1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Tử muốn bỏ cô bé lọ lem - Tân Dĩnh (Chương 10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 2.3
      Edit: Tiểu Huyên

      Toàn thân nảy sinh cảm giác rất vi diệu (tinh tế nhiệm mầu) đối với , cảm giác đó giống như là thích….Cho dù biết Tưởng Vĩ Nhân có khuyết điểm lớn, cũng nguyện ý bao dung vô điều kiện.

      Trước Tưởng Vĩ Nhân, biết ít phụ nữ, trước đây khi hỏi đối phương có thích nhạc cổ điển hay đối phương ngầm suy đoán là người thích nhạc cổ điển, liền giả vờ chính bản thân mình cũng thích. (lỡ người ta thích sao. @@)

      Nhưng Tưởng Vĩ Nhân , rất thẳng thắn có hứng thú.

      rất thưởng thức thẳng thắn của , ra vẻ, ràng thích nhạc cổ điển, nhưng vì sợ vui mà dối. Khi mình thích trượt băng, ghét trượt tuyết dùng ánh mắt tỏa sáng tràn đầy vui mừng nhìn “Tôi cũng vậy!” , trong chớp mắt ấy, cảm thấy hai người họ nhất định là tri kỉ gặp nhau.

      thích , rất ràng, thực rất thích , thích cái người ốm yếu hôn mê lúc sáng, nhưng bây giờ lại dùng đôi mắt sáng như ngọc tiếp đón tầm mắt của .

      rất thích, thích đến mức nhịn được ra suy nghĩ trong lòng—

      “Ánh mắt em vô cùng, vô cùng xinh đẹp. biết bây giờ nên để em vào, có lẽ chờ tuần sau lén gọi điện thoại hẹn em, thậm chí có thể thể thái độ kiêu ngạo, để em cảm thấy đối với em cũng thực thể chờ đợi như vậy. Nhưng mà, quản được lòng mình, quản được muốn hôn em. muốn chỉ hẹn gặp lại rồi để em vào, muốn nụ hôn chúc ngủ ngon, muốn hẹn thời gian gặp mặt lần sau, —“

      thanh Lương Duy Nặc tràn đầy tình cảm, trầm thấp, dọc đường Tưởng Vĩ Nhân cố gắng đè nén cảm giác động lòng mãnh liệt này lại, bởi vì dù sao cũng là cấp của , tình cảm công sở thực đúng lúc. Bây giờ cố tình dùng giọng tràn đầy tình cảm trêu chọc , làm nhịn được muốn làm theo tiếng lòng, cần lo lắng việc có thích hợp hay , ngửa đầu nhón chân, cho nụ hôn ngủ ngon.

      thanh của bị nuốt hết, nuốt vào trong nụ hôn chủ động mà Tưởng Vĩ Nhân cho .

      Tưởng Vĩ Nhân hôn vừa nhiệt tình lại có gì cản trở, giống như trong tưởng tượng của , vừa ấm nóng vừa rất tuyệt vời.

      Thưởng thức hương vị môi lưỡi của , giống như cảm giác kích thích ngồi tàu tốc hành cực nhanh tới thiên đường, nghĩ muốn kéo dài nụ hôn này vĩnh viễn, muốn nhiều hơn đưa tay dò vào trong quần áo của , cảm thụ thân thể mềm mại của …..

      “Ừm…..”

      Nếu phải phát ra tiếng rên khe khẽ, gần như dừng lại được, tay của thể kiềm chế được dục vọng muốn xâm chiếm. Lý trí nhắc nhở , thực nên thả chậm tốc độ lại.

      “Trưa ngày mai ăn cơm cùng nhau được ?” rất vất vả Lương Duy Nặc mới đẩy ra được, giọng khàn khàn hỏi.

      phải là rất bận rộn sao?” Giọng của cũng khá hơn chút nào.

      “Rất bận. Nhưng có thể xếp việc “gặp em” vào việc khẩn cấp cần làm.”

      Tưởng Vĩ Nhân cười ra tiếng. “Thư kí của vất vả, phải xem tâm tình của để sắp xếp lịch trình.”

      “Người làm những việc lịch trình đó là , cho nên người cực khổ mới phải là đây. Ngày mai ăn cơm trưa chung chứ?”

      “Ừm. Nhớ mang tiền trả em đấy.”

      “Nhất định quên. 3680, cả vốn lẫn lãi mang thêm vạn cho em. Vào , nhìn em vào, chờ em khóa cửa lại mới về.”

      “Ừm, bye bye.”

      Thực vô cùng khó khăn mới có thể thả , cố kìm nén mới có thể mở miệng muốn vào nhà uống ly trà…..

      Hai người Lương Duy Nặc và Tưởng Vĩ Nhân bắt đầu hẹn hò, nhưng theo cầu của Tưởng Vĩ Nhân, những cuộc gặp gỡ của hai người giống như làm chuyện xấu, luôn lén lút, giữ bí mật về đến tận nhà.

      Đây là do Lương Duy Nặc mới vừa tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, Tưởng Vĩ Nhân muốn chuyện này phức tạp hóa lên.

      Lương Duy Nặc cũng nghe theo cần của Vĩ Nhân, tranh thủ hẹn hò bí mật cùng với , nhưng mà hơn tháng trôi qua, thời gian hẹn hò của bọn họ đổi từ bữa trưa thành bữa ăn khuya, bởi vì hai người khá bận rộn, thể ngày nào cũng bỏ ra được thời gian ăn chung bữa trưa hay bữa tối, cuối cùng đành hẹn vào thời gian ăn khuya.

      Mặc dù thời gian hẹn hò luôn rất ngắn, nhưng mà mỗi lần như vậy, đối với đều là hưởng thụ lớn nhất mà mỗi ngày nhận được.

      Cuộc đời lần đầu tiên chỉ là nghe, nhìn người phụ nữ, có cảm giác “hưởng thụ”.

      thích nghe chuyện, từ trong những lời , phát hai người có rất nhiều điểm chung.

      thích sôi động, vẻ mặt biến hóa phong phú của . Nhìn biểu của , cảm thấy giống như được ngắm ánh trăng xinh đẹp, ngôi sao rực rỡ.

      thích , là thứ tình cảm phát ra từ tận đáy lòng, chân thành thích.

      Ngày hôm nay sau khi tan làm, về nhà thay bộ quần áo thoải mái, chuẩn bị ra ngoài gặp , gặp được mẫu thân đại nhân ít khi ở nhà trong phòng khách.

      “Này! muộn thế này còn phải ra ngoài sao?” phu nhân Lương ngồi ghế sa lon, tầm mắt dịch chuyển từ “tuần san Nhất Chu” tay chuyển về phía .

      Trời đất! Lại nữa sao! Trong lòng Lương Duy Nặc than thở.

      “Dạ.” đáp tiếng với mẹ, gật đầu cái.

      “Có thể cầu xin , đừng động chút là lại tình tứ mới mấy phụ nữ lẳng lơ mặt báo được ?”

      Xin mẹ đấy! nhiều thấy mệt ư!

      Mẹ con hai người ở chung nhà, nhưng mà cơ hội chạm mặt nhau tháng cũng tới mười lần, phải là, tất cả người nhà đều như vậy. Kể cả và mẹ, bố hay em .

      Ở cái căn nhà rộng lớn nhiều phòng này, có khả năng gặp mặt nhiều nhất, có lẽ là người và chó.

      Thời gian mà con chó săn lông vàng Stephane em nuôi ở chung với người gia đình , so với còn nhiều hơn rất nhiều.

      Mà mẹ của , hay bố cũng coi là ở trong đó, mỗi tháng trong cơ hội mười lần chạm mặt mấy vui vẻ, ít nhất bảy lần đều là việc phản đối đối tượng mà qua lại.

      Quả thực thể nào hận mấy tờ báo lá cải, tuần san!

      Mấy tháng trước, bố tự nhiên công bố tin tức với bên ngoài, rằng học xong trở về nước, trong vòng năm tiếp nhận “tập đoàn Trung Dục”, biết được ra là nhị đại thiếu của “Trung Dục” các nhà báo truyền thông, lấy cuộc sống riêng tư của giống như kịch Tiên Vũ Đài cần vé cũng có thể đứng ngoài quan sát.

      “Có thể đến chuyện này nữa được ?” Lương Duy Nặc có chút bất đắc dĩ.

      “Chờ tự động tìm phụ nữ đàng hoàng để hẹn hò, mẹ với bố cũng làm phiền nữa.”

      Lương Duy Nặc có chút nổi nóng. Phụ nữ đàng hoàng? những người chụp mặt báo cũng có ít người đàng hoàng mà, mà , cũng có cái gì với mấy người đó, có khi chỉ là ăn bữa cơm mà cũng bị dư luận xôn xao cả lên.

      Thành , nữ chính trong scandal bị truyền ra trong mấy tháng nay đúng là ít, mười ngón tay đếm cũng hết.

      Nhưng thực là— và mấy người đó có gì cả!

      Thực may mắn, Tưởng Vĩ Nhân xem mấy báo lá cải đó, nên biết được cuộc sống riêng tư của bị người khác thổi phồng cách thối nát.

      “Mẹ có thể làm định nghĩa phụ nữ đàng hoàng cho con được ?”

      “Phải ngoan ngoãn, ăn mặc hở hang, có thể giao tiếp khôn khéo—“

      “Tốt nhất vẫn là thiên kim tiểu thư nhà nào đó!” Lương Duy Nặc lạnh nhạt trào phúng, cắt đứt lời mẹ mình.

      “Có thể như vậy là tốt nhất, chỉ sợ con—”

      “Hừ!” Lương Duy Nặc tức giận hừ ra tiếng, muốn cắt đứt lời của mẹ mình, đáng tiếc thành công.

      “Con phải biết, môn đăng hộ đối, rất khó khăn.”

      “Có khó khăn nữa cũng so được với khó khăn mà bố mẹ cầu ở con! Mẹ, con muốn cái gọi là phụ nữ đàng hoàng, khí chất tiểu thư! Con chỉ muốn người phụ nữ có thể làm cho con sinh ra cảm giác “Thích” . Đây là lần cuối cùng con trao đổi với mẹ hoặc bố lựa chọn của con, sau này nếu mẹ tiếp tục nhắc lại, con làm như nghe thấy. Bố mẹ nhất định phải học cách tôn trọng con, chấp nhận lựa chọn cuộc sống của con, và chấp nhận người bầu bạn trong tương lai mà con lựa chọn có thể phải là thiên kim nhà giàu, cũng có thể phải là phụ nữ đàng hoàng mà bố mẹ hy vọng.”

      “Vâng! Mẹ với bố chưa từng tôn trọng !” Giọng điệu mẹ Lương đầy ý trách cứ.

      “Vậy tốt. Cuộc trao đổi của chúng ta đến đây kết thúc, con vội ra ngoài.” sắp muộn giờ rồi, muốn Vĩ Nhân đợi quá lâu.

      “Rốt cuộc dạo này con bận rộn việc gì?”

      Chân trước của Lương Duy Nặc đặt ra ngoài cửa, nghe câu hỏi của mẹ, do dự lát, sau đó nhìn lại mẹ mình, vẻ mặt nghiêm túc : “Gần đây con quen , có thể tính là thiên kim tiểu thư, tốt nghiệp Yale, chưa từng lẳng lơ khoe khoang mặt báo. ấy vốn có 70% tiêu chuẩn phụ nữ đàng hoàng của mẹ, tiếc rằng hai năm trước bố ấy phá sản. Con muốn tin xấu cho mẹ đó là, con rất thích ấy, ấy là người đầu tiên làm cho con muốn chung sống cùng nhau. Bây giờ con phải , chính là vội gặp ấy. cho mẹ biết trước những điều này, là hy vọng mẹ và bố có thể chuẩn bị tâm lý trước tốt.”

      thẳng hơi, sau đó nhìn đến mẹ mình đứng nghẹn họng trân trối, rời khỏi nhà.
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3.1
      Edit: Tiểu Huyên

      Sau khi ăn khuya xong, Lương Duy Nặc đưa về tận trước cửa nhà. Hôm nay thực muốn rời khỏi , trong đầu liên tiếp lên, những lí do muốn ở lại bên cạnh .

      trong những lý do đó, chính là tối nay tám phần bố mẹ ngồi ở ngoài phòng khách chờ về nhà, ép hỏi cho ra tổ tông tám đời của Tưởng Vĩ Nhân, mà hề muốn đối mặt với cuộc tra hỏi nhàm chán đó.

      Lý do thứ hai, chỗ ở của Tưởng Vĩ Nhân, cách công ty chỉ có 10 phút, ngày mai có thể cần vội vàng ra khỏi nhà.

      Lý do thứ ba, hôm nay tới cuộc hẹn muộn mười phút, muốn tạm biệt nhanh như vậy.

      Lý do thứ tư…..Thực , nếu muốn, tìm ra cả trăm lý do ngay lập tức cũng thành vấn đề, nhưng sau tất cả những lý do đó, chỉ có ý muốn duy nhất— muốn rời khỏi .

      “Cảm ơn đưa em về.” Tưởng Vĩ Nhân đứng trước cửa nhà, chuẩn bị hẹn gặp lại với .

      “…..” nhìn lại Tưởng Vĩ Nhân, trầm mặc rất lâu.

      Trái tim của giờ chia làm hai nửa, ác mà và thiên sứ đấu tranh khó có thể tách ra, quấn vào nhau.

      Ác ma : ra lý do, vào nhà uống ly trà.

      Thiên sứ : hãy hẹn gặp lại, về nhà tắm nước lạnh.

      Rốt cuộc nên nghe theo ác ma hay thiên sứ? Vấn đề này làm người ta quá nhức đầu, khiến im lặng rất lâu.

      sao chứ?” Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy sắc mặt của rất nặng nề, giống như suy nghĩ điều gì đó phức tạp.

      “Em…..có thể mời vào nhà uống cốc trà được ?” xem ra, sức mạnh của ác ma tối nay rất mạnh.

      Tưởng Vĩ Nhân sửng sốt vài giây, sau đó mới phản ứng được.

      chắc chắn?” hỏi ngược lại.

      “……Rất chắc chắn.’

      “Em còn là xử nữ đó.” lấy giọng điệu nửa đùa nửa .

      Lần này đổi thành Lương Duy Nặc sững sờ, mở miệng rồi đóng lại, lúc lâu sau cũng nhả ra được chữ nào, trong lòng biết nên vui mừng hay buồn rầu, rất lâu sau mới tìm lại được chút cảm giác hài hước đáp lại.

      có thể đảm bảo với em, em phải là xử nữ hai mươi lăm tuổi sống đời cuối cùng.”

      “Vậy nên vẫn muốn vào nhà em…..Uống cốc trà?” Mặc dù xử nữ hai lăm tuổi, nhưng giả vờ tỏ ra vẻ, hiểu giọng điệu mập mờ ám muội nam nữ, ngây thơ đến mức tin rằng chỉ muốn vào nhà uống nước.

      “Đúng vây. Nếu em từ chối ….. nghĩ rằng vẫn muốn vào. Chỉ là có thêm điều kiện.”

      Chẳng lẽ sau đó được lấy việc này uy hiếp bắt phụ trách? Tưởng Vĩ Nhân nghĩ.

      xem.” .

      “Chiều mai hai giờ em hãy chuẩn bị chứng minh thư, con dấu, cũng chuẩn bị phần của , thêm hai người làm chứng nữa, chúng ta gặp nhau ở tòa án.”

      “Làm gì vậy?” Có khoa trương quá , còn phải viết hợp đồng giấy trắng mực đen sao? Thực suy nghĩ nhiều quá, phải loại phụ nữ dùng mảnh màng trinh uy hiếp đàn ông.

      “Chứng nhận kết hôn! Còn có thể làm gì nữa? Nếu phải vì lịch trình sớm mai của thể thay đổi, còn hi vọng cửa chính tòa án vừa mở, kéo em vào ngay.”

      Lương Duy Nặc cười với , phát ra mong muốn “kết hôn với ” giống như hạnh phúc ngọt ngào vậy, máu trong lòng bốc lên ngừng.

      hy vọng tòa án 24h đều đóng cửa!

      Tưởng Vĩ Nhân cứng đờ, tưởng rằng là vì bảo vệ bản thân mình, khoa trương đến mức viết hợp đồng giấy trắng mực đen để đe dọa , ngờ làm đến trình độ như vậy hoàn toàn nằm ngoài tưởng tưởng của !

      có cần thiết vì ăn gạo, mà mua tất cả ruộng mang về ?

      Nếu như “xảy ra quan hệ tình dục” phải kết hôn, đời này phải kết hôn mấy lần à?

      đùa à?” kinh hãi quá mức, giọng hỏi.

      chưa từng nghiêm túc như vậy.” Lương Duy Nặc cười lên.

      Tưởng Vĩ Nhân có cách nào có thể nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ nghiêm túc kia, cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, nhân đó sắp xếp lại suy nghĩ.

      phải suy nghĩ, muốn chuyện như thế nào đối với người đàn ông giờ phút này ràng chỉ dùng “nửa người dưới.”

      người tỉnh táo nguy hiểm rồi, muốn cả hai người đều phát điên giống nhau.

      Nhưng mà, có lẽ sau khi lên giường, đầu óc của hoạt động trở lại.

      kéo dài thêm chút thời gian, mới lấy chìa khóa từ trong túi ra. Sau khi mở cửa, dựa vào thành cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc : “Duy Nặc, em có ý định gả cho , nhưng mà muốn lên giường với . Về phần điều kiện, em có cách nào chấp nhận, xin lỗi . Đúng là em còn xử nữ, nhưng mà tồn tại của tấm màng mỏng đó, phải em dùng nó làm lợi thế để ép buộc đàn ông lấy em. Chỉ là em chưa tìm được đàn ông làm em cảm thấy có thể cùng ta lên giường, chỉ như vậy thôi.”

      cố gắng dùng lý trí, dùng thái độ bình tĩnh để chuyện này, nhưng phát đúng là rất khó khăn. “Quan hệ hôn nhân nên dùng thái độ thận trọng hơn mà đối xử, chứ phải chỉ nghĩ muốn lên xe mua vé. Em phải xe, kết hôn càng phải là lên xe ngồi đoạn đường đơn giản như vậy. Em cho thời gian phút suy nghĩ cho kỹ.”

      Lương Duy Nặc chưa từng nghĩ, thực chưa từng nghĩ có phụ nữ từ chối gả cho !

      Tầm mắt của cố định người , có cảm giác thất bại mấy phần, bởi vì Tưởng Vĩ Nhân hiểu nghiêm túc của . Nghiêm túc của cũng phải nguyên nhân từ mảnh màng trinh, những lời với mẹ mình lúc ra đến cửa, cũng đủ để chứng minh nghiêm túc đối với .

      Nhưng tại những thứ này chẳng những có tác dụng, lại càng có ý nghĩa.

      Tưởng Vĩ Nhân tin thực với mẹ những lời đó…….thực ra cũng hy vọng xa vời tin tưởng.

      Chắc hẳn bây giờ cho rằng, dùng suy nghĩ của động vật nửa người dưới. Nhưng có trời chứng giám, tuyệt đối phải là người tùy tiện chỉ vì cho phép của xử nữ mà chấp nhận hôn nhân cả đời! Nếu thực là người như vậy, sớm kết hôn hơn mười lần, hơn nữa còn tiền đền bù nuôi dưỡng, chung phá sản, sa vào hoàn cảnh lưu lạc ăn xin ở đường rồi.

      Tưởng Vĩ Nhân chắc chắn là phụ nữ đầu tiên khiến nảy sinh ý muốn kết hôn.

      biết , thích gần như đến mức , thực vô cùng thích , thích đến mức cảm thấy kết hôn cùng có gì là được, thậm chí cảm thấy có thể cùng cả đời là chuyện rất tuyệt vời.

      cần phút suy nghĩ, ngay bây giờ có thể quyết định. Em vào . Chờ em đóng cửa xong, rời . Ngủ ngon nhé.” cúi đầu hôn lên môi cái.

      —”

      Môi rời khỏi , dùng ngón cái đặt lên, ngăn cản chuyện.

      “Xuỵt, cần gì cả. Nếu như bây giờ vào, chỉ chứng minh muốn kết hôn với em cũng là do muốn cùng em lên giường mà thôi, nhưng phải như vậy. Lên giường với em, kết hôn với em, thái độ của đối với hai chuyện này, cẩn trọng ngang hàng nhau. khó mà giải thích với em tại sao muốn lấy em, nhưng mà có thể đảm bảo tuyệt đối phải là vì mảnh màng trinh đó. Vào , khuya lắm rồi.”

      Lương Duy Nặc nhàng đẩy vào cửa. ngờ nội tâm thiên sứ của , lại thắng ở cái cửa ải này, ai.

      nhìn , chuyện nữa, chậm chạp đóng cửa lại.

      ở bên ngoài chờ thêm lúc nữa, mới nghe thấy thanh cửa bị khóa lại.
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3.2
      Editor: Tiểu Huyên

      xoay người vài bước sau đó dừng lại, chần chờ lúc, quay đầu lại nhìn cánh cửa khóa kia.

      Đứng ở bên ngoài, bắt đầu nhớ lại những tốt đẹp của , nhớ đến mỗi ngày của hơn tháng qua, trải qua giống như ở thiên đường.

      Đàn ông và phụ nữ những lúc đó, có lẽ chỉ có hai con đường—

      là thu hút lẫn nhau, lên giường sưởi ấm, có lẽ chỉ có cơ hội hiểu nhau, mới có may mắn nắm tay nhau cả đời.

      Hai là sau khi lên giường, cảm giác mới mẻ dần dần mất , duy trì được lâu, tráng sỹ đoạn oản (tráng sỹ chặt tay ý là cắt đứt nhanh chóng) chia tay.

      Từ đáy lòng Lương Duy Nặc hy vọng, bọn họ là loại người sau.

      Cảm giác của đối với Tưởng Vĩ Nhân rất mãnh liệt, qua mấy ngày nay bọn họ quen biết, chưa từng nhắc tới hoàn cảnh của gia đình , tất cả về , đều là tìm hiểu sau lưng.

      nhề nhắc đến “tình trạng thê thảm” của mình, nhưng biết cuộc sống của áp lực rất lớn, cuộc sống của cũng tốt, nhưng ở trước mặt , nhìn rất vui vẻ, giống như có điều gì buồn phiền cả.

      rất thích Tưởng Vĩ Nhân kiên cường như vậy, đáng tiếc hiểu.

      Nghĩ đến tương lai của bọn họ, Lương Duy Nặc biết, cần phút đồng hồ, thực ra đêm nào cũng ngẫm nghĩ rất kỹ.

      đêm này, đứng ngoài cánh cửa khóa lại, cho đến khi trời sáng……

      Tưởng Vĩ Nhân rất vất vả mới khóa cửa lại được. Lời của Lương Duy Nặc.…. biết, thực ra cũng có khát vọng giống .

      Điện thoại chợt vang lên, chạy về phía bàn trà nhấc điện thoại, nghĩ rằng Lương Duy Nặc gọi điện tới hối hận, muốn vào.

      “Hello!” Tưởng Vĩ Nhân mở miệng chuyện trước

      “Nhân Nhân, bố đây.”

      “Bố !Bố còn chưa ngủ sao?” mười giờ 50 rồi.

      “Ừ…..Nhân Nhân, con có thể cho vay lần nữa được ? Gì hai của con…..”

      “Bố…..để có thể cho vay con đều làm, thẻ tín dụng, sec tiền mặt, tiền thưởng, con còn cách nào có thể làm nữa. Hơn nữa những khoản con phải trả hàng tháng, gần hết tiền lương của con, con phải nhận thêm công việc phiên dịch mới có thể kiếm được tiền sinh hoạt. Bố, con xin lỗi……”

      Tưởng Vĩ Nhân thở mạnh, ngồi xuống sô pha , cảm giác bản thân rất vô dụng.

      “Là bố có lỗi với con. Nếu phải là gì hai của con……”

      “Bố, gì hai khổ cực như vậy đâu, mấy ngày trước con mới nhìn thấy gì ấy ở cửa hàng bách hóa dạo quầy chuyên bán LV đó.”

      “Nhưng mà dượng của con…..”

      “Bố, bố nghe con , bây giờ đừng để ý đến bọn họ. Chuyện có nặng có , hai năm qua, con trả nợ từng chút , ngay bây giờ vay tiền lần nữa, đưa tiền cho bọn họ. Ngày mai con gọi cho gì hai, có được ?”

      “Nhân Nhân, bố thực vô dụng, là bố có lỗi với con và mẹ con, khiến hai người chịu khổ theo bố……” Đầu bên kia điện thoại, giọng của bố rất nghẹn ngào.

      Đầu bên này viền mắt Tưởng Vĩ Nhân cũng hồng hồng. ra , bố của là người rất có trách nhiệm.

      người đàn ông bị ngã từ chỗ cao xuống, quá nặng nề thể gượng dậy nổi, mượn rượu giải sầu. Nhưng sau khi bố tuyên bố phá sản, lập tức xin làm bảo vệ của tòa cao ốc, tiền lương tới ba vạn. người đàn ông từng tùy tiện vung tay làm ăn mấy ngàn, mấy trăm vạn, bây giờ chấp nhận chịu hạ mình như vậy, cảm thấy được bố của mình giỏi vô cùng!

      “Bố, con cảm thấy con và mẹ phải chịu khổ cực, vả lại bố từng cho bọn con cuộc sống rất giàu có! Bố cần nghĩ ngợi quá nhiều, chăm sóc bản thân cho tốt. Tương lai sau này khi con trả hết nợ nần, còn phải mua căn phòng lớn hiếu thuận bố và mẹ!” Tưởng Vĩ Nhân ở đầu điện thoại tươi cười chảy nước mắt.

      “Nhân Nhân, con đúng là đứa trẻ ngoan, bố hại con như vậy….. những hận bố, còn—“

      “Bố! Sao con có thể hận bố được? Con thương bố còn hết nữa là, bố nuôi con lớn như vậy nha! Ông bố tốt của con, bố đừng nghĩ nhiều. Đúng rồi, con cho bố biết, gần đây con quen người đàn ông rất tốt, ấy…..”

      Để dời chú ý của bố mình, Tưởng Vĩ Nhân bắt đầu đến việc quen biết Lương Duy Nặc.

      Đêm nay, và bố chuyện rất nhiều rất lâu lâu, đến tận hơn nửa đêm.

      Tối hôm qua, hầu như Tưởng Vĩ Nhân chợp mắt, chuyện điện thoại với bố mình xong, khóc rất lâu.

      Nằm ở giường, làm thế nào cũng ngủ được, liền rời giường thức đêm dịch bản thảo, cho đến khi tờ mờ sáng, mệt trụ được nữa, mới gục xuống bàn ngủ lát.

      Đồng hồ báo thức buổi sáng, lười biếng mở mắt ra, vào nhà tắm rửa mặt chải tóc, hề kinh ngạc khi thấy người phụ nữ trong gương như chú hề, cặp mắt giống như đặt hai cái bánh bao hấp úp vào, sắc mặt tái nhợt trắng bệch.

      A, hôm nay phải đánh kem lót rồi! đánh trống lảng làm mặt quỷ với cái gương.

      Nhưng mà, hai cái bánh bao hấp dưới mắt, đúng là rất đau đầu! Phải nghĩ cách che bớt mới được.

      Thay đồ công sở, bỏ những thứ cần thiết vào túi, chuẩn bị ra khỏi nhà.

      vừa mở cửa, mới bước ra được bước, ngay lập tức bị người đàn ông đứng tựa bên cạnh cửa dọa cho giật mình.

      “Duy Nặc?!” lớn tiếng kêu lên.

      Lương Duy Nặc cười như cười nhìn , chú ý tới cặp mắt sưng đỏ bình thường của , mặc dù cố gắng dùng đồ trang điểm che giấu, nhưng nhìn qua vẫn thấy rất ràng.

      “Em sao vậy? Tối hôm qua theo , nên khóc suốt đêm sao?” trêu ghẹo hỏi.

      …..tại sao mới sáng sớm ở đây?” trả lời , tự ra nghi ngờ trong lòng.

      “Cả đêm về.” cười nhàng.

      ….” biết nên gì.

      thôi, mời em ăn sáng.” lôi ra ngoài, lấy chìa khóa tay , thay khóa cửa.

      …..” cảm thấy mình nên gì đó, vì dù sao cũng có người đàn ông đứng ngoài cửa nhà mình cả đêm, nên vài câu. Nhưng mà nên cái gì đây? Lòng rất loạn, nghĩ ra được.

      “Em nha, có người đàn ông đứng trước cửa nhà em suốt đêm, em cũng nên gì đó khác chứ? Ví dụ như em rất cảm động chẳng hạn!”

      cũng phải là người đàn ông đầu tiên đứng ở cửa nhà em suốt đêm.” Đây là .

      “Em đây là cho biết, giá thị trường của em rất cao sao?” Lương Duy Nặc nhíu mày, cố ý bày ra vẻ mặt “ tin em có giá thế”.

      “Tất nhiên rồi! Em chính là băng sơn mỹ nữ khó trị nổi danh ở Yale đó!” cười rất hả hê. Năm đó những người muốn tiến đến với được để đứng ngoài cửa, sau đó họ tặng cho cái danh đó.

      “Băng sơn mỹ nữ khó trị? Khó trị tin, băng sơn cũng tin, nhưng mà mỹ nữ là sao…… cảm thấy em còn kém vài phần!”

      “Đáng ghét!” đấm vào lồng ngực . “Sáng sớm tinh mơ muốn ăn đòn!”

      Bọn họ tới trước cửa thang máy, Lương Duy Nặc đưa tay cầm lấy nắm đấm của , nhàng mở lòng bàn tay của ra, ấn về phía lồng ngực của mình, để cảm nhận trái tim đập cuồng loạn của sau khi thấy , lúc lâu mới mở miệng chuyện.

      “Em có cảm nhận được căng thẳng tăng nhanh của ? Trái tim , thực đập rất mạnh, bởi vì rất căng thẳng. Có đôi khi, căng thẳng là loại thành tâm, tại tim đập rất nhanh, chính là thành tâm dành cho em.”

      Thang máy tới, cửa mở ra rồi đóng lại, hai người họ vẫn ở bên ngoài, ai di chuyển.

      Lương Duy Nặc buông tay ra, xoa gương mặt , tiếp: “Vĩ Nhân, bây giờ có cách nào cho em rằng, em, nhưng biết cảm giác của đối với em, vượt xa “thích”. Tuy nhiên chúng ta mới biết nhau hơn tháng, nhưng được ở cùng em nhiều hơn ngày, liền phát thích em nhiều hơn chút. Nhiều thích như vậy, cảm thấy rất gần với “” mà mọi người rồi. đối với em rất khát vọng, mặc kệ là vấn đề tình cảm hay sinh lý, đều khát vọng em. Cả đời người có thể gặp được bao nhiêu đối tượng có thể cùng lúc sinh ra khát vọng tình cảm và sinh lý đây? nghĩ nhiều đâu. hi vọng chúng ta đều nghiêm túc đối với đoạn tình cảm này, em có bằng lòng lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để qua lại với hay ?”

      nhìn , ánh mắt kia giống như đối với chính là thứ quan trọng duy nhất đời.
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3.3
      Edit: Tiểu Huyên

      Tưởng Vĩ Nhân vô cùng rung động, ngờ rằng, nghiêm túc như vậy. cũng rất mê muội, bởi vì lời mang theo hương vị ngọt ngào nhất đời này, chỉ cần là phụ nữ đều bị làm cảm động.

      mất thời gian rất lâu, mới có thể hồi phục tâm tình bị kích động, tìm lại được hơi thở mở miệng chuyện.

      “Hoàn cảnh của chúng ta rất khác nhau! là tổng giám đốc có tiền, còn em chỉ là phó phòng nghèo khó.”

      thích em.” Mỗi lần thêm lần thích, cảm giác của đối với tự nhiên nhiều hơn lần.

      “Em biết nấu ăn.” Muốn xuống bếp, cuối cùng nhất định trở thành vụ tai nạn.

      sao, nấu. Hơn nữa còn nấu rất ngon.” việc vào bếp ngại.

      “Em rất ghét đàn ông có chủ nghĩa sô-vanh.”

      (Chủ nghĩ sô-vanh: là hình thức cực đoan của chủ nghĩa dân tộc, dẫn đến bị lệch lạc, hẹp hòi, tự cho rằng dân tộc mình là dân tộc siêu đẳng có sứ mệnh lãnh đạo các dân tộc khác. Trong cách dùng tại dùng để chỉ người vừa mù quáng vừa sai lầm)

      rất thích em, cho nên làm người đàn ông có chừng mực.”

      —”

      “Mặc kệ em muốn gì, đối với em chính là thích mãnh liệt.” ngắt lời .

      “Em muốn hỏi là, tối hôm nay có muốn ở lại nhà em !” lườm cái.

      Lương Duy Nặc cười lên, véo mặt của , : “Đương nhiên muốn. Em có biết thang máy tới rồi lại rồi ?”

      “Biết.”

      “Vậy có muốn ấn gọi thang máy lần nữa ? Hay là chúng ta cứ tiếp tục đứng ở đây chuyện đương?”

      “Buồn nôn quá! Nhấn nút thang máy ….., em sắp chết đói rồi!” Tưởng Vĩ Nhân giả làm cái mặt quỷ.

      Lương Duy Nặc ấn gọi thang máy, quay đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của , xoa đôi mắt sưng vù, hỏi: “Cả đêm ngủ giống sao?”

      Tinh thần của ngay lập tức ủ rũ mấy phần, có vẻ mệt mỏi, khí tốt đẹp nháy mắt ảm đạm chút.

      “Ừ.”

      Thang máy tới, hai người họ cùng nhau bước vào. đến việc ăn sáng nữa, khả năng cả hai người đều bị muộn.

      “Có muốn cho biết em đau đầu việc gì ?”

      “Cũng có gì, vài chuyện thôi, cần lo lắng.” cố ý nhàng.

      Lương Duy Nặc trầm ngâm lúc lâu, cũng thay bằng vẻ mặt thoải mái. “Là chuyện sao rồi. Buổi tối chín giờ rưỡi tới tìm em được ?”

      “Được.”

      ôm lấy cả hai vai , nhìn con số đèn hiệu trong thang máy nhảy đến tầng , trước khi cửa mở, thản nhiên : “Nếu có việc gì khó khăn, nhớ rằng em có bạn trai là đây, là người em có thể dựa vào.”

      Vĩ Nhân nhìn cái, gì nữa.

      Hai người ra khỏi thang máy, bắt đầu ngày mới, cũng bắt đầu “Mối quan hệ mới” chính thức.

      Người ư……Lòng của Tưởng Vĩ Nhân, cảm thấy rất ngọt ngào.

      Lương Duy Nặc đồng ý ở lại căn phòng của Tưởng Vĩ Nhân, ba ngày.

      Buổi tối ngày thứ tứ, bỗng nhiên thiện tâm ( có ý tốt, tấm lòng tốt), quyết định phiên dịch giúp chương tiểu thuyết tiếng , bởi vì Vĩ Nhân bảo , ba ngày liên tục “quấy nhiễu tình dục” , làm tiến độ phiên dịch chậm lại nghiêm trọng.

      Nhưng mà, công việc phiên dịch làm rất trách nhiệm, vừa phiên dịch vừa lẩm bẩm—

      “…. vuốt ve da thịt như tơ lụa của , dục vọng hừng hực như lửa đốt, cắn nuốt ……” A! Đúng là vô cùng đặc sắc và kích thích! Chúng ta có nên chiếu theo sách này đại chiến thử hiệp đây. ‘u cốc bí của tràn ra mật dịch đầy hương thơm, ….”

      “Lương Duy Nặc! có thể ngậm miệng lại hay ?” Tưởng Vĩ Nhân thể chịu đựng việc đọc chậm giống như đùa dai của , hét to câu.

      “Được thôi, Tiểu Nhân Nhân của . Nhưng em phải đồng ý với , sau khi phiên dịch xong chương này, chúng ta dựa theo cái kịch bản này đánh lớn hiệp nhé……, , muốn hai hiệp, nếu em chấp nhận cái cầu cỏn con này của , ngậm miệng ngay lập tức!” Lương Duy Nặc cười xấu xa.

      còn sức lực!” Tưởng Vĩ Nhân liếc cái, cúi đầu làm việc, để ý tới .

      “Em còn sức sao cả, đủ sức là được rồi. Em chỉ cần nằm ngoan ngoãn, chỉ cần chịu trách nhiệm thỉnh thoảng kêu lên khi vui sướng, như vậy là được rồi!” Lương Duy Nặc nhịn được ngang nhiên tới, đói khát giống như chó sói, liếm cái lên mặt Tưởng Vĩ Nhân.

      “Ngay cả sức để kêu lên em cũng có, có!’ lại liếc cái.

      Lương Duy Nặc cười cười, vẻ mặt vui đùa chuyển thành nghiêm túc, bàn tay phủ lên đôi tay mảnh khảnh gõ bàn phím rất nhanh kia lại, khiến dừng động tác, tay kia nâng mặt xoay qua nhìn mình, hết sức nghiêm túc : “Nhân, em xem là bạn trai của em sao?”

      Đột nhiên nghiêm túc của làm Tưởng Vĩ Nhân cũng khỏi nghiêm túc trở lại, hỏi ngược lại: “Tại sao hỏi như vậy?”

      là bạn trai em sao?” trả lời vấn đề của , dịu dàng kiên quyết hỏi lại lần nữa.

      “Đúng vậy.” Ánh mắt như có ma lực, giống như bị thôi miên, ngoan ngoan trả lời.

      “Có thể làm bản thân vất vả khổ cực như vậy được hay ?”

      “….. có ý gì?” Có lẽ hiểu ý muốn , nhưng cũng phải là chắc chắn.

      rồi, là người đàn ông em có thể dựa vào, sẵn lòng cho em dựa vào.”

      “Ý là, phải đưa tiền bạc cho em sao?” Tưởng Vĩ Nhân than thở. Cuối cùng bọn họ cũng đến chuyện này, chỉ ngờ lại tới nhanh như vậy. khi nhận tiền của , chẳng khác nào bỏ tiền ra mua sao? Mua thời gian của , nhân đó muốn làm gì làm cái đó ư.

      “Nếu như em muốn như vậy cũng được. Nhưng mà nghiêng về cách “tiền của chính là tiền của em” hơn, còn em, lúc nào cũng có thể lấy tiền của mình để sử dụng. muốn nhìn em vất vả như vậy.”

      Lương Duy Nặc cố gắng hết sức uyển chuyển, biết phụ nữ có lòng tự ái rất mạnh.

      “Là muốn nhìn thấy em vất vả như vậy, hay là muốn em lúc nào cũng rảnh rỗi, để muốn lên giường liền lên giường dễ dàng.”

      Tưởng Vĩ Nhân cũng biết bản thân tại sao như vậy, vừa mở miệng giọng trở nên sắc bén.

      Lương Duy Nặc thay đổi sắc mặt, im lặng lúc lâu, sau đó trầm giọng : “Em nghĩ sao?” giận khi ra những lời như vậy, đúng là đối xử với thành ý của như thế.

      Nếu như chỉ vì dễ dàng thỏa mãn dục vọng của mình, cần chuyện uyển chuyển như vậy!

      Nếu phải vì xem trọng đến mức ngay cả chính cũng ra miệng được, sợ hiểu, với “Tiền của cũng là tiền của em”! Lời gần như hứa hẹn này, chưa từng qua với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

      Tưởng Vĩ Nhân chấp nhận thành ý của thôi, còn dùng những câu đó làm giận.

      chà đạp bản thân mình, hay chà đạp đây? Khi dùng lời ám chỉ rằng muốn dùng tiền mua thân thể chẳng nhẽ biết như thế là sỉ nhục cảm giác của bọn họ dành cho nhau sao?

      Lương Duy Nặc rất tức giận, giận đến mức muốn thêm gì nữa, sợ lời trong lúc nóng giận làm tổn thương , vậy nên đứng dậy, nhặt áo khoác vắt ghế, chìa khóa bàn, rời quay đầu lại.

      Tưởng Vĩ Nhân sửng sốt, nhìn nổi giận đá cánh cửa bỏ , kinh ngạc mất lúc cũng thể tin nổi tốt cuộc chuyện gì xảy ra.
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3.4
      Edit: Tiểu Huyên

      Tỉnh táo lại sau cơn kinh ngạc, Tưởng Vĩ Nhân khỏi cảm thấy tức giận với chính bản thân mình. biết rất ràng ý tốt của , vì sao ra với tốt?

      thử khéo léo tỏ ý nghĩ của mình, vì cái gì mà phải dùng những lời sắc nhọn như vậy?

      Lương Duy Nặc phải là gì chú bác của , phải là những người từng tổn thương , cười nhạo , trái tim nên đề phòng nhiều như vậy.

      Trong hai năm qua, nếm trải quá nhiều, đối với người khác mất hơn nửa lòng tin. học được cách bảo vệ mình, cho nên khi Lương Duy Nặc muốn dựa dẫm vào biết có ý tốt, nhưng lại cố tình ngừng suy nghĩ đến mặt trái, ngừng suy nghĩ đến việc—có khi nào Lương Duy Nặc là dùng tiền mua hay ?

      Ai……

      Tưởng Vĩ Nhân cúi đầu, nhìn phần bản thảo mà Lương Duy Nặc vừa mới phiên dịch thay

      vuốt ve da thịt như tơ lụa của , dục vọng hừng hực như lửa đốt, cắn nuốt ……Tôi thích Vĩ Nhân …..u cốc bí của tràn ra mật dịch đầy hương thơm….. Tôi thích Tiểu Nhân Nhân…..tiếng rên khe khẽ của khiến mê hoặc, còn muốn nhiều hơn thế……...Tiểu Nhân Nhân đáng của tôi.

      Cảm giác cay nóng trong nháy mắt tràn vào hốc mắt . làm giúp công việc cho , vậy mà vẫn viết vào thích đối với .

      dùng cách hài hước bày tỏ niềm thích đối với , cố gắng dùng lời dịu dàng thuyết phục chấp nhận giúp đỡ của , còn sao? đáp lại cái gì? Chỉ có từ chối và những lời khó nghe!

      rất hối hận, nhưng mà….Giờ phút này, có can đảm gọi điện thoại cho , với lời xin lỗi.

      Tưởng Vĩ Nhân gõ bàn phím, tiếp tục ông việc, cố gắng dựa vào việc này để quên lần đầu tiên cãi nhau của và Lương Duy Nặc.

      tiếng sau, chuông cửa nhà Tưởng Vĩ Nhân đột nhiên vang lên.

      hoảng sợ đứng bật dậy, chạy ra mở cửa, thấy Lương Duy Nặc đứng ở cửa vẻ mặt bất đắc dĩ.

      “Em định làm tức chết sao?” bất đắc dĩ hỏi.

      giờ, lái xe lung tung đường, chờ gọi điện đến làm hòa, nhưng mà điện thoại di động chết tiệt chịu vang lên!

      Vì thế, lúc lái xe, sau khi cơn tức giận lắng xuống, tự chủ được quay lại chỗ ở của , có cảm giác bản thân mình rất vô dụng.

      “Xin lỗi ,!” Tưởng Vĩ Nhân , ngay lập tức ôm chặt.

      mặt Lương Duy Nặc rốt cuộc có chút ý cười, thấy mình rất đàn ông, cảm giác thất bại mới ít chút.

      “Cái ôm này chứng tỏ em kiểm điểm sau giờ, rốt cuộc lương tâm cũng phát , cảm thấy em quá đáng với rồi sao?”

      “Ừm….. cảm thấy phải là phải.” úp úp mở mở.

      Lương Duy Nặc trợn mắt, vẻ mặt cực kì chịu nổi hỏi: “Tưởng Vĩ Nhân, phải là giờ qua em còn thực ngồi phiên dịch, hoàn toàn quan tâm đến sống chết của chứ?”

      “Em…. phải quan tâm đến sống chết của .” lựa chọn trả lời vấn đề an toàn.

      “Nhưng mà giờ qua em đều ngồi phiên dịch?” chính là muốn nhận được đáp án.

      “Em…..Em biết nên làm gì. tức giận như vậy, Em nghĩ ….. cần bình tĩnh lại, cho nên….cho nên….”

      “Cho nên em cũng cần lương tâm tiếp tục làm công việc phiên dịch của em, cần để ý đến ?!” híp mắt, giọng rất lớn.

      “Duy Nặc….Chúng ta cần phải cãi qua cãi lại được ?” giọng đáng thương hỏi.

      “Em….em….thực là kiếp trước thiếu nợ em! Được rồi, cho em biết lần tới em chọc tức nên làm cái gì! Trước tiên tỉnh táo lại sau phút, sau đó gọi điện thoại cho , khuyên bớt giận, nhanh trở về làm lành với em! Ít ra, em cũng nên gọi điện, quan tâm có giận đến phát điên, đua xe loạn xạ đường chứ?”

      mới vừa đua xe sao?”

      “Tất nhiên! Tâm ý của bị phụ nữ ngốc chà đạp đến rối loạn, sắp chết vì tức giận.!”

      “Thực xin lỗi.” Cánh tay ôm siết chặt thêm chút.

      Ai, ba chữ này lập tức khiến lòng của Lương Duy Nặc mềm ra. đúng là khắc tinh của , chỉ cần cho cái ôm, sau đó giọng mềm mại xin lỗi, tức giận của liền tiêu hết toàn bộ.

      Gặp phải , đúng là chút khí phách đàn ông cũng còn, Man chút nào!

      phải dùng tiền mua em như em nghĩ.” Lương Duy Nặc chuyện cho ràng.

      “Em….biết.” quá khẳng định trả lời.

      Câu trả lời này khiến Lương Duy Nặc nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ người phụ nữ này thực hiểu tấm lòng của ?

      “Em chắc chứ, khẳng định em biết chứ?” hỏi.

      “Em….80% biết, 20% chắc lắm.” Tưởng Vĩ Nhân buồn bực tựa đầu trong ngực , thành trả lời.

      Ai,…. ra cũng thông minh lắm! Lương Duy Nặc nhịn được thở dài.

      tưởng em rất thông minh.” giọng oán trách, đưa tay ôm .

      “Con người mỗi khi gặp được thứ mình quan tâm, thường còn thông minh nữa!” lẩm bẩm.

      như vậy, là người em quan tâm sao?” từ đáy lòng ngừng mỉm cười.

      nghĩ sao?” dùng lời của Lương Duy Nặc lúc đá cánh cửa ra ngoài giờ trước, trả lại cho .

      “Em đúng là hiểu được đạo lý trả thù đúng lúc!” cũng quên đó là lời lúc trước.

      “Em có ý trả thù. xin lỗi.”

      “Thôi, tha thứ cho em.”

      “Ừm, em cảm thấy được, xin lỗi.”

      mong rằng em có thể tin tưởng . Đối với , em rất đặc biệt, cũng rất quan trọng. Tuy nhìn vào thời gian, chúng ta quen biết nhau mới hơn tháng, nhưng mà trong lòng , em thành người rất quan trọng. thể nhìn em vất vả mà giúp em, em hiểu ?”

      “Cảm ơn .” , sau đó im lặng.

      “Cám ơn ? Chỉ thế thôi? Em còn gì để sao? Giống như là “được rồi, mời lấy tiền ra, giúp em giải quyết vấn đề ”” Người phụ nữ này, làm cho người ta đau đầu quá.

      “Thực em thể nhận được. Duy Nặc, nếu như thích em, xin hãy chấp nhận vốn có của em. Em muốn sau này coi thường chính mình, vấn đề của em em có thể tự giải quyết.”

      “Em là…. nên bắt em làm gì mới tốt đây?” kiên trì của , thực làm cho Lương Duy Nặc có cảm giác thất bại.

      chỉ cần tâm thích em là được rồi.” thấp giọng .

      “Thôi, ngày nào đó, nghĩ cách thuyết phục em. Bây giờ có chuyện khác làm người ta đau đầu đây, muốn em phải chuẩn bị tâm lý trước tốt.”

      “Chuyện gì?”

      “Em có xem tuần san?”

      “Tuần san?” vẻ mặt mờ mịt.

      “Em xem, vậy em cũng quá để ý đến viêc khả năng trở thành nhân vật chính của tuần san cuối tuần chứ?”

      Mới vừa rồi khi ra khỏi nơi ở của Vĩ Nhân, cảm giác được gần đó có vài ánh đèn flash. Mấy ngày nay đều ở tại nơi này, cũng thỉnh thoảng cảm giác được có người theo bọn họ, hôm nay lại càng khẳng định có người chụp ảnh. Theo “kinh nghiệm từng trải” của , có thể tuần sau tin tức “tung ra thị trường’!

      “À? @$%&*……” Tưởng Vĩ Nhân kinh ngạc đến mức tràng lộn xộn, cuối cùng bị cái hôn của Lương Duy Nặc cắt đứt.

      Chuyện này đến đây là kết thúc. Nhưng chỉ là tạm thời.
      Last edited by a moderator: 12/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :