1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Bé Lanh Chanh - Sandy

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 79

      - vừa đâu về hả?

      Vừa tới trước cửa, nó thấy đứng bấm mật khẩu mở cửa

      Nghe giọng , ngừng lại vài giây rồi quay qua nó, tuông ra câu với vẻ bất cần ăn nhập

      -Hóa ra với tôi là vì dành thời gian với cậu ta sao?

      -Tôi với Quân có sao? Chẳng qua là vì tôi có hẹn trước với Quân rồi nên mới với được!

      -Hẹn gì? Hẹn chơi hay hẹn ôm ấp?

      Im lặng chút, ra thấy nó ôm Quân. Mọi chuyện lúc nào cũng phiền phức cả, nó cảm thấy mệt, mệt vì chuyện này, mệt vì cứ như vậy. Khó chịu! Nhưng có gì đó nó cảm thấy muốn thanh minh cho chính mình, nó muốn hiểu lầm.

      - ra tôi với Quân chỉ chơi để mọi chuyện thôi!

      -Chuyện gì? Chuyện tình ?.... Nhưng dù sao tôi chẳng quan tâm

      Cánh cửa mở ra, bước thẳng, cảm thấy tức giận khi luôn suy diễn mọi chuyện khi những gì thấy. Phải! Nó xác định được vị trí của Quân trong tim nó và điều nữa, nó cũng xác định được vị trí của

      Chạy đến chắn trước mặt

      -Rốt cuộc chỉ suy diễn mọi chuyện theo ý mình thôi. có nghe tôi chứ? quan tâm sao? Cho dù muốn nghe nhưng tôi vẫn !............. Tôi với Quân là vì....

      -Vì cậu ta phải ? Vậy với cậu ta ! Biến là tốt nhất! Hợp đồng cũng chấm dứt rồi đấy!

      Rồi lại nhích qua và bước tiếp. Bây giờ nó hiểu cảm giác bị tổn thương là như thế nào. những lời đó làm tim nó đau lắm, đau hơn cả lúc bệnh phát tác nữa. Trời mây nhưng mưa lại rơi, mưa rơi chính lúc này, tự hỏi tại sao mưa chỉ rơi khi người ta buồn thôi chứ!

      Nó đứng im, mặc cho mưa xối vào mặt. bỗng chậm lại, nó đứng ngoài mưa, nó bị cảm lạnh mất! Nhưng phải dứt thôi, chân tiếp tục bước!

      Chợt nước mắt lăn dài má, nó chưa từng người khác, điều này đối với nó rất khó , rất khó. Chấm dứt, chấm dứt thôi! Tay nắm chặt nó quay lại dồn hết sức hét

      -ĐỒ CHẾT TIỆT! TÔI VỚI QUÂN LÀ ĐỂ VỚI CẬU ẤY! VÌ TÔI VỚI CẬU ẤY LÀ BẠN VÀ VÌ......... người tôi !!

      Giọng nó dần, nó biết có nghe hay nhưng nó rồi, nó phải hối hận về sau nữa. dừng lại vài giây như để chắc rằng mình nghe nhầm. Rồi quay lại tiến chậm đến chỗ nó

      -Vừa gì vậy?

      -Tôi lại lần thứ hai đâu đồ đáng ghét!

      - tôi sao?

      Gật rồi nó cúi hẳn đầu xuống đất, nó rất ngượng khi phải những lời đó, tại sao nó lại phải ngỏ lời trước chứ? À ! mới là kẻ ngỏ lời trước, xem như đây là nó trả lời!!

      Khẽ cười cái, ôm lấy nó, cúi xuống

      -Heo ngốc cũng biết nữa sao? Nhưng dù sao rồi nhé! Từ nay là của tôi rồi đấy!

      -............ thấy lạnh sao?

      Tự dưng nghe nó câu ăn nhập, cũng hơi bị hố. Nhưng nhận ra rằng bây giờ đứng dưới mưa. Nắm tay nó lôi mạch vào nhà.

      Thấy nó với vào, hai tên Long và Duy từ cửa nhảy lên ghế như xem tivi. Đợi với nó lên phòng, hai tên lập tức lôi điện thoại ra gọi hai số khác nhau nhưng lại cùng chủ đề.

      -Alo Mi hả, vừa có chuyện tình lạm li bi đát lắm............ bla..... bla.....bla

      -Lam làm gì vậy? Vừa xảy ra kiện vĩ đại...... bô lô...... ba la........

      Trước cửa phòng nó

      -Mau tắm , nhớ sấy tóc cho khô đấy! lại bị cảm tôi lo đâu

      thể tin được, mới vì câu thôi mà bây giờ thái độ của thay đối 180 độ như vậy rồi. ngờ mới câu thôi mà lại quan tâm nó đến độ như vậy!

      -Ờ.......

      Trả lời ngắn gọn, nó vội chạy vào trong thay bộ quần áo ướt ra. Mới dầm mưa chút mà nó cảm thấy chóng mặt rồi. Sấy khô tóc, chợt! bong đèn 120V lên đầu nó kèm theo nụ cười đầy ý, miệng lẩm bẩm

      -Có cơ hội trả thù rồi! Haha

      Vội mở cửa phòng, hí hửng. Nó tung tăng xuống ngồi xem tivi. ngồi sẵn ở đó!
      Chạy đến chỗ....... kế bên Long (tức là ngồi đầu ghế và nó ngồi cuối ghế). ra nó vẫn chưa đủ can đảm để cho mọi người biết và đặc biệt là ba mẹ nó nữa. Họ mà biết chắc thời kì sống của nó được rút ngắn.

      -E hèm, mày làm kì đà cản mũi đấy Duy ạ

      Tên Long quay qua với tên Duy rồi cả hai lại dung dăng dung dẻ nắm tay nhau chỗ khác. Nó vẫn còn ngây thơ lắm nên chẳng hiểu hai tên kia gì. Nhưng lại hiểu, hai tên kia rình mò gì rồi nên mới như vậy. Nhếch môi cười cái rồi lại quay qua chỗ nó hỏi giọng rất chi là thân mật

      -Bảo Nhi à, ăn tối chưa vậy?

      -Ăn tối í hả? Chưa ăn gì hết, bụng tôi đói meo rồi này!

      Ngây thơ trả lời câu hỏi của nhận thấy khác lạ. Chợt quay qua Long, Duy bằng giọng tỉnh bơ

      -Này! Tụi bây xuống nấu ăn !!

      -Gì? Sao mày kêu Nhi ấy! Bình thường là ta làm mà!

      -Mỗi lúc mỗi khác, hôm nay tao thích nhờ tụi bây được ? Cũng như tụi bây ở nhờ nhà của tao ấy!!

      Duy, Long hiểu ý trong câu của , biết rằng mình đắc tội nên đành ngậm ngùi xuống nấu ăn. ra sau cái lần nấu cùng Quân biết nấu kha khá. Ít ra cũng ăn được!!

      Đợi Long, Duy khuất liền xích lại gần chỗ nó. ngờ lại thay đổi đến vậy! Nhưng nó vẫn ngồi im xem tivi!! Thấy vẻ ngu ngơ của nó, lại khẽ nhíu mày! Tìm cách bắt chuyện

      - làm gì vậy?

      thể ngờ rằng bản thân lại đưa ra câu hỏi ngớ ngẩn khi mà lại rành rành ra như vậy, vậy mà nó vẫn trả lời cách thờ ơ

      -Xem tivi!

      Rồi lại im lặng lát, nhìn cái thái độ của nó là khó chịu, cứ như là chưa có gì xảy ra vậy

      -Này, là của tôi rồi nhé! Vậy nhau mà lẽ cứ gọi tôi với mãi như vậy?

      -Ừ nhỉ? Tự hỏi tại sao bằng tuổi mà tôi lại kêu bằng nhỉ? Đáng lí ra phải kêu bằng bạn mới đúng, à , kêu bằng mày tao hay hơn í!!

      -Ya! Cái gì mà mày tao chứ? đùa đó hả?

      -Chứ sao nữa? Nếu muốn như vậy tốt nhất là cứ giữ nguyên như bình thường , vậy nhé!

      tên Long lại nhào tới, chen vào giữa, mặt hí hửng

      -Xuống ăn này!

      -Mấy !!! Nấu theo phong cách siu nhân hả? Mới 5" mà nấu xong rồi??

      -Tôi có biết nấu đâu, hì hì, hôm nay ăn mì gói nhé!! Có trách trách đây này!!- Vừa Long vừa chỉ tay vào

      cũng quên béng mất là hai tên kia biết nấu ăn. Vậy là hôm nay phải ăn mì gói cách oan uổng.

      -Ăn mì gói sao? Vậy hai người nhịn ! mình tôi ăn hai gòi mới đủ

      -Tao cũng vậy!!

      Vậy là nó với chạy xuống cướp cả 4 phần, để cho tên Duy và tên Long méo mặt nấu nước để làm phần khác...



      CHƯƠNG 80

      5:45 Am

      -Này! Heo à, mau dậy !! Dậy mau, dậy mau! Sáng rồi

      Nghe tiếng đập rầm rầm vào cửa nó lồm cồm bò dậy. Chụp cái đồng hồ, muốn tá hỏa với tên này. Sao hôm nay hứng lên lại kêu dậy sớm như vậy chứ? Còn cái cách chuyện của nữa, là kinh khủng! Giả vờ như có gì xảy ra, nó vùi đầu vào gối ngủ tiếp

      Rầm! Rầm!

      thanh ngừng vang vọng nhờ "tên giặc" kia! Giờ có muốn ngủ cũng ngủ được. Tức tối ném cái gối vào cửa, nó nhăn nhó quát

      -YA, CÁI ĐỒ ĐIÊN KIA!! 7h MỚI HỌC CƠ MÀ!! ĐỪNG CÓ PHÁ RỐI GIẤC NGỦ CỦA TÔI!!!

      -Ngủ hoài vậy, thành heo tôi nữa đâu, dậy ăn sang đồ ham ngủ!!

      Ôi trời ơi!! Coi cái cách chuyện của kìa, thay đổi cách trắng trợn, nó nghe mà muốn rợn mình. Biết vậy nó ra đâu có như vậy. Đúng là quan tâm thái quá!! Thôi lếch xác dậy để được yên thân, vừa vào nhà vệ sinh nó vừa báo cho

      -Tôi dậy rồi, đợi 15" !!

      Vào đánh răng mà nó cứ gục lên gục xuống, ngủ thêm được 15" cũng bớt được phần nào chứ! "Đúng là cái đồ chết dẩm, điên, khùng.............."

      xuống nhà với cái mặt chưa tỉnh ngủ là mấy, ngồi ở chiếc ghế salong đọc báo trong lúc chờ. Nhìn chẳng khác ông lão là mấy

      -Này! Long, Duy đâu?

      -Chưa ngủ dậy! Chúng ta thôi!!

      -Ơ! Vậy còn hai người đó sao?

      -Tụi nó sau!

      tò tò theo sau ra ngoài, nó quay qua quay lại tìm tìm, kiếm kiếm. Nhưng cũng thấy chiếc ô tô nằm đâu, chỉ thấy con mô tô đen của nằm chình ình ở kia. Cảm giác bất an trỗi dậy, nó vội hỏi

      -Ô tô đâu? Hay là xe bus?

      -Ô tô bị hư rồi! Hôm nay tạm chiếc này nhé!!

      -Nhưng tôi thấy nâng niu nó dữ lắm mà? Có bao giờ thấy chở ai đâu?

      -Tùy người thôi, nhưng là người đầu tiên, vậy nên hãy tự cảm thấy hạnh phúc !!

      Vừa vừa leo lên xe, thôi ! Sợ gì, chỉ là mô tô thôi, nó tàu lượn siêu tốc vù vù sợ gì chiếc này, lượn cỡ nào cũng đâu bằng tàu lượn siêu tốc.

      -Ôm chặt vào nhé!!

      -Đừng có mơ!!

      -Vậy lọt xe đừng có trách tôi đấy!

      Vừa dứt câu rồ ga vọt phát, làm nó chút nữa là trở thành diễn viên nhào lộn ra khỏi xe. Nhất quyết chịu ôm , nó bám vào phía sau xe. Vận tốc tăng mỗi lúc nhanh, nhất quyết sợ! ÔM!!

      -YA, YA, CỘT ĐIỆN KÌA, YAAAAA!!!!

      đúng là tên đểu thứ thiệt, tìm đủ mọi cách để cho nó sợ, lạng lách đánh võng, bây giờ lại chơi cả chiêu nhắm thẳng vào cột điện, mặc cho nó la ó điên cuồng, vẫn nhắm vào hướng đó

      -CHẠY CHẬM LẠI !!!! YAAAAA!!!!

      - SỢ CHẾT SAO? VẬY ÔM TÔI ! NẾU CHÚNG TA CHẾT CHUNG ĐẤY!!

      - LẼ VÌ CÁI ÔM THÔI MÀ MUỐN GẶP BÁC VƯƠNG HẢ ĐỒ CHẾT TIỆT!!!!

      Hét xong câu đó nó vội buông tay ôm lấy , lúc đó với chịu hạ ga và đổi hướng lái. Nó thở phào nhõm, mặt vẫn còn tái vì sợ, tim khẽ nhói lên. Nhưng nó lại cảm thấy đau. Nó cảm thấy ấm áp khi ở bên cạnh .

      Đỗ xe trước nhà hang lớn, ngờ hôm nay lại ga lăng mời nó ăn mà có điều kiện. Mọi khi đều ăn ở trường, hôm nay lại được ăn nhà hàng. Bước vào trong nhìn xung quanh. Lạ , nhà hàng gì mà thấy bóng người, vắng tanh như chùa bà đanh.

      chị phục vụ đến dẫn nó vào bàn mà gì cả.

      lúc sau bước vào, mặt gian gian. Nó khẽ rùng mình.

      -Sao.... ở đây có ai vậy? Bộ nhà hàng này thức ăn dở lắm hả?

      -Tôi bao hết rồi!!

      với giọng tỉnh bơ, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây. lát sau thức ăn được bày ra, nó ngồi đợi dùng trước vì nó đề phòng cảnh giác. Thấy ăn như có gì nó mới chịu bắt đầu.

      Suốt bữa ăn chẳng gì, nhìn đồng hồ thấy gần trễ giờ, nó vội sách cặp đứng lên

      - thanh toán nhé! Tôi ra ngoài đợi trước đây!!

      -Khoan ! Chưa xong mà!

      Ngồi lại xuống ghế, nó nhìn hỏi

      -Vậy còn cái gì nữa?

      Chợt búng tay phát, chị phục vụ bước ra cùng cái đĩa tay được đậy lại. Nó tò mò biết có gì bên trong, nhưng lại sợ lại giở trò chọc tức nó vậy nên nó cứ nhìn chằm chằm như muốn nhìn xuyên qua bên trong

      - mở ra !

      -Cái gì ở trong đó vậy?

      -Mở rồi biết

      -..... có bỏ con gián vào trong đó vậy?

      Quạ.... quạ.... quạ.....

      đàn quả bay ngang qua đầu , câu của nó làm quê ghê gớm. Suốt ngày nó chỉ biết nghỉ xấu cho thôi, nhìn là biết nó chịu mở, đành đưa tay dở cái nắp lên

      Trong đó có chiếc đồng hồ hình con heo và mảnh giấy với chữ "Happy Birthday". Cầm tờ giấy lên đọc rồi mặt nó lại đần ra, hỏi câu làm muốn lọt khỏi ghế

      -Sinh nhật hả??

      Lấy lại tinh thần, nhìn nó với nửa con mắt rồi lên giọng

      -IQ của bao nhiu vậy đồ heo ngốc, sinh nhật đấy!!

      -Sinh nhật tôi???? Sinh nhật tôi á??

      Nó ngồi lẩm bẩm gì đó rồi lại lôi cái điện thoại ra nhìn vào màn hình. Ngày 25/11, rồi chợt ngớ mặt ra như vẫn chưa nhớ rồi lại "Ờ há" cái, miệng cười toe toét

      -Hôm nay sinh nhật tôi mà!! Nhưng sao lại biết???

      -Bí mật

      -Lam nó cho biết chứ gì?

      -Sao biết?

      Khỏi nó cũng đoán được, chỉ có Lam mới nhớ ngày sinh của người khác thôi. Cái vụ sinh nhật của Mi cũng nhớ nhưng bữa đó lại ham chơi quá nên lại quên.

      Nó cầm cái đồng hồ lên xít xoa. Cái đồng hồ nhìn cứ như con nít, nguyên cái mặt con heo màu hồng, sợi dậy cũng hồng nốt, hai cái lỗ mũi là chỗ giờ. Khẽ nhăn mặt nhìn

      -Này! tặng cái này sao tôi dám đeo cơ chứ? Với lại con heo này chã dễ thương gì hết, nhìn nó cứ như cười chọc tức tôi vậy!

      -Chọc tức đâu mà chọc tức, nhìn nó giống ? Cái này còn giúp cho có thể xem được ngày tháng và hẹn giờ nữa nhé. Được đặt làm riêng đấy, có cái thứ hai đâu!!

      Nó thử bấm cái nút kế bên chiếc đồng hồ và để lên tai nghe thử

      -HEO NGỐC, HEO NGỐC! DẬY MAU! DẬY MAU!

      Nó muốn quăng luôn cái đồng hồ, cứ tưởng rằng nó kêu lắm ai ngờ đâu kêu muốn điếc tai mà lại là cái giọng của nữa chứ!! cười toe toét, là hết chỗ , lườm cái sắc lẽm rồi nó cho cái đồng hồ vào cặp

      -Này! Sao lại bỏ vào cặp? Đeo lên tay !!

      -! Đeo cái này cho người ta cưởi tôi hả? Xấu hổ chết

      -Tôi cười là được rồi!!! Cần gì những người khác!!

      Thế là ngồi cãi qua cãi lại, cuối cùng nó vẫn phải đeo vào. Chị phục vụ nhìn nó khẽ cười khúc khích.

      Tới trường

      Nó tung tăng bước vào, chợt phóng tới nắm lấy tay nó làm nó giật mình

      - làm gì vậy? Bỏ tay ra !!

      - là của tôi rồi, còn sợ gì nữa! Bạn phải có bạn trai cùng chứ!!

      -Yà!! bớt con nít dùm tôi chút !!

      Mặc kệ nó cằn nhằn, vẫn nắm tay nó dung dăng dung dẻ như chốn người, còn bọn con mắt đăm đăm nhìn nó mà . Có tiếng hét thất thanh rằng "Trời ơi, thể như vậy được!!!!!!" Và sau đó là tiếng mấy đứa kia chụm lại kéo con vào y tế. Nó chỉ lo bước cho nhanh nếu sợ phòng y tế hôm nay đủ chỗ chứa vì "đông khách"

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 81

      Cho mãi đến khi lên đến lớp nó mới giật được cái tay của ra. Tăng tăng trở về bàn mặc cho những ánh mắt hình viên đạn bọc vỏ hạt nhân nhắm vào nó, vẻ mặt ngu ngơ làm cho mấy khác lại xì xầm chử-i rủa.

      Lam với Mi thập thò thập thụt với Duy và Long, ánh mắt cũng hứng về phía nó với , to với nhau rồi lại cười hì hì.

      Lạ ! Sắp vào học rồi, Quân đâu sao lại thấy? Nó ngồi xuống bàn, long dấy lên nỗi buồn tả. Có phải vì nó mà hôm nay Quân nghĩ học ? Nếu như vậy cảm thấy buồn lắm

      Chợt nó thấy vật gì đó trong ngăn bàn. Vội lấy ra xem, là chiếc hộp hình vuông lớn, bên có kèm theo tờ giấy. Theo bản tính tò mò nó cầm lên và đọc

      Đọc những dòng mà Quân viết nó cảm thấy bản thân mình có lỗi quá. Từ đầu đến cuối mọi thứ Quân làm là điều vì nó, vậy mà nó lại tổn thương. Nó muốn khóc quá thôi, Quân rất tốt với nó, đến khi nó từ chối tình cảm với Quân Quân vẫn những lời quan tâm nó. Khó chịu quá!

      -Này! Giấy gì vậy?

      Vừa dứt câu hỏi giật ngay tờ giấy tay nó. khó chịu lại còn gặp cái tên này, nó bực bội hét liên hồi, nhào đến giật lại tờ giấy

      -Trả cho tôi! Trả đây!............ Tôi trả đây

      đúng là cái đồ đáng ghét, ỷ bản thân cao hơn nó nên giơ tờ giấy lên đến tận trời, nó làm cách nào cũng thể với tới được. buồn rồi còn bị chọc tức, nhịn được nữa, nó dậm chân thình thịch chạy về chỗ ụp mặt xuống bàn khóc tức tưởi.

      Thấy nó vậy vội chạy tới, mặt lấm lét vì biết lỗi. Luôn miệng xin lỗi nó, tìm đủ mọi cách để cho nó ngước mặt lên, vậy mà nó cứ đưa tay đẩy đầu ra, miệng cứ mãi câu "Tránh ra" làm chỉ dám đưa tờ giấy cho nó rồi cứ ngồi lay người nó mà chẳng dám làm gì khác

      Đám con trong lớp nhìn hành động của , mặt đứa nào cũng bị biến dạng. Đứa há hốc mồm mắt trợn lên tay chỉ vào , đứa lại rằng bị mất trí và phòng y tế lại them người.........

      -Bảo Nhi! Đừng khóc mà, tôi xin lỗi! Trả cho rồi này! Mau nín mà!!! mà khóc nữa là tôi khóc theo luôn đấy!!

      Cách chuyện cứ như con nít của làm nó bật cười ngước mặt lên nhưng vẫn làm ra vẻ giận dỗi. Mi, Lam lại quá bất ngờ vì câu đó, còn Long Duy lại ngờ bệnh cũ của bộc phát. là cũ chứ ít ra cũng hơn 7, 8 năm rồi chưa bao giờ như vậy.

      Lấy tay lau nước mắt, nó quay qua nhìn , rồi mặt gian gian nhưng lại thể ra bên ngoài, mặt vẫn giận dỗi

      -Hết giận rồi phải ?

      Chỉ chờ câu đó nó liền đáp

      -Tôi giận nữa! Trừ khi........ phải nghe lời tôi!!

      -...............- đơ vài giây, thôi rồi, bây giờ đến lượt chịu trận- Ok!!

      Gật đầu cái rụp, đồng ý nhưng với cái đầu đầy ma lanh của mình đâu dễ dàng gì mà để cho nó ra điều kiện dễ dàng. Chỉ gật đầu thế thôi rồi có cách xử lí của riêng !

      Nó cười khoái chí nghĩ ra mấy trò để chọc tức . Còn Mi, Lam chỉ biết lắc đầu nhìn nó ngán ngẩm. nhau kiểu gì mà cứ tìm cách chôi khăm nhau. Cặp này đúng là khó hiểu.

      Tiết Toán

      Vì gần đến ngày thi nên thầy cho lớp mấy bài nâng cao để rèn luyện. là nâng cao nhưng ra nó lại thuộc dạng gần bằng đề đại học. bài Hình Học, có khi làm hết mấy trang giấy mới giải được câu.

      Ngồi hì hục tính tính vẽ vẽ, cuối cùng nó cùng giải ra được bài toán có dấu sao (*). Vì nghĩ rằng "Ta đây là số " và chưa giải ra, nên nghĩ bụng định làm cho xấu mặt, liền quay qua ra lệnh

      -Này! mau giơ tay lên bảng giải bài đó !!

      chần chừ giây nào, liền giơ tay và miệng hô to

      -Thưa thầy! Giải bài 5

      Ông thầy gật gật rồi kêu lên. Còn nó chống mắt lên để xem viết được mấy dòng.

      Rẹt rẹt rẹt......... xẹt xẹt xẹt..........!!!

      Nó mở căng mắt và há hốc mồm, giải được, những giải được mà còn giải ngắn hơn cả nó. thể tin được, rang lúc nãy nó thấy còn chẳng thèm cầm bút lên làm sao mà có thể giải được cơ chứ? lẽ nhìn để bài thôi là có thể giải ra được sao?

      bước về chỗ với ánh mắt ngưỡng mộ của đám con . Nhìn qua chỗ nó cười tươi tươi

      -Tôi giải rồi đó, chép !! Nãy giờ giải ra phải ?

      câu làm nó quê quá, giả vờ như nghe liền cúi đầu làm tiếp bài khác. Chép lại bài giải của , tự hỏi lòng tại sao lại nghĩ ra cách này mà lại cách kia cho nó dài dòng. Chép vào và rút kinh nghiệm, lần sau nhất định giải ngắn

      Kế hoạch đầu xem như thất bại!!

      Giờ ra chơi

      -Này! mua đồ ăn cho 5 người chúng tôi nhé!!

      với sau khi đuổi đám con chỗ khác với câu "Ai còn đứng đây nữa tôi đuổi học hết!!"

      Nghe nó xong chỉ khẽ cười cái rồi đưa tay phẩy phẩy ai đó. Cậu nhóc lớp 10 chạy tới. Đó là Tuấn người "trợ lí" của

      -Hội Trưởng gọi em có việc gì ạ?

      -Mua cho tôi 6 phần ăn!!

      chỉ ngắn gọn như vậy Tuấn gật đầu phát rồi bước ngay lập tức. Nó chẳng kịp gọi lại, nó muốn mua cơ mà. Đúng là!!

      -Này!! Tôi mua mà!

      -Có rồi đây!!

      Thoắt cái Tuấn mua đủ 6 phần, càng ngày càng thấy oai , cái là có ngay, làm cái gì cũng được. Ngay cả nấu ăn cũng biết nấu. ra có gì mà biết làm chứ???

      Ăn trong tức tối, nó hết cách để chơi khăm rồi, chẳng có món nào thành công cả! "Ax....... Thôi sau này tính tiếp"

      Giờ về

      -Này! Hôm nay về trước nhé, tôi có việc!!

      Chạy đến chỗ thông báo, nó trông có vẻ rất hớn hở

      -Việc gì?

      -Tôi về thăm ba mẹ!

      -Tôi cũng muốn !!

      - làm gì?

      -Tôi là bạn trai của mà!!

      Lầm bầm, làu bàu,....... Rốt cuộc vẫn đeo bám lấy nó. Bây giờ mới chịu lộ bản chất của mình sao??? là con nít chịu nổi.

      Ôm cặp định bước lại bị giật phăng. Nó ngơ ngác nhìn

      -Để tôi xách cho

      Điên mất! Mặc kệ xách cặp cho nó, nó bỏ nhanh để khỏi bị làm cho xấu hổ thêm nữa. tay xách hai cái cặp tay nắm lấy tay nó. Cứ như là sợ mất nó hay sao í!

      Còn nó cứ ôm khư khư lấy cái hộp quà của Quân mà them nhìn lấy cái. Làm ghen với..... cái hộp

      -Hộp gì vậy? Sao lại cứ ôm khư khư vậy chứ? Để tôi cầm dùm cho!!

      Vừa nghe nó liền ôm cái hộp qua bên để cho động tới, nghiêm mặt

      - mà động vào là tôi chuyện với luôn đấy!

      Nghe vậy nên lại thôi



      CHƯƠNG 82

      Về nhà nó

      Bước xuống xe, đưa tay vào trong để vặn ổ khóa, nó chạy vào nhà í ới, chạy khắp phòng

      -Mama ơi, con về rồi đây!! MAMA!!!

      Nghe tiếng động, mẹ nó từ trong phòng bước ra. Vừa nhìn thấy bà nó chạy tới ôm chặt như để thỏa bao thương nhớ bấy lâu nay.

      Mẹ nó cũng ôm lấy nó, thấy đứa con bao lâu nay mới về bà vui lắm. Có khi còn vui hơn cả nó nữa, nghe tiếng thút thít bà ôm nó vỗ về và nhàng

      -Con ngốc về rồi sao! Con bé này, mới được có mấy ngày mà khóc như vậy rồi sau này làm sao mà tự lập được chứ?

      -Hic..... Tại con nhớ mẹ quá!!

      kìm chế được nữa, nó nhớ ba và mẹ, nó xem họ như ba mẹ ruột của nó. Được ôm bà nó lại cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy như được ôm chính người mẹ của mình.

      -Ba đâu rồi mẹ?

      -À! Ba con cùng với mấy người bạn rồi!

      từ ngoài bước vào trong, cúi đầu chào cách đầy kính cẩn, miệng cười tươi, nó nhìn còn thấy rùng mình.

      -Cháu chào bác!!

      Mẹ nó khá ngạc nhiên, bà nghĩ rằng nó cùng với . Cũng may là ba nó có ở nhà, nếu ông nghiêm mặt mà nhìn buông để đoán xem là gì của nó. Tất nhiên chuyện mà lộ là roi vào mông như chơi.

      -Hai đứa vào phòng khách ngồi chơi ! Mẹ lấy nước!

      -Để con lấy phụ cho ạ!

      -Thôi được rồi, con cứ ngồi đó !!

      Quay qua nhìn thấy lại ngoắc ngoắc, nó bước tới với gương mặt méo xệch. Tất nhiên là thể ngồi gần được, nhưng cũng ngồi quá xa. Bật kênh phim hoạt hình thích, nó chỉnh lương lớn chút để tránh trường hợp mẹ nó nghe hai đưa chuyện

      -Dù gì chúng ta nhau rồi, có nên cho ba mẹ biết nhỉ?

      - được!!- Vừa nghe dứt câu nó liền nhảy lên phát, miệng liên hồi hăm dọa- ra là tôi bóp cổ chết ngay tại chỗ đấy!!

      - được sao? Tại sao lại được, ba tôi biết rồi cũng phải để cho ba biết luôn, như vậy mới công bằng- Rồi chợt lại kêu to- Bác cháu......

      Nó vội nhào tới bịt miệng , mặt chuyển xang màu xanh, lòng thầm mong mẹ nó nghe gọi

      -Này, hứa là nghe lời tôi rồi mà, được ra chuyện này!!

      -Nhưng tôi muốn !!

      Và thế là lại kéo tay nó ra để tìm cách lớn. Nó lại ra sức bịt lấy miệng . Nhìn là biết giả vờ để cho nó bịt miệng chứ với sức của tay thôi là có thế lôi được cả hai tay nó xuống rồi. Quay qua nhìn nó lại giở trò

      -Được thôi! Mua chuộc tôi ?

      -Mua chuộc á?................. Lấy đồng hồ ?

      Nó ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn , rồi lại chỉ vào cái đồng hồ con heo mà tặng, làm cho mặt thừ ra rồi lại định gọi to mẹ nó lần nữa. Lại lần nữa bịt miệng , nó đành xuống nước

      -Thôi được thôi được!! muốn gì?

      Tay chỉ chỉ vào má, miệng buông câu làm nó muốn lọt ghế

      -Hôn cái!!

      -Gì mà hôn chứ? Tôi với đâu có gì đâu mà phải hôn???

      -Ya, đừng định chấm dứt mọi chuyện tại đây nhé! Bây giờ làm chứ gì! Vậy tôi cho bác biết!!

      Vừa vừa đứng dậy chân bước về phía nhà bếp

      -Ok, ok!! Tôi hôn được chưa??

      Nghe nó chịu thua liền cười thỏa mãn ngồi xuống, đưa cái mặt thấy ghét của mình ra. Nó đỏ mặt chồm tới hôn , chợt quay phắt qua và chụt!! Môi chạm môi!

      Ngượng quá nên nó quay qua chỗ khác, mắt hướng vào xem tivi như có chuyện gì, nhưng ra tim nó lại đập loạn xạ

      Nhìn gương mặt đỏ hồng lên của nó, lại cười khoái chí. Đầu lại tiếp tục nghĩ ra mấy trò làm cho nó ngượng mới chịu được, lại tiếp tục trò vui của mình, quay qua nó

      -Này, tôi kêu hôn má mà, cái lúc nãy tính! Hôn lại !!

      -Sa.. sao??? vừa phải thôi chứ!! Cái đồ chết tiệt, đừng có hòng mà lợi dụng nhé! Tôi hoàn thành như muốn rồi con gì! Chỉ tại xoay mặt qua chứ đâu phải tại tôi hôn nhầm chỗ!!

      Mặc dù rất tức tối nhưng nó vẫn phải cố kìm nén, khẽ để mẹ nó nghe thấy. Còn vẫn tỏ ra thích thú với "công việc" chọc nó

      -Tôi biết, phải nhắm cho đúng chỗ chứ, tôi thích xoay đâu là quyền của tôi! chịu hôn lại tôi ra hết cho mẹ biết!!

      Tức tối, nó nhịn nổi nữa. Bản thân là con cứ bắt nạt nó như vậy mãi, là hết chỗ

      -Này hôn!!

      Dẫm vào chân phát rồi nó ôm hộp quà đặt bàn thẳng lên phòng, để lại ngồi ôm chân và gọi theo nó

      Mở cửa bước vào bên trong, mọi thứ vẫn như vậy, cái bàn vẫn vậy, cái giường vẫn như trước, có gì thay đổi. Nó nhớ quá mất!! Ngồi lên chiếc giường thân , nó lấy hộp quà của Quân và từ từ mở ra

      Bên trong là con gấu panda ôm trái tim có dòng chữ "BF Q & N", cổ còn có đeo sợi dây. Mặt dậy là chiếc chìa khóa, nó chưa hiểu đó là gì nhưng nó giữ gìn món quà này

      Ôm con gấu của Quân nằm xuống, nó ngủ lúc nào hay. Có lẽ đây là chiếc giường của nó nên nó mới dễ ngủ như vậy.

      Sau lúc chuyện với mẹ nó mà vẫn chưa thấy nó xuống, mò lên phòng.

      Gõ cửa mãi mà chẳng thấy nó gì, tò mò bước vào, mặt mày lấm la lấm lét, lén la lén lút, tới định đắp chăn cho nó, chợt nhìn thấy con gấu nhưng tay nó lại che mất phần dòng chữ

      Nhưng mà dù thế nào nó cũng được ôm con gấu phải của tặng. Đưa tay định giật con gấu ra lại bị nó ôm chặt vào, mặt khẽ nhăn lại rồi miêng cứ "ưm ưm" như khó chịu. đành buông tay ra, mặt khó chịu

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 83

      Sau lúc ngủ, chỉ vì trong giấc mơ được bay nhảy cứ bị cái tên đáng ghét nào đó níu níu lại. Và cuối cùng là tỉnh giấc vì bị gạt chân ngã.

      Dụi dụi mắt ngồi dậy, giật mình vì gương mặt đập vào mắt nó, vẻ mặt lạnh băng nhìn cứ như ma vậy, chẳng hiểu cầm điện thoại làm gì nữa.

      -Này! làm gì trong phòng của tôi vậy?

      -Tham quan!!

      -Hay nhỉ? Ai cho tham quan phòng tôi? ra mau!!!

      -Tôi thích ở đây!......... ôm con gấu của ai vậy? Con thỏ bông tôi cho đâu?

      để ý gì tới gương mặt , nó trả lời thành cách ngây thơ

      -Đây là con gấu Quân tặng sinh nhật tôi, con thỏ bông của ở nhà ấy!!

      -Này! Bạn gì mà kì quá vậy? Đồ bạn trai tặng lại ôm mà ôm đồ người khác tặng là sao? Đưa con gấu đây!!

      -! thích lấy con thỏ bông của ấy! Đây là con gấu của tôi!!

      Sau màn tranh cãi là màn tranh giành. nhào đến "cướp" con gấu với vẻ mặt nhăn nhó. Gì chứ quà của ai cũng được, nhưng quà của Quân chẳng thích nó ôm như vậy tí nào.

      lại ra sức ôm con gấu chặt bên mình, miệng ngừng la hét

      -Ya! Đây là gấu của tôi mà!! Ai cho động vào? Buông tay ra mau!!!

      -Để tôi xem con gấu có chữ gì mà lại ôm ấp nó đến vậy, đưa đây mau!!

      -! Buông tay ra!!

      Cốc... cốc!!

      Nghe tiếng gõ cửa phòng, vội buông tay ra. Thôi chết rồi, nãy giờ nó hét to như vậy, biết mẹ nó có nghe nữa. Ax, là.....! Cái đồ chết tiệt mà! Chẳng biết nó ở cái điểm nào nữa. Mặt lo lắng bước ra mở cửa, nó giọng hỏi

      -Mẹ gọi con hả?

      Bà khẽ nhăn mặt tỏ vẻ vừa ý vì vụ ầm ĩ vừa rồi, nhưng vẫn trách mà lại báo cho nó câu

      -Ba con về rồi đấy!! Chảy tóc lại cho ngay ngắn rồi xuống chào ba !!

      -Ba về rồi sao? Con biết rồi, mẹ chờ con chút!

      Ơ thôi! Chết rồi! Còn sao? Giải thích với ba việc ở trong phòng mình như thế nào đây? được, phải giấu chỗ khác thôi!!

      -Đừng lo! Cứ tôi tham quan là được

      tới với nó câu cứ như là vừa đọc được suy nghĩ của nó vậy. Suy nghĩ gì đó rồi nó lại đứng gật gật mình như kẻ ngố. Bước ra cửa theo .

      Vừa nhìn thấy ba nó vội nhào tới ôm chầm lấy ông. Tuy ba nó có nghiêm khắc nhưng ông thương nó lắm, nó biết điều đó và nó cũng dành rất nhiều tình cảm cho ông.

      Ba cũng ôm lấy nó, gương mặt in dấu những vết chân chim vì năm tháng khẽ ánh lên niềm hạnh phúc

      -Con chịu về thăm ba rồi đó hả?

      -Dạ!! Con nhớ ba muốn chết luôn á!

      - ? Hay là lấy lòng ba vậy?

      - mà! Ba tin con của ba hả? Con biết đâu, mới có mấy ngày mà ba tin con ba nữa

      giọng nũng nịu làm ra vẻ giận dỗi, ông bật cười xoa đầu nó

      -Tin, ba tin con ba. Được chưa!!

      Nó cười tít mắt, gật gật đầu ra vẻ ưng ý. Như phép tắt mọi ngày, nó chạy xuống lấy cho ba ly nước

      Đặt lên bàn, nó ngồi xuống cạnh ba, ngồi đối diện cùng mẹ nó

      Nhấp ngụm nước, ông quay qua nó hỏi

      -Dạo này sao rồi? Con tiếp nhận công việc có tốt ?

      -Dạ tốt, hì hì!

      -Vậy con làm việc gì ở công ty?

      -Ờ........ Dạ...... Con làm thư kí ạ!

      Câu hỏi của ông làm nó lúng túng rồi lại buông ra đại chức vụ, mồ hôi bắt đầu túa ra theo. Thấy vẻ mặt như mọi chuyện sắp bị lộ ra của nó, vội lên tiếng đỡ lời

      -Đúng rồi thưa bác! Nhi làm thư kí cho cháu!

      Gật đầu như hiểu và sau đó ông lại quay qua hỏi chuyện hỏi nó nữa. Hỏi câu nào cũng đều trả lời cách nhanh gọn và chính xác. Cứ như là ba nó tìm hiểu trước chỉ để chờ hỏi vậy. Lúc này ông mới gật gù như hoàn toàn tin tưởng vào nó với . Quay qua khẽ xoa đầu nó rồi ba nó lại

      -Con phải nhớ học hỏi cậu Phong nhé! Cậu Phong rất giỏi đấy!

      Nghe ba nó cũng chỉ biết gật đầu rồi "Dạ" vài tiếng như hiểu ý, nhưng ra trong lòng lại văng vẳng mấy câu đại loại như là " ta mà tốt ấy! Người gì đâu mà toàn bắt nạt bạn ...... Nhìn cái mặt lúc nào cũng đểu........ Tại sao mình lại thích con người như vậy nhỉ?...... Khó hiểu....."

      Mặt trời dần buông xuống, trời cũng chập tối. Nó chạy vào phụ mẹ nấu bữa tối. Bà khá bất ngờ khi nó đột ngột chạy vào buông ra câu "Mẹ ơi để con nấu phụ cho". Lúc đầu bà cho vì cứ nghĩ là nó chỉ có ý định "muốn giúp" thôi, nhưng sau khi thấy nó bắt đầu xào xào nấu nấu, tay bỏ gia vị thoăn thoắt, mẹ nó mới bắt đầu tin tưởng.

      Nhắm thử miếng, ra nó chỉ đạt mức gọi là biết nấu thôi chứ chưa đạt mức "ok", vì tại bà khẽ nhăn mặt vì hơi mặn, nhưng vẫn quay qua nó cười tươi, đưa ngón cái lên trước

      -Ngon lắm!!

      Làm nó khoái chí cười tít mắt, các món ăn được bày lên bàn. Nó lấy đồ bới cơm rồi múc cho ba mẹ, như thói quen, nó lên tiếng

      -Mời ba mẹ ăn cơm!!

      Và bỏ qua bên, làm cho khẽ nhíu mày. Mẹ nó cũng nhìn thấy vẻ mặt của , nhưng bà chỉ nghĩ đơn thuần là vì nó mời vị "giám đốc" đây! Khẽ quay qua nhắc!

      -Con phải mời cả cậu Phong nữa chứ!!

      -Sao? À..... Dạ....... Mời giám đốc ăn cơm!!

      mà gằn từng chữ với vẻ khó chịu, đến khi mẹ nó lại quay qua vì thái độ của nó nó lại cười hì hì như có gì và cắm cúi ăn

      Mọi người đều ăn và đều..... tránh cái món của nó. "Huhu! Lâu lâu người ta mới làm mà còn bị ế nữa là sao??" trách ba mẹ vì ra chỉ có ba mẹ là tránh thôi, còn vẫn ăn bình thường. Chắc là vì ăn quen rồi! Chỉ vì mấy lần chỉ nó rằng phải chỉnh lại liều lượng muối chẳng ăn nhằm gì, nhắc rồi lại sai nên đành ăn như vậy!!

      Thôi còn trẻ, cứ để ăn cho đủ I-ốt, còn ba mẹ nó lớn tuổi rồi, ăn cũng được, chứ cứ ép họ ăn lỡ như lên huyết áp tiêu.

      Hôm nay là ngày hạnh phúc đối với nó! Mọi thứ đều "thuận buồm xuôi gió" trừ việc Quân bỏ . Sau khi dọn dẹp xong đống chén mà đúng hơn là chỉ có mẹ nó làm vì nó rửa ít nhất phải vỡ 1 hoặc 2 cái. Chẳng có hôm nào mà nó làm toàn vẹn

      -Thưa ba mẹ con !

      Cúi đầu chào ba mẹ cái đầy tiếc nuối, cố gắng kéo dài thời gian nhiều lắm rồi, vả lại ngày mai còn phải học nữa nên thể ở lại lâu hơn. Bước theo ra xe, chợt nó nhớ ra là mình để quên con gấu của Quân, vội chạy vào trong

      -Đợi chút, tôi vào lấy con gấu!!

      -Ya, lấy cũng được!! Này.... này

      Chưa kịp xong chạy mất, chẳng biết làm gì hơn là đứng chờ.

      Thấy nó tung tăng chạy ra cùng con gấu lại khẽ lườm phát. cảm thấy ghen với mọi thứ mà nó có nếu như phải là của tặng, chẳng thích nó quá âu yếm món đồ nào đó....... ngoài ( là hoang tưởng, hehe)

      Lên ga và phóng vút , ngày mai chính thức thực vở kịch High School Musical và nó cầu mong cho "diễn viên chính" bình an vô để nó thoát nạn


      CHƯƠNG 84

      Hôm nay tất cả mọi học sinh đều hội tụ về kháng phòng. Sáng nay là vở High School Musical 1, tất cả mọi người đều được trang điểm và biến hóa, trông ai cũng xinh đẹp.

      Nguyệt Mỹ được thủ vai chính. Nhìn con bé rất xinh trong bộ váy, nhìn con bé như búp bê vậy mà hiểu sao lại có những suy nghĩ và hành động có thể là tàn bạo chỉ vì người...... vì

      Từ hôm đó con bé né tránh nó và cũng có vẻ rất buồn. Chắc là con bé cảm thấy hối hận, tuy rằng nó ra mọi chuyện là vì Nguyệt Mỹ nhưng có nghĩa là nó tha thứ cho con bé.

      Nó, , Long, Mi, Duy, Lam ngồi ở dãy thứ 3 và khá gần sân khấu. Khả năng diễn xuất của Nguyệt Mỹ rất tốt và cả giọng hát cũng khá hay. Con bé làm cho mọi người phải chăm chú lên sân khấu. Suy cho cùng con bé chỉ xấu ở khoảng tính cách thôi, còn lại đều tốt.

      Lâu lâu lại thấy Nguyệt Mỹ khẽ đưa mắt lén nhìn và nó chẳng thích điều đó chút nào. Tự dưng cảm thấy chẳng muốn xem nữa, muốn lôi quách ra ngoài cho xong.

      5" sau

      zz.....ZZ.....ZZZ............

      thả hồn chu du cùng mây gió. Chắc vì phải thức dậy sớm cùng với việc xem nhạc kịch giúp đưa nó vào giấc ngủ nhanh chóng. Ngồi gật lên gật xuống, quay qua nhìn cái mặt nó rồi lại khẽ cười. Đưa tay lôi thẳng đầu nó dựa lên vai làm cả tá con đều ghen tức với nó.

      Nó ngủ say đến độ kịch kết thúc mà vẫn chưa ngủ dậy. Phải chăng vì "chỗ ngủ" quá thoải mái hay vì trong giấc mơ nó cảm nhận được thứ gì đó chạm vào môi và rất ngọt ngào

      Khi buổi diễn kết thúc và mọi người đều rời , chính lúc này lén hôn nó. Chỉ có và Nguyệt Mỹ đứng sau cánh gà biết chuyện này và sắc mặt của con bé hề tốt tí nào

      ngồi bấm bấm gì cái đồng hồ con heo và sau đó kéo lên đưa sát tai nó. 3.....2......1

      HEO NGỐC, HEO NGỐC! DẬY MAU! DẬY MAU!

      Cái đồng hồ cứ như cái loa phát thanh làm nó giật bắn mình. Dụi dụi mắt nhìn xung quanh, mọi người hết chỉ thấy ngồi cười khoái chí, mặt lại gian gian. Nó khẽ nhíu mày nhìn , cố gắng đoán xem làm gì và tất nhiên là mọi suy diễn của nó về đều " mấy" tốt đẹp.

      -Này, vừa làm gì vậy hả? Sao mặt gian quá vậy?

      -Tôi có làm gì đâu? ngủ gối lên vai tôi cả buổi làm tôi mỏi muốn chết, vậy mà biết cảm ơn mà lại nghi ngờ tôi nữa sao?

      vừa vừa làm mặt nhăn nhó, tay xoay xoay vai như để bớt mỏi. Thấy vậy nó liền tin cái rụp, chẳng hiểu sao tự dưng lại nhào tới.... bóp vai cho và biết lỗi

      -Xin lỗi nha, có mỏi lắm ?

      cười khoái chí vì được nó lo lắng, nhưng ngờ đâu chỉ là tưởng bở. Nó nhào tới bóp vai và bóp với lực kèm theo xác khí tỏa ra dày đặc. Làm la oai oái, cố gắng lôi cái vai tội nghiệp của mình ra khỏi tay nó

      -Ya! Ya! Thả ra, thả ra mau! muốn ám sát tôi sao?

      -Giết chết tôi càng vui!!

      rồi nó đứng lên bỏ mạch. là khổ sở, đến phần 2 rồi, bây giờ là lúc nó được ngồi dưới kháng đài nữa mà phải ra sau cánh gà chuẩn bị chờ tới lượt thay thế (nếu cần)

      -Này! ăn , từ bây giờ đến lúc diễn còn 2 tiếng nữa mà! Cần gì phải vội!!

      -Hic, tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi phải ở lại phụ mọi người dựng lại cảnh sân khấu, vì cảnh thay đổi nhiều nên phải làm nhanh, 2 tiếng có khi là ít quá ấy!

      -Vậy tôi mua nhé!

      Lạ , sao cách chuyện của lại thay đổi quá như vậy chứ? Nó..... cảm thấy lạ. Nhưng như vậy có khi lại tốt hơn, cười cái rồi nó gật đầu cái rụp. Lần này kêu người mua như mấy lần trước nữa mà tự mua luôn, nhìn mà cảm động quá!!

      15" Sau

      Sau khi phụ mọi người trang trí xong đống dây lên, lúc này bụng nó lại bắt đầu kêu réo. Định bước tìm chợt thấy đứng ngay cửa ra vào, chuyện với ai đó...... Là Hoàng Yến!! "Sao? gì mà lại cười cơ chứ? Ax, chuyện với con mà lại cười như vậy. định hút hồn người ta sao? Đồ đáng ghét! biết là chị ta thích sao, vậy còn cười nữa!! Ya! Đừng có cười nữa mà!!!" Nó muốn hét lên với như vậy. Nhưng làm sao có thể nghe được những lời trong đầu nó cơ chứ? Nếu có phải là con người rồi. Bực bội, nó bước chỗ khác luôn.

      tiến lại phía chỗ nó và đưa hai hộp thức ăn lên trước mặt nó, miệng cười tươi.

      -Mua rồi đây! Mau ăn !

      - đói!!

      Nó trả lời ngắn gọn, mặc cho mặt đực ra đấy mà hiểu chuyện gì. ràng lúc nãy nó còn vui vẻ kêu mua, bây giờ lại giở chứng chịu ăn là sao?

      -9 giờ hơn rồi mà đói sao?

      - đói!

      - đói nhưng tôi đói, mà tôi muốn ra ăn cùng với tôi!!

      - thích

      -Này, ăn là tôi ăn hết đấy nhé

      -Ăn hết

      -Tôi ăn hết đấy!!

      Rồi bỗng dưng cứ như quá khó chịu, nó hét toáng lên

      - MÀ ĂN VỚI NGƯỜI TA ẤY! ĂN VỚI TÔI LÀM GÌ?

      Tiếng hét của nó làm ngơ ngác, và nhanh chóng hiểu ra tại sao nó lại cư xử như vậy. Tất cả là vì Hoàng Yến

      -Bạn của tôi ghen đó sao? Vui !

      -Ai..... Ai thèm ghen chứ? Tôi muốn ăn

      -Thôi ăn , lại đói chết. Tôi chỉ chuyện với chị ta thôi, lẽ cũng giận sao?

      -Ai thèm giận!!

      Và cứ thế, vì cái tính trẻ con của nó mà phải ngồi năn nỉ muốn gãy lưỡi nó mới chịu ăn. Đáng lí ra để năn nỉ nhiều như vậy đâu, nhưng chỉ vì nó hỏi hai người chuyện gì chịu nên mới làm cho nó khó chịu như vậy. Chẳng biết có việc gì mà lại giấu nữa!!!

      Đến giờ rồi, mọi người lại tụ về kháng phòng. Vì nó là người dự bị nên phải đứng trong cánh gà chứ ngồi ở phía dưới nữa. Và điều này đồng nghĩa với việc nó phải đứng chăm chú xem hết.

      Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi hết thời gian giải lao giữa vở kịch (giống như quảng cáo lúc chiếu phim) mà "nhân vật chính" biến mất. Mọi người nháo nhào chạy tìm. Và người nháo nhào nhất ở đây ai khác chính là nó. Chạy mọi ngóc ngách của kháng phòng để tìm cho bằng được người con đó. Nếu nó chết mất

      Gần hết giờ rồi, nó bắt đầu bị lôi để biến hóa, mặc dù nhìn cầu cứu nhưng cũng chẳng giúp gì được. Chợt! Xuất rồi. Nó mừng tả [làm mọi người hú hồn, ai đọc cũng hú hồn :))]. Mọi người nhào đến hỏi thăm, hóa ra ấy chỉ định ra ngoài lấy đồ rồi trở vào. Làm cho nó chút nữa là lại lên cơn đau tim.

      Từ lúc đó "trở về" nó luôn miệng cầu nguyện. Cầu cho buổi diễn bị giáng đoạn như vậy lần nào nữa.

      Buổi diễn kết thúc

      Thành công rồi!! Nó sống rồi, mọi thứ cuối cùng cũng suông sẻ. Chẳng hiểu vì quá vui khi thoát nạn hay sao mà nó lại nắm lấy tay dung dăng dung dẻ, miệng cứ cười tươi làm cho thoáng ngỡ ngàn nhưng chỉ vài giây sau đó là liền dung dăng dung dẻ cùng nó

      Chợt thấy Hoàng Yến tiến tới chỗ nó, sắc mặt nó liền thay đổi. hiểu sao mặc dù rất muốn ghét chị ta nhưng nó lại ghét được. Chị ta có cái gì đó rất thân quen mà nó tài nào ghét bỏ được. Phải chăng vì Hoàng Yến là bóng hình của chị nó?

      -Chào nhóc, nhóc may mắn lắm nhé, nếu bé mà kia mà biến mất có chuyện hay để xem rồi. tiếc vì ấy lại bất ngờ xuất , nhưng nhóc đừng lo, rồi có bất ngờ cho nhóc

      câu đầy ý, trước khi bỏ chị ta còn nhìn cười cái mà may lại để cho nó nhìn thấy. Ngay lập tức thứ gì đó len lỏi trong lòng nó trổi lên. Là tức giận "Gì mà nhóc chứ? Gì mà bất ngờ!! Ax...." mặc dù cười lại nhưng ràng là có đón nhận nụ cười kia. là đáng ghét, đáng ghét! Giật tay mình ra khỏi tay

      -Ax, nóng nực mà còn nắm tay nắm chân

      Buông ra lời biện hộ cho hành động của mình rồi nó bỏ mạch. lại cười cái khoái chí rồi vội chạy theo. ràng là nó ghen như vậy, vậy chắc nó nhiều lắm. Chỉ nghĩ vậy thôi cũng làm cho muốn cười ngừng vì vui rồi

      để cho nó rút tay ra nữa, nắm chặt chặt. Làm cho nó mặt nhăn nhó cố kéo tay mình ra. Nhưng cuối cùng lại thất bại và cứ phải để im cho nắm, nhưng miệng vẫn cứ tiếp tục lầm bầm

      Thời gian nghỉ trôi nhanh, trong suốt thời gian đó nó chẳng thèm câu nào với , mặc cho làm đủ trò. Đến khi sắp vào nó mới chịu lên tiếng

      -Ok, vào xem, đừng có lải nhải nữa được hả cái đồ chết bầm!!

      -Được rồi, vào thôi! Đừng ngủ nữa đấy, mỏi vai lắm!!

      Trước khi vào mà vẫn còn thích chọc giận nó nữa cơ mà. Đúng là cái đồ.......!

      Phần 3 được Hoàng Yến thủ vai chính. Chị ấy nhìn xinh cực, lại còn hát hay nữa. Trong ba vở kịch nó cảm thấy Hoàng Yến là người thu hút được nhiều ánh nhìn nhất. Còn bạn diễn cùng chị ấy......... Chẳng phải là cái người vệ sĩ đó sao? Cái tên Thiên Vũ gì gì ấy!! Lạ , sao lại có thể như vậy được nhỉ.

      Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn chị ấy diễn, thoáng chốc nó lại muốn được đứng đó, chỉ là thoáng chốc thôi! Chứ nó sợ lắm, để dám lên đó diễn ít ra có khi phải chích cho nó mấy chục mũi kháng "sợ hãi" lúc đó nó mới diễn được như thế kia

      Mọi chuyện dường như rất êm xui, cho tới khi lúc chị giải lao để thay đổi phân đoạn và cảnh diễn lại lần nữa nhân vật chính biến mất. Hoàng Yến biến mất

      Nó vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, bỗng chị bên văn nghệ chạy đến chỗ nó và lôi vào trong. Nó vẫn con chưa hiểu chuyện gì chị ấy liền giải thích

      -Em hãy giúp chị với, Hoàng Yến bận đột xuất rồi, ấy trở về nhưng ít nhất là 15" nữa, kịp mất. Người dự bị thấy xuất , em vào diễn thay thế được ? sao đâu em, chỉ là lên hát bài thôi là ok, được chứ?

      -S....Sao ạ? K... được đâu. Em.........

      Nó chưa kịp trăn trối xong bị chị ấy lôi tọt phát vào phòng và biến hóa. Nhấn nó ngồi xuống ghế, chị khác chạy đến và làm cách cấp tốc. Tóc cột cao chỉ với cái rẹt nó được xõa xuống. Sau đó là lớp phấn, chút son bóng, và chút má hồng. Thay bộ đầm mà trắng kem viền ren. Và nó bị đẩy ra đứng chuẩn bị sẵn.

      Cơ thể nó bây giờ cứng đờ, nó biết phải làm gì bởi sở dĩ nó chỉ coi phim nhiều thôi chứ nó có tập đóng bao giờ đâu, đằng này lại là vai chính nữa. Bây giờ nó lại nghĩ tới những gì lúc nãy, lẽ chỉ vì thoáng mong muốn được lên đây thôi mà bây giờ nó lại "linh" đến vậy sao? Hu hu, nó hối hận quá, nó nghĩ rằng mọi chuyện thành ra thế này. Đứng và run bần bần, tim đập thình thịch vì sợ, mặt biến sắc vì sợ và mồ hôi toát ra chung qui cũng là vì sợ. Cầm tay đoạn kịch bản mà nó chẳng đọc được chữ nào vô đầu

      Chợt! Bên cánh gà hướng bên kia, đứng bên kia. thay đổi trang phục, mặc chiếc quần tây và áo sơ mi, tóc cũng được chải chuốt. Nó dần hiểu ra chuyện này, cũng vào diễn. vào vai Troy còn nó vài vai Gabriella, và phân đoạn bây giờ là cảnh Troy và Gabriella nhảy với nhau sân thượng và hát bài "Can I have this dance"

      Nó thuộc bài này nhưng nếu như bây giờ nó sợ rắng mình chỉ có thể đọc giống như lần trước thôi. Như vậy mất mặt chết mất. Vở kịch lại được tiếp tục, nó bị đẩy ra sân khấu. Và hậu quả bây giờ là nó đứng như trời trồng mà chẳng được câu gì. Cả kháng phòng im lặng nhìn nó

      Nó bây giờ cứ như Gabriella trong phần 1, đứng chết trân sân khấu mặc dù những người trong cánh gà thúc nó gì đó. Mi, Lam ngồi bên dưới cũng cố gắng cầu cho nó lên tiếng. Mọi thứ đối với nó bây giờ là kinh khủng.

      Chợt nó bị ai đó lôi vào trong cánh gà và khẽ nghe tiếng đám con hú lên. Là , lôi nó vào trong, đặt hai tay lên vai, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nó

      -Bảo Nhi! Nghe tôi này! Tôi nghe Mi, Lam kể rồi! Bộ phim này xem hàng ngàn lần và thuộc lòng kịch bản (~_~!), vậy nên hãy tập trung mà diễn! Hãy coi như bên dưới tồn tại ai cả, chỉ có và tôi! Được chứ!

      -Nhưng.... tôi..... hát... hát.. dở lắm...!

      -Này, đừng chối nữa. Tôi từng nghe ngồi lẩm bẩm lảm nhảm..... mình rồi! Nó tệ như lần thử vai đâu, còn việc nhảy hãy làm như lúc ở bữa tiệc ấy, nhớ ? hãy nghe cho kĩ, nếu như diễn tốt ...... tôi cho người trừ vào hạnh kiểm của đấy! Lúc đó ba đọc được đừng hối hận!!

      thể tin được là thèm động viên mà còn hù dọa nó nữa. Lần này nó tiêu rồi!! được, bằng mọi giá.......... tập trung, hít thở sâu. Nó nhìn và gật đầu như hiểu.

      Bước ra sân khấu và nó làm như những gì nó nhớ, chơi đùa cùng mấy cái cây và xuất cùng những tiếng hò reo thích thú của đám nữ sinh bên dưới. Đọc mấy câu thoại bằng tiếng mà nó chắc là đúng kịch bản mà thỉnh thoảng lại còn bị vấp chú. Sau đó là nó cất tiếng hát, trước khi hát nó hả hít thở sâu cái.. Giọng hát nó thuộc hàng hay nhưng nó đủ để làm dịu lòng người khác. Đây là lúc nắm lấy tay nó và nhảy

      Take my hand, take a breath
      Pull me close and take one step
      Keep your eyes locked on mine,
      And let the music be your guide
      ..................

      cũng hát, giọng hát của trầm và hay chết được. BIẾT HÁT SAO??? thể tin được!! xuất của làm náo động lắm rồi, nay thêm giọng hát của làm cho đám nữ sinh điên đảo. cứ như là ca sĩ thần tượng vậy. Nhưng giờ mọi thứ vang vẳng trong đầu nó chỉ còn lại giọng hát và gương mặt của

      ...................

      Take my hand, I'll take the lead
      And every turn will be safe with me
      Don't be afraid, afraid to fall
      You know I'll catch you threw it all
      ...................

      Những câu hát của cứ như là muốn với nó vậy. Nó cảm thấy ấm áp. Nó còn nhớ rằng mình đóng kịch nữa và lúc này đây, nó hòa vào bản nhạc cùng

      ..................

      It's like catching lightning the chances of finding someone like you (like you)
      It's one in a million, the chances of feeling the way we do (way we do)
      And with every step together, we just keep on getting better
      So can I have this dance (can I have this dance)
      Can I have this dance

      Can I have this dance
      Can I have this dance

      ...................

      Cho đến khi nhạc kết thúc, nó vẫn nhìn vào rời. khẽ cười cái rồi buông nó ra. Vội vào cánh gà để thay đổi sang phân đoạn khác. Để lại vẫn còn những tiếng hò reo. Chợt Hoàng Yến từ đâu đến chỗ nó cười rồi bẹo má nó phát

      -Sao hả? Bất ngờ chị dành cho nhóc, nhóc thấy như thế nào?

      -Sao? Là chị bày ra hả? Có biết là tôi thuộc kịch bản ? Định bêu xấu tôi sao?

      Nó giận quát lên. Nhưng Hoàng Yến chỉ cười vì hành động của nó và cách bình thản

      -Nhưng dù sao nhóc cũng làm rất tốt! Thôi chị phải lên diễn tiếp đây!!

      Rồi Hoàng Yến bỏ . chút gì đó len lỏi trong lòng nó. Hạnh phúc? Nó hạnh phúc khi chị ấy làm như vậy với nó. Nó giận, nó vui, chưa bao giờ nó có ác cảm với Hoàng Yến cả. Chưa bao giờ!!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 85

      Sau buổi trình diễn, hôm nay chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt hớn hở thông báo

      -Buổi văn nghệ diễn ra rất tốt! Chúng ta hãy vỗ tay ăn mừng nào!!

      chần chừ giây nào, lớp liền nháo nhào lên và vỗ tay rần rần. Đám con trai hò reo, đám con lại bàn tán lại chuyện hôm đó.

      Gõ thước vài cái để lớp im lặng, lại tiếp

      -Trường chúng ta quyết định bầu ra cặp đôi đẹp nhất ngày hôm đó và tất cả học sinh đều có quyền bầu chọn VÀ..... - lớn tiếng để lớp tiếp tục chú ý - và sau khi thi cuối học kì I xong, trường chúng ta tổ chức buổi cắm trại!

      Và đây là lúc để đám học sinh lần nữa hò reo vì phấn khích. Người bàn về chuyến , người bàn về cặp đôi đẹp nhất

      Còn nó, bình thường chẳng biết là gì, đến lúc rồi lại bắt đầu ngồi mơ mộng. Nó lại nhớ đến lúc cùng nó sân khấu, tim lại đập lệch vài nhịp, mặt lại đỏ lên và cứ tủm tỉm cười. Làm cho "ai kia" thấy lạ, chồm ngay tới chỗ nó

      -Này, suy nghĩ gì mà cười vậy? Suy nghĩ về tôi phải ?

      Thoát ra khỏi giấc mộng vì giọng của . Nó quay phắt qua hướng phát ra thanh.

      Thình thịch...... thình thịch........

      Tim nó đập loạn nhịp, mặt nó cách mặt chỉ còn vài centimet nữa là chạm vào nhau. Mặt đỏ như gấc, nó vội quay . Còn lại mặt dày đến độ biết ngượng, lại tiếp tục sấn tới chỗ nó làm cho nó bối rối

      -Lam Phong! Em mau về chỗ ngồi !

      Đây là chốn công cộng và có tôn ti trật tự. vẫn còn trong lớp mà vọt thẳng qua bàn nó. Tuy là hội trưởng nhưng chức vụ của chỉ hơn đám học sinh thôi chứ vẫn phải nghe theo thầy .

      làm mặt lạnh và bước về chỗ. Và nó ngồi vuốt ngực thở phào nhõm. hiểu sao nó lại cảm thấy xấu hổ khi cứ dí gương mặt đáng ghét của vào sát mặt nó. Nếu lên tiếng có khi nhịn nổi và tuôn ra tràn nguyền rủa với volume hết cỡ. Lúc đó chắc nó phải đào lỗ chui xuống cũng nên.

      -Nhi này, mày có nghĩ mày với Phong được giải ?

      Mi, Lam quay xuống bàn nó với gương mặt hớn hở. Tự dưng hai đứa này lại nhắc tới làm cho mặt nó vừa trở lại màu trắng nay lại biến thành màu đỏ hồng. Vội lên tiếng phản bác

      -Gì chứ? Tao với ta có là gì đâu mà được giải

      -Mày còn chối!! phải hai người đôi............

      Lam vội bịt miệng của mình lại, vì biết rằng mình hớ. Nó và chưa công bố với ai là nhau (vì nó muốn như vậy). Vậy mà bây giờ Lam lại biết, nó nhìn Lam trợn tròn mắt, hỏi tới tấp

      -Ai mày tao với đôi? Mày nghe ai vậy hả con kia?........ !@#$%^&*(*&^%$..................

      Lam bắt đầu lắp bắp, đây là thông tin mật mà "ai kia" rình được và kể lại cho Lam nghe nếu ra có khi nó lại nhào vào bóp cổ Duy cũng nên. Lam muốn Duy bị "héo trụi" nhan sắc vì nó

      Thấy "đồng bọn" của mình bị yếu thế, Mi vội lên tiếng chữa cháy

      -Ai mà chẳng biết hai người quen nhau!! lúc nào cũng nắm tay nắm chân, miệng cười cười . Ngay của hành động của Phong cũng thay đổi mà mày còn muốn chối hả?

      -Ừ, đúng rồi đó!!

      Lam gật đầu đồng tình với Mi, dù gì cũng là bạn thân nên nó đành lí nhí thừa nhận

      -Ờ.... có, nhưng mới đây thôi à......... Tụi bây nghĩ có ai bầu cho tao với ta ?

      -Mày khỏi lo! Trước mắt có 4 phiếu rồi, hi hi

      Mi câu mang tính khẳng định rằng, ít nhất là được bầu nhưng có nghĩa là thắng. Trường này khoảng 1500 học sinh, vậy mà được có 4 phiếu, (T_T) chưa được 1%.

      ra trong lòng nó chẳng quan tâm đến cái giải gì đó. Nhưng nếu được mọi người chọn với nó đẹp đôi nó cũng thích chứ. Còn gì hạnh phúc hơn khi được mọi người khen đẹp đôi. Nhưng nghĩ lại nó chỉ toàn nghe câu "đôi đũa lệch thôi". Vậy nên nó cũng chẳng trông mong gì cái giải này cả.

      7h15" Tại phòng nó

      bước vào tay cùng ly sữa. Dạo gần đây tối nào cũng bắt nó uống sữa cả. Tất nhiên là nó dại gì mà từ chối nhưng nó vẫn hỏi câu "Nếu tôi béo lên nhìn xấu ơi là xấu còn tôi ?" Và nhận được câu trả lời bất hữu là " béo được vì ly sữa được đâu, vả lại xấu sẵn rồi". Thường kết thúc câu trả lời đó đều bị nó nhào đến xả tới tấp. đỡ nó cắn (~_~!), nhưng dần quen rồi nó cũng chẳng còn phản ứng gì với câu trả lời đó nữa.

      -Sữa này, uống !

      Đặt ly sữa bàn, ngồi xuống cạnh nó. Nó cặm cụi giải mấy bài toán khó, nó chẳng cần giúp đỡ nào của cả. Môn mà nó ngu nhất, cả đời khá được mãi mãi là môn văn. Chả hiểu phân tích thơ, cũng chả hiểu tả cảnh. Biết vậy nên tìm mạng và chuẩn bị sẵn cho nó cả sấp.

      -Đây là đề văn, các đề có khả năng ra, học !

      Nhìn vào sấp giấy A4 đặt lên bàn, nó lật từng trang mà muốn tá hỏa. Nó dốt văn và ghét môn văn vậy nên dẫn đến tình trạng là học cũng chẳng vào. Vì điểm số nên nó mới cố gắng học thôi

      Mặt bí xị, nó nhìn

      -Nhiều quá vậy? Lọc bớt nữa được ?

      - được, tôi rút bớt nhiều lắm rồi. học gởi điểm về nhà lúc đó ba đọc được đừng có khóc!

      Mặc cho hù dọa, dù sao ba nó cũng biết về cái "tiền sử môn văn" của nó. Ông cầu nó điểm cao ở môn văn, chỉ cần 6,5 là vừa lòng rồi. Điểm văn của nó chỉ nằm ở hàng trung bình, văn viết như con nít cấp 1. Cái số nó vậy bây giờ chỉ biết học thôi.

      Để cho nó với đống bài dài cả cây số, lại thản nhiên nằm giường nó và rút điện thoại ra chơi để đốt thời gian.

      -Tên kia, sao nằm giường tôi. Về phòng mà nằm, ở đây làm gì? học bài

      -Tôi thông minh sẵn rồi, cần học. Tôi thích ở đây để canh chừng học biết chưa? Qua đêm nay phải thuộc hai bài văn đấy! nhiều đâu!

      Dứt câu liền rút dây phone ra đeo vào để nghe nhạc, còn có nó cằn nhằn được lát. Đành thở dài ngồi học, bài văn phân tích dài đến tận 2,3 trang A4, nhìn dòng chữ mà mí mắt nó cứ xụp xuống và gục luôn bàn lúc nào hay.

      nhàng bế nó lên giường, bây giờ cũng 10 giờ rồi. Nó cũng học được bài rưỡi (vì trang giấy được lật ra ở giữa bài thứ hai). nhìn nó, muốn nhìn gương mặt nó mãi, nhìn lúc nó ngủ trông hiền quá đàng hơn lúc thức nhiều. kiềm được mình, (lại) khẽ đặt lên môi nó nụ hôn miệng thầm vào tai nó

      -Ngủ ngon nhé, heo ngốc!

      Đóng cửa rồi bước về phòng, bây giờ là lúc bắt đầu học bài. Dù có thông minh cỡ nào con người vẫn phải học mới giỏi được. đồng ý thức khuya để học bài và dành thời gian kia để chăm sóc cho nó. Vì phải kế thừa cái công ty của ba mình nên hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi, nên mấy bài tập bây giờ có là gì, chỉ cần ôn lại thôi.


      CHƯƠNG 86

      Sau mấy ngày dằn vặt với đống bài văn, cuối cùng cuộc thi học kì cũng kết thúc. Vừa bước ra khỏi phòng thi, nó hớn hở chạy đến chỗ . Sấp tài liệu mà đưa cho nó cuối cùng cũng có kết quả. Phải là trúng tủ!

      -Hehe, vui quá ! Tôi làm được hết rồi, trúng tủ luôn nhé!!

      -Nhờ công của tôi đấy! mau cảm tạ

      -Xì! chỉ góp được phần xíu xìu xiu à, nếu đưa mà tôi học cũng đâu có làm được gì

      Nghe nó tài nào cười nổi. ràng là nhờ công của mà nó lại thừa nhận, vậy cái cách của nó cứ như là nhờ chính công sức của nó thôi chứ liên quan gì đến . vậy phải lấy lại công bằng cho mình mới được

      -Này, cứ coi như là công tôi xíu , nhưng nếu có cái xíu đó làm sao mà làm bài được hả? Nếu tôi bắt học bài có học ............!

      Cái miệng cứ luyên thuyên liên hồi làm cho nó choáng váng, vội tìm cách ngăn cái miệng kia lại

      -Ok, ok!! Công của to lớn, được chưa? Giờ muốn cảm tạ gì? uống trà đá, chịu ?

      -Gì mà uống trà đá................- trợn mắt và định tiếp tục cái điệp khúc của mình, nó sợ quá vội ngắt lời

      -Chứ gì !!!!!

      - chơi!!

      Rồi nắm tay nó lôi mạch mà để cho nó phản ứng. Trời hôm nay trong xanh và thoáng mát đến lạ. Phải chăng vì hôm nay trời đẹp hay vì có ai đó bên cạnh nó! Cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng mạch máu.......

      -Sao lại bộ?

      - bộ tập thể dục!!

      Nhìn cái bộ mặt của lúc câu đó sao mà có thể thản nhiên đến vậy? Thôi trả công như vậy quá đơn giản, chẳng có gì phải than phiền cả

      Luồn bàn tay nhắn của mình vào tay , nó cũng dần quen với việc này rồi và nó biết từ lúc nào, nó thể thiếu được bàn tay ấm áp của

      -Nhìn kìa! ấy như vậy sao lại với con như thế được nhỉ?

      Cứ như ngày đầu tiên gặp . Đám con cứ xì xầm về nó và , nếu lúc trước nghe những lời như vậy có thể nó quan tâm. Nhưng lúc này nó lại cảm thấy chút thất vọng.

      Nhìn thấy vẻ mặt của nó là hiểu rồi. Nắm chặt tay nó kéo lại gần, khoát vai nó, và đủ lớn để mấy đám con kia nghe được

      -Em à, mặt kệ những lời đó nhé! Dù thế nào em cứ biết rằng em là đủ rồi!!

      Nghe vậy đám con liền xị mặt. Trong khi đó nó lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết, nhưng vẫn giả vờ lôi tay ra

      -Ai là em của chứ? Nghe muốn nổi da gà!

      -Đến nơi rồi!!

      để tâm mấy vào câu của nó, chỉ tay vào mục tiêu của mình. cửa hàng thú nuôi. Nó vẫn chưa hiểu ý muốn gì, quay qua hỏi cách ngây thơ

      -Vào đây làm gì?

      -Vào cửa hàng thú nuôi để mua thú chứ làm gì? chỉ số IQ của là bao nhiêu vậy?

      -...............

      Nó bị lôi vào trong. Ở đây có đủ loại thú cảnh, thỏ, hamster, chó con,.......... Nhìn con nào cũng dễ thương hết. Vừa nhìn mà mắt nó tròn xoe, chạy tứ lung tung miệng ngừng xuýt xoa

      -Oa...... dễ thương quá, oa......... đáng quá!!

      - thích con nào chọn !!

      - mua cho tôi hả?

      -Ừ!

      Chỉ chờ có vậy, nó chạy vòng vòng (khoảng mấy chục vòng), cuối cùng nó chọn được bé cún long xù nhìn cực cute. Cứ ôm con chó vuốt ve và nựng, cười tít mắt đưa lên cho xem

      -Tôi lấy bé Pippi

      -Mới đó mà đặt tên rồi hả? giỏi

      -Kệ tôi!!

      Để cho ở lại thanh toán, nó ôm bé Pippi của mình thẳng mà thèm chờ . Con cún cứ ve vẩy đuôi mà nằm im trong lòng nó

      Brừm.....

      chiếc mô tô chạy với vận tốc cao lao về hướng nó, trong khi nó chỉ lo chăm chú vào con Pippi. Đến khi nhìn thấy nó đứng chết trân bởi khoảng cách giữa nó với chiếc mô tô đó còn bao xa nữa và chiếc mô tô đó có dấu hiệu giảm vận tốc

      Chợt xung quanh tối đen. Nó cứ ngỡ là mình "hôn" chiếc xe đó rồi, lấy tay ôm đầu, con Pippi chưa gì nhào đến liếm vào tay nó. Chưa kịp ngồi dậy ai đó kéo nó đứng lên

      - có sao ? sao nhìn đường hả? Chút nữa là gặp bác Vương rồi thấy chưa?

      ra là , cũng may lúc đó có , nếu chắc nó nhập viện rồi. Nghĩ lại thấy những lúc nó gặp chuyện, toàn là ở bên cạnh giúp nó. Có khi là thiên thần hộ mệnh của nó nhỉ (@_@)

      -Tôi sao hết!

      Dứt câu nó vội ôm con Pippi lên mà nựng tiếp. Đưa lên đưa xuống, xem qua xem lại để tìm xem "thằng bé" có bị thương . Cũng may là có vết trầy xước nào, nếu ....... tội nó lắm

      Thấy nó chẳng quan tâm gì tới , lúc lôi nó vào cũng bị ngã chứ bộ. Tay còn bị trầy mấy đường nữa. Vậy mà nó chỉ lo cho con chó thôi, vu vơ mình như vẻ giận dỗi

      -Cứu người làm gì, để bây giờ bị thương mà người ta cũng thèm quan tâm nữa........

      Nó còn chẳng thèm nghe , chỉ mãi mê nhìn con Pippi mà lảm nhảm gì đó rồi cười cười, thấy mình bị "bỏ rơi" như vậy, chẳng thèm nữa, mắt cứ lườm lườm con Pippi, còn con Pippi cứ quẩy quẩy cái đuôi rồi dúi đầu vào tay nó

      -Á..........

      Con Pippi được thả cách tội lỗi chỉ vì con..... gián vô tình chạy ngang qua chỗ nó. Mà chẳng hiểu sao nó hét lên và nhảy phát đu lên người , lại ứng biến theo phản xạ...... và bây giờ nó nằm gọn trong vòng tay của .

      Cười cái đầy nham hiểm, cúi xuống gần mặt nó

      -Này, sợ gián hay là.... lợi dụng vậy?

      -Có lợi dụng ấy! Đồ dê xồm, bỏ tôi xuống!

      Vừa buông nó xuống nó lại chạy tìm con Pippi nhưng mặt nó đỏ lên. Nhìn là biết nó giả vờ lơ thôi

      -Này! Pippi, đừng đuổi theo nó nữa, dơ lắm!!!

      Con Pippi được thả xuống liền đuổi theo con gián, vờn qua vờn lại. Còn con gián cứ giả chết nằm im được lúc lại chạy. Nó vội bế con Pippi lên và chạy 8 mét.

      Về đến nhà, sau khi đưa con Pippi vào phòng và làm cho nó chỗ ngủ (lấy cái chăn quấn lại ) nó nhớ lại lúc chiều tay có bị trầy, liền xuống hộp y tế lấy thuốc cho .

      Cộc..... cộc.....

      -Tôi vào nhé

      -Vào !!

      Bước vào trong cùng tuýp thuốc tay, nó chưa biết bắt đầu như thế nào lên tiếng

      -Tôi sức xong hết rồi!

      Câu này của làm cho nó hố kinh khủng, vừa định mở cửa bước ra lại nghe

      -Nhưng tôi chưa băng lại!

      Dù gì cũng hố rồi nên nó them quan tâm nữa, bỏ ra ngoài luôn mặc cho gọi theo. Về phòng đóng cửa khóa chốt, chưa gì con Pippi nhảy luôn lên giường của nó nằm. Vội bế con chó về chỗ cũ, nó ra lệnh

      -Chỗ của mày là ở đây, phải nằm ở đây, được lên giường của chị! Biết chưa?

      Con Pippi ngoan ngoãn nằm xuống. Nó cười xoa đầu con chó cái và khen "Ngoan lắm" Nhưng vừa quay lưng bước con Pippi lại chạy theo. Cứ vậy cả chục lần. Nó đành để cho Pippi ngủ cùng

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 87

      Thời gian ở bên trôi qua ngày nhanh. Căn bệnh của nó càng ngày tái phát càng nhiều. Có quá ích kỉ với bản thân mình khi nó chỉ biết vì mọi người mà giấu căn bệnh của mình. Mọi người rồi cũng biết, rồi cũng biết. Nó quá nhiều rồi, nó muốn phải xa nữa. Sau buổi cắm trại ngày hôm nay nó tất cả cho biết.

      -Này! Heo à, xếp hành lí xong chưa vậy?

      Mở cửa ra với gương mặt hớn hở cùng chiếc balo nó cười tươi tươi

      -Xong rồi đây, hì hì

      -Này, bỏ Pippi ở nhà , mang nó theo làm gì?

      -Chúng ta gần ngày, chẳng lẽ lại để nó ở nhà mình? Với lại nó còn , làm sao mà tự lo cho mình được!

      với gương mặt nhăn nhó, nó nhìn con Pippi rồi vuốt ve với ánh mắt tội nghiệp. Pippi hình như cũng hiểu được ý , nghe vậy, nó kêu ăng ẳng rồi mặt xụ xuống nhìn y như chủ nó.

      -Dù gì nữa thể mang theo nó, đưa nó cùng rồi nhỡ lạc mất, lúc đó có nhăn nhó, khóc lóc, buồn rầu tôi cũng chẳng tìm lại được đâu!

      -Nhưng.......

      -Thôi! Để nó ở nhà , tôi gọi người đến chăm. Được chứ?

      Lúc này nó mới chịu nghe lời, thả con Pippi xuống đất. Trước khi nó còn lẩm bẩm chuyện với Pippi nữa. lại nghĩ có khi nào nó dành tình cảm cho Pippi nhiều hơn dành cho ? (Sao lại ghen với cún???)

      ***

      Ở trường có sẵn mấy chục chiếc xe du lịch đứng chờ sẵn. Các thầy cùng chiếc loa tay tập hợp lại đám học sinh nhao nhao vì háo hức. ngờ trường này có tài chính tốt như vậy, tổ chức buổi cho cả trường 1500 học sinh và 400 thầy .

      Tất cả các chiếc xe đều được xuất phát lúc 2 giờ chiều. Đến nơi là gần 5 giờ, mọi người lo dựng lều trại, cùng những thứ cần thiết chuẩn bị sẵn. Nó ở cùng lều với Mi, Lam. Còn ba tên kia ở chung với nhau.

      Khoảng tiếng sau là mọi người đều chuẩn bị xong. Trời lúc đó cũng sập tối, mọi người bắt đầu tụ lại cùng nhau chơi trò chơi, ca hát, kể chuyện. Nó vui lắm, cảm giác được ngồi cạnh lửa trại trong khí se lạnh, bên cạnh có , ấm nay còn ấm hơn. Chắc cảm giác của Mi, Lam cũng như nó, nhìn 2 đó ngồi cạnh 2 tên kia mà cứ cười tít mắt là nó biết rồi.

      -Các em, bây giờ chúng ta chơi trò chơi nhé!

      giáo cười tươi bắt đầu bầy trò cho lũ học sinh có dịp tận dụng hết khả năng quậy phá của mình, nghe cả đám đều dạ rang.

      -Chúng ta chơi trò chơi như thế này, trò chơi mang tên Kể chuyện. bắt đầu câu chuyện, sau đó đến lượt người tiếp theo kể câu tiếp theo của câu chuyện đó. Đến lượt ai mà kể được người đó bị phạt, chịu ?

      -Dạ được ạ!!

      Đám học sinh cười tít mắt, dạ lớn đến độ các trại khác nghe thấy mà tò mò như muốn được tham gia luôn cùng tụi nó. bắt đầu kể cuâ chuyện của mình

      -Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng nọ có con sư tử............

      Trò chơi bắt đầu, cả đám thay phiên nhau mà kể những câu siêu củ chuối

      -Con sư tử chơi thân với con thỏ(=.=!)................. con thỏ thường xuyên bắt nạt con sư tử.............. Chỉ cần con sư tử làm gì vừa ý đều bị con thỏ mắng cho trận............. Con sư tử lúc nào cũng đứng im để cho con thỏ mắng và cốc vào đầu nó........... ngày khi biết thỏ chơi với đại bàng (=.=!), con sư tử buồn quá và leo lên cây để nhày xuống tự tử............... Nhưng khổ cái là nó biết leo..................................

      Và câu chuyện cứ đó tiếp diễn, từ con sư tử chuyển đến người thường rồi chuyển luôn lên siêu nhân (=.=!), mãi mà ai chịu thua, phải bịa ra câu. Cuối cùng trò chơi kết thúc vì lần lần đám học sinh bắt đầu kể tầm bậy (bậy gì tự hiểu:)))

      Cứ vậy, buổi cắm trại diễn ra sôi nổi. Hết hát rồi lại chơi rồi cùng nhau nướng thịt. Đến tận nửa đêm cả đám mới chịu dọn dẹp trại để ngủ.

      Nó uể oải bước vào trong lều cùng Mi, Lam. Chợt tin nhắn đến, ngáp cái dài, nó mở tin nhắn ra đọc. Là Nguyệt Mỹ nhắn

      [Tôi có chuyện muốn với chị, ra ngoài gặp tôi !]

      chút muốn , chút chần chừ. Nó biết mình nó nên ra hay nữa. Nhỡ như Nguyệt Mỹ lại muốn hại nó nữa sao? Tin nhắn lại đến

      [Làm ơn, ra đây ! lần thôi! Tôi có chuyện muốn !!]

      Vội bước ra. Trời bây giờ tối đen, Nguyệt Mỹ đứng cạnh cái cây to, nó đến chỗ con bé nhưng vẫn rất thận trọng.

      -Có chuyện gì vậy?

      -Ở đây tiện , mọi người nghe thấy. với tôi đến chỗ khác !

      Nguyệt Mỹ dẫn nó đến chỗ đất cao, bên dưới là dòng sông chảy siết. may rơi xuống dưới đó có khi là tan xác. Nó quan tâm mấy, chỉ nhìn Nguyệt Mỹ chờ xem con bé muốn

      -Chị hãy tránh xa Phong ra !!

      -Tại sao chứ? Tại sao em lại thích cố chấp như vậy? ta em, cho dù có cố gắng như thế nào ta cũng em đâu! Đừng có cố gắng nữa.......

      -Chị im ! Tôi ấy, tôi muốn bên cạnh và quan tâm ấy. Ở bên chị ấy chẳng được gì cả. Rồi ấy bị chị hại giống như gia định chị bị chị hại thôi!

      -Em gì vậy?- nó bất ngờ trước câu của Nguyệt Mỹ, giọng run dần , mồ hôi túa ra mà mảng quá khứ dần về. Nhìn thấy vẻ mặt của nó, Nguyệt Mỹ lại tiếp tục .

      -Chẳng phải vì chị mà nhà chị mới bị cháy sao? Chẳng phải vì chị mà ba mẹ chị mới được cứu sao? Tất cả là vì chị mà ra! Chị chỉ toàn mang lại bất hạnh cho người khác

      -!- nó ôm đầu và lắc nguầy nguậy như để mọi thứ trong đầu nó biến , để phản bác lại lời của Nguyệt Mỹ, đầu nó đau nhức, tim bắt đầu nhói lên- phải như vậy!

      -Chẳng phải sao? Chỉ vì chị mà ngôi nhà đó bị thêu trụi, cả ba mẹ của chị cũng theo đó mà biến mất khỏi thế gian này! Chị chỉ mang đến rắc rối và đau khổ cho người khác thôi..............

      Nguyệt Mỹ buông tha, con bé tiếp tục , tiếp tục lấn áp nó. Mỗi câu con bé tiến lên bước, trong khi nó lại run bần bậc, nó sợ cái quá khứ đó, nó bao giờ muốn nghĩ lại, càng ngày nó càng lùi về phía sau cùng kí ức ùa ạc trở về.

      -------------------------

      Năm đó nó 9 tuổi. Lúc đó nó cũng đủ lớn để có được kí ức, đủ để nhớ chuyện gì xảy ra. Khi thấy chị giúp việc nấu bếp, nó tò mò và ngồi nhìn vì ba mẹ cho nó động vào đó. Nhưng chỉ vì muốn được nấu cho mọi người ăn, nó đợi khi mọi người ngủ hết và chui tọt xuống bếp. Làm theo những thao tác của chị giúp việc. Hậu quả gây ra cháy lớn, nó nhớ chuyện gì xảy ra sau đó. chiếc cứu thương đến đưa ba mẹ và chị nó mất. ai quan tâm đến nó, nó sợ mất họ, nó mải miết chạy theo chiếc xe đó, chạy chọ đến khi chiếc xe đó khuất dạng và nó còn biết mình ở đâu nữa. Nó bước và cứ khóc mãi, nó biết mình đâu, nhưng nó biết rằng vì nó mà mọi người mới bị như vậy. Nó được ông bà Trần đưa về nuôi, nhưng nó lại trở thành đứa trầm lặng. Mãi cho đến sau này, khi định lại được tinh thần, nó quyết bao giờ nhớ lại quá khứ nữa mà cố gắng tiếp tục sống...

      -------------------------

      Xoạt!!

      -Á...........


      CHƯƠNG 88

      -Bảo Nhi, mau nắm lấy tay tôi!

      Trong tíc tắc nó bị rơi xuống vực, kịp đến và nắm lấy tay nó. Nó dường như biết rằng mình cận kề đến cái chết. Kí ức quá lớn khiến nó như người mất hồn. vẫn cố gắng nắm chặt lấy cánh tay nó nhưng trơn quá, nó tuột dần xuống

      -Làm ơn, hãy nắm lấy tay tôi, Bảo Nhi, nắm lấy tay tôi !

      nổ lực, cố gắng để nó giữ lấy tay . Nhưng giờ nó tai nó ù đặc với quá khứ. Nó còn nghe thấy gì nữa, mọi thứ dày đặc. Quá khứ, tại xen lẫn vào nhau, khiến dây thần kinh nó căng ra đến độ đầu nó đau nhức điên dại cùng trái tim bị bóp nghẹn và rỉ máu từng hồi. Nó ngất .

      -Buông chị ta ra , nếu tôi có được , chị ta cũng có được !

      Nguyệt Mỹ cố sức đẩy ra, để cho nó rơi khỏi tay , để cho nó biến mất khỏi thế gian này. Nhưng Nguyệt Mỹ biết rằng đau lắm, cố gắng níu kéo từng cơ hội nhoi có thể có được. cố đưa nó tránh xa khỏi tử thần, trong khi Nguyệt Mỹ lại cố gắng làm mọi thứ tan biến

      - MAU TRÁNH RA ! TÔI THỀ GIẾT CHẾT ! TÔI GIẾT CHẾT ! NẾU NHƯ BẢO NHI CÓ CHUYỆN GÌ, YÊN VỚI TÔI ĐÂU!

      Mặc cho , Nguyệt Mỹ bận tâm. Nỗi sợ hãi còn trong nữa, điều lớn nhất bây giờ là giành lấy, là chiếm đoạt, làm tất cả, cần biết hậu quả như thế nào, phải loại bỏ vật-cản-đường!

      dần tuột khỏi , càng ngày nó càng xa hơn. muốn như vậy! Nhưng với lực như thế này, đủ sức để kéo nó lên, đủ sức để hất Nguyệt Mỹ tránh ra

      Bốp!

      Nguyệt Mỹ bị lôi vào trong và ăn cái tát trời giáng của Mi. Mi như điên tiết lên khi nhìn thấy Nguyệt Mỹ lại nhẫn tâm sát hại người khác như vậy. Đằng này lại là bạn thân của , nắm lấy cổ áo Nguyệt Mỹ, hét đầy tức giận

      -ĐỒ RẮN ĐỘC! MUỐN NGƯỜI KHÁC MÀY SAO? ĐỨA NHƯ MÀY BAO GIỜ XỨNG ĐÁNG CÓ ĐƯỢC TÌNH ĐÂU! MAU CÚT !

      Long, Duy chạy tới giúp kéo nó lên. ôm lấy nó, ôm chặt, như sợ rằng nó vụt mất khỏi tay lần nữa. Nó được đưa vào bệnh viện cấp cứu

      Tâm trạng lúc này chẳng khác nào lửa đốt. Mặc dù nó an toàn, nhưng vì dây thần kinh bị chèn ép quá mạnh nên dẫn đến hôn mê

      2 ngày rồi, rời nó nửa bước,nắm tay nó mãi. sợ, sợ nó như mẹ mà bỏ ra . muốn, muốn điều đó chút nào! Duy, Long phải ra sức thuyết phục nhiều lắm mà mãi đến khi rằng có Mi và Lam chăm sóc nó mới chịu rời khỏi để cho chút gì vào bụng.

      Lam và Mi tâm trạng cũng chẳng khác nào , nhưng có lẽ cả hai vẫn còn tỉnh táo hơn . Cả hai biết rằng nó an toàn và sao cả

      Cạch!

      Vị bác sĩ mở cửa bước vào cùng sấp hồ sơ tay. Ông tiến lại giường nó và nhìn Mi, Lam

      -Cả hai là người nhà của bé này?

      -Vâng ạ!

      -Các cháu biết rằng bé mắc bệnh tim sao?

      -Sao?

      Mi, Lam như sửng sốt trước câu của ông bác sĩ kia. Lam bắt đầu hoang mang, lo cho nó. Mi vẫn giữ được bình tỉnh, tiến đến chỗ ông bác sĩ, vẻ mặt nét lo lắng

      - sao bác sĩ? Có nghiêm trọng lắm ạ?

      -Căn bệnh nay được chuyển đến giai đoạn 3 rồi. Chỉ có thể phẫu thuật mới mong giảm bệnh được. Thường giai đoạn 3 tỉ lệ thành công là 50/50, như vậy là cao rồi. Bác khuyên các cháu nên sắp xếp để cho bé phẫu thuật sớm. Càng kéo dài tỉ lệ càng giảm xuống thôi.

      Đưa tập hồ sơ cho Mi, ông bác sĩ lặng lẽ bước ra ngoài. Để lại tiếng thút thít của Lam, và gương mặt thể giữ được bình tĩnh của Mi. lật từng trang giấy để xem. Cách đây lâu nó từng nhập viện, bệnh đến giai đoạn 3. Trong thời gian đó chắc chắn nó phải biết về căn bệnh của mình rồi chứ. lẽ nó lại giấu sao? Mi bắt đầu nhận ra mọi chuyện, nhìn Lam và bắt đầu phân tích

      -................... Nếu như nó muốn giấu. Lam, nghe tao này, mày đừng chuyện này cho ai biết hết, được chứ? Có lí do nó mới giấu, đợi nó tỉnh rồi hỏi chuyện, lúc đó ra cũng chưa muộn

      Lam chỉ khẽ gật gật mấy cái. chẳng muốn giấu chuyện này chút nào

      trở lại với vẻ mặt chẳng khác lúc nãy là mấy. Chắc cũng mệt mỏi vì phải chờ nó tỉnh dậy, 2 ngày rồi, nhớ giọng của nó. còn mang cả con Pippi đến cho nó nữa. tìm đủ mọi thứ mà nó thích với ý nghĩ rằng mong nó tỉnh dậy sớm

      Sau mấy giờ đồng hồ sống trong kí ức, cảm nhận được gương mặt mình ươn ướt, nó dần tỉnh lại. ra con Pippi liếm mặt nó, khẽ cười cái, nó nhìn Pippi

      -Pippi à, em đừng liếm mặt chị nữa

      Đưa tay lên đẩy Pippi ra, con Pippi thấy nó tỉnh liền mừng rỡ, cứ quẩy đuôi ngừng. Thấy nó cử động, vẻ mệt mỏi mặt dường như tan biến vội chạy đến nắm lấy tay nó, mặt ánh lên niềm vui tả

      -Này đồ ngốc, có biết là tôi lo cho như thế nào ? biết con đó là người xấu mà cứ theo là sao? Lúc nào cũng để cho tôi lo lắng, yên được ngày hay sao hả?

      -Tôi.......

      -Hứa đừng xa tôi nữa! Được ?

      cúi xuống ôm chầm lấy nó, nó cảm nhận được mấy ngày qua chịu đựng nhiều như thế nào, đưa tay chạm lên gương mặt , nó chỉ cười hiền

      -Tôi xin lỗi, tôi biết rồi, tôi rời xa nữa đâu!

      Cả ngày hôm đó cứ ở bên cạnh nó và "bón" cho nó ăn đủ thứ, mặc kệ nó than rằng muốn ăn. những vậy còn ép nó uống cả đống thuốc, còn dọa nó nếu nó uống uống hết cả vĩ và gặp Diêm Vương luôn. nó chưa thấy tên nào như .

      Mi, Lam đến thăm nó với cả đống "quà tẩm bổ" tay. Nó chỉ cười hì hì rồi nhận lấy, hai con bạn lúc nào cũng quan tâm nó. bây giờ nó cũng chẳng mong gì hơn nữa. Nhiều người quan tâm nó như vậy, có khi có là người hạnh phúc nhất thế giới này cũng nên.

      Long, Duy bước vào, lại lần nữa tìm cớ để lôi chỗ khác. Vì Mi, Lam nhờ hai người đó làm như vậy. Cả hai muốn chuyện với nó. Chợt nhìn sắc mặt của cả hai, nó nhận thấy có điều gì đó ổn liền hỏi cách dè dặt

      -Tụi bây...... có chuyện gì hả?

      -Mày có chuyện gì giấu tụi tao phải ?

      Mi lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt nó. Tự dưng Mi hỏi như vậy, cảm thấy điều gì đó bất an, giọng nó run run

      -Tao.... chẳng có gì giấu tụi bây cả!

      -Vậy còn chuyện bệnh tim?

      -Làm.... Làm sao mày lại biết?

      -Tại sao mày lại giấu?

      - ra, tao có ý định giấu, tao định từ từ cho tụi bây biết!

      Mi tức giận, quăng tập hồ sơ lên bàn, gằn giọng

      -Từ từ? Từ từ là bao giờ? Mày có còn xem tụi bao là bạn ? Từ từ mà để giai đoạn 3 mà mày chưa chịu sao?

      -Giai......giai đoạn 3?

      tin vào tai mình nữa, vội cầm tập hồ sơ lên, nó lật từng trang, đôi tay bắt đầu run rẩy. thể như vậy được! Tại sao? Tại sao đến lúc nó định ra mọi thứ lại vào muộn màng. Nó hối hận, hối hận lắm, nó hối hận tại sao bản thân lại ngoan cố chịu ra sớm hơn. Nó khóc, bây giờ nó phải làm gì đây? Tỷ lệ là 50/50 sao? Nó chỉ nằm giữa bờ vực của sống và cái chết. Liệu nó nghiêng về bên nào? Cái chết hay sống? Còn sao? đau khổ nhiều rồi, nếu vì nó mà đau khổ nữa, nó muốn, muốn chút nào! Kết thúc thôi, thà để cho đau lần rồi vĩnh viễn quên nó, còn hơn là cứ mãi dằn vặt với nỗi đau này. Nhìn Mi, Lam nó ra từng câu khó khăn

      -Tụi bây......... có thể giúp tao.... chuyện được ? Cứ xem như..... là điều cuối cùng..... tụi bây làm cho tao! Được ?

      -Chuyện gì?

      -Đừng cho ai biết!

      - được! Mày định để bản thân tự chịu đựng đến bao giờ? Mày nghĩ rằng làm như vậy có thể giấu được mãi mãi sao? Chuyện gì cũng vậy, sớm muộn, mọi người cũng biết!

      -Nhưng tao muốn mọi người biết sớm. Mày hãy làm như vậy , hãy xem như chưa biết gì cả! Tao phẫu thuật, chỉ cần mày ra! Được chứ?

      Mi thất vọng, con bạn của nó quá cứng đầu, đành gật đầu đồng ý, dù sao nó chấp nhận phẫu thuật cũng là tốt đối với rồi. Nhưng Mi đâu biết rằng, đó chỉ là lời thôi, nó phẫu thuật, trước sau gì cũng chết, nó muốn liên lụy đến ai nữa. Nó rằng hết năm học nó phẫu thuật vì nó muốn bỏ học giữa chừng. Nhưng ra khoảng thời gian đó là khoảng thời gian để nó bỏ rơi tất cả..........

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :