1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 68: Tây Dạ Vương là quả hồng mềm

      "Tất nhiên biết!" Tây Dạ Vương hít hơi sâu, như để tăng thêm can đảm cho mình. " Vương nghĩ, thời gian qua để mình Vương Hậu xử lý hậu cung, đành lòng. Vương làm như vậy cũng vì muốn tìm người phụ giúp Vương Hậu, để cho Vương Hậu có thể có nhiều thời gian hơn đến làm bạn cùng Vương. Như vậy được sao?"

      Như Thương có cảm giác cánh tay của Tây Dạ Vương ôm nàng khẽ run, phải bởi vì nàng quá nặng, chẳng qua đây là biểu sợ hãi.

      Qua lời của Vương cùng Vương Hậu, tuy rằng Tây Dạ Vương có vẻ chiếm hết ưu thế, nhưng nàng nhìn ra được ưu thế này muốn chiếm được cũng dễ dàng.

      Suy nghĩ lâu, ra Tây Dạ Vương bị thê tử cai quản rất nghiêm, ngày bình thường nhất định là đối với Vương Hậu này vừa thương vừa sợ.

      biết có phải hôm nay gặp được nàng xinh đẹp, cho nên mới có lá gan nổi lên sắc tâm hay .

      Như Thương thầm than trong lòng, tự nàng nước cờ này ổn a!

      Ngàn tính vạn tính, nhưng tính ra Tây Dạ Vương là quả hồng mềm, cũng biết lần tính toán này, cuối cùng có kết quả gì.

      "Vương Thượng!" Giọng thê lương của Vương Hậu lại truyền đến, hai mắt quyến rũ giờ đây trừng to, tất cả còn lại chỉ là cay độc cùng nham hiểm, có nửa phần quyến rũ xinh đẹp. "Nữ nhân này được chọn làm vật phẩm để cúng tế thần linh, Vương Thượng sao có thể chiếm làm của riêng?"

      Nàng ra đạo lý của mình, chỉ như thế, thậm chí còn mang theo uy hiếp :

      "Tự mình cất giữ vật phẩm cúng tế, Vương Thượng làm như vậy gặp báo ứng!"

      Lời này đối với Vua của nước cũng được xem như đại nghịch bất đạo, Tây Dạ Vương tức giận đến mức run rẩy nhưng vẫn cố kiềm nén lửa giận, bởi vì có dũng khí trực tiếp trở mặt cùng Vương Hậu.

      "Vương Hậu lời ấy sai rồi!" nghiêng người về phía vết máu mặt đất, đó là máu của tỳ nữ vừa rồi khi bị rắn vàng ăn, ngoài những thứ này, ngay cả xương cốt nữ hài kia cũng còn. “Thần Rắn có lựa chọn của mình, hơn nữa còn rất hài lòng. Nếu đó là tâm ý của thần linh, Vương cần gì phải làm ngược lại a?"

      Chương 69: Hai mươi người vào bồn dẫn thuốc

      "Ngươi ——"

      Vương Hậu tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng biết phải gì.

      tiếng "Ngươi" vừa ra khỏi miệng, câu kế tiếp bị nghẹn lại trong cổ họng, nên lời.

      Tây Dạ Vương thấy vậy, tiếp tục ôm Như Thương xoay người rời , lúc này có tướng sĩ chạy vào trong điện, hướng đến Vương cùng Vương Hậu quỳ xuống hành lễ, mở miệng :

      "Bẩm Vương Thượng! Vương Hậu! Chỗ cúng tế bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng, thuốc dẫn phải lập tức đưa vào bồn, tổng cộng hai mươi người, hơn kém!"

      Lời vừa xong, trong lòng Như Thương chấn động mạnh.

      Hai mươi người vào bồn để làm thuốc dẫn!

      Đầu đuôi mấu chốt nối lại cùng chỗ, hình như nàng nghĩ ra được điều gì.

      Vương Hậu nghe lời này, vội vàng lên phía trước bước, dùng bàn tay nhắn để lên bờ vai Tây Dạ Vương, còn khí thế giương cung bạt kiếm của trước đây.

      "Vương." thanh mềm mại đáng cất lên: "Nếu như Vương muốn bổ sung cho đủ hậu cung, thiếp thân tự biết nên ngăn trở. Nhưng hôm nay là ngày Lễ lớn, chuyện này Vương Thượng cũng biết! Trước mắt phải lập tức cho thuốc dẫn vào bồn, nghi thức quan trọng như vậy người sao có thể vắng mặt được!"

      Nàng xong, lại chuyển hướng tầm nhìn sang Tần Như Thương.

      Tốc độ như chớp lên chút ác độc, sau đó liền trở lại hình dáng quyến rũ ban đầu.

      "Vương, vị muội muội này hãy để thiếp sai người mang nàng đến tẩm cung của người, nàng cần phải tắm gội sạch , trái lại cho nàng nghỉ ngơi trước ở long sàng, người xem vậy có tốt hay ?"

      Trong lòng Tây Dạ Vương cảm thấy rất vui, mặt mang theo nồng đậm ý cười nhìn về phía Vương Hậu.

      "Vẫn là ái Hậu hiểu ý trẫm nhất! Chuyện đó liền giao cho ái Hậu xử lý!"

      "Thiếp thân tuân chỉ!"

      Nàng khẽ khom người, sau đó hướng người bên cạnh phất tay, lập tức có hai nha hoàn cùng người thị vệ lên phía trước.

      "Đưa nàng đến tẩm cung Vương Thượng! đường cẩn thận, được có sai sót!"

      Ba người lĩnh chỉ, Tây Dạ Vương lúc này mới lưu luyến thả Tần Như Thương xuống.

      Trước khi rời , còn muốn đưa tay ra trước định chiếm chút tiện nghi, lại bị Tần Như Thương khéo léo tránh thoát.

      Chương 70: Nửa đường ám sát

      Ba tên hạ nhân dẫn nàng trước, sau đó chính là đội ngũ lồng lộng hùng dũng Vương thất đại thần.

      Nàng muốn quay đầu lại xem chứng bệnh độc có phải cũng xen lẫn bên trong đội ngũ hay , tiếc là bị hạ nhân thúc giục phải nhanh, liếc mắt nhìn vòng kết quả cũng tìm thấy.

      Cũng biết những người này muốn dẫn nàng đâu, Tần Như Thương suy tính (suy nghĩ tính toán) đợi lát tìm nơi vắng vẻ rồi sau đó bỏ trốn.

      Ba người này nhìn qua cũng phải đối thủ của nàng, thậm chí nàng còn có thể chế phục (ép chế bắt phục tùng) được bọn họ ngay khi đối phương hay biết.

      tại có hai chuyện nàng cần phải làm, là tìm đến chứng bệnh độc hỏi có muốn cùng nàng rời hay .

      Hai là xem chút cái nơi cúng tế mà tên kia , theo như lời vừa rồi của tên Tây Dạ, cuối cùng vẫn cảm thấy hai mươi người dẫn thuốc cũng chính là hai mươi người tham gia múa cùng với nàng.

      Đương nhiên nàng phải muốn cứu bọn họ, nhưng nếu như có thể mượn cơ hội này quấy rối làm loạn, gây ra cho Tây Dạ trận bạo động.

      Nhân cơ hội đó, trước khi trời sáng chạy ra khỏi Vương Cung, chừng hai mươi người kia cũng có thể thừa dịp hỗn loạn giữ lại được tánh mạng.

      Nàng suy nghĩ như vậy, và cũng có chuẩn bị tốt.

      Đáng tiếc, trong lòng ba người Tây Dạ ở bên cạnh lại có tính toán khác.

      Khi bọn họ dẫn Như Thương rẽ qua khúc hành lang, xung quanh chẳng có bóng người, đợi cho Như Thương bỏ chạy, bọn họ ra tay đánh đòn phủ đầu trước.

      Như Thương cảm giác được bước chân hạ nhân bên cạnh dừng lại, sau đó lập tức liền có cơn gió mạnh đánh tới từ sau gáy.

      Nàng nghĩ có chút vui, hóa ra đây chính là đen ăn đen?

      Người đến tập kích chính là tên thị vệ, nam tử duy nhất trong ba hạ nhân.

      đưa lên bảo đao trong tay, vỏ kiếm cũng rút ra, liền nhắm thẳng về hướng Tần Như Thương kêu lên chạy tới.

      Theo nhận xét, Tần Như Thương chỉ là tiểu nữ tử biết nhảy núa, còn dù sao cũng là người có công phu, khác biệt này, kích cũng đủ làm cho nàng hôn mê bất tỉnh.

      Nhưng ngờ, kiếm trong tay còn chưa kịp chạm đến sợi tóc của nàng, bất thình lình cảm thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên cái, nữ tử ở đằng trước đáng lẽ ra còn rất tốt nhưng lập tức thấy tăm hơi!
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 71: Đại khai sát giới

      thu thế kịp, người còn chưa kịp đánh tới, chính mình lại loạng choạng thảm hại ngã về trước mấy bước.

      Mặc khác, hai người thị nữ thấy vậy, rất nhanh từng người lui về phía sau bước, ý muốn quan sát tình huống.

      Tiếc là, đợi cho các nàng nhìn ngó xung quanh tìm tung tích của Tần Như Thương, thấy trước mắt lướt qua bóng dáng màu đỏ.

      Ngay sau đó nơi cổ họng chợt mát lạnh, hô hấp lập tức bị ngắt quãng, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng.

      Nàng đưa tay sờ lên chỗ khác lạ nơi cổ họng, chỉ thấy tay nhuộm đầy máu tươi.

      Các nàng muốn kêu cứu nhưng lại kêu ra tiếng, tên thị vệ trúng chiêu xông ra, thế nhưng chỉ nghe kêu lên ——

      "Ngươi rốt cuộc là ai?"

      Cùng với lời của , hai nha hoàn "Bùm bùm" ngã xuống nằm im bất động.

      Vào lúc này bóng người áo đỏ cũng đứng lại, khóe môi Tần Như Thương nhếch lên bên, đắc ý cười tà ác như Diêm La.

      Nàng giơ tay lên, dùng móng tay ngón trỏ thon dài chỉ về hướng thị vệ, lại tiếp tục sờ sờ lên cổ của mình, với :

      " ra chết như vậy so với bị ném tới trong hầm rắn còn tốt hơn rất nhiều, bất quá ta cho ngươi cơ hội để sống sót. ! Tại sao muốn hại ta!"

      Tên thị vệ sợ tới mức đặt mông ngồi bệch xuống đất, nghĩ mãi cũng ra, khiến cho hai người đồng bọn chiêu trí mạng, lại có thể chỉ là móng ngón tay của nữ nhân.

      Muốn lấy móng tay cắt đứt cổ họng người, phải dùng sức lực như thế nào mới làm được?

      "Đừng...... Đừng giết ta!" Ý chí người này hoàn toàn bị sụp đổ, binh khí trong tay từ lâu vứt , vừa ngừng bò lui về phía sau, vừa gấp gáp : " phải chúng ta muốn giết ngươi, mà là Vương Hậu nương nương! Ngươi dụ dỗ Vương Thượng, nên Vương Hậu nương nương muốn ngươi chết!"

      Phốc!

      Lời vừa dứt, cũng biết từ đâu bay tới hòn đá, nghiêng lệch, đúng lúc mượn khe hở khi chuyện đánh vào trong miệng của .

      Lực đạo hòn đá kia phải lớn đến khác thường, chẳng những trực tiếp rơi đúng vào trong miệng, mà lợi còn xuất ra lỗ hỏng, tiếp theo ở phía sau chạy như bay.

      Chương 72: Ba người vừa chết, truy binh liền đến

      Tần Như Thương vỗ vỗ tay, phủi sạch lớp bụi dính lên từ hòn đá.

      Tên thị vệ ngửa mặt té xuống, sau ót nện mặt đất cái mạnh, máu tuôn ra lênh láng, người cũng còn thở.

      Tần Như Thương nhún nhún vai, đối với việc này sắc mặt có nửa phần cảm động.

      Tin tức nắm giữ, người cung cấp cũng cần thiết tiếp tục sống.

      Trưởng quan Bộ Quốc Phòng luôn luôn nhắc nhở các nàng, muốn bảo đảm an toàn cho bản thân, tuyệt đối thể để bất kỳ chuyện gì mà biểu ra chút xíu nhân từ.

      Huống chi người này vốn là muốn đưa nàng vào chỗ chết, khó dễ đầu tiên là do con người, còn thành công hay thất bại, cơ hội sống chết đều có năm mươi phần trăm.

      Ba người lượt bị mất mạng, Như Thương chuẩn bị xử lý thi thể, khắc cũng ngừng.

      Trướt mắt có cách nào để xử lý gọn gàng, chôn sâu lại càng thể.

      Nàng tìm được cái khe bên cạnh núi giả trong rừng, nghĩ tới liền kéo ba người chết vào bên trong, tạm thời giấu người trước rồi hãy .

      Dù sao cũng bỏ trước khi bị phát , vả lại nếu như bị phát , chừng đến lúc đó nàng rời khỏi Vương Cung.

      Tần Như Thương nhìn như nữ tử gầy yếu mười sáu tuổi, nhưng mà khí lực lại lớn đến kinh ngạc.

      Cho dù trong nháy mắt bộc phát sức lực ra ngoài, hay là dự trữ thân thể lực, phải người bình thường có thể so sánh hay nghĩ đến.

      phí bao nhiêu sức lực, ba xác chết lập tức bị lôi vào giữa khe hở tòa núi đá, sau khi vội vàng làm xong tất cả, lại nhặt số đá vụn lấp lại chỗ hở còn trống.

      đường lưu lại vết máu, chẳng qua cũng là lãnh thổ sa mạc, khi gió lớn thổi lên lớp đất cát dầy mặt đất quét đến đâu vết máu cũng đều phân tán còn tung tích.

      Nàng vòng trở ra ngoài, dự định muốn đến chỗ cúng tế xem chút.

      Nhưng vừa mới ra, đột nhiên thấy được đoàn tướng sĩ Tây Dạ ở đường lúc nàng đến đây, người cầm đầu lớn tiếng kêu ——

      "Đều phải mở mắt to lên chút! Nhìn thấy người mặc váy áo màu đỏ, tất cả giết cần hỏi!"

      Chương 73: độc chứng : theo ta!

      Nàng cả kinh, theo đường cũ lui về núi giả trong rừng.

      Rất ràng nhóm người đó đến để bắt nàng, xem ra Vương Hậu cũng biết được, chỉ phái ba người tới sợ rằng rất khó giải quyết nàng, vì vậy dứt khoát nhân lúc Tây Dạ Vương còn ở chỗ cúng tế, phái ra toàn bộ trọng binh trong phạm vi của quan lại, tiến hành truy bắt đuổi giết nàng.

      Tầm mắt Như Thương bắt đầu rất nhanh đánh giá chung quanh, muốn tìm ra đường khác để bỏ chạy.

      Đúng vào lúc này, bất thình lình cảm thấy cổ tay bị ai đó nắm giữ.

      Nàng kinh hãi, hoàn toàn nghĩ tới, thời điểm tinh thần tập trung cao độ lại có người có thể thần biết quỷ hay đến bên cạnh, hơn nữa còn nắm lấy cổ tay nàng.

      Phản ứng của nàng cũng chậm, xoay mạnh người qua, theo bản năng chuẩn bị mở miệng hỏi "Là ai".

      Nhưng người tới cũng cho nàng có cơ hội này, khi thân thể nàng chuyển động cũng xê dịch theo hai bước, sau đó duỗi tay ra vòng lên từ phía sau gáy nàng, khách khí gắt gao che lại miệng nàng, cùng lúc ở bên tai Như Thương giọng :

      "Đừng sợ, là ta!"

      Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại làm cho Tần Như Thương ngây ngốc ngay tại chỗ.

      Giọng này nàng chỉ nghe qua lần, ngay tại ngày hôm qua, chỉ hai chữ mà thôi nhưng nàng nhớ được rất ràng.

      Người có muốn giãy giụa cũng tự nguyện buông tha, rồi sau đó khoát khoát tay, ý bảo nàng kêu nữa.

      Tay che miệng lập tức để xuống, Như Thương quay người nhìn lại, quả nhiên là độc chứng.

      Nàng dùng ánh mắt hỏi tại sao lại xuất ở chỗ này, đối phương khoát tay, sau đó lại nắm cổ tay Như Thương, trầm giọng :

      " theo ta!" xong, nhanh chóng lôi kéo Như Thương men theo con đường bên cạnh chạy .

      Tần Như Thương cảm thấy nàng bây giờ kỳ quái, từ khi gặp phải độc chứng, rất nhiều lần nàng đều làm chuyện theo nguyên tắc.

      thí dụ như ngày hôm qua, lại thí dụ như tại.

      Nàng vốn phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, thậm chí so với người bình thường nàng còn muốn đa nghi hơn.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 74: Ai khiến ngươi trêu chọc Tây Dạ Vương

      Nghề nghiệp đặc biệt nên sinh tồn trong hoàn cảnh đặc biệt, khiến cho nàng đối với mọi người mất niềm tin vốn nên có, ngay cả người thân.

      Nhưng gần đây, nàng lại liên tiếp tin tưởng độc chứng rất nhiều lần.

      tại vẫn nắm cổ tay nàng ngừng chạy về phía trước, càng ngừng xuyên qua tại mỗi con đường lớn , thậm chí nàng cũng biết bị mang tới nơi nào, nhưng vẫn có cự tuyệt.

      Như Thương lắc lắc đầu, dùng sức đem chút rối loạn gì đó trong đầu ném văng ra ngoài.

      Ngưng thần lần nữa, nhưng liền khôi phục lại trầm lạnh nhạt.

      nhóm truy binh bị bỏ lại phía sau, nhưng cũng biết thế nào, trong Vương Cung này người muốn lấy đầu của nàng quá nhiều.

      Bỏ lại nhóm lại đến nhóm, xuất mọi nơi hoàn toàn có quy luật.

      độc chứng đối với địa thế Vương Cung này rất quen thuộc, Như Thương có thể cảm giác được nỗ lực dẫn nàng đến chỗ an toàn.

      Nhưng mà, đối với địa hình này quen thuộc, những truy binh kia so với còn quen thuộc hơn.

      Vòng qua vòng lại, cuối cùng cũng có cách nào tránh được.

      Tần Như Thương có chút tức giận, buộc phải mở miệng :

      "Tại sao lại bị nhiều người đến truy đuổi như vậy? Những người này từ chỗ nào xuất ?"

      độc chứng ý vị sâu xa nhìn nàng cái, bước chân cũng ngừng, đồng thời mở miệng :

      "Ai khiến ngươi trêu chọc Tây Dạ Vương!"

      "A..?" Như Thương bỗng chốc mất phản ứng, sau đó liền hiểu được ý tứ trong lời của , nhưng suy nghĩ chút, vẫn có phần tin tưởng lắm. "Kỳ quái, làm Hoàng Đế phải đều có tam cung lục viện sao, cho dù ta cố tình trêu chọc , Vương Hậu cũng cần thiết, huy động nhân lực ép ta vào chỗ chết như thế!"

      độc chứng nhún vai, sau đó lại lắc đầu, đối với lý luận này của nàng hoàn toàn đồng ý.

      Hai người tiếp tục rẽ qua khúc quanh, lại nghe được tiếng kêu la chém giết ở hướng đường phía bên trái.

      Như Thương nhức đầu ——

      " phải ngươi đối với nơi này rất quen thuộc sao? Chúng ta cần chạy nữa, tìm chỗ trốn để cho bọn họ tự tìm !"

      Chương 75: Hóa ra là rắn Tây Dạ

      "Ta quen thuộc cũng bằng Vương Hậu." độc chứng lại lên tiếng: "Đời này Vương Hậu dường như chỉ vì trông chừng nam nhân của mình mà sinh tồn, từng nơi hẻo lánh trong Vương Cung này đều có tai mắt của nàng. Nhưng vì sao nàng phải bố trí nhiều tai mắt như vậy, chính là vì đề phòng Tây Dạ Vương cùng nữ nhân khác vụng trộm gặp nhau, thậm chí ngay cả trấn quốc quân (quân đội giữ nước) cũng được Tây Dạ Vương giao cho nàng nắm giữ."

      Lời độc chứng vừa dứt, lâu Tần Như Thương cũng có tiếp lời. Ngược lại có phần kinh ngạc nhìn về phía , sau đó ở trong lòng lặng lẽ tính toán, lời vừa rồi độc chứng tổng cộng có bao nhiêu chữ.

      quan tâm tới ánh mắt ngây ngốc của Tần Như Thương, độc chứng lại tự mình tiếp lời vừa rồi ——

      "Từng có nữ nhân được Vương mang đến trong phòng tối vụng trộm, đó là gian phòng tối được đóng kín vô cùng tốt, tuyệt đối ai vào được, nhưng vẫn bị tai mắt nhìn thấy báo cho Vương Hậu. Vương Hậu dẫn người tìm đến nhưng vào được, liền thả con rắn độc vào, Tây Dạ Vương buộc phải ở trước mặt nàng để cho nữ nhân kia bị cắn chết!"

      "Vậy còn Tây Dạ Vương a?" Đối với rắn Tây Dạ, Như Thương luôn thấy kỳ quái, thí dụ như vừa rồi ở trong Hoan Hỉ điện, rắn vàng to kia muốn ăn nàng, nhưng với những người khác ở chung quanh thờ ơ.

      Sau đó lại ăn tỳ nữ từ bên ngoài vào, nhóm đại thần quỳ lạy ở bên cạnh, nhưng ngay cả ngửi nó cũng hề ngửi lấy cái.

      "Vì sao nó chỉ cắn nữ nhân kia mà cùng cắn cả Tây Dạ Vương?" Nàng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, chờ mong độc chứng giải thích.

      độc chứng để nàng thất vọng, giải thích về chuyện này càng thêm ràng.

      ——

      "Bởi vì mỗi ngày Vương Thượng cùng Vương Hậu đều uống loại thuốc dùng người sống ngâm trong nước chế tạo ra, uống thứ này vào, toàn bộ rắn cắn bọn họ. Bọn hạ nhân cũng chỉ có tại thời điểm cần thiết mới uống chén."

      Lời tuy ngắn, nhưng Như Thương cũng hiểu được.

      Hóa ra, mọi người đến dự tiệc ở Hoan Hỉ điện, trước đó uống qua loại nước thuốc người sống, tỳ nữ vào sau đó ràng là có uống, cho nên lúc rắn cắn nàng, hai lần ở dưới tình huống bỏ chạy cầu cứu vẫn có kết quả.

      Chương 76: Ta...... Mẹ kiếp

      "Là ngươi cứu ta!" Nàng lại nghiêng đầu nhìn : "Bởi vì ngươi từng bị ngâm trong loại dược này mà ngươi vẫn còn sống, cho nên rắn sợ máu của ngươi, vì vậy ngươi lấy máu nhiễm lên ta để cứu ta mạng!"

      độc chứng hất mặt, liếc mắt nhìn sang nàng cái, bộ mặt y như cũ chút biểu tình, nhưng vẫn :

      "Ngươi biết được ít"

      đợi Tần Như Thương lên tiếng, lại chủ động tiếp ——

      "Hàng năm Vương Hậu thọ yến cũng chính là lúc đưa người vào bồn. Tây Dạ ít người, bọn họ thể để cho người nhà mình chịu chết, vì vậy liền mượn đội múa làm lý do Trung Nguyên chọn người. Ngoại trừ ngâm trong nước thuốc kia, những người này còn phải chọn ra nữ tử giao cho Xà Thần hưởng dụng. Loại rắn đó thích màu đỏ, cho nên người được chọn để dâng thần cũng phải mặc vào chiếc váy dài đỏ thẫm."

      "Ta......" Nàng rất muốn "Mẹ kiếp", nhưng vì ở trước mặt độc chứng nàng nên lời, buộc lòng phải chuyển thành: ——"Ta buồn bực."

      độc chứng nhếch khóe miệng, Như Thương hiểu được có thể là muốn cười cái, nhưng bởi vì quá lâu có làm ra vẻ mặt đó, cho nên dù khóe miệng khẽ động, cũng biết phải cong lên hướng nào.

      "Tây Dạ Vương là thứ hèn nhát!" Nàng cười nhạo đối phương: "Làm Hoàng Đế mà lại bất lực như vậy! Nhưng Vương Hậu làm rất đúng, nam nhân của mình phải trông giữ, dựa vào cái gì mà cùng người khác chia sẻ!"

      Lý luận của nàng độc chứng nghe cũng hiểu được mấy, nhưng hỏi, chỉ là :

      "Vương Hậu so với Tây Dạ Vương phải lớn hơn đến ba tuổi, vốn là biểu tỷ của . Tây Dạ Quốc sở dĩ cung phụng Thần Rắn, đều là chủ ý Vương Hậu. Bởi vì nàng thông hiểu điều khiển rắn, cũng hiểu biết phối hợp chế tạo cái loại nước thuốc. Tất cả rắn ở trong cung này đều do Vương Hậu nuôi, ngoại trừ bảo vệ Tây Dạ mọi nơi bình an, còn có rất nhiều hình phạt tàn khốc từ trước đến nay đều do rắn làm ra."

      Lời của độc chứng làm Như Thương nhớ đến câu ở cửa miệng những người Tây Dạ thường hay : Ném vào trong hầm đất cho rắn ăn!

      Xem ra Vương Hậu Tây Dạ là dùng loại động vật này sử dụng đến cực hạn.(là mức độ cao nhất)
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 77: Ngoài tình ra, nhiều hơn nữa là kiêng kỵ

      "Vương Hậu còn có bản lãnh." độc chứng tiếp tục lên tiếng: "Ngoại trừ độc dược phòng ngừa rắn ra, nàng còn có thể điều chế loại dược vật rất đặc biệt. Loại dược vật này ăn vào giúp cho người ta kéo dài tuổi thọ! Ngươi xem nàng cùng Tây Dạ Vương còn trẻ tuổi như thế, nhưng thực tế hơn bốn mươi tuổi!"

      độc chứng ngừng rất nhiều chuyện, Tần Như Thương đem mỗi chữ mỗi câu tiếp nhận vào trong đầu, sau đó nhanh chóng tiêu hóa.

      Cuối cùng nàng đưa ra kết luận ——

      " ra Tây Dạ Vương đối với Vương Hậu ngoại trừ tình ra, nhiều hơn nữa chính là kiêng kỵ."

      độc chứng có tán thành cũng phản bác, người lại khôi phục hoàn toàn trạng thái thản nhiên.

      Trừ ra chạy, cũng thêm câu.

      Đáng tiếc hai người vòng quanh hơn phân nửa Vương Cung, có chỗ nào mà truy binh bỏ qua.

      Như Thương có chút tức giận, hỏi thẳng:

      "Có thể tìm chỗ nào trốn nhanh lên chút hay ? Hai chúng ta đối phó được nhiều người như vậy!"

      Lời vừa xong, bước chân của độc chứng nhiên ngừng lại.

      Nàng kịp phòng bị, chạy rất nhanh, lại bị đối phương chặn ngang kéo cho trở về.

      Tần Như Thương vô cùng buồn bực, cho đến bây giờ nàng vẫn chuyên quyền độc đoán, cho dù ở bộ binh quân cùng lúc tập kích tiêu diệt chiến trường cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.

      Tính chất nàng vốn bình tĩnh lạnh lung, thế nào vừa gặp phải độc chứng này, làm cho người lạnh nhạt thờ ơ càng ngày...... càng ngày tỏ ra nôn nóng rất nhiều?

      Lúc này chạy đến ngã ba đường, trước mặt có hai con đường, bên hướng Đông, bên hướng Tây.

      Tần Như Thương nhìn độc chứng, cũng vội hỏi, mà chờ tự .

      độc chứng chỉ chỉ phương hướng phía Tây, nàng nhìn theo ngón tay, thấy cách đó xa, bên kia có tòa tháp lâu ba tầng, toàn bộ được xây dựng bằng đá rất lớn.(tháp lâu là tòa nhà hình tháp)

      đợi cho nàng nhìn kỹ, tay độc chứng lại lệch qua chỉ về hướng Đông.

      Như Thương lại nhìn đến, phát cuối đường bên kia có hang đá rộng lớn phủ kín cả con đường.

      Thạch động lớn, như miệng giếng cạn đứng thẳng đối diện, sâu thấy đáy, tựa như có thể cắn nuốt luôn người bình thường.

      Chương 78: Ta liên lụy ngươi

      "Có hai con đường, tự ngươi chọn." độc chứng : " là nơi đó ——", lại chỉ hướng tháp lâu: "Bên trong là người."

      "Hai là bên kia ——", lại chỉ hướng thạch động: "Bên trong tất cả đều là rắn."

      Trong lúc chuyện, biển người truy binh sau lưng tìm đến, tiếng kêu la chém giết càng lúc càng lớn.

      Như Thương trừng mắt nhìn , kèm theo chút tức giận :

      " phải rắn cắn ngươi sao! Tại sao trực tiếp chạy vào!"

      độc chứng buông tay:

      "Đúng là cắn ta, nhưng nếu như bọn lính uống hết chén thuốc, rắn kia cũng cắn bọn họ. Cho nên vào nơi đó chẳng khác nào với tự tìm đường chết."

      "Vậy bên kia!"

      Lời Như Thương đổi lấy đôi lông mày độc chứng nhíu chặt lại chỗ, nàng nghi ngờ:

      "Tòa tháp lâu có người rất nguy hiểm?"

      "Uh." độc chứng gật đầu, lời ngay .

      "Vậy ngươi trở về !" Nàng hất ra cổ tay bị nắm giữ: "Ta muốn liên lụy ngươi."

      Dứt lời, liền xoay người về hướng Tây chạy đến tòa tháp lâu bên cạnh.

      Tóc độ rất nhanh, vừa thấy nhoáng lên cái chạy đến hơn mười thước.

      độc chứng vẫn đứng im lặng tại chỗ nhìn hồi lâu, cho đến khi có hai người trong nhóm truy binh trước đó đến bên cạnh , bất thình lình lúc này ra tay, dùng tư thế sét đánh vặn gảy cổ của hai người kia.

      Sau đó chần chờ đuổi theo bóng lưng Tần Như Thương, cũng hướng bên trong tòa tháp lâu vọt tới.

      Truy binh phía sau rất kỳ quái, lúc nhìn đến bọn họ song song vào tòa tháp lâu, khí thế vốn hùng hổ chết buông tha, trong phút chốc lập tức buông lỏng ra.

      Tất cả mọi người dừng chân ngơ ngác nhìn hai người ở phía trước.

      Khi Tần Như Thương quay đầu lại, ngoại trừ nhìn thấy độc chứng đuổi theo, còn thấy được đám binh lính như là nhìn xem quái vật.

      Loại cảm giác này cũng giống như lúc rắn vàng to muốn ăn sạch nàng, nghĩ muốn ăn nhưng rồi lại có phần sợ hãi.

      Bỏ luyến tiếc, cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chữ cam lòng viết đầy mặt.

      Chương 79: thân tháp lâu

      "Ngơ ngẩn làm gì." độc chứng đến trước mặt, nhìn về phía Như Thương rồi chỉ chỉ cửa vào tòa tháp lâu : "Còn mau vào!"

      Lúc này nàng mới xoay người lại, nhìn tòa tháp lâu thêm lần nữa.

      Đúng là vào, dễ hơn làm.

      Bên ngoài tòa tháp là cửa đá khổng lồ, chẳng những cửa có thể nặng đến ngàn cân, mà ở mặt ngoài còn đặt thêm cái khóa lớn.

      Nhóm truy binh phía sau mặc dù giống trước như kẻ điên đuổi giết nàng, nhưng cũng có lui về sau.

      tại thấy hai người nàng đứng ở trước cửa đá vào được, những người đó liền tăng thêm can đảm, từng bước từ từ về phía trước.

      Tốc độ rất nhanh, khác gì ốc sên bò.

      Tần Như Thương biết bọn họ sợ cái gì, bên trong tháp lâu nếu là người, người đó có năng lực kinh khủng như thế nào a?

      độc chứng thấy nàng ngẩn người nhìn cửa lớn, cũng thêm gì, tự mình lên trước, đến dưới chân tòa tháp đột nhiên nhún người nhảy cái, lập tức liền chạy đến vị trí giữa tầng và tầng hai.

      Như Thương ngẩng đầu nhìn, thấy sử dụng cũng phải khinh công, chiêu thức cùng sức lực người này so với nàng sai biệt lắm, đều thuộc loại tác phong cứng rắn.

      Loại khinh công có thân pháp phóng khoáng tự nhiên này, nàng vẫn luôn cảm thấy người như Tiêu Phương mới thích hợp sử dụng, nếu để cho nàng phát huy, là có chút quái dị.

      độc chứng vẫn tự mình bò lên , tốc độ cực nhanh, chỉ cần nhắm chừng có chỗ là chân có thể mượn lực vọt lên.

      Nàng cũng nán lại, học bộ dáng của nhảy lên theo.

      lên tòa tháp ba tầng cũng tính là cao, chỉ là ở cùng có đoạn được mài vô cùng nhẵn bóng, còn là hình trụ vòng tròn, căn bản có chỗ đạp chân.

      độc chứng lên tới đây cũng dừng lại, chờ lúc Tần Như Thương đứng ở bên cạnh chỉ chỉ bả vai của mình, lại chỉ đỉnh cao nhất của tòa tháp.

      Ý tứ chính là để Như Thương đạp vai mà nhảy lên!

      Như Thương nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi có cần thiết?

      Thấy gật đầu, cũng hỏi nhiều nữa, hạ thấp người xuống, nữa hai chân ở dưới gập lại đột nhiên phát lực, nhảy vọt lên, đồng thời chân trái giẫm xuống đầu vai chứng bệnh độc.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 80: Nơi này vốn là cấm địa

      Chỉ lúc, liền mượn chút lực này xoay người nhảy lên, trong chớp mắt dễ dàng đến được đỉnh cao nhất của tòa tháp lâu.

      Đỉnh tháp này cũng phải nhọn, mà được tạo dáng như quả cầu hình tròn.

      Thân đỉnh cột nhờ vào đá được mài bóng loáng mà trở thành hình cầu tròn, còn có cánh cửa thông gió nho .

      Như Thương mở ra cửa thông gió, sau đó cho hai chân luồn vào trước, người lập tức treo ngược xuống, đưa hai tay duỗi về phía độc chứng.

      độc chứng cũng khách khí, với tay về phía trước nắm chặt, mượn sức từ Như Thương nhún người nhảy lên, rất nhanh lên tới đỉnh tháp.

      Thấy lên, Như Thương chỉ vào cánh cửa thông gió, nhìn hỏi:

      "Nhảy vào ?"

      độc chứng gật đầu.

      Nàng hai lời, vươn người theo cánh cửa thông gió liền nhảy vào bên trong tháp.

      độc chứng theo sát phía sau cũng nhảy vào, Như Thương đoán khoảng cách đại khái cũng tới năm thước, nàng từ đỉnh tháp nhảy tới mặt đất.

      Ngay sau đó lại có tiếng động nhàng rơi xuống đất, cần suy nghĩ cũng biết đó là độc chứng.

      "Tòa tháp này làm sao lại giống như là cấm địa." Như Thương đứng lên nhìn ngó chung quanh, muốn bước lên phía trước bước, nhưng dưới chân lại đạp phải tay áo dài.

      "Phiền phức." Nàng lẩm bẩm, nhấc cánh tay lên, dùng móng hai ngón tay hướng tay áo luân phiên cắt xé.

      Móng tay của nàng so với mũi dao nhọn còn nhanh hơn, trong nháy mắt hai mảnh tay áo dài đỏ thẫm cùng nhau bị chặt đứt.

      tay áo còn trói buộc, người hành động cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Tần Như Thương phát gian tầng này rất , nhưng vì có cửa thông gió nên cũng vô cùng sáng sủa.

      Rất nhanh nàng lại phát , ra tháp lâu này căn bản có tầng thứ ba, bộ phận đỉnh đầu chỉ là quả cầu hình tròn lớn rỗng ruột.

      Đối diện trước mặt có cầu thang, nhìn xuống dưới lại thấy cái hang động tối mịt, chứng tỏ có bất kỳ công cụ gì để chiếu sáng.

      "Cho dù là cấm địa cũng phải xông vào thôi!" Nàng tự : "Dù sao cũng đến đây, trong lúc thể trở ra được, bằng tìm xem xung quanh chút."

      Nàng mình xuống cầu thang, độc chứng cũng theo sát ở phía sau, lại thuận miệng ném tới câu ——

      " phải giống! Mà nơi này vốn chính là cấm địa."

      Ngươi cũng biết chín chó ngao?

      "Uh..?" Nàng quay đầu lại lên tiếng tìm hỏi: " phải nơi này có người a, vậy vì sao phải cấm? Chẳng lẽ......" Như Thương dừng chút, "Chẳng lẽ là người chết?"

      Nàng biết đối với Tự Miếu mà , ra tháp so với phần mộ cũng chênh lệch nhiều lắm, hơn phân nửa đều dùng để thờ cúng hoặc cất giấu Phật Cốt, kinh Phật hoặc là di thể người xuất gia.

      Nếu như tòa tháp lâu này là cấm địa, rất có khả năng nơi này còn là nơi cất giữ di thể nhân vật rất quan trọng đối với Tây Dạ.

      Dường như có thể đoán được Tần Như Thương suy nghĩ gì, độc chứng ở phía sau buồn bực ném tới câu:

      " phải như ngươi nghĩ!"

      đến đây hai người xuống đến tầng thứ ba tòa tháp.

      Cầu thang có chỗ là góc cong , ánh sáng từ nơi cánh cửa thông gió xuyên qua hoàn toàn bị cách ly, làm cho gian phía dưới tuyệt đối rơi vào trong bóng tối.

      Đột nhiên trong lúc mất ánh sáng, làm cho Tần Như Thương cùng độc chứng cũng có cách nào để thị lực lập tức khôi phục.

      Hai người cùng dừng bước về phía trước nữa, Như Thương sờ sờ bên cạnh, xuôi theo cửa cầu thang bên tay phải chính là vách tường, nàng dựa vào đó di chuyển lên bước, sau đó hỏi độc chứng:

      "Vậy vì sao trong này phải đóng cửa?" Hỏi xong, lại có chút cam tâm hừ : " Làm sao ngươi biết ta nghĩ đến cái gì."

      độc chứng quan tâm đến câu sau cùng nàng vừa hỏi, cũng trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, chỉ là hướng về phía nàng lại ném tới đề tài.

      ——

      "Ngươi cũng biết chín chó ngao?"

      Như Thương liền giật mình, hiểu vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn gật đầu cái, :

      "Biết! Truyền thuyết kể lại, khi đó có con chó mẹ sinh ra bào thai được chín con chó , nếu có thể đem chín con chó tất cả đều nhốt trong gian tương đối hẹp. Chẳng những phải cùng chó mẹ cách ly, mà còn phải làm như chẳng quan tâm cũng được nuôi nấng. Kiên trì như vậy tháng, sau đó mở ra gian được đóng kín, nếu như có con còn sống sót, con kia chính là ngao."

      Chương 81: Nơi này là chín người quỷ

      " sai." độc chứng cũng nhích lại gần: "Ở dưới điều kiện sinh tồn, loại này bởi vì đói khát và sợ hãi, chúng nó thể tranh đấu cùng chém giết lẫn nhau. Yếu sức, từng con phải chết , còn mạnh tiếp tục sống sót. Mà những con yếu kém chết lại trở thành món ăn tốt trong mâm, vì sinh tồn, nó thể ăn huynh đệ ruột thịt.

      "Đều ngao thắng ba sói, ta từng được xem chúng nó chiến đấu, đâu chỉ ba sói, mười sói cũng đều vô ích." Tần Như Thương thuận miệng thêm, rồi sau đó lại : "Chuyện xưa cùng tòa tháp lâu này có quan hệ gì?"

      "Đương nhiên là có!"

      Giọng độc chứng như từ ty truyền đến, ràng mà tĩnh mịch ngay tại bên cạnh.

      Nhưng rồi lại có cảm giác biến ảo khôn lường, tựa như từ nơi rất xa rất xa theo gió mà đến, có vẻ như thần bí.

      Như Thương đối với loại cảm giác này dễ chịu, từ lần đầu tiên gặp mặt thái tử Đông Thục tới nay, chưa bao giờ làm cho nàng thoát khỏi quan hệ cùng cảm giác "Thần bí".

      Nàng vốn phải là người làm chuyện dư thừa, tiếc rằng bản thân nếu muốn hoàn thành được việc cần phải nhờ vào giúp đỡ của người kia, vận mệnh hai người nhất định thể cột chung chỗ.

      thần bí, Như Thương càng phải lo lắng cùng nghi ngờ tăng thêm phần.

      Đối với nàng mà , đó cũng phải là chuyện tốt.

      Lần này độc chứng cũng có vạch trần trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, chỉ tiếp theo lời lúc nãy :

      "Mặc dù quan hệ lớn, nhưng quá trình cũng sai biệt lắm." vươn tay tùy ý chỉ chỉ về phía trước: "Nơi này phải chín chó ngao, mà là chín người quỷ!"

      "A…?" Như Thương phát ra câu hỏi: "Chín người quỷ?"

      "Uh." độc chứng lên tiếng chỉ gật đầu, sau đó trầm mặc lúc lâu, giống như nhớ lại, mà cũng giống như sắp xếp lại lời .

      lâu sau, lại nghe được :

      "Mười hai năm trước, Vương Hậu Tây Dạ xảy ra trận bệnh nặng, điều trị năm tháng cũng có chuyển biến tốt, ngược lại thân thể càng ngày càng tệ. Nàng cho là mình chết, vì vậy bản thân tự lựa chọn nữ tử giao cho Tây Dạ Vương, xem như là thay thế vị trí của nàng, cũng để giúp cho Tây Dạ Vương nối dõi tông đường."

      Chương 82: Hóa ra nơi này là Tháp Trấn

      " lâu sau, nữ tử kia mang thai. Kỳ tích chính là, cùng với bụng nữ tử đó càng ngày càng lớn, bệnh của Vương Hậu như lại xuất kỳ tích dần dần tốt lên."

      "Nàng cảm thấy đứa trong bụng nữ tử mang đến cho nàng hy vọng sống sót, vì vậy phá lệ cũ đáp ứng để cho nữ nhân kia sanh ra đứa bé. Phải biết rằng, ở Tây Dạ Quốc căn bản là có khả năng có chuyện này. Đừng đến khiến cho nữ nhân mang thai, cho dù bình thường Tây Dạ Vương nhìn ai liếc mắt cái, chỉ cần truyền đến tai Vương Hậu, nữ nhân kia hẳn là phải chết thể nghi ngờ."

      "Sau đó sao?" Tần Như Thương đối với chuyện xưa này sinh ra tò mò, trực giác cho nàng biết, chuyện xưa này kết cục nhất định hết sức tàn nhẫn, nhưng mà dừng lại được ham muốn, muốn được nghe tiếp.

      "Chuyện về sau ai có thể tưởng tượng được! Nữ nhân kia mang thai thẳng đến mười sáu tháng, bụng lớn đến nỗi ngay cả bước cũng được, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở giường."

      "Rốt cuộc ở tháng mười bảy vào ngày thứ chín chuyển dạ, lại hơi sanh ra chín hài tử, tất cả đều là nam hài nhi. Vương Hậu cho là nghiệt, ra lệnh tiếng đem nữ tử vừa mới sinh xong tới Quỷ Môn quan treo lên lập tức xử tử, chín hài tử kia cũng nhốt vào trong Tháp Trấn ."

      Nghe đến đây, Tần Như Thương "Ách" tiếng, có ý nghĩa gì, chỉ xem như là cảm thán.

      Sau đó còn tiếp theo lời, :

      "Hóa ra chúng ta nhảy vào chỗ này là Tháp Trấn ......"

      "Uh." Cũng chỉ trả lời tiếng, độc chứng lại : "Sau khi chín hài tử bị nhốt, Vương Hậu chỉ cho phép bọn hạ nhân để vào trong tháp thùng sữa Lạc Đà, tiếp theo bỏ mặc cho chúng tự sinh tự diệt, cũng cho ai đến xem. Ngay cả Tây Dạ Vương cũng thể gặp thân sinh cốt nhục của mình."

      "Cứ như vậy trải qua suốt ba mươi ngày. Cuối cùng Vương Hậu hạ lệnh mở ra Tháp Trấn , lại phát chín hài tử cũng có chết toàn bộ, mà có còn sống. thùng sữa Lạc Đà này đối với hài nhi mà chút cũng thể dùng, hài nhi đứng được, thùng sữa lại quá cao, cho dù sữa để ở chỗ nào, vẫn chắc chắn bị đói mà chết."
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :