1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 113: Có vài thứ nhìn rất ngon, nhưng lại có độc

      độc chứng lên tiếng, cũng biết là có nghe được hay .

      Nàng cũng hỏi nhiều, nhưng lại nhìn về phía hài tử mở miệng :

      "Có vài thứ này nọ nhiều khi nhìn rất ngon miệng, nhưng lại có độc nha! thí dụ như ta! Ngươi cảm thấy ta nhìn giống với loại người khoanh tay chịu trói sao? Cho nên, nếu quyết định muốn đứng chung con đường, cần nhớ kỹ—— phải biết khi nào nên đánh, và khi nào nên đánh!"

      Hai người bọn họ đến mức này, quỷ hài tử lại hiểu việc đời nên nghe ra cũng có vài phần thoải mái.

      Hơn nữa độc chứng đem vết máu bôi lên váy áo Như Thương, trong lòng hoảng sợ phải áp chế ham muốn xuống.

      độc chứng biết suy nghĩ trong đầu , cũng thêm cái gì. Quay về phía sau, ngồi dựa lên vách tường đá khép hờ mắt, vẫn là bộ dạng ngủ tỉnh.

      Như Thương cho rằng nữa, tự nhiên nhìn thoáng qua quỷ hài tử, rất muốn nghỉ ngơi, nhưng lại yên tâm.

      Tuy là người, nhưng so với mãnh thú ăn thịt người có gì khác nhau.

      Muốn nàng an tâm, tại đúng là làm được.

      "Ngươi qua đây!" Nàng chủ động vẫy tay.

      Quỷ hài tử sửng sốt chút, trừng to mắt trực tiếp nhìn chằm chằm về phía nàng, qua lúc lâu, mới hỏi:

      "Ngươi sợ ta ăn ngươi sao?"

      Như Thương gật đầu:

      "Sợ!"

      "Vậy vì sao còn muốn kêu ta qua?" Vẻ mặt hài tử kinh ngạc.

      sinh hoạt ở trong tháp này quá lâu, suy nghĩ cũng đơn giản, trong lúc rất khó suy đoán hiểu lòng dạ con người.

      "Ta rồi, có vài thứ thoạt nhìn rất ngon miệng, nhưng nó có độc. Nếu ngươi muốn tự tìm phiền phức cho mình, đừng nên có tâm tư hay hành động gì đối với ta nữa. Vả lại, ngươi cố ý muốn ăn ta, ta đây tránh cũng vô dụng. Ngươi đến đây, chúng ta chuyện chút."

      Nàng lại vẫy tay về phía , quỷ hài tử lúc này rất vui vẻ mà tới đối diện.

      "Ngươi đúng!" mở miệng: "Là ta tốt, ta nên như vậy với ngươi. Bởi vì ta có chút thể khống chế được bản thân, nhưng nếu các ngươi nguyện ý trợ giúp ta, những thứ này, ta đều có thể sửa đổi. "

      Chương 114: Quỷ hài tử có tên

      Thái độ vô cùng thành khẩn, Như Thương nghe hiểu được chân tâm ý ( lòng dạ), trong lòng cũng cao hứng.

      "Trước tiên chút, về chuyện ngươi tại sao sợ máu ?" Nàng chỉ vào độc chứng hỏi: "Máu của có thể lấy mạng người sao?"

      Vấn đề này khiến quỷ hài tử nghe xong có chút mờ mịt, trả lời ngay, giống như là suy nghĩ.

      Qua lâu, lúc này mới khẽ lắc đầu, rồi :

      "Ta cũng biết. Chỉ là máu của khủng khiếp, ta cảm nhận được ta chết, cho nên mới sợ."

      Lời này quanh quẩn ở trong đầu Như Thương rất nhiều lần, ra cũng có gì khó hiểu.

      độc chứng là người từng bị ngâm trong nước thuốc, ngay cả rắn độc cũng phải sợ máu của . Nay lại dọa hài tử từ ăn thịt người chết lớn lên, cũng tính là chuyện lạ.

      "Ngươi nhất định có tên, ta đặt cho ngươi cái tên !" Như Thương sang chuyện khác: "Chúng ta lát phải cùng nhau xung phong liều chết ra ngoài, coi như là đồng bạn, dù sao vẫn thể ngay cả tên gọi của nhau cũng biết.

      "Uh." Quỷ hài tử gật đầu, nhìn nhìn độc chứng, bộ dáng giống như là muốn được đồng ý của .

      Chẳng qua đối phương ngủ, chút phản ứng cũng có.

      Như Thương thấy buồn cười, vì vậy chủ động kéo xuống ống tay áo quỷ hài tử, :

      " cần chuyện gì cũng hỏi chủ nhân! Ngươi có cái tên để gọi, như vậy đối với chủ nhân ngươi cũng tiện lợi hơn rất nhiều, cao hứng còn kịp a!"

      Nghe nàng như vậy, quỷ hài tử cũng còn gánh nặng trong lòng, vì thế lại nhìn về phía Như Thương, nhiều lời, chờ đợi nàng lấy cho cái tên!

      Như Thương suy nghĩ lát, vốn có ý định lấy tên giống như dân chúng bình thường, để cho hài tử này có phần giống xã hội loài người chút.

      Nhưng nghĩ lại thấy tên những người bình thường đó dùng ở người có chút quái dị, vì vậy buông tha cho "Tính danh cải tạo", dứt khoát nhìn —— (tính danh cải tạo = sửa đổi tên họ)

      "Vậy gọi là Quỷ Đồng ! Quỷ là ma quỷ, Đồng của nhi đồng."

      Chương 115: Lưu lại người sống, tùy thời lấy thịt

      Hài tử sau khi nghe lời này hiểu, gãi gãi đầu hỏi nàng:

      "Ma quỷ ta hiểu, rất nhiều người vào cứ gọi ta như vậy. Nhưng cái gì gọi là nhi đồng?"

      Câu hỏi này cũng nằm ngoài dự đoán, Như Thương chỉ vào đáp:

      "Hài tử so với ngươi hơn chút gọi là nhi đồng. Ân, sai biệt lắm trong vòng mười tuổi ! Nhi đồng ý nghĩa chính là tiểu hài tử!"

      "Nhưng ta phải tiểu hài tử!" Quỷ Đồng có phần vừa ý.

      "Ai nha, đây chính là cái tên nha! Dễ nghe mà thôi!"

      Như Thương muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, bởi vì phát nếu cứ tiếp tục kéo dài, Quỷ Đồng này rất có thể phát triển trở thành mười vạn cái vì sao......

      Thấy giọng nàng tốt, Quỷ Đồng cũng hỏi nữa. Chỉ là tự nỉ non vài lần tên mới của mình, xem ra rất cao hứng.

      "Ngươi học chuyện như thế nào?" Lên tiếng là độc chứng, vẫn im lìm đột nhiên lại mở miệng, chọc cho Như Thương trợn trắng mắt.

      Nhưng vấn đề này đúng là nàng cũng muốn biết, hài tử từ khi sinh ra bị giam giữ, tất cả những người vào đều bị đánh chết. Như vậy, học chuyện với ai đây?

      Quỷ Đồng vừa nghe độc chứng đặt câu hỏi, lập tức xoay người lại đứng thẳng đối diện với , mặt cung kính ràng, giống như hành hương.

      :

      "Bẩm báo chủ nhân, là học được từ những người vào muốn giết ta. Ngay lúc bắt đầu ta chỉ biết gọi, sau này nghe được bọn họ , cảm thấy chơi khá. Vì vậy mỗi lần khi cùng bọn họ chiến đấu, đều lưu lại người sống, để cho dạy ta chuyện."

      Như Thương thầm nghĩ, đúng là đứa thông minh.

      Nhưng chẳng biết tại sao, nghe như vậy, nàng hình như theo bản năng liên tưởng đến số chuyện khác.

      Chẳng qua đứt đoạn có trật tự, trong nhất thời đại khái cũng đưa ra được lý giải.

      Nhưng Quỷ Đồng vẫn tiếp tục , lập tức làm cho Tần Như Thương rất muốn nhìn thẳng vào xảy ra ——

      "Đôi khi ta lưu lại vài người, bởi vì xác định lần sau lúc nào mới có người vào. Người chết nếu để lâu quá thối nát , thể ăn. Cho nên ta lưu vài người sống, thứ nhất là vì học chuyện, thứ hai, cũng là vì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy thịt từ người bọn họ."
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 116: Nên ra rồi

      Như Thương cảm thấy trong dạ dày bị đảo ngược, giống như có thứ côn trùng ghê tởm ngừng khuấy động ở bên trong.

      Muốn nôn, lại nôn ra.

      Lưu lại người sống là vì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy thịt......

      Phối hợp câu như vậy, trong đầu của Như Thương càng ngừng xuất hình ảnh Quỷ Đồng gặm cái đùi người còn sống giống như ăn đùi dê, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu vô cùng thê thảm của người bị gặm ăn.

      Nàng rất muốn hít sâu hơi để cắt ngang loại suy nghĩ của bản thân, nhưng mùi vị xác chết thối nát ràng, khiến cho nàng cách nào thuyết phục bản thân ngoài hít vào chút khí.

      ra , chuyện như vậy cũng phải nàng chưa nghe qua.

      Có thế hệ trước trong gia tộc, từng kể với nàng. Ở thời kỳ chiến tranh, bởi vì điều kiện gian khổ chiếm được lương thực, đến cuối cùng có rất nhiều bộ đội phải mạo hiểm đến chiến trường, kéo thi thể người chết về chia nhau ăn.

      Nhưng đó dù sao cũng là người chết, so với còn sống có thể nào như nhau.

      Nhìn ra nàng được dễ chịu, độc chứng liền chuyện cùng Quỷ Đồng nữa, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa thông gió.

      Sắc trời bây giờ sầm tối, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hết toàn bộ, nhưng cát dường như lại nổi lên mãnh liệt, làm cho trái đất hoàn toàn tối tăm mờ nhạt.

      Như Thương cũng nhìn lên , sắc trời như vậy khiến cho nàng lại nghĩ tới cái đêm kinh khủng nhất trong sa mạc.

      "Nên ra ngoài." độc chứng trầm giọng mở miệng, giọng bình thản giống như kể ra chuyện rất bình thường trong nhà.

      mặt Quỷ Đồng thể khẩn trương, còn có hưng phấn khó nén.

      Xác thực, từ lúc ra đời tới nay đây chính là lần đầu tiên có cơ hội thấy được thế giới bên ngoài, có thể mới lạ hay là mạo hiểm, rất nhiều vật chờ đợi .

      "Trẻ sơ sinh" mười tuổi sắp trở thành người có cuộc sống mới, vui buồn đều biết, nhưng ai cũng biết, chặn đường nhất định bằng phẳng.

      Như Thương nghĩ người như bọn họ, e rằng số mạng định sẵn cùng an nhàn cách biệt. (ý là số khổ )

      Cho dù bốn năm nàng ở Nhàn Nhã Sơn Trang, nhìn vào yên tĩnh tốt lành, nhưng thực tế lại nguy hiểm đáng sợ vô cùng.

      Chương 117: độc chứng mất trí nhớ

      "Trước khi ra ngoài, ta còn có chuyện muốn xác định lại." Là độc chứng lên tiếng, ngoài ý muốn, trong lời còn mang theo chút do dự.

      Tần Như Thương kinh ngạc quay đầu, khi nhìn qua lại thấy trong ánh mắt thận trọng của có chút mê mang.

      "Chuyện gì?" Nàng mở miệng hỏi.

      độc chứng cũng nhìn về phía nàng, rất nghiêm túc :

      "Rời khỏi Tây Dạ, chúng ta đâu?"

      Như Thương sửng sốt, theo bản năng lời liền lao ra miệng ——

      "Đương nhiên là Đông Thục!"

      Thế nhưng lời này cũng có gợi lên đồng tình của độc chứng, ngược lại khiến cho nghi hoặc của càng nhiều hơn.

      "Đông Thục là nơi nào? Chính là cái quốc gia bên ngoài sa mạc sao? Tại sao phải nơi đó?"

      Những câu hỏi liên tiếp khiến cho Như Thương phát lạnh từng cơn, nàng nhìn về phía độc chứng, người mà bị bắt đến Tây Dạ "Đông Thục thái tử", trước mắt đủ loại dấu hiệu đều cho thấy ràng độc chứng chính cái người thái tử kia, nhưng vì sao lại mình biết Đông Thục?

      Nga đúng rồi, Như Thương hình như sáng tỏ.

      Trước đây có kể qua, chỉ biết bản thân ngủ giấc, khi tỉnh lại cũng là lúc người được vớt ra ngoài từ trong bồn thuốc, sau đó móng tay đều bị đen......

      Hài tử năm tuổi phải trải qua khó khăn lớn như vậy, quên mất số chuyện cũng là lẽ đương nhiên.

      Nàng nhớ lại, trước kia cùng Quỷ Đồng đến thân thế độc chứng, phản ứng của có chút đặc biệt.

      ràng, đột nhiên biết được bản thân nhớ chút gì, rồi lại có chuyện cùng bản thân có liên quan, quả hơi khó chấp nhận.

      Nếu đúng quên, nàng cũng khó giải thích vì sao độc chứng có cơ hội rời khỏi Tây Dạ, sau đó còn quay trở lại.

      nhớ được thân thế của mình, như vậy ngoại trừ từ ở Tây Dạ, sợ cũng có nơi khác để .

      Có lẽ chỉ là nhất thời hiếu kỳ muốn ra nhìn xem chút, nhìn đủ rồi, dĩ nhiên là phải trở lại nơi được gọi là nhà.

      "Ngươi từng qua ta là thái tử Đông Thục, lời này là sao? Hay chỉ tùy tiện chút mà thôi?" độc chứng nghĩ đến lời ban nãy, vì thế cũng muốn hỏi lại nàng.

      Chương 118: dối

      Như Thương cần phải nhìn thẳng vào vấn đề, nhưng trong lúc này rất khó giải thích được ràng, liền chọn cái chính với ——

      "Ta đều là tình hình tế, ngươi là thái tử Đông Thục Quốc, khi còn bé bị bắt trở thành con tin đưa đến cái nơi quỷ quái này. Ta đến đây là để cứu ngươi ra ngoài, sau đó đưa ngươi trở về Đông Thục. Đương nhiên...... Nếu ngươi bằng lòng, ta cũng có thể giống như Quỷ Đồng xem ngươi là chủ nhân, ngươi trở về Đông Thục, ta cũng theo."

      "Tại sao?" Giải thích của nàng độc chứng nghe ra rất hợp quy luật: "Tại sao ngươi muốn tới cứu ta? Ngươi là người Đông Thục?"

      " phải." Như Thương lắc đầu: "Ta...... Ta là có thù oán với người Tây Dạ, muốn thấy bọn họ sống tốt, cho nên mới muốn cứu ngươi ra ngoài, cố ý để cho bọn họ tức chết!"

      Lời nàng rất giả tạo, đừng độc chứng hoài nghi, ngay cả Quỷ Đồng cũng tin.

      Nhưng mà đối phương vẫn vạch trần lời dối của nàng, chỉ thuận miệng "Nga" tiếng, sau đó còn đặt câu hỏi nữa.

      Thấy rất ăn ý lựa chọn trầm mặc, Như Thương thầm thở dài hơi nhõm.

      Nếu quả muốn truy cứu tới cùng, đúng là nàng có nguyên nhân khác để giải thích.

      Trầm mặc, là loại thói quen vốn có của độc chứng, nếu tra hỏi đó mới phải là tác phong làm việc của .

      ra giữa hai người họ cũng có gì để tiếp tục hỏi nữa, nếu hỏi đến hai bên đều trao đổi bí mật của nhau.

      Có lẽ độc chứng bí mật, mà ...... biết!

      Đối với vấn đề trả lời được, ném ra câu " biết" để giải quyết tất cả, làm cho người ta nóng lòng nhưng phải đành chịu.

      " thôi!" Nàng giọng lên tiếng, rồi chỉ chỉ cửa thông gió: "Trời quá tối cũng tốt!"

      Nghe nàng như vậy, hai người còn lại cũng nhanh nhẹn hẳn lên, thậm chí Quỷ Đồng bắt đầu xoa tay, chuẩn bị nghênh đón trận ác chiến.

      "Nếu như móng tay ta vướng bận thế này, có thể đánh tốt hơn chút." than thở, vô cùng phiền chán (vì phiền phức mà chán ghét) kéo kéo mười cái móng tay dài xoắn cong của mình.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 119: Mặc kệ thấy gì, cũng đừng kinh ngạc

      Như Thương quay đầu nhìn, mở miệng :

      "Duỗi thẳng tay!"

      Quỷ Đồng hơi giật mình, hình như phản ứng kịp.

      Nhưng vẫn nhanh chóng làm theo lời nàng, hai tay duỗi đều đưa tới trước mặt nàng.

      Như Thương chút suy nghĩ, vươn ngón trỏ của nàng, xước qua cái rất nhanh hai tay .

      Trong chớp mắt, những móng tay cứng giòn bởi vì quá dài mà cuốn cong rất khó coi, cùng nhau bị chặt đứt.

      Tuyệt hơn chính là, động tác Như Thương nhìn như lơ đãng, nhưng rất mau lẹ đồng thời cũng rất cẩn thận mà gạch bỏ số đường cong còn nhô ra.

      Độ cong nhìn rất xinh xắn, chẳng những làm cho móng tay Quỷ Đồng dài ngắn đều đặn, hơn nữa còn cứng ngắc như trước.

      Chiêu thức ấy, ngay cả độc chứng cũng kiềm được phải giơ lên ngón tay cái.

      Nhưng đối mặt với tán thưởng này, Như Thương lại có làm ra vẻ mặt đắc ý như trước kia, mà chỉ nhíu chặt chân mày, nhìn lên hướng cửa thông gió.

      "Ta mang ngươi lên." độc chứng lên trước, như là muốn nắm cánh tay Như Thương.

      Nàng cự tuyệt lui về nửa bước, rồi lắc đầu, :

      " lên là vấn đề, mà là...... lát bất kể các ngươi nhìn thấy gì, cũng đừng kinh ngạc, càng nên hỏi ta. Chỉ nhớ kỹ chạy ra ngoài là được! Ngươi hiểu địa hình trong Vương Cung, phải tận lực dẫn dắt chúng ta chạy ra từ cửa chính. Ta có bằng hữu bên ngoài tiếp ứng, đến lúc đó chúng ta cùng !"

      "Cửa chính?" Phát ra chất vấn là Quỷ Đồng: "Chúng ta có thể đánh đến đâu tính đến đó, vì sao phải chọn cửa chính? Còn nữa, người bằng hữu kia làm sao biết ngươi lúc nào ra ngoài?"

      Nghi vấn của rất bình thường, Như Thương thấy độc chứng bên kia nhìn lại, tuy rằng lên tiếng, nhưng ràng cũng muốn biết đáp án câu hỏi Quỷ Đồng.

      Nàng thở dài, :

      " đến cửa chính, ta dĩ nhiên có biện pháp để bằng hữu ta biết vào lúc nào ta ra. Còn về cách làm thế nào...... theo các ngươi, đối với quốc gia trong sa mạc mà , quan trọng nhất chính là cái gì?"

      Chương 120: Nàng mới là ma quỷ

      "Nguồn nước!" Lời này là độc chứng , về phương diện này Quỷ Đồng hoàn toàn biết gì thế giới ở bên ngoài, chờ trả lời là có khả năng.

      Như Thương gật đầu:

      " sai, đúng là nguồn nước. Ngoại trừ Lục Châu (ốc đảo sa mạc), nguồn nước ngọt lớn nhất chính là trời mưa. Các ngươi nghĩ, nếu như bây giờ Tây Dạ Quốc đột nhiên đổ xuống trận mưa, hơn nữa còn là mưa to. Mưa to dữ dội khiến cho cát vàng biến thành bùn, lớn đến nỗi đường phố trở thành sông, vậy có phải làm cho mọi người hoảng sợ hay ?"

      Lời của nàng khiến độc chứng lập tức nhíu mày, trong nháy mắt, hình như nghĩ ra được điều gì.

      Lại nhìn về phía Tần Như Thương thấy đối phương đem hai cánh tay từ từ hướng ra trước duỗi thẳng, đầu cũng hơi ngẩng lên.

      cùng Quỷ Đồng đều tự lui ra phía sau, nhưng nghe Như Thương vẫn tiếp tục động tác, mặc khác lại :

      "Ta sợ lát chống đỡ nổi, ngươi cõng ta."

      Dứt lời, cũng thêm gì nữa, cánh tay hướng lên , động tác nhanh, thoáng cái nâng qua khỏi đỉnh đầu.

      Lúc đầu căn bản khác gì người bình thường, đột nhiên từ trong mắt nàng nổi lên hai vầng ánh sáng màu đỏ, ánh sáng đỏ càng ngày càng đậm, dần dần đến cuối cùng còn nhìn thấy được tròng mắt của nàng.

      Quỷ Đồng khiếp sợ, theo bản năng liền trốn đến bên cạnh độc chứng, đồng thời run rẩy chỉ vào Tần Như Thương, kinh hãi :

      "...... ra nàng phải là người! Nàng mới là ma quỷ!"

      độc chứng lên tiếng, chỉ giơ giơ tay lên cho thêm gì nữa.

      Dáng vẻ Tần Như Thương lúc này ra cũng dọa người, thậm chí còn vô cùng đẹp mắt.

      Nhưng cái loại ra kinh khủng lại vô cùng quỷ dị muốn bắt lấy tim phổi người này, đặc biệt là ánh sáng màu đỏ trong mắt, ngay cả khắp tòa tháp lâu này cũng bị tầng sương mù đỏ bao phủ.

      Trong phút chốc, đỉnh tháp vốn chỉ còn lại có khung cửa thông gió, bất chợt bị trận gió thổi tới, ngay sau đó, nước mưa hầu như chút nào liên quan đến Tây Dạ, lại hiển nhiên mà từ trời giáng xuống, xuôi theo cửa sổ bắt đầu chảy vào bên trong tháp.

      độc chứng đối với chuyện này xem thế đủ, nhưng Quỷ Đồng lại ôm lấy đầu lớn tiếng gào thét lên.

      Chương 121: Hai chữ tin tưởng

      chưa thấy qua mưa, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua mưa.

      Cái thứ gì đó từ trời giáng xuống mang đến cho kích thích quá mức mãnh liệt, lại thêm dáng vẻ lúc này của Như Thương, từng chút khiêu chiến với năng lực cực lớn tùy thời nảy sinh trong người .

      Cũng may chỉ là gào lên, có dứt khoát xông lên phía trước tấn công Như Thương.

      độc chứng sợ tiếp tục như vậy nữa làm hỏng việc, vì vậy vội vàng đưa ra tay, nhanh chóng bấm phía sau gáy của .

      Lực đạo lớn, hơn nữa còn tìm đúng vị trí huyệt, hài tử gào thét đột nhiên liền yên tĩnh trở lại.

      Sau đó duy trì tư thế ôm đầu lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn về phía độc chứng.

      trầm giọng :

      " phải , thấy cái gì cũng cần kinh ngạc!" Sau đó chỉ ngón tay về phía Như Thương, : "Ta biết, tại chuyện nàng làm là ở ngoài phạm vi kiến thức của ngươi, đừng là ngươi, mà ngay cả ta cũng giống như vậy. Nhưng ta vẫn câu đó, ở chung chỗ, phải tin tưởng lẫn nhau. Bất kể đối phương cái gì làm cái gì, cho dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng chỉ cần nhớ nàng hại ngươi, như vậy đủ."

      Từng câu từng chữ như thế lần lượt rơi vào tai Như Thương, hai mắt tóe ra ánh sáng đỏ dường như có hơi nước phủ kín.

      Tin tưởng! hai chữ đơn giản như vậy, nhưng quả chuyện khó nhất đời mấy ai có thể chân chính làm được.

      Mưa đến, mặc dù lớn, nhưng nàng biết đối với người Tây Dạ mà , đây cũng là chuyện trăm năm khó có được lần.

      Dĩ nhiên cái này vẫn chưa đủ, chẳng mấy chốc lập tức trận mưa lớn hơn nữa.

      Nàng kéo thời gian, mục đích là muốn ba người nàng ra khỏi tòa tháp lâu trước rồi hãy .

      Tự làm cái hít sâu, sau đó hạ xuống hai cánh tay.

      Ánh sáng đỏ trong mắt biến mất hơn phân nửa, nhưng vẫn còn mơ hồ ửng hồng.

      Nàng quay đầu, nhìn nhìn Quỷ Đồng đứng lên, áy náy cười tiếng:

      "Hù được ngươi! Đừng sợ! Tuy rằng ta phải là người lương thiện gì, nhưng cũng đến mức ra tay làm tổn thương người của mình."
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 122: Xông ra Tháp Trấn

      Lại nhìn về phía độc chứng, trong ánh mắt có chút mê ly, còn tràn ngập chút chờ đợi.

      Trong lòng độc chứng bỗng nhiên "Lộp bộp", tự giác bước chân lên phía trước, đồng thời đưa tay qua đón lấy cánh tay Như Thương.

      Tay của vừa tới, nàng vốn đứng rất tốt, nhưng bỗng nhiên như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã vào ngực độc chứng.

      "Ngươi làm sao vậy?" mở miệng, vừa ôm lấy người vừa vội vàng : "Nhịn xuống! Dù sao cũng được hộc máu!"

      Trong lồng ngực Như Thương lấp đầy ngụm máu to sắp phải phun ra, nhưng khi nghe độc chứng khuyên lời này, lại liên tiếp nuốt trở vào.

      luồng mùi tanh từ trong cổ họng bốc lên, ghê tởm, nhưng cũng may người còn tỉnh táo.

      Quỷ Đồng thấy bộ dạng nàng như vậy cũng sợ hãi, vội vàng chạy qua.

      Hài tử hình như nghĩ tới điều gì, nhìn dáng vẻ Như Thương thống khổ, rốt cuộc lên tiếng, tràn đầy tự trách :

      " xin lỗi, là ta làm ngươi bị thương thành như vậy."

      Như Thương khoát khoát tay, cùng tranh cãi, chỉ nhìn về phía độc chứng :

      "Cõng ta, nhanh chóng ra ngoài!"

      "Uh." độc chứng gật đầu, rồi tiến lên bước ngồi nửa người xuống, để cho Như Thương vững vàng đặt lên lưng của mình.

      Rồi sau đó cũng kéo dài, nhấc chân hướng vách tường đá, người nhàng nhảy vọt lên cái, lại duỗi thẳng cánh tay bắt lấy cửa thông gió.

      Đợi tay nắm chặt, đồng thời thả Như Thương ở phía sau xuống, dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay của nàng, bản thân nhảy ra ngoài trước, sau đó trở lại kéo người lên.

      Cửa thông gió này quá , bên cạnh còn có tảng đá, sợ cứ như vậy ra làm Như Thương bị thương, cho nên mới cẩn thận như thế.

      Sau khi hai người vội vã ra, Quỷ Đồng sát ở phía sau cũng nhảy lên theo.

      Động tác người so với hai người phải nhanh hơn nhiều, nhưng Quỷ Đồng lại hơi có vẻ do dự. Rất dễ hiểu, bởi vì đối với thế giới mới lạ ở bên ngoài, vẫn còn có điều nghi kỵ.

      Chương 123: Liều mình dẫn mưa

      Cánh cửa sổ này nhìn rất nhiều năm, bắt đầu từ ngày đó từng nghĩ muốn từ trong này ra ngoài, tại có thể trực tiếp làm theo nhảy xuống.

      Nhưng từ đầu đến cuối vẫn là dám!

      người đối với thế giới biết, sợ hãi là từ tâm lý sinh ra, cùng với người có võ nghệ cao hay cao, can đảm hay can đảm, hoàn toàn có quan hệ.

      Nhưng hôm nay có khác, nhận độc chứng là chủ tử, như vậy nhất định cần phải theo .

      Chủ tử đến đâu phải đến đó! Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này của Quỷ Đồng.

      " xuống trước!" Như Thương lên tiếng: "Chút mưa này có thể làm gì được, chúng ta phải xuống trước, sau đó ta nghĩ cách!"

      "Đừng suy nghĩ!" độc chứng lại cõng nàng ở lưng, sau đó tỏ ý bảo Quỷ Đồng theo, nhanh chóng lập tức nhảy xuống đáy tháp.

      "Ngươi nhìn tình hình bây giờ xem, lặp lặp lại sao có thể còn mạng đây! Chút mưa này cũng đủ làm cho người trong đại mạc trận hốt hoảng, ngươi xem ——" chỉ vào bốn phía tháp: "Nơi này trước kia vẫn luôn có trọng binh canh giữ, nhưng bây giờ người cũng nhìn thấy! Tất cả mọi người bận bịu dự trữ nước, đâu còn lòng dạ để theo dõi Tháp Trấn . Cái nơi mà hơn mười năm đều người sống ra."

      sai, bốn phía Tháp Trấn lúc này cũng có nửa bóng người.

      Nhưng nhìn xa xa ở phía trươc, vẫn có thể thấy hạ nhân Tây Dạ ngừng chạy loạn tới tới lui lui.

      Mặc dù Tây Dạ thiếu nước, Hoàn Thành là mảnh ốc đảo lớn cũng đủ để cho bọn họ sinh tồn.

      Nhưng khẳng định được ốc đảo bao lớn, thứ đó giống như ảo ảnh, chừng có khi vừa ngủ dậy nó biến mất sạch.

      Ở trong sa mạc rộng lớn chuyện gì cũng có thể xảy ra, đề phòng rắc rối có thể xuất , đây mới là chuyện mọi người cần nên làm.

      "Vẫn là có người." Nàng yếu ớt lên tiếng: "Song quyền nan địch tứ thủ (*), chúng ta có thể đánh đừng đánh." (* Hai nắm tay khó đối phó cùng bốn cánh tay = ít chống được với nhiều)

      xong, cũng để ý độc chứng phản đối, ở lưng của , tay vòng qua cổ của , tay còn lại duỗi thẳng, hai mắt cùng lúc lại bắn ra tia sáng đỏ.

      Chương 124: độc chứng nổi giận

      Bầu trời Tây Dạ trong nháy mắt mưa lớn hẳn lên, cùng với ánh sáng đỏ trong mắt Như Thương càng ngày càng đậm, mưa rơi lại càng lúc càng lớn.

      Lại thêm có gió, ngay cả cát vàng mặt đất trong Vương Cung đều biến thành bùn nhão, theo hướng chảy xuống.

      độc chứng thấy nàng cố chấp như vậy, cũng tiện thêm gì nữa, chỉ có thể cõng người nhanh chóng đường tắt chạy đến cửa chính Vương Cung.

      Quỷ Đồng chưa bao giờ trải qua cảnh này, vừa bắt đầu sợ muốn chết người, nhưng dần dần lại phát cái loại được gọi là nước mưa gì đó mặc dù khí thế hào hùng, nhưng cũng có đả thương người, ngược lại còn dội xuống đầu tóc cùng thân thể từ trước đến nay chưa từng được tắm gội làm cho vô cùng thoải mái.

      Mưa rơi dồn dập mọi người sợ đến mức trốn vào trong phòng, ai dám ra ngoài, vừa chạy vừa vui sướng kêu to, người trong Vương Cung bị làm cho kinh ngạc,.

      Sa mạc thiếu nước, lại hiếm có mưa ngẫu nhiên chính là trời cao ban ơn, hoặc theo bọn là do Thần Rắn ban ơn.

      Nhưng đến khi mưa lớn quá mức độ quy định ban ơn bị mọi người chuyển qua hiểu là trừng phạt.

      Đây là Thần Linh trừng phạt đối với loài người ngu ngốc, để cho nước mưa đến gội rửa tội ác trần gian.

      Như Thương cảm thấy bản thân gọi mưa nhiều năm, trước giờ cũng chưa từng khó chịu qua như vậy.

      Cho dù là năm đó vừa mới xuyên qua lúc bị người chôn sống dưới lòng đất, tình huống kia so với bây giờ tốt hơn rất nhiều.

      Nội thương nghiêm trọng khiến cho hơi thở của nàng càng ngày càng suy yếu, hơn nữa mưa lớn xâm nhập, làm cho thân thể nàng bắt đầu tự chủ lạnh run.

      độc chứng có thể cảm nhận được cánh tay vòng nơi cổ khẽ phát run, chẳng những run rẩy, mà còn lạnh buốt giống như xác chết.

      "Dừng lại!" rống to! Đồng thời đưa tay ra bắt lấy cánh tay Như Thương vẫn liên tục giơ lên để xuống.

      Như Thương có hơi sức vùng vẫy cùng , trận mưa này còn bình thường, tiếp tục dẫn xuống nữa, sợ rằng toàn bộ Tây Dạ xảy ra vấn đề.

      Nàng chỉ muốn chạy để thoát thân, tuy là Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu đáng chết, nhưng cho cùng dân chúng Tây Dạ vẫn là vô tội.

      Ngang dọc phải người lương thiện, nhưng cũng có giết hại người vô tội, ác nhân a! (ngang dọc = từ xuống dưới,từ trái sang phải,từ trước ra sau,từ ngoài vào trong)
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 125: Thần lực Quỷ Đồng

      Thả xuống cánh tay suy yếu, mặc cho độc chứng cầm lấy vòng lên phía trước chạy .

      Tần Như Thương nằm ở phía sau lúc này còn chút hơi sức, cả người hoàn toàn dường như muốn tan rả, tứ chi chết lặng, ngột ngạt khó thở.

      Nếu có người vào lúc này cho nàng biết mạng sống lập tức mất , nàng cũng tin.

      Đầu rủ xuống vai độc chứng, giống như sắp chết, nhưng lại có loại cảm giác rất an toàn từ đáy lòng dâng lên.

      Loại cảm giác này so với khi ở Nhàn Nhã Sơn Trang giống nhau, Tiêu Phương trước đó có thể bảo vệ cho nàng hoàn mỹ nhất, nhưng nàng luôn cảm giác mình cả đời này cùng Thanh Nhã có quan hệ.

      Đứng ở trước mặt Tiêu Phương, giống như là cao tăng đắc đạo gặp người thế tục mang đầy tội ác, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hổ thẹn.

      độc chứng chạy rất nhanh, nhưng cũng rất ổn định, ràng cho thấy chiều theo thân thể của nàng.

      Quỷ Đồng giống như lần đầu tiên được đến sân chơi thiếu nhi, hết thảy mọi thứ đối với đều vô cùng mới lạ.

      càng ngừng nhảy tới nhảy lui ở trong mưa, mặc dù Như Thương nhắm hai mắt, nhưng vẫn như cũ có thể nghe được vui sướng gào thét.

      Dĩ nhiên, loại vui sướng này chỉ có nàng và độc chứng mới có thể cảm nhận được, bị những người khác trong cung nghe phải, nhất định cho đó là ác quỷ, sợ hãi tới cực điểm.

      Rốt cuộc vọt tới trước cửa cung, tên tướng sĩ, cửa thành cũng bị đóng chặt.

      độc chứng liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, lại nhìn cửa thành phía trước hất hất đầu lên.

      Quỷ Đồng lập tức hiểu ý tứ của , quát to tiếng xông lên trước, chỉ chiêu liền trực tiếp đánh rớt then cửa lớn bằng cái bắp đùi bình thường.

      Tiếp theo hai tay lại liên tục nhấc lên lôi kéo phía bên trong, cửa đá khổng lồ cứ như vậy bị lực lượng người nhàng mở ra.

      Như Thương xem vào trong mắt phải thầm khen ngợi độc chứng sáng suốt, thu nhận người như vậy làm thuộc hạ, chỉ cần thuần hóa thỏa đáng, với chuyện tốt.

      Cửa thành vừa mở, độc chứng cõng như Thương dẫn đầu xông ra ngoài.

      Chương 126: Gặp lại Tiêu Phương

      Đồng thời vào lúc này, bên ngoài cửa thành có người đứng đối diện trong mắt ba người.

      Người này toàn thân áo trắng, mặc dù bị nước mưa làm ướt hết toàn bộ, nhưng vẫn dính hạt bụi , thuần khiết thoát tục.

      Ở phía sau là hai con Lạc Đà, thân Lạc Đà chắc nịch, bàn chân lớn, đứng ở trong mưa to nhưng cả đầu cũng cúi xuống, cứ như vậy đón mưa nhìn về phía trước.

      Từ khóe môi Như Thương vẽ ra nụ cười, nàng cười đẹp mắt đến gì sánh nổi, nhưng bởi vì thân thể khó chịu, cho nên so với khóc vẫn thấy bằng.

      "Tiên sinh đến." Nàng khẽ , rồi cố gắng lớn tiếng bên tai độc chứng: " là Tiêu Phương, người mình!"

      độc chứng nghe được ràng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phương, lúc này mới chạy thẳng đến chỗ của .

      Tiêu Phương cũng hoảng sợ nhảy qua, vì thấy mưa mới vội chạy đến.

      Tuy rằng trước đó hai người có giao hẹn, nhưng bầu trời Tây Dạ đột nhiên đổ mưa, cần suy nghĩ cũng biết là Như Thương làm ra.

      trước tiên dẫn hai Lạc Đà chuẩn bị tốt từ lâu nhanh chân chạy tới cửa cung, nhưng nghĩ rằng ra ngoài có đến ba người, mà Như Thương lại được người cõng lưng.

      "A Thương!" Thấy tình hình như vậy Tiêu Phương bước nhanh về phía trước, trực tiếp nắm lấy cổ tay Như Thương khoác trước người độc chứng, gấp giọng : "Sao lại thế này?"

      Quỷ Đồng cúi đầu , nhưng áy náy lại viết ràng ở mặt, bộ dáng kia giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện, vừa vặn bị Lão sư bắt được.

      Chân mày Tiêu Phương khẽ nhíu, nhìn thoáng qua Quỷ Đồng, cũng có bởi vì bề ngoài quái dị mà nảy sinh bất kỳ nghi ngờ gì.

      Tiện thể chuyển sang độc chứng, cũng gì, chỉ lên trước bước bày tỏ ý muốn đỡ lấy Như Thương từ lưng .

      độc chứng ngơ ngẩn chút, cũng có phối hợp động tác này.

      Tiêu Phương thấy vậy mới mở miệng, lớn tiếng :

      "Sững sờ cái gì? Giao người cho ta a!"

      Như Thương nghe tiếng mở mắt ra, nhìn Tiêu Phương trước mặt, vẻ mặt hàm chứa ý cười vươn tay về phía .

      Chương 127: độc mất mác

      Nụ cười kia khắc sâu vào trong mắt của Quỷ Đồng, khiến cho sinh ra loại cảm giác thoải mái.

      nhìn về phía độc chứng, thấy người kia cũng có quá nhiều phản ứng, Như Thương duỗi tay, người lại tự nhiên đưa qua nép sát vào Tiêu Phương.

      lưng còn người, loại cảm giác đơn đột nhiên xâm nhập tận trong tâm.

      chút mất mác, ngay cả Quỷ Đồng cũng nhìn ra được.

      Như Thương trong người trọng thương, đâu còn tâm tư suy nghĩ điều đó.

      Hơn nữa nhìn thấy Tiêu Phương nàng cao hứng, nàng xem Tiêu Phương như bạn cũ thân thiết, khẽ vươn tay đầu liền dựa sát vào trong ngực giống như người thân, vừa ổn định lại an tâm.

      "Mau! Lên Lạc Đà!" Ánh sáng đỏ từ trong mắt Như Thương lúc này biến mất từng chút, bầu trời cũng dần dần kết thúc trận mưa.

      Tiêu Phương đương nhiên còn rất nhiều thời gian để hỏi đến cùng, cần thiết phải nóng lòng nhất thời.

      Vì vậy tay ôm lấy Như Thương, thân mình nhàng lung lay giống như bay vọt lên lưng Lạc Đà.

      "Ta biết các ngươi có ba người, chỉ chuẩn bị hai con Lạc Đà. Hai người các ngươi kiên nhẫn chịu đựng trước, đợi đến cửa thành trực tiếp tách ra cưỡi của binh lính giữ thành!"

      Lời còn chưa dứt, đưa tay chụp lấy cổ Lạc Đà.

      Lạc Đà dường như bị tác động, liền rút chân chạy về phía trước. Tốc độ cực nhanh, kém gì ngựa.

      Như Thương được đặt trước người cách chỗ lưng nhọn, người vẫn là như tỉnh như , nhưng chung là biết Tiêu Phương ở phía sau lưng để cho nàng dựa vào trong ngực, nghỉ ngơi bằng tư thế ở mức độ thoải mái nhất.

      Trông thấy Tiêu Phương cùng Như Thương chạy , độc chứng liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, trầm giọng :

      "Nhảy lên!"

      "A?" Quỷ Đồng sửng sốt, ngay sau đó chỉ vào Lạc Đà : "Chủ nhân lên, ta chạy theo là được!"

      "Đừng nhiều, nghe ta!" Sắc mặt trầm xuống, có ý định nhiều lời.

      Quỷ Đồng thấy thế cũng hỏi lại, vội vàng đến trước Lạc Đà, xoay người nhảy lên.

      độc chứng bước lên tay vỗ xuống cái, Lạc Đà liền giống như con ở phía trước nhanh chóng chạy .
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :