nhìn đúng người, Nghiêm Khánh Chương quả thực là nhân tài! May mắn, vô cùng may mắn.
“ vẫn rất muốn cưới em sao?” Đột nhiên Tưởng Vĩ Nhân hỏi.
“Chụp ảnh cưới, mua nhà mới, in thiệp mời, thuê khách sạn, bánh cưới cũng chuẩn bị đưa tới, bây giờ em còn hỏi vấn đề này, có phải rất thừa thãi hay ?” Lương Duy Nặc nhướng mày, vẻ mặt buồn cười.
Nghĩ tới giống như cảm giác nằm mơ, đến tận bây giờ cũng thể tin được tuần này lại có thể làm nhiều chuyện như vậy!
Tưởng Vĩ Nhân mỉm cười với , sau đó thu lại nụ cười, nghiêm mặt : “Những thứ này dùng tiền là đều có thể giải quyết đơn giản, phiền phức thực , là tốn tiền nhưng giải quyết được.”
“Em muốn chỉ…….Người nhà sao?”
“Ừm.” đáp .
“Quả thực Tiêm Viện nên học khóa lễ nghi tốt nhất.” Lương Duy Nặc lạnh nhạt , giọng đùa giỡn. ra luôn luôn chờ đợi chủ động cho biết chuyện Tiêm Viện đến công ty tìm , nhưng đợi mấy ngày vẫn nhắc đến.
“Xem ra ấy thực tìm tố cáo.”
“Em sao?”
“Em cái gì?”
“Tại sao em tìm chồng tương lai của em tố cáo?”
“ cần. Em có thể bảo vệ bản thân.”
Lương Duy Nặc than tiếng, xoa xoa đầu , vẻ mặt biết nên làm gì.
Có vợ “kiên cường” như vậy, rốt cuộc khí phách đàn ông của lúc nào mới có công dụng đây? Đau đầu…..!
“Thỉnh thoảng cho hưởng thụ oai phong của đàn ông chút, rất khó sao?”
“Tố cáo với , cảm thấy oai phong rồi hả?”
“Em đó! Đúng là đại ngốc.” Lương Duy Nặc bị đánh bại, tạm thời quyết định thay đổi đề tài. “Em biết hôm nay là ngày gì ?”
“Ngày gì?” Tưởng Vĩ Nhân suy nghĩ lúc vẫn nghĩ ra, hỏi thẳng .
“Đêm thất tịch!”
“Em chuẩn bị quà tặng rồi!” Tưởng Vĩ Nhân lớn tiếng trước.
“Có đôi khi, thực cảm thấy em rất ngốc. Valentine, là ngày lễ dành cho đàn ông thể , em cần chuẩn bị quà, chuẩn bị là được rồi.”
“ chuẩn bị quà?”
“Tất nhiên. Cảnh đêm rực rỡ trước mắt ngay lúc này, phải là quà tặng đẹp nhất sao?”
“ cho cùng, cũng chuẩn bị chứ gì!” Vĩ Nhân cười. ra có quà hay cũng để ý như vậy, dù sao cũng nhớ hôm nay là đêm thất tịch.
“Trong hồ sơ nhân của em điền tên tiếng là Misty, đúng ?”
“Ừm, nhưng mà sau khi về Đài Loan rất ít dùng.”
“Em biết tên tiếng của là gì ?”
Vĩ Nhân lắc đầu cái, hiểu mua bán cái gì.
“Ok. chính thức giới thiệu với em lần. My english name is Sam. S—A—M. Nhớ kỹ chưa?”
“Dạ, nhớ kỹ, Sam.”
“Bây giờ nhắm mắt lại.”
“Tại sao?”
“Nghe lời, em ngoan ngoãn nhắm mắt lại là được.”
Vĩ Nhân nhắm mắt lại, lúc sau nghe được thanh mở cửa xe rồi đóng lại, sau đó nghe được thanh bật lửa.
“Open your eyes, sweetie!” Lương Duy Nặc đứng cách khoảng, với Tưởng Vĩ Nhân.
Khoảnh khắc mở mắt ra, nghe thấy thanh khói lửa bay về phía chân trời, theo bản năng tầm mắt nhìn theo hướng của thanh, sau đó, nhìn thấy màn đêm vô tận có mấy đường sáng rực rỡ, ánh sáng tản ra, sáng thành hàng chữ—
SAM LOVES MISTY !
Dòng chữ lửa này treo cao ở bầu trời đêm khoảng ba giây, tên tiếng của và Lương Duy Nặc, vậy mà nở rộ thành pháo hoa trong đêm tối!
Tưởng Vĩ Nhân kinh ngạc và hạnh phúc còn cách nào có thể nên lời, còn chưa kịp phản ứng, Lương Duy Nặc về phía , hướng tới , lớn giọng hát lên bài tình ca—
"And I love you so (Và em như thế)
The people ask me how (có người hỏi )
How I\"ve lived till now (Làm sao sống đến tận bây giờ)
I tell them I don\"t know ( với họ là biết)
I guess they understand ( đoán họ hiểu được)
And you love me too( và em cũng như thế)
Your thought' s are just for me ( suy nghĩ của em đều là thôi )
You set my spirits free (em giải thoát linh hồn )
I\"m happy that you do( rất hạnh phúc vì những gì em làm)
The book of life is brief ( cuốn sách của cuộc đời là ngắn ngủi)
And once a page is read( khi mỗi trang sách được lật xem )
All but love is dead ( trừ , tất cả đều còn tồn tại )
That is my belief. . . . . . ( đó là tín ngưỡng của )"
hát bài “And I love you so” của Don McLean, hát lần lại lần.
Tưởng Vĩ Nhân nghe hát, nghe đến rơi nước mắt. chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh tượng này, ngờ rằng người đàn ông có thể làm cho người phụ nữ cảm động đến như mức…..tay chân luống cuống.
“Nhân Nhân, chọn bài hát này hát cho chúng ta, em gả cho nhé.” Hát xong, quỳ chân trước mặt , lấy từ phía sau bó hoa bách hợp được bó vô cùng đẹp, còn với : “ chỗ tiệm bán hoa cho biết, hoa bách hợp thể chân thành. Nhân Nhân, xin em hãy gả cho …. mới, cả đời cũng đối với em chân thành, chỉ thích mình em.”
“Lương tiên sinh, trình tự của chúng ta có phải đảo ngược hay ? Người khác đều cầu hôn trước, rồi mới chụp ảnh cưới.” có chút buồn cười .
“Thứ tự phải là điểm chính, điểm chính là cần phải dành cho em. Bây giờ bổ sung cầu hôn, sau này em có thể với con của chúng ta, từng tỏ tình với em điên cuồng cỡ nào.”
“A……” Tưởng Vĩ Nhân vừa khóc vừa cười nhận hoa, kéo đứng dậy. “Xem có thành ý như vậy, em đồng ý lời cầu hôn của .”
“Em đối với tốt.” Lương Duy Nặc ôm lấy , hôn môi.
“ làm sao mua được loại pháo hoa đó?” sau khi kết thúc nụ hôn, Vĩ Nhân tò mò hỏi.
“ đặc biệt mời thầy chế tạo pháo hoa bên Nhật Bản, chở bằng máy bay tới đây, Đài Loan mua được.”
“Cảm ơn quà tặng của .” chịu bỏ ra tâm tư này, thực rất cảm động.
“Có lẽ muốn nghe em , em .”
“Em…. .” , xong có chút xấu hổ.
“Nhân Nhân, xin em hãy tin tưởng, nhất định cho em hạnh phúc. Cho dù em rất kiên cường, nhưng nghĩ đến người gia đình phản đối, nhất định khiến em có cảm giác tổn thương, thay họ nhận lỗi với em. nguyện ý dùng tương lai của mình mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm…..mãi cho đến khi chết, dùng thời gian dài như vậy để chứng minh với em, em rất nhiều. Chúng ta nhất định vô cùng hạnh phúc.”
“Vì sao có thể khẳng định em như vậy?” Tưởng Vĩ Nhân rất nghi ngờ, tại sao có thể chắc chắn như vậy? Chính cũng thể khẳng định như thế.
“Có người , là ăn ý hiểu nhau trong nháy mắt, nếu có kết nối trong nháy mắt này, sau này tốn thời gian cả đời cũng vô dụng. tin những lời này, càng tin rằng em là khi em ngất xỉu, trong nháy mắt đỡ lấy em hoàn thành. Em có biết tầng hai mươi mốt của “khách sạn Caesar ” có vườn treo hay ?”
(Khách sạn Caesar: nằm ở Đài Bắc, Đài Loan. ở Việt Nam cũng có tên khách sạn này)
Đôi khi, cảm thấy theo kịp tốc độ tự hỏi của Lương Duy Nặc, bây giờ chính là những lúc như thế.
Mười năm sau, muốn làm bữa tiệc kỷ niệm ngày kết hôn của chúng ta ở đó, để tất cả những người phản đối chúng ta kết hôn biết, bọn họ sai rất nhiều. Nhất định chúng ta là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất, tin rằng chúng ta như vậy, bởi vì thực em, mà cũng bởi vì tình của dành cho em nên em nhiều hơn.”
Nếu vốn từ đáy lòng Tưởng Vĩ Nhân còn có chút nghi ngờ, nhưng vào giờ khắc này tất cả đều tan thành mây khói. do dự nữa, những thanh phản đối kia, rốt cuộc còn ảnh hưởng đến chút nào nữa, bởi vì Lương Duy Nặc như vậy!
Cũng rất nhiều người : chân ái vô địch (tình chân thành chiến thắng tất cả). Giờ phút này, Tưởng Vĩ Nhân cũng tin. Chân ái vô địch, tình có thể đánh bại phản đối của tất cả mọi người.
“Chúng ta kết hôn !” Vĩ Nhân toàn tâm toàn ý, còn chút nghi ngờ, đồng ý kết hôn.
“ rất hay, chúng ta kết hôn !”
“Thực ra , bây giờ cũng rất có phong độ của đàn ông.”
“ sao? còn chưa cảm thấy được. Nếu như có ngày, em có thể chủ động mở miệng mạnh mẽ cầu viện binh, đó mới thực là oai phong. rất mong đợi ngày đó, bởi vì rốt cuộc có thể thể bản lĩnh giúp người phụ nữ của mình.”
“Nhưng mà nếu em biết mở miệng xin giúp đỡ từ , nhất định xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, em mong có ngày đó.Như vậy chứng tỏ hai người chúng ta trải qua vui vui vẻ vẻ, bình an, có chuyện gì xấu xảy ra cả.”
“Chả trách Tiêm Viện em nhanh mồm nhanh miệng, quả thực em rất biết cách chuyện đấy.”
“Hôm nay mới biết em sao?”
“Nếu được, hi vọng em vừa sinh ra biết em.”
“Người đàn ông miệng lưỡi trơn tru!.”
“ đảm bảo, sau khi biết em mới phát ra mình có thiên phú dẻo miệng.”
“ cũng rất nhanh mồm nhanh miệng đấy”
“Đa tạ, đa tạ, như vậy, sao có tư cách trở thành chồng em!”
“Đáng ghét!” cười đánh cái.
“ nghe phụ nữ ghét chính là thích! Đúng rồi, quyết định mời bạn tốt của là Austin ở bên Mỹ làm phù rể, em thích cậu ấy, cậu ấy chính là người bạn tốt nhất của khi còn học ở Mỹ. Em chọn được phù dâu thích hợp chưa?”
“Vẫn chưa nghĩ đến, khả năng là mời nhà biên tập Tinh Tinh thôi. Tinh Tinh là tốt, nhất định cũng thích ấy.”
“ cần! Trong lòng có đối tượng, chỉ thích mình em là đủ rồi.”
“ đó, đúng là có thiên phú dẻo miệng! Nếu thích em như vậy, em hỏi vấn đề, nếu em và mẹ đều chìm xuống nước, cứu người nào?”
Lương Duy Nặc im lặng lúc, sau đó : “ cứu ai cả, bởi vì biết bơi.”
“Ngày mai em giúp ghi tên học khóa bơi lội!”
“Được.”
“Chờ sau khi học bơi được, có đáp án chứ?”
“ có.”
“ thể giả thiết nếu như biết bơi sao?”
“ thể.”
“Đáng ghét! Còn dám rất em!”
“ biết bơi và em liên quan đến nhau……” cười đến vô tội.
đêm này, hai người nhìn cảnh đêm bao la núi cười cười , hình như quyết định đấu võ mồm ngọt ngào như vậy đến tận bình minh. thực tế, với người mình , mãi hết!
Chương 5.1
Edit: Tiểu Huyên
Hôm nay là sinh nhật bố của Lương Duy Nặc, cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn Tưởng Vĩ Nhân tham gia tiệc chúc thọ bố chồng. Nghe Duy Nặc , những năm qua đều tổ chức tiệc lớn mời khách khứa, nhưng năm nay chỉ có người trong nhà cùng nhau ăn tối tại gia đình.
Sau khi cưới, hai người ở cùng bố mẹ chồng, về việc này, bố mẹ của Lương Duy Nặc vẫn vô cùng đồng ý. Nhưng mà Lương Duy Nặc vẫn cứ kiên trì, bọn họ cũng thể làm gì được.
Sau khi xe đậu trước cửa nhà lớn, Duy Nặc quay đầu mỉm cười với Vĩ Nhân cái, trêu ghẹo : “Chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường rồi chứ?”
Vĩ Nhân cười cười, thực ra miêu tả của Duy Nặc cũng tính là khoa trương, bởi vì sau khi cưới mỗi lần về nhà lớn, đều cảm giác giống như lên chiến trường lần.
“Em biểu ràng như vậy sao?”
“Đồ ngốc! Biểu ràng là bố mẹ .” hiểu bố mẹ mình, bọ họ cảm thấy Vĩ Nhân gả cho là trèo cao, vì vậy chưa từng cho Vĩ Nhân sắc mặt hòa nhã.
“ kết hôn lâu như vậy, họ vẫn thể tiếp nhận em……Nặc, thực suy tính đến việc chuyển về đây ở sao? Em cảm thấy nếu ở cùng chỗ, có lẽ lâu ngày bọn họ có thói quen có em, tiếp nhận em.”
“ được! Trừ khi bọn họ tiếp nhận em hoàn toàn, mới suy nghĩ đến việc về nhà ở. muốn mỗi ngày em đều xem sắc mặt của họ để sống qua ngày.”
“Nặc—“
“Đừng nữa. Chỉ ăn bữa cơm, cảm giác như ra chiến trường, làm sao có thể để em hãm sâu lâu dài trong cái chiến trường này đây? làm được. Chuyện này cần bàn thêm nữa. Xuống xe , vợ thân .”
Duy Nặc ngừng câu chuyện, mở cửa xuống xe, bước chân định vòng qua đầu xe mở cửa thay Vĩ Nhân trận choáng váng khiến ngừng lại.
Vĩ Nhân ở trong xe thấy thế, vội vàng xuống xe, tới bên cạnh hỏi: “Sao vậy?” Nhìn hình như bắt đầu có chút thoải mái..
Lương Duy Nặc lắc lắc đầu, muốn giảm bớt hoa mắt, lúc sau mới : “ có việc gì. Có lẽ gần đây quá bận rộn, ngày hôm qua lại ngủ muộn, cho nên có chút choáng đầu. thôi.” bày ra nụ cười trấn an Vĩ Nhân, dắt tay , về phía nhà lớn.
Sau khi vào nhà lớn, bọn họ tới phòng ăn, trừ hai người ra, những người khác đều ngồi trước bàn ăn.
“Bố, sinh nhật vui vẻ! Mẹ.” Duy Nặc mở miệng trước, chào hỏi bố mẹ mình.
“Bố—” Vĩ Nhân vừa mới mở miệng được chữ, bị bà Lương cắt đứt.
“Ăn cơm , chúng ta chờ lâu rồi.” Bà Lương nhìn về phía Duy Nặc, hề nhìn Vĩ Nhân lần, biểu giống như hề có Vĩ Nhân ở đây.
Vĩ Nhân khẽ thở dài, cũng muốn bị cắt đứt chào hỏi nữa.
Duy Nặc cầm tay Vĩ Nhân, cười với , sau đó thân mật đẩy về phía cạnh bàn ăn, kéo ghế ăn ra thay .
Sau khi Vĩ Nhân ngồi xuống, mới kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh .
Lương Duy Nặc hoàn toàn để ý những người khác còn chưa động đũa, tự tay cầm lấy đôi đũa gắp miếng sườn xào chua ngọt mà Vĩ Nhân thích ăn, : “Ăn , nhất định là em rất đói bụng.”
Hành động của , ông Lương, bà Lương, đều cảm thấy rất chướng mắt.
Lương Duy Nặc cũng gắp cho mình miếng sườn, ăn miếng cơm đầu tiên.
“Năm nay con chuẩn bị quà gì tặng bố con?” Bà Lương mặc dù tức giận, nhưng mà hết cách, bởi vì con trai mình ăn cơm đầu tiên, bà cũng thể bảo được ăn!
Lương Duy Nặc nhìn mẹ mình, chỉ thản nhiên: “Con chuẩn bị. Vĩ Nhân chuẩn bị, nhưng mà nếu mọi người coi như có ấy, con nghĩ món quà tặng kia cũng cần thiết phải lấy ra.” gắp miếng rau xanh nữa cho vào bát của Vĩ Nhân, giọng chuyển thành vô cùng thân mật, với Vĩ Nhân: “Ăn , bé ngốc, ngẩn người làm gì?”
“Đây là thái độ nên có mà chuyện với mẹ mình sao!” Ông Lương tức giận.
“Thái độ của con có tốt, lời cũng đều là . Nếu như có chọc giận mọi người mất hứng, bữa cơm này cũng cần ăn nữa.” Lương Duy Nặc cũng tức giận, nhàng đặt bát đũa xuống, nhìn thẳng bố mình.
“! vì người đàn bà mà chống đối lại bố mẹ, như vậy có đúng ?” ông Lương quát hỏi.
Lương Duy Nặc đứng dậy, đồng thời kéo cả Vĩ Nhân, lạnh lùng : “Con cho rằng con chống đối cái gì. Hơn nữa rất khéo, người đàn bà trong miệng bố mẹ lại phải là ai khác, chính là người vợ con nhất. Mọi người thể tiếp nhận ấy, con cũng có cách nào làm như thấy.”
“Duy Nặc! đừng nữa.” Vĩ Nhân lên tiếng cắt đứt lời của , thích cãi vã. cho rằng thời gian chứng minh tất cả, hơn nữa có số việc thể chỉ dùng mấy câu mà thay đổi.
“ chỉ , có chuyện gì.” cầm lấy tay Vĩ Nhân, làm yên lòng, quay đầu nhìn về phía bố mẹ.
Lương Duy Nặc muốn nhẫn nhịn thêm nữa, dứt khoát ràng: “ ấy hề làm gì sai, chỉ thiếu ở chỗ bối cảnh gia thế phù hợp với kỳ vọng của bố mẹ mà thôi. Bây giờ như thế nào? “Tập đoàn Trung Dục” kiếm được quá ít tiền, con nhất định phải cưới phú bà, bố mẹ mới vui lòng sao?”
Rất yên tĩnh, ngoại trừ Lương Duy Nặc, ai chuyện.
“Năm nay con nhận lấy “tập đoàn Trung Dục”, giao cho Vĩ Nhân quản lý “Trung Kinh” hơn nửa năm cũng kiếm ít tiền, rốt cuộc mấy người còn muốn cầu gì nữa? Con cảm thấy Vĩ Nhân đủ rồi. Bố mẹ từ chối tiếp nhận ấy, thực ra cũng giống như từ chối con….con nghĩ bữa cơm này, con và Vĩ Nhân thể tiếp tục ăn nữa, mấy người dùng từ từ.” xong, Lương Duy Nặc lôi kéo Vĩ Nhân, bước nhanh rời khỏi nhà lớn.
Sau khi ra khỏi phòng, Vĩ Nhân than thở : “ thực nên vì em mà khiến bọ họ mất hứng.”
“ chỉ vì em, cũng là vì nữa. Nếu họ có thể đối xử với em tốt đẹp, như vậy cũng nhõm hơn. Những lời đó, muốn từ lâu. Chúng ta kết hôn gần năm, bọn họ vẫn thể tiếp nhận em, nếu vừa rồi gì cả, tình hình sau này cũng tốt hơn.”
tới bên cạnh xe, Duy Nặc mở cửa bên tay lái thay Vĩ Nhân, lại cảm thấy choáng váng kéo tới, nghĩ thầm thực là quá mệt mỏi, xem ra hôm nay trở về phải nghỉ ngơi sớm chút.
Ngồi vào trong xe, nổ máy, trong lòng có cảm xúc : “ cảm giác rất có lỗi, có cách nào cho em hạnh phúc hoàn mỹ.”
“Nặc, em cảm thấy được mình rất hạnh phúc rồi! Bố mẹ có chấp nhận em hay , cũng phải điểm quan trọng khiến em cảm thấy hạnh phúc hay hạnh phúc. Hạnh phúc của em chỉ từ .”
Duy Nặc cười, đáy mắt nồng đậm thương. Sau khi kết hôn, phát chính mình càng ngày càng….. hơn, tin tưởng, bọn họ nhau cả đời.
“ em…. đời kiếp.” , cho cái hôn sâu.
Đêm nay xảy ra chuyện nho vui, lập tức bị nụ hôn sâu này, tình nồng đậm bao phủ lại……
Chương 5.2
Edit: Tiểu Huyên
Đầu mùa đông.
Tiến vào cuộc sống hôn nhân hơn hai năm, Tưởng Vĩ Nhân từng cho rằng hôn nhân của và Lương Duy Nặc có kết quả như truyện cổ tích, sau này hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
A, đáng tiếc biết bao, cuộc sống hôn nhân chân thực, phải là hạnh phúc vui vẻ vĩnh viễn.
Hơn giờ đêm, nằm ở giường, rốt cuộc nghe thấy thanh chồng mình về muộn, lái xe vào nhà xe, sau đó nghe thấy Lương Duy Nặc cầm chùm chìa khóa lắc leng keng leng keng vang lên, mở cửa vào nhà.
Phòng ngủ của bọn họ ở tầng hai, mở to mắt nhìn trần nhà chằm chằm, trong lòng thầm đếm thời gian.
Trong bóng tối, nghe thấy tiếng rón rén vào phòng ngủ, mở cửa tủ tìm quần áo tắm, sau đó lại rón rén rời , xuống tầng .
tắm rửa ở tầng .
Sau đó, lại nghe thấy tiếng mở cửa tủ rượu, lấy cái ly.
Đêm, yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến mức giống như thanh của cây kim rơi xuống đất cũng đều nghe thấy.
lẳng lặng nghe, nghe uống rượu, nghe mở ti vi, nghe tiếng lòng của và , thời gian càng trôi qua, càng cách xa…..
tiếng sau, rời giường xuống lầu.
Đây là ngày thứ tư Lương Duy Nặc về muộn, cũng là lần đầu tiên quyết định xuống lầu.
Từ lúc Lương Duy Nặc mở miệng lần gần nhất, tháng sáu ngày rồi.
đứng ở bậc thang cuối cùng nối giữa hai lầu dừng lại, nhìn Lương Duy Nặc ghế sa lon, nhàng mở miệng. “ vẫn còn ngủ sao?”
“Xin lỗi, đánh thức em.” lười biếng tầm mắt cố định màn hình TV, dời đến nơi phát ra tiếng.
Tưởng Vĩ Nhân chưa , thực ra vẫn chưa hề ngủ.
“Em khát nước mới tỉnh lại, làm ồn đến em. Gần đây công ty rất bận sao?”
“Ừm.” uống ngụm rượu, sau khi gật đầu cái coi như là đáp lại , lại dời tầm mắt quay lại màn hình TV.
“…..” Bỗng nhiên Tưởng Vĩ Nhân biết nên gì.
Mới gần đây mới bắt đầu về muộn, bọn họ kết hôn hơn hai năm qua, vẫn đối xử với rất tốt, buổi chiều nào tan làm, nhất định về nhà đúng giờ, mỗi khi đến sinh nhật, ngày kỷ niệm, Valentine, càng về nhà sớm hơn.
Hơn hai năm nay, vẫn đạt tiêu chuẩn người tốt, người chồng tốt, hầu như ngày nào cũng câu “ em” miệng. gần như tin rằng, cuộc sống của họ giống như kết quả tốt đẹp trong truyện cổ tích kéo dài cả đời—từ đó hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
Gần như.
“Em ngủ trước được ? mệt, muốn xem xong trận bóng này.” Lương Duy Nặc liếc cái, quay đầu lại chuyên tâm nhìn chăm chú lên màn hình.
“Được rồi. đừng ngủ muộn quá nhé.”
“Ừ.” Lần này, ngay cả nhìn cũng nhìn .
Tưởng Vĩ Nhân xoay người chậm rãi lên lầu, im lặng đếm từng bậc cầu thang, suy nghĩ là sai lầm chỗ nào? Nghĩ lắm, quan hệ của bọn họ đến tột cùng là từ khi nào, sau giây bắt đầu biến chất?
biết, giữa bọn họ có gì đó đúng. Nhưng lại biết, nên sửa đổi từ chỗ nào.
Lương Duy Nặc đối với , tuy còn ngọt ngào như tháng trước, nhưng cũng đến mức tồi tệ.
Bọn họ giống nhau, ít nhiệt tình, ít ngọt ngào, “lạnh lùng” đối xử có lễ với , khiến muốn cãi nhau, cũng có cớ mà . Nếu như có thể làm ầm ỹ, chừng còn có cơ hội cứu vãn……
Cứu vãn?!
Ý nghĩ này mới vừa lên trong đầu, khiến quả thực thể tin được! Mối quan hệ hôn nhân của và mới kéo dài được hai năm bốn tháng, cũng phải tới mức cứu vãn rồi sao?
biết ràng, nếu làm gì đó, mất cuộc hôn nhân này. Đây là trực giác của phụ nữ.
Tối nay, Tưởng Vĩ Nhân vẫn nằm lăn qua lăn lại mình giường như cũ, chờ đợi Lương Duy Nặc hơn mười hai giờ khuya còn chưa về nhà.
Đây là ngày thứ năm quá nửa đêm—vẫn chưa về nhà, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng .
Tưởng Vĩ Nhân nằm ở giường, cảm nhận thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhớ lại tình hình tối qua, quyết định tốt nay phải chuyện tốt với Lương Duy Nặc chút.
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên. Tiếng chuông ở trong đêm khuya, có vẻ vô cùng chói tai.
cầm ống nghe lên, : “Hello.”
“Nhân Nhân à.”
“Mẹ? Muộn như thế này vẫn còn chưa ngủ? xảy ra chuyện gì sao?” Tưởng Vĩ Nhân liếc nhìn cái đồng hồ báo thức tủ đầu giường, mười hai giờ bốn mươi rồi.
“ có, có việc gì. Con ngủ chưa?”
“Chưa ạ.”
“Con….Con và Duy Nặc có khỏe ?”
“Bọn con rất tối.” Giọng điệu của Tưởng Vĩ Nhân nhàng.
“Nó ngủ chưa?”
“À…..hôm nay ấy có tiệc xã giao, còn chưa trở về.”
“Còn chưa trở về—”
“Nhân Nhân! Gần đây nó đều về nhà muộn như vậy sao?”
Điện thoại bỗng nhiên chuyển tới của bố , Tưởng Vĩ Nhân sợ hết hồn, bởi vì giọng của bố so với mẹ biết nên miêu tả như thế nào, nhiều tra hỏi và vừa lòng hơn.
“Gần đây chuyện của công ty tương đối nhiều—”
“ bao lâu?” Bố ngắt lời .
“ bao lâu gì cơ?” giả vờ ngốc.
“Nó về nhà muộn bao lâu?”
“Mấy ngày hôm nay mà thôi. Bố, con và ấy có việc gì đâu, bố phải lo lắng.” .
“ phải lo lắng? Cái tờ tuần san gì đó cũng viết trắng ra cả rồi, con còn bố phải lo lắng?!”
thanh của ông quả thực như muốn làm thủng màng nhĩ , nhưng cũng so được với chấn động trong lòng .
Tuần san gì? Tuần san viết cái gì?
“ bảo ông từ từ là tốt rồi, cần gì phải làm ầm lên thế?”
“Tôi làm ầm lên? Tôi cực kỳ nhẫn nại rồi! Lúc đầu tôi hi vọng Nhân Nhân và thằng nhóc thối tha đó chia tay, bà xem, bà xem ! Mới kết hôn hơn hai năm, nó quang minh chính đại ăn vụng ở bên ngoài! Nó—”
nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau ở đầu bên kia điện thoại, nghe thấy tiếng lòng mình hoảng sợ.
“Nhân Nhân! Thừa dịp bọn con còn chưa có đứa bé, nhanh chóng ly hôn !” Bố cầm ống nghe ra lệnh.
“Đừng nghe bố con lung tung!” Ống nghe lại chuyển tới chỗ mẹ . “Nhân Nhân, có vấn đề gì hãy ra, nếu như thể giải quyết được, hãy suy nghĩ lại chút có nên ly hôn hay .”
“Suy nghĩ lại chút gì chứ? Tôi phải nhanh chóng tách ra!” Bố hầm hừ đầu bên kia điện thoại.
Lòng của ỉ đau, cảm giác bản thân rất hiếu thuận, khiến bố mẹ đêm hôm khuya khoắc ngủ được, chỉ vì chuyện của mà cãi nhau.
“Nhân Nhân…….” Mẹ gọi , hình như muốn gì đó.
nhẫn nhịn nước mắt trào ra nơi hốc mắt, giọng của nhàng hơn: “Mẹ, mẹ cũng biết tuần san đa số là viết linh tinh, còn Duy Nặc thực chỉ là gần đây quá bận rộn mà thôi, bọn con có việc gì. Mẹ với bố, bố hãy yên tâm, Duy Nặc là người chồng vô cùng tốt. Nếu như vậy , thứ bảy tuần sau con bảo ấy về miền nam cùng con, để ấy có thể giải thích cho bố mẹ, có được hay ?”
“Được. Các con trở về, chúng ta cũng tương đối yên tâm. Buổi trưa tới nơi chứ?”
“Dạ. Buổi trưa ăn cơm ở nhà. Bố và mẹ cần phải lo lắng, thực bọn con có việc gì.”
“ có việc gì là tốt. Con nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải làm.”
“Vâng. Bố và mẹ cũng ngủ nhanh .”
Sau khi cúp điện thoại, từ giường đứng bật dậy, thay áo ngủ, nhặt chìa khóa và ví tiền, vội vàng lao ra khỏi cửa, chạy về hướng cửa hàng tiện lợi 24h, mua về tờ “Nhị tuần san” mới nhất.
Tấm hình đó khiến mắt đau nhói, tay của run run tính tiền.
thế giới này, rất nhiều việc phải chính mắt thấy mới là .
Last edited by a moderator: 7/12/15