1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Phi lính đặc chủng dị năng - Dương Giai Ny (551 chương + 1 kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38: Thân vùi trong cát chảy

      Nhưng vừa đứng vững, cát mịn dưới chân đột nhiên bị gió bão cuốn sạch mở ra cái vòng xoáy.

      Hai chân Tần Như Thương vẫn đạp ở trung tâm vòng xoáy, tay tìm được mặt của người ở dưới, hoàn toàn có bất kỳ báo trước, bỗng nhiên mọi người thoáng cái bị vùi lấp xuống trong cát.

      Trong tay nàng nắm lấy người khác, chân vùng vẫy hai cái, trong lúc nhất thời giẫm ra được.

      Vòng xoáy kia càng xoay càng nhanh, trong nháy mắt nếu có công phu của Tần Như Thương, hơn phân nửa chân bị cắt đứt.

      Nàng biết được đây là ổ cát chảy, thứ này giống như là đầm lầy, người càng giãy giụa càng bị lún sâu vào.

      Nhưng khác biệt là, rơi xuống ở trong đầm lầy nếu như di chuyển, chiều hướng rơi xuống ít nhiều có chút giảm bớt.

      Nhưng cát chảy phải, ở chỗ này mặc kệ động hay là bất động, thân thể cũng theo tốc độ ổ cát rất nhanh trượt xuống.

      ra đối với Tần Như Thương mà , tình huống như vậy vẫn chưa đến nỗi là quá xấu, ít nhất nàng biết có biện pháp có thể khiến cho mình bị cát chảy vùi lấp.

      Đó chính là hai chân luân phiên nâng cao, lấy kiểu động tác dậm chân tại chỗ, như vậy là có thể làm cho thân thể của mình gần như vững vàng.

      Nhưng mà rất nhanh nàng lại phát , chân của nàng bị thứ gì đó ôm lấy chặt chẽ, loại sức lực lớn đến kinh người, cho nên nàng dùng sức vùng ra hai lần lại hoàn toàn cách nào rút chân ra được.

      Tần Như Thương lập tức hiểu được, cố sức ôm lấy chân nàng có khả năng là những người lúc trước bị chôn xuống, mặc dù cứu lên vài người, nhưng phía dưới hẳn là vẫn còn.

      Cái này cũng giống như là cùng rơi xuống nước, ở cửa ải sống chết đột nhiên tóm được rơm rạ cứu mạng, rất dễ dàng khiến cho người ta mất lý trí, vội bắt thả. Rất nhiều người phấn đấu quên mình nhảy cầu cứu người, được gọi là hùng do đó mà hủy tánh mạng của mình.

      Nàng dĩ nhiên phạm sai lầm như thế, nhưng ý thức chủ quan phạm hay phạm là chuyện, ở đây thân thể hoàn toàn thể khống chế tình huống bên dưới là chuyện khác.

      Chương 39: độc chứng cứu nàng mạng

      Mắt nhìn cát chảy chưa qua khỏi đùi, vậy mà Tần Như Thương vẫn có biện pháp để bỏ chạy.

      Nàng hơi sốt ruột, lúc ban đầu còn có chút suy nghĩ, nghĩ tới tốt nhất có thể mang theo người ở dưới cùng nhau ra.

      Nhưng bây giờ nhìn xem, đây căn bản chính là chuyện viễn vong.

      Vì vậy cánh tay mạnh mẽ chợt hướng thẳng trong cát cắm vào, muốn tách ra tay của người kia hoặc là dứt khoát chặt đứt cánh tay này để tự bảo vệ mình.

      Tiếc rằng bão cát trũng xuống quá nhanh, chiều dài cánh tay của nàng đủ, cố gắng duỗi vào, nhưng vẫn là với tới bắp chân.

      Ngay lúc nguy cấp chợt thấy được có người từ sau lưng nàng nhảy tới, sau đó giẫm lên trong vòng xoáy.

      Nàng cho rằng lại có người gặp may, vội vàng rút tay ra ngoài muốn đem người đó ném ra.

      Nhưng tay vừa rút ra, thấy người ở sau lưng lập tức đưa cánh tay vòng lên từ dưới nách nàng, sau đó cảm thấy cát chảy khuấy động ở sau lưng xuống càng ngày càng phân tán.

      Tần Như Thương quay đầu lại, hiểu được là đối phương đến cứu nàng, vì thế trong lòng khẽ động, lập tức nghĩ đến người cùng nhau đến cứu người vốn là độc chứng.

      Cát chảy bị khuấy động buông lỏng, lại đột nhiên đem thân thể vốn là giẫm chận tại chỗ, chân nâng lên, sau đó cắn răng cái, mạnh mẽ phen cắm vào trong cát.

      Như Thương cảm thấy tay người nọ nắm bắp chân nàng lập tức như bị gãy , chẳng những sức lực dần, rất nhanh liền được buông ra.

      Nàng lập tức hiểu được, đó là độc chứng đá trực tiếp đạp gãy cánh tay người này, để tạo ra cơ hội cho nàng chạy .

      Nàng suy nghĩ nhiều nữa, tay được buông lỏng trước tiên mạnh mẽ dẫn ra lực, cũng trong lúc này cánh tay độc chứng tăng thêm sức mạnh, nhấc nàng đem thẳng lên.

      Hai người vừa ra tới, đồng thời cùng nhau ngã sấp xuống phía sau, Tần Như Thương trực tiếp ngã ở người của độc chứng, lưng thẳng đến lồng ngực, ép cho phải kêu rên tiếng.

      Bão cát vào lúc này bắt đầu từ từ suy yếu, nàng vội vàng đứng dậy, quay đầu lại kéo theo độc chứng, trong lúc nàng đứng dậy đồng thời đối phương cũng đứng lên.

      Chương 40: độc chứng mất tích

      Đầu trùm khăn, mặt che kín tản ra ngoài, bộ mặt thực của độc chứng cuối cùng cũng rơi vào trong mắt Tần Như Thương.

      Mặc dù là đêm tối, nhưng bão cát giảm , xung quanh mờ nhạt nhưng cũng giống như sương mù dày đặc.

      Nàng nhìn được ràng, mở ra chính là gương mặt có gì thay đổi nhưng vẻ mặt lại lên mấy phần đơn.

      Người xem ra có chút trầm, nhưng cũng tính là quá mức đáng sợ. chỉ là cao ngạo, cũng độc.

      "Có ai còn sống hay ?" Rốt cuộc có tiếng truyền đến, tình hình gió thổi xem như bình yên ổn định.

      Hai người cùng nhau quay đầu, gặp phải sứ giả Tây Dạ có hơi chút béo phát ra tiếng kêu.

      "Còn sống phải lên tiếng!" lại hô câu, sau đó bắt đầu tìm người mọi nơi.

      Tần Như Thương thầm hừ, có nguy hiểm bọn họ mới có bản lãnh đến, còn vừa rồi biết đám lại trốn ở nơi nào.

      Lần lượt có người trả lời, cũng có người bắt đầu phun mạnh cát trong miệng, còn có nữ tử khóc hai mắt của nàng mở ra được.

      Có người bên hông vẫn còn treo túi nước, vội vàng lấy xuống giúp người khác xông mắt, Như Thương thấy Liên Nhi được tên nam tử trong đội múa đỡ lên, dẫn tới chỗ đám người tụ tập, tiểu nương bị hoảng sợ nhưng cuối cùng có bị tổn thương gì.

      Nàng quay đầu muốn tiếng cám ơn với độc chứng.

      Nhưng khi vừa xoay lại, kinh ngạc phát bên cạnh nàng trống .

      ràng mới vừa rồi còn đứng đối diện cùng nàng, biết từ lúc nào lại thấy người nữa, biến mất như ma quỷ, khiến cho nàng kịp đề phòng.

      Như Thương có chút giật mình, lẽ ra khoảng cách ở gần như vậy nếu có người từ bên cạnh nàng qua, nàng sao có phát .

      Nhưng độc chứng kia quả nhiên là im hơi lặng tiếng biến mất, điều này làm cho Như Thương cảm thấy dễ chịu.

      Trong đội bắt đầu kiểm soát lại số người, liệt kê ra phát có sáu người mất tích hai người tử vong, hơn nữa trước đó chết Tiểu Hỉ, còn có Liên Nhi bị mù hai mắt. Trong đội múa vốn là ba mươi người, nay chỉ còn lại hai mươi người có thể lên đài biểu diễn.
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 41: Chết chết, cần thiết lựa chọn

      Mười nam mười nữ, xem như chia đều.

      Như Thương biết, duới tình huống như thế, mất tích chẳng khác nào tử vong.

      Nàng xoay người lại nhìn vòng xoáy cát chảy vừa rồi, gió dừng, chỗ kia cũng còn bị vùi lấp xuống.

      Nàng biết bên trong chôn bao nhiêu người, nhưng trước đó nhất định là có người còn sống, thậm chí có thể liều mạng cả hơi sức lớn như vậy để bắt được chân của nàng.

      Nhưng sinh mạng bị mất dưới đá của chứng bệnh độc, tương lai trở thành xương khô trong biên giới cát vàng.

      Nàng có nhiều tốt bụng đồng tình hay thương cảm người khác như vậy, huống chi nên làm đều làm hết sức, hai mươi người này có thể còn sống, chủ yếu là nhờ công lao của nàng cùng độc chứng.

      Chẳng qua Như Thương suy nghĩ, đội múa lúc ít nhiều người như vậy, có thể lần này đường đến Tây Dạ gặp trở ngại hay ?

      Nếu như vậy, nàng cũng cần phải phí tâm tư ở chỗ này, mỗi người ngả, nàng thân mình trước cũng thành vấn đề.

      suy nghĩ, mấy người Tây Dạ cũng ra tới, bên kiểm tra xem mọi người có bị thương hay , bên cảm thấy may mắn với nhau:

      "May mà ta thông minh hơn, tưởng tượng nếu như nghe theo lời ngươi chỉ dựa vào số lượng chọn người, trận gió lớn này liền đánh bay mười người, trở về vương thành bị ném đến trong hố đất cho rắn ăn!"

      "Chứ phải là bởi vì tiểu tử nhà ngươi chọn nhiều hơn mấy đại nương để tự mình dùng, chuyện này liều lĩnh! Nếu , lúc này cũng phải thời điểm để ngươi khoe khoang! Mọi người đều đủ cả có —— Ai…?"

      , người nọ bỗng nhiên phát hình như số người bên cạnh thích hợp.

      Vì vậy khẩn trương tìm vòng, sau đó với đồng bọn:

      " đúng nha! Chúng ta như thế nào lại ít người? Sao ngươi lời nào a?"

      Được nhắc nhở như vậy mới tỉnh lại chút, người còn lại cũng phát tình huống, vì vậy mọi người chia nhau tìm, có hét lớn kêu la, rồi cũng chỉ là gọi "Uy..uy..uy" như thế.

      Chương 42: độc chứng phải nhóm theo bọn họ

      Như Thương vốn là định từ trong miệng những người này để nghe được tên họ của độc chứng, đáng tiếc làm cho nàng thất vọng.

      Ngẫm nghĩ lại, nếu đồng bọn mà cũng biết tên họ , chuyện này hình như có chút bình thường.

      Có ý nghĩ này, nàng liền theo bọn họ tìm lúc. Tìm hồi, cuộc chuyện của những người Tây Dạ truyền đến bên tai ——

      "Rốt cuộc là có lai lịch gì? phải Lý đại nhân chỉ để cho năm người chúng ta ra ngoài tìm vũ cơ sao, như thế nào lại nhiều hơn người?"

      Có người đáp lại:

      "Nghe là người bên cạnh Vương Hậu nương nương, đến Hách Thành làm ban sai (đại khái là đc cử đến nơi khác làm việc), đúng lúc cùng đường với chúng ta."

      "Vậy bây giờ có thể làm sao? Gió lớn đánh bay mất người, trở về Vương Hậu nương nương có hỏi đến, chúng ta làm việc tốt mất mạng a! Ai nha nha!" Người nọ giận đến dậm chân: "Người Tây Dạ chúng ta như thế nào lại tránh được bão cát? Nhắm mắt cũng chống đỡ được có việc gì, kì lạ vì sao lại thấy nữa!"

      "Tiếp tục tìm ! Thực được cũng còn cách nào. Trở về ta cũng đừng lên tiếng, Vương Hậu nương nương nếu có hỏi, ta phải biết. Dù sao cũng là tự tìm đến muốn cùng , chúng ta mực chắc chắn biết, có ai biết được cái gì!"

      Lời cuối cùng của những người ngoại tộc này khiến cho Như Thương nghe hiểu, ra độc chứng cũng phải nhóm theo bọn họ.

      Về phần có phải người bên cạnh Vương Hậu hay , nàng muốn biết. Nhưng mà tuyệt đối giống với mấy tên sứ giả Tây Dạ này , là bị chôn trong cát vàng, điểm này Tần Như Thương rất tin tưởng nghi ngờ.

      Thân thủ tuyệt thấp hơn nàng, nếu như vậy mà cũng bị chôn trong cát vàng, Tần Như Thương nàng cũng tốt hơn bao nhiêu.

      Nhóm người sứ giả Tây Dạ cường tráng khỏe mạnh tìm kiếm mạch, mãi đến khi bầu trời mờ sáng, bắt đầu có ánh sáng đầu tiên xuyên qua khe hở, lúc này mới tuyên bố tìm người thất bại.

      Tâm tình mọi người cũng tốt, ràng nhóm khi đến ba mươi người, nhưng nay vẫn còn chưa tới được biên giới Tây Dạ Quốc, người chết kẻ bị thương, trong nháy mắt cũng tổn thất mười người.

      Chương 43: phải đơn thuần là biểu diễn vũ điệu

      Có người nhớ trước đây sứ giả Tây Dạ từng cố ý chọn nhiều hơn số người, trong lòng nảy sinh oán giận, cảm thấy bọn họ coi mạng người như cỏ rác, căn bản cũng xem đội múa là người, thậm chí còn có nữ tử vẫn ríu rít khóc lên.

      Cũng có người hình như hiểu được, tại sao mấy năm trước người múa ở Tây Dạ Quốc, người cũng có trở về.

      Xem ra hơn phân nửa đều giống như bây giờ, bị chôn dưới cát vàng, nếu may mắn đường sống sót, mới còn có đường trở về a!

      Người Tây Dạ chắc chắn nhân từ phái sứ giả đến hộ tống, như vậy, nếu người của đội múa phải tự mình bất chắp tánh mạng nguy hiểm ra ngoài, về sau phải ở lại Tây Dạ Quốc tiếp tục sinh hoạt.

      Sứ giả Tây Dạ tựa như phát ra tâm tình mọi người thích hợp lắm, vì vậy vội vàng nghiêm mặt lại, lớn tiếng hét ——

      " khóc tang cái gì! Thời gian sắp tới được tốt, đối với chuyện rất xấu trong sa mạc, ai cũng dám bảo đảm tuyệt đối có sai sót! Nếu như bình an, ta làm gì cho các ngươi nhiều tiền như vậy?"

      Mặc dù giọng tốt, nhưng lời cũng là , người của đội múa ai lên tiếng, lại nghe sứ giả Tây Dạ khuyên giải an ủi:

      "Mọi người đừng nên thất vọng! Ai cũng muốn có người chết, nhưng bão cát tối hôm qua phải chúng ta tránh là có thể tránh! Đừng là những người Hán các người, mà ngay cả người người Tây Dạ ta cũng bị mất !"

      độc chứng mất tích lúc này được trở thành ví dụ lấy ra cho người nghe, người khác đón nhận thực tế trước mắt, nhưng Tần Như Thương lại thể tiếp nhận.

      Nàng liên tục suy nghĩ, người kia rốt cuộc là đâu? Và rốt cuộc là ai? Vì sao phải lẫn vào trong đội sứ giả, vì sao phải cứu nhiều người như vậy rồi lựa chọn rời ?

      Đáng tiếc, toàn bộ đáp án đều thể nào biết được, nàng chỉ có thể mang theo đầy bụng nghi vấn tiếp tục theo đội ngũ về phía trước.

      Có lẽ là trực giác, Tần Như Thương càng ngày càng cảm thấy, đây tuyệt đối phải là lần biểu diễn múa đơn giản.
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44: Tiến vào Vương Thành Tây Dạ

      Phía sau thọ yến Vương Hậu, nhất định là có mưu nào đó lặng lẽ tiến hành.

      Nàng nhìn quanh bốn phía, biết khi có chuyện, sợ là còn nhàn rỗi bận tâm những người khác.

      Đến lúc đó cũng chỉ có thể sống chết có số, phú quý do trời, nhóm người tham gia múa kia đem sinh mạng để đổi lấy tiền tài, nhưng biết có thể bị lừa hay .

      giờ nghĩ lại, cái người vũ cơ bị nàng phong bế huyệt đạo nhốt vào trong ngăn tủ nhà trọ, đúng là may mắn.

      ......

      Sau khi Trải qua trận bão cát, đến lúc đó đại mạc Tháp Đạt Lý nghênh đón vài ngày được yên ổn.

      Ngay cả ngọn gió thổi so với bình thường cũng chút, mặt trời cũng quá ác nghiệt, tuy đoàn người rời thấy thoải mái, nhưng ít ra cũng phải quá gian khổ.

      Sau khi vào đại mạc đến giữa trưa ngày thứ chín, Vương Thành Tây Dạ xuất ở trước mắt, bên trong đại mạc cát vàng lại bất ngờ ra mảnh ốc đảo như vậy.

      Mọi người đều là lần đầu tiên tới, ngoại trừ Tần Như Thương hầu như tất cả mọi người ở đây đối với cảnh tượng trước mắt đều phải kinh ngạc.

      đến hang đá hình trụ to lớn đồ sộ, riêng dải ốc đảo lớn xung quanh ngoài thành cũng khiến cho người xem như thế là đủ rồi.

      Ốc đảo hai bên ruộng đất tương đối phì nhiêu, phải cát vàng, mà đúng là nơi tốt thích hợp để trồng trọt. Có người trong đó trồng trọt lúa mì, thậm chí còn có nuôi thả súc vật.

      Cảnh tượng như thế phá vỡ hoàn toàn ấn tượng về quá khứ đất nước sa mạc ở trong lòng người Trung Nguyên, hoang vắng, thần bí, người ăn người, cả đời bị bầu trời cát vàng bao phủ, những thứ này thuộc về tây Dạ để lại trong lòng người Trung Nguyên, nay hoàn toàn biến mất.

      Chương 45: Người quen biết

      Đoàn người trùng trùng điệp điệp đến được trước cửa thành, nhóm sứ giả mang ra thẻ bài tùy thân đưa cho người thủ vệ, được thuận lợi cho .

      Đường phố Vương Thành Tây Dạ là dùng cát mịn trải thành, tầng mỏng manh, phía dưới là đá phiến. (theo mình nghĩ là loại đá vụn)

      Men theo hai bên đường có rất nhiều tiểu thương rao hàng, còn có nhiều loại cửa tiệm, nhà trọ.

      Nếu phải đỉnh đầu là bầu trời bao la, cùng khí chung quanh khó tránh khỏi loại ố vàng vẩn đục đặc biệt của sa mạc, mình vào trong đó, mọi người dễ dàng quên là mình ở tại Trung Nguyên hay là ở nước khác.

      "Trách được mọi người trước kia trở về!" Trong đội có người xúc động lên tiếng: " ra nơi này so với Hách Thành tồi a! Đổi lại là ta, cũng liều chết vào sa mạc lần nữa. Ở lại đây làm người Tây Dạ cũng sai!"

      Có người đối với lời đó châm biếm ——

      "Tốt cái gì! Nơi nào cũng tốt bằng quê nhà! Ngươi muốn làm người Tây Dạ, bọn họ nguyện ý thu ngươi sao? Liếc mắt cái là có thể nhìn ra từ Trung Nguyên đến, ta cũng tin Tây Dạ Quốc này có thể chứa ngươi!"

      Hai người mỗi người câu qua lại, nhóm người Tây Dạ tới trước gian hàng cùng người mua đồ ăn vặt. Mọi người cũng nhân cơ hội này bắt đầu quan sát chơi đùa lát, còn có người lấy ra bạc vụn mua chút đồ ăn vặt mà trước đây chưa từng thấy qua.

      Tần Như Thương bị gian hàng bán vải sa hấp dẫn, hoặc là , bị số người bày bán này nọ hấp dẫn. (vải sa là thứ dệt = tơ mỏng mà thưa để làm mũ hay áo mặt mát)

      Đó là nam tử còn trẻ tuổi người Tây Dạ, người nước khác có tướng mạo đặc trưng riêng biệt, nhưng mà thân hình kia thế nào lại thấy quen thuộc như vậy.

      Nàng ở tại trong lòng phát ra tiếng nghi ngờ, rồi sau đó tới vài bước về phía gian hàng, làm ra vẻ như xem vải.

      Cũng may gặp phải đội ngũ dừng lại đươc lâu, nhóm người Tây Dạ tự hiểu là vào được Vương Thành nên tinh thần thư giãn rất nhiều. Nhìn mọi người Trung Nguyên đối với vật của đất nước mình sinh lòng mới lạ, cũng vội vã thúc giục, tùy ý mọi người tự lựa chọn xem chút, chỉ cần xa, đều tốt.

      Chương 46: Tiêu Phương : Rốt cuộc ta vẫn yên lòng vì ngươi

      Khi Như Thương lật xem vải vóc tới lui đến lần thứ tư, thế nhưng cũng chỉ là dừng lại ở đó, rồi sau đó xem như có việc gì tiếp tục xem.

      Mặt dường như tỉnh táo, nhưng vẫn thể chú ý từng đợt hương hoa mai thơm mát mơ hồ bay vào mũi.

      Cái loại hương này nàng rất quen thuộc, là dùng ba trăm năm mươi lăm loại cỏ thơm ở Tần Lĩnh pha trộn lại chế tạo thành. Thảo dược có mùi nhàn nhạt, hề ràng, ngược lại chính bởi vì hương thơm mịt mờ, tươi đẹp, lại hơn hẳn trăm loại hoa khác.

      Nàng qua bên cạnh, đứng đưa lưng về phía đội ngũ của mình, lúc này mới khẽ lên tiếng, dùng loại thanh chỉ có hai người đứng đối diện mới có thể nghe được, với người bán vải:

      "Tiên sinh làm sao lại đến đây?"

      Nàng nhận ra, đó là Tiêu Phương.

      Mặc dù thuật dịch dung của cao siêu, hoàn toàn biến thành người khác, nhưng cố ý dùng mùi hương quen thuộc, là nhắc nhở tốt nhất cho nàng.

      "Rốt cuộc vẫn là yên lòng vì ngươi." Tiêu Phương chỉ thản nhiên , vừa vừa đưa tay sửa sang lại gian hàng. Người ở phía xa nhìn lại, hai người giống như là cò kè mặc cả.

      "......" Như Thương khép mở miệng, nhưng vẫn thể ra nửa chữ.

      câu "Rốt cuộc vẫn là yên lòng vì ngươi", khiến cho lòng của nàng gắt gao xoắn lại chỗ.

      Đây chính là Tiêu Phương, săn sóc cùng chiếu cố nàng bốn năm như ngày, nhưng nàng tuyệt thể cho bất kỳ cái hứa hẹn nào.

      Rất nhiều thứ nàng gánh nổi, thí dụ như hạnh phúc, hay thí dụ như làm bạn cả đời.

      " làm chuyện của ngươi, ta ở bên ngoài tiếp ứng." Tiêu Phương nhanh chóng câu như vậy, sau đó liền để ý đến nàng, dùng loại giọng ôn hòa giống nhau như đúc của người Tây Dạ, bắt đầu hét lớn rao hàng.

      Như Thương cũng tiện nhiều lời, tự quay người trở về phía đội ngũ.

      Trạm tiếp theo là Vương Cung Tây Dạ, khi nhóm sứ giả dẫn theo hai mươi mốt người của đội múa đến cửa cung, Liên Nhi bất chợt quay đầu lại nhìn về hướng khác.
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 47: Mắt bị mù chính là đồ vứt

      Ánh mắt của nữ hài nhi được buộc lên rất cẩn thận, bằng nhiều mảnh vải lụa để che lại vết thương.

      Nàng cái gì cũng nhìn thấy, chỉ nghe người lôi kéo nàng đến cửa Vương Cung Tây Dạ.

      cho cùng vẫn là hài tử, mặc dù mắt thể thấy hoàn cảnh khác, nhưng đến nơi mới lạ vẫn có chút hưng phấn nho .

      bận rộn cùng người bên cạnh hỏi thăm Vương Cung có xinh đẹp hay , bỗng nhiên cảm thấy được đôi tay lôi kéo nàng rung lên cái mạnh.

      Người mất ánh sáng, ở mặc khác bao giờ cũng nhạy cảm hơn chút, người nọ ngẩn ra, Liên Nhi lập tức hiểu được hình như có cái gì đó ổn.

      Vì vậy khẩn trương hỏi:

      "Như thế nào a?"

      Còn đợi bọn họ trả lời, nghe thấy sứ giả Tây Dạ ở đằng trước lớn tiếng kêu câu——

      "Đem người hai mắt bị mù ném ra! Phẩm chất như vậy sao có thể phù hợp vào Vương Cung Tây Dạ ta!"

      Mọi người kinh hãi, có người nhanh miệng trực tiếp hỏi lại:

      "Cái gì kêu ném ra? Người là Liên Nhi sao?"

      " nhảm! Ngoại trừ nha đầu chết tiệt kia còn có thể là ai!" Giọng người Tây Dạ thô lỗ lại nóng nảy, hơn nữa đến địa bàn của mình, càng có vẻ kiêng nể gì. "Ném ra chính là vứt xuống đường cái! Tốt số được người khác lượm về cho miếng cơm ăn, tốt số chờ chết! Chúng ta có đem nàng vứt ở trong sa mạc coi như nhân từ, còn hỏi nhiều lời vô nghĩa làm gì!"

      "Này......" Mọi người trong đội múa đều sững sờ ngay tại chỗ, cứ như vậy tiện tay đem người "Ném" , mặc dù chuyện này cũng là lần đầu tiên nghe , nhưng nếu bàn về tốt số có thể được người trợ giúp, vậy cũng phải là người có thể làm việc hoàn chỉnh. Nay Liên Nhi mù hai mắt, hỏi ai còn có lòng tốt để đón nhận nàng?

      Nhưng mà, đồng bạn dù sao chỉ là đồng bạn. Trong lúc giữa hai bên quen biết, tình cảm có tốt đến mức phải vì đối phương mà hộ tình với người Tây Dạ.

      Nhóm người sứ giả hung ác thô bạo như vậy, nếu là giúp cho, làm tốt ngay cả bản thân cũng chịu liên lụy.

      Chương 48: Như Thương làm khó dễ

      Hai tay lôi kéo Liên Nhi lặng lẽ thả ra, nữ hài lập tức có chỗ dựa, sững sờ tại chỗ, biết nên như thế nào cho phải.

      Lúc này lại có tiếng của người Tây Dạ truyền đến, nhưng là hướng về phía đội bảo vệ cửa cung :

      " đem hai mắt bị mù kia ném tới chợ bán thức ăn ! Đừng ở lại chỗ này chướng mắt!"

      Nhóm người đội bảo vệ chuẩn bị lĩnh mệnh thi hành, vào lúc này nghe được thanh của nữ tử vang lên, êm tai nhưng lạnh nhạt.

      Nàng :

      "Uy! Các ngươi chỗ nào?"

      Mọi người sửng sốt, theo tiếng nhìn lại, lúc này mới phân biệt được người chuyện chính là nữ tử trong đội múa.

      Nàng dùng khăn trùm đầu, cũng che lại hơn phân nửa gương mặt, mọi người chỉ có thể trông thấy đôi mắt ngay thẳng linh động nhìn đến.

      Trong ánh mắt kia phát ra lạnh lẽo, mặc dù là ở đất nước sa mạc nóng bức, nhưng hình như cũng có thể làm cho khắp cả người phát lạnh.

      "Người mắt bị mù ở đằng kia! Các ngươi nhầm phương hướng rồi!"

      Người chuyện chính là Tần Như Thương, nàng chút cũng khách khí, trực tiếp giơ cánh tay lên, chỉ hướng sứ giả Tây Dạ bị chính nàng khoét hai tròng mắt, lại :

      " phải người mù thể nào vào Vương Cung sao! Đem người đó cũng ném !" Vừa xong kế tiếp còn học theo giọng điệu của người Tây Dạ trước đây, : "Tốt số được người lượm về cho miếng cơm ăn, tốt số chờ chết ——"

      "Ngươi cái gì?" Lời còn chưa hết, làm cho đối phương rống to, người liền tùy tiện chạy tới dáng vẻ như là muốn ra tay đánh người.

      Tần Như Thương thờ ơ nhìn lại, thân thể động cũng động.

      Nhóm sứ giả Tây Dạ rất khó tưởng tượng, chỉ là vũ cơ lại dám can đảm cùng chuyện như vậy, đám thanh niên đều vung lên quả đấm, vẻ mặt hung ác như thể ngay lập tức gọi người tới hướng về phía Tần Như Thương.

      Đáng tiếc bọn họ cách nào được như ý, Tần Như Thương ngay cả tay cũng chẳng muốn động, chỉ câu liền đem người đánh bay trở về ——

      "Đả thương ta, tất cả các ngươi đều bị ném vào bên trong hố đất cho rắn ăn!"

      Đây là lời đường nàng nghe được, nghĩ tới cũng rất có tác dụng.

      Chương 49: Có tính là nàng hại Liên Nhi ?

      Đối phương vừa nghe đến ba chữ "Cho rắn ăn", lập tức liền dừng lại nẩy lên run run.

      Như Thương giật giật khóe miệng, ném lại cái cười khẩy, sau đó tự quay trở về, tay nắm lấy tay Liên Nhi.

      Lại hất đầu lên, hướng về phía mấy tên sứ giả sắp tức bể phổi :

      "Còn mau mau dẫn chúng ta vào cung ! Làm chậm trễ chính , ai gánh vác nổi!"

      Những người Tây Dạ kia hận đến cắn răng nghiến lợi, rồi lại thể thừa nhận lời nàng ra đều là tình hình thực tế.

      Nhưng vẫn hề cam chịu, vì thế ở đường dẫn đội múa vào cung, hung hăng hướng về phía Tần Như Thương :

      "Đừng tưởng rằng vào cung chính là chuyện tốt! Chết đến nơi còn ra vẻ ta đây, lão tử muốn xem cái mạng này của ngươi còn có thể bảo vệ đến khi nào!"

      Lời này hù dọa Tần Như Thương dĩ nhiên là vô dụng, nhưng Liên Nhi bị nàng lôi kéo lại hoảng sợ .

      Như Thương ràng có thể cảm giác được tay của nữ hài vẫn luôn run, hơn nữa càng ngày càng nhiều.

      Nàng để ý đến người Tây Dạ, chỉ giơ cánh tay ra đem hai vai nữ hài nhi nắm lại, im lặng vỗ vỗ, ý bảo nàng an tâm.

      Đây chỉ là trong lòng thấy bất an, nàng cũng có trách.

      Ngay từ lúc trong sa mạc, nàng cảm thấy được hành trình đến Tây Dạ này của đội múa là lành ít dữ nhiều, mà nay xem ra quả như vậy.

      Nhưng nàng vẫn đoán được nguy hiểm ở chỗ nào, nhưng có chút hối hận vì vừa rồi lúc ở cửa cung bảo vệ Liên Nhi.

      Nếu như trong cung có nguy hiểm, đây có tính là nàng hại đứa này?

      Có lẽ bị ném ở ngoài cung, còn có thể có con đường sống, khi vào, may rủi sớm chiều, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.

      Đội múa còn lại hai mươi mốt người, được an bài trong Cung Viện (nơi ở trong cung) lớn, có vài tên sứ giả đến phụ trách ở chỗ này, thay thế qua đây là lão cung nữ hơn bốn mươi tuổi, bọn họ gọi nàng là An Nhân.

      Phòng trong Cung Viện này , mỗi gian phòng có thể ở chung được năm người.

      Nhóm người tham gia múa mỗi người tự trở về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, thời điểm trở ra viện, hoàng hôn buông xuống.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 50: Kiểm tra tư sắc

      ai đến đây kêu bọn họ ăn cơm, vào là vị An Nhân vẻ mặt trầm, chân bước thong thả đến trước mặt mọi người, tự bản thân quan sát chút, sau đó :

      "Muốn biểu diễn nhảy múa có thể chuẩn bị tốt?"

      Giọng nàng chuyện có chút kì quái, mọi người phải cố hết sức mới có thể nghe .

      Rồi sau đó mọi người gật đầu, tiểu tử lớn tuổi hơn chút chủ động đáp lời:

      "Đều chuẩn bị tốt! Mặc dù chúng ta đến từ nghệ quán (nơi dạy nghệ thuật) khác nhau, nhưng dọc theo đường cũng từng thảo luận chuyện biểu diễn, xin An Nhân yên tâm!"

      cho hết lời, rồi lại dừng chút, sau đó mở miệng tiếp:

      "Nhưng mà chuẩn bị biểu diễn là dựa theo ba mươi người, tại bị thiếu người, vài cách thức cần phải làm chút thay đổi. Nhưng mà quan hệ, những việc này rất nhanh có thể sắp xếp lại được lần nữa!"

      là cố ý ra chuyện trong đội thiếu người, vốn nghĩ rằng thế nào đối phương cũng có thể hỏi vài câu, lúc đó có thể cũng được mở miệng tranh luận trút giận cho những đồng bạn.

      Nhưng lão An Nhân cuối cùng đem vài lời vui nghe được tự động loại bỏ , thiếu ít người, nàng xem ra giống như bị đánh mất vài cái bánh bao, buồn đau.

      "Các ngươi đều đứng vững!" Giọng của nàng lại cất lên, nghe như oán hận hò hét, như có người thiếu nàng tám trăm điếu (đơn vị tiền tệ thời xưa). "Đều phải xếp thàng hàng đứng ngay ngắn, cho ta nhìn xem bộ dáng chút!"

      Mọi người theo lời mà làm, nam nhân hàng nữ nhân hàng đứng ngay ngắn.

      Lão An Nhân trực tiếp về phía đám nữ nhân, hết sức khách khí đưa tay ra lần lượt nâng cằm từng người, lấy dáng vẻ của người nông dân lựa chọn cây củ cải to, xem xét kỹ lưỡng đám vũ cơ.

      Rốt cuộc đến khi nhìn thấy Tần Như Thương tay vươn ra ở giữa trung chợt ngẩn ra, làm thế nào cũng thể cầm lên được giống như trước đó.

      Cũng phải bởi vì Như Thương có cái gì quá kích thích phản ứng, thực tế, nàng ngay cả động cũng chưa động, chỉ là ánh mắt sáng rỡ trực tiếp dò xét nhìn qua, cũng làm khắp cả người phát sinh lạnh lẽo.

      Sau khi vào cung được dùng khăn vải che mặt lại, mặt mũi của nam lẫn nữ đều phải mở ra ở trước mặt mọi người, nhìn vào sót chỗ nào.

      Chương 51: Mặc vào váy màu đỏ, cho ngươi cơ hội múa đơn

      Mà trong đoàn người thể tranh cãi Tần Như Thương là người được lựa chọn đứng hạng thứ nhất, cho dù có ánh mắt lạnh thấu xương kia, chỉ phần xinh đẹp này cũng đủ để cho lão phụ nhân oán trách rồi khen ngợi, huống chi còn có trải qua từng trận sát khí.

      Tay An Nhân tạm ngừng giữa trung khoảng bốn giây, mặc dù sau đó thả ra, nhưng oán hận trong lòng lại có chỗ phát tiết.

      Vì vậy dứt khoát dậm chân cái, nhìn về tiểu nha đầu theo đến ở phía sau hung dữ mà :

      "Đem váy múa đến đây!"

      Lời vừa ra, lập tức có tiểu nha đầu tay nâng bộ váy đỏ thẫm lên phía trước.

      Ánh mắt Như Thương nhìn lại, cảm thấy màu đỏ này rất quái dị, trong diễm lệ lại còn mang theo chút u, giống như là máu trong người chảy ra.

      "Vương Hậu nương nương thích múa đơn (là múa mình), ta xem dáng dấp ngươi tệ, nên cho ngươi cơ hội biểu . Đây là trang phục múa ngươi phải mặc, tự mình lấy về!"

      Vừa xong, lại chuyển hướng sang những người khác, lên giọng :

      "Khi các ngươi điều chỉnh lại điệu múa cũng cần lo lắng đến nha đầu này. Nàng muốn múa đơn, để cho tự nàng ta chuẩn bị!"

      Giọng phụ nhân chuyện rất khó nghe, chỉ là việc xảy ra cũng kịp để cho mọi người có đường sống phản bác.

      Vốn là tới biểu diễn, người ta lại cầu múa đơn, bất quá đây cũng là chuyện bình thường.

      việc dặn dò xong, cuối cùng An Nhân cũng lên tiếng để cho tiểu nha đầu dẫn mọi người ăn cơm.

      Tần Như Thương theo, chỉ nhận lấy bộ quần áo rồi xoay người trở về phòng, chuẩn bị vào trong phòng thử chút.

      Nếu muốn nhảy múa đơn, dù sao cũng phải biết quần áo người có cảm giác gì, lúc đó mới có quyết định tốt phải nhảy như thế nào.

      Mọi người chia làm hai hướng, nàng trở về phòng, còn người khác rời khỏi viện ăn cơm.

      chưa được hai bước, liền nghe An Nhân lại lên tiếng câu:

      "A..! Chỗ này làm sao còn có người mù!"

      Nàng biết là Liên Nhi, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

      Chỉ thấy lão phụ kia tới trước mặt Liên Nhi, đến cũng gì khác, chỉ là cẩn thận đánh giá chút.

      Chương 52: Còn sống là còn có thể dùng

      Sau đó chép chép miệng, rất đáng tiếc mà :

      " tiểu nha đầu tốt lành như vậy lại bị hủy hoại, là đáng thương! Bất quá vẫn còn sống, ít nhất cũng còn có thể dùng!" Ném xuống lời này sau đó liền để ý tới người khác, xoay người quay đầu bỏ .

      Trong lời mơ hồ để lộ ra thông tin quái dị khiến cho mọi người cảm thấy rất thoải mái, nhưng cũng có nơi để hỏi, thể làm gì khác hơn là thảo luận vớ vẩn trận, tự mình dọa chính mình.

      Tần Như Thương đổi lại bộ váy đỏ, quả là dùng được, cái khóa của bộ váy này phức tạp, tuy nàng đến cổ đại này cũng bốn năm, nhưng bởi vì lại thường là mai danh tích (giấu họ giấu tên) trong giang hồ, cho nên thói quen ăn mặc cũng đều là vạt áo ngắn kiểu dáng tiện lợi.

      Loại váy múa này nàng chưa bao giờ gặp qua, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình tầng tầng tròng vào người.

      Cho đến khi buộc lại sợi dây lưng cuối cùng eo, lúc này mới đến trước mặt gương đồng lớn quan sát.

      ra là đây là bộ áo thủy tụ, ngay ống tay có hạt cúc áo dấu, tay áo vừa bỏ xuống, xòe rộng ra dài ít nhất ba thước.

      Như Thương vỗ trán, chẳng lẽ đây là để cho nàng đến hát kịch sao? Đến triều đại tồn tại trong lịch sử để chơi đùa?

      Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cho rằng cùng hát kịch có quan hệ, có thể là những người Tây Dạ cảm thấy được tay áo múa dài khi đứng lên nhìn tốt hơn mà thôi.

      nghĩ ngợi, chợt nghe nơi xa hồi tiếng sáo du dương truyền đến, nhàng bay bổng trong khí, cũng phô trương.

      Cẩn thận nghe lại, dường như cũng quá giống từ cây sáo phát ra.

      Loại thanh đó rất có thể làm lòng người sợ hãi, sa sút tinh thần, cho dù nàng là Tần Như Thương, cũng thể động lòng.

      Tinh thần hơi chút ổn định lại, sau đó đẩy cửa ra tìm kiếm phương hướng của thanh truyền đến.

      chút, gần đến xuất tiểu Cung Viện, thẳng đến Vương Cung Tây Dạ có lớp đá thứ tự trải lót mặt đường.

      Nàng vừa đến, đầu nguồn thanh kia cũng truyền đến trước mặt.

      Như Thương theo mắt nhìn lại, chỉ thấy có đội người Tây Dạ về phía bên này. Bốn người nâng ghế trúc, bên cạnh còn có nam tử theo, bộ dáng như nghệ nhân lặt vặt, thanh kia chính là từ chỗ của phát ra.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :