1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Lại thấy độc chứng

      Lúc này Như Thương mới phát ra cách gần đó, ra nghệ nhân lặt vặt nhặt lấy mảnh lá cây đặt ở khóe miệng, khúc nhạc lướt qua giữa đôi môi ma sát cùng với lá cây nảy sinh rung động, quả thực đúng là động lòng người.

      Chỉ là sau khi nhìn thấy tình hình tại cũng còn được bao nhiêu cảm giác kìa lạ nữa, cái loại cảm giác hoảng sợ, sa sút tinh thần trước đó cũng còn tồn tại, ngược lại Tần Như Thương tận lực tập trung chú ý đến người ngồi ở ghế trúc được nâng .

      Người nọ toàn thân áo đen, tóc xõa ra tùy ý, cũng chải đầu búi tóc. Dáng vẻ vào lúc này lười biếng tựa vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn trời nhưng hai mắt lại nhắm chặt.

      Dáng vẻ như vậy Tần Như Thương thấy cũng nhiều, từ Hách Thành mãi cho đến cái đêm bão cát, trong đội ngũ vẫn luôn có người duy trì bộ dáng này.

      Chính nàng cho người đó cái tên, gọi là độc chứng.

      Vốn tưởng rằng bị mất tích, bây giờ người quen lại xuất ở trước mắt, Tần Như Thương biết nàng nên phải lên tiếng chào hỏi, hay là làm như thấy tốt hơn.

      Đội ngũ nâng ghế trúc rất chậm, giống như phối hợp cùng nàng suy tính thời gian.

      ra, độc chứng xem như cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nếu như ra tay cứu giúp, đêm bảo cát kia vẫn biết tạo thành nhiều hậu quả nghiêm trọng gì.

      Hoặc bất đắc dĩ nàng dẫn mưa vào trong sa mạc, mặc dù được cứu, nhưng cũng khiến cho mọi người hoang mang sợ hãi.

      Nghĩ đến đây, ghế trúc được nâng đến trước mặt.

      Nàng đứng ở bên đường, đưa mắt nhìn theo đội ngũ ngang thoáng qua nàng.

      ai nhìn về phía nàng, Tần Như Thương bị xem như vô hình có.

      Nhưng nàng phải để ý những thứ này, lúc tầm mắt lướt qua chỗ ngờ đến lại có phát mới.

      Đó là móng tay của độc chứng, giống như được tẩm loại mực nước đen đậm, tay bỗng nhiên đem đặt lên ghế trúc.

      Như Thương nhíu chặt lông mày, nhấc chân liền theo về phía trước hai bước, vẫn nhìn chằm chằm đầu móng tay đen nhánh kia. Truyền thuyết từng được nghe qua có liên quan đến thái tử Đông Thục, lại bắt đầu lần lượt lên ở trong đầu.

      Này…!

      Bị tẩm trong nước thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi ra người lại còn sống, nhưng tất cả mười đầu móng tay đều đen......

      Chương 54: chính là thái tử Đông Thục

      Tần Như Thương có chút kinh ngạc, phải bởi vì phát này mà có nhiều kinh ngạc, kỳ quái ở chỗ là nếu có thể trà trộn ra khỏi Tây Dạ Quốc đến biên giới Hách Thành Đông Thục, vậy tại sao còn phải trở về làm con tin?

      Mặc kệ là vụng trộm lén , hay là quang minh chính đại mà , ít nhất cũng có khả năng rời khỏi tòa Vương Cung, vậy tại sao mượn cơ hội này bỏ chạy trở về đất nước của mình?

      Nàng lại ngẩng đầu lên xem mặt của độc chứng, nhưng đối phương vẫn trong trạng thái nhắm mắt, làm cho nghi ngờ trong lòng Tần Như Thương càng ngày càng nhiều hơn.

      Có thể là sợ khi rời chọc giận đến Tây Dạ, từ đó mang đến tai họa cho Đông Thục. Đúng là rất kỳ quái, theo Như Thương nhận thấy, người này tuyệt đối có ý thức lo lắng cho người khác.

      Trong thế giới sinh tồn của , là mọi người luôn được bao bọc ở ngoài bởi tác phong làm việc riêng biệt, giống như ở trong sa mạc cứu người xong lại lập tức biến mất, làm cho ai đoán ra cũng thấy .

      Có lẽ là do nàng cùng lúc theo, người kia vốn ngồi ở ghế dựa nhắm mắt cảm giác ra được khác thường, lập tức liền mở ra nữa mắt nhìn về hướng bên nàng.

      Vào lúc biết có nên gọi tỉnh hay , thấy chủ động nhìn lại, Tần Như Thương đúng là thở phào nhõm, sau đó miễn cưỡng nở ra nụ cười ——

      "Này..!"

      Nàng biết phải nên chào hỏi như thế nào, lại ném ra chữ như vậy.

      Ánh mắt độc chứng trực tiếp chiếu vào mặt của nàng, nổi lên chút gợn sóng.

      từ lâu biết các nàng là vũ cơ được tiến cung, gặp nhau ở chỗ này cũng có gì đáng kinh ngạc quái lạ.

      Nhưng khi ánh mắt của di chuyển đến vẻ mặt nửa cười mà lại như cười của Như Thương, vốn là mắt hơi mở bỗng nhiên trợn to.

      Phản ứng như vậy đối với độc chứng mà , là có chút kích động, Như Thương bị làm cho giật nảy mình, theo bản năng liền lui về sau bước, cũng cùng ghế trúc về phía trước nữa.

      Chương 55: độc chứng chuyện

      độc chứng thấy nàng dừng lại, mi tâm hơi nhíu chút như suy nghĩ, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong cái chớp mắt.

      Rồi sau đó thân mình nghiêng qua bên, người ngồi vốn là rất tốt bỗng nhiên từ ghế ngã xuống đất.

      Như Thương nghĩ tới có biến hóa như vậy, tiến lên hai bước muốn đến đỡ .

      Những người nâng ghế trúc cũng sợ hãi, rối rít vây quanh kiểm tra xem độc chứng có chuyện gì hay .

      Bộ dáng rất cung kính, Như Thương cảm thấy ở chỗ này cũng được xem như là chủ tử.

      chuẩn bị lên tiếng hỏi có bị ngã xuống hay , mặc dù hỏi như vậy đối với độc chứng mà hình như có chút buồn cười, nhưng loại tình huống như vậy ở trước mắt, nàng biết còn có thể thêm lời nào khác.

      Nhưng lời vẫn chưa kịp ra khỏi miệng, ánh mắt nhạy bén của Như Thương liếc qua cái liền nhìn thấy, độc chứng rất nhanh lấy ngón trỏ tay phải xẹt qua bàn tay trái của .

      Còn đợi nàng nhìn kỹ xem vết xước có làm bị thương hay , bàn tay trái bị xẹt qua hướng ống tay áo của nàng bắt lấy.

      Cổ tay nắm chặt tay áo Như Thương, sức lực rất lớn.

      Động tác này, người ở bên ngoài nhìn vào giống như là muốn mượn lực từ Như Thương để đứng lên, mà thực tế cũng đúng là như vậy.

      Tay độc chứng chỉ dừng lại ở cổ tay áo Như Thương rồi đứng dậy, sau đó cũng nhìn nàng nữa, chỉ giọng lên tiếng ——

      "Đa tạ!"

      Hai chữ vô cùng nhạt nhẽo, nhưng lại là lần đầu tiên Như Thương nghe được giọng của .

      Bọn hạ nhân đến nâng ngồi lại dựa lưng vào ghế, lập tức khôi phục lại vẻ mặt nửa ngủ nửa tỉnh vừa rồi.

      Mọi thứ xảy ra chỉ trong phút chốc, chớp mắt tất cả đều trở lại yên tĩnh.

      Ánh mắt Tần Như Thương nhìn người ở phía trước càng càng xa, cổ tay vừa mới bị độc chứng nắm qua, cách lớp vật liệu may mặc mà hình như còn có thể truyền đến từng trận cảm giác nóng bỏng.

      Nàng biết đó phải bệnh dịch chết tiệt gì hết, mà là từ lòng bàn tay độc chứng chảy ra máu.

      Hình như là cố ý cắt bàn tay của mình bị thương, sau đó đem máu bôi lên ống tay áo của nàng.

      Nếu như vậy, từ ghế trúc ngã xuống, nhất định là vì che giấu cho hành động này.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 56: Nàng lựa chọn tin tưởng độc chứng

      Chỉ là Như Thương hiểu được dụng ý sao phải làm như vậy, lại càng hiểu những vết máu dính vào xiêm y của nàng dẫn đến kết quả gì.

      Nàng cúi đầu nhìn, máu cũng nhiều, nhưng có người khi trưởng thành lòng bàn tay lại lớn như vậy?

      Muốn trong thời gian ngắn như vậy nhiễm từng này máu, miệng vết thương nhất định bị cắt .

      Tinh thần cảnh giác trong đầu giống như bị từng trận kích thích, nhắc nhở nàng mọi chuyện đều có nguyên nhân, trước khi chưa hiểu được tình hình, người chỉ có thể tin tưởng duy nhất chính là bản thân.

      Nàng biết nếu phải gặp ở chỗ này cũng chỉ có hai kết quả, là máu này đối với nàng có lợi, hai là máu này đối với nàng có hại.

      Từ đó suy ra —— độc chứng là người mình! Hoặc, độc chứng là kẻ địch!

      Đôi khi, người biết rất ràng mọi việc nên tuân theo thói quen nguyên tắc. Nhưng nếu xảy ra trong nháy mắt, nàng vẫn nguyện ý tin tưởng bản thân, cái gọi là giác quan thứ sáu này nọ ràng.

      Liền thí dụ như Tần Như Thương tại, nàng lựa chọn tin tưởng độc chứng, cũng lựa chọn để cho vết máu cứ như vậy lưu lại ống tay áo của nàng.

      có nguyên nhân, trực giác đáng chết cho nàng biết làm như vậy là đúng.

      ......

      Ngày kế là thọ yến Vương Hậu, người của đội múa cũng cảm thấy có chút nôn nóng, nhưng cũng có biện pháp thay đổi.

      Theo như lời lão phụ nhân, hai mươi người biểu diễn nổi tiếng chia làm hai tốp, tốp là mười chín người múa đoàn, mặc khác chính là mình Tần Như Thương múa đơn.

      Thọ yến được bố trí tại Vương Cung "Hoan Hỉ điện", khi nhóm người tham gia múa đến, bên trong có tiếng trống nhạc tập hợp, Vương Công đại thần từ sớm ngồi vào chỗ khách mời, sôi nổi nâng chén ăn uống no say.

      Người dẫn đầu tiêu sái bước ra ngoài, nhìn ngó những người bọn họ, sau đó có chút mất hứng :

      "Thế nào giờ mới đến! Tiết mục ở phía trước sắp phải kết thúc rồi!"

      Mọi người dám nhiều lời, bởi vì ngày hôm qua người dẫn đầu cùng vào trong cung gặp nhạc sĩ bàn giao xong nhạc khúc, sau đó liền có người đến dẫn mười chín người tham gia múa vào đại điện.

      Tần Như Thương vẫn đứng ở bên ngoài, xa xa nhìn đến đồng bạn ở cùng chỗ tung tăng nhảy múa trong tiếng trống nhạc.

      Chương 57: Múa đài cao

      Kỹ thuật múa rất đẹp, nữ có nữ mềm mại đáng , nam có nam kiên định vừa phải.

      Mặc dù tâm trạng ở dưới tình huống ổn định, nhưng nhóm người tham gia múa vẫn thể được rèn luyên chuyên nghiệp hằng ngày nên có.

      Tần Như Thương phải thầm bật lên ngón cái, cùng đội người này sống chung nhiều ngày, tuy rằng có rất nhiều chuyện nàng coi thường nhóm người bọn họ, có thể địa vị xã hội ở đây bởi vì tự bảo vệ mình mà biểu lạnh lùng cùng nhát gan, người bình thường cho dù có lòng can đảm cùng thế lực chống lại, kết quả có thể thay đổi được gì a?

      "Uy!" người hầu từ trong đại điện ra, khách khí chỉ chỉ Tần Như Thương, : "Ngươi theo ta múa đài cao!"

      Từ đáy lòng Tần Như Thương đánh dấu hỏi, "Múa Đài cao" là ý tứ gì nàng có chút .

      Nhưng nghi vấn này cũng tồn tại bao lâu, rất nhanh nàng hiểu "Múa Đài cao" là như thế nào.

      Khi nàng bị mang vào, người nhảy múa ở sân được ra lệnh tiếng lập tức thối lui về hai bên.

      Người hầu dẫn Như Thương đến đài múa, phía dưới giữa vòng tròn có cái cột, khi tới gần Như Thương nhìn thấy mới hiểu, cột kia phải là cây cột dùng để trang trí hoặc là chống đỡ độ cao thấp, mà đó là vũ đài.(sân khấu để biểu diễn)

      Liếc mắt nhìn độ cao khoảng chừng mười thước, phía cùng lắm chỉ chứa đựng đủ cho ba người cộng với mặt đá cẩm thạch lớn hình tròn.

      ra cái gọi "Đài cao" chính là cái này.

      Hôm nay Như Thương mang theo cái khăn che mặt màu đỏ, so với bộ quần áo này rất xứng đôi, khuôn mặt bị che nửa, nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt sáng ngời, làm nổi bật lên toàn bộ vóc dáng xinh đẹp.

      chỉ riêng nàng, tất cả nữ tử đến nhảy múa đều phải mang theo khăn che mặt, đây là do An Nhân cầu, ai cũng biết nguyên nhân.

      Tần Như Thương nhìn lên đài cao chỉ chỉ hỏi người hầu:

      "Khiêu vũ tại này?" mặt biểu nghi ngờ.

      "Uh." Người hầu ràng thích nhiều, chỉ thuận theo việc xảy ra mà trả lời, sau đó liền lui về phía sau.

      vừa lui ra, lập tức có tướng sĩ mặc áo vạt ngắn lên phía trước, nhìn nàng cái, sau đó hướng về phía hai người ngồi ở chủ vị quỳ xuống hành lễ.

      Chương 58: Vương minh tinh, Hậu mị

      ——

      "Ngô Vương vạn phúc, Vương Hậu vạn thọ!"

      Lúc này Như Thương mới đưa mắt nhìn qua, cẩn thận đánh giá đến người được gọi là Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu.

      Có thể do địa vị thân phận nàng thấp kém, tuy được người dẫn vào nhưng cũng có tư cách được phép quỳ lạy hai người họ.

      Tây Dạ Vương thoạt nhìn còn rất trẻ, có lẽ ngoài ba mươi tuổi, gương mặt thể ràng sắc sảo, xen vào sống mũi cao, hốc mắt trũng sâu nhìn rất đẹp mắt.

      khuôn mặt đúng chuẩn minh tinh! Đây là ấn tượng đầu tiên để lại cho Tần Như Thương.

      Về phần Vương Hậu xinh đẹp mị, quả như con rắn xinh đẹp.

      Toàn thân dưới như chỗ nào có xương, nhu nhược dựa vào trước ngực Tây Dạ Vương, đôi tay thỉnh thoảng còn chạy loạn dọc theo đường nét quanh khuôn mặt nam nhân.

      Nàng có đôi mắt quyến rũ thể giả được, Như Thương nhìn đến đôi mắt này cảm thấy được Tiểu Hỉ chết trong sa mạc, đạo hạnh đủ.

      Ánh mắt Vương Hậu tựa như có thể câu hồn, tầm mắt nhìn đến đâu, chắc chắn người nam nhân nào có thể chịu đựng được cái loại khiêu khích chói lọi này.

      Nhưng nàng là Quân bọn họ là Thần, ai dám nhìn thẳng, bình thường cũng chỉ có thể cúi đầu, mặc kệ là đường hay dùng bữa, chỉ cần có Vương Hậu ở nơi đó, ai dám hướng đến chỗ nàng nhìn lên cái.

      Tướng sĩ vào quỳ lạy, là Tây Dạ Vương mở miệng cất giọng :

      "Bình thân!" Thanh trầm tĩnh, sức lực rất đủ.

      Tướng sĩ bắt đầu lên tiếng trả lời nhưng đầu vẫn cúi thấp, mọi người cũng kinh ngạc khi thấy chuyện quái lạ.

      Như Thương thấy về phía nàng, vóc dáng mặc dù khỏe mạnh nhưng bước chân lại rất nhàng.

      Nàng vừa nhìn liền biết đó là người có khinh công, mấy năm nay ở cổ đại nàng cũng học được chút khinh công, nhưng Tiêu Phương công phu của nàng quá cứng rắn, chiêu liền có thể lấy mạng, sức lực vừa phải cùng khinh công trái ngược nhau, cho dù học cũng đến nơi đến chốn.

      suy nghĩ, người nọ đến trước mặt nàng.

      Ấp a ấp úng câu cũng , duỗi ra cánh tay hướng tới eo của Như Thương ôm vào.

      Như Thương nhúc nhích, tùy ý để ôm .
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59: Nhạc trống ngừng, múa cũng thể dừng

      Nàng biết đó là muốn nàng lên đỉnh đài cao, chỗ này cao mười thước lại có thang leo, người vũ cơ bình thường làm sao có thể lên được.

      Tất nhiên, nàng cũng phải là vũ cơ bình thường đó, chẳng qua đây là bí mật. Nàng cần phải ứng phó cho xong màn thọ yến này, sau đó tìm chứng bệnh độc, hỏi xem có nguyện ý cùng nàng hay .

      Tướng sĩ mạnh mẽ ôm lấy Như Thương, lực nâng dùng vừa phải, người lập tức bay lên cao.

      Cùng lúc đó, hai chân cất bước bay bổng, xuôi theo lực bên hông thoáng cái đứng vững đài cao.

      Thời gian trong cái nháy mắt, liền đem Như Thương đưa đến phía sân khấu.

      Khi hai chân chạm đất, Như Thương đứng được rất ổn định, nhưng tướng sĩ kia lại khẽ lung lay cái.

      Lúc đứng trở lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang chỗ Như Thương, nàng nhìn cũng nhìn, chỉ khẽ cúi đầu xuống, sau đó : "Ta chuẩn bị ca khúc mà người trong đội múa thường xuyên khen tốt, làm phiền vị đại ca này báo cho quản tiếng, để họ với nhạc sư.

      " cần!" thanh tướng sĩ ồ ồ : "Ngươi cứ tùy tiện múa, thích múa như thế nào cứ múa như vậy. Chỉ cần đừng rơi xuống phía dưới làm kinh động đến Vương Thượng cùng Vương Hậu, tất cả còn lại tùy ngươi. Ngoài ra còn có! Nhớ kỹ, nhạc trống ngừng điệu múa của ngươi cũng thể dừng, nếu đem ngươi ném tới hầm đất cho rắn ăn!

      Lời vừa xong, lập tức chuyển người vọt lên cái, từ đài cao trở xuống mặt đất.

      ra vừa rồi Như Thương rất muốn hỏi chút, rắn trong hầm đất ở Tây Dạ Quốc cũng ăn người ngoại quốc sao?

      Nhưng lời muốn cuối cùng vẫn nhịn xuống, nàng cúi đầu nhìn lại, đoàn múa bởi vì nàng đến mà từ sớm phân tán hai bên, cũng bắt đầu đứng lên trở lại trong sân di chuyển múa theo điệu nhạc.

      Vương cùng Vương Hậu đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng, mặt ràng mang theo ý cười.

      Tần Như Thương lúc này vẫn chưa chuẩn bị chuyển động múa, ngây ngốc đứng ở đài cao, người ở phía dưới nhìn xem dáng vẻ của nàng giống như là bị độ cao như vậy làm hoảng sợ.

      Vương Hậu ngã vào trong lòng Vương chỉ về phía nàng si ngốc cười, Như Thương thính tai còn nghe được đối phương :

      "Vương thượng người xem, nha đầu kia lát nữa chân phát run, sau đó liền từ cao ngã xuống!"

      Chương 60: Tán tỉnh giữa đám đông cùng cảnh xuân ái muội

      Vương tay ôm qua bờ vai thon thả duyên dáng của Vương Hậu, bàn tay to lớn rất nhanh di chuyển đến giữa nơi ngực nữ nhân, ở đó dùng sức bóp cái.

      Vương Hậu bị bóp cái, cũng quan tâm là công chúng ở nơi này rên rỉ đến quên mình, lại vòng tay quanh cổ của Tây Dạ Vương tiến gần đến hai cánh môi dùng sức mút lấy.

      Mọi người tự động nhắm mắt lại chờ đợi bọn họ rời nhau, nhưng lại nghe được Tây Dạ Vương :

      "Tiểu tinh, coi chừng Vương cũng đem ngươi đưa lên đài nhảy múa, xem ngươi có bị dọa chết hay !"

      "Vương làm được!" Đôi mắt quyến rũ của Vương Hậu lại ngập tràn cảnh xuân, " có nô tì, Vương rất tịch mịch!" ( đơn hiu quạnh)

      "Ha ha!" Tây Dạ Vương cười to ầm ĩ, sau đó vung tay lên, cả nhóm nhạc sư bắt đầu biểu diễn, tiếng nhạc trống liền vang lên.

      Có người theo sau phất tay về phía Tần Như Thương đứng ở đài cao, ý bảo nàng lập tức nhảy múa.

      Như Thương khẽ hừ tiếng, theo nhạc khúc phía dưới tự nhiên mà nhảy múa, tay áo dài rũ xuống đài cao, cộng thêm cái uốn éo xoay người của nàng liền phân tán rực rỡ ở bốn phía.

      Loại độ cao như vậy, gian hẹp như thế, nếu đổi lại bất cứ người nào khác e là chưa kịp nhảy, cũng sợ tới mức té ngã cắm đầu ở dưới mà chết.

      ràng những người Tây Dạ phía dưới vô cùng mong đợi nàng rơi xuống mà chết, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có ý tốt, ngẩng đầu chờ xem màn tiết mục đẫm máu.

      Nhưng biểu của Tần Như Thương vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nàng chẳng những té ngã ngược lại càng biểu diễn càng nhanh, thuận theo khúc nhạc từng chút nâng người lên cao rồi nhanh chóng xoay tròn.

      Eo đôi lúc lại uốn cong nghiêng người sang bên, chân chốc chốc hất ra phía sau, tay áo thỉnh thoảng vung lên người có khi còn tung nhảy bay cao.

      Mỗi động tác kỹ thuật rất cao siêu lại còn nguy hiểm, người xem ở phía dưới sợ hết hồn hết vía.

      Đúng là hết lần này đến lần khác, mọi người tưởng rằng nàng nhất định rơi xuống đài cao chết chắc. Nhưng tại thời điểm tính mạng lâm nguy nàng luôn luôn xoay chuyển Càn Khôn, biến nguy thành an.

      Dần dần, mọi người ở dưới còn tập trung chú ý về chuyện nàng có thể ngã xuống hay , mà chỉ để tâm thưởng thức đến kỹ thuật múa của Như Thương.

      Chương 61: Mọi người đều rời , chỉ còn lại nàng

      Vũ điệu đến từ Trung Nguyên, người Tây Dạ mỗi năm chỉ có thể xem được lần.

      Huống chi điệu múa của Tần Như Thương lộng lẫy xinh đẹp, luân phiên lúc cổ đại lúc đại.

      Mọi người thay đổi chuyển qua hứng thú nhưng Vương Hậu .

      Hơi thở quyến rũ của người nằm trong lòng quấn lấy Tây Dạ Vương bỗng vùng giãy thoát ra ngoài, lạnh lùng đánh giá người ở đài cao mười thước.

      Tần Như Thương bình tĩnh tự nhiên làm cho nàng có chút bất an, dường như cũng đoán được nữ tử kia nhất định phải tầm thường.

      Mặc dù Như Thương múa, nhìn như để ý đến ai, nhưng mỗi cử chỉ hành động của từng người ở đây đều thoát khỏi tầm mắt của nàng.

      Trừ bỏ Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, nàng phát độc chứng cũng ngồi ở phía dưới, ngay tại vị trí thứ nhất bên cạnh tay phải Tây Dạ Vương.

      mặt của vẫn là bộ dáng ngủ tỉnh, trong tay cầm ly rượu thỉnh thoảng lắc lư vài cái, ánh mắt lúc nào cũng khép hờ, biết là xem biểu diễn, hay đó là việc làm chuẩn bị trước khi ngủ.

      Tần Như Thương có chút bất đắc dĩ, nàng hiểu người này suốt ngày suy nghĩ cái gì.

      Trạng thái của , giống như toàn bộ thế giới chỉ tồn tại có mình . người ăn no, cả nhà đói bụng. (sống chỉ biết mình kg quan tâm đến người khác)

      Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như cái đêm trong sa mạc, tỏ ra lão luyện cùng nhạy bén, tất cả điều đó khiến cho đáy lòng nàng bội phục.

      Nhảy và nhảy, tiếng nhạc trống phía dưới bắt đầu yếu , nhưng có ngừng.

      Từng người trong đoàn tham gia múa bắt đầu rời khỏi Hoan Hỉ điện, trong chốc lát người đến tham gia múa từ Hách Thành chỉ còn lại mình Như Thương vẫn ở trong đại điện.

      Nàng thể , người đưa nàng lên có , nhạc trống ngừng nhảy múa cũng thể dừng.

      thanh tuy như thổi, nhưng có nghĩa là có.

      màn thọ yến kỳ quái lại khó hiểu, Như Thương biết kế tiếp nhất định số chuyện hay xảy ra. Tòa Vương Thành Tây Dạ này thần bí lại mang theo chút quỷ dị, tại đến lúc cần phải tuyên bố chân tướng!

      Nàng hết sức mong đợi, hơn nữa đặc biệt còn suy đoán.

      Những người cùng đến tham gia múa nơi nào?
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62: độc chứng mở mắt

      Người Tây Dạ có thể để mặc bọn họ trở lại Cung Viện, sau đó thu dọn hành trang chuẩn bị xuất cung sao?

      Nàng ngửi được mùi mưu vô cùng mãnh liệt, nếu như những người tham gia múa kia có biện pháp thành công sống sót trở về, xem ra nàng đúng là hại nha đầu Liên Nhi.

      Lúc trước nên để người Tây Dạ ném nàng ở đường cái, sau đó nàng nghĩ cách với Tiêu Phương đến cứu người.

      Trong đầu miên man suy nghĩ, bước nhảy cũng dừng, chỉ là hề xoay chuyển nữa, mặt hướng về phía mục tiêu chỗ Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu nghiêm túc nhảy múa.

      Đồng thời, nàng cũng đưa mắt nhìn về hướng độc chứng, bởi vì khi những người tham gia múa ở phía dưới lui ra ngoài. độc chứng vốn nhắm hờ hai mắt, cuối cùng phải phá lệ mở ra toàn bộ.

      Ánh mắt lấp lánh sáng ngời, bộ dáng như vậy chỉ trong nháy mắt lại trở nên có tinh thần.

      Như Thương cuối cùng hiểu được, thái độ độc chứng là do thích ứng với hoàn cảnh xảy ra thay đổi ở xung quanh, loại sóng gió kinh động được , nhưng khi có phản ứng, điều đó nhất định lên có chuyện xảy ra hoặc là sắp sửa xảy ra.

      Nàng gác lại tâm tư, để cho hai mắt cùng lỗ tai của mình vận dụng ở mức tối đa.

      Người chuyển động, nhưng nhìn xung quanh nghe ngóng tám hướng.

      Nhóm đại thần trong điện như thường lệ đều an tĩnh lại, thân thể cũng ngay ngắn ngồi thẳng, giống như chờ đợi nghênh đón thời khắc thiêng liêng quan trọng nào đó.

      Rốt cuộc, tiếng nhạc trống cũng ngừng.

      Thân thể Tần Như Thương giống như máy hát đột nhiên dừng lại, thời điểm tiết mục kia

      còn biểu diễn nữa, tiếng vang đầu tiên cũng ngừng lại.

      Chân dừng lại đưa về phía sau, chớp mắt cái hai cánh tay mở ra duỗi thẳng, tư thế vô cùng quái dị.

      Chẳng qua có ai quan tâm đến những thứ này, nàng cũng biết có phải mình biểu quá mức bình thường hay ?

      Vốn tưởng rằng đây chỉ là màn biểu diễn đơn thuần, giúp cho nàng có thể trà trộn vào trong cung còn thành công mang được thái tử Đông Thục ra ngoài.

      Nhưng bây giờ xem ra, Vương Cung Tây Dạ này rất có thể chính là nơi chôn thân của nhóm người tham gia múa Đông Thục.

      Nàng đương nhiên thể theo cùng chết, tồn tại ở cổ đại này bốn năm, còn có hai mươi mấy năm sinh sống ở đại, có bao nhiêu người cắn răng nghiến lợi muốn mạng của nàng, nhưng đáng tiếc cho tới nay cũng chưa có ai từng thành công.

      Chương 63: Rắn độc to bò lên đài cao

      Vương Cung Tây Dạ tuy là đầm rồng hang hổ (nơi rất nguy hiểm), nhưng nếu nàng đến đây nhất định phải trở ra được!

      tại, tất cả mọi người nhìn qua phương hướng đài cao, phải ngẩng đầu nhìn lên mà là dọc theo cửa ra vào Hoan Hỉ điện, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thứ gì đó, cho tới khi đến gần đài cao, lúc này mới nhìn lên chút.

      Tần Như Thương nhìn đến thứ từ cửa đại điện vào, chính là con rắn rất to màu vàng óng.

      Hình dáng của nó to lớn y như bắp đùi nam tử khi trưởng thành, liếc mắt nhìn qua suy đoán, dài ít nhất cũng hai mươi mét.

      Lưỡi nó khè ra giữa miệng, di chuyển rất nhanh đến chỗ của nàng.

      Rất ràng, mục tiêu của nó chính là nàng!

      Tần Như Thương ngồi xổm người xuống, cứng đờ nhìn chằm chằm thứ động vật bắt đầu lượn quanh lên đài cao.

      Cách đó xa truyền đến tiếng cười ha ha của Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, tiếng hôn hít, còn có tiếng ly rượu va chạm.

      Bọn họ xem tất cả những thứ này như cuộc vui, dường như để cho rắn nuốt người cũng là tiết mục trong buổi thọ yến.

      Lúc này đại điện người nào lại, mặc dù rắn kia có công kích hoặc đến gần những người khác, nhưng mọi người đối với nó vẫn rất kiêng kỵ.

      Quả , nếu có loại vật như vậy xuất ở bên cạnh, sợ đó là có khả năng.

      Tất nhiên, Tần Như Thương cũng sợ rắn.

      Nếu muốn nàng đánh nhau với rắn, cho dù kích thước nó to lớn cỡ nào, nàng cũng có thể tay bóp chết nó.

      Nhưng mà sợ rắn cũng có nghĩa sợ độc.

      Loại rắn này đầu nó ràng hình tam giác, chỗ khoảng cách hai bên đầu nhọn ước chừng thước bỗng nhiên thu , lại có ánh sáng màu vàng rực rỡ óng ánh.

      Đây là đặc tính kịch độc rất lớn, nhắc nhở cho Tần Như Thương thể khinh thường.

      Nó bò rất nhanh, lại thêm thân hình vĩ đại, chỉ lượn quanh vài vòng đến cách xa chỗ nàng chừng ba thước.

      Tần Như Thương theo bản năng nhìn về phía độc chứng, nàng cũng biết vì sao phải làm như vậy, đây hoàn toàn là do ở dưới phản xạ tự nhiên tạo nên hành động.

      Chương 64: Rắn lại sợ nàng

      độc chứng để nàng thất vọng, khi Như Thương đưa ánh mắt đến bàn tay trái khẽ nhúc nhích mở ra, đem vết thương ngày hôm qua để lộ ra ngoài.

      Trong lòng Như Thương run lên, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.

      Máu kia hình như là có thể dùng, độc chứng lấy nó nhuộm lên ống tay áo của nàng, chẳng lẽ chính là muốn đề phòng chiêu này?

      Rắn to vừa lúc đến gần bên chân.

      Lòng nàng động, lấy ống tay áo nhuộm máu hướng lên đầu rắn phất cái, đồng thời người cũng nhanh chóng lui về sau hai bước, bàn chân nữa nâng cao ở tại . (bởi vì chị í đứng ở cột)

      Lòng người ở dưới như bị treo lên, kêu to tiếng, có người còn chạy ra ngoài để tránh nàng ngã xuống trúng vào người.

      Nhưng mà Tần Như Thương vẫn đứng y nguyên với tư thế vô cùng ổn định, mặc dù gần nửa cơ thể treo lơ lững giữa trung, thậm chí ngay cả dao động nàng cũng có dao động đến cái.

      Kỳ quái hơn là sau khi nàng hướng ống tay áo dài qua đầu rắn, cuối cùng nó cũng chịu bò lên phía trước, chỉ là trừng mắt ác độc nhìn về phía nàng, sau đó bắt đầu từ từ lui trở xuống, cam lòng bỏ .

      "Đây là có chuyện gì?" Đột nhiên giọng chói tai cất lên, biết cách làm tổn thương màng nhĩ người.

      Như Thương theo tiếng thét nhìn lại, gặp phải chính là mị Vương Hậu.

      Lúc này Vương Hậu đứng bật dậy, trực tiếp chỉ thẳng vào đài cao lớn tiếng kêu lên——

      "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tế phẩm (đồ vật dành để cúng tế) dâng tặng cho thần linh có gì ổn? Vì sao rắn vàng cao quý của ta thể yên tâm hưởng dụng?"

      Phía dưới trận hỗn loạn, mọi người đều đứng lên quỳ rạp xuống đất, có ai dám lên tiếng đáp lại lời Vương Hậu.

      Con rắn vàng to tuột xuống được nửa, nhưng có hoàn toàn lui về mặt đất.

      Nó đúng là cam lòng ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lại, Như Thương đoán rằng, nhất định nó suy nghĩ vì sao món ăn ngon như vậy lại thể cho vào miệng.

      Máu độc chứng ngờ còn có công hiệu này, đúng là ngoài dự đoán của Tần Như Thương.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 65: Nàng đánh cuộc Tây Dạ Vương đến cứu người

      Chính điều này làm nàng nhớ đến truyền thuyết về thái tử Đông Thục.

      Nghe bởi vì muốn phòng tránh rắn độc, từng ngâm mình trong rượu thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà người vẫn thành công còn sống, nếu đúng như vậy, có lẽ loại rượu thuốc này xuyên thấu qua da tiêm nhiễm vào trong cơ thể .

      Xương máu cũng bách độc bất xâm, bây giờ nhuộm lên ống tay áo của nàng giúp cho nàng thành công tránh được rắn độc.

      Nhưng ở lại đài cao mãi như vậy cũng phải là cách, nếu như Tây Dạ có lòng muốn nàng chết, cho dù đem hết y phục của nàng cởi bỏ xuống, cũng phải giao cho rắn độc đưa .

      Đánh, tuyệt đối phải là vấn đề.

      Vấn đề là cùng với nhiều người như vậy đối địch, phần thắng của nàng có thể được bao nhiêu?

      độc chứng giúp nàng sao?

      Hoặc là nàng có thể ta đây này Tây Dạ Quốc, sau đó chạy kiếm Tiêu Phương cùng nhau bỏ trốn để thoát chết.

      lúc cân nhắc nên làm thế nào, khăn lụa vốn là che kín mặt bỗng nhiên rơi xuống.

      Vừa đúng thời điểm nàng ngây ngốc nghiêng đầu về phía chỗ Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, xoay mặt lại liền trực tiếp nghênh đón ánh mắt của Tây Dạ Vương ném qua.

      Nam nhân vốn chỉ dành hết tình ý cho Vương Hậu xinh đẹp của mình, nhưng giây phút khi thấy được Tần Như Thương, trong mắt bỗng nhiên lấp lánh ánh sáng rung động khác lạ.

      loại rung động xuất dường như mang theo khát vọng, còn có phần dâm đãng.

      Tần Như Thương nhìn ra được, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh chủ ý lớn mật.

      Sau đó dưới lòng bàn chân bất chợt bị trượt cái, cả người run lên, hoàn toàn báo trước từ đài cao mười thước rơi thẳng xuống đất.

      Ngay khi đó, bên dưới là trận hoảng loạn, nhao nhao né tránh.

      Nhưng ai thấy được vào lúc thân thể Tần Như Thương rơi xuống, trong nháy mắt đó lại ra nụ cười quỷ dị.

      Chỉ vì cái nhìn thẳng vào mắt vừa rồi, nàng đánh cuộc Tây Dạ Vương đến cứu nàng.

      Cuối cùng muốn thử đùa giỡn chút.

      Vì vậy hô to ——

      "Cứu mạng! Cứu mạng a!"

      Tiếng kêu vừa cất lên, phía dưới đài cao đúng là có hai bóng người xuất , cùng lúc hướng đến chỗ Tần Như Thương rơi xuống chạy .

      Nàng thành công rơi vào trong ngực người, ngẩng đầu nhìn lên nhưng lại là độc chứng.

      Chẳng lẽ con rắn kia cũng chọn xinh đẹp để ăn? (bi giờ chị í mới hiểu đc vì sao con rắn chọn ăn chị rùi hehe)

      Như Thương nâng trán, thầm hay.

      Nàng muốn lợi dụng thiện cảm của Tây Dạ Vương để tránh khỏi tai hoạ trước mắt, nhưng ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim.

      khi độc chứng ra tay, đó phải là muốn chọc giận đối phương sao!

      Quay đầu lần nữa, Tây Dạ Vương từ sớm ở gần trước mặt, chỉ tiếc là khi vươn tay ra đón lấy nàng so với độc chứng vẫn chậm hơn chút, ván này bị người chiếm trước.

      Cũng may độc chứng biết phân biệt, nhìn thấy sắc mặt Tây Dạ Vương tốt, cũng nhiều lời, trực tiếp liền đem Tần Như Thương chuyển giao qua.

      Tay vừa chuyển, nàng nằm ở trong ngực Tây Dạ Vương.

      Nàng cảm thấy buồn bực, xem nàng là cái gì mà nhường tới nhường lui?

      Chẳng qua chỉ là đùa giỡn, nên thuận theo diễn biến để xem kết quả cũng tốt.

      Rắn vàng to lúc này lui xuống mặt đất, dùng sức uốn éo cơ thể nhìn về phía Tần Như Thương, nhưng làm thế nào cũng dám tiến lên bước.

      Tây Dạ Vương cũng có chút kỳ quái nhìn nhìn nàng, chỉ có kỳ quái nhưng may mắn vẫn là nhiều hơn.

      "Nữ nhân xinh đẹp như vậy, Vương sao đành lòng để ngươi bị rắn ăn vào miệng." Giọng Tây Dạ Vương yếu ớt truyền đến, rất giống như là sợ bị người khác nghe được.

      Tần Như Thương đối với lời này liền khịt mũi, thầm nghĩ ràng là máu của độc chứng cứu ta mạng, bây giờ sao lại là công lao của ngươi?

      Chẳng qua lời này dĩ nhiên thể ra miệng, nàng chỉ cười ngọt ngào, sau đó cũng dùng loại thanh vô cùng trả lời:

      "Đa tạ Vương Thượng."

      "Ha ha ha!" Tây Dạ Vương cất tiếng cười to, ôm người trong ngực càng chặt hơn.

      Như Thương chịu đựng cảm giác buồn nôn trong lòng, quay đầu nhìn sang rắn vàng.

      Tên kia ăn được người, buồn bực lượn quanh khắp nơi.

      Tất cả các quan lại đều đề phòng tránh né, nhìn qua mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng bị làm mồi cho rắn độc.

      Nàng có chút kỳ quái, chẳng lẽ con rắn này còn muốn lựa chọn người khác để ăn?

      Nam ăn, già ăn, nữ tử trẻ tuổi dáng dấp khó coi cũng ăn?

      Mà phải là nàng mới đúng khẩu vị của nó, khiến cho nó quyết lòng chống đối với nàng?

      Đây gọi là đạo lý gì?

      Chương 66: Xin Thần Rắn an tâm hưởng dụng

      Nghĩ đến đây, tại cửa ra vào có tiểu nha đầu bưng mâm đựng trái cây chầm chậm tới.

      Dáng dấp nha đầu kia chừng mười lăm mười sáu tuổi, người còn chưa trổ mã hoàn toàn, nhưng xem ra cũng rất thanh tú.

      Rắn vàng dường như rất đói và cũng tìm được đối tượng phát tiết, lập tức quay đầu lại lủi thẳng về hướng của nữ hài.

      "A..!" Thét lên tiếng chói tai, nữ hài liền vứt bỏ mâm đựng trái cây, xoay người bỏ chạy.

      Đáng tiếc tốc độ vẫn chưa đủ nhanh, rắn vàng dùng sức lấy cơ thể dài hai mươi thước quét qua, chẳng những lật đổ vô số bàn ghế, còn trực tiếp cuốn lấy nữ hài.

      Mọi người đều kinh hãi, nữ hài cũng ngừng giãy dụa kêu la.

      Như Thương nghe nữ hài kêu cứu, trong lòng có vô số dấu chấm hỏi.

      Nữ hài ——

      "Cứu mạng a! An Nhân Thần Rắn dùng qua cống phẩm, mới cho gọi nô tỳ tiến vào a! Vương Hậu cứu mạng! Cứu mạng nha! Vương Hậu! Nô tỳ có uống rượu thuốc, cứu ——"

      tiếng cứu mạng cuối cùng chưa kịp kêu xong, liền thấy miệng rắn vàng mở to ra, mạnh mẽ hướng cổ của nữ hài cắn tới.

      Đáng tiếc nữ hài căn bản có sức để giãy giụa, vị trí cổ họng cứ như vậy bị cắn xé vỡ vụn.

      Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, ngay cả người của Như Thương cũng bị dính vào rất nhiều.

      Mọi người nhìn thấy trường hợp này chẳng những có sợ hãi, ngược lại dáng vẻ vô cùng cao hứng.

      Thậm chí còn có người quỳ xuống đất ngừng dập đầu với rắn vàng, đồng thời trong miệng lẩm bẩm ——

      "Xin Thần Rắn an tâm hưởng dụng! Xin Thần Rắn an tâm hưởng dụng!"

      Hóa ra nó là Rắn Thần!

      Như Thương biết, hễ là ở địa phương trong quốc gia Tây Vực đều có thờ phụng thần linh.

      Đừng là rắn, thậm chí ở các quốc gia có nơi canh giữ thờ cúng chỉ là cây búa!

      Mặc kệ thứ đó có phải linh nghiệm hay , chung trong lòng mọi người đây chính là loại gởi gắm.

      Loại thần linh này dĩ nhiên vô duyên vô cớ được mọi người thờ cúng, phần lớn bọn chúng đều đến từ truyền thuyết lâu đời, tất cả là do tổ tiên đời trước lưu truyền tới nay.

      Giống như con rắn trước mắt này, rất có khả năng nó tồn tại vào mấy chục hoặc mấy trăm năm trước, bởi vì tổ tiên người Tây Dạ từng được nó giúp đỡ, cho nên mới để con cháu mình hết đời này đến đời khác phải đối đãi như Thần!

      Chương 67: Vương cho ngươi thử làm người vui sướng nhất

      Rắn vàng ăn sạch hết nữ tử mười lăm mười sáu tuổi với tốc độ tuyệt đối rất nhanh.

      đợi nhóm đại thần dập đầu quá năm cái, sinh mạng hoạt động trơ mắt liền biến mất ở trong khí.

      Rắn vàng được ăn no, rất hài lòng lui trở ra ngoài.

      Dùng loại tư thế kiêu ngạo từ từ xa, để lại trong Hoan Hỉ điện mảnh thổn thức.

      Mọi người lúc này mới phản ứng lại, quay đầu nhìn nữ tử Tây Dạ Vương ôm trong ngực.

      Tần Như Thương vài lần muốn vùng ra nhưng người nọ ôm rất chặt, động tác nhanh chóng ném tới cho nàng ánh mắt đe dọa.

      Nàng nhận thấy tại nên chọc giận cái người chủ tử cao quý này, vì vậy động đậy nữa, im lặng xem xét tình hình biến hóa.

      Tây Dạ Vương nhìn nữ nhân ôm trong ngực còn giãy dụa, cảm thấy vừa lòng cười lên ha ha.

      Tiếp theo cúi người xuống bên tai nàng thủ thỉ ——

      "Làm nữ nhân Vương! Vương cho ngươi trải qua cảm giác làm người vô cùng vui sướng!"

      Lời trắng trợn như vậy lần nữa đưa tới cho Như Thương trận buồn nôn, Tây Dạ Vương cũng thèm để ý, ôm chặt nàng cất bước rời khỏi đại điện.

      Nhưng còn chưa được ba bước, nghe tiếng nữ tữ quát chói tai ở phía sau truyền đến ——

      "Vương! Người dự định làm cái gì?"

      Đó là tiếng Vương Hậu, loại thanh này đem so sánh với lúc tra hỏi Rắn Thần vì sao ăn cống phẩm càng mãnh liệt hơn rất nhiều.

      Giống như Tây Dạ Vương làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, mà còn là chuyện thể tưởng tượng nổi, làm cho dây thần kinh nữ nhân như nàng gần như hỏng mất!

      "Vương Hậu!" Tây Dạ Vương quay đầu, Tần Như Thương cũng theo sau xoay lại. "Những ngày gần đây Vương Hậu lo liệu quốc hết sức mệt nhọc, Vương thương cảm ngươi khổ cực, vì vậy để cho nữ tử này thay thế hầu hạ, chờ thân thể Vương Hậu được khá hơn chút, cùng Vương trở lại đêm xuân."

      "Cái gì?" Vương Hậu giận dữ phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ vặn vẹo đến đáng sợ. thanh phát ra từ miệng ràng là cố sức áp chế tức giận trong lồng ngực, nghe vô cùng quái dị. "Vương Thượng có biết mình cái gì?"
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :