1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Bé Lanh Chanh - Sandy

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19 - HỘI CHỢ

      Chiếc xe chạy vào bãi, mọi ánh nhìn đều hướng vào nó, chiếc siêu xe của thế giới, có thể trong số ít ỏi những người có được chiếc xe này ở Việt Nam.

      Các mắt tò mò lại càng tăng lên khi cái cửa xe bật ra, ai cũng muốn biết chủ nhân của chiếc xe là ai, người có giống xe (người sao giống xe được trời), và quả nhiên. và Quân vừa bước xuống xe là những ánh nhìn hâm mộ trầm trồ của các .

      ít lời bàn tán xôn xao, nó nhận được những ánh mắt khác nhau, hâm mộ có, thù gét có, hình viên đạn có,.......Nhưng đứa lanh chanh lóc chóc như nó để ý gì đến mấy điều đó, nó chỉ nhìn mấy gian hàng trò chơi mà nhày tưng tưng

      Chạy tới nắm tay Quân kéo mà nó để ý mặt Quân đỏ lên.

      Nó kéo Quân tới gian hàng có tên là "Monter attack". Nơi có các tấm bìa mang hình những con quái vật chạy qua chạy lại. Nó từng chơi trò này mạng rồi nên nghĩ "dễ ẹt, mình hạ hết cả đám tụi nó khakha (tự kĩ)"

      -Chơi trò này Quân

      -Ok

      5....4....3....2....1.... loạt quái vật chạy ngang qua

      Đoàng.... đoàng

      Nó cầm súng "nả" liên tục vào mấy con quái vật, mà khổ nổi, có 15 viên đạn thôi mà nó nhắm con bắn hoài hổng trúng viên nào

      -Ax, trò này chẳng giống mạng gì cả, chơi ăn gian , tụi bây đứng yên sao mà bắn hả- nó bực mình nhìn mấy con quái vật bằng ánh mắt hình viên đạn

      -Cho Nhi nè!- Quân bắn trúng đến 12 phát được ông chủ cho cái túi xách (hình như túi khuyến mãi ổng đem ra làm quà tặng á ~_~ nhưng mà nhìn cũng dễ thương lắm!). Cái túi có dây bắt chéo bên

      Nó chộp lấy và đeo vào

      -Thanks Quân, hihi

      Rồi chạy qua chạy lại, nó lại phát ra mục tiêu mới....

      -A, chơi cái kia Quân, cái kia nhìn vui quá

      -Cái nào?........ Nhi là con mà thích chơi cái đó hả?- Quân sửng sốt khi thấy nó chỉ vào trò chơi "Thử xem bạn mạnh bao nhiêu?"

      Đúng vậy, đó là cái trò mà người ta cầm cái búa bự khổng lồ đập phát và phần thưởng tăng lên theo từng cấp độ khác nhau

      -Cái đó vui mà, chơi =D

      Nó kéo tay Quân lại rồi sắn tay áo lên như kiểu sắp đánh nhau vậy. Cầm búa lên dùng hết sức....

      -Hây....... Bụp

      Ting............Ting.............Ting............................

      -Sao? Đập mạnh như vậy mà chỉ lên 3 nấc thôi hả? Cái máy kia, đồ lừa đảo, mày có biết chấm điểm vậy hả........- miệng , chân ngừng đá vào cái máy vì "chấm điểm" cho nó 3/15 như vậy làm nó vừa lòng và hậu quả là cái máy chịu tội (+_+)

      Quân phải nhào tới kéo nó ra trước khi ông chủ nổi đóa lên vì nó phá hoại tài sản của mình rồi cầm búa đập đầu nó (Amen)

      Đáng ra nó được thưởng mấy...... cục kẹo. Nhưng cái thành tích phá hoại tài sản của công người khác, có cho đồ ăn nó cũng dám quay lại lấy mấy cục kẹo

      -Thôi, chơi phóng phi tiêu Nhi

      Quân kéo nó tới gian hàng phóng phi tiêu

      -Ok

      Nhưng, cảm thấy thiếu thiếu gì ấy nhỉ? À, thiếu , nó quay qua hỏi tức nhiên là thể thiếu yếu tố mỉa mai và chọc cho tăng nhiệt độ.

      - chơi ? Sao cứ vòng vòng vậy? chừng người ta tưởng ăn trộm đó- mặt gian tà

      - thích- ngắn gọn

      Nó bĩu môi, phí lời làm gì với tên lạnh lùng và đáng gét như . Bắt đầu tiếp niềm vui của riêng mình, nó lấy mấy cái phi tiêu, nhiệm vụ của nó bây giờ là phải phóng trúng vào các lá bài được đặt thưa thớt tường

      "Ax, để cách xa như vậy làm sao mà trúng được chứ....... A, hay là mình làm giống phim nhỉ? (phim Mr.Bean ý) Lấy lá bài gắn vô rồi ném là thắng chắc thôi,hehe"

      Nó cười gian xảo nhưng lại được dập tắt nhanh chóng khi phát ra là mình thiếu yếu tố quan trọng

      -Bài đâu mà gắn???- hét lên tức tối

      -Bài ở kia kìa- Quân chỉ

      -Ờ.....

      Chuẩn bị tinh thần, tạo dáng(=_:), tập trung cao độ, vào thế phóng

      Phập.... phập

      Kết quả: HỤT.....

      -Hụt hết rồi, còn cái à, liều ăn nhiều vậy......

      Nó nhắm mắt lại và phóng theo quán tính

      Tập trung cao độ, cảm giác bằng tay, tai, não,...... chung là gì cũng được ngoại trừ mắt

      Phập

      -Aaaa..... trúng rồi....... Yeah, yeah- nó nắm tay Quân, nhảy tưng tưng mà nào có biết đâu lúc nó nhắm mắt lại Quân lấy cái phi tiêu khác phóng trúng, chứ thiệt ra cái của nó "theo quán tính" đâu luôn rồi (~^-^~)

      "Ngốc "- chỉ biết lắc đầu vì ngu ngơ của nó, nghĩ lại cảm thấy, tại sao nó có thể vui trước gia đình như vậy, còn ?

      Và phần thưởng của nó (vì nhắm mắt) là con vịt nhựa để cho nó chơi lúc tắm (~_~)

      -Haizzz..., cái bác này là, làm như mình con nít bằng....

      - nghĩ là mình lớn lắm sao hả đồ ngốc?- lại móc

      -Hứ, kệ tôi, ném.... à quên, phi được như tôi

      - ngốc- xúc tích

      "Cái tên đáng gét này, giỏi như tôi rồi hãy chứ(tưởng bở), được nên gây chứ gì"- nó muốn nhào vô đập vào đầu mà đâu có dám, vì cao hơn nó cái đầu và "võ công thâm hậu" hơn nó.

      Phát mục tiêu, nó liền lên tiếng thách đấu. Mục tiêu của nó là trò ném lon. Nơi có 3 cái lon chồng lên nhau làm sao trong 3 lần chơi mà phải đổ được cả 3 và vấn để ở đây là mấy cái lon được chồng thẳng đứng chứ chồng theo kim tự tháp. Cho nên có thể thấy, để đổ được rất khó

      -Tôi thách thắng được trò đó

      -Được thôi, mở mắt to ra mà nhìn

      tới lấy 3 trái banh, tạo dáng (~_~), tập trung cao độ,.....

      Vụt..... vụt..... vụt.......

      gian bỗng im lặng bất thường

      Ào........ào........ào

      Nó há hốc mồm, theo sau tiếng những cái lon đổ là.....

      -Hú....hú....hú " đó giỏi quá"...." đẹp trai mà còn chơi giỏi"..... "người đâu mà hoàn hảo thấy sợ"........- thứ tạp

      Nó giật mình nhìn lại, trời đất, chỗ này bị vây kín lại, mọi người nhào tới để xem ném, cứ như người nổi tiếng vậy, nhưng câu nó nghe được nhiều nhất đó là "vừa lạnh lùng, manly, hấp dẫn"......

      Đúng vậy, đám con bị cuốn hút bởi vẻ bề ngoài của , bởi vẻ lạnh lùng bên ngoài. Còn Quân ấm áp quá nên ít bám theo.

      thắng được phần thưởng "lớn" nhất của trò chơi. Phần thưởng là ....... con thỏ bông "bự" bằng hai gang tay (~^-^~ giải nhất đây ư, keo quá xá). cầm con thỏ bỏ mạch

      Nó chạy theo

      -Oa.... Cho tôi ..... (thách cho rồi xin)

      -- thốt lên từ mà nó như vỡ thành từng mảnh

      "Tôi phải có được nó"

      Nó chạy tới nắm lấy tay lay lay

      -Cho tôi mà....... mà....... mà........

      thoáng đỏ mặt, nhìn mặt nó dễ thương quá

      -Cầm lấy và tránh xa tôi ra

      -Hehehe, iu quá iu quá......... iu bé thỏ bông ^-^

      Nó cầm con thỏ mà hí hửng, vừa vừa cười nhưng......mấy xung quanh cứ nhìn chằm chằm con thỏ của nó như muốn cướp vậy. được, nó liền lấy cất vào cái túi của Quân.....

      Cứ mải chơi mà loay hoay lúc, nó biến đâu mất tiêu.....

      -Bảo Nhi đâu rồi?- Quân hỏi

      - ta với cậu mà!

      -Nhưng đâu mất rồi.....

      Nghĩ rồi Quân lấy điện thoại ra gọi....

      Tít....... "Thuê bao qui khách vừa gọi ......" chưa hết câu, Quân tắt máy (chắc thuộc rồi :)))

      -Tôi với cậu chia nhau ra tìm , ta vừa giảm dị ứng nên vẫn còn yếu, tìm mau

      Rồi mỗi người chia nhau hướng........


      CHƯƠNG 20 - ĐẦU GẤU

      Còn nó lúc đó

      -Aaaa.. kem- nó thấy xe kem và chạy theo(~_~!)

      Mua mấy cây kem với vẻ hí ha hí hửng (người ta lo còn bả ăn kem), nó ra cũng đâu có tham ăn lắm đâu, nó mua cho cả và Quân, Chỉ là mỗi người 1 cây còn nó hai cây thôi (!_!). Nhưng cuộc đời mà, đâu có chuyện gì xảy ra mà êm xuôi trót lọt hết đâu, đặc biệt là cái đứa nhí nha nhí nhố nha nó

      Vừa quay lại người va vào nó

      -Ối- rớt hết kem

      -Ya, đứng cái kiểu gì vậy hả?

      Nó ngước lên, tên mặt mày bặm trợn, xăm mình tùm lum, gắn khuyên ngay mũi (ngưu ma vương tái xuất giang hồ chăng *cười nham nhở*)

      -Này em, làm gì căng quá vậy?- Tên đó vừa vừa đưa tay vuốt mặt nó

      -Bỏ tay ra

      Nó kiềm nén tức giận, hất tay tên đó ra. Nhưng con người mà, có cái tính thích trêu ngươi người khác(như nó với ), càng cấm lại càng làm. Tên đó lại tiếp tục vuốt má nó.

      -Sao cưng nóng vậy? Nhìn cũng được đó chứ, với cưng- mặt đê tiện

      -Đồ chết dẫm, CHẾT

      Và lên cơn giận lên đến đỉnh điểm, vừa mất đồ ăn lại vừa bị sàm sỡ, nó dồn hết sức đạp cho tên đó cú trời giáng, và hậu quả là ngồi ôm bụng. Nhưng cái thứ người như vậy chắc chắn là hề hiền lành gì

      -Con kia, mày dám đánh hai tao à!- tên từ đâu chạy tới đỡ thằng kia đứng dậy.

      -Tại ta gây trước, đừng có mà đụng đến tôi!

      -Mày gan nhỉ, để xem mày giỏi tới đâu!!!

      Lời thường kèm theo việc làm, tên đó nhào vô đánh nó mà đưa tay lên miệng huýt hơi dài

      Cứ như còi triệu hồi vậy, sau tiếng huýt của là cả đám người mặt mày bặm trợn từ đâu xuất , có tên còn cầm gậy

      -Ó, Ồ- "tiêu rồi, làm sao đây?"- nó nuốt nước bọt- "liều thôi"

      Con người thường có lợi cho mình mới tham gia còn ít ai tự nguyện, trong hoàn cảnh này cũng vậy, tất cả những người xung quanh thấy "bạn" đầu gấu tới ai nấy ôm đồ chạy hết, cả bác bán kem cũng vậy "Con mua cho bác mà sao bác nỡ làm vậy T_T"

      tên nhào tới, nó chuẩn bị thế để bay lên đá vào đầu thằng đó phát

      Bốp

      lực khác, xuất phát từ con người khác làm cho tên đó nhào, lực rất mạnh. Nó ngơ ngác quay lại, là !

      Tất nhiên là bọn kia khi thấy đồng bọn của mình bị đánh thể đứng im được, thằng nào bảo thằng nào, cả đám nhào vô

      -Chạy thôi!- nắm tay nó kéo

      -Sao phải chạy, tôi xử được bọn chúng mà (Xạo quá!!!!)

      -Tôi biết giỏi rồi, nhưng ở đây là địa bàn của bọn chúng, ở đây lâu bọn chúng kéo đông thêm rắc rối.

      Tụi nó chạy, cả đám đuổi theo, nhìn từ xa cứ tưởng thiếu nợ bị người ta đuổi đánh vậy. Chuyện gì tới rồi cũng tới, chạy đâu chạy, lại kéo nó chạy ngay đúng vào hẽm cụt

      -Đối mặt thôi!-

      -Tụi bây hết đường chạy rồi nhé!- tên "ngưu ma vương" hét to- TỤI BÂY NHÀO VÔ

      tiến lên trước ra đòn, những đòn đánh điêu luyện, né và ra đòn rất nhanh. chiêu đưa ra là đủ để làm cho mấy thằng kia đủ sức đứng dậy mà chỉ có thể lăn lộn dưới đất

      "Thào nào lại nhanh như vậy, làm mình đánh trúng cái nào"- nó đứng nhìn mà rùng mình

      Chợt, có tên đánh lén nó, cúi người và đạp cú ngược ra sau, nó chính thức vô trận, nó ra những đòn đánh nhưng chỉ đủ làm mấy tên kia ngã nhào rồi lại đứng lên.

      Phải ít nhất chừng 4 phát nó mới có thể hạ được tên.

      tên bị nó đánh mấy phát, cứ ngã rồi đứng ngã rồi đứng nên tức quá rút ra con dao trong người, nhắm nó mà chém

      -Ya, chơi ăn gian quá, chơi dao hả?

      Nó hơi hoảng nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh và né, con dao chém ngang qua trúng vào cái giỏ của Quân và làm văng con thỏ của ra. Tức giận, tức giận quá

      -Ya, đáng gét....- nó huơ chân đạp tên đó ngã rồi chạy tới nhặt con thỏ

      Nào ngờ đâu, tên đó như có thù với nó ở kiếp trước nên cứ bị đánh phát lại đứng lên và lần này cũng vậy, đứng phắt dậy nhào tới chém nó

      Nó quay người lại, hoảng quá, nhìn thấy con dao lia xuống từ từ, hoảng! nó đơ người, nhắm mắt, đợi.....

      Phập

      Xuống rồi, con dao chạm đích, tiếng cắt vào da nghe rát tai. Nhưng, nó đau, tại sao đau? nó mở mắt ra

      -Phong!

      đau vì người bị chém trúng là , phải nó. biết từ đâu nhào ra, chạy đến và đưa tay đỡ cho nó, tức giận, cho tên kia phát chí mạng, nằm im bất động

      -Sao ngốc quá vậy, có con thỏ thôi mà, có biết là nguy hiểm ?- gắt

      -Tôi..... tôi xim lỗi..... tay .....- nó muốn khóc lắm, sao tự nhiên đau lòng quá, tại nó mà mới bị như vậy

      Vẫn còn 7 tên nữa.

      - đứng im

      -Nhưng, bị thương rồi, để tôi giúp cho

      -TÔI ĐỨNG IM

      hét lên rồi nhào tới, đánh, đánh mạnh lắm, như rất tức giận, dồn hết sức mình mà đánh.

      tốn nhiều thời gian, tất cả đều nằm lăn lộn dưới đất.

      -Mau thôi- kéo tay nó lôi

      Nó nhìn vào tay , máu vẫn chảy, chảy liên tục. Kéo lại ngồi xuống ghế đá bên đường, nó chạy đến hiệu thuốc gần đó, mua bông băng và thuốc

      -Để tôi băng lại.

      - cần- đứng dậy bỏ

      -Ya, dù gì cũng do tôi mà mới bị như vậy, ít ra cũng phải để tôi băng lại tôi mới bớt cảm thấy tội lỗi chứ!

      do dự lúc rồi quay lại ngồi xuống.

      Lấy bông và thuốc ra sát trùng

      - chịu đau chút nha- nó đổ thuốc lên "Đúng là phải con người mà, đau như vậy mà mặt vẫn biến sắc"

      "If only you could see the tears in the world you left behind

      If only you could heal my heart just one more time

      Even when I close my eyes

      There's an image of your face

      And once again I come I'll realise

      You're a loss I can't replace"

      Điện thoại vang lên

      -Quân gọi, nghe

      -Alô,Quân hả

      -...........

      -Ừ, đợi tí Nhi tới liền

      Cúp máy

      -Quân đợi ở nhà xe, thôi

      -Mà sao điện thoại liên lạc được?- hỏi

      - biết nữa........ Ủa, hết pin rồi... haizzzz

      Vừa tới nhà xe gặp nó, Quân xổ ra tràn.

      -Nhi vừa đâu vậy hả? Có biết Quân lo lắm ? Chạy lung tung mà ai hết...... @#$%^&*....- bài thuyết giáo cứ thế bay ra

      -Nhi xin lỗi, định mua kem thôi, ngờ gặp bọn du côn gây

      -Vậy có bị gì ?

      -Nhi sao hết, còn ta bị thương ở tay rồi

      Rồi rằng, chạy tới xe kéo ra sau ngồi, Quân vào lái

      -Để tôi lái cho, tay cậu bị thương rồi, ra sau ngồi với Nhi

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 21 - TỪ 1 THÀNH 3 HIC.HIC

      đường

      -Này, sao gì hết vậy? Bộ còn giận tôi vụ hồi nãy hả? Tôi xin lỗi mà, đừng giận....... nè....nèèèèè- nó lay nhưng mãi ăn nhằm gì- con trai gì mà xấu quá, chuyện với nữa!!!

      "Lúc nãy ra tay nghĩa hiệp, bây giờ như vậy??? hiểu nổi, tí nữa là mính nhày vào khen rồi, cũng may là chưa "

      Nó quay đầu ra phía cửa sổ, nhìn cảnh vật chạy qua trước mắt. Ngày hôm nay rất vui nhưng cũng xảy ra nhiều chuyện xui xẻo, biết rồi xảy ra những chuyện gì nữa đây!!

      Nó thiếp lúc nào hay cho đến khi Quân thắng cái mạnh theo "quán tính" nó rời khỏi chỗ mình và ngã qua vai . đẩy nó ra nhưng cũng chỉnh lại cho dễ chịu, cứ để như vậy. Nhìn nó ngủ sao mà vô tư quá, lâu lâu lại còn cười tủm tỉm (chắc mơ được ăn)

      "Đồ ngốc này ngủ nhìn dễ thương ...........Mình nghĩ gì vậy chứ. Điên rồi"

      Quân ngồi trước, nhìn vào kiếng chiếu hậu và nhìn thấy hết cả những biểu mặt , cậu cảm thấy hơi hối hận khi giành chỗ của Phong và cậu biết chắc rằng mình đối thủ mạnh.

      Chiếc xe dừng trước cổng

      -Này đầu heo, mau dậy , có biết là cái đầu của nặng lắm ? Mỏi muốn trẹo cả vai

      -Ờ....ừm........- nó vươn vai ngáp cái dài

      Nó nhìn , à .... đúng ra là nó nhìn chằm chằm vào vai nó thắc mắc, thắc mắc rất lớn mà dám ra " biết lúc mình ngủ có chảy "dòng suối" nào nhỉ???" (Eo ~_~!)

      -Nhìn gì vậy?

      -Ờ...... có gì

      Nó bước xuống xe, chạy vào nhà. Hình như ngôi nhà hôm nay có gì đó khan khác. "Ủa? Sao cửa lại mở? lẽ nhà có trộm??"

      Lò mò, rón rén vào trong, cảnh vật đập vào mắt làm nó khỏi bàng hoàng

      -Ááááá...........

      Nghe tiếng hét thất thanh của nó, và Phong vội chạy vào

      -Nhi bị gì vậy?????- Người lo lắng cho nó nhất vẫn là Quân

      Đưa tay chỉ vì nên lời. Cảnh vật đập trước mắt nó bây giờ là cảnh Duy và Long nằm ghế salong ngủ ngon lành. Nhưng vấn đề làm nó hét ở đây phải là hai "ông tướng" kia mà là vì cái "bãi chiến trường" mà hai tên đó bày ra, những cái lon nước nằm lăn lóc, đĩa phim và giấy báo nằm mỗi thứ nơi

      và người phải dọn cái "bãi" đó xác xuất rơi vào nó là 99.99%

      Lúc này máu nóng của nó dồn lên tới não, chạy lại giáng cho mỗi tên đá

      -YA, HAI CÁI TÊN ĐÁNG GÉT KIA!!!!

      Bốp.... bốp

      Bụp.... bụp

      thứ tạp gồm "tiếng đạp" của nó và theo sau đó là "tiếng rơi" khỏi cái ghế êm ái của Duy, Long.

      -Má ơi, trời sập- Long hét to (!__!)

      -Sập cái đầu á, hai người dậy mau cho tôi!!!!

      "Ủa, trong nhà có mưa hả????"- Long nghĩ rồi đưa tay vuốt mặt (tg dám tưởng tượng tới cảnh tên đó thốt ra thành lời và hậu quả là gì đâu..... khùng khiếp!!)

      -Ủa, Nhi "iu dấu", sao lại ở đây??- Duy hốt hoảng khi nhìn thấy mặt nó như là nhìn thấy bà la sát. " lẽ từ lúc sáng mà ta còn ám mình trong giấc mơ luôn hả trời?"- Rồi Duy đưa tay tự đánh vào mặt mình xem tỉnh hay mơ rồi hậu quả là tự ôm mặt la đau (tg thề, so với ông Duy với ông Long bà Nhi còn "tỉnh" chán)

      -Hai nghĩ cái gì mà lại bày bừa ra như vậy hả? Biết làm như vậy ai chịu khổ ???- nó hét với tầng số mấy tỉ tỉ tỉ tỉ......... Hz

      Long với Duy phải bịt tai lại để bào vệ cái màng nhỉ đáng thương của mình. Lòng tự hỏi tại sao con người nhắn thế kia mà hét cách kinh khủng như vậy. Giọng rất tốt, very good!!!

      - có gì đâu! cứ mỗi cuối tuần là có người đến dọn dẹp mà!

      Ầm....ầm

      Lời Long như sấm đánh bên tai nó vậy, bực bội, tức tối.....

      -Cứ mỗi cuối tuần là có người đến dọn dẹp???

      đứng đó tức tối lắm vì hai thằng bạn nhiều chuyện làm vỡ bí mật của , nhưng vẫn giữ được bình tĩnh bằng khuôn mặt lạnh lùng vốn có, và cái đầu bắt đầu chạy hết công suất để đối mặt với nó, đứa con tiến tới chỗ với khuôn mặt đắng đằng sát khí.

      - , họ có đúng ?

      -Đúng vậy, đó là lúc chưa có osin, bây giờ có rồi!!

      -Sao?- nóng 70 độ

      - hiểu hả? là osin mới đó!

      -SAo?- nóng 90 độ

      -Từ nay Duy và Long ở nhà tôi như trước kia!

      -NHƯ TRƯỚC KIA!!!- nóng 120 độ

      -Đúng vậy, trước đây tụi tôi ở cùng với nhau, từ giờ phải phục vụ tụi tôi!!!

      -PHỤC VỤ!!!- nóng 1200 độ

      Phải! tên rất giỏi gây lửa và châm thêm dầu vào lửa. đưa nó từ 37 độ C lên tới 1200 độ C.

      Và Duy, Long cảm nhận được sát khí đằng đằng toát ra từ người nó, hừng hực và nóng ....... rất nóng

      "E....e....e....e..... nhiệt độ cao.... nhiệt độ cao..... báo động..... báo động.....!!!"- tiếng còi báo động vang lên trong người Duy và Long từng hồi, cả hai bắt đầu toát mồ hôi

      -Hai người, lại đây tôi nghe nè- nhàng, cười tươi rói..

      Long với Duy nhìn nó cười mà sởn hết gai ốc, cả hai rụt rè tiến lại

      -Dạ..... à quên, "bạn" Nhi kêu có gì ?

      -HAI NGƯỜI MAU DỌN HẾT ĐỐNG BỪA BÃI ĐÓ CHO TÔI!!!!- nó hét với lượng đạt cực đại.

      -Aaaa.... dọn lẹ mày ơi- Duy ôm tai cùng với Long thu dọn đống bừa bãi.....

      Rẹt..... rẹt..... rẹt..... chạy qua chạy lại, chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược, chạy........ (hết ý rồi)

      Trong khi Long với Duy bị nó cho tập thể dục lại cười thầm

      "Hehe, cho đời tụi bây, dám làm lộ bí mật quốc gia, cho cái con nhóc này xử là hợp lí nhất......"- mưu hiểm độc, hóa ra chọc giận nó là có ý đồ...

      Còn Quân lại tưởng tượng ra cái cảnh nó cầm dao thọc tiết Duy với Long mà rùng mình (tưởng tượng kinh khủng quá!!!)

      -Xong rồi- Long thở hổn hển (tự bày tự chịu)

      -Hai người, khi nào chuyển qua đây?- mặt nó vẫn cứ hằm hằm và chưa có dấu hiệu nào cho thấy là nhiệt độ trong người nó hạ xuống.

      -T....to.....tối.... nay- Duy lắp bắp "Con này giống quỉ , cái giọng gì mà khỏe thấy ghê"

      -TỐI NAY????

      -Này! là osin đó, chuyện với chủ như vậy đó hả??- bắt đầu thấy tôi cho hai thằng bạn nên lên tiếng cứu giúp (xem ra cũng có lòng nhân từ nhỉ?)

      -Ax, tức chết được

      Nó vùng vằng bỏ lên phòng, ôm cái gối, ụp cái mặt, xả stress....

      -Ááááááá.......... tức quá điiiiiiiiii

      Bây giờ Long, Duy, Quân với dấu chấm hỏi to đùng!!! kìm được mình, Quân tức giận, nắm lấy cổ áo

      -Câu sử dụng chiêu quái gì mà khiến cho Bảo Nhi trở thành....... của cậu như vậy???

      -Chỉ là ta thiếu nợ tôi nên làm để trả nợ thôi!- vẫn thủng thẳng bỏ tay vào túi quần, để mặc cho ai kia nắm lấy cổ áo mình.

      - ấy thiếu bao nhiêu tôi trả!!!

      -Tôi thích, tôi muốn ta tự trả

      -Cậu.....

      Quân định đưa tay lên đánh , nhưng Duy với Long đâu thể đứng "làm cảnh" được nên nhào vô kéo Quân ra

      -Có gì từ từ , đừng có đánh nhau chứ...

      -Thôi được, cậu hãy lên hỏi ta , nếu như ta đồng ý nhờ cậu giúp tôi để cậu trả!!!- chắc nịch

      "Hừ, như vậy phải muốn mình làm cho Nhi phải cúi đầu mong mình giúp đỡ sao! Thôi thử xem"

      Mặc dù Quân biết rằng khó có thể mà thuyết phục nó, nhưng ở đời mà, chuyện gì cũng có cái ...... ( sao nhỉ)... cái lạ lùng của riêng nó, biết đâu nàng hứng lên, chịu nhờ Quân giúp sao

      Cộc..cộc

      -Quân vào được ?

      trùm chăn trong phòng gặm nhắm "cục tức", nghe tiếng Quân nó bật dậy, mở cửa

      -Có gì ?- cộc lốc

      Quân đẩy nó vào ngồi xuống giường, dù gì ngồi cũng dễ chuyện hơn là đứng mà.

      -Nhi nè, ra..... Nhi thiếu Phong cái gì mà phải làm để trả nợ vậy?

      -Ờ.....

      "Phải gì với Quân đây? là vì mình ăn "hơi" nhiều nên mới mắc nợ, hay nghe lời nhà mình cánh mà bay??.....Ax, đau đầu "- khóc trong lòng

      -Nhi cứ

      -Ờ....... ra ...... có gì đâu, Quân đừng để ý.....

      -Nhi cho......

      -Quân về , Nhi buồn ngủ rồi- nó cướp lời rồi nằm xuống chùm chăn kín mít




      CHƯƠNG 22 - BẮT ĐẦU CHUỖI RẮC RỐI TRONG TRƯỜNG HỌC

      Quân thất thiểu xuống nhà

      Nhìn bộ dạng của Quân, cũng đoán được kết quả, nhếch môi cười đểu. Chỉ có hai chàng Duy và Long vẫn ngây thơ, biết được mà phải chạy tới hỏi hang, vì hai cậu mong sao tống khứ con đó nhanh, chứ người đâu mà dữ như bà la sát, có ngày đứng tim mà chết

      -Sao? Có được ? Được mà phải ? Hãy tao nghe - cầu mong, cầu mong, gật đầu , gật đầu

      Lắc đầu, cái lắc đầu thểu não như mấy người bác sĩ sau khi kết thúc ca phẫu thuật với câu "chúng tôi cố gắng hết sức". Quân thở dài cái

      -Thôi, tao về đây. Mai gặp, tụi bây nhớ đừng có mà hành hạ Nhi đó, biết tay tao- Quân trước khi quên để lại lời hăm dọa

      -Ờ... biết rồi.... có cho tiền tao cũng dám

      Quân dắt xe ra về, Duy và Long cũng gì thêm, ngồi xem ti vi cùng với , cả 3 nhìn cứ như mấy kẻ nghiện ti vi, cứ ngồi dán con mắt xung sướng xem ti vi trong khi có con người ngồi với bộn bề suy nghĩ

      "Ax, bao giờ mình mới thoát khỏi kiếp nạn này đây???? Lúc nãy mình quát hai tên đó như vậy, biết sau này có còn đường sống nữa, hic hic. được, ngày mai phải giãn hòa với hai tên đó thôi........ Axxx, nhức đầu .... học bài"

      Đối với nó nhất là ăn, nhì là chơi, tam là học. có gì ăn cũng có gì chơi tự khắc nó leo vào bàn học.

      Nhưng sao lạ quá, đêm hôm nay sao mà yên tĩnh đến đáng sợ, ngày thường "Bảo Nhi, lấy cho tôi li nước cam"... còn "Đầu heo cho tôi li nước lọc"..... vậy mà hôm nay thấy động tĩnh gì. Nhưng nó có biết đâu, có người ngồi cười với ý nghĩ đen tối "tha cho tối nay, vì ngày mai là tương lai sáng lạng.... hehe"

      6h30 Am

      Vì gần nhà có tuyến xe bus nên nó đành phải cùng với và hai tên kia. Chiếc Mexidex đứng chờ nó trước cửa nhà, cầm lái còn hai tên choai choai ngồi sau và tất nhiên, bắt đầu ngày mới thể thiếu trận cãi vả của hai đứa tụi nó. Và như thường lệ, người phát hỏa là

      -Này, ai cho osin ngồi chung với chủ như vậy

      -Chứ sao? Bộ muốn tôi đu căm hả? Mới sáng sớm..... bực mình.

      - ra cốp xe ngồi (Ặc)

      -Ngồi cái đầu í, thích mà ngồi.

      -Trễ giờ rồi đó hai "ông bà"- Duy ngăn hai cái miệng công kích lại.

      Đến trường

      Việc đầu tiên là nó chạy vào Woasinton City (WC do you know?) phần là để né tránh mấy ánh mắt soi mói, phần là nó muốn rửa mặt cho tỉnh ngủ vì tối hôm qua tức khuya "dùi mài kinh sử".

      Rửa mặt xong, mát rượi, mặt mày tươi rói lên lớp. Vừa vừa nhảy, vừa lên đến lầu có năm thằng con trai ngồi tay vịn cầu thang, nhưng nó suốt cuộc đời vẫn cứ vô tư như vậy, để ý chi mấy thằng dở hơi đó, vẫn hí ha hí hửng như có gì. Nhưng nó đâu biết các chàng đây đợi nó. Thấy nó tới cả năm thằng nhảy xuống chặn đường.

      -Làm gì vậy? Tránh ra- nó giọng lanh băng, chắc là nó ngửi thấy mùi xác khí ở đây rồi.

      -Ồ, làm gì dữ vậy? Bọn này chữ muốn xem thử bạn của hội trưởng hội học sinh là người như thế nào thôi, xem ra cũng được, rất có cá tính- tên cầm đầu lên tiếng

      -Đủ chưa? Có gì cứ tìm , sao ai cũng nhắm vào tôi hết vậy! mà cũng phải là bạn trai của tôi cho nên đừng có đứng đó mà nhăng cuội.... Phiến phức

      Nó quay đầu đường khác, nó muốn bắt đấu ngày mới bằng trận chiến như vậy, nó muốn ngày hôm nay được bình yên. Nhưng hôm nay nó bước chân trái ra khỏi nhà hay sao ý, vừa quay đầu lại có thêm năm tên nữa chặn đầu cầu thang.

      -Muốn gì đây?- nó bắt đầu cảm thấy bực mình

      - có gì! Tụi này chỉ muốn mời bạn Nhi đây tới chỗ này chút

      - rảnh

      - rảnh cũng phải

      tên rồi nhảy tới định tóm nó từ đằng sau, nó đẩy chân ra sau rồi dốc ngược vào bụng tên đó phát. "Thằng " hưởng trọn cú đá bị bật ra sau.

      -Khá lắm- tên đầu đàn "khen nó"

      Rồi cả chín tên đều nhào tới, cả chín thằng nhìn vào phải loại bình thường, nhưng nó lại hạ được rất dễ, hình như nhiệm vụ của bọn chúng là phải bắt cho được nó còn "nguyên vẹn" phải, thằng nào dám ra đòn cả.

      - bắt được à? Dùng biện pháp mạnh , nhưng đừng mạnh tay quá!

      -Dạ, em biết rồi

      Sau khi tên cầm đầu nhận lệnh từ người nào đó qua cái tay nghe ra hiệu cho bọn kia bắt đầu ra tay. Nó cứ như vậy, đấm đá đến mệt, vào thể chuẩn bị cho tên ăn cú đá 360 độ của nó bị tên chụp tay nó lại bẻ ngược ra sau..

      -Aaa...... Ya.... Buông ra..... buông ra..... – nó mất thế nên phản công được gì cả, tiếng hét của nó vang ầm cả trường.

      Nó "được" đưa , hai tay nó được trấn giữ bởi hai tên nhỉn vào cứ như là áp đảo phảm nhân. Lạ , tại sao hôm nay trường vắng hoe bóng người như vậy chứ, ngay cả thầy cổ cũng thấy, lẽ vào lớp hết rồi sao

      "Chết , mình lại đụng trúng cai tên quái ác nào đây? được, phải dùng kế thôi"- nghĩ rồi nó dùng sức bình sinh hét lên

      -Aaaa...... Con chuột..... con chuột.....- nó ra sức nhảy rồi hét toáng lên

      -Chuột nào?- thằng nhíu mày hỏi

      -Ủa? hổng sợ chuột hả- nó ngớ người (Tg biết sao bà này học giỏi, con trai mà bả hù chuột)

      -Mấy tuổi rồi mà còn sợ chuột?

      -Ờ..... tôi giỡn á... hì hì- nó cười giải lải rồi lại chỉ tay về phía sau hét to- A.... Phong... đến cứu tôi phải ???

      Cả đám vừa nghe nhắc đến quay đầu lại nhìn, chỉ chờ có vậy, nó đạp cho hai tên đứng gần mình nhất mỗi đứa phát rồi cùng bỏ chạy...

      -YA, CON KIA, ĐỨNG LẠI

      "Chúa ơi, bây giờ chạy đâu là tốt nhất đây hả Người???"

      Tất nhiên là cái khả năng chạy của nó tên nào đuổi kịp nó hết, nó cứ bị đuổi chạy qua chạy lại, tìm bóng người, tia hy vọng nào đó để cứu giúp. Nhưng vô vọng, càng vô vọng hơn khi cái tên muốn bắt nó có nhiều đàn em.

      lúc sau cứ như là biết được chuyện nó cho đám đàn em của tập chạy "Maratông" lại cho thêm đám nữa chặn đầu nó, hết đường chạy.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 23 - GIẢI CỨU

      Reng.....

      Tiếng chuông vào học vang lên, bây giờ nó chính thức trễ sau giáo viên

      "Ax, điên , vậy là trễ giờ rồi, cái bọn đáng gét này"

      Máu nóng nó dồn lên tới não, con ác quỷ trong người nó bắt đầu trỗi dậy, điên tiếc, nó nhào vào đánh, đánh cật lực, đánh hết sức.

      tên nhào tới bị nó tung ngay cú đá cao ngay mặt ngã nhào ra đất, rồi cứ thế, hai rồi ba thằng nhào tới, nó đá bên trái, đá bên phải, cú nào cũng chứa đựng tức giận của nó, mỗi lần tung đòn đánh miệng nó lại lẩm bẩm câu "Phong nguyền rủa........ Phong chết dẫm....... vì mà tôi cứ bị như vầy..... chết ......."

      Nó cứ coi mặt mấy thằng đó như mặt rồi cứ nhằm vào đó mà tung ra những cú đánh đá, dồn bao uất ức bấy lâu nay mà xả.

      -Đại ca ơi, con ấy điên lên rồi, tụi em bắt nó được- tên báo cáo qua tay nghe

      -Vậy dùng biện pháp đặc biệt - ngọng bên kia vang lên có gì đó hứng thú.

      -Dạ

      rồi tên đó móc trong túi ra cái khăn (mà khăn có chứa chất pharmacotherapeutics---> cái khăn đó tẩm thuốc mê :))), rồi tên đó ra hiệu cho bọn kia đánh lạc hướng nó. Nó cứ mải mê đấm đá nhưng quên phòng thủ phía sau. Nó thấy tên cầm cái khăn chạy tới liền tặng ngay phát, nhưng nó có ngờ đâu đó chỉ là cái bẫy, bởi tên cầm cái khăn tẩm thuốc chỉ chờ nó xoay qua xử thằng kia chụp ngay khăn vào nó

      1s........2s.......3s.........4s.........nó chìm vào giấc ngủ

      -Đưa nó

      Tên cầm đầu ra lệnh và nó được tên nào đó cõng (sướng thế). Chợt! vừa định bước 3 cái bóng xuất , giọng lạnh lùng vang lên và có chứa gì đó tức giận

      -Thả ta ra

      -Chuyện này liên quan đến , xin tránh qua bên

      - liên quan đến tôi hay..... tôi là tất cả lí do của việc này? Nhưng dù gì là hội trưởng hội học sinh, tôi để chuyện này xảy ra được- Đúng, Phong xuất .

      "Đại ca, lộ rồi"- tên đứng sau cố gắng báo cáo tình hình cho cái kẻ được gọi là đại ca kia

      "Tìm cách đem con đó tới đây, đánh lạc hướng "

      -TỤI BÂY NHÀO LÊN!!- dứt cuộc chuyện, tên đó ra lệnh cho đám đàn em nhào tới

      -Hai cậu, vây hai bên, đừng để tên nào chạy thoát- Phong ra lệnh cho hai cái người còn lại đó là Duy và Long

      Tổng cộng tất cả gồm 12 tên, 3 tên bắt đầu tiến lên trước mặt Phong, người run run, xem ra tên nào cũng có vẻ "dè chừng", nhưng vì lệnh của "đại ca" ban ra nên cả 3 nhìn nhau rồi nhào tới, Phong nhếch môi cười, lựa tên gần nhất sút mạnh rồi sẵn thế xoay người đá vào gáy tên kế đó và khuyến mãi luôn cho tên cuối cú 360 độ. Khi tiếp "tiếp" xong ba chiêu, cả ba nằm lăn lộn dưới đất mà chưa kịp trở tay

      Con người Phong là vậy nếu dùng văn được phải dùng võ, mà dùng võ nương tay

      Cùng lúc đó, tại chỗ Duy và Long, cả 2 cũng "đón nhận" 3 tên khác. Nhưng Duy, Long có vẻ còn có lòng nhân từ, vẫn cho bọn chúng cơ hội

      -Muốn từ bỏ hay chiến đấu?- Long hỏi câu cụt ngủn đầu đuôi

      Trong đó Duy lại đưa là lời đề nghị rất ư là.......

      -Thả người , đánh chi mệt

      Nhưng cả hai đều nhận về phản công của các tên kia điều đó cho thấy đàm luận thành nên bắt đầu thủ thế

      Long cho tên "xí xọn" nhào lên trước đấm vào mặt rồi "tặng" thêm cái đạp vào bụng làm cho tên đó phải ôm bụng lăn lộn, rồi tiếp tục xoay người qua chụp tay tên có ý đồ đánh lén bẻ ngược ra sau làm cho tên đó la oai oái và hạ luôn tên còn lại.

      Duy lại đánh đá mà cứ đứng vờn cho mấy tên đó mệt rồi đứng cười đắc chí, tại cai tự cao đó của mình mà chú ý nên bị tên nên vào lưng phát đau điến

      -Ui da! Bực mình rồi, giỡn nữa

      rồi nhào tới sút cho ba tên mỗi cú nằm lăn quay

      Còn lại 3 tên giữ nó bắt đầu run sợ. Chỉ có cái tên lãnh đạo là mặt vẫn thản nhiên. Đúng vậy! Phải có tài mới được lãnh đạo. Có lẽ, trong cả đám, đó là tên giỏi nhất.

      -Tôi với đấu, nếu tôi thắng phải tránh ra, nếu thắng tôi trả người

      -Được thôi

      rồi tên đó tiến lên phía trước bắt đầu thủ thế. Phong chạy tới đá cao ngang đầu, đưa tay kháng đỡ cú đá tên đó xoay người đá lại Phong cú ngang lưng, Phong cúi người tránh rồi trả lại đòn, cứ đánh rồi né. Tên đó võ công cũng điêu luyện nhưng có lẽ cho đạt đủ trình độ để là đối thủ của Phong

      Sau khi ra các đòn, cả hai bắt đầu thấm mệt, Phong đợi lúc tên đó sơ hở, tặng ngay phát vào bụng rồi đá thẳng vào đầu làm cho tên đó gục hoàn toàn

      Tiến đến chỗ hai tên còn lại, buông ra câu đầy xác khí

      -Sao! Muốn tiếp tục "trận đấu" ?

      - ạ, của đây (trao hàng.......hàng là nó đó)

      Bế nó tay, Phong dặn dò hai tên còn lại

      -Về với "cậu ta" nếu muốn cứ tìm tôi và còn nữa, mấy bọn nhóc các cậu ra về gặp tôi để lãnh án còn nếu như muốn trốn sách gặp rút hồ sơ là tốt nhất.

      Bước lần nữa nó lại "được" gặp chị y tá. Lần đầu là bất tỉnh, lần này ngủ. biết tương lai nó còn vô đây mấy lần nữa. Nhưng chắc là nó được nghỉ mấy tiết đầu đấy

      -Hai cậu lên lớp

      -Ừ, đây, chăm sóc cẩn thận nhá- tên Duy cười gian xảo rồi cùng Long trở về phòng học thân .




      CHƯƠNG 24 - HIỂU LẦM

      Cùng lúc đó, tại nơi khác của trường học

      -Xin lỗi đại ca, tụi em thất bại rồi- tên cúi mặt hối lỗi

      -Tụi bây phải là đối thủ của Phong. Dù sao tao chỉ muốn thử thôi, xem ra ta quan tâm con đó, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi!- cười, nụ cười hiểm độc.

      Tại phòng y tế

      "Đúng là! may cho , nếu như lúc đó bọn chúng bắt hôm nay tôi cho "tập thể dục buổi sáng" rồi, cứ hưởng thụ , sau này tính lại với ...." (gian xảo quá)

      2 giờ sau

      -Oáp...... Ủa? sao mình ở đây?- Thuốc hết tác dụng, nó thức dậy, rồi lại chẳng nhớ gì

      "À! Nhớ rồi, mình bị...... Nhưng bọn chúng bắt mình tới đây làm gì? Bắt xuống phòng y tế sao???"

      Quay qua quay lại nó lại thấy , cái con người ngồi chễm chệ ghế nhìn nó chớp mắt.

      Tức giận, tự dưng nó cảm thấy tức giận vô cùng. Tại sao lại cho người bắt nó chứ? kìm được nữa nó hét lên

      -Đồ biến thái, ra là người kêu bọn họ bắt tôi tới đây sao? nghĩ tôi là đồ chơi của hay sao hả?

      Im lặng, gian im lặng, gì cả điều đó làm nó càng thêm tức giận hơn và chắc rằng chính là người bày ra những chuyện này.

      - chứ? kêu người bắt tôi làm gì hả? nghĩ mình là hội trưởng hội học sinh muốn làm gì làm sao? Đồ đê tiện.......

      tức giận, là rất tức giận, cứu nó mà nó lại nghĩ là loại người như vậy! đối với nó, xấu xa như vậy ư? Nó nghĩ đê tiện ư? Đứng dậy, bỏ lời nào. Để lại nó với muôn vàng câu hỏi và khó chịu người. Bức bối!

      - làm gì mình chứ? Tại sao lại làm như vậy? Tại sao trả lời? có làm chuyện này ? Chắc là có rồi, có làm nên mới giải thích được chuyện này.........

      bỏ , đâu cũng biết, chỉ biết rằng mình cứ , cho khuất mắt nó. về lớp cũng về nhà...... mãi ra đến sân sau trường, ngồi dựa mình vào ghế đá như muốn xua mọi thứ lúc này. Mệt mỏi!

      Nó trở về lớp, hôm qua nó nghỉ ở phòng y tế rồi, hôm nay phải lên học thôi.

      Vừa lên tới lớp thấy Duy với Long nhào lên chỗ nó

      - tỉnh rồi à

      -Sao? sao hai biết? lẽ hai ...... hai cùng làm chuyện đó hả?

      -Là sao?- Long ngớ người, hiểu có chuyện gì

      -Hai cùng với kêu người bắt tôi phải ?- Nó lại tức giận, tức muốn điên lên được.

      - gì vậy? Tụi tôi cứu mà!!

      -Cứu tôi? Là..... là sao- nó lắp bắp

      - lúc đầu giờ, biến đâu mất. Vào lớp hơn 10" lại thấy đâu lại nghe thấy tiếng ai la ó(ở lầu 1 mà lầu 3 còn nghe là hiểu cái miệng nó to cỡ nào !!), cứ nghĩ là mấy đứa nào giỡn nên la hét như vậy, nhưng chuông reng mà chưa thấy nên tôi Duy và Phong xuống thấy bị ngấm thuốc rồi.....Vậy đó!- Long kể lại đầu đuôi việc, cùng với cái mặt " làm ơn mà còn mắc oán" (~_~!)

      - sao?

      Nó hiểu lầm rồi sao? cứu nó, phải kêu người bắt nó. Sao lại giải thích chứ? Nó nặng lời với quá chăng. Có lỗi, cảm thấy có lỗi quá, được! Nó phải tìm để xin lỗi thôi. Nhưng! đâu rồi, có ở lớp. Quân đâu? Quân cũng biến đâu mất. có chuyện gì?

      Cả ngày hôm nay nó học được gì, chẳng có chữ nào vô đâu nó cả. Vừa nghe chuông vang lên nó cất hết tập vở vào cặp, chạy tìm . Nhưng đâu rồi? Tìm khắp trường cũng thấy, gọi điện bắt máy

      -Chắc là về nhà rồi...... mình cũng phải về thôi.

      Nó thất thểu bộ về, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Nó hối hận quá, tại sao lúc đó nó lại hấp tấp mà kết luận như vậy chứ? Nếu như lúc đó nó đừng quá lời như vậy. Haizzz

      -Áááá.........

      qua con hẽm nó nghe thấy tiếng hét. Giật mình chạy lại, đứa con bị năm thằng con trai vây lại, máu hùng nổi lên. Nó nhặt ngay cây gậy gần đó và chạy tới đạp đá cho mỗi thằng phát. Nhanh chóng, cả năm thằng đều bị hạ, lạ ! Nó nắm tay đứa con kéo chạy càng xa chỗ đó càng tốt

      -Em có sao ?- nó lo lắng hỏi

      -Em sao!- đứa con mắt ngấn lệ

      -Em cũng học trường Blue Star hả?

      -Dạ. Em học lớp 10A1, cảm ơn chị giúp em

      - có gì, chị tên là Bảo Nhi học lớp 11A1, còn em?

      -Em tên Nguyệt Mỹ

      -Ừ, Nhưng em làm gì mà bị bọn chúng chặng đường vậy?

      -Em biết! Bọn họ rằng em đụng đến người của bọn họ. Mà em có biết chuyện gì đâu

      -Ừ, lần sau em nhớ kêu người cùng, đừng về mình nữa nhé!

      -Em....... cùng chị được ạ?- con bé rụt rè .

      -Được thôi, số điện thoại của chị đây, có gì cứ gọi cho chị nhé- nó lấy giấy bút ra và viết.

      -Em biết rồi

      -Thôi, chị có chuyện trước nha.

      -------------------

      PROFILE

      Tên: Hạ Nguyệt Mỹ

      Cũng học trường Blue Star, có ngoại hình và gương mặt xinh xắn. Và thân phận của bé mọi người biết khi đọc tiếp

      ------------------

      Kết thúc cuộc đối thoại, nó bắt tuyến xe bus gần đó để về, nó còn phải tìm để xin lỗi nữa!!

      Cùng lúc đó ở trong trường

      đứng cùng Duy và Long. Trước mặt là bọn nhóc lúc sáng đến bắt nó sót tên nào

      -Được rồi. Vì chuyện hôm nay có gì lớn nên các cậu chỉ cần quét dọn trường cho tôi trong vòng 1 tuần thôi. (theo như các bạn biết đây là trường quý tộc và so về độ lớn có thể là "bự khủng" cho nên cũng có thể hiểu hình phạt này là hay nặng) Và tôi cho người giám sát. Nếu ai trốn hình phạt tăng lên gấp đôi. Nhớ đó

      rồi cùng Duy, Long bỏ . Để lại bọn nhóc ôm nhau mà đau khổ.

      Nó về nhà. Tìm khắp nhà. Phòng có, phòng khách cũng , phòng tắm cũng nốt. Duy, Long cũng thấy đâu. Có chuyện gì vậy chứ?

      -Buồn , tự dưng cả 4 người đều biến đâu mất.......

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 25 - "HÔM NAY MÀY BỊ XỬ TỘI"

      ngồi ôm gối trong phòng nó nghe thấy tiếng mở cửa. Nó vội quăng gối chạy ra thấy Duy và Long bước vào và hai tay hai vác người.

      -Có chuyện gì vậy? ta bị gì vậy?- thấy cái cảnh ngay trước mặt nó vội chạy tới đỡ phụ, lo lắng hỏi.

      -Tôi biết, tự dưng lại dời uống rượu, trước giờ có như vậy đâu- Duy nhăn nhó

      Long gì, hình như cậu ấy biết lí do, chỉ lặng lặng đưa về phòng. Tại sao lại uống rượu chứ? lẽ vì nó sao? Nhìn thấy dáng vẻ lúc đó sao nó thấy khó chịu quá, nó thấy mình càng có lỗi hơn. Rồi nó quyết định nước chanh cho uống rồi sẵn tiện chuộc lỗi với .

      Đem li nước chanh vào phòng , nó lôi dậy, cố tìm đủ mọi cách trút cho được số nước đó vào trong người để giải rượu, như vậy mới tỉnh lại và nó mới có thể chuộc lỗi được

      -Nè..... dậy uống cho tỉnh.......- nó lay liên tục, dùng hết sức đấm đá, lôi kéo

      Cuối cùng cũng ngồi dậy và uống, nhưng cứ lẩm bẩm cái gì ấy, quá, nó nghe được. Sau lúc đầu óc quay cuồn, bắt đầu tĩnh lại, nhìn thấy nó nhăn mặt, hơi men rượu vẫn còn trong người, lạnh lùng quát

      - vào đây làm gì?

      -Tôi đem nước chanh cho uống thôi

      -Tôi uống rồi, giờ đem ra ngoài

      -Nhưng, tôi muốn.......

      -Tôi muốn nghe

      Rồi nằm xuống lấy gồi chùm đầu lại. Thất vọng, nó bỏ về phòng, tự trách mình tại sao lúc đó lại nông nỗi chư vậy chứ. Chán nản nó ngủ sớm.

      Sáng hôm sau như thường ngày nó nghe tiếng gõ cửa

      -Bảo Nhi, dậy chưa vậy

      Nó bật dậy, hết giận mình rồi sao? Qua kêu mình như vậy là hết giận rồi, vui quá! nó chạy ra mở cửa

      - hế.... Ơ, Duy hả? Đợi chút, tôi thay đồ rồi xuống ngay

      Thất vọng quá, là Duy chứ phải là , vẫn còn giận. Hôm nay lái xe nữa, ngồi cùng nó, ngồi cùng Duy và Long lái xe. Buồn !

      Vào lớp gặp Mi, Lam nó liền chạy xuống, có lẽ Mi, Lam là người duy nhất có thể làm nó vui hơn

      -Nhi, hôm qua mày mất tích đâu vậy? Tiết đầu vắng, vào lớp rằng lại biến đâu mất!- Mi trách nó

      -Ờ, tại tao bị giang hồ để ý thôi, có gì đâu!

      -Giang hồ nào? Mà mày có bị gì ?- Lam nhày tới cầm tay cầm chân nó để tìm xem có bị vết tích nào

      -Tao bị gì hết, ra chơi tao kể cho tụi bây nghe

      Rồi cứ như thường ngày, lại nằm lên bàn, nó nhìn . Bây giờ cứ như người xa lạ vậy. Khó chịu quá, phải chi cứ gây với nó, cứ bắt nó chép bài, đằng này cứ im lặng như vậy, đáng sợ

      Hai tiết học hôm nay sao mà nặng nề quá. Vừa hết giờ lại cùng Duy, Long biến đâu mất. Nó thở dài, rất buồn

      Bây giờ chỉ có ăn mới có thể làm cho nó cảm thấy vui hơn thôi, kéo Mi và Lam xuống căng tin.

      Tụi nó chỉ vừa mua đồ, chưa kịp ngồi xuống bị đám người, cả nam lẫn nữ vây lại

      -Mày là Bảo Nhi 11A1 đúng ?- bà chị lớp 12 với mặt mày hung dữ, chắc có lẽ là đàn chị ở đây tới hỏi nó

      -Có chuyện gì?- nó chán nản đáp

      -Tốt, vậy hôm nay mày gọi về nhà kêu gia đình chuẩn bị nhận xác mày !

      -Các người muốn gì đây

      -Xử tội mày

      -Tội gì chứ? Rãnh rỗi ......

      -Tội thứ nhất: dám xía vào chuyện hôm qua của bọn tao (chuyện con bé Nguyệt Mỹ). Tội thứ hai: dám ở cùng nhà với Phong. Hai tội này đủ cho mày vào hòm rồi con ạ.

      - vô lí. Tôi ở chung với Phong có gì là sai? Còn đường gặp chuyện bất bình tôi ra tay giúp thôi

      -Đừng nhiều

      Bà chị giang hồ đưa tay hất đổ phần ăn của nó rồi búng tay cái, cả đám trai có có nhào tới. Mi Lam lập tức bị đẩy ra ngoài như là được đụng vào trận chiến. Cả hai tài nào chen vào được.

      Nó bắt đầu đánh, đá ngược, lên gối, xuống trỏ, chiêu nào nó cũng sử dụng. Nhưng đông quá. Có thể là gần như nữa trường tụm vào vậy. Nó bắt đầu đuối sức, bị ăn vài cú đá nó vẫn đỡ được cho tới khi bị thằng con trai đạp ngay vào lưng

      Nó ngã xuống

      Ngay lúc này đây, nó bị đánh tới tấp, bị đá, đạp. Từng cú , nó cảm nhận từng cơn đau len lỏi. Đau lắm! chịu nổi nữa, máu trào ra từ khóe môi. Ngay lúc này đây, nó nghĩ đến , ở đâu? Nó chết hay sống. Nó ngất lịm.



      CHƯƠNG 26 - LÀ HAY LÀ MƠ

      Trong khoảnh khắc ấy, gian náo loạn. Nhưng sao nó cảm thấy thời gian và gian như dừng lại. Nó ở đâu???

      -DỪNG LẠI!!! Đây là trường học chứ phải là nơi để đánh nhau. Các người có biết tôi là người giữ trật tự ở đây ? TRÁNH RA.

      Giọng vang lên, là ai? Người giữ trật tự ở đây chỉ có thể là thôi. Đúng vậy, tới rồi. cứu nó.

      Thực ra biết vụ lùm xùm này lúc tụi kia bắt đầu vây lại gây rồi vì là hội trưởng nên luôn có người thông báo nguồn tin cần sử lí. Nhưng vì nó, vì những cây của nó nên bận tâm, muốn dính vào mấy vụ lùm xùm này nữa.

      -Cậu ngăn lại sao?- Long hỏi

      -Mệt rồi!

      -Nghe là vụ này ở căng tin đó!

      -Ở căng tin sao?

      bật dậy, "căng tin? phải là nơi mà ta hay đến sao? lẽ nào...." Đứng phắt dậy, chạy nhanh đến tới. Và ngay lúc này đây, khi đám đông dần tản ra. cầu mong, cầu mong người đó phải là nó.

      Mọi vật như tối xầm lại. "Là ta sao??? lí nào, đồ ngốc đáng chết, giỏi lắm mà, sao lại để xảy ra như vậy chứ?" đứng chết trân, hình ảnh người con nằm im dưới đất ngay lúc này đây như vết dao cứa vào tim , sao nhói quá

      Đám đông tản ra, Mi và Lam như vừa phá được bức tường sắt. Lao vào cạnh nó.

      -Huhu, Nhi ơi, mày có sao vậy hả? gì với tao chứ!!!- Lam khóc, cố tìm cách để lay nó, làm cho nó mở mắt ra...

      Mi gì cả, tức giận lắm, nó nhào tới nắm lấy cổ áo bà chị lớp 12 kia mà hét

      -Chị nghĩ chị là ai? Muốn làm gì làm sao? Tôi cho chị biết, cho chị nếm đủ những gì mà Nhi chịu- rồi Mi đưa tay lên định đánh trả thù cho nó nhưng lại bị Long nhào tới kéo ra.

      Bây giờ mới tỉnh lại, tiến tới bế xốc nó lên rồi nhìn đám người kia buông ra câu đầy xác khí

      -Cuối giờ những người tham gia chuyện này đến gặp tôi. đến được cấp phép nghĩ học và gia đình có người vào tù thay vì tội hành hung người khác và đừng nghĩ rằng tôi thể, tôi làm bất cứ thứ gì nếu như tôi muốn!

      Phán câu lạnh lùng, lòng đau thắt, đưa nó vào phòng y tế. Và đây là lần thứ 3 nó vào phòng y tế trong 3 ngày liên tiếp, như vậy là quá nhiều rối

      Sau khi chị y tá băng bó và sức thuốc cho nó xong ra ngoài, vừa bước ra cổng bị Lam Mi chặn đầu hỏi tùm lum, chắc là vì hai con bạn lo cho nó quá.

      -Nó có sao hả chị? Nó có bị gì ? có ảnh hưởng gì tới sức khỏe ?.......

      - sao, chỉ là bị trầy sức ngoài da thôi, nó nhiều chỗ bị đánh mạnh nên gây bầm. Tụi em nhớ kêu bạn nghỉ ngơi nhé, hình như sức khỏe con bè rất yếu.

      Sau khi giải thích hơi dài, chị y tá bỏ mạch trong khi Mi, Lam chưa kịp "ngấm" (chậm tiêu quá sức)

      Lúc này đối với nó, nó cảm nhận từng cơn đau ê ẩm. Nó ở đâu? Trước mặt nó đây là gian trắng toát. Nó chết rồi sao? Nó chạy, chạy mãi, nhưng sao thấy ai cả. Sợ hãi quá, đơn quá, lạnh lẽo quá, nó gục xuống khóc!

      -Con đừng khóc Bảo Nhi- giọng trầm ấm vang cọng

      Giật mình, giọng này. Là mẹ, giọng của mẹ.

      -Mẹ ơi, có phải mẹ đó ? mẹ ở đâu?- nó tìm kiếm, nó muốn mất bà

      Đây rồi, bà đứng đây, người mẹ dịu hiền của nó đứng đây, nó chạy lại ôm chầm lấy bà, người mẹ dấu của nó. Ấm áp quá, đây là hay là mơ?

      -Con nhớ mẹ lắm!- nó khóc, giọt nước mắt hạnh phúc

      -Mẹ luôn ở đây, luôn ở bên con, con đừng buồn nữa, hãy nhớ ba mẹ và chị luôn ở bên con.

      -Mẹ ơi, mẹ đừng , đừng ,....... MẸ!!!

      Nó giật mình dậy, hóa ra chỉ là mơ thôi, phải rồi, mẹ luôn ở bên nó, được buồn nữa, được khóc!

      -Nhi, mày tỉnh rồi- Lam ôm chầm lấy nó, con lại khóc

      -Tao đâu có sao đâu, mày đừng có khóc nữa, tao có chết đâu mà khóc.....

      Con bạn ngốc của nó, nhìn thấy cái cảnh nó bị bầm dập như vậy mà cứ nước mắt ngắn dài, còn Mi cứ ngồi nhìn hằm hằm vào cái tên Long, cái tên dám cản nó cho xử ội bà chị kia

      -Này, tôi biết là muốn trả thù cho bạn mình, nhưng tôi là người giữ trật tự mà, nên tôi có để cho làm như vậy được!

      -Giữ trật tự sao? giữ trật tự cái kiểu gì mà tụi nó kéo tới cả buổi trời rồi mới tới?

      -Ờ..... .....

      - sao? chứ? có biết là chỉ cần trễ hơn chút nữa có án mạng xảy ra rồi ?- Lam ở đâu nhào tới bức xúc, nàng cũng phun trào lửa giận

      -Ơ..... tôi..... "Hic, gì vậy chứ? Sao tự nhiên lại công kích mình như vậy? Mình có làm gì nên tội đâu chứ?....."

      -Có định cho người bệnh nghĩ ngơi vậy?

      Câu của vang lên và Long Duy cũng hiểu nhiệm vụ của mình. Hai cậu mỗi người nhào tới kéo mỗi , mặc cho hai nàng giận giữ, cấu xé.....

      Lúc này chỉ còn nó và . gian căng thẳng quá, nó phải làm sao đây? lại cứu nó lần nữa! nó phải gì đây? Sao lại im lặng như vậy?

      -Lúc nãy....... ....... cứu tôi sao?- nó ấp úng xíu

      -...........

      , vẫn gì, nó chán gét khi cứ như vậy, khó chịu quá...

      -Này, vẫn giận tôi hả?.... Tôi xin lỗi, xin lỗi mà...... Chỉ vì tôi quá nóng nảy thôi..... nhưng sao lúc đó giải thích chứ..... , sao cứu im vậy, nè, nè, nè, nè, nè........- nó xổ ra tràn, ngồi làu bà làu bàu

      -Đồ ngốc im ! điếc cả tai, biết cứu làm gì để rồi giờ ngồi nghe lè nhè.....

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 27 - MƯU KẾ HOẠCH

      để ý đến câu trách móc của . Nó chỉ biết là chuyện với nó, tha thứ cho nó rồi!

      - tha lỗi cho tôi rồi phải ,..... vui quá- nó bật dậy, quên luôn là mình bị đau để rồi hậu quả là ngồi ôm lưng- Ui da, cái lưng đáng thương của tôi.....- la oai oái, cái lưng đáng thương của nó biết lúc nãy chịu bao nhiêu phát "đạn" nữa...

      -Này! nằm xuống , người bị thương mà còn lanh chanh lóc chóc được- rồi đỡ nó từ từ nằm xuống.

      - lo cho tôi đó hả?- mặt nó gian gian nhìn

      Đỏ mặt, quay , lo cho nó sao? thể nào, thể thích nó được, vẫn chờ người, người đó.... phải LÀ NÓ!!

      ngày nữa lại trôi qua, nó cùng với Mi, Lam đứng trước phòng y tế vì mấy tên kia là đợi chút, bọn xử lí công việc tí rồi quay lại về cùng.

      Tại phòng hội trưởng của trường lúc đó

      -Các người tới đủ cả chứ?- lạnh lùng lên tiếng

      -Dạ.... dạ đủ- tên run run

      -Được rồi, tất cả những người tham gia chuyện này. Nam: hít đất 300 lần, Nữ: thụt dầu 300 lần MỖI NGÀY, và sau khi làm xong phải quét dọn trường cho đến cuối năm. Tôi cho người đến giám sát. Chỉ cần thiếu lần: rút-hồ-sơ được chứ. Còn - rồi chỉ tay về phía bà chị lớp 12 cầm đầu mọi chuyện- rút-hồ-sơ ngay lập tức cho tôi.

      vừa dứt câu, bà chị kia bù lu bù loa lên, chạy tới nắm tay áo

      -Phong à, em biết lỗi rồi (em cơ à), bắt em làm gì cũng được, đừng đuổi học em, hức hức

      Lạnh lùng hất tay bà chị kia ra, để lại câu

      -Sao trước lúc làm nghĩ đến hậu quả. Tôi làm như vậy là tay lắm rồi.

      Cũng cùng lúc đó tại vị trí khác trong trường

      -Sao, con đó được Phong cứu à?- Thảo Trang hét trong bực tức

      -Dạ, em xin lỗi chị, tại lúc đầu nó phản kháng dữ lắm, nên mãi lúc sau mới bắt đầu dạy cho nó bài học được Phong tới

      -Hừ, có chút chuyện mà cũng làm xong, mà mày nhớ kêu tụi nó đừng có mà khai tao ra. đừng trách. Bể hết kế hoạch rồi, bây giờ chỉ còn mong chờ vào kế hoạch còn lại thành công thôi- cười, ánh nhìn khinh miệt đầy thù hận

      Sử lí xong mọi việc, cùng hai tên kia đến trước phòng y tế và cả dám cùng nhau về. Hôm nay nó chẳng còn miếng sức lực nào để nhảy nhót nữa, còn nỗi. Mệt !!

      Hôm nay có cái gì đó lạ lạ ý nhỉ? Lúc nãy Mi còn điên tiếc cấu xé tên Long vì tức giận mà! Sao bây giờ lại cười vui vẻ như vậy chứ? xảy ra chuyện gì?

      -Này, có chuyện gì vui vậy? Kể tôi nghe với

      Nó chen vào giữa Mi và Long (kì đà cản mũi) mặt ngơ ngơ ngáo ngáo "Sao hồi nãy cười tươi lắm mà, bây giờ lại gì? Hai người này mờ ám "

      -Hai người có gì giấu tôi hả?- nó lườm lườm Mi, mặt làm ra vẻ nhìn thấu tâm can người khác mà thiệt ra hổng biết gì hết

      -Làm gì có......- Mi chối, mặt đỏ ửng, rồi nàng lại đổi chủ đề cái rụp- À, kể từ thứ 5 là tụi mình bắt đầu có tiết học ngoại khóa buổi chiều đó!

      -Sao? Học cái gì mà buổi chiều nữa- vùng vằng

      -Học thể dục!!

      -Thể dục hả? Sướng vậy- mắt nó sáng rỡ, cười tươi rói làm ra vẻ khoái chí. Nó khoái vì thành tích môn thể dục của nó chưa có ai vượt qua được lúc học ở trường cũ. Môn thể dục là môn mà nó nhất í (sao lại thích môn thể dục chứ)

      Cả đám mà cứ cười vui vẻ, cũng vậy, hôm nay biết cười, biết đùa để trêu nó. Nhưng nó giận, nó vui, nị cười của rất đẹp và..... rất hiếm. Khoảnh khắc nhìn thấy cười, tự dưng tim nó đập rộn ràng, nó thích nụ cười của . Có lẽ nhìn thấy mẹ chỉ là mơ, nhưng nụ cười ngay lúc này đây của ..... Phải chi cứ cười như vậy nhỉ!

      gần ra đến cổng con bé Nguyệt Mỹ từ đâu chạy theo ý ới

      -Chị Bảo Nhi...... Chị Bảo Nhi.......

      Nghe thấy tiếng ai thất thanh gọi mình nó liền quay lại

      -Nguyệt Mỹ?? Em làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?? Lại có ai đuổi đánh em hả?

      -Dạ ! Em nghe lúc sáng chị bị bọn người kia đánh phải ? Em xin lỗi chị, vì em mà chị mới bị như vậy..... huhuhu- con bé xổ tràng rồi khóc òa

      -Nè, nè.... đừng khóc mà, đâu phải lỗi tại em đâu, đâu với chị cũng đâu có bị gì đâu, nhìn nè- nó cố gắng quơ tay quơ chân cho con bé yên tâm, mặc dù trong người đau ê ẩm

      -Ai vậy Nhi?- Lam nhìn con bé cứ như là người ngoài hành tinh rớt xuống vậy. biết từ đâu chạy tới rồi gì gì đó rồi đứng khóc ngon ơ.

      -À, đây là con bé hôm qua tao cứu, tên là Nguyệt Mỹ

      "Nguyệt Mỹ sao? Cái tên này mình nghe ở đâu rồi phải? Nhưng nhìn con bé này khả nghi lắm, biết......."- nhìn con bé nhíu mày, có lẽ nhìn thấy được điều gì đó đằng sau những hành động của con bé

      -Em chào - con bé mới khóc xong bay giờ cười tươi ơi là tươi

      nhìn con bé chẳng gì cả, chỉ khẽ gật đầu cái.

      Và nó quyết định cho con bé cùng đoạn...... mà thôi, hộ tống về đến nhà luôn!!! Nhưng lại bị làm sao ấy nhỉ? Từ lúc gặp con bé Nguyệt Mỹ chẳng chẳng rằng gì hết, cũng chẳng cười, nhìn còn có vẻ khó chịu nữa chứ. Lạ !

      Đến nhà Nguyệt Mỹ, nhà của con bé cũng to lớn gì. Gia đình sống nhờ vào kinh doanh cửa hàng và cho người khác thuê phần căn nhà. Có lẽ con bé vào trường này cũng nhờ học bỗng như nó.

      Chào tạm biệt con bé, nó lại leo lên xe cùng bọn về, chợt! "Ọt ọt ọt...." bụng nó kêu réo. Nó quay qua nhìn với đôi mắt long lanh đầy hi vọng

      -Bây giờ mình ăn nha!!!

      Nhìn mặt nó lại cười gian (cái con người gì mà suốt ngày toàn nghĩ tới mấy chuyện gian xảo à)

      -, về nhà nấu cơm ăn

      Tan nát, câu ngắn gọn của làm nó hụt hẩng kinh khủng. ràng biết là nó biết nấu cơm vậy mà còn bắt nó làm. Bây giờ lẽ lại ra trước mặt tên Duy và tên Long kia, xấu hổ chết mất.

      Quay xuống xem hai tên kia làm gì. "Trời ạ, ông tướng cắm đầu vào điện thoại chơi game". Quay qua quay lại rồi lại nhìn vào cái điện thoại, nó nảy ra ý tưởng, lôi ngay chú dế của mình ra "Tốn tiền quá TT__TT"

      [ biết là tôi biết nấu cơm mà!!]- send to tên binh

      Rè.....rè....

      Điện thoại rung lên. Đọc tin nhắn xong lại nụ cười đó, gian hết sức

      [ nấu mòn sường gì đó ! tôi giúp ! OK?]- send to đầu heo

      "Sao chứ, mình biết làm món đó mà, lần trước như vậy mà vẫn muốn chọc tức mình sao...... thôi ... đành vậy"

      [ ra..... món đó phải do tôi làm]-send

      [Biết ngay mà, muốn qua mặt tôi sao! Nhưng chỉ tại tự chuốc lấy thôi, ráng chịu !!]- send

      [Nè! có phải là con người vậy? có lòng nhân từ gì hết!!!]-send

      [Ừ, tôi có lòng nhân từ]-send

      [Tôi năn nỉ đó, giúp tôi rồi muốn gì cũng được!!!]-send, lần này nó gửi kèm theo bộ mặt cún con quay qua nhìn làm siêu lòng

      [Thôi được, nhớ giữ lời, tôi lưu tin nhắn này lại, nếu giữ lời tôi đưa cho họ xem]- send

      Nó mừng rơn, quay qua nhìn , đưa tay lên làm kí hiệu ok. Cuồi cùng kết thúc sau hồi trao đổi, quay dầu xe, còn nó ngồi đếm

      1........2.........3.......

      "Trời đất, gửi đến 4 tin, tốn hết 1200 VNĐ của mình rồi, phí TT__TT(!__!)"



      CHƯƠNG 28 - ĂN NHÀ HÀNG VÀ CÂU CÁ

      Thấy quay xe, Long thắc mắc

      -Sao quay lại vậy?

      - ăn

      Chiếc xe chạy rồi dừng lại ngay trước nhà hàng. Từ lúc ở cùng nó toàn được ăn nhà hàng. Sướng chết được! Nhưng đôi lúc nó cũng thèm mấy món mama nó nấu. Phải sắp xếp thời gian hôm nào về thăm mama thôi.

      Như thói quen bao lần, cần ai bảo, nó cầm cái menu chỉ lia lịa. Lần này nó gọi nhiều hơn cả những lần trước, cứ như là muốn bù lại lúc sáng chưa kịp ăn mà bị bà chị kia hất đổ vậy.

      Thức ăn được bày ra đầy bàn, nó cầm đũa và ăn ngấu nghiến. Ai kia có lẽ quen với cảnh này rồi, nhưng hai tên Long và Duy ngồi nhìn nó há hốc mồm, nó ăn mà cứ như là bị bỏ đói mấy chục năm vậy. thể tin được!

      -Chút nữa ai thanh toán vậy?- Long quay qua hỏi với Duy, mặt sợ sệt (!_!)

      - biết, mày thử hỏi........

      -Hai đứa bây trả-chưa kịp để Duy lên tiếng, chen vào cho biết kết quả và cười đểu cái

      Duy, Long nghe dứt câu đơ người, câu của cứ như quả tạ 1000kg thả lên đầu hai tên đó vậy

      Sau lúc "ngồi" như trời trồng, cả hai quyết định..... nhào vô ăn cho thỏa, dành ăn với nó. Cả hai cậu đều có chung ý nghĩ "Mình thanh toán phải ăn cho đáng chứ". Và cứ thế gắp gắp

      Nó cũng đâu có vừa, dám dành ăn với nó sao, nó cũng gắp hết sức. Những người xung quanh nhìn 3 đứa với ánh mắt sợ hãi, sợ hãi sao được khi mà cả ba người cứ ăn lia lịa. Lâu lâu còn nghe đứa la lên "trả cái đó cho tôi!!!". Nó cứ gắp, gắp nhiệt tình. gắp bị chặn đũa

      -Đừng ăn món đó!!

      -Why???- nó nhìn trăn trối

      -Muốn dị ứng ăn

      -Ờ, vậy thôi

      Hai tên kia cứ ăn, ăn cho đúng nghĩa "đáng đồng tiền", ăn đến độ bụng no căng đụng đũa được nữa. Ấy vậy mà nó vẫn ăn tỉnh bơ như . Duy, Long trơn tròn mắt, nhìn cái con người có xu hướng dừng ăn kia mà đau lòng.

      Cuối cùng nó cũng dừng. Hí hửng khoái chí vì được ăn đời, ra lúc hai tên kia dừng là nó no rồi, nhưng vì hai tên đáng gét dám dành ăn với nó nên nó mới ăn nhiều nhiều cho bỏ gét, ăn xong bữa mà nó tưởng chừng như là no tới mai luôn.

      Hóa đơn đưa ra, nó ăn nhiều đến độ mà tiền mặt của hai tên kia gộp lại cũng đủ trả, mà cà thẻ chia đôi được và thế là hai tên quyết định........ oẳn tù tì

      -1......2......3 ra cái gì?.....ra cái này!!

      -Kakaka, mày thua rồi! Thanh toán con- Long cười mãn nguyện đầy đắc thắng. Cảm thấy sao mà thông minh quá, ra đúng "cái bao" chụp "cái búa" của Duy.

      Duy ngậm ngủi rút thẻ

      -Con này ăn kinh , cháy hết cả cái thẻ của tao, hic hic- Duy đau khổ nhìn Long

      Về đến nhà

      -Này! làm việc nhà - Duy hậm hực

      - muốn chết hả? Gan to nhỉ?- nó trơn mắt, tay lăm le nắm đấm.

      "Nhìn mặt con này sợ , cứ như là quỉ hình vậy"

      -Tôi đùa ý, hì hì

      Bây giờ là buổi trưa, mà nó lại biết làm cái gì cả. Nếu học cũng thể đốt hết được số thời gian rãnh rỗi được. Phải làm gì đây nhỉ?

      -A! Biết rồi............ Phong ơi, Phong à- nó chạy đến chỗ bọn ngồi xem Tivi, miệng ngừng kêu tên

      -Ma nhập hả? Đừng có kêu tên tôi như vậy, nổi hết da gà!!!

      -Biết rồi, tí nữa câu cá , dù gì cũng có chuyện gì làm

      -Ai có, rãnh lau nhà, quét nhà

      -Tôi mới hết bệnh.......í lộn, mới hết bị thương mà sao làm được. câu cá ..... mà..... mà.....- nó nắm tay áo lay liên tục

      -Ya, chóng mặt quá......Ừ - Cuối cùng vẫn phải chịu thua cái cứng đầu của nó

      -Yeah! Vậy tôi rủ thêm Mi và Lam nữa nhé!

      -Tùy

      Sau khi thông báo cho Mi, Lam xong. Nó cùng , Duy, Long lên xe đến đón Mi, Lam cùng

      Đợi cất xe xong, tụi nó vào trong mua dụng cụ, vì đây là lần đầu câu nó tụi nó có dụng cụ đâu. Khỏi cũng biết nó phấn khích cỡ nào.

      Nhưng tới câu cá nó lại nhớ tới Quân, lần trước nó định câu cá cùng Quân mà lại bị dị ứng, nhưng mà Quân bỗng biến đâu mất, điện thoại cũng liên lác được. Lạ ! Nó cảm thấy lo lo.

      Tiếng gọi của Mi làm nó trở về tại, nhanh chóng quên Quân.

      Cả đám tìm chỗ mát dưới cây cổ thụ to rồi dọn đồ nghề ra trong hậm hực của nó. Sáu người mà mua 3 cái cần câu vì tên Long phân theo cặp nhưng nó chịu, dứt quyết đòi mua riêng cái cần khác chỉ vì tên Long sắp xếp Duy-Lam, Mi-Long, và tức nhiên là cùng với nó.

      Nó lấy cần câu ra và chộp ngay con trùng để gắn vào móc câu. Nhưng....... nhìn nó nằm nhoi nhoi cứ ghê thế nào ấy! dám động vào sao mà gắn được chứ. Rồi nó quyết định tìm giúp đỡ từ cái tên ngồi gần nó nhất (là )

      -Nè! Phong đẹp trai- giọng nó nhão nhẹt, mắt long lanh.

      -Có gì , tôi đừng có kêu tên tôi như vậy, nhột chết được.

      - bắt cái "thứ" nhoi nhoi đó gắn vào móc câu dùm tôi !!

      - thích câu mình mà, vậy tự gắn

      -Nè! gắn dùm tôi là tôi phá cho cá chạy hết là khỏi câu luôn á (đúng là ăn được phá cho hôi mà!!!)

      cũng phải chịu thua nó, giật lấy cái cần câu, chộp con trùng lia lia vào người nó (chọc tức) rồi mới chịu gắn vào móc câu. vừa gắn xong nó hí hửng quăng dây câu........

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :